Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1166 Vô đề

Điền Minh cũng kinh ngạc không kém: “Lực phòng ngự mạnh như vậy?”

Lúc này Vu Chính Hải đã tung người bay vọt tới, Bích Ngọc Đao phá vỡ kiếm cương, Huyền Thiên Tinh Mang trút xuống, đao cương đầy trời đánh về phía Điền Minh.

“Tìm chết!” Điền Minh buông trận kỳ ra, Tinh Bàn xuất hiện trước mặt trở thành tấm thuẫn phòng ngự, đồng thời trên Tinh Bàn phóng ra một đạo cương ấn quang trụ đánh vào ngực Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải không thể không giơ đao ra ngăn cản, sau cú va chạm, hắn lảo đảo lui về phía sau.

Lúc này thân ảnh Ngu Thượng Nhung như mũi tên bắn thẳng về phía Điền Minh, kiếm cương như cuồng phong vũ bão trút xuống, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến ảo phủ đầy không trung.

Điền Minh không ngừng đỡ đòn, cau mày nói: “Đây mà là thập diệp?”

Cảm nhận được áp lực từ vũ khí hồng cấp, hắn quát lớn một tiếng: “Cút!” Lực lượng Mệnh Cách bắn ra chấn bay Ngu Thượng Nhung!

Cánh tay Ngu Thượng Nhung tê rần, lăng không bay ngược ra sau, ổn định lại thân hình rồi nhìn Điền Minh.

Một chiêu lực lượng Mệnh Cách đã thể hiện rõ sự chênh lệch về cảnh giới giữa đôi bên.

“Thập diệp chung quy vẫn là thập diệp, có học nhiều bí pháp cũng không thể bù đắp chênh lệch với Thiên Giới Bà Sa.” Điền Minh cười nhạo nói.

Trận kỳ lại xạ kích ra vô số kiếm cương.

“Lui!” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé, dùng tốc độ quỷ dị vòng qua Thiên Giới Bà Sa đến bên cạnh Vu Chính Hải, hai người hiểu ý, lập tức chạy như bay về phía xa, tránh thoát khỏi khu vực cờ trắng.

Điền Minh nhíu mày: “Tốc độ nhanh đến kỳ quái…”

Hắn cảm giác được hai người này rất bất phàm, một thập diệp và một Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách lại mạnh đến bất thường.

“Các ngươi trốn không thoát…” Điền Minh hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải bắt được hai người mang khí tức Thái Hư này.

Tay phải đánh ra, chưởng ấn đập xuống mặt đất, trận văn dưới đất bỗng sáng lên.

Soạt —— ——

Hai trận kỳ màu trắng khác ở phía xa đột nhiên sáng lên rồi cao vọt lên không trung. Ba trận kỳ lập tức kết nối tạo thành lồng giam năng lượng hình tam giác, giam Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bên trong.

“Thật xin lỗi, muốn trách thì chỉ có thể trách trên người các ngươi có khí tức Thái Hư.” Điền Minh đạm mạc nói.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc vẫn bại lộ. “Thì ra đây mới là mục đích của ngươi?”

“Ta tin rằng trên đời này không ai có thể chống đỡ được dụ hoặc của Thái Hư.”

“Chỉ dựa vào một mình ngươi?”

“Một mình ta là đủ. Đồ tốt như thế sao ta cam lòng phân chia cho người khác.” Điền Minh đáp rất thẳng thắn.

Vu Chính Hải khẽ gật đầu: “Ta đánh giá cao dũng khí của ngươi. Quang minh chính đại cướp đoạt vẫn tốt hơn đám nguỵ quân tử kia nhiều.”

Điền Minh lắc đầu: “Ta sẽ không cho các ngươi bất kỳ cơ hội đào thoát nào.” Nói xong hắn vươn tay tung chưởng.

Thấy cảnh này, Lục Châu không khỏi lo lắng. Với tu vi của lão đại và lão nhị, e là khó lòng chống cự nổi với một Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách, càng đừng nói chi là thắng được hắn.

Nhưng cơ hội chạy trốn thì vẫn có, vì Ngu Thượng Nhung đã có năng lực của Lương Cừ, tốc độ còn nhỉnh hơn Thiên Giới Bà Sa.

. . .

Ba cây trận kỳ đồng thời phóng thích kiếm cương.

Vu Chính Hải khống chế Bích Ngọc Đao xoay tròn trên không trung tạo thành lá chắn ngăn trở kiếm cương. Ngu Thượng Nhung không ngừng công kích vào lồng giam năng lượng hòng phá vỡ nó.

Nhìn hai người cực nhọc chống đỡ, Điền Minh cười ha hả nói:

“Ta còn chưa xuất lực, các ngươi đã không chịu nổi. Đừng phí công nữa, trận kỳ này thu nạp nguyên khí trong thiên địa, các ngươi định ngăn cản đến bao giờ?”

Điền Minh rất cẩn thận, vì muốn ngăn cản hai người hắn đã dùng tới trận kỳ. Sau này nếu bị đội trưởng hỏi hắn sẽ đổ cho có Mệnh Cách thú xuất hiện.

Đến lúc đó, một mình hắn có được hai người chứa khí tức Thái Hư, một bước lên trời!

Khi hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Vu Chính Hải bỗng đột ngột lao vọt lên đánh ra một đạo đao cương cực lớn mang theo Nghiệp Hoả thiêu đốt bay tới trước mặt hắn.

Điền Minh cả kinh gọi ra Tinh Bàn chống đỡ, nhưng điều hắn không bao giờ ngờ được chính là, Tinh Bàn bị đao cương đánh lõm vào trong.

Điền Minh bị chấn bay ngược ra sau, trong lòng tràn đầy phẫn nộ! Hắn lại bị một con chim non mới bước vào Thiên Giới Bà Sa đánh lui.

Điền Minh lập tức gọi ra pháp thân, phát tiết lực lượng Mệnh Cách.

“Ta chờ chính là lúc này.”

Một thân ảnh như thiểm điện từ sau lưng Vu Chính Hải bay ra, thân ảnh nhoáng lên từ một phân thành ba. Đây là tuyệt kỹ của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

Điền Minh bắn ra lực lượng Mệnh Cách, vốn cho rằng có thể đánh trọng thương Ngu Thượng Nhung, lại không ngờ ba đạo thân ảnh lại tách ra tránh thoát lực lượng, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn chém xuống.

Xoẹt ——

Điền Minh kêu lên một tiếng đau đớn, rụt người về sau, không quên bắn trả Ngu Thượng Nhung mấy đạo cương ấn quang trụ.

Nhưng đúng lúc này, Thủy Long Ngâm của Vu Chính Hải đã thi triển xong, trường long khổng lồ cuồn cuộn đánh tới.

Điền Minh tức giận quát: “Kiến càng lay cây!” Pháp thân bạch liên Thiên Giới Bà Sa xuất hiện như một ngọn Tuyết Sơn đè xuống.

Vu Chính Hải không thể không dùng Bích Ngọc Đao ngăn trở, không cách nào thi triển đao cương.

Ngu Thượng Nhung có tốc độ của Lương Cừ nên tránh né được lực lượng Mệnh Cách, sau đó gọi ra pháp thân.

Nhìn toà pháp thân cao hai mươi trượng, Điền Minh bật cười ha hả: “Chỉ là thập diệp, ngươi làm sao ngạnh kháng?”

Đúng lúc này, kim sắc pháp thân đột nhiên chuyển động, vươn tay bắt lấy Tuyết Sơn!

Điền Minh trợn trừng mắt, pháp thân có thể động sao?

Toà pháp thân kim liên thập diệp vất vả đón đỡ Tuyết Sơn, đồng thời mười mảnh liên diệp lượn vòng bay lên hội tụ thành một tia kiếm cương đặt vào tay pháp thân. Pháp thân cầm lấy đạo kiếm cương liên diệp đâm vào ngọn Tuyết Sơn, cũng chính là pháp thân của Điền Minh.

Ầm! Kim diệp như kiếm.

Ầm! Kiếm thứ hai, Tuyết Sơn xuất hiện vết nứt.

Ầm! Kiếm thứ ba, thứ tư, thứ năm….

Trong mắt Điền Minh ngập tràn vẻ không cam lòng, nhưng hắn lại không có cách nào ngăn cản, pháp thân của hắn không thể động.

Có pháp thân của Ngu Thượng Nhung đón đỡ, Vu Chính Hải lập tức thi triển Thủy Long Ngâm lần nữa đánh tới.
Chương 1167 Vô đề

Điền Minh gọi ra Tinh Bàn phòng ngự, nhưng Ngu Thượng Nhung sao có thể cho hắn cơ hội thở dốc.

“Vạn Vật Quy Nguyên!”

Lấy Trường Sinh Kiếm làm trung tâm, hơn trăm ngàn đạo kiếm cương trong khoảnh khắc hình thành, phối hợp với Thủy Long Ngâm đâm mạnh vào Tinh Bàn..

Phanh phanh phanh…

Đột nhiên toà Tuyết Sơn cấp tốc co lại, chui vào trong thân thể Điền Minh. Phốc ——

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Điền Minh phun máu bay lùi về sau trăm thước, điên cuồng ngẩng đầu lên quát: “Ta muốn các ngươi phải chôn cùng!”

Hắn bôi máu tươi lên lòng bàn tay rồi vỗ mạnh xuống đất một cái. Oanh!

Ba cây trận kỳ rời khỏi mặt đất, bay vù lên không trung, kiếm cương bắn ra càng lúc càng nhanh.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung điên cuồng huy động vũ khí chống cự, pháp thân kim liên cũng đã thu lại.

Mất đi một Mệnh Cách, Điền Minh lại càng cẩn thận hơn trước, hắn cắn răng, trong mắt ngập tràn tơ máu. Cho dù có huỷ trận kỳ cũng phải giết chết hai kẻ này.

Vu Chính Hải truyền âm nói: “Huỷ Mệnh Cung của hắn.”

“Ta cũng có ý đó.” Ngu Thượng Nhung cưỡng ép nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

“Nhị sư đệ, chúng ta hợp tác một lần. Ta phía trên, đệ phía dưới.”

“Được.”

Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, gọi ra kim sắc Tinh Bàn bao bọc lấy hai người. Tinh Bàn cấp tốc xoay tròn ngăn trở đòn tấn công của trận kỳ.

Kỳ thực hai huynh đệ hiểu nhau rất rõ. Có khi chỉ cần một động tác nhỏ cũng biết đối phương muốn làm gì.

Bọn hắn cả đời đều thích phân cao thấp, đấu đá với nhau, nhưng một khi hợp tác mới phát hiện thì ra hai người lại ăn ý đến vậy. Có lúc chính mình còn không hiểu rõ mình bằng địch nhân.

Bọn hắn là địch nhân, cũng là huynh đệ.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện đánh tới, Tinh Bàn của Vu Chính Hải ngăn ở phía trước, cùng hắn kề vai sát cánh phá tan kiếm cương.

Ngu Thượng Nhung vọt tới trước mặt Điền Minh, vung Trường Sinh Kiếm lên.

Điền Minh không dám gọi pháp thân ra, chỉ có thể mang theo Tinh Bàn không ngừng lui về sau.

Đây thật là thập diệp? Điền Minh lại lần nữa đặt ra nghi vấn.

Thế công lăng lệ, tốc độ cực nhanh, kinh nghiệm lão luyện, nguyên khí cuồn cuộn… nhìn thế nào cũng không giống thập diệp!

Điền Minh bị hai người hợp lực đẩy lùi, tâm phiền ý loạn, bèn cắn răng quát: “Cút cho ta!” Tinh Bàn đột nhiên phóng to đẩy mạnh về phía trước.

Vu Chính Hải cũng đẩy Tinh Bàn lên phòng ngự. Ầm! Khoé môi hắn chảy máu, khẽ gọi: “Nhị sư đệ!”

“Được!” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lập tức biến mất.

Trong khoảnh khắc Tinh Bàn rời xa khỏi cơ thể, Điền Minh mới nhận thức được hắn đang rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Hắn muốn thu hồi Tinh Bàn, nhưng thân ảnh Ngu Thượng Nhung đã xuất hiện ở trước mặt, đâm ra một kiếm!

Ầm!

Điền Minh dùng lòng bàn tay đỡ lấy mũi kiếm, nở nụ cười nói: “A, thật xin lỗi, ta có một viên Mệnh Cách biến lòng bàn tay trở thành hộ thuẫn!”

Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Ngươi đắc ý quá sớm.”

Xoẹt ——

Một mảnh kim diệp từ sau lưng đâm xuyên ngực Điền Minh. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện kim sắc pháp thân đang cầm kim diệp ghim mạnh vào lưng hắn, mà những mảnh kim diệp khác còn đang không ngừng xoay tròn quanh pháp thân.

Điền Minh: “. . .”

Lục Châu cảm giác mình đã đánh giá thấp năng lực hai đồ đệ này, tựa như trong mắt cha mẹ, những đứa con lúc nào cũng là trẻ nhỏ cần được bảo vệ.

Pháp thân của Ngu Thượng Nhung linh hoạt như một con người bình thường, nhìn như ba người đang hỗn chiến, kỳ thực có tới “bốn người”.

Điền Minh từ đầu đến cuối đều không để tâm tới kim sắc pháp thân, kinh nghiệm chủ quan từ nhiều năm chiến đấu khiến hắn trở nên khinh địch.

Hai mắt Điền Minh trợn trừng, trên mảnh kim diệp toả quang mang màu xanh lá kia nhỏ máu tí tách, bởi vì lực lượng quá lớn nên máu tươi đã bắn đầy mặt hắn.

Hắn không cách nào tin được chỉ là thập diệp sao lại có thể mạnh đến không hợp thói thường như thế…

“Ngươi ——”

Xoẹt!

Lưng Điền Minh lại bị đâm thêm một nhát. Đây là mảnh kim diệp thứ hai.

Xoẹt!

Đây là mảnh kim diệp thứ ba.

Điền Minh lúc này đã hoàn toàn điên cuồng: “Ta chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống!”

Hắn gọi ra pháp thân, Tinh Bàn đổi hướng đánh vào kim sắc pháp thân của Ngu Thượng Nhung.

Ầm!

Những mảnh kim diệp còn lại ngăn trở bạch sắc Tinh Bàn, Ngu Thượng Nhung đột nhiên xoay người tung ra một chưởng vào Tinh Bàn của Vu Chính Hải. “Tránh ra!”

“Đệ điên à?!” Vu Chính Hải không hề đề phòng Ngu Thượng Nhung, một chưởng này lập tức đánh hắn lui về sau thật xa.

Ngay sau đó, Ngu Thượng Nhung kiên định huy động Trường Sinh Kiếm với tốc độ cực hạn nhất từ trước đến nay.

Bạch sắc Thiên Giới Bà Sa xoay tròn tại chỗ, bắn ra vô số quang trụ lực lượng Mệnh Cách.

Nhân cơ hội này, pháp thân Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến mất rồi lại lần nữa xuất hiện sau lưng Điền Minh, nhanh chóng đâm thêm mấy nhát.

Điền Minh ngã một lần đã khôn ra, điên cuồng phát tiết toàn bộ lực lượng Mệnh Cách.

Oanh!

Lực lượng Mệnh Cách đánh vào người Ngu Thượng Nhung khiến hắn bay ngược ra sau, Trường Sinh Kiếm bay vèo trên không trung tạo thành một đường lưu quang… cuối cùng rơi vào trong tay kim sắc pháp thân.

Kim quang lóng lánh, pháp thân ra sức chém xuống.

Ầm! Cánh tay bên phải của Điền Minh bị chém đứt lìa.

“A ——”

Điền Minh hét thảm một tiếng, phát tiết nguyên khí như không muốn sống nữa. Kim sắc pháp thân lập tức lui về.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]

Tục ngữ nói, nắm đấm lớn cũng phải sợ kẻ điên, mà kẻ điên… sợ nhất kẻ không muốn sống.

Điền Minh chính là kẻ không muốn sống!

Hắn lợi dụng một giây bộc phát vừa rồi, đánh bay Ngu Thượng Nhung, đồng thời na di đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, trong tay cầm một vật màu đen đánh tới.

Pháp thân Ngu Thượng Nhung ra sức đâm những mảnh kim diệp còn lại vào người Điền Minh.

Phốc ——

Trái tim Điền Minh bị đâm thủng.

Mười mảnh kim diệp hoàn thành sứ mệnh, lượn vòng bay về.

Điền Minh cắn răng nói: “Ngươi chết chắc rồi!”

Vật thể màu đen trong tay hắn đâm vào bờ vai Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, toàn thân rơi xuống đất.

Lúc này Vu Chính Hải đã na di tới mang theo Thủy Long Ngâm cuồn cuộn, đồng thời lực lượng Mệnh Cách từ trong Tinh Bàn cũng bắn ra!
Chương 1168 Vô đề

Lực lượng Mệnh Cách xuyên thủng Mệnh Cung của Điền Minh, mà Thủy Long Ngâm ập xuống rốt cuộc cũng đánh nát Mệnh Cung.

Vu Chính Hải ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười lạnh trên gương mặt không sợ sinh tử của Điền Minh. “Tạm biệt.”

Ầm!

Pháp thân bạch sắc Thiên Giới Bà Sa vỡ tan, phương viên mấy ngàn mét xung quanh đều bị năng lượng bạo liệt càn quét.

Vu Chính Hải bị đánh văng ra sau, Thủy Long Ngâm vỡ nát, Bích Ngọc Đao lượn vòng trên trời rồi rơi xuống đất.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]

. . .

Trong toà cổ thành đổ nát âm u mờ mịt.

Sau khi năng lượng bạo liệt phát tiết xong, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Vu Chính Hải ngồi bệt dưới đất ngửa đầu nhìn trời, thở hổn hển. “Đệ không sao chứ?”

Cách đó không xa, Ngu Thượng Nhung đã ngồi dậy được, khẽ đáp: “Không chết được.”

“Không ngờ chúng ta hợp lực mới miễn cưỡng giết được hắn.” Vu Chính Hải chống một tay dưới đất để đứng dậy, cánh tay hắn run rẩy không ngừng, thân thể đau nhức, khí huyết cuồn cuộn.

Khi hắn xoay người nhìn sang, mới phát hiện Ngu Thượng Nhung không hề động đậy. Trong lòng Vu Chính Hải dấy lên cảm giác lo lắng.

“Nhị sư đệ…”

“Ta không sao.” Ba chữ này lộ vẻ suy yếu.

Theo Vu Chính Hải nghĩ, sau khi Ngu Thượng Nhung giết được đối thủ thì nên tiêu sái đứng dậy, đưa lưng về phía hắn rồi ưu nhã nói: Đại sư huynh, một kiếm vừa rồi như thế nào?

Nhưng chuyện lại không như thế.

Vu Chính Hải cố gắng đứng dậy, bước từng bước về phía Ngu Thượng Nhung mặc kệ đan điền khí hải đang vô cùng hỗn loạn.

Hắn phát hiện trên mặt Ngu Thượng Nhung không ngừng đổ mồ hôi, trên bả vai lại có một vết thương.

“Đệ bị thương.” Vu Chính Hải nói.

“Vết thương nhỏ mà thôi.” Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng điều tức chữa thương. Vết thương trên bả vai từ từ bốc ra khói đen.

“Có độc, nhất định phải tống ra hết.” Vu Chính Hải cau mày.

“Không ngờ Bạch Ngô Vệ cũng dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Đệ không nên đánh lui ta.”

“Việc đã đến nước này, có nói cũng không ích gì. Dù sao thì chúng ta cũng đã thành công giết hắn.” Ngu Thượng Nhung cười đáp.

“Cũng đúng.” Kết quả này tốt hơn dự kiến nhiều.

Vu Chính Hải đưa mắt nhìn quanh, nơi này vốn là phế tích mà nay lại càng trở nên hoang tàn đổ nát hơn lúc nào hết.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Ở Triệu Văn Quốc hiếm khi có thể nhìn thấy mặt trăng, mà đêm nay, ánh trăng xuyên qua từng tầng mây mù rọi xuống khoảng đất nơi hai huynh đệ đang điều tức.

“Chúng ta đi thôi.”

Ngay khi hai người vừa định rời đi, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân rầm rập kèm những đôi mắt đỏ ké.

Thấy vậy, Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị sư đệ, hôm nay chúng ta đúng là xui xẻo mà.”

“Chỉ là một số tẩu thú di chuyển trên mặt đất thôi, phi hành rời đi là được.”

“Đệ sai rồi… trên trời cũng có.”

Trên bầu trời, một số loài phi cầm có móng vuốt toả hồng quang trông như diều hâu đang bay lượn.

Phi cầm tẩu thú không có bao nhiêu lực uy hiếp, nhưng trong đám hung thú này lại có một con Mệnh Cách thú hình thể khá lớn.

“Nghe nói Triệu Văn Quốc cực kỳ hỗn loạn, tu hành giả xâm nhập vào nơi này đều có khả năng bị hung thú ăn tươi nuốt sống. Bây giờ xem ra đây đều là lời nói thật.” Vu Chính Hải thở dài nói.

. . .

Tách.

Một giọt nước rơi xuống bên bệ cửa sổ khiến Lục Châu tỉnh lại từ trong luồng suy nghĩ.

Thái Huyền chi lực đã dùng hết, Lục Châu nhíu mày suy tư.

“Có thể giết Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách, nhưng đám hung thú này bọn hắn phải ứng phó thế nào?”

Từ cuộc trò chuyện của tiểu đội Bạch Ngô Vệ có thể thấy được, một tháng sau hai tên còn lại sẽ quay lại chém giết con Mệnh Cách thú đặc thù kia.

Thời gian còn sớm, nhưng không ai nói chắc được bọn hắn sẽ không đột ngột quay về.

“Chẳng lẽ phải cưỡi Đế Giang quay về?”

Thời gian đi đường khoảng năm, sáu ngày, kịp thì có kịp nhưng đường xa quá phiền phức. Lục Châu bèn cho gọi Thẩm Tất tới.

Vừa vào Đông Các, Thẩm Tất đã cung kính hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”

“Ngồi đi.”

Thẩm Tất ngồi xuống, khẽ hỏi: “Các chủ gọi ta đến là có việc gì cần phân phó?”

“Hắc Tháp khống chế Mệnh Cách thú bằng cách lợi dụng phù văn thông đạo có đúng không?”

“Vâng. Phù văn thông đạo do phù văn sư khắc hoạ, tu hành giả đều có thể sử dụng miễn là biết phương thức khởi động và có đầy đủ nguyên khí. Đồng thời cần biết rõ địa điểm mục tiêu, phù văn thông đạo ở lối vào và lối ra cùng cộng hưởng thống nhất thì có thể mở thông đạo.”

“Lão phu muốn trong vòng một tháng đến được Triệu Văn Quốc, ngươi có biện pháp nào không?” Lục Châu hỏi.

“Chuyện này…” Trên mặt Thẩm Tất lộ vẻ khó xử nhưng vẫn thành thật đáp, “Khi rời khỏi Hắc Tháp ta có mang theo rất nhiều phù chỉ, nhưng ta không có năng lực khắc hoạ phù văn thông đạo, e là không làm được.”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy tư.

Thẩm Tất lại nói: “Nhưng giữa kim liên và hồng liên còn lưu lại phù văn thông đạo, chúng ta có thể mượn dùng một lần.”

“Tiếp tục đi.”

“Lần trước khi Các chủ đánh giết Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ ở phía bắc Thần Đô, ta chính là đến từ phù văn thông đạo ở gần đó. Lúc đó ba huynh đệ chúng ta đang ở Hắc Tháp, vì chạy trốn nên mới tìm kiếm thông đạo gần nhất. Phù văn thông đạo ở phía bắc vừa thông với Hắc Tháp, vừa đến được hồng liên giới.”

Lục Châu gật đầu. “Tốt lắm. Vậy đi chuẩn bị đi, mấy ngày nữa lão phu phải trở về hồng liên giới một chuyến.”

“Các chủ, hành động này e là sẽ chọc giận Hắc Tháp. Hắc Tháp và Bạch Tháp đều cực kỳ coi trọng phù văn thông đạo, trông coi rất nghiêm ngặt. Nếu làm vậy chỉ sợ mâu thuẫn giữa hai phe Hắc Bạch sẽ kéo cả Ma Thiên Các vào.”

Dẫn lửa vào người là chuyện không hề tốt đẹp.

“Ngươi lo lắng cũng có lý, nhưng lão phu tự có phân tấc. Ngươi cứ thực hiện đi thôi.”

“Vâng.” Thẩm Tất cung kính rời khỏi Đông Các.

Lục Châu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thôi động Tử Lưu Ly tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn cần kiểm tra an nguy của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, đặc biệt là khi hai người đều đã bị thương.
Chương 1169 Vô đề

Cùng lúc đó.

Nhìn đàn hung thú càng lúc càng đông, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều cảm thấy ngoài dự liệu.

“Xông ra ngoài.” Vu Chính Hải tay cầm đao nói.

“Làm vậy có hơi nguy hiểm, ít nhất bên ngoài có đến ba, bốn con Mệnh Cách thú.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.

Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, bọn hắn sẽ không ngần ngại mà lao ra. Nhưng bây giờ bọn hắn đang bị thương, rất khó thoát được trùng vây.

“Cứ tiếp tục như vậy không phải cách, nếu chúng ta bị bao vây hoàn toàn…” Vu Chính Hải nói.

Ngu Thượng Nhung không di chuyển mà liếc nhìn xung quanh. Ngoài kia có một con hung thú đang đến gần.

Xoẹt —— ——

Ba cây trận kỳ giống như cảm ứng được gì, đột nhiên kết nối lại với nhau, mặt đất sáng lên, quang mang toả ra rực rỡ.

Trận kỳ ở ba góc bắn ra năng lượng tạo thành ba bức tường vây kín hai người ở bên trong, ngay cả không trung cũng bị phong bế.

“Xong, càng lúc càng hỏng bét. Trận kỳ này dùng để vây khốn Mệnh Cách thú đặc thù, chúng ta bị thương, e là không ra được.”

“Vừa có lợi vừa có hại.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp, “Lợi ở chỗ chúng ta không cần phiền não vì đám hung thú nữa. Huynh nhìn kìa ——”

Đúng như Ngu Thượng Nhung nói, hung thú bốn phía không cách nào tiến vào bên trong, bọn chúng còn có vẻ e ngại ba bức tường năng lượng màu trắng kia, có con còn lùi về sau mấy bước.

Ngaooooo ——

Đàn sói không cam lòng rống lên mấy tiếng. Đám hung thú khác cũng đồng thanh gào thét, tiếng kêu gào ồn ào đinh tai nhức óc.

Có mấy con hung thú chạy tới chạy lui như phát điên, tìm kiếm lối vào, có con còn đút răng nanh vào bức tường năng lượng, nhưng bị giật một phát nên giật mình lùi lại thật xa.

“Trận kỳ này không đơn giản.” Vu Chính Hải nói.

“Trận kỳ này hẳn là được dùng để vây khốn Mệnh Cách thú có trí tuệ, cần cấp độ Thẩm Phán Giả đến hàng phục, không dưới năm Mệnh Cách.” Ngu Thượng Nhung lên tiếng.

“Tên Bạch Ngô Vệ này đúng là ương ngạnh, trước khi chết cũng không quên hố chúng ta.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám người Bạch Ngô Vệ phải một tháng nữa mới quay lại đây. Chúng ta nên thừa dịp này để chữa thương, khôi phục tu vi.”

“Ừm.”

. . .

Hừng đông bừng sáng.

Thái Huyền chi lực đã khôi phục được một nửa, Lục Châu lại thi triển thiên nhãn thần thông.

Nhìn thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bị vây trong bạch sắc trận kỳ, trong lòng Lục Châu không khỏi sửng sốt.

“Đúng là thế sự khó lường.” Lục Châu vuốt râu cảm khái.

Sau một lúc quan sát, tin chắc đám hung thú không cách nào phá vỡ tam giác trận kỳ, Lục Châu mới thu hồi thần thông.

Tam giác trận kỳ này hẳn là do tên Bạch Ngô Vệ kia trước khi chết cố ý kích hoạt, dùng lực lượng cuối cùng để vây khốn hai người.

Lực lượng bị kích hoạt, rất có khả năng người của Bạch Tháp sẽ đến sớm.

“Rốt cuộc là Mệnh Cách thú đó có gì đặc thù mà phải khiến Bạch Tháp triệu tập lực lượng, vận dụng trận kỳ cường đại như thế?”

“Lão phu đang rầu vì không tìm được viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ năm phù hợp… Chuyến này lão phu nhất định phải đi.”

Dù sao sự tình ở kim liên giới đã giải quyết xong, lại có thông đạo để dùng, cớ gì mà không đi?

. . .

Trong hai ngày tiếp theo, Lục Châu dành thời gian hồi phục toàn bộ Thái Huyền chi lực, sau đó viết lại công pháp Trường Tương Tư và Điệp Luyến Hoa, rồi cho người gọi Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đến Đông Các.

Từ khi trở về kim liên giới đến nay hắn còn chưa trò chuyện với hai đồ đệ này. Mà nói cho đúng thì từ khi xuyên không đến giờ hắn còn chưa hề nói chuyện đàng hoàng với hai nàng. Làm một vị sư trưởng, như thế có hơi thiếu trách nhiệm.

Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đều lộ vẻ khẩn trương, cùng nhau bước vào Đông Các.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Đứng lên rồi nói.”

Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y, lại thêm mái tóc trắng như tuyết khiến nàng trông xinh đẹp như một tinh linh. Chiêu Nguyệt có lẽ do ở trong cung khá lâu nên trên người mang theo một loại khí chất cao quý của một nữ vương.

“Đây là hoàn pháp Điệp Luyến Hoa, ngươi mang về tu luyện cho tốt.” Lục Châu ném quyển công pháp cho Diệp Thiên Tâm.

“Đa tạ sư phụ.”

Lục Châu lại nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Đây là nhận pháp Trường Tương Tư, ngươi đã lấy lại được khí tức Thái Hư hoàn chỉnh, sau này tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng.”

“Tạ ơn sư phụ.”

[Ting — dạy dỗ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

[Ting — dạy dỗ Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

“Phương pháp tu hành Thiên Giới Bà Sa các ngươi hỏi lão thất là được, ngoài ra còn có những kiến thức do Thẩm hộ pháp giảng đạo…” Lục Châu căn dặn.

“Mấy ngày nay đồ nhi đều đi nghe Thẩm hộ pháp giảng đạo, đạt được lợi ích không nhỏ.” Diệp Thiên Tâm nói.

Lục Châu hài lòng gật đầu. “Sự tình ở kim liên giới đã tạm thời giải quyết, nhưng không thể buông lỏng. Bạch Tháp có khả năng sẽ quay lại trả thù. Mấy ngày này vi sư phải ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi lưu lại Ma Thiên Các. Nếu có việc cần liên hệ thì báo ngay cho lão thất.”

“Sư phụ, nước không thể một ngày không có vua. Hoàng thành cứ thế này e là không được…” Chiêu Nguyệt nói.

“Đại sư huynh của ngươi đang ở hồng liên giới, đã tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, e rằng hắn không muốn ngôi vị này. Hay là ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm, nếu vẫn không được… vậy thì đăng cơ đi.”

“. . .”

“Ma Thiên Các luôn là chỗ dựa của ngươi.” Lục Châu nói thêm một câu.

Nghe vậy, Chiêu Nguyệt đành khom người nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

An bài xong sự tình Ma Thiên Các, Lục Châu cho Thẩm Tất hai ngày chuẩn bị.

Sáng ngày thứ ba.

Thẩm Tất xuất hiện trước cửa Đông Các, cung kính nói: “Các chủ, đã chuẩn bị thoả đáng, có thể xuất phát rồi. Lý Tiểu Mặc sẽ đi trước dò đường.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Lý Tiểu Mặc lưu lại, một mình ngươi đi cùng lão phu là được.”

“Một mình thuộc hạ?” Thẩm Tất có hơi bất ngờ.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có… không có vấn đề gì.” Thẩm Tất đáp. “Lý Tiểu Mặc ở lại cũng tốt.”

“Vậy thì xuất phát.”

Lục Châu rời khỏi Đông Các, đi tới quảng trường Ma Thiên Các nơi Đế Giang đang chờ sẵn.

Mọi người trên Ma Thiên Các đều đã tề tựu đông đủ, cung kính đứng một bên.

Lục Châu nhảy lên lưng Đế Giang. “Bản toạ đi mấy ngày sẽ trở lại.”

“Cung tiễn Các chủ.”
Chương 1170 Vô đề

Lục Châu cưỡi trên lưng Đế Giang rời đi, Thẩm Tất phi hành bên cạnh. Vì chiếu cố Thẩm Tất, Lục Châu cố ý lệnh cho Đế Giang bay chậm. Chỉ tiếc Đế Giang không lớn, chỉ có thể chở một người.

Hai người rời khỏi Ma Thiên Các, bay về phía Vân Chiếu Lâm Địa.

Khi bay ngang Bách Diệp Hồ, Lục Châu thả chậm tốc độ, ngắm nhìn mặt hồ trong suốt như gương.

“Các chủ, có việc gì thế?” Thẩm Tất chạy tới hỏi.

“Chỉ cảm khái chút thôi, tiếp tục lên đường.” Lục Châu nói.

Bách Diệp Hồ chính là nơi Cơ Thiên Đạo từng ở, cũng là nơi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung từng giao chiến.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi thứ đã thành mây khói.

Hai người tiếp tục phi hành về hướng bắc, khoảng nửa canh giờ sau, Thẩm Tất chỉ tay về phía trước:

“Các chủ, ở đằng kia.”

“Được.”

“Thông thường mỗi phù văn thông đạo đều có một Thiên Giới Bà Sa thủ vệ. Chỉ cần giết chết hắn là được.” Thẩm Tất nói, “Không nhọc Các chủ ra tay, để ta giải quyết hắn.”

Hai người hạ thấp độ cao rồi đáp xuống trước một mảnh rừng nhỏ.

“Phù văn thông đạo này ở trong rừng, chỉ là muốn tìm thấy người thủ vệ thì hơi khó khăn.”

Theo kiến thức của Thẩm Tất, người thủ vệ phù văn thông đạo chắc chắn là một kẻ giảo hoạt giỏi về ẩn tàng khí tức, với bản lãnh của Thẩm Tất, muốn tìm được người này thật sự không dễ.

Lục Châu vuốt râu gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn cảnh núi non tươi đẹp. Hắn vốn không gấp, cũng đã quan sát tình hình Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nên rất yên tâm.

“Các chủ, sao trông ngài không có vẻ gì là vội vã vậy?” Thấy Lục Châu vân đạm phong khinh, Thẩm Tất không khỏi hỏi nhỏ.

“Không vội, phong cảnh nơi này không tệ, lão phu đã lâu không được ngắm nhìn.”

Thẩm Tất: “. . .”

Lát sau Lục Châu mới chắp tay sau lưng đi vào trong cánh rừng, vừa đi vừa thi triển thính lực thần thông.

Trong rừng cực kỳ yên tĩnh, nếu có người Lục Châu nhất định sẽ phát hiện ra, vì tiếng tim đập cũng phát ra âm thanh dù là rất nhỏ.

“Không có?”

Lục Châu thu hồi thần thông đi vào sâu trong rừng, Thẩm Tất theo sát phía sau.

Đến bên một cây đại thụ ở giữa rừng, Lục Châu lại lần nữa thi triển thần thông Thiên thư.

Đúng lúc này, Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí rung động từ phía chân trời truyền tới.

Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hai đạo thân ảnh mặc bạch bào, từ xa đã xạ kích cương ấn quang trụ bắn vào giữa khu rừng.

Ầm!

Đạo cương ấn quang trụ cực lớn kia đánh xuống khiến đất rung núi chuyển.

“Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp!” Thẩm Tất cau mày thốt lên.

Lại một đạo cương ấn quang trụ thứ hai đánh tới, mục tiêu vẫn là khu vực trước mặt Lục Châu.

Oanh!

Trong rừng đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh, hắc ảnh phi nước đại ra khỏi khu rừng, chạy trốn về phía xa với tốc độ nhanh như thiểm điện.

“Người thủ vệ!” Thẩm Tất nói.

Lục Châu lên tiếng: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Thẩm Tất hiểu ý, lúc này đương nhiên không thể động. Quả nhiên hai thân ảnh mặc bạch bào từ trên trời đáp xuống, gọi ra bạch sắc pháp thân.

Là Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách, đúng là cấp bậc Thẩm Phán Giả.

Bạch sắc Tinh Bàn bỗng nhiên lớn lên gấp trăm nghìn lần, phủ kín cả bầu trời. “Người Hắc Tháp, giết không tha.”

Tinh Bàn bay về phía người thủ vệ của Hắc Tháp, bắn ra mấy đạo cương ấn quang trụ.

Tên Thẩm Phán Giả này còn lợi hại hơn Vũ Quảng Bình ba phần.

Nhìn thế cục nghiền ép trước mặt, Lục Châu biết rõ người thủ vệ này không thể sống sót.

Thẩm Tất lo lắng nói: “Các chủ, hay là chúng ta tránh đi một chút?”

Lục Châu lắc đầu: “Dưới gầm trời này, chỉ có người khác tránh lão phu.”

Thẩm Tất biết Các chủ chỉ có bốn Mệnh Cách nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, đương nhiên có không ít át chủ bài. Tình cảnh Lục Châu dùng một chưởng đánh giết Vũ Quảng Bình vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Tất cũng thả lỏng hơn không ít.

Lát sau, cuộc chiến nghiêng hẳn về một bên cũng kết thúc, hai thân ảnh mặc bạch bào rốt cuộc cũng xuất hiện cạnh mảnh rừng nhỏ.

Người đi phía trước là một nam tử trung niên có râu, người đi phía sau là một nam tử trẻ tuổi, tuổi tác tương tự như Thẩm Tất.

Lục Châu chỉ chú ý nhìn về phía nam tử trung niên. Ánh mắt người này bình tĩnh đến mức trông có vẻ trống rỗng.

Khi đi tới trước mặt Lục Châu, đôi mắt hắn vẫn không hề nhìn vào một điểm nào. Hắn dừng lại cách hai người ba mươi mét rồi nói:

“Người không có phận sự mau rời khỏi đây.”

Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi là Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp?”

Nghe được tiếng nói của Lục Châu, lỗ tai người này hơi giật, khẽ nhíu mày.

“Giọng nói của các hạ có vẻ già, nhưng khí tức tràn ngập sinh cơ, tu vi tuy không cao nhưng tiềm lực rất nhiều. Các hạ là tu hành giả kim liên giới?” Nam tử trung niên bình thản mỉm cười hỏi.

Thì ra hắn là một người mù.

Chỉ dựa vào thính lực đã có thể phân rõ phương hướng, đồ vật, hoàn cảnh… người này không hề đơn giản.

Lục Châu đáp: “Lão phu đúng là tu hành giả kim liên giới. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.”

Nam tử trung niên chắp tay thi lễ: “Tại hạ là Ninh Vạn Khoảnh, Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp.”

Sự tình trở nên khá phức tạp. Nếu Lục Châu đến hồng liên giới, người này ở kim liên giới gây khó dễ cho Ma Thiên Các thì sao? Nếu Lục Châu không đi hồng liên giới vậy hai đệ tử sẽ gặp nguy.

Như vậy phải giải quyết người mù này trước.

“Người Bạch Tháp đến địa bàn kim liên giới làm gì?” Lục Châu hỏi.

“Ngữ khí của các hạ mang theo một chút địch ý và cẩn thận. Các hạ có thể yên tâm, dù là Bạch Tháp hay Hắc Tháp đều sẽ không lạm sát người vô tội, trừ phi hắn không muốn sống trong tu hành giới nữa.” Ninh Vạn Khoảnh nói.

Thính lực của hắn rất mạnh, có thể nhanh chóng nắm bắt cảm xúc trong giọng nói của đối phương.

Thẩm Tất nói: “Đúng thật là như thế.”

Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh lại giật giật, nhàn nhạt cười: “Trên người vị này có mùi của Hắc Tháp. Theo quy củ Bạch Tháp, hôm nay ngươi phải trở về cùng ta.”

Thẩm Tất lui về sau một bước, trước mặt cường giả tám Mệnh Cách, hắn không dám tuỳ tiện làm càn.

“Hắn đã không còn là người Hắc Tháp từ lâu rồi…” Lục Châu lên tiếng.

“Ồ?” Ninh Vạn Khoảnh lộ vẻ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK