Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1926 Một đám biến thái

Mạnh Trường Đông xấu hổ gãi đầu.

“Nghiệt đồ!” Lục Châu quát một tiếng. “Tiếp tục.”

“Vâng.” Mạnh Trường Đông lại thiêu đốt một tấm phù chỉ khác.

Phù chỉ sáng lên, hình ảnh lại xuất hiện. Lần này Minh Thế Nhân nằm đưa lưng về phía hình ảnh.

Mạnh Trường Đông đã khôn hơn, lập tức nói thẳng vào điểm chính: “Tứ tiên sinh, còn không mau bái kiến Các chủ?”

Hắn quyết định nói thẳng, không tạo niềm vui bất ngờ, không lập lờ nước đôi. Nhưng Minh Thế Nhân vẫn nằm im không động, đưa lưng về phía mọi người.

Mạnh Trường Đông lại cao giọng nói: “Tứ tiên sinh, còn không mau bái kiến Các chủ?!”

Minh Thế Nhân vẫn nằm im tại chỗ. Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Lục Châu khẽ nhíu mày, tức giận trách mắng: “Ngươi còn làm gì?”

Chỉ có bốn chữ nhưng giọng điệu quen thuộc vô cùng, thân thể Minh Thế Nhân xuất hiện chấn động, khẽ run rẩy. Dù vậy hắn vẫn không xoay người lại.

Đám người rất khó hiểu. Ai cũng biết Minh Thế Nhân sợ nhất là sư phụ, vì sao bây giờ lại không để ý tới Các chủ?

Ngay khi Mạnh Trường Đông định nói thêm câu gì, Minh Thế Nhân bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía phù chỉ, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói:

“Ngươi là ai thế? Đừng có quấy rầy ta nữa!”

Mạnh Trường Đông: “? ? ?”

Thôi xong… đầu óc tứ tiên sinh bị nước vào rồi hay gì?

Minh Thế Nhân quét mắt nhìn đám người, ánh mắt dừng lại trên người Lục Châu chỉ một giây, sau đó nhìn sang chỗ khác nói: “Một đám… biến thái!”

Soạt.

Hình ảnh biến mất.

“? ? ?”

Đám người ngây ngốc chẳng hiểu ra làm sao. Lục Châu đột nhiên đứng dậy mắng: “Nghiệt đồ!”

“Các chủ bớt giận!” Mạnh hộ pháp quỳ xuống giải thích, “Có thể là tứ tiên sinh đang buồn ngủ, chưa nhận ra ngài!”

Nói xong, bản thân Mạnh Trường Đông cũng cảm thấy cái cớ này quá miễn cưỡng, bèn nói tiếp:

“Hoặc có thể cao thủ Thái Hư đang nhìn chằm chằm hắn nên không tiện… Vừa rồi hắn chỉ đang cố ý diễn cho người ta xem. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Các chủ bớt giận, tứ tiên sinh là người như thế nào chúng ta đều hiểu rất rõ. Hắn tuyệt đối không phải loại khi sư diệt tổ, trở mặt không nhận người thân!”

“. . .”

Lục Châu nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Tuy lão tứ lười biếng nhưng luôn làm việc rất cẩn thận chu đáo, sẽ không dễ dàng phản bội sư môn. Chẳng lẽ là vì Thái Hư?

Thấy Lục Châu suy tư, đám người cũng không dám tuỳ ý mở miệng.

Mãi một lúc sau Tần Nại Hà mới lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy lời Mạnh hộ pháp nói có lý. Thái Hư có rất nhiều cao thủ, tứ tiên sinh lại là người mang hạt giống, nhất định hắn đang bị rất nhiều người trông chừng.”

Lục Châu hỏi: “Trước đó ngươi có từng liên lạc với lão tứ không?”

Mạnh hộ pháp lắc đầu: “Không có.”

Phan Ly Thiên nói: “Có lẽ hắn không ở Thái Hư.”

“Ồ?”

“Vị Đại Đế hôm đó bắt cửu nha đầu đi và vị điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy Đại Đế là người trong thập điện Thái Hư.” Phan Ly Thiên tiếp tục nói.

Phan Trọng gật đầu: “Đúng vậy, ta nhớ rõ đại tiên sinh và nhị tiên sinh bị Thanh Đế đưa đi.”

“Tam tiên sinh và tứ tiên sinh bị Xích Đế bắt.”

“Ngũ tiên sinh và lục tiên sinh bị Bạch Đế thu vào dưới trướng.” Đám người cùng nói ra tin tức mình biết, bắt đầu chỉnh lý thông tin cho rõ ràng.

“Cửu tiên sinh và thập tiên sinh bị Thượng Chương Đại Đế mang đi.”

Mọi người gật đầu. “Nói như vậy là tứ tiên sinh không phải đang ở Thái Hư mà là ở chỗ Xích Đế.”

“Xích Đế ở chỗ nào?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu không biết. Rất ít người biết được thông tin cá nhân của loại cường giả cấp bậc này.

Lục Châu nhớ tới trước đây Bạch Đế từng cho mình một khối lệnh bài để giúp các đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Như vậy xem ra Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm được an toàn, Bạch Đế không có vấn đề.

Còn lại Thanh Đế, Xích Đế và Thượng Chương Đại Đế thì hắn không thể phán đoán đối phương là địch hay ta.

Muốn tìm được đồ đệ, trước phải tìm ra chỗ bọn hắn ở đã. Linh quang loé lên, Lục Châu bỗng nghĩ tới một người —— Đế Nữ Tang.

Nghe đồn Đế Nữ Tang là nữ nhi của Xích Đế, hẳn nàng sẽ biết Xích Đế đang ở đâu. Nghĩ đến đây, Lục Châu nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh.”

“Đến bí ẩn chi địa?” Triệu Hồng Phất nói, “Lúc trước ta chỉ làm phù văn thông đạo cỡ nhỏ, sợ là không di chuyển được nhiều người.”

“Vậy chia ra đi thành từng đợt.” Mạnh Trường Đông nói.

Lúc này, Khâm Nguyên đi tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói: “Xin cho phép Khâm Nguyên tộc được đi theo Lục các chủ.”

Lục Châu nhớ tới lời hứa hẹn năm xưa với Khâm Nguyên bèn nói: “Lão phu từng đáp ứng giúp ngươi phục sinh nữ nhi. Hiện tại nàng đang ở đâu?”

Đám người lộ vẻ kinh ngạc. Trên đời này thật sự có thể phục sinh người chết sao?

Khâm Nguyên lập tức kích động nói: “Ta mang nàng đến ngay.”

Nói xong Khâm Nguyên vội vàng bay đi, lát sau nó cõng thân xác nữ nhi trong hình người bay trở về. Bộ dáng của nữ nhi Khâm Nguyên không lớn, khoảng chừng mười sáu tuổi, trên thân không có huyết sắc hay khí tức gì, thậm chí còn có tử khí nồng đậm vờn quanh.

Khâm Nguyên nói: “Năm đó ta dùng Định Hải Châu để lưu giữ nguyên vẹn thân thể của nữ nhi.”

Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu, trong lòng ai nấy đều nghi hoặc, chẳng lẽ Các chủ thật sự có phương pháp phục sinh người chết?

Kỳ thực trong tự nhiên cũng có một số sinh linh có năng lực phục sinh, chẳng hạn như Vô Khải tộc của Vu Chính Hải, hoặc bất tử thần điểu như Hỏa Phượng. Lực lượng của bọn hắn bất đồng, nhưng về bản chất đều giống nhau: chết đi sống lại.

Lục Châu quan sát nữ hài tử trong chốc lát rồi đứng lên, lấy Phục Sinh Hoạ Quyển ra. Lần trước sử dụng với Tư Vô Nhai không thành công, hiện tại tu vi hắn tăng vọt, lam pháp thân cũng thay đổi rất nhiều, có lẽ có chút hy vọng.

“Khâm Nguyên, ngươi phải hiểu được việc trùng sinh là hành động nghịch thiên, chưa chắc có thể thành công.” Lục Châu nói.

Khâm Nguyên quỳ xuống, cảm động nói: “Xin Lục các chủ ra tay một lần, dù cho thất bại cũng không thành vấn đề. Còn kết quả nào bết bát hơn bây giờ nữa sao?”

Mọi người đều gật đầu tán đồng. Nàng đã là người chết, cho dù thất bại thì cũng bảo trì hiện trạng như bây giờ mà thôi.

“Được.” Lục Châu gật đầu, “Lão phu làm thử một lần.”
Chương 1927 Lực lượng Thiên Đạo

Mọi người tản ra chừa lại khoảng sân trống cho Lục Châu. Từ khi hắn xuất quan đến nay còn chưa có ai được nhìn thấy cảnh giới hiện tại của Các chủ.

Lục Châu vươn tay, năm ngón tay bốc ra quang mang. Thân thể thiếu nữ lăng không bay lên, trông nàng như một nàng công chúa đang bình yên ngủ, lam sắc điện hồ vờn quanh người nàng như du long, sau đó tiến vào mi tâm nàng.

Một đoá lam liên xuất hiện.

Nhìn thấy lam liên, Khâm Nguyên kích động vô cùng. Trên đời này chỉ có Ma Thần mới có lam liên, cũng chỉ có Ma Thần mới có hy vọng phục sinh nữ nhi! Trái tim Khâm Nguyên đập vang kịch liệt trong lồng ngực.

Ý thức Lục Châu tiến vào Phục Sinh Hoạ Quyển, bên trong là hắc ám mênh mông giơ tay không thấy ngón. Bên tai Lục Châu truyền tới giọng nói của Ma Thần ——

Không ai có thể vĩnh sinh bất tử thật sao… Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin!

Ma Thần không tán đồng câu nói này.

Ý thức của Lục Châu bay vòng vòng trong bóng tối vô tận, càng lúc càng khuếch tán ra tứ phương…

Rốt cuộc tại điểm cuối của hắc ám, hắn nhìn thấy một tia kim quang. Lục Châu lập tức bay về phía nguồn sáng đó.

Khi hắn sắp đến gần, từng đạo lực lượng như sóng gợn bắn ra tựa như không hy vọng có nhân loại đến gần, bên tai lại truyền ra âm thanh ——

“Chỉ có trở thành Di Thiên Thần Đế mới có thể đến gần Công Đức Thạch.”

“Nếu không… hình thần câu diệt!”

Ông ——

Kim quang càng lúc càng mở rộng như mặt trời dâng lên, từ từ rọi sáng toàn bộ thế giới hắc ám. Trong phút chốc cảnh vật bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển hoá thành thế giới dạt dào sinh cơ.

Ngay sau đó ánh sáng vụt tắt, thế giới lại bao trùm trong bóng tối, mà quang mang trên Công Đức Thạch đã trở nên ảm đạm, kim sắc ký hiệu phiêu phù ra bốn phương tám hướng.

Trong toà kiến trúc cổ.

Đám người nhìn thấy một màn thần kỳ. Từng kim sắc tự phù từ trong Phục Sinh Hoạ Quyển bay ra rồi tiến vào thân thể thiếu nữ.

Đám người kinh hô thành tiếng: “Đây là…”

“Phục sinh chi thuật?!”

Tự phù như trường long lượn vòng quấn quanh thân thể thiếu nữ. Một cỗ năng lượng cường đại như bài sơn đảo hải phát tiết ra, chấn vỡ toàn bộ mấy toà kiến trúc cổ xung quanh.

Mà điều khiến mọi người càng thêm kinh ngạc là bã vụn lại lơ lửng giữa trời, không hề rớt xuống đất.

“Lực khống chế đạt tới cực hạn…”

“Lục các chủ…”

Biểu tình của Lục Châu chưa hề thay đổi, hắn thậm chí không để ý tới mấy toà kiến trúc, ý thức hoàn toàn đắm chìm vào Phục Sinh Hoạ Quyển.

Hắn cảm giác được cỗ năng lượng cuồn cuộn bên trong vô cùng thần bí và cường đại, một khi thất thần sẽ thất bại ngay lập tức.

“Thiên Đạo?” Lục Châu thì thào tự nhủ.

[Ting — sơ bộ lĩnh ngộ lực lượng Thiên Đạo, mời tiếp tục cố gắng.]

Lục Châu không hề phân tâm, đám tự phù lít nha lít nhít như sao trên trời quanh quẩn bên người nàng.

Đúng lúc này, các tự phù chậm rãi rơi xuống. Không phải dung nhập vào kỳ kinh bát mạch, mà là tiến vào mặt đất.

Tự phù thứ nhất rơi xuống, đại địa rung động. Tự phù thứ hai rơi xuống, đại địa chấn động kịch liệt. Tự phù thứ ba, thứ tư… cứ thế tự phù cuồn cuộn dung nhập vào lòng đất.

Mà bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển, ý thức của Lục Châu phát hiện Công Đức Thạch càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng dập tắt!

Cũng chính lúc này, ý thức hắn trở về bản thể.

Lục Châu nhìn về phía nữ hài, sau đó mặc niệm thiên nhãn thần thông để quan sát xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Hắn nhìn thấy mỗi nơi tự phù rơi xuống, mặt đất lại bốc lên một làn khói xanh, không khỏi nhẹ giọng nói: “Đại địa?”

Lục Châu nghĩ tới tinh hà mênh mông bên dưới vực sâu nơi mình đã tu luyện suốt trăm năm.

Ầm ầm!!!

Tiếng chấn động kịch liệt vang lên. Đại đệ tử Hoa Dận la lớn: “Cổ trận sắp sập rồi! Mọi người cẩn thận!”

Khâm Nguyên kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tầng bình chướng vốn trong suốt vô hình nay đã hiện ra rõ mồn một, tất cả đều do cổ trận đang xảy ra biến hoá kịch liệt.

Khâm Nguyên nói: “Để ta chống!”

Nó đạp đất bay lên, hoá thành hình dạng ong mật, đôi cánh giang ra. Toàn bộ tộc nhân Khâm Nguyên tộc cũng đồng loạt giang cánh.

Soạt ——

Thượng cổ thánh hung trút xuống lực lượng để bù đắp cho đại địa lực lượng, bổ sung vào cổ trận.

Tất cả mọi người khẩn trương vô cùng. Lục Châu liên tục thôi động Phục Sinh Hoạ Quyển để duy trì sinh cơ.

Lần này sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển khác hẳn lần trước, Lục Châu có dự cảm mình sẽ thành công. Nhìn đám khói xanh không ngừng bốc ra khỏi mặt đất, Lục Châu lại càng có niềm tin mãnh liệt.

Lực lượng của Khâm Nguyên chỉ có thể bổ sung được trong chốc lát, không cách nào duy trì lâu. Rốt cuộc cổ trận xuất hiện lực lượng phản phệ, Khâm Nguyên và các tộc nhân bị đánh rơi xuống đất.

Ầm!

Bình chướng của cổ trận vỡ ra thành từng mảnh, cuồng phong thổi tới, khí lưu bên ngoài tràn vào Văn Hương Cốc, đám bách hoa lập tức trở nên úa tàn.

“Cổ trận… vỡ rồi!” Khâm Nguyên vô lực nhìn lên bầu trời. Văn Hương Cốc mà bọn hắn sống hơn một trăm ngàn năm đã không còn.

Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có từng đàn hung thú bay lướt qua. Đây chính là hiện tượng đặc thù khi mất cân bằng.

Khâm Nguyên ổn định lại tâm tình, xoay người nhìn về phía Lục Châu và nữ nhi.

Đúng lúc này ——

Giữa bầu trời Văn Hương Cốc đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng chói loá, tựa như thương thiên đang mở mắt. Quang hoa bắn ra khắp nơi.

“Cẩn thận!” Triệu Hồng Phất hô to, “Đây là phù văn thông đạo cỡ lớn!”

Từ trong phù văn thông đạo có một đoàn người đồng loạt bay ra, sau lưng bọn hắn đều có một đôi cánh.

Khâm Nguyên kinh ngạc nhìn lên không trung: “Vũ tộc?!”

Người cuối cùng bước ra khỏi phù văn thông đạo là một cao thủ Vũ tộc toàn thân toả ra quang mang, đôi cánh sau lưng hắn cũng lớn hơn của những người khác nhiều. Chỉ là… tướng mạo người này lại xấu xí vô cùng, trông như mặt chuột, cả người đen như mực.

Khâm Nguyên nói: “Là Phi Đản đại tướng quân của Vũ tộc.”

“Ngươi biết hắn?”

“Vũ tộc không phải chỉ có đám người giống như thiên sứ mà còn do các tộc biết bay khác tạo thành.” Khâm Nguyên giải thích, “Kẻ này là thượng cổ thánh hung Phi Đản đại tướng quân, có tu vi tiểu đế quân.”
Chương 1928 Khởi tử hoàn sinh

Phan Trọng nghe vậy bèn tò mò hỏi: “Vậy tại sao Khâm Nguyên tộc các ngươi lại không phải là Vũ tộc?”

“. . .”

Khâm Nguyên lộ vẻ xấu hổ đáp: “Khâm Nguyên tộc không thông qua khảo hạch của Vũ tộc nên bị đào thải.”

“Thật xin lỗi, ta không cố ý.”

Đám Vũ tộc từ từ bay thấp xuống. Các tộc nhân khom người hành lễ: “Đại tướng quân, đã đến Văn Hương Cốc.”

Phi Đản đại tướng quân cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Hắn nhìn thấy Lục Châu và tiểu nha đầu toàn thân đầy tử khí, nhìn thấy đám tu hành giả nhỏ yếu đứng xung quanh.

Đại Uyên Hiến cảm nhận được mặt đất xuất hiện chấn động, biết cổ trận ở Văn Hương Cốc có vấn đề nên lập tức chạy tới, không ngờ cổ trận đã thật sự bị huỷ.

Phi Đản gật đầu nói: “Bản tướng quân đã nói với Vũ Hoàng từ sớm, con đê ngàn dặm cũng có thể bị huỷ bởi một tổ kiến, không thể khinh thường lực lượng của đám sâu kiến này… Ngươi nhìn xem, rốt cuộc sâu kiến cũng có thể điều động đại địa lực lượng.”

“Đại tướng quân, thuộc hạ chờ lệnh giải quyết đám sâu kiến bên dưới.”

“Đi đi.”

Năm tên Vũ tộc bay ra, tấn công về phía đám người.

Khâm Nguyên trầm giọng nói: “Để ta!”

Nó hoá thành một đạo lưu tinh vọt về phía đám vũ nhân, đao quang kiếm ảnh nhấp nháy, trong chớp mắt đã có năm bộ thi thể rơi xuống.

Phi Đản nhíu mày, thản nhiên nói: “Khâm Nguyên?”

“Phi Đản đại tướng quân, nơi này là địa bàn của Khâm Nguyên tộc, ngươi mau rời đi, nếu không ta sẽ đại khai sát giới!” Khâm Nguyên nói.

Phi Đản bật cười ha hả: “Khâm Nguyên, ngươi cũng là thượng cổ thánh hung, có tu vi thần quân. Một trăm ngàn năm trước ngươi quỳ xuống khẩn cầu Vũ Hoàng thu nhận Khâm Nguyên tộc, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?”

Trong lòng Khâm Nguyên giận dữ, giọng nói trở nên cao vút: “Trước kia là bất đắc dĩ. Đại địa phân tách, ai chẳng muốn cầu sinh?”

“Đáng tiếc Khâm Nguyên ngươi chẳng vào được mắt Vũ Hoàng. Bây giờ ngươi trốn ở Văn Hương Cốc nhỏ bé này, ta còn tưởng là ai có thể điều động đại địa lực lượng, hoá ra lại là Khâm Nguyên tộc… Ngươi có biết làm đại địa phân tách sẽ nhận hậu quả gì không?”

“Ta mặc kệ là hậu quả gì, hôm nay cho dù Vũ Hoàng đích thân tới ta cũng không cho phép các ngươi động đến nơi này.”

“Làm càn!” Một đạo sóng âm như kinh lôi từ trên trời giáng xuống.

Oanh!

Khâm Nguyên nâng tay lên trời, âm công triệt tiêu sóng âm. Một đoạn giao thủ ngắn ngủi khiến Khâm Nguyên hạ thấp độ cao, thân hình loạng choạng.

“Một trăm ngàn năm đã trôi qua mà ngươi chẳng tiến bộ một chút nào.” Phi Đản lắc đầu nói.

Khâm Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Lục Châu và nữ nhi. Toàn thân tiểu nha đầu ngập tràn sinh cơ, sinh mệnh dường như đang quay trở về.

Khâm Nguyên cảm giác được trái tim của nữ nhi vừa đập khẽ một cái. Thịch… Một tiếng đập khe khẽ lại khiến vành mắt Khâm Nguyên đỏ lên, toàn thân khẽ run.

“Sống lại rồi!” Các đệ tử Thu Thủy Sơn và đoàn người Ma Thiên Các đều lộ vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng.

Mà Phi Đản đứng trên không trung cũng thất thanh hô lên: “Đây là… khởi tử hoàn sinh?! Sao có thể?!”

Thân là đế quân Vũ tộc, hắn không tin tưởng nhân loại có thể làm tới bước này. Trăm ngàn năm trước không ai làm được, trăm ngàn năm sau cũng thế mà thôi.

Tử vong là chân lý, không cho phép người nào phá vỡ!

“Sâu kiến mà đòi chi phối tử vong!” Vừa nói Phi Đản vừa đánh ra một chưởng.

Khâm Nguyên vọt tới đánh xuyên qua đạo chưởng ấn, mà lúc này thân ảnh Phi Đản đã xuất hiện ở trước mặt Khâm Nguyên, thản nhiên nói:

“Thần quân chỉ là thần quân, ta sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa thần quân và đế quân lớn đến mức nào!”

Soạt ——

Không gian trước mặt ngưng kết, Phi Đản liên tục tung chưởng đánh vào lồng ngực Khâm Nguyên, mỗi chưởng ấn đều mang theo đạo lực lượng và đại quy tắc.

Đúng như Phi Đản nói, chênh lệch cấp bậc quá lớn, sau khi Khâm Nguyên chống chọi được mười chưởng ấn thì thân thể trở nên vô lực, rốt cuộc chưởng ấn tiếp theo thành công giáng vào ngực Khâm Nguyên, đánh nó rơi thẳng xuống đất.

Phi Đản hờ hững nói: “Giết sạch, một tên cũng không lưu lại.”

“Vâng!”

Khi đám cao thủ Vũ tộc vọt xuống Văn Hương Cốc, thiếu nữ trước mặt Lục Châu chậm rãi rơi xuống.

“Trông chừng nàng.” Lục Châu đẩy thiếu nữ về phía đám Khâm Nguyên tộc, sau đó đạp đất phóng lên không trung.

Soạt!

Không gian và thời gian đều bị đông cứng. Lực lượng Thiên Tướng mang theo đại quy tắc đánh vào đám cao thủ Vũ tộc, liên hoa dưới chân Lục Châu bay ra mang theo lam sắc điện hồ ghim thẳng vào vực đám Vũ tộc.

Phanh phanh phanh…

Ánh mắt Phi Đản trầm xuống, nghi hoặc nói: “Rõ ràng khí tức không phải Chí Tôn, vì sao lại mạnh như vậy? Ngươi cố ý ẩn tàng tu vi?”

Hắn không dám khinh thường Lục Châu, toàn thân vọt tới đánh ra một chưởng. Ầm!

Lục Châu vươn tay đón đỡ, chưởng ấn va chạm. Mái tóc dài tung bay, điện hồ xuất hiện quanh thân, hai mắt Lục Châu hoá thành lam đồng chấn nhiếp nhân tâm.

Phi Đản đại tướng quân sợ đến tê cả da đầu, tâm tình chìm vào đáy cốc, lắp bắp nói: “Ma… Ma…”

Ầm!

Lục Châu đẩy mạnh chưởng ấn, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. Cánh tay Phi Đản bị lực lượng cường đại thôn phệ, toàn thân bị đánh văng ra ngoài.

“A ——”

Phi Đản không nói một câu dư thừa, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Lục Châu vừa bộc phát lực lượng Thiên Tướng xong, chưa kịp cảm thấy suy yếu thì đan điền khí hải đã bổ sung lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng, trong khoảnh khắc đã trở về trạng thái sung mãn.

Lục Châu thi triển thần thông đại na di, đồng thời ném Thời Chi Sa Lậu ra.

“Định!”

Một tiếng này vừa vang lên, linh hồn Phi Đản đại tướng quân rung động điên cuồng, biểu tình sợ hãi chiếm cứ toàn bộ đầu óc.

Lấy Thời Chi Sa Lậu làm trung tâm, lam sắc điện hồ cường đại bao phủ toàn bộ Văn Hương Cốc, từ cây cỏ đến chim muông đến toàn bộ tu hành giả đều đứng yên bất động.

Hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt Phi Đản, Vị Danh Kiếm mang theo lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn đâm thủng lồng ngực hắn.

Phốc!

Ngay cả không gian cũng bị chém rách.

Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, hiệu quả ngưng trệ không gian được giải trừ, đám người chỉ thấy nhoáng một cái, Phi Đản dừng lại giữa không trung, trước ngực xuất hiện một lỗ máu.

Máu tươi nhỏ xuống, đám cao thủ Vũ tộc kinh hãi nhìn Phi Đản, thất thanh hô to: “Đại tướng quân!!”
Chương 1929 Ma Thần thập tứ diệp

Bọn hắn vội vã vọt về phía Phi Đản nhưng Phi Đản đột nhiên nâng tay ngăn lại, chầm chậm xoay người nhìn về phía Lục Châu…

Lục Châu đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, không có lam đồng, không có lam sắc điện hồ, nhưng trên thân vẫn toát ra khí tức vương giả và tôn nghiêm không thể xâm phạm.

Phi Đản đại tướng quân khẽ cười một tiếng, thu hồi toàn bộ thái độ ngạo mạn trước đó, kính cẩn khom người nói: “Vì sao ngài… lại ở chỗ này?”

“? ? ?”

Đám cao thủ Vũ tộc hoàn toàn ngây ngốc.

Lục Châu thản nhiên hỏi: “Vũ Hoàng phái ngươi tới?”

Phi Đản tự điểm huyệt đạo để máu tươi ngưng chảy rồi đáp: “Vũ Hoàng bệ hạ trấn thủ Đại Uyên Hiến suốt trăm ngàn năm qua, chưa từng xảy ra sai lầm gì. Sau khi Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, Đại Uyên Hiến và Thái Hư rất coi trọng biến hoá của đại địa, thế nên vừa thấy Văn Hương Cốc chấn động đã phái ta đến xem… Nhưng mà, vì sao lại… là ngài?”

Trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Nếu biết Ma Thần giáng lâm ở đây, có chết hắn cũng không chạy tới.

Đáng tiếc mọi chuyện đều đã muộn.

Lục Châu nói: “Bản toạ sẽ tự mình đến tìm Vũ Hoàng đòi công đạo.”

Phi Đản đại tướng quân lộ vẻ u sầu: “Ta không hề có ý mạo phạm ngài… Nếu có thể, xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta rời đi.”

Đám cao thủ Vũ tộc trợn tròn mắt nhìn Phi Đản. Đại tướng quân vì sao lại trở nên hèn mọn như thế?

Lục Châu đạm nhiên nhìn về phía Khâm Nguyên: “Khâm Nguyên là người của bản toạ, sao có thể tha cho ngươi?”

Trong lòng Phi Đản run lên, nhìn về phía Khâm Nguyên, thầm mắng Khâm Nguyên tộc chẳng biết từ bao giờ lại ôm được đùi to cỡ này.

Hỏng thật.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể trịnh trọng xin lỗi Khâm Nguyên tộc!”

Nói xong Phi Đản xoay người khom mình trước mặt Khâm Nguyên, nghiêm túc nói: “Ta xin lỗi vì lời nói ban nãy của mình.”

Lúc này, chẳng biết là người nào lẩm bẩm một câu: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì nắm đấm còn có ích gì?”

“. . .”

Phi Đản đã hoảng lại càng thêm hoảng.

Lục Châu nhìn Phi Đản chằm chằm. Hắn đâu phải đại thiện nhân, người ta đến ức hiếp rồi nói xin lỗi là thả cho rời đi?

“Muốn bản toạ tha cho ngươi?” Lục Châu hỏi.

Phi Đản đại tướng quân lại khom người, cung kính nói: “Xin ngài giơ cao đánh khẽ.”

“Ba yêu cầu.”

“Mời ngài nói.” Phi Đản nhìn thấy có hy vọng sống, lập tức nói ngay.

Lục Châu nói: “Thứ nhất, giao ra Thiên Hồn Châu. Thứ hai, toàn bộ các ngươi lưu lại đây. Thứ ba, dọn dẹp Văn Hương Cốc cho đàng hoàng.”

Nói xong, Lục Châu bổ sung thêm một câu: “Sau khi xong việc ở đây, bản toạ sẽ đến Đại Uyên Hiến đòi công đạo.”

Phi Đản: “. . .”

Sao ngài không nói thẳng là muốn tước đoạt tu vi, lưu chúng ta lại làm nô lệ luôn đi! Phi Đản chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè ép, khó thở vô cùng.

Thấy hắn do dự, Lục Châu hỏi: “Ngươi không đồng ý?”

Phi Đản giật nảy mình, lập tức nói: “Ta đồng ý, ta đồng ý…”

“Đại tướng quân!!” Đám cao thủ Vũ tộc đã hết nhịn nổi mà gào lên. “Vì sao chứ?!”

Bọn hắn không tài nào hiểu được vì sao đại tướng quân lại đồng ý yêu cầu vô lý đến như vậy.

“Im miệng!!” Phi Đản nhịn đau quát lớn.

Đúng lúc này, Lục Châu vù một tiếng bay lên giữa không trung, chậm rãi nói: “Các ngươi có tu vi khá cao, để phòng ngừa làm loạn, bản toạ trói buộc tu vi các ngươi trước.”

“A???” Đám cao thủ Vũ tộc ngẩng mặt lên nhìn Lục Châu.

Ông ——

Lục Châu gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao đến đỉnh thiên lập địa, bọn hắn không thấy được phần đỉnh nhưng có thể nhìn rõ liên toạ.

Liên toạ có đường kính trăm trượng, mười bốn mảnh liên diệp đang không ngừng xoay tròn, mỗi một mảnh đều có lam sắc điện hồ quấn quanh.

“Thập tứ diệp!!”

Toà pháp thân đánh ra môt chưởng. Giữa chưởng ấn là một chữ triện lóng lánh kim quang: Phược. Đây là ấn phù trói buộc tu vi của Đạo môn.

Đám cao thủ Vũ tộc muốn tránh thoát chưởng ấn nhưng Phược Thân Thần Ấn khổng lồ đã phủ xuống, trói chặt toàn bộ Vũ tộc, nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch lập tức bị rút sạch.

Phi Đản theo bản năng phản kháng một lần nhưng lực lượng kia cường đại hơn cả tưởng tượng của hắn. Vì để giữ mạng, hắn từ bỏ chống cự.

Ầm!

Thiên Hồn Châu bị ép văng ra ngoài, bay vào tay Lục Châu.

Nhìn toà liên toạ thập tứ diệp, Khâm Nguyên kích động đến líu lưỡi, mà đám người Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các thì đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Pháp thân biến mất. Lục Châu cất kỹ Thiên Hồn Châu của đế quân rồi nhìn xuống đám người, đạm mạc nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ, ba ngày sau theo bản toạ đi tới Đại Uyên Hiến.”

Phi Đản: “. . .”

Đám người khom người đáp: “Vâng!”

Khâm Nguyên cao giọng nói: “Thề chết cũng đi theo… Các chủ!”

Nuốt xuống bốn chữ Ma Thần đại nhân, Khâm Nguyên quay đầu lao về phía nữ nhi.

Khụ ——

Nữ nhi của Khâm Nguyên đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Nàng sống lại thật rồi!

Khâm Nguyên mờ mịt nhìn nữ nhi, nghĩ lại từng chuyện trước kia, cảm xúc dâng trào, Khâm Nguyên ôm lấy nàng khóc thành tiếng.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Phi Đản tràn đầy rung động, không thể tin nổi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung nhưng thân ảnh Lục Châu đã biến mất tự bao giờ.

Phi Đản lảo đảo ngã xuống đất như người mất hồn, thì thào tự nhủ: “Ma Thần trở về…”

. . .

Dưới sự giám sát của đám người Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các, Vũ tộc “cao quý” không thể không lao động khổ sai, xây dựng lại các kiến trúc bị huỷ trong Văn Hương Cốc. Tuy bị trói buộc tu vi nhưng thân thể bọn hắn vẫn hơn xa người thường, làm mấy công việc này không có gì khó khăn.

Lục Châu ngồi khoanh chân tu luyện, gọi ra liên toạ. Hắn không hề do dự đặt Thiên Hồn Châu của Phi Đản vào Mệnh Cung.

Phi Đản vốn là thượng cổ thánh hung, Thiên Hồn Châu ẩn chứa thực lực ngang với tiểu đế quân, không dùng thì phí. Lục Châu không có ý định trả về cho Phi Đản, đây coi như là trừng phạt đối với hắn.

Mất đi Thiên Hồn Châu chẳng khác nào Phi Đản bị phế bỏ tu vi, nếu muốn trọng tu thì phải hao phí vạn năm mới có thể cô đọng lại được.

Thiên Hồn Châu thuận lợi khảm vào Mệnh Cung, quang hoa sáng lên, liên toạ xoay tròn.

Đúng như dự đoán của Lục Châu, tu hành trăm năm dưới vực sâu đã khiến liên toạ của hắn kiên cố vô cùng, việc khai Mệnh Cách sẽ đơn giản như nước chảy thành sông.
Chương 1930 Các chủ là Ma Thần?!

“Không biết viên Thiên Hồn Châu này sẽ khai được bao nhiêu Mệnh Cách.” Lục Châu thầm nghĩ.

Không lo lắng gì nhiều, Lục Châu tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.

Cùng lúc đó.

Phi Đản đang lao động khổ sai bỗng hộc ra một ngụm máu tươi.

“Đại tướng quân!” Đám Vũ tộc xông tới đỡ lấy Phi Đản sắc mặt trắng bệch.

Thân thể Phi Đản không ngừng run rẩy, trong mắt đều là tuyệt vọng và không cam lòng. “Thiên Hồn Châu… của ta…”

Bàn tay nắm thành nắm đấm, Phi Đản ngồi bệt xuống đất.

. . .

Sáng hôm sau.

Khâm Nguyên tươi cười dẫn nữ nhi đi tới trước toà kiến trúc của Lục Châu, khom người hành lễ: “Khâm Nguyên và Vũ Điệp cầu kiến Lục các chủ.”

Lục Châu mở mắt ra, nhìn về phía Mệnh Cung, nơi đó có thêm hai khu vực Mệnh Cách đã sáng lên.

Một đêm khai hai Mệnh Cách, tuy không nhiều như dự tính nhưng cũng coi như không tệ. Có lẽ càng về sau sẽ càng khó khai Mệnh Cách.

Hiện tại Lục Châu đã trở thành tu hành giả kim liên hai mươi chín Mệnh Cách. Hắn thu hồi liên toạ, nhìn về phía cửa đại điện.

Khâm Nguyên và nữ nhi chầm chậm đi tới. Có lẽ do đã tử vong quá lâu, biểu tình trên mặt thiếu nữ có vẻ rất mờ mịt, nàng nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm và sợ hãi.

Cả hai đi tới trước mặt Lục Châu. Khâm Nguyên nói: “Quỳ xuống.”

Thiếu nữ ngoan ngoãn quỳ, Khâm Nguyên cũng quỳ ở bên cạnh, hai mẹ con ba quỳ chín lạy hành đại lễ. Lục Châu cũng không ngăn cản.

Bái lạy xong, Khâm Nguyên nói: “Đại ân đại đức của Các chủ, suốt đời này Khâm Nguyên cũng không quên.”

“Đứng lên đi.” Lục Châu nói.

“Tiểu nữ tên là Vũ Điệp, vừa mới phục sinh nên còn chưa kịp thích ứng, mong Các chủ thứ tội.”

Lục Châu nhìn sang Vũ Điệp, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”

Vũ Điệp trốn sau lưng Khâm Nguyên. Khâm Nguyên mỉm cười nói: “Con bé thích hồ điệp, lại sinh vào đêm mưa nên ta đặt cho nó cái tên này. Nay con bé được tái sinh, đời này của ta không còn gì để tiếc nuối.”

“Phục sinh đương nhiên đáng mừng, nhưng cuộc sống sau này nàng còn cần được chăm sóc và nuôi dạy kỹ càng. Đừng để nàng bị thiếu hụt kiến thức và năng lực nhận biết thế giới xung quanh.”

“Đa tạ Các chủ nhắc nhở, ta sẽ chú ý việc này.”

Trong lòng Lục Châu cũng rất hiếu kỳ. Phục sinh rốt cuộc là gì? Phục sinh linh hồn, thân thể hay là ý thức?

Nhớ lại lúc tiến hành phục sinh, mặt đất bốc lên khói xanh. Sau khi chết nhân loại vùi vào trong đất, tất cả trở về với đại địa. Phục sinh chi thuật có phải là đoạt lại mọi thứ đã mất từ tay đại địa không?

“Ngươi qua đây.” Lục Châu vẫy tay với Vũ Điệp, hắn muốn xác nhận lại một chút.

Vũ Điệp sợ hãi rụt rè, Khâm Nguyên vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng an ủi: “Đừng sợ, Các chủ đã cứu mạng con đó.”

“Vâng.”

Vũ Điệp ngoan ngoãn đi tới trước mặt Lục Châu. Lục Châu thản nhiên nói: “Vươn tay ra.”

Nàng nhút nhát đưa tay trái lên. Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch nàng.

Kỳ kinh bát mạch đều rất bình thường không khác gì một phàm nhân, đan điền khí hải chưa khai phá, việc tu hành cũng trở về từ con số 0.

Lục Châu hỏi: “Nàng có từng tu hành chưa?”

Khâm Nguyên gật đầu: “Thiên phú không tệ, từng thông qua hai Mệnh Quan.”

Kỳ quái, hiện tại đan điền khí hải đều trở lại như ban đầu. Phục sinh là phải làm lại từ đầu sao? Hắn có dự cảm Công Đức Thạch và Phục Sinh Hoạ Quyển còn có không ít bí mật.

Lục Châu thu hồi suy nghĩ, phất tay nói: “Lui xuống nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Vâng.”

Khâm Nguyên không nhịn được hỏi tiếp: “Các chủ định tới Đại Uyên Hiến?”

Lục Châu gật đầu. “Có việc gì?”

“Nếu Khâm Nguyên hữu dụng, xin Các chủ cứ việc phân phó. Từ hôm nay mệnh của Khâm Nguyên đã thuộc về ngài.” Khâm Nguyên quỳ xuống nói.

Lục Châu nói: “Lão phu nhận tâm ý của ngươi. Lui xuống đi.”

“Vâng.” Khâm Nguyên và Vũ Điệp cung kính rời khỏi cổ điện.

. . .

Ba ngày sau.

Lục Châu lệnh cho toàn thể Ma Thiên Các tập hợp, tiến vào phù văn thông đạo đi tới bí ẩn chi địa, sau đó lại dùng phù văn thông đạo đã chuẩn bị từ trước để tới rừng cây bên ngoài Đại Uyên Hiến.

Lục Châu vẫn chưa rõ thực lực của mình ở cấp độ nào, hắn thắng được tiểu đế quân, nhưng Vũ Hoàng là đại Chí Tôn, nếu xảy ra mâu thuẫn thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

Sở dĩ Lục Châu muốn đến Đại Uyên Hiến là vì trên tấm địa đồ cổ lão có đánh dấu vị trí Đại Uyên Hiến, mà tron di ngôn Ma Thần lưu lại đã từng nhắc đến việc phải đoạt lại thứ thuộc về hắn.

Thừa dịp Thái Hư và Đại Uyên Hiến còn chưa trở thành một thể, Lục Châu phải nhân cơ hội này đi lấy đồ về.

Đám người Ma Thiên Các dẫn theo đoàn đội Phi Đản bay về phía Đại Uyên Hiến sừng sững như sơn. Trên không trung có một con quái vật khổng lồ đang bay lượn vòng quanh.

Phi Đản hỏi: “Ngài muốn gặp Vũ Hoàng?”

“Sao nói nhảm nhiều vậy?” Phan Trọng mắng.

“Ma Thần đại nhân, ta thật bội phục dũng khí của ngài!” Phi Đản nói.

Nghe cách xưng hô của hắn, đám người lộ vẻ kinh ngạc. Ma Thiên Các đều biết người kịch chiến với Đồ Duy Đại Đế là Ma Thần, bọn hắn nhận được tin tức Các chủ bị liên luỵ vào trận chiến này nên mới rơi xuống vực sâu.

Nhưng mà… vì sao Các chủ lại chính là Ma Thần trong miệng thế gian? Lúc trước tứ tiên sinh không hề nhắc đến việc này nha!

Lục Châu lạnh nhạt nhìn Phi Đản: “Một Vũ Hoàng nho nhỏ sao có thể so sánh với lão phu?”

Đám người Ma Thiên Các lập tức cả kinh. Lời này chính là đang thừa nhận thân phận Ma Thần rồi!

Lục Châu thầm nghĩ, thế nhân đều cho rằng lão phu là Ma Thần, vậy lão phu làm Ma Thần luôn cho các ngươi vừa lòng.

Đoàn người bay thẳng về phía Đại Uyên Hiến. Bên dưới vẫn là tộc Tam Thủ trấn thủ nơi này, chỉ khác ở chỗ hiện tại tên cự nhân ba đầu chỉ là sâu kiến trong mắt Lục Châu.

Quả nhiên đám tộc nhân Tam Thủ bắt đầu ném trường mâu về phía đoàn người.

“Vô Lượng Thần Ẩn!”

Lấy Lục Châu làm trung tâm, lực lượng Thiên Tướng bao phủ đám người, kể cả đoàn đội tù binh của Phi Đản cũng đồng thời biến mất.

Người Tam Thủ: “? ? ?”

Mấy hơi thở sau, đoàn người Lục Châu đã đến lối vào Đại Uyên Hiến. Đám Vũ tộc thủ vệ phát giác có dị động, cấp tốc bay tới quát to:

“Ai to gan lớn mật dám xông vào Đại Uyên Hiến?!”

“Đừng động thủ!” Phi Đản trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK