Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1971 Tứ đại Chí Tôn
Chương 1972 Coi ta như đại ca trong nhà

Không có hoa lệ chiến đấu, cũng không có cảnh đánh nhau kinh khiếp quỷ thần. Chỉ có một đạo quang hoa trùng thiên chiếu rọi toàn bộ Chiên Mông.

Trên không trung, Thất Sinh tràn ngập cảm khái nhìn về phía Chiên Mông đại điện. Xung quanh vạn dặm, các tu hành giả cũng ngẩng đầu quan sát thần tích.

Thất Sinh hờ hững nói: “Gieo gió gặt bão.”

Bên cạnh hắn xuất hiện một tu hành giả, khom người nói: “Ngài không sợ Ô tổ đột nhiên ra tay với mình sao?”

“Hắn không giết được ta.” Thất Sinh đáp.

“Ồ…”

Một khắc đồng hồ trôi qua, quang trụ tiêu tán.

Một đời Đại Vu Thần Chiên Mông cứ thế vẫn lạc, vô thanh vô tức.

. . .

Nửa ngày sau, tại Huyền Dặc.

Trong Huyền Giáp điện, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không ngừng chào hỏi đám người Ma Thiên Các, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Huyền Dặc đế quân nhìn đám người, thở dài nói: “Không ngờ số mệnh của nha đầu này lại khúc chiết như vậy. Cũng may nàng được Lục các chủ thu lưu, nếu không…”

Lục Châu nói: “Đó là thiên ý.”

Huyền Dặc đế quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao không giết tên Ô Hành kia?”

“Có một số việc không cần lão phu phải tự mình ra tay. Nếu Thượng Chương còn chút lương tâm, hắn tự biết nên làm như thế nào.”

“Đúng vậy.” Huyền Dặc đế quân bỗng lo lắng nói, “Nếu Thánh Điện thiên vị Chiên Mông thì Lục các chủ định làm thế nào?”

“Lão phu trước nay chưa từng để Chiên Mông vào mắt. Trăm ngàn năm trước là thế, trăm ngàn năm sau cũng vẫn vậy.” Lục Châu thản nhiên nói.

Nay Chiên Mông chỉ có Ô tổ có thể là đối thủ của hắn, người khác không có ý nghĩa gì.

Đúng lúc này, một tu hành giả nhanh chân đi tới, khom người nói: “Đế quân, xảy ra chuyện lớn!”

“Nói đi.”

“Đại Vu Thần Ô tổ… quy thiên rồi.”

“Cái gì?!” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói.

“Ô tổ đã chết.” Tu hành giả kia nói thẳng.

“Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Khoảng ba canh giờ trước.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói cho rõ ràng.”

Tu hành giả khom người bẩm báo: “Nghe nói là Thánh Điện giáng tội, Ô tổ sát nghiệp quá nặng, tàn sát vô số sinh linh, sắp đặt sự kiện đại tử vong ở đông bộ liệt cốc, còn nhúng tay vào kế hoạch thanh trừ ở cửu liên… hắn mưu toan sử dụng phương pháp nghịch thiên để đánh phá ràng buộc. Thánh Điện đã tuyên bố tin tức, Ô tổ cũng như Ma Thần, đều phải bị tru diệt!”

“. . .”

Huyền Dặc đế quân đang kinh ngạc lắng nghe, vừa nghe được câu cuối cùng lập tức xấu hổ mắng: “Nói hươu nói vượn, Ô tổ là Ô tổ, sao có thể đánh đồng với Ma Thần!”

Tu hành giả kia ngây ngốc không hiểu ra sao.

Lục Châu kỳ quái nói: “Thánh Điện sao lại đột nhiên làm khó Ô tổ?”

“Việc này thuộc hạ không biết. Nghe nói Thánh Điện phái tới rất nhiều nhân thủ khống chế toàn bộ Chiên Mông. Đầu của Ô tổ bị treo ở chỗ cao nhất ngoài đại điện Chiên Mông để răn đe.”

Huyền Dặc đế quân thở dài: “Thánh Điện muốn bắt người đúng là đơn giản. Chỉ là vì sao lúc trước không động thủ, bây giờ mới ra tay?”

“Ai đánh giết Ô tổ?” Lục Châu hỏi.

“Nghe nói là tứ đại Chí Tôn Thánh Điện đồng thời xuất động… nhưng không ai tận mắt nhìn thấy.”

“Chậc.” Huyền Dặc đế quân tán thán nói, “Ô tổ chẳng qua chỉ là đại đế quân, vậy mà có thể khiến bốn vị Chí Tôn đồng thời xuất thủ, đúng là khó lường.”

Lục Châu nói: “Dù sao hắn cũng là Vu Thần, nắm giữ rất nhiều thủ đoạn thần bí khó lường.”

“Nói rất đúng. Chết là tốt, xem như cho nha đầu Hải Loa chút công đạo. Đúng là thiên địa luân hồi, báo ứng đúng người đúng tội.”

Huyền Dặc đế quân vừa dứt lời, Lê Xuân đạo thánh đã bay vào điện bẩm báo:

“Khởi bẩm đế quân, Thượng Chương truyền đến tin tức Thượng Chương Đại Đế đã xuất phát, không tới một tháng nữa sẽ đến Huyền Dặc.”

Huyền Dặc đế quân cau mày: “Nói với bọn hắn đừng phí sức lực, chúng ta không tiếp đãi, đến cũng bằng thừa.”

“Không cho Thượng Chương Đại Đế vào e là không tốt lắm?” Lê Xuân dè dặt nói.

“Hắn còn có mặt mũi đến đây? Cứ mặc kệ hắn bay tới đây đi… Ai dám mở ra thông đạo, bản đế quân nhất định không tha.”

“Vâng.”

Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Ta làm thế, Lục các chủ có hài lòng không?”

Lục Châu gật đầu, khẽ phất tay với Hải Loa.

Hải Loa đi tới, khom người nói: “Sư phụ.”

“Ngươi không hối hận?” Lục Châu hỏi.

Hải Loa kiên định đáp: “Chưa từng hối hận.”

Một trăm năm qua, không ai biết nàng đã nghĩ gì khi đối mặt với phụ mẫu ruột thịt.

Lục Châu khẽ gật đầu: “Vi sư tôn trọng quyết định của ngươi.”

“Tạ sư phụ.”

Nếu hỏi trên đời này Hải Loa còn có thể tin tưởng được ai, vậy chỉ có thể là sư phụ.

Huyền Dặc đế quân đánh giá Hải Loa rồi nhìn Tiểu Diên Nhi đứng giữa đám người Ma Thiên Các, nghi hoặc nói:

“Lục các chủ, hai vị cô nương tài năng ngút trời, nếu Hải Loa đã rời khỏi Thượng Chương vậy có thể lưu lại Huyền Dặc điện, ta sẵn sàng giao vị trí điện thủ cho nàng.”

Lục Châu lắc đầu: “Vậy không được.”

“Tại sao thế?”

“Điện thủ chi tranh đã có quy củ từ thời kỳ thượng cổ, bọn hắn phải tranh để giành được suất tiến vào Thiên Khải Chi Trụ cảm ngộ thiên địa chi lực. Nếu đều ở lại Huyền Dặc điện thì Thánh Điện sẽ không đồng ý.”

Lục Châu chán ghét Chiên Mông, không có nghĩa là chán ghét Thiên Khải Chi Trụ đối ứng bên dưới Chiên Mông.

Huyền Dặc đế quân gật đầu. “Vậy thì chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền.”

Hắn thầm tưởng tượng, Thánh Điện muốn tân điện thủ sinh ra nhưng lại không biết những người này đều là đệ tử của lão sư. Chờ bọn hắn đều thành Chí Tôn, lão sư sẽ trở lại đỉnh phong.

Diệu!

Huyền Dặc đế quân đi tới bên cạnh Hải Loa, nhẹ giọng nói: “Hải Loa cô nương, sau này Huyền Dặc chính là nhà của ngươi. Có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu không chê thì có thể xem bản đế quân như đại ca trong nhà là được.”

Đám người kinh ngạc nhìn Huyền Dặc đế quân. Hải Loa liếc nhìn sư phụ, dè dặt nói: “Đế quân, việc này… có phải không tốt lắm không?”

“Có cái gì mà không tốt, ngươi không muốn cũng không sao. Bản đế quân chỉ muốn bày tỏ tâm ý thôi.” Huyền Dặc đế quân cười nói.

“Đa tạ đế quân.” Hải Loa nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng thật sự gọi hắn là đại ca thì chẳng phải loạn hết bối phận hay sao?

Trong khi Huyền Dặc đế quân lại coi Lục Châu là lão sư, thế nên bối phận của hắn cũng ngang hàng với các đồ đệ.

“Thời gian không sớm, mọi người nghỉ ngơi đi.” Lục Châu nói.

“Vâng.”
Chương 1973 Đạo đồng kỳ quái

Ban đêm, Lục Châu tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.

Việc tu hành trước mắt cũng khá thuận lợi, chỉ là thiếu thốn Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm.

Pháp thân kim liên đã là ba mươi hai Mệnh Cách, chỉ còn thiếu bốn viên. Lam pháp thân mới bảy Mệnh Cách, còn thiếu rất nhiều. Nay hắn đã đến Thái Hư, sao có thể bỏ lỡ cơ hội đề thăng tu vi.

. . .

Năm ngày sau.

Một toà phi liễn lơ lửng trên bầu trời phía nam Huyền Dặc điện.

“Mời chuyển lời cho Huyền Dặc đế quân, bản đế đến Huyền Dặc làm khách, mong hắn nể mặt một lần.”

Tu hành giả kia ngẩng đầu nói: “Đế quân đã dặn nếu Thượng Chương Đại Đế giá lâm thì thứ cho Huyền Dặc không thể tiếp đãi, mong Đại Đế bệ hạ bớt giận.”

Thượng Chương Đại Đế hạ thấp tư thái nói: “Xin thông báo cho Huyền Dặc đế quân lần nữa, nếu không được gặp mặt, bản đế ăn không ngon ngủ không yên.”

Tu hành giả kia đành thở dài đáp: “Đại Đế bệ hạ chờ cho một lát.”

Không bao lâu sau, tu hành giả phụ trách tiếp đãi khách nhân đã trở về Huyền Dặc điện cầu kiến Huyền Dặc đế quân.

Huyền Dặc đế quân cười ha hả nói: “Lão tặc Thượng Chương này rõ ràng là muốn gặp người khác chứ có phải bản đế quân đâu. Bình thường mắt hắn cao hơn đầu, có khi nào thèm để ý tới bản đế quân. Nói với hắn: không gặp!”

“Vâng.”

Tu hành giả kia lĩnh mệnh rời đi.

Lê Xuân đạo thánh đứng bên cạnh nói: “Đây đã là lần thứ ba rồi? Đại Đế cũng thật là chấp nhất.”

“Bản đế quân không ngờ hắn lại mượn thông đạo của điện khác để chạy tới Huyền Dặc trong vòng năm ngày. Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như thế, dùng năm ngày để đổi lấy mấy trăm năm cơ cực của nữ nhi? Nghĩ thật hay!” Huyền Dặc đế quân hầm hừ nói.

“Đế quân, ta không hiểu…” Lê Xuân nghi hoặc nói.

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Lúc này, tu hành giả kia sau khi truyền lời cho Thượng Chương Đại Đế lại quay về Huyền Dặc điện. “Khởi bẩm đế quân, Thượng Chương Đại Đế đã rời đi.”

Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng: “Mới ba lần đã đi, thôi cũng tốt.”

Lê Xuân nghi hoặc nói: “Thượng Chương Đại Đế không phải người dễ dàng từ bỏ, sao lại rời đi sớm như thế?”

Tu hành giả đáp: “Thuộc hạ không biết, Thượng Chương Đại Đế đi rất kiên quyết.”

“Mặc kệ hắn.” Huyền Dặc đế quân xua tay.

“Đế quân, ngài không sợ Thượng Chương Đại Đế ghi hận trong lòng?” Lê Xuân hỏi.

“Nếu hắn là người lòng dạ hẹp hòi như thế thì đã không đến Huyền Dặc.” Huyền Dặc đế quân nở nụ cười thần bí khó lường.

. . .

Huyền Giáp điện, trong đạo trường phía đông.

Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đang đấm vai cho sư phụ, hai nàng không ngừng kể lại cuộc sống trăm năm ở Thượng Chương.

Lục Châu liên tục gật đầu: “Xem ra Thượng Chương đối với các ngươi không tệ.”

Tiểu Diên Nhi nói: “Đúng là không tệ, nhưng mà… đồ nhi vừa nghĩ tới hắn đối xử với Hải Loa như vậy là cảm thấy tức giận.”

Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. “Ngươi có hận hắn không?”

Hải Loa lắc đầu. Nàng không hận, cũng không hận nổi.

Lục Châu hỏi dò: “Cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng là người đáng thương, bị tiểu nhân che mắt.”

Không đợi Hải Loa trả lời, Tiểu Diên Nhi đã hừ một tiếng nói: “Cho dù bị người che mắt thì sao có thể vứt bỏ đứa con mình rứt ruột đẻ ra chứ? Nhất định không phải là người tốt!”

Lục Châu khẽ gật đầu. Đây đúng là sai lầm khó có thể tha thứ. Thượng Chương muốn được nha đầu thông cảm… e là khó hơn lên trời.

Lúc này, một tên đạo đồng bưng khay trà chậm rãi đi vào đạo trường.

Lục Châu nhìn ấm trà, chợt hỏi: “Gì thế?”

“Bẩm Cơ lão tiên sinh, đây là trà thượng đẳng do đế quân chuẩn bị cho ngài.” Đạo đồng đáp.

“Cơ lão tiên sinh?” Lục Châu nhíu mày.

Đạo đồng giải thích: “Vãn bối vẫn luôn ngưỡng mộ lão tiên sinh, thường xuyên nghe đế quân nhắc tới ngài.”

Lục Châu bưng chung trà lên, nhấp một hớp nhỏ rồi nói: “Tay nghề pha trà của đế quân phải đề cao thêm mới được.”

Đạo đồng lộ vẻ xấu hổ, gật đầu nói: “Vâng.”

Tiểu Diên Nhi phất tay: “Ngươi có thể đi rồi.”

Đạo đồng vội vàng khom người nói: “Đế quân bảo thuộc hạ lưu lại đây hầu hạ các vị.”

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc: “Sư phụ, làm sao người chinh phục được Huyền Dặc đế quân thế? Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng quân trộm cướp, chúng ta phải đề phòng hắn nha.”

Lục Châu cười ha hả nói: “Huyền Dặc đế quân thì các ngươi cứ yên tâm, vấn đề là ở chỗ Thượng Chương kia…”

Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Người đừng nhắc tới hắn, đồ nhi đúng là bị mù mới coi trọng hắn, không ngờ lại là người lang tâm cẩu phế!”

Rào ——

Tiểu Diên Nhi a lên một tiếng: “Ngươi châm trà kiểu gì thế… đúng là tay chân vụng về.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo đồng thu hồi ấm trà.

Tiểu Diên Nhi liếc mắt nhìn đạo đồng, thấy hắn vụng về đứng đó, trong bụng nàng còn đang tức giận bèn khiển trách:

“Xoay người sang chỗ khác, cung kính một chút. Ngươi chẳng biết tôn trọng sư phụ ta một chút nào!”

“Vâng vâng vâng…” Đạo đồng khom người, thái độ trở nên kính cẩn hơn rất nhiều.

Hắn pha trà, châm trà, động tác vẫn cứng nhắc như thế.

Lục Châu nói tiếp: “Cách làm của Thượng Chương Đại Đế đương nhiên đáng trách, nhưng các ngươi cũng đừng để thù hận che mờ hai mắt.”

Tiểu Diên Nhi nói: “Cừu hận thì không đến mức đó, chỉ là bình thường thấy hắn rất hoà ái, không ngờ… Sư phụ nói đúng, nhân tâm khó dò.”

Hải Loa cũng lên tiếng: “Đồ nhi đã nghĩ thông suốt từ lâu. Một trăm năm qua không có lúc nào là đồ nhi không nghĩ tới việc này. Nếu thật sự hận hắn thì đồ nhi đã không ở lại Thượng Chương.”

Lục Châu khẽ gật đầu. “Lần đầu gặp ngươi, tuổi ngươi còn nhỏ, quần áo tả tơi, đến một đôi giày cũng không cỏ. Ngươi có thể sinh tồn trong thế giới tàn khốc này cho đến khi gặp vi sư cũng xem như là chuyện may mắn.”

Hải Loa quỳ xuống đất, kính cẩn dập đầu: “Nếu không có sư phụ, đồ nhi đã chết từ lâu.”

Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Ta còn nghe nói sư muội bị người cột vào dàn hoả thiêu, suýt chút nữa đã bị thiêu chết, cũng may sư phụ đến kịp thời.”

Khụ khụ…

Đạo đồng đứng bên cạnh không nhịn được ho khan hai tiếng.

Tiểu Diên Nhi quay đầu lườm hắn rồi chỉ tay vào một góc tường: “Ngươi có thể đi qua bên kia đứng không? Sao cứ đứng trước mặt sư phụ ta thế? Muốn làm cột nhà à?”
Chương 1974 Vạch trần

“Á… vâng vâng.” Đạo đồng cung kính lui sang một bên.

Tiểu Diên Nhi tiếp tục tâm tình: “Sư phụ, người không biết đó thôi… Tuy ở Thượng Chương nhưng ngày nào đồ nhi cũng nhớ tới người.”

Lục Châu liếc nàng một cái. “Nha đầu nhà ngươi từ bao giờ học vỗ mông ngựa?”

“Oan uổng nha, đồ nhi nói thật mà. Mỗi ngày đều phải đối mặt với Thượng Chương bại hoại còn phải ra vẻ ngoan ngoãn nhu thuận, thật là khổ cực!”

Khụ khụ…

Đạo đồng lại ho khan mấy lần.

Tiểu Diên Nhi đang nhõng nhẽo với sư phụ lại có người cắt ngang, nàng bực tức chỉ tay ra ngoài cửa:

“Thật là đáng ghét, ra ngoài đi!”

Đạo đồng ấp úng, không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Hắn cực kỳ không tình nguyện rời khỏi đạo trường, đứng bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào trong.

Tiểu Diên Nhi trừng mắt, tiện tay vung lên.

Ầm! Cửa đạo trường đóng lại.

Lúc này nàng mới quay đầu nói: “Sư phụ, chúng ta nên đề phòng Huyền Dặc đế quân một chút. Tên đạo đồng này ngoài mặt nhìn trung thực chất phác nhưng có khi lại là người Huyền Dặc đế quân phái tới để giám thị chúng ta. Bưng trà rót nước cũng không biết, vừa nhìn đã biết mới vào nghề, thật là đáng nghi.”

Hả?

Lục Châu không kinh ngạc vì hành vi quái dị của đạo đồng, mà mừng rỡ vì Tiểu Diên Nhi đã có năng lực quan sát và trải sự đời hơn rất nhiều.

Nha đầu đã lớn rồi.

Nhìn thoáng ra ngoài cửa, Lục Châu khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: “Đừng có vô lễ.”

“Đồ nhi biết rồi.”

“Các ngươi ở Thượng Chương một trăm năm, tu vi có chậm tiến bộ không?” Lục Châu hỏi.

Tiểu Diên Nhi kiêu ngạo đáp: “Một chút cũng không chậm. Đồ nhi đã là đạo thánh từ lâu, nếu không phải vì lão đầu Thượng Chương cứ hai ba ngày lại chạy tới đạo trường chơi thì đồ nhi đã sớm là đại đạo thánh.”

“. . .”

Hải Loa nói: “Đồ nhi không thể nào so sánh với cửu sư tỷ. Hiện tại cũng là đạo thánh.”

Lục Châu gật đầu hài lòng: “Đạo thánh là tốt rồi.”

Lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa rồi vung tay áo, một đạo gợn sóng cách âm xuất hiện. Hai nha đầu nhìn sư phụ với vẻ khó hiểu.

Lục Châu hỏi: “Các ngươi có liên hệ với đồng môn khác không?”

Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi không muốn giấu diếm người.”

“Nói đi.”

“Chúng đồ nhi đang tiến hành một đại kế hoạch.”

“Đại kế hoạch?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hai nàng.

Tiểu Diên Nhi nói tiếp: “Tam sư huynh và tứ sư huynh từng tới Thượng Chương, nói là nếu gặp được sư phụ thì đừng nhận nhau… Sư huynh không nói rõ lý do cho chúng ta biết.”

“Kế hoạch của lão tứ?”

Ngay sau đó, Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt, hạ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi có một phát hiện kinh người. Thất Sinh của Đồ Duy điện… rất có khả năng chính là thất sư huynh!”

Lục Châu khẽ nhíu mày. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe tới Thất Sinh.

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các và Minh Thế Nhân cũng từng nói như thế. Đủ các loại dấu hiệu cho thấy người này rất có thể là Tư Vô Nhai…

Vấn đề là hắn đã tự tay kiểm tra thi thể lão thất, sau đó Vu Chính Hải đã thả Tư Vô Nhai vào đại hải, sao có thể phục sinh được?

Rõ ràng lực lượng của Phục Sinh Hoạ Quyển không có tác dụng, điều này đã được nữ nhi của Khâm Nguyên nghiệm chứng. Hơn nữa cho dù Tư Vô Nhai không chết, bản thân hắn đã chìm vào đáy biển Vô Tận Hải, sao có thể thoát ra được?

Tiểu Diên Nhi thần bí nói: “Đồ nhi cảm giác phong cách hành sự của hắn cực kỳ giống thất sư huynh!”

“Thật sao?”

“Sư phụ, hắn bảo chúng đồ nhi tranh đoạt chức vị điện thủ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu nói, “Thái Hư có không ít đạo thánh, mọi người đều đang tranh nhau chức vị này.”

Lục Châu hỏi: “Tình hình của những người khác thế nào?”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh si mê tu luyện, hẳn là không có việc gì. Tam sư huynh và tứ sư huynh ở Viêm Thuỷ Vực, đồ nhi không đến thăm được. Ngũ sư tỷ và lục sư tỷ lại càng không thấy bóng dáng. Chỉ có bát sư huynh là hay ngẫu nhiên xuất hiện… Hiện tại bát sư huynh là tiểu đội trưởng của Thánh Điện Sĩ, suốt ngày chạy nhong nhong khắp nơi, chẳng biết đang làm gì.”

Kết hợp với lời lão tứ nói lúc trước, chẳng lẽ lão bát đã trở thành chó săn cho Thánh Điện thật rồi?

Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi không sao là tốt rồi, vi sư sẽ tìm cơ hội gặp người tên Thất Sinh kia một lần.”

“Vâng.”

“Hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu phất tay.

Hai nàng lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi cáo lui.”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời rời khỏi đạo trường. Vừa mở cửa ra ——

Soạt.

Đạo đồng đứng ở bên ngoài suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, toàn thân lảo đảo.

Tiểu Diên Nhi cau mày nói: “Tay chân vụng về!”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo đồng rối rít nói lời tạ lỗi, nhìn theo bóng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đi về phía xa.

Cho đến khi thân ảnh hai nàng biến mất, đạo đồng mới thở dài một tiếng.

Hắn vừa định rời đi, trong đạo trường bỗng truyền ra thanh âm: “Vào đi.”

Rõ ràng là đang nói chuyện với hắn.

Đạo đồng vốn không muốn đi vào đạo trường, bên trong lại lần nữa truyền ra một câu:

“Nếu đi thì vĩnh viễn cũng đừng trở lại.”

Đạo đồng thở hắt ra một tiếng, bước vào đạo trường. Nhìn Lục Châu đạm nhiên đứng đó, đạo đồng nghi hoặc hỏi:

“Lão tiên sinh gọi ta?”

Lục Châu mỉm cười thản nhiên nhìn hắn: “Đường đường là Thượng Chương Đại Đế, cần gì phải làm tới mức này?”

Đạo đồng hơi kinh ngạc, đưa tay lên sờ mặt rồi sờ quần áo… Đâu có sơ suất chỗ nào nhỉ?

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng không biết lão phu họ Cơ.”

Nghe vậy, đạo đồng vỗ đầu một cái. Sau đó hắn đứng thẳng người lên, khí tức của người ở trên cao từ từ trở về. Dung mạo vặn vẹo, hắn biến trở lại thành bộ dáng của Thượng Chương Đại Đế.

Thượng Chương chắp tay nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh đúng là có nhãn lực tốt.”

Lục Châu chỉ tay vào bồ đoàn đối diện: “Ngồi đi.”

Thượng Chương Đại Đế không khách khí, đi tới đối diện Lục Châu, ngồi xuống bồ đoàn.

Lục Châu cũng ngồi đối diện hắn. “Ngươi dùng loại phương thức này để vào Huyền Dặc, không sợ thiên hạ cười nhạo?”

Thượng Chương thở dài đáp: “Bản đế phạm sai lầm lớn như vậy, thẹn với phu nhân, thẹn với nhi nữ, so sánh với việc này thì người khác chế nhạo có là gì?”
Chương 1975 Siêu cấp bảo tiêu

“Cho nên… ngươi muốn vãn hồi?” Lục Châu hỏi.

Thượng Chương lắc đầu, nhưng sau đó vẫn còn chút hy vọng, bèn gật đầu. “Bản đế đương nhiên muốn vãn hồi, nhưng cũng không hy vọng xa vời nàng chịu tha thứ, chỉ là muốn bù đắp cho nàng.”

“Bù đắp?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt thâm thuý như muốn nói, ngươi bù đắp nổi không?

Thượng Chương cũng bị ánh mắt của Lục Châu làm cho hổ thẹn không thôi.

Lục Châu nhẹ nhàng nói: “Ngươi tin lời tiểu nhân bịa đặt, thậm chí không đi chứng thực thật giả đã từ bỏ nữ nhi của mình. Ngươi định bù đắp như thế nào?”

Thượng Chương Đại Đế trầm mặc.

Lục Châu tiếp tục nói: “Tuổi còn nhỏ Hải Loa đã phải lưu lạc ở bí ẩn chi địa… Ngươi thân là Đại Đế, hẳn là hiểu rất rõ bí ẩn chi địa hung hiểm bực nào? Nàng lưu lạc đến kim liên, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, không nhà để về, không có cơm ăn, không áo để mặc. Ngươi định bù đắp như thế nào?”

Liên tục mấy câu hỏi khiến gương mặt Thượng Chương xấu hổ đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.

“Thật uổng cho ngươi làm cha!!” Lục Châu chỉ thẳng vào mũi Thượng Chương, chỉ trích không hề lưu tình.

Thượng Chương không có chút tức giận nào, để mặc cho Lục Châu mắng mỏ.

Hắn biết rõ trên đời này không ai có tư cách mắng mình hơn Lục Châu. Nếu có thể, hắn cũng muốn bị đánh cho một trận.

Một ngày là thầy cả đời là cha, người trước mặt chính là “phụ thân” của nữ nhi hắn cho đến hiện tại. Hắn làm gì có tư cách hận người ta, còn phải cảm kích khôn cùng!

Thượng Chương Đại Đế bị Lục Châu mắng một hồi lâu, mãi cho tới khi miệng đắng lưỡi khô Lục Châu mới dừng lại.

Thượng Chương thở dài nói: “Bản đế… sai vô cùng. Đã không cách nào vãn hồi, cũng không thể bù đắp. Nếu mắng chửi có thể làm mọi người cảm thấy thoải mái hơn thì xin cứ mắng chửi đi.”

“Ngươi nghĩ nhiều.” Lục Châu nói, “Vừa rồi lão phu nói chuyện với các nàng, ngươi cũng có mặt tại chỗ. Ngươi hẳn là hiểu được Hải Loa không hận ngươi.”

Thượng Chương lắc đầu: “Bản đế lại hy vọng nàng hận, hận thật nhiều!”

“Nếu không vì nể mặt trăm năm qua ngươi đối xử tốt với hai nàng, lão phu đã đuổi ngươi đi từ lâu, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Thượng Chương tự biết hổ thẹn, bèn nói: “Về sau cho dù nàng có tha thứ cho bản đế hay không, bản đế cũng muốn bù đắp cho nàng. Lão tiên sinh… bản đế chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng lần này mong lão tiên sinh giao vật này cho nàng.”

Thượng Chương phất tay, một hộp gấm hình chữ nhật rơi xuống bàn. Trên hộp gấm đỏ rực có khắc các loại đường vân phức tạp toả quang mang nhàn nhạt.

“Đây là thứ gì?” Lục Châu hỏi.

Thượng Chương đặt tay lên hộp gấm, quang mang sáng lên, “rắc” một tiếng, nắp hộp bật ra.

Bên trong là một thanh cổ cầm.

Thượng Chương nói: “Trăm năm trước khi mới gia nhập Thượng Chương, Hải Loa có mang theo Cửu Huyền Cầm. Khi biết nàng dùng cầm làm vũ khí, bản đế đã rất ngạc nhiên vì nàng có thiên phú tinh thông âm luật giống với nữ nhi của mình. Thật không ngờ…”

“Hộp gấm này có hai tầng, phía trên là thanh cổ cầm hằng cấp tên là Thập Huyền Cầm. Trước kia vì muốn chúc mừng sinh nhật nữ nhi nên đã tìm được trong một thượng cổ di tích, vô cùng trân quý. Bản đế từng khuyên Hải Loa luyện hoá Cửu Huyền Cầm, để hai thanh cổ cầm dung hợp với nhau, có lẽ sẽ tấn thăng hư cấp nhưng nàng không chịu.”

Thượng Chương vung tay, cổ cầm xoay ngược lại, để lộ một lỗ khảm phía sau.

“Chỗ này là để đặt Cửu Huyền Cầm vào. Cửu Huyền Cầm có phẩm giai quá thấp, thể tích lại nhỏ, rất khó phát huy ra uy lực to lớn. Nếu đặt nó vào đây có thể hấp thu linh tính của Thập Huyền Cầm.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi nỡ cho?”

“Có gì mà không nỡ? Cho dù bản đế phải…” Thượng Chương dừng lại, chép miệng. “Thôi, nói những lời này cũng không có ích gì.”

“Tầng thứ hai là vật gì?”

“Trong một trăm ngàn năm qua, bản đế ngày ngày lĩnh hội và tu luyện Thiên Cơ Thạch. Tầng thứ hai chính là vật này.”

Lục Châu cau mày: “Ngươi lại có thể nắm giữ Thiên Cơ Thạch?”

Thượng Chương thành thật đáp: “Bản đế thu hoạch được Thiên Cơ Thạch từ Đại Uyên Hiến. Đây là vật thể tinh thuần nhất giữa thiên địa, uẩn dưỡng lực lượng thần bí. Trăm ngàn năm qua bản đế đều giữ Thiên Cơ Thạch bên người, nó đã có không ít linh tính.”

“Thiên Cơ Thạch nằm ở Đại Uyên Hiến?”

“Trước kia Vũ tộc và Thái Hư thành lập hiệp nghị cân bằng, cùng thủ hộ thiên địa. Vũ tộc muốn có ánh sáng nên đã hợp lực với Thái Hư phá vỡ thương khung, để thái dương chiếu rọi xuống Đại Uyên Hiến.”

“Thủ bút thật lớn.” Lục Châu khinh thường nói.

“Chính vào lúc đó, bản đế ngẫu nhiên thu hoạch được Thiên Cơ Thạch.”

Nói tới đây, Thượng Chương chắp tay nói: “Cầu lão tiên sinh giao hai món đồ này cho Hải Loa. Bản đế không mong gì hơn!”

Nếu hắn tự tay đưa cho Hải Loa, chắc chắn nàng sẽ cự tuyệt. Nhưng hai món đồ này rõ ràng có trợ lực to lớn đối với nàng.

Lục Châu suy nghĩ một lúc, thầm nhủ lão phu không phải quân tử, chẳng quan tâm đến mặt mũi làm gì, bèn nói:

“Nếu ngươi dám cho thì lão phu sẽ nhận.”

Lục Châu phất tay, hộp gấm đóng nắp lại, bay ra sau lưng mình.

Thượng Chương thở phào một hơi, lại chắp tay nói: “Trước đó bản đế có mắt mà không thấy thái sơn, mong lão tiên sinh đừng trách.”

“Tuy lão phu không mấy khoan dung độ lượng nhưng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Lục Châu khoát tay.

“Trong mắt bản đế, lão tiên sinh mạnh hơn đám người Ô tổ và tứ đại Chí Tôn gấp trăm ngàn lần.”

Không thể không nói, Đại Đế vỗ mông ngựa nghe thật thoải mái làm sao.

Lúc này Lục Châu đã có thể xác định, Thượng Chương Đại Đế chính là nữ nhi nô điển hình, nếu không hắn đã chẳng bằng mọi giá đưa bảo vật đến Huyền Dặc làm gì.

“Bản đế còn có một yêu cầu quá đáng, mong lão tiên sinh hỗ trợ…” Thượng Chương dè dặt nói.

“Nếu muốn lão phu giúp ngươi vãn hồi thì không được.” Lục Châu nói thẳng.

“Không phải việc này.” Thượng Chương nhìn ra bên ngoài đạo trường, “Vị trí đạo đồng này có thể để bản đế tiếp tục đảm nhiệm không?”

“Hả?”

Đây mà là yêu cầu quá đáng gì? Rõ ràng là vô duyên vô cớ có thêm một vị bảo tiêu siêu cấp nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK