Cao thủ Vũ tộc dẫn đầu nhìn kỹ hắn rồi hô lên: “Phi Đản đại tướng quân? Sao ngài… ngài lại ở đây?”
Đám Vũ tộc đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn biết Phi Đản đại tướng quân nhận mệnh đến tịnh đế thanh liên điều tra đại địa chấn động, mà hiện tại Phi Đản sắc mặt tái nhợt, tay chân bị trói, trên người còn có vết máu trông khá là thê thảm.
Phi Đản thở dài nói: “Mau đi mời Vũ Hoàng.”
“Đại tướng quân… có chuyện gì cấp thiết mà phải kinh động tới Vũ Hoàng? Việc này…”
“Bảo ngươi đi thì đi đi! Sao cứ nói nhảm mãi thế?!” Phi Đản tức giận quát.
“Vâng!” Một tên cao thủ Vũ tộc tức tốc vọt đi.
Từ đầu đến cuối Lục Châu đều im lặng đứng đó, không nói một câu, cũng không có ý định xông vào.
Đám người Ma Thiên Các còn đang đắm chìm trong việc Các chủ là Ma Thần, cũng không mấy để ý hoàn cảnh xung quanh.
Không bao lâu sau, cao thủ Vũ tộc kia lại bay trở về, khom người hành lễ với Lục Châu: “Bệ hạ cho mời.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Kiêu ngạo thật nhỉ.”
Cao thủ Vũ tộc: “? ? ?”
Hắn vừa dứt lời, trong khu vực trung tâm Đại Uyên Hiến truyền ra giọng nói trầm thấp xa xăm: “Ma Thần đại nhân cần gì phải chấp nhặt với hắn?”
Chính miệng Vũ Hoàng khẳng định thân phận Ma Thần, đám tộc nhân Vũ tộc không rét mà run, lưng đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi về sau ba bước. Nghĩ lại lúc nãy suýt tí nữa chỉ tay vào Ma Thần mắng, bọn hắn càng thêm hoảng hốt không thôi.
Tên cao thủ Vũ tộc không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Mời đi theo ta.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, bay lướt vào Đại Uyên Hiến. Đám người ngoan ngoãn theo sau.
Đám người đi tới cung điện hạch tâm trong Đại Uyên Hiến được mệnh danh là Thái Thượng điện.
Lúc này trên bậc thang có một thân ảnh đang đứng, người này toả ra quang mang cao quý, hoa phục rủ xuống, hai cánh sau lưng khép lại.
Đám tộc nhân Vũ tộc quỳ xuống hô: “Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ!”
Đám người Ma Thiên Các thấy Lục Châu vẫn thản nhiên như không, ai nấy đều thẳng sống lưng nhìn về phía trước.
Quả nhiên, Vũ Hoàng không hề tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Mời ngồi.”
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, cẩn thận đánh giá. Hắn rất muốn cảm ứng thử tu vi của Ma Thần, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.
Lục Châu không hề khách khí ngồi xuống.
Vũ Hoàng hỏi: “Không biết Ma Thần đại nhân giá lâm là có việc gì?”
Lục Châu phất tay, Phan Trọng lập tức kể lại chuyện Phi Đản đã mạo phạm Văn Hương Cốc như thế nào.
Vũ Hoàng hiểu Lục Châu đến đây là để đòi công đạo, bèn nói: “Phi Đản đại tướng quân là tướng tài đắc lực của bản hoàng, nếu hắn mạo phạm ngươi, bản hoàng nguyện thay hắn bồi tội.”
Tâm tình Phi Đản chìm vào đáy cốc. Ngay cả Vũ Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng cũng phải lễ nhượng ba phần đối với Ma Thần. Nếu Ma Thần thật sự là tồn tại không thể xâm phạm, vậy vì sao lại bị Thái Hư đánh bại?
Càng làm cho Phi Đản không hiểu nổi là, Đại Uyên Hiến không phải là đồng minh của Thái Hư sao? Gặp mặt Ma Thần, đáng ra Vũ Hoàng phải bày tỏ thế đối lập mới phải, vì sao lại hoan nghênh chào đón như thể gặp được bạn cũ lâu ngày?
Phi Đản ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Vũ Hoàng một cái. Trùng hợp là Vũ Hoàng cũng đang trừng mắt lườm hắn.
Phi Đản: “. . .”
Lục Châu lần theo ký ức của Ma Thần, thản nhiên nói: “Lão phu từng lưu lại một vật ở nơi này. Trả nó lại cho lão phu, ân oán với Đại Uyên Hiến lập tức xoá bỏ.”
Suy cho cùng, Lục Châu và Đại Uyên Hiến cũng không có thâm thù đại hận gì.
Vũ Hoàng sững sờ, Đại Uyên Hiến sao lại có đồ vật của Ma Thần?
Vũ Hoàng thành danh muộn, khi Ma Thần danh chấn thiên hạ, hắn chỉ mới là một tu hành giả nhỏ bé. Trước mặt Ma Thần, hắn là vãn bối, làm sao lại giữ đồ vật của Ma Thần?
Vũ Hoàng hỏi: “Là vật gì?”
“Thời gian quá lâu, lão phu cũng không nhớ rõ.”
“. . .”
Vũ Hoàng khẽ nhíu mày thầm nghĩ, ngươi còn không nhớ thì sao bản hoàng biết? Không phải là cố ý đến gây sự đó chứ?
“Để bản hoàng suy nghĩ một chút.”
Lục Châu gật đầu, ngẩng đầu đánh giá cung điện vàng son lộng lẫy rồi nói: “Trong Đại Uyên Hiến lại xây dựng cung điện xa hoa thế này, ngươi đúng là biết hưởng thụ.”
Vũ Hoàng cười đáp: “Bản hoàng không thẹn với lương tâm, Đại Uyên Hiến có Thiên Khải Chi Trụ kiên cố nhất, bản hoàng dẫn theo Vũ tộc trấn thủ nơi này, xứng đáng được đãi ngộ như thế.”
“Ngươi không sợ trời sập, kẻ đầu tiên bị hại chính là ngươi?”
“Nếu trời sập thật, vô số sinh linh sẽ đồ thán. Đến lúc đó đâu chỉ có mình Vũ tộc gặp tai nạn này.”
Lục Châu hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại đoan chắc trời sập sẽ mang đến tai nạn?”
Câu hỏi này khiến Vũ Hoàng sửng sốt.
Từ lúc còn nhỏ, Vũ Hoàng đã được dạy rằng Vũ tộc phải chống đỡ thế giới này, không thể để nó sụp đổ. Các bậc tiên hiền cũng luôn khuyên bảo hậu quả khi trời sập là rất nghiêm trọng, dù có phải hy sinh tính mạng cũng phải chống đỡ cho bằng được.
Cách nói của Ma Thần đi ngược lại với lời của tiên hiền khiến Vũ Hoàng không thể hiểu được.
“Trời sập thì toàn bộ bí ẩn chi địa đều bị đánh nát, chẳng lẽ đây lại là chuyện tốt?” Vũ Hoàng nói.
“Thiên địa vũ trụ có quy luật vận chuyển của nó. Nhật nguyệt xoay vòng, ngày đêm luân chuyển, nó tự biết cách thay đổi để sinh tồn.”
Vũ Hoàng nghe không hiểu, bèn chắp tay nói: “Ngài là tiền bối, lịch duyệt và kiến thức đều cao hơn bản hoàng. Nhưng mà… làm sao ngài đoan chắc trời sập sẽ không khiến đại địa chia năm xẻ bảy?”
Đại địa phân tách đã từng mang lại tai nạn khắc cốt ghi tâm cho nhân loại và hung thú. Cảnh tượng máu chảy thành sông một trăm ngàn năm trước như vẫn còn ngay trước mắt.
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi.”
Vũ Hoàng lộ vẻ khiêm tốn đáp: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Lục Châu chậm rãi giải thích:
“Nếu có thời gian, ngươi hãy đến vực sâu bên dưới Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang mà quan sát một chút, cảm nhận lực lượng bên trong đó. Đại địa mạnh mẽ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Cái gọi là đại địa phân tách chẳng qua chỉ là cách nó tự diễn biến, tự thay đổi bản thân mà thôi. Con người mưu toan thay đổi biến hoá của đại địa, kỳ thực chỉ là châu chấu đá xe.”
Chương 1932 Trấn Thiên Xử
Trong lòng Vũ Hoàng có chút kinh ngạc. Hắn nhớ được vực sâu kia là do Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần đại chiến mà tạo thành, lại nhớ tới lời Minh Tâm Đại Đế nói, bên dưới mỗi một Thiên Khải Chi Trụ đều có đại địa lực lượng mênh mông chống đỡ.
“Ý của tiền bối là, Thái Hư có sụp đổ hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại địa?”
Lục Châu hừ khẽ một tiếng: “Trưởng bối của ngươi chẳng lẽ chưa từng nói cho ngươi biết, Côn Bằng trong Vô Tận Hải đã bơi vòng quanh đại địa suốt một trăm ngàn năm nay sao?”
Đây là tin tức Lục Châu có được từ thuỷ tinh cầu ký ức của Ma Thần.
Vũ Hoàng sửng sốt. Đám người Ma Thiên Các cũng lấy làm kinh hãi, bọn hắn đều đã được tận mắt nhìn thấy con Côn Bằng khổng lồ kia, nó cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Vũ Hoàng đương nhiên đã nghe nói tới truyền thuyết về Côn Bằng luôn bơi vòng quanh đại địa, bèn hỏi: “Vì sao nó lại phải làm thế?”
“Hung thú cũng như nhân loại, đều muốn được vĩnh sinh… Trong đại địa có đầy đủ lực lượng để kéo dài thọ mệnh cho nó.” Lục Châu đáp.
Vũ Hoàng mở to mắt.
Lục Châu tiếp tục nói: “Thế nhân chỉ biết Côn Bằng du đãng trong hải dương, lại không biết… nó còn biết bay!”
Đám người lên tiếng kinh hô.
Vũ Hoàng không biết nhiều về lịch sử thời thượng cổ, nghe được lời này cũng kinh ngạc không thôi. Hắn tiếp tục thỉnh giáo: “Vậy vì sao nó không bao giờ bay?”
“Một là không cần thiết. Hai là đại hạn thọ mệnh của nó sắp đến, cần phải bảo tồn lực lượng. Nhân loại và hung thú khác đều chỉ là sâu kiến trong mắt nó, nó chẳng thèm để ý tới.” Lục Châu nói.
Đám người tròn xoe mắt vì được mở mang hiểu biết, càng nghe càng thấy thú vị.
Vũ Hoàng nói: “Thái Hư nói nó là cân bằng giả, đã thủ hộ đại địa rất lâu… Chẳng lẽ việc này là giả?”
“Thủ hộ đại địa là thật… nhưng không phải là cân bằng giả.”
“Nếu nó muốn thu hoạch đại địa lực lượng, sao còn phải bảo vệ đại địa làm gì?” Vũ Hoàng nghi hoặc nói.
Trực tiếp phá hư đại địa không phải càng tiện hơn sao? Sinh tử của nhân loại có liên quan gì đến Côn Bằng đâu, vì nó sống trong Vô Tận Hải mà?
Lục Châu nói: “Thứ nhất, nó không có năng lực phá hư đại địa. Thứ hai, nếu đại địa hỏng thật, lực lượng sẽ bị xói mòn.”
Nghe vậy, trong lòng Vũ Hoàng vẫn nửa tin nửa ngờ. Hắn trầm mặc lại, hơi khó tiếp nhận tin tức này.
Sở dĩ Lục Châu nói ra những lời này là vì muốn cho Vũ tộc biết, bọn hắn chẳng qua chỉ là chó săn bị Thái Hư lợi dụng mà thôi. Thủ hộ Đại Uyên Hiến một trăm ngàn năm qua kỳ thực chẳng có nghĩa lý gì.
Về phần Vũ Hoàng tin hay không, Lục Châu cũng không để ý.
Lục Châu đứng lên, vươn tay ra nói: “Giao ra đồ của lão phu, ân oán giữa lão phu và Đại Uyên Hiến sẽ xoá bỏ.”
Vũ Hoàng giật mình. Thấy thái độ nghiêm túc của Lục Châu, hắn thở dài một tiếng nói: “Chờ một lát.”
Sau đó Vũ Hoàng biến mất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, hắn lại xuất hiện trong cung điện, trong tay cầm một hộp gấm có khắc hắc sắc phù văn.
“Đây là cổ vật có từ thời kỳ thượng cổ, bản hoàng vẫn không biết tác dụng của nó là gì. Khi tiên hoàng còn tại vị đã từng nói vật này do một vị đại năng thắng được Minh Tâm lưu lại. Hẳn đây chính là đồ của tiền bối.”
Nói xong, Vũ Hoàng phất tay, hộp gấm bay về phía Lục Châu.
Lục Châu mở hộp ra, một vật thể trông giống như Trấn Thọ Thung bay ra lơ lửng trước mắt, trên thân nó có khắc phù văn toả ra quang mang nhàn nhạt.
Lục Châu nhướng mày. Hắn cảm nhận được trong vật thể này có lực lượng tương tự như bên dưới vực sâu. Trên thân vật thể còn khắc ba chữ: Trấn Thiên Xử.
Lục Châu cất kỹ vật này, không nói nhiều lời xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, Vũ Hoàng lại mở miệng nói:
“Nghe nói Ma Thần đại nhân từng tung hoành thiên hạ không có đối thủ, cho dù là Minh Tâm cũng không phải đối thủ của ngài. Tuy chúng ta có lập trường khác biệt nhưng bản hoàng luôn kính sợ cường giả. Không biết tiền bối có thể cho bản hoàng một cơ hội?”
“Nói đi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“Bản hoàng muốn luận bàn với tiền bối một chút để bản hoàng biết chênh lệch giữa hai ta.”
Lục Châu xoay người nhìn Vũ Hoàng. Hắn thấy được trong mắt Vũ Hoàng có chiến ý nồng đậm.
Kỳ thực Vũ Hoàng vẫn luôn mong đợi có thể giao thủ với nhân vật bậc này. Minh Tâm xem thường hắn, hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Minh Tâm. Người người đều nói Ma Thần rất cường đại, nhưng chưa từng được giao thủ một lần, hắn cảm thấy nhân sinh rất trống trải.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế va chạm. Trên thân hai người từ từ bốc lên chiến ý, trong chớp mắt hai thân ảnh đã xuất hiện trên không trung Đại Uyên Hiến.
Ánh mặt trời rực rỡ rọi xuống, chim hót hoa nở như tiên cảnh nhân gian.
Lục Châu và Vũ Hoàng đứng đối mặt với nhau. Vũ Hoàng vươn tay nói: “Mời.”
Lục Châu thản nhiên nói dối mà mặt không đổi sắc: “Lão phu không thích ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ dùng cảnh giới tiểu Chí Tôn để luận bàn.”
Vũ Hoàng cảm thấy mình bị vũ nhục, cấp tốc vọt tới. Lục Châu nhướng mày bóp nát một tấm thẻ Lôi Cương.
Không gian và thời gian đông kết cũng không thể ảnh hưởng đến thẻ Lôi Cương. Một loại lực lượng cường hãn mang theo “Lôi” tự phù đánh tới, lam sắc điện hồ xẹt qua.
Vũ Hoàng cả kinh từ bỏ đòn tấn công, hai tay giao nhau thành hình chữ X, điều động không gian chi lực để phòng thủ.
Oanh!
Một đạo thiểm điện từ trên không trung bổ xuống.
Con quái vật khổng lồ vẫn luôn bay vòng quanh Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên há mồm “A” một tiếng.
Bị lôi cương đánh trúng, Vũ Hoàng chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh lùi về sau trăm mét mới lăng không dừng lại, hai mắt mở to nói: “Thủ đoạn thật mạnh!”
Trong lòng Vũ Hoàng kinh ngạc vô cùng, không hổ là Ma Thần, vừa ra tay đã quả quyết tàn nhẫn như thế.
Thấy biểu tình Lục Châu vẫn hờ hững như thể không để mình vào mắt, trong lòng Vũ Hoàng không phục, lại lần nữa hoá thành lưu tinh phóng về phía Lục Châu.
Tu vi Lục Châu đề thăng, thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng lên tới 100.000 điểm công đức, mà số điểm còn thừa không nhiều.
“Thôi vậy.”
Lục Châu điều động thần thông Thiên thư bám vào Thời Chi Sa Lậu rồi ném nó ra ngoài. Một chút lực lượng Thiên Đạo trong cơ thể lan ra bốn phía.
Toàn bộ sinh vật xung quanh đều bị ngưng đọng.
Chương 1933 Gắp lửa bỏ tay người
Lục Châu xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng, bàn tay bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.
Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Con quái vật kia lại “A” lên một tiếng sợ hãi, vội vàng bay ra xa để tránh né cuộc chiến này.
Ngay sau đó, một đạo quang trụ từ trong vòng xoáy giáng xuống, quang trụ mang theo lam sắc điện hồ đánh thẳng vào ngực Vũ Hoàng. Ầm!
Thời gian khôi phục, Vũ Hoàng chỉ cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân tê liệt, Thiên Hồn Châu bay ra, quang trụ xuyên thủng tim hắn.
“Vũ Hoàng bệ hạ!!” Đám tộc nhân Vũ tộc kinh hô.
Một chiêu đã đánh bại Vũ Hoàng… bọn hắn làm sao mà tiếp nhận nổi sự thật này?
Vũ Hoàng nhìn Lục Châu bằng ánh mắt không thể tin được, trong lòng khó chịu vô cùng. Chênh lệch lớn đến thế sao?
Thiên Hồn Châu bay lượn ba vòng rồi tiến vào thân thể Vũ Hoàng, lực lượng khổng lồ bắt đầu chữa trị trái tim hắn.
Lục Châu cũng không cho rằng một chiêu đó có thể đánh giết Vũ Hoàng. Chờ Vũ Hoàng khôi phục xong, Lục Châu mới hờ hững nói:
“Còn muốn đánh nữa không?”
Vũ Hoàng hít sâu một hơi, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận: “Bản hoàng thua rồi.”
Lục Châu không nói gì nữa, thân ảnh loé lên rồi xuất hiện bên cạnh đám người Ma Thiên Các, dẫn đầu đoàn người rời khỏi Đại Uyên Hiến.
Vô số tộc nhân Vũ tộc tránh ra thành một lối đi, không một ai dám ngăn cản.
Chờ đám người Ma Thiên Các rời đi rồi, Vũ Hoàng mới đáp xuống đất, sắc mặt khó coi nhưng vẫn bình tĩnh trấn định.
Nếu không phải hắn kịp thời đẩy Thiên Hồn Châu ra thì trái tim bị huỷ diệt sẽ rất khó chữa trị. Vũ tộc là nửa người nửa thú, có năng lực chịu đòn và tự chữa lành rất mạnh.
“Vũ Hoàng bệ hạ, hắn… hắn thật sự là… Ma Thần?” Một thần tử run rẩy hỏi.
Thân ảnh Vũ Hoàng loé lên, xuất hiện trong cung điện. Thần tử kia cũng vội vàng theo sau.
Vũ Hoàng thản nhiên nói: “Hắn không phải là Ma Thần.”
Thần tử nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ ngài đã biết từ trước?”
Vũ Hoàng nói: “Đại Uyên Hiến là phòng tuyến cuối cùng của Thái Hư, Minh Tâm rất coi trọng nơi này nên đã lưu lại một khối tinh thạch cảm ứng. Tinh thạch này sẽ sáng lên khi cảm ứng được Ma Thần, nhưng vừa rồi nó không hề phát sáng.”
“Gia hoả này lại dám giả mạo Ma Thần!! Chẳng trách Minh Tâm Đại Đế lại tuyên bố Ma Thần đã chết.” Thần tử bừng tỉnh đại ngộ nói, “Nhưng tại sao bệ hạ lại đưa Trấn Thiên Xử cho hắn?”
Vũ Hoàng mỉm cười nói: “Vật này vốn không phải của bản hoàng. Hơn nữa Thái Hư rất thèm muốn thứ này, bản hoàng ném cho hắn củ khoai nóng phỏng tay thôi.”
Gắp lửa bỏ tay người? Thần tử lập tức hô to: “Bệ hạ anh minh!”
Vũ Hoàng lại thở dài nói: “Nhưng bản hoàng không ngờ hắn lại có được Thời Chi Sa Lậu của Ma Thần. Thủ đoạn cũng rất mạnh…”
“Chẳng lẽ hắn có tu vi Đại Đế?”
“Bản hoàng không dùng toàn lực ứng phó. Tu vi của hắn cao lắm là tiểu Chí Tôn.” Nói tới đây, Vũ Hoàng bỗng cau mày, “Nhưng khi xuất thủ hắn lại có tiềm chất của Đại Đế.”
“Vậy tại sao hắn lại muốn giả mạo Ma Thần?”
Cao thủ Thái Hư nhiều như mây, kẻ này điên rồi hay sao mà dám cả gan mạo nhận mình là Ma Thần, đối địch với Thái Hư?
Vũ Hoàng nói: “Năm đó Ma Thần có danh tiếng quá lớn, có lẽ một số người muốn được hưởng thụ địa vị đó chăng?”
“Vậy việc hôm nay chúng ta có phải bẩm báo cho Thái Hư không?” Thần tử hỏi.
Nghe được hai chữ bẩm báo, sắc mặt Vũ Hoàng lập tức trầm xuống. Hắn rất ghét cái cảm giác Thái Hư ở trên còn Đại Uyên Hiến chỉ là hạ nhân.
Vĩnh viễn bị Thái Hư giẫm ở dưới chân, đây là tương lai mà Vũ tộc muốn sao?
Thần tử lập tức cúi đầu thật thấp, không dám nói thêm câu nào.
. . .
Cùng lúc đó.
Đám người Ma Thiên Các rời khỏi Đại Uyên Hiến, bay trở lại khu vực rừng cây. Đúng lúc này, có một giọng nói bất ngờ vang lên: “Này.”
Đám người quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử đeo mặt nạ đứng dưới tàng cây.
“Ai đó?” Phan Trọng trầm giọng hỏi.
“Ta muốn nói chuyện với Các chủ nhà ngươi, mấy người khác đừng xen vào.” Nam tử đeo mặt nạ nói.
Lục Châu ra hiệu cho đám người đứng chờ tại chỗ, bản thân thì bay tới trước mặt nam tử kia, thản nhiên hỏi: “Giải Tấn An, có việc gì?”
Giải Tấn An cả kinh: “Không phải chứ, vậy mà ngươi cũng nhìn ra được?”
“Ngươi có hoá thành tro lão phu cũng nhận ra.” Lục Châu dựa vào khứu giác thần thông để nhận người chứ không nhìn tướng mạo.
Hơn nữa trong Đại Uyên Hiến, người dám tiếp xúc với Ma Thiên Các chỉ có mình Giải Tấn An.
Giải Tấn An xấu hổ gãi đầu: “Uổng công ta đi tìm mặt nạ nữa chứ.”
“Nói đi, có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Không ngờ ngươi còn sống, ta tưởng ngươi đã đồng quy vu tận với Đồ Duy Đại Đế rồi, hại ta mất ngủ suốt mấy ngày.”
“Vì sao phải giúp lão phu?”
Giải Tấn An nhìn kỹ Lục Châu: “Tu vi ngươi đề thăng nhanh đấy, nhưng thời cơ còn chưa thích hợp. Có điều… ta có thể nói cho ngươi biết ta không phải địch nhân của ngươi.”
Lục Châu cũng nhìn Giải Tấn An chằm chằm. Việc này cũng cần phải nói?
Giải Tấn An nói: “Nhưng lần này ngươi quá kiêu căng rồi. Vũ Hoàng rõ ràng là đang nhường ngươi, hắn muốn gắp lửa bỏ tay người, ngươi phải cẩn thận đó.”
“Lão phu lấy lại đồ của mình cũng là sai?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Không sai.” Giải Tấn An nói thêm, “Đồ của ngươi ta cũng lén trả cho ngươi rồi đấy.”
Lục Châu nhíu mày: “Đại Di Thiên Đại và Câu Trần chi tâm?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ Trấn Thiên Xử không phải đồ của lão phu?”
Lục Châu tuy có được ký ức của Ma Thần nhưng có rất nhiều chi tiết nhỏ hắn không nắm được.
Giải Tấn An vỗ đùi nói: “Vũ Hoàng thật sự đưa Trấn Thiên Xử cho ngươi?”
Lục Châu nâng tay, hộp gấm bay ra tự động mở nắp, để lộ Trấn Thiên Xử bên trong.
Thấy vậy Giải Tấn An trừng to mắt nói: “Ngay cả Trấn Thiên Xử của Vũ Hoàng mà ngươi cũng dám lấy… thật là!”
Hắn dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Quá kiêu căng phách lối rồi! Ngươi không sợ giẫm lên vết xe đổ trước đây?”
Lục Châu cũng ý thức được mình làm việc hơi khoa trương, nhưng có rất nhiều chuyện phải làm thế mới đạt được mục đích.
Lục Châu thản nhiên nói: “Trên đời này không còn Ma Thần, lão phu đóng vai hắn thì có gì không được?”
“Hầy…”
Ngươi vốn chính là Ma Thần nha!
Chương 1934 Bị bắt
Giải Tấn An vô cùng bất đắc dĩ. “Lần này trở về ngươi chắc chắn sẽ khiến Thái Hư chú ý, trong khoảng thời gian ngắn đừng đối đầu với Thái Hư và Thánh Điện nữa.”
“Ngươi xem thường lão phu?”
Giải Tấn An giật mình nói: “Không có không có… đừng nhạy cảm vậy chứ. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng coi thường Minh Tâm.”
Trong đầu nhớ tới cảnh tượng Ma Thần thảm bại, Lục Châu trầm mặc một lúc. Thái Hư hy sinh tứ đại Chí Tôn để đánh giết Ma Thần, có thể thấy Minh Tâm hoàn toàn không đơn giản.
Huống hồ gì Thái Hư còn có thập điện và các đại đế trấn thủ ở vùng đất thất lạc. Nếu bọn họ liên hợp lại thì rất phiền phức. Lục Châu không e ngại đám người này nhưng sợ làm liên luỵ đến Ma Thiên Các và các đồ đệ.
Nói theo một cách nào đó, đồ đệ bị bắt đi cũng không phải là chuyện xấu.
“Còn việc gì khác không?” Thấy thái độ Giải Tấn An quá đáng khinh, Lục Châu mở miệng hỏi.
“Không có.” Giải Tấn An gượng cười.
“Nếu có cơ hội, lão phu sẽ đến Đại Uyên Hiến lần nữa.”
Nói xong Lục Châu đạp không bay lên, dẫn theo đám người Ma Thiên Các đi vào trong phù văn thông đạo.
Nhìn thân ảnh đám người biến mất, Giải Tấn An mới thở dài một tiếng: “Đúng là chẳng thay đổi chút nào. Hầy, không biết là phúc hay là hoạ đây. Trước kia có không ít người phản bội ngươi, ngươi đừng để mình chết nữa đấy.”
“A, sao ta lại dùng chữ “nữa” chứ, phi phi phi!”
Giải Tấn An xoay người rời khỏi rừng cây. Trong lúc hắn còn đang cảm khái, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm:
“Giải Tấn An.”
Giải Tấn An bị doạ, toàn thân giật nảy nhìn ra phía sau: “Ai đó?!”
Một bóng người xuất hiện cách đó không xa, trên thân người đó toả ra quang mang, hai đôi cánh trắng khép lại ở sau lưng.
Giải Tấn An kinh ngạc hô lên: “Vũ Hoàng bệ hạ?”
Vũ Hoàng bình tĩnh nhìn hắn. Giải Tấn An chột dạ nói: “Ta chỉ đi vòng vòng chơi thôi. Vì sao bệ hạ lại tới chỗ này?”
Vũ Hoàng vẫn im lặng nhìn hắn không nói. Giải Tấn An gãi đầu tháo mặt nạ xuống. “Ta về liền nè.”
“Ngươi đã từng đi theo Ma Thần, bản hoàng không tính toán với ngươi.” Vũ Hoàng đột nhiên nói.
Giải Tấn An dừng bước, không rõ hắn muốn nói cái gì.
Vũ Hoàng nói tiếp: “Bản hoàng luôn kính sợ cường giả, nhưng không có nghĩa là bản hoàng thích người phản bội.”
Trong lòng Giải Tấn An như thít lại, cau mày nói: “Ta luôn trung thành một lòng với Đại Uyên Hiến, chưa bao giờ làm việc gì phản bội Đại Uyên Hiến cả.”
“Thật sao?”
“Ta có thể thề với trời.”
“Ngươi giả truyền mệnh lệnh của Bạch Đế, còn cho là bản hoàng không biết?” Vũ Hoàng thản nhiên vạch trần.
“. . .”
“Ngươi cho rằng Bạch Đế sẽ đứng về phía Ma Thần sao?”
“. . .” Giải Tấn An giả bộ hồ đồ, “Ta thật sự không hiểu Vũ Hoàng bệ hạ đang nói cái gì.”
Vũ Hoàng mỉm cười đầy ẩn ý. “Ngươi sẽ hiểu thôi.”
Hắn phất tay, bốn vị cao thủ Vũ tộc bước ra, trên thân ẩn hiện quang mang nhàn nhạt. Vũ Hoàng hờ hững nói:
“Giam Giải Tấn An vào địa lao, phong bế tu vi, chờ xử lý.”
“Vâng.”
. . .
Ngày hôm sau, đám người Ma Thiên Các đi tới Kê Minh.
Lục Châu để đám người đứng chờ bên phù văn thông đạo, tự mình cưỡi Bạch Trạch bay tới Hoàn Hình hồ.
Nhìn băng truỳ giữa hồ, Lục Châu khẽ gọi: “Đế Nữ Tang.”
Không ai trả lời. Lục Châu vung chưởng về phía băng truỳ, nhiệt lượng khiến băng truỳ chảy ra.
Vèo ——
Một thân ảnh từ trong băng truỳ đánh tới. Lục Châu tung chưởng đón đỡ. Phanh phanh phanh…
Nước bắn tung toé đầy trời, thuỷ tiễn văng ra tứ phía. Lục Châu nhàn nhã hoá giải mọi đòn tấn công của Đế Nữ Tang.
Trăm chiêu qua đi, Đế Nữ Tang dừng tay, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Lục Châu đạm nhiên đáp: “Trăm năm qua ngươi vẫn trốn trong băng truỳ?”
“Sao tu vi ngươi tăng tiến nhanh như vậy?” Đế Nữ Tang nghi hoặc hỏi.
“Người đều phải tiến bộ.”
“Ngươi phá hư Thiên Khải Chi Trụ, ta phải đề phòng.” Đế Nữ Tang nói.
“Đề phòng trời sập?” Lục Châu ngẩng đầu nhìn băng truỳ hùng vĩ trước mặt.
Nàng muốn dùng băng truỳ này để đâm thủng Thái Hư? Không biết phương pháp này có tác dụng không nhưng suy nghĩ kỳ diệu như thế đúng là khiến người ta không nói được lời nào.
“Ai cần ngươi lo!” Đế Nữ Tang nói, “Ngươi còn tới đây làm gì?”
“Xích Đế đang ở đâu?”
Nghe nhắc tới tên Xích Đế, Đế Nữ Tang nhíu mày tức giận nói: “Đừng nhắc tên hắn trước mặt ta!”
“Ngươi rất chán ghét hắn?” Lục Châu hỏi.
“Ta hận hắn!”
“Vậy thì tốt, lão phu muốn đi tìm hắn gây phiền phức đây.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Đế Nữ Tang nhướng mày nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc: “Thật sao?”
Lục Châu gật đầu. Đế Nữ Tang nghiêng đầu suy nghĩ như một nữ hài rồi cười nói: “Vậy ngươi đi tìm hắn nhanh lên, hắn ở Viêm Thuỷ vực phía nam Vô Tận Hải.”
“Viêm Thuỷ vực?”
“Thanh Đế gia gia nói mấy ngày nữa hắn sẽ đến Thái Hư một chuyến, ngươi phải nhanh chân lên.” Đế Nữ Tang thúc giục.
“Xích Đế sẽ tới Thái Hư?” Lục Châu lại hỏi, “Vậy Thanh Đế ở đâu?”
“Thanh Đế gia gia ở phía đông Vô Tận Hải, cách Bạch Đế gia gia không xa.” Đế Nữ Tang nói xong chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi. “Không phải ngươi cũng định đi tìm Thanh Đế gia gia gây phiền phức đó chứ? Gia gia là người tốt mà!”
“Người tốt?” Lục Châu nhướng mày. Bắt đồ đệ của lão phu mà là người tốt?
Hắn không biểu lộ ra địch ý mà tiếp tục hỏi: “Xích Đế tới Thái Hư làm gì?”
Đế Nữ Tang lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi kỳ quái nói: “Tu vi ngươi tiến bộ nhanh như vậy, hẳn là có thể gia nhập Thái Hư rồi.”
Có lẽ do cô độc ở chốn này quá lâu, Đế Nữ Tang rất thích giao lưu trò chuyện với người khác. Đôi lúc nàng còn nảy sinh vấn đề tâm lý, muốn giữ người ta lại Hoàn Hình hồ.
Lục Châu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Làm sao để gia nhập Thái Hư?”
“Với bản sự của ngươi thì dư sức gia nhập Thái Hư. Ta nghe Thanh Đế gia gia nói Thái Hư đã hao tổn rất nhiều tay sai, đang không ngừng chào mời nhân tài khắp cửu liên, ngươi có thể tham gia nha…” Nói tới đây nàng lại bĩu môi, “Nhưng Thái Hư chán lắm, ngươi ở lại đây chơi với ta vui hơn nè!”
“. . .” Lục Châu đạm mạc đáp, “Lão phu còn việc quan trọng phải làm, không thể lưu lại.”
Đế Nữ Tang ỉu xìu nói: “Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái, vì cái gì cứ phải tiến vào Thái Hư chứ?”
Chương 1935 Không nhận sư phụ
“Ngươi rõ ràng còn sống… Vì cái gì lại phủ nhận mình là nhân loại?” Lục Châu nói.
“Ta còn sống…” Đế Nữ Tang lẩm bẩm, “Nhưng tâm ta đã chết từ lâu rồi.”
Lục Châu thử cảm ứng. Quả nhiên… Đế Nữ Tang không có nhịp tim!
Nói tới chuyện này, cảm xúc của nàng có vẻ suy sụp. Nàng rất bi thương, “tâm” mà nàng nói mang cả hai nghĩa đen lẫn bóng. Xích Đế là phụ thân nàng nhưng lại nhẫn tâm để nàng ở chỗ này.
“Vị trí cụ thể của Viêm Thuỷ vực ở đâu?”
“Đi về phía nam Vô Tận Hải, đi thật xa thật xa… rất khó tìm.” Đế Nữ Tang chốt lại một câu.
“. . .”
Lục Châu vốn muốn đi tìm đồ đệ, nhưng bây giờ mà lặn lội đi tìm Viêm Thuỷ vực thì có vẻ không thực tế cho lắm.
Nghĩ tới đây, hắn thì thào tự nhủ: “Vậy thì lên trời thôi.”
. . .
Cùng lúc đó.
Phía nam Vô Tận Hải, trên một ngọn núi.
Minh Thế Nhân đang thưởng thức phong cảnh Vô Tận Hải, một thân ảnh bỗng xuất hiện ở gần đó, khom người nói:
“Nhật tiên sinh, Xích Đế có lệnh bảo ngài chuyên tâm tu luyện.”
“Ta vẫn đang tu luyện đó thôi.”
“Xích Đế nói tu vi của ngài cần phải tịnh tiến thêm một bước mới có thể giành được hạng nhất trong cuộc chiến tranh giành vị trí điện thủ. Ta sẽ giám sát ngài thời thời khắc khắc.”
“Hắc… ngươi nghe không hiểu lời ta nói à? Ta vẫn đang tu luyện đó.” Minh Thế Nhân lườm hắn.
“. . .”
Thân ảnh nói tiếp, “Xích Đế còn nói, ngài đã là người của Viêm Thuỷ vực, nếu không cần thiết thì đừng liên hệ với vị sư phụ ở kim liên giới nữa.”
Minh Thế Nhân nhướng mày: “Sư phụ cái gì? Ta không có sư phụ.”
Thân ảnh kia gật đầu: “Vậy ta không quấy rầy Nhật tiên sinh nữa.”
Thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Minh Thế Nhân liếc nhìn hư không, miệng lẩm bẩm: “Ta làm gì có sư phụ.”
Nói xong, hắn bay về phía rừng cây, bắt đầu tu luyện.
Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân còn chưa kịp tỉnh táo lại sau giấc ngủ đã cảm giác được bên cạnh có người. Hắn cả kinh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên.
Là Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đang đứng trước mặt hắn.
“Hù chết ta. Tam sư huynh, huynh không đi tu luyện sao?” Minh Thế Nhân vỗ ngực nói.
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nhìn hắn: “Lão tứ, như thế này có ổn không?”
“Có gì đâu mà không ổn… Ta phải nhắc nhở huynh, không thể nghị luận về lão nhân gia người ở chốn này.” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi như vậy là vong ân phụ nghĩa, quên nguồn quên cội!” Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương xuống đất.
Oanh!
Minh Thế Nhân đáp: “Làm việc gì cũng phải dùng đầu óc chứ không thể dùng man lực. Nếu huynh muốn hại chết sư phụ thì đi đến chỗ Xích Đế mà nói cho hắn biết chúng ta có sư phụ ấy! Ta tuyệt đối không ngăn huynh!” Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Xích Tiêu cung.
Đoan Mộc Sinh lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. “Đệ phải bảo đảm với ta…”
“Ta bảo đảm, lão nhân gia người không sao hết, còn sống rất tốt!”
Nói xong Minh Thế Nhân nhìn trái nhìn phải rồi kéo Đoan Mộc Sinh lại gần, hạ giọng nói: “Ta hoài nghi trong bóng tối có người luôn nhìn chằm chằm chúng ta, huynh phải cẩn thận đó.”
“Đệ không tin tưởng vào năng lực của sư phụ sao?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Không phải là ta không tin sư phụ. Sư phụ đương nhiên rất lợi hại, nhưng mấy loại phiền phức này chúng ta phải tự mình giải quyết, đừng phiền đến người.”
“Thật sao?”
“Tam sư huynh thông tuệ như vậy, ta lừa huynh được à?” Minh Thế Nhân dỗ dành nói.
“Cũng đúng.” Đoan Mộc Sinh gãi đầu rồi lại nói, “Không đúng, đệ làm vậy là khi sư diệt tổ nha!”
“. . .” Minh Thế Nhân cạn lời.
Đoan Mộc Sinh nói: “Tu vi sư phụ không thấp, với bản sự của lão nhân gia người thì muốn đến Thái Hư có gì khó đâu? Vì sao không để sư phụ đến đây cùng hưởng phúc với chúng ta?”
“Tam sư huynh, thân phận của sư phụ không tiện. Người có rất nhiều địch nhân ở Thái Hư.” Minh Thế Nhân nói, “Ta không nói sư phụ không đủ mạnh, mà là chúng ta sẽ làm vướng chân người, huynh hiểu không?”
“Vướng chân?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày.
“Huynh nghĩ đi, sư phụ có nhiều địch nhân như vậy, nếu đánh nhau thì sẽ vạch mặt thành kẻ thù. Địch nhân không đánh lại sư phụ chắc chắn sẽ chĩa mũi đao vào chúng ta, loại sự tình này chẳng phải đã xảy ra rất nhiều lần đó sao?” Minh Thế Nhân không ngừng khuyên nhủ.
“Đệ nói đúng…” Đoan Mộc Sinh hổ thẹn nói.
Minh Thế Nhân lại nói: “Cho nên chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của Xích Đế, tạm thời không thể nhận sư phụ.”
“Không nhận?” Đoan Mộc Sinh trợn tròn mắt nhìn Minh Thế Nhân, “Đệ quên năm đó chúng ta bị đánh nhừ tử như thế nào rồi đúng không?”
Minh Thế Nhân cũng giật mình, gãi đầu nói, “Đây là thủ đoạn để chúng ta tự bảo vệ mình thôi, làm vậy mới không vướng chân sư phụ. Hơn nữa huynh phải cẩn thận cái gã tên là Thất Sinh kia.”
“Thất Sinh? Điện thủ Đồ Duy điện?”
“Hắn đến đây mấy lần, ta đều nhìn thấy.” Minh Thế Nhân nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Ta cũng đã tiếp xúc với hắn vài lần, từ thủ đoạn làm việc đến lời nói cử chỉ đều không có vẻ gì là muốn làm hại chúng ta.”
“Hắn nghĩ cách bắt chúng ta lại, ngoài mặt nói là để bảo hộ, nhưng trên thực tế chúng ta làm sao biết được hắn có âm mưu quỷ kế gì. Hơn nữa ——” Minh Thế Nhân hơi dừng một chút rồi nói tiếp, “Hắn vẫn luôn vô tình hay cố ý để lộ chút tin tức, khiến chúng ta cho rằng hắn là lão thất phục sinh.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy, hai mắt trừng to.
Minh Thế Nhân tự tin nói: “Hắn cho là mình làm việc rất cẩn trọng, đáng tiếc lại quá lộ liễu.”
Đoan Mộc Sinh trầm giọng nói: “Vậy rốt cuộc hắn là ai?”
“Suỵt…” Minh Thế Nhân thấp giọng nói, “Ta cũng không rõ hắn là ai, không biết mục đích của hắn là gì. Chúng ta cứ làm như không biết gì cả, mặc kệ hắn tự biên tự diễn đi.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Thất Sinh nói không sai.”
“Hả?”
“Hắn nói đệ nhất định sẽ hoài nghi hắn.” Đoan Mộc Sinh nói.
“? ? ?” Hắn dự đoán được ta sẽ dự đoán hắn là đồ giả?
Đoan Mộc Sinh trịnh trọng nói: “Lão tứ, tin tưởng ta, hắn chính là lão thất.”
“Hừm…” Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu, “Tam sư huynh, dựa vào cái gì mà huynh khẳng định như vậy?”
“Trực giác.”
“. . .”