Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2131 Rồng tu Phật hệ

“Mua bán không thành thì thôi.” Lục Châu lặp lại chiêu cũ, bay xuống bên dưới.

Đi được nửa đường hắn nói bổ sung thêm một câu: “Chờ khi trời sập, ngươi bị nện chết, lão phu lại tới nhặt Thiên Hồn Châu.”

“Chờ một chút!” Ứng Long lại hô lên.

“Cái gì nữa?”

“Ngươi có giữ lời không?” Ứng Long dè dặt hỏi.

Lục Châu cao giọng nói: “Khắp thiên hạ này, người giữ lời hơn lão phu không có mấy ai.”

Ứng Long im lặng một lúc lâu, tựa như nội tâm đang giãy giụa vô cùng. Lát sau, hắn hoá thành một lão giả mặc chiến giáp màu đỏ sậm, uy phong lẫm liệt đứng đối diện Lục Châu.

Dò xét Lục Châu một lúc, hắn mới lắc đầu tự giễu: “Ma Thần à Ma Thần, thương hải hoá tang điền, vô số sinh linh vùi vào lòng đất, vậy mà ngươi lại trở nên trẻ tuổi.”

“Đối với lão phu việc này không có gì khó.” Lục Châu nói.

Ứng Long thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng bản thần còn hận ngươi?”

Lục Châu không nói gì.

Ứng Long tiếp tục nói: “Bản thần từ rất lâu rồi đã không còn hận nhân loại. Một trăm ngàn năm trước Thái Hư thăng thiên, long tộc tiêu vong, nhân loại cũng vì thế mà tử thương hơn một nửa… Lúc đó bản thần đã minh bạch một điều, người cũng vậy, rồng cũng vậy, dù là sinh linh nhỏ yếu đến cỡ nào cũng có quyền được sống, dù là sinh linh mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc chết.”

Thấy Ứng Long đã nhìn thấu sinh tử, Lục Châu có hơi kinh ngạc.

Nhân loại nhìn thấu hồng trần, cạo đầu làm tăng nhân, ngày ngày ngồi trước cửa phật tụng kinh gõ mõ mới có thể nói ra những lời này, không ngờ hung thú như Ứng Long cũng có cảm ngộ như vậy.

“Oan oan tương báo không bao giờ dứt. Có lẽ đây chính là điểm tinh tuý nhất của Phật gia.” Ứng Long thở dài nói.

“Ngươi tu Phật môn?” Lục Châu ngơ ngác hỏi.

Ứng Long gật đầu.

Lục Châu: “. . .” Được rồi, ngươi trâu.

Ứng Long chập tay lại, thản nhiên nói: “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật, đây không phải là câu nhân loại hay nói nhất sao?”

“Có lẽ vậy.” Lục Châu thuận miệng đáp.

“Phật gia có lời dạy rằng…”

Lục Châu lập tức đưa tay lên: “Dừng lại! Lão phu không đến nghe ngươi tẩy não. Làm người thì nên rõ ràng thống khoái một chút, rốt cuộc ngươi có cho mượn Thiên Hồn Châu hay không?”

Ứng Long trầm ngâm một lát rồi nói: “Phật gia có câu, nhân quả luân hồi. Bản thần đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải mang bản thần đến nơi tịnh dưỡng kia trước.”

“Việc này dễ làm.” Lục Châu gật đầu.

Vũ Hoàng vội vàng bay tới nói: “Không được, Ứng Long tiền bối, ngươi đã đồng ý với bản hoàng sẽ trấn thủ Đại Uyên Hiến, sao có thể nói đi là đi?”

Ứng Long đáp: “Bản thần đã đồng ý với ngươi, nhưng mà… Thiên Khải Chi Trụ rồi sẽ sụp đổ, không phải là bản thần không muốn tiếp tục trấn thủ, mà là… đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Việc này không thể nào! Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sụp đổ, Đại Uyên Hiến là nơi vững chắc nhất trong thiên địa, ngươi đi rồi thì Đại Uyên Hiến biết làm thế nào?” Giọng Vũ Hoàng run lên.

Ứng Long thở dài nói: “Vũ Hoàng, dừng lại đi. Bản thần đã trấn thủ ở đây gần trăm ngàn năm.”

Vũ Hoàng gấp gáp nói: “Không thể, Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sập!”

“Đủ rồi!” Ứng Long cao giọng nói, sau đó hoà hoãn lại. “Duyên đến thì vui, duyên đi thì tán, vạn pháp đều phải nhìn nhân quả.”

Nói xong, Ứng Long vươn tay ra, mê vụ từ từ tán đi. Trên không trung Đại Uyên Hiến không còn mê vụ che chắn, nguồn sáng từ Vân Trung Vực rọi xuống chiếu thẳng vào đại địa.

Lục Châu khẽ gật đầu, bay ra khỏi Đại Uyên Hiến. Ứng Long và Giải Tấn An cũng bay theo.

Vũ Hoàng muốn ra tay ngăn cản nhưng các trưởng lão đã bay tới giữ chặt hắn. “Vũ Hoàng bệ hạ, tuyệt đối không thể!”

Vũ Hoàng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên không trung. “Chẳng lẽ ông trời muốn Vũ tộc vong mạng sao?”

Các trưởng lão cũng thở dài nói: “Ma Thần đúng là khinh người quá đáng.”

“Thân phận cao như Ứng Long mà cũng bị hắn gạt tới gạt lui.”

“Trước mắt chỉ có thể nhìn xem Thánh Điện sẽ làm gì. Minh Tâm Đại Đế vẫn luôn án binh bất động, ta tin rằng Đại Đế sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ma Thần tái hiện.”

Câu nói này khiến Vũ Hoàng từ từ bình tĩnh lại.

. . .

Lục Châu, Giải Tấn An và Ứng Long bay về phía vực sâu ở Đôn Tang. Lúc trước Lục Châu và Đồ Duy Đại Đế đại chiến khiến Thiên Khải Chi Trụ nơi này sụp đổ, lộ ra vực sâu vạn trượng, Lục Châu cũng ở bên dưới tu hành trăm năm.

Khi nhìn thấy vực sâu, sắc mặt Ứng Long xệ xuống: “Lại là bí ẩn chi địa? Trời mà sập chẳng phải bản thần cũng toi đời theo sao?”

Lục Châu cảm thấy kiến thức của đối phương quá hạn hẹp, bèn nói: “Nơi này tuy là bí ẩn chi địa nhưng ngươi sẽ tu hành ở bên dưới vực sâu, sẽ không bị đè chết.”

“Nhưng chẳng phải bản thần sẽ bị nhốt trong này vĩnh viễn không thể thoát ra?”

“Lão phu hứa hẹn với ngươi, nếu trời sập thật thì lão phu sẽ đào đất nơi này cứu ngươi ra ngoài.” Lục Châu nói.

“Vẫn là câu nói cũ, bản thần không tin ngươi.”

Lục Châu bèn lặp lại chiêu cũ: “Đây là Thời Chi Sa Lậu, hẳn là ngươi biết tầm quan trọng của nó, trước đưa nó cho ngươi giữ.”

Món đồ này thích hợp dùng khi chiến đấu, Lục Châu còn không nỡ đưa ra, nhưng vì viên Thiên Hồn Châu cuối cùng hắn không thể không bỏ vốn gốc.

Ứng Long nhìn chằm chằm Thời Chi Sa Lậu rồi nói: “Bản thần không muốn thứ này, bản thần muốn Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến.”

“Trấn Thiên Xử?”

Lục Châu lại lấy Trấn Thiên Xử ra. Kỳ thực bây giờ Trấn Thiên Xử chẳng có tác dụng gì đối với hắn, hắn sẽ không chữa trị Thiên Khải Chi Trụ.

“Ngươi cần thứ này để làm gì?” Lục Châu hỏi.

Ứng Long cười ha hả nói: “Uổng cho ngươi làm Ma Thần tung hoành thiên hạ, vậy mà cũng không biết. Trấn Thiên Xử này…”

Nói tới đây, Ứng Long đột nhiên im bặt, đổi giọng nói: “Tự ngươi tìm hiểu đi. Dù sao nó cũng có tác dụng hỗ trợ hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”

Giải Tấn An cười nói: “Lục huynh không biết nhưng ta biết. Trấn Thiên Xử là thần vật chủ yếu để xây dựng quy tắc trong thiên địa, không có nó chúng ta sẽ xong đời. Lưu nó ở đây đúng là không tệ, có thể trợ giúp ngươi hấp thu lực lượng vực sâu.”

Ứng Long: “. . .”
Chương 2132 Côn Bằng lên bờ

Lục Châu đưa Trấn Thiên Xử cho Ứng Long, sau đó xoè tay ra: “Thiên Hồn Châu.”

“Đưa ngươi cũng được, nhưng khi nào ngươi mới trả cho bản thần? Không có nó, tu vi bản thần sẽ thấp đi rất nhiều, khả năng sống sót dưới vực sâu cũng không cao.”

“Ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm.” Lục Châu đáp.

“Lỡ đâu ngươi không trở về…”

“Trấn Thiên Xử ở trong tay ngươi, lão phu sao lại không đến? Không có Trấn Thiên Xử, mọi người có thể sẽ chết, đến lúc đó nếu không thấy lão phu trở lại, ngươi cứ việc ném Trấn Thiên Xử vào vực sâu, xem như báo thù.”

Ứng Long vốn đang nghĩ như vậy, nhưng nghe Lục Châu nói ra với vẻ đơn giản như thế hắn lại bắt đầu do dự.

Lão già Ma Thần trông có vẻ không sợ chết nhỉ. Rõ ràng hắn có phương pháp phục sinh nha…

“Chờ đã, bản thần vẫn thấy không yên lòng.” Ứng Long nói.

“Vậy ngươi tính làm sao?”

Ứng Long chỉ vào Giải Tấn An: “Để hắn ở lại đây cùng bản thần.”

Giải Tấn An: “. . .”

Lục Châu nghiêm mặt nói: “Không được.”

Giải Tấn An cảm động muốn khóc, vẫn là Lục huynh đối xử với ta tốt nhất.

Ứng Long nhíu mày: “Bản thần biết trong tay ngươi có một kiện vũ khí hiếm thấy trên thế gian, để nó lại đây đi.”

“Vị Danh?”

Lục Châu nhấc tay, một tảng đá màu đen xuất hiện. Thứ này là do Hệ thống đưa cho Lục Châu, không ngờ Ứng Long cũng biết. Xem ra đồ vật này đã tồn tại từ thời của Ma Thần.

Cho đến hôm nay, Ma Thiên Các cũng chỉ có hai kiện vũ khí cấp hư, một món còn lại là Động Thiên Hư do Hỏa thần để lại.

Nhìn thấy Vị Danh, hai mắt Ứng Long toả sáng nói: “Chính là nó. Để nó và Trấn Thiên Xử lại cho ta, ngươi lấy Thiên Hồn Châu đi.”

Giải Tấn An phản đối: “Ngươi đúng là được một tấc lại muốn một thước, không có vũ khí hư cấp, thực lực của Lục huynh sẽ bị giảm mạnh, nếu gặp phải cường địch thì làm sao bây giờ?”

“Đường đường là Ma Thần còn cần phải dùng vũ khí đối địch sao?” Ứng Long bĩu môi.

“Đương nhiên. Minh Tâm Đại Đế có Cán Cân Công Chính, chỉ riêng thứ đó thôi đã làm người ta đau đầu.”

“Vậy thì liên quan gì đến bản thần?”

“. . .”

Giải Tấn An còn định nói tiếp, Lục Châu đã lên tiếng: “Được, lão phu giao vũ khí hư cấp cho ngươi.”

Ứng Long vui vẻ cất kỹ Trấn Thiên Xử và Vị Danh, tự tin trong lòng cũng dâng cao. Hắn hoá thành một hư ảnh cuồn cuộn, há miệng phun ra một đoàn bạch quang bay về phía Lục Châu.

Lục Châu nhận lấy Thiên Hồn Châu. Ứng Long nói: “Bản thần chờ ngươi trở về.”

Nói xong hắn bay thẳng vào vực sâu.

Giải Tấn An sửng sốt nói: “Ta còn chưa nói cho ngươi biết bên dưới rất nguy hiểm, ngươi cẩn thận đừng có trộm gà không thành còn mất nắm gạo nha.”

“Bản thần không cần ngươi giúp.”

Ứng Long bay xuyên qua khu vực lực lượng bắn ngược, giãy giụa một giây rồi chui tọt vào khu vực bên trong vực sâu.

Giải Tấn An tán thán nói: “Tu hành ở đây rất nguy hiểm, có khi còn bị hấp thu lực lượng. Nếu không nhân loại đã sớm lấp kín nơi này, còn đến phiên hung thú?”

“Về Ma Thiên Các trước đã.”

“Ừm.”

Hai người xoay người định rời đi, Lục Châu đột nhiên nói: “Chờ một chút, ta gọi toạ kỵ.”

Hắn mặc niệm thần thông Chúng Sinh Ngôn m, lần lượt triệu hoán đám toạ kỵ, bảo chúng nó chạy tới Ma Thiên Các.

Giải Tấn An nói: “Trước kia ở Thái Huyền Sơn ngươi đã thích nuôi dưỡng toạ kỵ, đam mê này đến nay vẫn không đổi nhỉ?”

“Những toạ kỵ này không bình thường, tương lai chúng nó sẽ trở thành linh thú trấn thủ một phương.”

“Ừm, ta rất tin tưởng ánh mắt của ngươi.” Giải Tấn An cười đáp.

“Đi thôi.”

Hai người bay về phía phù văn thông đạo gần nhất. Trên đường đi, hai người phát hiện bí ẩn chi địa trông quạnh quẽ hơn trước rất nhiều.

Giải Tấn An nói: “Cửu liên thế giới cũng sẽ gặp nguy cơ, phải ra chủ ý sớm mới được.”

Lục Châu nhớ tới kế hoạch của Tư Vô Nhai, thầm nghĩ cũng đến lúc nên áp dụng rồi.

Vừa đáp xuống thông đạo, phù chỉ bên hông bỗng truyền ra động tĩnh, Lục Châu lấy ra thiêu đốt.

Trong hình ảnh, Giang Ái Kiếm nói: “Cơ tiền bối, ngài mau trở lại Ma Thiên Các đi.”

“Có việc gì?”

“Xảy ra chuyện lớn, có khách đến tìm ngài!”

“Khách? Là ai?” Lục Châu và Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.

“Ngài trở về sẽ biết ngay.”

Hai người lập tức đi vào thông đạo, một khắc đồng hồ sau đã xuất hiện ở hậu sơn Ma Thiên Các.

Giang Ái Kiếm đứng bên ngoài thông đạo chờ đợi, vừa thấy Lục Châu và Giải Tấn An xuất hiện đã nói ngay: “Cơ tiền bối, ngài mau nhìn về phía đông.”

Hai người quay đầu nhìn sang, tại chân trời phía đông có một đám mây đen che kín bầu trời đang từ từ tiến đến.

Lục Châu cau mày. Giải Tấn An nói: “Chẳng lẽ có người đến xâm lấn?”

“Vậy thì phải xuất phát từ Thái Hư hoặc bí ẩn chi địa, sao lại đến từ phía đông Vô Tận Hải?”

Uuuuuu ——

Phía chân trời truyền tới tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn, thanh âm truyền đi rất xa. Tu hành giả Đại Viêm đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ kinh hãi.

“Cái thứ gì thế?”

“Không giống mây đen… hình như là hung thú!”

“Nó đang bay về phía Thánh Thiên Các!”

Mây đen càng lúc càng gần, tu hành giả Đại Viêm nín thở không dám nói thêm gì, đem mọi hy vọng đặt vào Thánh Thiên Các.

. . .

Mây đen dừng lại bên ngoài Ma Thiên Các. Lục Châu, Giải Tấn An và Giang Ái Kiếm đều cảm giác được đối phương cường đại.

Lát sau Lục Châu mới lên tiếng: “Ngươi là ai?”

Trong mây đen đáp lại bằng một giọng trầm thấp: “Trường.. Sinh.. chi.. thuật.”

Bốn chữ rất mơ hồ, lại mang theo tiếng bong bóng khí đi kèm như thể đối phương đang nói chuyện dưới nước.

Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Đúng là kẻ đến không thiện.”

Lục Châu thi triển cương phong thổi tới, mây đen bị thổi tan khoảng ngàn mét, để lộ cái đầu của con quái vật. Đầu nó trông như diều hâu, ánh mắt sắc bén, răng như lưỡi câu, cái đầu khổng lồ che khuất cả bầu trời.

Giải Tấn An kinh ngạc hô lên: “Côn Bằng.”

Giang Ái Kiếm nói: “Ai da, đây chẳng phải là Côn Bằng ở Vô Tận Hải sao? Nhưng mà… nó là cá mà, lại còn có thể bay?”

“Nó có thể hoá điểu, mọc cánh bay lên, là vương giả hiếm thấy trong trời đất.” Giải Tấn An đáp.

Lục Châu nói: “Bây giờ ngươi muốn có trường sinh chi thuật có phải là muộn quá rồi không?”

Côn bằng vẫn lặp lại: “Trường.. Sinh.. chi.. thuật.”
Chương 2133 Vị Danh rơi mất

Lục Châu đành lắc đầu nói: “Lão phu còn chưa nắm giữ trường sinh chi thuật, huống hồ gì lão phu đã có Thiên Hồn Châu, cho dù nắm được thuật này cũng chưa chắc sẽ truyền thụ cho ngươi.”

Trong không trung ngập tràn mây đen, Côn Bằng khẽ động, mây đen lan ra phủ khắp bầu trời Đại Viêm.

Lục Châu trầm giọng dùng Chúng Sinh Ngôn m quát: “To gan!”

Kim liên mở rộng, bao trùm cả không trung, Nghiệp Hoả bắt đầu cháy rừng rực.

Uuuuu ——

Mây đen truyền ra tiếng kêu trầm thấp, dường như không nguyện ý đánh với Lục Châu một trận.

“Thái… Hư.”

Nói xong, Côn Bằng vỗ cánh bay đi lướt qua thương khung, cấp tốc lao về phía tây.

Mãi đến khi bầu trời Đại Viêm trở lại như trước, Lục Châu mới thu hồi liên toạ, nhìn về phía chân trời với vẻ suy ngẫm.

Đám tu hành giả Đại Viêm cũng thở phào một hơi.

Giải Tấn An nói: “Xem ra Côn Bằng đi tới Thái Hư.”

“Hắn tới đó làm gì?”

“Côn Bằng không thích Thái Hư, có khi là đến đó để quấy rối cũng không chừng. Thái Hư sắp sụp đổ, hắn lại còn đến nháo sự.”

Lục Châu gật đầu nói với Giang Ái Kiếm: “Báo cho lão thất, kế hoạch người phát ngôn có thể tiến hành rồi.”

“Vâng.”

Lục Châu trở về Ma Thiên Các, Giải Tấn An cũng ở lại nơi này, trở thành bạn láng giềng với Đế Nữ Tang.

Đế Nữ Tang không thích náo nhiệt, nhưng có một hai người hàng xóm thì không thành vấn đề.

Chuyện đầu tiên Lục Châu làm sau khi trở về Đông Các là khảm Thiên Hồn Châu vào lam liên.

Quá trình diễn ra thuận lợi, cũng may Thiên Hồn Châu của Ứng Long đủ quý giá nên cũng phù hợp với ba Mệnh Cách cuối cùng. Về phần có thể hoàn thành trong một tháng hay không, Lục Châu cũng không biết.

Hắn cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, đề thăng tốc độ dòng chảy thời gian lên vạn lần.

Tuổi thọ còn lại của hắn là 1.262.699 năm, Lục Châu có đủ tự tin ứng phó với ba Mệnh Cách cuối cùng này.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong vực sâu, Ứng Long vẫn duy trì hình người, hắn cảm thụ lực lượng vô tận xung quanh, hài lòng nói: “Đúng là một nơi không tệ.”

Hắn lấy Trấn Thiên Xử ra, để nó hỗ trợ hấp thu lực lượng dưới vực sâu, sau đó rảnh rỗi cầm Vị Danh trong tay dò xét.

“Ma Thần à Ma Thần, ngươi lại nỡ đưa bảo vật sắc bén nhất thế gian cho ta.”

Nhưng đổi lại, Thiên Hồn Châu cũng là mệnh căn của Ứng Long, giao dịch này tương đối cân bằng.

“Sao không thể sử dụng nhỉ?”

Vũ khí của Ứng Long là Kim Phủ Hoàng Việt, tuy không phải hư cấp nhưng cũng là hằng cấp đỉnh phong, với thực lực của hắn có thể phát huy ra uy lực không kém gì hư cấp.

Đặc tính đặc biệt nhất của hư cấp là có thể biến thành nhiều hình thái, Ứng Long chưa từng sử dụng hư cấp bao giờ, đương nhiên rất hiếu kỳ. Hắn thử nghiệm điều động nguyên khí để thôi động Vị Danh, đáng tiếc Vị Danh không hề có phản ứng gì.

“Thật là kỳ quái.”

Những loại vũ khí khác dù đã nhận chủ nhưng người khác vẫn có thể sử dụng, chỉ là không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó. Vậy mà Vị Danh đến dùng thử cũng không cho.

“Hừm, ta không tin mình không làm được.”

Ứng Long dùng toàn lực vận dụng lực lượng quy tắc, Vị Danh đột nhiên kháng cự.

Soạt ——

Một màn không tưởng tượng nổi xuất hiện. Vị Danh văng ra ngoài, lộn hai vòng rồi rơi thẳng xuống vực sâu!!

“Hỏng!”

Ứng Long vội vàng tung người nhảy tới chụp lấy nó, nhưng lực lượng bắn ngược lại đẩy hắn lùi trở về, trong khi Vị Danh không hề bị ngăn trở, tiếp tục rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, Vị Danh hoá thành một phần tinh quang, biến mất không thấy đâu nữa.

Ứng Long: “. . .”

Xong đời! Ta làm sao bàn giao với Ma Thần đây! Rồi Thiên Hồn Châu của ta thì thế nào a?!

Ứng Long đấm ngực giậm chân, hối hận vô cùng. Hắn biết rõ Ma Thần là người ra sao, nếu biết Vị Danh bị rơi mất, Ma Thần tất sẽ trừng trị hắn, Thiên Hồn Châu cũng đừng hòng lấy về nữa.

Làm sao đây? Làm sao đây?

“Nếu là thất lạc ở bên ngoài thì có thể dùng trăm phương ngàn kế để tìm lại, nhưng rơi xuống đáy vực sâu…”

Ứng Long thử mấy lần vẫn không thể bay xuống dưới được, hắn nhìn chằm chằm vào tinh hà mênh mông bên dưới, miệng lẩm bẩm: “Bên dưới đại địa rốt cuộc là gì?”

Ứng Long buồn bã lắc đầu, buộc mình tỉnh táo lại. “Thôi cứ xem như chưa làm mất, đợi Ma Thần trả lại Thiên Hồn Châu cho ta đã rồi hãy khai. Đến lúc đó cùng lắm để hắn rút thêm mấy sợi long cân nha.”

Nghĩ tới đây, Ứng Long thở dài rồi ngồi xếp bằng lại, tiếp tục hấp thu lực lượng.

Vừa ngồi được một lúc, bên tai hắn lại truyền đến tiếng ầm ầm vô cùng kỳ quái.

“Chuyện gì xảy ra?”

Ứng Long nhướng mày nhìn lên bầu trời. Không lẽ ta xui xẻo như vậy, vừa vào vực sâu Thái Hư đã sụp đổ, vùi chôn chỗ này?

Ầm ầm!

m thanh va chạm vang lên, cả vực sâu đều rung động theo. Lúc này hắn đang vô cùng hối hận vì đã không lưu lại phù chỉ để liên hệ với Ma Thần, bây giờ muốn hỏi thăm có chuyện gì cũng không được.

Hai tiếng vang nữa phát ra, rốt cuộc phía trên không còn truyền ra động tĩnh.

Ứng Long từ từ thả lỏng người, tiếp tục tiến vào trạng thái hấp thu.

. . .

Cùng lúc đó, Lục Châu ở Đông Các cũng nghe được âm thanh va chạm này.

Hắn lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ, hình như Thái Hư bị cự thú tấn công, con cự thú này vô cùng to lớn, là loại hung thú đồ nhi chưa từng nhìn thấy. Hắn đến từ Vô Tận Hải, hẳn là ngài đã từng gặp hắn.”

“Côn Bằng.” Lục Châu nhíu mày nói.

Nghe vậy, Tư Vô Nhai cũng gật đầu đồng ý: “Quả nhiên là Côn Bằng. Hắn từ trên trời giáng xuống, dùng cánh vỗ mạnh tạo thành phong ba, núi non mấy ngàn dặm đều bị san thành bình địa, tử thương vô số, Thiên Khải Chi Trụ ở Đan Át cũng sụp đổ theo.”

“Minh Tâm không quản chuyện này sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Có, Minh Tâm Đại Đế ra mặt ngăn cản nên Côn Bằng mới chịu rời đi. Lần này hắn đến với khí thế hung hãn vô cùng, khiến người ta không tài nào hiểu nổi.”

“Súc sinh này muốn có trường sinh chi thuật, đã bơi trong Vô Tận Hải một trăm ngàn năm. E là Minh Tâm Đại Đế đã hứa hẹn gì đó với hắn mà không đạt được nên mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay.” Lục Châu nói.
Chương 2134 Ai mạnh hơn ai?

Tư Vô Nhai gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Năm toà Thiên Khải Chi Trụ đều đã sụp đổ, ngươi cấp tốc tiến hành kế hoạch người phát ngôn của cửu liên đi, dùng danh nghĩa của vi sư và bốn vị Đại Đế để hiệu triệu mọi người.”

“Vâng.”

Tư Vô Nhai dựa theo kế hoạch phát ra tin tức, mời tu hành giả Thái Hư chuyển dời đến cửu liên thế giới. Kế hoạch này rất nhanh đã truyền đi khắp Thái Hư.

Mới đầu có rất nhiều tu hành giả không nguyện ý, vừa nghe nói Ma Thần và bốn vị Đại Đế đảm bảo, đại đa số tu hành giả đều thu hồi ý định xâm lấn, ngoan ngoãn tiếp nhận kế hoạch này.

Dù có người phản đối kế hoạch cũng không làm nên chuyện gì, cửu liên có Ma Thần và các Đại Đế làm chỗ dựa, muốn xâm lấn cướp đoạt tài nguyên chẳng khác gì hành vi tự sát.

Cứ thế, chiến hoả vừa mới nhen nhóm giữa Thái Hư và cửu liên đã được giải quyết trong ôn hoà.

Tần chân nhân đứng đầu thanh liên giới, tiếp nhận tu hành giả đến từ Thái Hư. Tịnh đế thanh liên sử dụng danh nghĩa của Trần Phu, tuy hắn đã chết nhưng danh vọng vẫn còn tồn tại. Hồng liên dùng danh nghĩa của Lý Vân Tranh, hắc liên dùng danh nghĩa của Hắc Tháp, bạch liên dùng danh nghĩa Bạch Tháp. Hoàng liên dùng danh nghĩa của Hồng Giáo, tử liên dùng danh nghĩa của vương thất triều đình.

Chỉ có kim liên dùng danh nghĩa của Ma Thiên các.

Trong Thái Hư có rất nhiều người biết Ma Thiên Các thuộc về Ma Thần, thế nên không có mấy người dám đến ở kim liên giới, bọn hắn không muốn hành sự dưới sự giám sát của Ma Thần.

Việc này truyền đến tai Minh Tâm, hắn lập tức triệu kiến Thất Sinh tới.

. . .

Trong Thánh Điện.

Tư Vô Nhai đi vào đại điện, nhìn Minh Tâm Đại Đế cao cao tại thượng ngồi trên vương toạ, chắp tay hành lễ: “Không biết Đại Đế bệ hạ gọi ta đến có việc gì?”

Minh Tâm Đại Đế có vẻ rất bình tĩnh, Quan Cửu và Ôn Như Khanh đứng hai bên, trong mắt có vẻ không vui.

“Kế hoạch người phát ngôn là do ngươi làm ra?” Minh Tâm Đại Đế hỏi.

Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đây là hành động bất đắc dĩ, mong Đại Đế bệ hạ thứ lỗi. Chỉ có như thế mới có thể giúp Thái Hư và cửu liên đình chiến.”

Minh Tâm Đại Đế lộ vẻ tán thưởng, đứng lên nói: “Bản đế vẫn luôn đau đầu việc này, trời sập là điều tất nhiên, nhưng bản đế vẫn luôn không tìm được cách xử lý. Bản đế luôn luôn nhân từ, không muốn cửu liên phải đổ máu quá nhiều, ngươi có thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu này thật là đáng quý. Ngươi muốn ban thưởng gì, bản đế sẽ tận lực thoả mãn ngươi.”

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Thất Sinh không dám tham công, đây là bổn phận của ta.”

Minh Tâm Đại Đế cười nói: “Đã là chuyện bổn phận, vậy vì sao ngươi không thương lượng trước với bản đế?”

Lời này quay xe hơi nhanh, Tư Vô Nhai ngơ ngác một chút mới đáp: “Phương pháp đình chiến có lợi cho đôi bên, Đại Đế lại cho ta quyền chủ sự nên…”

Vù!

Ôn Như Khanh đột nhiên vọt tới trước mặt Tư Vô Nhai, đánh ra một chưởng.

Ầm! Chưởng ấn đánh trúng bả vai Tư Vô Nhai, hắn vốn có thể né tránh nhưng vẫn đứng yên, cứng rắn chịu đựng một chưởng này, sắc mặt trắng bệch nói: “Đây là vì sao?”

Ôn Như Khanh trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan, dám bán mạng cho Ma Thần ngay bên dưới mí mắt Đại Đế.”

Tư Vô Nhai đáp với vẻ không mấy bất ngờ: “Thì ra Đại Đế bệ hạ biết tất cả mọi chuyện.”

Minh Tâm Đại Đế đi xuống bậc thang, tới trước mặt Tư Vô Nhai nói: “Tư Vô Nhai, ngươi còn rất trẻ, ở trước mặt bản đế đừng dùng đám mánh khoé kia làm gì. Rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ.”

Tư Vô Nhai giữ yên lặng. Đối phương biết thân phận của hắn.

Minh Tâm Đại Đế lạnh nhạt nói: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời. Ma Thần lưu lại mười bộ kinh điển vừa hay lại phù hợp với tên của các ngươi, ngươi cảm thấy việc này là trùng hợp hay do người cố ý làm ra?”

Tư Vô Nhai chắp tay đáp: “Thất Sinh không rõ Đại Đế bệ hạ đang nói gì.”

Minh Tâm than nhỏ một tiếng: “Ngươi rất thông minh, hẳn nên biết nói gì cho có ý nghĩa.”

Tư Vô Nhai lặng yên không đáp.

“Từ lần đầu gặp ngươi, bản đế đã biết rõ… Ma Thần sẽ trở về.”

Tư Vô Nhai nhìn Minh Tâm Đại Đế. Nếu đã biết thì vì sao không ngăn cản? Nhưng hắn không hỏi ra miệng.

Minh Tâm tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thản nhiên nói: “Bản đế có rất nhiều cơ hội huỷ diệt Ma Thiên Các, tựa như nghiền chết một con kiến. Sở dĩ bản đế không động thủ là vì bản đế có đủ năng lực để điều khiển được chúng sinh, kể cả Ma Thần.”

Tư Vô Nhai rốt cuộc mở miệng: “Vậy vì sao ngài không động thủ?”

Nghe vậy, Ôn Như Khanh nhanh như thiểm điện đánh về phía Tư Vô Nhai: “Ngươi thừa nhận rồi?!”

Chưởng ấn cực kỳ lăng lệ. Tư Vô Nhai cũng không đứng yên chờ chết, ra tay đối chưởng.

Phanh phanh phanh!

Tuy có được truyền thừa của Hỏa thần nhưng đối mặt với Chí Tôn bậc này, Tư Vô Nhai cũng không có bao nhiêu phần thắng. Thân hình hắn lùi ra tới cửa đại điện, hai tay tê dại. “Thế thì sao?”

Ôn Như Khanh hừ lạnh một tiếng, còn định đánh tiếp nhưng Minh Tâm Đại Đế đã lên tiếng: “Tránh ra.”

“Vâng.”

Minh Tâm Đại Đế nhìn Tư Vô Nhai, nói: “Theo ngươi thì giữa bản đế và Ma Thần, ai mạnh hơn ai?”

“Việc này…”

“Bản đế biết các ngươi đều là đệ tử của hắn. Ngươi cứ việc nói ra, bản đế hứa sẽ không ai dám đụng đến ngươi.”

Câu hỏi này rất là đau não, tựa như câu “mẹ và vợ rơi xuống nước, nên cứu ai trước”, dù đáp là ai cũng không thoả đáng.

Trầm tư hồi lâu, Tư Vô Nhai cười đáp: “Nói thật lòng, ta cũng không biết.”

“Cái gì?”

“Ta chưa bao giờ thấy ngài xuất thủ, đương nhiên không rõ tu vi ngài thế nào.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.

Ôn Như Khanh không cho là đúng: “Ngươi chỉ giỏi nói nhảm. Đại Đế bệ hạ có thể làm thiên hạ thái bình, khiến thập điện thần phục, hung thú Vô Tận Hải không dám xâm chiếm, để nhân loại được yên tâm sinh sống, áo cơm không lo. Không có đủ thực lực thì sao có thể làm được việc này?”

Tư Vô Nhai đáp: “Có gì khó, ta có một người học sinh, hắn cũng có thể làm được điều này. Tài trị quốc và tu hành là hai chuyện khác nhau.”

“Nhưng vẫn phải có đủ vũ lực mới có thể trị quốc, chẳng lẽ ngươi định lấy lý phục người?” Ôn Như Khanh nói.
Chương 2135 Thủ đoạn của Minh Tâm Đại Đế

“Đồng ý.” Tư Vô Nhai vẫn mỉm cười nói, “Cho nên học sinh của ta mới bồi dưỡng một nhóm cường giả dưới trướng mình.”

Ôn Như Khanh biết Tư Vô Nhai là người giỏi ăn nói, hắn đang cố ý né tránh câu hỏi của Đại Đế.

Lúc này Minh Tâm Đại Đế đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi muốn biết thủ đoạn của bản đế không?”

Tư Vô Nhai không đáp, muốn hay không muốn cũng chẳng quan trọng. Việc Minh Tâm Đại Đế muốn làm hắn không quản được.

Minh Tâm nhẹ nhàng nâng tay lên, phong cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.

Tư Vô Nhai cũng là người mới trở thành Chí Tôn, có được truyền thừa của Hỏa thần. Hắn có thể cảm giác được Minh Tâm Đại Đế vừa sử dụng đại quy tắc không gian có thể na di được một nhóm người.

Lúc này bọn hắn đã xuất hiện ở Nam Điện. Đối diện có mười tên Thánh Điện Sĩ đang bay lướt tới, khom người hành lễ: “Bái kiến Đại Đế bệ hạ.”

Minh Tâm nói: “Bản đế muốn các ngươi đến Ma Thiên Các một chuyến, thể hiện năng lực cho thế nhân biết.”

Đám Thánh Điện Sĩ vừa nghe nói phải tới Ma Thiên Các, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn hắn đều biết nơi đó là địa bàn của Ma Thần, Minh Tâm Đại Đế rốt cuộc đã muốn ra tay với Ma Thiên Các rồi sao?

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Bọn hắn đồng thanh đáp.

“Ngươi cảm thấy tu vi bọn hắn thế nào?” Minh Tâm Đại Đế bỗng nhiên quay đầu hỏi Tư Vô Nhai.

“Đương nhiên là rồng trong loài người.”

“Còn kém Chí Tôn xa lắm.” Minh Tâm Đại Đế lắc đầu nói. “Muốn làm Ma Thần hài lòng, chỉ là đạo thánh thì có ý nghĩa gì.”

Nói xong hắn vung tay lên, một đạo kim quang bay ra lơ lửng trên đầu đám Thánh Điện Sĩ.

Cán Cân Công Chính xuất hiện giữa đại địa, Tư Vô Nhai đột nhiên cảm thấy nguyên khí trong cơ thể bị một loại quy tắc vô hình trói buộc.

Két ——

Cán Cân Công Chính phát ra tiếng vang, xoay tròn 360 độ. Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy hấp thu nguyên khí trong thiên địa.

Mười tên Thánh Điện Sĩ ngẩng đầu nhìn lên trời vẻ chờ mong.

Minh Tâm Đại Đế trầm giọng nói: “Bản đế ban thưởng cho các ngươi tu vi Đại Đế!”

Ôn Như Khanh và Quan Cửu lộ vẻ kinh hãi, quả nhiên Minh Tâm Đại Đế muốn thi triển cân bằng chi thuật.

Từ trong vòng xoáy bắn ra mười đạo quang trụ, quang trụ mang theo lực lượng bàng bạc rót vào thân thể mười tên Thánh Điện Sĩ.

Đây là lần đầu tiên Tư Vô Nhai được tận mắt chứng kiến cách sử dụng Cán Cân Công Chính, trong lòng hắn không khỏi nảy ra một suy nghĩ: Cán Cân Công Chính thật sự có thể cân bằng vạn vật trong thế gian?

Ầm ầm! Trên bầu trời truyền ra tiếng sấm. Quá trình truyền lực lượng kéo dài khoảng nửa canh giờ, sau đó Minh Tâm Đại Đế hô lên một tiếng: “Thu.”

Két.

Cán cân thu hồi, mười đạo quang trụ biến mất không thấy đâu nữa, trên thân mười tên Thánh Điện Sĩ toả ra quang hoa bàng bạc, khí tức đã hoàn toàn thay đổi.

Tư Vô Nhai khó lòng tin nổi nhìn về phía mười tên Thánh Điện Sĩ, tuy không dám chắc khí tức bọn hắn đã tăng vọt thành Đại Đế nhưng ít nhất cũng là tu vi Chí Tôn.

Năng lực này thật sự là… quá khủng bố rồi!

Nếu mười tên Thánh Điện Sĩ đều có năng lực như Minh Tâm Đại Đế, vậy chẳng phải chiến lực của Minh Tâm là cường đại nhất thế gian này rồi sao?

Cho dù là Ôn Như Khanh và Quan Cửu đã đi theo Minh Tâm Đại Đế thật lâu cũng chỉ mới nhìn thấy cảnh này có hai lần. Lần nào cũng rung động nhân tâm như thế.

Minh Tâm Đại Đế nhìn Tư Vô Nhai. “Sao hả?”

“Ngài muốn nghe lời nói thật hay lời nói giả?”

“Đều nói cả đi.” Minh Tâm Đại Đế không hề vội vã chút nào.

“Lời nói dối là, thủ đoạn của Đại Đế bệ hạ đúng là thông thiên, có cán cân này, ngài chính là thiên hạ vô địch.”

Minh Tâm Đại Đế cười nhạt.

Tư Vô Nhai nói tiếp: “Lời nói thật là, cán cân có thể phát huy ra tác dụng kỳ diệu như vậy, hẳn là phải đánh đổi một số thứ quan trọng không kém?”

Minh Tâm Đại Đế giữ im lặng.

“Hơn nữa điều này còn có hạn chế về mặt thời gian, nếu không Đại Đế đã chẳng cần khổ tâm bồi dưỡng Chí Tôn làm gì, trực tiếp truyền lực lượng để tạo ra một đống nhân tài là được.”

Ôn Như Khanh và Quan Cửu nhìn về phía Tư Vô Nhai, cảm thấy rất có đạo lý.

Nếu thời gian sử dụng là vô hạn vậy còn cần hai đại Chí Tôn như bọn hắn làm gì? Trực tiếp tạo ra hai Chí Tôn là được rồi. Cũng cần thập điện để làm gì nữa?

Minh Tâm Đại Đế gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh, đáng tiếc trên đời này người dù thông minh đến đâu cũng có lúc sai sót.”

“Xin lắng tai nghe.” Tư Vô Nhai khiêm tốn nói.

“Ngươi tự mình lĩnh ngộ đi.” Nói xong Minh Tâm Đại Đế xoay người hạ lệnh: “Đến Ma Thiên Các đi, không cho phép các ngươi động võ.”

“Vâng.”

Mười tên Thánh Điện Sĩ rất nghi hoặc, nếu đã không cho phép động võ thì còn đề thăng tu vi bọn hắn lên Đại Đế làm gì?

Nhưng Minh Tâm đã nói thế, bọn hắn đương nhiên không dám cãi lời, bèn cấp tốc rời khỏi nam điện đi tới kim liên giới.

Chờ bọn hắn rời đi, Minh Tâm đột nhiên nói: “Việc lĩnh ngộ đại đạo tiến hành đến đâu rồi?”

“Vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng sắp rồi. Hiện tại ta vẫn đang chờ tin tức bên phía Thượng Chương Đại Đế.” Tư Vô Nhai đáp.

“Tốt.” Minh Tâm gật đầu, sau đó lại nói ra lời kinh người. “Muốn ẩn nấp dưới mí mắt bản đế không phải là chuyện dễ dàng. Thợ săn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.”

Tư Vô Nhai nghe vậy, khẽ giật mình.

Chuyện này nhất định phải truyền cho Ma Thiên Các, bảo mọi người cẩn thận. Mười cao thủ Thánh Điện Sĩ kéo tới kim liên, e là sẽ xảy ra chuyện lớn!

. . .

Cùng lúc đó, trong Đông Các.

Lục Châu cảm giác được lam pháp thân đang tiến vào thời kỳ bình ổn. Dựa theo kế hoạch trước đó, hẳn là cần một tháng tới nửa năm mới hoàn thành quá trình khai ba Mệnh Cách cuối cùng.

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên nhìn thấy liên toạ xoay tròn với tốc độ rất nhanh.

Lục Châu nghi hoặc mở giao diện Hệ thống ra xem:

- 100 ngày.

- 200 ngày.

- 300 ngày.

Thọ mệnh càng lúc càng giảm mạnh.

“Cái gì thế này?” Điều này nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.

Hai ngày tiếp theo, Lục Châu phát hiện tốc độ hấp thu thọ mệnh liên tục tăng cao, ba Mệnh Cách cuối cùng tiêu hao quá nhiều thọ mệnh khiến Lục Châu cảm thấy không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK