Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2141 Thú nhận

Đa tạ đạo hữu tranhungdt46 đã đẩy KP cho truyện ạ ^^

Mình đang có mã giảm 30% mừng Noel: 14117900, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

“Ngươi ở lại tịnh đế thanh liên thì tốt hơn, trong vòng hai trăm năm Thái Hư sẽ sụp đổ, cửu liên chúng ta phải đoàn kết thống nhất để ứng phó với biến cố.” Giang Ái Kiếm nói.

“Ừm, Giang huynh đệ nói đúng.”

“Thời gian không đợi người, ta phải đi thôi.” Giang Ái Kiếm cười hì hì đứng lên.

“Ta đưa ngươi đi tìm Khâm Nguyên tộc. Hắn là thượng cổ thánh hung, có tiền bối ra mặt hẳn là không thành vấn đề.”

Hai người rời khỏi Thu Thủy Sơn, bay về phương bắc.

Cổ trận ở Văn Hương Cốc đã biến mất từ lâu, thay vào đó là cảnh điền viên sơn thuỷ, đẹp mắt vô cùng.

“Đây là nơi Khâm Nguyên tộc sinh sống.” Hoa Dận giới thiệu.

“Nơi này rất tốt.” Giang Ái Kiếm cảm thán.

Đúng lúc này có hai tộc nhân Khâm Nguyên tộc bay tới, Giang Ái Kiếm nói thẳng vào điểm chính: “Ta phụng mệnh Các chủ Ma Thiên Các, tới mời Khâm Nguyên đến kim liên giới một chuyến.”

Giọng hắn vang dội truyền đi khắp Văn Hương Cốc.

Vừa dứt lời, ở đằng xa truyền tới một giọng nói kích động: “Ma Thần đại nhân?!”

Hư ảnh loé lên, Khâm Nguyên xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy không phải là Ma Thần đến, nàng có hơi thất vọng nhưng vẫn nói: “Ngươi là người do Ma Thần đại nhân phái tới?”

Giang Ái Kiếm lấy ra một đạo ấn phù, ấn phù hoá thành một đoàn quang hoa, xuất hiện hình ảnh Lục Châu hạ lệnh cho hắn đến tìm Khâm Nguyên tộc.

Khâm Nguyên lập tức kích động quỳ xuống hô: “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Ma Thần đại nhân!”

. . .

Cùng lúc đó, Lục Châu cưỡi Bạch Trạch xuất hiện trên không trung bí ẩn chi địa.

“Các ngươi ở bí ẩn chi địa lâu như vậy, không ngờ tu vi cũng đề thăng không ít.” Lục Châu cảm giác được Bạch Trạch đã mạnh hơn trước nhiều.

Trước đó khi ở Ma Thiên Các, Bạch Trạch thi triển cơn mưa điềm lành cung cấp cho Lục Châu rất nhiều sinh cơ. Hắn mở ra ba Mệnh Cách, lại ngưng tụ một quang luân nên hao tổn hơn một triệu năm tuổi thọ.

Nói cách khác, bây giờ Lục Châu chỉ còn lại hơn 30.000 tấm Thẻ Nghịch Chuyển và 160.000 năm tuổi thọ.

“Lão phu hẳn là vị Chí Tôn có tuổi thọ ngắn nhất trên đời này.” Lục Châu thở dài buồn bã.

Behe ——

Bạch Trạch kêu lên một tiếng an ủi rồi tăng tốc bay về phía vực sâu ở Đôn Tang.

Đi tới miệng vực sâu, Lục Châu hô lên: “Ứng Long, lão phu tới thăm ngươi.”

Thanh âm Lục Châu rất vang dội, mang theo không ít lực lượng Thiên Đạo, nếu Ứng Long ở đây hẳn là sẽ nghe được, đáng tiếc dưới vực sâu vô cùng yên tĩnh, không có tiếng hồi đáp.

Lục Châu cảm thấy kỳ quái, lại gọi thêm lần nữa. “Ứng Long!”

Vẫn không ai đáp lời. Lục Châu bắt đầu lo nghĩ, có khi nào Ứng Long hấp thu lực lượng đại địa quá nhiều, sau đó không chịu nổi, bạo thể mà chết không?

Hắn thầm hô một tiếng không ổn. Ứng Long mà xảy ra chuyện thì lão phu gây nghiệp lớn nha! Rút long cân hắn, lại lừa hắn xuống vực, chậc, trách nhiệm này đổ hết lên đầu lão phu.

Lục Châu lập tức lao xuống vực. Dễ dàng vượt qua khu vực bắn ngược lực lượng, Lục Châu bay sâu xuống ngàn mét, đúng lúc này dưới vực bỗng truyền tới thanh âm.

“Ta đây.”

“Ứng Long?” Lục Châu nghi hoặc gọi. Hắn cũng đã nhìn thấy thân ảnh Ứng Long.

“Vừa rồi ta tu hành tới đoạn quan trọng nên không kịp thời trả lời ngươi. Tạp âm của ngươi quá lớn, gián đoạn việc tu hành của ta.”

Lục Châu lườm hắn một cái: “Ta còn tưởng là ngươi xảy ra chuyện.”

“Sao có thể xảy ra chuyện được chứ, dù sao ta cũng là thuỷ tổ của Long tộc, sống nhờ hấp thu tinh hoa trong thiên địa. Nhân loại có chết hết ta cũng sẽ không chết.” Ứng Long đáp.

Lục Châu rất tán thành gật đầu. “Vậy thì tốt. Hôm nay ta tới chủ yếu vì hai việc…”

“Chờ đã.” Ứng Long đột nhiên ngắt lời Lục Châu. “Hôm nay không tiện trò chuyện, hay là chờ hôm khác đi.”

Lục Châu: ?

“Hiện tại Thiên Khải Chi Trụ đang dần sụp đổ, Thái Hư đã sắp rơi xuống, đến lúc đó ngươi sẽ bị chôn vùi trong này. Huống hồ Thiên Hồn Châu không thể rời khỏi bản thể quá lâu, lực lượng không được bổ sung kịp thời sẽ hao tổn tu vi ngươi.” Lục Châu nói.

“Việc này…” Ứng Long lại ấp úng nói. “Ngươi ném Thiên Hồn Châu lại cho ta là được.”

“Nghe giọng điệu của ngươi thì ngươi không định ra ngoài?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải cần ít nhất trăm năm nữa.”

Lục Châu nghĩ ngợi thấy cũng phải nên không thuyết phục hắn nữa. “Thôi được, trả Thiên Hồn Châu cho ngươi, ngươi ném Vị Danh lại cho lão phu.”

Khụ khụ… Ứng Long ho khan mấy tiếng. “Ừm, cũng được.”

Lục Châu thi triển cương ấn bao bọc lấy Thiên Hồn Châu ném cho Ứng Long, tay kia xoè ra nói: “Vị Danh.”

“À ừm…” Ứng Long nhẹ giọng nói, “Ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?”

“Việc gì?” Lục Châu luôn cảm thấy hôm nay Ứng Long cứ lằng nhà lằng nhằng thế nào.

Ứng Long lấy hết dũng khí nói: “Ta rất thích vũ khí này, có thể tặng nó cho ta được không?!”

Hả?

Thấy trong cổ họng Lục Châu phát ra âm thanh nghi hoặc, sợ đối phương không đáp ứng, Ứng Long vội nói thêm: “Ta có thể vì ngươi mà làm bất kỳ chuyện gì.”

Lục Châu hừ một tiếng nói: “Ai cho ngươi dũng khí ngấp nghé vũ khí của lão phu?” Vừa nói hắn vừa bay thấp xuống. “Có rút toàn bộ long cân trên người ngươi cũng không đổi được Vị Danh đâu.”

“. . .”

Biểu tình trên mặt Ứng Long có vẻ xấu hổ. “Ta… ta đâu có rẻ vậy nha?”

“Không phải ngươi rẻ, mà là Vị Danh quý giá hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.” Lục Châu nói thẳng.

Ứng Long ảo não vô cùng, chỉ hận không thể tự tát mình mấy cái. Hắn thay đổi sách lược, nói: “Hay là cho ta mượn Vị Danh thêm mấy ngày đi, ta rất thích nó á.”

Lục Châu cau mày nói: “Ứng Long, xem ra trước kia lão phu chưa dạy dỗ ngươi đầy đủ. Lão phu vốn cho rằng ngươi sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, không ngờ ngươi lại dám ngấp nghé đồ của lão phu.”

“Không không, ngươi hiểu lầm…”

Lục Châu không thèm dây dưa với hắn, “Lão phu cho ngươi thời gian mười giây. Giao Vị Danh ra, nếu không sẽ rút long cân của ngươi.”

“. . .” Ứng Long buồn khổ muốn khóc. Hắn đành phải thành thật nói:

“Ma Thần lão huynh, việc này không thể trách ta nha. Vũ khí của ngươi quá trơn, ta vừa cầm chơi một chút nó đã trượt khỏi tay ta mà rơi xuống vực sâu rồi!”
Chương 2142 Vị Danh thăng cấp

“? ? ?” Lục Châu trừng to mắt nói: “Ngươi làm mất Vị Danh của lão phu?!”

“Đâu phải làm mất, tự nó chạy đó. Nó.. nó ở ngay bên dưới…” Ứng Long nói năng lộn xộn.

Lục Châu nhìn chằm chằm Ứng Long, thử cảm nhận vị trí của Vị Danh, quả thật đúng là không có trên thân Ứng Long.

Hắn cúi đầu nhìn xuống tinh hà mênh mông bên dưới. “Ứng Long, dù có rút hết long cân của ngươi cũng không đền nổi Vị Danh. Ngươi định bồi thường cho lão phu thế nào?”

Ứng Long chột dạ giải thích: “Ta đã thử đi xuống dưới tìm nó, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xuống thêm một bước. Lực lượng đại địa bên dưới quá mức hùng hậu.”

Lục Châu nói: “Vị Danh không chỉ là hư cấp, nó là thần binh lợi khí có thể phá tan bất kỳ tầng phòng ngự nào.”

“. . .” Lợi hại vậy sao?

Ứng Long vội nói: “Ma Thần lão huynh, ngươi là chủ nhân của nó, hay ngươi thử gọi nó về xem? Nó có linh tính mà, hẳn là có thể trở về.”

“Hẳn là?” Lục Châu nhìn chằm chằm Ứng Long.

Toàn thân Ứng Long run lên, uỷ khuất nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi muốn ta làm gì cũng được hết, ta thật sự không còn cách nào.”

Lục Châu trầm ngâm một lát rồi nói: “Cửu liên thế giới đang gặp nguy cơ bị hung thú xâm lấn, ngươi là kẻ đứng đầu Long tộc, nắm giữ bản lĩnh uy hiếp toàn bộ hung thú trong thiên hạ. Khi Thái Hư sụp đổ, mâu thuẫn tranh giành địa bàn giữa nhân loại và hung thú chắc chắn sẽ bộc phát…”

“Việc này cứ giao cho ta.” Hai mắt Ứng Long sáng lên, vỗ ngực nói.

“Thái Hư, bí ẩn chi địa và cửu liên rộng lớn như vậy, ngươi làm được không?” Lục Châu không hy vọng hắn hứa hẹn chuyện không làm được.

Ứng Long lộ vẻ xấu hổ nói: “Ừm… đúng là rất khó khăn.”

Lục Châu nói: “Mạnh Chương và ngươi đều là Long tộc, ngươi đến thuyết phục hắn đi.”

“Hả?” Ứng Long giật mình hô.

“Hửm?” Lục Châu cao giọng lườm hắn.

Thấy tình thế không ổn, Ứng Long lập tức cắn răng nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.”

Đúng là nghiệp chướng mà.

Có Ứng Long và Mạnh Chương uy hiếp hung thú, tuy không thể khiến nhân loại và hung thú hoà bình với nhau nhưng ít nhất sẽ không bộc phát chiến tranh cỡ lớn. Giám Binh là giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội, cũng là fan hâm mộ của Ma Thần, Tư Vô Nhai kế thừa Hoả thần Lăng Quang, cũng có thể lên tiếng hỗ trợ. Chấp Minh hoá thân thành Thất Lạc Chi Quốc, quan hệ rất tốt với Bạch Đế, ít nhất sẽ không tham dự trận chiến này. Cuộc chiến này nhân loại tạm thời đủ lực bảo vệ mình.

Thấy gương mặt Ứng Long không quá tình nguyện, Lục Châu hỏi: “Ngươi không muốn làm?”

Ứng Long thề thốt phủ nhận: “Làm gì có, ta nhất định sẽ dùng cách này để lấy công chuộc tội.”

Lục Châu gật đầu đáp: “Lão phu sẽ không làm chậm trễ việc tu hành của ngươi, chỉ cần ngươi ra mặt làm tốt hai việc này là được, những chuyện khác lão phu sẽ không hỏi tới. Nhưng nhớ kỹ, lão phu hận nhất kẻ nói không giữ lời.”

“Bản thần dù gì cũng là người đứng đầu Long tộc, nói lời sẽ giữ lời. Ta cũng không muốn làm Vị Danh rơi mất đâu, cũng may Ma Thần lão huynh chịu dùng hai việc này để tha thứ cho ta. Ta đảm bảo sẽ hoàn thành thật tốt.”

“Vậy được.” Lục Châu hài lòng gật đầu. “Ngươi tránh ra.”

Ứng Long nghi hoặc không hiểu Lục Châu muốn làm gì nhưng vẫn đứng tránh sang một bên.

Lục Châu đi tới chỗ hắn vừa đứng, nhắm mắt lại bắt đầu cảm ứng Vị Danh, trong cơ thể bắt đầu điều động lực lượng Thiên Đạo.

Lực lượng Thiên Đạo vốn là lực lượng lấy được từ vực sâu, nay trở về nơi này như cá vào trong nước, lực lượng nhanh chóng lan toả như thiên la địa võng, bao trùm toàn bộ vực sâu.

Hai mắt Lục Châu hoá thành màu xanh lam, thị lực tăng tiến đến độ mạnh chưa từng có, Lục Châu nhìn thấy một quang điểm trong tinh hà, cuối cùng khoá chặt một nguồn sáng quen thuộc.

Tại quang điểm đó, hắn cảm giác được sự tồn tại của Vị Danh.

Lục Châu gọi khẽ một tiếng: “Vị Danh.”

Chỉ thấy Vị Danh xoay tròn trong hư không mấy vòng rồi dừng lại. Lục Châu cảm giác được trong vực sâu có một quang đoàn cực nóng đang bao bọc lấy nó, trông như một cái hoả lò.

Gì đây? Lục Châu nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ hư cấp còn chưa phải là cấp cuối cùng?

Cảm ứng giữa hắn và Vị Danh vẫn tồn tại, thậm chí càng thêm khắng khít. Nhưng Vị Danh vẫn không trở về thì chỉ có một cách để giải thích, nó đang được rèn đúc, càng lúc càng mạnh dần lên.

Lục Châu mở mắt ra, không triệu hoán nữa. Ứng Long dè dặt hỏi: “Tìm về được chưa?”

Lục Châu lắc đầu. Ứng Long lại thở dài một tiếng, xem ra không còn cách nào cứu vãn.

“Ngươi đi cùng lão phu đến Thôn Than một chuyến.” Lục Châu nói.

“Được.”

Lục Châu đạp không bay vọt lên miệng vực, Ứng Long đã lấy lại được Thiên Hồn Châu, hoá thành hư ảnh theo sát phía sau.

. . .

Tại Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than.

Lục Châu và Ứng Long xuất hiện ở gần đó, nhìn toà Thiên Khải Chi Trụ cao ngất vào trong mây, Ứng Long cảm khái nói: “Không biết còn chống đỡ được bao lâu.”

Hắn vừa nói xong, phía chân trời xa xôi truyền đến tiếng vang ầm ầm như sét đánh.

Ứng Long cau mày: “Miệng ta linh dữ vậy sao?!”

Lục Châu nhìn về phía tiếng sấm nói: “Đại Uyên Hiến?”

“Không thể nào, Đại Uyên Hiến là cây trụ kiên cố nhất trong số mười cây, nếu nó xảy ra vấn đề thì Thái Hư chắc chắn sẽ sụp đổ ngay.”

Lục Châu chỉ tay về phía Thiên Khải Chi Trụ Thôn Than nói: “Giải quyết chuyện trước mắt đi đã rồi tính.”

Ứng Long gật đầu bay tới. Khi hắn xuất hiện phía trên Thiên Khải Chi Trụ, mê vụ đột nhiên rung động, hai vầng nhật nguyệt xuất hiện, toàn bộ Thôn Than sáng như ban ngày.

“Là ta đây.” Ứng Long thản nhiên nói.

“Ứng Long?” Mạnh Chương kinh ngạc nói, “Tìm ta làm gì?”

“Thiên Khải Chi Trụ sắp sập rồi, chỗ này không thích hợp để trấn thủ nữa. Hiện nay nhân loại và hung thú đại chiến rất căng thẳng, ngươi và ta phải ngăn việc này lại.”

Mạnh Chương đương nhiên cũng biết nhưng lại lắc đầu nói: “Tất cả đều là vận mệnh. Những nhân loại đáng ghét kia nên nếm chút khổ sở đi thôi.”

“Không thể nói như thế. Thái Hư mà sập thì hung thú trong bí ẩn chi địa biết đi về đâu? Đến lúc đó ngay cả ngươi cũng sẽ bị chôn ở dưới này. Hiện tại cửu liên thế giới có Ma Thần đứng đầu, thay vì giằng co với nhân loại, chúng ta tìm cách xử lý vấn đề chỗ ở vẫn tốt hơn.”
Chương 2143 Không mất mặt rồng

Nghe nhắc tới Ma Thần, Mạnh Chương lập tức không vui: “Hừ, ân oán giữa ta và Ma Thần đã thanh toán xong.”

“Nể mặt ta đi.” Ứng Long cười nói, “Ta đã nói với Ma Thần rồi, nhân loại và hung thú nên chung sống hoà bình mới phải, nhân loại ở cửu liên sẽ không làm khó hung thú, vạn vật sinh linh trong thiên địa lý ra nên đoàn kết đối kháng với tràng tai nạn này mới phải.”

Mạnh Chương kinh ngạc nói: “Ngươi thành chó săn cho Ma Thần từ bao giờ thế?!”

Ứng Long bực mình, cao giọng hô: “Chú ý lời của ngươi nha, ai là chó hả?!”

“Hắn là nhân loại ti tiện, chúng ta là long tộc cao quý, sao có thể đánh đồng?” Mạnh Chương nói.

“Im miệng!”

Ứng Long đột nhiên tức giận, thân thể hư hoá biến thành hình rồng gầm lên một tiếng, há miệng phun ra một vòng xoáy đánh về phía Mạnh Chương.

Cuồng phong tàn phá khắp nơi. Mạnh Chương cũng há mồm phun ra phong vũ, hai thần long giao chiến trên bầu trời khiến vô số hung thú bên dưới sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Sau mấy hiệp, Ứng Long từng bước chiếm cứ tiên cơ, long tức bao trùm Thôn Than, hàn ý cực hạn bức lui Mạnh Chương.

“Một tên thần quân nho nhỏ cũng dám chọc tức bản thần!” Dù hai bọn hắn vẫn chưa khôi phục tu vi nhưng cấp bậc của Ứng Long vốn hơn xa Mạnh Chương.

Khi đôi bên đang chiến đấu tới lúc kịch liệt nhất, thân thể nhỏ bé của Lục Châu đột nhiên xuất hiện đứng chắn giữa bọn hắn, nhàn nhạt lên tiếng: “Dừng tay.”

Ứng Long và Mạnh Chương lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé như con kiến, toàn thân đắm trong lam quang này.

“Ma Thần?” Mạnh Chương nhíu mày nói.

“Hắn không chịu nghe lời, bản thần phải giáo huấn hắn một trận.” Ứng Long hừ lạnh.

“Bây giờ là lúc cần dùng người, không nên ra tay quá trớn.” Lục Châu quay đầu nhìn về phía Mạnh Chương. “Kế hoạch người phát ngôn là biện pháp tốt nhất để hoà hoãn mối quan hệ giữa nhân loại và hung thú. Nếu ngươi muốn chết thì bây giờ lão phu có thể thành toàn cho ngươi.”

Mạnh Chương không nói gì, hắn có thể cảm giác được Ma Thần càng thêm cường đại hơn trước.

“Đại Uyên Hiến hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu không nhanh chân lên thực hiện kế hoạch, đợi đến khi Thái Hư sụp đổ sẽ không màng đến bất kỳ quy tắc nào, đến lúc đó ngươi sẽ bị nện thành thịt nát.”

Mạnh Chương: “… Bản thần có thể tìm đến một vùng đất thất lạc.”

Ứng Long mắng: “Ngươi là thiên chi tứ linh, duy trì cân bằng trong thiên hạ là nhiệm vụ của ngươi, muốn lâm trận bỏ chạy sao?”

“Ừ đó thì sao? Đại nạn lâm đầu, thân ai nấy lo!” Mạnh Chương dấm dẳng nói.

“Lo cái rắm!” Ứng Long lại mắng: “Thái Hư sụp đổ, quy tắc vẫn lạc, ngươi cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục sống sót?”

Hai vầng nhật nguyệt chậm rãi nhắm lại, Mạnh Chương hoá thành hình người xuất hiện trước mặt Lục Châu. Ứng Long cũng hoá lại thành người.

Mạnh Chương nói: “Không phá giải được ràng buộc thì ai cũng phải chết thôi!”

“Đã biết sẽ chết, vậy sao lúc mới sinh ra ngươi không tự sát luôn đi?” Ứng Long lườm hắn một cái.

“. . .”

Ầm ầm ầm!

Nơi xa lại truyền đến tiếng vang rung động. Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt.

Trong hình ảnh, Tư Vô Nhai vừa nhìn thấy sư phụ đã nói ra một câu khiến hai đại thần long kinh hãi: “Sư phụ, không ổn rồi, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến nứt ra!”

Lục Châu nhíu mày nói: “Đó là Thiên Khải Chi Trụ kiên cố nhất, theo lý thuyết phải chống cự đến cuối cùng mới đúng, vì sao lại sụp đổ trước?”

“Đồ nhi cũng rất hoang mang nên đang tìm hiểu tin tức, Đại Uyên Hiến lý ra không nên sập mới đúng, e là có người cố ý nhúng tay vào.”

Lục Châu nghĩ tới trận chiến giữa mình và Đồ Duy Đại Đế từng khiến Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, bèn hỏi: “Có Đại Đế giở trò?”

“Việc này chưa thể khẳng định, cần phải điều tra kỹ càng mới nói được, nhưng mà…” Tư Vô Nhai nhẹ giọng nói, “Thật ra có điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Thái Hư sụp đổ là điều tất nhiên. Vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này là hung thú trong bí ẩn chi địa và Thái Hư đang di chuyển đại quy mô, nhân loại trong cửu liên đang gặp nguy hiểm. Nếu đồ nhi không tính sai thì vô số hung thú đang phát động tấn công lên toàn bộ cửu liên giới.”

Ứng Long nghe vậy lập tức nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau làm việc thôi.”

Thân ảnh loé lên, hắn bay tới tóm lấy cánh tay Mạnh Chương lôi đi: “Đi mau.”

Mạnh Chương ban đầu còn có chút không tình nguyện, bị Ứng Long năm lần bảy lượt kéo đi mới nhăn nhó rời khỏi Thôn Than.

“Thiệt là mất mặt quá sức…” Hắn lẩm bẩm nói.

Ứng Long thì thầm đáp lại. “Không sao, đang ở hình người, mất mặt người thôi, không mất mặt rồng.”

“. . .”

Lục Châu cắt đứt hình ảnh, cấp tốc mang theo hai đại thần long bay về phía phù văn thông đạo gần nhất.

. . .

Cùng lúc đó.

Tu hành giới cửu liên và tu hành giả Thái Hư đạt thành thống nhất, cùng nhau chung tay chống cự lại đám hung thú xâm chiếm lãnh địa. Đương nhiên bên cạnh đó cũng có một số tu hành giả Thái Hư ngạo mạn còn chút thành kiến không chịu hợp tác với cửu liên.

Tại kim liên giới, Mê Vụ Sâm Lâm và Nguyệt Quang lâm địa đã phủ đầy đủ loại phi cầm tẩu thú.

Tu hành giả kim liên đã dựng nên một phòng tuyến ở phía tây. Vô số người bay tới bay lui, không ngừng truyền về tin tức từ tiền tuyến.

“Thánh Thiên Các đã biết việc này chưa?”

“Đã có người đi báo, hoàng thất phái tinh binh tới tiền tuyến nhưng vẫn không đủ nhân lực, loại tình cảnh này chỉ có Chí Tôn mới trấn áp nổi.”

“Đừng diệt đi uy phong của chúng ta. Thực lực kim liên giới tiến bộ nhanh hơn các giới khác nhiều.”

Vừa nói xong, trên không trung có một đám phi cầm khổng lồ bay vọt tới, tấn công vào phòng tuyến của nhân loại.

Máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ mặt đất, không rõ là của nhân loại hay hung thú. Cảnh tượng chiến đấu này cũng xuất hiện khắp cửu liên.

Ở hậu phương, Nam Cung Vệ quan sát tình hình chiến đấu, lo lắng nói: “Nhân lực không đủ.”

Một con cự thú đâm sầm vào tường thành. Rắc ——

Tường thành nứt ra, đám tu hành giả giật mình bay vọt lên không trung.

“Trận pháp không kiên trì được bao lâu nữa, Nam tông chủ, người của Thánh Thiên Các bao giờ mới đến vậy?” Một tu hành giả máu me khắp người hỏi.
Chương 2144 Đại chiến mở màn

Nam Cung Vệ nói: “Yên tâm, loại chuyện này Thánh Thiên Các sẽ không ngồi yên mặc kệ, chúng ta cố gắng kháng trụ qua trận này!”

Nam Cung Vệ chỉ huy tác chiến, phía nam càng lúc càng có nhiều tu hành giả bay tới dung nhập vào đội ngũ phòng thủ.

Đúng lúc này, có người cao giọng nói: “Mấy người chúng ta đến từ Thái Hư!”

Các tu hành giả Đại Viêm chấn động, trong lòng cũng có hơi lo lắng. Tu hành giả Thái Hư nổi tiếng ngạo mạn, chưa chắc sẽ chịu kề vai chiến đấu với mọi người.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó chứng minh lo lắng của bọn họ là dư thừa. Nhưng tu hành giả Thái Hư kia lại trực tiếp lao vào bầy hung thú mà chém giết. Từng con cự thú đổ sụp xuống trong vũng máu.

“Có chân nhân!”

“Tu hành giả cấp chân nhân thật là cường đại!”

Cứ thế, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến nứt ra đã trở thành tiếng súng khởi đầu mở màn cho cuộc chiến giữa nhân loại và hung thú.

. . .

Trong Đồ Duy điện.

Tư Vô Nhai khẽ cau mày, suy nghĩ đối sách. Tình huống chiến đấu thảm liệt nhất là ở hoàng liên, hồng liên và tử liên.

Kim liên tuy không quá lạc quan nhưng nơi đó có Ma Thiên Các, không thành vấn đề lớn.

Ngược lại năm trăm năm qua hồng liên gặp nhiều tai nạn, ngay cả tu hành giả Thiên Giới Bà Sa cũng không có, không giống như hắc liên và bạch liên có Hắc Tháp Bạch Tháp hỗ trợ chống cự.

“Người đâu.” Tư Vô Nhai gọi.

Hai tên Ngân Giáp Vệ lập tức xuất hiện trong đại điện.

“Các ngươi dẫn theo một trăm Ngân Giáp Vệ đi tới hồng liên, chi viện cho nhân loại.”

Tên Ngân Giáp Vệ giật mình, hơi do dự nói: “Điện thủ, việc này… e là không ổn.”

“Cứ làm đi.”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm ——

“Không có ý chỉ của Thánh Điện, ai cũng không được phép tự ý điều động Ngân Giáp Vệ, Huyền Giáp Vệ và Thánh Điện Sĩ.” Trong nháy mắt, một thân ảnh từ bên ngoài vọt vào đại điện, xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai, mỉm cười nói.

Tư Vô Nhai không hề bất ngờ, chỉ cười nhạt đáp: “Ôn Chí Tôn, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”

Ôn Như Khanh vui vẻ nói: “Đại Đế có chỉ, khi thiên hạ náo động, lực lượng của thập điện không được tự ý rời khỏi Thái Hư.

“Việc này ta sẽ tự mình nói rõ ràng với Đại Đế. Nhân loại đang đối mặt với nguy cơ cực lớn, nếu chúng ta không ra mặt, chỉ e toàn bộ sinh linh đều đồ thán.”

“Không cần ngươi nhọc lòng.” Ôn Như Khanh cười ha hả nói, “Nhân loại có vận mệnh của mình, cuộc chiến giữa nhân loại và hung thú là điều tất nhiên, tuân theo pháp tắc tự nhiên mà thôi.”

Lời này nghe rất chói tai, tựa như bọn hắn không hề coi mình là nhân loại.

“Ngươi muốn đứng nhìn nhân loại bị hung thú chà đạp?” Tư Vô Nhai nghiêm túc nói.

“Có sinh thì có tử.”

“Bọn hắn chết thì ngươi có chỗ tốt gì? Không phải là vì Thái Hư sắp sụp đổ nên các ngươi muốn để hung thú trợ giúp các ngươi dọn sẵn chỗ ở đó chứ?” Tư Vô Nhai hỏi.

Nào ngờ Ôn Như Khanh lại khinh thường nói: “Bản Chí Tôn sao có thể để cửu liên vào mắt. Bọn hắn có huy hoàng cỡ nào cũng không so được với Thái Hư.”

Tư Vô Nhai gật đầu tán đồng: “Thái Hư rộng lớn, đương nhiên là nơi huy hoàng nhất thế gian này. Nhưng… Thái Hư rồi sẽ sập thôi.”

“Trời còn người còn, trời vong người vong.” Ôn Như Khanh nhẹ giọng nói, tựa như muốn đồng quy vu tận.

Tư Vô Nhai bật cười: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, thật xin lỗi, ta không thể làm việc theo ý nguyện của ngươi.”

Nói xong Tư Vô Nhai vung tay lên. Hai tên Ngân Giáp Vệ sửng sốt nhìn Ôn Như Khanh, lại nhìn Tư Vô Nhai, không biết nên nghe lệnh ai.

Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Từ bao giờ mà Đồ Duy điện trở thành chó săn cho Thánh Điện rồi?”

Hai tên Ngân Giáp Vệ nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, khom người nói: “Vâng!”

“Bản Chí Tôn xem ai dám đi?!” Ôn Như Khanh quát lên.

Vừa nói xong, thân hình Tư Vô Nhai bốc lên hoả diễm, dưới tác dụng của chân hoả, hoả diễm càng lúc càng tinh thuần, ngay cả tấm mặt nạ trên mặt hắn cũng bốc cháy rừng rực.

Không gian bốn phía đều bị một cỗ lực lượng nhàn nhạt bao trùm, hoả diễm đi đến đâu đều như thuỷ triều rung động đến đó.

Ôn Như Khanh nhướng mày nói: “Hỏa thần?”

“Ôn Chí Tôn, lúc này mà đánh nhau thì cả hai chúng ta đều không có chỗ tốt gì.”

“Đừng nói ngươi là hậu duệ của Hỏa thần, cho dù là chính Hỏa thần thì bản Chí Tôn cũng không để ngươi vào mắt.”

Ôn Như Khanh đánh ra một đạo quyền cương, quyền cương xuyên toa trong hư không, kéo thành một vết nứt không gian đen ngòm, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai.

Hư ảnh Tư Vô Nhai vọt về phía sau tránh né, ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt lực lượng kia không còn một mống.

Ôn Như Khanh âm thầm kinh ngạc: “Tạo hoá?”

Đây là một loại đại quy tắc. Sự tồn tại của thiên địa vạn vật đều là tạo hoá, sáng tạo diễn hoá thành tạo hoá, lấy thiên địa làm đại lô để dung luyện tạo hoá.

Ôn Như Khanh hừ một tiếng: “Hôm nay ta phải xem xem đệ tử của Ma Thần rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng!”

Ngay khi dưới chân Ôn Như Khanh vừa xuất hiện liên toạ, một đạo thanh âm uy nghiêm từ trong không trung truyền tới ——

“Để hắn đi đi.”

Thân thể Ôn Như Khanh cứng đờ, vội hỏi: “Vì sao thế?”

“Phục tùng mệnh lệnh.”

Ôn Như Khanh bực tức thu hồi liên toạ, tức giận đến vung tay hừ lạnh một tiếng.

Tư Vô Nhai chắp tay nói với không trung: “Đa tạ Đại Đế.”

Ôn Như Khanh liếc mắt nhìn Tư Vô Nhai, cười khẩy nói: “Ngươi cho rằng mình rất thông minh? Cho rằng Ma Thần là đệ nhất thiên hạ?”

Nói xong hắn không thèm ngó ngàng Tư Vô Nhai thêm một lần, quay đầu rời khỏi Đồ Duy điện.

Nhìn theo bóng lưng Ôn Như Khanh, Tư Vô Nhai thản nhiên cười đáp: “Ta không thông minh. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi đang ấp ủ âm mưu gì không?”

Thân ảnh Ôn Như Khanh dừng lại một thoáng, sau đó khẽ hừ lạnh, hư ảnh loé lên rồi biến mất.

Tư Vô Nhai quay đầu nhìn sang hai tên Ngân Giáp Vệ bên cạnh, nói: “Còn thất thần làm gì?”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Tư Vô Nhai không ở lại Đồ Duy điện mà đi tới Hi Hòa điện.

. . .
Chương 2145 Cứu viện kim liên

Trong Hi Hòa điện.

Dạo gần đây trạng thái tinh thần của Lam Hi Hoà không được tốt. Sau khi Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, nàng đã thử mọi cách để chữa trị nhưng hoàn toàn thất bại.

Lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm: “Điện thủ Đồ Duy điện đến.”

“Mời vào.”

Được thị nữ dẫn đường, Tư Vô Nhai tiến vào trong đại điện, cười chào: “Tham kiến thánh nữ.”

Lam Hi Hoà xấu hổ nói: “Ngươi đừng giễu cợt ta, nghe nói Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, tình hình thế nào rồi?”

Tư Vô Nhai nói: “Vấn đề không lớn, ngược lại thái độ của thánh nữ mới là mấu chốt.”

“Ta có thể có thái độ gì?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi.

“Hẳn là thánh nữ đã nghe nói tới kế hoạch người phát ngôn, nay nhân loại đang đối mặt với nguy cơ to lớn, thánh nữ định tiếp tục ở lại Thái Hư để trấn thủ toà Thiên Khải Chi Trụ chắc chắn sẽ sụp đổ này sao?”

“Ý của ngươi là..?”

“Bạch Tháp.” Tư Vô Nhai mỉm cười nói, “Bọn hắn đang rất cần thánh nữ.”

Lam Hi Hoà ngơ ngẩn, ý tứ của hắn là nàng nên rời khỏi Thái Hư, đến Bạch Tháp.

“Những điện khác thì sao?”

“Bọn hắn đồng ý thì có nơi để tị nạn, không đồng ý thì tự sinh tự diệt. Gia sư không phải chúa cứu thế.” Tư Vô Nhai đáp.

Một trăm ngàn năm qua đã tạo thành quan niệm cố hữu, muốn đám tu hành giả Thái Hư đứng về phía Ma Thần là việc khó khăn vô cùng. Nếu không phải Lam Hi Hoà biết Lục các chủ thì có lẽ nàng đã giống như những người khác, không hề do dự đứng về phía Thánh Điện và Minh Tâm Đại Đế.

Trầm ngâm một lát, Lam Hi Hoà gật đầu nói: “Chỉ hy vọng ta không lựa chọn sai.”

“Rất vui được hợp tác với thánh nữ.”

Tư Vô Nhai vừa dứt lời, bên ngoài đại điện truyền tới tiếng cười ha hả: “Thất sư huynh!”

Tư Vô Nhai xoay người nhìn lại, thấy Chư Hồng Cộng gương mặt hồng hào và Giám Binh đang tiến vào. Chư Hồng Cộng đi thẳng tới chỗ hắn, giang tay ra muốn ôm một cái.

“Thất sư huynh, ta nhớ huynh muốn chết!”

Tư Vô Nhai liền lui lại đẩy hắn ra. “Cách xa ta ra một chút…”

“Thất sư huynh, khoảng thời gian trước khi huynh mất ta đã khóc không ít lần, huynh không thể vô lương tâm như vậy nha!”

Giám Binh tròn mắt nhìn cảnh tượng này, mà Lam Hi Hoà thì chẳng mấy kinh ngạc. Nàng đã hiểu rõ tính tình của Chư Hồng Cộng nên chỉ thở dài một tiếng.

Giám Binh cười hắc hắc nói: “Bái kiến thất tiên sinh.”

“Ngươi chính là Bạch Hổ, giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội?”

“Vâng. Không ngờ ta lại nổi danh như vậy.”

Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vừa hay, các ngươi đi theo ta một chuyến đến Thượng Chương.”

“Đi đến đó làm gì?” Chư Hồng Cộng hỏi.

“Xem hai vị sư muội lĩnh ngộ đại đạo thế nào. Chờ sau khi tất cả mọi người hoàn thành lĩnh ngộ, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”

“Vì sao?”

Lam Hi Hoà đáp: “Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, Thái Hư e là không chèo chống được quá lâu.”

“. . .”

Chư Hồng Cộng và Giám Binh sững sờ tại chỗ.

. . .

Cùng lúc đó, ở phía tây kim liên, tại phòng tuyến của nhân loại.

Nơi này máu chảy thành sông, tiên huyết của nhân loại và hung thú đã nhuộm đỏ cả tường thành.

Tu hành giả Thái Hư cao giọng nói: “Tu hành giả Đại Viêm nghe đây, phát hiện có thánh hung đang tiến về nơi này, tất cả mọi người bỏ thành, lu về sau ba ngàn dặm.”

Vẻ mặt Nam Cung Vệ buồn bã nhìn quang cảnh hoang tàn xung quanh. “Thật sự phải lui sao?”

“Thánh hung đến gần, chúng ta làm gì còn lựa chọn khác!”

“Nhưng chúng ta còn chưa cố gắng hết sức. Nếu bây giờ lui lại, vô số lê dân bách tính trong thành phải làm sao đây?”

“Ngươi nói hay như vậy, sao không tự mình ra ngoài chống cự hung thú đi?” Tu hành giả Thái Hư cau mày nói.

Nam Cung Vệ á khẩu không thể đáp lời. Hắn không có năng lực này, nhưng đám người Thái Hư rõ ràng là còn chưa tận lực.

Phành phạch phành phạch…

Trên bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện một con Hắc Ly lục trảo, thân dài mấy ngàn trượng, đôi cánh nó trải rộng cả thiên địa.

“Đi!” Tu hành giả Thái Hư kia ra lệnh một tiếng, dẫn đầu mọi người bay lùi về sau.

Nam Cung Vệ trừng mắt nhìn Hắc Ly khổng lồ với vẻ bất đắc dĩ. Trong thành, có lão nhân và tiểu hài ngồi bệt dưới đất khóc kêu cứu mạng, có phụ nhân mang thai tựa người vào chân tường, vẻ mặt thống khổ.

Chính lúc hắn còn đang do dự, Hắc Ly lục trảo đã dẫn theo trăm vạn hung thú bay về phía toà thành trì.

Ngaoooo ——

Tiếng kêu của nó chấn động thiên không, sóng âm khiến mái nhà của ngàn vạn toà kiến trúc bị thổi bay mất. Đám tu hành giả và dân chúng Đại Viêm tuyệt vọng nhìn về phía đàn hung thú.

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một quang mang điềm lành đang bay lướt tới. Một thân ảnh đứng trên lưng nó trầm giọng quát:

“Toàn bộ hung thú không được đến gần thành trì của nhân loại!”

Thanh âm kia vang dội hữu lực, đám dân chúng và tu hành giả Đại Viêm đang tuyệt vọng bỗng chốc ngẩng đầu, mừng rỡ hô lên:

“Là Bạch Trạch!”

“Các chủ Thánh Thiên Các tự mình giá lâm!”

Tiếng reo hò vang khắp tiền tuyến, sĩ khí lập tức dâng cao, đám người nhìn về phía Lục Châu bằng ánh mắt sùng bái.

“Bái kiến Cơ tiền bối.”

Đám tu hành giả Thái Hư sợ hãi co lại thành một đoàn, ngần ngại nhìn về phía Lục Châu. Sở dĩ bọn hắn tham dự kế hoạch người phát ngôn là vì Thánh Điện vẫn luôn án binh bất động, Ma Thần dù thiện hay ác thì ít ra vẫn có hành động, dù sao vẫn tốt hơn là ở lại Thái Hư ngồi chờ chết.

Nay nhìn thấy Ma Thần, mọi kiêu ngạo của bọn hắn đều tiêu tán, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nam Cung Vệ hưng phấn bay tới trước mặt Lục Châu, kích động nói: “Bái kiến Cơ tiền bối.”

Lục Châu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi là đệ tử Vân Thiên La.”

“Vâng vâng. Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Cơ tiền bối lại càng lúc càng trẻ tuổi, càng thêm oai hùng.”

“Khoảng thời gian này đều do ngươi dẫn dắt tu hành giả Đại Viêm trấn thủ tiền tuyến?”

Nam Cung Vệ gật đầu nói: “Khiến Cơ tiền bối chê cười. Chút tu vi của ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, bây giờ thánh hung đến gần, chúng ta không còn cách nào chống cự, chỉ tội cho các bách tính sống trong thành.”

Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”

Hắn quay đầu, trầm giọng nói: “Còn thất thần cái gì?”

Phía hậu phương, hai đạo hư ảnh vạch phá bầu trời bay tới, đám tu hành giả đều cảm giác được có sinh vật cường đại đang đến gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK