Phanh phanh phanh!
Từng đạo cương khí không ngừng giao thoa trên bầu trời. Từng chiêu thức của Diệp Thiên Tâm đều vô cùng chuyên chú đến cực hạn.
Nhưng nàng lại đang phải đối mặt với Lưu Qua cầm siêu thiên giai Lăng Hư trong tay, lại thêm một thống soái bát diệp Tô Thánh có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Muốn chiến thắng còn khó hơn lên trời.
. . .
Đảo mắt đã một canh giờ trôi qua, cuộc chiến cũng đến giai đoạn nước rút.
Lúc này, Tô Thánh thấy năng lượng màu lam quanh thân Lục Châu đã gần biến mất hết.
“Bệ hạ! Cương khí hộ thể của Cơ lão ma đã sắp biến mất, để mình thần đối phó với nàng ta!” Tô Thánh nói.
“Được.” Lưu Qua cũng đã nhìn ra điều này, cơ hội của hắn đã đến.
Tô Thánh cắn đầu ngón tay, máu tươi chảy lên lá bùa trên tay hắn. Ấn phù lóng lánh kim quang lập tức nhuộm đỏ màu máu.
“Nha đầu, Tô mỗ có thể trở thành một trong bát đại thống lĩnh, không phải chỉ có hư danh đâu!”
Ấn phù đỏ rực bay đầy trời biến thành một con cự long đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm vung Đa Tình Hoàn lên, Bích Hải Triều Sinh Quyết càn quét về phía cự long như rồng bơi trên mặt biển.
Độ kịch liệt lập tức dâng cao mấy lần.
. . .
Sắc mặt Lưu Qua hờ hững, đường vân màu đỏ trên thân Lăng Hư toát ra quang mang chói mắt. Lưu Qua đạp không bay về phía Lục Châu.
“Không được!”
“Ngăn lại!”
“Đó là Phù Ấn Kim Long, đại thần thông bát diệp! Nha đầu hơi chủ quan rồi!” Tả Ngọc Thư gấp đến mức dậm chân.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đồng loạt rời khỏi tầng bình chướng bảo hộ, bay thẳng về phía Lưu Qua.
Lưu Qua dường như đã sớm đoán được, tay trái đánh ra mấy đạo chưởng ấn ngăn đám trưởng lão lại, đồng thời tay phải nắm chặt Lăng Hư kiếm chém xuống!
Trong mắt Lưu Qua dấy lên một ngọn lửa, lạnh lùng nói: “Cơ huynh, lên đường đi ——”
Đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm thi triển đại thần thông chớp nhoáng lao tới, đánh ra một chưởng vào Lăng Hư kiếm. Ầm!
“Hả?” Lưu Qua nhướng mày.
Một chưởng này khiến Lăng Hư kiếm bị chệch hướng, mà cái giá Diệp Thiên Tâm phải trả chính là Phù Ấn Kim Long đã đến sát ngay sau lưng nàng.
Ầm!
Phù Ấn Kim Long đánh thẳng vào lưng Diệp Thiên Tâm.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tốc độ quá nhanh.
Phốc ——
Diệp Thiên Tâm phun ra một ngụm máu tươi.
“Lục sư muội!”
“Lục sư tỷ!”
Cho dù nàng là bát diệp nhưng có thể chống đỡ được tới lúc này đã là hiếm thấy.
Nàng đã tận lực rồi!
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn thân ảnh bạch y nhuốm đầy máu đỏ đang dần dần rơi xuống.
Hai mắt Diệp Thiên Tâm vẫn nhìn chằm chằm về phía Lục Châu. Trong khoảnh khắc, não hải Diệp Thiên Tâm nhớ lại ngàn vạn cảnh tượng thuở thiếu thời.
Nàng nhớ lại thời niên thiếu lên núi học nghệ, nhớ lại cảnh tượng các sư huynh muội cùng nhau vui đùa, nhớ lại sự bất đắc dĩ khi phải rời khỏi Ma Thiên Các, cũng nhớ tới cảm giác phẫn nộ và tuyệt vọng khi bị sư phụ phế bỏ tu vi.
Nàng từng tự hỏi chính mình vô số lần, có hối hận không?
Cho dù là thời điểm nào, đáp án của Diệp Thiên Tâm vẫn kiên định như trước: không hối hận.
Mọi chuyện đều có nhân quả, vạn vật đều phải luân hồi. Nghiệt do nàng gây ra, nàng phải tự mình trả.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười hài lòng. Tất cả đều đã kết thúc.
Tô Thánh một kích thành công, hả hê quát lớn: “Không biết tự lượng sức!”
Lưu Qua bị Diệp Thiên Tâm đánh một chưởng, Lăng Hư kiếm chệch đi đâm vào vị trí bên trái cách Lục Châu một mét.
Đúng lúc này, một đoá lam liên đột nhiên nở rộ!
Lấy Lục Châu làm trung tâm, lam liên bành trướng đến cực đại, năng lượng khổng lồ càn quét tứ phía!
Liên diệp mở ra, Lưu Qua đứng giữa lập tức bị đánh bay không có chút lực hoàn thủ nào.
Dư uy không ngừng lại mà tiếp tục phát tán, năng lượng lam liên cũng đánh mạnh vào người Tô Thánh.
Tô Thánh và Lưu Qua như diều đứt dây bay ra phương xa, miệng phun tiên huyết.
Cũng chính lúc này, Lục Châu đang ngồi xếp bằng bên trong lam liên… đột nhiên mở mắt.
Một khắc này, đôi mắt hắn ngập tràn tinh thần như vì sao rạng rỡ trong bầu trời đêm.
Rốt cuộc lực lượng phi phàm của Nhân Tự Quyển và Địa Tự Quyển đã thành công dung hợp, tuy lực lượng phi phàm Nhân Tự Quyển đã tiêu hao gần hết nhưng lực lượng phi phàm Địa Tự Quyển lại tràn đầy trong cơ thể.
Lục Châu bế quan thành công, chính thức xuất quan.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt làm hắn cảm thấy nghi hoặc. Ánh mắt Lục Châu vừa vặn nhìn xuống thân ảnh bạch y nhuốm máu đang rơi xuống. Chân mày hắn nhíu lại, ngờ vực nói: “Nghiệt đồ?”
Khoé mắt Lục Châu cũng nhìn thấy Lưu Qua và Tô Thánh đang bay ngược ra ngoài.
“Hả? Tại sao các ngươi lại bị thương?”
Lưu Qua và Tô Thánh bị chấn bay: “? ? ?”
Lục Châu chậm rãi lăng không đứng dậy, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
Lam liên dưới chân hắn dần dần biến mất.
Lục Châu nhìn thấy bốn vị trưởng lão, cũng thấy các đồ đệ, thấy đám nữ đệ tử quỳ ở quảng trường trước đại diện Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm rơi xuống va vào tầng bình chướng, bình chướng Kim Đình Sơn bóng loáng như pha lê, thân thể nàng theo đó trượt xuống tới vách núi. Bộ bạch y lúc này đã bị nhuộm đỏ.
Lục Châu nhướng mày, trong não hải lập tức hiện ra từng trành cảnh trước đó… Tất cả mọi chuyện vừa phát sinh tựa như một cuộn phim chiếu lại một lần trong não hắn.
Cho dù tuổi tác đã cao, tính tình trầm ổn nhưng lúc này Lục Châu cũng phải giận tím mặt.
Lục Châu lao vụt xuống, bàn tay nhấc lên đánh về phía Diệp Thiên Tâm một chưởng Ma Đà Thủ Ấn.
Diệp Thiên Tâm vẫn đang trượt xuống núi, đôi mắt mông lung nhìn về phía thủ ấn… Cảnh tượng này sao mà quen thuộc.
Ngày xưa trong trận chiến ở Thanh Dương Sơn, sư phụ cũng đã dùng chiêu này để bắt nàng lại, phế bỏ tu vi của nàng.
Chỉ khác là, lần này Ma Đà Thủ Ấn lại nâng nàng lên, trôi nổi giữa không trung.
Lục Châu cảm nhận được sinh mệnh Diệp Thiên Tâm đang trôi đi nhanh chóng. Diệp Thiên Tâm gian nan ngẩng đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Sư phụ…”
“Không hối hận?” Lục Châu rốt cuộc mở miệng.
“Dùng mệnh báo ân… từ trước đến nay… không hề hối hận.” Diệp Thiên Tâm run rẩy đáp.
Lục Châu lắc đầu nói: “Bản toạ trục xuất ngươi khỏi sư môn, ngươi không hận?”
“Không hận.” Sinh cơ của nàng tiếp tục trôi qua. Chỉ trong chốc lát mái tóc đen đã biến thành trắng toát.
Chương 627 Vô đề
Ý thức Diệp Thiên Tâm dần trở nên mơ hồ. Lực lượng của Phù Ấn Kim Long xao động trong cơ thể nàng, nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lục Châu nâng tay, một nguồn năng lượng mang theo sinh cơ nở rộ tạm thời ổn định lại sinh cơ trong người Diệp Thiên Tâm. Nhưng sinh mệnh nàng vẫn đang không ngừng bị hao tổn.
Lục Châu ý thức được… có lẽ Diệp Thiên Tâm sẽ chết.
“Sư phụ, đừng lãng phí nguyên khí… đại nạn còn đang ở trước mặt.” Diệp Thiên Tâm gian nan mở miệng nói. “Đồ nhi có… có rất nhiều lời muốn nói… với sư phụ. Đáng tiếc… không còn thời gian nữa.”
Hơi thở nàng trở nên mong manh.
Lực lượng trong Phù Ấn Kim Long vượt ngoài tưởng tượng của mọi người. Mấy nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung quỳ rạp dưới mặt đất khóc nức nở.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng im lặng không nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Ngươi… không chết được.” Lục Châu nói.
“Trước khi chết… đồ nhi muốn… muốn cầu xin sư phụ một chuyện.” Diệp Thiên Tâm nói đứt quãng.
“Chuyện gì?”
“Đồ nhi muốn… muốn trở về Ma Thiên Các. Đồ nhi đã không còn nhà để về… Cầu, cầu xin sư phụ đồng ý.”
Diệp Thiên Tâm giãy giụa ngồi dậy, lăng không quỳ xuống. Vết thương chí mạng cũng không cách nào ức chế được ý chí cứng cỏi của nàng.
Nàng cúi người lạy hắn một lạy. Một ngày là thầy, suốt đời là thầy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía hai người, trong mắt tràn đầy chờ mong… chờ đợi câu trả lời của Các chủ Ma Thiên Các. Lòng người vốn dĩ rất mềm, trước tình cảnh như vậy ai có thể không xúc động.
Một sư một đồ. Một già một trẻ. Một quỳ một đứng.
Thời gian phảng phất đã trôi qua thật lâu, Lục Châu mới thản nhiên mở miệng, nói ra một tiếng: “Được.”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười. Sau đó nàng nhắm mắt lại ngã xuống.
Lục Châu phất tay áo, cương ấn như một chiếc thuyền nhỏ đỡ lấy nàng rồi mang vào bên trong bình chướng.
Bốn vị trưởng lão lập tức điều động nguyên khí đón lấy Diệp Thiên Tâm.
. . .
Ánh mắt Lục Châu rời khỏi Diệp Thiên Tâm, quay sang nhìn về phía Lưu Qua và Tô Thánh đã bay ra xa.
Tô Thánh bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn sức đánh một trận, trong mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ vạn phần.
Lưu Qua tuy bay ra xa nhưng không bị thương gì, ngoại trừ tóc tai có hơi lộn xộn ra thì không đáng lo ngại.
Lục Châu chậm rãi bay lên không trung, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai người đang lăng không đứng ở đằng xa.
Lục Châu lười nghĩ lý do tại sao Lưu Qua và Tô Thánh không chạy trốn mà còn dám ở lại giằng co với mình. Lục Châu đã nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lưu Qua —— Lăng Hư kiếm.
Lưu Qua cũng nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. Việc đã đến nước này, không còn đường nào lui. Lưu Qua vừa định mở miệng thì đã nghe Lục Châu gằn từng tiếng:
“Cho mặt mũi mà không cần.”
Vừa nói Lục Châu vừa lao xuống. Đám người kinh hô, hai mắt toả sáng, tinh thần phấn khởi nhìn Các chủ lão nhân gia người thi triển phong thái cửu diệp.
Mặc kệ kẻ địch là ai, bọn họ đều hoàn toàn tin tưởng ở Lục Châu!
“Cho mệnh mà không muốn sống… Thì giữ lại làm gì!!!”
Lục Châu nâng tay đấm về phía Lưu Qua và Tô Thánh.
Tô Thánh mặt đỏ tới mang tai, chiến ý tăng vọt, kẻ tung hoành sa trường nhiều năm như hắn chưa từng sợ hãi tử vong. Song chưởng huy động, Tô Thánh bộc phát cương khí quát to: “Bệ hạ lui lại, để ta ——”
Dùng quyền đối quyền!
Nắm tay Lục Châu có cương ấn màu lam bao phủ, hai quyền đầu va chạm, một vàng một lam!
Cú va chạm tạo thành một đạo cương khí gợn sóng bén nhọn, kết cục không có gì phải bàn cãi.
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, cánh tay phải của Tô Thánh bị chém đứt bay ra ngoài. Toàn thân Tô Thánh bị đánh văng ra xa, lướt qua người Lưu Qua rồi đập xuống đất ầm vang một tiếng, cuốn lên bụi đất mịt mù.
Lưu Qua không đỡ lấy Tô Thánh mà giật mình nhìn một quyền của Lục Châu.
Người có thể luyện quyền cương đến cực hạn như vậy đề là kẻ tu luyện Thối Thể cảnh đến mức cực đoan. Cơ Thiên Đạo mà Lưu Qua biết không am hiểu quyền cương. Một quyền này… vì sao lại mạnh đến vậy?
Bụi đất dần dần tản đi, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Trong hố đất, Tô Thánh dùng tay còn lại che lấy bả vai đã mất đi cánh tay, ho khan kịch liệt. Phốc —— hắn trọng thương thổ huyết. Máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực, nhuộm đỏ mặt đất.
Lục Châu đạm mạc nói: “Có phải ngươi rất thích ức hiếp đồ nhi của bản toạ?”
Toàn thân Tô Thánh đau đớn không thôi, hắn cảm giác được sinh mệnh mình đang dần trôi qua.
“Không chịu nổi một đòn.” Lục Châu vô tình châm biếm.
Tô Thánh nằm ngửa nhìn lên trời, khí tức yếu ớt không thể tiếp tục nhúc nhích. Còn sống? Cũng chỉ bị đánh mà thôi.
Lưu Qua cau mày, bàn tay nắm chặt Lăng Hư. “Cơ huynh…”
“Ngươi không xứng!” Thân ảnh Lục Châu loé lên, ngắt lời Lưu Qua, trong lòng bàn tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, kiếm cương quấn quanh.
Sắc mặt Lưu Qua trầm xuống, giơ Lăng Hư lên nghênh đón.
Hàn mang hiện ra, Vị Danh và Lăng Hư va chạm!
Kết thúc một chiêu, hai người lăng không lơ lửng đưa lưng về phía nhau.
Cánh tay Lưu Qua vẫn đang giơ ngang Lăng Hư kiếm. “Kiếm này tên là Lăng Hư, siêu thiên giai. Trên thân kiếm có khắc trận văn chuyên dùng để khắc chế lực lượng cửu diệp… Ngươi thua.”
Vừa dứt lời.
Răng rắc! Lăng Hư kiếm nứt ra một đường, sau đó gãy làm đôi.
“Hả?”
Âm thanh kiếm nứt thanh thuý vang lên khiến tim Lưu Qua run rẩy. Hắn quay đầu nhìn sang, tròng mắt lập tức trợn trừng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Trái tim Lưu Qua chìm xuống đáy cốc, hắn thu cánh tay về kiểm tra tỉ mỉ. Lăng Hư kiếm trong tay Lưu Qua chỉ còn lại một nửa.
Lưu Qua bỗng nhiên quay người nhìn về phía Lục Châu…
Tay phải Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, đưa lưng về phía Lưu Qua, trên thân Vị Danh tản ra phù văn màu đen sẫm.
“Đó là vũ khí gì?” Lưu Qua cả kinh nói.
Lục Châu không để ý đến hắn, lòng bàn tay lật sấp xuống. Vị Danh Kiếm lập tức phóng xuống bên dưới, lưỡi kiếm bọc lấy lam quang lấp lánh. Tốc độ càng lúc càng nhanh!
Lưu Qua nhìn theo hướng kiếm, giật mình hiểu ra…
“Dừng tay lại cho Cô!” Vừa nói Lưu Qua vừa lao vọt theo.
Lục Châu đánh ra một chưởng. Chưởng ấn màu xanh lam đánh bay Lưu Qua.
Vị Danh Kiếm từ trên trời giáng xuống như sao băng, kiếm cương đột nhiên bành trướng đâm thẳng vào ngực Tô Thánh.
Chương 628 Vô đề
Lục Châu: "Nhận được tin Ma Thiên Các đã dương danh trên Khởi Điểm Giới, các ngươi nói xem chúng ta nên làm gì?"
Chư Hồng Cộng: "Sư phụ sư phụ, đương nhiên là phải tăng giá chương, hiện nay các tông môn khác đều đang kéo nhau tăng giá a!"
Lục Châu: "Phạt đánh mười trượng, vào động diện bích ba ngày!"
Chư Hồng Cộng: ". . ." Lệ rơi đầy mặt a...
Tư Vô Nhai: "Sư phụ, Ma Thiên Các có được như ngày hôm nay là nhờ độc giả ủng hộ, thiết nghĩ nên bạo chương ăn mừng."
Lục Châu: "Có lý lắm... Lão tứ, dịch thêm để hôm nay bạo chương."
Minh Thế Nhân: ". . ." Vì sao lúc nào cũng là ta lãnh đạn? Nhân sinh thật khó sống mà...
Ầm!
Tô Thánh vốn đang trọng thương, không còn chút sức lực ngăn cản một kiếm này. Vị Danh Kiếm đâm xuyên người Tô Thánh, ghim chặt hắn vào mặt đất.
“Một mạng này của Tô Thánh, lão phu thu lấy!”
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lưu Qua bị một chưởng đánh bay đột nhiên ý thức được, sự cường đại của Lục Châu đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trong mắt Lưu Qua tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bàn tay nắm chặt Lăng Hư kiếm chỉ còn một nửa, cố gắng ổn định lại thân hình. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tô Thánh đã bị Vị Danh Kiếm giết chết.
“Tại sao chứ?”
“Cô vì thiên hạ, vì Đại Viêm, vì lê dân bách tính… Tại sao?”
“Tại sao ngươi nhất định phải xông phá cửu diệp làm gì?”
Lưu Qua hỏi một lúc ba câu, cho dù là người vững vàng lão luyện như Lưu Qua thì lúc này tâm tình cũng dao động vô cùng.
Lục Châu hờ hững nhìn hắn.
“Miệng toàn lời nguỵ biện. Một mạng này của ngươi, lão phu thu lấy!”
Bàn tay khẽ đảo, Vị Danh Kiếm trong ngực Tô Thánh lao vọt lên bay trở lại lòng bàn tay Lục Châu.
Kiếm cương biến dài, Lục Châu đạp không bay về phía Lưu Qua, trường kiếm rung động.
Lưu Qua đưa tay điểm vào đan điền khí hải, nguyên khí hùng hồn bạo phát, bắt đầu thiêu đốt khí hải.
Trận văn trên Lăng Hư kiếm cũng bắt đầu bốc cháy rừng rực, Lưu Qua phun ra một ngụm máu tươi tưới lên thân kiếm, Lăng Hư kiếm hiện ra quang mang màu đỏ rực trông vô cùng quỷ dị.
“Cô vốn không muốn làm thế, nhưng Cơ huynh bức Cô đến tuyệt cảnh, vậy thì chúng ta liều chết tương bác.”
Hai thanh kiếm lại đồng thời lao tới, song phương giao thoa hệt như lúc nãy.
Trên thân Lục Châu xuất hiện một Kết Định Ấn màu xanh lam. Lăng Hư kiếm đâm xuyên qua Kết Định Ấn, mà Vị Danh kiếm cũng đâm xuyên cương khí hộ thể của Lưu Qua.
Lại kết thúc chỉ trong chớp mắt.
Lưu Qua cúi đầu nhìn xuống, thấy hộ thể cương khí trên người mình bị cắt chém, nguyên khí phát tiết ra ngoài như một quả bóng xì hơi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Kết Định Ấn chỉ xuất hiện một vết rách nhưng rất nhanh sau đó đã khép lại.
Một chiêu này, Lưu Qua lại bại.
Lưu Qua ngây ngẩn cả người, ngón tay run run, bàn tay cầm Lăng Hư chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Lục Châu lại lên tiếng: “Chỉ có thế mà đã dám đến khiêu khích bản toạ?”
Lưu Qua cắn răng hạ lệnh: “Mở rương.”
“Vâng.” Hai tên thị vệ vội vàng mở rương ra lần nữa.
“Hả?”
Lần này khi rương mở ra, một lượng lớn chỉ phù xuất hiện, toàn bộ chỉ phù đều được khắc trận văn đỏ rực.
Các chỉ phù bay đến chỗ Lưu Qua, tốc độ còn nhanh hơn tu hành giả thi triển đại thần thông. Chỉ phù dán chặt lên người Lưu Qua và bao trùm hắn, thậm chí còn hoà vào trong huyết nhục. Trận văn màu đỏ còn lại trên nửa thanh Lăng Hư kiếm cũng bay tới hoà vào thân thể Lưu Qua.
Lúc này trông Lưu Qua giống hệt một bộ xác ướp.
Trận văn sáng rực lên. Lục Châu nhìn về phía đống chỉ phù trên người Lưu Qua, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi cũng dùng tới.”
Giọng Lưu Qua trở nên trầm khàn và ngột ngạt: “Chỉ phù này do cao nhân thần bí lưu lại, Cô biến thành người bất tử… Cô không sợ ngươi.”
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Bản toạ còn tưởng là bảo bối gì, hoá ra là tà thuật.”
“Thế này đã đủ rồi.” Lưu Qua nói. “Cơ huynh, xem ra huynh đã quên. Thế giới cửu diệp vốn là tà ác, nếu không sao huynh phải tự phong ấn ký ức của mình. Ha ha ha…”
“Ngươi biết chuyện thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Cô không cho phép bất luận kẻ nào đột phá cửu diệp, dù huynh là bạn cũ của Cô. Cô đã khuyên huynh một lần thì có thể khuyên lần thứ hai. Nếu vẫn không được vậy thì giết chết.”
Vừa nói dứt lời, toàn thân Lưu Qua bạo phát tốc độ, nhanh đến mức chỉ còn lưu lại một chút ánh sáng màu đỏ.
Trong tiếng kinh hô của đám người Ma Thiên Các, Lưu Qua phá không lao đến chỗ Lục Châu.
Khi mọi người đều cho rằng hai người sẽ kịch chiến một trận đến bất phân thắng bại, Lục Châu đột nhiên nhấc tay.
Năm ngón tay vươn về phía trước, trên bàn tay Lục Châu hiện ra lam quang biến thành một chưởng ấn cực đại một phát tóm lấy thân thể Lưu Qua.
Rắc! Năm ngón tay co lại.
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm đang liên tục tiêu hao, rõ ràng là Lưu Qua đã mạnh hơn trước rất nhiều. Chưởng ấn này tiêu hao gần một phần tư lực lượng phi phàm.
“Người bất tử?” Lục Châu nhìn về phía Lưu Qua đang bị chưởng ấn kẹp chặt.
Ngũ quan Lưu Qua cũng bị hai tấm chỉ phù thẩm thấu vào, trên mặt không còn phân rõ mắt mũi miệng, trông cực kỳ quỷ dị.
“Ngươi… ngươi không giết được Cô.”
“Vậy thì thử xem.”
Răng rắc! Âm thanh khớp xương bị bẻ gãy thanh thuý vang lên khiến người ta sợ hãi!
Rốt cuộc cửu diệp mạnh đến chừng nào thì không ai biết, nhưng tận mắt thấy đủ loại thủ đoạn của Các chủ, đám người Ma Thiên Các đều nhận định đó là lực lượng của cửu diệp.
Không động thì thôi, động đến là huỷ thiên diệt địa.
. . .
Thông qua chưởng ấn, Lục Châu có thể cảm giác được thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm biến thành Ma Đà Chưởng Ấn đang vặn vẹo nội tạng và bẻ nát xương cốt của Lưu Qua.
Nhưng Lục Châu lại không nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống. Chưởng ấn tiêu tán. Lưu Qua rơi thẳng xuống đất.
Vẫn không chết? Lục Châu quan sát hắn.
Có nên dùng thẻ Một Kích Chí Mạng không nhỉ? Nhưng vậy thì không có lời. Lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu còn khoảng một phần tư.
Lúc này, trên thân Lưu Qua loé ra quang mang màu đỏ, các khớp xương bị bẻ gãy quay trở về vị trí cũ, nội tạng cũng biến trở lại như trước.
Minh Thế Nhân đứng quan sát từ xa cũng phải há hốc mồm. “Đây là loại tà thuật gì vậy? Thật là buồn nôn!”
“Đại Viêm chưa từng có ai tu hành loại tà thuật khởi tử hồi sinh như thế này. Dù là vu thuật cũng cần có người sống thao túng, sử dụng trận văn để khống chế khôi lỗi. Còn việc biến bản thân mình thành người bất tử thì chưa từng nghe nói tới.”
“Đường vân trên người hắn trông giống với đường vân trên cỗ quan tài của người Nhu Lợi đưa tới. Chẳng lẽ dị tộc đã nghiên cứu ra tà thuật này?”
“Không thể nào, nếu dị tộc có được tà thuật bậc này thì đã sử dụng trong phạm vi lớn, đánh chiếm Đại Viêm từ lâu.”
Chương 629 Vô đề
Đám người gật đầu, ai nấy đều không thể lý giải. Lưu Qua có được thủ đoạn cỡ này đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Lục Châu cũng đang quan sát bộ “xác ướp” đang dần dần khôi phục.
Phốc —— Lưu Qua phun ra một ngụm máu rồi hít sâu một hơi. Hắn không khó chịu với tình cảnh của mình lúc này mà còn hưng phấn nở nụ cười.
Chỉ phù có tác dụng, hắn quả thật trở thành người bất tử. Điều này cũng chứng minh lời cao thủ thần bí nói là sự thật.
Lưu Qua ngửa mặt lên nhìn trời, cười ha hả. “Cô… bất tử!”
Lục Châu nhớ lại người nằm trong quan tài từng viết một câu thế này lên quyển điển tịch: Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.
Thế là Lục Châu lăng không quan sát, suy nghĩ xem nhược điểm của Lưu Qua nằm ở đâu.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu nói: “Ngươi tôn thờ lời nói của cao nhân như vậy, hẳn là đã từng nghe hắn nói, trên đời này không ai có thể vĩnh sinh bất tử.”
Lưu Qua giật mình như bị sét đánh, hai mắt mở to nhìn về phía Lục Châu trên không trung.
“Ngươi cũng đã gặp hắn?!”
Lục Châu thấy trận văn đỏ rực trên người Lưu Qua không ngừng loé lên quang mang. Bàn tay Lục Châu nâng lên, Vị Danh Kiếm lơ lửng trước mặt. Trên thân Vị Danh Kiếm ẩn hiện phù văn màu đen sẫm.
Đỏ và đen tương khắc?
Lục Châu nhớ lại bi văn trong Kiếm Khư lăng mộ, nhớ tới phần mộ của Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, bèn hỏi: “Ngươi đã ở trong Kiếm Khư lăng mộ rất lâu?”
Lưu Qua đứng lên, thản nhiên đáp: “Muốn luyện thành thân thể bất tử, nhất định phải hấp thu rất nhiều Âm Dương Khí.”
“Chẳng trách.” Lục Châu gật đầu.
Thân thể là vật chứa, muốn gánh chịu càng nhiều lực lượng thì đương nhiên vật chứa phải càng mạnh mẽ. Năng lượng màu đen trên bi văn dường như không mấy khác biệt so với năng lượng màu đỏ trên đường vân này.
Lưu Qua giang tay, ngửa mặt lên trời nói: “Sự thật đã chứng minh Cô luyện hoá thành công, trở thành người bất tử!”
“Bây giờ nói còn hơi sớm!”
Hai tay Lục Châu chập lại, một phần tư lực lượng phi phàm cuối cùng trong cơ thể quán thâu vào Vị Danh Kiếm.
Vị Danh Kiếm lập tức ngưng khí thành cương, mấy trăm đạo kiếm cương chằng chịt trên bầu trời lập tức giáng xuống.
Lưu Qua ngẩng đầu lên, muốn né tránh nhưng lại phát hiện toàn thân đã bị khoá chặt.
“Ha ha ha… Cơ Thiên Đạo, đại nạn thọ mệnh của Cô đã đến từ lâu nhưng Cô vẫn còn sống được là nhờ vào những phù văn này hấp thu sinh mệnh… Cô đã biết bí mật kim liên hấp thu thọ mệnh con người từ ba trăm năm trước, nhưng Cô không nói cho ngươi! Ngươi có thể làm gì được Cô ——”
Vù vù vù!
Ngàn vạn kiếm cương đâm xuyên qua lồng ngực Lưu Qua.
Mọi âm thanh đều im bặt.
Vị Danh Kiếm trở về trong lòng bàn tay Lục Châu. Lục Châu nhìn lên thân kiếm, phù văn màu đen vẫn còn, chẳng qua là bị ít đi một chút.
Lưu Qua cúi đầu nhìn xuống lỗ hổng giữa lồng ngực mình. Tại nơi đó, đường vân màu đỏ không tái xuất hiện. Vết thương không lành lại.
Máu tươi ồ ạt chảy ra, rơi tí tách xuống mặt đất.
“Không….” Lưu Qua không thể tin nổi.
Lục Châu hạ thấp xuống đứng đối diện Lưu Qua. “Sự thật đã chứng minh, không có ai là không thể giết chết…”
Lưu Qua nhìn quanh bốn phía, trong mắt đều là mịt mờ và luống cuống.
Mọi thứ đều đang trôi xa hắn. Non sông tươi đẹp, lê dân bách tính trong thiên hạ, vạn vật giữa thiên địa… đều vội vàng trôi đi.
Vết thương vẫn không lành lại.
Lưu Qua lảo đảo lui lại mấy bước như thể trước mặt hắn là thiên quân vạn mã đang băng băng lao tới.
Hắn điên cuồng huơ tay, trong miệng không ngừng gào thét điên cuồng: “Giết… giết… giết!” Thỉnh thoảng hắn lại sợ hãi hô lên. “Không được lại đây, không được lại đây…”
Máu tươi chảy đầy đất, phàm là những nơi hắn bước qua đều đã bị máu nhuộm đỏ.
“Trẫm sẽ không chết… Trẫm không thể chết được. Ngươi gạt trẫm, ngươi gạt trẫm ——”
Giọng Lưu Qua càng lúc càng khản đặc. Động tác bắt đầu cứng lại. Thất khiếu chảy máu, từ hai hốc mắt Lưu Qua chảy ra hai hàng huyết lệ.
Lục Châu không tiếp tục ra tay mà hờ hững nhìn hắn.
Lưu Qua đột nhiên nói: “Cô sai lầm rồi sao?”
Lục Châu không trả lời.
Trầm mặc một lát, Lưu Qua dường như đã nghĩ thông suốt bèn bật cười mấy tiếng.
Hắn chắp tay sau lưng lộ vẻ ngạo nghễ, ngẩng mặt lên trời thản nhiên nói: “Cơ huynh, tiễn Cô một đoạn đường đi.”
“Thuỷ tinh cầu ở đâu?”
“Hãy đến Lâu Lan vương tộc tìm xem…”
“Bản toạ thành toàn cho ngươi.”
Lục Châu vung tay, chưởng ấn to lớn từ trên trời giáng xuống.
Lưu Qua vẫn giữ nguyên tư thế đế vương của mình, tay giang rộng, đầu ngẩng cao, miệng mỉm cười.
“Chỉ mong kiếp sau Cô lại có thể làm bạn với huynh!”
Oanh!
Năm ngón tay ấn xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí!
Lưu Qua tan thành tro bụi.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]
. . .
Cùng lúc đó.
Hoàng Thời Tiết và Cổ Nhất Nhiên đánh nhau từ chân núi Kim Đình Sơn kéo đến phía tây, chẳng biết đã đánh bao lâu.
Hai người ra chiêu liên tục, nguyên khí đã tiêu hao hết tám phần, song phương lâm vào thế giằng co.
Cổ Nhất Nhiên trừng Hoàng Thời Tiết một cái. “Hoàng Thời Tiết, lão thất phu nhà ngươi, ta mà không giết được ngươi thề không làm người!”
Hoàng Thời Tiết ngồi bệt dưới đất cười ha hả: “Lão phu sợ ngươi ghê đó…”
Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn nhìn thì ôn hoà nhưng kỳ thực hung hãn vô cùng. Cương nhu kết hợp, khi thi triển sẽ tạo ra cảm giác người này chính khí vô cùng, thế nên tu hành giả thích tu hành công pháp Nho môn nhiều không kể xiết.
Trong bát đại thống lĩnh Thần Đô, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều là cao thủ Nho Môn. Cổ Nhất Nhiên luôn làm việc theo quân lệnh. Vĩnh Thọ hoàng đế chinh chiến dị tộc, tạo ra một thời thái bình thịnh thế. Vì thiên hạ, vì Đại Viêm, vì lê dân bách tính, Cổ Nhất Nhiên tuyệt đối không tha thứ cho người muốn quấy nhiễu đại sự bệ hạ.
Khi Cổ Nhất Nhiên bạo phát Hạo Nhiên Thiên Cương, bốn phía đều là tự phù cương ấn, trong khoảnh khắc sắp xếp thành hình một trường long!
“Phù Ấn Kim Long!” Theo tiếng quát to của Cổ Nhất Nhiên, phù ấn bay về phía Hoàng Thời Tiết.
Hoàng Thời Tiết mở to mắt, cắn răng toàn lực ứng phó, đồng thời bộc phát ra cương ấn tạo thành hình bức tường chắn trước mặt.
Ầm!
Phù Ấn Kim Long va chạm với bức tường cương ấn khiến bức tường vỡ vụn trong giây lát. Hoàng Thời Tiết không thể không lui lại.
Chương 630 Vô đề
Phù Ấn Kim Long vẫn tiếp tục tấn công!
Đến lúc này, từng chiêu của bọn họ đều là chiêu thức đoạt mệnh. Chỉ cần bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục.
Cổ Nhất Nhiên lăng không bay tới cùng Kim Long đánh ra mấy chưởng. Trong mắt Kim Long hiện lên mấy tự phù lớn.
Hoàng Thời Tiết cau mày chắp tay lại đón đỡ.
“Hoàng Thời Tiết, ngươi mắc lừa!”
Phù Ấn Kim Long đột nhiên một phân thành hai, chia thành hai hướng giáp công Hoàng Thời Tiết.
Ầm!
Khi song chưởng Hoàng Thời Tiết tách ra thì đã muộn, cương ấn trên hai tay còn chưa kịp vung ra đã bị Kim Long đánh trúng.
Hoàng Thời Tiết bị đánh bật ra, lảo đảo rơi xuống.
Cổ Nhất Nhiên hài lòng gật đầu, hai Phù Ấn Kim Long bay lượn xung quanh người hắn. “Hoàng đảo chủ, bản lãnh của ngươi chỉ có thế này?”
“Cổ Nhất Nhiên, Cơ huynh đã là cửu diệp, các ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ?” Hoàng Thời Tiết cố nén đau nhức khuyên nhủ.
“Lão thất phu, nếu không có nắm chắc thì bệ hạ đã chẳng tuỳ tiện tiến vào miệng cọp.”
“Lưu Qua cũng là cửu diệp?” Hoàng Thời Tiết kinh ngạc hỏi.
“Thế gian này không thể có cửu diệp, cũng không cho phép cửu diệp tồn tại. Những gì nên nói ta cũng đã nói, đã đến lúc tiễn ngươi lên đường!”
Cổ Nhất Nhiên không nói nhảm nữa, hai Phù Ấn Kim Long hợp lại làm một. Kim Long vần vũ bay đến trước mặt Hoàng Thời Tiết.
“Lão phu nào phải hạng người tham sống sợ chết!” Hoàng Thời Tiết bộc phát nguyên khí.
Khi Hoàng Thời Tiết định dốc toàn lực ngăn trở một kích này…
Vù!
Một thanh âm thâm thuý từ trên trời rơi xuống, thanh âm quá mức đặc thù đã thu hút lực chú ý của cả hai người.
Trên bầu trời, một thanh đao bằng ngọc bích xoay tròn rơi xuống, tốc độ kinh người, đao phong xoay tròn mang theo cương phong khác hẳn với những thanh đao khác.
Quan trọng nhất là, mục tiêu của thanh đao chính là Phù Ấn Kim Long.
Trước khi xảy ra va chạm, thanh đao kia đột nhiên bắn ra đao cương! Xoẹt! Phù Ấn Kim Long bị chém ra làm đôi, chỉ trong giây lát đã vỡ vụn như pha lê rồi tiêu tán giữa trời.
Lực lượng phản phệ của Phù Ấn Kim Long khiến Cổ Nhất Nhiên biến sắc, phải lui về sau hơn mười bước, chân giẫm mạnh xuống đại địa mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình.
Trong lòng Cổ Nhất Nhiên kinh hãi nhìn thanh đao trước mặt. Sau khi chém Phù Ấn Kim Long ra làm đôi, nó xoay tròn hai vòng rồi cắm xuống mặt đất.
Ánh nắng chiếu vào lưỡi đao sáng bóng tạo thành quang hoa rực rỡ. Nếu là người có ánh mắt đều sẽ biết thanh đao này rất bất phàm. Vũ khí thiên giai đều có thể phá cương khí, đó là đặc tính từ xưa tới nay. Còn như thanh đao này chém được Phù Ấn Kim Long thì khắp thiên hạ cũng chẳng được mấy thanh.
Mà người sở hữu thanh đao làm từ bích ngọc này, trong thiên hạ chỉ có một. Trong đầu hai người đồng thời hiện ra một cái tên —— Vu Chính Hải.
Chỉ có đại đệ tử Ma Thiên Các, Giáo chủ U Minh Giáo, cao thủ bát diệp quét ngang tu hành giới Vu Chính Hải mới có thủ đoạn bậc này.
Trong lòng Cổ Nhất Nhiên lập tức hoảng hốt. Hắn không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Quả đúng như dự đoán, Vu Chính Hải mặc trường bào màu lam, tay chắp sau lưng đang từ từ hạ xuống.
Vu Chính Hải chạm đất, cương khí gợn sóng tản ra tứ phía, Bích Ngọc Đao cộng hưởng bay lên lượn vòng rồi trở lại trong tay hắn.
Cổ Nhất Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Cùng là bát diệp nhưng cũng phân cao thấp. Dù hắn là một trong bát đại thống lĩnh thì khi gặp phải Vu Chính Hải, khí thế và tu vi đều yếu hơn ba phần.
Cổ Nhất Nhiên không muốn giao thủ với cường địch như vậy, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải chậm rãi nhìn về phía Cổ Nhất Nhiên, hờ hững nói: “Cổ Nhất Nhiên?”
“Vu… Vu Chính Hải?”
Vu Chính Hải đột nhiên vung tay đánh ra một chưởng. Cổ Nhất Nhiên vội vàng nâng tay đón đỡ, lui lại ba bước.
Vu Chính Hải lắc đầu. “Bát đại thống lĩnh?”
“Ngươi… ngươi…”
Vu Chính Hải lại chưởng tới. Chưởng ấn này khiến Cổ Nhất Nhiên phải dùng cả hai tay đỡ, toàn thân lùi ra sau năm bước.
Vu Chính Hải âm trầm nói: “Dám khiêu khích Ma Thiên Các?”
“Ta… ta…”
Lại thêm một chưởng. Lần này Cổ Nhất Nhiên mượn lực lui lại, chân đạp hư không quay đầu bỏ chạy.
Trốn!
Từ khi vừa thấy Vu Chính Hải, Cổ Nhất Nhiên đã biết mình không cách nào thắng được. Chỉ có chạy trốn mới là thượng sách, mới có thể giữ lại một mạng.
Hắn ra sức bay lên không trung, pháp thân bát diệp mang theo hạo nhiên cương khí.
“Vẫn chưa đánh xong, sao có thể rời đi?!”
Vu Chính Hải vung Bích Ngọc Đao. Bích Ngọc Đao bay ra theo hướng xoắn ốc, tốc độ hơn xa Cổ Nhất Nhiên. Bay được nửa đường, Bích Ngọc Đao mang theo cương khí biến lớn thành cánh quạt cối xay gió.
Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.
Cây cối trong phạm vi trăm mét đều bị chém nát. Huyền Thiên Tinh Mang chém mạnh vào pháp thân Cổ Nhất Nhiên khiến nó rách ra một đường.
Cổ Nhất Nhiên không thể không thu hồi pháp thân hạ xuống đất, sắc mặt kinh hãi nhìn Vu Chính Hải đầy đề phòng.
“Cổ mỗ không muốn đánh với ngươi!” Cổ Nhất Nhiên vừa lui lại vừa nói.
“Ngươi nói không đánh thì không đánh chắc?” Vu Chính Hải tay chắp sau lưng chậm rãi bước lại gần hắn.
Lời này thật sự rất buồn cười. Cổ Nhất Nhiên là một trong bát đại thống lĩnh, Vu Chính Hải là Giáo chủ U Minh Giáo, sau này nhất định sẽ tái ngộ ở Thần Đô. Vốn là địch nhân, gặp nhau sao có thể không đánh?
Cổ Nhất Nhiên cắn răng. “Ta thừa nhận tu vi ngươi cao hơn ta. Nhưng nếu ta liều chết một phen thì chưa chắc ngươi có quả ngon để ăn.”
Vu Chính Hải nhìn Cổ Nhất Nhiên như con sói đang nhìn miếng mồi ngon của mình. “Vậy thì thử xem.”
Vu Chính Hải vung tay. Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra. Đao Trấn Sơn Hà! Mấy đạo đao cương bay về phía Cổ Nhất Nhiên với quỹ đạo kỳ dị.
Cổ Nhất Nhiên không ngờ Vu Chính Hải nói đánh là đánh, hắn biến sắc chập tay lại, Hạo Nhiên Thiên Cương xuất hiện.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải lại loé lên, sử dụng đại thần thông thuật nên tốc độ vượt xa Bích Ngọc Đao, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Cổ Nhất Nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Chưởng ấn đánh trúng lồng ngực Cổ Nhất Nhiên. Phốc ——
Thân hình Cổ Nhất Nhiên trượt dài trên mặt đất, khí huyết dâng lên, hô hấp khó khăn. Hắn đâm sầm vào một thân cây mới dừng lại được.