Híhíííííí —— ——
Cát Lượng phát hiện điểm dị thường, hai vó trước nhấc lên, toàn thân dừng lại giữa không trung.
Thấy đám vu sư trước mặt đang không ngừng tạo ra những quả cầu màu tím, Cát Lượng rất có trí tuệ, phán đoán được tình hình trước mắt, nó bèn đạp không bay lên cao hơn.
Các vu sư Lâu Lan ngẩng đầu nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chẳng trách Kiếm Ma có thể từ Lâu Lan chạy tới Nhu Lợi… tuấn mã thông minh bậc này thật là hiếm thấy.”
“Dùng mọi thủ đoạn bắt lấy nó. Nếu có thể thuần phục cho người Lâu Lan chúng ta sử dụng thì tốt, nếu không thuần phục được… phải giết!”
“Tuân mệnh!”
Các vu sư bay lên đuổi theo Cát Lượng. Năng lượng màu tím bốc ra từ người bọn hắn lấp loé đầy trời.
Cát Lượng không vội không chậm, tiếp tục bay lên trên cao, mãi cho đến khi không khí xung quanh giảm hẳn, nguyên khí cũng loãng đi, hô hấp trở nên khó khăn nó mới bắt đầu phi hành theo phương ngang.
“Không thể lên cao nữa, nguyên khí đang rút đi!”
Tu hành giả mất đi nguyên khí thì chẳng khác nào phàm nhân, chỉ là cơ thể rắn chắc hơn phàm nhân mà thôi.
Cát Lượng tựa như không bị ảnh hưởng, đạp không tiến về phía trước, nó bay vòng qua đám tu hành giả vu thuật.
“Ngăn nó lại!”
“Công kích!”
Đám vu sư lập tức đồng loạt ném quả cầu năng lượng màu tím lên không trung.
Hííííí ——
Cát Lượng rên khẽ một tiếng, nhưng cặp mắt nó vẫn óng ánh kim quang như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Mục tiêu của nó là Đại Viêm, nó tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Mặc kệ đám người truy kích xung quanh, Cát Lượng băng qua lạch trời. Gió tuyết vẫn điên cuồng thổi tới, tàn phá bừa bãi, ngăn cản tầm mắt đám người.
“Đuổi theo, không thể để nó chạy thoát!”
“Báo thù cho đại nhân Ba Tư Nhĩ!”
Lòng thù hận của đám vu sư lập tức tăng vọt. Tướng quân Ba Tư Nhĩ vốn là vị anh hùng trong lòng dân chúng Lâu Lan.
Mấy trăm tên vu sư tạo thành hình phương trận, phối hợp cực kỳ ăn ý. Biết tốc độ của Cát Lượng rất nhanh nên bọn hắn phối hợp thi triển vu thuật. Tập thể bộc phát vu thuật, chỉ trong giây lát đã đuổi kịp Cát Lượng.
. . .
Trong doanh địa của quân Nhu Lợi, đám binh lính cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Tướng quân Tạp La Nhĩ bị động tĩnh này thu hút sự chú ý, bèn ngự không bay lên quan sát tình hình, sau đó thở dài một tiếng.
“Tuy ta và Ba Tư Nhĩ không hợp nhau nhưng cách làm người của hắn vẫn khiến ta phải kính nể. Nhiều người như vậy cam nguyện báo thù cho hắn, nhân cách bậc này ta thật sự theo không kịp.”
Tạp La Nhĩ vừa nói dứt lời, một tên thuộc hạ đứng bên cạnh bỗng khom người nói:
“Tướng quân, trước khi Ba Tư Nhĩ chết đã tự mình dẫn quân xua Ngu Thượng Nhung đến địa phận Nhu Lợi với mục đích muốn hãm hại ngài, châm ngòi ly gián quan hệ giữa người Nhu Lợi chúng ta và Ma Thiên Các.”
“Còn có chuyện này?” Tạp La Nhĩ nhíu mày hỏi.
“Việc này tướng quân có thể điều tra rõ ràng. Hắn còn nói… Lâu Lan của hắn không cần loại người... loại người…” Tên thuộc hạ tỏ ra do dự.
“Cứ nói, bản tướng quân tha tội cho ngươi!”
“Hắn nói không cần loại người ‘phế vật’ như ngài, một mình hắn có thể đánh giết Ngu Thượng Nhung.”
Nghe vậy, mí mắt Tạp La Nhĩ giật mấy lần, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận. Hắn hừ một tiếng: “Đáng đời lắm!”
Tạp La Nhĩ tức giận hạ xuống, quay vào trong trướng bồng. Tên thuộc hạ đi theo phía sau, trong bụng thầm nghĩ, cho dù sự thật không phải như vậy thì cũng chẳng còn chứng cứ để xác minh.
. . .
Đội quân vu sư vẫn điên cuồng đuổi theo Cát Lượng.
Cát Lượng đã đi qua đi lại giữa lạch trời và vũng bùn nhiều lần, nó đã bắt đầu suy yếu, lại thêm bay ở độ cao này nên tốc độ của nó giảm đi ba phần.
“Giết nó, nó sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Các vu sư tăng cường lực lượng vu thuật, tốc độ bộc phát dí sát Cát Lượng, đồng thời hợp lực tạo thành một mũi tên vu thuật cực lớn màu tím.
“Súc sinh, ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Mũi tên bắn ra vọt thẳng về phía Cát Lượng. Cát Lượng tung vó nhưng mũi tên đã đến rất gần nó.
Khi mọi người đều cho rằng tiễn cương này sẽ lấy mạng Cát Lượng…
Ông! Một tiếng năng lượng cộng hưởng vang lên.
“Kẻ nào cả gan động đến ngựa của lão phu?!”
Một đạo thân ảnh loé lên rồi xuất hiện trên lưng Cát Lượng, bàn tay nhấc lên giơ ra phía trước, giữa năm ngón tay hiện ra lam quang.
Người đó là một lão giả hai mắt có thần, dùng tay không chộp lấy tiễn cương vu thuật.
Đám vu sư Lâu Lan cả đời chưa từng thấy ai làm ra động tác mạo hiểm đến cực hạn như vậy. Bọn hắn trợn trừng mắt nhìn, đều cho là mình thấy ảo giác.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Lão giả cầm tiễn cương màu tím trong tay, lặng lẽ nhìn bọn hắn.
Lúc này đám vu sư mới giật mình nhận ra, mải truy kích theo Cát Lượng, bọn hắn đã bước vào địa phận của Đại Viêm.
“Hỏng bét! Mau rút lui!”
“Đừng hoảng hốt, tu hành giả Đại Viêm vốn là địch nhân của chúng ta, đừng rối loạn trận hình, đồng loạt lui về doanh địa.”
Cùng lúc đó, lão giả cầm tiễn cương đột nhiên bóp chặt tay lại.
Oanh!
Lực lượng do mấy trăm vu sư hội tụ lại chỉ trong phút chốc đã bị chưởng ấn màu xanh lam chấn nát.
Chưởng ấn màu xanh lam hoá giải toàn bộ vu thuật trong tiễn cương rồi tiếp tục xạ kích về phía trước.
Tên vu sư dẫn đầu lập tức dựng đứng tóc gáy, vội quát lên: “Ngăn lại!”
Tiễn cương vu thuật uy lực vô biên trong mắt bọn hắn bỗng trở nên vô cùng yếu ớt trước mặt lão giả kia. Chưởng ấn màu lam hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.
Mấy trăm vu sư lại đồng loạt đánh ra quả cầu năng lượng màu tím. Nhưng chưởng ấn kia vẫn tiếp tục lao về phía trước nghiền ép toàn bộ vu thuật, tốc độ không hề giảm bớt dù chỉ một chút.
Đám vu sư kinh hoàng nhìn chưởng ấn lao về phía mình… bọn hắn muốn rút lui, muốn tản ra, nhưng đã quá muộn.
Oanh!
Bàn tay màu xanh lam đập tới đám vu sư như đập ruồi, có người bị đánh bẹp, có người văng cả óc ra ngoài, phàm là những kẻ bị chưởng ấn đánh trúng đều trọng thương hoặc chết, rơi thẳng xuống dưới.
Một chưởng đã lấy mạng gần trăm người!
Đội ngũ truy kích Cát Lượng quá đông đảo và dày đặc, giờ phải trả giá nặng nề.
Chương 737 Vô đề
Lão giả thản nhiên đứng vuốt râu quan sát đám người.
Khi bọn hắn còn đang kinh hãi không rõ người này rốt cuộc là ai thì đột nhiên từ phía sau lưng lão giả bỗng xuất hiện một đám tu hành giả lăng không lơ lửng đứng thành một hàng ngang.
Lục Châu hạ lệnh: “Bắt lại.”
“Tuân lệnh sư phụ! Để đồ nhi đánh tiên phong ——” Người ra tay đầu tiên là Minh Thế Nhân.
Thân ảnh Minh Thế Nhân nhanh như thiểm điện bay vào giữa đám người. Phan Ly Thiên, Lãnh La, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng vọt lên.
Hải Loa đến đứng bên cạnh Lục Châu. Nàng không dám tuỳ tiện xuất thủ vì không biết cách đánh nhau.
Đám vu sư sao có thể là đối thủ của Ma Thiên Các, tiếng kêu thảm vang lên đầy trời, từng người không ngừng rơi xuống. Chỉ chưa tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đã bị bắt lại.
Số lượng tù binh còn chưa tới một trăm người, những người còn lại đều đã chết.
“Giải vào đại lao Lương Châu Thành, phong bế tu vi.” Lục Châu nói.
“Vâng!”
Lúc này Lục Châu mới vẫy tay với Cát Lượng.
Phìììììì ——
Cát Lượng nhanh chóng bay đến trước mặt Lục Châu, nó tỏ ra vui sướng nhưng toàn thân đều toát lên vẻ mệt mỏi gió sương, rõ ràng là trạng thái tinh thần của nó đã yếu đi không ít.
Lục Châu quay sang dặn Hải Loa: “Vi sư muốn hỏi nó mấy câu, ngươi hãy thuật lại ý nó.”
“Vâng.”
Tiểu Hải Loa đi đến bên cạnh Cát Lượng, tường thuật lại những câu hỏi trước đó Lục Châu đã dặn. Cát Lượng chỉ cất tiếng hí, khi thì dài, khi thì ngắn.
Tuy mọi người đều nghe không hiểu nhưng cũng có thể nhận ra một người một ngựa đang trò chuyện với nhau, Hải Loa còn khẽ bật cười.
“Nó nói gì thế?” Lục Châu hỏi.
Ngựa của lão phu mà còn cần người khác tới phiên dịch, thật là xấu hổ.
Hải Loa đáp: “Sư phụ, nó bảo nó mang nhị sư huynh tới một nơi rất xa, có rất nhiều người muốn bắt nhị sư huynh nên Cát Lượng không thể không dẫn dụ địch nhân rời đi, sau đó nó chưa gặp lại nhị sư huynh.”
Lục Châu nói: “Có biết Ngu Thượng Nhung đang ở đâu không?”
“Nó nói khi nó dẫn dụ địch nhân rời đi, nhị sư huynh vẫn còn ở khu vực bùn lầy thủ hộ, nhưng khi nó trở về tìm thì không thấy người đâu. Bây giờ cũng không biết tung tích nhị sư huynh.”
“Không biết sao?” Lục Châu nhíu mày.
Hải Loa nói: “Nó bảo nó có cách tìm, nhưng không muốn nói ra.”
“. . .”
Chẳng trách Hải Loa lại bật cười. Con ngựa Cát Lượng này còn bày đặt thừa nước đục thả câu.
Lục Châu nhìn Cát Lượng. “Nếu ngươi không nói ra thì làm sao lão phu đi cứu nghiệt đồ? Nghiệt đồ đã chết một lần, chẳng lẽ ngươi không thấy cắn rứt lương tâm?”
Híííííí ——
“Nó nói nó không có lương tâm.”
“. . .”
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng quát: “Làm càn!”
Thanh âm mang theo sóng âm cuồn cuộn đánh tới, doạ Hải Loa và Cát Lượng nhảy nhổm lên.
Cát Lượng thở phì phì mấy tiếng, không rõ đang nói cái gì. Sau đó Hải Loa mới thuật lại: “Nó bảo Bệ Ngạn có thể tìm được nhị sư huynh. Bệ Ngạn đánh hơi rất tốt!”
Bệ Ngạn?
“Cát Lượng không thích tên đô con Bệ Ngạn.”
Một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi đó là một đực một cái, huống chi chúng nó còn khác giống loài.
Lục Châu gật đầu, khẽ vung tay áo. Lúc này Cát Lượng mới dám bay đi, chui vào một khu rừng bên ngoài thành Lương Châu để nghỉ ngơi.
Cát Lượng vừa rời đi, Bệ Ngạn đã xuất hiện.
Tư Vô Nhai nói: “Cát Lượng đề nghị dùng phương pháp đánh hơi truy tung, ý kiến này rất hay, nhưng mà… người Nhu Lợi và Lâu Lan đóng quân ở lạch trời phía đông không ít, bọn hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của chúng ta.”
“Vậy thì dọn sạch chướng ngại.”
. . .
Trong doanh địa Lâu Lan, mấy trăm vu sư vẫn chưa trở về khiến đám người còn lại vô cùng hoảng sợ.
Tên tướng quân Lâu Lan không ngừng đi qua đi lại bên ngoài trướng bồng.
“Tướng quân, không xong rồi… Ba trăm vu sư đã bị tiêu diệt toàn bộ!”
“Toàn quân bị diệt?”
Tên tướng quân vốn được bổ nhiệm lâm thời sau khi Ba Tư Nhĩ chết, vừa nghe được tin tức này, gương mặt hắn trở nên khô héo, lập tức hạ lệnh: “Rút! Rút mau!”
Trong vòng chưa tới một tiếng đồng hồ, quân đội Lâu Lan trú đóng ở lạch trời phía đông đều rút quân về, đi vòng qua phía bắc, vượt địa phận Nhu Lợi để trở về lạch trời phía tây.
. . .
Trong doanh địa Tạp La Nhĩ.
“Tướng quân, vừa nhận được tin tức ba trăm vu sư Lâu Lan vì truy kích quá sâu, lọt vào địa phận Đại Viêm nên toàn quân bị diệt!”
Nghe vậy, Tạp La Nhĩ không những không chấn kinh mà còn cười ha hả.
“Đáng đời bọn hắn có kết cục như thế. Ngay cả Ba Tư Nhĩ còn không dám tự tiện xâm nhập nói gì đến bọn hắn!”
“Tướng quân, nhưng đội quân Lâu Lan đã rút lui khỏi lạch trời rồi.”
“Rút lui?” Tạp La Nhĩ cả kinh nói.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:
“Tướng quân, không xong rồi, quân thủ thành Lương Châu đang đến khiêu chiến bên ngoài doanh địa của chúng ta!”
Tạp La Nhĩ nhíu mày:
“Thật to gan! Bản tướng quân không chủ động gây chiến thì thôi, bọn chúng còn dám đến đây quấy phá? Theo bản tướng quân ra ngoài đối địch!”
Tạp La Nhĩ vừa bước ra khỏi trướng bồng đã nghe từ xa truyền đến tiếng trống trận. Âm thanh này mang ý nghĩa doanh địa Nhu Lợi đang cổ vũ sĩ khí, nghênh đón địch nhân.
Bốn vị phó tướng thấy Tạp La Nhĩ, lập tức khom người hành lễ: “Tướng quân.”
“Tình hình thế nào rồi?”
“Có người đang khiêu chiến chúng ta.”
“Mở cửa nghênh địch!”
“Vâng!”
Đại môn khổng lồ từ từ mở ra, Tạp La Nhĩ mang theo bốn tên phó tướng nhảy lên lưng ngựa, phóng về phía tiền tuyến.
“Đã đến lúc bản tướng quân tàn sát Đại Viêm!”
“Thề chết xông pha cùng tướng quân!”
. . .
Tại tiền tuyến.
Hơn chục ngàn quân Nhu Lợi tay cầm trường mâu đang kết thành từng nhóm lao tới. Đối diện bọn hắn chỉ là một đội ngũ chưa tới trăm người.
“Sư phụ, kế khích tướng thành công rồi.” Tư Vô Nhai đến trước mặt Lục Châu bẩm báo.
“Tốt.” Lục Châu vừa vuốt râu vừa chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Các tướng sĩ Nhu Lợi đã sẵn sàng, đám tướng lĩnh không ngừng hô to trợ chiến:
“Cái gì mà đệ nhất cao thủ Đại Viêm?! Còn có thể cản nổi trăm vạn đại quân Nhu Lợi ta sao? Tư Vô Nhai, tên quân sư đầu chó nhà ngươi, mau lăn ra đây!”
“Tướng quân Tạp La Nhĩ đang trên đường đến, khuyên các ngươi mau mau đầu hàng!”
Chương 738 Vô đề
Đúng lúc này, một tên binh sĩ Nhu Lợi chạy tới khom người báo: “Đại nhân, tướng quân Tạp La Nhĩ đã tới!”
Hơn mười ngàn binh sĩ lập tức né ra thành một lối đi, Tạp La Nhĩ từ xa cưỡi ngựa phóng tới, bụi đất tung bay. Đám binh sĩ Nhu Lợi đồng loạt quỳ một gối xuống hành lễ:
“Cung nghênh tướng quân Tạp La Nhĩ!”
“Cung nghênh tướng quân Tạp La Nhĩ!”
Đám binh sĩ sùng bái nhìn Tạp La Nhĩ và bốn vị phó tướng cưỡi ngựa phóng tới. Tới trước mặt đám binh sĩ, vó ngựa dừng lại.
“Tướng quân, kẻ khiêu chiến là lão đầu kia.”
Một tên thuộc hạ chỉ tay về phía lão giả đứng trong đám người đối diện. Lão giả tay vuốt râu, mà đám người quân số không bao nhiêu.
Tạp La Nhĩ truyền âm nói:
“Kẻ đến khiêu chiến, mau xưng tên.”
Lục Châu không đáp, chỉ phất tay. Tư Vô Nhai hiểu ý bước ra, lạnh nhạt nói:
“Tướng quân Tạp La Nhĩ, nghe danh đã lâu.”
Ánh mắt Tạp La Nhĩ nhìn về phía Tư Vô Nhai, thấy Khổng Tước Linh trong tay hắn lập tức nhận ra người trước mặt là ai.
“Thất đệ tử Ma Thiên Các Tư Vô Nhai, quân sư toạ trấn Lương Châu Thành?”
“Không dám tự xưng quân sư. Ta chỉ là có chút đầu óc.” Tư Vô Nhai cười đáp.
“Khắp thiên hạ này, người có thể dùng số hiệu để quản lý một toà thành cũng chỉ có mình ngươi.”
“Quá khen.”
Tạp La Nhĩ nhìn về phía đám người đứng phía sau Tư Vô Nhai rồi thu hồi ánh mắt nói:
“Song phương giao chiến, ngươi chỉ mang theo trăm người đến. Tư Vô Nhai, ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?”
Tư Vô Nhai đáp:
“Binh cần tinh thông, không cần số lượng. Một ngàn năm trước, Kiếm thánh Chung Ly Đạo dùng sức một người trấn thủ cả biên quan khiến mười vạn đại quân Lâu Lan không dám tiến lên một bước, huống chi bây giờ ta có cả trăm người?”
Tạp La Nhĩ khinh thường nói:
“Ta nhất định phải sửa lời ngươi một chút. Thứ nhất, ngươi không phải Kiếm thánh Chung Ly Đạo. Thứ hai, hôm nay không giống ngày xưa, người Nhu Lợi cũng không còn là Nhu Lợi của ngàn năm trước.”
Tư Vô Nhai gật đầu.
“Ngươi nói đúng, ta hoàn toàn đồng ý với hai điểm vừa rồi… Đúng là ta không phải Chung Ly Đạo, mà Đại Viêm cũng không phải là Đại Viêm của năm đó.”
“Nhiều lời vô ích.”
Tạp La Nhĩ lại đảo mắt nhìn về phía đám người sau lưng Tư Vô Nhai. “Người đã đưa đầu tới cửa, ta sao có thể không thu? Khai chiến đi ——”
Đám binh sĩ Nhu Lợi xếp hàng thẳng lối phía sau, chỉ cần tướng quân Tạp La Nhĩ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ lập tức công kích, không ngại sống chết.
Tạp La Nhĩ cao giọng nói:
“Bản tướng quân từ trước tới nay chỉ thích nói thẳng. Cả cái Đại Viêm này, ngoại trừ sư phụ ngươi ra, những người khác bản tướng quân đều không để vào mắt, không ai xứng giao thủ với ta.”
Nói xong hắn vung tay, bốn tên phó tướng lập tức cưỡi ngựa đi tới. Ý của Tạp La Nhĩ chính là dùng phương thức đơn giản nhất để tác chiến: đấu tướng.
Hai quân đối đầu đều gọi ra mãnh tướng để đối chiến thì gọi là đấu tướng.
Tư Vô Nhai lắc đầu, cũng cao giọng đáp trả: “Gia sư nói, có thể không cần giao chiến.”
“Hả?”
“Gia sư luôn nhân từ, không muốn thấy dân chúng máu chảy thành sông, cho dù đó là bách tính Nhu Lợi. Thế nên… chỉ cần ngươi chịu xuống ngựa đầu hàng, binh lính Nhu Lợi lui quân, gia sư sẽ khai ân mà xử nhẹ.”
Ha ha ha!
Ha ha ha….
Bốn tên phó tướng của Tạp La Nhĩ đột nhiên cười như điên, như thể lời này là câu chuyện buồn cười nhất mà bọn hắn từng nghe.
Nhưng biểu tình của Tư Vô Nhai vô cùng nghiêm túc. Đám người Ma Thiên Các cũng rất nghiêm túc.
Cửu diệp giá lâm, lời này có chỗ nào đáng cười? Đây rõ ràng là một chuyện rất nghiêm trọng.
Tạp La Nhĩ nói: “Ai không biết ngươi quỷ kế đa đoan?”
“Ta là đệ tử Ma Thiên Các, trước mặt sư phụ ta sao dám nói láo. Gia sư… đang đứng sau lưng ta.”
Lời vừa nói ra, bốn tên phó tướng lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía Tư Vô Nhai, biểu tình trở nên cực kỳ cảnh giác.
Tạp La Nhĩ lại nói: “Ngươi bớt đem sư phụ ngươi ra để doạ dẫm người khác đi. Sư phụ ngươi đang toạ trấn Thần Đô, sao có thể rời đi… Ngươi tìm một người có tướng mạo tương tự tới đây khiêu chiến, còn cho là ta sẽ tin?”
Song phương giao chiến, thật là giả mà giả là thật, đôi khi bọn hắn chỉ dùng tới tâm lý chiến để thủ thắng. Thứ gì trông càng có vẻ thật thì càng có thể là giả.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ nhún vai. “Tạp La Nhĩ, cửu diệp làm việc còn cần phải giả vờ nữa hay sao?”
Lúc này, một tên phó tướng bước ra nói:
“Tư Vô Nhai, ngươi thật sự cho rằng tướng quân Tạp La Nhĩ là người hữu dũng vô mưu? Câu hỏi này để ta thay mặt ngài trả lời ngươi.”
Tên phó tướng tiến lên hai bước, cao giọng nói:
“Cửu diệp đương nhiên phải trấn thủ Thần Đô. Không ngại nói thật cho ngươi biết, chỉ cần cửu diệp rời khỏi Thần Đô, lập tức bát diệp của bọn ta sẽ lẻn vào Hoàng thành giết đến không còn một manh giáp. Ngày xưa Thần Đô còn cần phải có tên cẩu hoàng đế và bát đại thống lĩnh toạ trấn, bây giờ cửu diệp làm gì dám rời đi? Hơn nữa, nếu cửu diệp đang ở đây thì chỉ cần gọi ra pháp thân là được, chúng ta sẽ lui quân, cần gì phải ra vẻ màu mè như vậy?”
“. . .”
Lời này nói rất lớn tiếng, lại còn mang theo nguyên khí nên âm thanh truyền đi rất xa.
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn xoay người hỏi Lục Châu: “Sư phụ, ngài gọi pháp thân ra hù chết bọn hắn đi!”
Những người khác cũng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, chờ đợi lão nhân gia người gọi ra pháp thân khồng lồ. Loại chiến tranh không chiến đã thu phục người đương nhiên là thượng sách.
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân. Nghiệt đồ này gần đây được đằng chân lân đằng đầu, đắc ý quên mất mình là ai rồi có phải không?
Thẻ Nguỵ Trang chỉ còn lại một tấm cuối cùng. Cho dù có thể dùng thì Lục Châu hắn cũng đâu phải loại người bảo gọi ra là gọi.
Xem lão phu là cải trắng mọc ven đường à?
Minh Thế Nhân lập tức lĩnh hội được hàm ý trong ánh mắt này, bèn vội vàng xoay người lại quát lớn:
“Đánh rắm! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi nhìn pháp thân của gia sư? Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được chiến một trận!”
Lục Châu không đáp lời, chỉ vung tay áo. Minh Thế Nhân tuân lệnh, lập tức tung người bay lên lao về phía tiền tuyến.
Chương 739 Vô đề
Con người rất kỳ quái… ngươi càng như thế, hắn càng cảm thấy ngươi đang nói láo!
Tên phó tướng kia cười ha hả nói: “Bị ta vạch trần nên thẹn quá hoá giận? Tướng quân, thuộc hạ thỉnh cầu được chiến một trận.”
“Đi đi! Tốc chiến tốc thắng.”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Nói xong, hắn cưỡi ngựa phi nhanh tới trước.
Tư Vô Nhai lắc đầu, bất đắc dĩ đứng sang một bên. Hắn đã cố gắng hết sức để đàm phán.
Lục Châu đương nhiên có thể tự mình xuất thủ, nhưng vấn đề là nếu đối phương có trăm vạn đại quân thì hắn làm sao giết sạch được? Lực lượng phi phàm tiêu hao quá nhiều không có điểm nào tốt, kế thượng sách vẫn là muốn bắt giặc phải bắt vua trước, binh pháp từ xưa đến nay đều là như thế.
Cưỡi ngựa được nửa đường, tên phó tướng đột nhiên điểm mũi chân trên lưng ngựa, tung người bay lên không trung, nghênh tiếp Minh Thế Nhân đang bay tới.
Ông! Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân, toà kim liên nhị diệp xuất hiện giữa không trung.
Thấy pháp thân nhị diệp của đối phương, tên phó tướng lạnh lùng nói: “Chỉ có thế? Ta dùng một chiêu đã giết được ngươi!”
Song chưởng hắn chập lại, một đạo cương ấn hình chiếc búa bổ về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân được pháp thân gia tốc, tay nắm chặt Ly Biệt Câu không lùi mà tiến, chém ngang cương ấn hình chiếc búa toả kim quang kia.
Tạp La Nhĩ nói: “Đừng khinh địch!”
Tên phó tướng hiểu ý, trầm giọng nói với Minh Thế Nhân: “Ngươi cho rằng ngươi che giấu tu vi ta sẽ không nhìn ra? Đi chết đi ——”
Cây búa bỗng nhiên to lên gấp ba.
Trên tay tên phó tướng xuất hiện một chân của Lang Vương, pháp thân Lang Vương đã cùng hắn hoà làm một thể!
Không có kim liên.
Minh Thế Nhân cả kinh, tiếp tục huy động Ly Biệt Câu trong tay.
“Tứ sư huynh!”
“Tứ tiên sinh!”
Ầm! Ly Biệt Câu chém ngang thân cây búa, cây búa cũng bổ về phía pháp thân của Minh Thế Nhân.
Xoẹt!
Thanh âm thanh thuý vang lên. Là ai chém trúng ai?
Hai người lướt qua nhau, một chiêu phân thắng bại.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào hai thân ảnh, nơm nớp chờ đợi kết quả. Rốt cuộc là ai thắng?
Minh Thế Nhân đứng yên không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía tên phó tướng Nhu Lợi.
Tên phó tướng xoay người lại cười ha hả. “Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi thắng ta? Thật là buồn cười!”
Hắn thu lại pháp thân Lang Vương, xoay người bỏ đi.
“Tứ sư huynh ——”
Khi Tư Vô Nhai vừa định ra tay cứu viện thì tên phó tướng Nhu Lợi mới đi được hai bước… bỗng nghe tiếng răng rắc vang lên bên tai! Khôi giáp trên thân hắn vỡ nát rơi xuống đất.
Hả?
Một tia máu tươi phun ra.
“Ngươi ——” Tên phó tướng nâng tay chỉ về phía Minh Thế Nhân, hai mắt trợn trừng.
Minh Thế Nhân lúc này mới nâng ống tay áo lên khẽ chà lau Ly Biệt Câu, từ vị trí của phó tướng Nhu Lợi đang ngã xuống có thể nhìn thấy trong tay áo Minh Thế Nhân có một toà kim liên cỡ nhỏ.
Bởi vì bị chủ nhân áp chế, toà kim liên chỉ loé lên một cái rồi biến mất, không thể phán đoán độ cao, không thấy rõ ràng số liên diệp… Nhưng có thể khẳng định là từ lục diệp trở lên.
Chữ “ngươi” vừa thốt ra, máu tươi dâng lên đầy cổ họng hắn… hắn ngã ầm xuống đất!
Không còn hơi thở.
Minh Thế Nhân lau Ly Biệt Câu sạch sẽ rồi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Người kế tiếp.”
“Trác Lực!” Tạp La Nhĩ trầm giọng gọi.
Đáng tiếc… tên phó tướng kia đã nằm im dưới đất không hề nhúc nhích, hoàn toàn tử vong.
Máu tươi từ bụng hắn tràn ra ướt đẫm một mảnh. Màu đỏ chói mắt đã đủ chứng minh vị phó tướng dũng mãnh thiện chiến đầy kinh nghiệm sa trường này đã bị người ta dùng một chiêu mổ bụng.
Đúng vậy, chỉ có một chiêu.
Ba tên phó tướng còn lại nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt bốc hoả.
Đám người Ma Thiên Các vừa rồi còn lo lắng, bây giờ đã yên lòng lại.
“Tứ sư huynh thật lợi hại!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.
Hải Loa nói hùa theo: “Ta còn tưởng là tứ sư huynh hẻo rồi… Hù chết ta.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Lời này nghe cứ kỳ kỳ thế nào, tiểu sư muội bị cửu sư muội dạy hư rồi nha!
Phan Ly Thiên nói: “Kỳ thực lão hủ đã sớm nhìn ra Minh Thế Nhân sẽ thắng.”
Lãnh La cũng nói: “Trường giang sóng sau đè sóng trước. Ngươi và ta đều đã già rồi! Thế hệ trẻ sớm muộn gì cũng vượt mặt chúng ta thôi.”
Lần này hai người không tranh cãi, hiếm hoi có một lần đạt thành nhất trí, khẽ gật gù.
. . .
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn bóng lưng Minh Thế Nhân. Nghiệt đồ này lại tiến bộ rồi.
Một chiêu vừa rồi tưởng như đơn giản nhưng kỳ thực hung hiểm vô cùng. Với tính cách của Minh Thế Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc. Chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể mất mạng như chơi.
Nói cách khác, Minh Thế Nhân nắm chắc có thể chiến thắng đối thủ.
Cũng có nghĩa là, Minh Thế Nhân rất có khả năng đã tiến vào thất diệp.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Đồ đệ mà lão phu ghét nhất khi vừa mới xuyên không tới, nay lại càng lúc càng hợp ý lão phu.
Một ngàn điểm công đức nhẹ nhõm thu vào tay.
Minh Thế Nhân hăng hái nhìn ba tên phó tướng còn lại: “Một người nữa bước ra đây. Còn chờ gì nữa?”
“Mạt tướng xin chiến!”
“Mạt tướng xin chiến!”
“Mạt tướng xin chiến!”
Ba tên phó tướng đồng loạt chắp tay nói. Tạp La Nhĩ dò xét nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Lui ra.”
“Tướng quân?”
“Ta bảo các ngươi lui ra!”
Ba tên phó tướng đành thở dài, hậm hực lui về.
Tạp La Nhĩ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, hờ hững nhìn thi thể Trác Lực dưới đất rồi hạ lệnh:
“Đưa hắn về, dùng lễ nghi cao nhất của Nhu Lợi để hậu táng.”
“Vâng!”
“Khoan đã.” Minh Thế Nhân đột nhiên đưa tay ngăn lại.
“Ngươi muốn ngăn cản?” Tạp La Nhĩ hỏi.
“Không có không có…” Minh Thế Nhân xua tay. “Ý của ta là không cần thiết phải mang xác hắn về lúc này… đợi lát nữa có thêm mấy bộ thi thể rồi mang đi luôn một lần cho tiện.”
Tạp La Nhĩ nhíu mày.
Trực giác nói với hắn, người thanh niên trước mặt này còn khó đối phó hơn cả Tư Vô Nhai.
Có lẽ do đã giằng co với Tư Vô Nhai quá lâu nên Tạp La Nhĩ cũng quen thuộc với sáo lộ của Tư Vô Nhai. Nhưng người thanh niên này thật nằm ngoài dự đoán, làm hắn cảm thấy rất phiền chán.
Nhưng hắn không thể hiện ra mặt mà chỉ nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“À không… rác rưởi như ta không có bản sự này…” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía hậu phương.
Nơi đó chính là vị trí Lục Châu đang đứng.
Chương 740 Vô đề
Tạp La Nhĩ liếc mắt nhìn rồi quát lớn: “Cho dù Cơ lão ma đích thân tới đây cũng không dám cuồng vọng như vậy!”
Mũi chân đạp mạnh, Tạp La Nhĩ tự mình xuất mã, tung người nhảy lên không trung, toàn thân bạo phát cương khí!
Oanh! Khi hắn hạ xuống, khí lãng lăn lộn tạo thành vô số vòng năng lượng gợn sóng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Ra sân rất hoành tráng nha… À không, loè loẹt không có tác dụng gì.”
“Nếu các ngươi đã lựa chọn đấu tướng, vậy thì ta sẽ phụng bồi tới cùng, xem như là để giảm bớt thương vong cho cả hai bên. Nếu ta bại, tức là Nhu Lợi bại. Nếu ta thắng, Đại Viêm thần phục. Ngươi có dám cược không?”
Tạp La Nhĩ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sáng rực nhìn Minh Thế Nhân chằm chằm.
Minh Thế Nhân cũng lẫm liệt nhìn hắn. Nói thật, bốn tên phó tướng thì Minh Thế Nhân nắm chắc có thể xử lý được, nhưng riêng tên tướng quân này thì không.
Tên tướng quân này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện. Thời đại trảm kim liên đã mở ra lâu như vậy nhưng chưa có ai từng thấy Tạp La Nhĩ xuất thủ. Nói cách khác, không ai biết được tu vi thật sự của hắn.
“Không dám cược.” Minh Thế Nhân thản nhiên đáp.
“. . .”
Cái tên đáng giận này! Trong lòng Tạp La Nhĩ bị lửa giận thiêu đốt, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng duy trì dáng vẻ bình thản và ngạo nghễ của một vị tướng quân.
Minh Thế Nhân nói: “Đầu óc ngươi có phải bị cửa kẹp rồi không? Sư phụ ta đứng ở đằng kia, dựa vào cái gì mà ta lại phải đánh cược với ngươi? Ta mà đồng ý mới là đồ đần đó, ngươi đang vũ nhục trí thông minh của ta chứ gì! Ta cảm thấy… ngươi không xứng đánh với ta một trận.”
Nói xong, Minh Thế Nhân lập tức lui về.
“. . .”
“Còn cố ra vẻ!” Tạp La Nhĩ ngang nhiên xuất thủ.
Các phó tướng cũng hy vọng Tạp La Nhĩ nhanh chóng ra tay, không cần chờ đợi thêm. Bên ngoài Thần Đô có bát diệp ẩn nấp, Cơ lão ma cũng chỉ có một người, bàn tính này tính thế nào cũng đều là Nhu Lợi thắng!
Oanh!
Tạp La Nhĩ một chân đạp đất nhảy lên không trung, song chưởng đẩy ra, cương ấn hình thoi đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cũng tung người bay lên, hai tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn. Nhưng chưởng ấn hình thoi kia tựa như có mắt, lập tức thay đổi phương hướng, lượn vòng bay tới.
Minh Thế Nhân hạ xuống nâng hai tay lên, cương ấn hùng hậu ngăn ở phía trước đón đỡ.
Ầm! Thân hình Minh Thế Nhân trượt lùi ra sau.
Chưởng ấn của hắn cũng đánh vào hộ thể cương khí trên thân Tạp La Nhĩ khiến Tạp La Nhĩ lui lại một bước.
Tạp La Nhĩ nói: “Chẳng trách lại hống hách như thế… Có thể đỡ được một chiêu này của bản tướng quân, ngươi ít nhất có tu vi thất diệp.”
“Ồ ồ, bị nhìn ra rồi! Được thôi, vậy ta không giấu nữa.”
Minh Thế Nhân không lùi mà tiến, dậm chân bay về phía trước, tay nắm chặt Ly Biệt Câu.
Tạp La Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Tìm chết.” Hai tay giơ ra, một cương ấn hộ thể hình thoi xuất hiện bao xung quanh Tạp La Nhĩ.
Minh Thế Nhân lao tới trước mặt Tạp La Nhĩ, đột nhiên thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất! Một giây sau lại xuất hiện ở sau lưng Tạp La Nhĩ, Ly Biệt Câu lấp loé hàn mang!
Phanh phanh phanh!
Tốc độ nhanh đến cực hạn khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt.
Minh Thế Nhân công kích như cuồng phong vũ bão, không ngừng chém vào cương khí hộ thể hình thoi trên người Tạp La Nhĩ.
Tạp La Nhĩ liếc mắt cười lạnh: “Chỉ có như thế?”
“Thật xin lỗi, ngươi khinh địch!”
Ông! Pháp thân thất diệp nở rộ! Ly Biệt Câu lúc này mới hoàn toàn lấp lánh quang mang. Trước đó toàn bộ chỉ là hư chiêu.
Chỉ trong giây lát, Ly Biệt Câu đã cắt xuyên qua cương khí hộ thể, chém về phía lưng Tạp La Nhĩ.
Kỹ năng chiến đấu phong phú của Tạp La Nhĩ lúc này cũng thể hiện ra hết, hắn đột nhiên nghiêng người đánh ra một quyền.
Một quyền này đánh vào pháp thân Minh Thế Nhân khiến hai người đồng thời lùi về sau nửa bước. Tạp La Nhĩ nghiêng người né tránh móc câu của Minh Thế Nhân.
Nhưng Minh Thế Nhân nào phải kẻ yếu, Ly Biệt Câu cực kỳ linh hoạt, đột nhiên cải biến phương hướng chém theo phương ngang.
Ầm!
Tạp La Nhĩ bay vụt ra sau. Minh Thế Nhân cũng bị đánh lùi lại.
“Thân thể thật rắn chắc.” Minh Thế Nhân không ngờ vũ khí thiên giai như Ly Biệt Câu lại không thể tạo thành vết thương cho Tạp La Nhĩ!
Tạp La Nhĩ cúi đầu nhìn xuống, nơi Ly Biệt Câu chém qua chỉ để lại một vết trầy, chẳng mấy chốc đã khôi phục… Nhưng khôi giáp lại bị chém đứt một đường.
Nghiêm túc mà nói thì một chiêu vừa rồi, Tạp La Nhĩ rơi vào thế hạ phong.
Phan Ly Thiên tán thán nói: “Không ngờ tứ tiên sinh lại có thủ đoạn bậc này! Lão hủ đúng là đã coi thường hắn.”
Lãnh La: “. . .”
Xưng hô của ngươi thật tuỳ tiện, vừa rồi còn là Minh Thế Nhân, giờ đã biến thành tứ tiên sinh?
Tạp La Nhĩ lăng không quan sát nói: “Ta rất thưởng thức ngươi… Đáng tiếc, ngươi phải chết.”
Vừa nói dứt lời, hắn lập tức lao thẳng xuống, ánh mắt nghiêm túc đã nói rõ Tạp La Nhĩ sẽ làm thật.
Nhìn điệu bộ này, xem chừng Minh Thế Nhân sẽ bị thua thiệt. Nhưng trong mắt mọi người, Minh Thế Nhân là người thường xuyên mang đến rất nhiều kinh hỉ, nên bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tiềm lực của Minh Thế Nhân lớn đến mức nào.
Bao gồm cả Lục Châu cũng nghĩ như thế.
Lục Châu vuốt râu nhìn tướng quân Tạp La Nhĩ đang lao vọt xuống. Minh Thế Nhân lại lần nữa bạo phát pháp thân… Toà kim liên thất diệp xuất hiện, xung quanh đột nhiên xuất hiện cây cối sinh trưởng với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Thanh Mộc Tâm Pháp!”
“Vạn Mộc Phùng Xuân!”
Đây là đại thần thông thuật Thanh Mộc Tâm Pháp, trước đây khi Minh Thế Nhân muốn phát huy sở trường của mình đều cần phải tiến vào khu vực rừng cây. Còn bây giờ… tuỳ tâm sở dục.
Lục Châu không ngờ Minh Thế Nhân đã tu thành Vạn Mộc Phùng Xuân có tác dụng nâng cao thực lực. Xem ra không phải học thành gần đây, vì hắn sử dụng rất nhuần nhuyễn.
Ly Biệt Câu trong tay vung lên nghênh đón. Vào giây phút ấy, mọi người đều cảm thấy thất diệp Minh Thế Nhân có thể giết chết bát diệp Tạp La Nhĩ.
Ngao ——
Tạp La Nhĩ bạo phát pháp thân Lang Vương. Người và pháp thân hợp lại làm một, không có kim liên!
Ầm!
Lang Vương dung hợp với Tạp La Nhĩ, trông như có một Lang Vương trong suốt bao bọc lấy toàn thân Tạp La Nhĩ.