Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751 Vô đề

Chúng đệ tử đều ngây ngẩn chẳng hiểu vì sao Các chủ lại nổi giận.

Lục Châu đi tới bên cạnh thiếu niên Vu Chính Hải, nhíu mày mắng đám người: “Không biết lớn nhỏ! Còn không mau lại đây hành lễ với đại sư huynh các ngươi?”

“? ? ?”

Mọi người ngây ra như phỗng.

Lúc này Tư Vô Nhai mới lên tiếng giải thích: “Đây là đặc tính của tộc Vô Khải, đại sư huynh không được may mắn nên mới trọng sinh thành bộ dạng thiếu niên…”

“. . .”

Mọi người giật mình, hai mắt trừng to như mắt chó. Vẻ mặt của Phan Trọng là đặc sắc nhất, trông đau khổ như vừa ăn phải ruồi.

Nghĩ cách… phải mau nghĩ cách hoá giải tình thế…

Có rồi!

Phan Trọng không hề do dự cởi trường bào ra, tiến về phía Vu Chính Hải. “Chẳng trách… chẳng trách ta thấy ngài thật quen… Đại tiên sinh, vừa rồi ta chỉ nói đùa ngài thôi, ngài là đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Dáng người ta tương tự với ngài nhất, ngài khoác tạm áo này, khi trở về cứ vứt nó đi.”

Đến trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải, Phan Trọng quỳ phịch xuống, hai tay dâng trường bào lên.

Chu Kỷ Phong thật không còn gì để nói. Ngươi gặp được đại tiên sinh mấy lần mà đòi nhìn quen mặt? Có điều… đáng đời ngươi. May mà ta không lắm mồm lắm miệng.

Ánh mắt Minh Thế Nhân nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đầy phức tạp. Nhưng ngẫm lại đúng là chuyện này rất hợp lý, thiếu niên này nhất định là Vu Chính Hải đã trọng sinh, thế là hắn lao lên ôm chầm lấy thiếu niên.

“Đại sư huynh! Ta nhớ huynh muốn chết!”

Vu Chính Hải cau mày, khẽ rụt người lại.

Biểu tình của Đoan Mộc Sinh trở nên cứng ngắc, hắn lúng túng khom người nói: “Đại sư huynh xin đừng trách.”

Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời cất tiếng chào: “Đại tiên sinh.”

Hai người đã nghi ngờ từ lâu nhưng chưa dám khẳng định. Đặc biệt là khi Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chương, nay nghĩ lại mới hiểu được vì sao hắn lại học nhanh đến vậy, chỉ trong giây lát đã lĩnh ngộ được tinh tuý của đao pháp bậc nhất thiên hạ này!

Thiếu niên Vu Chính Hải đẩy Minh Thế Nhân ra, thấy thái độ của mọi người xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hắn càng trở nên câu nệ và mờ mịt.

Tiểu Diên Nhi nhảy tới trước mặt hắn, cười nói: “Thì ra là đại sư huynh, huynh sẽ không trách ta chứ?”

“Không… không trách.”

“Đại sư huynh, còn ta?” Hải Loa cũng nói theo.

“Không trách.”

Mọi người âm thầm thở phào một hơi như vừa vượt qua kiếp nạn.

Lục Châu gật đầu nói: “Vi sư biết trong lòng ngươi còn nhiều nghi hoặc… những chuyện này rồi ngươi sẽ hiểu cả thôi. Bệ Ngạn ——”

Bệ Ngạn lập tức bay tới, thả vỏ kiếm trong miệng xuống đất.

Thiếu niên Vu Chính Hải kinh hỉ thốt lên: “Đây là vỏ kiếm của sư huynh!”

Hả?

Sư huynh nào nữa?

Đám người lại ngơ ngơ ngác ngác. Đại sư huynh chẳng phải lớn nhất rồi sao? Ai còn dám leo lên đầu huynh ấy?

Thiếu niên Vu Chính Hải nhặt vỏ kiếm lên, lấy manh áo cũ nát của mình ra lau sạch bùn đất bám trên vỏ kiếm.

Lục Châu hiểu ý, khẽ hỏi: “Ngươi gọi hắn là sư huynh?”

“Sư huynh tên là Ngu Thượng Nhung, huynh ấy nói sẽ đưa ta đến Đại Viêm gặp sư phụ…” Thiếu niên Vu Chính Hải thành thật đáp.

Minh Thế Nhân tức giận bất bình nói: “Nhị sư huynh thật là! Dám chiếm tiện nghi của đại sư huynh!”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó vờ như không nghe thấy gì. Nói nhiều sẽ nói sai, không mở mồm ra là tốt nhất.

Nhị sư huynh?

Nhưng bọn họ lại gọi mình là đại sư huynh?

Mà mình là người nhập môn trễ nhất…

Thiếu niên Vu Chính Hải ngây ngốc! Hắn chẳng hiểu gì cả!

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, không khỏi nghi hoặc ——

Theo Lục Châu thấy, Vu Chính Hải không phải hoàn toàn mất đi ký ức, đan điền khí hải của hắn vẫn còn, công pháp và đao pháp đều có thể thi triển theo bản năng. Hơn nữa điều khiến Lục Châu thấy nghi ngờ là… trạng thái này của Vu Chính Hải dường như khá tương tự với Tiểu Hải Loa.

Nữ tử họ Lạc, Hải Loa, mất trí nhớ, thức tỉnh tu vi… mọi thứ dường như đều ăn khớp.

Khi nhìn thấy Vu Chính Hải, Lục Châu đã lập tức nghĩ ngay đến việc này, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Chẳng lẽ nữ tử họ Lạc cũng là người của tộc Vô Khải, sau khi phục sinh trở thành Hải Loa?

Mà không đúng, mỗi khi tử vong đều sẽ mất đi ba trăm năm thọ mệnh. Lục Châu đã kiểm tra thân thể Hải Loa không ít lần, khí tức sinh mệnh trên người nàng hoàn toàn không có dấu hiệu bị tổn hại. Nếu không phải là trọng sinh thì rốt cuộc đó là gì?

Trong quyển điển tịch có nói, hồng liên không hấp thu thọ mệnh như kim liên, như vậy có phải tu hành giả trong thế giới hồng liên sẽ có tuổi thọ dài hơn?

Nhìn bộ dạng ngây thơ đơn thuần của Hải Loa, rất khó có thể cho rằng nàng chính là nữ tử họ Lạc từ ba trăm năm trước.

Nhưng ở Hải Loa lại phát sinh tình trạng thức tỉnh tu vi, nhìn tình huống của Vu Chính Hải, Lục Châu càng tin tưởng vào khả năng này.

. . .

Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu, không tiếp tục nghĩ vấn đề này nữa. Hiện tại việc quan trọng trước mắt là tìm được Ngu Thượng Nhung.

Nếu không nhờ có Bệ Ngạn, cho dù bọn họ có tìm thêm mười năm cũng sẽ không phát hiện được nơi này.

Người của Ma Thiên Các chẳng mấy ai biết mặt Vu Chính Hải thời niên thiếu, trên người Vu Chính Hải cũng chỉ mặc một bộ trường bào rách nát, không bao lâu sau bộ trường bào này cũng sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

“Bây giờ Ngu Thượng Nhung đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Vu Chính Hải chỉ tay về phía vực sâu vạn trượng, buồn bã nói: “Sư huynh vì cứu ta nên đã rơi xuống vực thẳm…”

“. . .”

Bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, không ai tin nổi vào tai mình.

Thiếu niên Vu Chính Hải bèn kể lại mọi chuyện xảy ra trước khi hắn hôn mê cho Lục Châu nghe. Mọi người vừa nghe vừa kinh ngạc vạn phần.

“Đám người Lâu Lan đúng là lòng lang dạ thú, chẳng trách nhị tiên sinh đến nay vẫn không về, thì ra đã bị đại vu thiết kế mai phục.” Phan Ly Thiên nói.

“Lâu Lan chẳng có bao nhiêu đại vu có năng lực bày đại trận và thỉnh thần. Chuyến này đúng là đã dốc cạn túi, hy sinh nhiều vu sư như thế để đổi một mạng của nhị tiên sinh.”

Minh Thế Nhân lẩm bẩm: “Ta không tin nhị sư huynh đã chết. Sư phụ, đồ nhi phải đi tìm huynh ấy.”

Nói xong hắn vội vàng xoay người đi về phía vực sâu vạn trượng.
Chương 752 Vô đề

Lục Châu bỗng lên tiếng ngăn lại: “Chờ đã.”

Minh Thế Nhân dừng bước, nghi hoặc nhìn sư phụ.

“Vu Chính Hải vừa phục sinh, trạng thái vẫn chưa ổn định, các ngươi ở lại nơi này để vi sư xuống tìm Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu nói.

“Sư phụ!” Chúng đồ đệ lập tức khom người can ngăn.

“Sư phụ, tuyệt đối không thể! Vực sâu vạn trượng kia là nơi thập tử nhất sinh.” Tư Vô Nhai nói, “Xin sư phụ để đồ nhi xuống dưới tìm nhị sư huynh về.”

“Để ta đi mới đúng, tu vi của đệ quá yếu.” Đoan Mộc Sinh nói.

“. . .”

“Đừng phiền phức nữa, trong số các đồng môn ở đây chỉ có ta có tu vi cao nhất, người nên đi là ta.” Minh Thế Nhân lại dợm bước đi.

Phan Ly Thiên cười nói: “Các ngươi còn trẻ, xuống đó làm gì. Lão hủ chỉ là một lão già sắp xuống mồ, để lão hủ đi tốt hơn.”

“Đủ rồi.” Lục Châu nâng tay ngắt lời cuộc tranh luận. Mọi người lập tức yên tĩnh lại, nghi hoặc nhìn Lục Châu.

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải rồi nói chắc nịch: “Làm theo lời lão phu.”

“Tuân mệnh.” Mọi người không dám dị nghị gì thêm.

. . .

Đứng bên rìa vực thẳm nhìn xuống, ngoại trừ bóng tối vô tận ra thì không còn thấy gì nữa.

Các đồ đệ kinh ngạc nhìn. Tư Vô Nhai cảm thán nói: “Vực thẳm này sâu vô cùng, trong lịch sử đã có rất nhiều tu hành giả thích thám hiểm từng đến đây dò xét độ sâu của nó, nhưng đáng tiếc không ai còn mệnh quay lại.”

“Vực sâu này đúng là quá quỷ dị.”

“Chẳng lẽ còn quỷ dị hơn cả tứ đại sâm lâm? Thiên Tâm sư muội còn có thể từ sâu bên trong sâm lâm trở về, chúng ta phải có lòng tin ở sư phụ.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Sư huynh nói rất đúng. Khi đó ai cũng bảo kẻ xâm nhập vào tứ đại sâm lâm không cách nào sống sót… Nay tu vi cao mới thấy, không chỉ xâm nhập mà có người còn mang cả toạ kỵ về.” Minh Thế Nhân cười đáp.

Phan Ly Thiên cũng nhớ lại thời điểm mình tiến vào Hắc Mộc Sâm Lâm, bèn thở dài nói:

“Khi tu vi của con người không ngừng đề cao, những địa điểm bí ẩn trong tu hành giới cũng không ngừng bị dò xét thấu triệt. Như lạch trời này chẳng hạn, tám trăm năm trước nó được xưng là sống lưng của thế giới, không một ai có thể vượt qua, rốt cuộc bây giờ vẫn bị con người chinh phục.”

Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Thăm dò cái mới chính là một trong những bản tính đặc thù nhất của con người.

Lục Châu nghĩ tới những lời tự sự của nữ tử họ Lạc… Có lẽ nàng đến được nơi này cũng là vì nghị lực thăm dò không ngừng nghỉ của mình, mà vị đế sư Đại Viêm kia thì ngược lại, chỉ muốn tìm kiếm sự an nhàn, bình lặng.

“Ngu Thượng Nhung là đồ nhi của lão phu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Nói xong, Lục Châu đạp không bay về phía vực sâu vạn trượng.

Các đồ đệ lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”

“Cung tiễn Các chủ.”

Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người Ma Thiên Các đứng bên bờ vực, khẽ gật đầu, sau đó toàn thân chìm dần xuống vực.

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng Lục Châu đã bị bóng tối nuốt chửng.

. . .

Lục Châu vẫn duy trì tốc độ bay xuống, từ dưới nhìn lên có thể thấy ánh sáng mờ nhạt của bầu trời.

Cương phong gào thét bên tai, Lục Châu mở nguyên khí hộ thể lên, tăng tốc rơi xuống. Bầu trời lúc này chỉ còn là một khe hẹp mờ tối.

“Chẳng lẽ vực thẳm này thật sự không thấy đáy?”

Tiếp tục rơi xuống một khoảng thời gian, Lục Châu đột nhiên cảm nhận được một lực hút thật mạnh đang hút hắn chìm xuống, như thể bên dưới có ai đó đang lôi kéo hắn, khiến nguyên khí tiêu hao nhiều hơn hẳn lúc trước.

“Với tu vi của Ngu Thượng Nhung, dù có rơi xuống cũng không thể nào ngã chết được.”

Lục Châu cảm giác được lực hút càng lúc càng lớn. Một khi lực hút mạnh hơn điểm thăng bằng thì tu hành giả không thể bay lên được nữa.

Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đang ở đâu?

Khi chút ánh sáng trên đỉnh đầu hoàn toàn trở nên u ám, Lục Châu hơi dừng lại, trong lòng có chút hối hận. Hắn đã quên bổ sung lực lượng phi phàm trước khi bay xuống.

Sau khi đánh với Tạp La Nhĩ một trận, trong cơ thể Lục Châu chỉ còn lại một nửa lực lượng phi phàm. Lại thêm tu vi thật sự của hắn chỉ là lục diệp, lỡ như gặp phải thứ gì mạnh hơn mình rất nhiều thì coi như xong.

Lục Châu quyết định mở giao diện Hệ thống lên xem để bản thân thấy an lòng hơn một chút.

Điểm công đức: 8.103 điểm

Thật thảm!

Một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng có giá 10.000 điểm công đức. Khóc không ra nước mắt!

Xem xong, Lục Châu cảm thấy “đạo tâm” càng lúc càng bất ổn. Biết thế không nhìn!

Đóng lại giao diện, Lục Châu tiếp tục chìm xuống.

. . .

Cùng lúc đó, trên bờ vực, các đồ đệ và trưởng lão Ma Thiên Các đều đứng chờ đã lâu.

Mãi không thấy Lục Châu trở về, mọi người đều bắt đầu thấy lo lắng.

Tư Vô Nhai nói: “Xem ra vực thẳm này sâu hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Sư phụ sẽ không trở về ngay được, Cổ La Thôn có sẵn phòng ốc, hay chúng ta quay về đó trước đi.”

Mọi người đều gật đầu, chỉ duy có Vu Chính Hải là mạnh mẽ lắc đầu. “Không.”

Có lẽ do lòng căm hận đối với Cổ La Thôn quá sâu nên khi vừa nghe thấy cái tên này, Vu Chính Hải đã có phản ứng rất lớn.

Tư Vô Nhai vội vàng nói: “Đại sư huynh, vậy chúng ta tạm thời dựng lều ở khu vực này nhé?”

“Được.” Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu.

Mọi người cũng đã hiểu ra, không ai nhắc tới Cổ La Thôn nữa.

Minh Thế Nhân bước tới, niềm nở nói: “Đại sư huynh, để ta cầm đao giúp huynh. Mời huynh sang bên này…”

“. . .” Vu Chính Hải khó lòng thích ứng, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Những người khác tuy cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đại đệ tử Ma Thiên Các lại có bộ dạng trẻ trung thế này, nhưng có Tư Vô Nhai chứng thực, dù có hơi ngượng nghịu thì bọn họ cũng phải tỏ ra cung kính.

Duy chỉ có Minh Thế Nhân là biểu hiện khá tự nhiên thoải mái.

“Đại sư huynh, ngồi đây này… ta đã lau sạch, huynh ngồi tạm nhé.” Minh Thế Nhân nịnh nọt nói.

Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái, trầm giọng nói: “Lão tứ, đệ hết thuốc chữa rồi, có vỗ mông ngựa cả ngày cũng không khiến tu vi của đệ cao lên được đâu.”

Minh Thế Nhân lúng túng lùi lại.

Đoan Mộc Sinh tháo túi nước bên hông xuống, đưa tới trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải. “Nước này lấy từ dưới giếng sâu ở Đại Viêm, rất ngọt và mát.”

Thiếu niên Vu Chính Hải giật mình nhìn túi nước, trên mặt hiện vẻ xúc động.

Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Chương 753 Vô đề

Vu Chính Hải cầm lấy túi nước, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Mọi người lại được một phen mở rộng tầm mắt. Từ xưa tới nay bọn hắn chưa thấy đại sư huynh nói cảm ơn ai bao giờ. Ngoài bộ dạng thay đổi, thái độ của Vu Chính Hải cũng biến hoá tới mức khiến người ta phải kinh ngạc.

“Đại sư huynh.” Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo đến trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải.

“Ngươi… là…?”

“Lúc trước ta là tiểu sư muội, hiện tại trở thành cửu sư muội. Đây là Hải Loa, đồ đệ sư phụ mới thu nhận. Tuy rằng huynh không nhớ được ta nhưng ta vẫn nhớ huynh, cảm ơn huynh đã tặng ta Đạp Vân Ngoa!” Tiểu Diên Nhi nói.

Thiếu niên Vu Chính Hải gãi gãi đầu, càng thêm ngơ ngác. Những lời của Tiểu Diên Nhi hắn chẳng hề có chút ấn tượng nào.

Tư Vô Nhai thấy thế bèn đi tới trước mặt Vu Chính Hải, bắt đầu giải thích đầu đuôi, từ thân thế của hắn đến việc hắn bái sư Ma Thiên Các, sau đó thành lập U Minh Giáo rồi đánh hạ cửu châu, tiến đánh Thần Đô.

Vu Chính Hải nghe mà kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Mọi người biết chuyện này rất khó có thể tiếp nhận nên không ai đến quấy rầy Vu Chính Hải nữa, ai nấy đều rời đi để hắn được yên lặng suy ngẫm.

. . .

Đảo mắt đã trôi qua một đêm.

Sáng hôm sau, mọi người lại đến bên bờ vực nhìn xuống, vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu.

Cùng lúc đó.

Lục Châu vẫn đang tiếp tục rơi.

Chung quanh là một mảnh đen kịt không chút ánh sáng. Càng xuống sâu, lực hút tác động lên cơ thể càng mạnh.

Để tìm kiếm Ngu Thượng Nhung, thỉnh thoảng Lục Châu lại đánh ra một đạo chưởng ấn, chưởng ấn lóng lánh kim quang tựa như đèn lồng rọi sáng bốn phía.

“Hả?”

Lục Châu đột nhiên phát hiện chưởng ấn không đánh trúng vách đá như lúc trước. “Chẳng lẽ xuống đến đáy vực rồi?”

Toàn thân Lục Châu ngừng lại giữa không trung, bàn tay hội tụ nguyên khí ngưng lại thành cương. Lực hút bên dưới rất lớn khiến Lục Châu không ngừng tiêu hao nguyên khí.

Lục Châu nhấc tay, bàn tay hiện ra kim quang rọi sáng bốn phương tám hướng. Xung quanh hắn không có thứ gì, chỉ là một khoảng không mênh mông vô tận!

Lần này, Lục Châu đánh ra một chưởng hướng xuống phía dưới. Phốc ——

Một thanh âm thanh thuý vang lên khiến Lục Châu mừng rỡ. “Đúng là đã chạm đáy!”

Lục Châu tiếp tục phi hành xuống đáy vực, song chưởng nâng lên tạo thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một màn khiến người khó lòng tin nổi ——

Đáy vực là một vùng biển mênh mông vô tận, không thấy bờ bến!

Điều càng bất ngờ hơn chính là nước biển lại có màu đen!

“Hắc thuỷ?”

Nơi này tựa như một vùng trời mới!

Lục Châu lăng không lơ lửng cách mặt biển một khoảng, không chạm vào đám hắc thuỷ kia. Quả cầu ánh sáng trên tay giúp hắn quan sát toàn cảnh vùng biển.

Lục Châu phát hiện… khi đang lơ lửng trên không trung, Lục Châu vẫn bị đẩy di chuyển về phía trước.

Lục Châu nhíu mày. Chẳng trách tìm mãi không thấy Ngu Thượng Nhung, nếu cứ không ngừng di chuyển thế này thì rất khó có thể tìm ra hắn.

Mặt biển hắc thuỷ yên tĩnh như một mặt gương, không hề có sóng lớn dập dờn hay nước biển di động.

Lục Châu phi hành một đoạn, nhìn thấy một bãi đá ngầm bèn đáp xuống. Trên bãi đá cũng an tĩnh đến dị thường.

Lục Châu ngồi xuống tĩnh toạ, bắt đầu khôi phục nguyên khí, đồng thời cũng không ngừng cảnh giác mọi biến hoá xung quanh. Nhớ ra mình có thần thông thính lực, Lục Châu quyết định sử dụng thử tại nơi này.

Bên tai dần xuất hiện lam quang nhàn nhạt, thính lực Lục Châu khuếch tán ra thật xa nhưng chẳng nghe thấy âm thanh nào.

Soạt ——

Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một con hồng ngư toả ra quang mang màu đỏ!

Lục Châu đánh ra một chưởng Ma Đà Thủ Ấn. Chưởng ấn mang theo lam quang bay về phía hồng ngư, tóm lấy nó rồi kéo về.

“Một loài cá toả ra quang mang màu đỏ sao?” Điều này quả thật đã phá vỡ thế giới quan của Lục Châu.

Hắn cầm hồng ngư trên tay, phát hiện sinh mệnh lực và lực lượng trong cơ thể nó cực kỳ sung túc, mạnh hơn một con cá thông thường gấp trăm lần.

Hồng ngư không ngừng giãy giụa, nó muốn trở về với biển hắc thuỷ.

“Nghiệt súc.” Lục Châu đánh nó một kích.

Phốc một tiếng, hồng ngư phun ra một viên cầu toả quang mang màu đỏ nhạt. Viên cầu trông như hồng bảo thạch rơi vào tay Lục Châu.

[Ting — thu hoạch được Hồng Ngư Chi Tâm x 1.]

[Hồng Ngư Chi Tâm: có thể cung cấp một trăm năm tuổi thọ.]

“Lợi hại như vậy?” Lục Châu kinh ngạc nghĩ. Tiện tay bắt được đã có trăm năm tuổi thọ?

Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu cất thi thể hồng ngư và viên Hồng Ngư Chi Tâm đi, sau đó bắt đầu khôi phục nguyên khí.

Nguyên khí nơi này cực kỳ nồng đậm, tốc độ khôi phục cũng nhanh kinh người. Để khôi phục cả lực lượng phi phàm, Lục Châu quyết định nghỉ ngơi trên bãi đá ngầm một khoảng thời gian.

Nơi này không có mặt trăng mặt trời, Lục Châu chỉ có thể dựa vào giác quan để ước đoán thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai Lục Châu bỗng truyền đến tiếng sóng biển. Lục Châu mở mắt nhìn về phía trước.

Cùng một chỗ nơi hồng ngư từng xuất hiện đột nhiên đánh ra sóng to gió lớn, hắc thuỷ không ngừng dâng lên.

“Đây là…?”

Soạt —— ——

Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu đã khôi phục được bảy, tám phần. Lục Châu không hề do dự tung người nhảy lên tránh đi cơn sóng hắc thuỷ, lăng không lơ lửng.

Sóng văng tung toé, một con hồng ngư cực kỳ khổng lồ ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Khi đầu hồng ngư lao ra khỏi hắc thuỷ, hồng quang trên thân nó toả sáng rực rỡ đến loá mắt.

Lục Châu cảm nhận được địch ý trong mắt hồng ngư. Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Nơi này không thích hợp ở lâu, Lục Châu đạp không bay lên cao, vỗ ra một chưởng để tạo lực đẩy bay đi, nhưng con hồng ngư khổng lồ kia đột nhiên há to miệng hút mạnh ——

Nó muốn thôn phệ Lục Châu!

Hắc thuỷ cuồn cuộn tạo thành sóng lớn ngập trời.

“Súc sinh!” Lục Châu mắng một tiếng rồi nâng tay lên, bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện quanh các ngón tay mang theo lam quang. Năm ngón tay áp xuống!

Đây là chưởng ấn mạnh nhất từ trước tới nay của Lục Châu, tiêu hao hết một nửa lực lượng phi phàm trong cơ thể, vì Lục Châu cảm nhận được con hồng ngư khổng lồ này còn mạnh mẽ hơn những cường giả bát diệp hắn từng gặp.
Chương 754 Vô đề

Tuyệt Thánh Khí Trí cực đại giáng xuống nhưng chỉ miễn cưỡng to bằng cái đầu của nó!

Ầm! Cương khí bắn ra tung toé giữa bầu trời đêm trông như pháo hoa rực rỡ. Hồng ngư kêu lên một tiếng rồi lặn xuống mặt nước, chìm trong hắc thuỷ.

Lục Châu nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Một nửa lực lượng phi phàm lại không thể đánh giết được sinh vật này? Nó quá mạnh! Lục Châu bỗng nghĩ tới Thừa Hoàng vạn năm trong lời miêu tả của Diệp Thiên Tâm.

“Đây là sinh vật ở hồng liên địa giới?”

Lục Châu vừa lơ lửng trên không trung vừa nhíu mày suy nghĩ. Nếu nơi đây thật sự là hồng liên địa giới, vậy con người làm sao có thể sinh tồn trong không gian hắc ám và hắc thuỷ mênh mông vô bờ này?

Đại Viêm đế sư, nữ tử họ Lạc, Hải Loa… đều là tu hành giả đến từ hồng liên địa giới. Trong ghi chép của nữ tử họ Lạc từng đề cập tới, Đại Viêm và nơi nàng sinh sống không chênh lệch bao nhiêu.

Thế thì đây là đâu?

Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư thì đằng xa, sóng to gió lớn lại kéo tới dày đặc.

Con hồng ngư khổng lồ kia bỗng nhảy vọt ra khỏi mặt nước, trông nó càng phẫn nộ hơn trước, lực lượng công kích tới cũng mạnh hơn rất nhiều.

“Muốn báo thù lão phu?” Lục Châu nhớ tới con hồng ngư bé nhỏ kia và viên Hồng Ngư Chi Tâm. Một con cá bé như vậy đã có trăm năm thọ mệnh, vậy con cá khổng lồ này thì sao?

Thế nhưng lực lượng phi phàm trong cơ thể hắn chỉ còn có một nửa. Nếu lại dùng hết thì phải tốn thêm thời gian khôi phục, mà nơi này tuy nguyên khí nồng nặc nhưng lại có quá nhiều nguy hiểm.

Lục Châu không dám chắc chắn trong lúc hắn còn đang khôi phục, liệu có sinh vật nào càng mạnh mẽ hơn lao tới công kích mình hay không.

“Thôi vậy.” Lục Châu nhấc tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng. Năm ngón tay co lại, thẻ đạo cụ vỡ nát.

Một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện trong tay Lục Châu, xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, trong khoảnh khắc tạo thành một chưởng —— Đại Vô Uý Ấn!

Vô Uý xuất hiện, chúng sinh không ngại, vạn dân an lòng.

Chưởng ấn cực lớn rọi sáng phương viên vạn mét, bao trùm toàn bộ thân thể hồng ngư. Ầm!

Âm thanh va chạm vang vọng khắp thiên địa, toàn bộ hắc thuỷ bị khuấy động tạo thành sóng to gió lớn. Cương khí giao thoa bắn ra tia lửa chói lọi trên bầu trời.

[Ting — đánh giết hung thú Xích Diêu, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]

“. . .”

Ban thưởng bậc này khiến Lục Châu không tài nào ngờ tới. “Xích Diêu?”

Đây là tên của hồng ngư?

Cương khí tung hoành một lát rồi từ từ biến mất. Xích Diêu đã bị đập tan, giữa không trung chỉ còn lưu lại một quả cầu màu đỏ. Lục Châu bay tới thu quả cầu vào tay.

[Ting — thu hoạch được Xích Diêu Chi Tâm x 1.]

[Xích Diêu Chi Tâm: có thể cung cấp 1.200 năm tuổi thọ.]

Một ngàn hai trăm năm tuổi thọ? Là trùng hợp sao?

Con số này trùng hợp với con số do nữ tử họ Lạc tổng kết được, tu hành giả Đại Viêm muốn đột phá cửu diệp cũng cần một ngàn hai trăm năm tuổi thọ!

Lục Châu cởi trường bào ra, đặt thi thể con hồng ngư nhỏ, Hồng Ngư Chi Tâm và Xích Diêu Chi Tâm vào trong rồi buộc lại, đeo trên lưng.

Lúc này hắn đã chẳng quan tâm đến việc phải giữ hình tượng. Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên.

“Mua thẻ Một Kích Chí Mạng!”

Sau khi mua bổ sung một tấm thẻ trị giá mười ngàn điểm công đức, Lục Châu chỉ còn lại hơn ba ngàn điểm.

Cho nên việc dùng thẻ đạo cụ để kiếm thật nhiều Xích Diêu Chi Tâm là chuyện không thể thực hiện được.

Lục Châu mua tấm thẻ này cũng chỉ vì muốn thử thời vận, xem thử còn con Xích Diêu thứ hai nào nữa hay không. Xích Diêu Chi Tâm nếu thật sự có thể tăng thọ mệnh thì đây chính là thứ giúp tu hành giả đột phá cửu diệp!

Cho dù thẻ Một Kích Chí Mạng bán giá hai mươi ngàn điểm công đức, Lục Châu cũng phải mua!

Đáng tiếc, Lục Châu đã bay tới bay lui trên mặt biển hắc thuỷ rất lâu nhưng lại chẳng thấy một con Xích Diêu nào nữa, ngay cả những hung thú khác cũng không xuất hiện.

Hẳn là loại hung thú mạnh mẽ như Xích Diêu sẽ có lãnh địa riêng của mình, các loài hung thú khác đều không dám tới gần.

Vực sâu vạn trượng này có quá nhiều bí mật, cũng quá mức hung hiểm. Trầm ngâm một lát, Lục Châu cảm thấy mình nên trở về.

Lục Châu đạp không bay lên cao. Mỗi khi lực hút xuất hiện, hắn sẽ thi triển một chút lực lượng phi phàm để triệt tiêu lực hút này.

Từ dưới nhìn lên, Lục Châu trông như một vì sao đang bay thẳng lên bầu trời hắc ám, chẳng mấy chốc đã dần biến mất trong bầu trời đêm.

. . .

Tại một khu vực lân cận vực sâu vạn trượng, trong một trướng bồng.

Tư Vô Nhai không ngừng phác hoạ lại địa đồ, cuối cùng hoàn thành bức vẽ về địa hình hoàn chỉnh của vực thẳm.

“Đây là địa đồ toàn bộ khu vực sâu vạn trượng, chúng ta bay mất khoảng tám ngày… Phía nam rộng nhất, phía bắc hẹp nhất, tương đương một phần năm chiều dài của lạch trời. Vị trí của Cổ La Thôn cách chúng ta không xa, phía tây là địa phận của Nhu Lợi, bị rừng cây ngăn trở. Phía bắc vượt qua mấy khe núi chính là Vân Nộ Giang. Phía tây Vân Nộ Giang là Nhung Bắc.” Tư Vô Nhai giải thích.

“Đệ vẽ mấy thứ này có tác dụng gì?” Minh Thế Nhân xem thường nói.

“Tứ sư huynh, đây là cái nhìn toàn cục. Vực sâu này quá lớn, bên dưới có thứ gì chúng ta đều không biết. Sư phụ muốn tìm nhị sư huynh chắc chắn sẽ bay loạn dẫn tới mất phương hướng, cho nên dựa vào bức vẽ này, ta đã phái người tiếp ứng ở bên bờ vực thẳm trong toàn khu vực, chờ sư phụ trở về.” Tư Vô Nhai nói, “Chỉ là phía nam của vực thẳm cực kỳ rộng lớn, lại tiếp giáp với phần lạch trời cao nhất nên người của ta không cách nào chạm tới.”

Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đệ lợi hại.”

“Đa tạ tứ sư huynh khích lệ.”

Lúc này Phan Trọng bỗng đi tới, khom người nói: “Thất tiên sinh, Hoàng thành báo tin tới, tên tu hành giả bát diệp kia đã bị lục tiên sinh phối hợp với Giáo chủ Cổ Thánh Giáo đánh giết.”

“Tốt.” Tư Vô Nhai gật đầu.

“Nhu Lợi chết đi nhiều cao thủ như vậy, e là sẽ càng kích thích một đám cao thủ khác.” Minh Thế Nhân nói.

Tư Vô Nhai đáp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì liên minh mười hai nước hẳn sẽ được thành lập sớm thôi. Tạp La Nhĩ đã là bát diệp rưỡi, một khi bọn hắn xuất hiện một vị cửu diệp… đó chính là lúc liên minh mười hai nước chân chính đi vào hoạt động.”
Chương 755 Vô đề

“Một đám ô hợp mà thôi.” Minh Thế Nhân phất tay.

Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải bỗng nhiên đi tới bên ngoài trướng bồng, nói: “Ta có một yêu cầu quá đáng.”

Minh Thế Nhân vội vàng khom người, chắp tay nói: “Đại sư huynh, huynh nói vậy sẽ khiến bọn đệ tổn thọ đó… Huynh chỉ việc phân phó là được.”

“Mọi người đều nói ở đây tu vi của ngươi cao nhất, cho nên… ta muốn tìm ngươi luận bàn một chút, không biết ngươi có thời gian không?”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Lời này… nên đáp thế nào? Ai giúp ta với?

“Ta biết gần đây có một bãi đất trống, rất thích hợp để luận bàn, sẽ không làm mất thời gian của ngươi quá nhiều. Gần đây ta cảm thấy đao pháp của mình đã tịnh tiến không ít… Hả? Sao sắc mặt ngươi khó coi quá vậy? Thật xin lỗi, yêu cầu của ta khiến ngươi khó chịu sao?”

Minh Thế Nhân vội vàng lắc đầu: “Đại sư huynh đừng nói như vậy… huynh cứ như đang bị nhị sư huynh nhập ấy.”

“Bị nhập?”

“Không, không có gì… được thôi, chỉ là luận bàn thôi mà. Đi, đại sư huynh, ta luận bàn với huynh.”

Trong đầu Minh Thế Nhân lúc này đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch chu đáo khiến bản thân bị đánh bại mà không quá phô…

. . .

Mười ngày trôi qua.

Lục Châu đã phi hành đến chết lặng.

Nếu không nhờ có Xích Diêu Chi Tâm vẫn luôn tản ra ánh sáng yếu ớt giúp Lục Châu nhận ra mình đang bay lên, thì Lục Châu đã mất phương hướng từ lâu.

Đáng tiếc là… chuyến đi này không tìm được Ngu Thượng Nhung.

Nhưng Lục Châu có thể xác nhận, Ngu Thượng Nhung chưa chết. Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.

Lục Châu đã không còn nhận ra ngày hay đêm, mãi cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trời lần nữa và phát hiện trên bầu trời đen hắc ám có một vầng trăng xuất hiện!

“Mặt trăng!” Lục Châu phấn chấn kêu lên. “Lão phu trở về rồi!”

Nguyên khí còn lại trong cơ thể Lục Châu không nhiều, cũng may lực hút đã biến mất từ lâu, nay nhìn thấy mặt trăng khiến hắn thả lỏng không ít.

Lục Châu nâng tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Chưởng ấn lóng lánh kim quang rọi sáng quang cảnh xung quanh, Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy vách đá cheo leo.

Vù! Lục Châu bay ra khỏi vực sâu vạn trượng!

Đất trời rộng lớn bao la, cảm giác áp bách biến mất, ánh trăng sáng rọi bầu trời đêm, tâm tình Lục Châu tốt lên rất nhiều.

Lục Châu đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng các đồ đệ đâu, bên bờ vực cũng không có bất kỳ thứ gì.

Cúi đầu nhìn xuống vực sâu bên dưới chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, dù là lòng Lục Châu có vững như bàn thạch cũng phải dựng tóc gáy, hắn vội vàng bay ra rồi đáp xuống một khu đất trống.

Đi được một lát, Lục Châu phát hiện địa hình nơi này có vẻ gập ghềnh dốc đá. Tránh đi từng khối cự thạch, Lục Châu mới phát hiện nơi đây có dạng hình chữ bát, mà bên cạnh là vực sâu vạn trượng.

Tiếng gió núi gào thét thổi tới. Lục Châu ngẩng đầu nhìn tuyết đọng xung quanh.

“Lạch trời?”

Lúc này hắn mới ý thức được mình đang ở trên lạch trời.

Nơi này là vùng cực nam của lạch trời, là cột sống cao nhất của thế giới, nơi không ai có thể vượt qua trong truyền thuyết.

Đúng là không thể ngờ tới.

Nơi này không có tuyết rơi, những vụn tuyết đọng xung quanh hẳn là từ nơi khác thổi tới. Gió thổi lúc to lúc nhỏ, Lục Châu che giấu đi quang mang màu đỏ trong bọc đồ trên lưng rồi dợm bước định rời khỏi đây.

Chân vừa đạp không, bên tai Lục Châu đột nhiên truyền tới một giọng nói tang thương trầm thấp ——

“Không ngờ các hạ vẫn chưa chết.”

Nếu là người bình thường, nghe được tiếng nói này có lẽ sẽ giật bắn mình. Nhưng Lục Châu vừa rời khỏi vực sâu hắc ám nên kỳ thật hắn có chút mong chờ khi nghe tiếng người nói.

Lục Châu xoay người lại. “Ai đó?”

Lục Châu men theo con dốc đi tới, phát hiện bên con dốc dựng đứng có một sơn động nhỏ. Âm thanh vừa rồi truyền ra từ nơi đó.

Ánh trăng vừa vặn không rọi tới khu vực này nên người khác rất khó phát hiện sự tồn tại của sơn động.

Một bóng dáng đang chậm rãi bước ra khỏi sơn động. Hư ảnh mông lung như một đám sương mù, cho đến khi ánh trăng chiếu tới mới dần dần biến thành một bóng người.

Thoạt nhìn hắn là một lão nhân khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu vẫn còn đen xám, ánh mắt thâm thuý, dáng người gầy gò, toàn thân toát ra một cỗ ngạo khí nhàn nhạt.

Trên đỉnh lạch trời, người có thể bảo trì phong thái như vậy chắc chắn là kẻ có địa vị không thấp.

“Tại hạ là Khương Văn Hư, lại gặp mặt rồi.”

Lại gặp mặt?

Lục Châu dò xét người này, nghi hoặc nói: “Lão phu vốn không quen ngươi, sao lại nói thế?”

Khương Văn Hư lạnh nhạt lắc đầu, giọng vẫn trầm thấp mà mạnh mẽ: “Ta đã gặp các hạ ba lần.”

“Hửm?”

“Lần thứ nhất là khi ta vừa mới đến đây, nghe nói các hạ là vị bát diệp đệ nhất đương thời nên đến cầu kiến…”

Khương Văn Hư tiếp tục nói:

“Lần thứ hai các hạ cùng ta trò chuyện, ta nói với các hạ về tai nạn xuất hiện khi cửu diệp hàng lâm, các hạ đã đồng ý sẽ không để cửu diệp xuất hiện ở thế giới này, đồng thời phong ấn ký ức của mình. Nhưng không biết vì sao các hạ lại vi phạm lời hứa hẹn, muốn đột phá cửu diệp?”

“Lần thứ ba, các hạ bị thập đại cao thủ vây công dẫn tới bị thương. Các hạ không nhìn thấy ta, nhưng ta có thể nhìn thấy các hạ…”

Nói tới đây, Khương Văn Hư dừng lại.

Lục Châu đã đoán ra được thân phận người này. “Đế sư Đại Viêm?”

“Bọn hắn thường gọi ta là Khương thái công.” Khương Văn Hư đáp.

“Quả nhiên là ngươi.”

Gió dần mạnh lên, nhưng thân ảnh Khương Văn Hư không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Mọi chuyện rốt cuộc cũng rõ ràng. Tu hành giả có thể xuất hiện ở đây để trông coi vực sâu này thì chỉ có thể là đế sư và vị nữ tử họ Lạc đầy nghị lực của hồng liên địa giới.

“Khi lão phu bị thập đại cao thủ vây công, chính ngươi là kẻ đã đánh lén lão phu?” Lục Châu hỏi.

“Ta không còn lựa chọn nào khác.” Khương Văn Hư chắp tay nói. “Các hạ đã tự phong ấn ký ức, từ bỏ việc tấn thăng cửu diệp, vì sao lại còn chấp nhất như vậy?”

Lục Châu lắc đầu hỏi ngược lại: “Cửu diệp thật sự sẽ mang đến tai nạn?”

Nghe vậy, Khương Văn Hư ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn trầm ngâm nhìn về phía vực sâu rồi nói:

“Xích Diêu chỉ là một giọt nước trong biển cả. Con người là thức ăn ngon miệng đối với chúng. Súc sinh đã khó đối phó, lòng người lại càng khó liệu hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK