Lận Tín cúi đầu nhìn xuống, mí mắt giựt liên hồi.
Bá Vương Thương đâm xuyên eo hắn, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả mỏm đá.
Ánh mặt trời nóng hổi rọi xuống, rất nhanh máu đã bắt đầu khô lại.
Sao… sao có thể như vậy?
Lận Tín cởi bộ khôi giáp ra.
Soạt ——
Nào phải là bộ khôi giáp có trận văn độc nhất vô nhị. Đây rõ ràng chỉ là một bộ khôi giáp thông thường mà binh lính hay mặc.
Đồ giả?
Hai mắt Lận Tín trợn trừng, bờ môi run lên. Bàn tay khẽ vỗ một cái!
Ầm!
Bá Vương Thương bị đánh bay ra ngoài.
Lận Tín không quan tâm mình bị thương hai lần, chỉ muốn bức Bá Vương Thương ra.
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, bàn tay khẽ nhấc thu Bá Vương Thương vào tay.
Trên đỉnh Đương Dương Phong, tam tiên sinh Ma Thiên Các Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương nghiêng người nhìn về phía đối thủ.
Lận Tín lảo đảo lui về sau, cưỡng ép điểm huyệt để mình không ngã xuống.
Thấy cảnh này, toàn bộ các môn phái quan chiến đều suy nghĩ đến xuất thần.
Qua một lúc lâu sau, Lận Tín mới che ngực, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu… ta hiểu rồi, ha ha ha…”
“Ngươi hiểu cái gì?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Tất cả mọi người đều muốn lão phu chết. Các trưởng lão Thái Hư Học Cung, các đệ tử, kể cả thái tử… đều muốn để lão phu đi chịu chết. Ha ha…”
Đoan Mộc Sinh nói: “Ngươi vốn đáng chết.”
“Đúng vậy, lão phu vốn là đáng chết.” Lận Tín dù đã miễn cưỡng khiến máu ngưng chảy nhưng một thương vừa rồi đã khiến nội tạng hắn bị thương nặng. “Lão phu muốn nói chuyện với Cơ lão ma.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên phi liễn.
Trầm mặc một lát, Lục Châu đứng dậy bước tới rìa phi liễn nhìn xuống, nói với Lận Tín: “Ngươi còn lời gì muốn nói?”
Khi nhìn thấy Lục Châu, tinh thần Lận Tín chấn động.
“Cả đời này lão phu chưa từng sợ ai, chỉ trừ một mình Cơ Thiên Đạo ngươi. Lão phu cũng không muốn giải thích gì nhiều…”
Lục Châu chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nói xong rồi?”
“Nếu có thể, lão phu muốn được đánh với ngươi mấy chiêu trước khi chết!” Trên thân Lận Tín bộc phát ra nguyên khí hùng hậu.
Nguyên khí càng lúc càng nồng đậm, khí thế cũng tăng mạnh hơn trước nhiều.
Hắn lựa chọn… thiêu đốt khí hải. Đây có lẽ là cố gắng sau cùng trước lúc chết của Lận Tín.
Một chiêu thiêu đốt khí hải khiến đám người quan sát từ xa đều ngây ngẩn. Nhìn từ xa, Lận Tín trông như đang bốc cháy.
Còn chưa chính thức giao chiến đã thiêu đốt khí hải?
Nhưng Lục Châu lại lạnh nhạt đáp:
“Ngay cả đồ nhi của bản toạ mà ngươi cũng đấu không lại, còn đòi giao thủ với bản toạ?”
“. . .”
Lận Tín trừng to mắt lảo đảo lui về sau một bước.
Đúng vậy… ngay cả một chiêu của tam đồ đệ người ta ngươi còn không ngăn được, sao còn tư cách đòi đánh một trận?
Đoan Mộc Sinh bước lên phía trước, không hề e sợ vị bát diệp trước mặt. Huống chi người này còn đang bị trọng thương.
Lận Tín nói với Đoan Mộc Sinh: “Nếu không phải vì bộ khôi giáp này thì ngươi không có cơ hội đả thương ta.”
“Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ biết kiếm cớ.”
Đoan Mộc Sinh dậm chân bay tới, ngàn vạn thương ảnh xuất hiện chồng chất.
Phanh phanh phanh!
“Cút đi!”
Oanh!
Đoan Mộc Sinh bị lực lượng mênh mông đánh bay, lăng không xoay chuyển lùi ra sau.
Bát diệp rất mạnh.
Trong khoảnh khắc bạo phát nguyên khí, vết thương trên eo Lận Tín đột nhiên nứt toác.
Lận Tín kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng chính lúc này, toàn bộ nguyên khí trong người Lận Tín đình trệ rồi tiêu tán.
“Tổ sư gia!” Một đạo thân ảnh vọt tới.
Xoẹt!
Hàn mang xẹt qua lồng ngực và phần bụng Lận Tín, khí hải bị rạch ra.
Lận Tín mở to mắt nhìn bóng người vừa rời đi, miệng kẻ đó nở nụ cười tự tin, trong tay cầm một vũ khí vừa giống đao vừa giống móc câu. Quanh thân vũ khí được nguyên khí hùng hậu bao bọc, nội liễm vào trong.
Mà hai tên đệ tử Thái Hư Học Cung đứng sau lưng Lận Tín vẫn không hề nhúc nhích.
Lận Tín là tổ sư gia Thái Hư Học Cung, sống đến từng tuổi này mà chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như vậy. Hắn cảm thấy mình hoàn toàn rơi vào bẫy của người khác, từng bước từng bước hãm vào thật sâu.
Mẹ nó toàn bộ đều là sáo lộ!
“Hèn hạ!” Lận Tín mắng to.
“Thật xin lỗi, dù phải hèn hạ cũng không thể để ngươi sống sót… Đến ta mà ngươi còn đánh không lại, còn muốn đánh với sư phụ ta sao? Hầy.”
Lận Tín cúi đầu nhìn ngực và bụng bị rạch ra, trong lòng vô cùng phẫn hận. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, dùng sức nói một câu vang dội: “Ngươi thắng.”
Sau đó Lận Tín lựa chọn chấp nhận số phận. Hắn nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau.
Phịch!
Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung còn chưa kịp giao thủ với Các chủ Ma Thiên Các đã mệnh táng hoàng tuyền.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Đoan Mộc Sinh ổn định thân hình lăng không rơi xuống, quay sang nói với Minh Thế Nhân. “Đệ đánh lén?”
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
“Tứ sư huynh, tất cả là nhờ huynh ra tay trước khiến hắn bị thương nặng. Một thương của huynh thật là kinh thiên động địa, có thể đâm xuyên người cường giả bát diệp!”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu. “Đệ cũng không kém.”
“Đa tạ tam sư huynh khích lệ.”
Khi hai người còn đang bận khoác lác, đám đệ tử Thái Hư Học Cung đứng gần đó đều bị doạ sợ, vội vàng quay đầu chạy trốn.
Chỉ là Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không để loại tiểu nhân vật như bọn hắn vào mắt.
Cùng lúc đó, các môn phái đến quan chiến đều kinh hãi trước kết quả này.
Lận Tín dù gì cũng là cao thủ bát diệp, vậy mà ngay cả cơ hội giao thủ với Cơ lão ma cũng không có. Bọn hắn sao có thể không sợ hãi?
. . .
Tin tức Lận Tín chiến tử lập tức truyền ra ngoài.
Bắc Đẩu Thư Viện nấp trong một góc khẽ phất tay. “Rút lui, xem như chưa nhìn thấy gì. Mau rút ——”
Đám người Bắc Đẩu Thư Viện nhanh chóng xoay người rời đi.
Chúng đệ tử Hoành Cừ Học Phái chớp chớp mắt. Đường đường là cao thủ bát diệp lại bị các đệ tử Ma Thiên Các giết chết, làm sao mà giải thích?
“Thông báo cho Chưởng môn, Lận Tín đã chết, Cơ lão ma còn chưa ra tay!”
Kẻ sụp đổ nhất không ai qua được thế lực còn sót lại của thập đại danh môn. Vốn cho rằng bọn hắn có thể thông qua Thái Hư Học Cung để báo thù rửa hận. Ai ngờ… Cái chết của Lận Tín khiến bọn hắn càng bị đả kích nặng nề hơn!
Chương 597 Vô đề
“Ma Thiên Các thật sự vô địch thiên hạ rồi sao?”
“Hầy, chỉ trách ta đã suy nghĩ nhiều. Thật là buồn cười, bát diệp sao có thể thắng được cửu diệp! Quá ư là buồn cười…”
“Nếu ta là Cơ lão ma thì đã gọi ra pháp thân cửu diệp giết sạch đám người Thái Hư Học Cung. Cơ lão ma vẫn còn quá nhân từ.”
Người xưa có câu ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’ chính là như thế.
Ngay khi đám tu hành giả quan chiến chuẩn bị rút lui, phi liễn Ma Thiên Các đột nhiên khởi hành bay về phía tổng đàn Thái Hư Học Cung ——
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã trở về. Lục Châu đạm mạc vuốt râu nhìn về phía ngọn tháp cao nhất trong Thái Hư Học Cung.
Minh Thế Nhân nói: “Trận nhãn nằm trên đỉnh tháp, bọn hắn hẳn là không dám ngăn cản.”
Không bao lâu sau, Xuyên Vân phi liễn đã bay tới tổng đàn Thái Hư Học Cung, dừng lại bên cạnh ngọn tháp.
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung ngẩng đầu nhìn phi liễn, không sao hiểu nổi.
Những tu hành giả quan chiến chưa rời đi cũng ngơ ngác.
“Rốt cuộc Cơ lão ma định làm gì?”
“Không phải là định phá bình chướng, vào tổng đàn đại khai sát giới đó chứ?”
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung không dám bước ra khỏi bình chướng một bước.
Trong tu hành giới, sở dĩ các đại môn phái có thể đứng sừng sững không ngã bao nhiêu năm đều là nhờ có trận pháp bảo hộ.
Lúc trước khi thập đại môn phái vây công Ma Thiên Các, nhờ có bình chướng Kim Đình Sơn mà đã chống đỡ thật lâu.
Ma Thiên Các đây là muốn làm gì?
“Thái Hư Học Cung vốn là Nho môn, mà Nho môn am hiểu nhất là trận pháp, muốn phá bình chướng của bọn họ e là hơi khó.”
“Đúng vậy… Cơ lão ma có định nhổ cỏ tận gốc không đây?”
“Có khả năng, dù sao bát diệp cũng không cách nào phá được bình chướng này.”
Khi mọi người còn đang nghị luận, Lục Châu đứng trên Xuyên Vân phi liễn đã nâng tay, năm đầu ngón tay toát ra lam quang, bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện.
Các đệ tử Thái Hư Học Cung ngẩng đầu nhìn lên ngọn tháp.
“Nho môn Tuyệt Thánh Khí Trí.”
Ông!
Lòng bàn tay úp sấp, áp xuống. Tuyệt Thánh Khí Trí đập vào ngọn tháp khiến nó bể nát, đá vụn rơi tán loạn.
Chưởng ấn to lớn tiếp tục đánh tới tầng bình chướng.
Khi hai bên phát sinh va chạm, một màn khiến người sợ hãi xuất hiện ——
Rắc!
Chưởng ấn như đánh vào một tầng pha lê tạo thành năm lỗ thủng hình dạng ngón tay. Cả tầng bình chướng khổng lồ lập tức trở nên ảm đạm!
Nhưng mà… chưởng ấn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục áp xuống.
Oanh!
Ngọn tháp như bị chưởng ấn thôn phệ, không ngừng hạ thấp xuống! Rầm rầm rầm… Cho tới khi Tuyệt Thánh Khí Trí chạm tới mặt đất.
Cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Ngọn tháp cao nhất trên tổng đàn Thái Hư Học Cung chỉ trong giây lát đã bị san thành bình địa.
Hơn nữa dưới mặt đất còn để lại dấu ấn của năm ngón tay.
Ngọn tháp này là trận nhãn của Thái Hư Học Cung. Trận nhãn bị phá huỷ cũng có nghĩa là tầng bình chướng Thái Hư Học Cung vô pháp chữa trị.
Không có bình chướng thì dù là con mèo con chó linh tinh cũng có thể tự do ra vào Thái Hư Học Cung, ai thích đánh ngươi là đánh!
“Xong đời! Thái Hư Học Cung xong thật rồi!”
Nếu nói cái chết của Lận Tín là đả kích nặng nề với bọn hắn thì một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này hoàn toàn khiến bọn hắn rơi vào tuyệt vọng.
Các trưởng lão hối hận đến cực điểm. Tại sao lại phải trêu chọc Ma Thiên Các? Tại sao không kiên trì đề nghị Lận Tín đi thỉnh tội?
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Đám tu hành giả quan chiến bên ngoài Thái Hư Học Cung gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Trên phi liễn Ma Thiên Các bỗng truyền ra một đạo thanh âm:
“Bản toạ đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không biết quý trọng. Đây chính là trừng phạt nho nhỏ dành cho các ngươi.”
Nói xong, Xuyên Vân phi liễn bay đi, không phải là hướng quay về Ma Thiên Các.
Giờ khắc này trong lòng đám tu hành giả quan chiến chỉ có một ý niệm, không thể trêu chọc Ma Thiên Các!
Đường đường là bình chướng Thái Hư Học Cung lại bị một chưởng của tổ sư gia Ma Thiên Các huỷ diệt chỉ trong khoảnh khắc.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Xuyên Vân phi liễn xuất hiện trên tổng đàn Hoành Cừ Học Phái.
Các trưởng lão và đệ tử Hoành Cừ Học Phái còn chưa biết chuyện xảy ra ở Thái Hư Học Cung, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn Xuyên Vân phi liễn trên bầu trời.
Ngay sau đó, bọn hắn nhìn thấy một đạo kiếm ấn toát ra lam quang chậm rãi hạ xuống, giữa kiếm ấn còn có một thanh tiểu kiếm tinh xảo tản ra năng lượng phù văn quỷ dị.
Xoẹt ——
Kiếm ấn va chạm với tầng bình chướng toát ra quang hoa chói mắt, sau đó đâm xuyên qua bình chướng ghim thẳng vào mặt đất.
Ầm!
Bình chướng Hoành Cừ Học Phái bị một kiếm chém vỡ.
Sau khi quang mang tiêu tán, Xuyên Vân phi liễn lại thay đổi phương hướng, bay vào trong mây.
. . .
Hoàng thành, Đông cung.
Thái tử Lưu Chấp đang hào hứng thưởng thức bức thư hoạ trước mắt, thỉnh thoảng lại hát khẽ mấy câu.
“Điện hạ, đã có kết quả trận chiến giữa Lận Tín và Cơ lão ma.” Một tên thái giám cung kính đứng phía sau bẩm tấu.
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng.
“Chỉ sợ Cơ lão ma không tài nào ngờ được hoàng thất còn át chủ bài mạnh đến thế… Lúc trước để hắn chiếm thế thượng phong, cuồng vọng phách lối quá lâu.”
“Điện hạ, kết quả là…”
“Không cần nhiều lời, bản vương sẽ tự mình giải thích với phụ hoàng về chuyện khôi giáp. Hiện tại phụ hoàng đang bế quan, bản vương sẽ ra mặt xử lý đám dư nghiệt Ma Thiên Các.” Lưu Chấp nở nụ cười đầy tự tin. “Chờ đến lúc phụ hoàng đột phá cửu diệp, việc nhất thống vạn tộc cũng nằm trong lòng bàn tay người.”
Nói xong, Lưu Chấp xoay người lại, thấy tên thái giám vẫn đứng yên tại chỗ bèn nghi hoặc hỏi: “Ngươi còn đứng đấy làm gì?”
Tên thái giám ấp a ấp úng, toàn thân run lên rồi quỳ phịch xuống đất.
“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, Lận Tín không địch lại Cơ lão ma, đã chiến tử ở Đương Dương Phong!”
Thân thể thái tử Lưu Chấp run lên bần bật, hai mắt từ từ mở to nhìn về phía tên thái giám đang không ngừng dập đầu.
Hắn dùng ngữ điệu vừa uy nghiêm vừa trầm thấp nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Lận Tín không địch lại Cơ lão ma, đã chiến tử ở Đương Dương Phong.” Thái giám thành thật đáp lời.
Chương 598 Vô đề
Dù rất sợ hãi nhưng hắn biết trong trường hợp này không thể giấu diếm nửa câu.
Hai mắt Lưu Chấp toé lửa, sắc mặt cực kỳ phức tạp. “Sao có thể như vậy?”
Hắn không cách nào tiếp nhận kết quả này. “Khôi giáp không kích phát lực lượng đặc thù sao?”
“Bẩm… bẩm điện hạ, Cơ lão ma… Cơ lão ma vốn không có xuất thủ!”
Lưu Chấp: “? ? ?”
Thật không tài nào tin được. Cho dù lực lượng đặc thù không kích phát thì lực phòng ngự của khôi giáp cũng đã rất mạnh, lại thêm bản thân Lận Tín là cao thủ bát diệp, Cơ lão ma không xuất thủ thì làm sao đánh giết được Lận Tín?
“Là Vu Chính Hải hay là Ngu Thượng Nhung?” Lưu Chấp trầm giọng hỏi.
Cơ lão ma không ra tay vậy chỉ có thể là hai tên đệ tử mạnh nhất của lão.
Chỉ là, Vu Chính Hải đang bề bộn công việc ở Dự Châu, sao còn tinh lực chạy đến đó giết Lận Tín? Hơn nữa mọi người đều biết Vu Chính Hải và Cơ lão ma có mâu thuẫn. Chẳng lẽ là Ngu Thượng Nhung?
Kiếm Ma…
Tên thái giám lúc này mới đáp lời: “Là Đoan Mộc Sinh Ma Thiên Các.”
“. . .”
Sắc mặt Lưu Chấp hoàn toàn thay đổi, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh đã vào bát diệp?”
“Điện hạ, Lận Tín khinh địch nên bị Đoan Mộc Sinh ném một thương đâm thủng bụng, khôi giáp không có tác dụng.” Thái giám kể lại một năm một mười.
Lục Châu cau mày. “Khôi giáp không có tác dụng?”
Thật khó tin! Khi cầm khôi giáp trong tay, Lưu Chấp từng thử qua mấy lần, Nguyên Thần cảnh thông thường không thể nào làm gì được khôi giáp. Sao có thể như vậy?
Tên thái giám tiếp tục nói: “Sau khi Lận Tín chết, Cơ lão ma ra tay hai lần. Một chưởng ấn phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung, một kiếm ấn chém vỡ bình chướng Hoành Cừ Học Phái.”
“. . .”
Lưu Chấp bây giờ không muốn nghe thêm gì nữa, hắn nhắm mắt lại trầm giọng quát: “Cút.”
Tên thái giám bị doạ đến mức vội vã chạy ra ngoài.
Lưu Chấp khẽ lẩm bẩm: “Thật sự phải đi mời lão nhân gia người xuất sơn sao?”
“Hay là… tiếp tục tìm kiếm vị cao nhân thần bí kia?”
Lưu Chấp cau mày không nghĩ ra được cách nào tốt.
. . .
Cùng lúc đó, tin tức Lận Tín chiến tử ở Đương Dương Phong nhanh chóng truyền đi.
Nếu chỉ có thế thì chẳng đáng nói gì, nhưng vấn đề là Cơ lão ma lại dùng một chiêu phá vỡ bình chướng của hai đại môn phái, quả thật đã khiến cả tu hành giới phải sợ hãi.
Ngày trước ỷ vào tầng bình chướng còn có thể tránh né, nay Ma Thiên Các lại có thể phá bình chướng dễ như trở bàn tay, ai còn dám đối nghịch với Ma Thiên Các nữa?
Cho dù là Vân Thiên La tam tông có hơn hai mươi tầng bình chướng bảo hộ thì cũng phải cân nhắc thật nhiều, huống chi là những tiểu môn phái kia.
Đây cũng chính là lý do Lục Châu lựa chọn ra tay với tầng bình chướng.
Phải chấn nhiếp thật mạnh mới có thể yên tâm bế quan tu luyện.
. . .
Khi Xuyên Vân phi liễn trở về Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân nói:
“Một chưởng một ấn này của sư phụ khiến bình chướng vỡ vụn, e là sau này không còn ai dám coi thường Ma Thiên Các nữa.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Đây là đương nhiên. Nhị sư huynh đã trở về, Ma Thiên Các trở lại thời kỳ đỉnh phong là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Xuyên Vân phi liễn vừa đáp xuống, trên ngọn tháp ở Nam Các chợt truyền đến tiếng sáo. Tiếng sáo lúc thì gấp gáp, lúc thì nhẹ nhàng, có lúc lại như cơn mưa rào.
Nghe thấy tiếng sáo, Minh Thế Nhân than thở: “Thôi xong, nha đầu Hải Loa lại gọi một đám hung thú tới!”
Minh Thế Nhân cầm lái nên tầm nhìn tốt nhất, lúc này hắn nhìn thấy trên không trung có một con tuấn mã bờm đỏ thân trắng muốt đang đạp mây hạ xuống, trong mắt nó loé lên kim quang bay quanh quẩn trên bầu trời Ma Thiên Các.
Nghĩ đến Thiên Cẩu, Minh Thế Nhân vội báo: “Sư phụ, có hung thú xâm lấn!”
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng: “Nghiệt súc!”
Mũi chân điểm nhẹ, thân hình Đoan Mộc Sinh bay lên cao, tay cầm Bá Vương Thương nhào về phía con tuấn mã.
Hííííííí —— ——
Con tuấn mã đột nhiên ngẩng mặt hí một tràng rồi bay lên cao chạy về nơi xa.
Đoan Mộc Sinh sững sờ. “Nghiệt súc bị doạ chạy rồi?”
Từ trong ngọn tháp, Tiểu Diên Nhi bay vọt ra trách cứ: “Tam sư huynh, đều tại huynh đó!”
“A?” Đoan Mộc Sinh một tay cầm Bá Vương Thương, một tay gãi gãi đầu. Hắn chẳng hiểu gì cả.
“Chỉ cần thêm một chút nữa là bọn muội bắt được con ngựa kia rồi! Chỉ một chút nữa thôi…”
Tiếng sáo đình chỉ.
Hải Loa đứng trong ngọn tháp nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhu hoà nói: “Mọi người trở về rồi.”
Lục Châu bước ra khỏi phi liễn.
Lúc này Hoa Nguyệt Hành từ xa lăng không bay tới, tiễn cương kéo mạnh rồi bắn ra.
Vụt!
Tiễn cương truy kích con tuấn mã nhưng vừa bay được một lúc đã từ từ tiêu tán.
Hoa Nguyệt Hành cau mày nói: “Con ngựa này thật kỳ quái, cho dù ta xạ kích thế nào cũng không trúng được nó…”
“Dừng tay.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hoa Nguyệt Hành xoay người lại hành lễ. “Bái kiến Các chủ.”
Tứ đại trưởng lão đồng loạt ra khỏi phòng, ngoài ra còn có rất nhiều nữ đệ tử và đám người Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cũng ra nghênh đón.
“Các chủ, ngài trở về rất kịp lúc. Con nghiệt súc này từ sáng sớm đã tác oai tác quái bên ngoài tầng bình chướng. Các trưởng lão đều đang trùng tu nên không thể làm gì được nó.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Tiểu Diên Nhi tức giận nói:
“Sư phụ, nếu không nhờ có Hải Loa ổn định tinh thần cho nó thì bình chướng Kim Đình Sơn đã bị nó phá hỏng! Thật đáng ghét!”
Đám người đều lên tiếng tố khổ, ai cũng bất mãn với con tuấn mã đột nhiên xuất hiện gây rối này. Xem ra bọn họ đã bị nó dày vò không ít.
Lục Châu không nói gì, chỉ vuốt râu nhìn về phương xa.
Con tuấn mã đi đến một nơi khá xa rồi dừng lại, chân vẫn đạp trên một áng mây.
Lục Châu quay sang hỏi Hải Loa: “Nó không nói gì à?”
Hải Loa hiểu được thú ngữ, đáng lý ra có thể trò chuyện với nó mới đúng.
Hải Loa lắc đầu đáp: “Nó không muốn nói chuyện.”
Lãnh La chắp tay lên tiếng: “Ngay cả nha đầu Hải Loa cũng không thể thuần phục được nó, loại tuấn mã này dã tính khó thuần, sợ là sẽ gây ra tai hoạ. Lãnh mỗ đề nghị Các chủ xuất thủ giết nó, bảo vệ bình chướng Kim Đình Sơn.”
“Lão hủ cũng đề nghị giết nó.” Phan Ly Thiên nói.
Chương 599 Vô đề
Dù rất sợ hãi nhưng hắn biết trong trường hợp này không thể giấu diếm nửa câu.
Hai mắt Lưu Chấp toé lửa, sắc mặt cực kỳ phức tạp. “Sao có thể như vậy?”
Hắn không cách nào tiếp nhận kết quả này. “Khôi giáp không kích phát lực lượng đặc thù sao?”
“Bẩm… bẩm điện hạ, Cơ lão ma… Cơ lão ma vốn không có xuất thủ!”
Lưu Chấp: “? ? ?”
Thật không tài nào tin được. Cho dù lực lượng đặc thù không kích phát thì lực phòng ngự của khôi giáp cũng đã rất mạnh, lại thêm bản thân Lận Tín là cao thủ bát diệp, Cơ lão ma không xuất thủ thì làm sao đánh giết được Lận Tín?
“Là Vu Chính Hải hay là Ngu Thượng Nhung?” Lưu Chấp trầm giọng hỏi.
Cơ lão ma không ra tay vậy chỉ có thể là hai tên đệ tử mạnh nhất của lão.
Chỉ là, Vu Chính Hải đang bề bộn công việc ở Dự Châu, sao còn tinh lực chạy đến đó giết Lận Tín? Hơn nữa mọi người đều biết Vu Chính Hải và Cơ lão ma có mâu thuẫn. Chẳng lẽ là Ngu Thượng Nhung?
Kiếm Ma…
Tên thái giám lúc này mới đáp lời: “Là Đoan Mộc Sinh Ma Thiên Các.”
“. . .”
Sắc mặt Lưu Chấp hoàn toàn thay đổi, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh đã vào bát diệp?”
“Điện hạ, Lận Tín khinh địch nên bị Đoan Mộc Sinh ném một thương đâm thủng bụng, khôi giáp không có tác dụng.” Thái giám kể lại một năm một mười.
Lục Châu cau mày. “Khôi giáp không có tác dụng?”
Thật khó tin! Khi cầm khôi giáp trong tay, Lưu Chấp từng thử qua mấy lần, Nguyên Thần cảnh thông thường không thể nào làm gì được khôi giáp. Sao có thể như vậy?
Tên thái giám tiếp tục nói: “Sau khi Lận Tín chết, Cơ lão ma ra tay hai lần. Một chưởng ấn phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung, một kiếm ấn chém vỡ bình chướng Hoành Cừ Học Phái.”
“. . .”
Lưu Chấp bây giờ không muốn nghe thêm gì nữa, hắn nhắm mắt lại trầm giọng quát: “Cút.”
Tên thái giám bị doạ đến mức vội vã chạy ra ngoài.
Lưu Chấp khẽ lẩm bẩm: “Thật sự phải đi mời lão nhân gia người xuất sơn sao?”
“Hay là… tiếp tục tìm kiếm vị cao nhân thần bí kia?”
Lưu Chấp cau mày không nghĩ ra được cách nào tốt.
. . .
Cùng lúc đó, tin tức Lận Tín chiến tử ở Đương Dương Phong nhanh chóng truyền đi.
Nếu chỉ có thế thì chẳng đáng nói gì, nhưng vấn đề là Cơ lão ma lại dùng một chiêu phá vỡ bình chướng của hai đại môn phái, quả thật đã khiến cả tu hành giới phải sợ hãi.
Ngày trước ỷ vào tầng bình chướng còn có thể tránh né, nay Ma Thiên Các lại có thể phá bình chướng dễ như trở bàn tay, ai còn dám đối nghịch với Ma Thiên Các nữa?
Cho dù là Vân Thiên La tam tông có hơn hai mươi tầng bình chướng bảo hộ thì cũng phải cân nhắc thật nhiều, huống chi là những tiểu môn phái kia.
Đây cũng chính là lý do Lục Châu lựa chọn ra tay với tầng bình chướng.
Phải chấn nhiếp thật mạnh mới có thể yên tâm bế quan tu luyện.
. . .
Khi Xuyên Vân phi liễn trở về Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân nói:
“Một chưởng một ấn này của sư phụ khiến bình chướng vỡ vụn, e là sau này không còn ai dám coi thường Ma Thiên Các nữa.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Đây là đương nhiên. Nhị sư huynh đã trở về, Ma Thiên Các trở lại thời kỳ đỉnh phong là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Xuyên Vân phi liễn vừa đáp xuống, trên ngọn tháp ở Nam Các chợt truyền đến tiếng sáo. Tiếng sáo lúc thì gấp gáp, lúc thì nhẹ nhàng, có lúc lại như cơn mưa rào.
Nghe thấy tiếng sáo, Minh Thế Nhân than thở: “Thôi xong, nha đầu Hải Loa lại gọi một đám hung thú tới!”
Minh Thế Nhân cầm lái nên tầm nhìn tốt nhất, lúc này hắn nhìn thấy trên không trung có một con tuấn mã bờm đỏ thân trắng muốt đang đạp mây hạ xuống, trong mắt nó loé lên kim quang bay quanh quẩn trên bầu trời Ma Thiên Các.
Nghĩ đến Thiên Cẩu, Minh Thế Nhân vội báo: “Sư phụ, có hung thú xâm lấn!”
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng: “Nghiệt súc!”
Mũi chân điểm nhẹ, thân hình Đoan Mộc Sinh bay lên cao, tay cầm Bá Vương Thương nhào về phía con tuấn mã.
Hííííííí —— ——
Con tuấn mã đột nhiên ngẩng mặt hí một tràng rồi bay lên cao chạy về nơi xa.
Đoan Mộc Sinh sững sờ. “Nghiệt súc bị doạ chạy rồi?”
Từ trong ngọn tháp, Tiểu Diên Nhi bay vọt ra trách cứ: “Tam sư huynh, đều tại huynh đó!”
“A?” Đoan Mộc Sinh một tay cầm Bá Vương Thương, một tay gãi gãi đầu. Hắn chẳng hiểu gì cả.
“Chỉ cần thêm một chút nữa là bọn muội bắt được con ngựa kia rồi! Chỉ một chút nữa thôi…”
Tiếng sáo đình chỉ.
Hải Loa đứng trong ngọn tháp nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhu hoà nói: “Mọi người trở về rồi.”
Lục Châu bước ra khỏi phi liễn.
Lúc này Hoa Nguyệt Hành từ xa lăng không bay tới, tiễn cương kéo mạnh rồi bắn ra.
Vụt!
Tiễn cương truy kích con tuấn mã nhưng vừa bay được một lúc đã từ từ tiêu tán.
Hoa Nguyệt Hành cau mày nói: “Con ngựa này thật kỳ quái, cho dù ta xạ kích thế nào cũng không trúng được nó…”
“Dừng tay.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hoa Nguyệt Hành xoay người lại hành lễ. “Bái kiến Các chủ.”
Tứ đại trưởng lão đồng loạt ra khỏi phòng, ngoài ra còn có rất nhiều nữ đệ tử và đám người Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cũng ra nghênh đón.
“Các chủ, ngài trở về rất kịp lúc. Con nghiệt súc này từ sáng sớm đã tác oai tác quái bên ngoài tầng bình chướng. Các trưởng lão đều đang trùng tu nên không thể làm gì được nó.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Tiểu Diên Nhi tức giận nói:
“Sư phụ, nếu không nhờ có Hải Loa ổn định tinh thần cho nó thì bình chướng Kim Đình Sơn đã bị nó phá hỏng! Thật đáng ghét!”
Đám người đều lên tiếng tố khổ, ai cũng bất mãn với con tuấn mã đột nhiên xuất hiện gây rối này. Xem ra bọn họ đã bị nó dày vò không ít.
Lục Châu không nói gì, chỉ vuốt râu nhìn về phương xa.
Con tuấn mã đi đến một nơi khá xa rồi dừng lại, chân vẫn đạp trên một áng mây.
Lục Châu quay sang hỏi Hải Loa: “Nó không nói gì à?”
Hải Loa hiểu được thú ngữ, đáng lý ra có thể trò chuyện với nó mới đúng.
Hải Loa lắc đầu đáp: “Nó không muốn nói chuyện.”
Lãnh La chắp tay lên tiếng: “Ngay cả nha đầu Hải Loa cũng không thể thuần phục được nó, loại tuấn mã này dã tính khó thuần, sợ là sẽ gây ra tai hoạ. Lãnh mỗ đề nghị Các chủ xuất thủ giết nó, bảo vệ bình chướng Kim Đình Sơn.”
“Lão hủ cũng đề nghị giết nó.” Phan Ly Thiên nói.
Chương 600 Vô đề
Tả Ngọc Thư nhìn theo bóng lưng hai người, nói nhỏ: “Nếu người đó không phải huynh trưởng thì dù lão thân có liều mạng cũng phải thu tiểu nha đầu này làm đồ đệ.”
“Tả trưởng lão, lão hủ còn chưa đồng ý đâu.” Phan Ly Thiên nói. “Nếu lão hủ mà thu được đồ đệ như vậy, lão hủ tình nguyện tặng hồ lô này cho nàng.”
Phan Trọng: “? ? ?”
Lãnh La liếc hai người một cái rồi nói: “Nếu là trước đây, thứ gì Lãnh mỗ không chiếm được thì nhất định sẽ phá huỷ… Nhưng nay Các chủ nguyện thu nhận nàng, Lãnh mỗ đương nhiên cam nguyện nhường lại.”
Hoa Vô Đạo không nói gì. Các đại lão bát diệp thích khoác lác, hắn thông minh không xen mồm vào.
“Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi mấy diệp rồi?” Tả Ngọc Thư quay sang hỏi Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi ngượng ngùng vuốt tóc đáp: “Mới tam diệp thôi.”
Mới…
Chữ “mới” của nàng khiến Phan Trọng và Chu Kỷ Phong tức muốn thổ huyết.
Bốn vị trưởng lão trảm kim liên trùng tu, cao nhất cũng chỉ mới nhị diệp. Tính ra còn không nhanh bằng Tiểu Diên Nhi.
Minh Thế Nhân nói: “Tiểu sư muội, có cần sư huynh giúp muội…”
“Đừng!”
Tiểu Diên Nhi quả quyết cự tuyệt. “Ai dám động vào kim liên của ta, ta đập nát đầu người đó! Hừ!”
Nói xong, nàng huơ huơ nắm tay nhỏ về phía mọi người.
“. . .”
Mọi người khẽ rụt về sau.
Nha đầu bây giờ lễ phép hơn xưa, nhưng lại càng dữ hơn trước. Tốt nhất không nên chọc nàng.
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu dẫn Hải Loa vào sảnh phòng.
“Ngươi có biết tại sao lão phu gọi ngươi qua đây?”
Hải Loa lắc đầu.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống. “Lão phu hỏi ngươi, ngươi có muốn tu hành không?”
“Tu hành?”
“Chính là giống như vầy…”
Lục Châu nâng tay, nguyên khí rung động. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo cương nhận.
Cương nhận biến hoá thành đao, thương, côn, kích, liên tục thay phiên.
Hải Loa thấy vậy hai mắt phát sáng, chỉ tay vào cương nhận tươi cười nói: “Chơi thật vui, ta cũng muốn học.”
Chơi vui?
Lục Châu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tu hành giả thời niên thiếu có cả trăm cả ngàn loại lý do kỳ quái để bước chân vào con đường tu hành, nào là muốn ngự không bay lượn, muốn ngự kiếm phi hành, muốn khống chế hung thú…
“Để lão phu thử xem ngộ tính của ngươi.”
Có thiên phú căn cốt là một chuyện, nhưng ngộ tính cũng rất quan trọng.
Hải Loa gật đầu ngồi xuống tấm bồ đoàn bên cạnh.
“Nín thở ngưng thần.”
“Khí tại đan điền.”
“Có cảm giác nguyên khí trong đan điền giống như nước biển hay không? Ngươi hãy thử dẫn đường cho nó…”
“Đưa chúng nó tiến vào trong kinh mạch rồi bức ra khỏi cơ thể, đó chính là nguyên khí. Ngưng khí thành cương sẽ tạo thành cương khí.”
Lục Châu chưa bao giờ nhẫn nại hướng dẫn cho đồ đệ như vậy. Có lẽ vì thấy nha đầu này có thiên phú không tầm thường nên hắn có ý định muốn thu đồ.
“Rất tốt.” Lục Châu thấy được Hải Loa đã thành công điều động nguyên khí.
Phần nguyên khí này tồn tại trong cơ thể Hải Loa khi nàng khai mở Ngũ khiếu. Tuy ít đến đáng thương nhưng đã đủ để nàng học được kiến thức căn bản.
Đúng lúc này, Hải Loa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu, có vẻ không được tự tin lắm. “Có phải như thế này không ạ?”
Hải Loa nâng bàn tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện âm thanh vù vù cộng hưởng… sau đó một phần cương khí trông như quả trứng gà xuất hiện lơ lửng.
Lục Châu trợn tròn đôi mắt. “Đây là…”
Thối Thể là để rèn luyện tính mềm dẻo cho cơ thể, nhất là đan điền khí hải, từ đó tăng khả năng gánh chịu nguyên khí và cương ấn.
Thông Huyền có tác dụng đề cao trình độ nhạy bén của ngũ giác, giúp cơ thể có khả năng dẫn đạo nguyên khí, cảm giác được nguyên khí.
Ngưng Thức đề cao ý chí, khi ý chí cường đại đến một trình độ nhất định thì có thể ngưng kết nguyên khí thành cương khí. Tu vi càng cao thì ý chí càng kiên định, có thể tuỳ tâm sở dục điều khiển nguyên khí.
Nhưng mà…
Tuy nha đầu này là Thông Huyền cảnh trời sinh nhưng cũng đâu thể ngưng khí thành cương nhanh đến mức này?!
Điều này sao có thể không khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái!
Hải Loa còn tưởng rằng mình làm không tốt, nàng thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, không thể biến thành hình dạng của kiếm được.”
Khụ khụ.
Nha đầu này còn muốn một bước lên trời?
Có thể ngưng tụ ra cương khí hình quả trứng gà đã là rất không tệ, còn định ngưng thành kiếm cương hay sao!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nếu không sau này làm sao làm sư phụ nàng.
Lục Châu nhìn Hải Loa không chớp mắt. “Lão phu hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý theo lão phu tu hành?”
Hải Loa nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ. Nhưng nàng không đồng ý ngay lập tức mà đặt ngón tay lên môi, có vẻ đang suy nghĩ.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Khắp thiên hạ này có vô số người muốn bái lão phu làm thầy. Nha đầu đừng có không biết điều, lão phu thu nhận ngươi là phúc khí của ngươi.
“Vậy… sau khi tu hành, ta có thể tự mình bay không?” Hải Loa hỏi.
“Có thể.”
“Có thể ngưng kết ra một đại kim nhân giống Diên Nhi tỷ tỷ không?” Hải Loa rụt rè hỏi tiếp.
“Có thể.”
“Có thể đánh bại đám quái thú kia không?”
Nghe được câu hỏi này, Lục Châu không vội đáp lời. Dựa vào thiên phú của Hải Loa, nàng có thể khống chế đủ loại hung thú, ngay cả hung thú cường đại như Thiên Cẩu còn nghe lời nàng thì sao còn phải đánh bại bọn chúng?
“Ngươi sợ bọn nó?”
“Khi không có tiếng sáo, bọn chúng rất hung dữ.” Hải Loa đáp.
Lời nàng nói cũng có đạo lý. Hiện tại Hải Loa không thể khống chế được thiên phú của mình, nếu không phải thần mã cường đại Cát Lượng đến thì tiếng sáo ban nãy đã thu hút không ít hung thú đến đây.
Hơn nữa… có thiên phú như vậy mà không tu hành thì thật là lãng phí.
“Khi bước vào con đường tu hành, đám hung thú kia sẽ tự động rời xa ngươi.” Lục Châu nói.
Hải Loa nghe vậy, lập tức trịnh trọng gật đầu. “Vậy ta nguyện ý đi theo ngài tu hành.”
“Tốt.”
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn trước mặt mình. “Vậy thì ngươi quỳ xuống đây, hành lễ ba quỳ chính lạy nhận sư phụ.”
Hải Loa ngoan ngoãn làm theo, bước tới trước mặt Lục Châu rồi cung kính quỳ xuống.
Vốn Lục Châu nên thông tri cho mọi người trên Ma Thiên Các đến thực hiện lễ bái sư, nhưng bản thân hắn cũng không thích mấy lễ nghi phiền phức nên thôi.