Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1911 Nữ nhi của Thượng Chương

“Không dám.” Hoa Chính Hồng lập tức khom người đáp. Dù sao người này cũng nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại do Thất Sinh mang về, sau này sẽ trở thành một cánh tay dưới trướng Minh Tâm Đại Đế.

Nàng nói thêm một câu: “Ngốc một chút cũng tốt. Thất Sinh điện thủ cũng là người có được hạt giống Thái Hư, nếu so sánh đôi bên thì…”

Nàng ấp úng. Minh Tâm phất tay áo ra hiệu: “Cứ nói đi, đừng ngại.”

Hoa Chính Hồng nói: “Ta luôn cảm thấy Thất Sinh điện thủ có chút khó nắm bắt. Lòng dạ hắn quá sâu, lại thông minh kín kẽ, dạng người này là khó khống chế nhất.”

Bất kỳ một vị đế vương nào trên đời cũng đều thích kẻ nghe lời. Nàng cho rằng Minh Tâm Đại Đế cũng như thế. Ít nhất thì trong một trăm ngàn năm qua, kẻ nào không nghe lời Minh Tâm đều có kết cục rất thảm.

Minh Tâm gật đầu: “Chuyện của Thất Sinh không cần ngươi quản. Sau này lo chuyện của mình cho tốt là được.”

Hoa Chính Hồng giật mình, không ngờ Minh Tâm Đại Đế lại thiên vị Thất Sinh như vậy. Kẻ này mới tiến vào Thái Hư ba mươi năm, rốt cuộc đã cho Minh Tâm Đại Đế uống bùa mê thuốc lú gì?

“Vâng.” Hoa Chính Hồng khom người đáp.

“Bản đế muốn đích thân bái phỏng Thượng Chương, việc ở đây giao cho ngươi.” Minh Tâm Đại Đế nói.

“Cung tiễn Đại Đế.”

Nói xong, thân ảnh Minh Tâm biến mất tại chỗ.

. . .

Thượng Chương điện.

Quang cảnh xung quanh tú lệ, là nơi địa linh nhân kiệt bậc nhất phía tây Thái Hư.

Minh Tâm Đại Đế xuất hiện trước cửa điện, hờ hững gọi: “Thượng Chương.”

Thân ảnh Thượng Chương Đại Đế lập tức xuất hiện, bước ra ngoài điện mỉm cười chào đón: “Minh Tâm Đại Đế?”

Minh Tâm nhìn hắn rồi ngẩng đầu nhìn dãy sơn mạch cao ngất hùng vĩ lượn quanh, thản nhiên nói: “Thoáng một cái đã là năm trăm năm. Bản đế tới thăm ngươi một chút.”

“Thăm ta?” Thượng Chương Đại Đế cười, “Chỉ sợ Đại Đế có mục đích khác.” Thượng Chương hiểu rất rõ phong cách làm việc của Minh Tâm.

Minh Tâm cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Bản đế muốn gặp các nàng một chút.”

Thượng Chương minh bạch ý định của Minh Tâm, lập tức xua tay nói: “E là không được.”

Minh Tâm khẽ nhíu mày.

“Ngươi đã có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Thượng Chương điện cũng là một trong thập điện, ngươi cần gì phải để ý các nàng nằm trong tay ai?” Thượng Chương nói.

“Ngươi nghĩ nhiều.” Minh Tâm hờ hững đáp.

“. . .”

“Nếu bản đế muốn đoạt tất cả hạt giống Thái Hư thì ai dám ngăn trở?” Giọng Minh Tâm vô cùng tự tin, không thể nghi ngờ.

Đây là lời nói thật. Thất Sinh là do một tay Minh Tâm đề bạt, nếu Minh Tâm thật sự muốn có được toàn bộ mười hạt giống thì đã bảo Thất Sinh bắt về cho mình, cần gì phải giúp Thượng Chương.

Thượng Chương Đại Đế đành tránh sang một bên nói: “Mời.”

Thượng Chương dẫn Minh Tâm Đại Đế đi gặp Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. Hai nàng bị nhốt trong một đạo trường yên tĩnh, có trận pháp cường đại giam cầm.

Thượng Chương Đại Đế nói: “Còn không mau tham kiến Điện chủ?”

Tiểu Diên Nhi liếc nhìn hắn nói: “Điện chủ là ai?”

“Không được vô lễ.” Thượng Chương mắng.

“Ngươi đúng là không biết phân rõ phải trái. Ta không biết sao có thể gọi là vô lễ? Thật là hung dữ!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm.

Minh Tâm Đại Đế không ngại, đưa tay ngăn cản Thượng Chương rồi nói: “Ngươi tên là gì?”

“Ngươi thả ta ra đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.

“Có biết bao nhiêu người muốn gia nhập Thái Hư mà không được, vì sao ngươi lại muốn rời đi?”

“Ta không thích ở chỗ này.” Tiểu Diên Nhi đáp.

Minh Tâm không hỏi tới nữa mà đổi đề tài: “Gọi ra liên toạ.”

“Không gọi.” Tiểu Diên Nhi quả quyết cự tuyệt.

“. . .”

Thượng Chương Đại Đế cảm thấy nha đầu này mắc bệnh công chúa quá nặng rồi. Ngay trước mặt Minh Tâm mà dám làm càn như thế, đúng là gan to bằng trời.

Minh Tâm Đại Đế quay đầu nhìn Hải Loa: “Ngươi tên là gì?”

“Hải Loa.” Hải Loa thành thật đáp.

“Tu vi thế nào?”

“Chân nhân.”

Minh Tâm khẽ gật đầu. Tuy chỉ trò chuyện đôi câu nhưng hắn đã hiểu được phần nào tính cách của hai nàng. Hoa Chính Hồng nói không sai.

“Các ngươi sẽ thích Thái Hư.” Nói xong Minh Tâm xoay người rời đi.

Tiểu Diên Nhi làu bàu: “Cái người này thật là kỳ lạ!”

Thượng Chương trừng mắt nhìn hai nàng một cái rồi rời khỏi đạo trường.

Ra đến bên ngoài, Thượng Chương cười nói: “Thấy thế nào?”

“Các nàng có thể đỡ đần Thái Hư hay không thì phải xem ngươi rồi.” Minh Tâm nói.

“Đương nhiên.” Thượng Chương Đại Đế khẽ than một tiếng, “Hai tiểu nha đầu này còn trẻ nên vô tri, có thể nói là nghé con không sợ hổ, thường xuyên cãi cọ với bản đế. Nhưng chẳng biết tại sao ta chẳng thấy tức giận tí nào.”

Minh Tâm Đại Đế im lặng không nói. Thượng Chương lại thở dài thật sâu:

“Nếu nữ nhi đáng thương của ta vẫn còn sống… hẳn là nàng cũng lớn bằng từng này.”

Biểu tình trên mặt Minh Tâm Đại Đế có chút thay đổi, hắn nghiêm túc nói: “Có một số việc đã qua đừng nên nhắc lại làm gì.”

Thấy Thượng Chương có vẻ thương tâm nhìn ra xa xăm, Minh Tâm nói thêm một câu: “Muốn trách thì hãy trách kẻ đã đánh cắp hạt giống Thái Hư.”

“Ta chỉ trách chính mình.” Thượng Chương Đại Đế nói.

Minh Tâm trầm mặc.

Thượng Chương Đại Đế thở dài nói: “Thôi đừng nói tới nàng nữa. Ma Thần đã chết thật sao?”

Trên mặt Minh Tâm không có biểu tình gì: “Không biết rõ.”

“. . .”

“Ngươi sợ hắn?” Minh Tâm hỏi.

Thượng Chương hừ khẽ một tiếng: “Bản đế mà sợ hắn cái gì? Bản đế đâu phải tên Đồ Duy ngu xuẩn kia.”

“Chỉ mong là thế.”

Nói xong, thân ảnh Minh Tâm biến mất.

Thượng Chương cũng không ở lại, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện trong đạo trường nhốt Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

Người vẫn còn đây… rốt cuộc lão hồ ly Minh Tâm có âm mưu gì? “Thất Sinh là người của hắn, chẳng lẽ bọn hắn muốn lợi dụng bản đế?”

Thượng Chương luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn đi tới thử kiểm tra Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, nhưng các nàng vẫn không có gì bất thường.

Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Lại tới.”

Thượng Chương Đại Đế cười nói: “Nha đầu, ngươi vừa đến Thái Hư, có muốn ra ngoài xem phong cảnh nơi này không?”

“Có thể sao?” Tiểu Diên Nhi có hơi bất ngờ.

“Đương nhiên.” Tiểu hài tử thôi mà, dỗ dành một chút là được.

“Vậy ngươi mang Hải Loa ra ngoài chơi đi.” Tiểu Diên Nhi nói.

Nàng biết Hải Loa đến từ Thái Hư, từ sau khi bị bắt Hải Loa vẫn luôn muốn được ra ngoài xem thế nào, nhưng hiển nhiên các nàng đâu có tư cách ra điều kiện.
Chương 1912 Lĩnh ngộ đại đạo

Thượng Chương nhìn Hải Loa.

Nói thật, hắn coi trọng và yêu thích Tiểu Diên Nhi hơn. Vừa nghe thấy Hải Loa muốn ra ngoài chơi, hứng thú của hắn đã giảm đi ba phần.

Hải Loa rất lễ phép nói: “Đại Đế có thể mang ta đi xem một chút được không?”

Thái độ của Thượng Chương Đại Đế rõ ràng không tích cực như trước.

Tiểu Diên Nhi nói: “Không muốn thì thôi!”

Thượng Chương Đại Đế bèn đáp: “Bản đế nói là làm.”

Hắn vung tay lên, cương khí bao phủ cả hai nàng. Ba người hoá thành ba đạo lưu tinh vèo một tiếng, bay về phía chân trời.

Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, núi non sông ngòi tú lệ hùng vĩ. Cảnh vật nơi này như một bức tranh sơn thuỷ dạt dào ý xuân.

“Thấy thế nào?” Thượng Chương Đại Đế hỏi.

Tiểu Diên Nhi lập tức gật đầu khen ngợi: “Thật là xinh đẹp.”

Vừa nói xong, nàng cảm thấy lập trường của mình không đúng, bèn lắc đầu sửa lời: “Nhưng mà cũng chỉ đến thế, kém rất xa quê hương của ta.”

Lúc này, Hải Loa đột nhiên chỉ tay về phía một khối cự thạch lơ lửng trên không trung: “Đó là cái gì?”

“Đó là vật phẩm dùng để tế tự, bái tế thiên địa.” Thượng Chương Đại Đế giải thích.

“Nha.” Hải Loa gật đầu rồi lại chỉ về phía một hồ nước ở đằng xa: “Đó là nơi nào?”

“Thiên Ngọc Hồ, là một hồ nước rộng lớn như Thiên, thanh tịnh như Ngọc.”

Thượng Chương Đại Đế vừa giới thiệu vừa nghĩ thầm, ta đường đường là Đại Đế mà lại luân lạc tới mức thành hướng dẫn viên du lịch cho hai tù binh?!

Trong lòng khó chịu là thế, nhưng khi nhìn đến hai nha đầu hồn nhiên ngây thơ đang tròn mắt ngắm nhìn cảnh sắc sơn hà, cơn tức giận của Thượng Chương Đại Đế lập tức biến mất không còn một mảnh.

Ba người bay đến một cánh rừng kỳ quái. Trong rừng có một bia mộ trông rất trang nghiêm. Tiểu Diên Nhi hỏi: “Đó là gì thế?”

Thượng Chương nhướng mày: “Đừng hỏi.”

“Không nói thì thôi. Nếu là sư phụ ta, người nhất định sẽ nói cho ta biết.” Tiểu Diên Nhi bĩu môi.

Thượng Chương: ?

Ý là có thể bái sư? Hàng chân mày Thượng Chương giãn ra, biểu tình có vẻ thản nhiên nói: “Đó là một ngôi mộ.”

“Mộ của ai?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

“Nữ nhi của bản đế.” Thượng Chương vẫn bình tĩnh đáp.

“. . .”

Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Ta không có cố ý.”

Thượng Chương thở dài một tiếng: “Nếu nàng còn sống thì cũng bằng tuổi các ngươi.”

Nói đến đây, Thượng Chương không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Bản đế có một đạo trường ở phía đông nam, nếu các ngươi muốn thì có thể tu luyện ở đó. Các ngươi có yêu cầu gì bản đế cũng có thể thoả mãn, nhưng bản đế chỉ có một yêu cầu… Sau này hai người các ngươi phải trung với Thượng Chương.”

“Để ta suy nghĩ một chút.” Con ngươi Tiểu Diên Nhi đảo một vòng.

“Bản đế còn nhiều thời gian.”

Ba đạo lưu tinh bay về phía đông nam.

. . .

Một thời gian sau.

Đại địa lực lượng càng lúc càng nồng đậm. Từ trên trời nhìn xuống vực sâu chẳng khác nào đang nhìn vào bầu trời tinh tú.

Mà trong số các tinh tú đó, có một tinh tú sáng rực rỡ óng ánh, năng lượng từ bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ vào vì tinh tú kia.

Quá trình này kéo dài một khắc đồng hồ, sau đó lấy tinh tú làm trung tâm, một cơn bão năng lượng càn quét khắp vực sâu, quang trụ phóng lên đến trời cao.

Oanh!

Ngay sau đó, Lục Châu đột nhiên mở mắt.

“Thế nào là không gian?”

“Thế nào là thời gian?”

“Vì sao lão phu lại ở nơi này?”

Lục Châu cảm nhận được năng lượng trong thiên địa đang du đãng xung quanh, mỗi lần hắn nâng tay là không gian lại trở nên vặn vẹo.

Lục Châu cảm giác mình đã mơ thấy một giấc mộng thật dài. “Vẫn còn ở trong vực sâu.”

Hệ thống vẫn đang trong quá trình thăng cấp.

Lục Châu không rõ vì sao mình lại đột ngột tỉnh lại, bèn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần ra khảm vào liên toạ, sau đó tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.

Chưa đến một khắc đồng hồ sau, Lục Châu lại lâm vào trạng thái chìm đắm, mất đi tri giác.

. . .

Cùng lúc đó.

Đôn Tang rung động kịch liệt, một lúc sau mới từ từ bình ổn lại, mà đối ứng với Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang chính là Thượng Chương điện!

Thượng Chương Đại Đế nhíu mày, quan sát đại địa, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Diên Nhi sợ hãi nói: “Thái Hư cũng có động đất?”

Hải Loa phụ hoạ: “Chắc phải có chứ.”

“Nơi này thật là nguy hiểm, vừa rồi ta cảm giác như Thái Hư sắp sập đến nơi.”

“Không được nói linh tinh.” Thượng Chương quát khẽ.

Đúng lúc này, năm hư ảnh xuất hiện trước mặt Thượng Chương, đồng loạt khom người nói:

“Đại Đế bệ hạ, đã tra rõ ràng, cỗ lực lượng này đến từ Đôn Tang trong bí ẩn chi địa.”

“Đôn Tang?”

“Trước đây Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã đổ sụp, vực sâu xuất hiện cơn bão năng lượng. Có lẽ… là do phong bạo khiến không gian bị xé rách, ảnh hưởng đến Thượng Chương điện.”

Nghe vậy, Tiểu Diên Nhi vội nói: “Trời thật sự sẽ sập sao?!”

Thượng Chương Đại Đế trầm giọng nói: “Có bản đế ở đây, trời không sập được.”

“Ta không muốn trời sập đâu…” Tiểu Diên Nhi thì thầm.

“Tại sao?”

“Sư phụ từng nói, trời sập người sẽ gánh. Ta không muốn sư phụ gánh.”

“Ngươi có sư phụ?”

“Vâng.”

“Hắn đang ở đâu?”

Nghe vậy, Tiểu Diên Nhi thấp giọng khóc nấc, nước mắt ào ạt tuôn rơi: “Rơi vào trong vực sâu… chết rồi.”

Thượng Chương Đại Đế không biết là vui hay buồn, chỉ nói: “Nén bi thương, người chết đâu thể sống lại.”

Việc này nên trách Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần ấy. Có không ít tu hành giả bị cuộc chiến này lan tới, chết không nhắm mắt.

Tiểu Diên Nhi lau nước mắt nói: “Ta muốn đến Đôn Tang xem một lần.”

Thượng Chương gật đầu: “Hiếu tâm đáng khen, bản đế thành toàn cho ngươi.”

Khoảng thời gian này Thượng Chương Đại Đế đã tiếp xúc nhiều với hai nha đầu, phát hiện các nàng không ghét Thái Hư nên tương đối hài lòng. So với những người nắm giữ hạt giống khác, hai nàng tuổi nhỏ lại đơn thuần khiến hắn rất yêu thích.

“Hải Loa, muội cũng đi cùng đi.” Tiểu Diên Nhi nói.

Thượng Chương Đại Đế vốn chỉ định mang Tiểu Diên Nhi đi, nhưng nàng đã nói thế thì mang luôn cả hai người cũng chẳng sao.

Tuy rằng trong số những người nắm giữ hạt giống Thái Hư, biểu hiện của Hải Loa có vẻ hơi kém nhưng nàng cũng không yếu chút nào.

Hải Loa gật đầu đáp: “Ừm.”

“Đi thôi.” Thượng Chương phất tay phác hoạ trong không trung. Lát sau, một toà thông đạo cỡ nhỏ xuất hiện.
Chương 1913 Áo bông tri kỷ của sư phụ hắc hoá

Ba người đi vào thông đạo, không bao lâu sau đã xuất hiện ở phía đông gần Đôn Tang.

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Không phải trực tiếp đến Đôn Tang sao?”

Thượng Chương Đại Đế cười nói: “Không có tu hành giả nào làm được việc muốn đến đâu thì đến đó cả. Bản đế tinh thông phù văn thông đạo, hành vi này là câu thông với thông đạo có sẵn mà thôi.”

“Ngay cả Đại Đế cũng làm không được sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói.

“Đại Đế cũng là người, lực lượng của con người đều có hạn.”

“Nhân định thắng thiên.” Tiểu Diên Nhi không cho là đúng.

Thượng Chương Đại Đế không muốn dội cho nàng gáo nước lạnh. Người trẻ tuổi có chí hướng cũng tốt, sẽ tràn ngập nhiệt tình đối với tương lai.

Ba người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang, một khắc sau đã đến nơi.

Thượng Chương Đại Đế chỉ vào vực sâu nói: “Đây chính là vực sâu bên dưới Thiên Khải Chi Trụ.”

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Ta có thể xuống đó xem một chút không?”

“Được.”

Tiểu Diên Nhi bay xuống đứng ở miệng vực. Cảnh sắc bên dưới mỹ lệ đến cực điểm, tựa như hằng hà sa số tinh tú đang chớp sáng trong bầu trời đêm.

“Hải Loa, nơi này thật đẹp, muội cũng đến xem đi!” Tiểu Diên Nhi vẫy gọi. Hải Loa bay tới đứng cạnh nàng nhìn xuống dưới, trong lòng cũng rung động vô cùng.

Tiểu Diên Nhi vốn đang vui vẻ, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã suy sụp: “Sư phụ chết ở chỗ này sao?”

“Có lẽ thế… Bọn họ đều nói Ma Thần cũng rơi vào vực sâu.” Hải Loa đáp.

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Vị Ma Thần kia đúng là đồ đáng ghét, nhất định hắn và Đồ Duy đã nhân cơ hội đánh lén sư phụ.”

Thượng Chương Đại Đế đứng trên không trung cười nói: “Ngươi nói Ma Thần là đồ đáng ghét, bản đế đồng ý. Nhưng hắn và Đồ Duy đều là thiên Chí Tôn, sao lại thèm đánh lén sư phụ ngươi làm gì.”

Tiểu Diên Nhi nói: “Ta mặc kệ. Ma Thần có phải là kẻ vô cùng âm hiểm xảo trá hay không?”

Thượng Chương Đại Đế vốn định phụ hoạ nàng, nhưng hồi tưởng lại nhận biết của mình về Ma Thần, hắn không tìm ra từ thích hợp. Suy nghĩ một lát, Thượng Chương nói:

“Nếu thật phải đánh giá Ma Thần, bản đế cho rằng hắn là người quang minh lỗi lạc, là người duy nhất tự mở ra con đường tu hành khác biệt, là đại nhân vật.”

“Hắn lợi hại lắm sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Trên đời này người có thể địch lại Ma Thần chỉ có một người…” Thượng Chương nói.

Tiểu Diên Nhi lập tức đáp lời: “Sư phụ ta.”

“. . .”

Thượng Chương Đại Đế khẽ nhíu mày, sửa lưng nàng: “Minh Tâm Đại Đế.”

“Vậy tại sao các ngươi phải đối phó với Ma Thần?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.

Thượng Chương Đại Đế thở dài: “Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện có nói ngươi cũng không hiểu, về sau sẽ minh bạch thôi.”

Tiểu Diên Nhi nhìn xuống vực sâu. Nàng bay xuống một đoạn ngắn, lượn vòng quanh cũng không thấy có bóng người nào. Lại xuống thêm một đoạn, nàng nhìn thấy Phiền Lung Ấn, trong lòng lập tức căng thẳng.

Thượng Chương nhắc nhở: “Đừng xuống nữa.”

“Không sao.” Tiểu Diên Nhi đáp xuống, đứng trên Phiền Lung Ấn. Đây đích thị là Phiền Lung Ấn của sư phụ mà? Bên trên còn lưu lại khí tức của người.

Tiểu Diên Nhi điều động Thái Thanh Ngọc Giản, trên người nàng bỗng xuất hiện thánh nhân chi quang. Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm ứng được sư phụ ở ngay bên dưới!

“Sư phụ…”

Nàng không chút do dự nhảy xuống, muốn tiến sâu vào vực thẳm.

Thấy cảnh này, Hải Loa kinh ngạc hô lên: “Đừng xuống dưới!”

Tiểu Diên Nhi không cho rằng mình sẽ gặp nguy hiểm. Nàng bay xuống được khoảng ngàn mét bỗng cảm giác được bên dưới vực truyền tới một cỗ lực lượng mênh mông.

Đúng lúc này, Thượng Chương Đại Đế xé rách không gian xuất hiện ở bên cạnh nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi không muốn sống nữa?”

“Ta…”

“Nhân loại không thể chống lại lực lượng bên trong vực sâu, đừng có lao xuống nữa.” Thượng Chương nhắc nhở.

Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Vậy ta có thể dập đầu với sư phụ không?”

“Được.”

Nàng có hiếu tâm như vậy, chứng tỏ bản chất là người tốt, sau này tận lực bồi dưỡng sẽ rất có triển vọng.

Tiểu Diên Nhi lăng không quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái.

Thượng Chương Đại Đế chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Diên Nhi nghiêm túc như thế, trong lòng bỗng nghĩ tới nữ nhi đã mất. Nếu nữ nhi còn sống, có phải cũng sẽ giống nàng?

Thượng Chương Đại Đế âm thầm quyết định phải nuôi dạy Tiểu Diên Nhi thật tốt, xem nàng như nữ nhi ruột thịt của mình.

“Sư phụ ngươi có đồ đệ hiếu thuận như vậy, hẳn là sẽ được yên nghỉ ở trên trời.” Thượng Chương nói.

“Sư phụ sẽ không yên nghỉ.”

“Hả?”

Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu hỏi: “Ma Thần có thể phục sinh thật sao?”

Thượng Chương Đại Đế do dự đáp: “Có lẽ là vậy.”

“Ta thề nhất định phải giết chết Ma Thần, thay sư phụ báo thù!” Tiểu Diên Nhi hung hăng nói.

Thượng Chương Đại Đế gật đầu: “Có chí hướng, rất tốt.”

Lúc này Hải Loa cũng đã bay xuống, nàng không nói lời nào, quỳ xuống dập đầu ba cái giống như Tiểu Diên Nhi.

Thượng Chương không biết rõ quan hệ giữa hai nàng, thấy Hải Loa dập đầu, hắn chỉ cho là nàng cũng bị cảm xúc của Tiểu Diên Nhi lây nhiễm nên muốn biểu đạt chút tâm ý mà thôi.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi bỗng chỉ tay về phía một vì tinh tú cực sáng dưới vực sâu: “Đó là cái gì?”

Thượng Chương nói: “Đại địa lực lượng.”

“Giống ngôi sao quá. Nó còn chớp sáng kìa.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Thật sao?” Thượng Chương phất tay áo, hai mắt trở nên sáng ngời, thị lực biến cường.

Hắn nhìn thấy vì tinh tú kia đang kết nối với các tinh tú khác ở xung quanh, lực lượng bành trướng không ngừng xé rách không gian rồi lại tự động khôi phục, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.

Thượng Chương Đại Đế nhíu mày. Điều này nằm ngoài kiến thức của hắn.

“Rốt cuộc là cái gì thế nhỉ?”

“Có lẽ là một loại lực lượng không ổn định, lúc nào cũng có thể phát nổ. Khu vực này e là vô cùng nguy hiểm.” Thượng Chương đáp.

“Nếu có người rơi vào trong này thì còn sống được không?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Thượng Chương lắc đầu: “Bản đế không thể trả lời chắc chắn với ngươi. Nhưng mà… một khi rơi vào vực sâu thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh.”

Nghe vậy, Tiểu Diên Nhi cảm thấy hơi suy sụp tinh thần. Nàng không muốn tin sư phụ đã chết, cho dù tất cả mọi người đều nói sư phụ chết rồi, nàng cũng sẽ không tin. Vừa rồi nhìn thấy Phiền Lung Ấn, trực giác còn mách bảo nàng sư phụ còn sống!
Chương 1914 Sư phụ ta vô địch thiên hạ

Tiểu Diên Nhi nói: “Vậy sau này ta có thể thường xuyên đến bái tế sư phụ không?”

Thượng Chương Đại Đế nói: “Đương nhiên có thể.”

Thượng Chương sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của nàng, ngược lại trong lòng hắn còn hết sức hài lòng. Hắn biết Minh Tâm Đại Đế cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, nhưng một người là Thất Sinh quỷ kế đa đoan, Thượng Chương không thích, một người nghe nói là có hơi đần độn.

Ba người đứng trong vực sâu một lúc lâu, đến khi vì tinh tú kia trở nên ảm đạm mới quay trở về Thượng Chương điện.

Không biết qua bao lâu, bên miệng vực sâu lại xuất hiện một thân ảnh.

“Hầy… Lục lão đệ, nghe nói ngươi đã chết oan mạng trong cuộc chiến của hai đại Chí Tôn… sao ngươi lại thích tham gia náo nhiệt như vậy chứ?”

Thân ảnh kia lập một khối bia mộ bên miệng vực sâu, cẩn thận khắc xuống mấy chữa: “Hảo hữu Lục Thiên Thông chi mộ”.

“Ta vốn là thủ hộ giả ở Đôn Tang, an toàn bản thân còn khó đảm bảo, làm gì có thời gian đi cứu ngươi… Mà ta cũng chẳng biết ngươi lại chạy đến đây.”

Hắn lấy ra một xấp tiền âm phủ rồi đốt ở trước mộ, lặng lẽ nói: “Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Ngươi là người đầu tiên khiến cho lão tử phải thương tâm đến hai lần.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách chăm sóc đám đồ đệ của ngươi.”

“Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ trở về Thái Hư. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám đồ đệ của ngươi rất may mắn, không rơi vào tay đám người tàn ác Át Phùng, Chiên Mông.”

“Đời này ngươi đã sống rất đáng giá, bồi dưỡng ra được nhiều thánh nhân như vậy, danh tiếng của ngươi sẽ lưu danh thiên cổ.”

“Yên tâm mà đi nhé.”

Câu nói sau cùng nhẹ bẫng. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ đến ngẩn người, mãi cho đến khi đám tiền giấy đã hoá thành tro tàn, một cơn gió thổi tới cuốn tro bụi phiêu tán vào không trung.

. . .

Đảo mắt đã một tháng trôi qua.

Trong Thánh Điện.

Chư Hồng Cộng lại một lần nữa bị đưa tới trước mặt Minh Tâm Đại Đế.

Minh Tâm nhìn hắn chằm chằm suốt một khắc đồng hồ mà không nói một lời, đến mức Chư Hồng Cộng run lẩy bẩy, càng lúc càng sợ hãi rụt rè.

Một tháng trôi qua mà người này vẫn không thay đổi chút nào. Minh Tâm không nói chuyện, Chư Hồng Cộng cũng im lặng theo. Minh Tâm vốn cho rằng đối phương sẽ nhịn không được mà lên tiếng trước, nào ngờ hắn vẫn im như thóc.

Rốt cuộc Minh Tâm Đại Đế cũng cất tiếng hỏi: “Đã quen với Thái Hư chưa?”

“Ta đi đâu cũng làm quen rất nhanh, có ăn có uống là được… Hắc hắc, bồ đào mỹ tửu của Thái Hư không tệ, lại còn có thịt hổ thượng đẳng nữa chứ, thơm vô cùng!” Chư Hồng Cộng không hề tiếc lời ca tụng.

“. . .”

Thấy biểu tình của Minh Tâm Đại Đế không ổn, Chư Hồng Cộng lập tức chuyển đề tài, trở nên đứng đắn đường hoàng nói:

“Thái Hư quả nhiên là nơi đất rộng sản vật nhiều, còn rộng lớn hơn cả bí ẩn chi địa. Thập điện là chúa tể hùng cứ bốn phương khiến người kính nể, mà Đại Đế ngài lại áp đảo cả thập điện, bội phục bội phục.”

Minh Tâm Đại Đế không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Ngươi hẳn là hiểu rõ vì sao bản đế lại đưa ngươi về đây.”

“Hiểu rõ.” Chư Hồng Cộng gật đầu, “Trên người ta có hạt giống Thái Hư, sau này ta sẽ thành Chí Tôn. Nếu có thể thành thiên Chí Tôn như ngài thì ta đã vừa lòng thoả ý rồi.”

Minh Tâm Đại Đế nói: “Muốn trở thành thiên Chí Tôn thì phải có thiên phú rất mạnh, đương nhiên kỳ ngộ và nỗ lực cũng quan trọng không kém.”

Chư Hồng Cộng vỗ mông ngựa không ngừng nghỉ: “Một lời của Đại Đế hơn hẳn đọc sách mười năm, từ nay về sau ta sẽ cố gắng tu hành.”

Minh Tâm Đại Đế lại trầm mặc.

Thánh Điện rất lớn, sự trầm mặc của hắn khiến không gian nơi đây trở nên lạnh lẽo và trống rỗng.

Lát sau Minh Tâm mới mở miệng nói: “Bản đế cho ngươi một cơ hội.”

“Mời ngài nói.”

“Từ nay về sau, chỉ cần ngươi trung thành hiệu lực cho Thánh Điện, bản đế sẽ không bạc đãi ngươi. Mấy năm nay Thái Hư hao tổn rất nhiều nhân tài, đang lúc thiếu hụt nhân thủ.”

Thấy Chư Hồng Cộng định nói chuyện, Minh Tâm Đại Đế ngắt lời hắn: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bản đế cho ngươi ba ngày để cân nhắc.”

Hắn vừa dứt lời…

Phịch!

Chư Hồng Cộng đã quỳ một gối xuống, đường đường chính chính nói to: “Ta nguyện ý hiệu trung với Thánh Điện, đa tạ Đại Đế bệ hạ cho ta cơ hội này!!”

“. . .”

Đồng ý rồi?

Minh Tâm Đại Đế khẽ nhíu mày. Tuy rằng đây là kết quả hắn muốn thấy, nhưng mà… có phải dễ dàng quá rồi không?

Thứ dễ dàng có được thường không thơm. Hơn nữa Minh Tâm cũng không thể đoan chắc Chư Hồng Cộng có thật sự trung thành hay không.

“Ngươi lấy được hạt giống Thái Hư ở đâu?”

“Sư phụ ta cho.” Chư Hồng Cộng đáp.

“Sư phụ ngươi?”

“Đáng tiếc sư phụ ta đã chết rồi.” Đôi mắt Chư Hồng Cộng bỗng trở nên đỏ ửng, “Nếu lão nhân gia người còn sống thì tốt biết bao.”

“Sư phụ ngươi từng đến bí ẩn chi địa?”

“Đã từng.” Chư Hồng Cộng gật đầu.

“Tu vi thế nào?”

Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sư phụ ta vô địch thiên hạ.”

“Vô địch?” Minh Tâm lại nhíu chặt mày.

“Chính là không có đối thủ đó…” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Minh Tâm Đại Đế không ổn, lập tức sửa lời, “À… sư phụ ta xếp thứ hai, Đại Đế ngài xếp thứ nhất.”

Lúc này, trong đại điện bỗng vang lên một tiếng quát: “Làm càn! Người trong cửu liên sao có tư cách đánh đồng với Đại Đế!”

Chư Hồng Cộng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, ngài giáo huấn rất đúng… trước đó ta đâu có biết tới Thái Hư đâu! Không ngờ Thái Hư lại có nhiều cao thủ như vậy.”

“Nếu sư phụ ngươi vô địch thì tại sao lại chết?” Minh Tâm hỏi.

“Việc này…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu nói, “Chơi dao thì có ngày đứt tay ấy mà.”

Minh Tâm Đại Đế không truy hỏi về sư phụ của hắn nữa mà nói: “Nếu ngươi muốn hiệu trung với Thánh Điện, vậy thì sớm ngày trở thành Chí Tôn đi.”

Chư Hồng Cộng lớn tiếng nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, không cô phụ kỳ vọng của Đại Đế bệ hạ! Ngài bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, ngài bảo ta đi hướng tây ta tuyệt đối sẽ không ngó tới hướng đông…”

“Lui xuống đi!” Sắc mặt Minh Tâm Đại Đế khó coi, khẽ phất tay.
Chương 1915 Giống hệt thất sư huynh

Chư Hồng Cộng vẫn lì đòn nói: “Đại Đế bệ hạ, ta ở không rảnh rỗi không có gì làm, chẳng bằng lưu lại đây cùng ngài nói chuyện phiếm. Nếu ngài có thời gian rảnh thì truyền thụ cho ta mấy chiêu đi… hoặc là khẩu quyết tu hành xịn xò nào đó…”

Ôn Như Khanh rốt cuộc hết chịu nổi: “Bảo ngươi lui xuống thì lui xuống đi! Sao còn nói nhảm nhiều như vậy?!”

Chư Hồng Cộng bèn gật đầu: “Vậy ta lui xuống nha…”

Hắn quay đầu đi ra khỏi đại điện. Ra tới bên ngoài, Chư Hồng Cộng mới nói thầm một câu: Lão tử cũng chả muốn nói nhảm với các ngươi đâu.

Chờ Chư Hồng Cộng rời đi, Minh Tâm Đại Đế mới che trán nói: “Một tháng rồi cũng chẳng thay đổi chút nào.”

Ôn Như Khanh bất lực đáp: “Hắn vừa đến đã là như vậy, đây là một kẻ giỏi về a dua nịnh nọt, chẳng biết gặp phải vận cứt chó gì mà lại có được hạt giống Thái Hư.”

“Bây giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Minh Tâm nói.

“Người này e là không thể gánh vác trách nhiệm.” Ôn Như Khanh lo lắng nói.

Minh Tâm Đại Đế lắc đầu: “Bản đế còn nhiều thời gian, giao cho ngươi việc dạy dỗ hắn nên người. Trong vòng trăm năm nếu hắn có thể tấn thăng đạo thánh thì chúng ta lại tính toán tiếp.”

“Vâng.” Ôn Như Khanh cúi đầu, hàng chân mày nhíu lại.

Hắn không thích loại người vừa khờ vừa ngốc như Chư Hồng Cộng. Nhưng nghĩ tới kẻ âm hiểm như Thất Sinh, trong lòng hắn lại càng phản cảm hơn. So sánh với nhau thì Ôn Như Khanh vẫn khuynh hướng ủng hộ Chư Hồng Cộng. Hắn không thích người khó chưởng khống, còn kiểu người đần độn làm việc không đủ lưu loát như Chư Hồng Cộng thì ít ra lại biết nghe lời.

Ôn Như Khanh rời khỏi Thánh Điện.

Minh Tâm Đại Đế nhìn sang một hướng khác, bình thản hỏi: “Dạo gần đây Thiên Khải Chi Trụ thế nào rồi?”

“Bẩm Đại Đế bệ hạ,” Hoa Chính Hồng nói, “Ngoại trừ Đôn Tang thường có chút dị động ra thì cửu đại Thiên Khải Chi Trụ khác đều ổn định. Chỉ là…”

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, “Thiên Khải Chi Trụ càng ngày càng biến chất, tốc độ chữa trị của đại địa lực lượng đã không theo kịp. Dựa theo tình hình này thì Thái Hư chỉ còn chèo chống được cao nhất là hai trăm năm.”

Minh Tâm Đại Đế gật đầu, khẽ than một tiếng.

. . .

Cùng lúc đó.

Chư Hồng Cộng rời khỏi Thánh Điện, trở về biệt uyển của riêng mình. Biệt uyển cách Thánh Điện không xa để tiện cho hắn thường xuyên tới lui.

Vừa trở về, Chư Hồng Cộng đã thấy Thất Sinh đứng chắp tay trong đại điện, ngắm nhìn các đường vân phác hoạ trên tường.

“Là ngươi?” Chư Hồng Cộng có ấn tượng không tốt đối với người này.

Thất Sinh hỏi: “Không chào đón ta?”

Chư Hồng Cộng hừ một tiếng: “Vì sao phải hoan nghênh ngươi mới được?”

“Ngươi có hạt giống Thái Hư trong người, nếu ở lại cửu liên sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi nên biết một đạo lý bất di bất dịch —— nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn Thánh Điện đâu.”

“Xạo, cứ tiếp tục xạo đi.” Chư Hồng Cộng liếc mắt nói.

“Đây là nơi cực thích hợp để tu luyện, ngươi phải tu hành cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của… Đại Đế.” Thất Sinh nói.

“Ngươi tự lo cho mình thì hơn!” Chư Hồng Cộng đáp trả.

Thất Sinh chậm rãi nâng tay, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đoàn kim sắc hoả diễm, ngọn lửa kia tựa như một con hoả long nhào về phía Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng cực kỳ hoảng sợ, lăng không lui lại, dùng quyền cương đón đỡ. Hắn lùi về sau mấy chục mét mới miễn cưỡng đứng vững.

Chư Hồng Cộng cảm thấy hai tay như bị nướng chín đến đau nhức, tức giận nói: “Ngươi làm gì thế?!”

“Cùng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư nhưng ngươi lại yếu hơn ta rất nhiều…” Thất Sinh chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói, “Thánh Điện xưa nay đều không nuôi phế vật, cho dù ngươi có hạt giống Thái Hư. Nếu không sử dụng hạt giống cho tốt, Thánh Điện sẽ cướp lấy hạt giống của ngươi, ươm một mầm non khác.”

Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói: “Ngươi cũng nắm giữ hạt giống Thái Hư?”

Thất Sinh cười cười không đáp. Chư Hồng Cộng nhìn hắn đầy dò xét, sau đó trợn mắt nói:

“Hạt giống Thái Hư cách 30.000 năm mới thành thục một lần, mà lần gần nhất toàn bộ mười hạt đều là… Khụ khụ, ngươi nắm giữ hạt giống từ đợt trước rồi đúng không? Vậy ngươi tu hành đã hơn 30.000 năm, mạnh hơn ta cũng là đương nhiên!”

Thoạt nhìn tuổi trẻ thanh xuân, không ngờ bên trong lại là lão ngoan đồng. Thái Hư toàn đám người kỳ kỳ quái quái, phải đề phòng một chút mới được.

Trên đầu Thất Sinh chảy xuống mấy vạch đen, hắn cũng lười giải thích: “Đây không phải là trọng điểm…”

“Thánh Điện sao có thể từ bỏ một vị Chí Tôn tương lai như ta? Ngươi chỉ hù doạ ta thôi chứ gì!” Chư Hồng Cộng vỗ ngực nói, “Chư Hồng Cộng ta nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.”

“Ta không hề doạ ngươi.” Thất Sinh đột nhiên trịnh trọng nói, trong mắt bắn ra quang mang, “Thiên Khải Chi Trụ đang trong quá trình sụp đổ, trong vòng hai trăm năm Thái Hư sẽ rơi xuống. Đến lúc đó, thiên địa rung chuyển, vô số sinh linh đồ thán, chỉ có cường giả mới đủ sức tự bảo vệ mình.”

“. . .”

Lần này Chư Hồng Cộng sợ thật. Cổ họng hắn khô khốc, hắn vốn là kẻ nhát gan chỉ thích an nhàn hưởng thụ, không thích làm chuyện phiêu lưu mạo hiểm.

Thất Sinh thấy hắn khẩn trương, bỗng cười nói: “Ngươi có hạt giống Thái Hư, chỉ cần chịu khó cố gắng tu luyện, đương nhiên sẽ thoát được một kiếp.”

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Ta cái gì?” Thất Sinh nghi hoặc.

“Cái tính tình thối của ngươi đúng là giống hệt thất sư huynh ta! Ta không thèm tin đâu, đi đi, chỗ này không chào đón ngươi!” Chư Hồng Cộng hạ lệnh đuổi khách.

Thất Sinh bật cười ha hả, xoay người rời đi.

Sau khi Thất Sinh rời đi, Ôn Như Khanh xuất hiện trên tầng trời thấp nhìn theo bóng Thất Sinh. Mãi đến khi đối phương đã đi mất, Ôn Như Khanh mới bay vào đại điện của Chư Hồng Cộng.

Vừa bước vào, Ôn Như Khanh đã trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình giám sát ngươi tu luyện. Trong vòng hai trăm năm, ngươi phải thành công lĩnh ngộ đại đạo.”

Chư Hồng Cộng: “. . .”

Thái Hư toàn đám người đáng ghét, nói chuyện khó nghe, ta cực kỳ chán ghét nơi này a!

Nhưng Chư Hồng Cộng cũng không phải là đứa ngốc năm đó, hắn thản nhiên mỉm cười, khom lưng nói: “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Đại Đế và tiền bối!”

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK