Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2161 Nguyên tố ngũ hành

“Không rảnh, thế đạo đang loạn như vậy, ta còn phải đi cứu vớt thương sinh trong thiên hạ, cứu người trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ai rảnh đâu mà ôn chuyện với các ngươi. Cáo từ nha.” Minh Thế Nhân xoay người rời đi.

Quan Cửu lại cười ha hả nói: “Xin dừng bước.”

“Dừng cái quần!” Minh Thế Nhân không nói nhiều lời, hoá thành lưu tinh bay đi mất.

Quan Cửu, Thánh Điện Sĩ: “? ? ?”

Người này ra bài không theo sáo lộ nha! Quan Cửu sửng sốt một lúc mới thu hồi thái độ giảng đạo lý, trầm giọng hô: “Đuổi theo!”

“Vâng!”

Quan Cửu dẫn theo mười tên Thánh Điện Sĩ cấp tốc truy kích phía sau. Minh Thế Nhân bay được trăm dặm thấy đối phương đã sắp đuổi kịp, bực mình nói: “Đúng là không biết xấu hổ!”

Hắn lập tức lao xuống rừng cây bên dưới, vỗ một chưởng xuống đất.

Có thêm đại đạo quy tắc ảnh hưởng, trong khoảnh khắc vô số thụ mộc điên cuồng sinh trưởng trong phạm vi ngàn trượng.

Đám người Quan Cửu bay tới, quan sát rừng cây chằng chịt kia. “Minh tiên sinh đừng chống cự nữa, Đại Đế cho mời.”

Rừng cây yên tĩnh không có tiếng đáp lời. Quan Cửu hừ lạnh một tiếng, đánh ra một đạo quang luân bao trùm ngàn trượng.

Quang luân lập tức san bằng cả khu rừng cây thành bình địa, biến thành đồi trọc rỗng tuếch.

“Hả?” Quan Cửu giật mình. “Người đâu?”

Hắn huy động toàn bộ ngũ giác lục thức nhưng dù cảm giác thế nào cũng không phát hiện sự tồn tại của Minh Thế Nhân.

Nhiệt độ, tim đập, hô hấp… không có gì cả.

Minh Tâm Đại Đế đã dặn dò, cho dù trời sập cũng phải mang cho được người này về Thánh Vực. Lúc rời đi Quan Cửu rất tự tin, bắt một người mới tấn thăng Chí Tôn thì có gì là khó, nhưng bây giờ Minh Thế Nhân lại có thể trốn thoát dưới mí mắt hắn.

Làm sao bàn giao với Minh Tâm Đại Đế đây?!

“Tìm cho ta!” Quan Cửu hạ lệnh.

Mười tên Thánh Điện Sĩ phân tán ra tứ phía tìm kiếm lục soát. Một khắc đồng hồ sau, bọn hắn quay trở lại bẩm báo: “Quan Chí Tôn, không tìm được!”

“Bên này cũng không có!”

“Quan Chí Tôn, làm sao bây giờ?” Thánh Điện Sĩ cũng rất lo lắng sẽ bị Minh Tâm Đại Đế trách phạt.

Quan Cửu cau mày nói: “Thật là giảo hoạt! Chúng ta về Thánh Vực trước đã.”

“Vâng.”

Quan Cửu dẫn đầu mười Thánh Điện Sĩ bay về phía chân trời, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa.

Một lúc lâu sau.

Bên dưới mảnh đất ngay dưới chân Quan Cửu từng đứng bỗng có một bàn tay vươn ra.

Minh Thế Nhân chui ra khỏi mặt đất, phủi cát bụi trên người, phun ra mấy ngụm nước bọt rồi hùng hổ nói: “Mịa, cũng may lão tử thông minh. Muốn đấu với ta hả? Ngây thơ!”

Thành công tránh được Quan Cửu, Minh Thế Nhân rất vui vẻ. Nhưng điều hắn không ngờ tới là, ở cách đó không xa…

Một đạo hư ảnh xuất hiện, từ hư biến thành thực. “Thủ đoạn khá lắm.”

Minh Thế Nhân giật mình xoay người lại, nhìn lão giả tay chắp sau lưng kia. “Hù chết lão tử, các ngươi làm gì thế hả? Cứ thích đứng ở sau lưng người ta?”

Người kia mỉm cười nói: “Đại quy tắc ngũ hành. Không tệ.”

Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ngươi là ai? Đừng có cản đường ta, ta bận lắm không chơi với ngươi.”

Hắn cảm thấy người này rất đáng sợ nên không muốn dây dưa thêm, lập tức đạp không bay lên.

Nhưng lúc này, không gian đột nhiên đông cứng, giam giữ Minh Thế Nhân ở yên tại chỗ. Người kia cười nói: “Nguyên tố tuy là một trong mười đại quy tắc, nhưng lại xếp dưới không gian.”

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thế nhân đều gọi bản đế là Minh Tâm Đại Đế.”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Xong đời. Trốn được vỏ dưa, không trốn được vỏ dừa.

Minh Tâm Đại Đế tiện tay vung lên: “Đi thôi, Thánh Vực cần có ngươi.”

“Đừng mà đừng mà…” Minh Thế Nhân liều mạng giãy giụa, “Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta. Ta còn có việc quan trọng cần làm.”

“Không sao, chuyện của bản đế còn quan trọng hơn.” Trước mặt Minh Tâm xuất hiện một thông đạo lóng lánh kim quang. Minh Tâm không chỉ tinh thông phù văn mà còn chưởng khống đại quy tắc không gian.

Minh Tâm thản nhiên nói: “Mười đại quy tắc đã hiện thế. Ngươi là nguyên tố ngũ hành, thứ không thể thiếu trong việc dựng dục ra thiên địa vạn vật.”

“? ? ?”

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Ta hổng phải là cái gì hết, ta chỉ là cái rắm hà…”

Đáng tiếc, mặc cho Minh Thế Nhân nói linh tinh cái gì, Minh Tâm Đại Đế đều không quan tâm. Quang hoa trói buộc lấy hắn bay vào trong thông đạo.

. . .

Khi mười Thiên Khải Chi Trụ vỡ vụn, Thái Hư rung chuyển. Rất nhiều tu hành giả muốn dùng phù văn thông đạo rời đi nhưng lại phát hiện một chuyện đáng sợ.

Phù văn thông đạo bắt đầu mất đi hiệu lực!

. . .

Thánh Vực.

Trong một toà tháp có hình thù quái dị, Quan Cửu đi qua đi lại chờ đợi trong lo lắng.

Phía chân trời có hai đạo lưu tinh bay tới, Quan Cửu và Thánh Điện Sĩ sửng sốt nhìn kỹ lại, vội cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Đại Đế bệ hạ.”

Minh Tâm Đại Đế tiện tay vung lên, Minh Thế Nhân rơi xuống ở bên cạnh.

“Là ngươi?!” Quan Cửu nhướng mày.

Minh Thế Nhân xấu hổ cười: “Thật là khéo, lại gặp mặt rồi.”

Quan Cửu chẳng hề có ấn tượng tốt gì đối với loại người gian xảo như Minh Thế Nhân. “Thuộc hạ làm việc bất lực để hắn trốn thoát, xin Đại Đế giáng tội.”

Minh Tâm Đại Đế lắc đầu nói: “Người này là tứ đệ tử Ma Thiên Các, làm người rất giảo hoạt, hắn thoát khỏi tay ngươi cũng là việc bình thường.”

Minh Thế Nhân: “Êi, từ giảo hoạt không thích hợp để mô tả ta nha…”

Minh Tâm Đại Đế xoay người nói với Minh Thế Nhân: “Thông Thiên Tháp này chính là nơi ngươi sẽ ở.”

Minh Thế Nhân nói: “Ta biết Quan Cửu sẽ đến bắt ta, chỉ là không ngờ ngài cũng tự mình đến. Ta rất tò mò, làm sao ngài biết ta nấp ở chỗ nào?”

Minh Tâm đáp: “Đạo tu hành của ngươi rất đặc thù. Có thể nói cả Thánh Vực này chỉ có mình bản đế mới bắt được ngươi.”

Quan Cửu lập tức nhìn Minh Thế Nhân với vẻ khó tin. Cái con hàng xấc bấc xang bang này lại có bản lãnh đó?

Minh Thế Nhân không phủ nhận mà mỉm cười gật đầu: “Đại Đế quá khen, chút bản lãnh này của ta còn chưa đáng kể.”

Minh Tâm Đại Đế chắp tay đi tới biên giới tháp lâu, nói: “Bản đế biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cho rằng mình có thể trốn được? Có biết vì sao bản đế muốn bắt ngươi không?”
Chương 2162 Thông Thiên Kính

“Không rõ.” Minh Thế Nhân lắc đầu.

Minh Tâm Đại Đế chỉ vào Thông Thiên Tháp, rồi chỉ xuống Thánh Vực, khí khái nói: “Người người đều nói trời sẽ sụp đổ. Bản đế cho rằng đó là tân sinh.”

“Tân sinh?”

“Thông Thiên Tháp này chính là nơi mấu chốt để xây dựng thiên địa. Ngươi có biết muốn vận chuyển một thế giới cần những gì không?”

Minh Thế Nhân lại lắc đầu.

“Mười đại đạo quy tắc.” Minh Tâm chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, “Cũng chính là các ngươi.”

Minh Thế Nhân kinh ngạc hô lên: “Ta hiểu rồi, ngươi muốn chế tạo một phương thiên địa mới? Đại Đế… ý tưởng này của ngài quá ngây thơ rồi, không thể thành hiện thực đâu, mau thả ta ra đi.”

Minh Tâm không để ý tới thái độ không đứng đắn của Minh Thế Nhân mà uy nghiêm nói: “Ngươi sẽ trở thành một trong những người cống hiến cho Thánh Vực, đây là sứ mệnh, cũng là số mệnh của ngươi.”

“. . .”

Minh Thế Nhân lui về sau một bước. “Nếu ngươi đã có thể bảo vệ Thái Hư thì sao không chuẩn bị từ sớm? Vì cái gì lại đứng nhìn trời sập, mặc cho vô số nhân loại chịu tai kiếp này?”

Không đợi Minh Tâm trả lời, Quan Cửu đứng bên cạnh đã hầm hừ nói: “Ngươi thì biết cái gì? Vì để cho các ngươi nhanh chóng lĩnh ngộ mười loại đại đạo, chúng ta tốn biết bao nhiêu công sức? Thánh Điện vẫn luôn đặt chuyện của các ngươi lên hàng đầu.”

Lời này là sự thật. Minh Tâm Đại Đế nhìn đất trời bao la và Thánh Vực phồn hoa, khẽ nói: “Thái Hư quá lớn, bản đế chỉ có thể bảo vệ Thánh Vực…”

“Cho nên ngươi không để ý tới sinh tử của Thái Hư và thập điện, đến tồn vong của cửu liên?” Minh Thế Nhân hỏi.

Minh Tâm Đại Đế liếc nhìn hắn một cái. “Nói theo lời sư phụ ngươi, tồn vong của bọn hắn thì liên quan gì đến bản đế?”

“. . .”

Minh Thế Nhân hơi sửng sốt, đúng là quá giống kiểu nói chuyện của sư phụ nha.

Minh Thế Nhân đành cười một tiếng che giấu sự xấu hổ. “Nhưng ngài bắt một mình ta cũng đâu có đủ. Sư phụ ta sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Minh Tâm Đại Đế đột nhiên than nhỏ một tiếng: “Nhắc tới sư phụ ngươi lại khiến bản đế cảm khái, vận khí của sư phụ ngươi không phải tốt thường đâu.”

“? ? ?”

Minh Tâm Đại Đế phất tay, một tấm gương xuất hiện. “Vật này tên là Thông Thiên Kính, cho dù các ngươi đi tới chỗ nào nó cũng có thể tìm thấy các ngươi.”

“Sao có thể?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn tấm gương.

“Người có được đại đạo từ Thiên Khải Chi Trụ nội hạch đều không thoát khỏi tấm gương này. Bản đế sẽ đích thân mang bọn hắn về đây.”

“. . .”

Đích thân… Minh Thế Nhân hít sâu một hơi. “Ngài dám chắc mình có thể đánh bại gia sư?”

Minh Tâm thản nhiên đáp: “Ma Thần đại nhân tôn quý quả thực khiến người người nghe tin đều sợ mất mật. Bản đế đã chuẩn bị một số đối thủ đặc biệt dành cho hắn, tin là lão nhân gia người sẽ rất hài lòng.”

Minh Thế Nhân căng thẳng, thân ảnh loé lên vọt ra khỏi Thông Thiên Tháp. Nhưng khi hắn vừa chạm vào biên giới, tầng bình chướng trong suốt ngăn hắn lại.

Bên tai Minh Thế Nhân truyền tới tiếng nói của Minh Tâm Đại Đế: “Bản đế tốn 30.000 năm để tạo ra mười toà Thông Thiên Tháp cũng là vì hôm nay… Lịch sử sẽ nhớ rõ công tích vĩ đại này, tên của các ngươi sẽ vĩnh viễn khắc trên Thông Thiên Tháp.”

Nói xong, Minh Tâm Đại Đế biến mất.

. . .

Cùng lúc đó tại Ma Thiên Các.

Lục Châu vừa trở về liền xuất hiện trong đại điện, khẽ gọi: “Người đâu.”

Thanh âm rất nhẹ nhưng lại truyền đi khắp mọi ngóc ngách, tứ đại trưởng lão, tả hữu sứ và hộ pháp lập tức chạy tới.

“Quả nhiên là huynh trưởng trở về.” Tả Ngọc Thư vui vẻ nói.

“Bái kiến Các chủ.” Đám người đồng thanh hô lên.

Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đi vào đại điện. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lục Châu gật đầu: “Những người khác đâu?”

Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi đang định nói với người, hiện tại Thái Hư sụp đổ, chúng đồ nhi đã lĩnh ngộ đại đạo, Minh Tâm nhất định sẽ nghĩ cách lợi dụng chúng ta để đạt thành mục đích nào đó, cho nên đồ nhi đã an bài một kế hoạch.”

Đám người nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Kế hoạch gì?”

“Các vị, hẳn là mọi người đều biết Trấn Thiên Xử có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu, chữa trị cho Thiên Khải Chi Trụ. Ngoài ra nó còn có một tác dụng quan trọng, đó là chấn trụ đại địa lực lượng, đề phòng mặt đất sụp lún.”

Đây cũng là lý do Tư Vô Nhai chắc chắn đại địa sẽ không thất thủ khi trời sập xuống.

Đám người xôn xao, chẳng trách Tư Vô Nhai lại trăm phương ngàn kế tìm cách thu hoạch Trấn Thiên Xử.

“Trước khi đến đây, ta đã có được tất cả Trấn Thiên Xử trừ của Đại Uyên Hiến và Hi Hòa điện, đồng thời phân phối cho các đồng môn đi tới cửu liên, để Trấn Thiên Xử chấn trụ đại địa lực lượng, giúp nó ổn định không bị chấn nứt. Mặt khác, ta cảm thấy phù văn thông đạo đã dần mất đi hiệu lực, nếu còn tiếp tục trì hoãn chúng ta chỉ có thể phi hành, rất mất thời gian.” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu vung tay lên. “Đây là Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến và Hi Hòa điện.”

Tư Vô Nhai nhận lấy. “Cửu sư muội, muội giữ Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến đi, nhân định thắng thiên.”

Tiểu Diên Nhi ngơ ngác nhận lấy Trấn Thiên Xử rồi hỏi: “Ta sẽ đi đâu?”

“Muội không cần đi đâu cả, chờ khi Thái Hư sụp đổ mới cần dùng đến nó… Hải Loa sư muội, muội đến thanh liên giới đi, ta đã nói với Tần chân nhân, Bạch Đế cũng đến thanh liên.”

“Vâng.” Hải Loa gật đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm vang dội: “Sư phụ a… đồ nhi nhớ người muốn chết!”

Đám người giật mình nhìn ra, chỉ thấy Chư Hồng Cộng từ ngoài cửa ba quỳ chín lạy lết vào đại điện, cuối cùng đi tới trước mặt đám người mới quỳ xuống hô to. “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Bên cạnh hắn còn có một người tròn tròn thấp thấp cười ngây ngô, đồng thời quỳ bái: “Ma Thần đại nhân, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, rốt cuộc cũng gặp được ngài rồi!”

“. . .”

Có lẽ vì đã quen với tác phong của Chư Hồng Cộng nên mọi người đều không quá kinh ngạc. Hai tên này cộng lại đúng là thành một đô trời sinh.

Lục Châu phất tay. “Đứng lên rồi nói.”

“Tạ ơn Ma Thần đại nhân!”

Chư Hồng Cộng cười tươi như hoa: “Đồ nhi vừa nghe nói trời sập, lập tức trở về.”
Chương 2163 Hết thảy trở về nguyên thuỷ

Truyện sẽ đi tới đại kết cục trong tuần này, sắp tạm biệt mọi người rùi, thả timmm ❤

Tư Vô Nhai nói: “Bát sư đệ, ngươi về rất đúng lúc, đây là Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện, ngươi cùng Giám Binh hãy mang nó đến hoàng liên để trấn giữ đại địa lực lượng ở đó.”

Chư Hồng Cộng nghe vậy, lập tức vỗ ngực cam đoan: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Nhóm đại sư huynh đã xuất phát từ trước, việc này không nên chậm trẽ, các ngươi cũng lên đường đi.”

Phù văn thông đạo quá không ổn định, nếu không đi nhanh sẽ mất đi hiệu lực. Hải Loa có hơi không nỡ xa mọi người, nàng vừa trở về đã phải rời đi.

“Đi đi.” Lục Châu phất tay áo.

Tả Ngọc Thư bỗng hỏi: “Lão thân có một việc muốn hỏi, vì sao không giữ bọn hắn lại bên người? Làm vậy sẽ khiến Minh Tâm thừa cơ bắt bọn hắn đi mất.”

Tư Vô Nhai gật đầu: “Cho nên mới cần sư phụ xuất thủ.”

Suy cho cùng vẫn phải trấn áp được Minh Tâm, như thế thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Huống hồ Thái Hư lại đang không ngừng sụp đổ, nếu không nhanh chóng dùng Trấn Thiên Xử trấn áp đại địa thì sẽ tạo thành tràng tai nạn lớn hơn.

Đám người khẽ gật đầu, rất tán thành.

“Làm theo kế hoạch của ngươi đi.” Lục Châu nói.

Sự tình đã đến nước này thì kế hoạch có tinh minh tới đâu cũng vô dụng, thứ quyết định kết cục thật sự vẫn luôn là thực lực. Kế hoạch này nhất trí với suy nghĩ của Lục Châu, hắn sẽ tự mình trông chừng Minh Tâm, những việc khác giao cho thập đại đệ tử và các vị Đại Đế khác.

Lục Châu phẩy tay. “Mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Đám người khom người hành lễ rồi lần lượt rời khỏi đại điện, chỉ có Tư Vô Nhai là vẫn đứng yên tại chỗ.

Lục Châu đi xuống bậc thang, tới trước mặt hắn hỏi: “Có lời gì muốn nói?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Đúng là không có việc gì giấu được sư phụ. Xin sư phụ chờ đồ nhi một lát.”

Tư Vô Nhai rời đi một lúc rồi quay trở lại, trong tay cầm theo một vật trông như bức hoạ. “Các sư huynh sư tỷ đi trấn áp đại địa lực lượng, Minh Tâm nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Lục Châu gật đầu nói: “Lần trước vi sư tới Thánh Vực cũng không tìm được Minh Tâm. Vi sư đến đại vòng xoáy thì gặp hắn một lần nhưng hắn không tham chiến, chỉ chăm chăm làm việc theo mục tiêu đã định sẵn. Vì thế Minh Tâm chắc chắn sẽ ra tay với các ngươi.”

Tư Vô Nhai mỉm cười: “Cho nên đồ nhi đã chuẩn bị hai phương án. Thứ nhất, mời người xem thứ này…”

Tư Vô Nhai trải rộng thứ đang cầm trong tay ra mặt đất. Hai mắt Lục Châu sáng lên, đây chẳng phải là bản đồ da dê cổ sao?

“Sư phụ, đây là Thiên La Đồ của người.” Tư Vô Nhai nói. “Minh Tâm Đại Đế am hiểu phù văn, cho dù toàn bộ phù văn thông đạo bị huỷ thì hắn cũng có thể bắt được các sư huynh sư tỷ. Nếu đồ nhi không đoán sai, hắn muốn lợi dụng thập đại quy tắc để xây dựng một phương thiên địa mới, đây cũng là nguyên nhân hắn mặc kệ không hỏi đến tràng tai nạn này.”

Lục Châu gật đầu, hắn đã mơ hồ đoán ra việc này.

“Sư phụ, đồ nhi phát hiện Thiên La Đồ là thần vật có thể câu thông với thiên địa.”

“Hả?” Lục Châu nghi hoặc. Tuy đồ vật này là của hắn nhưng hắn không hiểu nhiều về nó, chỉ xem nó là địa đồ mà thôi.

Tư Vô Nhai nói: “Mọi thứ vận hành trong thế gian này đều cần có quy tắc. Nhân loại sử dụng phù văn thông đạo cần đến quy tắc không gian, phù chỉ truyền tin cũng thế, mà những thứ này đều được xây dựng trên cơ sở thiên địa là một thể.”

“Mà vực sâu bên dưới đại địa cũng là một chỉnh thể. Vực sâu bên dưới Đại Uyên Hiến, Đôn Tang,… đều là cùng một vực sâu.”

Nghe được lý luận của Tư Vô Nhai, Lục Châu kinh ngạc không thôi. Hắn bỗng nhớ tới hình ảnh về Công Đức Thạch nằm trong một không gian đen như mực, chẳng lẽ nó đang ở dưới vực sâu?

“Cho nên, huỷ đi Thiên La Đồ sẽ khiến đại địa phân tách, Thái Hư sụp đổ, thông đạo cũng sẽ đoạn mất.”

“Như lời ngươi nói, nguyên khí cũng sẽ biến mất, chẳng phải thế giới này sẽ trở lại thời nguyên thuỷ khi chưa tu hành?”

Tư Vô Nhai thở dài đáp: “Cũng có thể lắm. Trời sập đã là việc tất nhiên, chúng ta không thể bài trừ khả năng này.”

Việc này cũng có thể lý giải. Nguyên khí tu hành trong Thái Hư đến từ hạt giống Thái Hư và thập đại Thiên Khải Chi Trụ vận chuyển nguyên khí. Khi đại địa phân tách, hạt giống huỷ diệt, nguyên khí và khí tức Thái Hư không còn thì còn ai tu hành được nữa?

Chỉ là đại địa vẫn còn, vực sâu vẫn còn nên đây cũng chỉ là suy đoán.

“Sư phụ không cần phải lo lắng, đó là tình huống xấu nhất thôi. Chỉ cần chúng ta trấn áp được đại địa lực lượng thì việc tu hành sẽ không bị gián đoạn. Huỷ đi Thiên La Đồ nhiều lắm cũng chỉ phá huỷ phù văn thông đạo. Theo đồ nhi thấy, bản thân đại địa lực lượng có năng lực chữa trị. Sau khi nó tự chữa trị xong, thông đạo sẽ lại sử dụng được.”

“Chữa trị?”

“Thiên địa sinh ra vạn vật, đương nhiên có năng lực tự chữa trị.” Tư Vô Nhai cười đáp, “Đây chính là mị lực của tự nhiên.”

Lục Châu gật đầu, cảm thấy lời lão thất rất có lý. “Cũng tốt.”

“Thiên La Đồ rất khó có thể huỷ hoại. Đồ nhi đã thử dùng chân hoả đốt nó, cùng cương khí phá hư nhưng đều không thể hao tổn được một góc, vẫn phải nhờ sư phụ tự mình ra tay thôi.”

Lục Châu gật đầu: “Vi sư sẽ nghĩ cách huỷ nó, nhưng phải đợi sau khi ngươi đến cửu liên đã.”

“Vẫn là sư phụ nghĩ chu đáo.”

Lục Châu lại hỏi: “Còn phương án thứ hai?”

Tư Vô Nhai cười nói: “Nếu Thiên La Đồ không thể phá huỷ phù văn thông đạo, nếu sư phụ không tìm được Minh Tâm, vậy hắn nhất định sẽ tìm tới cửa. Hắn sẽ đến tìm đồ nhi… đến lúc đó, đồ nhi lại lần nữa trợ giúp hắn xây dựng lại Thái Hư.”

Lục Châu: “? ? ?”

“Bởi vì… xây dựng lại thiên địa nhất định sẽ thất bại.”

“Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

“Đến lúc đó ngài sẽ hiểu rõ.” Tư Vô Nhai cố ý thừa nước đục thả câu.

“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.

Tư Vô Nhai khom người, nghiêm túc nói: “Xin sư phụ thứ tội. Đồ nhi đã chết một lần, tại Thất Lạc Chi Quốc đồ nhi đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Người sống một đời làm gì có chuyện tuyệt đối, đồ nhi chỉ hy vọng lúc đối mặt khó khăn có thể toàn lực ứng phó mà không phải bó tay vô lực để sau này phải hối hận! Cho dù có thất bại cũng sẽ không vì vậy mà thấy hối hận cả đời…”
Chương 2164 Trấn áp lực lượng đại địa

Dừng lại một lát, hắn nói tiếp: “Bí ẩn chi địa từng sinh ra vô số nền văn minh nhưng đều hoá thành nắm đất vàng, thành cát bụi trong năm tháng vô tận. Vũ tộc dùng máu thịt của mình để ngạnh kháng với trời đất, đến loài sâu kiến còn muốn sống, huống hồ gì là con người?”

Hắn không nói rõ ràng, nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Trên đời này ai cũng có thể không tin tưởng Tư Vô Nhai, nhưng Lục Châu sẽ không.

Lục Châu nhìn ra ngoài cửa điện, thật lâu sau mới nói: “Cứ làm thoải mái đi.”

. . .

Sáng hôm sau.

Hộ pháp Mạnh Trường Đông đi tới Đông Các nói: “Các chủ, vừa nhận được tin tức lại có hai Thiên Khải Chi Trụ sập xuống, vô số hung thú và nhân loại mất mạng. Ngoài ra thất tiên sinh đã đến hắc liên, bát tiên sinh và thập tiên sinh đã đến hoàng liên và thanh liên.”

“Đã biết.”

“Liên minh nhân loại hung thú và đám người ngoan cố ở Thái Hư đang đấu tranh kịch liệt, Ma Thiên Các có nhúng tay vào hay không?”

“Trời sập xong sẽ đến quang minh, Ma Thiên Các không cần ra tay.”

“Vâng.” Mạnh Trường Đông xoay người rời đi.

Trong Đông Các, Lục Châu lấy Thiên La Đồ ra. Hắn biết đã đến lúc nên huỷ nó rồi.

Lục Châu nâng tay đặt lên Thiên La Đồ. Lực lượng Thiên Đạo tựa như thuỷ lãng bao trùm tấm địa đồ, đột nhiên trong đầu Lục Châu xuất hiện đủ loại hình ảnh ——

Đại vòng xoáy, không gian xoay tròn, lực lượng quy tắc vô cùng vô tận…

Năm ngón tay Lục Châu khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: “Thiên La Đồ cũng đến từ đại vòng xoáy?” Nhưng hắn lại không có chút ấn tượng nào về việc này.

Lục Châu hồi thần, lại lần nữa đẩy ra chưởng ấn. Lực lượng Thiên Đạo ăn mòn Thiên La Đồ, lam sắc hoả diễm thiêu đốt tạo thành âm thanh loẹt xoẹt.

Trên địa đồ, cửu liên sáng dần lên, từng đường quang mang chạy dọc trên thân Thiên La Đồ, sau đó rốt cuộc biến mất, Thiên La Đồ tiêu tán giữa không trung.

Nhìn trước mặt rỗng tuếch, Lục Châu nghi hoặc nói: “Xong rồi?”

Lục Châu điều động nguyên khí để kiểm tra, phát hiện nguyên khí vẫn lưu động bình thường, bèn lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai cũng rất kỳ quái: “Có lẽ Thiên La Đồ không có năng lực ngăn chặn nguyên khí…”

Hắn vừa dứt lời, bên phía Đông Các, Mạnh Trường Đông vội vàng quay trở lại bẩm báo:

“Các chủ, phía đông truyền tới tin tức nói là Vô Tận Hải xảy ra biển động, ba trăm dặm bờ biển phía đông đã bị nhấn chìm vào nước biển.”

“Biển động? Là do Thiên La Đồ?” Lục Châu khẽ nghi hoặc, “Còn có dị tượng nào khác không?”

“Đám hải thú rất táo bạo.” Mạnh Trường Đông đáp.

Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai trong hình ảnh, hỏi: “Tình hình ở hắc liên thế nào?”

Tư Vô Nhai đáp: “Xin sư phụ yên tâm, Tiêu Vân Hoà và Hạ Tranh Vanh đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liên thủ đối phú với hung thú.”

“Tốt.”

Đúng lúc này, phù văn sư duy nhất của Ma Thiên Các hấp tấp chạy tới. “Triệu Hồng Phất có việc bẩm báo.”

“Nói đi.”

“Gần đây thuộc hạ phát hiện phù văn thông đạo đang từ từ biến mất, loại hiện tượng này càng lúc càng nghiêm trọng, nhất là vừa rồi… hình như lực lượng phù văn đang bị yếu đi rất nhiều, thuộc hạ cảm thấy kỳ quặc nên đến báo với Các chủ.” Triệu Hồng Phất nói.

Nghe vậy, Lục Châu dùng hai tay huy động trên không trung, phác hoạ ra một phù văn. Phù văn hình thành nhưng chỉ mấy giây sau đã biến mất.

Quả nhiên đã yếu đi nhiều.

Lục Châu lại dùng lực lượng Thiên Đạo để phác hoạ phù văn, thời gian dài hơn dùng nguyên khí phác hoạ gấp 3 lần, nhưng sau đó cũng tiêu tán.

Tư Vô Nhai mừng rỡ nói: “Quả nhiên là thế!”

“Tuy phù văn đã yếu đi nhưng vẫn phải cẩn thận Minh Tâm.” Lục Châu nhìn về phía đám thuộc hạ. “Tiếp theo kim liên giao cho các ngươi.”

“Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của Các chủ.” Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất khom người đáp.

Lục Châu hoá thành một đoàn kim quang bay lên chân trời, phi hành về phía đông.

. . .

Trên Thông Thiên Tháp.

Minh Tâm đột nhiên mở mắt, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc: “A?”

Hắn nâng tay thi triển, từng đạo phù văn xuất hiện trôi nổi giữa không trung, đáng tiếc chỉ vài giây sau lại biến mất.

Minh Tâm nhẹ giọng tự nói: “Một ngày này rốt cuộc cũng đến.”

Hắn quay đầu, truyền âm gọi: “Quan Cửu.”

Quan Cửu cung kính đáp: “Xin Đại Đế phân phó.”

“Thông Thiên Tháp đã sẵn sàng chưa?”

“Bẩm Đại Đế bệ hạ, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã sập hết tám. Theo chỉ thị của ngài, chúng ta khiến cho Đại Uyên Hiến sập trước, còn lại hai trụ sẽ không cầm cự được lâu, chậm nhất là một tháng nữa.” Quan Cửu đáp.

“Thiên Khải Chi Trụ không diệt thì Thông Thiên Tháp không lập được. Một tháng thì quá lâu.” Minh Tâm Đại Đế nói.

“Thuộc hạ hiểu rồi.”

Thân ảnh Minh Tâm biến mất.

. . .

Cùng lúc đó, tại hắc liên.

Tư Vô Nhai cảm nhận được Trấn Thiên Xử trong tay mình khẽ rung động, hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung, chẳng có vẻ gì là vội vã.

Từng là tháp chủ Hắc tháp Hạ Tranh Vanh bay tới đứng bên cạnh hắn nói: “Thất tiên sinh, khi nào ngài sẽ đi trấn áp lực lượng đại địa?”

“Không vội, ta còn đang chờ một người.”

“Ai đáng giá để thất tiên sinh phải tự mình chờ đợi?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Một người rất quan trọng, liên quan đến tương lai của nhân loại và thiên địa tồn vong.”

Hạ Tranh Vanh giật mình, không ngừng phỏng đoán. “Nhưng ngài từng nói, nếu không trấn áp được lực lượng đại địa thì khi trời sập, cửu liên chưa chắc sẽ chống đỡ được mà?”

“Ha ha ha, Hạ Tranh Vanh, việc này không cần ngươi nhọc lòng đâu, mọi việc cứ nghe thất tiên sinh là được.” Một thanh âm truyền đến.

Hạ Tranh Vanh quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Vân Hoà đang đi tới bèn gật đầu chào một cái.

n oán của hai người đã lắng đọng sau mấy trăm năm, chẳng còn lại một chút nào. Hiện tại nhân loại đang đối mặt với nguy cơ sống còn, bọn họ biết rõ nên làm như thế nào.

Tư Vô Nhai hỏi: “Tiền tuyến thế nào?”

Tiêu Vân Hoà đáp: “Cũng xem như thuận lợi, chỉ là chiến tranh khó tránh khỏi không đổ máu.”

Tư Vô Nhai gật đầu, lấy ra phù chỉ thiêu đốt.

Hình ảnh thứ nhất xuất hiện ——

Vu Chính Hải đứng giữa tịnh đế thanh liên, bên cạnh là đại đệ tử Thu Thủy Sơn Hoa Dận. Hai người nhìn về phía thi thể chồng chất như núi trước mặt, sau lưng là cây cột Trấn Thiên Xử rất lớn cắm sâu vào đại địa.
Chương 2165 Dựng lại thiên địa

Tiêu Vân Hoà tán thán nói: “Đại tiên sinh dũng mãnh vô địch, Trấn Thiên Xử đã trấn áp lực lượng đại địa thành công.”

Hình ảnh thứ hai ——

Ngu Thượng Nhung đứng trên không trung Lạc Dương Thành, chém giết trăm vạn hung thú, Trường Sinh Kiếm toả hồng quang bay đầy trời. Trấn Thiên Xử cũng thành công khảm vào đại địa.

Tiêu Vân Hoà lại nói: “Nhị tiên sinh vẫn hệt như trước, một người một kiếm hành tẩu thiên hạ. Những người khác thì sao?”

Tư Vô Nhai nói: “Những nơi khác chỉ truyền tới văn tự, không có hình ảnh.”

Hắn mỉm cười nhìn ra phong cảnh ngoài hắc tháp, khẽ nói:

“Bát sư đệ và Giám Binh đã trấn áp lực lượng đại địa ở hoàng liên, ngũ sư tỷ vừa trở về kim liên đã hoàn thành nhiệm vụ. Lục sư tỷ và Hi Hòa thánh nữ đã xử lý xong tình hình bạch liên, tam sư huynh có Ứng Long tương trợ nên hồng liên cũng không lo. Nửa canh giờ trước Hải Loa sư muội đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Hạ Tranh Vanh và Tiêu Vân Hoà đồng thời gật đầu.

Tiêu Vân Hoà nói: “Mấy văn tự này không đủ bá khí, vẫn là hình ảnh của đại tiên sinh và nhị tiên sinh oai hùng hơn.”

Mấy người bật cười.

Hạ Tranh Vanh thấp giọng thở dài: “Nói thực trước kia khi Lục tiền bối phá hỏng ba ngàn đạo văn Hắc Tháp, ta đã hận ngài ấy một khoảng thời gian. Lúc đó ta nghĩ nhất định phải cố gắng tu hành để tìm ngài báo thù. Ta tu được trăm năm lại nghe người khác nói Ma Thiên Các sớm đã trở thành tồn tại khiến người trong Thái Hư nghe tới là sợ mất mật.”

Tư Vô Nhai lườm hắn một cái: “Ngươi đánh còn không lại ta, ở đó đòi tìm Lục các chủ báo thù?”

“Ta hận chứ bộ…” Hạ Tranh Vanh xấu hổ nói.

Tư Vô Nhai quay đầu hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

Hạ Tranh Vanh nói: “Bây giờ làm gì còn hận nổi nữa, chỉ toàn là kính sợ thôi. Ta không có bản sự như Lục các chủ, cũng không có khí khái đỉnh thiên lập địa như mười vị tiên sinh, chỉ có thể trốn trong Hắc tháp làm chúa tể một phương. Nếu có một ngày ta biết trời này sẽ sập, ta nhất định sẽ chạy trốn…”

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, “Nghĩ lại mới thấy cảm kích trăm năm ngu dốt kia.”

Ba người cười ha hả.

“Thất tiên sinh, còn thiếu tử liên và hắc liên chưa trấn áp lực lượng đại địa, như vậy nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ?” Tiêu Vân Hoà chợt nhớ tới vấn đề này.

Tư Vô Nhai gật đầu: “Yên tâm, mọi thứ đều nằm trong tay ta. Theo tính toán thời gian, gia sư hẳn là đã chạy tới Thánh Vực.”

“Lục các chủ đúng là thiên hạ đệ nhất nhân, chỉ cần ngài ấy chế trụ được Minh Tâm thì thiên hạ đại định!” Hạ Tranh Vanh chờ mong nói.

Ông ——

Hắn vừa dứt lời, âm thanh năng lượng cộng hưởng quen thuộc vang lên, ba động vô cùng kịch liệt.

Hạ Tranh Vanh và Tiêu Vân Hoà cả kinh, vừa định ra tay thì Tư Vô Nhai đã ngăn lại. Tư Vô Nhai mỉm cười thản nhiên: “Đến rồi.”

“Hả?”

“Các ngươi lui xuống đi.” Tư Vô Nhai vỗ nhẹ tay hai người, “Yên tâm.”

Hai người tin tưởng Tư Vô Nhai, gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Quả nhiên người đến rất nhanh, mấy giây sau đã xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai, hư ảnh từ từ thực hoá.

Tư Vô Nhai hành lễ: “Thất Sinh bái kiến Đại Đế.”

Minh Tâm phát hiện Tư Vô Nhai vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức hắn cũng phải kinh ngạc. “Ngươi biết bản đế sẽ tới tìm ngươi?”

Tư Vô Nhai gật đầu cười nói: “Trực giác nói cho ta biết.”

Minh Tâm Đại Đế nhìn về phương xa, cảm khái nói: “Từ xưa đến nay, người tự tin như ngươi thường không có kết cục tốt. Thời gian của bản đế có hạn, ngươi đã rời khỏi Thánh Vực quá lâu, nên trở về.”

Tư Vô Nhai nói: “Đại Đế muốn dựng lại thiên địa, cần có mười đạo quy tắc?”

Minh Tâm Đại Đế giật mình nhìn Tư Vô Nhai. “Ngươi cũng biết rõ việc này?”

“Từ khi mười đệ tử Ma Thiên Các tiến vào Thái Hư, ngài mặc kệ mọi chuyện không hỏi tới, kể cả việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, ngược lại rất xem trọng việc chúng ta lĩnh ngộ đại đạo… Mười đại quy tắc là cơ sở vận chuyển thế giới, ngoại trừ việc xây dựng lại thiên địa mới, ta không nghĩ ra ngài muốn làm gì khác.”

“Ngươi rất thông minh.”

Toàn bộ hành vi của Minh Tâm Đại Đế đều có thể giải thích được. Thánh Điện không chú ý tới cái chết của Đồ Duy Đại Đế hay Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, thậm chí không quan tâm cái chết của Tuý Thiền cũng phải để mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư lĩnh ngộ đại đạo.

Chỉ có dựng lại thiên địa mới có thể bảo toàn sinh mệnh, những việc khác đều chỉ là giãy giụa không có ý nghĩa.

“Ta rất bội phục mục tiêu của Đại Đế. Nhưng bây giờ e là kế hoạch này của ngài phải huỷ bỏ.” Tư Vô Nhai bình tĩnh nói.

“Ngươi mới sống được bao lâu, lại muốn đánh giá bản đế?”

“Ta chỉ nói sự thật.”

“Bản đế vốn cho rằng ngươi rất thông minh, dù không có đại trí tuệ thì ít ra cũng hiểu được bản chất của thiên địa. Nhưng cái “sự thật” trong mắt ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Thất Sinh, có rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Tư Vô Nhai cũng hiểu được Minh Tâm Đại Đế sẽ không nghe lọt tai những lời mình nói. Người sống cao cao tại thượng trong thời gian dài như vậy sao có thể tin tưởng đạo lý của một người trẻ tuổi?

Tư Vô Nhai nói: “Hay là ta và Đại Đế bệ hạ đánh cược đi. Ta có thể giúp ngài tạo dựng lại thiên địa, dùng điều đó để chứng minh việc tạo dựng sẽ không thành công. Nếu ngài thất bại… thì hãy từ bỏ chấp niệm mà duy trì cân bằng trong cửu liên, ngài thấy thế nào?”

Minh Tâm Đại Đế cười một tiếng. “Thất Sinh, ngươi định trợ giúp bản đế thế nào?”

Hắn vốn không cho rằng mình sẽ thất bại.

Tư Vô Nhai nói: “Ta chỉ cam đoan mình không chạy loạn. Còn những người khác thì ta không dám nói trước.”

Minh Tâm Đại Đế không để ý chuyện này mà phóng khoáng nói: “Một trăm ngàn năm trước, bản đế làm được. Một trăm ngàn năm sau, bản đễ vẫn có thể làm được.”

“Nhưng Thông Thiên Tháp không phải Thiên Khải Chi Trụ.”

Minh Tâm đột ngột quay đầu nhìn Tư Vô Nhai với vẻ dò xét. Mấy giây sau hắn mới trầm giọng nói: “Rất ít người biết về Thông Thiên Tháp. Ngươi… làm sao biết được?”

Tư Vô Nhai khẽ nói: “Ngài muốn dựng lại thiên địa là hành động vĩ đại, nhưng thất bại cũng là điều tất nhiên. Trước lúc đó, Đại Đế có thể giúp ta trấn áp lực lượng đại địa không? Đến khi thất bại ít nhất cũng có một đường lui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK