Hức hức đa tạ đại kim chủ clrscrduc đã donate cho truyện ạ. ❤
Tham bom nhiều chương nên dịch hoài tới giờ mới xong hự hự. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^^
“Thái Hư lên trời bằng cách nào?” Lục Châu hỏi.
“Không có mấy người biết rõ sự tình này. Có người nói việc này liên quan đến Thiên Khải Chi Trụ, bảo là tận mắt nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ từ trong đại địa đâm lên, đưa đại địa tiến vào không trung. Cũng có người nói Chí Tôn hợp lực nâng Thái Hư lên, thập điện đã tạo ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Cái trước còn đáng tin, cái sau lão phu không tin… Con người không thể nào tạo ra Thiên Khải Chi Trụ được.”
“Chưa chắc.” Trần Phu nói, “Con đường tu hành mênh mông như vậy, nếu có thể tu thành Thiên Chí Tôn thì một tay phá toái hư không, pháp thân đỉnh thiên lập địa, vung tay là tạo tinh hà, thổi ra là lôi điện, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm!”
“. . .”
Lục Châu vốn định phản bác, nhưng nghĩ lại nơi này là tu hành giới, mọi chuyện đều có thể xảy ra nên thôi.
“Ngươi đã từng nhìn thấy?”
“Chưa từng.”
Chưa thì ngươi khoác lác cái gì? =.=
Lục Châu quay về chủ đề chính: “Tính ra thì Thu Thủy Sơn không phải là không có cách tránh né đại kiếp này.”
“Lục lão đệ có cao kiến gì?” Hai mắt Trần Phu sáng lên.
“Các ngươi cùng chúng ta đi vào Văn Hương Cốc là được. Chẳng phải ngươi nói dù là đạo thánh đích thân tới cũng không làm gì được Văn Hương Cốc sao?”
Trần Phu gật đầu đáp: “Đúng là như thế. Nhưng vậy thì thiên hạ Đại Hàn sẽ đại loạn mất.”
Không có thánh nhân uy hiếp, các thế lực khác trong thiên hạ sẽ từ từ ngoi lên.
Lục Châu nói: “Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần chiêu cáo thiên hạ nói ngươi đi vân du tứ hải là được. Cách một khoảng thời gian ngươi lại phái người ra ngoài nhìn xem.”
Trần Phu gật đầu, ý kiến này cũng không tệ lắm.
Lục Châu nói: “Đa số đồ đệ của lão phu đã thành chân nhân, nay lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, thành thánh nhân không khó. Nếu được Văn Hương Cốc tương trợ thì tu vi sẽ tăng mạnh.”
Trần Phu cảm thán nói: “Được Thiên Khải Chi Trụ đâu chỉ có thành thánh, ngày nào đó sẽ thành đại đạo thánh, thành Chí Tôn cũng có thể nữa là.”
Chợt nhớ ra một chuyện, Trần Phu nhân tiện hỏi: “Ngươi thành thánh từ bao giờ?”
“Lão phu giao thủ với Thanh Long Mạnh Chương ở Thôn Than, may mắn thành thánh.” Lục Châu đáp.
“Cái gì?!!” Trần Phu kinh ngạc nhìn Lục Châu, “Ngươi giao thủ với Mạnh Chương?”
“Ngươi không tin?”
“Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, dù có yếu đi thì cũng vẫn là tiểu Chí Tôn.” Trần Phu lắc đầu nói.
Lục Châu không thèm giải thích, chỉ điều động thánh nhân chi quang.
Nhìn quang mang nhàn nhạt trên người Lục Châu, Trần Phu thở dài nói: “Ngươi thật đúng là khiến ta phải lau mắt nhìn. Lần trước gặp mặt mới chỉ là chân nhân, thoắt một cái lại thành thánh nhân.”
“Trăm năm qua đi, thành thánh cũng không tính là quá khó khăn.” Lục Châu nói.
“Ngươi cô đọng Thiên Hồn Châu chưa?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu vẫn luôn nghi hoặc việc cô đọng Thiên Hồn Châu có gì tốt. Thủ hộ giả trong Ngung Trung là Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, trong đó Thiên Ngô đã cô đọng Thiên Hồn Châu. Nhưng mà Mệnh Cách vốn được xem như có thêm một mạng, sau khi cô đọng Thiên Hồn Châu xong lại biến thành chỉ có một mạng duy nhất, chẳng phải là rất lỗ sao?”
Trần Phu nói: “Không phải vậy. Sau khi cô đọng Thiên Hồn Châu sẽ trợ giúp ngươi tu đạo nhanh hơn. Hơn nữa Thiên Hồn Châu còn có năng lực phòng ngự mạnh hơn tất cả các Mệnh Cách hợp lại. Mệnh Cách đúng là có thể ngăn cản tổn thương chí mạng, nhưng một khi bị huỷ đi thì ngươi cũng sẽ bị trọng thương. Trong khi Thiên Hồn Châu có thể chuyển đổi thành Mệnh Cách rất dễ dàng, chỉ cần đọc khẩu quyết là có thể chuyển đổi.”
Lục Châu nghe vậy cũng phải gật gù. Không ngờ việc cô đọng Thiên Hồn Châu còn có nhiều ích lợi như vậy.
“Thiên Hồn Châu cũng có thể chuyển đổi thành Tinh Bàn?”
“Đúng vậy.” Trần Phu cười nói, “Nhưng yêu cầu tu hành giả phải có năng lực cực cao.”
Chẳng hạn như có rất nhiều tu hành giả thích dùng Tinh Bàn làm lá chắn, nhưng hành động này chẳng khác gì đưa mệnh vào lưỡi đao của đối thủ.
“Tinh Bàn đương nhiên có lực phòng ngự kinh người, nhưng nếu gặp phải cường giả thì rất khó giữ được Mệnh Cách. Thiên Hồn Châu thì không giống, rất khó bị phá huỷ, mà một khi đã huỷ thì gần như không thể sử dụng lại. Nói cách khác, khi gặp được cường địch mạnh hơn mình rất nhiều, Thiên Hồn Châu sẽ chống cự được lâu hơn.” Trần Phu nói.
“Vậy làm sao mới cô đọng được Thiên Hồn Châu?”
Trần Phu giải thích: “Cô đọng Thiên Hồn Châu không khó. Dùng chân ý thủ tại đan điền khí hải, lệnh cho toàn bộ Mệnh Cách trong Mệnh Cung chồng lên nhau là được.”
Ông ——
Liên toạ của Trần Phu xuất hiện trước mặt Lục Châu. Chỉ thấy trong thanh sắc liên toạ đã xuất hiện nhiều vết nứt vỡ, trên Mệnh Cung cũng không có Mệnh Cách mà chỉ có một khu vực hình tròn.
Soạt ——
Hình tròn bỗng biến ảo, hoá thành hai mươi sáu khu vực Mệnh Cách.
“Đại thánh nhân hai mươi sáu Mệnh Cách?” Lục Châu kinh ngạc nói.
“Thông thường thì hai mươi bốn Mệnh Cách có thể thành thánh, hai mươi bảy Mệnh Cách thành đại thánh nhân. Nhưng ta may mắn lĩnh ngộ được đạo lực lượng mạnh nên có thể tiến vào cảnh giới đại thánh nhân.”
Lúc này, Mệnh Cung của Trần Phu lại biến hoá lần nữa, các khu vực Mệnh Cách tập hợp lại rồi hoá thành khu vực hình tròn.
Trần Phu vung tay lên, liên toạ biến mất, Tinh Bàn xuất hiện. Ba mươi sáu hình tam giác trên Tinh Bàn co lại, hoá thành một hình tròn, quang mang bắn ra bốn phía.
“Thiên Hồn Châu.” Lục Châu thản nhiên nói, “Vậy mà lão phu còn tưởng rằng chỉ có hung thú mới ngưng tụ được Thiên Hồn Châu.”
“Thời thượng cổ, nhân loại và hung thú không khác gì nhau. Nếu ngươi từng đọc cổ tịch sẽ thấy thời điểm đó nhân loại hầu như đều ở trạng thái nửa người nửa thú.”
Lúc này, Thiên Hồn Châu của Trần Phu có vẻ nhạt đi, bên trên quanh quẩn một cỗ khí tức u ám, xem ra năng lượng không còn nhiều.
“Thiên Hồn Châu rất khó có thể tái sử dụng?” Lục Châu hỏi.
“Đúng vậy. Sở dĩ nó khó sử dụng lại là vì một số tu hành giả dùng viên Mệnh Cách Chi Tâm đã qua sử dụng một lần, thế nên khi dung hợp lại thành Thiên Hồn Châu thường sẽ gặp một số khó khăn như năng lượng không đủ hoặc khai Mệnh Cách dễ thất bại hơn… Mà Thiên Hồn Châu của hung thú thì không gặp tình huống này, thế nên thời thượng cổ nhân loại rất thích săn giết đám thánh thú cường đại kia.”
Chương 1857 Tiến vào Văn Hương Cốc
Lục Châu gật đầu. Không ngờ một viên Thiên Hồn Châu nho nhỏ còn có nhiều kiến thức cần học như vậy.
Khụ khụ khụ… Trần Phu lại ho khan kịch liệt.
Nhìn viên Thiên Hồn Châu đang càng lúc càng ảm đạm, Lục Châu khẽ nói: “Thái Hư Đại Đế đúng là rất có thủ đoạn.”
Trần Phu thu hồi Thiên Hồn Châu, bình ổn lại khí tức rồi đáp: “Dù sao cũng là Thánh Điện chi chủ, ta còn sống dưới tay hắn đã là ăn may rồi.”
“Sau khi đến Văn Hương Cốc, lão phu sẽ nghĩ cách chữa trị cho ngươi.” Lục Châu nói.
Trần Phu lắc đầu cười: “Chữa không được cũng chẳng sao. Có thể sống thêm một ngày là tốt một ngày rồi.”
Lục Châu đứng dậy nói: “Ngày mai chúng ta xuất phát đi.”
“Gấp như vậy sao?”
“Loại chuyện này không nên kéo dài thêm nữa.”
“Được.”
Sáng hôm sau, Thu Thủy Sơn chiêu cáo thiên hạ, Trần Phu đại thánh nhân dẫn theo các đồ đệ đi vân du tứ hải.
Trần Phu lệnh cho các đồ đệ tập hợp, nói rõ ràng việc bọn hắn sẽ đến Văn Hương Cốc. Các đồ đệ đều đồng ý, kể cả Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh đã bị trừ bỏ tu vi. Hai người từng tiếp xúc với Thái Hư nên không thể lưu lại, miễn cho xảy ra cớ sự gì.
Sau khi tập hợp, đám đệ tử Thu Thủy Sơn nhìn thấy các toạ kỵ của Ma Thiên Các xong lại càng thêm kinh hãi không thôi.
Giữa trưa, Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các đi cùng Trần Phu phi hành về phía Văn Hương Cốc.
. . .
Ngày hôm sau.
Minh Đức trưởng lão xuất hiện trên không trung Thu Thủy Sơn.
“Khí tức của lệnh bài xuất hiện lần cuối ở nơi này.”
Thân ảnh hắn trôi nổi giữa không trung, tản ra năng lực cảm ứng cường đại bao phủ toàn bộ Thu Thủy Sơn. “Không có ở đây?”
Minh Đức trưởng lão nhướng mày, tức giận nói: “Hay cho một Trần đại thánh nhân, dám huỷ đi lệnh bài Thái Hư! Bản trưởng lão nhất định sẽ tìm ra ngươi.”
Thân ảnh Minh Đức trưởng lão xuất hiện trong Thu Thủy Sơn nhưng nơi này đã trống rỗng không còn một ai. Sàn nhà đá xanh vỡ vụn và vết máu khiến hắn chú ý.
Đi tới quan sát một chút, hắn khẽ cau mày: “Chiến đấu không kịch liệt.”
Khi Trần Phu rời khỏi Thu Thủy Sơn cũng đã lệnh cho các đệ tử ngoại môn khác rời đi. Thế nên hư ảnh Minh Đức trưởng lão lấp loé truy tìm xung quanh nhưng chẳng bắt được một người nào.
“Đi đâu cả rồi?” Minh Đức trưởng lão cau mày.
Sau đó hắn lấy phù chỉ ra, báo cáo việc này cho Khương Văn Hư biết.
Làm xong nhiệm vụ, Minh Đức trưởng lão âm thầm tự nhủ: “Khương Văn Hư ơi là Khương Văn Hư, tại ngươi xui xẻo thôi, Trần Phu chạy mất rồi.”
Hắn cúi người áp tay xuống đất. Một vòng sáng loé lên bao trùm toàn bộ toà Thu Thủy Sơn.
“Khí tức do lệnh bài Thái Hư lưu lại sẽ không dễ dàng tiêu tán. Ta xem ngươi trốn được đi đâu.” Minh Đức trưởng lão kiên nhẫn truy tìm.
Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
. . .
Cùng lúc đó, tại lối vào Văn Hương Cốc.
Trần Phu chỉ về phía sơn mạch trước mặt, nói: “Chính là ở chỗ đó. Sau khi tiến vào Văn Hương Cốc, chúng ta phong bế lối vào là được.”
Lối vào là một khe rãnh dốc xuống, thoạt nhìn vừa sâu vừa heo hút.
Lục Châu gật đầu: “Vào trong đi.”
“Vâng.” Đám người đồng thời tiến vào Văn Hương Cốc.
“Đừng có lề mề, chỉ còn ngươi thôi đó.” Tam đệ tử Chu Quang lôi kéo Lưu Chinh.
Lưu Chinh đã mất hết tu vi, đi đường đều phải dựa vào người khác. Hắn phun ra một ngụm máu, chậm rãi nói: “Ta đang bị trọng thương, làm phiền tam sư huynh rồi.”
“Ngươi bây giờ không còn là đệ tử Thu Thủy Sơn, đừng gọi bậy, ta sợ mình giảm thọ.” Chu Quang lạnh nhạt nói.
Mặt Lưu Chinh cũng không có biểu tình gì, bị cương khí của Chu Quang bao bọc đưa vào trong cốc. Khi tiến vào trong, khoé miệng của hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Đám người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều đi vào trong, biến mất ở khe rãnh sâu hun hút.
Nhưng lúc này, Minh Thế Nhân cưỡi cẩu tử bay tới vị trí bãi máu Lưu Chinh vừa nôn ra, cười cười nói: “Uầy, cái loại trò vặt này chỉ có thể lừa được hài tử ba tuổi!”
Hắn thuần thục xử lý sạch sẽ bãi máu khi, không lưu lại một tia khí tức nào.
Làm xong, Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ kiểm tra khắp bốn phía xem có còn lưu lại tí dấu vết nào không, sau đó mới yên tâm đuổi theo đoàn người.
Cửa hang Văn Hương Cốc không lớn, bên ngoài mọc rất nhiều cổ thụ rậm rạp che khuất bầu trời. Trên miệng cốc bày ra trận pháp vô cùng quỷ dị trông như từng đạo sóng biển đang vỗ rào rạt vào bờ, lực lượng ẩn giấu bên trong mênh mông bát ngát.
Minh Thế Nhân bay tới, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi đang đứng ngay cửa hang bèn cười nói: “Vẫn là cửu sư muội quan tâm, biết chờ ta nha, không vô lương tâm như mấy người kia.”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái, chỉ tay lên trên cao. Minh Thế Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Ngu Thượng Nhung đang ngồi trên chạc cây nhìn mình. “Ách…”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Mọi người đều đang chờ đệ.”
“Vâng.” Minh Thế Nhân gật đầu cười.
Đám người bay vào Văn Hương Cốc.
Đúng như Trần Phu nói, Văn Hương Cốc xanh biếc như xuân về, chim hót hoa nở, khắp nơi đều ngập tràn mùi thơm cây cỏ chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Đoàn người Trần Phu và Lục Châu đã đi tới chỗ sâu trong Văn Hương Cốc, bốn bề xung quanh đều là núi.
“Đúng là một nơi rất tốt để tu hành.” Lục Châu gật đầu khen ngợi.
“Không có mấy người biết được chỗ này. Đằng kia có mấy toà kiến trúc cổ, có thể quét dọn để ở lại. Trong núi có một khu vực trống thích hợp để luận bàn và tu luyện, đi sâu vào trong sẽ đến hiểm địa của Văn Hương Cốc, cũng là khu vực cực hạn để thành thánh. Nếu không cần thiết thì đừng nên tới đó.” Trần Phu nói.
Đám người bay về phía khu vực trống kia. Mặt đất có dạng hình tròn, khắc vô số ký hiệu thần bí kỳ lạ trông như vòng gỗ của một thân cổ thụ khổng lồ.
Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Thật là một trận pháp thần kỳ, ta chưa từng nhìn thấy thứ như thế bao giờ.”
“Ngay cả Hồng Phất cô nương cũng không biết, vậy nhất định là rất lợi hại.”
Đám người quan sát nơi này một lúc mới bắt đầu đi thu dọn đồ đạc.
Ban đêm, đoàn người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều đã sắp xếp xong khu vực tu hành, chìm vào giấc ngủ.
Chương 1858 Ngưng tụ Thiên Hồn Châu
Màn đêm phủ xuống, Văn Hương Cốc hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu khoanh chân ngồi trong một toà kiến trúc cổ, nhìn quang cảnh xung quanh mà tán thán: “Không hổ là kiến trúc từ thời thượng cổ.”
Trần Phu nói: “Thời thượng cổ còn lưu lại rất nhiều trận pháp và di tích. Chỉ tiếc sau khi đại địa phân tách, rất nhiều thứ đã biến mất, Văn Hương Cốc là một trong những di tích hiếm hoi còn sót lại đến nay.”
Lục Châu nhớ tới Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận mà bốn vị trưởng lão đã từng tu hành trong đó, bèn hỏi: “Nhân loại thời thượng cổ rất cường đại?”
“Thời kỳ thượng cổ, nhân loại chẳng khác gì hung thú, phương thức tu hành rất dã man vì không bị tư tưởng trói buộc. Chỉ cần có thể mạnh lên là thủ đoạn gì cũng dám dùng, thế nên mới càng ngày càng mạnh, mà sức phá hoại cũng rất kinh người.”
Trần Phu đáp, “Dần dà, nhân loại và hung thú có trí tuệ cao mới tạo ra một bộ quy tắc để ước thúc hành vi, bao gồm luân lý, đạo đức… Có thể nói thời kỳ thượng cổ là lúc nhân loại và hung thú dã man nhất, đồng thời cũng huy hoàng nhất.”
“Nếu huy hoàng thì còn áp chế làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Huy hoàng không có nghĩa là sống ổn định… Thời điểm đó hoàn cảnh ác liệt, dân chúng lầm than. So với lúc đó thì ta càng ưa thích cuộc sống hiện tại.”
Lục Châu cũng gật đầu. Tựa như thời kỳ đồ đá và xã hội hiện đại vậy.
“Chẳng trách ngươi không muốn thiên hạ đại loạn.”
Trần Phu khẽ ho mấy tiếng, nhìn ra sắc trời bên ngoài rồi nói: “Lần này may có ngươi giúp ta. Ta cũng sẽ cố hết sức để giúp ngươi, trước khi đại hạn đến ta hy vọng có nhiều thánh nhân hiện thế nhất có thể.”
Lục Châu đạm nhiên nhìn hắn, giọng nói ẩn chứa tự tin mãnh liệt: “Tin tưởng lão phu, bọn hắn nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng. Thánh nhân chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Trần Phu sửng sốt, mỉm cười nói: “Ta rửa mắt mong chờ.”
Hắn lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Lục Châu: “Ta biết ngươi muốn có phương pháp ngưng tụ Thiên Hồn Châu. Đây là phương pháp của ta, muốn ngưng tụ Thiên Hồn Châu thì không thể nóng vội, cần ít nhất ba tháng, nhiều thì ba năm…”
Lục Châu gật đầu, cất kỹ cuộn giấy.
Trần Phu không nói gì nữa, cùng đạo đồng đang chờ ở bên ngoài rời đi.
. . .
Đêm khuya, chờ mọi người đều tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hoặc tu luyện, Lục Châu mới gọi ra liên toạ.
“Hai mươi bốn Mệnh Cách, hạn mức cao nhất là hai mươi sáu…”
Hắn quan sát Mệnh Cung, hiện tại muốn khai Mệnh Cách thứ hai mươi lăm thì hơi nóng vội. “Thử ngưng tụ Thiên Hồn Châu xem sao.”
Lục Châu lấy cuộn giấy ra, đọc thuộc lòng phương pháp. Hắn dùng ý niệm điều động nguyên khí trong đan điền khí hải bắt đầu quấn quanh Mệnh Cung.
Bản chất của ngưng tụ Thiên Hồn Châu chính là hoà tất cả Mệnh Cách trong Mệnh Cung thành một thể. Thiên Hồn Châu sẽ có toàn bộ năng lực Mệnh Cách.
Hai mươi bốn Mệnh Cách là thời điểm thích hợp nhất để ngưng tụ Thiên Hồn Châu, sau này cho dù khai thêm nhiều Mệnh Cách cũng sẽ tự động dung hợp với Thiên Hồn Châu.
“Hy vọng không quá gian nan.”
Lục Châu bắt đầu ngưng tụ Thiên Hồn Châu. Xoẹt ——
Mệnh Cung vặn vẹo. Các Mệnh Cách bắt đầu phát ra âm thanh rung động. Lục Châu bỗng phát hiện có lực lượng Thiên Tướng đang lưu chuyển giữa các khu vực Mệnh Cách trong khi hắn hoàn toàn không cố ý điều động.
Lực lượng Thiên Tướng bao bọc toàn bộ Mệnh Cách, sau đó triệt tiêu cảm giác đau đớn, khiến cho quá trình ngưng tụ trở nên thuận lợi và êm ả đến kỳ lạ.
Khoảng một canh giờ sau, hai mươi bốn Mệnh Cách đã hoàn toàn ngưng tụ lại một chỗ.
Ông ——
Lục Châu cảm giác được trong đan điền khí hải có lực lượng bành trướng, lấp đầy kỳ kinh bát mạch, tu vi hắn tăng cao như thuỷ triều lên!
“Đây là…” Lục Châu kinh ngạc.
Hắn còn nhớ rõ vừa nãy Trần Phu nói muốn ngưng tụ Thiên Hồn Châu cần ít nhất ba tháng, nhiều thì ba năm. Nhưng sao mới một canh giờ mà hắn đã thành công rồi?
Lục Châu cảm ứng biến hoá trong cơ thể, sau khi xác định được mọi thứ vẫn bình ổn, hắn mới thở phào một hơi.
Lúc này ở giữa Mệnh Cung là một vòng tròn to bằng nắm tay, giữa vòng tròn có hai mươi bốn vòng tròn nhỏ đồng tâm, đại biểu cho hai mươi bốn Mệnh Cách.
“Thiên Hồn Châu?”
Ý niệm khẽ động, liên toạ biến mất, chỉ còn lại một viên Thiên Hồn Châu lơ lửng giữa không trung.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy Thiên Hồn Châu thì trong đầu Lục Châu lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như trước đó hắn đã từng làm thế rồi. Nhưng Lục Châu không quá để ý, lúc trước khi còn sống ở Địa Cầu, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ có cảm giác ‘dejavu’ này.
Khác với Thiên Ngô và Hồng Tiệm, Thiên Hồn Châu của Lục Châu có màu xanh lam như thiểm điện, toả quang hoa như ẩn như hiện, trông giống như một con mắt thần bí mà mở mắt ra là nhìn thấy tinh hà mênh mông.
Hắn thoả mãn cầm Thiên Hồn Châu trong tay, cảm nhận được lực lượng Mệnh Cách ẩn chứa bên trong. Sau khi ngưng tụ, năng lực Mệnh Quan sẽ là gì đây?
“Thử xem nào.”
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trong một mảnh rừng cây không người, tay cầm Thiên Hồn Châu, mặc niệm một tiếng: “Hoả Liên phong bạo.”
Thiên Hồn Châu vù vù rung động, từng đoá hoả diễm kim liên lượn vòng bay ra như pháo hoa nở rộ, chói lọi vô cùng.
Rừng rực…
Chỉ trong giây lát Lục Châu ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng hoa lệ này, hoả diễm đã thôn phệ một khoảng rừng phương viên trăm mét!
“Không xong.”
Động tĩnh quá lớn, rất dễ khiến người ngoài chú ý. Lục Châu lập tức thi triển năng lực băng phong, và lực lượng Mệnh Quan thứ hai Thuỷ Liên phong bạo. Lần này ngọn lửa khổng lồ lập tức bị dội tắt.
Lúc này hắn mới hài lòng thu hồi Thiên Hồn Châu. “Xem ra không chỉ gia tăng lực lượng mà năng lực Mệnh Quan mạnh lên nhiều.”
Lục Châu xoay người trở về kiến trúc cổ.
Việc tiếp theo không phải khai Mệnh Cách thứ hai mươi lăm, mà là khai thập nhị diệp. Sau khi khai diệp mới có thể tiếp tục khai Mệnh Cách.
“Hạn mức cao nhất chỉ có 26 Mệnh Cách, lão phu đành phải ký thác hy vọng vào việc khai diệp.”
Ý niệm khẽ động, Thiên Hồn Châu lại hoá thành Mệnh Cung, hình tròn phân chia thành ba mươi sáu hình tam giác, trong đó chỉ có 24 khu vực Mệnh Cách sáng lên.
Mà lúc này, Lục Châu kinh hỉ phát hiện Mệnh Cung đã biến lớn, thậm chí còn dư ra thêm hai khu vực Mệnh Cách!
Chương 1859 Thánh nhân thập nhị diệp
“Hạn mức cao nhất gia tăng rồi?!”
Không ngờ Thiên Hồn Châu lại có nhiều chỗ tốt như vậy, Lục Châu thư sướng vô cùng, tâm tình lo lắng vì tu vi bị hạn chế bấy lâu rốt cuộc cũng tiêu tán.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm ——
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Là giọng của Minh Thế Nhân.
“Có việc gì?”
“Sư phụ, vừa rồi trong rừng rậm ở phía đông có động tĩnh, đồ nhi chạy đến xem, phát hiện không biết có tên hỗn đản nào dám lén lút phóng hoả đốt rừng. Tên hỗn đản này tu vi không thấp, đồ nhi hoài nghi Văn Hương Cốc còn có người khác sinh sống nên mới đến đây báo cáo với người một tiếng.” Minh Thế Nhân nói.
“. . . “
Lục Châu không nói gì.
“Sư phụ? Người còn đó chứ?”
Lục Châu nghiêm túc đáp: “Người ngươi nói chính là vi sư.”
“A?”
Giọng Minh Thế Nhân trở nên mất tự nhiên, vừa kinh ngạc vừa pha chút khủng hoảng, vừa bối rối lại vừa uỷ khuất… sau đó vẻ mặt hắn như đưa đám nói: “Đồ nhi tự phạt diện bích hối lỗi, đồ nhi đi nhận phạt ngay…”
Nếu không phải vì hạn mức cao nhất vừa tăng lên, Lục Châu có lẽ sẽ phạt hắn thật. Nhưng người không biết không có tội, tính cách lão tứ cẩn thận vững vàng như vậy là tốt, bèn nói:
“Đi tu luyện đi.”
Minh Thế Nhân thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Vâng, đồ nhi cáo lui.”
Hắn vọt lên lưng cẩu tử, chỉ trong giây lát đã biến mất giữa màn đêm.
Tiến vào một mảnh rừng cây, Minh Thế Nhân chui vào trong “tổ chim” lít nha lít nhít dây leo của mình, nằm phịch xuống ngáp một cái.
“Ta đúng là lại tái phạm bệnh cũ, thích lo chuyện bao đồng!” Minh Thế Nhân tự tát mình một cái, “Sau này trời có sập cũng không liên quan đến ta nha.”
Sau đó hắn thoải mái ngáy khò khò.
. . .
Nhìn Mệnh Cung trước mặt, tâm tình Lục Châu vẫn rất vui vẻ.
“Tiếp theo là khai thập nhị diệp.”
Lục Châu nâng tay, pháp thân xuất hiện phía trên liên toạ. Quá trình khai diệp hắn đã làm đến quen thuộc nên không gặp phải chút khó khăn nào.
Trong lúc chờ đợi, Lục Châu gọi lam pháp thân ra, sau đó nghi hoặc không thôi:
“Kim sắc?”
Nói đúng hơn, lam pháp thân hiện tại chỉ có một tia điện hồ chạy dọc khắp pháp thân và liên toạ là có màu xanh lam.
“Nó biến sắc từ bao giờ? Là do bị Thiên Hồn Châu ảnh hưởng sao?”
Chỉ có khả năng này.
Lục Châu đẩy ra một đoá liên hoa trị liệu, liên hoa cũng hoá thành kim sắc, chỉ là tồn tại một tia điện hồ loé ra lam quang thanh thuý.
“Hoà làm một thể rồi?”
Rõ ràng hai toà pháp thân có hiện tượng dung hợp. Lục Châu cảm giác được lam pháp thân không hề yếu đi mà ngược lại còn mạnh thêm mấy phần. Hắn thử kiểm tra khống chế lam pháp thân làm ra đủ loại động tác, phát hiện pháp thân càng thêm thuần thục.
Xem ra cô đọng Thiên Hồn Châu cũng ảnh hưởng đến lam pháp thân.
“Nhưng cũng không đến mức hoá thành kim sắc chứ? Sau khi dung hợp chẳng phải nên một nửa kim sắc một nửa lam sắc sao?” Lục Châu nghi hoặc không ngừng.
Nếu hắn tu hắc liên, chẳng lẽ cũng biến thành hắc nhân hay gì?
Lục Châu vừa mới nghĩ như thế, lam pháp thân lập tức biến thành màu đen.
“Hả?” Lục Châu nhíu mày.
Lão phu chỉ thuận miệng nói thế thôi, đừng càn rỡ nha! Thà biến trắng còn hơn biến đen à!
Theo ý niệm của Lục Châu, pháp thân lại biến thành màu trắng. Lúc này Lục Châu mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Có thể tự do chuyển hoá rồi?”
Lục Châu bắt đầu thử nghiệm, quả nhiên pháp thân từ trắng hoá thành kim liên, lại thành hồng liên, tử liên, thanh liên các loại. Cuối cùng biến trở về lam liên.
Dù mang màu sắc nào thì quanh thân nó vẫn có một tia điện hồ bá đạo và uy phong bao phủ.
Tịnh đế song liên vốn có hai màu, sau khi tương dung mới hoá thành màu xanh ngọc. Thế nên tính ra có chín loại liên hoa, lại thêm lam liên độc nhất vô nhị của hắn, vừa vặn là mười loại liên hoa.
Đây chính là cái gọi là “Thập toàn chi thân” sao?
Nghĩ tới đây, Lục Châu cảm thấy phấn khởi vô cùng. Sau này hắn có thể tiết kiệm điểm công đức, không cần phải mua Thẻ Ẩn Tàng nữa rồi!
Lục Châu mở thương thành ra xem, quả nhiên Thẻ Ẩn Tàng đã hoá thành màu xám.
Mỉm cười hài lòng, Lục Châu thu hồi suy nghĩ chờ đợi kim pháp thân khai diệp, từ từ tiến vào trạng thái lĩnh ngộ Thiên thư.
Trời vừa rạng sáng.
Trên thân kim sắc pháp thân toát ra một đạo quang hoa, rọi thẳng lên trời. Quang trụ to lớn vô cùng, chiếu sáng cả Văn Hương Cốc.
Tại toà kiến trúc phía nam, Trần Phu cảm ứng được động tĩnh này, hư ảnh loé lên xuất hiện trên không trung nhìn về phía đông.
“Thánh nhân chi quang cấp thập nhị diệp?” Trần Phu nhíu mày, “Lục lão đệ, ngươi quá gấp gáp.”
Hắn thật sự không hiểu vì sao Lục Châu phải gấp gáp khai diệp mà không cô đọng Thiên Hồn Châu trước.
“Thật là đáng tiếc.”
Tuy vậy Trần Phu cũng không có ý định đến quấy rầy Lục Châu. Người vừa khai diệp vẫn cần thời gian để vững chắc cảnh giới.
Trần Phu trở về, tiếp tục điều tức áp chế thương thế, sau đó thở dài một tiếng: “Ta đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, bản thân khó lòng sống nổi lại còn rảnh rỗi nghĩ tới chuyện của người khác. Có khi sáng mai ta đã trút hơi thở cuối cùng rồi cũng nên. Hầy…”
. . .
Sáng hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng đạo đồng:
“Lục tiền bối, Trần đại thánh nhân mời ngài đến luận đạo.”
Lục Châu mở mắt, nhìn về phía kim pháp thân. Kim pháp thân đã biến mất từ lâu. Lục Châu phất tay áo, pháp thân xuất hiện, liên toạ quả nhiên đã có thêm một diệp.
“Nhanh như vậy?” Thuận lợi quá mức tưởng tượng.
Tuy rằng có hơi bất ngờ nhưng Lục Châu vẫn vô cùng hài lòng. Hắn thu hồi kim pháp thân, vừa hay có thể hỏi han Trần Phu một chút về việc khai Mệnh Cách tiếp theo.
“Đã biết.”
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ngoài toà kiến trúc, nhìn thấy đạo đồng đang cung kính đứng chờ.
Đạo đồng ngẩng đầu cười nói: “Chúc mừng Lục tiền bối tấn thăng thập nhị diệp.”
“Ngươi cũng biết?”
“Khai thập nhị diệp sẽ xuất hiện thánh nhân chi quang, rạng sáng nay hẳn là mọi người đều đã biết.” Đạo đồng đáp.
Khoa trương như vậy sao? Lục Châu vốn định khiêm tốn tấn thăng tu vi, nào ngờ lại xuất hiện quang mang cường đại như vậy.
“Trần đại thánh nhân đang chờ ngài ở bên kia.”
“Dẫn đường đi.” Lục Châu khoanh tay đi tới.
Chương 1860 Do lão phu phi thường
Không bao lâu sau, hai người đã đi tới một đài cao nằm trong khu vực tu luyện. Giữa đài có một cái bàn dài và bốn băng ghế đá.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các đều đang thảo luận tu hành, có người luận bàn một phen, tình cảnh trông rất yên ổn hài hoà.
Thấy Lục Châu đi tới, Trần Phu nói: “Chúc mừng.”
Lục Châu ngồi xuống ghế đá đối diện Trần Phu. “Chỉ là thập nhị diệp, không đáng nhắc tới.”
Trần Phu nói: “Thập nhị diệp sao có thể xem là bình thường. Sau khi tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, cứ mỗi mười hai Mệnh Cách sẽ khai một diệp… Nhưng khi đến ba mươi sáu Mệnh Cách sẽ tấn thăng Chí Tôn, thế nên Thiên Giới Bà Sa chỉ có tổng cộng thập nhị diệp.”
Lục Châu gật đầu.
Chỉ là Lục Châu khai thập nhị diệp xong còn chưa kịp cảm ứng xem tu vi thay đổi thế nào.
Trần Phu nói tiếp: “Nhưng mà… vì sao Lục lão đệ không ngưng tụ Thiên Hồn Châu trước? Ngươi khai thập nhị diệp xong, sau này muốn cô đọng Thiên Hồn Châu sẽ khó như lên trời, gần như không có khả năng thành công.”
“Không sao…”
Lục Châu vừa định giải thích, Trần Phu đã không nhịn được mà nói tiếp:
“Ta chỉ là thấy tiếc thay cho ngươi. Thiên Hồn Châu có thể hoán đổi hình thái trở về dạng Mệnh Cách, lực lượng gia tăng lên rất nhiều. Bỏ đi khâu này chẳng khác nào tự đoạn một tay. Sau này khi tấn thăng đại thánh nhân, thậm chí là đạo thánh, ngươi sẽ thiếu hụt hơn những người khác.” Trần Phu lộ vẻ tiếc hận. “Ngươi quá gấp gáp rồi.”
Lục Châu nói: “Ngươi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
“Lão phu đã ngưng tụ Thiên Hồn Châu.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lục lão đệ, ngươi đùa kiểu này… A?”
Ông ——
Lục Châu lười giải thích với hắn, bèn trực tiếp gọi ra liên toạ. Nhìn thấy hình tròn trong Mệnh Cung, Trần Phu lập tức im bặt, chân mày nhíu chặt.
Ý niệm khẽ động, Mệnh Cung hoá thành Thiên Hồn Châu sáng lóng lánh, lơ lửng trước mặt mọi người.
“Không phải đồ giả đâu.”
Thiên Hồn Châu toả ra quang mang chói lọi như một vầng mặt trời, chiếu sáng toàn bộ khu vực xung quanh khiến các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều ngoảnh đầu nhìn sang.
“. . .”
Trần Phu sửng sốt không thôi.
Minh Thế Nhân đang ngủ trong cánh rừng gần đó hí mắt ra nhìn, miệng lẩm bẩm: “Lần này có đốt trụi ta cũng không quản.”
Ngã một lần đã khôn hơn chút, Văn Hương Cốc có nhiều người như vậy, hắn quản làm gì?
Trần Phu sửng sốt một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thật đáng kinh ngạc.”
“Sao lại kinh ngạc?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã nói là trong tình huống bình thường, cô đọng Thiên Hồn Châu cần ít nhất ba tháng. Nhưng ngươi… mới có một đêm thôi mà… việc này quá không hợp với lẽ thường.” Trần Phu không khỏi lắc đầu.
“Nói đúng hơn thì mất một canh giờ.” Lục Châu nói.
“. . .”
Trần Phu không thể lý giải nổi. “Rốt cuộc là tại sao?”
“Có lẽ… do lão phu phi thường.” Lục Châu nhàn nhạt đáp. Hắn chỉ có thể giải thích như vậy.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, không phải là ngươi đã sớm cô đọng Thiên Hồn Châu rồi đó chứ?”
“Nếu cô đọng từ sớm thì thánh nhân chi quang vì sao lại xuất hiện?”
Ông! Trên thân Lục Châu lại xuất hiện quang mang của thánh nhân, tia sáng này còn cường đại hơn trước gấp trăm lần.
Đám người lại bị ánh sáng thu hút, kể cả Minh Thế Nhân đang nhắm mắt ngủ trong rừng cây.
Minh Thế Nhân hí mắt ra nhíu mày. Thiệt là chướng mắt, ai đang trang bức mãi thế?!
Hắn không nhịn được bay ra khỏi khu rừng, xuất hiện trong khu vực tu luyện. Khi thấy cường quang toả ra từ thân sư phụ, vẻ kinh ngạc trên mặt Minh Thế Nhân lại nhiều thêm một tia kính sợ, khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng trách, chỉ sợ có mỗi sư phụ mới có phong phạm bậc này.”
. . .
Là đại thánh nhân duy nhất của Đại Hàn, Trần Phu có tâm cảnh siêu phàm nhập thánh, ngay cả khi đối mặt với Thái Hư Đại Đế hắn cũng có thể thản nhiên như không, nghênh đón tử vong.
Nhưng gặp phải tu hành giả ngưng tụ Thiên Hồn Châu trong một canh giờ như Lục Châu, Trần Phu cũng phải tròn xoe mắt nhìn.
Trên đài cao, Lục Châu thu hồi vầng sáng.
Lúc này Trần Phu mới lên tiếng: “Là ta ếch ngồi đáy giếng.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Tầm mắt và nhận thức của con người đều có hạn, ngươi không cần cảm thấy tự trách làm gì.”
“. . .”
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Ngươi thật sự làm theo phương pháp của ta đưa?”
“Đương nhiên.”
Lục Châu đưa cuộn giấy kia cho Vu Chính Hải. “Truyền phương pháp ngưng tụ Thiên Hồn Châu cho mọi người, sau này sẽ cần dùng.”
Vu Chính Hải khom người đáp: “Đa tạ sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, đứng cạnh Vu Chính Hải nói: “Đại sư huynh, cho muội, cho muội!”
Trần Phu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, nhớ rõ tiểu nha đầu này có hai mươi Mệnh Cách bèn nói: “Thiên phú của nha đầu này e là chỉ thua mỗi Lục lão đệ, ta thật là hâm mộ ngươi muốn chết!”
Nếu có đồ đệ thiên phú tốt lại còn ngoan ngoãn nghe lời như nàng, cho dù đại hạn đến thì Trần Phu cũng cảm thấy đủ.
Hắn liếc nhìn đám đồ đệ của mình — trước kia đều cảm thấy bọn hắn là rồng trong loài người, nay nhìn lại chẳng hiểu sao lại thấy khó coi.
Trần Phu thở dài một tiếng, quả nhiên con ngoan đều là con nhà người ta mà!
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, thiên phú của nàng còn hơn xa lão phu.”
“Hả?”
“Diên Nhi.” Lục Châu gọi một tiếng.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi lập tức bay lên đài cao, khom người hành lễ. “Chào Trần đại thánh nhân.”
Trần Phu hớn hở, tâm tình lập tức thoải mái lên nhiều: “Không cần đa lễ.”
Lục Châu nói: “Ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Đồ nhi nhớ không rõ lắm… trước khi vào cổ trận là khoảng hơn hai mươi năm, sau đó vào cổ trận mất một trăm năm.”
Trần Phu: “. . .”
Hơn 120 năm đã khai hai mươi Mệnh Cách, nếu không tính thời gian gia tốc của cổ trận… thiên phú bậc này còn là người sao?!!
Lục Châu gật đầu nói: “Trong số các đệ tử, ngươi là lười nhất đó. Nếu muốn vượt qua nhị sư huynh ngươi thì phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
Trần Phu cau mày nói: “Còn có thể tốt hơn thế này?”
“Nhị đồ đệ của lão phu rất chuyên tâm tu hành. Nha đầu này thì ỷ có thiên phú tốt nên còn ham chơi, luận về độ cố gắng thì nàng xếp chót trong Ma Thiên Các.”
“. . .”
Khụ khụ… Trần Phu nghe hết nổi rồi.