Ánh mặt trời rọi vào thân thể Ngu Thượng Nhung hắt bóng xuống đất, lộ vẻ bình tĩnh thong dong. Đã từng thấy quá nhiều thi thể, Ngu Thượng Nhung không mảy may ngần ngại.
Bàn tay khẽ nâng lên, vỏ kiếm đang ghim chặt vào thân một cây cổ thụ bỗng vọt ra bay về bọc lấy Trường Sinh Kiếm.
Ngu Thượng Nhung lúc này mới chợt nghĩ tới, lời vừa rồi của hắn hình như đã… quên trừ sư phụ ra?
. . .
Vừa rồi sử dụng cạn kiệt lực lượng phi phàm trong cơ thể, hiện tại Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư.
Bỗng nhiên Hệ thống thông báo nhận được 1.500 điểm công đức khiến Lục Châu nghi hoặc.
Trong số cửu đại đệ tử, chỉ có Ngu Thượng Nhung có cơ hội đánh giết đại tu hành giả. Vu Chính Hải còn chưa quay về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm đã bị trục xuất sư môn… À không, còn có Minh Thế Nhân có khả năng, trong Thuận Thiên Uyển hắn đã lấy tu vi tam diệp giết chết ngũ diệp, chỉ là hiện tại Minh Thế Nhân còn đang ngoan ngoãn ở trong Ma Thiên Các… Trừ Ngu Thượng Nhung ra thì còn có thể là ai?
Ngu Thượng Nhung tu vi tam diệp, lại thêm kinh nghiệm và kỹ xảo của bát diệp, muốn giết một ngũ diệp cũng chẳng có gì khó.
Nghĩ thông suốt, Lục Châu tiếp tục nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Kinh Châu Thành sau cuộc chiến đã đánh mất vẻ phồn hoa vốn có.
Trên đường phố lúc này đều là giáo chúng U Minh Giáo. Ngoài một số phòng ốc bị sụp đổ thì về tổng thể thành trì cũng không bị hư hại bao nhiêu.
Với tu vi bát diệp, song phương đại chiến liên tục mấy ngày làm hỏng toàn bộ kiến trúc trong thành cũng không có gì lạ.
Có thể thấy được trong cuộc chiến vừa rồi bát diệp chiến đấu rất cẩn thận, cố ý không làm ảnh hưởng đến Kinh Châu Thành, đồng thời trận pháp cũng đã hứng chịu phần nào lực phá hoại.
Trên tường thành đều là đệ tử U Minh Giáo, còn lại chỉ có thi thể tướng sĩ thủ thành ngổn ngang lộn xộn bị ruồi bu kiến đậu khắp nơi.
Trận pháp Kinh Châu Thành cũng do tu hành giả U Minh Giáo điều khiển. Từ đầu đường đến cuối ngõ đều tràn ngập mùi máu tươi.
Trong phủ tướng quân.
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoàng Thời Tiết đang suy nghĩ đối sách tiếp theo.
“Hiền đệ, Lương Châu, Ích Châu, Kinh Châu bây giờ đều do U Minh Giáo khống chế, bước kế tiếp có phải đánh về phía bắc không?” Vu Chính Hải hỏi.
Tư Vô Nhai vừa định trả lời thì Hoa Trọng Dương đột nhiên đi vào bẩm báo:
“Khởi bẩm Giáo chủ, tại cổng thành phía bắc đã phát hiện đầu của Văn Thư…”
Ba người lập tức đứng bật dậy, sắc mặt kinh ngạc.
Hoàng Thời Tiết khẽ cau mày hỏi: “Là ai làm?”
Hoa Trọng Dương lắc đầu đáp: “Không rõ.”
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nói: “Có thể đánh giết được Văn Thư hẳn là cao thủ bát diệp… Người đó còn lưu lại thứ gì khác không?”
“Chỉ có đầu của Văn Thư… Nhưng thông qua vết tích nơi cổ có thể phán đoán đối phương dùng kiếm.” Hoa Trọng Dương nói.
“Cao thủ kiếm đạo?”
Vu Chính Hải cất tiếng cười sang sảng. “Chính nghĩa được ủng hộ, gian ác chẳng ai bênh. Nếu có thể được gặp mặt vị cao thủ này, bản Giáo chủ nhất định phải cảm ơn hắn.”
Nói xong Vu Chính Hải lắc đầu vẻ tiếc hận. Đối phương treo đầu Văn Thư ở cổng thành phía bắc rõ ràng là đang giúp đỡ U Minh Giáo.
Hoàng Thời Tiết chắp tay nói: “Vu giáo chủ thuận theo dân tâm, thiên hạ này trước sau gì cũng thuộc về U Minh Giáo.”
Hoa Trọng Dương nói tiếp: “Thuộc hạ đã phái người khảo sát khu vực thành bắc, từ hiện trường chiến đấu có thể thấy được Văn Thư bộc phát lực lượng không nhỏ, nhưng kiếm thuật của đối phương rất cao minh, không hề lãng phí một chút kiếm cương nào.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc. “Trừ nhị sư huynh thì còn ai làm được chuyện này?”
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Hiền đệ, Văn Thư đã bị ta đánh trọng thương, nếu là nhị sư đệ xuất thủ thì Văn Thư sẽ không có cơ hội tung chiêu. Người này tuyệt đối không phải nhị sư đệ. Huống hồ gì… với tính tình của hắn hẳn sẽ không ra tay khi Văn Thư đang trọng thương.”
Mọi người nghe vậy đều tán thành gật đầu.
Tư Vô Nhai vốn định nhắc tới việc trảm kim liên nhưng rồi lại im lặng. Bây giờ e là đại sư huynh sẽ không nghe lọt tai việc trảm kim liên.
Đại cục làm trọng, U Minh Giáo nhất định phải chuyên tâm đánh hạ cửu châu.
. . .
Trong Đông Các.
Trải qua năm ngày lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm đã khôi phục đầy đủ.
Nhưng chỉ lĩnh hội Thiên thư không thì chưa đủ.
Tầng bình chướng đã khôi phục, cửu diệp chấn nhiếp toàn tu hành giới, đây là thời cơ tốt nhất để chuyên tâm tu hành. Đã có thể đột phá nhị diệp thì chắc chắn có thể đột phá tới tam diệp, tứ diệp…
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên.
Tuổi thọ còn lại: 16.744 ngày
Thẻ Nghịch Chuyển còn 48 tấm.
Hiện tại Lục Châu chỉ có thêm khoảng 45 năm tuổi thọ, cơ năng thân thể vẫn chưa ở trạng thái tốt nhất.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Tuổi thọ còn lại gia tăng 4.000 ngày.
Lục Châu không tiếp tục sử dụng số Thẻ Nghịch Chuyển còn lại… Trực giác nói với hắn, sau khi thành công mở ra Địa Thư Khai Quyển, đống Thẻ Nghịch Chuyển này sẽ lại tăng giá trị.
“Sư phụ.” Ngoài cửa bỗng truyền tới thanh âm của Tiểu Diên Nhi.
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi mở cửa phòng ra, dắt tay Hải Loa đi vào phòng. Hải Loa có vẻ ngại ngùng, có lẽ do lần trước ăn Khai Diệp Đan xong bị kinh hãi một trận.
“Đưa tay ra.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch.
Hả?
Lục Châu cảm giác được ngoại trừ đan điền khí hải đã mở, trong kinh mạch Hải Loa còn có một cỗ nguyên khí nhàn nhạt đang di chuyển.
Chuyện này thật là kỳ quái. Trước đây Hải Loa không hề tu hành, sao bây giờ lại có nguyên khí trong kinh mạch?
Hải Loa chưa tôi luyện thân thể, nguyên khí lưu động trong cơ thể một khi thành cương sẽ khiến nàng bị tổn thương.
Hai mắt Lục Châu sáng quắc nhìn về phía Hải Loa. “Hải Loa, nói cho lão phu biết… ngươi thật sự không biết tu hành?”
“Tu hành?” Hải Loa chớp chớp đôi mắt to tròn.
Lục Châu nâng tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên có hai mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Tiểu Diên Nhi không hề cảm thấy kỳ quái. Sư phụ rất giỏi chưởng khống từng loại cảnh giới của pháp thân, đây chẳng phải là chuyện gì lạ.
“Đây chính là tu hành.” Lục Châu nói.
“Ta đã từng nhìn thấy.” Hải Loa nghiêng đầu đáp.
“Thật sao?”
“Tám mảnh liên diệp, chín mảnh liên diệp… còn có mười mảnh liên diệp…” Hải Loa chỉ tay về phía pháp thân của Lục Châu, vui vẻ nói.
Chương 562 Vô đề
Trong lòng Lục Châu cả kinh. “Ở đâu?”
Hải Loa lắc đầu thầm thì: “Không nhớ nổi… hình như là thấy trong mơ.”
“. . .”
Lục Châu nghẹn lời không còn gì để nói. Trong mộng mà cũng tính là từng thấy?
Thấy Hải Loa khôi phục như trước, ngoại trừ kỳ kinh bát mạch được đả thông thì không còn vấn đề gì khác, Lục Châu khẽ gọi: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Thông báo cho tất cả mọi người, trong vòng nửa năm này phải chuyên chú tu hành, trảm kim liên hay không thì tuỳ ý mỗi người, người Ma Thiên Các giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ. Điều thứ hai, không được dùng bất cứ phương thức hay thủ đoạn nào để truyền thụ phương pháp tu hành cho Hải Loa.”
Chuyện thứ nhất Tiểu Diên Nhi hiểu được, nhưng chuyện thứ hai lại khiến nàng ngơ ngác không hiểu gì.
Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng hỏi thì Lục Châu đã lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi dẫn theo Hải Loa rời khỏi Đông Các.
Lục Châu tiếp tục suy nghĩ, nếu trên đời này thật sự có cửu diệp hay thập diệp… vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Thập diệp trước nay chỉ tồn tại trong điển tịch cổ. Thiên Giới Bà Sa… Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem lại giá bán pháp thân Thiên Giới Bà Sa: 500.000 điểm công đức!
Muốn mua Thiên Giới Bà Sa, trước tiên phải đạt tới tu vi cửu diệp.
Rõ ràng con đường này còn rất xa xôi. Điểm công đức phải để dành tích trữ, không thể tuỳ tiện tiêu xài.
Lục Châu thở dài nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xếp bằng tu hành.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Đông Các.
Lão bát Chư Hồng Cộng như một kẻ vô công rỗi nghề đi dạo khắp nơi.
“Ngũ sư tỷ, ngũ sư tỷ… hôm nay trông tỷ càng xinh đẹp hơn hôm qua.” Chư Hồng Cộng cười đùa tí tửng.
Chiêu Nguyệt nhíu mày. “Lão bát, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Chư Hồng Cộng nhìn quanh tứ phía rồi nhỏ giọng nói: “Ngũ sư tỷ, tỷ trảm kim liên chưa?”
“Vẫn chưa. Sao thế?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi.”
Bệnh tâm thần! Chiêu Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp rồi xoay người rời đi.
Chư Hồng Cộng tiếp tục du đãng, thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang đi tản bộ cũng chạy lại chào hỏi: “Tiểu sư muội…”
“Bát sư huynh?”
“Tiểu sư muội, hôm nay trông muội càng xinh đẹp hơn hôm qua.” Chư Hồng Cộng nói.
“Hì hì, thật sao?”
Chư Hồng Cộng đi đến bên cạnh Tiểu Diên Nhi, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư muội, muội trảm kim liên chưa?”
“Chưa nha, sao thế bát sư huynh?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi á mà.” Chư Hồng Cộng thuận miệng đáp.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Nhàm chán.”
Nàng kéo theo Hải Loa chạy về phía hậu sơn.
Quả nhiên chưa ai dám trảm, các người muốn gạt ta trảm trước hả, không có cửa đâu! Các người không trảm thì ta đây cũng không trảm…
Ý mà không đúng, trảm sớm thì trùng tu sớm, càng kéo dài càng không tốt.
Chư Hồng Cộng nhìn theo bóng dáng Tiểu Diên Nhi đang khuất dần, sờ sờ cằm nghĩ: “Hỏi tam sư huynh xem sao.”
Chư Hồng Cộng vừa định đến quảng trường luyện võ ở sườn núi thì sau lưng hắn chợt truyền dến một giọng nói ——
“Bát sư đệ, lại đây nào.”
“Tứ sư huynh?”
Chư Hồng Cộng thấy Minh Thế Nhân đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình, bèn bước tới.
Đến trước mặt Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng khom người nói: “Tứ sư huynh, huynh trảm kim liên chưa?”
“Hỏi làm gì?” Minh Thế Nhân không giống những người khác, vừa nghe vậy đã sinh lòng đề phòng ngay.
“Chỉ hỏi một chút thôi…”
“Đừng hỏi, bây giờ tứ sư huynh sẽ giúp đệ một tay. Đệ vừa ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh, còn chưa kịp khai diệp, trảm kim liên sớm thì siêu sinh sớm!”
“Á?”
“Đừng có á ố nữa, việc trảm kim liên này thường không thể tự mình hạ thủ đâu, đều phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giúp đệ, đệ giúp ta, tứ đại trưởng lão cũng làm như vậy đó… Hắc hắc, đệ thấy lời ta nói có đúng không?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng, đúng…” Chư Hồng Cộng gật đầu. Bản thân mình chắc chắn không nỡ hạ thủ.
Minh Thế Nhân tóm lấy cổ áo Chư Hồng Cộng rồi xách hắn đi về phía Nam Các như xách một con gà con.
Bước vào trong phòng Chư Hồng Cộng, Minh Thế Nhân nói: “Gọi pháp thân ra đi.”
“. . .”
“Đừng lo lắng, Ly Biệt Câu của ta vừa nhanh lại vừa chuẩn, chém một phát là xong.”
Minh Thế Nhân nhấc tay, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện.
“Không có vũ khí thiên giai rất khó trảm kim liên, dùng vũ khí địa giai hay huyền giai đều phải trảm mấy lần mới đứt, có người còn cực kỳ thảm, trảm cả nửa ngày cũng không xong… A, sao đệ đổ nhiều mồ hôi thế, nhanh gọi pháp thân ra đây, đừng có lề mề nữa.”
Vù!
Chư Hồng Cộng lập tức quay đầu bỏ chạy, phá tan cửa phòng lao ra ngoài Nam Các.
“Muốn chạy à?”
Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên, pháp thân xuất hiện lao đến chắn trước mặt Chư Hồng Cộng, tiện tay tóm lấy hắn.
“Sư huynh đang giúp đệ, đệ còn chạy cái gì? Đại nam nhân sao có thể sợ hãi chuyện này, nhìn nhị sư huynh đi, huynh ấy mới thật sự là anh hùng hào kiệt. Đệ phải biết khi nhị sư huynh trảm kim liên không hề có Bảo Mệnh Đan để dùng đâu. Nhị sư huynh mới thật sự là người đầu tiên đi trên con đường trảm kim liên… Lão bát, tự tin lên, mạnh mẽ lên nào!”
“Hic hic… đệ làm nóng người thôi mà.” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt, cực kỳ miễn cưỡng gọi pháp thân ra.
“Sư huynh, chậm… chậm một chút nha…”
Pháp thân Chư Hồng Cộng vừa xuất hiện, Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân đã loé lên kim quang chém mạnh về phía toà kim liên.
Xoẹt!
“A ——”
Tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang vọng cả Nam Các.
Khi toà kim liên rơi xuống đất, pháp thân bên trên dung nhập vào cơ thể Chư Hồng Cộng.
Chính lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên gãi đầu nói: “Lão bát, hình như ta quên cho đệ ăn Trảm Liên Bảo Mệnh Đan rồi…”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Hai mắt hắn trợn trắng rồi ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời, móc trong túi ra một viên Bảo Mệnh Đan nhét vào miệng Chư Hồng Cộng, sau đó lại móc ra một viên Khai Diệp Đan đút vào.
Minh Thế Nhân đứng dậy khiêng Chư Hồng Cộng về phòng vất hắn lên giường.
“Tiện nghi cho đệ… thành quả do Bắc Đẩu Thư Viện mới nghiên cứu ra đều cho đệ hết! Viên Khai Diệp Đan này tuy không bằng viên Hải Loa đã ăn nhưng cũng có tác dụng rất tốt. Cùng sử dụng chung với Bảo Mệnh Đan có thể giúp đệ khai luôn nhất diệp.”
Minh Thế Nhân đợi trong phòng một lát, thấy tình hình của Chư Hồng Cộng đã ổn định mới xoay người rời đi.
Chương 563 Vô đề
Vừa ra khỏi phòng Minh Thế Nhân đã nhìn thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lén lút đi ngang qua.
“Ê, muốn trảm liên không? Hỗ trợ miễn phí đây.” Minh Thế Nhân hô to.
“Á… không không không, bọn ta không cần, không cần đâu… Tứ tiên sinh, ngài vất vả, vất vả rồi.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bát tiên sinh thật thảm, thì ra trảm kim liên thống khổ như vậy, còn khó chịu hơn cả tự sát, ai mà chịu nổi.
May mà hai người bọn hắn đều chọn con đường tu luyện không ngưng tụ kim liên.
Thấy hai người bọn hắn bỏ chạy thật nhanh, Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhún vai.
“Lão tứ.” Sau lưng chợt vang lên giọng nói quen thuộc.
“Tam sư huynh?”
Minh Thế Nhân xoay người lại, thấy Đoan Mộc Sinh bình tĩnh cầm Bá Vương Thương đi tới.
“Lão tứ, ta đã suy nghĩ cả buổi tối, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Tam sư huynh đã nghĩ thông suốt chuyện gì?” Minh Thế Nhân cười nịnh nọt.
“Chúng ta là sư huynh đệ, nên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau… Đệ giúp ta trảm, ta giúp đệ trảm, đệ thấy sao?”
Đoan Mộc Sinh không phải loại người sợ đau đớn, chỉ là việc tự vung đao chém kim liên của mình quá sức khắc nghiệt, nếu có người giúp đỡ thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Hiện nay tuyệt đại đa số các tông môn trong tu hành giới đều đang trảm kim liên trùng tu. Không bao lâu nữa Ma Thiên Các sẽ bị bỏ lại ở phía sau. Chúng ta sao có thể làm mất mặt sư phụ!”
“Chuyện này… tam sư huynh, ta sẽ giúp huynh trảm kim liên. Nhưng mà huynh định giúp ta trảm thế nào?” Minh Thế Nhân chột dạ hỏi.
“Đương nhiên là dùng Bá Vương Thương.” Đoan Mộc Sinh tự tin nói. “Thương thuật của ta đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, có thể cùng một lúc đánh ra trăm đạo thương cương, đủ để chém phăng kim liên.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
“A, tứ sư đệ, sao đệ đổ nhiều mồ hôi vậy? Yên tâm, ta sẽ không nhân từ nương tay. Mấy hôm nay ta đã suy tính phương thức trảm kim liên rất lâu, đó là cách tốt nhất…”
Đoan Mộc Sinh còn chưa nói xong đột nhiên cảm giác có cơn gió thổi qua. “Lão tứ! Lão tứ! Ta lấy danh nghĩa sư huynh ra lệnh cho đệ mau mau trở về!”
Nhưng Minh Thế Nhân vẫn nhanh như chớp lao vọt về phía chân núi.
Mẹ nó chặt chém kiểu đó ai mà chịu được?
Minh Thế Nhân quyết định không trảm kim liên nữa! Ngoan ngoãn làm cường giả bát diệp cả đời không tốt sao, vì cái gì cứ phải xung kích lên cửu diệp cơ chứ!
Sao tu hành giới lại có nhiều tên não hỏng như vậy? Bọn hắn cả đời cũng không đạt tới bát diệp, sao còn phải trảm kim liên làm gì? Làm bát diệp có gì không tốt?
. . .
Minh Thế Nhân bay xuống chân núi với tốc độ nhanh như tia chớp, đáp xuống một cành cây rồi nằm tựa vào thân cây, vui sướng đánh một giấc.
Đang ngon giấc thì từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng kêu chói tai:
Quácccc ——
Quácccccc —— ——
Thanh âm đặc thù truyền đi rất xa. Minh Thế Nhân ngồi trên cành cây nhìn ra, thấy trên bầu trời có một con hung thú phi cầm đang kéo theo phi liễn bay tới.
“Ồ, hung thú lớn như vậy?”
Con hung thú kia có sải cánh dài tới bốn năm trượng, toàn thân màu đỏ sậm, hai mắt to bằng nắm đấm toát ra u quang.
Minh Thế Nhân không biết loại hung thú phi cầm này, nhưng có thể xác định trong khu vực con người sinh sống không tồn tại giống loài như nó.
Trong lòng Minh Thế Nhân giật mình, chẳng lẽ nó đến từ tứ đại sâm lâm?
Minh Thế Nhân lăng không bay lên, nghênh đón con hung thú. Quả nhiên nó đang bay về phía Kim Đình Sơn. Nhưng theo phép tắc lễ nghĩa, nó không bay quá cao mà chỉ phi hành ở tầng trời thấp.
Một lát sau nó dừng lại dưới chân núi Kim Đình Sơn. Trên phi liễn có năm người bước xuống, cả năm người đều mặc trang phục màu đỏ của người dị vực, đầu đội mũ gấm, để râu cá trê.
Người cầm đầu có vóc dáng khôi ngô, ánh mắt sáng quắc. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân đang lăng không đứng, tay phải đặt lên vai trái, hơi khom người nói:
“Bằng hữu, ta là sứ giả Nhu Lợi quốc, tên Lan Ni, xin được yết kiến chủ nhân Ma Thiên Các.”
Quácccc ——
Con hung thú ngẩng đầu, cặp mỏ nhọn hoắc há ra kêu lên những âm thanh chói tai tựa như đang ra oai phủ đầu, khiến người ta khó có thể có ấn tượng tốt.
Dùng hung thú phi cầm kéo phi liễn cũng khá phổ biến, nhưng chỉ thích hợp sử dụng ở những nơi dân cư thưa thớt.
Loài phi cầm này dã tính khó thuần, thường sẽ có những hành vi mất khống chế. Một khi nó nổi điên có thể sẽ khiến cư dân bên dưới bị thương tổn.
Minh Thế Nhân nhìn về phía năm người, cuối cùng dừng lại ở người vừa lên tiếng chào hỏi. “Sứ giả Nhu Lợi?”
“Rất vinh hạnh được gặp mặt các hạ.” Hàm râu hình chữ bát của Lan Ni vểnh lên tựa như đang cười. “Vị bằng hữu này, ngài xuất hiện dưới chân núi Kim Đình Sơn hẳn là bằng hữu Kim Đình Sơn. Nếu có thể dẫn chúng ta lên núi thật cảm kích vô cùng.”
Minh Thế Nhân thờ ơ đáp: “Tiếng Đại Viêm của ngươi không tệ nha.”
“Người Nhu Lợi có mở học viện dạy ngôn ngữ của Đại Viêm.” Lan Ni đáp.
Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái. Hiện nay Nhu Lợi đang khai chiến tại Lương Châu, hai nước đang chiến tranh mà sứ giả Nhu Lợi quốc không đi tìm đại sư huynh hay hoàng thất, lại tìm đến Ma Thiên Các làm gì?
Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có lòng tốt.
Minh Thế Nhân gãi đầu nhìn sang hướng khác nói: “Các ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
Nói xong lập tức bay đi.
Lan Ni vội vàng lên tiếng: “Chuyện can hệ trọng đại, xin hãy nghĩ lại.”
Minh Thế Nhân bay đi mấy mét nghe vậy bèn lăng không đứng lại, quay đầu hỏi: “Trọng đại cỡ nào? Trời sập hả?”
“. . .” Lan Ni nghẹn lời, nhưng vẫn ráng đáp. “Không có.”
“Vậy thì có gì mà trọng đại!”
Minh Thế Nhân xoay người bay đi, thi triển đại thần thông thuật, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người, để lại đám người Lan Ni ngơ ngác nhìn tầng bình chướng Kim Đình Sơn.
Lan Ni không tức giận mà cười nói: “Ta đã quen biết không ít người Đại Viêm, nhưng người hành xử khác thường như thế này đúng là hiếm thấy. Quả là diệu nhân.”
“Thủ lĩnh, hay là chúng ta xông vào?” Một tên thuộc hạ đứng bên cạnh nói.
“Ngươi chán sống à? Nơi này là Ma Thiên Các, chúng ta đến không phải để đánh nhau. Huống hồ gì bình chướng này cũng không tầm thường, không phải muốn vào là vào được đâu.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Chờ.”
Đến chiều, Minh Thế Nhân từ xa bay về, phát hiện đám người Lan Ni vẫn còn chờ đợi dưới chân núi.
Chương 564 Vô đề
Lan Ni trông thấy Minh Thế Nhân bèn vội vàng đứng lên. “Bằng hữu, lại gặp mặt rồi.”
“Các ngươi đúng là lì lợm.”
“Ngày nào còn chưa được gặp chủ nhân Ma Thiên Các, ngày đó chúng ta sẽ không rời đi.” Lan Ni sợ Minh Thế Nhân lại đi mất, bèn nói bổ sung. “Chuyện có liên quan đến bí mật về cửu diệp, xin bằng hữu nhất định phải chuyển lời.”
Quácccc ——
Con hung thú kia lại phát ra âm thanh chói tai.
Cửu diệp?
Minh Thế Nhân sinh lòng đề phòng, không lập tức đáp ứng bọn hắn mà chỉ nói: “Đợi một chút.”
Nói xong hắn xoay người đi vào bình chướng.
Lan Ni nhìn tầng bình chướng màu xanh lam, không khỏi nở nụ cười tự tin.
Tên thuộc hạ bên cạnh khẽ nói: “Thủ lĩnh, lỡ như hắn không chịu gặp…”
“Hắn sẽ không làm vậy… Cường giả trên đời này không ai không thấy hứng thú với cửu diệp. Chủ nhân Ma Thiên Các cũng không ngoại lệ.” Lan Ni tự tin đáp.
“Nghe đồn hắn đã là cửu diệp, sao lại còn để ý chuyện này?”
Lan Ni chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
“Thứ nhất, nếu hắn thật sự là cửu diệp thì sẽ là vị cửu diệp đệ nhất trong tu hành giới. Loại người này để ý nhất chính là địa vị của mình. Nếu có cửu diệp khác xuất hiện, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?”
Tên thuộc hạ nghe vậy, hai mắt sáng lên, làm một động tác cắt cổ.
“Thứ hai, nếu hắn không phải là cửu diệp, tất cả đều là huyễn cảnh do Đại Viêm và Ma Thiên Các dàn dựng tạo nên, vậy đây chính là cơ hội rất tốt để chúng ta và Lâu Lan đánh hạ Lương Châu.”
Tên thuộc hạ lộ vẻ kính sợ, khom người nói: “Lan Ni đại nhân anh minh!”
Một tên thuộc hạ khác chợt lên tiếng: “Nếu hắn thật sự là cửu diệp thì sao?”
Lan Ni hừ nhẹ một tiếng.
“Pháp thân của người Đại Viêm đều có hình dạng giống như con người. Nếu trảm kim liên thật sự có thể xung kích lên cửu diệp thì người Nhu Lợi chúng ta tín ngưỡng Lang Vương càng có ưu thế hơn. Khi đó ——”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chính là ngày tàn của Đại Viêm.”
Lát sau, Minh Thế Nhân bay từ trên núi xuống, lăng không nói: “Gia sư cho mời.”
Lan Ni quay đầu nhìn về phía phi liễn, hạ lệnh: “Mang rương theo.”
“Tuân lệnh.” Bốn người càng thêm sùng bái và kính sợ Lan Ni.
Trước đây khi Nhu Lợi và Lâu Lan liên hợp đã mấy lần giao chiến với quân Đại Viêm, sau đó lại tham dự cuộc chiến ở Lương Châu. Sau khi U Minh Giáo chiếm cứ Lương Châu, người Nhu Lợi vẫn muốn thừa dịp thời cuộc bất ổn để chiếm lại Lương Châu Thành. Thế nhưng cửu diệp xuất hiện cùng với lý luận trảm kim liên khiến người Nhu Lợi không thể không từ bỏ kế hoạch này.
“Thiên Cẩu, ngoan ngoãn đợi ở đây.” Lan Ni búng tay một cái.
Một đạo quang mang bay ra rơi vào trán con hung thú. Thiên Cẩu ngoan ngoãn nằm bẹp dưới đất.
Minh Thế Nhân âm thầm lắc đầu khinh bỉ, rõ ràng là một con chim mà lại đặt tên “Thiên Cẩu”.
Năm người theo sau Minh Thế Nhân đi lên Ma Thiên Các.
Lát sau, trong đại điện.
Năm người Nhu Lợi quốc do Lan Ni dẫn đầu bước vào, khom người với Lục Châu.
“Sứ giả Nhu Lợi quốc Lan Ni bái kiến Các chủ Ma Thiên Các.” Lan Ni cất tiếng.
Lục Châu nhìn về phía hắn ——
Tính danh: Lan Ni
Chủng tộc: Nhu Lợi
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
. . .
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng. “Nói đi, có chuyện gì?”
Lan Ni lại khom người, mỉm cười nói:
“Các chủ đại nhân tôn kính, nghe nói ngài là vị cửu diệp kim liên đệ nhất đương thời trong tu hành giới, cho nên ta đến đây bái phỏng. Nếu có thể, Nhu Lợi nguyện cùng Ma Thiên Các trăm năm hạnh phúc.”
Minh Thế Nhân cạn lời. “Trăm năm hạnh phúc không phải dùng như thế!”
Đoan Mộc Sinh cau mày: “Đệ đừng xen vào, để hắn nói.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lan Ni ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Chuyến này ta đến Ma Thiên Các có hai mục đích. Một là hy vọng có thể kết giao với Ma Thiên Các, hai là muốn giao lưu với Các chủ về một chút tâm đắc liên quan đến cửu diệp.”
Lục Châu vuốt râu. “Nhu Lợi quốc có người tấn thăng cửu diệp rồi?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu không có cửu diệp thì giao lưu kiểu gì?”
“Chuyện này…”
Câu hỏi của Lục Châu khiến Lan Ni á khẩu không thể đáp lời.
Các ngươi không có kinh nghiệm tấn thăng cửu diệp, còn đòi giao lưu với lão phu? Đám người dị tộc này vì muốn tìm hiểu thực hư mà lấy đủ loại cớ linh tinh.
Lúc này, Lan Ni cúi thấp người nói: “Xin Các chủ hãy nghe ta nói đã.”
“Nói.”
“Ta đến từ Bá Nạp gia tộc của Nhu Lợi. Khoảng 1.900 năm trước gia tộc ta từng thu hoạch được một vật.” Lan Ni vung tay lên.
Bốn tên thuộc hạ sau lưng khiêng một chiếc rương hẹp dài tới.
Lan Ni chỉ tay về phía chiếc rương nói: “Đây vốn là một cái quan tài.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời nhướng mày.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên xuất thủ, thân ảnh như điện, vù vù vù… thương ảnh công kích về phía Lan Ni.
Lan Ni không ngờ người Ma Thiên Các nói đánh là đánh, bèn vội vàng lui lại, không ngừng né tránh.
Phanh phanh phanh! Thương ảnh kinh đào hải lãng đánh tới khiến đám người Nhu Lợi kinh hãi không thôi.
“Các chủ xin hãy nghe ta nói hết!” Lan Ni vừa giải thích thừa thối lui, khoé mắt thấy thương ảnh đã sắp đánh tới bèn vội vàng nói: “Trong quan tài có điển tịch liên quan đến cửu diệp!”
Ầm!
Lan Ni vẫn bị thương ảnh đánh trúng, lăng không xoay chuyển rồi lảo đảo lui lại, phần lưng giáng mạnh vào cây cột trong đại diện.
Thật mạnh!
Hắn mở to mắt đánh giá Đoan Mộc Sinh, lồng ngực vẫn đau đớn không thôi.
Đoan Mộc Sinh cũng kinh ngạc nhìn Lan Ni. Kẻ này có năng lực phòng ngự rất mạnh, ngay cả cương ấn co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo cũng không thể kháng trụ nhẹ nhàng như vậy, mà kẻ này cũng chỉ lui có mấy bước.
“Lui ra đi.” Lục Châu phất tay.
Đoan Mộc Sinh chắp tay với Lục Châu rồi lui sang một bên.
Lục Châu nhìn Lan Ni, bình tĩnh nói: “Trình lên.”
Lan Ni nhịn lại cơn đau nhức trong lồng ngực, phất tay với đám thuộc hạ.
Chỉ trách bản thân hắn quá lỗ mãng, chưa nói rõ ràng đã mang quan tài vào. Tại Đại Viêm điều này đúng là mang ý nghĩa bất kính.
Một tên thuộc hạ mở nắp quan tài ra, cầm lên một bộ điển tịch dày nặng rồi cung kính dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn lướt qua ——
“Phương pháp tu hành của cửu diệp?”
Lục Châu không mấy tin tưởng vào thứ gọi là bí tịch cửu diệp này. Ngoài đầu đường xó chợ Đại Viêm cũng có thể tìm thấy thứ như thế, đều là thủ đoạn gạt người.
Chương 565 Vô đề
Lan Ni vội vàng giải thích: “Một ngàn chín trăm năm trước, tổ tiên ta tại bờ biển Bắc Cương thu hoạch được cỗ quan tài này… Trong bản viết tay của tổ tiên có ghi lại, từng có một vị tu hành giả cửu diệp cường đại tu hành bên trong.”
Minh Thế Nhân cạn lời. “Bịa đặt, ngươi cứ tiếp tục bịa đặt đi.”
Lan Ni cất cao giọng nói: “Ta lấy danh nghĩa của Bá Nạp gia tộc ra thề, nếu có nửa lời dối trá thì gia tộc ta sẽ đời đời làm nô lệ, cả thế hệ đều bị nguyền rủa.”
“Ngươi lợi hại, ngươi cứ tiếp tục…” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên.
Lan Ni hạ giọng, chậm rãi nói:
“Về sau, vị tu hành giả kia ở Nhu Lợi một tháng, đưa cho chúng ta một quyển điển tịch rồi rời đi. Nghe nói hắn đến Đại Viêm, sau đó thì không còn tin tức gì nữa.”
Những lời này có quá nhiều lỗ hổng. Nếu cửu diệp thật sự tồn tại từ 1.900 năm trước thì sao không bộc lộ tài năng? Mà sử sách cũng chẳng hề ghi chép gì về hắn, trong tu hành giới thậm chí cũng chẳng có lời đồn đại nào.
Lục Châu không vội vàng phủ định chuyện này mà cầm lấy quyển điển tịch, chậm rãi lật ra.
Các phương pháp tu hành bên trong không có khác biệt mấy so với Đại Viêm, về lý luận thì ba nhà Nho Thích Đạo đều giống nhau về bản chất.
Lục Châu nhanh tay lật đến phần phương pháp tu hành của cửu diệp, lại phát hiện trên trang giấy đã bị mực nước bôi đen, chỉ viết một câu ngắn ngủi ——
“Người ở đây rất yếu, nhưng cũng rất an toàn… Hy vọng nơi này vĩnh viễn luôn như vậy.”
Hơn nữa dòng chữ này lại được viết bằng ngôn ngữ Đại Viêm!
Lục Châu nhướng mày tiếp tục lật sang trang, nhưng những trang phía sau cũng bị bôi đen không khác gì trang đầu tiên, trên mỗi trang đều viết mấy câu:
“Hy vọng nơi này vĩnh viễn luôn như vậy.”
“Nguyện mãi luôn như thế.”
“Nguyện thế gian không có cửu diệp, nguyện thế gian không có thập diệp.”
“Ta thích màu vàng… không thích màu đỏ.”
Không có phương pháp tu hành, chỉ có những câu ghi chép linh tinh, tựa như cầu nguyện, tựa như nhật ký.
Lục Châu nhìn về phía Lan Ni…
Lan Ni khom người nói: “Trang bìa điển tịch có khắc trận văn chống phân huỷ mục nát có thể dùng để chứng minh niên hạn của quyển điển tịch này.”
Lục Châu khép điển tịch lại, thấy trên trang bìa có chi chít đường vân, chỉ tiếc những đường vân này đều đã ngả màu, chỉ còn bốn năm đường vân toát ra quang mang màu đỏ rực.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Châu đột nhiên nhớ tới dòng chữ viết trên mấy trang sách: “Ta thích màu vàng… không thích màu đỏ.”
Đây là lần đầu tiên Lục Châu thấy trận văn màu đỏ.
Lục Châu nâng tay lên, vỗ mạnh lên bìa!
Oanh!
Trận văn tản ra lực lượng thần kỳ, đường vân màu đỏ rực bay lên thiên không như cánh bướm rồi tản mát ra bốn phía. Vì thời gian đã quá lâu nên những cánh bướm này không còn bao nhiêu lực lượng.
Lục Châu lại vỗ thêm lần nữa. Nguyên khí tiến vào trong đường vân, kim quang lập tức đại thịnh.
Trận văn trở nên rực rỡ hẳn lên, đường vân toả ra quang mang đỏ rực cũng biến mất, thay vào đó là màu vàng kim.
Lan Ni gật đầu. “Mỗi một đường vân có thể bảo hộ điển tịch hai mươi năm, cứ mỗi hai mươi năm sẽ có một đường vân phai nhạt.”
Lục Châu nâng tay, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.
Đây đích thực là một quyển điển tịch đã tồn tại gần hai ngàn năm!
“Ngươi có biết người trong quan tài đã đi đâu không?” Lục Châu hỏi.
Lan Ni lắc đầu đáp: “Gia tộc của ta vừa thủ hộ vật này vừa tìm kiếm vị tiền bối kia, nhưng cho đến nay người đó vẫn bặt vô âm tín.”
Lục Châu vuốt râu suy tư.
Lan Ni lại nói tiếp: “Đây là thành ý của Bá Nạp gia tộc chúng ta… chúng ta nguyện ý tặng quyển điển tịch này cho Ma Thiên Các.”
Tặng điển tịch thì không nói làm gì, nhưng tặng quan tài cứ thấy quái quái thế nào. Nếu không phải đây thật sự là đồ cổ thì Đoan Mộc Sinh đã ném hết ra ngoài.
Lục Châu mới thản nhiên nói: “Đồ vật bản toạ sẽ thu nhận…”
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn về phía Lan Ni. “Ngươi muốn cái gì?”
Việc không có lợi thì không làm, nào có người chỉ đến tặng đồ mà không cần báo đáp?
Lan Ni đặt tay phải lên vai trái, tỏ vẻ rất thân sĩ đường hoàng: “Không cầu hồi báo, chỉ có một hy vọng xa vời.”
“Nói.”
“Chúng ta muốn thấy phong thái của cửu diệp!”
“Chỉ có vậy?”
Lan Ni trịnh trọng gật đầu, trong mắt lộ vẻ mong đợi.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống bậc thềm, miệng gằn từng chữ:
“Nhu Lợi trước nay luôn lòng lang dạ thú, nhiều lần xâm phạm biên cảnh Đại Viêm. Cầu hoà là giả, điều tra hư thực mới là thật.”
Sắc mặt Lan Ni đại biến, vội vàng nói: “Chuyện này, chuyện này… ngài hiểu lầm.”
Một tấm Thẻ Nguỵ Trang có giá 10.000 điểm công đức, sao có thể tuỳ tiện lãng phí cho đám người dị tộc các ngươi xem?
Buồn cười!
Lục Châu cất bước tiến tới.
Lan Ni lui về phía sau.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một âm thanh chói tai.
Quácccccc —— ——
Minh Thế Nhân mắng một tiếng: “Súc sinh!” Sau đó vội vàng chạy ra ngoài xem.
Trên bầu trời, con hung thú phi cầm kia giang đôi cánh dài năm trượng kêu vang bên ngoài tầng bình chướng.
Lan Ni vội nói: “Súc sinh mất khống chế, để ta đi hàng phục nó.”
Bốn tên thuộc hạ cũng chạy theo Lan Ni.
Lục Châu vung tay lên. “Đoan Mộc Sinh.”
“Có đồ nhi.”
“Bắt lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Tuy không biết đám dị tộc này lấy can đảm ở đâu để đến Ma Thiên Các chơi trò tâm kế, nhưng đã đến thì không thể để bọn hắn rời đi.
Đoan Mộc Sinh lĩnh mệnh, xách theo Bá Vương Thương xông ra ngoài.
Vù vù vù!
“Thúc thủ chịu trói!”
Đoan Mộc Sinh tung ra trăm đạo thương ảnh lăng lệ công kích tới, Lan Ni xoay người dùng song chưởng cứng rắn ngăn lại.
Cương khí ngăn cản thương ảnh, Lan Ni lăng không bay ngược ra sau rồi hạ xuống đất.
“Chúng ta đến đây có thành ý, Các chủ cần gì phải hùng hổ doạ người?” Ánh mắt Lan Ni toé lửa.
Lục Châu chậm rãi đi về phía cỗ quan tài, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tên Bá Nạp Lan Ni này rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám vác mặt đến đây?
Lúc này Lục Châu phát hiện trên thân quan tài có khắc chi chít đường vân màu đỏ rực.
Trận văn thủ hộ?
Trận văn này trông càng phức tạp và cường đại hơn trên trang bìa quyển điển tịch nhiều.
Lục Châu bước ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Con hung thú phi cầm đang không ngừng công kích tầng bình chướng, tạo thành từng đạo gợn sóng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Minh Thế Nhân lừ mắt nói: “Đừng giả vờ nữa, chim nhà các ngươi không giả vờ được nữa rồi kìa.”
Lan Ni cau mày nhìn về phía Thiên Cẩu, nghi ngờ nói: “Sao có thể như vậy?”