Hihi đa tạ kim chủ clrscrduc đã donate cho truyện ạ. (๑˃ᴗ˂) ﻭ
Tàn ảnh lướt qua mặt biển, đánh ra một chưởng.
Vu Chính Hải cũng tung chưởng đối ứng. Ầm!
Nhìn Vu Chính Hải lại bị đánh bay, gã cười tán thưởng: “Một con kiến ngoan cường. Vốn cho là nhiệm vụ lần này sẽ rất buồn tẻ vô vị. Cũng may lần này thú vị hơn ta tưởng tượng.”
Gã biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện sau lưng Vu Chính Hải, mỉm cười nói:
“Đáng tiếc ta lại đang gấp, không có thời gian chơi với ngươi. Kết thúc thôi!” Hắc liên nở rộ xoay tròn đánh tới.
Vu Chính Hải hét lớn một tiếng, bộc phát ra năng lực của Mệnh Quan thứ nhất, toàn thân đỏ bừng dung hợp với pháp thân.
Hắc liên đụng vào thân thể Vu Chính Hải, đồng thời một chưởng lại đánh tới. Toà kim liên co rụt lại, tiến vào bên trong đan điền khí hải.
“A? Dùng mạng để bảo vệ Mệnh Cách?”
Ùm!
Vu Chính Hải rơi thẳng vào trong biển. Nước văng tung toé.
Tu hành giả mặc ngân giáp khẽ cảm ứng khí tức sinh mệnh của con kiến này, phát hiện đã không còn khí tức.
Gã hài lòng gật đầu nói: “Đồ ngu muội, dùng mạng bảo vệ Mệnh Cách, nhưng không còn mạng thì Mệnh Cách còn có tác dụng gì?”
Gã ngẩng đầu nhìn lên không trung, phán đoán thời gian rồi lẩm bẩm: “Khương lão chắc là đang gấp. Xem ra việc điều tra dị tượng ở kim liên giới có lẽ không vô ích như ta tưởng.”
Xác nhận đối phương không còn khí tức, tu hành giả mặc ngân giáp bắt đầu bay khắp nơi tìm kiếm dị tượng.
. . .
Cùng lúc đó, trong đạo trường Nam Sơn.
Lục Châu đã nghỉ ngơi nửa ngày. Tần Nhân Việt đi tới đi lui nói: “Đúng thật là đâm lủng tời rồi…”
“Người trong Thái Hư đâu có nhận ra ngươi, ngươi cần gì phải sợ hãi?” Lục Châu nói.
Thái Hư biết rõ thanh liên có tứ đại chân nhân, nhưng lại chẳng quan tâm đó là những ai.
Tần Nhân Việt nói: “Nhưng mà nữ tử kia nhận ra huynh đó.”
“Lão phu không tìm bọn hắn tính sổ là may rồi, bọn hắn còn dám tới?”
“. . .”
“Bây giờ không phải là lúc sĩ diện, ta cũng không lo lắng cho Lục huynh, nhưng còn những người khác trong Ma Thiên Các thì sao?” Tần Nhân Việt nói.
Nghe được lời này, Lục Châu trầm mặc. Hắn có thể thoải mái tránh né đám người này, nhưng các đồ đệ thì sao? Hắn đã mất đi một đồ đệ, sai lầm này không thể tái phạm nữa.
Lục Châu gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
“Lục huynh chịu nghe là tốt lắm rồi, ta có một chỗ rất thích hợp để Lục huynh tu hành…”
“Không cần đâu.” Lục Châu đứng dậy, “Lão phu có một nơi khác càng thích hợp hơn.”
“Ý của huynh là?”
“Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, không có nơi nào thích hợp để tu hành hơn nơi đó.”
Tần Nhân Việt vốn định khuyên Lục Châu cẩn thận, nhưng nghĩ lại Lục Châu là đại chân nhân, đánh không lại vẫn có thể chạy. Thái Hư có quá nhiều thủ đoạn, chỉ có ẩn nấp trong bí ẩn chi địa mới có thể ứng phó.
Chủ yếu nhất chính là, vào bí ẩn chi địa có thể tích luỹ được nhiều tài nguyên hơn, chẳng hạn như Mệnh Cách Chi Tâm.
“Cũng tốt, nếu huynh muốn đến bí ẩn chi địa thì nên tránh khu vực Thiên Khải Chi Trụ và khu vực hạch tâm.” Tần Nhân Việt nói.
“Trong khu vực hạch tâm mới có Mệnh Cách Chi Tâm thượng phẩm.”
“. . .” Tần Nhân Việt khẽ mắng một câu trong lòng, sau đó không nói đề tài này nữa. “Đương nhiên, đương nhiên.”
Lục Châu đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: “Lão phu phải trở về rồi.”
“Được.” Lần này Tần Nhân Việt không giữ hắn lại. Nhìn thân ảnh Lục Châu rời khỏi đạo trường, Tần Nhân Việt không khỏi nói thêm một câu:
“Lục huynh bớt đau buồn.”
Lục Châu không quay đầu lại, cũng không đáp lời, hư ảnh loé lên rồi biến mất.
. . .
Hoàng hôn buông xuống trên kim liên giới.
Bên bờ Vô Tận Hải, sóng biển dạt vào bờ. Nước biển băng lãnh thấu xương lúc trước đã trở về như cũ, máu tươi cũng bị cuốn đi không còn một mảnh.
Mấy tu hành giả đứng thưởng thức vạt nắng cuối cùng đang dần tắt.
Đúng lúc này, một tu hành giả mặc ngân giáp từ ngoài biển lướt vào bờ, lên tiếng hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy dị tượng trên Vô Tận Hải không?”
“Dị tượng? Không có.”
“Trước đó nước biển bị nhuộm đỏ có tính là dị tượng không?”
Tu hành giả mặc ngân giáp kia mỉm cười nói: “Đương nhiên là tính. Có thấy đám hải thú không?”
“Có rất nhiều hải thú kéo tới, một con hải thú lớn nhất đã bơi về phương đông.”
“Đa tạ.” Gã chắp tay nói.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ta thử thời vận, muốn tìm Mệnh Cách Chi Tâm.”
Đám người nghe vậy gật đầu.
Tu hành giả mặc ngân giáp lại hỏi: “Hiện tại người có tu vi cao nhất trong kim liên giới là ai?”
“Không phải chứ huynh đệ, việc này mà ngươi cũng không biết?”
Gã cười đáp: “Đúng thật là không rõ.”
Đám tu hành giả đề phòng lùi về sau một bước. “Ngươi thật sự không biết?”
Tu hành giả mặc ngân giáp cảm thấy biểu tình của bọn hắn có hơi không ổn, bèn hỏi: “Không biết cũng là sai sao?”
“Ngươi là người ngoại tộc!”
Tu hành giả mặc ngân giáp cảm thấy phí thời gian, bàn tay khẽ đẩy về phía trước khiến đám người quỳ xuống, đổ mồ hôi đầm đìa. “Ta hỏi thì trả lời đi.”
“Ngươi, ngươi… quả nhiên là người ngoại tộc! Đại Viêm chí cao là Cơ tiền bối mà ngươi cũng không biết?”
“Cơ tiền bối?” Tu hành giả mặc ngân giáp tràn ngập nghi hoặc, thấp giọng lầm bầm, “Khương lão ơi là Khương lão, sao ngài không tự mình đến đi…”
Gã lại mỉm cười hỏi: “Vậy họ Cơ đó đang ở đâu?”
Gã vừa nói xong đột nhiên phát hiện đám tu hành giả lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía vật gì đó —— ở sau lưng gã.
Phía sau truyền tới thanh âm: “Ngươi muốn tìm sư phụ ta?”
Tu hành giả mặc ngân giáp xoay người lại nhìn, kinh ngạc nói: “Vẫn không chết?!!”
Người kia toàn thân ướt đẫm, trong mắt ẩn tàng sát ý vô cùng vô tận, Bích Ngọc Đao trên tay toả ra quang mang nhàn nhạt, chính là đại đệ tử Ma Thiên Các Vu Chính Hải!
Vu Chính Hải cầm đao bằng hai tay, đao cương dài trăm trượng chém xuống.
Tu hành giả mặc ngân giáp cười lạnh nói: “Để ta nhìn xem ngươi ương ngạnh được bao lâu!”
Gã vươn hai ngón tay lên đón đỡ đao cương. Đôi bên bắt đầu đối chiến.
Đám tu hành giả lập tức lùi về sau. “Là đại tiên sinh!”
“Đa tạ ân cứu mạng của đại tiên sinh!”
. . .
[Ting — thu hoạch được 15 người lễ bái, ban thưởng 15 điểm công đức.]
. . .
Vu Chính Hải trừng mắt chém xuống. Ầm!
Tu hành giả mặc ngân giáp phát hiện cương khí hộ thể của mình nứt ra, gã biến sắc vung chưởng đẩy Vu Chính Hải ra xa!
Chương 1732 Ta không phải thú ăn chay
Hai người tách ra. Gã đứng trên mặt nước nghiêm túc nhìn Vu Chính Hải: “Ngươi mạnh lên rồi?”
Trong mắt Vu Chính Hải đều là sát khí: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Vu Chính Hải đánh ra Đại Huyền Thiên Chưởng, tu hành giả mặc ngân giáp cũng vung chưởng đối ứng.
Sóng biển văng lên càn quét tứ phương. Hai người đồng thời tiến tiến lùi lùi.
“Ngươi đã tấn thăng hai Mệnh Quan?!” Gã trợn mắt hô lên.
Hai người kịch đấu một phen. Lực chiến hai Mệnh Quan của Vu Chính Hải đã gần bằng ba Mệnh Quan của người khác.
Kịch đấu một phen, rốt cuộc tu hành giả mặc ngân giáp hừ một tiếng nói: “Ta chơi chán rồi, chênh lệch một Mệnh Quan xa như trời với biển, từ bỏ đi!”
Ông ——
Gã gọi ra Tinh Bàn, mười tám khu vực Mệnh Cách sáng lên giữa trời, toả ra quang hoa khiếp người.
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Chân nhân.”
“Trước đó ta giấu kín tu vi là để điều tra manh mối… ngươi có thể bức ta dùng toàn lực cũng đã rất khá.”
Hư ảnh loé lên, gã vọt tới trước mặt Vu Chính Hải, Tinh Bàn đánh về phía trước.
Vu Chính Hải lăng không lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Kém một Mệnh Quan làm sao mà đánh?
Vu Chính Hải suy nghĩ rất nhanh, Bích Ngọc Đao bộc phát ra vô số đao cương hoà làm một thể với nước biển tạo thành bức tường che chắn, hắn quay đầu bay thật nhanh.
“Muốn đi?!”
Tu hành giả mặc ngân giáp bộc phát hắc quang, đâm xuyên qua vách tường đánh về phía lưng Vu Chính Hải.
Khi bàn tay gã sắp chạm vào người Vu Chính Hải, nước biển đột nhiên đông cứng lại, toàn thân gã hoá thành băng điêu.
Rắc —— ——
Hai chân Vu Chính Hải cũng bị dính chặt vào khối băng, không thể động đậy. Tầng băng kia lan tràn đến hai chân hắn thì dừng lại.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một thân ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đoan Mộc Sinh đứng trên đầu nó, trong ta cầm Bá Vương Thương, trong mắt toàn là bi thương.
“Lục Ngô? Tam sư đệ?!” Vu Chính Hải kêu lên.
Lục Ngô vừa đáp xuống tầng băng đã lập tức đánh về phía băng điêu mặc ngân giáp.
Oành!
Băng điêu bị đánh vào trong biển.
Lục Ngô lại há miệng phun ra hàn khí, hai vó đạp xuống khiến tầng băng nứt toác.
Đúng lúc này, tu hành giả mặc ngân giáp xông ra khỏi tầng băng phong, toàn thân đầy máu tươi bay vọt về phía chân trời.
Lục Ngô đạp băng nhảy tới. Đoan Mộc Sinh tức giận nói: “Dám bắt nạt đại sư huynh ta, Lục Ngô, giết hắn đi!”
Ngaooooo ——
Tiếng rống chấn động thiên địa. Tu hành giả mặc ngân giáp quay đầu tức giận nói: “Ta giết ngươi trước!”
Gã mặc kệ Lục Ngô đang xông về phía mình, nhanh như thiểm điện đánh vào người Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác ngoạm vào bắp đùi gã một cái.
Tu hành giả mặc ngân giáp đột nhiên xoay người, chém xuống một đao. Xoẹt! Đùi trái bị gã tự mình chém đứt.
Gã tiếp tục đánh tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, bàn tay lấp loé hắc quang như tử thần.
Đoan Mộc Sinh cả kinh, hai đạo tử long trên tay bộc phát, hai mắt hoá thành màu tím đen, hai tay nâng Bá Vương Thương lên chống đỡ chưởng ấn.
Oanh!
Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài, cánh tay cầm Bá Vương Thương bị chấn động đến tê liệt.
Cũng may hai con tử long bay lượn quanh người hắn rồi chui vào cơ thể, xua tan hắc sắc cương ấn. Khí tức hỗn loạn trên người Đoan Mộc Sinh từ từ lắng lại.
Tu hành giả mặc ngân giáp cả kinh nói: “Là lực lượng suy bại trong bí ẩn chi địa?”
“Hắn không sợ tử vong.”
Đằng sau lưng truyền đến thanh âm, tu hành giả mặc ngân giáp lạnh cả sống lưng. Gã quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một cái mồm khổng lồ đỏ như huyết động đớp về phía mình.
Oàm!
“Rất lâu rồi bản hoàng không được thưởng thức mỹ vị đến từ Thái Hư.”
Răng rắc!
Tu hành giả mặc ngân giáp đã trở thành thức ăn trong miệng Lục Ngô.
Lục Ngô lộ ra biểu tình hưởng thụ tựa như đang ăn món thịt tươi mà nó thích nhất, nguyên khí không ngừng bắn ra, tàn phá bừa bãi trong quai hàm nó nhưng nó vẫn rất hài lòng.
Mỗi khi bị đánh giết một Mệnh Cách, “thịt tươi” lại bắn ra nguyên khí phong bạo.
Mãi cho đến khi Lục Ngô hoàn toàn nuốt gã vào trong bụng, nó mới vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, để tia hoàng hôn cuối cùng rọi vào người nó, ánh lên quang mang loá mắt.
Nó nhìn về phía Đoan Mộc Sinh và Vu Chính Hải đang ngẩn người, liếm môi nói: “Còn không đủ nhét kẽ răng bản hoàng.”
Đối với hung thú khổng lồ như Lục Ngô, quả thực thân thể nhân loại không đủ nhét vào kẽ răng nó.
Đoan Mộc Sinh hít sâu một hơi, tử long biến mất. “Ta còn tưởng là ngươi không ăn thịt người.”
“Ta không phải thú ăn chay.” Lục Ngô lườm hắn.
Vu Chính Hải bước tới, cương khí sấy khô toàn bộ nước biển dính trên người, gật đầu nói: “Cũng may các ngươi đến kịp lúc.”
Đoan Mộc Sinh bỗng nhớ ra chuyện gì, xoay người hỏi: “Đại sư huynh, ta nghe nói thất sư đệ chết rồi?!”
Vẻ mặt Vu Chính Hải cứng lại, hắn thở dài một tiếng thay cho lời thừa nhận.
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía biển cả vô biên vô tận, toàn thân chiến ý bỗng ỉu xìu xuống như bánh đa nhúng nước, ngồi bệt xuống giữa hư không mà khóc.
Vu Chính Hải không có ngăn cản, chỉ đi tới bên cạnh hắn, khẽ vỗ về. Hai người đồng thời nhìn về phía đông Vô Tận Hải, rất lâu cũng không ai lên tiếng.
Lục Ngô ngồi xổm sau lưng hai người, cũng nhìn về hướng đông, không nói một lời.
Mặt trời lặn xuống. Một tia nắng cuối cùng quét qua không gian vạn trượng rồi ẩn vào trong mây mù, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Trên Đông Các.
Lục Châu vừa trở về đã nghe tiếng Hệ thống thông báo thưởng điểm công đức, không khỏi nghi hoặc.
Hắn tưởng là Chư Hồng Cộng lại làm chuyện gì ở hoàng liên giới bèn quan sát một chút, phát hiện không có ai đang lễ bái lão bát.
Lục Châu lại quan sát tình hình của Chiêu Nguyệt, nàng đang bận rộn sự vụ trong cung, không có ai lễ bái.
Những người khác thì đều ở yên trong Ma Thiên Các, tuyệt không hề rời đi. Thế là Lục Châu quyết định quan sát Đoan Mộc Sinh.
Hắn nhìn thấy trên đại hải trôi nổi thật nhiều thi thể, máu tươi nhiễm đỏ một vùng, cũng hiểu ra đã có chuyện phát sinh.
Lục Châu không tiếp tục quan sát mà thu hồi thần thông, cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, chỉnh tốc độ lưu chuyển lên 1.000 lần, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Chương 1733 Thiên tài chân chính: sáng sáu chiều tám
Hắn không dám tiếp tục thăm dò Giảng Đạo Chi Điển, bức tranh đó cực kỳ quỷ dị, có lẽ sẽ phản phệ lại cũng không chừng. Lần trước không xảy ra việc gì cũng xem như là may mắn.
“Có lẽ Trần Phu nói đúng, Phục Sinh Hoạ Quyển rất khó khống chế, không cẩn thận sẽ bị trời phạt.”
Trước đây Lục Châu đều làm việc rất bị động. Nhưng bây giờ hắn phải thay đổi thói quen, chủ động tìm kiếm vật phẩm tài nguyên để có đủ thực lực giằng co với Thái Hư.
“Mười tám Mệnh Cách… còn lâu mới đủ.”
Đề thăng thực lực bản thân và Ma Thiên Các mới là chính đạo.
. . .
Sáng hôm sau, Đoan Mộc Sinh và Vu Chính Hải đến Đông Các.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu mở mắt ra nói: “Vào đi.”
Hai người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai người chắp tay thi lễ.
Lục Châu cảm ứng tu vi hai đồ đệ rồi hỏi: “Tình hình Mê Vụ Sâm Lâm thế nào?”
Đoan Mộc Sinh vẫn còn rất buồn bã, ỉu xìu nói: “Có Lục Ngô nên cũng khá ổn định. Chỉ là số lượng hung thú càng ngày càng nhiều.”
Lục Châu gật đầu: “Tu vi thế nào rồi?”
“Có tịnh tiến một chút, đồ nhi đã có thể kháng trụ được Lục Ngô khoảng ba khắc.”
“Vậy là tốt rồi. Con đường tu hành của ngươi khá đặc thù, cũng nên khai diệp đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu nhìn về phía Vu Chính Hải, đột nhiên hỏi: “Gặp được người trong Thái Hư sao?”
Vu Chính Hải chấn kinh đáp: “Đồ nhi không địch lại, cũng may có tam sư đệ và Lục Ngô tới kịp thời.”
“Vi sư không có trách cứ ngươi.” Lục Châu lắc đầu, không biết nên nói thế nào cho rõ.
Nghĩ tới Tư Vô Nhai, hắn lại thở dài một tiếng. Một mình hắn xuyên không đến nơi này, trừ toà Ma Thiên Các lạnh băng ra thì chỉ còn lại đám đồ đệ là người thân thiết nhất.
Đã mất đi một người, sao có thể để mất thêm một người nữa?
Vu Chính Hải quỳ xuống đất, cắn răng nói: “Đồ nhi không nên mạo hiểm… nhưng từ hôm nay trở đi, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng gấp bội. Nợ máu phải trả bằng máu.”
Lục Châu ảm đạm nói: “Có lẽ trước kia vi sư không nên thu các ngươi làm đồ đệ.”
Loảng xoảng…
Đoan Mộc Sinh vứt Bá Vương Thương, cùng Vu Chính Hải quỳ xuốn dập đầu: “Sư phụ, sao người lại nói như vậy?!”
Bọn hắn cho rằng mình đã làm gì sai rồi.
Thấy bọn hắn phản ứng mạnh, Lục Châu xua tay nói: “Đều đứng lên đi.”
Hai người nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Lục Châu thở dài, khẽ lắc đầu: “Trước kia khi các ngươi rời khỏi vi sư, các ngươi sống rất tốt. Bây giờ trở về Ma Thiên Các lại liên tục gặp nguy hiểm.”
Vu Chính Hải nói: “Cho dù sư phụ nói gì đi nữa, đồ nhi cũng tuyệt đối không rời khỏi Ma Thiên Các!”
Hắn vừa nói xong đã quỳ xuống. Đoan Mộc Sinh cũng quỳ theo.
Lục Châu không còn gì để nói. Hầy, thế giới lớn như vậy, muốn tìm một người để tâm sự cũng không có.
Kỳ thực Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ. Mỗi sáng tỉnh lại, mở mắt ra đều thấy một đám người cần dựa vào mình… Mà người hắn có thể dựa dẫm lại đang ở đâu?
Hắn không thể ngã xuống, không được phép ngã xuống.
Thu hồi tâm tình bi quan, Lục Châu lại trở nên uy nghiêm, xua tay nói: “Lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Hai người xoay người rời đi. Khi bọn hắn sắp ra khỏi cửa, Lục Châu bỗng gọi: “Vu Chính Hải.”
Vu Chính Hải dừng bước nhìn sư phụ.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thái Hư dám làm gì ngươi, vi sư sẽ trả lại cho bọn hắn gấp trăm lần như thế.”
Nghe vậy, Vu Chính Hải nắm tay lại, hai mắt trở nên đỏ bừng.
. . .
Nửa tháng sau đó, Ma Thiên Các an tĩnh hơn xưa rất nhiều.
Cái chết của Tư Vô Nhai ảnh hưởng đến tất cả mọi người, ai nấy đều nghiêm túc tu luyện.
Người thường ngày thích nói đùa như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Bốn vị trưởng lão trừ tu luyện cũng chỉ có tu luyện.
Mà tiểu tổ tông nghịch ngợm nhất Tiểu Diên Nhi cũng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc vì sự chăm chỉ của mình. Suốt nửa tháng trời nàng không hề ra ngoài một bước.
Một buổi sáng nọ.
Nữ đệ tử đi vào Đông Các, khom người nói: “Các chủ, cửu tiên sinh nói nàng đã thông qua một Mệnh Quan, bảo thuộc hạ đến báo cho ngài một tiếng.”
“Đã biết.” Trong phòng truyền ra giọng nói rất bình tĩnh.
“Vâng.”
Nữ đệ tử vừa rời đi không lâu, bỗng nhiên lại hộc tốc chạy vào Đông Các.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã truyền ra thanh âm: “Có chuyện gì?”
Nữ đệ tử ấp úng nói: “Cửu tiên sinh nói, nàng đã khai bảy Mệnh Cách.”
“Đã biết.” Lục Châu gật đầu, không quá bất ngờ.
Tiểu Diên Nhi là người có thiên phú mạnh nhất mà hắn từng thấy, nàng lại trẻ trung ngây thơ, gần như không có tạp niệm.
Thiên ý trêu ngươi, Tiểu Diên Nhi cũng là người có xuất thân bình thường nhất trong thập đại đệ tử.
Cân bằng?
Ông trời cho nàng thân phận giản dị tự nhiên nhất, lại cho nàng thiên phú động lòng người. Đã không lên tiếng thì thôi, chỉ cần hót vang một tiếng lại khiến thiên địa chao đảo.
Nữ đệ tử xoay người rời đi.
Trời chạng vạng tối.
Hải Loa vội vã chạy vào Đông Các, hấp tấp nói: “Sư phụ, người mau đi xem cửu sư tỷ đi, tỷ ấy điên mất rồi!”
Két.
Lục Châu đẩy cửa phòng bước ra, nhíu mày hỏi: “Điên là sao?”
Hải Loa nói rất nhanh: “Sáng nay cửu sư tỷ mới thông qua Mệnh Quan xong, đến giữa trưa đã khai xong bảy Mệnh Cách… Đã thế bây giờ nàng lại còn đòi tấn thăng tám Mệnh Cách! Làm liên tục như vậy sẽ chết mất!”
“. . .”
Hai mắt Lục Châu tròn xoe. Nha đầu này đúng là to gan mà!
Sáng sáu chiều tám, một ngày mở ba Mệnh Cách? Việc này có khác gì tìm đường chết đâu?
“Vi sư đi xem một chút.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện bên ngoài Nam Các.
Hắn trực tiếp đi vào trong viện, đến thẳng phòng Tiểu Diên Nhi, đẩy cửa bước vào.
Lục Châu nhìn thấy tiểu Hỏa Phượng đang bay lòng vòng trên không trung, trong mồm không ngừng phun ra hoả diễm.
Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng ở giữa phòng, vẻ mặt vui sướng nhìn tiểu Hỏa Phượng.
Hắn nhìn thấy pháp thân kim liên cỡ nhỏ đứng trước mặt nàng, toả ra kim quang lóng lánh, trên Mệnh Cung có tám Mệnh Cách đang lấp loé quang hoa.
Đã thế, trong tay Tiểu Diên Nhi còn đang cầm một viên Mệnh Cách Chi Tâm khác, xem chừng là muốn tiếp tục khảm vào.
“? ? ?”
Lục Châu nhướng mày. Cảnh tượng này có hơi khó hiểu nha.
Chương 1734 Vậy ngày mai đồ nhi mới làm tiếp
“Sư phụ?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn sư phụ.
Lục Châu đi vào trong phòng, nhìn xuống Mệnh Cung trên liên toạ.
Tiểu Hỏa Phượng đột nhiên quay đầu, há mồm phun ra một đoàn hoả diễm về phía Lục Châu.
Lục Châu phất tay áo. Vù!
Tiểu Hỏa Phượng bị thổi bay, đâm sầm vào bức bình phong rồi trượt dài xuống đất. Nó kêu lên mấy tiếng “éc éc” tỏ vẻ rất ấm ức.
Lục Châu không thèm để ý tới nó mà nghiêm túc nhìn Tiểu Diên Nhi: “Đừng động.”
“Sư phụ, đồ nhi không sao.”
“Bảo ngươi đừng động thì đừng có động.”
“…Vâng.”
Lục Châu đánh ra một chưởng, lam liên mang theo lực lượng Thiên Tướng rơi vào Mệnh Cung.
Lục Châu kiểm tra Mệnh Cung của nàng, sau đó kinh ngạc phát hiện độ cứng rắn của Mệnh Cung nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mỗi lần thông qua Mệnh Quan sẽ khiến Mệnh Cung trở nên rắn chắc hơn, nhưng vì sao Mệnh Cung của Tiểu Diên Nhi lại rắn chắc đến mức này?
Nói cách khác, cho dù nàng không thông qua Mệnh Quan thì đã có năng lực Mệnh Quan như bao người khác rồi.
“Sư phụ, đồ nhi… bị làm sao á?” Tiểu Diên Nhi thấy biểu tình ngưng trọng của sư phụ, còn tưởng là mình bị bệnh nan y gì rồi.
Lục Châu không đáp lời, vươn tay bắt mạch trên cổ tay nàng.
Nguyên khí tiến vào đan điền khí hải, vách tường khí hải cũng rắn chắc như tường đồng vách sắt.
“Kỳ quái! Kỳ quái!!”
Mỗi khi đề thăng một cảnh giới, vách tường khí hải sẽ mở rộng ra, đồng thời trở nên rắn chắc hơn trước. Muốn đột phá thì càng về sau lại càng khó.
Tiểu Diên Nhi thì hay rồi, vách tường khí hải của nàng trực tiếp tiến vào tiêu chuẩn của tám Mệnh Cách!
“Ngươi khai Mệnh Cách thứ tám lúc nào?” Lục Châu trịnh trọng hỏi.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhớ lại rồi đáp: “Khoảng… nửa canh giờ trước thì phải.”
“. . .”
Biểu tình trên mặt Lục Châu có hơi mất tự nhiên, hắn lại hỏi: “Khai Mệnh Cách thứ bảy lúc nào?”
Tiểu Diên Nhi lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là hai canh giờ trước.”
“. . .”
Còn có thiên lý hay không?!
Còn có vương pháp hay không?!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Lục Châu lại bắt mạch cho nàng lần nữa, lần này lực lượng Thiên Tướng từ đan điền khí hải chạy tới phần bụng Tiểu Diên Nhi.
“Hạt giống?”
Lục Châu phát hiện hắn không thể bức hạt giống của Tiểu Diên Nhi ra.
“Sư phụ, đồ nhi thật sự không sao mà. Đồ nhi cảm thấy mình còn có thể tiếp tục khai Mệnh Cách…” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Hải Loa đứng bên cửa nói vọng vào: “Sư phụ người xem đi, cửu sư tỷ lại phát bệnh!”
Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, lực lượng Thiên Tướng truyền vào kính rồi rọi vào người Tiểu Diên Nhi.
Hắn nhìn thấy trong kỳ kinh bát mạch, đan điền khí hải và hàng ngàn hàng vạn kinh mạch của Tiểu Diên Nhi đều có khí tức hạt giống Thái Hư!
Thấy cảnh này, Hải Loa há to miệng, bàn tay nhỏ vội bịt chặt miệng lại để không hô lên.
“Hạt giống Thái Hư đã hoàn toàn dung hợp với ngươi rồi.”
Lục Châu xoay người, rọi Thái Hư Kính vào bụng Hải Loa đứng bên cửa. Trong bụng nàng xuất hiện một đoàn thanh quang.
Hạt giống Thái Hư của Hải Loa còn đang trong giai đoạn tiêu hoá, chưa hoàn toàn dung hợp. Dạng này rất dễ bị người khác cướp đi.
Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không, lo lắng hỏi: “Vậy… vậy đồ nhi còn tu hành được không?”
“Không chỉ có thể… mà từ nay về sau tốc độ tu hành của ngươi sẽ nhanh hơn bất kỳ kẻ nào.” Lục Châu nói.
Việc này khiến hắn nhớ lại lúc trước khi mình vừa khai Mệnh Cách, cũng một ngày khai hai Mệnh Cách. Tiểu Diên Nhi có hạt giống Thái Hư, một ngày khai ba Mệnh Cách cũng là bình thường hợp lý.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi lại nói: “Vậy đồ nhi tiếp tục khai Mệnh Cách nha.”
Nàng nâng tay, định nhấn viên Mệnh Cách Chi Tâm vào trong Mệnh Cung.
Lục Châu nhíu mày vung tay áo. Vù!
Viên Mệnh Cách Chi Tâm không khảm vào Mệnh Cung mà bị cương khí vờn quanh, trôi lơ lửng.
“Làm càn.”
“Sư phụ…” Tiểu Diên Nhi chu môi lẩm bẩm, nàng tủi thân vô cùng, không hiểu mình đã làm gì sai.
Lục Châu kiểm tra tình trạng tu hành của Tiểu Diên Nhi xong, ôn tồn giải thích: “Một lần đề thăng ba Mệnh Cách là rất nguy hiểm. Mệnh Cung của ngươi tuy rắn chắc nhưng cũng không thể vội vã như thế.”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư phụ, tác dụng của Mệnh Quan có phải là để giảm bớt thống khổ, để càng về sau càng dễ khai Mệnh Cách hay không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà đồ nhi không hề đau.” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Thật là tức chết người. Lục Châu không khỏi nhớ tới hồi còn đi học, hắn dùng toàn lực học hành mới miễn cưỡng đủ điểm lên lớp, mà một số con giời suốt ngày ăn rồi chơi nhưng kiểm tra toàn đứng đầu lớp.
Đó hẳn là thiên phú của mỗi người rồi.
Cho dù Tiểu Diên Nhi không có hạt giống Thái Hư, thiên phú của nàng cũng đủ để nàng tiến bộ thật nhanh. Có thêm hạt giống, nàng như cá gặp nước, mặt nào cũng mạnh hơn người khác.
“Không đau sao?”
Tay Lục Châu đặt lên Mệnh Cung của nàng, bắt đầu kiểm tra áp lực chịu đựng. Hắn gia tăng áp lực đến lần thứ ba, sắc mặt Tiểu Diên Nhi mới hơi biến.
Lục Châu thu tay lại, nói: “Dựa theo cường độ trước mắt, ngươi vẫn có thể khai thêm một Mệnh Cách nữa, nhưng vi sư đề nghị ngươi chờ thêm một chút.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi nhu thuận gật đầu, “Đồ nhi nghe lời sư phụ.”
Lục Châu lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm đưa cho nàng: “Đây là Mệnh Cách Chi Tâm của Cửu Trảo Hắc Ly.”
Tiểu Diên Nhi cầm lấy, viên Mệnh Cách Chi Tâm như hắc sắc minh châu toả ra quang mang như ẩn như hiện.
“Tạ ơn sư phụ.” Nàng vui vẻ vô cùng.
“Chăm chỉ tu luyện, đừng nóng lòng khai Mệnh Cách.” Lục Châu nói.
“Vâng… Vậy ngày mai đồ nhi mới khai tiếp.”
“. . .”
Lục Châu đứng dậy rời đi. Hải Loa đứng ngoài cửa mờ mịt nói: “Sư phụ…”
“Ngươi cũng tu luyện cho tốt, đừng lo thiếu Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
Trở về Đông Các.
Lục Châu quyết định phải lần nữa đi vào bí ẩn chi địa. Ma Thiên Các hiện tại phơi ra ở ngoài sáng, quá dễ gây chú ý.
Cái chết của Tư Vô Nhai đã gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh hắn. Nếu Vu Chính Hải không có đặc tính của tộc Vô Khải thì e là cũng đã bị giết rồi.
Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên mới càng thích hợp để đám người Ma Thiên Các hành tẩu, tích luỹ tài nguyên, đề thăng tu vi.
Chương 1735 Trở lại bí ẩn chi địa
Quan trọng nhất là phải kích hoạt hết hạt giống Thái Hư trên người bọn hắn.
Lão tứ Minh Thế Nhân đã kích hoạt thành công, Lục Châu suy đoán chỉ cần đề các đồ đệ khác cũng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là được. Cho nên bọn hắn bắt buộc phải tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra, điều động nguyên khí. Tử Lưu Ly quả nhiên lại mạnh lên ba phần.
“Lưu ly châu của thập đại Thiên Khải Chi Trụ quả nhiên có lai lịch phi phàm.”
Lúc trước khi thu hoạch được Tử Lưu Ly trong tay Diệp Chân, hắn đã cảm thấy vật này không đơn giản, nay mới hiểu được nó quý giá bậc nào.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, tiến vào trạng thái tu luyện.
. . .
Ma Thiên Các lập tức truyền tin cho Chiêu Nguyệt và Hoa Nguyệt Hành ở Thần Đô cùng Chư Hồng Cộng ở hoàng liên giới.
Chiêu Nguyệt sắp xếp sự vụ trong cung xong, đến tẩm cung của Thái hậu để cáo biệt.
Thái hậu vừa nghe nói Chiêu Nguyệt muốn đi, lập tức bắt lấy tay nàng, run rẩy nói: “Tôn nhi… tôn nhi…”
Có lẽ do tuổi tác đã cao, ý thức của bà trở nên hỗn loạn, cũng có lẽ do còn chưa tỉnh ngủ nên bắt đầu nói mê sảng.
Chiêu Nguyệt thấp giọng nói: “Con sẽ trở về.”
“Trầm…” Thái hậu nắm tay Chiêu Nguyệt, miệng không ngừng nhắc tới cái tên này.
Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng rồi đứng lên. Thái giám Lý Vân Triệu nói: “Công chúa, mấy ngày nay Thái hậu ngủ không ngon, ngài đừng buồn.”
“Không có việc gì, ngươi liên hệ với Hoàng đảo chủ Bồng Lai Môn đi, nếu có thể thì để hắn đến gặp người một lần.” Chiêu Nguyệt căn dặn.
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt xoay người, rời khỏi tẩm cung. Lý Vân Triệu đi theo sau lưng nàng.
Chiêu Nguyệt nói: “Bà thích phơi nắng sớm, uống trà chiều, ngươi nhớ đừng quên làm những việc này.”
“Vâng.”
“Bà thích nghe dân ca, nhưng đừng đến Thuận Thiên Uyển, đến Cảnh Hoà Cung nghe là được.”
“Vâng.”
Nàng dừng bước, khẽ lắc đầu. Kỳ thực những lời này không có ích gì, Lý Vân Triệu phụng dưỡng Thái hậu nhiều năm, hiểu bà còn rõ hơn nàng, không cần lo lắng làm gì.
Nàng sải bước đi ra ngoài cung.
Lý Vân Triệu vuốt ống tay áo, nghiêm túc quỳ xuống hành đại lễ, âm thầm mặc niệm một tiếng, ‘cung tiễn công chúa’.
. . .
Hoàng liên giới.
Trong biệt uyển của hoàng thất, Chư Hồng Cộng và hoàng đế Tái Hồng đang cười cười nói nói.
Triệu Hồng Phất vội vã từ bên ngoài chạy vào. “Bệ hạ, bát tiên sinh!”
Hoàng đế Tái Hồng cười nói: “Hồng Phất cô nương đừng khách khí, chỗ người nhà cả, cứ thoải mái ngồi đi.”
Triệu Hồng Phất quỳ một gối xuống bẩm báo: “Các chủ có lệnh, triệu bát tiên sinh trở về Ma Thiên Các.”
Tái Hồng và Chư Hồng Cộng sửng sốt. Tái Hồng đứng lên nói: “Sư phụ của Chư ái khanh gọi ái khanh trở về?”
Triệu Hồng Phất không còn vẻ cười đùa thường thấy, nàng nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Tái Hồng hỏi: “Hay là trẫm tặng lại hoàng vị cho tôn sư, có được không?”
“Bệ hạ, đây không phải là vấn đề hoàng vị, Các chủ không hề để ý tới mấy thứ này.” Triệu Hồng Phất đáp.
Chư Hồng Cộng vừa cắn một miếng trái cây vừa nói: “Tại sao phải về gấp thế?”
Triệu Hồng Phất nhíu mày, lộ vẻ bi thương: “Thất tiên sinh… quy thiên rồi.”
Bộp.
Quả lê trên tay Chư Hồng Cộng rơi xuống, lăn dài dưới đất. Hắn mở to mắt, sau đó cảm thấy đầu váng mắt hoa…
Buổi chiều.
Chư Hồng Cộng rốt cuộc tỉnh lại.
“Hiền đệ, đệ tỉnh rồi.” Tái Hồng vỗ vỗ ngực, thở phào một tiếng.
Chư Hồng Cộng lập tức bò dậy, hô to: “Hồng Phất, Hồng Phất… về Ma Thiên Các!”
Tái Hồng thở dài một tiếng: “Thật sự phải trở về?”
Hắn vừa hỏi xong, Chư Hồng Cộng đột nhiên oà khóc, trong miệng không ngừng mếu máo nhắc tới thất sư huynh…
Tái Hồng an ủi: “Hầy… người chết không thể sống lại, trẫm hiểu ngươi mà, đừng quá đau lòng. Trẫm tiễn ngươi rời đi.”
Sáng hôm sau.
Triệu Hồng Phất và Chư Hồng Cộng mang theo một xe Huyền Vi Thạch tiến vào phù văn thông đạo.
. . .
Ma Thiên Các.
Chư Hồng Cộng và Triệu Hồng Phất xuất hiện trong phù văn thông đạo, bên ngoài đã có rất nhiều đệ tử Ma Thiên Các đứng chờ.
Khổng Văn là người đầu tiên đi tới nói: “Bái kiến bát tiên sinh.”
Gương mặt Chư Hồng Cộng đang nghiêm túc, đột nhiên ngũ quan vặn vẹo khóc rống lên, bổ nhào ra ngoài kêu gào: “Thất sư huynh… huynh chết thật thảm a! Thất sư huynh của ta ơi!”
“. . .”
Hắn khóc rất thật lòng, nước mắt nước mũi tèm lem… nhưng tình cảnh này lại khiến mọi người mộng bức.
Mọi người đều đã rất thương tâm, nhưng dù tâm tình buồn bã cỡ nào thì cũng phải gượng dậy, không ai vĩnh viễn đắm chìm trong bi quan cả… Khi thấy biểu cảm gào khóc khoa trương của lão bát, đám người đều thở dài lắc đầu.
“Ta muốn đi gặp sư phụ.” Chư Hồng Cộng lau nước mắt đi về phía Đông Các.
Khổng Văn nhìn thấy một xe Huyền Vi Khoáng Thạch, sợ hãi than: “Đây là… Huyền Vi Thạch sao?”
Triệu Hồng Phất nói: “Mấy năm nay bát tiên sinh không hề lười biếng, mỗi ngày đều chăm chỉ dẫn người đi đào móc Huyền Vi Thạch.”
Nói xong, nàng không khỏi thở dài. Chỉ tiếc, người am hiểu về cách sử dụng thứ này nhất đã không còn. Cho dù bảo bối có nhiều cũng không khiến mọi người hứng thú.
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm đứng trên không trung, khẽ nói: “Đưa Huyền Vi Thạch đến Thiên Vũ Viện.”
“Vâng.”
Hắn nhìn về phía Nhan Chân Lạc và Lục Ly hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Đã xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Sáng sớm mai tập hợp trước đại điện Ma Thiên Các.”
“Vâng.” Đám người khom người nói.
. . .
Chư Hồng Cộng nào dám đến chỗ sư phụ để gào khóc. Một mình hắn tiến vào động diện bích ở sau núi, lặng lẽ ngồi suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, có nữ đệ tử đi tới nói: “Bát tiên sinh, Các chủ đang chờ ngài.”
Lúc này Chư Hồng Cộng mới đứng dậy rời đi.
Đến bên ngoài đại điện, nhìn thấy tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ, chỉ thiếu mỗi một người là Tư Vô Nhai… nỗi buồn lại ập tới, hắn bật khóc huhu.
Đám người: “. . .”
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì?!” Lục Châu tay chắp sau lưng, mở miệng khiển trách.
Chư Hồng Cộng lập tức ngừng khóc, đưa tay quẹt mắt. Hắn mộng bức nói: “Sư phụ, chúng ta… chúng ta đi đâu thế?”
Minh Thế Nhân đi tới bên cạnh hắn, chọt chọt một cái nói: “Đồ ngốc, đừng có nhắc tới lão thất trước mặt sư phụ, người còn thương tâm hơn đệ nhiều. Ma Thiên Các bây giờ không an toàn, rất dễ bị đám người Thái Hư để mắt tới, chúng ta phải đến bí ẩn chi địa.”