Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2081 Ma Thần vô lại

Hai mắt ba vị thần tôn cũng sáng lên. Chỉ cần Chấp Minh tồn tại vĩnh viễn thì Thất Lạc Chi Quốc cũng vĩnh tồn trên thế gian, nếu gặp nguy hiểm gì thì di chuyển sang chỗ khác tránh né là được!

Một trăm ngàn năm qua bọn hắn gặp vô vàn sóng gió, rất nhiều con dân và tu hành giả tử vong. Tư Vô Nhai đến, hỗ trợ Thất Lạc Chi Quốc xây dựng trận pháp ổn định, đây cũng là một trong các nguyên nhân Bạch Đế rất thích hắn.

“Ngươi còn muốn gì nữa?” Chấp Minh hỏi.

Tới cũng tới rồi, đừng có keo kiệt nha. Đối diện với nhân loại cường đại nhất thế gian, lại có Bạch Đế bên cạnh chứng kiến, Chấp Minh rất sẵn sàng làm kèo mua bán tinh huyết này.

“Ngoại trừ một giọt tinh huyết, lão phu còn muốn mượn Thiên Hồn Châu của ngươi dùng một lát.” Lục Châu nói.

“. . .”

Bạch Đế, ba vị thần tôn: “? ? ?”

Lục Châu sao có thể bỏ qua cơ hội này. Lam pháp thân của hắn mới mười bảy Mệnh Cách, nếu có được Thiên Hồn Châu của thiên chi tứ linh thì sẽ mở ra được mấy Mệnh Cách nữa, thực lực của hắn sẽ nâng cao thêm một tầng.

Bạch Đế tỉnh táo lại, ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói: “Lục các chủ, đừng quên ước hẹn giữa chúng ta.”

“Trên đời này không có người nào giữ lời hơn lão phu đâu.” Lục Châu liếc mắt nhìn bọn hắn. “Với năng lực của lão phu, nếu không phải là việc quan trọng thì cần gì phải phí thời gian đi nói đạo lý với ngươi…”

Phần sau “cướp luôn không phải là được rồi sao?” Lục Châu không nói thẳng ra.

“. . .”

Bạch Đế và ba vị thần tôn đều không muốn đối địch với Ma Thần. Chấp Minh đương nhiên cũng hiểu phong cách làm việc của Ma Thần, chỉ là nghe được lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Để chứng minh năng lực của lão phu, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”

Lục Châu nhấc tay lên, một đóa lam liên hiện ra, Lục Châu điều động lực lượng trong Phục Sinh Hoạ Quyển và lực lượng Thiên Đạo dồn vào lam liên.

Lam liên bay tới đáp lên đầu Chấp Minh. Sinh cơ khổng lồ xoa dịu kỳ kinh bát mạch của nó, lực lượng phục sinh cường hoành làm Chấp Minh cũng phải kinh hãi.

Chấp Minh run giọng nói: “Thật là một loại lực lượng thần kỳ!”

Đám người tròn mắt kinh ngạc.

Lục Châu nói: “Đồng ý hay không tùy ngươi. Lão phu sẽ trả Thiên Hồn Châu cho ngươi trong vòng năm ngày, nếu ngươi không đồng ý thì lão phu sẽ rời đi, mọi hứa hẹn ban đầu đều không tính nữa.”

Về phần lão phu sau đó có cướp đoạt hay không lại là chuyện khác.

“. . .”

Chấp Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ hỏi: “Nếu ngươi không trả Thiên Hồn Châu cho ta thì sao?”

Lục Châu vung tay ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài. “Thứ này đưa cho ngươi giữ tạm. Ngươi hẳn phải hiểu được nó quý giá cỡ nào.”

Mọi người nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu đều lộ vẻ hâm mộ, đây chính là chí bảo có thể khống chế thời gian, nghe đồn chỉ có Ma Thần mới biết cách phát huy nó đến cực hạn, trở thành bảo vật chí cao vô thượng.

“Được!” Chấp Minh lập tức nói, “Thành giao.”

Đám người len lén nhìn Lục Châu, thầm nghĩ, nếu bây giờ khẩn cầu Ma Thần tiền bối truyền phương pháp vĩnh sinh cho mình thì hắn có đáp ứng không nhỉ?

Bạch Đế và ba vị thần tôn cũng đang nghĩ điều này, nhưng không ai dám nói ra lời không biết xấu hổ như thế.

Chấp Minh há miệng phun ra một cột nước, viên Thiên Hồn Châu bay ra trôi về phía Lục Châu.

Lục Châu cầm Thiên Hồn Châu thưởng thức hồi lâu mới cất kỹ.

Bạch Đế không nhịn được tò mò, chạy tới thấp giọng hỏi: “Không biết Lục các chủ muốn dùng Thiên Hồn Châu làm gì?”

Hắn đã là Ma Thần, Mệnh Cách đầy đủ, vì sao còn cần tới Thiên Hồn Châu? Hẳn là chuẩn bị cho đồ đệ sử dụng.

Chấp Minh hỏi: “Khi nào dạy ta phương pháp vĩnh sinh?”

Lục Châu thầm tính toán một chút rồi đáp: “Trong vòng ba trăm năm.”

“. . .”

Nghe vậy, Chấp Minh và đám người đều cảm thấy như mình vừa bị lừa. Thật là không ngờ đường đường là Ma Thần cũng chơi trò vô lại. T_T

Chấp Minh rất muốn trở mặt đòi quà, nhưng Lục Châu đã thu hồi Thiên Hồn Châu vào Đại Di Thiên Đại. “Lão phu đã nói là làm.”

Nói xong, hắn bay lên không trung, rời khỏi động.

Bạch Đế: “. . .”

Dù hắn là Đại Đế cũng chỉ biết nhún vai không có biện pháp. Đây là ước định giữa các ngươi, bản đế không phải người làm chủ nha!

Bạch Đế nói với Chấp Minh: “Chờ năm ngày đi.”

Chấp Minh đành ở đó đợi năm ngày. Bạch Đế cũng rời khỏi động, bay theo Lục Châu.

Lục Châu quay đầu nói: “Ngươi đã làm xong nhiệm vụ, không cần tiếp tục đi theo lão phu.”

“. . .”

Hay cho cái tên qua sông đoạn cầu nhà ngươi! Đồ vô tình. Ngươi đi rồi thì Thiên Hồn Châu của Chấp Minh biết tìm ai mà đòi đây?

Lục Châu lại nói: “Yên tâm, chuyện của Chấp Minh lão phu chắc chắn sẽ giữ bí mật. Năm ngày sau lão phu sẽ phái người đến trả Thiên Hồn Châu.”

Không chờ Bạch Đế mở miệng nói thêm một câu, Lục Châu đã lấy ngọc phù truyền tống ra bóp nát ngay tại chỗ.

“. . .”

Quang hoa lóe lên, thân ảnh Lục Châu đã biến mất. Bạch Đế sao dám dùng lực lượng quy tắc để ngăn Lục Châu lại, đành giống như một cô vợ nhỏ tức giận giậm chân một cái.

“Ngươi đánh bản thần làm gì?” Thanh âm trầm thấp từ dưới lòng đất truyền lên.

Bạch Đế: “. . .”

“Không có gì.” Hắn đành ảo não nói một câu.

Lúc này ba vị thần tôn và đám tu hành giả chạy tới, nhìn quanh nhìn quẩn chẳng thấy Lục Châu đâu. “Bệ hạ, hắn đâu rồi?”

“Đi rồi.”

“A?”

“Các ngươi muốn đuổi theo?” Bạch Đế hỏi ngược lại.

“. . .” Đám người á khẩu không thể trả lời.

Bạch Đế chắp tay sau lưng hừ một tiếng, trước đó dám khiêu khích quyền uy của bản đế, đợi lấy lại Thiên Hồn Châu cho Chấp Minh rồi, bản đế tính sổ với các ngươi!

. . .

Ma Thiên Các.

Lục Châu xuất hiện ở hậu sơn. Ngọc phù truyền tống quả nhiên là đồ tốt, về sau phải tích lũy nhiều một chút mới được.

Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện trong Đông Các.

“Người đâu.” Lục Châu truyền âm tới Nam Các.

Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng trong Nam Các không hề hay biết Lục Châu đã trở về, lập tức giật mình chạy tới Đông Các.

“Cơ tiền bối!”

“Sư phụ!”

Hai người đồng thời hành lễ.

Lục Châu vung tay, một giọt tinh huyết bay ra ngoài. “Đây là tinh huyết của Chấp Minh, mang đi cho Tư Vô Nhai sử dụng.”
Chương 2082 Ngưng tụ quang luân

Giang Ái Kiếm giật mình hô lên: “Chấp Minh?!”

“Bạch Đế đúng là biết tung tích của Chấp Minh.” Lục Châu giải thích.

“Thì ra là thế, Bạch Đế đúng là rất yêu quý Tư Vô Nhai nha.” Giang Ái Kiếm nói.

“Trong thời gian lão phu rời đi, hắn có tỉnh lại không?”

“Vẫn chưa.” Giang Ái Kiếm thở dài.

“Không cần vội, lão phu sẽ ở lưu lại Ma Thiên Các năm ngày.” Lục Châu nói.

Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng gật đầu rồi trở về Nam Các cho Tư Vô Nhai phục dụng tinh huyết.

Nghe được tin tức này, Vĩnh Ninh công chúa vui sướng vô cùng, chỉ hận không thể lập tức được trò chuyện cùng Tư Vô Nhai.

. . .

Trong Đông Các, Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra khảm vào tòa lam liên.

“Chỉ mong không hao tổn quá nhiều thọ mệnh.”

Lam liên hiện tại đã là mười bảy Mệnh Cách, Thiên Hồn Châu của Chấp Minh hẳn sẽ mở ra không dưới ba Mệnh Cách nữa.

Két.

Vừa khảm vào được một chút, liên tọa đã truyền tới thanh âm thanh thúy khiến hai mắt Lục Châu sáng lên. “Không hổ là Thiên Hồn Châu của thiên chi tứ linh, quá dễ dàng mở ra Mệnh Cách.”

Hắn vươn tay lấy Thiên Hồn Châu ra ngoài. Quả nhiên liên tọa lập tức tiến vào giai đoạn thứ hai.

Lục Châu lại truyền âm gọi: “Giang Ái Kiếm.”

Lúc này Giang Ái Kiếm vừa đem tinh huyết cho Tư Vô Nhai phục dụng, vội nói: “Muội muội, chăm sóc hắn một chút, ta đi một lát rồi trở lại.”

“Ừm.” Vĩnh Ninh công chúa còn ước gì tự mình chăm sóc cho Tư Vô Nhai. Tay chân tam ca quá vụng về thô ráp, làm sao chăm người bệnh tốt bằng nàng.

Không đợi Giang Ái Kiếm đứng lên, Vĩnh Ninh đã mặc kệ thân phận công chúa mà kéo hắn ra.

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Con gái lớn đúng là bát nước hất đi mà!!

Hắn buồn bực xoay người rời đi. Tới Đông Các, Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Cơ tiền bối gọi ta có việc gì thế?”

Lục Châu vung chưởng, Thiên Hồn Châu đẩy cửa bay ra ngoài, rơi vào tay Giang Ái Kiếm. “Đây là Thiên Hồn Châu của Chấp Minh, ngươi hẳn là biết cách đến hòn đảo thất lạc, trả vật này cho Bạch Đế đi.”

“Thiên Hồn Châu?!” Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên.

“Đừng có ý đồ gì với nó, lão phu đã hứa phải trả nó về cho Bạch Đế. Đi đi.” Lục Châu phẩy tay.

“Ngài không sợ ta làm mất sao?”

“Lão phu tin tưởng vào năng lực của ngươi.”

Lục Châu đang bận khai Mệnh Cách, không rảnh làm nhân viên chuyển phát nhanh.

Giang Ái Kiếm cười đáp: “Cơ tiền bối vẫn tin tưởng ta như thế. Điểm này ta đảm bảo ngài không nhìn lầm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Nói xong hắn mang Thiên Hồn Châu rời khỏi Ma Thiên Các.

Thông qua mấy lần di chuyển trong phù văn thông đạo, Giang Ái Kiếm cũng đến một khối đá ngầm trên Vô Tận Hải, bắt đầu đeo mặt nạ đỏ lên, phi hành tới hòn đảo thất lạc.

Vì muốn đóng vai Tư Vô Nhai, hắn và Lý Vân Tranh đều phải nghiêm túc học tập mọi chuyện liên quan đến Bạch Đế và Thái Hư, cho nên hắn hiểu rất rõ về hòn đảo thất lạc này.

Thấy hắn đến, đám bạch bào tu hành giả lập tức bay ra nghênh đón.

“Thất Sinh trở về rồi, mau đi bẩm báo Bạch Đế bệ hạ!”

Giang Ái Kiếm nói: “Không cần, hôm nay ta đến để trả thứ này.”

Hắn ném Thiên Hồn Châu ra. Thủ lĩnh bạch bào tu hành giả nhận lấy, kinh ngạc nói: “Vật này…”

Vừa dứt lời, thân ảnh Bạch Đế đã xuất hiện trước mặt mọi người, vui vẻ nói: “Thất Sinh, bản đế biết ngươi sẽ trở về mà!”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Sao ta cảm thấy ánh mắt Bạch Đế nhìn ta có vẻ… hơi mập mờ?!

“Bạch Đế bệ hạ, đồ vật đã trả về cho ngài, ta còn có việc quan trọng cần xử lý, cáo từ.” Giang Ái Kiếm vội nói.

Bạch Đế vung tay chụp một cái, Thiên Hồn Châu bay vào tay mình. Hắn kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”

Lục Châu mới lấy đi chưa bao lâu, nửa ngày đã đem trả về? Điều này khiến Bạch Đế nghi hoặc nghĩ mãi không rõ. Hắn vốn cho rằng Lục Châu lấy thứ này cho đồ đệ dùng, bây giờ xem ra không phải như thế.

Chẳng lẽ… chỉ là để thử lòng?

Bạch Đế chớp mắt một cái, lập tức nói: “Thất Sinh, ở lại uống chén trà đã nào.”

“Việc này…”

“Trước kia ngươi thích nói chuyện trời đất với bản đế lắm mà. Ngươi đã ở đây trăm năm, đây là nhà của ngươi, làm gì có ai về đến cửa nhà mà không vào xem một lần.”

Trong lòng Giang Ái Kiếm rất bất đắc dĩ, đành nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Bạch Đế lệnh cho người đưa Giang Ái Kiếm đến đạo trường, còn hắn thì đi đem Thiên Hồn Châu trả cho Chấp Minh.

Chấp Minh nghi hoặc hỏi: “Cơ lão ma đang thử lòng bản thần?”

Bạch Đế nghi hoặc hỏi: “Hắn họ Cơ?”

“Cơ là họ đầu tiên mà hắn dùng. Thời điểm nhân loại sinh ra, không ai có tên tuổi, chỉ có một vài người có danh hiệu. Về sau nhân loại tạo dựng nền văn minh, sinh ra các loại bộ tộc, bắt đầu truyền thừa dòng họ tộc nhân. Cơ lão ma đã từng có rất nhiều tên họ.”

Bạch Đế gật đầu, tán thưởng nói: “Thật muốn biết hắn rốt cuộc đã sống bao lâu.”

“Trừ phi chính miệng hắn nói cho ngươi biết, nếu không chẳng ai biết được.” Chấp Minh nói xong thì trầm mình xuống biển.

Bạch Đế nhìn biển cả bao la trước mặt, trong lòng cảm khái vô cùng. Trước kia khi hắn xưng đế, Ma Thần đã là tiền bối. Bốn vị Đại Đế ở trước mặt Ma Thần cũng chỉ là một đám trẻ con mà thôi.

. . .

Ba ngày sau.

Tại Đông Các xuất hiện một đạo quang trụ bắn thẳng lên trời, giữa trời có một đạo quang luân đang xoay tròn.

Chư Hồng Cộng từ trong Nam Các bay ra, ngẩng đầu nhìn về phía quang luân. “A? Sư phụ lại ngưng tụ quang luân rồi?”

Mà lúc này Lục Châu cũng kinh ngạc vô cùng, nhìn tòa lam liên trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Tu hành giả chỉ có tiến vào đẳng cấp Chí Tôn mới có thể ngưng tụ quang luân, mỗi ba quang luân sẽ đối ứng với một đại cấp bậc. Nhưng lam pháp thân chỉ mới mười chín Mệnh Cách, sao đột nhiên lại ngưng tụ quang luân?

“Quả nhiên là tự do chi thân, tự do tới mức này đúng là không ai bì nổi rồi.”

Lần trước khai thập tứ diệp đã đủ khiến Lục Châu giật mình, bây giờ lại còn ngưng tụ cả quang luân, đây là pháp thân quái thai gì thế này?

Suy tư một hồi, Lục Châu quyết định mặc kệ nó. Mạnh là được.
Chương 2083 Lão ma đầu vô sỉ

Đạo quang trụ thứ ba, thứ tư và thứ năm lần lượt xuất hiện, quang luân rốt cuộc cũng hóa thành thiên luân màu xanh lam.

Lục Châu mừng rỡ vô cùng. Hắn không chỉ hình thành thiên luân mà lam pháp thân cũng đã mở ra hai mươi hai Mệnh Cách.

Lục Châu đứng lên, hư ảnh xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các.

Chư Hồng Cộng cao giọng hô lên: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ thần uy cái thế, thiên thu vạn đại!”

Lục Châu nhướng mày nhìn hắn. Đồ hỗn trướng này, định la ầm lên cho cả thiên hạ đều biết hay gì?

“Sao ngươi lại ở đây?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi thấy sư phụ phóng thích ra quang luân nên rất rung động, không ngờ sư phụ lại cường đại như vậy.” Chư Hồng Cộng đáp.

Lục Châu không ngờ lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy. Xem ra sau này muốn tu hành phải chú ý một chút mới được. Nếu dám tu hành ở Thái Hư thì e là sẽ bị rất nhiều cường giả vây xem.

“Thất sư huynh của ngươi tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa ạ, có lẽ do tinh huyết ảnh hưởng nên còn cần thêm một chút thời gian.” Chư Hồng Cộng nói.

“Vi sư còn phải đi tìm tinh huyết, ngươi ở lại Ma Thiên Các thủ hộ hắn.”

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ bảo vệ thất sư huynh thật tốt!”

Lục Châu gật đầu, thân ảnh biến mất.

Thông qua phù văn thông đạo, Lục Châu xuất hiện ở Thôn Than rồi bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Khi hắn bay đến gần, hai vầng minh nguyệt đột nhiên sáng lên, đó là đôi mắt của Mạnh Chương. Quang hoa bắn ra soi sáng không gian vạn mét, sau đó tập trung nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu dừng lại, ngẩng đầu nói: “Mạnh Chương, đã lâu không gặp.”

“. . .”

Mạnh Chương lập tức nhận ra hắn, hai vầng minh nguyệt tối sầm lại, không gian rơi vào hắc ám.

“? ? ?” Lục Châu gọi. “Mạnh Chương?”

Quái vật trong mê vụ vẫn không có chút động tĩnh nào, tựa như không nghe thấy.

Lại còn giả vờ điếc?

Lục Châu tiếp tục bay về phía trước. “Lão phu tìm ngươi có việc, ra đây đi.”

Không gian vẫn vô cùng tĩnh lặng.

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Nếu ngươi không ra thì lão phu đánh gãy Thiên Khải Chi Trụ à!”

Trong mê vụ vẫn không có động tĩnh nào, Lục Châu nâng tay, Trấn Thiên Xử xuất hiện tỏa ra khí tức đáng sợ tựa như có thể xuyên thủng mọi vật thể.

Ầm ầm!

Trên không trung, một đạo thiểm điện đánh xuống, chuẩn xác giáng vào người Lục Châu. Lục Châu lười tránh né, thậm chí lười phòng ngự, mặc kệ cho lôi điện đánh trúng người mình nổ lốp bốp nhưng lại chẳng gây ra tí thương tích nào.

Lần đầu gặp Mạnh Chương, lam pháp thân của hắn yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, hiện tại lam pháp thân đã là cường giả trưởng thành, lực lượng của Mạnh Chương lúc này tựa như ly trà giải khát cho hắn, đánh càng nhiều càng sướng nha.

“? ? ?”

Hư ảnh Mạnh Chương rốt cuộc cũng xuất hiện, hóa thành hình người, vẻ mặt không vui nói: “Lại là ngươi.”

“Sao không thể là lão phu hả?”

“Ma Thần, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi đi con đường vĩnh sinh của ngươi, ta đi con đường thiên địa cân bằng của ta, hai chúng ta không liên quan đến nhau, sao cứ tới làm phiền ta hoài vậy?” Mạnh Chương càu nhàu.

“Phiền?”

Lục Châu không hiểu nói, “Lão phu có ơn với ngươi, sao có thể nói không liên quan để rũ sạch quan hệ?”

“Chuyện nào ra chuyện đó, ân tình của ngươi ta đã trả xong rồi.”

“Một viên Thiên Hồn Châu đã xem như xong? E là chưa đủ đâu.” Lục Châu đáp.

“Ngươi dù sao cũng là Ma Thần tung hoành thiên hạ, có thể nói đạo lý một chút không vậy?”

“Lão phu luôn nói đạo lý!”

“. . .”

Thấy hắn nghẹn lời, Lục Châu nói tiếp: “Hôm nay lão phu đến không phải để làm khó ngươi mà là có hai việc muốn thỉnh giáo.”

Mạnh Chương cười ha hả: “Đường đường là Ma Thần đại nhân lại đi thỉnh giáo thiên chi tứ linh đã hao mòn linh lực?”

“Việc này chỉ có ngươi giúp được lão phu thôi. Hôm nay nếu ngươi không chịu giúp, lão phu đành phải phá nát Thiên Khải Chi Trụ này. Muốn chết thì chúng ta cùng chết.” Lục Châu nói.

“. . .”

Lão ma đầu vô sỉ! Đây chính là cách ngươi nói đạo lý hả?!

Thấy trong tay Lục Châu cầm Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến, trong lòng Mạnh Chương không khỏi nghi hoặc. Đồ Vũ Hoàng quản lý sao lại rơi vào tay Ma Thần?

“Không phải ngươi định đâm phá trời đó chứ?” Mạnh Chương nghiêm túc hỏi.

“Ngươi là thiên chi tứ linh, hẳn phải hiểu rõ một điều, cho dù lão phu không phá thì trời này sớm muộn gì cũng sập. Vũ Hoàng giao thứ này cho lão phu chẳng qua là muốn gắp lửa bỏ tay người, có ý đồ vu oan giá họa ti tiện mà thôi.”

Mạnh Chương trầm mặc, hắn thủ hộ Thôn Than lâu như vậy sao có thể không biết tình huống của Thiên Khải Chi Trụ.

Lục Châu tiếp tục nói: “Hai việc này đối với ngươi rất là đơn giản.”

Mạnh Chương đành hỏi: “Sợ ngươi rồi đó. Nói đi, muốn ta làm cái gì?”

“Thứ nhất, cho mượn một giọt tinh huyết đi. Lão phu nếu không nói đạo lý thì đã cướp luôn từ đầu rồi.”

“. . .”

Lời này của ngươi nghe có lý đó, nhưng vì sao lại khiến ta cảm thấy tức giận như vậy nhỉ?

Mạnh Chương trợn trừng mắt nhìn Lục Châu. Từ lúc Lục Châu vừa đến, Mạnh Chương đã cảm giác được thực lực của đối phương rất cường đại, nếu đánh thật thì chưa chắc hắn thắng nổi.

“Cho ngươi là được. Nói trước nha, làm xong hai việc này thì quan hệ giữa chúng ta chấm dứt đó.” Mạnh Chương nói.

“Chuyện đó tính sau.”

“? ? ?” Mạnh Chương ngẩng đầu, khói xịt ra từ hai lỗ mũi.

“Về sau có khi ngươi sẽ muốn nhờ cậy lão phu, ngươi chắc chắn muốn kết thúc quan hệ?” Lục Châu hỏi ngược lại.

Câu nói này khiến Mạnh Chương giật mình. Trên đời này làm gì có ai ngu đến nỗi từ chối lời hứa hẹn của Ma Thần?

Nghĩ vậy, Mạnh Chương hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Không hổ là thiên chi tứ linh, thông minh hơn đám ngu xuẩn thích đối nghịch với lão phu nhiều. Chuyện thứ hai rất đơn giản, Giám Binh Bạch Hổ đang ở đâu?”

Mạnh Chương nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm Giám Binh làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ muốn mượn một giọt tinh huyết của hắn thôi.” Lục Châu thành thật đáp.

“. . .”

Lão ma đầu này có phải có đam mê sưu tập tinh huyết không? Chậc, đam mê này có hơi biến thái nha?

Mạnh Chương không khỏi lùi về sau một chút. “Thật sự chỉ lấy một giọt?”

“Một giọt đủ rồi.” Lục Châu đáp.
Chương 2084 Tung tích của Giám Binh

“Từ một trăm ngàn năm trước Giám Binh và ta đã tách ra. Hắn không ở bí ẩn chi địa, cũng không rời Thái Hư. Ngươi có thể đến Thái Hư tìm hắn.” Mạnh Chương nói.

“Thái Hư?” Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Thánh Điện có Cán Cân Công Chính, hắn còn dám ở lại Thái Hư?”

“Cho nên ngươi đoán xem, hắn ở chỗ nào mới không ảnh hưởng đến cân bằng?”

Lục Châu nghe vậy lập tức nghĩ tới một nơi quen thuộc —— viễn cổ phế tích.

Lục Châu từng đến viễn cổ phế tích một lần, tìm thấy Vô Thần Luận Giáo Hội ở đó. Vô Thần Luận Giáo Hội không xung đột với Thánh Điện và thập điện, cũng không lo lắng bị Cán Cân Công Chính phát hiện là bởi vì bọn hắn ở ngay bên dưới khu vực hạch tâm, ẩn trong đại địa.

“Lão phu nhớ rồi, nếu ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói với lão phu.” Lục Châu gật đầu.

Mạnh Chương nghe vậy lập tức rút ra một giọt tinh huyết đẩy về phía Lục Châu.

Hắn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ bởi câu nói của Lục Châu, lát sau mới lên tiếng: “Ta đúng là có một việc đang muốn nhờ ngươi… A, người đâu?!”

Bản thể Mạnh Chương mở mắt ra, phạm vi trăm dặm quanh Thiên Khải Chi Trụ đều sáng như ban ngày, hắn phát hiện Ma Thần đã đạp không vọt đi thật xa.

Mạnh Chương nổi quạu. “Ma Thần, đồ lão bất tử nhà ngươi!”

Hắn không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, càng không dám đuổi theo Ma Thần, đành phải tức giận càu nhàu.

Vừa nói xong, phía xa truyền tới thanh âm: “Lão phu có việc gấp phải đi trước, ngày khác chắc chắn sẽ đến tìm ngươi.”

“Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm.”

Mạnh Chương hậm hực nhắm mắt lại, không gian lại chìm vào bóng tối.

. . .

Lấy được tinh huyết, Lục Châu không về Ma Thiên Các mà bay tới một cánh rừng, lấy phù chỉ ra thiêu đốt.

Trong hình chiếu xuất hiện thân ảnh của Yến Quy Trần, Chu chưởng giáo và Sở Liên. Ba người quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”

“Miễn lễ.” Lục Châu nói, “Lão phu có việc quan trọng cần hỏi các ngươi.”

“Xin Ma Thần đại nhân cứ việc phân phó, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, dù có phải thịt nát xương tan thì ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.” Chu chưởng giáo cao giọng nói.

“. . .”

Sở Liên và Yến Quy Trần chậm hơn một nhịp, ảo não nắm chặt nắm đấm. Quả nhiên trình độ vỗ mông ngựa của Chu chưởng giáo vẫn là nhất lưu.

Lục Châu nói: “Lão phu nhận được tin tức Giám Binh Bạch Hổ đang ở trong viễn cổ phế tích, các ngươi có từng gặp hắn không?”

“Giám Binh Bạch Hổ?” Ba người cả kinh.

Sở Liên nói: “Giám Binh là một trong thiên chi tứ linh, chúng ta chưa từng nhìn thấy nó!”

“Thiên chi tứ linh luôn xem việc giữ gìn thiên địa cân bằng là nhiệm vụ cả đời, viễn cổ phế tích cực kỳ hoang vu, nguyên khí có hạn, sao hắn lại ở nơi này được nhỉ?” Chu chưởng giáo nghi hoặc nói.

Lục Châu nhíu mày. Xem ra Vô Thần Luận Giáo Hội không biết vị trí của Bạch Hổ.

“Ma Thần đại nhân, nếu chúng ta biết thì đã nói với ngài từ lâu, dựa vào tu vi và địa vị của chúng ta thì quả thật không có tư cách biết vị trí của hắn…”

Lục Châu thấy bọn hắn không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng không khỏi buồn bực. Rốt cuộc Giám Binh đang ở đâu đây?

“Ma Thần đại nhân!” Chu chưởng giáo đột nhiên giơ tay xin phép.

“Nói đi.”

“Chúng ta vừa nhận được tin tức, giáo chủ đại nhân, cũng chính là tín đồ số một của ngài sẽ trở về vào chiều nay.” Chu chưởng giáo hưng phấn nói.

Yến Quy Trần, Sở Liên: “. . .”

Móa, lại bị hắn giành nói trước!

Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu có việc quan trọng, chưa có thời gian gặp giáo chủ các ngươi, bảo hắn chờ đi.”

Nói xong Lục Châu cắt đứt hình ảnh, tiếp tục suy nghĩ vị trí của Giám Binh.

Cảm ứng giữa thiên chi tứ linh sẽ không sai, Mạnh Chương nói hắn ở trong phế tích thì chắc chắn là hắn ở đó. Nghĩ vậy, Lục Châu quyết định đi tới phế tích một chuyến.

Lục Châu sử dụng mấy lần phù văn thông đạo để di chuyển tới phế tích, tốn chưa đến một canh giờ.

Khi sắp đến phế tích, hắn cảm nhận được động tĩnh từ phù chỉ bèn ngừng lại, lấy phù chỉ ra xem.

Trên phù chỉ xuất hiện một hàng chữ: “Sư phụ, thất sư huynh tỉnh rồi. Hắn nói giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội chính là Giám Binh, chúng đồ nhi cung nghênh người trở về.”

Chỉ có hàng chữ này nhưng tin tức trong đó lại khiến Lục Châu kinh ngạc.

“Giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội chính là Giám Binh?” Lục Châu rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, vô tình gặp được chẳng tốn chút công sức nào.”

Hắn hóa thành hư ảnh, không ngừng thi triển thần thông đại na di, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

. . .

Tại viễn cổ phế tích.

Trong khu thành cổ, ba vị chưởng giáo ngồi trong phòng nghị sự ngơ ngác chẳng hiểu gì.

“Ma Thần đại nhân tìm Giám Binh làm gì nhỉ?” Sở Liên nói.

“Theo lời Ma Thần đại nhân thì Giám Binh đang ở trong viễn cổ phế tích. Nhưng mà vì sao chúng ta chưa từng nhìn thấy hắn?” Chu chưởng giáo nghi ngờ hỏi.

“Thôi đừng nghĩ nhiều, đợi giáo chủ trở về rồi tính.”

Ba người ngồi tĩnh tọa trong phòng nghị sự, thỉnh thoảng lại uống trà tán gẫu. Khoảng một khắc đồng hồ sau, bên ngoài truyền tới thanh âm:

“Cung nghênh giáo chủ trở về!”

Ba vị chưởng giáo lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, nhìn thấy trên không trung xuất hiện một nam tử mặc trường bào xám, khí thế rộng rãi, dáng vẻ phóng khoáng đang bay tới, lập tức khom người nói:

“Cung nghênh giáo chủ trở về!”

Ngay sau đó, giọng của Chu chưởng giáo rõ ràng cao hơn đến mấy tông: “Giáo chủ, ngài trở về thì tốt quá!”

Yến Quy Trần, Sở Liên: “. . .”

“Các vị huynh đệ, bản giáo chủ về rồi đây!” giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội cười ha hả, sau đó hỏi, “Ủa Đỗ chưởng giáo đâu?”

Chu chưởng giáo tiếp tục cao giọng đáp: “Bẩm giáo chủ, Đỗ chưởng giáo chết rồi!”

“. . .” Giáo chủ khẽ nhíu mày. “Ta cảm thấy ngươi có vẻ là lạ, Đỗ chưởng giáo chết sao ngươi cười tươi như hoa vậy?”

Ầm!

Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Ma Thần đại nhân tái hiện nhân gian, mấy ngày trước vừa giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội. Đỗ chưởng giáo có mắt không tròng chọc giận Ma Thần đại nhân nên bị tru sát.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kích động nhìn giáo chủ, tiếp tục nói: “Giáo chủ, Ma Thần đại nhân vẫn luôn chờ ngài trở về đó!”
Chương 2085 Tên lừa đảo cao cấp

Yến Quy Trần và Sở Liên nhìn đến tê cả da đầu. Chu chưởng giáo ngươi bớt bớt giùm cái, liên tiếp giành vỗ mông ngựa như vậy có cần thiết không hả?

Chát!

Giáo chủ tiến lên cho Chu chưởng giáo một bạt tai.

Chu chưởng giáo ngây ngốc, Yến Quy Trần và Sở Liên theo bản năng lùi lại một bước, cảm giác như mình cũng vừa bị đánh. Ba người đều kinh ngạc nhìn giáo chủ.

Giáo chủ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là hồ đồ rồi, Ma Thần đại nhân đã chết bao nhiêu năm!!”

“? ? ?”

Giáo chủ ơi, ngươi lại mắc bệnh giống với Đỗ Thuần rồi. Tật xấu này nhất định phải trị nha.

Chu chưởng giáo kiên trì nói: “Giáo chủ đại nhân, Ma Thần đại nhân tự mình giá lâm, Sở chưởng giáo và Yến chưởng giáo đều có thể làm chứng, các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội cũng có thể làm chứng, ngày hôm đó chúng ta đều nhìn thấy Ma Thần đại nhân khống chế Thiên Đạo Đại Kỳ.”

“Hửm?” Giáo chủ nhướng mày.

Yến Quy Trần khom người nói: “Bẩm giáo chủ đại nhân, lời Chu chưởng giáo nói là thật. Tin tức Ma Thần tái hiện đã truyền đi khắp Thái Hư, trước kia Ma Thần còn đánh giết Đồ Duy Đại Đế, mấy hôm trước chúng ta cũng nhìn thấy Hỏa thần Lăng Quang!”

“Hỏa thần?” Sắc mặt giáo chủ biến hóa, “Lăng Quang ơi là Lăng Quang, ta biết ngay ngươi còn sống!”

“Giáo chủ đại nhân anh minh!”

Khi Thái Hư đồn đãi Hỏa thần đã chết, giáo chủ cũng nói Hỏa thần Lăng Quang không hề chết, quả nhiên lời này nói đúng rồi.

Giáo chủ tiếp tục nói: “Có phải là đệ tử Ma Thần giả mạo hắn không?”

Đệ tử kế thừa năng lực của Ma Thần, điều khiển được Thiên Đạo Đại Kỳ cũng không có gì lạ.

“Việc này…” Yến Quy Trần lắc đầu nói, “Không có khả năng cho lắm, tứ đại Chí Tôn không có năng lực này, mà đệ tử hiện tại của Ma Thần thì đều còn yếu.”

Chu chưởng giáo lại nói: “Ma Thần đại nhân bảo ngài chờ ở đây, hắn sẽ đến gặp ngài.”

Giáo chủ cười ha hả nói: “Bản giáo chủ tạm thời tin ngươi…”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, ta cũng muốn nhìn xem tên giả mạo nào lại có thể lừa gạt được cả ba vị chưởng giáo.

"Đa tạ giáo chủ đại nhân. Hai ngày tới ngài đừng rời khỏi giáo hội nhé!" Chu chưởng giáo đứng lên đi tới trước mặt giáo chủ nói.

Giáo chủ: ? ? ?

“Ngươi đang làm gì?”

“Ma Thần đại nhân nói sẽ đến gặp ngài.”

“Yến Quy Trần, Sở Liên, kéo hắn xuống đánh ba mươi trượng để hắn nghĩ cho rõ ai mới là giáo chủ!” Giáo chủ trầm giọng quát.

“Vâng.” Yến Quy Trần và Sở Liên đi tới hai bên giáo chủ, ăn ý giữ chặt cánh tay hắn lại.

Giáo chủ: ? ? ?

“Giáo chủ đại nhân, ngài chịu khó đợi hai ngày, đến lúc đó ngài sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta.” Yến Quy Trần nói.

“Hỗn trướng! Các ngươi là đồ hỗn trướng…” Giáo chủ há mồm mắng to.

Không ngờ lại nuôi một đám bạch nhãn lang, tức chết ta!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Yến Quy Trần, Sở Liên, Chu Trình ở đâu?”

Ba vị chưởng giáo giật mình, vội vàng vứt giáo chủ lại, quay đầu chạy ra bên ngoài. Gương mặt giáo chủ đã đen hơn đít nồi.

Ba người chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy Lục Châu đang lơ lửng giữa không trung lập tức quỳ một gối xuống nói: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân!”

Bọn hắn cũng rất kinh ngạc. Vừa rồi Ma Thần đại nhân bảo giáo chủ đại nhân chờ ở đây, không ngờ lại đến nhanh như vậy. Nghĩ tới đây ba người không khỏi hết hồn, cũng may vừa rồi bọn hắn ngăn giáo chủ lại!

“Bao giờ giáo chủ của các ngươi mới về?” Lục Châu hỏi.

Ba người theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng nghị sự. Giáo chủ vừa hay bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Người trước mặt từ điệu bộ, khí thế đến từng cái giơ chân nhấc tay đều toát ra phong phạm vương giả, chẳng trách tẩy não được ba vị chưởng giáo.

Gia hỏa này quả nhiên là tội phạm lừa đảo cao cấp, hắn giết Đỗ Thuần chứng tỏ kẻ đến không thiện, phải cẩn thận đối phó mới được, trước tiên giả vờ phục tùng, sau lại nghĩ cách vạch trần hắn!

Nghĩ tới đây, giáo chủ cũng khom người hành lễ: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”

Lục Châu cũng hơi bất ngờ, còn tưởng phải tốn mấy câu mới chứng minh được thân phận của mình, không ngờ tên giáo chủ này lại thông minh như vậy, không hổ là chủ của một giáo hội.

Chu chưởng giáo xoay người lại kéo tay giáo chủ: “Giáo chủ, ngài là tín đồ số một của Ma Thần đại nhân, lý ra nên quỳ xuống hành lễ!”

Về nguyên tắc thì địa vị giáo chủ cao hơn chưởng giáo, nhưng ngày thường bọn hắn tựa như huynh đệ với nhau nên không quá coi trọng lễ tiết.

Quỳ xuống? Không có cửa nha!

Giáo chủ vẫn chỉ khom người, lộ vẻ không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Lục Châu lắc đầu nói: “Lễ nghi phiền phức thì miễn đi, bản tọa đến giáo hội chủ yếu là vì hai việc.”

Giáo chủ khom người đáp: “Mời Ma Thần đại nhân nói.”

Chu chưởng giáo quay đầu nhìn thoáng qua. Sao giáo chủ lại không kích động tí nào vậy nhỉ?

Lục Châu nói: “Những người khác lui ra, ba vị chưởng giáo và Giám Binh lưu lại.”

Giám Binh?

Ba vị chưởng giáo lập tức kinh hãi nhìn quanh. Giám Binh ở đâu cơ? Sao bọn ta không thấy?

Chỉ có giáo chủ cả kinh ngẩng phắt đầu lên nhìn Lục Châu.

Hư ảnh Lục Châu lóe lên rồi xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay khẽ vỗ vai hắn mấy cái, giọng điệu nhu hòa nói: “Bản tọa tìm được ngươi không dễ.”

“A, việc này…” Giáo chủ theo bản năng lui lại mấy bước.

Tên lừa đảo này thật có thủ đoạn! Hắn làm việc luôn kín kẽ trời không biết đất không hay, vậy mà kẻ này lại biết thân phận hắn. Tuy vậy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, muốn chờ xem tên lừa đảo định làm gì.

Giám Binh bỗng cao giọng nói: “Vâng ——”

Tiếng “Vâng” kéo dài khiến ba vị chưởng giáo tê cả da đầu. Tuy là trước đó giáo chủ có vẻ não tàn như Đỗ Thuần nhưng năng lực chấp nhận sự thật quá mạnh đi, cũng may giáo chủ không khiêu khích Ma Thần đại nhân khiến ba người nhẹ nhõm thở phào một cái.

Bốn người theo Lục Châu tiến vào phòng nghị sự.

Giám Binh vốn định ngồi vào vị trí giáo chủ, chợt nhớ tới Lục Châu bèn ra dấu mời: “Ma Thần đại nhân, mời ngài ngồi.”

Lục Châu khẽ gật đầu, ngồi vào ghế chủ tọa rồi nhìn Giám Binh.

Giám Binh là thiên chi tứ linh, hắn hóa thành hình người trông lại giống Võ Đại Lang, thân người không cao nhưng tướng mạo sang sảng, rắn chắc dị thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK