Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831 Vô đề

Bốn vị trưởng lão đành phải quay trở về. Xúc động nhất thời chẳng khác nào đi chịu chết.

Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nói: “Lão phu không giết hạng người vô danh. Xưng tên đi.”

Trong Thiên Toa, giọng nói đối phương càng thêm trầm khàn:

“Lão nạp là Pháp Không, thủ toạ Giới luật đường của Huyết Dương Tự tại hồng liên giới. Hôm nay lão nạp lấy máu ngươi huyết tế cho Hồng Liên Nghiệp Hoả!”

Vù! Hoả diễm lại tái sinh.

Lục Châu thấy hoả diễm kia không hề thương tổn đến khí cụ vận chuyển, chẳng lẽ đây là năng lực đặc thù của hồng liên giới?

“Cơ tiền bối hãy mau thu hồi pháp thân, ngài làm mẫu đến đó là đủ rồi.” Nam Cung Vệ đứng ngăn trước mặt Lục Châu.

Lão phu cũng rất muốn thu hồi. Nhưng đang trong giai đoạn khai diệp quan trọng, lão phu làm sao có thể cưỡng ép gián đoạn?

Tuổi thọ còn lại: 55 ngày

Nếu tuổi thọ về không… lão phu sẽ xong đời.

Bình tĩnh nào!

Lục Châu nói: “Đời này của lão phu đã giết chết rất nhiều lừa trọc… Ngươi có dám ra đây đánh một trận với lão phu?”

“Ngươi không xứng!”

Ông! Hoả diễm ngày càng lớn, Thiên Toa lao về phía Lục Châu.

“Ngăn lại!”

Tu hành giả bát diệp lại hợp tác công kích lần nữa, Diệp Thiên Tâm ra tay trước tiên, Bích Hải Triều Sinh Quyết cộng thêm Đa Tình Hoàn bộc phát ra toàn bộ lực lượng của nàng.

Các vị bát diệp khác dù cũng dốc toàn lực nhưng lại không ai điên cuồng bằng nàng.

“Không biết tự lượng sức!”

Oanh! Nghiệp Hoả phát tiết lực lượng, toàn bộ bát diệp lại bị đánh bay ra ngoài.

Diệp Thiên Tâm đứng mũi chịu sào kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra khoé môi, bạch y trắng như tuyết của nàng nay đã nhuộm mấy giọt máu đỏ thắm.

Khí huyết của các tu hành giả bát diệp còn lại cũng dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực, hoàn toàn không phải đối thủ của cửu diệp.

“Lục sư tỷ!”

“Lục sư muội!”

Diệp Thiên Tâm từ trên không trung rơi xuống. Chúng đệ tử vội vàng chạy tới cứu viện, Thái Thanh Ngọc Giản của Tiểu Diên Nhi phát huy đến cực hạn. Nàng vốn là thất diệp nên nhanh chóng đón lấy Diệp Thiên Tâm.

“Lục sư tỷ!” Nhìn thấy bạch y của Diệp Thiên Tâm đã nhuốm đầy máu đỏ, Tiểu Diên Nhi hoảng hốt kêu lên.

“Ta không sao… ngăn cản hắn, bảo vệ sư phụ.”

Lúc này, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Toa. Thiên Toa mang theo Nghiệp Hoả tấn công về phía Lục Châu.

Lục Châu cũng nhìn thấy thân thể Diệp Thiên Tâm rơi xuống đất, khẽ nhíu mày. Nhưng hắn biết hắn không thể hoảng loạn, hắn là chỗ dựa của tất cả mọi người, nếu hắn loạn tất cả mọi người đều sẽ loạn.

Lục Châu nhấc tay, thi triển Túc Trụ Tùy Niệm!

Ầm! Giữa các ngón tay xuất hiện lam quang, bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện va chạm với Thiên Toa.

Lục Châu mang theo pháp thân bay vọt ra sau, Thiên Toa và lam chưởng cùng bị kéo theo, trong chớp mắt đã bay ra khỏi Kim Đình Sơn rồi tiến vào một rừng cây.

Một chiêu này Lục Châu vận dụng một phần tư lực lượng phi phàm nhưng lại không thể làm suy suyển khí cụ vận chuyển. Có thể thấy nó đã trở nên mạnh mẽ hơn!

Toàn bộ tu hành giả trên Ma Thiên Các đều kinh hô, mở to mắt nhìn Lục Châu và Thiên Toa đang bay càng lúc càng xa.

“Đuổi theo!” Tư Vô Nhai hạ lệnh. “Hải Loa, Diên Nhi lưu lại chăm sóc cho lục sư tỷ.”

Tu hành giả bị thương trở về trong bình chướng, không còn lực truy kích. Đám tu hành giả bên ngoài bình chướng cố gắng đuổi theo nhưng tốc độ chênh lệch quá xa.

“Hoa Vô Đạo lưu lại, lão thân đuổi theo Các chủ!”

“Lão hủ cũng đi!”

“Sao có thể thiếu Lãnh mỗ!”

Ba vị trưởng lão gọi ra pháp thân bay về phía cánh rừng.

. . .

Cùng lúc đó.

Chưởng ấn của Lục Châu vẫn tiếp xúc với Thiên Toa cùng tiến sâu vào trong khu rừng, sắc mặt hắn bình tĩnh, lực lượng phi phàm ngăn trở toàn bộ Nghiệp Hoả không cho nó tiếp xúc với cơ thể Lục Châu.

“Đệ nhất cửu diệp của kim liên giới quả nhiên danh bất hư truyền, có thể ngăn cản được Hồng Liên Nghiệp Hoả của lão nạp!”

“Nếu ngươi dám hiện thân, lão phu nhất định sẽ cho ngươi thấy cái gì mới là cửu diệp chân chính.”

“Lão nạp cầu còn không được.”

Ầm! Nghiệp Hoả thiêu đốt càng lúc càng mạnh. Năm ngón tay Lục Châu lại bắn ra lam quang. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí lại thi triển mang theo một phần tư lực lượng phi phàm.

Oanh! Thiên Toa bị chấn bay, xoay tròn mấy vòng về sau.

Rắc ——

Một tiếng giòn tan vang lên. Lục Châu cúi đầu nhìn về phía toà kim liên dưới trướng pháp thân, mảnh liên diệp thứ chín vốn chỉ mới xuất hiện một nửa nay đã hiện ra hoàn chỉnh. Chính mảnh liên diệp lóng lánh kim quang không ngừng xoay tròn.

Pháp thân cao lên mười lăm trượng, đứng sừng sững trên bầu trời phương nam.

Đáng tiếc, cảnh tượng huy hoàng nhất khi khai cửu diệp lại chỉ có mình Lục Châu được nhìn thấy, xung quanh không có khán giả nào. Tỉ mỉ chuẩn bị để truyền đạo thiên hạ lại bị tên cửu diệp của hồng liên giới đến phá rối.

Lục Châu liếc nhìn giao diện Hệ thống.

Tuổi thọ còn lại: 3 ngày

Rốt cuộc cũng quay về nơi bắt đầu. Khi Lục Châu mới xuyên không đến thế giới này, tuổi thọ của hắn cũng chỉ còn có ba ngày. Điều khác trước chính là tâm tình Lục Châu bây giờ càng thêm lạnh nhạt thong dong, đối mặt với đủ loại sự tình cũng không có nhiều xúc động.

Pháp Không hoà thượng ẩn nấp trong Thiên Toa dường như cảm nhận được biến hoá của Lục Châu, nguyên khí bốn phía thay đổi khiến hắn rất muốn ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng hắn biết lực phòng ngự của Thiên Toa cực kỳ kinh người, phối hợp với Hồng Liên Nghiệp Hoả có thể đánh giết cửu diệp của kim liên giới, thế nên hắn không thể tuỳ tiện rời khỏi Thiên Toa.

Lục Châu tiếp tục nhìn giao diện Hệ thống. Số lượng thọ mệnh đang dao động liên tục, trái tim Lục Châu cũng đập thình thịch không thôi.

Con số đó không hạ xuống, mà là… dâng lên.

200!

300!

500!

Cho đến khi tuổi thọ còn lại dừng ở con số 73.003 ngày thì nó mới yên tĩnh trở lại. Lục Châu khẽ tính nhẩm, tương đương với hai trăm năm.

Đan điền khí hải được mở rộng, lực lượng tuôn trào như suối, nguyên khí ngưng tụ thành cương xoay quanh pháp thân. Đây chính là lực lượng của cửu diệp.

Trong Thiên Toa, giọng Pháp Không không giấu được vẻ kinh ngạc: “Mạnh hơn rồi?”

Lục Châu nhìn Thiên Toa, cẩn thận ngẫm nghĩ. Hắn dùng một phần tư lực lượng phi phàm lại không thể phá tan Thiên Toa, trong khi bấy nhiêu đó đã đủ để đánh giết một vị bát diệp, có thể thấy lực phòng ngự của nó cực mạnh, lại thêm Nghiệp Hoả có tác dụng thiêu đốt cực lớn.

Xem ra hồng liên giới vì muốn xâm lấn Đại Viêm mà đã nhọc lòng không ít để nghiên cứu ra vật này.
Chương 832 Vô đề

“Lão phu đã nói… nếu ngươi dám bước ra nghênh chiến, lão phu sẽ cho ngươi nếm thử uy lực chân chính của cửu diệp.” Lục Châu chậm rãi nói.

“Chẳng qua chỉ là kẻ mới bước vào cửu diệp mà cũng dám càn rỡ?!” Pháp Không khinh thường.

Hồng liên Nghiệp Hoả cháy rừng rực, Thiên Toa lại lao vọt về phía Lục Châu.

Lục Châu nay đã bước vào cửu diệp, đương nhiên không cần phải lo lắng về thọ mệnh và tu vi nữa, vừa nhấc tay chính là Tuyệt Thánh Khí Trí.

Ầm! Thiên Toa bị một chưởng này đánh trúng, không chỉ không lui lại mà còn điên cuồng xoay tròn tiếp tục tấn công Lục Châu.

Lục Châu lăng không lui về sau, thân ảnh nhoáng lên né tránh. Một trước một sau lao vào kịch đấu, một vàng một đỏ đại chiến trên không trung, đánh đến tận dòng Độ Thiên Giang.

Càng chiến đấu, Pháp Không càng cảm thấy kinh hãi. Trong tình huống bình thường, đối thủ của hắn hẳn phải không chịu nổi lực thiêu đốt của Nghiệp Hoả mới đúng!

Oanh! Lại từng đạo chưởng ấn đánh ra va chạm với Thiên Toa, song phương lui lại đứng đối diện nhau.

“Chẳng trách ngươi có thể giết Khương Văn Hư.” Đối chiến một phen, Pháp Không tuyệt không chiếm được chút thế thượng phong nào.

Lục Châu hỏi: “Khương Văn Hư lợi hại không?”

“Chẳng qua chỉ là một trưởng lão nho nhỏ của Phi Tinh Trai mà thôi… Ngay cả Nghiệp Hoả còn không nắm giữ, tu vi cũng chẳng ra gì.” Giọng nói Pháp Không tràn ngập vẻ khinh thường.

Nghiệp Hoả? Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Xem ra cái gọi là Hồng Liên Nghiệp Hoả này cực kỳ bá đạo, uy lực không kém gì cương khí. Loại năng lực này nắm giữ bằng cách nào?

Chẳng lẽ sau khi đột phá cửu diệp mới có thể nắm giữ một loại năng lượng mới?

Lúc này, trong Thiên Toa chợt truyền tới âm thanh tụng niệm:

“Thập phương phật thổ trung, duy hữu nhất thừa pháp, vô nhị diệc vô tam.”

“Tu du văn chi, tức đắc cứu cánh a nậu đa la tam miểu tam bồ đề.”

“Vạn thiên chư pháp, chư pháp duy nhất...”

Tiếng tụng niệm đột nhiên im bặt. Hồng Liên Nghiệp Hoả bỗng bùng cháy dữ dội, Thiên Toa nhanh như chớp lao tới.

“Ngươi vốn thuộc về cõi tịch diệt, lão nạp lấy mạng ngươi ——”

Lục Châu đánh ra một chưởng, chưởng ấn lấp lánh kim quang của Đạo môn tạo thành một bức tường ngăn trước mặt Thiên Toa, Nghiệp Hoả lập tức thiêu đốt bức tường, kim sắc cương khí bị Nghiệp Hoả thôn phệ.

Lục Châu bèn bay lùi ra sau.

Thiên Toa tiếp tục ăn mòn cương khí, Lục Châu thu hồi pháp thân.

Thấy vậy, Pháp Không hoà thượng cao giọng cười một tiếng: “Rất tốt… lão nạp sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”

Đây là lần đầu tiên Lục Châu lâm vào cục diện bị động khi chiến đấu. Trong quá khứ mỗi khi giao chiến, Lục Châu đều là bên cường thế. Nhưng lần này sự xuất hiện của Hồng Liên Nghiệp Hoả đã vượt ngoài dự liệu của Lục Châu.

Cửu diệp… thì ra không chỉ là cửu diệp đơn giản như hắn tưởng.

Ầm! Thiên Toa lại va chạm lần nữa, chưởng ấn đã sắp vỡ vụn.

Chính lúc này, Lục Châu bỗng trầm giọng nói: “Dừng ở đây đi.”

“Hả?” Pháp Không nghi hoặc.

Tay trái Lục Châu nâng lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Quy Nguyên Kiếm Quyết, Kiếm Ý Vô Ngân!

Lục Châu vung kiếm chém mạnh một đường, hàn mang hiện lên.

Ngay khi chưởng ấn vỡ vụn, đạo kiếm ý đã chém ra ngoài. Kiếm ý có hình lưỡi liềm, chém xuyên qua Nghiệp Hoả, xuyên qua Thiên Toa, vẫn không dừng lại mà tiếp tục bay về phía trước chém mấy chục gốc đại thụ chọc trời, cuối cùng chém xuống đất tạo thành một vệt kiếm hẹp dài.

Một kiếm qua đi, hai bên đồng thời lui lại.

Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm bằng tay trái, tay phải khẽ vuốt râu nhìn Thiên Toa đang lơ lửng trên không trung.

Răng rắc ——

Thiên Toa đột nhiên nứt toác ra một đường dài.

Pháp Không kinh ngạc thốt lên: “Ngươi phá được phòng ngự của Thiên Toa?”

Nhìn thấy vết nứt kia, Lục Châu lập tức hiểu rõ, trận chiến này hắn thắng.

“Vạn vật trên thế gian đều có thể phá.”

Thì ra vật này tên là Thiên Toa. Nghe được cái tên này Lục Châu lại nhớ tới cỗ quan tài khí cụ vận chuyển. Trên cỗ quan tài chỉ có một ít đường vân màu đỏ, còn trên thân Thiên Toa chỗ nào cũng đều có màu đỏ rực.

Răng rắc ——

Thiên Toa hoàn toàn nứt ra làm đôi, từ trên không trung rơi xuống đất.

Nghiệp Hoả dập tắt. Pháp Không đang nằm ngang cũng đứng dậy.

Hắn có cái đầu trơn bóng, trên thân mặc cà sa màu đỏ, mày rậm, hai tay chắp lại, giữa vầng trán hắn tràn ngập sát ý, trong mắt lấp loé hàn mang.

Pháp Không quan sát cảnh tượng non sông nước biếc xung quanh, hai tay giang rộng ra rồi hít vào một hơi thật sâu như thể không khí nơi này khiến hắn vô cùng say mê.

Sau đó hai tay hắn lại chắp trước ngực. “A di đà phật…”

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Châu, trầm giọng nói: “Buông bỏ đồ đao, lập tức thành phật. Ngươi không xuống địa ngục thì ai xuống?”

Lục Châu đáp thản nhiên như không: “Pháp Không, Giới luật đường, Huyết Dương Tự… lão phu đã nhớ kỹ.”

“Thiên Toa chẳng qua chỉ là bước khởi động… Nhưng ngươi là người đầu tiên bức lão nạp phải dùng toàn lực ứng phó.”

Hai tay Pháp Không tạo thành thủ thế, Nghiệp Hoả lại xuất hiện. Cương khí trên người hắn bốc cháy rừng rực, vốn cương khí có màu đỏ bỗng biến thành màu ngọn lửa, hẳn đây chính là năng lực mới của cửu diệp.

Lục Châu tiếp tục vuốt râu, hờ hững nói: “Ếch ngồi đáy giếng.”

Lục Châu tung người nhảy lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ. Pháp thân mười lăm trượng xuất hiện mang Lục Châu bay lên thiên không.

Pháp Không tuyệt không nhúc nhích, trái lại trên mặt càng hiện vẻ chờ mong và chiến ý đã lâu không thấy.

Lục Châu bóp nát tấm thẻ, trong lòng bàn tay xuất hiện vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, vòng xoáy dần dần phóng đại như một lỗ đen không đáy. Đó là một loại lực lượng rất khó có thể mô tả nổi.

Chỉ trong giây lát, lực lượng tràn ra đổ ập xuống, biến thành một đạo chưởng ấn. Đại Trùng Hư Bảo Ấn! Chưởng ấn lóng lánh kim quang này là một trong Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của Đạo môn.

Pháp Không ngẩng đầu, Nghiệp Hoả thiêu đốt đến cực hạn. Nhìn chưởng ấn bay về phía mình, hắn chợt nhíu mày. Không đúng… chưởng ấn này… rất nguy hiểm!

Pháp Không nâng hai tay lên, cà sa tung bay, Nghiệp Hoả cháy rừng rực bắn ra. Oanh! Nghiệp Hoả va chạm với chưởng ấn, chưởng ấn đột nhiên biến lớn gấp mười lần!

“Hả?” Pháp không trợn trừng mắt. “Lớn thì có tác dụng gì?”

Pháp Không liên tục đánh ra mấy chục đạo hồng sắc chưởng ấn.
Chương 833 Vô đề

Đại Trùng Hư Bảo Ấn lại lớn lên thêm mười lần! Đó là một loại lực lượng… khi gặp mạnh thì càng mạnh hơn! Năm ngón tay từ trên trời giáng xuống.

Trong lòng Pháp Không rung động mạnh, Nghiệp Hoả thiêu đốt đến mức hai bàn tay hắn biến dần thành màu đỏ, giơ lên cao hướng về phía bầu trời.

“Nghiệp Hoả Thiền Định Ấn!” Pháp Không hét to.

Đại Trùng Hư Bảo Ấn một lần nữa lại lớn lên gấp mười lần.

Pháp Không tựa như một con ruồi, không có chút lực hoàn thủ nào trước loại lực lượng này. Đại Trùng Hư Bảo Ấn không chút lưu tình giáng xuống, bẻ gãy hai tay hắn.

Pháp Không hét thảm, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Không phải cửu diệp?! Thiên Vũ Viện hại lão nạp!!!” Hắn không cam lòng gào thét, gọi ra pháp thân hồng liên hòng bỏ chạy.

Đáng tiếc Đại Trùng Hư Bảo Ấn tựa như đã khoá chặt lấy hắn, bao vây nguyên khí tứ phía. Cự chưởng áp xuống hồng liên, pháp thân hồng liên lập tức bị đánh nát tan tành.

Phốc —— ——

Pháp Không ngửa mặt lên trời phun máu, cả thân hình lảo đảo rơi thẳng xuống đất.

Đại Trùng Hư Bảo Ấn tiếp tục đánh tới. Toàn bộ đại thụ trong phạm vi ngàn mét đều bị chưởng ấn đánh gãy đến tận gốc.

Pháp Không nằm dưới đất, nhìn chằm chằm vào chưởng ấn đang ập xuống, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra hàm nghĩa của bốn chữ kia —— ếch ngồi đáy giếng.

Hắn chắp tay hành lễ, máu tươi ướt đẫm cả ngực áo nhưng hắn không màng ngó tới, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu cuối cùng:

“Ta không vào địa ngục… thì ai vào…”

Ầm! Chưởng ấn đập thẳng xuống mặt đất.

Lục Châu lăng không lơ lửng quan sát, bên tai vang lên tiếng thông báo của Hệ thống.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.]

Lục Châu hạ xuống, chờ đến khi cát bụi dần dần lắng lại, tầm nhìn trở nên rõ ràng, hố sâu khổng lồ in hình năm ngón tay rốt cuộc cũng đập vào mắt.

Cho dù Lục Châu đã sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng rất nhiều lần, nhưng loại hiệu quả kinh thế hãi tục này vẫn luôn khiến hắn chấn kinh.

Bốn ngàn điểm công đức ban thưởng so với Xích Diêu thì thấp hơn một chút, chưởng ấn lần này tuy rất rung động nhưng vẫn không bằng chưởng ấn đã đánh giết Xích Diêu trên biển đen.

Lục Châu không cần thiết phải phí lời với tên cửu diệp hung hãn này, dù dựa vào thực lực bản thân bây giờ có thể giết được Pháp Không, nhưng đương nhiên sẽ không ổn thoả nhẹ nhàng bằng tấm thẻ đạo cụ này.

Chỉ tiếc là tiếc điểm công đức mà thôi. Nhưng hiện tại Lục Châu vừa bước vào cửu diệp, cần rất nhiều thời gian để tìm hiểu kỹ càng, mà tên cao thủ Huyết Dương Tự này rõ ràng sẽ không đồng ý bó tay chịu trói.

Thế nên Lục Châu lựa chọn một kích tất sát, vừa sạch sẽ vừa lưu loát.

Lục Châu đáp xuống đất, bước vào khu vực trung tâm chưởng ấn. Hắn nhìn thấy thi thể của cao tăng Pháp Không bị đánh bẹp dí, ngũ quan vỡ vụn, hai tay biến thành bùn nhão. Pháp Không đã chết.

Pháp Không quả thật mạnh hơn Khương Văn Hư nhiều. Chỉ là khi đó Lục Châu sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nên hoàn toàn nghiền ép đánh bại Khương Văn Hư.

Lần này Lục Châu dựa vào lực lượng cửu diệp của bản thân và lực lượng phi phàm của Thiên thư để tranh đấu với hắn đến bước này.

“Nghiệp Hoả?”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Cửu diệp… có thể thiêu đốt cương khí?

Tu hành giả bình thường khi đứng trước tuyệt cảnh sẽ có hai loại đấu pháp tự huỷ hoại bản thân. Một là tự bạo, dùng toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải bạo tạc ra ngoài, trong một khoảng thời gian rất ngắn sẽ tạo ra uy lực cực lớn. Sau khi sử dụng chiêu thức này, nhẹ thì tu vi bị phế hoàn toàn, nặng thì tử vong tại chỗ.

Đấu pháp thứ hai là thiêu đốt khí hải, dùng việc thiêu đốt nguyên khí trong đan điền khí hải để kích phát tiềm lực bản thân, cách này tiêu hao tu vi rất nhanh, sau khi sử dụng sẽ tạo thành nội thương trong cơ thể rất khó có thể chữa trị.

Mà Hồng Liên Nghiệp Hoả lại không nằm trong hai đấu pháp trên. Nó giống với việc ngưng tụ nguyên khí thành cương khí rồi tiến hành thiêu đốt.

Suy nghĩ một lát, Lục Châu khẽ lắc đầu. Trước mắt không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ mấy chuyện này…

Sau khi xác định Pháp Không đã chết, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.

Tuổi thọ còn lại: 73.003 ngày

Cũng may không phải là hồi quang phản chiếu, tuổi thọ vẫn còn đó. “Hai trăm năm…”

Đây là khoảng thời gian gia tăng thọ mệnh sau khi đột phá cửu diệp. Từ nhất diệp đến bát diệp, mỗi khi khai diệp sẽ được gia tăng năm mươi năm thọ mệnh, chỉ riêng bát diệp là được tăng đến tận hai trăm năm.

Như vậy, đại nạn thọ mệnh đã bị Lục Châu phá vỡ. Lục Châu bây giờ chính là vị cửu diệp đệ nhất Đại Viêm, danh xứng với thực.

Mái tóc Lục Châu đã khôi phục thành hai màu trắng đen, cơ năng thân thể cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều.

Lục Châu nâng tay gọi ra pháp thân cỡ nhỏ. Chín mảnh liên diệp xoay tròn quanh toà kim liên, đồng thời từ trong kim liên đang lan tràn ra từng đạo năng lượng sinh cơ.

“Sinh cơ lan tràn?”

Hồi tưởng lại giai đoạn cuối cùng khi đang đột phá, đúng là vòng tròn năng lượng có xu hướng bay ngược lên. Sau khi kim liên hấp thu đủ thọ mệnh, sinh cơ sẽ lan tràn ra ngoài, mảnh liên diệp thứ chín thuận thế mà ra.

Lục Châu chú ý tới thọ mệnh lại tiếp tục gia tăng.

200!

300!

100!

Sắc mặt Lục Châu thong dong, thân ảnh loé lên, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi hố sâu. Hắn không vào sâu trong rừng mà tìm một khu vực yên tĩnh ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hấp thu sinh cơ lan tràn và củng cố lại tu vi.

. . .

Cùng lúc đó.

Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các, các đồ đệ và những tu hành giả quan sát việc truyền đạo đều đang điên cuồng phi hành về phương nam.

Tư Vô Nhai, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt lăng không bay ở phía trước. Tốc độ của cửu diệp quá nhanh, bọn hắn không cách nào đuổi kịp.

“Phía trước… có vết tích chiến đấu!”

Rừng cây sụp đổ, núi đồi nứt gãy.

“Chỉ mong Các chủ không có việc gì. Tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận, kẻ vừa đến không hề đơn giản.”

Mọi người đều gật đầu.

“Tiếp tục đuổi theo. Cho dù thế nào cũng không thể để Cơ tiền bối xảy ra chuyện, nếu không Đại Viêm lâm nguy!”
Chương 834 Vô đề

Các tu hành giả lăng không lơ lửng nhìn về phía trước. Phan Ly Thiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ hỏi: “Các ngươi có sợ không?”

“Sợ cái gì!” Có người cao giọng đáp. “Xông lên thì còn có chút hy vọng sống, nếu lui lại thì toàn thể chúng ta đều tiêu vong. Nếu sợ hãi có tác dụng thì liên minh mười hai nước đã sớm thần phục chúng ta rồi.”

“Các chủ lòng dạ bao dung cả thiên hạ, không tiếc bất cứ giá nào để truyền đạo. Nếu không vì vậy sao kẻ đánh lén có cơ hội tấn công ngài ấy? Lúc này mà chúng ta sợ hãi lui lại thì có khác gì lũ súc sinh?”

“Ai sợ thì mau cút đi, chúng ta tuyệt không ngăn cản!” Có người cao giọng hô.

Phàm là những người đã đến đây, không một ai có vẻ do dự, trong mắt bọn họ đều là cứng cỏi kiên định.

“Tốt lắm! Để lão hủ dẫn đường!”

Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra ngoài, hồ lô xoay tròn, miệng hồ lô chỉ về phía đông nam rồi cấp tốc bay đi.

“Đi thôi!”

Mấy trăm tu hành giả lập tức theo chân Phan Ly Thiên bay vụt qua bầu trời.

Tại hồng liên giới.

Ánh tà dương chiếu rọi muôn nơi, nhưng lại không cách nào rọi tới Huyết Dương Sơn. Trên đỉnh núi, Huyết Dương Tự âm u lạnh lẽo dưới cơn cuồng phong bất chợt.

Tiếng gỗ va chạm lạch cạch không nhanh không chậm vang lên, cửa sổ bật mở vì gió lớn. Âm thanh bỗng dưng im bặt.

“Phương trượng, mệnh thạch của thủ toạ Giới luật đường Pháp Không đã tắt…”

Một đệ tử mặc áo cà sa, tay chắp trước ngực khom người nói. Ngữ khí của hắn bình tình, vẻ mặt bình thản như đã dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra.

Trong thiện phòng truyền ra một giọng nói:

“Pháp Không là tu hành giả nắm giữ nghiệp hoả Thiền tông đứng thứ hai trong Huyết Dương Tự, tu vi không kém gì ta… Báo cáo việc này cho Thiên Vũ Viện. Kế hoạch Thiên Toa phải trì hoãn lại.”

“Vâng.”

Sau khi đệ tử khoác cà sa rời đi, một lão giả mặc tăng y phổ thông ngồi trong thiện phòng khẽ mở mắt, một tay chắp trước ngực, thở dài một tiếng: “Thanh tịnh tịch diệt, tu thành chính quả, tiến nhập luân hồi. A di đà phật…”

. . .

Trước đại điện Ma Thiên Các.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang chăm sóc cho Diệp Thiên Tâm, những vị bát diệp khác ngồi xếp bằng dưới đất, nhanh chóng khôi phục thương thế.

Chỉ có một mình Hoa Vô Đạo đứng bên rìa bình chướng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.

“Mẹ nó thật là xui xẻo, cái tên khốn kiếp vừa nãy là ai vậy?” Chư Thiên Nguyên mắng mấy câu rồi lại ho khan.

“Chư tiền bối, kẻ vừa rồi là cao thủ của hồng liên giới, hẳn là cửu diệp!” Nam Cung Vệ thở dài lắc đầu.

Có thể đánh bị thương các vị bát diệp chỉ trong mấy chiêu, lại còn khiến tổ sư gia Ma Thiên Các phải lui ra sau, ngoại trừ cửu diệp thì còn ai vào đây.

“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên… Trước đây ta luôn cho rằng bát diệp đã có thể nhìn thấu mọi chân lý của thế gian, nay nhìn lại mới biết mình đã vô tri cỡ nào.”

Hoàng Thời Tiết vừa điều tức vừa nói:

“Trước khi ta gặp được Cơ huynh, ta cũng từng có suy nghĩ như vậy… Mọi người đừng lo lắng, Cơ huynh nhất định có thể chiến thắng kẻ này.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể tự an ủi như thế.

Lúc này, trong đại điện Ma Thiên Các đột nhiên có một người bước ra. “Chư huynh.”

Chư Thiên Nguyên mở to mắt, cố nén cơn đau từ lồng ngực truyền tới, nghi ngờ nói: “Giải Khai? Sao ngươi lại trốn ở trong đó?”

Giải Khai lộ vẻ xấu hổ đáp: “Ta sao có thể là đối thủ của cửu diệp…”

Chư Thiên Nguyên mắng một tiếng: “Đồ vứt đi.”

Những vị bát diệp khác cũng nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ,

“Không thể nói như thế… rõ ràng là đánh không lại mà cứ đâm đầu vào thì đó mới là ngu xuẩn. Chư huynh, như các ngươi người ta gọi là tự mình làm khổ mình.”

“Ngươi nói đủ chưa?”

“Chư huynh đừng tức giận, bây giờ huynh đang bị thương không nhẹ, việc cấp bách trước mắt là chữa thương cho tốt.” Giải Khai thấp giọng nói. “Các vị, ở đây có ai biết vật thể màu đỏ vừa rồi là thứ gì không?”

Đám người lắc đầu.

“Ta đã từng thấy thứ này trong một bản bút ký. Tên nó là Thiên Toa.” Giải Khai nói ra một lời kinh người.

Chư Thiên Nguyên đột nhiên nhìn về phía Giải Khai, chợt nhớ tới khi mình rời khỏi Cổ Thánh Giáo đến Thần Đô có mang theo bản bút ký kia, bèn hỏi: “Nếu ngươi biết thì sao không nói sớm?”

Giải Khai thở dài đáp:

“Ta nói có tác dụng gì sao? Thất tiên sinh đầy ngạo khí, ta còn chưa mở miệng đã đe doạ ta, Chư huynh ngươi cũng đâu cho ta cơ hội giải thích. Hơn nữa… trong Thiên Toa đích thật là một vị cao thủ cửu diệp, mà xem tình hình này thì đó còn là cửu diệp với nhiều năm kinh nghiệm, e là Cơ tiền bối dữ nhiều lành ít.”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Chư Thiên Nguyên trừng mắt nhìn hắn.

Giải Khai nhíu mày: “Ta không có ác ý, chỉ là ăn ngay nói thật.”

“Ngươi mà không có ác ý?” Chư Thiên Nguyên nhìn hắn chằm chằm.

“Chư huynh, ta có mười viên thánh dược chữa thương đưa cho các vị phục dụng, có tác dụng chữa lành nội thương.” Giải Khai lấy trong ngực ra một cái túi nhỏ, dốc dược hoàn ra.

Chư Thiên Nguyên liếc nhìn đống dược hoàn, mỉm cười nói: “Đừng quên ta mới là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo, cái trò lừa bịp này ngươi ít dùng thì tốt hơn.”

“Chư huynh, đây không phải là độc dược. Khi Chư huynh không có mặt ở Cổ Thánh Giáo, ta đã sai người đến Đan Dương Tông trả giá cao để mua về.” Giải Khai muốn chứng minh mình trong sạch bèn bỏ một viên đan được vào miệng nuốt. “Các vị thật sự không cần sao?”

Giải Khai nhìn Chư Thiên Nguyên không chớp mắt, trên mặt nở nụ cười quỷ dị. Chư Thiên Nguyên không thèm nhìn hắn mà quay sang nói với Hoa Vô Đạo: “Hoa trưởng lão.”

“Có chuyện gì?”

“Mau trục xuất kẻ này ra khỏi Kim Đình Sơn.”

Các vị bát diệp có mặt ở đó như Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ, Sở Nam, Hoàng Thời Tiết, Diệp Thiên Tâm, Trương Chỉ Thuỷ đều nhìn về phía Chư Thiên Nguyên với vẻ nghi hoặc không hiểu.

Hoa Vô Đạo quay sang nói với Giải Khai: “Giải Khai, ngươi thân là bát diệp lại không ra tay tương trợ, ta sẽ không trách ngươi. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục nói chuyện gây kích động lòng người thì ta đành phải đuổi ngươi khỏi Kim Đình Sơn.”

Cuộc đối thoại vừa rồi Hoa Vô Đạo cũng nghe được. Con hàng này rõ ràng đang chơi đùa âm mưu.
Chương 835 Vô đề

Giải Khai đứng thẳng người, đi tới trước mặt các vị bát diệp, khẽ nhún vai nói:

“Ta có lòng hảo tâm khuyên bảo, thậm chí giảng đạo lý, nói ra sự thật nhưng các ngươi không chịu nghe, còn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thất tiên sinh trẻ tuổi nóng tính ta có thể hiểu được, nhưng các vị đều là cao thủ bát diệp, sao một chút đạo lý cũng không hiểu?”

Đám người nhíu mày. Lời nói của Giải Khai càng lúc càng khó nghe.

Hoa Vô Đạo dò xét hỏi: “Làm sao ngươi biết được vật này tên là Thiên Toa?”

Giải Khai chỉ tay về phía Chư Thiên Nguyên: “Ta từng đọc được trong một quyển bút ký của hắn thông tin về Thiên Toa, bao gồm hình vẽ và công năng…”

Chư Thiên Nguyên đột nhiên ho khan kịch liệt, trừng mắt nói: “Những trang giấy bị xé trong quyển bút ký là do ngươi làm?”

“Ta chỉ tò mò mà thôi, thuận tay xé đi mấy trang. Những trang bị xé khác không phải do ta làm. Lúc đó ta vốn cho rằng người viết quyển bút ký là một tên điên, mãi cho đến khi thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các, ta mới biết… đó không phải là đồ điên mà là thiên tài tuyệt thế!” Giải Khai lộ vẻ kính sợ.

Chẳng trách hắn lại nhận ra Thiên Toa, những trang bút ký ghi chú về Thiên Toa đều là do hắn xé.

“Ngươi có biết nhược điểm của Thiên Toa là gì không?” Hoa Vô Đạo lại hỏi.

Giải Khai lắc đầu: “Trong quyển bút ký đó có rất nhiều điểm tối nghĩa khó hiểu, tư tưởng của chủ nhân nó rất kỳ diệu, ta không thể nắm bắt được. Ta nào có ngờ được Thiên Toa thật sự tồn tại trên đời. Cửu diệp khống chế Thiên Toa, ta đoán là Cơ tiền bối không thể nào công phá nổi.”

“Nói hươu nói vượn, đuổi hắn ra đi!” Chư Thiên Nguyên muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, bèn ngồi xuống.

Giải Khai khẽ nhún vai. “Nói lời thật mà cũng bị đuổi à?”

Trên trán Chư Thiên Nguyên đột nhiên phủ đầy mồ hôi, sắc mặt hắn đỏ lên, chỉ tay vào Giải Khai nói: “Ngươi đã hạ độc ——”

Các vị bát diệp khác đều cả kinh, lúc này bọn họ mới chú ý thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, tứ chi vô lực. Hoa Vô Đạo vội vàng nâng tay muốn điểm huyệt để ngăn chặn độc tố, nhưng độc tố đã xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch. Hai mắt hắn dần mờ đi, có chút mông lung.

“Đừng giãy giụa, thuốc này tên là Tuý Xuân Phong, ta đã hạ độc các ngươi từ khi Thiên Toa vừa đến. Mấy viên thánh dược chữa thương vừa rồi chính là giải dược. Loại độc của Tuý Xuân Phong được thu thập từ hơn trăm loại cây độc, nấu trong bốn mươi chín ngày mới luyện chế thành. Đây là loại độc dược giống với cái tên của nó, sau khi trúng độc sẽ như người uống rượu say, toàn thân vô lực. Ta đề nghị các ngươi không nên điều động nguyên khí, làm vậy chỉ khiến độc dược càng lúc càng mạnh mà thôi.”

Nam Cung Vệ trầm giọng quát: “Đồ tiểu nhân hèn hạ!”

Phong Nhất Chỉ nói: “Có gan thì giải độc rồi đánh một trận quang minh chính đại với ta!”

Giải Khai lắc đầu: “Vừa rồi đưa thuốc cho các ngươi mà các ngươi không cần… Cho tới bây giờ ta không hề nói dối một câu nào, ta chân thành đối đãi với các ngươi như vậy mà các ngươi thì sao?”

Vù! Chư Thiên Nguyên đột nhiên đạp mạnh xuống đất, cố nén độc tố, bộc phát ra chưởng ấn hùng hậu!

Giải Khai trở tay không kịp, nâng hai tay lên đỡ. Ầm! Hai bên đồng thời lui lại.

Chư Thiên Nguyên phun ra một búng máu rồi té xuống sàn nhà đá xanh, đâm vào một cây trụ đá trên quảng trường.

“Chư huynh!” Đám người cả kinh hô lên.

Giải Khai cũng không mấy dễ chịu, hắn lui lại mấy bước, hai chân đạp mạnh xuống đất mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình, khoé miệng chảy ra máu tươi.

Hắn trừng mắt nhìn Chư Thiên Nguyên. “Chư Thiên Nguyên, ngươi không muốn sống nữa?”

Chư Thiên Nguyên vốn đang bị thương, dưới tình huống bị độc tố công kích còn có thể đánh Giải Khai thụ thương, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Giải Khai, cho dù phải chết ta cũng không để ngươi sống yên lành!” Chư Thiên Nguyên nhẫn nhịn đau đớn, lau đi máu tươi bên khoé miệng.

“Đồ điên!”

Giải Khai liếc nhìn các vị bát diệp khác, ngã một lần đã khôn ra, hắn trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. “Chư Thiên Nguyên, giao ra bản bút ký kia, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

Nam Cung Vệ cười lạnh:

“Đừng mắc mưu hắn, hôm nay hắn dám ra tay với chúng ta, sao có thể tuỳ tiện để cho chúng ta sống sót mà tố cáo hắn?”

Giải Khai nhìn sang Nam Cung Vệ, trầm giọng nói: “Đừng ép ta, ta mà gấp lên thì sẽ chơi với ngươi tới cùng.”

“Nghĩ thật hay!” Một thân ảnh đột nhiên lướt tới, Phạm Thiên Lăng đỏ tươi phóng đến, song quyền đánh ra từng đạo quyền ảnh.

Giải Khai cả kinh, lập tức lùi về sau, không ngừng đưa tay lên đón đỡ.

Phanh phanh phanh! Công kích đột ngột của Tiểu Diên Nhi khiến hắn không kịp trở tay. Thân pháp của nàng được Thất Tinh Thải Vân Bộ hỗ trợ nên thi triển với tốc độ cực nhanh.

Giải Khai không ngừng lùi lại, bộc phát ra pháp thân.

Ông! Pháp thân bát diệp kim liên bành trướng rồi co lại. Tiểu Diên Nhi bị lực lượng cường đại bắn bay ra ngoài, nàng lăng không lui ra sau, Phạm Thiên Lăng bay tới quấn bên hông nàng vững vàng hạ xuống.

Giải Khai trừng to mắt nhìn nha đầu này, hô lên: “Ngươi không trúng độc?”

Tiểu Diên Nhi chống nạnh hầm hừ: “Tại sao ta phải trúng độc?”

“. . .”

Đúng nha, vì sao người ta nhất định phải trúng độc mới được? Các vị bát diệp cũng ngơ ngác không tài nào hiểu nổi.

“Nếu không phải vì Thiên Tâm sư tỷ không khoẻ thì ta đã đánh chết ngươi từ lâu!” Tiểu Diên Nhi vung vẩy Phạm Thiên Lăng trong tay.

“Thế nhân đều nói cửu tiên sinh Ma Thiên Các thiên phú hơn người, nay gặp mặt mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng ngươi không phải là bát diệp, ngươi chắc chắn có thể đánh chết ta?” Giải Khai nhịn đau, nhếch môi cười.

“Vậy thì cứ thử xem!” Thân ảnh Tiểu Diên Nhi lao tới trước mặt Giải Khai nhanh như thiểm điện. Hai người lại lần nữa kịch đấu, quyền cương bộc phát càng nhanh hơn.

Diệp Thiên Tâm ngồi bệt dưới đất thấy cảnh này cũng phải kinh ngạc. “Tu vi cửu sư muội lại tiến bộ rồi.”

Các vị bát diệp cũng bị biểu hiện của Tiểu Diên Nhi làm cho chấn kinh.

Ầm! Phạm Thiên Lăng nhân lúc Giải Khai hơi ngây người đã đánh trúng lồng ngực hắn. Giải Khai lui lại mấy bước, hừ một tiếng: “Nha đầu, ngươi rốt cuộc cũng không phải bát diệp!”

Pháp thân lại được gọi ra, Tiểu Diên Nhi bị chấn bay ra ngoài, lần này nàng miễn cưỡng mới có thể đứng vững.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK