Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701

Lục Châu lẳng lặng nhìn hai thanh niên nằm dưới đất, rồi nhìn về phía hộp kiếm bên cạnh Giang Ái Kiếm.

Trên hộp kiếm có khắc hai chữ triện nhỏ: Lưu Trầm.

Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ cà rỡn lưu manh của Giang Ái Kiếm trong lần đầu gặp mặt, rồi vẻ tham lam của hắn khi nhìn thấy Vị Danh Kiếm. Nhiều khi không thể trông mặt mà mắt hình dong.

Lục Châu nhận ra Long Ngâm Kiếm, cũng nhận ra rất nhiều bảo kiếm của Đại Viêm. Nơi đây tựa như là chốn trở về của Giang Ái Kiếm, chốn trở về mà hắn vẫn luôn mơ ước.

Lục Châu khẽ nhấn vào hộp kiếm. Ông ——

Hộp kiếm vù vù rung động, toàn bộ bảo kiếm trong địa cung bay lên, vọt vào trong hộp kiếm. Lục Châu lại nhấn một cái, hộp kiếm yên tĩnh trở lại.

Ái Kiếm, xem kiếm như mạng.

. . .

Bên ngoài địa cung.

Minh Thế Nhân khom người nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, ta không cố ý va chạm với huynh, mong huynh thứ lỗi.”

Vu Chính Hải thở dài một tiếng, tiến lên vỗ vai lão tứ nói: “Sư huynh vô lễ với đệ trước, mong đệ đừng để trong lòng.”

Minh Thế Nhân gật đầu, sóng vai đứng cạnh Vu Chính Hải, hai người thở dài trầm mặc không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Lục Châu mới đi ra khỏi địa cung.

Mọi người vây lại, không chờ bọn hắn kịp mở miệng, Lục Châu đã nói: “Mang bọn hắn trở về.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi không nhịn được hỏi: “Sư phụ, bọn họ rốt cuộc thế nào?”

Lục Châu đáp: “Người đều có sinh lão bệnh tử, ai cũng không tránh khỏi.”

Tiểu Diên Nhi sửng sốt.

Vu Chính Hải nói: “Sư phụ, trong cơ thể bọn hắn rõ ràng còn có một cỗ lực lượng. Chẳng lẽ không còn hy vọng nào sao?”

Đó là lực lượng Thiên Tướng. Lục Châu khẽ lắc đầu.

Đại chân nhân cũng không có cách nào khởi tử hồi sinh.

Lúc này Tần Nại Hà bỗng nhiên lên tiếng: “Thuộc hạ có một lời, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

Tần Nại Hà nói: “Nghe nói đại thánh nhân có phương pháp khởi tử hoàn sinh. Sao Các chủ không thử nhờ Thánh nhân trợ giúp?”

Đám người đồng loạt nhìn về phía Tần Nại Hà. Việc này khó như lên trời.

“Ý ngươi là tìm tới Thái Hư?” Lục Châu hỏi.

“Hoặc là mời Thánh nhân trong Thái Hư hỗ trợ, hoặc là mời Thánh nhân Trần Phu ở tịnh đế thanh liên.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn không trung rỗng tuếch. “Nhìn theo hướng này, ngươi có thể thấy được Thái Hư không?”

Tần Nại Hà lắc đầu. Đương nhiên hắn không thấy được gì.

“Cho dù là người trong Thái Hư cũng không biết Thái Hư ở đâu. Ta nghe các tiền bối nói bọn họ ra vào đều sử dụng phù văn thông đạo và ngọc phù. Những đồ vật này sẽ không tiết lộ vị trí của Thái Hư.”

Vu Chính Hải hỏi: “Vậy tịnh đế thanh liên ở đâu?”

“Từ khi Trần Phu trấn áp song liên, tịnh đế thanh liên và Thái Hư đã phân rõ giới hạn, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nhưng không có nghĩa là chúng ta không có hy vọng. Các chủ, chuyện này ngài có thể hỏi Tần chân nhân.”

Kỳ thực Tần Nại Hà cũng không muốn nhắc tới chủ cũ làm gì, nhưng việc này can hệ trọng đại, hắn chỉ có thể làm thế.

“Tần Nhân Việt biết rõ?” Lục Châu hỏi.

Tần Nại Hà không nói gì nữa.

Lục Châu lý giải được tình cảnh của hắn, bèn nói: “Ngươi cứ yên tâm, Tần Nhân Việt sẽ không trách ngươi, lão phu cũng không để ngươi phải khó xử. Các ngươi trở về trước đi, Tần Nại Hà đi cùng lão phu một chuyến đến đạo trường Nam Sơn.”

“Vâng.”

. . .

Nửa ngày sau, trong cung điện bạch sắc.

Lam y nữ hầu sắc mặt khó coi đi tới, khom người nói với Lam Hi Hoà: “Chủ nhân, nô tỳ làm sai, cầu chủ nhân phạt nặng!”

Lam Hi Hoà mở mắt ra nhìn nàng: “Có chuyện gì?”

“Trọng Minh Điểu và ngự thú sư Dương Liên Sinh tự mình rời khỏi Thái Hư, bây giờ đã xảy ra chuyện!” Nữ hầu cúi đầu nói, toàn thân phát run.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Bọn hắn… bọn hắn… chết rồi.” Nữ hầu sợ hãi nói.

Lam Hi Hoà đứng bật dậy, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt nữ hầu cách nửa mét. “Trọng Minh Điểu là thánh thú, ai giết được nó? Trần Phu sao?”

“Là Hoả thần Lăng Quang trên Trọng Minh Sơn.” Nữ hầu cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.

Lam Hi Hoà ngơ ngẩn.

Thấy chủ nhân không nói chuyện, nữ hầu ấp úng nói: “Còn có… huynh trưởng của Dương Liên Sinh là Dương Kim Hồng cũng đã chết rồi. Nhạc Kỳ chân nhân… cũng đã chết.”

“. . .”

Lam Hi Hoà cau mày, “Tu vi của Nhạc Kỳ đã tiếp cận Thánh nhân, lại có thánh vật Ma Thần, sao lại…”

Nàng không nói tiếp. Bọn họ đúng là lợi hại, nhưng ở trước mặt Hoả thần Lăng Quang thì đều trở nên không đáng một đồng.

Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi: “Hoả thần Lăng Quang đã bị phong ấn từ lâu, ai thả hắn ra?”

“Việc này… nô tỳ không biết. Thánh Điện đã phái u Dương tiên sinh đi điều tra.” Lam y nữ hầu nói.

“Ngươi đi nghe ngóng, nếu tra không ra nguyên cớ thì đừng trở về gặp ta.” Lam Hi Hoà lạnh lùng nói.

“Vâng.” Nữ hầu khẩn trương rời khỏi đại điện.

. . .

Một ngày sau.

Tại Thánh Điện sừng sững như núi, cung điện vàng son lộng lẫy.

Giữa Thánh Điện có một cái cân, có thể cân cả thiên địa, chỉ đạo cân bằng, dẫn thiên địa chi lực, được gọi là Cán Cân Công Chính.

Cái cân hiện đang nghiêng sang một bên, bên nặng bên nhẹ, không hề cân bằng.

Một lão giả đứng chờ bên ngoài Thánh Điện.

Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra âm thanh bình thản trầm thấp: “u Dương, đã tra rõ ràng chưa?”

u Dương lão giả khom người nói:

“Đã tra rõ, theo phán đoán sơ bộ, hai huynh đệ Dương Kim Hồng và Dương Liên Sinh tự ý mang theo Trọng Minh Điểu trở về Trọng Minh Sơn, lại gọi thêm cả Nhạc Kỳ đến, không may đúng lúc đó Hoả thần Lăng Quang tránh thoát được phong ấn, song phương đồng quy vu tận.”

“Khổ cực ngươi.” Giọng nói trong Thánh Điện vẫn bình thản như thế.

“Làm việc theo bổn phận, không khổ cực.”

“Hiện tượng mất cân bằng đang tăng lên, hạ lệnh cho tất cả mọi người không được tự ý rời khỏi Thái Hư. Nếu còn có người vi phạm, đánh hạ ba Mệnh Cách để trừng phạt.”

“Ta đi truyền lệnh ngay.” u Dương lão giả xoay người rời đi.

Khi lão giả rời khỏi Thánh Điện, một tu hành giả mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện trên không trung, cười nói:

“u Dương tiên sinh vất vả như vậy, thật khiến người ta kính nể.”

u Dương lão giả nhìn hắn một cái. “Ngươi đến Thánh Điện làm gì?”

“Chỉ ngươi được đến, ta thì không sao? Việc này thật là phi lý nha.”
Chương 1702

Lão giả hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, xoay người bỏ đi.

Hắc bào tu hành giả kia âm lãnh nói: “Chuyện ở Trọng Minh Sơn… không có đơn giản như ngài nói nhỉ?”

u Dương lão giả dừng bước, đầu không thèm ngoảnh lại, thản nhiên nói: “Nếu ngươi hoài nghi thì tự mình đi thăm dò đi, sau đó đến trước mặt Điện chủ mà tố cáo ta!”

“Ta không có ý đó, u Dương tiên sinh hiểu lầm. u Dương tiên sinh xin cứ tự nhiên.”

Thân ảnh lão giả nhoáng lên, biến mất.

Hắc bào tu hành giả từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười trên mặt.

. . .

Thanh liên giới, trong đạo trường Nam Sơn.

Tần Nhân Việt kinh ngạc nhìn Lục Châu và Tần Nại Hà: “Lục huynh muốn đi tìm Trần Phu?”

Lục Châu gật đầu đáp:

“Chỉ có Trần Phu biết được phương pháp phục sinh. Vừa hay lão phu cũng muốn thỉnh giáo chuyện liên quan đến Thái Hư. Nếu ngươi biết rõ Trần Phu ở đâu thì đừng nên ngăn cản lão phu.”

Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ không ngăn cản Lục huynh. Chỉ là Trần Phu luôn không màng thế sự, mà tịnh đế thanh liên bên kia lại ngăn cách với nơi này. Bọn hắn cực kỳ xa lánh và đối địch với người của thất liên. Huynh đi qua đó… sợ là sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nếu lão phu sợ thì đã không đến tìm ngươi.”

Tần Nhân Việt thở dài gật đầu: “Được rồi, nếu tâm ý Lục huynh đã quyết thì ta sẽ giúp huynh. Phía cực tây của thanh liên giới có một ‘vùng đất thất lạc’, nơi đó có một toà phù văn thông đạo dẫn tới tịnh đế thanh liên.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

“Vùng đất thất lạc có địa hình dốc đứng, không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, cũng không chứa chấp được hung thú, chẳng biết vì sao nó lại biến thành như thế.” Tần Nhân Việt kiên nhẫn giải thích.

“Trần Phu là đại thánh nhân?” Lục Châu hỏi.

“Đại thánh nhân chân chính.” Tần Nhân Việt nói, “Nhưng ta chưa từng nhìn thấy người này, chỉ nghe nói đến những câu chuyện truyền kỳ về hắn. Về phần tính tình và nhân cách của hắn thì ta không dám nói chắc.”

“Vậy lão phu đi tìm hắn.” Nói xong, Lục Châu đứng dậy đi ra bên ngoài.

Tần Nại Hà lộ vẻ xấu hổ, khom người với Tần Nhân Việt.

Tần Nhân Việt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thở dài nói: “Cần gì chứ.”

Tần Nại Hà quỳ một gối xuống nói: “Tần chân nhân, ta…”

“Ta hiểu được tâm tình của ngươi, sẽ không trách ngươi. Đi theo Lục huynh tu hành cho tốt, cánh cửa Tần gia vẫn luôn mở rộng chào đón ngươi.” Tần Nhân Việt nói.

Tần Nại Hà khom người với Tần Nhân Việt rồi rời khỏi đạo trường Nam Sơn.

Ba ngày nay, Lục Châu đã khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. Hắn cưỡi trên lưng Bạch Trạch, bay về phía vùng đất thất lạc ở cực tây.

Lục Châu không rành rẽ địa hình ở thanh liên giới, cần có Tần Nại Hà dẫn đường cho hắn. Trên đường đi, Tần Nại Hà vẫn luôn theo sát phía sau.

Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Tần Nhân Việt có trách gì ngươi không?”

Tần Nại Hà lắc đầu: “Tần chân nhân vẫn là Tần chân nhân như trước. Chỉ tiếc có rất nhiều chuyện đã không thể thay đổi.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn trở về Tần gia không?”

Tần Nại Hà sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Thuộc hạ trung thành với Ma Thiên Các, tuyệt đối không hai lòng.”

Lục Châu không nói gì nữa, điều khiển Bạch Trạch tăng tốc phi hành.

Lục Châu nhớ tới lời Nhạc Kỳ từng nói, nhiều lần hải thú tập kích nhân loại đều là do ngự thú sư làm ra, ngự thú sư trực thuộc Thái Hư, mà Trọng Minh Điểu là toạ hạ dưới trướng Lam Hi Hoà.

Lam Hi Hoà vì sao lại làm như thế?

Diệp Thiên Tâm hiện đang làm Tháp chủ Bạch Tháp, nếu Lam Hi Hoà là người tâm tư ác động vậy nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn sử dụng thần thông quan sát Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm đang ở trong đạo trường, mở to mắt nhìn trưởng lão Bạch Tháp trước mặt: “Ngươi nói thật sao?”

“Là thật, đoàn người đại tiên sinh và nhị tiên sinh Ma Thiên Các đã trở lại kim liên giới, mang theo thi thể trở về.” Vị trưởng lão đáp.

“Thi thể?”

Nghe được từ này, Diệp Thiên Tâm cảm thấy khó thở.

“Ta không có ý đó, ý ta là xét theo cách nhìn của phàm nhân thì e là đã không còn cách cứu vãn. Nhưng bọn hắn nói Các chủ đã tới thanh liên giới để tìm kiếm phương pháp phục sinh.”

Diệp Thiên Tâm không tức giận. Nàng đứng lên đi tới đi lui rồi lắc đầu thở dài. “Sáng sớm mai ta phải trở về Ma Thiên Các một chuyến.”

“Vâng.”

. . .

Lục Châu thu hồi thần thông.

Diệp Thiên Tâm hẳn là vẫn an toàn. Vì lý do ổn thoả, hắn dùng phù chỉ truyền tin về, lệnh cho Diệp Thiên Tâm trở về Ma Thiên Các, tạm thời không quay lại Bạch Tháp.

Ba ngày sau.

Lục Châu và Tần Nại Hà rốt cuộc bay tới mảnh đất hoang vu ở cực tây.

Tần Nại Hà chỉ tay về phía một ngọn núi: “Núi này tên là Thất Lạc Sơn, trước đó Tần chân nhân và Diệp chân nhân cũng hay đến đây luận đạo. Nơi này cách xa thành trì nhân loại, rất thích hợp để chân nhân luận bàn.”

“Luận bàn?” Lục Châu không cho rằng bọn hắn chỉ đơn thuần là luận bàn.

Tần Nại Hà lúng túng đáp: “Đúng là có ý phân cao thấp. Về sau thấy hoàn cảnh nơi này quá kém cỏi, bọn họ dời đến Thanh Vân Sơn. Ta ở kim liên giới không lâu, nhưng nói thật ta thích không khí yên tĩnh tường hoà ở kim liên hơn.”

“Sao lại nói vậy?” Lục Châu không ngờ hắn lại có suy nghĩ này.

Tần Nại Hà cười đáp: “Ta từng mơ thấy một giấc mộng, trong mộng ta nói với một con ếch rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn, ngươi suốt ngày ở dưới đáy giếng sẽ chẳng thấy được gì, chẳng hay biết mình đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chi bằng nhảy ra để tăng thêm kiến thức, hưởng thụ thiên địa rộng lớn. Con ếch đó trả lời, ngươi gạt ta, ta rõ ràng đang sống vui vẻ an nhàn trong đáy giếng, vì cái gì phải nhảy ra ngoài để đối mặt với những nhân tố nguy hiểm đó?”

“Vô tri sẽ không cảm thấy bất an, nhưng trên đời này làm gì có chuyện an nhàn tuyệt đối. Ta lại không cách nào phản bác lời con ếch nói.” Tần Nại Hà nói xong thở dài một tiếng.

Lục Châu nói: “Có chút đạo lý. Nhưng ngươi lại phạm phải một sai lầm chí mạng.”

Tần Nại Hà gãi đầu hỏi: “Sai lầm gì?”

“Ngươi không giết con ếch đó.”

Nói xong, Lục Châu và Bạch Trạch lao vọt xuống dưới.

Tần Nại Hà sững sờ trên không trung một lúc lâu mới hiểu được lời Lục Châu nói, nhìn theo bóng lưng Lục Châu, hắn lẩm bẩm: “Các chủ nói có lý.”
Chương 1703

Trong rừng rậm, Lục Châu và Tần Nại Hà bay trong tầng trời thấp.

“Phía trước hẳn đã từng xảy ra đại chiến khiến mặt đất đứt đoạn, phân tách ra.” Tần Nại Hà nói.

Lục Châu gật đầu nhìn vết tích dưới đất. “Phần bị đứt đoạn trôi đi đâu rồi?”

“Có lẽ trôi vào Vô Tận Hải.”

Hai người tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm, tìm kiếm phù văn thông đạo. Nơi này không có một con hung thú nào, khắp nơi đều là cây cối um tùm.

“Hẳn là ở ngay phía trước.” Tần Nại Hà nói.

Không bao lâu sau, hai người đi tới một khe núi. Tần Nại Hà thi triển kiếm cương đánh nát đám dây leo phủ chằng chịt, để lộ ra một toà phù văn thông đạo.

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Nếu đã bị ngăn cách, vì sao còn lưu lại phù văn thông đạo?”

Tần Nại Hà cười đáp: “Con người luôn thích tưởng niệm, như nam nhân ngoài miệng nói chung thuỷ một lòng, trong bụng lại lén lút nhớ thương cô nương nhà bên.”

Lục Châu gật đầu: “Ngươi đúng là rất hiểu bản thân.”

Tần Nại Hà: “. . .”

(Xin lỗi độc giả thưn iu, cho mình chửi một câu: đồ nam nhân thúi! >”
Chương 1704

Hắn vừa dứt lời, một tu hành giả trung niên từ xa bay tới, đáp xuống cạnh hai người.

“Có chuyện gì mà tranh luận mãi thế?”

“Sư phụ, vừa nãy có một tên bệnh thần kinh đến đây, còn chỉ điểm mấy chiêu, nói là làm theo lời hắn sẽ trở thành cao thủ một phương.”

“Ồ?”

Thế là tên kiếm khách sư huynh thuật lại toàn bộ lời Lục Châu vừa nói.

Tu hành giả trung niên nghe vậy, mở miệng mắng: “Bệnh thần kinh, về sau gặp phải loại người này cứ việc làm lơ hắn, đừng ngó ngàng tới là được!”

“Vâng!”

Thế giới này rất kỳ diệu. Ngươi không thể ngây thơ cho rằng trên thế gian này đều là người sáng suốt.

Lục Châu cho rằng mình đã trang bức thành công, vừa thoả mãn bay lên mây đứng trên lưng Bạch Trạch, đột nhiên nhận ra một vấn đề.

“Bạch Trạch, hình như lão phu quên hỏi phương hướng của đông đô và tây đô rồi.”

Bạch Trạch: ? ? ?

Thế là Lục Châu lại bay trở về.

Hai huynh đệ kia đang tiếp tục luyện kiếm. Thấy hai người vẫn không thay đổi cách tập luyện, Lục Châu không khỏi nghi hoặc, bay lướt xuống nói:

“Này đứa nhỏ.”

Hai người kia giật nảy mình, nhìn Lục Châu nói lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi… sao lại đến nữa rồi?!”

“Đông đô và tây đô nằm ở hướng nào?” Lục Châu hỏi.

“Ở… ở phía đông!” Tên sư huynh có vẻ tức giận chỉ về phương đông.

Lục Châu gật đầu nói: “Kiếm đạo…”

“Đừng đừng đừng, ngài đừng chỉ đạo linh tinh thì hơn. Nếu sư phụ ta mà biết thì sẽ đánh chết chúng ta đó. Ngài đi nhanh đi.”

Lục Châu: “. . .”

Hắn đành bất đắc dĩ thở dài.

Tên sư đệ trẻ tuổi nghiêng đầu nói: “Tiền bối, hay là ngài bộc lộ tài năng cho chúng ta nhìn thử đi?”

Đúng lúc này, tu hành giả trung niên kia từ giữa sườn núi lướt tới, quát lớn: “Xem kiếm!”

Vù vù vù! Kiếm thuật lăng lệ đánh tới trước mặt Lục Châu.

Lục Châu vẫn đứng chắp tay sau lưng, thân trên nghiêng người né tránh. Đối phương liên tục đâm ra trăm kiếm, không một kiếm nào đâm trúng Lục Châu.

Tu hành giả trung niên tức giận hổn hển, gọi ra kiếm cương. Lục Châu thản nhiên vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của hắn.

Rắc.

“Hả?”

Thân kiếm gãy đôi, một chưởng bay ra đánh trúng lồng ngực tu hành giả trung niên.

“Sư phụ!”

Sư huynh đệ hai người vô cùng hoảng sợ. Nhưng Lục Châu chỉ dùng một chưởng để đẩy đối phương ra, không hề ra tay ác độc.

Lúc này, Lục Châu dùng hai ngón tay làm kiếm, cỏ dại bốn phương tám hướng bay lên.

Vù vù vù… mỗi cọng cỏ đều trở nên sắc bén không thua gì kiếm cương, bắn ra tứ phía. Toàn bộ thân cây xung quanh đều bị vô số cọng cỏ đâm xuyên.

“Biết bao nhiêu người mơ ước được lão phu chỉ điểm, nhưng hai người các ngươi lại không biết cân nhắc như thế. Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc.”

Thanh âm quanh quẩn tại chân trời, bóng ảnh Lục Châu đã biến mất từ lâu.

Ba sư đồ ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt ngây ngốc nhìn đám cây cối xung quanh bị hàng trăm hàng ngàn cọng cỏ đâm xuyên thủng, tròng mắt như muốn rớt ra.

. . .

Lục Châu dù sao cũng là đại chân nhân, phi hành trên không trung với tốc độ cực nhanh, tu hành giả bình thường không thể nào phát hiện ra hắn.

Căn cứ vào các tin tức thu được, thực lực tổng hợp của tịnh đế thanh liên cao hơn thanh liên giới, nhưng cũng chỉ có một vị đại thánh nhân. Nói cách khác, trừ Trần Phu ra, Lục Châu không sợ ai cả.

Trên đường đi, Lục Châu phát hiện không ít tông môn tu hành, nhưng có vết xe đổ trước đó, hắn không muốn lãng phí thời gian vào đám người nhỏ yếu này, trực tiếp bay qua.

Phi hành một ngày, Lục Châu đến một ngọn núi.

“Đi đông đô hay là tây đô?” Rốt cuộc Trần Phu ở nơi nào?

Đông đô và tây đô hẳn là hai toà thành trì lớn nhất ở tịnh đế thanh liên. Với tính tình của đại thánh nhân, chưa chắc sẽ ở lại nơi náo nhiệt. Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ.

Lục Châu nhìn thấy một môn phái tu hành trên núi, nhìn cách xây dựng hẳn là môn phái không nhỏ, bèn tìm tới hỏi đường.

Để Bạch Trạch ở lại trên mây chờ đợi, Lục Châu xuất hiện bên trong môn phái, ẩn nấp khí tức toàn thân để tìm người có tu vi cao nhất.

Không bao lâu sau, Lục Châu đã thấy một đám đệ tử ra ra vào vào. Một người lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy ngươi… À, ngươi là đệ tử ngoại môn mới gia nhập phải không?”

Lục Châu nhìn người vừa nói chuyện, khẽ gật đầu.

Lần sau vẫn nên dùng Thẻ Dịch Dung thì hơn, không phải lúc nào cũng may mắn được người ta nghĩ theo hướng tốt.

Vừa nghĩ tới đây, người kia bỗng nhiên lắc đầu: “Không đúng, Lạc Hà Môn chúng ta từ lâu đã không thu nhận đệ tử… Ngươi là ai?!”

Lục Châu: “. . .”

Lục Châu nâng tay, người kia vừa định chạy đi đã bị Lục Châu đánh ngất xỉu, đẩy vào một góc, sau đó Lục Châu sử dụng Thẻ Dịch Dung hoá thành bộ dạng của người này.

Lần này hắn di chuyển rất ổn định, không bị ai ngăn cản.

Khi đi tới Lạc Hà điện, một người bỗng tiến lên nói: “Chu Thiên, không được tự tiện đi vào.”

Lục Châu nhìn hắn. Đối phương là một tu hành giả tuổi khá cao, tu vi khoảng một Mệnh Quan.

Người kia đi tới trước mặt Lục Châu. “Lời ta nói ngươi không nghe được sao? Môn chủ đang bế quan tu luyện.”

“Môn chủ bế quan?” Lục Châu hỏi.

“Chu Thiên, phải có chừng có mực!” Sắc mặt người kia không mấy vui vẻ, “Đi đi.”

Lục Châu nói: “Có lẽ lão… ta có biện pháp giúp Môn chủ.”

Cái xưng hô ‘lão phu’ này thật là khó sửa.

Người kia biến sắc nhìn Lục Châu. “Chu Thiên, hôm nay ngươi làm sao thế? Ngươi không cản trở Môn chủ đã là không tệ rồi, còn đòi giúp đỡ cái gì.”

“Không thử thì làm sao biết được?” Lục Châu đáp.

“Thật sao?” Người kia vừa mới đưa tay lên, Lục Châu cũng nâng tay.

Song chưởng va chạm, đối phương bị một cỗ lực lượng hoàn toàn nghiền ép đẩy lùi về sau.

Hắn hoảng hốt nói: “Chu Thiên, ngươi… Sao có thể?”

Lục Châu đi thẳng tới đại điện. Quả nhiên trong điện truyền ra một giọng nói uy nghiêm: “Để hắn tiến vào.”

“Vâng.”

Người kia nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Lục Châu tiến vào bên trong, nhìn thấy một lão giả tóc đen ngồi xếp bằng trên bục cao. Người này chính là Môn chủ Lạc Hà Môn, Yến Mục.

Lão giả tóc đen nói: “Các hạ dịch dung thành Chu Thiên là có mục đích gì?”

Lục Châu hơi kinh ngạc. “Ngươi là người thông minh.”
Chương 1705

“Bản toạ hiểu rất rõ tu vi của Chu Thiên. Ngươi gạt được bọn hắn, không gạt được bản toạ. Vô sự không đến tam bảo điện, các hạ có chuyện gì xin mời nói.”

Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu muốn hỏi thăm tin tức về một người.”

“Người nào?”

“Trần Phu.”

“. . .”

Yến Mục nở nụ cười. “Các hạ đang nói đùa sao?”

“Lão phu không đùa.”

“Trần thánh nhân là thần long thấy đầu không thấy đuôi, người như chúng ta làm sao mà gặp được?” Yến Mục nói.

“Ngươi chỉ cần nói cho lão phu biết hắn đang ở đâu là được.”

Yến Mục suy nghĩ một chút, dưới gầm trời này làm gì có ai uy hiếp được Trần Phu, bèn nói: “Nghe nói ba ngày trước Trần thánh nhân xuất hiện ở tây đô Lạc Dương, các hạ có thể đến đó xem thử.”

Lục Châu trầm ngâm nói: “Hay là ngươi dẫn đường cho lão phu đi.”

Nếu được dân bản địa dẫn đường thì tiện hơn nhiều, hắn không cần phải chạy loạn như ruồi mất đầu nữa.

Yến Mục giật mình, hàng chân mày nhíu chặt, mất tự nhiên nói: “Các hạ muốn vũ nhục bản toạ? Ta đường đường là môn chủ Lạc Hà Môn, lại phải làm người dẫn đường cho ngươi?”

“Ngươi không muốn?”

“Nếu các hạ đến để gây sự, Yến Mục sẽ phụng bồi tới cùng.” Yến Mục vốn không tin tưởng một người xa lạ chạy tới đây là để nghe ngóng tin tức của Trần Phu.

Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi bị thương không nhẹ, nội phủ và đan điền khí hải bị tổn hại.”

Yến Mục chấn kinh, vội vàng đứng lên.

Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu lão phu muốn động thủ, dù có mười tên như ngươi cũng không chống cự được.”

Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Nguỵ Trang rồi đẩy ra một toà thanh liên ẩn chứa nồng đậm sinh cơ.

Thanh liên đáp lên người Yến Mục, đan điền khí hải của hắn khôi phục trong tích tắc, nội phủ nguyên vẹn không chút tổn hại.

“Đây… đây là…” Yến Mục kinh ngạc không thôi.

Hắn bế quan ba ngày mà thương thế vẫn không hề giảm. Nhưng người này chỉ mất mấy giây đã khôi phục toàn bộ thương thế cho hắn. Thủ đoạn cường hãn như vậy, cần gì phải giở trò mánh khoé với hắn.

Yến Mục thu hồi thái độ lúc trước, trở nên vô cùng khiêm tốn.

“Đa tạ tiền bối.”

Lục Châu nói: “Tìm được Trần thánh nhân, lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”

Yến Mục lập tức gật đầu: “Cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên không trung. Yến Mục chấn kinh, hoá ra là chân nhân?!

Lưng hắn truyền đến cảm giác mát lạnh.

Yến Mục ngoan ngoãn bay lên không, nói vọng xuống dưới: “Bản toạ đến tây đô một chuyến.”

Sau đó nhanh chóng theo chân Lục Châu rời khỏi Lạc Hà Sơn.

. . .

Rời khỏi Lạc Hà Sơn, Yến Mục lúng túng nói:

“Tiền bối có thể dùng gương mặt thật được không? Ngài dùng mặt của Chu Thiên, ta cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.”

Lục Châu lắc đầu: “Quen thuộc là được.”

Đây là một tấm Thẻ Dịch Dung, sao có thể nói bỏ là bỏ. Dù sao Lục Châu cũng là người bên ngoài, cẩn thận vẫn tốt hơn. Không thể ỷ mình là đại chân nhân mà đi rêu rao khắp nơi được, một số phiền phức có thể tránh được thì nên tránh.

Yến Mục đành gật đầu chấp nhận. Nhìn thấy Bạch Trạch đứng trên mây chờ sẵn, hắn lại kinh ngạc nói:

“Đây là Bạch Trạch… là toạ kỵ của tiền bối sao?”

Lục Châu không trả lời, điều khiển Bạch Trạch tăng tốc bay về phía trước.

Yến Mục bay theo sau, trong lòng thầm nhủ, lần này gặp phải đại lão rồi.

“Tây đô ở phía tây Đại Hàn, vốn là kinh đô của một liên. Khi nhị liên sát nhập lại, hai kinh đô cũ trở thành đông đô và tây đô. Trần đại thánh nhân hẳn là đang ở tây đô.”

“Trần Phu đường đường là đại thánh nhân mà cũng muốn ở nơi xa hoa náo nhiệt?” Lục Châu tò mò hỏi.

“Đại thánh nhân có thập đại đệ tử, mỗi người đều là đại nhân vật danh chấn một phương, một vị trong số đó chính là hoàng đế Đại Hàn. Cứ cách mười năm một lần, Trần đại thánh nhân sẽ nghỉ lại ở tây đô một khoảng thời gian.”

“Thập đại đệ tử?” Nghe quen quen tai. Hình như lão phu cũng có…

Yến Mục lộ vẻ kinh sợ nói: “Trong thập đại đệ tử có bốn vị chân nhân. Toàn bộ Đại Hàn có sáu vị chân nhân, đệ tử của Trần đại thánh nhân đã chiếm bốn chỗ, thật khiến người khác kính nể.”

Lục Châu nghĩ tới đám đồ đệ của mình… chênh lệch hơi bị lớn.

Từ trên xuống dưới, xét ở góc độ nào, lão phu cũng thua người ta hết. (=.=”)

Lục Châu hỏi: “Trần Phu làm thế nào để uy hiếp thập đại đệ tử? Lòng người khó dò, nhân tính tham lam là khó khống chế nhất.”

Nghe Lục Châu gọi thẳng tục danh của Thánh nhân, Yến Mục lộ vẻ xấu hổ.

“Trần đại thánh nhân danh chấn thiên hạ, xưa nay đều lấy đức phục người, không hề cưỡng ép hay khống chế đệ tử. Mà Trần đại thánh nhân uy vọng cao như vậy, người người kính sợ, mười vị tiên sinh dù có dị tâm cũng không dám đối địch với cả thiên hạ.”

Lục Châu khẽ lắc đầu, đạm mạc đánh giá một câu: “Ngây thơ.”

“? ? ?”

Hai người tiếp tục phi hành về phía trước. Nửa ngày sau dừng lại trên một ngọn sơn phong để nghỉ chân.

Trong lúc này, Lục Châu sử dụng thần thông quan sát Tư Vô Nhai. Quanh hắn có rất nhiều người túc trực chăm sóc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Diệp Thiên Tâm cũng đã trở lại Ma Thiên Các, Lục Châu yên tâm thu hồi thần thông.

Yến Mục tò mò đánh giá Bạch Trạch.

“Nghe nói Bạch Trạch là thần thú hiếm thấy trong truyền thuyết, không biết tiền bối làm sao có được nó?”

“Nhờ may mắn.” Lục Châu thành thật đáp.

Yến Mục gật đầu nói: “Tiền bối thật là khiêm tốn.”

“Thật sự là nhờ may mắn.”

“Thụ giáo.” Yến Mục chắp tay nói với Lục Châu.

“. . .”

Nhìn đi, có nói thật cũng chẳng ai tin.

Yến Mục chỉ về phía tây nói: “Chúng ta sắp đến Lạc Dương rồi, vận khí không tệ, trên đường đi không gặp phải cướp đường. Nhưng mà càng đến gần tây đô thì cao thủ càng nhiều. Ta không bao giờ tin câu nói ‘cao thủ trong dân gian’. Đùa sao? Cho dù dân gian có cao thủ thì một vạn cao thủ dân gian cũng không so được với một cao thủ tây đô.”

Lục Châu gật đầu. Người này sống thực tế, nói rất có lý.

Yến Mục tiếp tục nói: “Vãn bối cả gan, xin hỏi tiền bối tìm Trần đại thánh nhân là để cầu học hay để tặng lễ vật?”

“Đều không phải.”

Thấy mặt Lục Châu thản nhiên không biểu tình, Yến Mục không dám hỏi nữa. Đây là việc riêng của người ta, quá tò mò sẽ có kết cục không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK