Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1561

“Chúc mừng.” Nhan Chân Lạc nói.

Đám người lần lượt chúng mừng Lục Ly.

Lục Châu gật đầu nói: “Báo ra tu vi của các ngươi.”

Nhan Chân Lạc nói trước: “May mắn đề thăng đến bảy Mệnh Cách.”

Lục Ly nói: “Năm Mệnh Cách.”

Khổng Văn gãi đầu: “Vừa được năm Mệnh Cách…”

Ba huynh đệ còn lại đều là bốn Mệnh Cách.

Vu Chính Hải nói: “Tám Mệnh Cách.”

Lục Châu không quá ngạc nhiên. Được băng phong của Lục Ngô giúp đỡ, Vu Chính Hải thông qua Mệnh Quan thứ nhất khá dễ dàng. Lại thêm hơn tám năm ở Trấn Thọ Khư, hắn khai thêm hai Mệnh Cách cũng không có gì lạ.

“Thập nhất diệp.” Ngu Thượng Nhung nói.

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Con số này chẳng khác gì là dậm chân tại chỗ. Bọn họ biết Ngu Thượng Nhung đi trên con đường khác thường nên cũng không thể đo đếm được.

“Gặp bình cảnh sao?” Lục Châu hỏi.

Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Không phải bình cảnh, sắp tới đồ nhi sẽ có đột phá.”

Lục Ly nghi hoặc nói: “Theo phương pháp tu hành này, cảnh giới tiếp theo có thể là thập nhị diệp. Tu hành giả nhiều nhất chỉ khai được thập nhị diệp, đây chẳng phải là sắp đến đỉnh phong rồi?”

“Nhiều nhất là thập nhị diệp?”

“Chỉ là một lý luận mà thôi. Thập nhất diệp khai sau mười hai Mệnh Cách, thập nhị diệp khai sau hai mươi bốn Mệnh Cách. Kiểu tu hành của nhị tiên sinh trực tiếp bỏ qua Mệnh Cách để khai diệp thì trước đây ta chưa từng thấy.” Lục Ly đáp.

Việc này cũng có nghĩa là Ngu Thượng Nhung không có tiền nhân để tham khảo.

“Vậy đến ba mươi sáu Mệnh Cách thì không khai diệp nữa?”

“Chắc là không… Chỉ là cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thấy tu hành giả nào khai được ba mươi sáu Mệnh Cách cả. Trong cổ tịch cũng không có ghi chép.” Khổng Văn nói.

“Chí Tôn cũng không có ba mươi sáu Mệnh Cách?” Lần này đến Hải Loa cũng phải tò mò hỏi.

“Phương pháp tấn thăng lên Chí Tôn thì chúng ta không tài nào biết được, e là phải hỏi Các chủ thôi.” Khổng Văn nhìn về phía Lục Châu.

Đám người đồng loạt nhìn sang.

“. . .”

Mặt mo Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, thanh âm trầm thấp mang chút vẻ răn dạy: “Đừng có suy nghĩ xa vời.”

Đám người không dám hỏi nữa.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đường là do con người tạo ra, ta tin tưởng nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.

Ngu Thượng Nhung gật đầu, lộ vẻ tự tin cười nói:

“Đa tạ mọi người trấn an, so với các quy tắc tu hành cũ, ta càng thích phương pháp của chính mình. Con đường tu đạo mênh mông, quá mức an nhàn sẽ chỉ khiến kiếm của ta tê liệt.”

“. . .”

Lúc này, Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương nói: “Đồ nhi vào khoảng ba, bốn Mệnh Cách.”

Tuy hắn còn chưa khai diệp nhưng thực lực khi chiến đấu không kém gì ba, bốn Mệnh Cách.

Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Đồ nhi ngu dốt, vừa tới bốn Mệnh Cách.”

“Không thể nào nha tứ sư huynh, huynh được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng cơ mà.” Tiểu Diên Nhi nói.

Ngu Thượng Nhung cười cười vạch trần: “Nếu ta không đoán sai, tu vi tứ sư đệ không thua gì bảy Mệnh Cách.”

Đám người cả kinh.

Ách… Minh Thế Nhân lúng túng nhìn Ngu Thượng Nhung, nhị sư huynh à, đừng nên lật đổ chén cơm của người ta chớ!

Huynh đã sớm biết, còn lôi đệ ra luyện kiếm làm giề!

Lục Châu hỏi: “Bảy Mệnh Cách?”

Minh Thế Nhân nặn ra nụ cười đáp: “Thật đúng là không gì giấu được sư phụ.”

Tiểu Diên Nhi nhảy tới nói: “Sư phụ, đồ nhi hai Mệnh Cách nè! Đồ nhi đã đến gần nhị sư huynh thêm một bước, trong vòng năm năm nhất định sẽ vượt qua nhị sư huynh!”

Năm năm mà nàng nói đương nhiên là thời gian thật bên ngoài, không phải thời gian trong Trấn Thọ Khư.

Ngu Thượng Nhung bật cười: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Cửu sư muội lấy ta làm mục tiêu, ta cảm thấy rất vui vẻ.”

Vu Chính Hải: “. . .”

“Cửu sư muội, muội không thể đi lệch hướng như vậy nha, muội là người tu hành có kim liên, không thể nào so sánh với con đường tu đạo của nhị sư đệ.” Vu Chính Hải nói.

Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu: “Đại sư huynh nói cũng có lý…”

Lục Châu hỏi: “Hải Loa thì sao?”

Hải Loa khom người đáp: “Sư phụ, đồ nhi giống như cửu sư tỷ, đều là hai Mệnh Cách, nhưng đồ nhi mất nhiều thời gian hơn.”

Nàng và Tiểu Diên Nhi luôn ở cùng nhau, đương nhiên cũng rõ ràng tiến độ tu hành của đôi bên.

Lục Châu nhìn Hải Loa, đạm mạc nói: “Ngươi vốn đến từ bí ẩn chi địa, nhưng bây giờ xem ra có lẽ còn có ẩn tình.”

Đoạn thời gian này Hải Loa cũng rất muốn tìm hiểu thân thế của mình, nhưng việc này gấp cũng không xong, bèn thuận theo tự nhiên. Ban đầu nàng cũng cho rằng mình đến từ bí ẩn chi địa, nhưng bây giờ mới thấy, hoàn cảnh nơi này ác liệt như vậy rất khó có thể là gia hương của nàng.

Lúc này, cái đầu khổng lồ của Lục Ngô từ trên trời hạ xuống, trầm thấp nói: “Có nhân loại đến gần.”

Đám người lập tức ngẩng đầu nhìn nó. “Là ai?”

“Bí ẩn chi địa lớn như vậy, người biết chúng ta cư ngụ ở đây, ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai.” Minh Thế Nhân nói.

“Triệu Dục?”

Lục Ngô ngẩng đầu, sau đó nhìn về một hướng. Đám người đồng loạt lăng không bay lên quan sát.

Lục Châu cũng nhìn về phía tây, từ phía chân trời có năm người đang bay lướt tới.

Không bao lâu sau, mấy người đã đến trước mặt. Người cầm đầu quả nhiên chính là Triệu Dục mặc cẩm bào.

Triệu Dục vui mừng nói: “Lão tiên sinh quả nhiên vẫn còn ở chỗ này. Một ngày không gặp như cách ba thu, thật tưởng niệm ngài đến cực điểm.”

Minh Thế Nhân liếc mắt nói: “Đừng có làm bọn ta buồn nôn. Tu vi này của ngươi mà cũng dám đến bí ẩn chi địa? Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, ngươi không sợ bị ăn thịt à?”

Triệu Dục xua tay nói: “Ngã một lần đã khôn hơn, lần này ta mang theo tướng tài đắc lực tới.”

Hắn nghiêng người nói với người bên cạnh: “Còn không mau tham kiến lão tiên sinh?”

Đám người lúc này mới nhìn về phía trung niên nam tử kia.

Trung niên nam tử khí thế bất phàm, dáng vẻ khôi ngô, trên thân mặc khôi giáp chiến trường, bên hông đeo bội kiếm, mặc áo choàng màu đỏ tươi. Hắn để râu, trong ánh mắt lăng lệ có một chút sát khí.

“Tại hạ Tây Khất Thuật, đã nghe nói tới đại danh của lão tiên sinh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.” Giọng nói của Tây Khất Thuật âm vang có lực.

Trên người hắn toả ra nhuệ khí của người kinh nghiệm sa trường, ẩn ẩn mang theo mùi máu tươi.
Chương 1562

Lúc này, Tây Khất Thuật đột nhiên “A” lên một tiếng, nhìn về phía Minh Thế Nhân nói:

“Tiểu huynh đệ, sát khí của ngươi rất nặng.”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân, phát hiện sát cơ trong mắt hắn loé lên rồi biến mất.

Triệu Dục quát lớn: “Tây tướng quân, không được vô lễ.”

“Tướng quân?” Lục Châu lạnh nhạt nhìn Tây Khất Thuật.

Tây Khất Thuật chắp tay nói: “Ta chỉ là một vũ phu, lễ nghĩa không quá chu toàn, mong lão tiên sinh đừng trách.”

Lục Châu dời mắt từ Tây Khất Thuật nhìn sang Triệu Dục: “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”

Triệu Dục nói: “Diệp Chính chết rồi.”

Lục Châu cũng không kinh ngạc mà gật đầu nói: “Coi như bọn hắn thức thời.”

“Bốn vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên vốn muốn tìm ngài, đáng tiếc không biết ngài đang ở đâu bèn tìm đến ta… Ta không còn cách nào, đành đến đây tìm ngài.” Triệu Dục giải thích, “Hơn nữa Thác Bạt chân nhân chết đi, đệ tử của hắn đều đến Nhạn Nam Thiên gây chuyện, hiện tại Nhạn Nam Thiên chính là cảnh gà bay chó chạy.”

“Bọn hắn đáng đời.” Minh Thế Nhân nói.

“Biết là như vậy, nhưng chỉ sợ Thác Bạt gia tộc không chịu tin tưởng Thác Bạt chân nhân đã chết, ra tay với kim liên giới.” Triệu Dục nói.

Vốn cho rằng không có chuyện gì, vừa nghe được lời này, Lục Châu lập tức nhíu mày.

Triệu Dục tiếp tục nói: “Nghe nói bọn hắn và Tần chân nhân cùng đi, thật không thể tưởng tượng nổi.”

“Tần Nhân Việt dám?” Minh Thế Nhân tức giận nói.

“Nghe nói thiếu chủ Tần gia chết, mối thù này hắn vẫn luôn tìm cơ hội báo thù…” Nói đến đây Triệu Dục đột nhiên im bặt, hai mắt trợn to: “Không thể nào?”

Minh Thế Nhân: “Hừm.”

“. . .”

Tướng quân Tây Khất Thuật đứng bên cạnh nghe mà chả hiểu gì.

Lục Châu nhíu mày. Cũng may có Triệu Dục kịp thời mật báo, nếu hắn tiếp tục tu luyện thêm mấy tháng thì hang ổ đã bị người ta phá nát rồi.

Lục Châu nói: “Nếu ngươi đã đến đây, vậy thì ngươi dẫn đường đi.”

Triệu Dục nghe vậy, lập tức mỉm cười, khom người đáp: “Lão tiên sinh, ta có một món đồ có thể trực tiếp đưa các vị đến thanh liên giới.”

Hắn lấy từ bên hông ra một khối ngọc rồi nói: “Đây là ngọc phù truyền tống tập thể.”

“Đồ tốt nha!” Khổng Văn trừng to mắt nhìn.

“Đó là đương nhiên, mỗi một khối ngọc phù đều có giá trị liên thành. Khối ngọc này có thể đổi lấy một toà thành trì đấy.” Triệu Dục tự hào nói.

Tây Khất Thuật cau mày, kinh ngạc nói: “Triệu công tử, ngài đây là…?”

“Tây tướng quân, đừng có ngắt lời ta.” Triệu Dục liếc hắn một cái.

Lục Châu nghe ra được ý tứ của Triệu Dục, bèn hỏi: “Nói đi, ngươi muốn đổi lấy cái gì?”

Triệu Dục khom người nói: “Một gốc Tuyết Liên và một gốc Huyết Nhân Tham.”

“Ngươi đúng là da mặt dày. Không cho ngươi đó, ngươi làm được gì nào? Giao ngọc phù ra đây.” Minh Thế Nhân hừ một tiếng.

Tây Khất Thuật nhớ tới đủ loại lời dặn dò của Triệu công tử, bèn quay đầu nhìn sang hướng khác, vừa nhìn đã phát hiện cái đầu khổng lồ của Lục Ngô đang nhìn mình chằm chằm, hắn bị doạ đến mức toàn thân run run.

Đây là Lục Ngô… có thực lực ngang với chân nhân!

Triệu Dục bỗng lấy hết can đảm nói: “Ta lấy đồ vật đến cứu người. Nếu không phải vì thế, sao ta dám nói điều kiện với lão tiên sinh? Mong lão tiên sinh đáp ứng.”

Vừa nói Triệu Dục vừa lăng không quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên ngọc phù.

Minh Thế Nhân không nói gì nữa, im lặng nhìn sang sư phụ.

Biểu tình của Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra lão nhân gia người đang nghĩ gì.

Lục Châu vung tay áo, thản nhiên nói: “Lão phu sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”

Nhan Chân Lạc hiểu ý, lập tức lấy ra một gốc Tuyết Liên và một gốc Huyết Nhân Tham đưa cho Triệu Dục.

Không biết vì cái gì, Triệu Dục vừa cầm lấy hai thứ này, đôi mắt bỗng đỏ lên.

Hắn nhịn xuống kích động trong lòng, nhanh chóng cất kỹ rồi đưa ngọc phù cho Nhan Chân Lạc.

Nhìn thấy hai món đồ kia, Tây Khất Thuật cũng lộ vẻ kinh ngạc không kém.

“Bóp nát ngọc phù là được. Chỉ là… Lục Ngô to quá, sợ là không truyền tống được.” Triệu Dục nói.

Lục Ngô lừ mắt nói: “Bản hoàng lười đi.”

Đoan Mộc Sinh rời khỏi lưng Lục Ngô, đến đứng cạnh đám người Ma Thiên Các.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, Nhan Chân Lạc bóp nát ngọc phù truyền tống.

Ngọc phù hoá thành từng điểm bạch quang vờn quanh tất cả mọi người, sau đó quang trụ phóng lên tận mây xanh.

Đám người được quang trụ bao phủ, tập thể biến mất.

Lục Ngô nhìn không trung rỗng tuếch: “. . .”

Nó xoay người nhìn lại đống cây cối bừa bộn dưới đất, hà ra một làn vụ khí. Phương viên trăm mét lập tức hoá thành băng điêu.

. . .

Một khắc đồng hồ sau, đám người xuất hiện trên một toà vân đài.

Mặt trời trên cao gay gắt toả ra ánh nắng hừng hực, bầu trời xanh thăm thẳm với đám mây trắng lững lờ trôi.

“Sư phụ, là thái dương kìa!” Tiểu Diên Nhi chỉ lên không trung, hưng phấn vô cùng.

Cảm giác áp bách trong bí ẩn chi địa đã biến mất, đám người tham lam hít lấy không khí trong lành và tận hưởng ánh mặt trời.

“Nơi này chính là thanh liên giới, vị trí chúng ta đang đứng là vân đài của vương thất. Chỉ là ngọc phù truyền tống rất trân quý, ít có ai dùng đến nên nơi này không có người canh gác. Ta đã chuẩn bị phi liễn, mời các vị.”

Tại lối ra vân đài có một toà phi liễn đang đứng đợi. Phi liễn không lớn nhưng đủ sức chứa mấy chục người.

Đám người bay lên boong tàu.

Tây Khất Thuật kéo Triệu Dục lại, nói: “Triệu công tử, việc còn lại vương thất không nên tham dự.”

“Chuyện này…” Triệu Dục lộ vẻ khó xử.

Tây Khất Thuật nói: “Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham đã tới tay, cộng thêm Hoả Liên trước đó là đủ bộ, việc cứu người quan trọng hơn.”

Triệu Dục lấy Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham ra đưa cho hắn: “Ngươi mang về, ta đi cùng lão tiên sinh một chuyến.”

“Như vậy sợ là không ổn đâu, ta đã hứa sẽ mang ngươi trở về an toàn.” Tây Khất Thuật nói.

Lúc này, Lục Châu đứng trên phi liễn nhìn xuống nói: “Triệu Dục.”

“Đến ngay.”

Triệu Dục giãy khỏi tay Tây Khất Thuật. “Yên tâm đi, bản công tử không có việc gì.”

Nói xong, hắn bay về phía phi liễn.

Phi liễn từ từ bay lên không trung, phi hành về phía Thác Bạc gia tộc.

Chờ phi liễn biến mất trong mây mù, Tây Khất Thuật mới cúi đầu nhìn xuống Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham trong tay, cho vào miệng, hung hăng cắn một cái rồi nuốt vào bụng.
Chương 1563

“Người trẻ tuổi vẫn là quá non.”

Dược lực của Huyết Nhân Tham cuồn cuộn kéo tới, Tây Khất Thuật nói: “Là đồ thật. Thú vị.”

Hắn cất Tuyết Liên và phần Huyết Nhân Tham còn lại vào ngực áo, hư ảnh loé lên rồi biến mất.

. . .

Trên đường đi, Lục Châu sử dụng thần thông Thiên thư quan sát tình hình Ma Thiên Các và Thiên Vũ Viện.

Ma Thiên Các vẫn bình thường không có vấn đề gì, nhưng Thiên Vũ Viện lại có chút không ổn.

Trên người Tần Nại Hà quấn băng, trên băng còn rỉ ra chút vết máu.

“Vết thương nhỏ thôi, chờ nguyên khí của ta hồi phục, trị liệu một chút là được.” Tần Nại Hà mỉm cười nói.

“Gia sư am hiểu trị liệu, đáng tiếc lão nhân gia người không có ở đây. Ta đã thông tri cho Vu Vu đến trị liệu giúp ngươi.” Tư Vô Nhai nói.

“Vu Vu?”

“Ngươi đừng coi thường nha đầu này. Thiên phú của nàng không tệ, có thể giúp ngươi giảm bớt nỗi thống khổ.”

Tần Nại Hà gật đầu: “Làm phiền rồi.”

“Đã vào Ma Thiên Các thì không cần nói lời khách sáo. Những kẻ đó chỉ nhằm vào ngươi, không động thủ với người khác, là người Tần gia sao?” Tư Vô Nhai hỏi.

Tần Nại Hà thở dài đáp: “Thiếu chủ chết rồi, nếu còn không gặp được Tần chân nhân, sau này ta sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm.”

“Tốt xấu gì cũng là chân nhân, nếu Tần Mạch Thương quan trọng như vậy, sao hắn không nhớ tới việc đến xem người duy nhất còn sống sót là ngươi một lần?”

Khụ khụ khụ…

Tần Nại Hà nói: “Tần chân nhân bận trăm công nghìn việc, bình thường đều chuyên tâm bế quan, sự vụ trong tộc đều giao cho mấy vị trưởng lão quản lý. Trùng hợp hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, Tần chân nhân không còn thời gian để điều tra sự tình thiếu chủ mất đã phải đến bí ẩn chi địa.”

“Đã như vậy thì sắp tới ngươi cứ tránh đi một chút. Ta sẽ báo cáo việc này cho gia sư.”

“Ta đã đánh lui nhị trưởng lão, tin rằng những người khác sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đại trưởng lão bận rộn sự vụ, lại phải trông chừng hiện tượng mất cân bằng nên sẽ toạ trấn đạo trường, không dễ gì rời đi. Trong thời gian ngắn hẳn là không có việc gì. Nếu vẫn không được, sáng mai ta sẽ lẻn vào trong núi, ẩn nấp ba năm năm rồi ra.”

Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Tâm thái rất tốt.”

“Người tự do vốn nên được tự do.” Tần Nại Hà nói đùa.

“Chỉ sợ sẽ không thuận lợi như ngươi nghĩ. Có đôi khi sự tình luôn phát triển theo hướng ta không mong muốn nhất.” Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài.

Phanh!

Bên ngoài Thiên Vũ Viện truyền đến tiếng vang.

“Đến rồi.” Tư Vô Nhai nhún vai nói.

Tần Nại Hà cau mày: “Lẽ nào lại như vậy! Dầu gì ta cũng đã vì Tần gia làm ra biết bao nhiêu cống hiến, chẳng lẽ bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt?”

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, việc còn lại giao cho ta đi.”

“Không được, đại trưởng lão tu vi cao thâm, tiếp cận với cảnh giới chân nhân. Không thể vì ta mà để liên luỵ đến Ma Thiên Các được.” Tần Nại Hà nói.

“Lời này không đúng rồi, Tần Mạch Thương chết có liên quan đến Ma Thiên Các, huống hồ bây giờ ngươi còn là người của chúng ta.” Thấy hắn khẩn trương, Tư Vô Nhai cười nói, “Yên tâm đi, ta tự có biện pháp đẩy lùi địch.”

Tư Vô Nhai đi ra ngoài, Tần Nại Hà vốn định đi theo nhưng vết thương trên người lại tái phát khiến hắn ngã xuống, không thể không điều động một chút nguyên khí còn sót lại trong cơ thể để áp chế thương thế.

Trên mặt hồ cạnh Thiên Vũ Viện.

Đám người điên Cứu Thiên Viện nhìn lão giả mặc trường bào xám lăng không đứng giữa không trung, vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch.

Tư Vô Nhai đi tới, đám người tự động nhường đường.

“Thật xin lỗi, để Tần trưởng lão đợi lâu.” Tư Vô Nhai nói.

Người đến đúng là đại trưởng lão Tần Đức, người mà Tần Nại Hà cho rằng sẽ không đến.

Tần Đức nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng Tần Nại Hà, nhướng mày nói: “Giao Tần Nại Hà ra đây, ta sẽ không làm khó các ngươi.”

Tư Vô Nhai đáp: “Người thì ta có thể giao cho ngươi, nhưng trước đó phải nói rõ chuyện này đã.”

“Sự thật đã rõ ràng!”

Tần Đức trầm thấp nói, “Nếu không phải chân nhân đã có lệnh không được đại khai sát giới, sao ta còn đứng đây tốn hơi tốn sức nói chuyện với ngươi?”

Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Sát giới?”

Tần Đức đánh giá Tư Vô Nhai: “Ngươi cho rằng ta nói đùa?”

“Không dám.”

Tư Vô Nhai chắp tay nói, “Thật không dám giấu diếm, Tần Nại Hà đã gia nhập Ma Thiên Các. Ngươi đến từ thanh liên giới chắc không hiểu nhiều về Ma Thiên Các, ta đề nghị Tần trưởng lão hỏi lại Tần chân nhân một chút rồi hãy ra quyết định. Tần trưởng lão tu vi cao thâm, chờ thêm một hai ngày chẳng khó khăn gì.”

Tần Đức nghe vậy, bật cười ha hả: “Ngươi quá xem trọng chính mình rồi.”

Tần Đức đột nhiên xuất chưởng, một đạo thanh sắc chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Tư Vô Nhai biến sắc, lập tức lăng không bay ngược ra sau.

Mắt thấy chưởng ấn sắp lấy mạng mình, Tiêu Vân Hoà đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt hắn.

“Không sao chứ?”

“Đa tạ Tiêu tháp chủ.” Tư Vô Nhai nói.

Tần Đức nhìn về phía Tiêu Vân Hoà: “Tại hồng liên mà cũng có cao thủ trên mười Mệnh Cách?”

Một chưởng vừa rồi thực tế là để thăm dò.

“Tần trưởng lão cần gì chứ?” Tiêu Vân Hoà cau mày nói.

Tần Đức hừ lạnh: “Tần Nại Hà thân là người tự do của Tần gia lại tự tiện mang thiếu chủ rời đi, thiếu chủ bỏ mình, mà hắn thì phản bội. Ngươi còn dám hỏi ta cần gì? Kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay nếu không giao ra Tần Nại Hà, đừng trách ta thủ hạ vô tình!”

Ông ——

Lòng bàn tay hắn hướng xuống, một đạo Tinh Bàn nở rộ giữa bầu trời Thiên Vũ Viện. Mười bảy đạo Mệnh Cách loé sáng theo thứ tự, lập loè quang mang uy hiếp toàn bộ Thiên Vũ Viện.

Hoàng Ngọc từ trên nóc nhà lăn xuống. Vương Đại Chuỳ cũng làm rơi mất chuỳ trong tay.

“Mười… mười bảy Mệnh Cách?”

“Ta không có hoa mắt chứ?”

Tiêu Vân Hoà nuốt một ngụm nước bọt, hơi thẹn thùng nhìn Tư Vô Nhai, thấp giọng nói: Hay là giao hắn ra?”

Đúng lúc này, hậu phương chợt truyền đến tiếng nói ——

“Tần trưởng lão, thu tay lại đi, ta đi với ngươi.” Tần Nại Hà che ngực, tập tễnh đi tới.

Tần Đức nhìn Tần Nại Hà đi ra, trên mặt lộ nụ cười, thu hồi Tinh Bàn nói: “Coi như ngươi thức thời.”

Tần Nại Hà thở dài lắc đầu, nhìn về phía mấy người Tư Vô Nhai: “Đừng vì một mình ta mà liên luỵ đến tất cả mọi người.”
Chương 1564

Tần Đức cao giọng nói: “Tần Nại Hà, ngươi phản bội Tần gia, thiếu chủ lại vì ngươi mà chết, ngươi còn dám đánh bị thương nhị trưởng lão. Ta lấy thân phận đại trưởng lão, lệnh cho ngươi không được phản kháng.”

Vừa nói, hắn vừa vung ra một chưởng.

Đám người hít sâu một hơi.

Tần Nại Hà cả kinh nhìn chưởng ấn cực lớn rơi xuống, song chưởng vươn lên bộc phát chút nguyên khí còn lại trong cơ thể, gọi ra Tinh Bàn chống cự.

Tiêu Vân Hoà cũng tung chưởng hòng ngăn chặn chưởng ấn kia.

Phanh phanh phanh…

Chưởng ấn thế như chẻ tre, Tiêu Vân Hoà bị dánh bay.

Tần Nại Hà trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi!”

Chưởng ấn ập xuống Tinh Bàn, chỉ trong giây lát Tinh Bàn của Tần Nại Hà đã hõm xuống.

“Dừng tay!”

“Làm càn, ngươi bảo ta dừng thì ta phải dừng?!”

Ầm!

Tần Nại Hà cảm nhận được một cỗ lực lượng xuyên tim ập tới, lập tức thu hồi Tinh Bàn. Chưởng ấn kia nện thẳng vào ngực hắn.

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Tần Nại Hà hao tổn một Mệnh Cách!

Vốn đã bị trọng thương từ trước, Tần Nại Hà phun ra mấy búng máu, toàn thân rũ rượi ngã xuống mặt đất.

“Tần Nại Hà!” Tư Vô Nhai tiến lên đỡ lấy hắn, đánh ra một chưởng ấn trị liệu.

Chính lúc này, Vu Vu của Thiên Liễu Quan cấp tốc chạy đến, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nhướng mày đánh ra hồng sắc quang cầu bao phủ lấy Tần Nại Hà. Rốt cuộc thống khổ trên mặt hắn mới từ từ giảm bớt.

Nhưng muốn khôi phục Mệnh Cách là chuyện không thể nào.

Tần Đức thoả mãn gật đầu. Chân nhân nói không được tuỳ tiện xuất thủ, nhưng không dặn là không được ra tay với Tần Nại Hà.

Huống chi Tần Nại Hà phạm phải sai lầm bậc này, là phản đồ của Tần gia, lấy đi một Mệnh Cách chỉ là trừng phạt nho nhỏ, đồng thời nhân cơ hội uy hiếp đám người Thiên Vũ Viện này một phen.

“Đây chính là cái giá phải trả vì đã phản bội Tần gia.” Tần Đức nói.

Vu Vu không ngừng thi triển thủ đoạn trị liệu, gấp gáp đến mức gương mặt nhỏ đỏ lên.

Thấy tiểu nha đầu này không ngừng cứu chữa cho Tần Nại Hà, Tần Đức vung tay áo nói: “Nơi này không có chuyện của các ngươi.”

Một cỗ nguyên khí cuốn đến thổi bay Vu Vu.

“. . .”

Tư Vô Nhai cau mày nói: “Ta đã nói, Tần Nại Hà là người Ma Thiên Các chúng ta.”

Tần Đức không muốn nói nhảm với hắn nữa. “Người trẻ tuổi, ta đã rất nể mặt các ngươi. Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”

Năm ngón tay vồ tới, một đạo cương ấn xuất hiện chộp lấy Tần Nại Hà.

Đang thời buổi rối ren, Tần Đức muốn mang Tần Nại Hà trở về Tần gia chịu phạt. Hắn còn rất nhiều sự tình phải làm, không thích hợp ở nơi này quá lâu.

Đúng lúc này, Tư Vô Nhai thiêu đốt một tấm phù chỉ.

Mọi âm mưu quỷ kế đều không có ý nghĩa gì trước sức mạnh tuyệt đối. Hắn quyết định liên lạc với sư phụ.

Hả? Tần Đức lộ vẻ nghi hoặc.

Thằng nhóc này cố chấp quá vậy? Hay là cứ tung một chưởng giết hắn cho rồi, xem ai còn dám nghi vấn.

Ngay khi Tần Đức vừa ra quyết định không tuân theo mệnh lệnh của Tần chân nhân, phù chỉ đột nhiên phác hoạ ra một đạo hình ảnh.

Đám người xung quanh lập tức quỳ xuống.

“Bái kiến Các chủ.”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống nói.

Trong hình chiếu, Lục Châu đang đứng đón gió trên phi liễn, tay chắp sau lưng nhìn non sông nước biếc tại thanh liên giới.

Hắn biết trong tình huống bình thường, Tư Vô Nhai sẽ không làm phiền mình, mà một khi Tư Vô Nhai đã liên lạc tức là đã phát sinh sự tình không nhỏ.

“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.

“Đại trưởng lão và nhị trưởng lão Tần gia nhiều lần đến Thiên Vũ Viện đả thương Tần Nại Hà, khiến hắn hao tổn một Mệnh Cách.” Tư Vô Nhai nói ngắn gọn.

Tư Vô Nhai lại thiêu đốt một tấm phù chỉ, hình ảnh phóng đại, Lục Châu nhìn thấy Tần Đức lơ lửng giữa không trung, đang tóm chặt lấy Tần Nại Hà.

Tần Đức nhìn về phía Lục Châu, nói lớn tiếng: “Tần Nại Hà là phản đồ Tần gia, ta phụng mệnh chân nhân bắt hắn trở về. Các hạ muốn ngăn cản ta?”

Lục Châu nói: “Tư Vô Nhai không nói ngươi biết Tần Nại Hà đã là người Ma Thiên Các sao?”

“Đã nói, nhưng không quan trọng.” Tần Đức tiếp tục thu nạp chưởng ấn, mặc kệ Tần Nại Hà giãy giụa trên không trung.

Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn đầy bất lực.

Lục Châu nhàn nhạt nói: “Can đảm lắm. Dù là Thác Bạt Tư Thành hay Diệp Chính cũng không dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với lão phu.”

Tần Đức khẽ giật mình.

Hắn đương nhiên biết Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân. Người này có ý gì? Hắn đang coi thường chân nhân sao?

Phản ứng đầu tiên của Tần Đức là Lục Châu đang nói khoác. Nhưng thấy sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt, khí thế bất phàm, không có vẻ gì là đang nói đùa… Vì lý do ổn thoả, Tần Đức nói:

“Ta chỉ nhằm vào một mình Tần Nại Hà, không làm bị thương người khác. Nếu có chỗ đắc tội, mong lão tiên sinh bỏ qua. Hôm nào có thời gian lão tiên sinh có thể đến Tần gia làm khách, ta sẽ dùng đại lễ tiếp đón.”

Lục Châu vẫn bình tĩnh nói: “Thông tri cho Tần Nhân Việt, lão phu đến Nhạn Nam Thiên chờ hắn.”

“. . .”

Nghe tên tục danh của chân nhân, Tần Đức nhướng mày, nhưng nghe đến ba chữ Nhạn Nam Thiên, trong lòng hắn không khỏi cả kinh.

Lúc này, hình ảnh bên phía Lục Châu xuất hiện một ngọn sơn phong cao ngất vào mây mù, vân vụ lượn lờ trên vân đài, một tấm biển lớn đặt giữa sơn môn có khắc ba chữ triện: Nhạn Nam Thiên.

Sau đó hình ảnh biến mất.

“Ách… Lục huynh, có thế thôi ư?” Tiêu Vân Hoà mộng bức nói.

Sự tình còn chưa giải quyết nha! Không phải ngài nên bộc lộ tài năng hù doạ đối thủ à?

Đám người khác lại càng mộng bức hơn.

Tư Vô Nhai đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tần Đức trên không trung: “Nếu gia sư đã nói như vậy, ta giao Tần Nại Hà cho ngươi.”

Đã không ngăn trở còn muốn giao người, ngược lại khiến Tần Đức cảm thấy không ổn.

Con người vốn luôn có chút “tiện”.

Vừa rồi rõ ràng chính là Nhạn Nam Thiên, không phải đồ giả. Sau lưng Tần Đức chợt cảm thấy lành lạnh.

Không được, bất kể thế nào hắn cũng phải mang Tần Nại Hà đi, không thể bị đám người này quấy nhiễu.

“Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở Tần trưởng lão một câu. Tốt nhất ngài nên truyền tin cho Tần chân nhân. Tính tình gia sư xưa nay vốn không được tốt, miễn cho đến lúc đó ngài lại hối hận không kịp.” Tư Vô Nhai nói, “Ta nói đến thế thôi, xin cứ tự nhiên.”

“. . .”
Chương 1565

Tần Đức lại cảm thấy do dự.

Đúng lúc này, phù chỉ bên hông hắn truyền tới động tĩnh.

Tần Đức lấy phù chỉ ra, hai ngón tay khẽ niết, ấn phù lấp loé quang mang, trên lá bùa xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.

Hàng thứ nhất: Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân đã chết.

Hàng thứ hai: Tần chân nhân đã đi tới Nhạn Nam Thiên.

Hàng thứ ba: Nếu gặp Ma Thiên Các, tuyệt đối không được xuất thủ. Nhớ kỹ, nhớ kỹ!

“. . .”

Hai mắt Tần Đức trợn trắng, suy nghĩ một chút, năm ngón tay run lên.

Hai đại chân nhân vẫn lạc, đại sự này đủ để oanh động toàn bộ thanh liên giới, mà hai dòng sau lại như kim châm đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc.

Mịe nó làm sao mà bình phục được!

Tất cả những thứ này hẳn là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.

Hắn lại hít sâu một hơi, trong đầu chợt nhớ tới Tần chân nhân từng cùng bốn mươi chín kiếm khách đến bí ẩn chi địa, tại đó gặp được một vị cao nhân đánh bất phân thắng bại với Hỏa Phượng. Tần chân nhân và hắn giao hảo, tránh đi phong mang của Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành.

Đúng rồi, Tần chân nhân còn nói, vị cao nhân kia hình như họ Lục.

Tần Đức nhìn xuống Tư Vô Nhai, chắp tay nói: “Xin hỏi quý tính đại danh của tôn sư?”

“Gia sư họ Cơ.” Tư Vô Nhai đáp.

Tần Đức khẽ thở phào.

“Các chủ khi ra ngoài làm việc đều dùng họ giả là Lục. Lục các chủ Ma Thiên Các.” Có người nói.

“. . .”

Ngón tay Tần Đức run rẩy.

Tay vừa run lên, hắn không điều động cương khí nữa, cương ấn tán loạn giữa không trung, Tần Nại Hà cũng vì thế mà rơi xuống.

Tư Vô Nhai hơi bất ngờ, lập tức lướt tới đỡ Tần Nại Hà.

Hắn điểm huyệt phong bế kỳ kinh bát mạch Tần Nại Hà, không để nguyên khí tràn ra. Mệnh Cách thứ mười sáu bị hao tổn, nguyên khí phong bạo còn nhiều hơn cả sáu Mệnh Cách đầu cộng lại. Giữ lại càng nhiều nguyên khí thì sau này khôi phục tu vi càng dễ dàng hơn.

Có nhiều khi, khôi phục Mệnh Cách cũng không phải là trở lại trạng thái đỉnh phong.

Tần Đức rốt cuộc tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Hiện tại đầu óc hắn như là bột nhão.

Làm sao bây giờ?

Tư Vô Nhai nhớ lại vừa rồi sư phụ có nhắc đến mấy chữ Nhạn Nam Thiên, bèn nở nụ cười nói:

“Tần trưởng lão vẫn muốn đại khai sát giới tại Thiên Vũ Viện?”

Tần Đức càng thêm xấu hổ, bèn nặn ra một nụ cười nói: “Thì ra các vị là môn hạ của Lục các chủ.”

Đám người khinh thường lắc đầu.

Hầy. Trước đó đã nói bao nhiêu lần đây là Ma Thiên Các, đến bây giờ mới biết sợ sao?

“Tần chân nhân có quen biết với Lục các chủ, cũng xem như là bằng hữu. Chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm.” Tần Đức nói.

“Hiểu lầm?”

Tư Vô Nhai nhướng mày, âm thầm suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào.

Trước đó hắn cho rằng sư phụ nói mấy câu sẽ khiến Tần Đức không dám làm ẩu, ít nhất có thể giữ lại mạng cho Tần Nại Hà. Nhưng không ngờ thái độ của Tần Đức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tuy rằng thái độ đã chuyển biến nhưng không thể bức hắn đến mức chó cùng rứt giậu.

“Đã là hiểu lầm vậy thì dễ rồi. Chuyện của Tần Nại Hà, Tần trưởng lão định an bài như thế nào? Bên phía chúng ta sẽ tích cực phối hợp.” Tư Vô Nhai nói.

Tư Vô Nhai càng nói vậy, Tần Đức càng cảm thấy không ổn, tựa như hắn đang bị gài bẫy. Quyết không thể mắc lừa kẻ này.

Tần Đức nói: “Chuyện ngày hôm nay là do ta xử lý chưa thích đáng. Ta xin lỗi các vị, mong chư vị đừng để ở trong lòng.”

Đám người không khỏi âm thầm khinh thường. Đúng là kẻ chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh.

Tần Đức tiếp tục nói: “Ta đã trừng phạt Tần Nại Hà. Hiện tại hắn gia nhập Ma Thiên Các, vậy ta phải nể mặt Lục các chủ, chuyện này cứ gác lại trước đã, vẫn nên để Tần chân nhân và Lục các chủ xử lý thì hơn.”

Thấy Tư Vô Nhai không nói gì, Tần Đức hỏi: “Ý của tiểu hữu như thế nào?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Tần trưởng lão nói sao thì chúng ta cứ làm như vậy.”

“Thế thì rất tốt. Các vị…” Tần Đức chắp tay thi lễ với đám người, “Sau này gặp lại.”

Mũi chân khẽ điểm, liên toạ nở rộ, một toà pháp thân cao 165 trượng xuất hiện giữa bầu trời.

Vù một tiếng, Tần Đức mang theo pháp thân cực đại biến mất phía chân trời.

Hạ Trường Thu bước ra khỏi đám người, nhìn lên không trung rỗng tuếch. “Trước khi đi còn ra oai với chúng ta, đúng là không biết tốt xấu.”

Hắn quay đầu nhìn Vu Vu: “Không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Vu Vu chạy về phía Tần Nại Hà, “Ta tiếp tục trị liệu cho ngươi.”

Lát sau, thấy thương thế Tần Nại Hà đã khôi phục không ít, Tư Vô Nhai mới phất tay nói: “Đưa hắn vào trong đi.”

Tần Nại Hà thở dài một tiếng. “Ta vẫn nên rời khỏi Thiên Vũ Viện thì hơn, tránh đi một chút.”

“Vì sao phải tránh?” Hạ Trường Thu hỏi.

“Lục các chủ giết Tần Mạch Thương, Tần chân nhân sao có thể bỏ qua việc này?” Tần Nại Hà nói.

Hạ Trường Thu bật cười ha hả, chắp tay nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Hả?”

“Nếu ta là Tần chân nhân, ta không chỉ đại nghĩa diệt thân mà còn phải nghiêm trị đám thủ hạ làm xằng làm bậy này.” Hạ Trường Thu nói.

Tần Nại Hà: “. . .”

“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa?” Hạ Trường Thu sao có thể không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Tần Nại Hà thở dài một tiếng, sau đó ho khan kịch liệt.

Hiện tại hắn không có tâm tình nghĩ những chuyện này, hao tổn một Mệnh Cách khiến hắn rất đau lòng. Chuyện chưa được giải quyết ngày nào, hắn còn khó chịu ngày đó.

. . .

Cùng lúc đó, Tần Đức rời khỏi Thiên Vũ Viện nhưng không trở về thanh liên giới mà đến một cánh rừng vắng vẻ, thiêu đốt phù chỉ để liên lạc với Tần gia.

Hình ảnh xuất hiện, đối phương khom người nói: “Bái kiến đại trưởng lão!”

Tần Đức hỏi: “Tin tức ngươi vừa truyền là thật?”

“Hoàn toàn chính xác, ta sao dám đem chân nhân ra đùa cợt. Thác Bạt Tư Thành chết trong Ngung Trung, tu hành giả Thác Bạt gia tộc đang kéo đến Diệp gia, nói là muốn lấy lại công đạo.”

Tần Đức nhíu mày: “Diệp chân nhân cũng chết rồi?”

“Không chỉ chết, mà còn là bị tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên giết.”

“Ngươi lặp lại lần nữa?” Hai mắt Tần Đức trợn trừng lộ vẻ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK