“Với tính tình của lão ma đầu, chắc hẳn sẽ giết Ngụy Trác Nhiên không chút do dự… Chỉ là… mọi chuyện vẫn nên đề phòng có tình huống xấu xảy ra.” Nữ tử nói.
Ngụy Trác Ngôn lạnh nhạt cười:
“Đừng lo lắng. Bản tướng quân là thống soái tam quân, nếu bản tướng quân phải chết… ta sẽ khiến cho lê dân bách tính trong thiên hạ phải chôn cùng!”
Câu nói này có ý vị thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.
Ngụy Trác Ngôn quay đầu nhìn nữ tữ đứng bên cạnh. “Cẩm Y, ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ta biết ngươi là người cẩn thận… nhưng đôi khi ngươi cũng quá lo được lo mất.”
“Tướng quân dạy phải.”
“Ngươi đừng quên bài học lần trước, thái độ của nhị hoàng tử đối với Mạc Ly nào chỉ là quan hệ giữa nam và nữ thông thường?” Ngụy Trác Ngôn nở nụ cười sâu không lường được.
“Là thuộc hạ đa tâm.”
Ngụy Trác Ngôn đứng lên nhìn cảnh non sông nước biếc trước mặt rồi nói: “Lão ma đầu Ma Thiên Các còn sống được bao nhiêu năm nữa đâu. Mấy năm này ta sẽ bế quan ở giữa Thanh Dương Hồ. Mười năm thôi mà, nhanh như một cái chớp mắt… Có lẽ còn chưa đến mười năm lão ma đầu đã không lo nổi thân mình rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà dây dưa với ta?”
Tuy nói là có thể sống hơn mười năm.
Nhưng tu vi của tu hành giả sẽ giảm mạnh khi tuổi tác tăng lên.
Tu hành giới vẫn luôn muốn cướp đoạt bảo bối của Ma Thiên Các, tất nhiên sẽ có người ra tay đánh đòn phủ đầu.
Đến lúc đó…
Thế gian này sẽ không còn Ma Thiên Các nữa.
“Mười năm… bản tướng quân chờ được! Hao tổn được!” Ngụy Trác Ngôn không khỏi cất cao giọng. “Trên thế gian này không ai có thể làm gì được bản tướng quân!”
Trong thanh âm xen lẫn với nguyên khí tản ra bốn phía trên mặt hồ khiến mặt hồ phẳng lặng bỗng dấy lên từng đạo gợn sóng.
“Tướng quân cao kiến.” Lý Cẩm Y khẽ khom người.
Ngụy Trác Ngôn thoả mãn liếc mắt nhìn Lý Cẩm Y: “Bên chỗ nhị hoàng tử có tin tức gì không?”
“Điện hạ nghe nói tướng quân muốn đến Ma Thiên Các nhận tội nên trong lòng rất thương tâm… người còn muốn đích thân dẫn binh mã đến chinh phạt Ma Thiên Các nhưng đã bị Mạc Ly ngăn lại.”
“Kẻ đàn người hát, diễn không tệ.” Ngụy Trác Ngôn mỉm cười nói. “Hành tung của bản tướng quân có bị tiết lộ ra ngoài không?”
Đây mới là chuyện hắn lo lắng nhất.
Lý Cẩm Y đáp: “Xin tướng quân yên tâm, ngoại trừ bốn vị phó tướng và thuộc hạ ra… thì không còn người nào biết tướng quân đến Thanh Dương Hồ bế quan cả!”
“Rất tốt.”
Ngụy Trác Ngôn gật đầu nói: “Cho dù có người đến Thanh Dương Hồ gây sự… bản tướng quân cũng tiếp chiêu như thường…”
Dù sao hắn cũng là cao thủ pháp thân thất diệp.
Cho dù có người đến… cũng chưa chắc đã làm gì được hắn.
Ngụy Trác Ngôn không khỏi cảm thấy vui vẻ vì kế hoạch kín kẽ của mình. Hắn chỉ tay vào bầu trời xanh thẳm ở đằng xa: “Cẩm Y… ngươi có cảm thấy cảnh sắc nơi này cực kỳ tươi đẹp không?”
“Tướng quân nói đúng lắm.”
“Nhìn kìa… ngay cả sao băng cũng xuất hiện vì bản tướng quân…”
Ở phía chân trời có một ngôi sao băng đang chậm rãi tiến lại gần.
Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng vốn là nữ nhân, trong lòng cũng là tâm tư thiếu nữ… nàng muốn nhìn xem sao băng thật sự xinh đẹp cỡ nào.
Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn vào ngôi sao băng phía chân trời, nàng không khỏi nhíu mày.
Ngôi sao băng đó có cái đuôi rất dài, khi nó đến gần trông nó càng lúc càng lớn, lại có vẻ rất quỷ dị… Tốc độ của nó hoàn toàn không giống với một ngôi sao băng loé lên rồi chợt tắt thông thường.
“Tướng quân, không đúng!” Lý Cẩm Y cau mày nói.
“Hả?”
“Hình như đó là phi liễn…”
“Phi liễn?”
Ngụy Trác Ngôn mở bừng mắt nhìn lên.
Khi sao băng đến gần, hắn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thật sự của sao băng!
Đúng như lời Cẩm Y nói, đây không phải là sao băng gì cả, mà chính là một chiếc phi liễn cực lớn!
Khắp thiên hạ này, là ai dám sử dụng chiếc phi liễn như vậy?
Một tên phó tướng nhanh chân bước tới, khom người nói: “Tướng quân, phát hiện thấy phi liễn của Ma Thiên Các, xin tướng quân tránh đi!”
Ngụy Trác Ngôn lắc đầu nói: “Không sao.”
“Tướng quân?”
“Ma Thiên Các sao có thể biết bản tướng quân đang ở đây? E là bọn họ muốn đến Thần Đô nên mới đi ngang qua Thanh Dương…” Ngụy Trác Ngôn nói.
Lý Cẩm Y khom người nói:
“Thuộc hạ cảm thấy hành động này của Ma Thiên Các thật bất thường, tướng quân vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, nếu để bọn họ nhìn thấy thì…”
“Một Ma Thiên Các nho nhỏ, thật sự cho là bản tướng quân sợ chúng hay sao?!”
Từ nơi bọn họ đang đứng đến vị trí của phi liễn trên bầu trời là một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
Cho dù thị lực có tốt đến mấy cũng không có khả năng nhìn rõ đối phương là ai…
Hơn nữa, Ngụy Trác Ngôn là cao thủ pháp thân thất diệp, chưa kịp thấy lão ma đầu, chỉ mới thấy phi liễn của người ta đã phải bỏ chạy, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà làm thống soái tam quân?
Thế nên…
Ngụy Trác Ngôn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn Xuyên Vân phi liễn.
Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn không hề giảm xuống.
Ngụy Trác Ngôn chỉ tay về phía phi liễn. “Không ngoài dự liệu của bản tướng quân.”
“Tướng quân cao kiến!”
“Tướng quân cao kiến.”
Hai tên thuộc hạ đồng thời khom người.
Xuyên Vân phi liễn đúng là không hề có ý định hạ xuống…
Tốc độ của nó vẫn nhanh như lúc trước, không chậm đi nửa phân.
Ngay lúc bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm, từ trên Xuyên Vân phi liễn bỗng bắn ra một đạo kim quang nhàn nhạt.
“Đó là cái gì?” Một tên phó tướng tinh mắt hỏi.
Kim quang tựa như một chiếc lá bay về phía Thanh Dương Hồ.
Đồng thời, một đạo kim quang khác cũng rơi xuống theo.
“Không xong! Là đạo ấn!”
Đạo kim quang thứ nhất đã hạ xuống ngang độ cao với ngọn cây.
Mọi người đều thấy rõ hình dáng của nó ——
Đó là một chữ “Lâm” thể chữ triện phát ra kim quang trong một chiêu Độc Toản Ấn!
Mục tiêu của nó chính là Ngụy Trác Ngôn.
Tâm thần Ngụy Trác Ngôn rung động thật mạnh.
Điều này có nghĩa là, kế hoạch của hắn đã thất bại hoàn toàn!
Ngụy Trác Ngôn nhìn Độc Toản Ấn đang đánh tới, bèn nâng hai tay lên đón đỡ!
Ầm!
Độc Toản Ấn đánh cho hắn bay ngược ra sau!
Ầm!
Ngụy Trác Ngôn đụng nát toàn bộ kiến trúc trên mặt hồ khiến chúng văng tung toé tứ phía.
Cương khí trên người hắn đánh bay hai tên thuộc hạ.
Cùng lúc đó, chữ “Binh” thể chữ triện toả kim quang trong một chiêu Đại Trùng Hư Bảo Ấn cũng nhào tới!
Ầm!
Ngụy Trác Ngôn liên tục bay ra sau!
Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, cương khí toàn thân ngăn ở trước mặt.
Bách Kiếp Động Minh!
Pháp thân xuất hiện lập tức hội tụ cương khí.
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Bốn tên phó tướng và Lý Cẩm Y đều kinh hãi nhìn đạo ấn này đánh bay Ngụy Trác Ngôn!
Trên mặt họ tràn đầy sửng sốt không dám tin.
“Vẫn còn!”
Từng đạo ấn từ hướng khác dồn dập bay xuống như lá rụng mùa thu.
Cảnh tượng này trông như một đám ngỗng trời đang sắp hàng bay về phương Nam, tạo thành một đường cong hoàn mỹ…
Từng đạo nối tiếp từng đạo.
Cộng thêm hai đạo trước đó, có cả thảy chín đạo ấn đánh xuống hồ.
Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn…
Bảy đạo thủ ấn như có mắt, hoàn toàn bỏ qua bốn tên phó tướng, bỏ qua Lý Cẩm Y, lướt ngang qua đầu bọn họ mà đánh về phía Ngụy Trác Ngôn đã bị đánh bay đi thật xa.
Ầm!
Ầm!
Thanh âm va chạm với từng đạo thủ ấn vang lên!
Một ấn đánh ra một chưởng!
“Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn?! Là đại sư Đạo môn?” Bốn tên phó tướng há hốc mồm.
Cho dù bọn hắn là cao thủ nhất đẳng, nhưng khi nhìn thấy Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn… cũng không còn chút ý chí sinh tồn nào!
Người nào có thể đánh ra loại công pháp bí thuật chí tôn này?
“Đuổi theo! Tướng quân không thể chết được!” Lý Cẩm Y là người đầu tiên có phản ứng.
Nói xong nàng phóng như bay về hướng Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh tới.
Bốn phía xung quanh Thanh Dương Hồ là rừng cây rậm rạp.
Duy chỉ có phương hướng Ngụy Trác Ngôn bị đánh bay đi là không vật gì có thể ngăn cản nổi, toàn thân hắn bay thẳng một đường như một đường hầm đã được đào sẵn!
Nếu không tận mắt nhìn thấy… thì ai có thể tin nổi?
Chương 167 Trò đùa của số phận
Bốn tên phó tướng và Lý Cẩm Y không ngừng phóng tới.
Mặt hồ quá rộng… đến mức bọn họ cảm giác đã bay thật lâu mới đi vào được thông đạo.
“Thông đạo” chính là lối đi do Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuyên qua mảnh rừng rậm rạp tạo thành!
Bọn họ biết có khả năng đại tướng quân Ngụy Trác Ngôn dữ nhiều lành ít, nhưng không dám lập tức xông vào.
Sau khi vào rừng, tốc độ của bọn họ rất chậm… Ai cũng sợ trên Xuyên Vân phi liễn đột ngột xuất hiện mấy ma đầu nhảy xuống một mẻ hốt gọn cả đám.
Ma Thiên Các rất mạnh, mạnh đến mức làm người ta giận sôi gan.
Cái gì mà lục diệp, cái gì thất diệp, bát diệp… đều chỉ búng tay một cái là có thể tiêu diệt!
Lý Cẩm Y gắt gao cau mày nhìn về phía trước.
“Suỵt ——”
Nàng ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.
Lỗ tai khẽ giật.
Dường như nàng nghe được phía trước có động tĩnh.
Động tĩnh phát ra từ sâu trong rừng…
Điều này khiến nội tâm nàng khẽ động, có lẽ Ngụy Trác Ngôn đại nhân chưa chết!
Bốn vị phó tướng đứng sau lưng Lý Cẩm Y.
Bọn họ lựa chọn tin tưởng nàng.
Lý Cẩm Y bảo bọn họ làm gì thì bọn họ sẽ làm nấy.
Càng tiến về phía trước, rừng rậm càng trở nên tối tăm ảm đạm. Chỉ cần đi sâu thêm một chút thôi sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Lá cây quá mức rậm rạp đã cản trở toàn bộ tầm mắt của mọi người.
Vù ——
Phía bên trên rừng cây chợt có âm thanh trầm thấp do phi hành tạo ra.
Lý Cẩm Y và bốn tên phó tướng đồng thời ngẩng đầu nhìn…
Do tầm nhìn bị giới hạn nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đạo lưu quang bay vụt đi.
“Là chiếc phi liễn vừa rồi!”
“Phi liễn của Ma Thiên Các! Âm thanh và ánh sáng đều tương đồng…”
“Bọn họ đi rồi.”
“Đi rồi?”
Hàng chân mày của Lý Cẩm Y nhíu chặt. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, bèn quay đầu nhìn lại một lát.
Phi liễn của Ma Thiên Các thật sự chỉ đi ngang qua thôi sao?
Đương nhiên là không phải.
Trong rừng sâu lại truyền đến một âm thanh khác.
“Có người!”
Lý Cẩm Y và bốn tên phó tướng dàn trận sẵn sàng.
Bọn họ đều rút bội kiếm ra đề phòng địch nhân tấn công.
Soạt soạt soạt…
Bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện.
Đối phương vẻn vẹn chỉ có một người nhưng lại khiến năm người bọn họ cảm thấy lo lắng bất an, thậm chí có người không tự giác lùi lại một bước.
Bóng người đó rất khôi ngô…
Cuối cùng người đó đã đến gần, bước vào phạm vi tầm nhìn của bọn họ.
Bọn họ cũng đã nhìn rõ ràng gương mặt của người đó.
Ai nấy đều sửng sốt.
“Tướng quân?”
Ánh mắt Lý Cẩm Y nhìn Ngụy Trác Ngôn đứng trước mặt vô cùng phức tạp.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn là một chiêu thức có cấp bậc nghịch thiên, sao Nguỵ tướng quân chỉ bị thương nhẹ cho được?
Khoé miệng Ngụy Trác Ngôn còn vương tơ máu…
Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, tóc tai có đôi chút lộn xộn.
Hắn không mở miệng nói chuyện ngay lập tức mà chậm rãi quan sát năm người trước mặt.
Trầm mặc một lát, Ngụy Trác Ngôn mới cất tiếng: “Bản tướng quân mệt rồi.”
“Tướng quân!”
Bốn tên phó tướng đồng thời quỳ xuống.
Lý Cẩm Y vẫn đứng thẳng người, trong giọng nói không giấu được vẻ lo lắng: “Tướng quân, nơi này đã không còn an toàn.”
“Tướng quân, thà rằng mạt tướng đi chết cũng không thể để tướng quân xảy ra chuyện! Xin tướng quân rời khỏi đây, trở về Thần Đô!”
“Xin tướng quân trở về Thần Đô!”
“Xin tướng quân trở về Thần Đô!”
Những người khác cũng nói theo.
Ngụy Trác Ngôn lướt mắt nhìn bốn người kia rồi quay sang nói với Lý Cẩm Y: “Về Thần Đô.”
Trong đôi mắt Lý Cẩm Y hiện ra sắc thái kỳ lạ, nàng vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ chắp tay nói: “Tuân mệnh!”
Ngụy Trác Ngôn một đường đi thẳng, đi qua đám cây cối gãy đổ, đi qua Thanh Dương Hồ đã sụt lún…
Ánh mắt Lý Cẩm Y phức tạp nhìn theo bóng lưng Ngụy Trác Ngôn.
“Nhớ rõ, chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Bốn tên phó tướng đồng thanh đáp.
Cùng lúc đó.
Xuyên Vân phi liễn lướt qua Thanh Dương Sơn, lướt qua Thanh Dương Trấn bay về phía Ma Thiên Các.
Lục Châu chắp tay sau lưng đứng trên phi liễn.
“Sư phụ thần uy cái thế! Đồ nhi được mở rộng tầm mắt!” Minh Thế Nhân khom người tán thưởng.
Một chiêu Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn khiến Minh Thế Nhân đến bây giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Khi đại chiến với thập vu, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn mạnh mẽ như vậy hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại sư phụ đứng trên phi liễn, từ khoảng cách xa như vậy lại có thể tiêu diệt được Ngụy Trác Ngôn quả thực đã làm Minh Thế Nhân rung động.
“Là trò đùa của số phận thôi…” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đúng là do số hắn không may… Nếu hắn trốn chui trốn nhủi trong Thần Đô không chịu ló đầu ra thì còn có thể sống lâu hơn một chút.” Minh Thế Nhân vừa nói được một nửa đã nhận ra mình nói sai rồi, bèn vội vàng sửa lời. “Mà cho dù hắn có ở lại Thần Đô thì sư phụ vẫn có thể bắt được hắn như thường!”
Đoan Mộc Sinh đang điều khiển Xuyên Vân phi liễn cũng lên tiếng: “Sư phụ… chúng ta thả Ngụy Trác Nhiên đi như vậy, lỡ như những người kia giết hắn thì làm sao?”
Không đợi Lục Châu nói chuyện, Minh Thế Nhân đã cười nói:
“Sẽ không đâu. Cho dù bọn họ phát hiện ra Ngụy Trác Ngôn là giả thì cũng không ai dám vạch trần, thậm chí còn phối hợp để diễn kịch. Ngụy Trác Ngôn mà chết thì trọng binh sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người muốn ăn thịt con rắn này… Trước đây Ngụy Trác Ngôn công cao lấn chủ, sinh mệnh vốn đã ở lằn ranh nguy hiểm… Nay đổi thành Ngụy Trác Nhiên, kẻ này tất nhiên sẽ thu liễm rất nhiều, hoàng thất Đại Viêm còn ước ao hắn lên tại vị cho nhanh. Từ nay về sau, Ngụy Trác Nhiên sẽ thật sự trở thành Ngụy Trác Ngôn.”
Tiểu Diên Nhi ngồi bên rìa phi liễn, hai chân đong đưa, quay đầu lại nói: “Giang Ái Kiếm nói người trong cung toàn lục đục với nhau. Giờ lại nghe tứ sư huynh nói thế, nơi đó thật đúng là cực kỳ nhàm chán.”
“Có một số người tham quyền đoạt vị, biết làm sao được. Chỉ tiếc, đường đường là cao thủ thất diệp lại cứ thế mà vẫn lạc.” Minh Thế Nhân lắc đầu thở dài.
Lục Châu lên tiếng:
“Ngũ diệp thôi, không phải thất diệp…”
“Ngũ diệp?” Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều giật mình.
Mặc kệ người bên ngoài đồn đoán hắn là tu hành giả mấy diệp, Lục Châu cũng chỉ tin vào mắt mình.
Vả lại, chiêu vừa rồi dùng mất một tấm thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng lại chỉ ban thưởng có 1.000 điểm công đức, tính ra hắn chỉ lời được có 400 điểm.
Điểm ban thưởng khi giết thất diệp tuyệt đối không thấp như vậy.
“Đúng là đồ giảo hoạt! Chẳng lẽ kẻ chúng ta vừa giết lại là giả nữa hay sao?” Minh Thế Nhân nhướng mày chuẩn bị nổi nóng.
Vừa rồi khoảng cách quá xa, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không nhìn rõ.
Minh Thế Nhân thầm nghĩ, có lẽ sư phụ lớn tuổi mắt mờ, nhiều khả năng là nhìn nhầm người, nhưng hắn làm sao dám nói ra điều này, đành phải bảo kẻ đó là giả.
“…Hắn thật sự chính là Ngụy Trác Ngôn.”
“À con hiểu ý sư phụ rồi… Hoá ra chỉ là một tên gia hoả thích phô trương thanh thế. Có điều nếu hắn chỉ mới ngũ diệp thì sao có thể làm được đến chức vị thống soái
tam quân?” Minh Thế Nhân vẫn không lý giải được. “Hay là bên cạnh hắn có cao nhân tương trợ?”
Đoan Mộc Sinh nói: “Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần không trêu chọc tới Ma Thiên Các thì chúng ta cũng lười so đo.”
Minh Thế Nhân gật đầu tán đồng. “Chuyện ở Ngư Long thôn rốt cuộc cũng đã có một kết thúc… Thiên Tâm sư muội có thể yên tâm rồi.”
Nhìn bên ngoài thấy Xuyên Vân phi liễn đang bay qua dãy núi, Minh Thế Nhân đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Sư phụ, nếu chúng ta đã rời khỏi Ma Thiên Các, hay là nhân dịp này đi bắt lão bát về luôn?”
Có Xuyên Vân phi liễn, chỉ cần bay không bao lâu sẽ đến Mãnh Hổ sơn trại.
Lục Châu không nói gì.
Hắn vừa suy nghĩ vừa vuốt râu.
Vốn hắn không định đụng tới lão bát…
Nhưng vừa nhìn thoáng qua giao diện Hệ thống, hắn thấy nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ vẫn nằm trên hàng đầu tiên.
Mấy tên đồ đệ Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi xem như đã được dạy dỗ đàng hoàng… điểm công đức thu hoạch được từ bọn họ rõ ràng đã không còn được bao nhiêu nữa.
Chỉ là…
Lão thất vốn có đầy đủ khả năng cứu viện lão bát, vậy thì mục đích hắn thông báo cho Ma Thiên Các biết là gì?
Lục Châu nhớ tới phi thư của Giang Ái Kiếm… Lão thất thật sự muốn quấy đến trời long đất lở?
Lục Châu do dự…
Có nên bắt lão bát về hay không đây?
Chương 168 Bát sư đệ, ta muốn tốt cho đệ thôi
Với giá trị của lão bát thì cao lắm cũng chỉ cung cấp được một ít điểm công đức, sau đó việc dạy bảo sẽ hoàn thành. Vả lại lão bát cũng chẳng phạm phải sai lầm lớn gì, hầu hết đều là do lão thất đứng sau lưng bày ra tất cả.
Thế nhân đồn đại Ám Võng của lão thất ở Ngoạ Long, nhưng chưa từng có ai tìm được. Chỉ biết Ám Võng phân tán trong từng ngóc ngách của Đại Viêm, mạng lưới tình báo cực kỳ rộng lớn.
Muốn bắt lão thất lại sao mà gian nan.
Hơn nữa, điều Lục Châu cần lúc này là đề cao thực lực.
Người người đều đang đợi nhìn hắn chết…
Bên ngoài đồn rằng hắn chỉ còn lại có mười năm tuổi thọ.
Không cần đợi đến mười năm, có lẽ trong vòng năm năm hoặc bảy năm, tám năm… sẽ có người ngấp nghé Ma Thiên Các.
Bên ngoài cũng đồn rằng tu vi của Lục Châu trong khoảng thời gian này sẽ không ngừng lụn bại.
Cho nên…
Nếu hắn không có đủ thực lực, khi thời điểm đến sẽ có vô số tu hành giả ngóc đầu lên, đến lúc đó hắn chỉ dựa vào thẻ đạo cụ thì không thể nào ứng phó nổi với đám tu hành giả đông như kiến ấy.
Vừa nghĩ tới đây.
Lục Châu nhìn sang Minh Thế Nhân, nói: “Lúc ở Thanh Ngọc đàn nó may mắn chạy thoát. Lần này lão thất truyền thư hẳn là có mưu đồ khác. Ngươi đi điều tra thử xem.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, hai mắt toả sáng nói: “Đồ nhi lĩnh mệnh! Đồ nhi nhất định sẽ làm thật tốt việc này.”
“Lão tứ, có cần ta đi cùng đệ không… Đừng nhìn lão bát lúc nào cũng có vẻ ngu xuẩn, kỳ thực hắn rất giảo hoạt đấy.”
“Giết gà sao phải dùng tới dao mổ trâu. Ta sẽ đi trước thăm dò cho rõ ràng sáo lộ của lão thất… Đến thời điểm thích hợp sẽ bắt luôn cả hai đứa lại.” Minh Thế Nhân nói.
Trên mặt Đoan Mộc Sinh lộ vẻ luyến tiếc. “Lần này đệ đi thì chẳng còn ai luyện thương với ta…”
Hoa trưởng lão bị thương còn đang khôi phục, đâu có rảnh mà luận bàn với hắn.
Tiểu sư muội chưa vào Nguyên Thần cảnh, cũng không có vũ khí thiên giai, càng không phải là đối thủ của Đoan Mộc Sinh.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng mới là Thần Đình cảnh.
Còn lại chỉ có thủ lĩnh hắc kỵ Lãnh La vừa gia nhập Ma Thiên Các… Đáng tiếc người này cũng đang bị trọng thương.
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: “Làm gì có ai biến thái được như huynh… Chỉ biết luyện với luyện, chuyện gì cũng phải động não lên chứ.”
Một lát sau.
Xuyên Vân phi liễn trở lại Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân nhận mệnh lệnh của sư phụ, rời khỏi Kim Đình Sơn đi về phía Mãnh Hổ Cương.
Tại Mãnh Hổ sơn trại.
Chư Hồng Cộng đang nằm ngủ trên ghế thái sư.
Minh Thế Nhân quen chân xuất hiện ở bên ngoài sơn trại.
“Lão bát! Ta tới rồi!”
Tiếng gọi vang vọng trong núi rừng khiến Chư Hồng Cộng đang ngủ mê bị doạ đến mức giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa đã lăn xuống ghế.
“Ai… ai đó ai đó? Sư phụ lão nhân gia người đến rồi sao?” Chư Hồng Cộng vội vàng đứng lên, nhìn quanh quẩn bốn phía.
Bên ngoài sơn trại, đám thuộc hạ đua nhau hành động.
“Trại chủ?”
“Trại chủ, chạy mau!”
Tiểu lâu la trong Mãnh Hổ sơn trại đều có tu vi thấp, sao có thể chống lại Minh Thế Nhân.
Đám tiểu lâu la có ánh mắt tốt nhận ra Minh Thế Nhân cũng không dám trêu chọc hắn.
Minh Thế Nhân soạt một cái đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tránh ra.”
Tiểu lâu la vội vàng né tránh.
“Tứ sư huynh?” Chư Hồng Cộng dụi dụi hai mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại dùng vẻ mặt nịnh bợ nói: “Ngọn gió nào thổi sư huynh đến đây thế?!”
Minh Thế Nhân nghênh ngang đi vào.
Chư Hồng Cộng vội vàng tránh ra cho hắn ngồi xuống.
Minh Thế Nhân nói: “Lần trước không phải đệ bảo sẽ hoan nghênh ta tới đây làm khách sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi mà… À không, ta đương nhiên hoan nghênh sư huynh giá lâm!” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc.
Minh Thế Nhân không vội vã, hắn thăm dò xung quanh một lát rồi nói: “Lần trước suýt chút nữa đã bị người ta san thành bình địa, bây giờ mới bao lâu mà đã sửa xong cả rồi?”
“Đó là đương nhiên… đám huynh đệ này của ta giỏi nhất là làm mấy chuyện này.” Chư Hồng Cộng nói.
“Lão thất gửi phi thư cho sư phụ lão nhân gia người, nói là Tịnh Minh Đạo muốn gây phiền phức cho đệ, đệ không sợ hãi tí nào à?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình. “Không phải chứ? Sao lại có việc này?”
“Nói nhảm, đệ giết trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Xuân Lai… bọn hắn sao có thể tha cho đệ?”
“Không phải huynh cũng giết trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì sao?”
“Ách… Lắm lời!”
Minh Thế Nhân đá tới một cước.
Chư Hồng Cộng không dám phản kháng, cũng không dám tránh né, đành ngoan ngoãn quỳ xuống.
[Ting — dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu ở Ma Thiên Các nghe được tiếng Hệ thống thông báo liền hài lòng gật gù.
“Cho dù ta giết toàn bộ Chính Nhất Đạo thì bọn hắn cũng chẳng làm gì được ta… Còn đệ, đệ trông cậy vào ai bảo vệ đệ đây? Đại sư huynh? Nhị sư huynh? Hay là lão thất suốt ngày chỉ biết trốn tránh?” Minh Thế Nhân nói.
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng đầy uỷ khuất, nghĩ tới chuyện này hắn lại cảm thấy bi thương.
Hắn cũng muốn tìm chỗ dựa mà! Nhưng vấn đề là ai cũng ghét bỏ hắn!
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Lão bát, đệ thành thật nói cho ta biết… đệ và lão thất đang chơi trò gì hả?”
“Không có, tuyệt đối không có! Ta thề với trời đất!” Chư Hồng Cộng nói.
Cảnh này sao lại quen thế nhỉ?
Hình như lần trước hắn cũng thề y như vậy.
“Bát sư đệ, ta là muốn tốt cho đệ thôi. Tình cảnh bây giờ của đệ nguy hiểm vô cùng… Nếu là con mèo con chó tầm thường nào đó gây hấn thì lão thất có thể giúp đệ, nhưng lần này người ra tay là Tịnh Minh Đạo. Trừ Ma Thiên Các ra không ai có thể giúp được đệ cả. Nghe lời khuyên của sư huynh, tranh thủ thời gian giải tán cái sơn trại nát này đi… Rồi ngoan ngoãn cùng ta quay về Ma Thiên Các tạ tội.” Minh Thế Nhân nói.
“Tạ tội?”
Toàn thân Chư Hồng Cộng run lên, trên mặt đầy vẻ khẩn trương: “Với tính tình của sư phụ chắc sẽ rút gân lột da ta ra mất!”
Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Cũng có khả năng này… Ai mà biết được sư phụ sẽ chơi sáo lộ gì… Phải dựa vào may mắn thôi! Nếu đụng phải lúc tâm tình sư phụ đang không tốt thì thua…”
Minh Thế Nhân nhớ tới Tả Tâm Thiền và một trong tam đại thần xạ thủ kiêm một trong tứ kỵ Lý Khánh. Hai người này đều bị sư phụ phất tay một cái, biến thành tro bụi.
“Vậy mà huynh còn bảo ta về Ma Thiên Các tạ tội…”
“Không còn cách nào khác!”
Minh Thế Nhân cười nói: “Đừng đợi tới lúc sư phụ phải tự mình ra tay… Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cũng bị sư phụ đập một phát chết ngay đó.”
“Hung ác như vậy?”
Chư Hồng Cộng càng thêm sợ hãi, nếu hắn trở về chẳng phải sẽ bị đánh cho nát bét như cái bánh bao thịt sao?
Minh Thế Nhân vừa đi tới đi lui vừa thăm dò Chư Hồng Cộng… không ngờ lão bát lại cố chấp như vậy, có thể thấy bình thường lão thất rót vào tai hắn không ít lời linh tinh.
“Không muốn quay về cũng được… Vậy nói cho ta biết, Ám Võng Ngoạ Long ở đâu?”
“Ích Châu.”
“Cụ thể một chút… đồ ngốc, sao đệ không nói nó ở Đại Viêm luôn đi?” Minh Thế Nhân lại đá hắn một cước.
“Sao ta biết được… Thất sư huynh là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ta mà tìm được hắn thì còn sợ hãi Tịnh Minh Đạo làm gì?” Chư Hồng Cộng uỷ khuất nói.
“Đệ thôi đi, đệ tưởng lão thất một tay che trời không gì là không làm được hả?”
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa trại có một người chậm rãi đi vào.
Đám tiểu lâu la trong sơn trại đều lui về sau không dám ngăn cản.
Cả sơn trại đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn sang.
“Lão thất?”
“Thất sư huynh?”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Tư Vô Nhai ăn mặc rất nghiêm túc, thân mặc trường bào, đầu đội cẩm quan, trên mặt nở nụ cười.
Hắn chắp tay nói với Minh Thế Nhân: “Tham kiến tứ sư huynh.”
Minh Thế Nhân không quá thích người này, hắn nhìn sang nơi khác, thái độ có vẻ lãnh đạm nói: “Ngươi còn có gan xuất hiện?”
“Nếu là sư phụ đến thì ta đương nhiên sẽ không xuất hiện. Nhưng người đến là sư huynh nên ta lại đứng ở đây…”
Chương 169 Nghiệt đồ không còn chỗ nào để trốn
“Ngươi đúng là giảo hoạt.” Minh Thế Nhân nghiêng người nói.
Tư Vô Nhai chầm chậm tiến về phía trước, bước lên bậc thềm rồi ngồi xuống cạnh Minh Thế Nhân, cười nói: “Nghe nói Ngụy Trác Ngôn đến Ma Thiên Các?”
“Lão thất, dẹp ý định đó đi, đệ không đào móc được tin tức gì từ ta đâu.” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh… chúng ta dù sao cũng là đồng môn, không cần khách sáo như vậy. Ta hỏi thế cũng là vì muốn tốt cho Ma Thiên Các thôi.”
“Ta nhổ vào!”
Minh Thế Nhân gay gắt nói: “Nếu ngươi thật sự vì Ma Thiên Các thì ngay bây giờ quay về chịu phạt đi! Sống hay chết phải xem ý trời!”
Trong lòng Chư Hồng Cộng lại càng hoảng hốt.
Đến mức sống chết như vậy… ta mà trở về chắc sẽ không có quả ngon để ăn đâu nhỉ?
Tư Vô Nhai cười nhạt nói: “Tứ sư huynh sao cứ thấy ta là tức giận như vậy… Huynh nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, sao có thể trở về Ma Thiên Các?”
“Vậy ngươi phi thư cho Ma Thiên Các có mục đích gì?”
“Rất đơn giản…”
Tư Vô Nhai chỉ tay về phía lão bát Chư Hồng Cộng ngồi bên cạnh. “Tịnh Minh Đạo muốn ra tay với Mãnh Hổ sơn trại, lão bát nếu không được Ma Thiên Các che chở sẽ khó tránh thoát một kiếp này.”
“Không còn mục đích nào khác?” Minh Thế Nhân không tin.
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Tứ sư huynh đừng nghĩ ta là người âm u bẩn thỉu như thế… chuyện chỉ có như vậy thôi.”
“Vậy tại sao ngươi không đi tìm nhị sư huynh hay đại sư huynh ấy?”
So sánh ba bên thì rõ ràng cầu sư phụ là chuyện khó khăn nhất.
Đại sư huynh và nhị sư huynh đều có đầy đủ năng lực ứng phó với Tịnh Minh Đạo.
“Đại sư huynh một ngày bận trăm công nghìn việc, không rảnh chú ý đến lão bát. Nhị sư huynh thường xuyên đi lại khắp nơi, hành tung không cố định, cũng không có nhà để về. Chỉ có Ma Thiên Các là thích hợp nhất.”
“Theo như lời ngươi nói thì bây giờ ta không muốn bắt lão bát về nữa.”
Minh Thế Nhân vẫn cứ thích đối nghịch với Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đáp: “Lão bát sẽ chết.”
“Vậy thì để hắn chết đi.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Con mẹ nó ta nào có gây hấn với ai đâu?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục nha!
Chư Hồng Cộng đứng phắt dậy, cao giọng nói: “Hai vị sư huynh… ta sẽ không đi đâu hết! Hơn nữa, chuyện của ta thì có liên quan gì đến các huynh đâu chứ?”
“Câm miệng!” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đồng thanh quát.
“. . .”
Chư Hồng Cộng quệt mông ngồi xuống.
Khó chịu ghê nha!
Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh nhìn Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh thật sự sẽ trơ mắt nhìn lão bát chết sao?”
Chư Hồng Cộng không muốn nói chuyện nữa. Chữ ‘chết’ này khiến hắn nghẹn lời đến chết lặng.
Minh Thế Nhân đáp: “Lão bát phản bội sư môn, cho dù có chết cũng là bị trừng phạt thích đáng.”
Biểu tình Tư Vô Nhai không thay đổi, chỉ tiếp tục nói: “Đã thế thì cứ để hắn chết đi vậy.”
Tiếp tục đấu khẩu với Minh Thế Nhân chẳng có ý nghĩa gì.
Tư Vô Nhai đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Thấy Tư Vô Nhai muốn rời đi, thanh âm của Minh Thế Nhân cũng hoà hoãn lại. “Lão thất, nghe lời khuyên của sư huynh một lần, ngừng tay lại đi…”
Tư Vô Nhai dừng bước, thản nhiên nói:
“Sư phụ chỉ còn sống được cao lắm mười lăm năm nữa thôi… Mười năm, tám năm, thậm chí còn ngắn hơn, Ma Thiên Các tất sẽ chịu một kiếp tai ương.”
Minh Thế Nhân sao lại không hiểu đạo lý này.
Hắn im lặng không nói gì.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Tứ sư huynh, đến lúc đó huynh định làm thế nào?”
“Chuyện sau này để sau này tính.”
“Thôi vậy… Coi như đệ chưa từng đến đây.”
Thân ảnh Tư Vô Nhai loé lên, rời khỏi Mãnh Hổ sơn trại.
Minh Thế Nhân không ngăn cản. Với thực lực và tu vi trước mắt, hắn muốn bắt Tư Vô Nhai lại là việc rất khó khăn.
Minh Thế Nhân trầm mặc một lúc rồi đột nhiên mở miệng nói: “Giải tán sơn trại! Đi theo ta!”
“A?”
“A cái gì mà a… Sư phụ có lệnh bắt đệ về Ma Thiên Các!” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng nghẹn ngào, nhớ tới đủ loại thủ đoạn trách phạt của sư phụ hắn đã thấy sợ hãi, lập tức liên tục lắc đầu. “Hay là thôi đi… tứ sư huynh, người cùng một nhà tội gì phải khó xử nhau?”
Vừa nói, Chư Hồng Cộng vừa lùi lại hai bước.
“Lão bát… đệ muốn làm gì?”
“Xin lỗi sư huynh… ta vẫn chưa muốn trở về! Cáo từ!”
Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy!
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta giận sôi.
Khoé môi Minh Thế Nhân nhếch lên, mỉm cười nói: “Để ta xem đệ chạy được tới đâu!”
Thân ảnh hắn loé lên, đuổi theo Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng dẫu sao cũng là tu hành giả Thần Đình cảnh, về phương diện tốc độ đương nhiên thua xa Minh Thế Nhân tu vi Nguyên Thần cảnh.
Chỉ trong chớp mắt, Minh Thế Nhân đã đến sát sau lưng Chư Hồng Cộng.
Hắn đưa tay đánh ra một chưởng ——
Ầm!
Một chưởng này đánh vào lưng Chư Hồng Cộng khiến hắn chịu lực tác động bay về phía trước!
“Hả?” Minh Thế Nhân cảm giác được lực lượng trong một chưởng vừa rồi dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Chư Hồng Cộng ngã sấp trên mặt đất rồi lại bò dậy chạy ra khỏi sơn trại.
“Ngăn hắn lại cho ta! Nhanh lên… nhanh!”
“Trại chủ… chuyện này…. Chạy mau!”
Minh Thế Nhân thấy thế, nghẹn lời không biết nói gì.
Tuy phương thức chiến đấu của bản thân hắn cũng là rất cẩn thận, thấy không ổn sẽ bỏ chạy, nhưng tuyệt đối không hèn như thế này, đến quay đầu lại cũng không dám.
Đường đường là đệ tử Ma Thiên Các lại biến thành bộ dáng này, đúng là làm mất hết mặt mũi của Ma Thiên Các.
“Đệ không còn chỗ nào để trốn đâu.”
Thanh âm Minh Thế Nhân truyền khắp toàn bộ Mãnh Hổ sơn trại.
Chư Hồng Cộng gấp gáp chạy ra sau núi.
Nhưng mà…
Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên, lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó.
Những cây dây leo chung quanh hắn bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ…
Đường ra sau núi ngay lập tức bị đám dây leo ngăn trở!
Chư Hồng Cộng lảo đảo lui lại. Lần này nguy thật rồi.
“Tứ sư huynh, huynh đừng ép ta!” Chư Hồng Cộng biến sắc nói. “Bát Phương Trận!”
“Bớt lấy cái trận nát ấy ra doạ ta đi… đừng trách sư huynh vô tình, lần trước lúc đến đây ta đã động tay động chân vào nó rồi.” Minh Thế Nhân cười như không cười, từng bước tiến tới.
Chư Hồng Cộng lúc này rất muốn khóc.
Đám huynh đệ sau lưng hắn cũng bị doạ đến run rẩy.
“Trại chủ… hay là, hay là người đi theo sư huynh về đi!”
“? ? ?”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Vẫn là tên thuộc hạ như ngươi hiểu chuyện, biết lý lẽ.”
Ken két, ken két…
Con đường sau lưng Chư Hồng Cộng đã bị dây leo ngăn trở toàn bộ.
Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân đã luyện tới mức lô hoả thuần thanh.
Năng lượng nguyên khí trên người hắn không ngừng phát tán ra giống như thuỷ triều.
Những nơi nó chạm phải, dây leo đều liên tục tăng trưởng.
Một chiêu Vạn Mộc Phùng Xuân này cho dù gặp phải Nguyên Thần cảnh tam diệp tứ diệp cũng đủ sức đánh một trận, huống hồ trước mặt chỉ là Chư Hồng Cộng Thần Đình cảnh mà thôi?
Bảo Thiền Y của Chư Hồng Cộng chỉ có tác dụng bảo hộ hắn không bị thương tổn chứ không cách nào gia tăng sức chiến đấu.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thế Nhân bước tới trước mặt.
Không có Bát Phương Trận, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Cách biệt một trời một vực.
Chư Hồng Cộng nghẹn ngào… tất cả đường lui đều đã bị huỷ!
“Sư… sư huynh…”
Minh Thế Nhân vỗ vai hắn, nhẹ giọng thở dài. “Nghe lời ta.”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân cất cao giọng nói với đám huynh đệ trên Mãnh Hổ sơn trại. “Các ngươi tìm đường mưu sinh đi thôi.”
“Trại chủ!”
“Trại chủ!”
Điều khiến Minh Thế Nhân kinh ngạc là những huynh đệ trông yếu ớt nhát gan kia vậy mà lại hội tụ đông đủ, toàn bộ quỳ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng lừ mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Tài vật trong trại lấy ra chia nhau hết đi… Sau đó thì, cút.”
Chương 170 Hắc Mộc Liên
Lời nói này của Chư Hồng Cộng hiên ngang lẫm liệt, nghĩa chính ngôn từ, rất có khí thế của một Trại chủ.
Các huynh đệ quỳ dưới đất khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang dập đầu với Chư Hồng Cộng.
“Đa tạ Trại chủ!”
“? ? ?”
Sáo lộ không phải nên chảy đầy nước mắt nước mũi, cảm động nói lời chia tay, nhất quyết không chịu rời đi hay sao?
“Trại chủ, người yên tâm đi… chúng ta nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của người!”
“Cút! Một đám không có lương tâm!”
Đám huynh đệ vội vàng đứng lên, giải tán ngay lập tức.
Minh Thế Nhân khẽ giơ tay, đám dây leo ngăn trở lối đi từ từ biến mất.
Hắn không cần thiết phải so đo với mấy tiểu lâu la này, huống hồ bọn họ còn là thủ hạ của Chư Hồng Cộng, để bọn họ rời đi cũng tốt.
“Đừng lưu luyến cái sơn trại nát này nữa! Ma Thiên Các không chứa nổi đệ hay sao?” Minh Thế Nhân thấy bộ dạng khổ sở của Chư Hồng Cộng bèn bực mình nói.
“Sư huynh… Mãnh Hổ sơn trại là tâm huyết của ta, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều có tình cảm với ta mà.”
“Cút!”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái. Đến lúc này rồi còn lắm lời!
Chư Hồng Cộng vội vàng nói: “Đi thôi…”
Hai người bay ra khỏi Mãnh Hổ Sơn.
“Lão bát… trên người đệ mặc bảo bối gì thế?” Minh Thế Nhân nhớ lại lúc nãy khi hắn đánh ra một chưởng kia.
Chư Hồng Cộng vội vàng ôm chặt quần áo trên người. “Sư huynh… huynh đừng có ý đồ với ta!”
Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu. “Thôi đi, bớt có che che giấu giấu, đừng tưởng là ta không biết. Ta chỉ không ngờ tới lão thất lại giúp đệ có được Bảo Thiền Y.”
“. . .”
“Đệ không bị đám lừa trọc kia đánh chết là giỏi lắm rồi đó!” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên.
“Hắc hắc, thường thôi thường thôi.”
Hai người đạp không rời đi.
Cùng lúc đó.
[Ting — bắt được nghiệt đồ Chư Hồng Cộng, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Thông báo này khiến Lục Châu hoàn toàn bất ngờ.
Vốn hắn chỉ định để Minh Thế Nhân đi kiểm tra chuyện lão thất… Bây giờ xem ra Minh Thế Nhân đã tiện tay bắt luôn lão bát trở về.
Thôi, bắt lại cũng tốt, để nó khỏi đi gieo hoạ khắp nơi.
Trong Ma Thiên Các, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 13.312
Pháp thân: Lục Hào Ly Hợp
Tuổi thọ còn lại: 5.988 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đang nghỉ ngơi. . . ), Bệ Ngạn.
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng), Trảm Mệnh Đao, Phạm Thiên Lăng, Lệ Ngân Tương.
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Đã hai ngày trôi qua, Bạch Trạch vẫn đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
Lục Châu lắc đầu. Cuộc chiến với thập vu đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, không biết phải đến chừng nào nó mới nghỉ ngơi xong.
Lục Châu lại nhìn vào Thương thành.
Không có bảo rương nào để mua.
Lục Châu ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định rút thưởng một đợt.
Sau năm lần thất bại liên tiếp, điểm may mắn đã tăng lên thành 19 điểm.
Hiện tại điểm công đức vẫn đủ cho hắn chơi trò rút thưởng hàng ngày… Đương nhiên không thể rút thưởng quá nhiều.
“Hoa trưởng lão cầu kiến.” Bên ngoài truyền đến một tiếng hô.
Hoa Vô Đạo mang theo gương mặt đầy mỏi mệt bước vào đại điện.
Cuộc chiến với Kiếm Thánh La Sĩ Tam gần như đã tiêu hao toàn bộ lực lượng của hắn.
Hoa Vô Đạo vào trong, cung kính hành lễ với Lục Châu.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hoa trưởng lão có chuyện gì?”
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Các chủ… ta đúng là có chuyện muốn nhờ.”
“Cứ nói đi đừng ngại.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“Mấy ngày nay ta đã suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không thể mặc kệ chuyện này…” Hoa Vô Đạo tiếp tục nói. “Bộ xương già này muốn cầu một việc, có liên quan đến Đinh Phồn Thu.”
“Ồ?”
“Đinh Phồn Thu xuất thân từ Vân Tông, nói cho cùng hắn là vì bị ta xúi giục nên mới gây ra chuyện như vậy. Kỳ thực chuyện này không liên quan đến hắn…” Hoa Vô Đạo nói.
Không đợi Lục Châu trả lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng quát to của Đoan Mộc Sinh ——
“Hoa trưởng lão! Thứ cho ta không thể đồng tình!”
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn sang.
Đoan Mộc Sinh vẻ mặt chính trực mang theo tức giận, tay cầm Bá Vương Thương bước vào trong đại điện.
Uy phong lẫm liệt!
“Đinh Phồn Thu giả mạo Ma Thiên Các, theo quy củ của chúng ta là phải bị chặt thành tám khúc, ném cho chó ăn! Ngươi là người của Ma Thiên Các lại chỉ biết nghĩ cho ngoại nhân?” Đoan Mộc Sinh nói.
Mặt mo Hoa Vô Đạo đỏ ửng.
Đoan Mộc Sinh lại nói: “Ngươi đấu với La Sĩ Tam ai thắng ai thua ta mặc kệ. Nhưng Đinh Phồn Thu tuyệt đối không thể rời đi!”
Bang!
Bá Vương Thương dộng mạnh xuống đất.
Hoa Vô Đạo hổ thẹn nói: “Ta đã rời khỏi Vân Tông, ta muốn chặt đứt mọi liên kết với nơi ấy. Mà Đinh Phồn Thu chính là liên kết cuối cùng…”
“Vừa hay! Hoa trưởng lão hãy giết hắn đi để tỏ rõ thái độ của ngươi!” Đoan Mộc Sinh nói.
“. . .”
Trong lòng Hoa Vô Đạo cực kỳ nghẹn ngào…
Đoan Mộc Sinh chính là khắc tinh trong cuộc đời hắn!
Mỗi lần nhìn thấy Đoan Mộc Sinh, Hoa Vô Đạo đều cảm thấy nghẹn muốn chết.
Luận bàn thì khỏi phải nói. Từ khi làm đối đủ cho Đoan Mộc Sinh ma luyện, tần suất thì dày đặc, lúc thắng lúc bại!
Có lúc Hoa Vô Đạo còn nghĩ, có khi nào do Đoan Mộc Sinh thua nhiều nên mới nhìn hắn không vừa mắt?
“Thôi vậy…”
Hắn chắp tay nói với Lục Châu. “Ta nguyện ý bị phạt.”
Thế nhưng…
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo, từ tốn nói: “Bản toạ có thể thả Đinh Phồn Thu ra.”
Lời vừa thốt ra, Đoan Mộc Sinh trừng to mắt.
Hoa Vô Đạo giật mình.
“Các chủ…”
“Nhưng có một điều kiện.” Lục Châu nói.
“Mời Các chủ nói… dù ta rời khỏi Vân Tông nhưng lời nói vẫn còn có chút trọng lượng. Một vài trưởng lão trong Vân Tông ít nhiều đều thiếu nhân tình của ta.” Hoa Vô Đạo cảm thấy lần này Vân Tông phải hao tốn không ít.
“Bản toạ chỉ cần Hắc Mộc Liên.”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Hắn sửng sốt.
Đoan Mộc Sinh cũng sửng sốt.
Hoa Vô Đạo trợn to mắt nói: “Các chủ, Hắc Mộc Liên là thứ trân quý bậc nào, sao Vân Tông có thể chấp nhận dùng nó để trao đổi Đinh Phồn Thu! Chuyện này…”
Lục Châu phất tay nói: “Không cần gấp gáp cự tuyệt. Trở về suy nghĩ thật kỹ đi.”
Cho dù Hoa Vô Đạo mặt dày cũng không tiện nói thêm gì.
Hắn chắp tay cung kính rời khỏi đại điện.
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, lão già này có dị tâm, hay là…”
“Không cần.”
Lục Châu phất tay. “Cứ cho hắn thêm một chút thời gian.”
Đoan Mộc Sinh không dám dị nghị, chỉ hỏi: “Sư phụ cần Hắc Mộc Liên để làm gì?”
“Tiểu sư muội ngươi vẫn chưa đả thông khí hải… Hắc Mộc Liên là thiên tài địa bảo thích hợp nhất để đả thông khí hải cho nó.”
“Sư phụ tu vi cao thâm, sao cần phải dùng tới Hắc Mộc Liên?”
“Cưỡng ép đả thông khí hải sẽ không hiệu quả bằng Hắc Mộc Liên.” Lục Châu đáp.
“Đồ nhi minh bạch.”
Cùng lúc đó, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào đại điện.
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về!” Tiểu Diên Nhi cười hì hì bẩm báo.
Ngoài đại điện.
Minh Thế Nhân và lão bát Chư Hồng Cộng đang chậm rãi lên núi.
Bước chân Chư Hồng Cộng còn nhỏ và ngập ngừng hơn cả tân nương tử mới về nhà chồng.
Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn. “Đã đến Ma Thiên Các rồi còn lề mà lề mề cái gì? Có tin ta đánh gãy chân đệ rồi xách đệ đi không hả?”
“Đừng đừng đừng… ta chỉ là đang mắc tiểu thôi.”
Chư Hồng Cộng nhìn cảnh vật và các công trình kiến trúc quen thuộc xung quanh… đây chính là nơi hắn sợ nhất: Ma Thiên Các.