Tại vùng đất thất lạc ở Vô Tận Hải.
Trên một ngọn núi cao sừng sững có một toà cung điện khổng lồ. Khắp núi đồi mọc đầy cây phong già, hàng lá đỏ bao phủ cả không gian.
“Bệ hạ, khoảng thời gian vừa qua thuộc hạ vẫn luôn quan sát hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Người cầm thương thì chăm chỉ khắc khổ, chỉ là quá cương trực thẳng thắn nên cứng nhắc khô khan. Người còn lại thì…” Một nam tử mặc hoa phục đang khom người bẩm báo với Xích Đế.
Xích Đế khí thế bất phàm đứng ngoài cửa điện ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, thản nhiên nói: “Tiếp đi.”
“Người còn lại cả ngày chỉ biết có ngủ, không hề đứng đắn chút nào. Đã vậy nhân phẩm còn có vấn đề.”
“Sao lại nói thế?” Xích Đế cau mày hỏi.
“Tác phong làm việc của hắn rất xảo trá, thích tránh né giảo hoạt, lại không có nguyên tắc.”
“Suy cho cùng hắn vẫn là người trẻ tuổi, ngươi hãy dạy thêm cho hắn đạo lý làm người.” Xích Đế nói.
“Việc này…” Nam tử lộ vẻ khó xử, hắn cũng đã thử dạy dỗ rồi. “Kẻ không cần mặt mũi… e là không dạy nổi.”
Xích Đế mặt không đổi sắc nói: “Vậy thì phải càng dụng tâm mà dạy chứ!”
“…Vâng.” Nam tử không dám tiếp tục càu nhàu.
Xích Đế thở dài một tiếng: “Hiện tượng mất cân bằng chỉ tăng chứ không giảm, nếu Thái Hư sụp đổ, Nam vực cũng chẳng khá hơn gì.”
“Bệ hạ dạy phải, là thuộc hạ nhỏ nhen. Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, chân thành đối đãi dạy dỗ hắn, cố gắng trong một trăm năm giúp hai người bọn họ lĩnh ngộ đại đạo.”
Chuyện tương tự cũng phát sinh ở chỗ Bạch Đế và Thanh Đế.
Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ tu hành giới sắp phải chịu một tràng tai nạn lớn chưa từng có.
Đại Uyên Hiến.
Vũ tộc và các tộc nhân dị quốc cùng bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ. Vũ Hoàng tuyên bố bế quan trăm năm để tấn thăng Đại Đế, toàn bộ Vũ tộc đều không được phép rời khỏi Đại Uyên Hiến.
Trong Ngũ đế.
Duy chỉ có Hắc Đế không có được hạt giống Thái Hư nên thường xuyên đến khiêu khích Thanh Đế, Xích Đế và Bạch Đế.
Nhờ vậy, Thái Hư được an tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn, không phát sinh sự tình đặc biệt nào.
Đoan Mộc Điển cũng trở lại Thái Hư, thường xuyên đến Thượng Chương điện và Thánh Điện.
. . .
Bảy mươi năm trôi qua như một cái chớp mắt, người tu hành không biết năm tháng.
Trong Thượng Chương điện.
Một cô nương mặc hồng y tự nhiên hào phóng và một cô nương xinh đẹp mỹ lệ hoạt bát khả ái cùng nhau đi vào đại điện yết kiến Thượng Chương Đại Đế.
Bảy mươi năm qua, quan hệ giữa hai nàng và các tu hành giả trong Thượng Chương điện khá hoà hợp. Trừ việc tu hành, hàng ngày còn có các lão sư đến truyền thụ tri thức cho các nàng. Cho dù người trong điện khác thường nhắc nhở đây là tẩy não, là lừa gạt, nhưng các nàng cũng không bài xích.
Trong đại điện.
“Hai người các ngươi đến tìm bản đế có việc gì?”
Mỗi khi nhìn hai nàng, Thượng Chương đều có cảm giác đang nhìn hài tử nhà mình nuôi lớn, thế nên thường xuyên thiên vị không ít lần. Trong ngoài Thượng Chương điện cũng không ai dám nói gì về việc này.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ tạ thế đã trăm năm. Ta muốn đi bái tế người một lần.”
Ban đầu Thượng Chương còn đi cùng các nàng, về sau hắn đâm lười, chỉ phái người đi theo hộ tống hai nàng đến Đôn Tang.
“Ngoài ra ta còn một việc muốn nói, hy vọng bệ hạ đáp ứng.”
Thượng Chương nói: “Nha đầu nhà ngươi lá gan không nhỏ, càng lúc càng quá phận. Nói đi, là việc gì?”
Tiểu Diên Nhi cười đáp: “Ta muốn gặp các sư huynh sư tỷ.”
“Sư huynh sư tỷ?” Thượng Chương gật đầu, đã có sư phụ thì có đồng môn cũng là đương nhiên. “Ngươi ở Thái Hư đã trăm năm mà vẫn còn nhớ tình đồng môn, rất tốt. Bản đế cho phép.”
Thượng Chương Đại Đế phất tay, một hư ảnh xuất hiện bên cạnh hắn chắp tay nói với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Đưa bọn họ đến Thái Hư ở mấy ngày là được.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Thật có thể sao?”
“Chuyện phàm trần tục thế, không có gì là Đại Đế bệ hạ không làm được.” Hư ảnh nói.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy lập tức vui vẻ gật đầu.
Vị thần tử đứng bên cạnh Thượng Chương Đại Đế lại nói: “Nói cho ta biết danh tính và nơi ở của bọn hắn, trong vòng ba ngày ta sẽ đưa bọn hắn đến đây.”
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói: “Thanh Đế, Xích Đế, còn có…”
Nói tới đây, nàng bỗng chú ý thấy thần sắc của Thượng Chương Đại Đế và vị thần tử có chút kỳ quái.
Vị thần tử hỏi: “Thanh Đế tìm được hai vị nắm giữ hạt giống Thái Hư, một người là cao thủ đao pháp, một người là cao thủ kiếm đạo. Cả hai đều có tác phong làm việc thành thục, tâm cảnh kiên định, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Mười năm trước khi đi bái phỏng Thanh Đế ta đã từng gặp hai người này. Bọn hắn thường xuyên cãi cọ, chỉ khi tách ra mới thấy có phong phạm cao thủ. Diên Nhi cô nương đang nói hai người này là sư huynh của cô nương?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Thượng Chương Đại Đế khẽ cau mày nói: “Không phải là mấy người nắm giữ hạt giống Thái Hư được Bạch Đế và Xích Đế thu vào dưới trướng cũng là đồng môn của ngươi đó chứ?”
Tiểu Diên Nhi lại gật đầu.
Thượng Chương Đại Đế: “. . .”
Hắn bỗng quay đầu nhìn về phía Hải Loa: “Cho nên Hải Loa cũng là sư tỷ của ngươi?”
Hải Loa xua tay nói: “Nàng… nàng là sư tỷ của ta.” Càng nói giọng nàng càng thấp, sau đó cúi đầu như một đứa trẻ đã làm sai.
Tiểu Diên Nhi xấu hổ cười: “Ta không cố ý giấu diếm ngươi, nhưng mà trong Thái Hư có quá nhiều người xấu. Đại Đế bệ hạ đối xử tốt với tỷ muội chúng ta nên bây giờ ta mới nói đó.”
Thượng Chương Đại Đế không tức giận, chỉ có kinh ngạc.
Vị thần tử kia dè dặt hỏi: “Không phải là tất cả những người nắm giữ hạt giống Thái Hư đợt vừa rồi đều là đồng môn của ngươi đó chứ?”
Câu này hắn chỉ hỏi thử thế thôi, nào ngờ Tiểu Diên Nhi vẫn thành thật gật đầu.
“. . .”
Gật đầu xong nàng mới nhớ ra một người, vội lắc đầu nói: “Thất Sinh thì không phải.”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Bản đế tìm được các ngươi đều là nhờ thủ đoạn của hắn.”
“Cái người đó thật đáng ghét.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Vì sao lại chán ghét hắn?” Thượng Chương Đại Đế giang tay đầy khí thế, “Chẳng lẽ nơi này không tốt hơn việc ngươi lang thang khắp nơi trong hang cùng ngõ hẻm hay sao?”
Chương 1917 Thức tỉnh
@quangtrungtruong1993: Hic mỗi tuần đều có gần 40 chương mà đạo hữu ^^"
Ngày mai mình sẽ bom chương nha. ❤
Tiểu Diên Nhi hừ khẽ một tiếng: “Chuyện nào ra chuyện đó, nơi này đúng là rất tốt, nhưng mà không mâu thuẫn gì với việc ta chán ghét hắn hết.”
“Đúng là biết nói chuyện.” Thượng Chương Đại Đế cười ha hả. “Nói như vậy, hạt giống Thái Hư đều là do sư phụ các ngươi cho?”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Biểu tình của Thượng Chương Đại Đế trở nên nghiêm túc: “Cho dù là Minh Tâm Đại Đế cũng không nắm chắc có thể thu hoạch toàn bộ hạt giống Thái Hư. Sư phụ ngươi có chỗ nào hơn người?”
“Ta… ta cũng không biết làm sao sư phụ lấy được.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
Thần tử đứng bên cạnh nói: “Hơn sáu trăm năm trước, cửu liên phát động mấy lần ‘kế hoạch Thái Hư’. Thái Hư cũng phái ra rất nhiều cao thủ để bảo vệ hạt giống trước tu hành giả cửu liên và đám hung thú. Ngoài ra khoảng cách giữa thập đại Thiên Khải Chi Trụ cũng rất xa, không cách nào một sớm một chiều đến kịp, cho dù dùng phù văn thông đạo truyền tống cũng mất không ít thời gian. Rốt cuộc tôn sư đã dùng cách thần thánh nào?”
Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Ta thật sự không biết mà.”
Thượng Chương Đại Đế có chút giận dữ nhìn thần tử dưới trướng, trong mắt bắn ra quang mang như đang nói: Ai cho phép ngươi dùng loại khẩu khí này nói chuyện với nha đầu nhà ta?
Vị thần tử vội vàng khom người cúi thấp đầu, không dám truy hỏi nữa.
Thượng Chương Đại Đế thở dài nói: “Cho dù dùng cách gì thì tôn sư cũng là một vị nhân tài hiếm thấy. Đáng tiếc… ra đi quá sớm.”
Tiểu Diên Nhi giơ tay nhắc nhở: “Thất Sinh không phải nha.”
“Làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, bản đế hiểu được.”
Tiểu Diên Nhi vốn định nói nàng còn một vị thất sư huynh cũng nắm giữ hạt giống Thái Hư, nhưng nghĩ lại bèn thôi. Không cần thiết làm bản thân cảm thấy buồn lòng làm gì.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong vực sâu ở Đôn Tang.
Một vì tinh tú bắn ra quang mang chói mắt, cho dù là ở dưới đáy vực cũng có thể nhìn thấy nó rõ ràng.
Đại địa bắt đầu rung động như có động đất, tiếng ông ông vang lên không ngừng. Rất nhiều hung thú vội vàng bỏ chạy khỏi Đôn Tang, phi cầm bay loạn khắp nơi.
Dưới vực sâu, từng đạo điện hồ liên tục hội tụ vào thân thể Lục Châu. Mái tóc, đôi mắt, lông mày hay Thiên Ngân trường bào đều nhiễm một màu xanh thẳm, điện quang vờn quanh toàn thân.
Đại địa lực lượng điên cuồng tràn vào đan điền khí hải, không gian vặn vẹo, thời gian đình chỉ rồi lại tiếp tục.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra quang mang khiếp người.
[Ting — hệ thống hoàn thành quá trình thăng cấp.]
[Thu hoạch được Thiên thư Thiên Tự Quyển.]
[Thiên Tự Quyển: sau khi lĩnh ngộ có thể đề thăng lực lượng Thiên Tướng thành lực lượng Thiên Đạo.]
[Hệ thống mở ra toàn bộ quyền hạn, sau khi ký chủ lĩnh ngộ Thiên Đạo cuối cùng, Hệ thống sẽ chuyển hoá thành lực lượng Thiên Đạo, trở thành một bộ phận của ký chủ.]
[Bỏ đi hiệu quả của Chân Thực Chi Nhãn, ban thưởng một khối thuỷ tinh cầu ký ức.]
[Ban thưởng một tấm địa đồ cổ lão.]
[Đại đạo vô hình, hãy không ngừng cố gắng.]
Lực lượng cuồn cuộn từ giữa thiên địa hội tụ vào người Lục Châu. Không biết đã qua bao lâu, Lục Châu mới chậm rãi đứng lên, lăng không lơ lửng giữa vực sâu.
Lát sau, khi đại não trở nên từ từ thích ứng với khoảng thời gian dài đình trệ, suy nghĩ của Lục Châu mới khôi phục lại bình thường, trong đầu lại nghĩ tới những tiếng thông báo vừa rồi.
“Thăng cấp xong rồi?”
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, nhìn giá cả của pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn: 5.000.000 điểm công đức.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có tư cách mua thứ này. Hắn không hề do dự mặc niệm: “Mua.”
[Thu hoạch được một phong thư liên quan đến pháp thân Chí Tôn, tiêu hao 5.000.000 điểm công đức.]
“? ? ?”
Lục Châu cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn. Cái gì mà một phong thư?!
Hắn mở tay ra, một phong thư xuất hiện trong lòng bàn tay. Lục Châu có thể cảm giác được trong phong thư ẩn chứa một cỗ ý niệm vô cùng cường đại… có người dùng ý niệm để viết ra phong thư này.
Bàn tay nắm lại, phong thư hoá thành từng điểm quang mang như đom đóm vây quanh thân thể Lục Châu.
Sau đó cách Lục Châu ba mét có một hư ảnh từ từ hiện ra… Hư ảnh kia thân cao bằng Lục Châu, hình thể không có gì khác biệt, chỉ là mơ hồ như một đạo thuỷ lãng.
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Hư ảnh không để ý tới Lục Châu mà bắt đầu tự thuật bằng giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Di ngôn trước lúc lâm chung, lực lượng có hạn, chỉ có thể lưu lại vài câu.”
“Người truyền đạo… chưa chắc có thể giải được nghi hoặc của người trong thiên hạ. Làm thầy của thiên hạ, không thể bảo đảm bọn hắn có thể trở thành Chí Tôn.”
“Chí Tôn… chưởng khống lực lượng bản nguyên và quy tắc giữa thiên địa.”
“Mọi loại năng lượng trong thế gian đều ứng với quy tắc bảo toàn, rồi cũng sẽ hội tụ vào trong đại địa, tiến vào Công Đức Thạch.”
“Vạn vật đều có công đức.”
“Người đọc được bức thư này đã có năng lực của Chí Tôn. Mong ngươi sớm ngày tìm được Công Đức Thạch, phá vỡ thiên địa ràng buộc đã trói chặt nhân loại bấy lâu.”
“Mong đợi được vĩnh sinh.”
Nói xong đạo hư ảnh biến mất.
Lục Châu cau mày. Tốn năm triệu điểm công đức chỉ để mua mấy câu nói vớ va vớ vẩn thiếu dinh dưỡng này hay sao?
Lỗ quá rồi!
Từ những câu trên, Lục Châu rút ra được ba tin tức quan trọng: một là, Công Đức Thạch mà hắn nhìn thấy trong Phục Sinh Hoạ Quyển có liên quan đến bức di ngôn do Hệ thống đưa, cũng tức là Hệ thống này và Ma Thần có liên quan chặt chẽ với nhau.
Hai là, Công Đức Thạch là vật phẩm mấu chốt để đánh vỡ thiên địa ràng buộc.
Ba là, trong quá khứ Lục Châu vốn không tin rằng nhân loại có thể vĩnh sinh bất tử. Nhưng phong thư này lại chốt bằng một câu “Mong đợi được vĩnh sinh”, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Lục Châu.
Trên đời này không ai hiểu về Hệ thống hơn Lục Châu. Nó là một loại lực lượng thần bí nào đó từ trong thiên địa, có năng lực nghịch chuyển thọ mệnh, chưởng khống lực lượng chí cao vô thượng.
Nếu tin tức Ma Thần lưu lại là thật, tu hành giới sẽ chấn động vô cùng.
Mọi người đều biết từ thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú đều nhận định ba quy tắc bất di bất dịch sau —— Một, quy tắc bảo toàn: toàn bộ năng lượng đều được bảo toàn. Hai, quy tắc thời gian chảy xuôi: thời gian vĩnh viễn chỉ tiến về phía trước, không cách nào nghịch chuyển. Ba, tử vong là chân lý: không một ai có thể vĩnh sinh bất tử.
Chương 1918 Ký ức của Ma Thần
Nếu tam đại quy tắc này bị lật đổ… hậu quả sẽ là gì đây?
Lục Châu nhớ lại khi mình gặp Thanh Long Mạnh Chương cũng đã từng nói, nếu nhân loại không tử vong thì những người ở tầng dưới chót vĩnh viễn sẽ không thể trở mình, mà những kẻ nắm quyền lực trong tay sẽ ngày càng bá đạo hôn quân.
Như vậy tốt sao?
Thu hồi suy nghĩ phức tạp, Lục Châu cầm quả thuỷ tinh cầu ký ức trên tay. Trông nó sáng như một viên dạ minh châu, hắn không chắc đây là ký ức của ai.
“Chẳng lẽ là của Ma Thần?”
Trước đó có được Phục Sinh Hoạ Quyển cũng là của Ma Thần, Lục Châu suy đoán lần này di thư và ký ức cũng là do Ma Thần lưu lại.
Nhớ lại từ lúc có được Thiên thư, hắn nắm giữ loại lực lượng kỳ bí càng lúc càng mạnh… rất nhiều chuyện đều có liên quan đến Ma Thần, từ Lục Thiên Thông đến Minh Ban đại thần quân hay Đồ Duy Đại Đế.
“Tuy lão phu không phải là Ma Thần nhưng thế nhân hình như rất cần có một vị Ma Thần như thế… Vậy để lão phu làm Ma Thần đi.”
Bàn tay nắm lại, năng lượng từ trong quả cầu thuỷ tinh truyền ra dung nhập vào não hải Lục Châu.
Nói theo một cách nào đó, Lục Châu chính là người kế thừa của Ma Thần. Nếu không nhờ có Ma Thần, hắn đã mất mạng từ lâu.
Từng bức hoạ, từng gương mặt và cảnh chiến đấu tràn vào trong óc, cảm giác này hệt như lúc Lục Châu mới xuyên không đến lần đầu tiên.
Chỉ khác ở chỗ, lần này hắn là người đứng xem.
Hắn thấy Thái Hư biến hoá suốt một trăm ngàn năm, thấy một vị cao thủ đại chiến cùng tứ đại Chí Tôn, từng khối đại lục bị lực lượng thần bí xé rách, dần dần tách rời khỏi đại địa, trở thành vùng đất thất lạc.
Hắn thấy núi non khuynh đảo, đại địa từ dưới đất mọc thẳng lên trời, thấy vô số sinh linh đồ thán, rơi vào vực sâu, thấy hải thú điên cuồng tập kích nhân loại, thiên địa rung chuyển.
Biến hoá khôn lường, tuế nguyệt trôi qua.
Lục Châu đắm chìm trong mảnh ký ức như thể đó là kinh lịch của chính hắn. Rất lâu sau hình ảnh ký ức mới từ từ biến mất. Mà thuỷ tinh cầu ký ức cũng đã hoá thành bột phấn tiêu tán trong không trung.
Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi lại dài như thể trăm ngàn năm.
Có một khoảnh khắc Lục Châu ngỡ mình là Ma Thần… Khi ý thức bừng tỉnh, hắn lại thấy không phải.
Lục Châu khẽ lắc đầu nhìn lên không trung: “Ma Thần, ngươi yên tâm đi, lão phu sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
Tấm bản đồ giản dị cổ lão xuất hiện trong tay, Lục Châu mở ra xem. Trên bản đồ đánh dấu các vị trí thiên can.
“Có ý gì?” Lục Châu nghi hoặc tự nhủ.
Hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, rốt cuộc dưới góc địa đồ phát hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đoạt lại Mệnh Cách Chi Tâm”.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lại qua loa như thể người đó viết rất vội vàng. Ở giữa sáu chữ có một điểm ố đen.
“Là vết máu?”
Lục Châu nghĩ tới bộ dạng thê thảm của Ma Thần khi vẽ ra tấm địa đồ đơn giản này. Thật là một người đáng thương.
Cất địa đồ vào Đại Di Thiên Đại, Lục Châu hít sâu một hơi.
Hắn gọi ra kim liên, hai mươi bảy khu vực Mệnh Cách đều đã sáng lên, diện tích liên toạ cũng rộng hơn trước rất nhiều.
“Mở ra hạn mức cao nhất rồi?” Lục Châu kinh ngạc.
Đây đúng là chuyện tốt, như vậy là hắn có thể tiếp tục tấn thăng rồi. Nhưng dựa theo lời phong thư nói thì khi nhìn thấy nó, Lục Châu đã có năng lực của Chí Tôn.
Hai mươi bảy Mệnh Cách có thể phân cao thấp với Chí Tôn ba mươi sáu Mệnh Cách thật sao? Có quá khoa trương rồi không?
Lục Châu cảm thấy vấn đề nằm ở lam pháp thân bèn phất tay, lam pháp thân xuất hiện trước mặt.
Hiện tại lam pháp thân cũng là kim sắc, chỉ khác ở chỗ xung quanh có lam sắc điện hồ vây quanh.
“Hả?”
Liên toạ vẫn là sáu Mệnh Cách, nhưng sau trăm năm bế quan, Lục Châu đột nhiên phát hiện liên toạ mọc ra thêm tam diệp! Trước đó là thập nhất diệp, bây giờ là thập tứ diệp sáu Mệnh Cách.
Đúng thật là con đường tu hành quá mức đặc thù.
“Việc còn lại là phải nhanh chóng đề thăng Mệnh Cách.”
Kim liên còn thiếu chín viên, lam liên thiếu đến ba mươi viên, tổng cộng cần ba mươi chín viên Mệnh Cách Chi Tâm! Mà lại phải là Mệnh Cách Chi Tâm thượng đẳng nữa chứ!
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống vực sâu bên dưới, vẫn mênh mông như tinh hà. Hắn lắc đầu nghĩ: “Chờ lão phu thành Chí Tôn lại về đây tìm tòi thực hư.”
Nghĩ vậy, Lục Châu đạp không bay lên, hoá thành lưu tinh lao ra khỏi vực sâu.
Lực lượng vô hình ngăn trở Lục Châu lúc trước chảy vào đan điền khí hải hắn, hoá thành một phần lực lượng bên trong đó. Lục Châu dễ dàng xé rách không gian, bay vọt qua khu vực áp chế, tự do xông phá bầu trời.
Không khí mát mẻ thổi tới, Lục Châu phấn khởi vô cùng. “Rốt cuộc cũng tự do.”
Cảm giác được bay lượn giữa không trung thật tốt. Bị trói buộc dưới vực sâu trăm năm, hiện tại mới có được tự do, sao hắn không hưng phấn cho được.
Khi bay lên gần miệng vực sâu, Lục Châu nhìn thấy Phiền Lung Ấn bị kẹt giữa bốn bề vách đá, không khỏi thở dài một tiếng, cảm thán lúc trước mình đánh giết Đồ Duy Đại Đế là hành vi lỗ mãng cỡ nào.
Lục Châu đặt tay lên Phiền Lung Ấn. “Thu!”
Ông ——
Phiền Lung Ấn từ từ rung động rồi thu nhỏ lại, bay vào trong tay Lục Châu. Vách đá bốn phía đã đứng yên vững chãi, không còn thu hẹp lại như trăm năm trước nữa, nơi này đã thật sự biến thành một vực sâu vạn trượng.
Vù!
Lục Châu bay vọt lên trời cao, từng đạo lam quang kim quang giao thoa với nhau, hắn đứng giữa thiên địa, cảm nhận không khí đất trời một lúc lâu mới bắt đầu quan sát Đôn Tang.
Thiên Khải Chi Trụ đã biến thành một ngọn núi, thời gian trăm năm đủ để hoa cỏ thụ mộc sinh trưởng trở lại, um tùm tươi tốt. Lục Châu hít một hơi thật sâu.
“Một trăm năm!”
Thương hải hoá tang điền. Không biết đám nghiệt đồ hiện tại sống thế nào? Từ khi xuyên không đến nay, điều vướng bận duy nhất của Lục Châu chính là đám đồ đệ này.
Hắn sử dụng thiên nhãn thần thông, nhìn thấy bức tranh sơn thuỷ trước mặt bị phóng to ra nhưng chẳng thấy đồ đệ đâu.
Chương 1919 Lão bằng hữu
“Hả?”
Lục Châu sinh lòng nghi hoặc, lại thử nghiệm lần nữa. Vẫn là phong cảnh cây cối thụ mộc trước mặt, thậm chí hắn còn nhìn rõ cả nguyên khí lưu động trong không trung.
“? ? ?”
Thiên nhãn thần thông biến thành thị lực thần thông rồi?!
Sau khi thăng cấp, Hệ thống lẽ ra phải mạnh hơn mới đúng chứ? Cớ gì còn thủ tiêu công năng tốt như vậy? Lão phu rất tức giận nha!
“Thôi vậy, chỉ mong bọn hắn không có việc gì.”
Lục Châu đáp xuống bên cạnh miệng vực sâu, chậm rãi đi bộ từng bước tới ngọn núi Thiên Khải Chi Trụ. Hắn muốn cảm thụ cảm giác của một người bình thường, sau một trăm năm điều này trở thành thứ gì đó thật quý giá.
Vừa đi được mấy bước, Lục Châu đã thấy một bia mộ, trên bia mộ khắc mấy chữ: ‘Hảo hữu Lục Thiên Thông chi mộ’.
“? ? ?”
Tuy Lục Châu không cho rằng mình là Lục Thiên Thông, nhưng vừa nhìn đã biết là Đoan Mộc Điển làm ra.
Lão phu còn chưa có chết đâu! Đợi đến khi gặp lại, xem lão phu trị ngươi thế nào. Thiệt là xui xẻo!
Lục Châu tiện tay vung lên, bia mộ hoá thành một đống bã vụn rơi lả tả dưới đất.
Đi tới Thiên Khải Chi Trụ, Lục Châu đi một vòng quan sát, rốt cuộc cũng xác nhận Thiên Khải Chi Trụ thật sự sập rồi. Hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Bây giờ phải đi tìm các đồ đệ, ngoài ra món nợ với Đại Uyên Hiến cũng phải tính cho rõ ràng.
Minh Đức trưởng lão đã chết, Khương Văn Hư hẳn là không sống được đến trăm năm. Còn Minh Ban đại thần quân?
Lục Châu mở Đại Di Thiên Đại ra, một đống bạch cốt bay ra ngoài. Xem ra trong lúc Hệ thống thăng cấp, hắn đã chết trong Đại Di Thiên Đại rồi.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi ——
“Mau đi tìm! Nhất định phải tìm cho ra nó!”
Vù vù vù.
Trong không trung có hơn mười tu hành giả đang bay lướt tới. Dựa theo tốc độ phi hành, Lục Châu đoán bọn hắn có tu vi khoảng hai Mệnh Quan.
Hơn mười người bay tới, có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lục Châu.
Trăm năm qua, Lục Châu không già đi nhiều, duy chỉ có râu tóc là dài thêm. Không có cách nào, lão phu bận tu hành, làm gì có thời gian để ý tới hình tượng bản thân.
Chỉ có Thiên Ngân trường bào là vẫn sạch sẽ như trước.
“Có người.”
Đám người dừng lại quan sát Lục Châu. Một người lên tiếng hỏi: “Lão tiên sinh, vì sao ngươi lại ở trong này?”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn bọn hắn: “Các ngươi là ai?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Người kia lại nói: “Chúng ta đến đây đi săn.”
“Đi săn?” Lục Châu nghi hoặc, “Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang hung hiểm vô cùng, sau khi đổ sụp còn có hung thú để các ngươi săn?”
Người kia đáp: “Đã sập được trăm năm, hiện tại nơi này còn an toàn hơn chín Thiên Khải Chi Trụ khác nhiều. Nhưng đúng là Đôn Tang chẳng có hung thú gì, chỉ là hiện tại có một con hung thú xuất hiện…”
“Ồ?” Lục Châu hỏi, “Hung thú gì?”
“Lão tiên sinh không nhìn thấy nó?”
Người kia thành thật khai báo là vì muốn hỏi thăm tung tích con hung thú kia, nào ngờ lão đầu này lại chưa từng nhìn thấy.
Thấy Lục Châu lắc đầu, người kia cười chắp tay: “Vậy thì xin từ biệt ở đây.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống.
“Lão tiên sinh còn vấn đề gì sao?”
“Hung thú gì?” Lục Châu hỏi lại bằng ngữ khí uy nghiêm, ánh mắt thâm thuý khiến người không rét mà run.
Nhận ra lão đầu này không quá thân thiện, người kia dùng ngữ khí mềm mỏng hơn trả lời: “Lão tiên sinh, chúng ta thật sự chỉ đến đây săn thú.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Trả lời câu hỏi của lão phu, các ngươi sẽ bình yên vô sự.”
Người kia suy nghĩ một chút, thấy việc này cũng không có gì là bí mật bèn đáp: “Con hung thú này trông giống như sơn dương, toàn thân toát ra khí tức điềm lành.”
Hắn cố ý không nói ra tên hung thú, Lục Châu lại nói thẳng: “Bạch Trạch.”
“Lão tiên sinh có kiến thức rộng rãi, bội phục.”
Một người đứng bên cạnh nói: “Con hung thú này thường xuyên xuất hiện ở Thiên Khải Chi Trụ, từ khi trụ sập, nó vẫn luôn du tẩu khắp nơi quanh Đôn Tang. Hàng năm đều có rất nhiều tu hành giả muốn bắt nó nhưng nó lại vô cùng giảo hoạt, khó bắt vô cùng.”
“Các ngươi nhìn thấy Bạch Trạch ở đâu?”
Người kia chỉ vào vực sâu nói: “Cách mỗi một tháng Bạch Trạch sẽ đến miệng vực sâu để trút xuống cơn mưa điềm lành, sau đó kêu lên mấy tiếng dài. Chúng ta đang chờ nó quay trở lại.”
“Theo tính toán của chúng ta thì trong vòng hai ngày này nó sẽ đến.”
Trăm năm qua, đám người đã thăm dò rõ ràng quy luật di chuyển của Bạch Trạch nhưng vẫn không bắt được nó.
Lục Châu nghe vậy, khẽ gọi một tiếng. “Bạch Trạch.”
Giọng hắn không lớn nhưng lại truyền đi rất xa, càn quét bốn phương tám hướng. Đám người không khỏi kinh ngạc, giật mình trước tu vi của lão giả.
Đáng tiếc là Bạch Trạch không xuất hiện khiến trong lòng Lục Châu cảm thấy mất mát.
Tuy hiện tại lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng, nhưng bồi bạn bên cạnh Lục Châu vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất chính là nó.
“Lão phu cho các ngươi một lời khuyên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Từ bỏ việc bắt Bạch Trạch đi.”
“…Tại sao?”
Đám người không thể hiểu nổi. Hung thú là đối tượng săn bắt của con người, ai ai cũng được quyền bắt, vì sao bọn hắn lại phải từ bỏ? Lão đầu này sao lại không nói đạo lý như thế?
Đúng lúc này, có người giật mình kinh hô, tay chỉ về đằng xa: “Bạch Trạch xuất hiện kìa!”
Đám người nhìn sang, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Bạch Trạch bay tới rất gần, cũng bay rất thấp khiến đám người dấy lên hy vọng. Nó bay đến miệng vực sâu, xoay tròn hai vòng, quang mang điềm lành trút xuống như mưa. Nó lại cúi đầu kêu lên một tiếng thật dài… Cuối cùng buồn bã đạp không rời đi.
“Bắt lấy nó!”
Hơn mười tu hành giả kích động vô cùng, lập tức phát động tấn công.
Lục Châu khẽ nhấc tay, hơn mười người lập tức rơi bịch xuống đất như mít rụng, không cách nào bay lên được nữa.
“Sao… ta làm sao thế này?!”
“Vì sao lại không bay được?!”
Bọn hắn hoảng sợ vô cùng. Đúng lúc này Lục Châu chậm rãi mở miệng: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch nghe được giọng nói quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Hai mắt nó trợn to, quang mang trên người sáng lên gấp mấy lần.
Trước đó nó cố ý ẩn tàng quang mang để không bị nhân loại phát hiện. Nay vừa nhìn thấy chủ nhân, trong lòng nó mừng rỡ vô biên, hưng phấn đến mức để lộ toàn bộ quang mang.
Chương 1920 Di vật cũng mất
“Bạch Trạch đây là…” Đám người trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn cực khổ lùng bắt nó, mà bây giờ nó lại còn chạy về phía bọn hắn.
Bạch Trạch đáp xuống trước mặt Lục Châu, nó khuỵu chân trước xuống, đầu cúi thấp như đang hành lễ.
Đám người: “? ? ?”
Lục Châu nhìn nó chăm chú. Thời gian qua đi, trông Bạch Trạch có vẻ trưởng thành hơn một chút, thần thái trầm ổn, lông trên người cũng dày hơn, khí tức càng thêm tinh thuần.
Trong mắt Lục Châu tràn ngập ôn hoà và cảm động. Lão bằng hữu, ngươi trở về rồi.
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên lưng nó, vươn tay vuốt ve đầu Bạch Trạch. “Đi thôi.”
Bạch Trạch đạp không bay lên, quang mang bắn ra bốn phía, xẹt một cái đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một đám người đang ngây ngốc há hốc mồm.
. . .
Sau khi Lục Châu rời đi hai canh giờ.
Phía chân trời xuất hiện một thông đạo lớn, một nhóm tu hành giả chậm rãi bay ra.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn về phía vực sâu. Hải Loa nói: “Hôm nay là ngày giỗ một trăm năm của sư phụ, không biết các sư huynh sư tỷ có tới được hay không.”
“Hẳn là đi không được.” Tiểu Diên Nhi nói, “Thượng Chương Đại Đế tính tình rộng rãi nên mới cho phép chúng ta đi, mấy vị khác đều không rộng lượng như vậy.”
“Ừm.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, khi trở về ta sẽ liên hệ với các sư huynh sư tỷ.”
Đoàn người bay về phía vực sâu. Đến nơi, Tiểu Diên Nhi bay xuống miệng vực, đột nhiên nghi hoặc nói: “A? Phiền Lung Ấn đâu rồi?”
Hải Loa cũng bay tới, kinh ngạc nói: “Phiền Lung Ấn là đồ vật của sư phụ mà? Sao lại biến mất?”
Mấy tu hành giả đứng bên miệng vực cũng nhận ra vấn đề, vội trấn an: “Hai vị cô nương đừng gấp, có việc gì cứ phân phó cho bọn thuộc hạ.”
Tiểu Diên Nhi cau mày bay vòng quanh tìm kiếm chút vết tích nhưng chẳng thấy gì. Nàng lộ vẻ bi thương, ấm ách nói: “Ngay cả di vật cũng không còn.”
Hải Loa thở dài: “Có lẽ là vực sâu rộng ra nên Phiền Lung Ấn rơi xuống rồi.”
“Sư phụ…”
Hai người thấp giọng khóc nức nở.
Không biết đã qua bao lâu, mấy tu hành giả mới lên tiếng: “Đại Đế có dặn không nên rời khỏi Thái Hư quá lâu, mời hai vị cô nương trở về.”
“Chờ một chút đi. Hôm nay là giỗ trăm năm của sư phụ ta, có thể cho chút thời gian không?” Tiểu Diên Nhi phàn nàn.
“Từ cô nương nói đúng, vậy chúng ta chờ thêm một canh giờ.” Bọn hắn biết rõ hai người này có địa vị rất lớn trong lòng Thượng Chương Đại Đế, đương nhiên không dám làm khó.
Hai nàng lại bái tế trong vực sâu một đoạn thời gian mới đứng dậy rời đi.
Vừa định bay về phù văn thông đạo, các nàng đột nhiên nghe được bên miệng vực có một người đang chửi ầm lên:
“Tên khốn kiếp nào không có mắt làm hỏng bia mộ của bằng hữu ta rồi! Tổ sư nhà ngươi thứ thất đức!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa quay đầu nhìn về phía người đó. “Đó là ai thế?”
Người kia lại tiếp tục chửi mắng: “Cái thứ vương bát đản, đừng để ta bắt được ngươi… Nếu không ta nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, rút xương lột da!”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Chúng ta đến xem đi.”
“Hai vị cô nương, chính sự quan trọng.” Đám tu hành giả lên tiếng can ngăn.
“Bây giờ cũng là chính sự.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mặc kệ bọn hắn, bay về phía người kia.
Vừa đến nơi, hai nàng lập tức nhận ra người này. Tiểu Diên Nhi cười nói: “Đoan Mộc đại thánh nhân?”
Đoan Mộc Điển cũng giật nảy mình, không ngờ có người đến gần mà mình lại không hề hay biết.
Đám tu hành giả Thượng Chương điện nhìn thấy Đoan Mộc Điển cũng nghi hoặc hỏi: “Đoan Mộc đại thánh nhân không phải đã trở lại Thái Hư rồi sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này?”
Đoan Mộc Điển nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ bi thương nói: “Đôn Tang là nơi ta đã thủ hộ nhiều năm nên rất có cảm tình. Thỉnh thoảng ta trở về thăm một lần cũng đâu có gì sai?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói, “Đoan Mộc đại thánh nhân, vừa rồi ngài mắng ai thế?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới một kẻ đáng hận, muốn giẫm nát mộ tổ nhà hắn mà thôi.”
“Nha…” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy ngài tiếp tục đi, chúng ta đi về trước.”
“Không tiễn.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cùng đám tu hành giả Thượng Chương điện bay về phía phù văn thông đạo.
Đoan Mộc Điển thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía vực sâu, nói: “Lão Lục, đừng trách ta nha. Ngươi ở trên trời hãy phù hộ cho chúng ta.”
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Bạch Trạch đã tiến vào phù văn thông đạo đi thông tới kim liên giới Ma Thiên Các.
Trở lại chốn cũ, Lục Châu cảm khái thở dài một tiếng. Hắn vỗ lên lưng Bạch Trạch, ra hiệu cho nó bay về phía đại điện Ma Thiên Các.
Bay được nửa đường, Lục Châu nhìn thấy bốn vị trưởng lão đứng trong Diễn Võ Trường ra sức tu luyện, bèn nhẹ giọng nói: “Bốn vị trưởng lão, dạo này khoẻ chứ?”
Bốn vị trưởng lão giật bắn mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trước mắt bọn hắn là một lão giả râu tóc xồm xoàm như dã nhân, nhưng Bạch Trạch và Thiên Ngân trường bào vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Bốn người run rẩy không ngừng vì hưng phấn và kích động. Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt khom người, cao giọng hành lễ:
“Bái kiến Các chủ!”
Lục Châu đáp xuống đất, đứng trước mặt bốn người gật đầu nói: “Tốt lắm.”
Vừa dứt lời, Phan Trọng, Hoa Nguyệt Hành và Chu Kỷ Phong từ xa bay vọt tới. Khi nhìn thấy Các chủ, bọn hắn đứng sững sờ tại chỗ, sau đó cấp tốc bay tới quỳ gối hô to:
“Bái kiến Các chủ!”
“Không cần đa lễ.” Lục Châu vung tay áo.
Ba người đứng lên. Lục Châu nhìn quanh khắp Ma Thiên Các rồi nghi hoặc hỏi: “Chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu?”
Bốn vị trưởng lão lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng quỳ xuống nói: “Chúng ta không bảo vệ tốt nha đầu, các nàng đã bị người trong Thái Hư bắt đi.”
Lục Châu nhướng mày, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Bốn vị trưởng lão lần lượt kể lại chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Văn Hương Cốc, chín vị đệ tử chia nhau đi ra cửu liên để bảo trì cân bằng rồi bị đám người Thái Hư bắt.
Phan Ly Thiên nói: “Nghe nói Thái Hư có một loại thần vật có thể định vị thánh nhân, nhưng lão hủ cho rằng sự việc không đơn giản như vậy. Người tên là Thất Sinh kia tâm tư kín đáo, dường như có thể biết rõ nơi chúng ta sẽ đến.”