Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1846 Đánh lén

Hai đạo bát trọng cương từ trên trời giáng xuống, Bá Vương Thương oằn đến cực hạn, sắp gãy ra đến nơi.

“Đứng lên cho ta!”

Đoan Mộc Sinh quát lên, tử long trên hai tay uốn lượn bay ra rồi quấn quanh thân Bá Vương Thương, thúc nó đâm thủng hai tầng song bát trọng cương.

Trương Tiểu Nhược không kịp đề phòng, bị hai con tử long đâm vào lòng bàn tay. Hắn lăng không bay lùi về sau, nghiêm nghị nói: “Ma?!”

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn cũng kinh ngạc nói: “Vậy mà lại là ma?!”

Đoan Mộc Sinh đạp đất bay lên, thương cương bộc phát, hai con tử long biến lớn gấp trăm ngàn lần, bay lượn quanh người hắn.

Đôi bên lại lao vào kịch đấu.

Thấy cảnh này, tim các đệ tử Thu Thủy Sơn đã sắp vọt lên tới cổ họng. Có người hô lên: “Sư phụ, đây là ma!”

Trần Phu cũng kinh ngạc, nhưng thấy sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, rõ ràng đã sớm biết chuyện này, bèn phất tay nói: “Chỉ được quan sát, không được nhúng tay vào.”

Các đệ tử đành im lặng quan chiến.

Trương Tiểu Nhược vừa đánh vừa nói: “Ngươi là ma!”

Đoan Mộc Sinh hỏi: “Cái gì là ma?!”

Thân ảnh Trương Tiểu Nhược hoá thành vô số bóng ảnh, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Đoan Mộc Sinh.

Thương cương xuất hiện đầy trời, mạnh mẽ đâm ra tứ phương, thương càng đâm càng nhanh, từ từ hoá thành một lĩnh vực thương cương hình cầu. Trong hình cầu đó, hai con tử long uốn lượn bay tới bay lui.

“Chân nhân?” Trần Phu kinh ngạc, “Dùng thương để nhập đạo, lĩnh ngộ năng lực không gian! Kẻ này là một chân nhân hết sức đặc thù!”

Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời truyền đến một âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.

Ầm!

Thương cương đã đâm trúng một bóng ảnh, toàn bộ bóng ảnh đều biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại thân ảnh của Trương Tiểu Nhược bị đâm trúng, phun ra máu tươi rơi thẳng xuống đất.

“. . .”

Đám người sợ hãi không dám lên tiếng. Chiến đấu rốt cuộc cũng kết thúc.

Đoan Mộc Sinh đáp xuống cách Trương Tiểu Nhược không xa, tay cầm Bá Vương Thương nhìn chằm chằm đối thủ. Tử long bay trở về hai cánh tay hắn, lực lượng suy bại cũng tiêu tán.

Đoan Mộc Sinh lắc đầu quát: “Lại nào!”

Đánh không đã ghiền! Đã nói phải đánh trăm hiệp cơ mà?

Đệ tử Thu Thủy Sơn: “. . .”

Người này đúng là một con trâu lì lợm!

Đoan Mộc Sinh bị tia sát ý lúc nãy của Trương Tiểu Nhược làm cho tức giận nên nói chuyện không chút lưu tình: “Thứ hèn nhát, đứng lên đánh với ta!”

Trương Tiểu Nhược vẫn không đứng lên, khoé môi còn vương tơ máu, toàn thân đau đớn vô cùng.

Lúc này, Lục Châu thản nhiên lên tiếng: “Đủ rồi.”

Cơn giận của Đoan Mộc Sinh xẹp xuống ngay lập tức. Hắn bình tĩnh lại, khom người đáp: “Vâng.”

Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn quay đầu đi về chỗ của mình.

Nhưng đúng lúc hắn vừa xoay người, Trương Tiểu Nhược đột nhiên nhảy vọt lên, không gian đình chỉ, hàn mang trong tay bộc phát đánh vào lưng Đoan Mộc Sinh: “Ta còn chưa có thua đâu!!!”

Vèo!

Đoan Mộc Sinh cảm nhận được sau lưng mát lạnh nhưng đã không kịp!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu hờ hững nói: “Làm càn!”

Oành!

Một chưởng ấn lập loè kim quang bay ra với tốc độ nhanh hơn Trương Tiểu Nhược gấp trăm lần, trong chớp mắt đánh hắn bay ngược ra xa.

Hàn mang trong tay Trương Tiểu Nhược đứt đoạn, toàn thân hắn rơi xuống nện vào mặt đất.

“Ngũ sư đệ!”

“Lão ngũ!!”

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn cấp tốc bay tới, đỡ lấy Trương Tiểu Nhược.

“Có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục! Luận bàn thì luận bàn, ỷ lớn hiếp nhỏ có gì hay?!”

Vù vù vù!

Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn giờ khắc này vô cùng đoàn kết. Hoa Dận, Vân Đồng Tiếu, Lương Ngự Phong vốn không muốn quản nhưng thấy sư đệ trong thương, kẻ trước mắt lại là ma đạo, sĩ khí ngút trời, bọn hắn không thể không vọt tới diễn võ trường lấy lại mặt mũi cho Thu Thủy Sơn.

Ngoại trừ Trương Tiểu Nhược bị trọng thương, toàn bộ chín đệ tử đều vọt vào giữa sân.

Trần Phu trầm giọng quát: “Dừng tay!!”

Khụ khụ khụ… thanh âm hắn bị tiếng ho bao phủ.

Ông ——

Không biết từ lúc nào, thân ảnh Lục Châu đã xuất hiện ở sau lưng Đoan Mộc Sinh, đối diện với đám đệ tử Thu Thủy Sơn. Bàn tay hắn đẩy về phía trước, thản nhiên nói:

“Không biết tự lượng sức mình.”

Phanh!!

Toàn bộ đám người Thu Thủy Sơn đều bị kim sắc cương khí đánh bay, ầm ầm rơi xuống đất.

Một chiêu quét sạch toàn trường.

Phàm là những đệ tử dám xông ra giữa sân đều bị Lục Châu đánh bay tán loạn. Lực khống chế tinh chuẩn vô cùng, đám người khí huyết cuồn cuộn, hai tay run rẩy. Đó là vì Lục Châu đã rất nể mặt Trần Phu, không lạnh lùng hạ sát thủ.

Dù vậy, một chưởng của Lục Châu đã khiến toàn bộ Thu Thủy Sơn sinh lòng sợ hãi.

Nhìn đám người nằm tán loạn dưới đất đang kêu la thảm thiết, Lục Châu chắp tay sau lưng nói:

“Làm đệ tử của Trần Phu mà lại đánh lén người khác sau lưng, các ngươi không sợ người trong thiên hạ chế nhạo?”

“Hắn là ma!” Trương Tiểu Nhược che ngực, chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh nói mạnh miệng.

“Câm miệng!!!” Trần Phu đột nhiên đứng phắt dậy.

Toàn bộ đám người Thu Thủy Sơn đều giật bắn mình. Tuy Trần Phu trông tiều tuỵ yếu đuối nhưng địa vị của hắn trong lòng mọi người đều không hề giảm đi.

Trần Phu trừng mắt nhìn Trương Tiểu Nhược, chỉ tay vào mặt hắn nói: “Nghiệt đồ, ngươi muốn làm gì?!”

“Sư… sư phụ?”

Trương Tiểu Nhược bị tưới cho một gáo nước lạnh, không hiểu vì sao sư phụ lại đi nói giúp cho người ngoài.

Những kẻ này cố ý đến đây gây chuyện, sao sư phụ còn để mặc cho bọn hắn làm mưa làm gió? Hắn không cách nào hiểu được, hết nhìn sư phụ lại nhìn tới đám người Ma Thiên Các, càng nghĩ càng giận.

Sư phụ là đại thánh nhân, chẳng lẽ còn sợ mấy người này?

Trần Phu nói: “Vi sư sao lại dạy ra thứ nghiệt đồ như ngươi?!”

“Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi làm sai chỗ nào chứ?” Trương Tiểu Nhược cau mày nói.

Đám người Ma Thiên Các không khỏi lắc đầu.

Chỉ từ điểm này đã có thể nhìn ra đệ tử Thu Thủy Sơn thua kém đệ tử Ma Thiên Các không biết bao nhiêu lần. Thân là đệ tử Ma Thiên Các, chỉ cần sư phụ trách tội, bọn hắn sẽ lập tức nhận tội để sư phụ bớt giận. Người là lớn nhất.

Nhưng Trương Tiểu Nhược ngay cả việc mình sai ở chỗ nào cũng không biết, Trần Phu sao có thể không tức giận.

“Quỳ xuống!!” Trần Phu quát.

Trần Phu giống như hồi quang phản chiếu, khí tức trở nên ổn định, âm thanh vang dội đến cực điểm.
Chương 1847 Trừng phạt

Trương Tiểu Nhược dù có gan to bằng trời cũng không dám cãi lệnh sư phụ trước mặt toàn bộ đệ tử Thu Thủy Sơn, bèn quỳ xuống đất.

“Bọn hắn là khách quý vi sư mời đến đây, vi sư bảo các ngươi luận bàn đến lúc phân thắng thua là dừng. Vừa rồi ngươi đã làm gì?” Trần Phu nghiêm nghị hỏi.

“Việc này…”

Trương Tiểu Nhược nguỵ biện, “Đồ nhi đâu có làm cái gì? Đồ nhi chỉ muốn thắng để vãn hồi chút tôn nghiêm cho Thu Thủy Sơn. Các bằng hữu Ma Thiên Các có tu vi cao thâm, đồ nhi đương nhiên phải dùng toàn lực ứng phó. Biết là luận bàn phải dừng lại đúng lúc, nhưng đao kiếm không có mắt, không ai có thể đảm bảo mình hoàn toàn khống chế được việc này! Cầu sư phụ thông cảm!”

Khụ khụ khụ… Trần Phu bị tức giận đến mức ngã ngồi vào ghế.

“Nghiệt đồ… nghiệt đồ bất hiếu!”

Lời giảo biện của đệ tử khiến tâm cảnh thánh nhân của Trần Phu đại loạn.

Bao nhiêu năm qua, Trần Phu chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này. Lời nói của Trương Tiểu Nhược đã đâm sâu vào tâm cảnh của hắn.

“Sư phụ!” Trương Tiểu Nhược bò lên bậc thang, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

Lúc này, Lục Châu bỗng lắc đầu nói: “Được rồi.”

Giọng Lục Châu ẩn chứa một cỗ lực lượng nhàn nhạt áp chế toàn trường, không một ai dám lên tiếng nữa.

“Trần Phu, ngươi đang giáo huấn đồ đệ, lão phu lẽ ra không nên nhúng tay. Nhưng thân thể của ngươi không ổn, đám đồ đệ của ngươi sợ là đều đang âm mưu tạo phản.”

Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn nghe vậy lập tức quỳ xuống, vội vàng nói:

“Đồ nhi không dám!”

“Đồ nhi một lòng trung thành với sư phụ, trời đất chứng giám!”

Từng người đều hô hào khẩu hiệu biểu lộ lòng trung thành.

Các đệ tử Ma Thiên Các nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên cúi gằm mặt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Cảnh tượng này rất là quen mắt nha.

Trần Phu muốn nói chuyện nhưng Lục Châu đã giơ tay lên ra hiệu: “Ngươi là chủ nhà, lão phu chỉ là khách nhân. Theo lý mà nói, khách phải theo chủ. Nhưng tình huống bây giờ không ổn lắm, nếu ngươi đồng ý thì lão phu sẽ thay ngươi xử lý.”

Trần Phu ước gì được như thế. Vừa rồi Trương Tiểu Nhược có sát ý, Trần Phu đương nhiên nhìn ra được. Mời Lục Châu đến đây kỳ thực là vì hy vọng Lục Châu có thể ổn định thiên hạ này, để cho thiên hạ tiếp tục được thái bình.

Những thứ khác… Trần Phu không màng đến nữa.

Nhưng đám đệ tử Thu Thủy Sơn thì kinh ngạc không thôi. Người này làm khách mà muốn lấn át chủ? Ở đâu ra cái lý này?

Trần Phu nói: “Thế thì rất tốt.”

Đệ tử Thu Thủy Sơn: “. . .”

Lục Châu nhìn về phía đám đệ tử của Trần Phu. Cảnh ngộ này hắn đã từng trải qua, trên đời này không ai hiểu rõ tâm tình của Trần Phu lúc này hơn Lục Châu.

“Lão phu và sư phụ các ngươi là người chung chí hướng. Được Trần đại thánh nhân tín nhiệm mời đến đây làm khách, lão phu cũng coi như là bằng hữu của Thu Thủy Sơn.” Lục Châu nói.

Trần Phu lập tức gật đầu: “Ma Thiên Các đương nhiên là bằng hữu của Thu Thủy Sơn.”

Lục Châu nói tiếp: “Trương Tiểu Nhược.”

Trương Tiểu Nhược khẽ sửng sốt. “Tiền… tiền bối?”

“Ngươi luận bàn với đồ nhi của lão phu, chỉ cần giữ vững tâm tình là nắm chắc thắng lợi trong tay. Thế nhưng lòng ngươi phập phồng không yên, cầu thắng nên sốt ruột, thậm chí còn động sát ý với hắn. Ngươi có thừa nhận không?” Lục Châu nói.

Trương Tiểu Nhược giải thích: “Sát ý gì chứ? Tiền bối, ngài đừng có nói xấu ta! Ta sao có thể động sát ý với hắn, luận bàn vốn là đao thương không có mắt.”

Thấy hắn vẫn tiếp tục xảo biện, Lục Châu thở dài lắc đầu: “Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Trương Tiểu Nhược giật mình. Hắn quay đầu nhìn về phía sư phụ Trần Phu, lại nhìn Lục Châu, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.

Đây mà là luận bàn cái gì? Rõ ràng là sư phụ tìm người đến trợ trận!

Trương Tiểu Nhược nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không có!”

Lục Châu nhìn về phía Trần Phu: “Trần đại thánh nhân, đây là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?”

Nếu là bình thường, Trần Phu đã nổi trận lôi đình giáo huấn Trương Tiểu Nhược. Đáng tiếc hiện tại hắn bị trọng thương, đại hạn thọ mệnh lại sắp đến, có khi giữa chừng tắt thở cũng không biết được.

Sinh tử hắn còn không sợ, chút chuyện này thì có là gì? Cái Trần Phu còn lo lắng quan tâm chỉ có đại cục thiên hạ.

Trần Phu nói: “Lục lão đệ, ngươi muốn xử trí thế nào thì cứ xử trí thế nấy.”

“. . .”

Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức xôn xao một mảnh. Đây có khác gì là giao mạng đệ tử vào tay đối phương đâu?

Các đệ tử Thu Thủy Sơn cảm thấy thất vọng và đau khổ.

Cũng chính lúc này, Lục Châu trầm giọng nói: “Được!” Sau đó nhìn về phía Trương Tiểu Nhược. “Lão phu thay sư phụ ngươi trừng phạt ngươi một lần, để ngươi biết hối cải mà làm người!”

Trong lòng Trương Tiểu Nhược càng thêm không phục.

“Chờ đã.” Trần Phu đương nhiên biết Lục Châu muốn nương tay, cho mình mặt mũi.

“Ngươi muốn bao che cho hắn?” Lục Châu hỏi.

Trần Phu lắc đầu nói: “Trương Tiểu Nhược, trước đây ngươi cấu kết với sứ giả đông đô, vi sư đã cảnh cáo ngươi một lần. Nay ngươi lại phạm sai lầm lớn, vi sư nhất định phải trừng phạt ngươi, lấy đi ba Mệnh Cách của ngươi để răn đe. Ngươi có nhận phạt không?!”

“Ba… ba Mệnh Cách?!”

Tam đệ tử Chu Quang, tứ đệ tử Vân Đồng Tiếu và các đệ tử không phải chân nhân đều kinh ngạc quỳ xuống.

“Sư phụ, tuy lão ngũ phạm sai lầm nhưng tội đâu đến mức bị trừng phạt ba Mệnh Cách? Hình phạt này có phải quá nặng rồi không?!” Chu Quang nói.

“Đúng vậy! Sư phụ, lão ngũ vừa tấn thăng lên cảnh giới chân nhân, tuy nói trong ba ngày có thể bù đắp Mệnh Cách nhưng thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp chứ?” Vân Đồng Tiếu nói.

“Cầu sư phụ khai ân, tha thứ cho ngũ sư huynh.”

“Cầu sư phụ khai ân!”

Vẻ mặt Trần Phu rất hờ hững, lại nói thêm một câu: “Lấy đi ba Mệnh Cách của ngươi, trong vòng ba ngày không được bổ sung Mệnh Cách!”

“. . .”

“Sư phụ!!!” Đám người kinh hô.

“Ngũ sư huynh tuy có sai nhưng trừ bỏ Mệnh Cách có phải là quá nặng không sư phụ? Huynh ấy là chân nhân mà, là một trong những trụ cột của Đại Hàn. Huỷ đi ba Mệnh Cách thì sẽ không còn là chân nhân nữa, việc này có khác gì giết huynh ấy đâu?”
Chương 1848 Lập uy

“Trương Tiểu Nhược, còn không mau dập đầu nhận sai với sư phụ, với tam tiên sinh Ma Thiên Các?!” Hoa Dận quát lớn.

Trương Tiểu Nhược cũng sợ hãi vô cùng, trong mấy trăm năm qua cho dù đồ đệ có làm sai, Trần Phu cũng chỉ phê bình dạy dỗ, cùng lắm là trượng đánh, thật không ngờ bây giờ Trần Phu lại muốn trừ bỏ ba Mệnh Cách của hắn chỉ vì đám người ngoài này.

Hắn không cam lòng, cảm thấy ấm ức vô cùng. Hắn quỳ dưới đất, bò về phía Trần Phu, khóc lóc kể lể: “Đồ nhi biết sai, cầu sư phụ tha thứ! Đồ nhi biết sai rồi!”

Trần Phu nhìn Trương Tiểu Nhược.

Trước kia khi còn khoẻ mạnh, Trần Phu có thể dùng năng lực và địa vị của mình để quản thúc bọn hắn. Nhưng bây giờ… đại hạn sắp đến, còn ai đủ sức quản thúc đám đồ đệ tâm tư bất định này?

Trần Phu không muốn nhìn thấy Thu Thủy Sơn tan nát, càng không hy vọng thiên hạ Đại Hàn rơi vào cảnh lầm than, mà kẻ tạo ra cục diện hỗn loạn đó lại là đệ tử Thu Thủy Sơn của hắn.

Trần Phu tuyệt đối không để Thu Thủy Sơn gánh vác tiếng xấu lưu danh thiên cổ.

Thế nên Trần Phu an tĩnh nhìn Trương Tiểu Nhược, nhìn hắn dập đầu, nhìn hắn nhận lỗi.

Khi trong lòng Trần Phu sinh ra một chút do dự, phía chân trời đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm ——

“Trần đại thánh nhân, xin bớt giận.”

Đám người đồng loạt ngẩng đầu. Trần Phu không cần nhìn cũng biết người đến là ai. “Nguỵ Thành?”

Một chiếc phi liễn dừng lại trên bầu trời, xung quanh phi liễn có rất nhiều tu hành giả và binh sĩ kết thành từng đội.

Đạo đồng khom người nói: “Là người của triều đình.”

Trần Phu thản nhiên lên tiếng: “Đã đến thì xuống đây đi.”

Từ sau khi Trần Phu bị Thái Hư Đại Đế đánh trọng thương, đám người triều đình vẫn luôn nghe ngóng tình hình của hắn. Trần Phu không rõ vì sao triều đình lại biết được mình bị trọng thương, sau này suy nghĩ cẩn thận thì hiểu ra, chỉ có thể là do đám người Thái Hư cố ý tiết lộ tin tức để châm ngòi ly gián.

Thái Hư rất ít khi quan tâm đến chuyện nội bộ cửu liên, nhưng lần này đích thân Đại Đế ra tay, cái gọi là quy củ cũng đã bị quên lãng sạch sành sanh.

Trong hai mươi năm nay, hắn lệnh cho đạo đồng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về Lục Châu và Ma Thiên Các, rốt cuộc không uổng công tìm kiếm, Lục Châu cuối cùng cũng xuất hiện. Trong cửu liên này, người duy nhất giúp được Thu Thủy Sơn và Đại Hàn vượt qua đại nạn chỉ có thể là Lục Châu.

Lúc này không tranh thủ giải quyết vấn đề thì còn chờ đến bao giờ?

Hoa Dận ngẩng đầu nói: “Người không có phận sự thì không cần xuống.”

Vừa dứt lời, hai thân ảnh từ trên trời vọt xuống, đứng giữa diễn võ trường. Cả hai đều là nam tử trung niên mặc khôi giáp, khí vũ hiên ngang. Người bên trái có vẻ lão luyện thành thục hơn một chút.

Hai người tò mò quan sát tình cảnh nơi này, thấy sàn nhà bị đánh nát và Trương Tiểu Nhược quỳ dưới đất, lập tức khom người nói: “Tham kiến Trần đại thánh nhân.”

Trần Phu gật đầu: “Nguỵ Thành, Tô Biệt.”

Nguỵ Thành và Tô Biệt chính là hai vị chân nhân còn lại của Đại Hàn.

Sau khi hành lễ với Trần Phu, hai người tiếp tục hành lễ với thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn, cuối cùng khom người chào một người đứng trong góc: “Bệ hạ.”

Lục Châu đưa mắt nhìn sang, hắn suýt quên trong thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn có một người là hoàng đế Đại Hàn.

Từ đầu tới cuối, tên hoàng đế này khiêm tốn đến cực điểm, không nói một lời chỉ đứng nhìn xem, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Lục Châu hoàn toàn không chú ý đến hắn.

Bây giờ xem lại mới thấy, tên hoàng đế này đúng là không đơn giản. Đủ ẩn nhẫn, đủ cẩn trọng.

Tiến vào Thu Thủy Sơn lâu như vậy, trước mặt bao nhiêu đệ tử hắn cũng không tỏ ra tự cao tự đại. Vừa rồi cũng không nói thay cho Trương Tiểu Nhược một câu nào, chỉ quỳ tượng trưng cùng đám sư huynh đệ.

Đây thật sự là hoàng đế Đại Hàn?

“Ở Thu Thủy Sơn không có bệ hạ nào cả.” Hoàng đế Lưu Chinh nói.

Nguỵ Thành và Tô Biệt gật đầu. Trong tu hành giới, địa vị và quan chức của thế tục không quản được đám tu hành giả. Nguỵ Thành và Tô Biệt đều là chân nhân cao quý, có thể ngồi ngang hàng với hoàng đế.

Đệ nhất nhân thật sự ở Đại Hàn chỉ có Trần Phu.

Lục Châu lên tiếng hỏi: “Hoàng đế Đại Hàn?”

Lưu Chinh bước ra, chắp tay nói: “Nơi này không có hoàng đế, chỉ có tu hành giả. Mong tiền bối thứ lỗi.”

Trần Phu nói: “Ta thu hắn làm đồ đệ là vì muốn bách tính trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp. Nguỵ Thành, Tô Biệt, các ngươi không ở đông đô tây đô, lại chạy đến Thu Thủy Sơn làm gì?”

Tô Biệt nói: “Nghe nói đại thánh nhân không khoẻ nên chúng ta tới thăm ngài. Mấy ngày nay bệ hạ đều ở Thu Thủy Sơn, nước không thể thiếu vua một ngày, chúng ta tới để đón bệ hạ trở về.”

Trần Phu gật đầu: “Ngoài ra còn việc gì khác không?”

Không có khả năng chỉ là vì chuyện cỏn con này mà hai chân nhân phải ra mặt.

Tô Biệt nói: “Đương nhiên là muốn cầu xin đại thánh nhân bỏ qua cho Trương Tiểu Nhược.”

“Lý do?” Trần Phu vốn còn đang do dự không biết có nên tha thứ cho nghiệt đồ hay không, nhưng đám người triều đình muốn nhúng tay vào chuyện này lập tức khiến hắn không vui, ngược lại đánh mất ý định tha thứ.

Tô Biệt nói: “Bệ hạ, ngài chưa nói rõ với đại thánh nhân?”

Trần Phu nhíu mày nhìn về phía hoàng đế Đại Hàn, cũng chính là thất đồ đệ của mình. “Nói.”

“Đây chỉ là chuyện của thế tục, không liên quan đến tu hành giới, mong sư phụ thứ lỗi.” Lưu Chinh nói.

“Trước kia vi sư cho ngươi ngồi vào vị trí đế vương là để ngươi bình định thiên hạ, vì dân vì nước, chứ không phải để ngươi lục đục nội bộ, tham luyến quyền thế hư danh.” Trần Phu răn dạy.

“Sư phụ, đồ nhi vẫn tâm niệm điều này trong lòng, chưa từng dám quên.”

Lục Châu vẫn lặng lẽ quan sát lời nói cử chỉ và thái độ của Lưu Chinh. Dưới tình huống này mà Lưu Chinh vẫn rất tỉnh táo, không hề bị sự kiện trước đó ảnh hưởng. Trực giác nói cho Lục Châu biết người này có vấn đề.

Quả nhiên.

Lưu Chinh nói: “Đồ nhi cảm thấy ngũ sư huynh là nhân tài khó gặp, rất quan trọng đối với Đại Hàn. Nếu hắn bị giáng cấp thì đó cũng là tổn thất cực lớn cho đất nước. Mong sư phụ khai ân.”
Chương 1849 Quan hệ rối loạn

“Rốt cuộc ngươi cũng ra mặt cho hắn.” Trần Phu nói.

“Thì ra sư phụ đã sớm dự liệu được.”

“Tuy ngươi là hoàng đế Đại Hàn nhưng ngươi cũng là sư đệ của Trương Tiểu Nhược. Tại Thu Thủy Sơn này không có hoàng đế nào cả, ngươi có hiểu không?”

“Đồ nhi hiểu.”

“Lưu Chinh.” Trần Phu đạm mạc nói, “Ngươi và Trương Tiểu Nhược đồng thời bị phạt, mỗi người bị trừ bỏ ba Mệnh Cách. Hoa Dận, ngươi là đại sư huynh, thay vi sư chấp hành hình phạt.”

“? ? ?”

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Không ai hiểu được sư phụ cớ gì lại làm như thế. Ngay cả Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Hoa Dận khom người nói: “Sư phụ, tại sao lại làm như thế?” Xử phạt cũng phải có nguyên nhân chứ?

“Các ngươi thật sự cho rằng cái gì vi sư cũng không biết?”

Trong đạo trường lập tức yên tĩnh đến cực điểm.

“Các ngươi thật sự cho rằng đã che mắt bịt tai ta? Thật to gan!!”

Đúng lúc này, Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong đột nhiên xoay người động thủ với Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.

“Bắt lấy bọn hắn!”

Hai chân nhân vừa ra tay, không gian lập tức bị ngưng kết.

Nhưng đúng lúc này, hư ảnh Nguỵ Thành và Tô Biệt loé lên ngăn cản Vân Đồng Tiếu cùng Lương Ngự Phong.

Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong là nhị đệ tử cùng tứ đệ tử Thu Thủy Sơn, vì sao lại đột ngột ra tay với đồng môn?

“Cút ngay, nơi này không có việc của các ngươi!” Vân Đồng Tiếu trầm giọng nói.

Tô Biệt lắc đầu: “Không ai được phép ra tay với bệ hạ, chuyện này không hợp tình không hợp lý.”

“Nơi này chẳng có hoàng đế nào cả, chỉ có thất sư đệ! Tránh ra!”

“Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, thiên hạ sẽ đại loạn.” Tô Biệt đáp.

“Loạn thì loạn. Có Thu Thủy Sơn ở đây, thiên hạ chẳng loạn lâu được, Thu Thủy Sơn sẽ bình định thiên hạ, chấn chỉnh non sông!” Vân Đồng Tiếu khí phách nói.

Hai bên đối chọi gay gắt. Tuy chỉ nói mấy câu nhưng Lục Châu đã nghe hiểu. Đây chính là… nội đấu.

Nói ngắn gọn một câu là: Sư huynh muốn cướp đoạt thiên hạ trong tay sư đệ, sư phụ hiện tại không khoẻ, không có cách nào xử lý bọn hắn.

“Thì ra là thế.” Lục Châu bỗng mở miệng nói. Thanh âm hùng hồn rơi vào tai mỗi người.

Trần Phu lắc đầu, đạm mạc nói: “Tô Biệt, Nguỵ Thành, các ngươi là trụ cột của Đại Hàn, nhưng chuyện ở Thu Thủy Sơn không đến lượt các ngươi nhúng tay. Cút!”

Nguỵ Thành, Tô Biệt: “. . .”

Tuy bọn hắn là chân nhân nhưng ở trước mặt Trần Phu thì chẳng là gì.

Lưu Chinh ấm ức nói: “Sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh, mọi người phải làm chủ cho ta, ta cũng chỉ muốn bảo vệ mình!”

Trần Phu hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào Trương Tiểu Nhược: “Lưu Chinh, ngươi thậm chí còn không để ý đến đạo đức luân lý, gả nữ nhi của ngươi cho tên nghiệt đồ này!”

“. . .”

Đạo trường trở nên an tĩnh. Hoa Dận và Chu Quang trợn tròn mắt nhìn về phía Lưu Chinh cùng Trương Tiểu Nhược. Đám người Ma Thiên Các cũng há hốc mồm.

Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Chờ một chút… điều này có nghĩa là, lão thất là hoàng đế, gả nữ nhi của mình cho ngũ sư huynh sao?”

Mịa, cái loại quan hệ rối loạn gì thế này?

Minh Thế Nhân đảo mắt một hồi, sau đó quay đầu hỏi Lưu Chinh: “Vậy ngũ sư huynh của ngươi gọi ngươi là phụ hoàng?! Rồi ngươi gọi hắn là gì?”

Lưu Chinh nhíu mày. Đây là vấn đề mà hắn không muốn nhắc tới nhất.

Lúc này Trương Tiểu Nhược bỗng đứng lên nói: “Nếu sư phụ đã biết thì cũng không cần phải giấu diếm nữa làm gì. Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là ta thích Quân Như, Quân Như cũng thích ta là được.”

Quân Như hẳn là nữ nhi của Lưu Chinh.

Trần Phu hạ lệnh: “Hoa Dận.”

“Có đồ nhi.”

“Thay vi sư chấp hành môn quy!” Trần Phu trầm giọng nói.

“Việc này…” Hoa Dận do dự.

Nếu hắn thật sự làm thế, một khi sư phụ rời đi, hai sư huynh đệ hắn chắc chắn sẽ trở mặt thành thù, huyết hải thâm cừu.

Hư ảnh Trần Phu loé lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Nguỵ Thành và Tô Biệt, đánh ra hai chưởng. Hai người lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Hư ảnh lại lấp loé, Trần Phu dễ dàng tóm lấy cổ Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.

Không ai dám nói chuyện, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phu.

Trần Phu lãnh đạm nói: “Các ngươi cho rằng vi sư bị thương thì không còn là đối thủ của các ngươi?”

“. . .”

Soạt!

Toàn bộ đệ tử Thu Thủy Sơn vội vàng quỳ xuống đất. Sư phụ nào có dáng vẻ của người bị thương, rõ ràng là bảo đao sắc bén. Vẻ tiều tuỵ trước đó đều là diễn trò sao?

Trần Phu thở dài một tiếng: “Vi sư già rồi… quản không được các ngươi nữa. Ngay cả người vi sư tin tưởng nhất là Hoa Dận cũng không quản được. Kẻ làm sư phụ như vi sư thật là thất bại vô cùng.”

Hai đạo lực lượng gắt gao trói buộc Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh khiến bọn hắn không thể nhúc nhích. Trần Phu biết rõ hai nghiệt đồ này là nhân vật mấu chốt trong việc bình định thiên hạ.

Nguỵ Thành và Tô Biệt bay trở về, quỳ một gối xuống nói: “Xin Trần đại thánh nhân hạ thủ lưu tình! Ngàn vạn lần không được đâu!!”

Lục Châu phất tay áo.

Phanh phanh! Hai người lại phun máu bay ngược ra xa.

Lục Châu nói: “Thánh nhân làm việc, không đến phiên các ngươi nhúng tay.”

“Đa tạ.” Trần Phu gật đầu.

“Từ giờ trở đi, kẻ nào dám vọng động, lão phu quyết không khoan dung.”

Nguỵ Thành và Tô Biệt bò dậy ở đằng xa, kinh hãi nhìn về phía Lục Châu. Người này… thật sự quá mạnh.

Trần Phu đột nhiên ho khan một trận, không thể không buông tay. Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh rơi xuống đất, lập tức vọt về sau. Trần Phu vẫn ho khan liên tục, rốt cuộc hộc ra một búng máu.

“Sư phụ!!” Hoa Dận đỏ mắt, lập tức vọt tới đỡ lấy Trần Phu.

Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong cũng có chút lương tâm, trong mắt đều đỏ hồng một mảnh.

“Cút ngay! Ta không có nghiệt đồ bất hiếu như ngươi!” Trần Phu đẩy Hoa Dận ra.

“Đồ nhi sai rồi!” Hoa Dận khóc nói.

“Nếu ngươi thật sự biết sai thì thay vi sư trừng phạt hai nghiệt đồ kia!” Trần Phu chỉ tay về phía Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh.

“Vâng!”

Hoa Dận đứng lên nói, “Là các ngươi không tuân thủ môn quy trước, đừng trách sư huynh trở mặt vô tình.”

Vù!

Hoa Dận xông về phía hai người, trong giây lát ba người đã kịch chiến mấy hiệp, đạo trường vô cùng hỗn loạn.
Chương 1850 Bình định

“Đại sư huynh, huynh không phải là đối thủ của chúng ta!” Lưu Chinh vừa đánh vừa lui, ánh mắt vẫn len lén liếc nhìn sư phụ, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc phù. “Nguỵ Thành, Tô Biệt, đi!”

Nguỵ Thành và Tô Biệt lách mình đi theo.

“Không thể thả bọn hắn rời đi.” Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong bộc phát sát ý, lập tức xông ra ngoài.

Trên bầu trời, toà phi liễn bắn ra từng đạo quang vũ! Quang vũ ẩn chứa năng lượng khổng lồ điên cuồng đánh xuống.

“Hỏng!”

Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong giật mình nhìn lên bầu trời. “Lão thất, thủ đoạn của ngươi thật lợi hại, vì muốn đối phó với chúng ta mà tốn không ít công sức để có được thứ vũ khí này nhỉ?”

Trên thân phi liễn khắc đầy ký hiệu đặc thù. Triệu Hồng Phất am hiểu về phù văn, khẽ thấp giọng nói: “Hình như là ký hiệu của Thái Hư.”

Lục Châu gật đầu: “Chẳng trách lại có lực lượng bậc này.”

Trần Phu đành nhìn về phía Lục Châu với vẻ cầu khẩn… Không đợi hắn nói chuyện, Lục Châu đã gật đầu nói: “Như ý ngươi.”

Bàn tay Lục Châu hướng lên bầu trời, Thời Chi Sa Lậu bay ra, điện hồ càn quét toàn bộ khu vực trăm dặm quanh Thu Thủy Sơn.

Toàn bộ cây cối, phi cầm tẩu thú, phi liễn, binh sĩ hay tu hành giả đều đứng yên bất động. Hư ảnh Lục Châu loé lên rồi xuất hiện trước mặt Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh, đánh ra hai đạo chưởng ấn.

Phanh phanh!

Sau đó Lục Châu lại đánh thêm hai chưởng về phía Nguỵ Thành và Tô Biệt, thuận tay lấy đi ngọc phù trong tay Lưu Chinh rồi vù một cái, trở về vị trí cũ.

Trần Phu: “. . .”

Hắn được xưng là đại thánh nhân, lĩnh ngộ đạo lực lượng rất mạnh, thời gian tĩnh chỉ không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều. Nhưng thấy cảnh này, Trần Phu cũng phải tặc lưỡi tán thưởng.

Hắn tự nhận mình không làm được đến mức này.

Thời gian vừa khôi phục lại, Trương Tiểu Nhược, Lưu Chinh, Nguỵ Thành và Tô Biệt lập tức rơi thẳng xuống đất, phun đầy máu tươi.

“Sao có thể như vậy?” Hoa Dận kinh ngạc đến trừng to mắt.

Những người khác cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy bốn người vừa đinh rời đi, giây sau đã ngã sõng soài dưới đất.

Quang vũ trên trời vẫn đang đánh xuống không ngừng. Lục Châu vung ra một chưởng: “Đại Thành Nhược Khuyết!”

Chưởng ấn ập tới. Oành!

Phi liễn bị đánh thành vô số mảnh nhỏ. Toàn bộ ký hiệu Thái Hư vỡ vụn ra, các mảnh vỡ bắn tung toé đầy trời.

Lục Châu hạ lệnh: “Còn thất thần cái gì? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng muốn vi sư tự mình động thủ?”

“Để đồ nhi!” Minh Thế Nhân lập tức đạp đất bay lên, hư ảnh lấp loé, không gian rung động, rõ ràng là cấp bậc chân nhân.

“Đồ nhi nữa!”

Tiểu Diên Nhi bay lên không trung, chân đạp Phạm Thiên Lăng, Tinh Bàn xuất hiện giữa trời. Nàng quên mất phải che chắn Tinh Bàn, thế là ——

“Là hai mươi Mệnh Cách!”

“Nha đầu này… không có khoác lác, nàng… nàng thật sự là hai mươi Mệnh Cách!”

Tinh Bàn bao phủ cả bầu trời, đánh về phía đám tu hành giả trên không trung. Nàng là chân nhân trẻ nhất trong tu hành giới!

Đây hoàn toàn là một trận nghiền ép từ một phía, không chút thú vị. Thân ảnh Tiểu Diên Nhi vọt tới vọt lui trong đám người, mỗi lần xuất chưởng đều đánh bay mấy chục người, tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông gió, vang vọng đến chân trời.

Không ai chú ý tới thân ảnh Minh Thế Nhân bí mật di động xung quanh. Mỗi lần hắn di chuyển đều tạo thành ảo giác thị lực để không ai phát hiện.

“Cũng may ta không chọn hắn.” Vân Đồng Tiếu âm thầm nghĩ.

“Cũng may ta không chọn nàng.”

Không bao lâu sau, không trung lại rơi vào yên tĩnh.

Trong đạo trường Thu Thủy Sơn, Lục Châu nhìn về phía Trương Tiểu Nhược, Lưu Chinh, Nguỵ Thành và Tô Biệt.

“Trần Phu, ngươi dù gì cũng là đại thánh nhân, muốn giết ai cũng rất dễ dàng mới phải. Nhưng hôm nay lại lao lực như vậy.”

Trần Phu thở dài một tiếng.

“Ngươi đã mời lão phu đến, lão phu sẽ thay ngươi thực hiện chức trách của sư trưởng.”

“Được.” Trần Phu đáp ứng.

Lục Châu vươn tay, thủ ấn bay ra tóm lấy Trương Tiểu Nhược.

Lưu Chinh hô lên: “Sư phụ!! Không được động thủ, ta có lệnh bài của Thái Hư! Ta có lệnh bài của Thái Hư!!”

Ầm!

Trương Tiểu Nhược bay ngược ra ngoài. Chưởng lực xé rách không gian, xuyên thủng tim hắn, đánh nát tất cả chấp niệm!

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.] x 2

Một chưởng đánh giết ba Mệnh Cách.

Lục Châu phất tay, nguyên khí phong bạo vừa xuất hiện đã bị đẩy ra khỏi bình chướng. Thủ ấn tiếp theo lại bay ra tóm lấy Lưu Chinh.

“Lừa gạt sư phụ còn có thể hiểu được, nhưng đầu nhập vào Thái Hư là bất trung, cấu kết chân nhân bên ngoài để ra tay với đồng môn là vô tình vô nghĩa. Loại người này nên xử trí thế nào?” Lục Châu nói.

Trần Phu thản nhiên đáp: “Thu hồi một thân tu vi.”

“Đừng!!!” Lưu Chinh gầm thét. Một đoàn quang hoa quỷ dị bay từ trong cơ thể Lưu Chinh đến trước mặt Lục Châu.

Lục Châu vung ra một chưởng. Ầm! Lực lượng giằng co với quang hoa quỷ dị.

“Ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của Thu Thủy Sơn!” Lưu Chinh nói.

Lệnh bài Thái Hư bộc phát ra lực lượng cực hạn, lực lượng này khiến Lục Châu cảm thấy nguy hiểm.

Trần Phu cũng cảm giác được điều này, lập tức nổi giận quát: “Nghiệt đồ!!”

Lục Châu hờ hững nói: “Thái Hư thì đã làm sao?”

Soạt! Chưởng ấn nắm chặt lấy quang hoa quỷ dị rồi bóp mạnh. Quang hoa vỡ nát, tiêu tán giữa không trung. Năm ngón tay Lục Châu hoá thành quyền ấn đánh về phía đan điền khí hải Lưu Chinh.

“A!!!” Lưu Chinh kêu lên thảm thiết. Một chiêu đã huỷ diệt đan điền khí hải của hắn.

Hoa Dận vô cùng khó chịu, thấy Lục Châu còn định ra tay, hắn mất tự nhiên lên tiếng: “Việc còn lại để ta làm cho. Để ta…”

Tình đồng môn đương nhiên rất nặng, nhưng Lưu Chinh phạm sai lầm quá lớn, khó có thể tha thứ! Hoa Dận phóng tới, tự tay đánh tan Mệnh Cách của sư đệ.

Lục Châu cũng không thèm một chút điểm công đức này, có người làm thay mình thì càng tốt. Hoa Dận đương nhiên là thích hợp nhất, hắn là đại sư huynh, nếu Trần Phu chết đi thì vẫn phải dựa vào hắn để bình ổn thiên hạ.

Thấy Lưu Chinh bị đại sư huynh đánh tan toàn bộ Mệnh Cách, mặt Trương Tiểu Nhược xám xịt như tro tàn, ngồi bệt dưới đất.

Nhưng chuyện này chưa hề kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK