Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2166 Lực lượng của Minh Tâm Đại Đế

Tư Vô Nhai lấy Trấn Thiên Xử ra cho Minh Tâm xem.

Minh Tâm Đại Đế không tức giận mà còn than khẽ một tiếng. “Lúc đó tứ đại Chí Tôn đi theo bản đế, bản đế hứa hẹn cho bọn hắn một đời vinh hoa, quyền khuynh thiên hạ. Thứ Thái Huyền Sơn không cho được, bản đế đều cho…”

“Có một số thứ khi đến giai đoạn nào đó sẽ trở nên vô nghĩa.” Tư Vô Nhai đáp.

“Ngươi đã cho Quan Cửu cái gì?” Minh Tâm Đại Đế hỏi, “Vật chất? Quyền lực? Hay là tu vi chí cao vô thượng?”

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Ta chỉ cho hắn hai chữ —— an tâm.”

Minh Tâm Đại Đế khẽ lắc đầu, ngữ khí lạnh nhạt: “Từ đâu đến thì về đó đi. Nếu hắn cảm thấy việc này có thể khiến hắn an tâm, vậy thì mặc kệ hắn.”

Tư Vô Nhai cảm thấy rất bất ngờ. “Đại Đế khoan dung độ lượng khiến người kính nể.”

Minh Tâm Đại Đế khinh thường nói: “Mỗi người đều phải trả giá đại giới vì những gì mình đã làm.”

Tư Vô Nhai gật đầu: “Ta đồng ý.”

“Thánh Điện đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phản bội Thánh Điện?”

Tư Vô Nhai xoè tay nói: “Thật là oan uổng quá! Từ khi ta tiến vào Thái Hư rồi gia nhập Thánh Điện, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thánh Điện cả. Sở dĩ ta giấu giếm thân phận của mình, tìm người thay thế ta cũng là vì muốn tự bảo vệ bản thân. Tình hình ở Thái Hư ngài hiểu rõ hơn ta, ngay cả ngài còn có lúc muốn giết ta…”

Minh Tâm Đại Đế trầm mặc.

“Về phần ba vị Chí Tôn bị giết, đó là ân oán giữa bọn họ và gia sư. Còn giữa ngài và gia sư có ân oán gì hay không thì ta không rõ, mà cho dù ta có muốn báo thù cho gia sư cũng không có bản sự này. Ta đã làm nhiều chuyện vì Thánh Điện như vậy, không có công lao cũng có công sức chứ…”

Minh Tâm Đại Đế lãnh đạm nói: “Một người không theo hai chủ.”

“Ma Thiên Các là nơi ta học nghệ, trong Thái Hư có thiếu gì người giống như ta? Một bên là sư môn, một bên là gia quốc thiên hạ, đâu có gì mâu thuẫn với nhau?” Tư Vô Nhai lại nói, “Ta thật sự không biết giữa ngài và gia sư có ân oán, việc này về sau ta mới biết được. Nếu biết trước ta đã không vào Thái Hư rồi… Lui một bước mà nói, ta là điện thủ Đồ Duy điện, quan hệ giữa Đồ Duy điện và Thánh Điện rất tốt mà.”

Trầm mặc thật lâu, Minh Tâm mới chắp tay sau lưng, đạm mạc nói: “Bản đế luôn không thích những người khéo ăn khéo nói. Ngươi nói đủ nhiều rồi, nên đi thôi.”

Tư Vô Nhai khom người, cao giọng nói: “Bí ẩn chi địa sinh ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ, thập đại Thiên Khải Chi Trụ sinh ra thập đại quy tắc. Đồng thời bí ẩn chi địa cũng sinh ra cửu liên, quy tắc tồn tại liên kết với đại địa, giống như lúc trước thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện ở bí ẩn chi địa… Nếu không, đại địa tiêu vong, toàn bộ quy tắc cũng không còn tồn tại!”

Minh Tâm Đại Đế dừng tay, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai cũng duy trì tư thế khom người không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Minh Tâm Đại Đế mới mở miệng: “Thú vị.”

Tư Vô Nhai vừa định nói chuyện đã cảm thấy thân thể bị khống chế bay lên không trung, vọt về phía đông nam.

Minh Tâm Đại Đế đi vô ảnh về vô tung, đã trước một bước tiến vào hư không.

Hạ Tranh Vanh và Tiêu Vân Hoà đồng thời bay lướt tới nhưng lúc này trên tháp đã không còn một bóng người.

Hạ Tranh Vanh thán phục nói: “Đây là Minh Tâm Đại Đế?”

“Chứ ai nữa.”

“Không ngờ lại mạnh tới mức này.”

Tiêu Vân Hoà lườm hắn một cái. “Sao ngươi không nghĩ là, nếu hắn thật sự mạnh hơn Lục các chủ thì đã đi tìm Lục các chủ rồi, cần gì phải tới đây trút giận lên đồ đệ của ngài?”

Hạ Tranh Vanh: “. . .” Có lý quá sức!

. . .

Hắc liên, Đông Lâm sơn mạch.

Hai đạo hư ảnh xuất hiên trong không trung. Tư Vô Nhai nhìn quanh rồi nói: “Đa tạ.”

Minh Tâm không đáp lời.

Tư Vô Nhai lấy Trấn Thiên Xử ra, ném mạnh xuống đại địa. Trấn Thiên Xử vừa bay ra đã cấp tốc biến lớn cắm xuống mặt đất.

Oành!

Đại địa như có kinh mạch, từng đường vân dưới đất sáng lên kết nối với nhau tạo thành một khối chỉnh thể.

Nhìn thấy lực lượng đại địa dần ổn định lại, Tư Vô Nhai khẽ thở phào một hơi.

Minh Tâm Đại Đế bình tĩnh nói: “Còn thiếu một cái.”

“Tứ sư huynh thì không cần phiền đến Đại Đế, tự hắn có thể làm được.”

“Hửm?” Minh Tâm Đại Đế nhướng mày, vung ra một chưởng.

Ầm!

Tư Vô Nhai bị đánh bay ngược ra ngoài, trong lúc bay hai cánh nở rộ, hoả diễm đầy trời. Với thực lực Chí Tôn của hắn, bị ăn một chưởng của Minh Tâm Đại Đế cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

Minh Tâm trầm giọng nói: “Trên đời này không ai dám trêu đùa bản đế.”

Tư Vô Nhai nói nhanh: “Mong Đại Đế hiểu cho, ta chỉ có thể làm thế mới hiểu rõ được tình hình của Thông Thiên Tháp… Chỉ mỗi Quan Cửu thì không đủ.”

Thái độ của Quan Cửu không quả quyết. Cái chết của ba vị Chí Tôn khiến hắn càng thêm e ngại Ma Thần chứ không phải hoàn toàn hồi tâm chuyển ý.

“Ta đã nói với tứ sư huynh, trừ phi Đại Đế ngài đích thân tới, còn lại những người khác thì huynh ấy không cần quan tâm. Đây không phải trêu đùa ngài mà là tiến thoái đều được.”

Nói cách khác, Minh Thế Nhân bị bắt hay không thì Tư Vô Nhai vẫn có lợi.

Minh Tâm Đại Đế nói: “Ngươi cho rằng bản đế thật sự không dám giết các ngươi?”

“Việc này phải hỏi chính ngài.”

Hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn dung hợp với mười người, đại đạo cũng lĩnh ngộ xong, nếu giết bọn hắn chính là huỷ đi đại đạo quy tắc, tương đương với việc huỷ hoại cả toà Thánh Thành.

Nhưng việc gì cũng không có tuyệt đối, Minh Tâm Đại Đế là người ở trên cao sống qua hàng tuế nguyệt, nói không chừng cũng đã chán sống, muốn kéo mọi người theo làm đệm lưng cũng không chừng.

Minh Tâm Đại Đế tựa như đang khoe khoang vũ lực, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên Tư Vô Nhai: “Có lẽ nên để cho ngươi hiểu ra ngươi đang đối mặt với ai.”

Ngay sau đó, chín đạo quang luân từ trên trời giáng xuống, thời gian và không gian đồng thời dừng lại, năng lực khống chế thời gian của Minh Tâm vượt xa tưởng tượng của Tư Vô Nhai.

Ầm!

Khi chín đạo quang luân sắp ập vào người Tư Vô Nhai thì đột nhiên dừng lại, không gian đan xen vào một chỗ, một vết nứt hư không xuất hiện ngay phía trên đầu Tư Vô Nhai.
Chương 2167 Thiên Đạo Đại Chương

Sau khi hoàn bộ Đồ Đệ mình sẽ dịch bộ Hoàn Mỹ Nhân Sinh và Toàn Chức Nghệ Thuật Gia, mong cả nhà ủng hộ hihi ^^

Chỉ cần vết nứt thấp xuống một chút, Tư Vô Nhai đã bị nó thôn phệ.

Tư Vô Nhai lúc này đã tự do hoạt động thân thể, vội né tránh vết nứt kia. Một lát sau, vết nứt mới từ từ khép lại.

Minh Tâm Đại Đế hỏi: “Ngươi cho rằng bản đế không làm gì được các ngươi?”

Tư Vô Nhai ngẩng đầu đáp: “Ván đã đóng thuyền, ngài hãy nghe một lời khuyên của ta. Việc xây dựng lại thiên địa sẽ khiến tất cả mọi người trong Thánh Thành mất mạng, không đáng giá đâu!”

Minh Tâm không để ý tới Tư Vô Nhai mà lấy Thông Thiên Kính ra, trong đó xuất hiện hình ảnh của Thông Thiên Tháp.

Trên đỉnh tháp vốn có một nhà giam, nơi đó là lao ngục kiên cố nhất trong Thánh Thành, Minh Thế Nhân tuyệt đối không thể đào thoát. Nhưng trong tấm kính, nhà giam lúc này đã rỗng tuếch, không hề nhìn thấy thân ảnh Minh Thế Nhân.

Minh Tâm Đại Đế rất bình tĩnh xoay Thông Thiên Kính một cái. Quả nhiên Thông Thiên Kính lập tức định vị Minh Thế Nhân.

Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân đã đến tử liên, trước mặt hắn có không ít tu hành giả đang nằm rạp lễ bái.

Tư Vô Nhai: “? ? ?”

Tứ sư huynh lại nổi máu thích khoe khoang rồi!

Tư Vô Nhai nói: “Mười thanh Trấn Thiên Xử ngoại trừ Đại Uyên Hiến đều đã vào chỗ, đại địa có thể bình an rồi… Vì tất cả mọi người trong Thánh Thành, ngài hãy để bọn họ rời đi!”

Minh Tâm vẫn không để ý tới lời này, thân ảnh loé lên xuất hiện bên cạnh Tư Vô Nhai, tóm lấy hắn nói: “Thông đạo đã mất đi tác dụng, Minh Thế Nhân làm sao đến được tử liên?”

Trong giọng nói của Minh Tâm thoáng có chút ba động.

Tư Vô Nhai đáp: “Thượng Chương Đại Đế am hiểu phù văn thông đạo…”

“Hay cho một tên Thượng Chương.”

“Thập điện có nhân tài đông đúc, đều có tác dụng không ngờ.” Tư Vô Nhai nói.

“Nếu có một ngày ngươi trải qua những điều bản đế đã trải qua, ngươi sẽ hiểu được bọn hắn xấu xí hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều.” Minh Tâm Đại Đế nói.

Tư Vô Nhai không nói gì nữa.

Ông ——

Hình ảnh trong Thông Thiên Kính lại chuyển đổi, Thông Thiên Tháp xuất hiện.

Nhìn thấy bóng người ở gần đó, Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ?”

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu đã đến Thánh Thành, xuất hiện ở gần Thông Thiên Tháp. Hắn lăng không đứng trên bầu trời, quan sát Thánh Vực ngàn dặm phồn hoa.

Những người này đều không vội vã, như thể chẳng quan tâm đến việc Thái Hư đang sụp đổ, bọn hắn đem tất cả hy vọng đặt vào Thánh Điện.

“Minh Tâm!” Lục Châu cao giọng gọi.

Mấy trăm tên Thánh Điện Sĩ từ bốn phương tám hướng bay lướt tới.

Lục Châu không thèm nhìn tới bọn hắn, lam đồng nở rộ nói: “Không muốn chết thì đừng nhúng tay.”

“Ma Thần?!”

Đám người sợ hãi lùi về sau, trong Thái Hư không ai là không biết tới Ma Thần, dù là Thánh Điện Sĩ cao cao tại thượng.

Lúc này, trên đỉnh Thông Thiên Tháp loé lên quang hoa, thanh âm truyền ra:

“Không ngờ ngươi lại may mắn như thế. Rơi vào đại vòng xoáy còn có thể được truyền tống trở về.”

Lục Châu nhìn lên đỉnh tháp, không chút lưu tình mắng: “Ngu xuẩn.”

Minh Tâm Đại Đế nắm chặt tay, rõ ràng đã phẫn nộ. “Ngươi đang nói bản đế?”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Vẫn là sư phụ biết cách nói chuyện chọc giận người ta. Mặc kệ Tư Vô Nhai nói như thế nào Minh Tâm Đại Đế cũng không thèm phản ứng, vậy mà sư phụ mắng một câu đã khiến đối phương tức giận.

Quả nhiên người không cùng một cấp bậc thì lời nói chẳng khiến đối phương để tâm.

Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu đi tới đại vòng xoáy còn nhiều hơn số lượng Thánh Điện Sĩ của ngươi. Mưu toan dùng đại vòng xoáy vây khốn lão phu, ngươi không ngu xuẩn thì ai ngu xuẩn?”

Tuy lời Ma Thần nói là thực nhưng vẫn khiến Minh Tâm tức giận: “Tuý Thiền, Ôn Như Khanh, Hoa Chính Hồng đều cống hiến rất nhiều chothh, ngươi giết bọn hắn chính là đối địch với bản đế.”

“Loại khi sư diệt tổ đó nên thanh lý môn hộ, bao gồm cả ngươi.”

Minh Tâm Đại Đế bật cười ha hả: “Ngươi rốt cuộc chịu thừa nhận bản đế là đệ tử Thái Huyền Sơn rồi?”

Cho dù trong ký ức của Lục Châu không có tình cảnh lúc Minh Tâm bái sư, nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi mà xứng?”

Bên Đông Lâm sơn mạch, bàn tay cầm Thông Thiên Kính của Minh Tâm Đại Đế khẽ nắm chặt lại, gằn giọng nói: “Đúng, ta không xứng.”

Tư Vô Nhai chú ý thấy hắn tự xưng là “ta”. Rốt cuộc giữa sư phụ và Minh Tâm đã xảy ra chuyện gì?

Minh Tâm Đại Đế cao giọng nói: “Bản đế còn có việc quan trọng cần làm, ngươi muốn chiến với bản đế thì đợi đi.”

Nói xong hắn phất tay, hình ảnh trong Thông Thiên Kính biến mất, ánh sáng trên đỉnh Thông Thiên Tháp cũng dập tắt.

. . .

Minh Tâm Đại Đế mang theo Tư Vô Nhai phi hành một lúc lâu rồi đáp xuống một ngọn núi cao sừng sững.

Trong khi đó ở Thái Hư, thời tiết vốn luôn rất tốt nhưng hôm nay lại có vẻ u ám khiến người ta không thở nổi. Nguyên khí xảy ra hỗn loạn, thiên địa cân bằng ở Thái Hư đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Thấy Minh Tâm quan sát xung quanh, Tư Vô Nhai lại đánh bạo khuyên nhủ lần nữa:

“Thiên Khải Chi Trụ đang sụp đổ, vì Thái Hư, vì nhân loại trong Thánh Thành, Đại Đế ngài hãy từ bỏ đi. Từ bỏ ân oán với gia sư để lấy đại cục làm trọng.”

Minh Tâm Đại Đế lấy Thông Thiên Kính ra, kim quang lóng lánh, trên mặt kính xuất hiện bộ dáng của mười toà Thông Thiên Tháp.

Trong tay Minh Tâm đột nhiên xuất hiện một đồ vật kỳ lạ, hắn thản nhiên đáp: “Đến lúc rồi.”

“Cái gì?” Tư Vô Nhai đột nhiên cảm thấy không ổn.

“Thế nhân chỉ biết bản đế có Cán Cân Công Chính, lại không biết bản đế còn có một kiện chí bảo khác.” Giọng Minh Tâm trầm xuống, “Vật này tên là Thiên Đạo Đại Chương, có thể tích súc quy tắc trong thiên địa, là chí bảo cần có để kết nối thập đại quy tắc.”

Tư Vô Nhai cả kinh nhìn vật trong tay Minh Tâm đang toả quang hoa màu đỏ sậm. Ngay sau đó, Minh Tâm Đại Đế bóp chặt lấy Thiên Đạo Đại Chương.

Ầm!

Lấy Thiên Đạo Đại Chương làm trung tâm, mười sợi kim tuyến lan tràn ra khắp không trung, bay về phía mười phương hướng khác nhau!

Trong đó một sợi kim tuyến dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc trói chặt Tư Vô Nhai, kéo hắn ra giữa không trung.

Tư Vô Nhai điều động nguyên khí để giãy giụa nhưng không làm gì được, lực lượng quy tắc của hắn đã bị sợi kim tuyến kia trói chặt.

Sao… sao lại như thế?” Tư Vô Nhai kinh hãi nói.
Chương 2168 Lực lượng quy tắc tối cường

Minh Tâm Đại Đế hài lòng nhìn sợi kim tuyến đang dần biến lớn, chắp tay sau lưng nhìn Tư Vô Nhai.

“Đừng chống cự vô ích. Ngươi thu hoạch được rất nhiều tin tức từ chỗ Quan Cửu, nhưng ngươi cho rằng mình hiểu được bản đế sao?”

Tư Vô Nhai chợt phát hiện mình chẳng hiểu gì về người này. “Ngươi muốn làm gì?”

“Thiên Đạo Đại Chương sẽ nói cho ngươi biết tất cả.”

Thông Thiên Kính loé lên quang mang, trong hình ảnh, mười toà Thông Thiên Tháp phát sáng lên, bộc phát ra mười đạo quang trụ phóng lên tận trời.

Ầm ầm ầm!

Tất cả mọi người trong Thái Hư và Thánh Vực đều bay ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Thành. Vô số tu hành giả kích đột chảy nước mắt nói:

“Ta biết ngay Đại Đế sẽ không quên chúng ta!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Từng có lời đồn, khi mười đại quy tắc hiện thế thì đó chính là ngày Thánh Vực trọng sinh.

Từ khi Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, Thánh Điện đã ban bố lệnh cấm tu hành giả Thánh Vực tuỳ tiện rời đi, cũng không cho phép bọn hắn tham dự kế hoạch người phát ngôn.

Trong trăm năm qua, có không ít tu hành giả Thánh Vực không chịu nổi đã chống lại mệnh lệnh này mà rời đi, Minh Tâm đương nhiên biết rõ. Ai nên đi thì sẽ đi, người lưu lại đều có ý chí kiên định.

Ông ——

Mười toà Thông Thiên Tháp toả quang hoa chói mắt, đột nhiên mười đạo quang trụ phóng thẳng về mười phương hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh, phá toái hư không xuyên qua đại địa.

Lục Châu đang ở Thánh Thành cũng ngẩng đầu nhìn lên, nghi hoặc nhìn đám quang hoa kia không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tư Vô Nhai nhìn mười toà Thông Thiên Tháp trong Thông Thiên Kính, đột nhiên cảm thấy tạo hình của chúng trông như… hạt giống Thái Hư!

Soạt ——

Từ phía chân trời, một đạo quang trụ tráng kiện phá không đánh tới, bao trùm lấy Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai chỉ cảm thấy toàn thân tê liệt không thể động đậy, quang trụ kia như dòng điện trói chặt cả người hắn, lực lượng quy tắc trong quang trụ giống như đã thực chất hoá, quỷ dị mà thần bí.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Minh Tâm nhàn nhạt nhìn Tư Vô Nhai: “Với trí thông minh của ngươi, hẳn là phải nhìn ra rồi chứ?”

Hắn phất tay áo, trong Thông Thiên Kính xuất hiện hình ảnh khiến Tư Vô Nhai giật nảy mình ——

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ở tịnh đế thanh liên đều bị quang trụ trói buộc, bay lên không trung. Vô số tu hành giả hỗ trợ tấn công quang trụ nhưng không cách nào làm nó suy suyển dù chỉ một chút.

Ở các nơi khác, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Hải Loa, Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh… không có người nào ngoại lệ, toàn bộ đều bị quang trụ quỷ dị kia trói chặt. Dù là Bạch Đế thi triển quang luân cũng không làm gì được quang trụ này.

Tư Vô Nhai cảm giác mình đang bay lên, bay càng lúc càng cao.

Minh Tâm Đại Đế nói: “Thiên Đạo Đại Chương là vật phẩm bản đế thu hoạch được từ đại vòng xoáy. Lực lượng của nó đã vượt xa chí bảo khác, là loại lực lượng thần bí nhất trong tinh hà, có thể chưởng khống tất cả các quy tắc khác! Mọi quy tắc đều bị vô hiệu khi đối mặt với nó, ngươi hiểu rồi chứ?”

Tư Vô Nhai im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Thất Sinh cả gan hỏi nhiều một câu, trước lúc chết hy vọng ngài cho ta được minh bạch…”

“Nói đi.”

“Ngài có thật sự hiểu rõ về bản chất của thiên địa ràng buộc không?”

Câu hỏi này nằm ngoài dự liệu của Minh Tâm. Trên mặt hắn không hiện ra ba động nào nhưng hai mắt đã nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai.

Trầm mặc một lúc, Minh Tâm Đại Đế cau mà nói: “Việc này không quan trọng.”

“Không… rất quan trọng!” Tư Vô Nhai cao giọng đáp.

Minh Tâm Đại Đế nói lẩm bẩm: “Sau khi trời sập, Thánh Vực sẽ trở thành nơi chỉ có ‘thần’ của nhân loại mới có thể ở, Thánh Vực sẽ là toà thành trôi nổi giữa không trung cường đại nhất, phồn hoa nhất thế gian.”

Tư Vô Nhai im lặng lắc đầu. “Ngươi muốn tạo ra Thiên Đình thuộc về mình, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, ngươi không hiểu được bản chất của thiên địa ràng buộc!”

“Hửm?”

“Dù ngươi đã sống qua vô số năm tháng, nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu.” Giọng Tư Vô Nhai quanh quẩn trên không trung.

Tuổi tác càng lớn thì tư tưởng càng ngoan cố, Minh Tâm không hề bị lay động. “Vậy bản đế sẽ cho ngươi nhìn rõ bản chất của thiên địa này là gì.”

Hắn vung tay đánh ra một chưởng. Mười đạo quang trụ càng thêm sáng tỏ, thiên địa chấn động.

Tư Vô Nhai lập tức cảm giác được đan điền khí hải và lực lượng hạt giống Thái Hư bị quang trụ đè ép.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Dưới chân Tư Vô Nhai xuất hiện toà kim liên to vạn trượng. Kim liên xoay tròn bao trùm cả bầu trời, tạo thành một vòng xoáy.

Mà lực lượng của toàn bộ hắc liên giới lại từ từ hội tụ vào vòng xoáy, dung nhập vào toà kim liên vạn trượng.

Trên Hắc Tháp.

Hạ Tranh Vanh và Tiêu Vân Hoà đột nhiên cảm nhận được dị biến.

“Xảy ra chuyện gì?!”

“Không ổn rồi, nguyên khí và sinh cơ đều bị hút về hướng bắc!”

Hai người bay lên cao, nhìn thấy ở phía chân trời xuất hiện một toà kim liên vạn trượng đang không ngừng bành trướng, lập tức há hốc mồm.

Đại địa rung động không ngừng, nhân loại lâm vào hoảng hốt, lão bách tính chân yếu tay mềm đều trốn trong góc nhà run lẩy bẩy.

Các tu hành giả muốn bay ra khỏi đại địa nhưng nguyên khí phong bạo trên bầu trời và lực hút khiến bọn hắn không thể không bay trở về.

Không chỉ có hắc liên, bát liên còn lại đều xảy ra tình huống tương tự.

Nguyên khí và sinh cơ vô cùng vô tận đều bị mười toà kim liên vạn trượng hấp thu, thiên hạ đại loạn!

Cửu liên thế giới đột nhiên xuất hiện kim liên vạn trượng khiến nhân loại liên minh trở tay không kịp, từ Đại Đế tới đế quân hay thần quân đều thúc thủ vô sách, không có cách nào thay đổi cục diện.

. . .

Trên Thánh Thành.

Lục Châu tóm lấy một tên Thánh Điện Sĩ, trầm giọng hỏi: “Chuyện này là sao?!”

Tên Thánh Điện Sĩ run rẩy đáp: “Ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra! Ma Thần tha mạng, Ma Thần tha mạng…”

Lục Châu ném hắn ra xa, vung tay đánh ra mấy chưởng vào Thông Thiên Tháp.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thông Thiên Tháp sáng lên, lực lượng Thiên Đạo trượt theo thân tháp phóng thẳng lên trời.

“Hả?” Lục Châu kinh ngạc vô cùng. “Lực lượng quy tắc?”

Hắn không tấn công Thông Thiên Tháp nữa, hư ảnh loé lên rồi xuất hiện trong nhà giam dưới lòng đất.

Lục Châu vung tay đánh ra một trảo, Kỳ Đồng đang bị nhốt trong nhà lao đột nhiên thoát khỏi trói buộc, bay tới trước mặt Lục Châu.
Chương 2169 Thập đại Chí Tôn

Mũi Kỳ Đồng run run đánh hơi rồi nói: “Không phải Minh Tâm. Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lục Châu trầm giọng hỏi: “Thông Thiên Tháp có tác dụng gì?”

Kỳ Đồng cảm nhận được sát khí toát ra từ người này, đành từ bỏ giãy giụa, kinh ngạc nói: “Minh Tâm thật sự đã xây dựng xong Thông Thiên Tháp? Ý trời, đúng là ý trời…”

“Trả lời câu hỏi của lão phu!”

Sóng âm trấn áp Kỳ Đồng. Hắn run rẩy nói: “Ta nhìn thấy tương lai, nhìn thấy tận thế giáng lâm… Thông Thiên Tháp có tác dụng tập hợp thập đại quy tắc để nâng bầu trời lên, trở thành một toà Thiên Đình chí cao vô thượng!”

“Xây dựng thiên địa?” Lục Châu cau mày nói, “Nếu thiên địa có thể được xây dễ dàng như vậy thì Thái Hư đã không sụp đổ.”

Kỳ Đồng nói: “Không… không… ta có thể nhìn thấy tương lai…”

Lục Châu đột nhiên phát giác khí tức Kỳ Đồng thay đổi, đặc biệt là hai tròng mắt đột nhiên toả ra quang hoa.

Ngay sau đó, Kỳ Đồng đột nhiên bật cười, chỉ tay vào không trung mà nói: “Ta còn chứng kiến Ma Thần chết! Ha ha ha, Ma Thần chết!”

“. . .”

Tên Kỳ Đồng này đúng là không cần mạng nữa nha.

Năm ngón tay vồ lấy Kỳ Đồng, Lục Châu trầm giọng hỏi: “Ngươi đang nguyền rủa lão phu?”

Thân thể Kỳ Đồng cứng đờ tại chỗ, chân như nhũn ra. Hắn kích động chỉ về phía Lục Châu, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi… ngươi là Ma Thần?!”

“Ngươi biết dự báo tương lai mà lại không nhận ra thân phận của lão phu?”

“Ta…”

“Đã không nhận ra lại còn dám nói bừa chuyện sinh tử?”

Kỳ Đồng: “. . .”

Kỳ Đồng giống như bị ấn nút dừng lại, toàn thân đơ ra tại chỗ. Đôi mắt vốn không có thần nay lại càng thêm trống rỗng, hắn đứng yên như một pho tượng.

Nguyên khí dần dần hội tụ vào mắt hắn, bên tai hắn như có tiếng thì thầm khe khẽ:

Ngươi muốn được nhìn thấy quang minh lần nữa không?

Cả đời Kỳ Đồng đều sống trong bóng tối, từ khi sinh ra đã không thể nhìn thấy gì, thế giới của hắn luôn chỉ có một màu đen tối tăm ảm đạm. Hắn không biết màu trắng của tuyết, màu đỏ của máu, màu xanh của cây cỏ… Hắn đã từng mơ ước được nhìn thấy thế giới này biết bao, hắn khát vọng quang minh hơn cả sinh tử của mình.

“Ta muốn!” Kỳ Đồng đáp.

Ý chí mãnh liệt khiến đôi mắt Kỳ Đồng ngập tràn quang hoa, trước mắt hắn vốn là một mảnh hư không hắc ám nhưng lúc này lại toả sáng rạng rỡ.

Kỳ Đồng rốt cuộc có thể nhìn thấy quang trụ trùng thiên phát ra từ Thông Thiên Tháp, đám tu hành giả đông đảo như sao trên trời bay lượn khắp nơi, Thánh Vực phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, kể cả thiên địa quy tắc đang cấu kết thành một thể…

Kỳ Đồng đã nhìn thấy tất cả, như si như ngốc.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện ở trước mặt Kỳ Đồng, lam đồng nở rộ. Bốn con mắt đối diện nhau trong giây lát.

Kỳ Đồng cuối cùng cũng nhìn thấy Ma Thần trong truyền thuyết với đôi mắt màu lam.

Lục Châu mở miệng hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”

Hai mắt Kỳ Đồng mở to: “Tất cả mọi người… đều sẽ chết. Bao gồm ta, ngươi, bọn hắn…”

Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Đời này của lão phu vốn không tin số mệnh. Con mắt này của ngươi thà không nhìn thấy còn hơn.”

Kỳ Đồng bật cười ha hả: “Có thể tận mắt nhìn thấy Ma Thần, đời này của ta sống không uổng phí. Đáng tiếc thời gian ta được nhìn thấy quá ngắn, không đủ để chứng kiến mọi cảnh đẹp trên thế gian. Nhân loại không biết quý trọng, tiêu vong có lẽ là chuyện tốt. Ngươi vừa hỏi ta làm sao thấy được? Vậy ta trả lời cho ngươi biết ——”

“Muốn nhìn thấy tương lai thì phải trả giá đại giới, mà đại giới đó chính là… mệnh của ta! Ha ha ha…”

Kỳ Đồng cười thành tiếng. Rốt cuộc cũng nhìn thấy quang minh, đời này của hắn đáng giá!

Thay vì sống tạm cả đời trong bóng tối, chẳng bằng một lần đứng trong quang minh rồi tiêu tán.

Tiếng cười của hắn quanh quẩn trong không gian, quang hoa trên thân loé lên rồi từ từ biến mất, Kỳ Đồng mất đi sinh mệnh, rơi thẳng xuống đất.

Lời của Kỳ Đồng cũng truyền vào tai đám Thánh Điện Sĩ xung quanh, bọn hắn không biết nên vui hay buồn.

Vui là, Ma Thần rồi cũng sẽ chết.

Buồn là, sinh mệnh của bọn hắn đều nằm trong tay Ma Thần.

Ông ——

Đỉnh Thông Thiên Tháp toả quang mang vạn trượng. Chín toà kim liên và một toà hồng liên xuất hiện hình chiếu tại mười toà đỉnh tháp.

Toàn bộ nhân loại trong cửu liên giới và Thánh Vực đều tận mắt chứng kiến một màn lịch sử:

Bên dưới mười đại liên toạ đồng thời sinh ra mười đạo quang luân!

Quang luân có đường kính vạn trượng tựa như mười vầng mặt trời chiếu rọi khắp cửu liên.

Mà lúc này, một trong mười liên toạ lại sinh ra thêm hai đạo quang luân. Tiểu Diên Nhi trời sinh Chí Tôn chỉ trong khoảnh khắc đã tấn thăng thành ba đạo quang luân!

Trong rừng rậm, thánh thú Lục Ngô dựng thẳng hai lỗ tai, trong mắt sáng ngời có thần, lẩm bẩm nói: “Thập đại Chí Tôn rốt cuộc cũng đản sinh!”

Trong lịch sử loài người chưa từng có kỳ quan vĩ đại như vậy. Nhưng mà… Tình hình của thập đại Chí Tôn lại không được lạc quan cho lắm.

Hình chiếu trên Thông Thiên Tháp hiện ra rõ ràng, thập đại Chí Tôn đang bị cưỡng ép hấp thu lực lượng từ cửu liên giới rồi cuồn cuộn vận chuyển về Thái Hư.

Tại hắc liên.

Vô số tu hành giả đã tề tựu lại quanh kim liên vạn trượng của Tư Vô Nhai nhưng Minh Tâm Đại Đế không thèm để ý.

Hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã minh bạch chưa? Bản đế đã từng nói, các ngươi chính là mấu chốt để xây dựng lại thiên địa.”

Đúng lúc này, đám tu hành giả hắc liên hò hét xông tới. “Chết cũng phải xông lên cho ta! Chúng ta phải cứu được thất tiên sinh!”

Minh Tâm nhìn tu hành giả bốn phía đang vây xung quanh mình, hờ hững lắc đầu: “Các ngươi rất can đảm, đáng khen. Nhưng không trung này chỉ chứa được Thánh Vực, hy sinh của các ngươi không đáng một đồng.”

“Đừng lại đây!!” Tư Vô Nhai hô to.

Minh Tâm thản nhiên ném ra chín đạo quang luân, quang luân bành trướng ra tứ phía.

Ầm! Mấy ngàn tu hành giả hắc liên lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“Dù bản đế không giếtbọn hắn thì sau khi đại địa sụp đổ, bọn hắn cũng sẽ tiêu vong.” Minh Tâm thản nhiên nói.

Tư Vô Nhai đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi sai rồi.”

Minh Tâm hừ lạnh: “Một đứa nhỏ sống có mấy trăm năm như ngươi cũng dám phán bản đế đúng hay sai?!”

“Đúng vậy, ta trẻ tuổi, ta không sống lâu bằng ngươi, nhưng ta dám nói ngươi sai đó!”

“Sai ở đâu?”
Chương 2170 Chính thức đối mặt

Tư Vô Nhai chỉ tay lên thiên khung: “Ngươi cho rằng ngươi có thể lợi dụng Thông Thiên Tháp để biến Thánh Vực thành toà thành giữa không trung? Ngươi cho rằng ngươi có thể chưởng khống thập đại quy tắc?”

Minh Tâm cảm thấy chán ghét mấy câu hỏi của hắn, tiện tay vung lên.

Ầm! Tư Vô Nhai bị đánh bay ra xa.

Đám tu hành giả hắc liên lại lần nữa bay tới, lần này Tư Vô Nhai dùng sóng âm nói lớn: “Không muốn hy sinh vô ích thì cút hết cho ta!!”

Đám tu hành giả do dự nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

Tư Vô Nhai lại nói: “Ta lấy danh nghĩa Ma Thiên Các bảo đảm với các ngươi, đại địa sẽ không sụp đổ! Toàn bộ các ngươi mau cút khỏi đây!!”

Hàng trăm ngàn người nghe vậy bèn hành lễ với Tư Vô Nhai rồi rút lui như thuỷ triều.

Minh Tâm lắc đầu nói: “Sinh mệnh yếu ớt nhất lại cứ thích giãy giụa liều mạng.”

Đúng lúc này, phía tây nam truyền đến động tĩnh cực lớn. Ầm ầm ầm!

Minh Tâm không thèm nhìn tới mà nói: “Sư phụ ngươi hẳn đang ở Thánh Vực, chắc là hắn sẽ chấn kinh với kiệt tác của bản đế lắm.”

Trong Thông Thiên Kính truyền ra tiếng vang thật lớn. Thiên Khải Chi Trụ Trứ Ung nứt ra rồi hoàn toàn sụp đổ. Ngay sau đó thập điện cũng đứt đoạn, tách rời khỏi Thánh Vực.

Vô số lãnh thổ bát ngát đều ầm ầm sụp đổ, vùi chôn không biết bao nhiêu sinh linh.

Duy chỉ có Thánh Vực là sáng lấp lánh trên không trung.

Bí ẩn chi địa chỉ trong phút chốc đã chất đống vô số cự thạch và mảnh đại lục, sơn mạch và núi non hiểm trở lập tức hình thành, vô biên vô hạn!

Mọi chuyện đều có hai mặt.

Thái Hư sụp đổ, nhưng bí ẩn chi địa lại lần nữa có được quang minh. Một trăm ngàn năm qua sống trong sương mù u ám, nay bí ẩn chi địa lại được tân sinh, chỉ là tân thiên địa tạm thời chưa có sinh linh nào tồn tại.

. . .

Trong Thánh Thành.

Lục Châu nhìn thấy mười đồ đệ bị trói buộc, hàng chân mày khẽ nhíu lại. “Minh Tâm, đây là thủ đoạn của ngươi?”

Hắn tức giận bay lên không trung, trong tay xuất hiện một đạo kiếm cương không chút lưu tình bổ thẳng vào Thông Thiên Tháp.

Ầm!

Một chiêu chứa đầy lực lượng Thiên Đạo bộc phát ra sóng xung kích cường đại khiến vô số tu hành giả Thánh Vực phải sợ hãi lùi về sau, không còn chút ý niệm chiến đấu nào.

Một kiếm không đủ thì hai kiếm.

Lục Châu dùng hai tay cầm tia kiếm cương, mặc niệm thần thông Thiên thư, trên kiếm cương xuất hiện lam sắc điện hồ.

Khi tia kiếm cương kia sắp bổ xuống Thông Thiên Tháp lần nữa, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện kháng trụ đạo kiếm cương này. Hư ảnh không địch lại, lập tức bị kiếm cương ngàn trượng của Lục Châu đánh bay ra xa, phun đầy máu tươi.

Lục Châu liếc mắt nhìn về phía hư ảnh kia. “Quan Cửu.”

Quan Cửu không ẩn nấp mà lựa chọn đối mặt với Ma Thần, cũng chính là lão sư trước đây của hắn.

“Lão sư.”

“Một trăm ngàn năm trước, tên súc sinh nhà ngươi phản bội lão phu. Bây giờ còn muốn ra tay ngăn cản?”

Quan Cửu lắc đầu nói: “Ngài tha cho bọn hắn đi. Lão bách tính trong Thánh Thành là người vô tội, ngài phá huỷ Thông Thiên Tháp sẽ khiến toàn bộ Thánh Thành tiêu vong.”

Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu đã cho các ngươi cơ hội, là do các ngươi không trân quý.”

“Lão sư, cầu xin ngài lại cho mọi người một cơ hội!” Quan Cửu quỳ xuống nói.

Cái quỳ của hắn khiến đám Thánh Điện Sĩ động dung. Thân là một trong tứ đại chí tôn lại quỳ xuống cầu xin Ma Thần.

Lục Châu hờ hững đáp: “Vậy ai cho lão phu cơ hội?”

Trên bầu trời, mười đạo quang trụ không ngừng vận chuyển lực lượng sinh cơ và nguyên khí truyền vào Thái Hư. Nếu không chém đứt chúng, người mất mạng chính là mười đệ tử của hắn, ai cho hắn cơ hội?

Quan Cửu á khẩu không thể đáp lời. Sự tình phát triển cho tới lúc này đã vượt xa tầm nhìn của Quan Cửu, hắn ngẩng đầu giải thích:

“Ta thật sự không biết rõ tình hình, ta không ngờ muốn xây dựng lại thiên địa phải trả giá bằng tính mạng của bọn hắn…”

“Xảo biện!”

Lục Châu vung tay, kiếm cương ngàn trượng đánh về phía Quan Cửu. Đám Thánh Điện Sĩ muốn ra tay ngăn cản nhưng không gian bị khoá chặt, một kiếm kia đánh trúng lồng ngực Quan Cửu.

Quan Cửu bị đánh bay, trước ngực xuất hiện một lỗ máu, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Lục Châu lãnh đạm nói: “Lão phu truyền đạo cho ngươi, giúp ngươi tìm kiếm Mệnh Cách, hộ pháp cho ngươi. Ngươi còn có mặt mũi giằng co với lão phu?”

Quan Cửu miễn cưỡng ổn định thân thể, thều thào nói: “Học sinh biết mình đáng chết, nhưng bọn họ không đáng chết! Xin ngài hãy nghe ta, tha cho bọn họ một con đường sống.”

Lục Châu lắc đầu: “Kỳ Đồng đã tiên đoán tất cả mọi người đều sẽ chết, bao gồm cả lão phu. Ngươi chết, Thánh Điện Sĩ chết, toàn bộ người trong Thánh Vực cũng thế.”

Đám Thánh Điện Sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng không thôi.

“Minh Tâm!” Lục Châu trầm giọng nói, “Nếu đồ nhi của lão phu có mệnh hệ gì, lão phu sẽ huyết tẩy Thánh Thành!”

Toà pháp thân lóng lánh kim quang xuất hiện, chín đạo quang luân xoay tròn trong không trung. Nỗi sợ hãi tử vong ngập tràn toàn bộ Thánh Vực.

Quan Cửu cao giọng cầu khẩn: “Oan có đầu nợ có chủ, xin ngài tha cho bọn họ một con đường sống!”

“Lời cầu khẩn của ngươi không đáng một đồng.” Lục Châu thản nhiên đáp.

Đạo kiếm cương khổng lồ xuất hiện giữa không trung như lưỡi đao tử thần gác trên cổ tất cả mọi người, lúc nào cũng có thể bổ xuống.

Đúng lúc này, trên đỉnh toà Thông Thiên Tháp gần nhất đột nhiên truyền ra thanh âm: “Sư… sư phụ, thả… thả bọn hắn một con đường sống đi…”

Lục Châu nhướng mày nhìn về phía hình chiếu Thông Thiên Tháp. “Lão thất?”

“Chính hắn đã thả tứ sư huynh…” Tư Vô Nhai nói.

Lục Châu nhìn thoáng qua Quan Cửu, hừ một tiếng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Cùng lúc đó, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng.

“Thông đạo!” Đám Thánh Điện Sĩ kinh hỉ reo lên.

Quả nhiên, Minh Tâm Đại Đế chậm rãi bay ra khỏi thông đạo, toàn thân đắm chìm trong quang mang như thần minh hàng lâm.

Toàn bộ tu hành giả trong Thánh Vực đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô: “Cung nghênh Đại Đế trở về!”

Từng tiếng hô vừa chân thành vừa kích động, nhưng Quan Cửu chỉ cúi đầu xuống, buồn bực không nói một lời.

Thần sắc Minh Tâm Đại Đế bình tĩnh nhìn về phía Lục Châu. “Cảnh tượng này ngài có thấy quen thuộc không?”

Năm đó Thái Huyền Sơn huy hoàng hơn xa Thánh Vực. Lục Châu thu hồi pháp thân nhìn Minh Tâm. “Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK