Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1611

Triệu Dục không hề ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất nói: “Bệ hạ, trên đời này không có ai lớn lên trong vòng mấy ngày.”

Tần Đế nghe vậy khẽ giật mình, sau đó lại cười đáp: “Tu hành giả đặc thù có thể làm được.”

“Thần không phải tu hành giả đặc thù.”

“. . .”

Không khí có vẻ căng thẳng, thái giám đứng bên cạnh không dám xen vào nửa câu.

Tần Đế không có vẻ tức giận, chỉ thở dài một tiếng: “Trẫm đúng là đã quá lơ là với mẫu tử các ngươi.”

“Thần không dám.” Triệu Dục đáp.

“Nghe nói Triệu phủ có một vị cao nhân, trẫm rất hiếu kỳ nên đến gặp một lần… Người đó đâu?”

“Lão nhân gia người đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách.”

“Hắn không có lý do gì để không gặp trẫm.” Tần Đế nói.

“Nguyên văn lời nói của lão tiên sinh chỉ có hai chữ: không gặp.”

Lần này Tần Đế không để ý tới Triệu Dục mà phất tay áo đi thẳng vào trong phủ.

Triệu Dục đứng lên đi theo. Hắn biết mình ngăn không được.

Đám tu hành giả cấp tốc khống chế đại môn và đường đi bên trong Triệu phủ. Tần Đế đi thẳng đến biệt uyển không chút trở ngại.

Một thanh bào kiếm khách xuất hiện trên không trung biệt uyển, tay ôm kiếm thản nhiên nhìn đám người.

“Gia sư đã nói hôm nay không tiếp khách, mời các vị về cho.”

Trí Văn Tử đi đến bên cạnh Tần Đế, thấp giọng nói mấy câu. Tần Đế gật đầu nói:

“Ngươi chính là cao thủ kiếm đạo đã chém ba tên phi kỵ?”

“Chính là tại hạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Ngươi giết người của trẫm, trẫm đến trị tội ngươi, có hợp lý không?”

Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Hợp lý.”

Tần Đế mỉm cười, thân ảnh biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, chỉ cách có nửa mét.

Trên mặt Ngu Thượng Nhung lộ ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

Tần Đế lộ vẻ tán dương nói: “Can đảm hơn người.”

Hôm nay hắn mặc long bào, kim tuyến trên long bảo toả quang mang chói mắt dưới ánh mặt trời.

Ngu Thượng Nhung biết mình đang đối mặt với một cao thủ chân chính, gật đầu đáp: “Quá khen.”

“Có rất ít người lọt vào mắt trẫm.” Tần Đế cười nói, “Ngươi có tin vừa rồi trẫm có một vạn cách lấy mạng ngươi không?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu.

Bên dưới biệt uyển truyền đến thanh âm:

“Ngươi có tin vừa rồi lão phu có một vạn cách lấy mạng ngươi không?”

“. . .”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng lùi về sau một bước.

Lúc này, Triệu Dục chạy vào biệt uyển nói: “Lão tiên sinh, ta ngăn không được.”

Ngăn?

Tần Đế nghe được câu này, biểu tình trên mặt có vẻ thất vọng. Chung quy vẫn là nuôi phải một con bạch nhãn lang. Lúc Trí Văn Tử nói hắn còn không tin, bây giờ rốt cuộc được tận mắt nhìn thấy.

Tần Đế thản nhiên nói: “Một vạn cách?”

“Ngươi muốn nếm thử?”

Két ——

Cửa mở, Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

Không thi triển tốc độ khoa trương, không biến mất tạo ra hư ảnh, Lục Châu chỉ thản nhiên đi bộ từng bước.

Tất cả mọi người bên ngoài biệt uyển đồng thời lui lại.

Tần Đế rũ mắt, thân ảnh lại nhoáng lên rồi xuất hiện dưới mặt đất. Lực lượng Thiên Tướng giúp Lục Châu nhìn rõ Tần Đế vừa sử dụng Đạo lực lượng.

Đôi bên quan sát lẫn nhau, rơi vào thế giằng co.

Thật lâu sau, Tần Đế mở miệng nói: “Trẫm tin.”

Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử: “. . .”

Bọn hắn thật sự không hiểu bệ hạ đang nghĩ gì. Đây là nhận sợ sao?

Lục Châu nói: “Lão phu vốn cho rằng ngươi là người hiểu chuyện.”

“Cấm quân và tướng quân của trẫm xảy ra chuyện, thân là chủ tử sao trẫm có thể ngồi yên mặc kệ?” Tần Đế phất tay nói.

Hai tên thái giám lập tức mang ghế tới đặt trong đình viện, hai chiếc ghế cách nhau hơn mười mét.

Tần Đế ngồi xuống, giơ tay lên nói: “Mời ngồi.”

Lục Châu cũng ngồi xuống.

Tần Đế mỉm cười nói: “Trẫm nhìn không thấu ngươi.”

Lục Châu không để ý đến đề tài này mà nói: “Lão phu đã nói hôm nay sẽ không tiếp khách, ngươi cứ khăng khăng như vậy, chỉ e sẽ không có kết quả tốt.”

Tần Đế đáp: “Trí Văn Tử đã kể lại mọi chuyện cho trẫm nghe. Ngươi cho rằng trẫm đến đây để trả thù?”

Lục Châu yên lặng không đáp.

Tần Đế cười ha hả: “Thân là vua của một nước, trẫm có thể bao dung toàn bộ người trong thiên hạ.”

Lục Châu xem thường, lắc đầu nói: “Chỉ không thể bao dung với Triệu Dục?”

“. . .”

Chuyện của Tần Đế và Triệu Dục, người trong đô thành đều biết, chỉ là không ai hiểu rõ nguyên nhân cụ thể ra sao.

Tần Đế cười đáp: “Mấy năm gần đây trẫm đúng là đã lơ là hắn. Nhưng trẫm thân bất do kỷ, một khi làm vua thì phải lấy thiên hạ xã tắc ra làm trọng.”

“Việc nhà không xong, làm sao xử lý việc thiên hạ?”

Tần Đế bị nghẹn lời, sau đó gật đầu nói: “Nói có lý.”

“Lão phu không thích quanh co lòng vòng. Có việc gì thì nói thẳng ra đi.”

Tần Đế không vội không chậm nói: “Trẫm tới nơi này là có hai việc, một là muốn đến xem Triệu phủ, hai là muốn gặp mặt cao thủ kim liên giới một lần.”

Lục Châu gật đầu, đứng lên khỏi ghế. “Hai việc này ngươi đã làm xong. Có thể đi rồi.”

Thái giám đứng cách đó không xa rất muốn răn dạy lão đầu này một câu, đây là Triệu phủ, là đất của vua, có đi thì cũng là ngươi đi. Nhưng thái giám biết mình không có tư cách nói xen mồm.

Đám đại nội cao thủ đứng xung quanh thì càng đơn giản hơn, bọn hắn chỉ nghe lệnh Tần Đế. Tần Đế không hạ lệnh, bọn hắn sẽ một mực án binh bất động.

Tần Đế nhẹ giọng cười nói:

“Ngươi không cần phải như vậy. Trẫm chỉ tới đây một lần, có lẽ sau này sẽ không đến nữa. Ngươi tới từ kim liên giới, mà tại thanh liên giới này trẫm là người chưởng quản thiên hạ. Nếu trẫm rời đi thật, ngươi có chắc mình sẽ không hối hận?”

Lục Châu vốn định nghiên cứu kim bài một chút, nay Tần Đế đã đến, vậy thì cứ giải quyết luôn chuyện này cho rồi. Thế là Lục Châu lại ngồi xuống.

“Trẫm sẽ nói thẳng để không chậm trễ thời gian của cả hai chúng ta. Trâu Bình đã bị trừng phạt, hắn là tướng tài đắc lực của trẫm, Đại Cầm còn cần hắn tiếp tục làm việc.” Tần Đế cao giọng nói.

Lục Châu gật đầu nói:

“Lão phu có thể thả Trâu Bình. Điều kiện chính là dùng ba khối kim bài đến đổi.”

Tần Đế khẽ giật mình.

Việc của kim bài hắn đã gác lại thật lâu, về sau dần dần quên lãng.
Chương 1612

Tần Đế lắc đầu nói: “Trâu Bình đương nhiên quan trọng, nhưng không đáng để đổi bằng ba tấm kim bài.”

Lục Châu trầm mặc không nói.

Tần Đế nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Trẫm có thể đưa ba khối kim bài cho ngươi, nhưng trẫm muốn thêm một người.”

“Người nào?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Dư nghiệt Mạnh phủ.”

Lục Châu nhíu mày, đánh ra một đạo chưởng ấn.

Tần Đế tuy có kinh ngạc vì Lục Châu đột ngột xuất thủ nhưng sắc mặt vẫn như thường, vung chưởng đón lấy.

Ầm!

Thanh chưởng và kim chưởng va chạm rồi tiêu tán giữa thiên địa tựa như một ngọn gió thổi qua, không gây ra bất kỳ tổn thương nào.

Lục Châu nói rõ ràng từng tiếng:

“Hắn tên là Minh Thế Nhân, là đệ tử thứ tư của lão phu. Đừng nói là ba khối kim bài, cho dù ngươi dùng vương vị tới đổi cũng không đổi được.”

“. . .”

Tần Đế có chút bất ngờ, không ngờ đối phương lại coi trọng đệ tử như vậy.

Nơi xa, đứng cạnh Ngu Thượng Nhung có mấy đạo thân ảnh, trong đó có Minh Thế Nhân.

Nghe sư phụ nói vậy, trong lòng hắn rất là cảm động, nước mắt nước mũi trào ra, lúng túng nói: “Sư phụ quá xúc động rồi!”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “. . .”

“Ách… đừng nhìn ta như vậy chứ.” Minh Thế Nhân gãi đầu.

Đám người không thèm để ý tới hắn nữa.

Trong biệt uyển yên tĩnh một lúc lâu.

Tần Đế vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt. Thân là đế vương, hắn đương nhiên sẽ không tuỳ tiện biểu lộ cảm xúc.

“Trí Văn Tử.” Tần Đế gọi.

Trí Văn Tử lập tức cung kính đi tới: “Có thần.”

“Ngươi nói một chút về chuyện của Mạnh phủ đi.” Tần Đế ra lệnh.

“Vâng.”

Trí Văn Tử khom người với Tần Đế, sau đó lại khom người với Lục Châu rồi bắt đầu chậm rãi nói:

“Mạnh tướng quân vốn là tướng tài đắc lực của bệ hạ. Bệ hạ thưởng thức tài năng của hắn, mặc cho hắn điều động tam quân. Thời điểm đó, Đại Tấn quốc cường đại, cấu kết với hai mươi quốc gia khác quấy nhiễu Đại Cầm, khiến dân chúng lầm than. Mạnh tướng quân, Tây tướng quân và Bạch tướng quân cùng nhau dẫn binh, đánh bại Đại Tấn quốc tại Tiêu Sơn, cuộc chiến này vang danh thiên hạ.”

“Đúng lúc này, Mạnh tướng quân đột nhiên giơ cao cờ phản loạn, điều động tam quân với ý đồ giết vua soán ngôi.”

“Trong lúc rối loạn, Tây tướng quân và Bạch tướng quân cùng nhau chém giết hắn. Bệ hạ dùng thủ đoạn kinh thiên chấn nhiếp tam quân, cuộc phản loạn này mới lắng lại.”

“Bệ hạ nhân từ, không muốn xử lý Mạnh phủ. Nào ngờ toàn bộ Mạnh phủ lại gieo rắc lời đồn đãi khắp nơi, thậm chí còn cấu kết với dị tộc.”

“Lão tiên sinh có thể ra ngoài nghe ngóng một phen, xem lão bách tính nói gì về Mạnh phủ. Nếu lời của ta có nửa phần dối trá, Trí Văn Tử nguyện nhận lấy cái chết.”

Nói xong hắn quỳ xuống.

Nơi xa, Vu Chính Hải chỉ tay về phía Trí Văn Tử nói: “Nhị sư đệ, ngươi nói người này ngốc thật hay là giả ngốc?”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Theo ý kiến của ta, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, lỡ như trong xương cốt hắn cũng ngốc thì chúng ta trách lầm hắn rồi.”

“. . .”

Minh Thế Nhân từ trên không nhảy xuống, chỉ vào mặt Trí Văn Tử nói: “Tất cả chỉ là lý lẽ của một bên, ngươi muốn nói thế nào mà chẳng được.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Minh Thế Nhân. Tần Đế cũng nhìn sang, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc.

“Trẫm nguyện dùng ba khối lệnh bài, mười gốc Huyền Mệnh Thảo, năm khối Huyền Vi Thạch, năm viên Mệnh Cách Chi Tâm cao đẳng để đổi lấy người này.” Tần Đế nói.

Không có thứ gì là không mua được, chỉ có cái giá bỏ ra chưa đủ mà thôi.

Tần Đế một mặt là muốn thăm dò, mặt khác là vì quả thật hắn rất có hứng thú với người trẻ tuổi mang hạt giống Thái Hư này.

Lục Châu đứng lên, trầm giọng nói: “Cho đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu được vị trí của mình.”

Vù!

Một chưởng ấn lóng lánh kim quang mang theo lực lượng Thiên Tướng bay tới. Đây là lần thứ hai Lục Châu xuất thủ.

Tần Đế mỉm cười nói: “Trẫm cũng muốn nhân cơ hội này lĩnh giáo một phen.”

Thân ảnh Tần Đế biến mất tại chỗ, chưởng ấn đánh nát cái ghế hắn vừa ngồi.

“Lui lại!”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lập tức lùi về sau.

Một giây sau, Tần Đế xuất hiện trước mặt Lục Châu. Khi hắn xuất chưởng, Lục Châu cũng vung tay chưởng tới.

Ầm!

Cương khí giao thoa, tất cả mọi người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, không ai dám khinh thường.

Chiến đấu của cường giả cấp bậc cao thường gây ra sức công phá huỷ thiên diệt địa, mà bọn hắn đứng cách gần nhất, rất dễ dàng bị liên luỵ.

Hai người liên tục chưởng đối chưởng. Mấy giây qua đi, sắc mặt Tần Đế biến hoá.

Trong lòng bàn tay Lục Châu truyền đến một lực lượng chí cương chí cường. Tần Đế chủ động huỷ bỏ chưởng ấn.

Hư ảnh loé lên, hắn trở lại chỗ cũ, trong tay đánh ra một khối quang hoa: “Định Giang Sơn.”

Lục Châu cảm giác được quang hoa quỷ dị phát tán ra sức mạnh kỳ bí khó lường.

Oanh!

Hai chưởng ấn va chạm vào nhau, cương khí càn quét tứ phương. Đám đại nội cao thủ và huynh đệ Trí Văn Tử lập tức bị chấn bay ra sau.

Triệu phủ có diện tích mấy ngàn mét với hơn chục toà biệt uyển cùng vô số cây cối đều bị đánh nát chỉ trong khoảnh khắc.

“Lực lượng thật là cường đại!”

“Phòng thủ!”

Đám người Ma Thiên Các thi triển thần thông, sử dụng các loại cương khí hộ thể và vũ khí để tránh né.

Xung quanh biến thành một mảnh hỗn độn. Chỉ cần một chiêu đã đánh nát toàn bộ Triệu phủ.

Lục Châu và Tần Đế đồng thời bay lên không trung, đứng đối mặt nhau ở khoảng cách xa.

Một chưởng vừa rồi Lục Châu sử dụng gần một phần tư lực lượng Thiên Tướng nhưng cũng chỉ có thể cân bằng với chưởng ấn của Tần Đế. Muốn tạo ra tổn thương cho hắn còn thiếu nhiều lắm.

Có thể thấy thực lực của Tần Đế không hề thua kém chân nhân, thậm chí còn mạnh hơn Thác Bạt Tư Thành rất nhiều.

Tần Đế nói: “Có lẽ ngươi chính là người đã khiến hiện tượng mất cân bằng xuất hiện… Kim liên giới đã rất lâu rồi không có cao thủ.”

Dưới mặt đất, Triệu Dục giận dữ hét: “Ông rốt cuộc muốn làm gì vậy hả?”

Tần Đế rủ mắt nhìn xuống Triệu Dục: “Triệu Dục, đi chiếu cố cho mẫu thân đi.”

“Nếu bà ấy chết thì cũng là do ông giết!”

Triệu Dục vốn cho rằng câu nói này sẽ khiến Tần Đế nghĩ lại, không ngờ Tần Đế lại thản nhiên nói: “Chết rồi thì thôi.”
Chương 1613

“Ông!!!”

Triệu Dục tức điên người, vừa đạp đất bay lên định lý luận đã bị trảo ấn của Tần Đế ép xuống.

Lực lượng quỷ dị đánh văng Triệu Dục, hắn rơi xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.

“Giải đi.” Tần Đế hạ lệnh.

“Vâng.”

Hai tên đại nội cao thủ lập tức lướt về phía Triệu Dục.

Triệu Dục cực kỳ hoảng sợ, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, cầu khẩn nói: “Lão tiên sinh, cứu ta với!”

Hắn không chắc Lục Châu có ra tay cứu mình hay không. Suy cho cùng đây là mâu thuẫn giữa cha con hắn, ngoại nhân không thích hợp nhúng tay vào.

Tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Cho đến nay Tần Đế cũng chưa làm gì nguy hại đến hắn. Dù có bị giải đi cũng chưa chắc là vấn đề gì lớn.

Tuy vậy, Lục Châu vẫn vung ra hai đại chưởng ấn đánh về phía hai tên đại nội cao thủ.

Hai người vô cùng hoảng sợ, lập tức đưa tay lên đón đỡ. Phanh phanh! Bọn hắn bị đánh bay ra ngoài.

Triệu Dục được cứu, vội vàng chạy như bay về phía đám người Ma Thiên Các.

Thấy bóng lưng chật vật của Triệu Dục, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không khỏi lắc đầu thở dài. Triệu Dục làm vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Tần Đế trước mặt mọi người.

Tần Đế đương nhiên tức giận khó nhịn, cao giọng nói: “Ngươi vì kẻ này, đáng giá không?”

Lục Châu cảm nhận được sát khí toát ra từ người Tần Đế, bèn lắc đầu nói:

“Lão phu đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp bản phục chế.

Giác quan của Tần Đế nhạy bén dị thường. Khi Lục Châu lật tay lấy ra thẻ đạo cụ, hắn lập tức phát giác được trên thân Lục Châu xuất hiện biến hoá vi diệu.

“Trẫm cũng không muốn đấu với ngươi.” Tần Đế nói.

“Muộn rồi.” Lục Châu bóp nát thẻ trong tay. Một lực lượng vô hình mà thần bí từ từ ngưng tụ.

Trái tim Tần Đế nhảy lên kịch liệt. Có nguy hiểm! Trực giác nói cho hắn biết nhất định phải đánh đòn phủ đầu.

Tần Đế vung chưởng, quang hoa thần kỳ lại xuất hiện ——

Thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên Lục Châu, trong lòng bàn tay toả sáng ra quang mang chói mắt khiến tất cả mọi người phải nhắm mắt lại theo bản năng.

Toàn bộ thế giới biến thành một mảnh trắng xoá.

Thân ảnh Tần Đế không ngừng lấp loé khắp nơi, tốc độ và không gian hỗ trợ cho nhau, tạo thành một loại lực lượng quy tắc cực hạn.

Đỡ Đòn Chí Mạng – 1!

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lực lượng Thiên Tướng bám vào hai mắt.

Có lẽ do trước đó nghiên cứu Vô Lượng Thôi Diễn khá lâu, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên Lục Châu rốt cuộc sử dụng được thần thông này.

Một màn kỳ diệu xuất hiện.

Trong não hải Lục Châu hiện ra mọi vị trí và động tác của Tần Đế, dù thân ảnh đối phương xuất hiện đầy trời nhưng Lục Châu vẫn có thể phân biệt được hắn thật sự đang ở chỗ nào.

Chính là góc trên phía bên trái.

Giọng Tần Đế vang lên: “Trẫm phải lấy Mệnh Cách của ngươi!”

Vòng xoáy trong tay Lục Châu cũng cùng lúc đó bay ra. “Lão phu thành toàn cho ngươi.”

Tần Đế đứng trong góc trên bên trái, sững sờ nhìn xung quanh xuất hiện năm đạo chưởng ấn đang vặn vẹo toàn bộ không gian, ập vào người hắn.

Hắn nhướng mày nói: “Đây là cái gì?”

Năm đạo vòng xoáy dường như có thể định vị được thân ảnh của hắn, chỉ trong giây lát đã khép kín lại, không cho hắn một lối thoát nào.

Phốc ——

Tần Đế bị năm chưởng ấn đánh trúng.

Còn chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn đã cảm nhận được một cỗ lạnh buốt đến thấu xương chạy dọc toàn thân.

Tần Đế muốn thi triển đại thần thông thuật rời đi, nhưng hai chân tựa như bị một đôi tay tử thần nắm chặt lấy. Tứ chi hắn bị đóng ở trên không, hắn ra sức giãy giụa nhưng không cách nào thoát thân được.

Một bàn tay màu đen khổng lồ từ trong hư không thò ra, đâm xuyên qua trái tim hắn.

Phốc!!!

Trong mắt tất cả mọi người, Tần Đế đột nhiên giang rộng tay chân, biểu tình trên mặt cực kỳ dữ tợn, hai mắt toát ra vẻ sợ hãi, phẫn nộ… và tuyệt vọng.

Ông —— ——

Tinh Bàn của Tần Đế xuất hiện.

Tinh Bàn không lớn nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, ba mươi sáu hình tam giác sáng lên, toàn bộ khu vực Mệnh Cách bại lộ hoàn toàn.

“Hai mươi hai Mệnh Cách?!”

Đám người kinh ngạc vô cùng.

Ngay lúc đó, Tinh Bàn phát ra tiếng phốc phốc… Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm bị đào ra, năm khu vực Mệnh Cách trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

Lục Châu vung tay, hai viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn.

Lúc này Tần Đế cũng khôi phục tự do, tử thần quanh hắn đã biến mất.

Sự sợ hãi khiến gương mặt Tần Đế trở nên vặn vẹo, bạch ngọc trong tay hoá thành một đạo cầu vồng trắng toát vọt về phía hoàng cung.

“Người đến từ Thái Hư? Trẫm chờ ngươi!!”

Long bào từ trên không trung rơi lả tả xuống đất.

Lão phu đã nói hôm nay ngươi sẽ không có kết quả tốt, vì sao không tin chứ?

Lục Châu vốn cho rằng Tần Đế là người thức thời, chuyến đi tới thanh liên giới này hắn vốn không có ý định gây thù hằn. Đáng tiếc…

Lục Châu nhìn tấm áo long bào nằm dưới mặt đất, lại nhìn về phía đám đại nội cao thủ và huynh đệ Trí Văn Tử.

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không ngừng lùi về sau.

Đám đại nội cao thủ thì ngồi bệt dưới đất, có kẻ sợ hãi ngất xỉu, có kẻ run rẩy tứ chi, ngã nhào xuống đất.

“Bắt lại.” Lục Châu hạ lệnh.

Cẩu tử sủa vang một tiếng rồi nhào tới, nhe nanh trừng mắt nhìn đám người. Minh Thế Nhân đứng trên lưng nó, trên mặt nở nụ cười, Ly Biệt Câu bay vòng quanh thân hắn loé lên hàn mang.

Tu vi của Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cao hơn Minh Thế Nhân, nhưng bọn hắn không dám đào tẩu, cái giá phải bỏ ra quá lớn. Trước đó bọn hắn còn có chỗ dựa là Tần Đế, nhưng bây giờ Tần Đế đào tẩu trước mắt mọi người, hai huynh đệ Song Tử chỉ còn cách ảo não quỳ xuống.

“Vậy còn tạm được.” Minh Thế Nhân cười nói.

“Bắt hai tên này lại. Những người khác cút đi.” Lục Châu nói.

Đám đại nội cao thủ ngơ ngác nhìn Lục Châu, không biết có nên đi hay không. Nghe nói đám cường giả đều có tính tình cổ quái, có khi nào đợi bọn hắn vừa xoay người rời đi lại đâm cho một đao chết tươi không?
Chương 1614

“Sư phụ ta khai ân, các ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau cút đi!” Tiểu Diên Nhi dữ dằn nói.

Trừ hai huynh đệ Trí Văn Tử, những người khác lập tức giải tán.

Lục Châu cúi đầu nhìn hai người quỳ dưới đất nói: “Tần Đế hai mươi hai Mệnh Cách, đây chính là tự tin của các ngươi sao?”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử vội vàng xua tay nói: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.”

“Các ngươi là cao thủ Đại Tấn quốc, Tần Đế diệt quốc gia của các ngươi, hẳn phải có thù mới đúng chứ?” Lục Châu không rõ vì sao bọn hắn lại gia nhập Đại Cầm.

“Chim khôn lựa cành mà đậu. Nếu lão tiên sinh nguyện ý thu nhận huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ không chút do dự thề chết đi theo lão tiên sinh.” Trí Văn Tử nói.

“Ngươi hiểu sai ý lão phu. Các ngươi không xứng gia nhập Ma Thiên Các.” Lục Châu nói thẳng.

“. . .”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử càng thêm khó chịu, chẳng khác nào thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc người chém giết.

Lục Châu đánh giá hai người rồi hỏi: “Có phải Tần Đế từng đi qua Thiên Khải Chi Trụ không? Thành thật trả lời.”

Trí Văn Tử lập tức thành thật đáp: “Đã từng đi. Tần Đế đến Thiên Khải Chi Trụ tại ‘Bô Thì’, thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư ở đó.”

“Còn có gì nữa?”

“Còn có rất nhiều Huyền Mệnh Thảo, Huyền Vi Thạch, Hoả Liên, Tuyết Liên, Huyết Nhân Tham, Thiên Hồn Thảo, Huyễn Minh Thạch,…” Trí Văn Tử kể ra.

Triệu Dục rốt cuộc nghe hiểu, tức giận nói: “Ngươi nói hắn có Tuyết Liên, Hoả Liên và Huyết Nhân Tham?”

Trí Văn Tử hiểu được vì sao Triệu Dục phẫn nộ, bèn dập đầu nói với Triệu Dục: “Bệ hạ, bệ hạ không cho thần nói với người khác! Triệu công tử bớt giận!”

Triệu Dục tức giận giơ chân, hung hăng đạp Trí Văn Tử một cái ngã nhào. “Hắn trơ mắt nhìn mẫu thân của ta nằm liệt trên giường? Hắn nhẫn tâm nhìn nhi tử mình liều mạng xâm nhập bí ẩn chi địa?”

Hành vi của Tần Đế còn khiến người ta tức giận hơn cả hổ dữ ăn thịt con.

Trí Văn Tử không dám nói tiếng nào, cũng không hiểu được vì sao Tần Đế làm như thế, chỉ có thể tiếp nhận cơn giận của Triệu công tử với biểu tình oan ức.

“Ngươi uỷ khuất cái rắm! Trước đó tự tin phách lối lắm mà?” Minh Thế Nhân trừng mắt nói.

Lục Châu lại hỏi: “Tần Đế đã là chân nhân, vì sao không diệt trừ các chân nhân khác để thống nhất Đại Cầm? Dã tâm của hắn vốn không nhỏ.”

“Bị cân bằng giả trong Thái Hư ước thúc… Trước đó Tần Đế bệ hạ dùng thượng cổ bí pháp trong cung để áp chế tu vi, bảo trì trạng thái mười bảy Mệnh Cách đỉnh phong. Sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, Tần Đế bệ hạ không cố kỵ nữa. Chỉ là không ngờ Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân lại xảy ra chuyện.” Trí Văn Tử nói.

“Bạch ngọc trong tay hắn là thứ gì?” Lục Châu hỏi.

“Vật đó tên là Bạch Long Ngọc, là thánh vật hợp cấp.” Trí Văn Tử nói, “Cụ thể có tác dụng gì thì ta không biết.”

“Trừ những thứ đó ra, hắn còn có thủ đoạn gì nữa?”

“Trong cung có thượng cổ đại trận, nếu không cần thiết, ta đề nghị…”

“Ngươi đề nghị cái rắm. Mặc kệ là đại trận gì, ở trước mặt sư phụ ta đều là giấy, hù doạ ai hả? Bớt có dùng mắt ếch của ngươi để nhìn lên miệng giếng đi!” Minh Thế Nhân hậm hực nói.

Đám người Ma Thiên Các im lặng lắc đầu.

Từ khi đến thanh liên giới, bọn hắn đều thấy tính tình Minh Thế Nhân trở nên rất táo bạo, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.

Trí Văn Tử nói: “Vâng vâng, cầu lão tiên sinh tha thứ!”

“Trong cung còn có cao thủ nào?”

“Trừ huynh đệ chúng ta ra thì còn có tứ đại thị vệ và thái giám tổng quản Cao Thuyết, đều có thực lực của người tự do. Nhưng với lão tiên sinh thì những người này đều không là gì, không đáng nhắc tới.”

Biểu tình Lục Châu thản nhiên nhưng trong lòng lại bắt đầu xoắn xuýt. Nhiều cao thủ như vậy làm sao mà đối phó?

Đã lỡ đâm vào tổ ong vò vẽ Tần Đế, nếu không giải quyết triệt để thì kim liên giới nguy to.

Lục Châu gật đầu nói: “Niệm tình các ngươi biểu hiện không tệ, tạm thời tha cho các ngươi một mạng.”

Trí Văn Tử vui mừng nói: “Lão tiên sinh, xin ngài thu nhận chúng ta. Ta cam đoan sẽ tận tâm tận lực, trung thành cảnh cảnh, ra sức làm việc cho Ma Thiên Các!”

Lục Châu lắc đầu nói: “Đừng nói là ngươi, cho dù Tần Đế quỳ xuống cầu xin, lão phu cũng không cho hắn gia nhập Ma Thiên Các. Ngươi phản bội Đại Tấn quốc, phản bội Tần Đế, còn dám nói cái gì là trung thành?”

Trí Văn Tử không phản bác được.

Loại người này rõ ràng rất có vấn đề về nhân phẩm, Lục Châu không hiểu vì sao nhân vật như Tần Đế lại giữ hai kẻ này ở bên người?

“Giải xuống đi.” Lục Châu phất tay.

“Xin chờ một chút!” Trí Văn Tử đột nhiên giơ cánh tay lên như học sinh muốn phát biểu.

Lục Châu liếc nhìn hắn, xem ra còn có chút chuyện hắn chưa nói hết. “Nói đi.”

Trí Văn Tử nuốt nước miếng nói: “Ta muốn xin lão tiên sinh một điều kiện… Đừng động thủ, ta biết mình không có tư cách đàm phán, chỉ muốn được sống mà thôi, cho dù các vị giết ta cũng không được gì mà.”

Minh Thế Nhân vừa định chửi ầm lên, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại.

“Lão phu cho ngươi một cơ hội. Nếu không nói ra được thông tin gì có ích, các ngươi không tránh khỏi một kiếp.”

Trí Văn Tử nhìn quanh rồi sợ sệt nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Ngài bảo hắn tránh ra đi!”

“. . .”

“Lui ra.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ có việc cần phân phó cứ gọi, đồ nhi lập tức phóng tới!” Minh Thế Nhân lui về phía đám người Ma Thiên Các.

Trí Văn Tử cố ý áp chế khí tức, truyền âm nói: “Ta nhớ có một lần khi vào cung gặp bệ hạ, lúc đó bệ hạ đang tắm rửa thay quần áo. Lần đó, ta ngửi được mùi vị của… Mạnh phủ.”

Mùi vị của Mạnh phủ?

Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Đời này ta không bao giờ quên được cái mùi đó, mùi máu tươi và tàn sát. Đáng tiếc, mùi vị đó chỉ kéo dài có mấy hơi thở rồi biến mất.”

“Ý ngươi là Tần Đế chính là hung thủ giết chết tất cả mọi người trong Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.

Có thể lúc đó hắn tắm rửa để thanh lý vết máu.

Trí Văn Tử lắc đầu nói: “Ngay từ đầu ta cũng cho là như vậy. Nhưng sau đó bệ hạ triệu kiến ta, ta không còn ngửi được mùi vị gì bất thường nữa.”
Chương 1615

Lục Châu hỏi: “Ngươi có năng khiếu về khứu giác?”

“Ta có mười bốn Mệnh Cách, trong đó có bảy Mệnh Cách đều gia tăng khứu giác.”

“Đây chẳng phải là lãng phí năng lực sao?”

“Nói đúng hơn là, một năng lực được gia tăng thêm sáu lần.” Trí Văn Tử đáp.

Trí Vũ Tử cũng lên tiếng: “Đại ca ta từng gặp Bệ Ngạn một lần, khứu giác của nó được xưng là thiên hạ vô song, nhưng so sánh với đại ca ta thì vẫn kém hơn một chút đấy.”

Năng lực của Bệ Ngạn đương nhiên Lục Châu hiểu rất rõ. Kỳ thực khứu giác của nó cũng chỉ xem là xuất chúng, khả năng phòng ngự của nó còn mạnh hơn khứu giác nhiều. Vì độ hữu ích không cao nên Lục Châu để nó canh gác ở Kim Đình Sơn.

Lục Châu gật đầu nói: “Tần Đế không ngốc, sẽ không để lộ dấu vết trước mặt ngươi. Nếu lời ngươi nói là thật, vậy hắn có thể là hung thủ đã diệt môn cả Mạnh phủ.”

Trí Văn Tử sửng sốt.

Kỳ thật hắn chưa bao giờ nắm được tâm tư của Tần Đế, vì kẻ này thường xuyên làm ra những hành động rất điên cuồng, chẳng hạn như bẻ tay hai huynh đệ hắn. Diệt môn cả nhà Mạnh phủ? Cũng có thể lắm.

Nhưng vấn đề là, Tần Đế muốn diệt Mạnh phủ thì chẳng phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần ném cho bọn họ cái tội danh phản loạn, tru di cửu tộc là xong, cần gì phải tự mình động thủ?

Trí Văn Tử nói: “Ta chỉ nói ra điều mình biết, không cách nào phán đoán thực hư.”

Lục Châu vung tay áo nói: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Trí Văn Tử mừng rỡ vô cùng, lập tức tóm lấy Trí Vũ Tử bay đi mất.

Lục Châu quay đầu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân, không nói gì mà trở vào trong phòng.

. . .

Chạng vạng tối.

Lục Châu không biết lai lịch hai viên Mệnh Cách Chi Tâm lấy được từ trên người Tần Đế, bèn gọi Khổng Văn đến, sau đó mới rõ ràng nguồn gốc.

Viên có năng lượng sung mãn, khí tức hùng hậu là đại Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư, viên còn lại là Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài, cấp bậc thú vương.

Tần Đế có hai mươi hai Mệnh Cách, Thẻ Hàng Cách giúp Lục Châu thu hoạch được viên Mệnh Cách thứ hai mươi mốt và hai mươi hai của hắn.

Thông thường Mệnh Cách Chi Tâm dùng trước khi khai Mệnh Quan là viên mạnh nhất, thường là viên thứ sáu, mười hai và mười tám.

Nhưng không sao, đối với hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này Lục Châu đã cảm thấy rất hài lòng.

Lục Châu thôi động Trấn Thọ Thung, gia tăng thời gian lưu chuyển lên 100 lần, sau đó gọi ra Mệnh Cung, không hề do dự đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài vào.

Cũng may Lục Châu mới vượt qua Mệnh Quan không lâu, Mệnh Cung không truyền lại bao nhiêu đau đớn.

Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian.

Cho dù cần đến nửa năm mới khai xong Mệnh Cách thì dưới tác động của Trấn Thọ Thung gấp 100 lần, Lục Châu chỉ cần hai ngày là xong.

Về phần lam pháp thân, Lục Châu không định dùng thọ mệnh của bản thân để nuôi nó, mà thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung hắn lại không nỡ dùng tiếp, dùng để tăng tốc độ dòng chảy thời gian sẽ có thu hoạch lớn hơn.

“Lôi điện?”

Nhớ lại lần đó Lam Hi Hoà dùng ba vạn đạo văn và bản thân để làm vật dẫn lôi điện, Lục Châu khẽ gật đầu.

“Lôi điện có thể dùng để thông qua Mệnh Cách, cũng có thể đề thăng lam pháp thân. Vậy thì chờ lần tới vượt qua Mệnh Quan hắn sẽ thử nghiệm phương pháp này.

Trưa hôm sau.

Lục Châu nghe được một tiếng vang thanh thuý. Két.

Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài đã thành công khảm vào Mệnh Cung, mới chỉ bước đầu tiên đã mất không ít thời gian.

“Xem ra khó hơn trong tưởng tượng của lão phu.”

Mệnh Cung đã hình thành khu vực lốc xoáy nhỏ hình phễu, tiến vào giai đoạn thứ hai. Lục Châu nhắm mắt lại tu hành.

. . .

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Tần Đế ngâm mình trong nước thuốc, tức giận nói: “Mang thêm Huyền Mệnh Thảo đến đây!”

“Bệ, bệ hạ… Mười gốc Huyền Mệnh Thảo đã dùng hết rồi ạ.” Cao công công u sầu nói.

Tần Đế cảm thấy rất khó hiểu. Đã hai ngày trôi qua, Mệnh Cách Chi Tâm của hắn không có vẻ gì là sẽ khôi phục lại.

“Vì sao không có hiệu quả? Huyền Mệnh Thảo đều là giả sao?!” Tần Đế giận dữ nói.

“Huyền Mệnh Thảo là thật, xin bệ hạ bớt giận.” Cao Thuyết nói, “Việc khôi phục Mệnh Cách không thể gấp gáp được.”

“Trẫm vốn chỉ định xem thử năng lực của hắn sâu hay cạn, thật không ngờ…”

“Người này đến từ kim liên giới, tu vi cao thâm mạt trắc. Nếu bệ hạ muốn trừng phạt cho hả giận, ta lập tức phái người đi giết đồ đệ của hắn để giải hận cho bệ hạ.” Cao Thuyết nói.

“Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử còn chưa trở lại?” Tần Đế nhìn hắn một cái rồi nói.

“Chỉ sợ là về không được.”

“Lệnh cho Bạch Ất đi tới Triệu phủ. Trẫm mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, cũng phải mang một cái đầu người về đây gặp trẫm.” Tần Đế nói.

“Tuân lệnh.”

Đêm hôm đó.

Bạch Ất ở thành đông Hàm Dương thành nhận được ý chỉ, khống chế phi kiếm hoá thành cầu vồng bay về phía Triệu phủ.

Bạch Ất và Tây Khất Thuật đều là tướng quân, là cánh tay đắc lực của Tần Đế. Sau khi trận chiến Hào Sơn kết thúc, Bạch Ất vốn có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội, nhưng xét thấy kiếm đạo của hắn siêu quần bạt tuỵ, Tần Đế bèn biến hắn thành chó săn cho mình. Ngoài mặt mang chức quan nhàn tản rảnh rỗi, nhưng trong bóng tối Bạch Ất lại chuyên đi ám sát, trừ bỏ những cái gai trong mắt Tần Đế.

. . .

Đêm đã về khuya.

Bạch Ất đến gần Triệu phủ, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.

Triệu Dục đã đổi hết toàn bộ nha hoàn và người hầu trong phủ, hiện tại bên trong không có tai mắt nào giúp đỡ, Bạch Ất chỉ có thể quan sát từ bên ngoài, chờ cơ hội ra tay.

Tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn.

Trên một gốc cây che trời trong cánh rừng bên ngoài Triệu phủ, Bạch Ất đang miên man suy nghĩ.

“Bệ hạ thất bại thật sao?”

Trước khi đến đây, hắn đã nhận được tin tức Tần Đế bệ hạ so chiêu với cao thủ trong Triệu phủ, sau đó bỏ chạy.

Bạch Ất là một trong số ít người biết được thực lực chân chính của Tần Đế, vì thế hắn càng thêm cẩn thận, biết người bên trong có thực lực siêu quần.

“Chẳng trách giết được Tây Khất Thuật. Cũng may lúc trước ta không lỗ mãng đi cùng Trí Văn Tử.” Bạch Ất âm thầm lấy làm may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK