“Nhu Lợi có phương thức mới để sử dụng pháp thân?”
Thấy cảnh tượng này, Tư Vô Nhai trầm giọng nói, “Chẳng trách Nhu Lợi vẫn một mực không công kích Lương Châu, thì ra ngươi đã trùng tu từ lâu!”
Tạp La Nhĩ nâng tay, móng vuốt sói cũng nâng lên theo. Trong quá khứ, pháp thân không cách nào di động, cùng lắm cũng chỉ biết bay và tấn công mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay, pháp thân có thể làm ra rất nhiều động tác không thể tin nổi. Thậm chí pháp thân Lang Vương còn biểu hiện điên cuồng như một con thú hoang!
Móng vuốt quào tới đánh vào pháp thân của Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân rơi xuống nửa mét.
Liên tục bị quào ba lần, Minh Thế Nhân cau mày.
Tạp La Nhĩ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, lăng không lơ lửng. Hai tay nâng lên, đại biểu cho song trảo của Lang Vương cũng nâng lên, sau đó quào tới.
Minh Thế Nhân đột nhiên xoay người một trăm tám mươi độ, đầu hướng xuống dưới, kim liên hướng lên trên!
Ầm! Song trảo đánh trúng toà kim liên, kim liên miễn cưỡng ngăn trở một chiêu này. Sau đó Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, nhanh chóng hạ xuống giữa đám cây cối rậm rạp.
Tạp La Nhĩ quan sát đám cây cối um tùm dưới đất, khó tin nói: “Ngoan cường đến thế sao?”
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, lao vụt xuống dưới nhanh như thiểm điện.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên xông ra khỏi đám cây cối chằng chịt, tay cầm Ly Biệt Câu chém về phía Tạp La Nhĩ. Pháp thân thất diệp cỡ nhỏ trong tay áo thuận thế bay lên.
Tạp La Nhĩ quát: “Ngươi quên… ta cũng có liên diệp!”
“Không tốt!” Minh Thế Nhân lập tức ngừng công kích, pháp thân bành trướng!
Song trảo Lang Vương ném ra tám mảnh liên diệp xạ kích phóng tới.
Ầm!
Mảnh liên diệp thứ nhất đánh trúng pháp thân Minh Thế Nhân khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn.
“Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ.” Tạp La Nhĩ đẩy ra song chưởng, pháp thân rời khỏi cơ thể mang theo bảy mảnh liên diệp còn lại nhào tới.
Hắn muốn dùng một chiêu lấy mạng Minh Thế Nhân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu điểm mũi chân, toàn thân bay lên.
“Các chủ?”
“Có phải lão hủ đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện?”
“Sao chúng ta có thể để Các chủ xuất thủ?”
Lục Châu trực tiếp thi triển đại thần thông, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Minh Thế Nhân, đánh ra một chưởng ——
Ma Đà Chưởng Ấn!
Chưởng ấn bay ra đánh về phía Lang Vương!
Tạp La Nhĩ nhướng mày nhìn lão nhân đột nhiên ra tay, trầm giọng nói: “Nếu ngươi thật sự là Cơ lão ma, vậy thì để ta lĩnh giáo sự lợi hại của cửu diệp một lần! Nếu ngươi không phải Cơ lão ma… thật xin lỗi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Tạp La Nhĩ thuận thế bay về phía trước.
“Tướng quân uy vũ!” Đám binh sĩ Nhu Lợi phấn khởi hò reo.
Ánh mắt Lục Châu nhìn Tạp La Nhĩ đang bay nhanh tới, Ma Đà Thủ Ấn vồ lấy pháp thân Lang Vương nhưng pháp thân Lang Vương bỗng nhiên bay vút lên cao.
Càng lên cao thì lực lượng sinh ra khi lao xuống sẽ càng mạnh.
Tạp La Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng chỉ có như thế.”
Hắn cảm nhận được lực lượng trong Ma Đà Thủ Ấn chỉ cỡ lục diệp. Tạp La Nhĩ lắc mình một cái, tiến vào bên trong pháp thân Lang Vương.
Lúc này Lục Châu mới lạnh nhạt lên tiếng: “Lão phu đang chờ ngươi tiến vào.”
“Hả?” Tạp La Nhĩ và pháp thân Lang Vương lại lần nữa hoà thành một thể.
Lục Châu đột nhiên tung ra một chưởng. Lần này chưởng ấn có màu xanh lam!
Thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm đánh ra, biến thành Đại Trùng Hư Bảo Ấn của Đạo môn.
Chưởng ấn rất đơn giản, sạch sẽ mà lưu loát đánh trúng pháp thân Lang Vương. Cả pháp thân và Tạp La Nhĩ đều bị đánh bay vào không trung.
Ngươi nghĩ thế là xong?
Tạp La Nhĩ mang theo pháp thân lao vọt xuống.
Lục Châu lại lần nữa nhấc tay, vẫn là Đại Trùng Hư Bảo Ấn, bàn tay đánh lên trên như lúc trước Lục Châu dùng một tay nâng Bồng Lai đảo.
Tốc độ của chưởng ấn nhanh đến cực hạn, lại đánh Tạp La Nhĩ bay vèo lên trời.
Đám người ngây ngốc nhìn. Trò gì thế này?
Lão nhân kia thật sự là cửu diệp? Tướng quân Tạp La Nhĩ vậy mà không có chút lực hoàn thủ nào?
Khi Tạp La Nhĩ lại lần nữa rơi xuống, Lục Châu nâng tay đánh lên trời chưởng ấn thứ ba!
Đại Trùng Hư Bảo Ấn!
Cảnh tượng này chẳng khác nào đang chơi đánh bóng bàn, toàn thân Tạp La Nhĩ lại bay vèo lên thiên không.
Ăn ba chưởng một lúc, Tạp La Nhĩ không dám tiếp tục lấy cứng chọi cứng, đành chọn một nơi khác để hạ xuống.
Trên mặt đám quân lính Nhu Lợi tràn đầy kinh hãi. Vì sao tướng quân Tạp La Nhĩ cứ nhất định muốn hạ xuống?
Lục Châu đã sớm tính tới việc này, thân ảnh nhoáng lên, lại là một chưởng nữa!
“Lão phu còn chưa cho phép ngươi rơi xuống đâu.”
Đám người ngây ngốc hoàn toàn: “. . .”
Oanh! Chưởng ấn thứ tư đánh trúng. Lần này Tạp La Nhĩ phun ra một ngụm máu tươi, đám người Nhu Lợi hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Vị thần bách chiến bách thắng trong lòng bọn hắn lại bị một lão nhân bề ngoài tầm thường như vậy đánh cho không còn lực đánh trả?
Lúc này bọn hắn mới giật mình hiểu ra vì sao Đại Viêm chỉ dẫn theo đội ngũ chưa tới trăm người đến khiêu chiến.
Khi hai quân giao chiến, tu hành giả đấu với tu hành giả, nếu gặp phải thế cục ngang nhau thì dùng binh lính để phân định thắng thua. Đương nhiên không cần nhắc đến trường hợp thế cục nghiền ép. Mà hiện tại, đội ngũ một trăm người này rõ ràng là nghiền ép mà đến.
Đã là nghiền ép thì cần gì phải thảo luận chuyện nhân số nhiều hay ít nữa.
. . .
Sau khi chưởng ấn thứ tư đánh trúng Tạp La Nhĩ, máu tươi phun ra, đám tu hành giả bên dưới lập tức điều động cương khí tránh đi, những người chưa tiến vào Thông Huyền cảnh đều chỉ có thể chịu trận bị máu văng vào người.
Lục Châu xuất chưởng cực kỳ có phân tấc. Vốn định dùng một chưởng đánh Tạp La Nhĩ trọng thương mất đi sức chiến đấu, nhưng Lục Châu lại phát hiện cần dùng tới bốn chưởng mới khiến Tạp La Nhĩ thụ thương.
Xem ra đối phương có không ít thành tựu.
Trong lòng Tạp La Nhĩ lại vô cùng rung động, hắn cố nén đau xót, tung người bay lên cao, đồng thời hạ lệnh: “Rút lui!”
Ba tên phó tướng lập tức tuân lệnh, vội giục ngựa quay đầu hô to: “Chuẩn bị rút lui ——”
Hơn mười ngàn binh lính Nhu Lợi lập tức thay đổi phương hướng hành quân.
Lục Châu đáp xuống, thân mình nhẹ như yến. Phía đối diện Tạp La Nhĩ nặng nề hạ xuống như đá ngàn cân. Ầm!
“Tướng quân!”
Chương 742 Vô đề
Tạp La Nhĩ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. Rốt cuộc hắn cũng hạ được xuống đất, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vừa rồi Lục Châu không tiếp tục xuất chưởng là vì muốn nhìn xem Tạp La Nhĩ rốt cuộc định làm gì, vì sao lại chấp nhất muốn hạ xuống đất như thế?
Ăn phải bốn chưởng của Lục Châu, một bát diệp thông thường sẽ không cách nào chịu nổi, độ ương ngạnh của Tạp La Nhĩ có thể so sánh với Vu Chính Hải.
Chẳng trách lại hùng tâm tráng chí như thế, làm tướng quân trấn thủ biên quan.
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu, lau đi máu tươi dính bên khoé môi. “Ngài… quả thật là tổ sư gia Ma Thiên Các!”
Ba tên phó tướng trợn trừng mắt to như mắt trâu.
Tạp La Nhĩ có thể chắc chắn vị lão nhân này chính là Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các. Trong mắt hắn, chỉ có chưởng ấn của cửu diệp mới khiến hắn không có sức đánh trả.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động.
Lục Châu vuốt râu, nhàn nhạt nói: “Đã biết thân phận của lão phu, còn không lo chạy trốn?”
Tạp La Nhĩ ổn định tâm tình xong, cố nhịn vết thương đau nhức mà nói:
“Trác Lực có nói một câu không hề lừa gạt ngài. Ta đã sắp xếp một bát diệp ẩn nấp bên ngoài Thần Đô. Vị kia là bát diệp am hiểu về ám sát nhất của Nhu Lợi Quốc. Một khi ngài rời khỏi Thần Đô, Hoàng thành sẽ phải chôn cùng ngài.”
Nói xong, ngữ khí Tạp La Nhĩ trầm xuống, ánh mắt trở nên nóng bỏng. “Kỳ thực ta từ trước đến nay đều kính nể cường giả, sao lại phải chạy trốn. Người trên sa trường không một ai tham sống sợ chết!”
Hai tay Tạp La Nhĩ vươn lên, chân Lang Vương xuất hiện.
Lúc này trên lưng chiến mã của Tạp La Nhĩ đột nhiên bay ra mấy đạo hồng tuyến. Đám hồng tuyến dường như phục tùng mệnh lệnh của Tạp La Nhĩ, vây quanh người hắn.
Đám người Ma Thiên Các nhìn thấy cảnh này đều nghi hoặc nói: “Phù văn màu đỏ?”
“Hệt như phù văn trên bộ khôi giáp Lưu Chấp đưa cho Lận Tín.”
“Cũng là cùng một loại phù văn với cỗ quan tài do Lan Ni mang tới.”
Thấy được mấy đạo hồng tuyến đang không ngừng quấn quanh người Tạp La Nhĩ, mọi người mới hiểu ra chỗ dựa của Tạp La Nhĩ nằm ở đây.
Cảnh tượng này cực giống với Hoàng đế Lưu Qua ngày trước. Chỉ khác ở chỗ Lưu Qua để phù văn bám vào cơ thể, còn phù văn này chỉ bám vào bộ khôi giáp trên người Tạp La Nhĩ nên trông đỡ ghê rợn hơn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đây là chỗ dựa của ngươi?”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn Lục Châu: “Cơ tiền bối, tuy ta là bát diệp nhưng lại chênh lệch với cửu diệp như ngài một trời một vực. Loại chiến đấu nghiền ép hẳn là ngài cũng không thèm ngó ngàng tới… Nay có những phù văn này, ta đã có thể đối kháng với ngài. Đương nhiên ta sẽ phải trả giá đại giới, nhưng mà, tất cả đều đáng giá.”
“Ngươi lấy được phù văn màu đỏ này từ nơi nào?” Lục Châu hỏi.
“Thiên hạ rất lớn, không thiếu điều lạ. Đáng tiếc ta không thể nói ra được.”
Hai cánh tay Tạp La Nhĩ đồng loạt huy động, phù văn màu đỏ quấn quanh khôi giáp từ từ phát sáng lên, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Quang mang này khiến Lục Châu nhớ tới Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung, bèn lắc đầu nói:
“Chỉ dựa vào ngoại lực sao có thể đối kháng với lão phu?”
“Chiến thử sẽ biết.” Tạp La Nhĩ nói. “Nếu ta may mắn thắng được trận chiến này thì Đại Viêm sẽ thất bại hoàn toàn, liên minh mười hai nước sẽ chiếm lấy Đại Viêm.”
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu rửa mắt đợi.”
Nói xong, Lục Châu tung người bay lên.
Đám người lập tức ngừng thở, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. Người mạnh nhất Đại Viêm và người mạnh nhất Nhu Lợi đang đối đầu nhau!
Ai thắng ai thua đều phải dựa vào trận chiến này!
Lục Châu nhấc tay, giữa năm ngón tay hiện ra lam quang, bốn chữ triện lớn Tuyệt, Thánh, Khí, Trí hiện ra, sáng lấp lánh. Năm ngón tay chụp xuống ——
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, hai tay giang ra, hồng tuyến toả quang mang nhàn nhạt, pháp thân Lang Vương xuất hiện hợp nhất với thân thể. Từng mảnh liên diệp bay lượn quanh nắm tay Tạp La Nhĩ.
“Bát diệp rưỡi?” Tư Vô Nhai đứng gần nhất nên nhìn rõ ràng nhất, trong lòng cả kinh.
Hắn vậy mà lại là bát diệp rưỡi?
Tạp La Nhĩ mang theo liên diệp phóng lên, cánh tay và nắm đấm vươn tới nghênh đón chưởng ấn xanh lam trên bầu trời.
Ầm! Tuyệt Thánh Khí Trí va chạm với nắm đấm của Tạp La Nhĩ!
Tạp La Nhĩ rơi xuống năm mét, âm thanh va chạm vang vọng trời đất. Khi tiếp xúc với chưởng ấn màu lam, phù văn màu đỏ trên thân Tạp La Nhĩ lập tức bừng sáng lên như bị kích hoạt!
Lục Châu nhìn xuống. Lực lượng phi phàm kích hoạt lực lượng trong phù văn màu đỏ. Tạp La Nhĩ thành công triệt tiêu chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí.
“Tiền bối… thấy thế nào?” Hai mắt Tạp La Nhĩ phát sáng.
Đám người nín thở nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
“Tướng quân ngăn cản được chưởng ấn của cửu diệp?!”
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Sĩ khí quân Nhu Lợi lập tức tăng vọt. Đám người Ma Thiên Các cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Trước đây khi Các chủ xuất thủ đều là dùng một bàn tay đập chết người khác. Bọn họ vẫn luôn cảm thấy rất hợp lý, cửu diệp muốn đập ai thì chỉ cần dùng một chưởng là xong.
Thật không ngờ, Tạp La Nhĩ lại là người đầu tiên đón đỡ được chưởng ấn màu xanh lam.
Chẳng trách hắn lại có lòng tin ứng chiến. Cho dù người trước mặt là cửu diệp thật hay giả thì Tạp La Nhĩ đều không thua lỗ. Đối với một bát diệp rưỡi như Tạp La Nhĩ, lại có thêm sức mạnh của phù văn ngang với cửu diệp hỗ trợ, trong lòng hắn thậm chí còn khát vọng đối phương thật sự là Cơ Thiên Đạo!
Sự thực là, hắn được toại nguyện.
Lục Châu quan sát Tạp La Nhĩ, trầm thấp nói: “Ngươi chẳng hiểu gì về lực lượng cả.”
Lục Châu lần nữa vươn tay, năm ngón tay hướng lên sau đó úp xuống, giữa các ngón tay toả lam quang rực rỡ, dưới chân xuất hiện lam liên. Năm ngón tay như thái sơn áp đỉnh!
Tạp La Nhĩ lặp lại chiêu cũ, nắm đấm toả quang mang rực rỡ sáng chói đánh về phía chưởng ấn.
Ngay khi Tạp La Nhĩ cho rằng mình có thể phá vỡ chưởng ấn như lúc nãy…
Xoẹt xoẹt!
Cánh tay hắn đột nhiên nứt ra. Toàn bộ cánh tay phải đều bị chém đứt!
Chưởng ấn tiếp tục áp xuống!
“Không ——”
Tiếng kêu như mắc kẹt trong cổ họng, vang lên cùng lúc với âm thanh va chạm. Toàn thân Tạp La Nhĩ bị đánh rơi xuống đất lõm thành một hố sâu.
Chương 743 Vô đề
Đội ngũ chục ngàn người của Nhu Lợi yên tĩnh đến rợn người. Toàn bộ binh lính đều ngây ngốc nhìn hố sâu hình bàn tay trước mắt.
Sự cường đại của Tạp La Nhĩ ai ai cũng biết, sự ương ngạnh của hắn cũng có thể so với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, thậm chí hắn còn có lòng tin thắng được tổ sư gia Ma Thiên Các.
Tu vi bát diệp rưỡi đã đủ chứng minh thực lực của hắn. Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại ở quá cao.
Người Nhu Lợi cũng đã từng tưởng tượng tới phong thái của cửu diệp, từng nghe qua những truyền thuyết của Đại Viêm… nhưng khi được tận mắt nhìn thấy, tinh thần vẫn bị chấn động phi thường.
Đây… chính là chưởng lực của cửu diệp?
Yên lặng ngắn ngủi qua đị, Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn Tạp La Nhĩ nằm trong hố sâu. Một chưởng này hắn dùng đến một phần ba lực lượng phi phàm… Phải biết là sau khi có được Địa Thư Khai Quyển, quyền hạn được đề thăng, khả năng chứa đựng lực lượng của hắn đã tăng gấp ba lần.
Lục Châu rất hài lòng. Kế sách bắt giặc trước bắt vua đã hoàn thành, cho dù có dùng cạn lực lượng phi phàm hắn cũng không thấy tiếc.
Cùng lắm thì… xài tới thẻ Một Kích Chí Mạng.
Lục Châu hạ xuống. Bên tai vẫn chưa truyền đến tiếng thông báo của Hệ thống, rõ ràng sinh mệnh lực của Tạp La Nhĩ cực kỳ ương ngạnh.
Phốc ——
Tạp La Nhĩ phun ra một ngụm máu tươi rồi ngồi dậy.
Tất cả mọi người, bao gồm cả người Nhu Lợi, đều bị doạ đến mức phải lui về sau một bước. Một chưởng vừa rồi đánh cho thân thể Tạp La Nhĩ dẹp đi không ít, trông khá đáng sợ.
Trong mắt Tạp La Nhĩ tràn ngập tia máu. Hắn nôn ra một ngụm tiên huyết, gian nan cất tiếng: “Ta… không tin.”
“Không tin cái gì?”
“Ta lẽ ra… lẽ ra phải kháng cự được chưởng ấn của cửu diệp mới đúng… Vì sao, vì sao chứ?” Tạp La Nhĩ vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật này.
“Chẳng vì cái gì cả.” Lục Châu lạnh nhạt nói, “Chủ nhân của phù văn màu đỏ đang ở đâu?”
Tạp La Nhĩ cúi đầu xuống không đáp.
Lục Châu lại nói tiếp: “Ngươi không chịu nói, vậy lão phu sẽ hỏi người khác. Hẳn là cả Nhu Lợi Quốc sẽ có người trả lời được câu hỏi của lão phu.”
Toàn thân Tạp La Nhĩ run lên. Hắn sao có thể nghe không hiểu hàm ý của Lục Châu. Lục Châu đây là muốn đem sinh mạng của người Nhu Lợi ra làm tiền đặt cược!
Tạp La Nhĩ gian nan bò ra khỏi hố sâu rồi đứng lên, chỉnh trang lại khôi giáp, lau đi vết máu trên mặt rồi đưa tay xuống đan điền khí hải điểm hai cái, phong bế huyệt đạo.
Hắn thở dài một hơi, trên mặt đã có chút huyết sắc.
“Tướng quân!” Ba tên phó tướng vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối hô.
Bọn hắn không rút lui, mà hơn mười ngàn binh lính cũng đồng loạt quỳ theo, hô vang: “Tướng quân!”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nói với Lục Châu: “Tha cho bọn họ.”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi không có tư cách đàm phán.”
Thả hổ về rừng, Lục Châu sao có thể làm như vậy?
Lĩnh hội được ý của Các chủ, Phan Ly Thiên lập tức nháy mắt với đám người. Phe Ma Thiên Các đồng loạt lăng không bay lên, ai nấy đều gọi ra pháp thân.
Minh Thế Nhân, thất diệp.
Tư Vô Nhai, thất diệp.
Tiểu Diên Nhi, lục diệp.
Phan Ly Thiên, Lãnh La, ngũ diệp không kim liên.
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, nhị diệp không kim liên.
Đoạn Hành của Ma Sát Tông không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng thế cục này hắn không thể không gọi ra pháp thân nhị diệp không kim liên.
Trương Phong của Hoa Gian Phái, lục diệp.
Tôn Tư Diệu của Vạn Độc Môn, ngũ diệp.
Hoàng Thời Tiết, bát diệp.
Giang Ái Kiếm, lục diệp.
Lý Cẩm Y, thất diệp.
. . .
Còn lại là các đệ tử tu vi từ Thần Đình cảnh trở xuống, ngự không phi hành bay về phía người Nhu Lợi.
Không ai dám động.
Nhiều cao thủ Nguyên Thần cảnh như vậy, khí thế ngút trời như vậy, ai còn dám động?
Từng toà pháp thân sáng rực rỡ như đèn khổng minh bao vây chục ngàn quân Nhu Lợi, đây chẳng khác nào một cái tát hung hăng đánh vào mặt tướng quân Tạp La Nhĩ.
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt thu hồi pháp thân.
Tạp La Nhĩ cười khổ với vẻ buồn bã. Hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao U Minh Giáo có thể chiếm được Thần Đô, vì sao Vu Chính Hải có thể ngạo thị thiên hạ.
Thì ra… Ma Thiên Các sau lưng Vu Chính Hải lại có thực lực như thế.
Nhìn ra biến hoá trên mặt Tạp La Nhĩ, Tư Vô Nhai cất tiếng giải thích:
“Tạp La Nhĩ, những gì ngươi đang nhìn thấy chỉ mới là một phần nhỏ mà thôi. Đại sư huynh và nhị sư huynh của ta đã là bát diệp từ lâu, không một bát diệp nào là đối thủ của hai người bọn họ. Đương nhiên là không tính tới gia sư.”
“Lục sư tỷ ta, Diệp Thiên Tâm, cũng là cao thủ bát diệp. Ngươi nói bên ngoài Thần Đô có một bát diệp đang ẩn nấp đúng không? Sư tỷ ta sẽ chiêu đãi hắn thật tốt.”
“À phải, còn có tiền bối Tả Ngọc Thư là thiên tài tu hành năm trăm năm trước của Nho môn, lại thêm Giáo chủ Cổ Thánh Giáo hỗ trợ, chỉ mong vị bát diệp của ngươi đừng thua quá khó coi.”
Tạp La Nhĩ nghe vậy, một cỗ khí huyết dâng lên trong lòng, khoé miệng hắn trào ra tia máu. Tạp La Nhĩ nắm chặt nắm đấm.
Thua rồi. Thua rất triệt để.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khẽ nói:
“Phù văn màu đỏ là thứ được tìm thấy trong cỗ quan tài do tướng quân Lan Ni trấn thủ phía bắc phát hiện được ở Bắc Cương. Tướng quân Lan Ni đã tặng nó cho ta.”
Nghĩ tới cỗ quan tài kia, đám người lập tức nổi da gà.
“Mấy tháng trước Lan Ni đã mang cỗ quan tài đó đến gặp lão phu. Có phải kẻ muốn kiểm tra xem lão phu là cửu diệp thật hay giả chính là ngươi và đại vu Ba Tư Nhĩ?”
Nhớ lại một màn Thiên Cẩu tập kích Ma Thiên Các, con hung thú Thiên Cẩu kia đột nhiên mất khống chế, hơn nữa với đầu óc của Lan Ni hẳn là sẽ không tuỳ tiện phát động công kích với Ma Thiên Các.
Xem ra đằng sau lưng chuyện này là do đại vu gây ra, vậy thì có thể giải thích được.
“Vâng.” Tạp La Nhĩ gật đầu thừa nhận, sau đó mở mắt ra nói tiếp:
“Dã tâm của Lan Ni quá lớn, sự tồn tại của cỗ quan tài đã mê hoặc bản tâm hắn. Hắn vì muốn trở thành cửu diệp mà không từ thủ đoạn. Nhu Lợi Quốc không dung được một kẻ tư lợi như hắn, chuyến đi đó hắn bỏ mình tha hương, xem như đã chết có ý nghĩa, làm rạng danh tổ tông.”
Lục Châu không quan tâm mấy chuyện nội bộ của Nhu Lợi, chỉ hỏi: “Trong cỗ quan tài đó còn có thứ gì?”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn Lục Châu, đánh bạo nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta biết mình không có tư cách đàm phán, nhưng… nếu muốn ta trả lời câu hỏi này, cầu xin tiền bối tha cho bọn hắn.”
Trong mắt các tướng sĩ Nhu Lợi đều lấp loé lệ quang.
Chương 744 Vô đề
Lục Châu hờ hững đáp: “Thả hổ về rừng không phải là tác phong của lão phu… Nhưng lão phu không phải người ham mê giết chóc. Bọn hắn sẽ trở thành tù binh và bị áp giải về Đại Viêm. Nếu ngươi không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của lão phu thì lão phu sẽ lập tức xử quyết.”
Tạp La Nhĩ nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch.
Trầm tư một lát, hắn mới mở miệng: “Ở chỗ Bá Nạp gia tộc.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Ngươi có biết tung tích nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão phu không?”
Tạp La Nhĩ lắc đầu đáp: “Đại vu Lâu Lan Ba Tư Nhĩ lệnh cho người giả trang làm người Nhu Lợi dẫn dụ Ngu Thượng Nhung đến Nhu Lợi quốc, sau khi Ba Tư Nhĩ chết chẳng thấy hài cốt đâu, chỉ lưu lại một số cạm bẫy vu thuật cách vực sâu vạn trượng năm dặm… Ta đã phái người đến đó điều tra, trên không vực thẳm có lưu lại khí tức, hẳn là nơi xảy ra giao chiến. Với bản sự của Ba Tư Nhĩ, e là bọn họ đã cùng nhau rơi xuống vực.”
Đám người Ma Thiên Các lộ vẻ lo lắng.
Lục Châu nói: “Nếu Ngu Thượng Nhung dùng toàn lực ứng phó thì đừng nói là Ba Tư Nhĩ, cho dù là ngươi cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn. Ngươi cảm thấy hắn sẽ rơi xuống vực?”
“Ba Tư Nhĩ không phải là một đại vu bình thường.” Tạp La Nhĩ đáp. “Khu vực trăm dặm từ vực thẳm đến lạch trời ta đã phái người tìm kiếm nhưng chẳng hề thấy bóng dáng Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung. Mấy trăm vu sư đi theo Ba Tư Nhĩ cũng đã chết sạch. Dù Ba Tư Nhĩ chết thì ít nhất cũng phải tìm thấy thi thể, đằng này… cho nên chỉ còn một khả năng…”
Hắn không nói thẳng, rằng có lẽ cả hai đều đã rơi xuống vực thẳm.
Lục Châu vuốt râu nhìn Tạp La Nhĩ rồi vung tay áo. “Áp giải bọn hắn đi. Các đệ tử Ma Thiên Các lưu lại.”
“Tuân lệnh!”
Đệ tử Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông, Bồng Lai Môn và Vạn Độc Môn lập tức hành động. Hơn mười ngàn tù binh đều bị áp giải về Lương Châu.
Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía Tạp La Nhĩ, im lặng không nói.
Tạp La Nhĩ dõi mắt nhìn theo chục ngàn tướng sĩ Nhu Lợi bị đưa đi, trong lòng chẳng biết đang nghĩ gì.
Lát sau, hắn lộ ra vẻ mặt thoả mãn, xoay người nhìn về phía Nhu Lợi quốc. Tay trái nâng lên điểm vào huyệt đạo đan điền khí hải. Các vết thương chồng chất đua nhau phát tiết ra, máu tươi và khí huyết cuồn cuộn dâng lên.
Tạp La Nhĩ vẫn nhìn thẳng về phía quê hương, sống lưng thẳng tắp, mặc cho sinh mệnh cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Sau đó Tạp La Nhĩ cúi đầu cởi khôi giáp, hai tay giang rộng. Thân thể hắn dần dần trở nên cứng ngắc…
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]
Lục Châu không tiếp tục nhìn thân ảnh Tạp La Nhĩ mà cất tiếng gọi: “Bệ Ngạn.”
Bệ Ngạn dạo bước trên không chạy tới. Lục Châu đạp không bay lên, mắt nhìn về phía lạch trời. Đám người Ma Thiên Các theo sát phía sau.
Minh Thế Nhân nói: “Có Bệ Ngạn ở đây, chúng ta sẽ tìm ra nhị sư huynh nhanh thôi.”
“Ta tin tưởng đại sư huynh và nhị sư huynh bình an vô sự.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Khi tướng quân Tạp La Nhĩ của Nhu Lợi bỏ mình, bên lạch trời phía tây, trong trận doanh của người Nhu Lợi, một ngọn nến to phát ra ngọn lửa tím từ từ ảm đạm rồi tắt ngóm.
Tên thị vệ canh giữ trướng bồng của Tạp La Nhĩ nhìn thấy ánh nến tắt đi, hai mắt trừng lớn, vội vàng hô:
“Người đâu!!”
“Có thuộc hạ.”
“Lập tức thông tri cho toàn quân rút lui! Không được chậm trễ!”
“Vâng!”
Tu hành giả và quân đội Nhu Lợi sau khi nhận được tin tức tướng quân đã tử vong, sĩ khí ngay lập tức giảm đi ba phần, ai nấy đều phục tùng mệnh lệnh, rút về Nhu Lợi.
. . .
Cùng lúc đó, nhóm người Ma Thiên Các do Lục Châu dẫn đường bay về phía lạch trời.
Lạch trời cao không thấy đỉnh, gió tuyết ngập tràn, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Hàn phong như đao cắt không ngừng tàn phá cương khí hộ thể của mọi người.
Phan Ly Thiên có kinh nghiệm vượt qua lạch trời, vung tay tạo ra cương khí hộ thuẫn ngăn trở gió tuyết, lớn tiếng nói:
“Lão hủ từng vượt qua lạch trời phía nam, bên đó mới gọi là cao không thể chạm tới. Nơi này ít ra còn có thể chịu được. Lát nữa khi lên đến đỉnh, chúng ta tập trung lại rồi thay phiên nhau thi triển cương khí hộ thuẫn là được.”
Lực lượng của tập thể đương nhiên vượt xa lực lượng của một cá nhân.
Minh Thế Nhân hỏi: “Đám người Nhu Lợi làm sao mà vượt qua?”
Phan Ly Thiên đáp: “Có ba cách. Một là đi vòng qua phía bắc, hai là dùng phi liễn bay qua, ba là trước đây ở bên dưới có khai thông một sơn động dùng để vận chuyển hàng hoá giữa hai nước, nhưng sau khi chiến sự phát sinh, con đường đó đã bị chặn.”
“Thụ giáo.” Minh Thế Nhân gật gù.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, gió tuyết càng ngày càng lớn. Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
“Lão hủ làm trước!”
Hồ lô màu vàng kim nở rộ quang mang, pháp thân ngũ diệp xuất hiện vừa bay lên cao vừa ngạnh kháng gió tuyết. Những người khác đều theo sát phía sau.
Sau đó mọi người thay phiên nhau thi triển pháp thân che chắn cương phong. Chỉ có Tiểu Hải Loa là chưa có pháp thân Bách Kiếp Động Minh, đành ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Châu.
Giữa đám tu hành giả cao giai, tốc độ của nàng quả thực là khá chậm. Hải Loa lộ vẻ lúng túng.
“Tiểu sư muội, đi nào!”
“Tiểu sư muội!”
“Ha ha, tiểu sư muội, thừa diệp muội còn chưa mạnh lên, để các sư huynh sư tỷ bảo bọc muội nào!”
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và những người khác đều đánh ra một đạo cương khí che chắn cho nàng.
“Cảm tạ sư huynh sư tỷ!” Hải Loa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ.
Quanh năm lạch trời đều toàn là gió tuyết. Rốt cuộc đám người Ma Thiên Các cũng vượt qua lạch trời, đứng trên đỉnh cao nhất quan sát non sông gấm vóc.
Bệ Ngạn sớm đã tới nơi, nó ngồi xuống quan sát xung quanh, trông hệt như một con sư tử đá thường được trưng bày bên ngoài phủ đệ.
“Tuyết phủ dày tuyệt đẹp. Ngắm núi trong sương chiều.” Lục Châu tán thưởng.
(Chú thích: đây là hai câu cuối trong bài thơ ‘Vọng Nhạc’ của Đỗ Phủ.
Thái Sơn đẹp ngỡ ngàng
Tề Lỗ luôn biếc xanh
Như bồng lai tiên cảnh
Âm dương phân rõ ràng
Những vân đài sống động
Đất lành chim về nhiều
Tuyết phủ dày tuyệt đẹp
Ngắm núi trong sương chiều.)
Chương 745 Vô đề
“Thơ hay, thơ hay!” Minh Thế Nhân vỗ tay.
Đoan Mộc Sinh quay đầu liếc nhìn khiến Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại.
Dù Minh Thế Nhân là thất diệp, nhưng nghĩ tới việc tam sư huynh là tứ diệp sau khi trảm kim liên, hắn bèn không dám hó hé lấy một tiếng.
Đoan Mộc Sinh quay trở lại nhìn sư phụ, cất tiếng khen ngợi: “Thơ hay.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Phan Ly Thiên nói: “Thế nhân đồn rằng Các chủ ngoài tu vi thì chẳng còn gì, là người hữu dũng vô mưu. Nay xem ra hoàn toàn là tin đồn thất thiệt. Đoạn thơ này… đúng là tuyệt phẩm!”
“Ông rất am hiểu về thi thơ?” Tư Vô Nhai quay đầu hỏi.
“Biết chút ít.”
“. . .” Biết chút ít thì ông nổ cái gì? Thật sợ đám người chuyên vỗ mông ngựa này.
Sau khi thưởng thức phong cảnh một lát, Lục Châu nói: “Xuống dưới.”
Đám người gật đầu, tung người nhảy khỏi lạch trời. Lục Châu vừa hạ xuống vừa căn dặn: “Ngoại trừ Hải Loa, những người khác chia nhau ra tìm kiếm. Nếu gặp nguy hiểm phải ưu tiên bảo vệ bản thân.”
“Tuân mệnh!” Đám người nhanh chóng tản ra, mỗi người lao về một phía.
Không có đội quân Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân, lạch trời phía tây trở nên ôn hoà và yên tĩnh.
. . .
Đảo mắt đã mười ngày trôi qua.
Ở phía đông vực sâu vạn trượng, trên dòng Vân Nộ Giang, có rất nhiều thôn trang sinh sống dọc hai bên bờ.
Tại Cổ La Thôn.
Một lão giả người Nhu Lợi đang giới thiệu tình hình trong thôn với một nam tử mặc hoa phục.
“Đại nhân, năm nay trong thôn có tổng cộng hơn hai mươi hài tử khoảng mười tuổi, bọn nó đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Cầu xin ngài thu nhận, bọn nó nhất định sẽ trở thành các tu hành giả Nhu Lợi vĩ đại, trở thành những chiến sĩ dũng mãnh nhất.”
Nam tử mặc hoa phục lắc đầu nói: “Ta đã xem qua tư chất của bọn chúng, không thích hợp tu hành. Có còn hài tử nào khác không?”
“Đại nhân, hài tử lớn hơn một chút có được không?”
“Những đứa lớn thì mấy năm trước ta đã xem qua rồi. Thôi, ta tới thôn khác vậy.”
Nam tử mặc hoa phục vừa định ngự không rời đi thì từ đằng xa bỗng có hai thanh niên cầm gậy đang xua một thiếu niên ăn mặc rách nát trở về thôn.
“A Hải, đừng có nhìn lung tung nữa, mau vác đống đồ này về, hôm nay bọn tao sẽ không đánh mày.” Một thanh niên tên A Đông nói.
“Đừng hòng chạy trốn, bên ngoài đang rất loạn. Loại như mày mà rời khỏi đây thì chỉ có chết đói.”
Hai người thỉnh thoảng lại gọi thiếu niên này là “A Hải”.
Nam tử mặc hoa phục thấy vậy bèn hỏi: “Đây là…?”
Lão giả Nhu Lợi đáp: “Đại nhân, đây là nô lệ của Cổ La Thôn chúng tôi.”
“Nô lệ?”
Lão giả vội phất tay gọi A Hải tới: “A Hải, lại đây ——”
A Hải đặt đồ xuống bước tới. Nam tử mặc hoa phục thấy trên người hắn chồng chất đủ loại vết thương và trong mắt tràn đầy địch ý, bèn hỏi: “Người Đại Viêm?”
“Đúng vậy, Cổ La Thôn chúng tôi thường bắt giữ người Đại Viêm làm nô lệ. Tên súc sinh này có khí lực rất lớn, lại cực kỳ ương ngạnh. Nô lệ Đại Viêm thông thường không chịu được cực khổ, rất nhanh sẽ tự sát, nhưng hắn lại có thể kiên trì đến tận bây giờ.” Lão giả nói.
Nam tử mặc hoa phục tiện tay vung lên, một đạo cương nhận phóng tới chém rách áo A Hải để lộ rất nhiều vết thương đã lành thành sẹo phủ chằng chịt trên lồng ngực.
“Căn cốt không tệ, thiên phú cũng rất tốt… Đáng tiếc không phải người Nhu Lợi chúng ta.” Nam tử mặc hoa phục thở dài lắc đầu.
A Đông mỉm cười nói: “Ha ha, không ngờ A Hải lại có căn cốt tu hành.”
Lão giả lắc đầu: “Đáng tiếc hắn là người Đại Viêm.”
Nam tử mặc hoa phục đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn cười nói: “Cũng không phải là không được…”
Lão giả không đáp lời, lão đã hiểu được ý của nam tử kia. Từ xưa đến nay có không ít người Đại Viêm được bồi dưỡng thành tử sĩ cường đại rồi quay về giết người Đại Viêm, thủ đoạn này cũng không có gì lạ.
A Hải sao có thể không hiểu chuyện này.
Trong Cổ La Thôn, hắn chỉ nhận lấy những vết thương da thịt, nhẫn nhịn một chút rồi tìm cơ hội chạy trốn cũng không quá khó. Nhưng nếu rơi vào tay tu hành giả thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Không nói một lời, A Hải lập tức quay đầu bỏ chạy!
A Đông lập tức cười lạnh: “Lại chạy. Thấy không, người Đại Viêm quả thật ngu như heo.”
Hắn đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng. Đám thanh niên trai tráng và bầy chó săn trong thôn lập tức lao vọt tới.
A Hải vốn đang bị thương đầy người, đến đi lại cũng không tiện thì sao có thể trốn thoát được.
Vù! Có người lấy ná cao su bắn vào chân hắn. A Hải té sấp xuống đất, đám thôn dân lập tức ùa tới đấm đá liên tục.
A Hải ôm đầu, không kêu la lấy một tiếng. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại điều gì đó thì trong não hải đều là một mảnh trống không.
Nhân sinh là một vòng luân hồi. Nếu không cố gắng thay đổi, nó sẽ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Nam tử mặc hoa phục nâng tay ngăn lại. “Dừng tay.”
“Phì, đám người Đại Viêm đều là lũ tiện dân.” Các thôn dân Cổ La Thôn ngừng tay lui về sau, không quên phỉ nhổ A Hải.
Nam tử mặc hoa phục bước tới nói: “Làm vậy sẽ đánh chết hắn.”
“Chết thì tốt. Người Nhu Lợi chúng ta cũng bị đám người Đại Viêm ức hiếp suốt đó thôi. Nhà ta có mười người, mà đã sáu người chết dưới gót sắt của binh lính Đại Viêm. Tên cẩu hoàng đế Vĩnh Thọ kia đã giết biết bao người Nhu Lợi ta, đánh chết tên này đã là lợi cho hắn!”
“Đúng rồi! Lợi cho hắn! Ta muốn hắn phải ở lại làm nô lệ cả đời cho Cổ La Thôn, hắn mà chết thì chặt thành tám mảnh đem cho chó ăn!”
Nam tử mặc hoa phục không để ý tới sự phẫn nộ của thôn dân Cổ La Thôn, chỉ lạnh lùng bước tới trước mặt A Hải, nhàn nhạt hỏi: “Ta có thể cho ngươi cơ hội đứng lên một lần nữa. Ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
A Hải ngẩng đầu mặt đối mặt với nam tử kia, không thèm trả lời.
Nam tử mặc hoa phục lại nói: “Ta có thể cho ngươi thân phận người Nhu Lợi, thôn dân Cổ La Thôn sẽ không làm khó ngươi nữa… Sao? Ngươi thật muốn cả đời ở lại đây làm nô lệ?”
“Phì!” A Hải phun ra một ngụm nước bọt.
Nam tử không tức giận mà khẽ lắc đầu. “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không muốn đi theo ta?”
Trong mắt nam tử mặc hoa phục đã loé lên một tia sát ý.
Đúng lúc này, trên bầu trời phía tây Cổ La Thôn đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.