“Bản đế sẽ không gây phiền hà, chỉ làm một tháng thôi…” Thượng Chương thấy Lục Châu nhíu mày bèn sửa lời, “Nửa tháng cũng được.”
Lục Châu cảm thấy mình đã đánh giá cao thể diện của Thượng Chương.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà thành khẩn của Thượng Chương, Lục Châu hỏi: “Ngươi chỉ định nhìn nàng thôi sao?”
Thượng Chương đáp: “Bản đế bỏ lỡ nữ nhi lâu như vậy, nếu có thể được ngắm nhìn nàng cũng thấy vừa lòng thoả ý rồi. Đương nhiên, Huyền Dặc cũng không quá an toàn.”
“Hả?” Lục Châu nghi hoặc.
“Bản đế không có hoài nghi thực lực của lão tiên sinh, chỉ là gần trăm năm nay Huyền Dặc điện thường hay có hung thú thần bí xuất hiện, mà hai nha đầu này lại thích chạy loạn khắp nơi.”
Nói trắng ra là hắn muốn làm bảo tiêu trông chừng nữ nhi mình.
Lục Châu gật đầu: “Lão phu có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà… ngươi phải tuân thủ quy củ. Hải Loa không hận nhưng cũng chẳng muốn gặp lại ngươi.”
Thượng Chương mừng rỡ nói: “Đó là đương nhiên, bản đế… à không, ta nhất định sẽ làm đạo đồng thật tốt.”
Trong lúc nói chuyện, dung mạo của hắn lại trở nên vặn vẹo, biến thành gương mặt của đạo đồng. Đạt tới cảnh giới này thì cải biến dung mạo chỉ là một cái phất tay.
“Sư phụ ——”
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bỗng nhiên chạy vào đạo trường.
Trước mặt Lục Châu, hai nàng đều không có quy củ như thế, thích tới là tới.
Tiểu Diên Nhi thấy đạo đồng ngồi đối diện sư phụ, lập tức tiến lên nói: “Này này, ai cho phép ngươi ngồi trước mặt sư phụ ta hả?”
Đạo đồng ngây ngốc nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Trăm năm qua bản đế đào tim móc phổi đối xử với các ngươi thế nào, bây giờ lại hồi báo thế này đây?
Nhưng vừa nhìn thấy Hải Loa, hắn lại ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Để giữ vững hình tượng đạo đồng, Thượng Chương áy náy đứng dậy nói: “Ta… ta đã ngưỡng mộ lão tiên sinh từ lâu, muốn thỉnh giáo một chút vấn đề về tu hành. Khiến hai vị cô nương chê cười rồi.”
“Người muốn bái sư phụ ta làm thầy nhiều lắm, ngươi đi ra đi.” Ấn tượng của Tiểu Diên Nhi đối với đạo đồng đã hỏng bét đến cực độ.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi lại quay lại rồi?”
Tiểu Diên Nhi chỉ tay ra bên ngoài: “Sư phụ, Huyền Dặc đế quân dẫn mấy đội Huyền Giáp Vệ đi về phía đông nam, nói là phát hiện thánh hung đang quấy phá Huyền Dặc.”
“Thánh hung?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Đạo đồng nhíu mày. “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản… nhân.”
“Ngươi?” Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn hắn.
“À… ta đoán mò.” Đạo đồng cúi thấp đầu đáp, “Huyền Dặc đế quân quanh năm bế quan tu hành, không hiểu nhiều về việc mất cân bằng. Mấy năm nay hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng trầm trọng, khắp nơi trong cửu liên đều là hung thú, một số thánh thú và thánh hung cũng nhân cơ hội này trốn vào Thái Hư để lánh nạn. Vốn Thái Hư có khá ít thánh hung, nhưng bây giờ số lượng tăng lên cũng ảnh hưởng tới cân bằng nơi này. Huyền Dặc đế quân hẳn là muốn đi diệt trừ thánh hung rồi.”
Lục Châu gật đầu nói: “Có biết là loại thánh hung nào không?”
Thánh hung có mạnh có yếu. Loại bình thường thì đế quân cũng có thể ứng phó, nếu là loại cường đại thì e rằng Huyền Giáp Vệ không phải đối thủ của nó.
Đạo đồng lắc đầu: “Không biết rõ. Chỉ là ngoài Huyền Dặc điện, các điện khác cũng sẽ phái người đi diệt trừ thánh hung.”
“Tại sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi, “Thái Hư thập điện không phải cạnh tranh kịch liệt lắm sao? Nếu là ta, ta nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, cười trên nỗi đau của người khác.”
Biểu tình của đạo đồng không mấy tự nhiên:
“Ta nghĩ… Thượng Chương điện hẳn là cũng sẽ phái người tới. Thượng Chương Đại Đế là vị Đại Đế duy nhất trong thập điện, làm người có đức độ, lòng dạ rộng rãi, hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Nghe lời này, suýt chút nữa Lục Châu đã phun hết nước trà. Đúng là không biết xấu hổ!
Tiểu Diên Nhi không hài lòng nói: “Ngươi có bệnh không thế? Đã biết ta chán ghét lão đầu kia còn dám khen hắn?”
Đạo đồng mặt không đỏ tim không đập nói: “Cô nương hiểu lầm hắn quá sâu.”
“Không oan uổng cho hắn chút nào! Ngươi còn nói nữa, có tin ta xé nát miệng ngươi ra không hả?” Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh, dữ dằn nói.
Đạo đồng đành phải gật đầu: “Cô nương nói đúng lắm, Thượng Chương Đại Đế là tên hỗn đản! Phi ——”
“Vậy mới được chứ.” Tiểu Diên Nhi gật gù.
Lục Châu không nghe nổi nữa, bèn mở miệng nói: “Hải Loa, ngươi đến rất đúng lúc, vi sư có hai vật cần giao cho ngươi.”
Đạo đồng nghe vậy, hai mắt toả sáng lộ vẻ cảm kích.
Hải Loa nghi hoặc đi tới, khom người nói: “Sư phụ, là đồ gì thế?”
Lục Châu phất tay. Hộp gấm sau lưng mở ra, Thập Huyền Cầm bay tới trước mặt Hải Loa, tản ra khí tức thần bí khó lường.
“Vật này tên là Thập Huyền Cầm, vi sư tặng ngươi. Ngươi tinh thông âm luật, là người thích hợp nhất để sử dụng nó.”
Đối với Lục Châu thì ai tặng không quan trọng, có lợi là được rồi. Chỉ là Hải Loa vẫn chưa thể bước qua cửa ải tâm lý kia nên hắn không định nói cho nàng biết vật này là của Thượng Chương.
Hải Loa nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sao người cũng có Thập Huyền Cầm?”
“Chẳng lẽ còn có người khác có?”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Còn ai vào đây nữa, lão đầu Thượng Chương trước kia từng nói muốn tặng Hải Loa một thanh Thập Huyền Cầm, chỉ là chúng đồ nhi đều chưa được nhìn thấy. Hải Loa sư muội nói thích Cửu Huyền Cầm hơn nên không nhận món quà đó của hắn.”
Lục Châu nói: “Thập Huyền Cầm này được lấy từ thượng cổ di tích.”
Tiểu Diên Nhi cúi đầu quan sát, tỏ vẻ hâm mộ: “Thập Huyền Cầm của sư phụ chắc chắn là đồ tốt nhất. Cũng may Hải Loa không nhận đồ của lão đầu Thượng Chương, tám chín phần mười là hắn lấy đồ dởm ra lừa gạt nàng.”
Hải Loa cũng gật đầu mừng rỡ: “Thập Huyền Cầm thật là xinh đẹp.”
Mười ngón tay nàng đặt lên đàn, ngọc thủ lướt nhanh như gió. m luật du dương uyển chuyển truyền ra khiến người tâm bình khí hoà.
Lục Châu gật đầu hỏi: “Có thích không?”
“Vâng, thích ạ.” Hải Loa cười đáp.
“Vi sư còn có một phần khúc phổ, bảy mươi năm trước thu hoạch được.” Lục Châu đưa nàng bản khúc phổ đã được hắn viết lại.
Hải Loa nhìn lướt qua nội dung, hưng phấn nói: “Quy Tự Dao?”
Chương 1977 Ngũ tinh thiên quan
Lục Châu lại lấy Thiên Cơ Thạch ra. “Vật này tên là Thiên Cơ Thạch, tu vi ngươi chậm hơn các đồng môn khá nhiều, có thể luyện hoá lực lượng bên trong nó.”
Tiểu Diên Nhi hâm mộ vô cùng, trong lòng có chút không cân bằng: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn.”
Lục Châu nói: “Chỉ có một khối Thiên Cơ Thạch thôi. Ngươi là sư tỷ, thiên phú lại hơn xa Hải Loa, nên nhường cho sư muội.”
Tiểu Diên Nhi chu môi, gật đầu nói: “Nha.”
Hải Loa cười nói: “Cửu sư tỷ thích thì cho tỷ nè.” Nàng đưa Thiên Cơ Thạch cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi lập tức xua tay: “Không muốn, vật này là của muội.”
“Ta đã có Thập Huyền Cầm rồi.”
“Vậy cũng không thể lấy đồ của muội được.” Tiểu Diên Nhi cự tuyệt.
Khụ khụ khụ… đạo đồng lại ho khan.
Tiểu Diên Nhi hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi có ý kiến gì?”
Đạo đồng nói: “Không có, làm gì có ý kiến… Ta chỉ là buồn bực.”
“Ngươi buồn bực cái gì? Liên quan gì đến ngươi? Thật là…” Tiểu Diên Nhi lườm hắn.
“Ta buồn bực không hiểu vì sao lão tiên sinh lại thiên vị như vậy…” Đạo đồng lẩm bẩm một câu, giọng càng lúc càng nhỏ, “Nên công bằng nha, ai cũng có mới phải.”
Lục Châu nhíu mày. Lại còn dám hố lão phu?
Lục Châu đạm nhiên nói: “Hải Loa cầm Thiên Cơ Thạch đi. Nghe nói bên chỗ Thượng Chương còn có thứ tốt hơn, ngày khác vi sư lấy tới cho các ngươi.”
Tiểu Diên Nhi không có khúc mắc như Hải Loa, vừa nghe vậy đã vui vẻ nói: “Thật ạ?”
“Đương nhiên.”
“Tạ ơn sư phụ!”
Đạo đồng: “. . .”
Ta có một câu đê ma ma không biết có nên nói hay không?
Đúng lúc này, Lê Xuân đạo thánh xuất hiện bên ngoài đạo trường: “Lê Xuân cầu kiến Lục các chủ.”
“Có việc gì?”
“Đế quân thấy thánh hung xuất hiện ở phía đông nam, muốn mời Lục các chủ ra tay tương trợ.”
“Đã biết.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc. Với thực lực của đám người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Huyền Giáp Vệ, muốn bắt thánh hung bình thường cũng không khó. Nếu phải tìm viện binh thì xem ra con thánh hung này không đơn giản.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi xem!” Tiểu Diên Nhi rối rít nói.
Lục Châu lắc đầu: “Các ngươi ở lại Huyền Dặc.”
Thấy Tiểu Diên Nhi vẫn còn muốn đi, biểu tình Lục Châu trở nên uy nghiêm, nàng đành cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Lục Châu chỉ vào đạo đồng nói: “Ngươi đi cùng lão phu một chuyến.”
Đạo đồng chỉ vào mặt mình: “Ta?”
“Chính là ngươi.” Vừa nói Lục Châu vừa khoanh tay rời khỏi đạo trường.
Đạo đồng quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, sau đó mới không tình nguyện theo sau Lục Châu.
Bản đế dù sao cũng là thượng vị giả, chưa từng có ai dám sai sử bản đế nha!
…Thôi, vì nữ nhi đành nhẫn nhịn.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nghi hoặc: “Sư phụ làm sao thế? Tình nguyện mang theo một tên đạo đồng khờ khạo cũng không chịu mang theo chúng ta? Hừm.”
. . .
Lê Xuân đạo thánh thấy một tên đạo đồng đi theo Lục Châu bèn hỏi: “Bên người Lục các chủ sao lại nhiều thêm một vị đạo đồng rồi?”
Lục Châu liếc nhìn đạo đồng, không trả lời thẳng vào vấn đề: “Lớn tuổi rồi nên tìm một đạo đồng làm chút chuyện vặt.”
Lê Xuân thầm nghĩ, với thân phận của Lục các chủ, tìm một người hầu đi cùng cũng là bình thường, bèn nói: “Loại việc này Lục các chủ nên sớm nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngài an bài thoả đáng.”
Thượng Chương có thể nhìn ra thái độ của Lê Xuân rất cung kính. Xem ra sư phụ của hai nha đầu đúng là nhân vật khó lường.
“Dẫn đường đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lê Xuân dẫn hai người bay vào phù văn thông đạo phía đông nam.
Thừa dịp rảnh rỗi đi trong thông đạo, đạo đồng hỏi: “Lão tiên sinh lĩnh ngộ đại đạo dưới vực sâu?”
Kết hợp với lời kể của Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hắn đoán trăm năm qua Lục Châu vẫn luôn ở dưới vực sâu, sau đó đạt được kỳ ngộ.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Trong vực sâu ẩn chứa bí mật, lão phu chỉ là may mắn lĩnh ngộ.”
“Bội phục, bội phục.” Đạo đồng chậm rãi nói, “Nghe nói đại địa lực lượng thâm ảo tối nghĩa, không phải là thứ nhân loại có thể lĩnh ngộ. Trên đời này có rất nhiều tu hành giả muốn giải khai bí ẩn đó nhưng đều bị phản phệ.”
Lê Xuân quay đầu lại nói: “Chậc, tiểu đạo đồng nhà ngươi cũng hiểu biết thật nhiều.”
“Chỉ biết một chút thôi.” Đạo đồng đáp.
“Ngươi nói không sai. Đại địa lực lượng vẫn luôn là một câu đố bí ẩn, Thánh Điện đã nghiên cứu rất nhiều nhưng cũng chỉ biết lực lượng dưới vực sâu có quan hệ với thiên địa ràng buộc, không cách nào xâm nhập vào. Một khi sơ sẩy là bị hút xuống đó, vạn kiếp bất phục. Đúng rồi… Lục các chủ, làm sao ngài ra được?” Lê Xuân hỏi.
Từ chuyện lần trước, Lê Xuân đã mơ hồ đoán được thân phận của Lục Châu nhưng vẫn cố ra vẻ phối hợp làm bộ như không biết.
Lục Châu không ngờ bọn hắn lại cứ níu lấy vấn đề này không thả, bèn thuận miệng nói: “Lão phu không biết. Nếu thật sự hiểu rõ thì lão phu còn ở lại đây làm gì?”
Có thời gian đến Thái Hư chơi, chẳng bằng ở lại vực sâu tiếp tục tu luyện.
Ông ——
Quang mang biến mất, ba người xuất hiện trên không trung trống rỗng.
Trời xanh vạn dặm không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp. Cảnh trí trong Thái Hư quá đẹp đẽ so với cửu liên.
Lê Xuân chỉ về phía một dãy sơn mạch: “Bay qua sơn mạch này là tới.”
Lục Châu gật đầu.
Lê Xuân quay đầu nhìn về phía đạo đồng, cười nói: “Tiểu bằng hữu, ca ca mang ngươi bay.”
Đạo đồng: “? ? ?”
Hắn khẽ nhíu mày, biểu tình nghiêm túc mà thận trọng.
Lê Xuân nói: “Ngươi đúng là không có khiếu hài hước gì hết. Tự đuổi theo đi.”
Vù.
Lê Xuân bay về phía sơn mạch, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Lục Châu cũng mặc kệ đạo đồng, theo sau Lê Xuân.
Thấy hai người đã bay đi xa, đạo đồng mới thầm nhủ một tiếng: “Nhịn!”
Để che giấu thân phận, hắn phải cố ý giảm bớt tốc độ, kéo dài thời gian.
Bay qua dãy sơn mạch, Lục Châu nhìn thấy bầu trời bên này đã kéo đầy mây đen, tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc.
“Thái Hư rất ít thấy thời tiết xấu thế này, đây là loại thánh hung nào?” Lục Châu hỏi.
“Đế quân truyền tin nói là một trong ngũ tinh thiên quan, Hoàng Long.” Lê Xuân đáp.
“Hoàng Long?”
“Nó vốn cũng là thánh linh, lẽ ra đã có trong danh sách thiên chi tứ linh. Đáng tiếc Mạnh Chương và nó có xung đột, không thể đứng cạnh nhau. Hậu nhân đặt tên cho thiên chi tứ linh và Hoàng Long là ngũ tinh thiên quan.”
Chương 1978 Mới làm nóng người
“Nếu là Hoàng Long thì e là không thể bắt được.” Lục Châu nói.
“Lục các chủ cũng biết Hoàng Long?”
“Tên thật của nó là Ứng Long, nửa người nửa thú, là thánh hung tồn tại từ thời kỳ thượng cổ. Trên thân nó có nguyên khí của thiên địa, chưởng khống gió và lôi điện.”
“Mạnh vậy sao?” Lê Xuân giật mình nói.
“Nếu thật là Ứng Long… vậy phải nói Huyền Dặc rút lui.” Lục Châu vừa nói vừa bay về phía trước.
Trong ký ức của Ma Thần, dù là tu hành giả cấp bậc Đại Đế cũng chưa chắc là đối thủ của Ứng Long. Vì sao con thánh hung cường đại này lại đột nhiên xuất hiện ở Huyền Dặc điện?
Oanh!
Từng đạo lôi điện bổ xuống, mấy ngọn núi bị đánh tứ phân ngũ liệt, đám tu hành giả cấp tốc tản ra.
“Đế quân!” Lê Xuân nhanh như thiểm điện lướt tới, phất tay cứu một đám tu hành giả.
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía hai người, mừng rỡ hô: “Lục các chủ.”
Lục Châu gật đầu: “Không sao chứ?”
Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên mây đen, tức giận nói: “Con súc sinh này phá hoại khắp nơi, nếu nó phá hỏng Huyền Dặc điện, bản đế quân nhất định không tha cho nó.”
Sau đó hắn ngượng ngùng đáp: “Ta không có việc gì, chỉ là hơi phí sức, thánh hung này có tu vi thấp nhất là đại Chí Tôn.”
“Xác định nó là Ứng Long?” Lục Châu hỏi.
“Chỉ là suy đoán… Nếu thật là Ứng Long vậy chuyến này chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
“Ngươi còn muốn có thu hoạch?”
“Việc này…” Huyền Dặc đế quân sửng sốt.
Lê Xuân cấp tốc bay tới, nhắc lại lời ban nãy Lục Châu vừa nói, rằng Ứng Long lợi hại như thế nào.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Nếu thật vậy thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.”
“Trước tiên phải xác định thân phận của nó.” Lục Châu đề nghị.
Huyền Dặc đế quân suy cho cùng cũng chỉ là vãn bối của Ma Thần, kiến thức đương nhiên không nhiều bằng lão sư. Nghĩ tới sự cường đại của Ứng Long, trong lòng hắn hoảng sợ một trận.
Oành! Lôi điện lại đánh xuống.
“Lui lại!” Huyền Dặc đế quân hạ lệnh.
Đám Huyền Giáp Vệ lập tức bay trở về. Trương Hợp chật vật thối lui rồi nói: “Đế quân, Huyền Giáp Vệ đã tổn thất ba người, tiếp theo nên làm như thế nào?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu: “Chuẩn bị rút lui.”
“Rút lui?” Trương Hợp cau mày nhìn về phía hư ảnh ẩn trong mây đen. “Bây giờ rút lui chẳng phải là bị đánh không công cả nửa ngày rồi?”
Lê Xuân nói: “Ngươi đánh nửa ngày nhưng nó chỉ mới chơi đùa làm nóng người thôi.”
Trương Hợp cả kinh, bèn truyền lệnh xuống. Nhóm Huyền Giáp Vệ lập tức thi hành mệnh lệnh.
Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, hai mắt biến thành lam sắc, hắn nhìn về phía hư ảnh ẩn trong mây đen, đúng thật là hình dáng của một con rồng.
Vốn cho rằng có thể thuận tay thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp hoặc Thiên Hồn Châu, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể rút lui.
Ứng Long quá cường đại.
Nhưng mà… rút lui đâu có phải là phong cách của lão phu!
“Có nên thông tri cho Thánh Điện biết để bọn hắn tới một chuyến không?” Trương Hợp nói, “Nếu nó thật sự cường đại như vậy, e là chỉ có Thánh Điện mới có thể đánh hạ.”
Huyền Dặc điện dù muốn đánh bại thánh hung cũng không muốn tặng nó cho cửu điện còn lại.
Lục Châu nhìn lên thân ảnh trong mây đen, thầm nghĩ —— nếu thật là Ứng Long, vậy có phải nó cũng giống như Mạnh Chương, đều bị yếu đi nhiều rồi?
“Đều đừng động.” Lục Châu trầm giọng nói.
Vù.
Thân ảnh hắn hoá thành một đạo lưu tinh bay về phía đám mây đen.
“Lục các chủ?” Trương Hợp kinh ngạc hô lên.
“Đừng lo lắng.” Hai mắt Huyền Dặc đế quân toả sáng lấp lánh.
Thân là “học sinh”, Huyền Dặc đế quân đương nhiên muốn nhìn thấy phong thái ngạo nghễ bá đạo của Ma Thần “lão sư”.
Đúng lúc này, từ chân trời phía bắc bỗng xuất hiện thật nhiều tu hành giả khống chế phi kiếm và pháp thân bay tới.
Vô số cương ấn đánh vào đám mây đen.
“Là người của Thượng Chương điện!”
“Hắc… đám rùa đen này lại đến cướp thánh hung của chúng ta!” Lê Xuân mắng.
Huyền Dặc đế quân kỳ quái nói: “Sao người của Thượng Chương điện lại đột nhiên đến đây?”
Thái Hư rộng lớn như vậy, Thượng Chương điện sao có thể biết tin tức mà đến kịp lúc như vậy.
Đạo đồng từ xa bay tới, thở hổn hển: “Lão tiên sinh…”
Lê Xuân thấy thế, bật cười ha hả: “Tiểu bằng hữu, không nghe lời lão nhân tất phải chịu thiệt thòi. Ca ca nói mang ngươi bay, ngươi lại không chịu, giờ oán trách ai? Chúng ta đã đánh cả nửa ngày.”
Đạo đồng nhíu mày, sau đó lại giãn ra nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Huyền Dặc đế quân chỉ nhìn thoáng qua đạo đồng, không hoài nghi gì. Hắn là điện chủ Huyền Dặc điện, không thể nào rảnh rỗi tới mức để ý từng hạ nhân của mình.
Lục Châu đã dừng lại, đạm mạc nói: “Người của Thượng Chương điện đến kịp thời.”
Cương ấn đầy trời đánh tan một phần mây đen. Đạo đồng nhìn lên không trung, khẽ nói: “Ứng Long?”
“Chà, tiểu bằng hữu đúng là có kiến thức nha.” Lê Xuân cảm thấy đạo đồng này rất thú vị.
Đạo đồng lúng túng nói: “Có nghe nói qua… nhưng hình như không giống Ứng Long cho lắm.”
“Không giống?”
“Ứng Long chưởng khống gió và lôi điện, ngoài ra còn nắm giữ một kiện vũ khí hư cấp có thể chiếu rọi thiên địa, thúc giục bốn mùa phát sinh, khai thiên tích địa.” Đạo đồng nói.
“Làm sao xác định có phải là nó hay không?” Lục Châu hỏi.
Lúc này, đám mây đen bỗng di chuyển về phía nam.
Đạo đồng đáp: “Bản… ta biết rõ nhược điểm của nó. Mang ta qua bên kia.”
Lục Châu gật đầu: “Đi.”
Hắn vung tay lên, mang theo đạo đồng cấp tốc bay về phía nam.
Huyền Dặc đế quân nghi hoặc nhìn theo: “Đạo đồng này…”
“Là người của Lục các chủ.” Lê Xuân đáp.
Trương Hợp không chú ý tới điểm này mà hỏi: “Đế quân, chúng ta có đuổi theo không?”
Huyền Dặc đế quân nhìn về phía đám mây đen, chậm rãi nói: “Cứ để người của Thượng Chương điện đi tiên phong, cho bọn hắn nếm mùi của Ứng Long trước đã.”
“Đế quân anh minh!”
Chương 1979 Giả mạo Ứng Long
Huyền Dặc đế quân và đám người Trương Hợp đã triền đấu với thánh hung hồi lâu vẫn không thắng được, ngược lại còn chịu thiệt thòi không ít. Trước mắt đám người Thượng Chương điện đến vậy thì cứ để bọn hắn xông pha chiến đấu.
Nơi này là địa bàn của Huyền Dặc điện, dù cho thánh hung đầu hàng Thượng Chương điện thì Huyền Dặc điện cũng có quyền mang nó đi, đây là quy củ từ lâu của Thánh Điện nhằm giữ vững cân bằng trong Thái Hư.
Bọn hắn không dám áp sát quá gần, chỉ đứng cách xa xa nhìn về phía đám mây đen nơi chân trời.
Cho đến nay Huyền Dặc đế quân và Trương Hợp cũng không nhìn thấy được bộ mặt của thánh hung.
"Không biết Lục các chủ có nắm chắc hay không." Trương Hợp nói.
"Một khi có biến cố xảy ra, tất cả các ngươi lập tức rút lui." Huyền Dặc đế quân căn dặn.
"Vâng." Trương Hợp gật đầu rồi nghi hoặc nhìn lên không trung: “Vì sao thánh hung lại đột nhiên xuất hiện ở phía nam Huyền Dặc điện?”
Mọi người đều có cùng nghi vấn.
Cùng lúc đó.
Lục Châu và đạo đồng đã tách ra xa khỏi đám người Huyền Dặc điện, chỉ có như vậy Thượng Chương mới có thể ra tay.
Thấy khoảng cách đã đủ xa, toàn thân đạo đồng nở rộ quang hoa của Đại Đế, bức lui đám mây đen.
“Giỏi cho một tên thánh hung! Dám làm loạn ở chỗ này, bản đế không tha cho ngươi!” Thượng Chương ngẩng đầu, hai mắt như điện.
Lục Châu hỏi: “Ngươi có nắm chắc không? Cho dù là Minh Tâm tới đây cũng chưa chắc có thể bắt được Ứng Long. Nhưng ngươi vừa nói có thể nó không phải là Ứng Long?”
Thượng Chương gật đầu: “Ứng Long có một thanh vũ khí tên là Kim Phủ Hoàng Việt hư cấp, trước kia đặt ở Thiên U Khuyết phía nam Huyền Dặc. Không có vũ khí, nó không thể chưởng khống lôi điện.”
“Vậy đây là đồ giả?”
“Suy đoán mà thôi, phải hay không thì để bản đế thăm dò một lần sẽ biết.”
Thượng Chương Đại Đế hoá thành lưu tinh xông vào đám mây đen.
Tinh Bàn xuất hiện, ba mươi sáu Mệnh Cách toả ra quang mang chói mắt, hoá thành ba mươi sáu hồng sắc quang trụ. Vô số cương ấn quang trụ ẩn chứa đạo lực lượng bắn thẳng vào tầng mây, lôi điện ầm ầm chấn động thương khung, đại địa rung động khiến người người kinh hãi không thôi.
Các tu hành giả Thượng Chương điện đồng loạt nhìn lên bầu trời, lộ vẻ nghi hoặc.
“Thủ đoạn này sao giống với Đại Đế bệ hạ thế nhỉ?”
“Đúng là rất giống, nhưng Đại Đế bảo chúng ta đến giúp đỡ Huyền Dặc điện, bản thân ngài ấy sẽ không đến.”
“Lại đó nhìn xem, vừa rồi ta nhìn thấy hai thân ảnh bay về phía nam, tốc độ quá nhanh, hẳn không phải là Đại Đế bệ hạ.”
Động tĩnh khổng lồ cũng khiến đám tu hành giả Huyền Dặc điện tán thán không thôi.
“Lục các chủ quả nhiên có năng lực của Chí Tôn!” Trương Hợp nói.
Huyền Dặc đế quân không có bao nhiêu bất ngờ.
Lê Xuân cười nói: “Rất có phong thái của Đại Đế. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Có hơi khoe khoang.” Lê Xuân mỉm cười.
Trương Hợp phản bác: “Lục các chủ có năng lực này, đương nhiên phải nhân cơ hội biểu diễn cho mọi người xem, tạo dựng vị thế của mình. Nếu đổi lại là Thượng Chương Đại Đế, chỉ sợ bầu trời cũng bị hắn đánh thành lỗ thủng.”
“Có đạo lý, huống hồ gì đây còn là địa bàn của Huyền Dặc điện. Đến lúc đó hắn sẽ lại càng thêm không kiêng nể gì, khoe khoang vũ lực. Vừa so sánh đã thấy Lục các chủ khiêm tốn hơn nhiều.” Lê Xuân thở dài đáp.
Mặc dù đã đoán được thân phận của Lục các chủ nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra tu vi, ai ai cũng phải kinh động không thôi.
Ầm!
Ô —— ——
Trong mây đen truyền ra tiếng gào thét. Một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lướt về phía chân trời.
Thượng Chương thu hồi Tinh Bàn, xuất hiện ở bên cạnh Lục Châu. “Cơ lão tiên sinh có nhìn rõ không?”
Trong khoảng thời gian này, Lục Châu vẫn luôn dùng thiên nhãn thần thông để quan sát tình hình chiến đấu, cũng đã nhận ra thân phận của thánh hung, bèn gật đầu đáp: “Lão phu còn tưởng là Ứng Long, hoá ra đã đánh giá cao nó.”
“Ồ?” Thượng Chương cười nói, “Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của bản đế.”
“Là Đằng Xà.”
“Lục lão tiên sinh có kiến thức rộng rãi, bội phục, bội phục.” Thượng Chương Đại Đế chắp tay nói.
Trong ký ức của Ma Thần có con Đằng Xà này. Lục Châu chậm rãi giới thiệu:
“Đằng Xà vốn là một con thánh hung có tướng mạo xấu xí, thường xuyên làm chuyện ác nên được xếp vào hàng ác thú. Nó và Câu Trần cũng tương đương nhau, xếp dưới tứ linh. Thời kỳ thượng cổ, Đằng Xà không vừa lòng với địa vị của mình, đến khiêu chiến Ứng Long song lại đại bại phải chạy trốn. Về sau Ứng Long biến mất, Đằng Xà thường giả mạo Ứng Long đi quấy phá khắp nơi.”
Thượng Chương Đại Đế gật đầu, nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp: “Lão tiên sinh cũng sinh ra vào thời kỳ thượng cổ sao?”
Lục Châu không phủ nhận. Nếu muốn dùng thân phận Ma Thần để trở về Thái Hư thì việc này là đương nhiên.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Biết rõ những tích này thì chỉ có nhân loại sống từ thời kỳ thượng cổ.”
Hắn thở dài một tiếng.
“Nữ nhi của bản đế có số mệnh không tốt, cũng may nàng có thể bái lão tiên sinh làm thầy… Đời này bản đế không còn tiếc nuối nữa.”
Thượng Chương Đại Đế không phải đồ ngốc. Nếu còn không biết thực lực và địa vị của Lục Châu thì đúng là sống uổng phí. Hải Loa có sư phụ mạnh mẽ như vậy, hắn cũng yên tâm.
“Bắt Đằng Xà lại trước đã.” Lục Châu hoá thành lưu tinh đuổi theo.
“Bản đế giúp ngươi một tay.”
Hai người hoá thành lưu tinh, trong phút chốc đã bay suốt mấy ngàn dặm để đến Thiên U Khuyết.
Đám mây đen cũng đã kéo tới bầu trời Thiên U Khuyết.
“Nghiệt súc, ngươi không có tư cách cầm Kim Phủ Hoàng Việt đâu.” Đằng Xà thua kém Ứng Long rất nhiều.
Thượng Chương bay lên cao, gọi ra pháp thân. Lục Châu sử dụng tam đại thần thông để cảm ứng biến hoá xung quanh, tay cầm Vị Danh Kiếm.
Hai vị Chí Tôn giáp công mà đến, mây đen tản ra, thân thể đen nhánh dài đến mấy ngàn trượng của Đằng Xà xuất hiện giữa trời. Nó há to miệng phun ra huyết vụ rồi nhào về phía Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương bắn ra mấy chục đạo hồng quang đánh về phía đầu Đằng Xà. Bị ăn đau, Đằng Xà gào thét không ngừng.
Lục Châu yên lặng bay lên lưng nó, dùng Vị Danh Kiếm đâm thẳng vào vị trí yếu hại.
Ầm!
Cương khí văng tứ tán, Đằng Xà phẫn nộ vũ động, không gian bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Chương 1980 Thủ đoạn kinh người
“Không gian giam cầm!” Thượng Chương Đại Đế mang theo toà pháp thân khổng lồ treo ngược giữa không trung, trong lòng bàn tay hiện ra trận văn hình tròn, không ngừng bành trướng.
Toàn bộ không gian như bị trói chặt, Đằng Xà liều mạng giãy giụa. Bỗng “rắc” một tiếng, làn da đen nhánh của nó từ từ tróc ra.
Đằng Xà lột xác.
“Thuế biến?” Thượng Chương kinh ngạc hô lên, “Cơ lão tiên sinh, hoá ra con nghiệt súc này chạy đến Huyền Dặc là vì muốn thay thế vị trí của Ứng Long, chúng ta không nên chậm trễ thời gian!”
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo bao trùm lấy Vị Danh Kiếm, dài đến ngàn trượng.
Hoả diễm bốc lên đan xen vào Vị Danh Kiếm.
Thượng Chương Đại Đế không khỏi tán thưởng: “Khí tức của Nam Ly Chân Hoả, nghiệp hoả đã biến thành thần hoả rồi?”
Thần hoả vũ động trên lưỡi kiếm, Lục Châu dùng sức đâm mạnh vào lưng Đằng Xà.
Xoẹt.
Đằng Xà điên cuồng gào lên, huyết dịch bắn tung toé giữa trời, mỗi giọt tiên huyết đều nóng rực như liệt hoả thiêu đốt tứ phương.
Một kiếm của Lục Châu rốt cuộc đã chọc giận nó. Toàn thân Đằng Xà hiện ra hồng quang điên cuồng càn quét cả bầu trời. Vô số thụ mộc và hung thú không kịp trốn tránh đều bị tận diệt.
Thượng Chương Đại Đế lăng không bay lên, trầm giọng quát: “Súc sinh, bản đế muốn mạng ngươi!”
Toà pháp thân từ trên trời giáng xuống, liên toạ đập ầm ầm vào thân Đằng Xà. Đằng Xà bị trọng thương lăn lộn ra xa, trốn vào trong Thiên U Khuyết.
“Cẩn thận nó liều chết chống trả.” Thượng Chương Đại Đế nói.
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm bay lên không trung, kiếm cương đầy trời mang theo lực lượng Thiên Tướng bắn về phía Đằng Xà như thuỷ triều dâng cao, lam sắc điện hồ toả quang mang lập loè.
Thượng Chương Đại Đế kinh ngạc trong lòng: “Đại địa lực lượng?”
Quả nhiên lúc ở dưới vực sâu lão tiên sinh đã thu hoạch được kỳ ngộ.
Hắn tán thán nói: “Không ngờ thủ đoạn của lão tiên sinh lại kinh người đến thế.”
Phanh phanh phanh…
Vô số kiếm cương đâm vào thân thể Đằng Xà. Đúng lúc này nó đột nhiên bay vọt lên, há cái miệng khổng lồ như mái vòm phun ra vô số huyết vũ!
Máu tươi đỏ rực bắn đầy trời, yêu diễm động lòng người.
Thượng Chương Đại Đế hô lên: “Mau tránh!”
Vèo một tiếng, thân ảnh Thượng Chương đã biến mất rồi xuất hiện cách đó vạn mét. Thấy Lục Châu vẫn chưa đi, hắn không khỏi lo lắng nhíu mày.
“Cơ lão tiên sinh, đây là tinh huyết chi độc của Đằng Xà, tốt nhất không nên chạm vào!”
“Đừng lo lắng.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Huyết vũ giáng xuống, khi sắp chạm vào người Lục Châu thì tự động bốc hơi biến mất.
“Hả?” Thượng Chương kinh ngạc, nguyên khí bám vào hai mắt để nhìn cho rõ ràng.
Lúc này Lục Châu đang đứng chắp tay giữa không trung, không hề điều động nguyên khí ngăn cản.
“Sao có thể?” Thượng Chương tròn mắt. Cho dù là chính hắn khi đối mặt huyết vũ của Đằng Xà cũng phải thi triển cương khí hộ thể mới được. Loại huyết độc này có năng lực ăn mòn cực mạnh, không hề yếu hơn đại đạo lực lượng.
Đây cũng là một trong những đòn sát thủ của Đằng Xà.
Hắn nhìn kỹ lại, thực lực gia tăng đến cực hạn, rốt cuộc phát hiện trường bào trên người Lục Châu đang rung động.
“Là do trường bào?”
Thượng Chương Đại Đế muốn tiếp tục nhìn rõ hơn, nhưng khoảng cách quá xa mà huyết vũ lại ngập trời nên đành thôi.
Hắn chỉ nhìn thấy trên trường bào loé lên quang hoa nhàn nhạt rồi biến mất.
Đúng lúc này, đám người Thượng Chương điện chạy tới, nhìn thấy đạo đồng bèn tiến lên nói:
“Tiểu bằng hữu, đứng xa một chút. Nơi này rất nguy hiểm.”
Hả?
Thượng Chương chắp tay sau lưng, quay đầu trừng mắt nhìn đám thuộc hạ của mình.
Người dẫn đầu trong Thượng Chương điện thấy bộ dáng của hắn bèn cười nói: “Đây chính là thánh hung, ngươi không muốn sống nữa à?”
“Làm càn!” Đạo đồng quát.
“Nha, nóng nảy như vậy sao? Tiểu huynh đệ có biết chúng ta là ai không? Chúng ta phụng mệnh Thượng Chương Đại Đế đến giúp dỡ Huyền Dặc điện các ngươi diệt trừ thánh hung. Đừng coi hảo tâm của người khác thành lòng lang dạ sói chứ.”
“? ? ?” Thượng Chương Đại Đế nghiêm túc trừng mắt, “Có mắt không tròng!”
Bốn chữ này khiến đám người Thượng Chương điện nhướng mày. Vừa định mắng đạo đồng mấy câu thì người của Huyền Dặc điện đã bay tới.
“Đế quân các hạ, chúng ta phụng mệnh Đại Đế đến giúp đỡ các vị một tay.” Người dẫn đầu Thượng Chương điện nói.
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Đa tạ các vị ra tay tương trợ.”
“Đế quân đúng là đế quân, tầm nhìn và cách cục vượt xa đám tiểu nhân vật.”
Lê Xuân nghi hoặc hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Một người trong Thượng Chương điện đáp: “Chúng ta hảo tâm đến giúp đỡ Huyền Dặc điện, vậy mà đạo đồng này lại mắng chúng ta có mắt không tròng. Lẽ nào lại như thế?”
“Còn có việc này?” Lê Xuân nhíu mày, quay đầu hỏi đạo đồng, “Ngươi thật sự nói như vậy?”
Đạo đồng giật mình, nhận ra mình đang đứng giống hệt như Huyền Dặc đế quân, đều là tư thái cao cao tại thượng tay chắp sau lưng.
“Nhìn đi, thái độ của hắn cứ như thế đó.” Đám người Thượng Chương điện càng thêm bất mãn.
Lê Xuân đạo thánh kéo tay đạo đồng nói: “Mau xin lỗi các vị bằng hữu này đi.”
“Xin lỗi?” Đạo đồng nhíu mày. Bảo bản đế xin lỗi đám thuộc hạ ngu ngốc này hả?
Hừ!
Đạo đồng hừ lạnh một tiếng, suýt chút nữa đã nổi khùng lên.
“Hửm?” Lê Xuân nghi hoặc. “Dù ngươi là người của Lục lão tiên sinh cũng không nên làm như thế.”
Đạo đồng không thèm để ý tới hắn.
Lê Xuân lại nói tiếp: “Nếu không xin lỗi ta sẽ đuổi ngươi khỏi Huyền Dặc điện.”
Rời khỏi Huyền Dặc? Như vậy đâu còn được gặp Hải Loa nữa. Vậy thì không được nha!
Đạo đồng liếc nhìn đám người Thượng Chương điện. Thôi vậy, mặt mũi không quan trọng.
“Xin lỗi.” Đạo đồng chắp tay nói với đám người.
“Chuyện nhỏ.” Đám người Thượng Chương điện cũng không phải loại cứ níu mãi không tha.
Lúc này đám người mới tập trung tinh thần nhìn về phía chân trời.
Đằng Xà vẫn đang phun huyết vũ, mà Lục Châu đã cầm Vị Danh Kiếm vọt tới.
“Lục các chủ!” Huyền Dặc đế quân cau mày nói.
“Đây là…” Đạo đồng hiểu được Lục Châu định làm gì, “Hắn muốn thừa dịp Đằng Xà thi triển huyết vũ, tấn công vào điểm yếu hại của nó.”
“Tài cao gan lớn!”
Huyết vũ tầm tã, tầm nhìn không rõ ràng. Lục Châu hoá thành một đạo lưu quang xuyên qua huyết vũ, kiếm cương phóng lên tận trời, điện hồ và lực lượng Thiên Đạo đồng thời bộc phát.