Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126 Vô đề

“Là một trong những kế hoạch của Hắc Tháp nghị hội… Khi cục diện trở nên khó khống chế, bọn hắn sẽ giải quyết toàn bộ những người xảy ra vấn đề. Những tu hành giả đã dẫn Mệnh Cách thú và thú vương đến rõ ràng là mục tiêu tốt nhất để chấp hành kế hoạch thanh trừ, hắc liên chỉ việc thuận thế mà xử lý.” Lục Châu nói, “Nhiệm vụ lần này giao cho hai người các ngươi cùng thực hiện.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau rồi khom người đáp: “Vâng.”

“Triệu Văn là nơi nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu gặp phải người hắc liên thì phải tránh đi. Bảo lão thất vẽ lại địa đồ cho các ngươi.” Lục Châu căn dặn, “Vi sư cần các ngươi tìm một vật, vật này giống với quyển sách đặt trong Huân Hoa Mộ Địa, lão nhị đã từng nhìn thấy nên vi sư cũng không mô tả nhiều. Sau khi đến Triệu Văn phải cẩn thận, hồng liên không giống với kim liên, nếu có nguy hiểm nhớ sử dụng phù chỉ truyền tin…”

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

“Lão thất, an bài một chút.”

“Vâng.”

Ba người cung kính rời đi.

Chiều hôm đó, sau khi được Tư Vô Nhai trang bị đầy đủ vật cần thiết, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải rời khỏi kinh đô, bay về phía Kiếm Nam Đạo.

Trên đường đi sẽ đi ngang Cửu Trọng Điện, vì để hai sư huynh có thể ghé vào nghỉ ngơi, Tư Vô Nhai thuận tiện thông tri cho Tư Không Bắc Thần một tiếng. Tư Không Bắc Thần đương nhiên rất vui vẻ, còn ước gì hai người mau đến làm khách.

. . .

Lục Châu tiếp tục tu luyện trong Dưỡng Sinh điện.

Đến buổi trưa, Thái Huyền chi lực và tu vi đã khôi phục, Nhan Chân Lạc cũng gửi đến một số tin tức về phù chỉ và phù văn thông đạo. Lục Châu không có ý định tự mình nghiên cứu, cho người mang toàn bộ đồ vật đưa cho Tư Vô Nhai.

Chiều hôm đó, Lục Châu gọi ra toà kim liên, vừa quan sát vừa suy tư.

“Đã khai bốn Mệnh Cách: Đồng cung, Thất Sát, Văn Võ, Thừa Phong Phá Lãng… Mệnh Cách thứ năm có lẽ vẫn nên đặt ở khu vực ‘Nhân’. Nên chọn Mệnh Cách thú nào cho phù hợp đây?”

Mệnh Cách sơ đẳng không đủ để thoả mãn nhu cầu của Lục Châu, mà thập diệp ở hắc liên giới cũng rất có hạn, làm sao có thể chọn được viên Mệnh Cách thứ năm trong một thời gian ngắn?

Lục Châu ngồi vào bàn, cầm bút lông lên viết xuống mấy kế hoạch: Một, kế hoạch nuôi nhốt, trực tiếp chiếm dụng Thạch Lâm Trận của hắc liên, lũng đoạn Mệnh Cách thú tại hắc liên, nhưng điều này sẽ khiến Hắc Tháp nghị hội bất mãn, thậm chí có thể dẫn tới chiến tranh giữa hắc liên và hồng liên. Hai, đi vào sâm lâm tìm kiếm Mệnh Cách thú, kim liên giới có tứ đại sâm lâm, hồng liên giới cũng có không ít, trong đó hẳn là có Mệnh Cách thú đang ẩn nấp. Ba, đi tới Vô Tận Hải, bắt chước Lục Ly tìm kiếm thú vương, nhưng hệ số nguy hiểm tương đối cao.

Viết xong, Lục Châu lệnh cho người mang thư đến chỗ Tư Vô Nhai, để hắn xem xét các kế hoạch này rồi tính toán phương án tốt nhất.

Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan đã phái người đưa Hoả Linh Thạch đến Thiên Vũ Viện. Biết được tin tức này, Lục Châu hài lòng gật đầu.

“Lại có ba viên Hoả Linh Thạch, nên đề thăng vũ khí gì cho thích hợp đây?”

Trong lúc đang suy tư, bên tai Lục Châu đột nhiên truyền đến tiếng thông báo ——

[Ting — thu hoạch được 15.230 người thành kính lễ bái, ban thưởng 15.230 điểm công đức; thu hoạch được 135 người lễ bái, ban thưởng 0 điểm công đức.]

Tiếng thông báo này cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Châu. “Lão bát?”

Lần trước quan sát, lão bát còn đang đánh giết hung thú, không biết bây giờ thế nào rồi. Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm Thiên thư thần thông, hình ảnh lập tức xuất hiện ——

Chư Hồng Cộng đang ngồi trên vương toạ quát sát đám tu hành giả bên dưới, sau lưng hắn là toà pháp thân cao hai mươi trượng uy hiếp chúng sinh.

Chư Hồng Cộng đứng lên, thu hồi pháp thân, cao giọng nói: “Lần này đánh giết hung thú, bản Giáo chủ sẽ tự mình luận công ban thưởng. Giải tán đi.”

“Tạ Giáo chủ! Giáo chủ thần uy!” Đám đệ tử Hồng Giáo hô vang mấy tiếng mới chậm rãi tản dần.

Lục Ly ngồi bên cạnh Chư Hồng Cộng, đợi đám người đi hết mới lên tiếng: “Tuy đã lấy được Mệnh Cách Chi Tâm nhưng khó khăn thật sự còn nằm ở phía sau.”

“Còn gì nữa?”

“Ngươi không có liên toạ, cũng không có Mệnh Cung, không cách nào khai Mệnh Cách… Trong khoảng thời gian dài sắp tới ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Lục Ly nói.

“Việc này khó lắm sao?”

“Khó hơn lên trời.”

“. . .”

Lục Ly thấy Chư Hồng Cộng ỉu xìu bèn an ủi: “Đừng uể oải, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thôi. Hoàng liên giới có đầy đủ tài nguyên và rất an toàn, nếu ngươi mãi vẫn không thể đột phá thì chỉ có thể ở lại nơi này vĩnh viễn, đây chẳng phải là nguyện vọng của ngươi sao?”

“Lúc đó ta nói đùa thôi… đừng xem là thật.”

Lục Châu dừng quan sát, chậm rãi mở mắt.

“Không ngờ lão bát cũng gặp phải vấn đề giống lão nhị…”

Tác dụng phụ của việc trảm liên phải cấp bách giải quyết mới được. Nhưng bên lão bát thì không cần lo lắng, nơi đó vô cùng an toàn.

Lục Châu lại thi triển nhãn lực thần thông, mục tiêu chính là ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt ——

Trong hậu hoa viên hoàng cung.

Chiêu Nguyệt chậm rãi đi đến bên hồ nước, nhìn về phía ngọn giả sơn đối diện. Một lát sau, một thân ảnh xuất hiện ngồi ngay trên ngọn giả sơn. Người này chính là Liên Tinh.

Liên Tinh vừa đến đã nói: “Chuyện lần trước ta nói với muội, muội cân nhắc đến đâu rồi?”

Chiêu Nguyệt cười đáp: “Thật xin lỗi, chuyện này ta không thể tự mình làm chủ nên đã báo lại cho thất sư đệ của ta.”

Liên Tinh khẽ lắc đầu: “Ta là đang bảo vệ muội thôi. Gia nhập nghị hội của chúng ta, muội sẽ có tương lai tốt đẹp, cần gì phải ở lại kim liên giới nhỏ yếu thế này?”

“Người có chí riêng, ta thích ở lại nơi này.” Chiêu Nguyệt cười nói.

“Haiz… Chiêu Nguyệt muội muội, có rất nhiều chuyện không đơn giản như muội nghĩ đâu. Ta nói thẳng nhé, có người coi trọng muội. Ta đã tận lực tranh thủ thời gian cho muội, nhưng nếu vị kia tức giận… Tóm lại, đi theo ta đi, ta sẽ không hại muội đâu.”

“Không được, tỷ đã từng nói sẽ tôn trọng quyết định của ta.”
Chương 1127 Vô đề

Liên Tinh lại lắc đầu. “Tôn trọng quyết định của muội cũng phải xem tình huống thế nào. Thời điểm đó tình hình còn chưa nghiêm trọng như bây giờ. Chiêu Nguyệt muội muội, nếu không đi theo ta, muội sẽ gặp hoạ sát thân.”

“Tỷ muốn giết ta?” Chiêu Nguyệt đề phòng lui lại hai bước.

“Không phải ta… ta sao có thể giết muội được, ta bảo vệ muội còn không kịp! Bọn hắn nói chỉ cho thêm bảy ngày, bảy ngày sau sẽ đến bắt muội. Ta biết muội sẽ không đáp ứng nhưng vẫn phải khuyên muội một lần, ta đã cả gan làm trái với quy tắc của nghị hội, Chiêu Nguyệt…”

Chiêu Nguyệt trầm mặc không nói gì. Nàng biết rõ tổ chức sau lưng Liên Tinh cực kỳ cường đại, cường đại đến mức toàn bộ kim liên giới cũng không cách nào chống cự.

“Hơn nữa,” Liên Tinh nói tiếp, “Đã có thế lực khác xuất hiện ở Đại Viêm, bọn hắn rất có khả năng sẽ ra tay với Ma Thiên Các. Hiện tại Ma Thiên Các chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm toạ trấn, toạ kỵ của nàng là Thừa Hoàng. Tuy ta không biết rõ Thừa Hoàng dùng phương pháp gì để ẩn giấu khí tức nhưng kích thước của nó vẫn rất dễ bị phát hiện. Loại Mệnh Cách thú cao cấp như nó sớm muộn gì cũng trở thành mục tiêu săn giết của người khác.”

“Thừa Hoàng cường đại như vậy cũng sẽ bị giết sao?” Chiêu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Muội biết quá ít về thế giới bên ngoài. Thừa Hoàng đúng là cường đại, nhưng nó đã rời khỏi lãnh địa của mình, cũng đã hao tổn không ít tu vi. Ta đã bí mật quan sát nó, phát hiện nó không còn mạnh như trước.” Liên Tinh nói, “Hơn nữa ta đang hoài nghi… trên mình Diệp Thiên Tâm cũng có khí tức Thái Hư.”

“Lại là khí tức Thái Hư… nếu ta biết đó là thứ gì thì đã sớm cho các người!” Chiêu Nguyệt rất phiền chán khi nghe đến bốn chữ này.

“Đừng tức giận, sớm muộn gì muội cũng sẽ hiểu ý nghĩa của nó. Được rồi, điều nên nói ta đều đã nói, nhớ kỹ, bảy ngày sau ta sẽ lại đến tìm muội.”

Nói xong thân ảnh Liên Tinh nhẹ như chim yến bay lên không trung rồi biến mất.

. . .

Lục Châu mở mắt ra. “Bảy ngày…”

Trong vòng bảy ngày phù văn thông đạo đương nhiên không kịp hoàn thành. Hồng liên cần người toạ trấn, mà kim liên cũng đang cần hắn…

“Xem ra sắp tới phải mở rộng Ma Thiên Các, thu nhận thêm nhiều cao thủ tu hành khác.”

Lục Châu nghĩ đến Hắc Tháp nghị hội. Hắc Tháp nội chiến nghiêm trọng, theo ý tưởng của Tư Vô Nhai thì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, sau này có thể lôi kéo thử xem.

Suy nghĩ một lát, Lục Châu quyết định giải quyết vấn đề ở kim liên giới trước. Chờ sau khi Tư Vô Nhai nghiên cứu ra phù văn thông đạo thì đề thăng thực lực Ma Thiên Các lên.

Cho đến nay Lục Châu vẫn có một nhầm tưởng, hắn vốn muốn che chở cho cả hai giới hồng liên và kim liên, nhưng kỳ thực điều này không cần thiết. Hắc liên muốn nuôi nhốt, sẽ không tàn sát bầy cừu. Lục Châu không cần làm chúa cứu thế, không cần xem việc cứu vớt thiên hạ thương sinh là trách nhiệm của mình, chỉ cần chú trọng đề thăng thực lực cho Ma Thiên Các là đủ.

“Đế Giang có thể bay tới kim liên giới trong vòng năm ngày.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Châu đã có kế hoạch.

. . .

Sáng sớm hôm sau, Lục Châu gọi Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân tới.

Hai người vừa tiến vào Dưỡng Sinh điện đã cảm thấy có chút khẩn trương. “Sư phụ.”

“Vi sư gọi các ngươi đến là vì có chút việc không yên lòng.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ không yên lòng chuyện gì?”

“Vi sư muốn về kim liên giới một chuyến, đi khoảng nửa tháng.” Lục Châu nói.

Hai mắt Minh Thế Nhân sáng lên, giảo hoạt nói: “Sư phụ, người muốn về kim liên? Người yên tâm, mọi việc nơi này đã có thất sư đệ an bài ổn thoả.”

Tư Vô Nhai nói: “Tứ sư huynh nói cực phải.”

“Cho đến nay, Ma Thiên Các chưa có người nào là Thiên Giới Bà Sa. Nếu hắc liên lại đến, các ngươi cũng không phải là đối thủ, định ứng đối ra sao?

Minh Thế Nhân nhẹ nhàng trả lời: “Vì sao phải ứng đối chớ? Chạy là được mà… A, thất sư đệ, vì sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân. “Chạy?”

“Ách…” Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ, “Không cần thiết lấy cứng chọi cứng. Hồng liên giới lớn biết bao nhiêu, chúng ta tìm một địa phương ẩn nấp tạm thời, bọn hắn sao có thể tìm ra?”

“. . .”

Tư Vô Nhai bật cười: “Kỳ thực lời tứ sư huynh nói rất có lý. Kế hoạch thanh trừ của hắc liên giới chỉ nhằm vào tu hành giả thập diệp trở lên. Hắc Ngô Vệ và Thẩm Phán Giả đều bị sư phụ đánh lui, bọn hắn nếu dám tiếp tục phái người đến thì chỉ có thể phái một đám đông Thiên Giới Bà Sa hoặc là một tu hành giả cực mạnh đến. Cường giả tám Mệnh Cách trở lên thuộc tầng lớp ra quyết định, Hắc Tháp nghị hội nội chiến nghiêm trọng như vậy đương nhiên sẽ không dễ dàng để tầng lớp này xuất thủ. Cho dù bọn hắn thật sự ra tay… Vì để phòng ngừa vạn nhất, đồ nhi và tứ sư huynh sẽ mang mọi người rời khỏi kinh đô, thuận tiện điều tra tin tức Mệnh Cách thú tại Quan Nội Đạo.”

Nói xong, Tư Vô Nhai khẽ thở dài. “Nếu có tai mắt trong Hắc Tháp nghị hội thì tốt biết bao nhiêu.”

Lục Châu: “. . .”

Lão phu cứ thích không nói cho ngươi biết là lão phu có đấy!

“Lão thất, tu vi của ngươi cao bao nhiêu rồi?” Lục Châu hỏi.

Nội tâm hai huynh đệ lại toát ra cảm giác bất ổn. Lại nữa rồi sao? T_T

“Chuyện này…” Tư Vô Nhai lộ vẻ khó xử, “Miễn cưỡng cũng sắp đến cửu diệp.”

Lục Châu gật đầu, không trách mắng hắn, suy cho cùng cũng bởi vì Tư Vô Nhai quá bận rộn. Nếu không nhờ hạt giống Thái Hư, với thời gian tu hành eo hẹp của hắn chỉ e là nửa bước cũng không tịnh tiến.

“Lão tứ, ngươi thì sao?”

“Đồ nhi? Đồ nhi là cửu diệp…” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu nâng tay, một đạo kim sắc chưởng ấn bay về phía Minh Thế Nhân.

“Để vi sư kiểm tra xem những năm nay ngươi tu luyện cái gì, có chiêu số gì cứ việc xuất ra. Vi sư chỉ dùng tu vi dưới thập diệp.”

Minh Thế Nhân muốn khóc!

Hắn lập tức nâng tay đón đỡ chưởng ấn, toàn thân bay ra khỏi Dưỡng Sinh điện.

Tư Vô Nhai ác ý thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng tới lượt huynh.”

Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, nhanh như chớp đã xuất hiện bên ngoài Dưỡng Sinh điện, tung ra một chưởng ấn khác.
Chương 1128 Vô đề

Sắc mặt Minh Thế Nhân cả kinh, lập tức quay đầu đạp mạnh xuống đất rồi biến mất không thấy bóng dáng, sàn đá cẩm thạch trong bán kính trăm mét đều bị phá hỏng.

Lục Châu biết Minh Thế Nhân học độn địa chi pháp, hai tay khoanh lại nhìn xuống mặt đất. “Phải thăm dò xem lão tứ có bao nhiêu bản sự, nếu chống đỡ được lâu thì khi lão phu trở về kim liên giới cũng yên tâm hơn một chút.”

Lục Châu không sử dụng Thái Huyền chi lực, chỉ giẫm mạnh xuống đất. Ầm! Mặt đất nứt ra.

“Không có?” Điều này vượt ngoài dự liệu của Lục Châu.

Bên ngoài Dưỡng Sinh điện vốn không có vật gì, Minh Thế Nhân chỉ có thể nấp ở hành lang. Lục Châu bèn đi về phía đó.

Vù! Trên hành lang đột nhiên xuất hiện vô số cương ấn đánh về phía Lục Châu.

“Đại Huyền Thiên Chưởng!” Lục Châu vung tay. Phanh phanh phanh! Cương ấn đầy trời bị đánh nát.

Lục Châu thi triển đại thần thông thuật na di khắp hành lang, đứng đâu là tung chưởng đến đó. Đại Vô Úy Ấn không ngừng bay ra.

Đám đại nội cao thủ chú ý thấy động tĩnh bên này, không khỏi tán thưởng:

“Có thích khách?”

“Lá gan không nhỏ nha, lại dám hành thích Lục tiền bối.”

Lục Châu đi hết hành lang rồi quay đầu nhìn lại. Rốt cuộc Minh Thế Nhân chạy đi đâu rồi? Biết vậy hắn đã không thèm áp chế tu vi dưới thập diệp.

Lục Châu đang tập trung chú ý, chợt cảm thấy một cỗ chưởng phong đánh tới, lập tức xoay người tung ra một chưởng. Nhưng đúng lúc này, trên mái vòm hành lang, thân ảnh Minh Thế Nhân xuất hiện nhào xuống, song chưởng đánh tới.

Lục Châu tung chưởng phòng ngự. Âm thanh va chạm vang lên.

Minh Thế Nhân phát hiện không cách nào phá vỡ tầng phòng ngự của sư phụ, hư ảnh lập tức loé lên rồi lại biến mất.

Lục Châu khẽ gật đầu, vù một tiếng xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân, tay trái chắp sau lưng, tay phải vồ tới. Ầm!

“Ui da ——” Minh Thế Nhân lăng không bay ngược ra sau, kêu lên một tiếng.

Cho dù Minh Thế Nhân giảo hoạt dị thường cũng không thể chống đỡ quá lâu trước mặt Lục Châu. Minh Thế Nhân vừa rơi xuống đất, từ dưới mặt đất bỗng đâm chồi vô số thân cây dây leo.

Lục Châu không vội vã phá vỡ đám dây leo. Hắn chiếm ưu thế về tu vi, mà trong hoàng cung chật hẹp Minh Thế Nhân lại càng khó phát huy năng lực, chẳng bằng để đám thanh mộc sinh trưởng, cho Minh Thế Nhân cơ hội.

Lục Châu cũng rất chờ mong Minh Thế Nhân có thể chống đỡ được bao lâu.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt… Toàn bộ Dưỡng Sinh điện đều bị thanh mộc bao trùm. Đám dây leo chằng chịt vây quanh toà kiến trúc như một cái tổ chim khổng lồ.

Lục Châu chậm rãi nhấc chưởng, đánh một chưởng ấn cao bằng thân người. Chưởng ấn đánh xuyên qua đám dây leo, tạo thành một thông đạo trống rỗng. Lục Châu bước vào bên trong, cảm giác từng chút một động tĩnh quanh người.

Tư Vô Nhai lăng không bay lên quan chiến. Trong mắt hắn, sư phụ có rất nhiều cách ứng đối với đám dây leo này, chẳng hạn như Nghiệp Hoả, nhưng người không hề sử dụng tới.

“Hầy… sư phụ đúng là bất công nha.” Tư Vô Nhai lắc đầu, “Rõ ràng có thể dùng một chưởng giải quyết vấn đề, lại cứ chơi trò mèo vờn chuột với tứ sư huynh.”

Lục Châu đi vào giữa đám dây leo, lại tung ra một chưởng tạo thành thông đạo khác, vừa đi vừa cảm nhận từng biến hoá nhỏ nhất trong thông đạo.

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên xoay người, tay phải nâng lên, giữa hai ngón tay xuất hiện một đạo kiếm cương. Kiếm cương từ một đột nhiên hoá thành mấy trăm ngàn đạo mỏng manh như sợi tóc bắn ra bốn phương tám phướng. Toàn bộ dây leo vây xung quanh Lục Châu đều bị kiếm cương phá huỷ thành mảnh vụn.

Lục Châu cúi đầu nhìn xuống mặt đất, năm ngón tay co lại chụp xuống. Oanh!

“Sư phụ tha mạng a!!!” Minh Thế Nhân vừa la lên đã nhanh như chớp lại không thấy bóng dáng.

Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ biết chạy trốn, không nghĩ tới tấn công sao?”

Minh Thế Nhân không đáp. Trong mắt hắn, tấn công sư phụ chính là tìm đường chết, chẳng thà liều mạng chạy trốn còn hơn.

Từ sau khi thu hoạch được Mệnh Cách của Đế Giang, tốc độ Lục Châu vượt xa Minh Thế Nhân. Thấy Minh Thế Nhân xuất hiện, thân ảnh Lục Châu lập tức loé lên chặn đường, vươn tay tạo thành một lồng giam cương khí.

Khi hắn cho rằng Minh Thế Nhân nhất định sẽ đâm sầm vào lồng giam, bỗng nhiên dưới đất ầm một tiếng, đá vụn bay lên, Minh Thế Nhân lại biến mất không thấy.

“Thuật độn thổ?”

Lục Châu từng dặn dò Minh Thế Nhân phải chuyên tâm tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, đừng có thứ gì cũng học linh tinh. Nhưng lúc này Lục Châu thử cảm ứng, lại không phát hiện trong đất có thứ gì.

Lão tứ đúng là thú vị.

Nếu mà thật sự không bắt được, cái mặt già này biết giấu ở chỗ nào. Lục Châu không tung chưởng nữa mà chập tay lại… Vạn vật là kiếm! Toàn bộ đám dây leo do Minh Thế Nhân tạo ra đều biến thành lợi nhận bay lượn và đâm chém tứ phía.

Minh Thế Nhân tung người bay lên phía trên Dưỡng Sinh điện, Lục Châu ngẩng đầu, lập tức đánh ra Ma Đà Thủ Ấn. Khi chưởng ấn sắp bắt được Minh Thế Nhân, hắn bỗng nhiên xoay người, Ly Biệt Câu trong tay toát ra hào quang, cương ấn va chạm tạo ra dư lực đẩy hắn bay ra xa.

Thấy vậy, Tư Vô Nhai không nhịn được vỗ tay: “Tứ sư huynh, kỹ thuật chạy trốn của huynh đúng là cao minh.”

“Không có thời gian dây dưa với đệ đâu…” Minh Thế Nhân lướt ngang qua người Tư Vô Nhai.

Âm thanh của sư phụ từ phía sau truyền tới: “Điêu trùng tiểu kỹ.”

Lục Châu vọt tới với tốc độ cực nhanh, tốc độ rõ ràng lại nhanh hơn trước. Tư Vô Nhai kinh hô một tiếng, sư phụ làm thật rồi!

Chưởng ấn bay về phía Minh Thế Nhân. Hắn còn định chơi lại chiêu cũ, vừa xoay sang hướng khác đã thấy bốn phía đều là chưởng ấn đập về phía mình.

Xong đời!

Phanh phanh phanh…

Chỉ trong giây lát, Minh Thế Nhân mặt mũi bầm dập rơi thẳng xuống đất. Lục Châu đứng bên cạnh vuốt râu nhìn hắn. “Tu vi ngươi đã sắp thập diệp.”

Minh Thế Nhân bò dậy, nhẫn nhịn đau đớn, cười đùa tí tửng nói: “Sư phụ, bị người nhìn ra rồi!”

“Vừa rồi vì sao không dùng toàn lực?” Lục Châu cảm giác được hắn còn thủ đoạn chưa dùng tới.

“Không cách nào dùng được… Sư phụ, người tha cho đồ nhi đi, loại đối chiến này đồ nhi không luyện được…” Minh Thế Nhân nói.

Kỳ thực lời của hắn không sai. Lục Châu vẫn luôn nương tay, từ vũ khí đến Nghiệp Hoả hắn đều không dùng tới.
Chương 1129 Vô đề

“Chân chính chém giết từ xưa tới nay đều không công bằng.” Lục Châu đột nhiên xuất chưởng, bàn tay hiện ra lam quang, chưởng ấn này ẩn chứa Thái Huyền chi lực.

Chưởng ấn đột ngột sẽ khảo nghiệm năng lực phản ứng của Minh Thế Nhân.

Tư Vô Nhai kinh hãi gọi: “Tứ sư huynh…”

Minh Thế Nhân quả thật bị đánh đến trở tay không kịp. Dưới trạng thái buông lỏng, hắn không ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất thủ. Người bình thường tất sẽ ăn trọn chưởng ấn này, nhưng Minh Thế Nhân lại theo bản năng không lui mà hướng về phía trước, sử dụng đại thần thông thuật lấp loé muốn tránh đi.

Thái Huyền chi lực đột nhiên khiến chưởng ấn biến lớn. Ầm! Chưởng ấn đánh trúng lồng ngực Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, miễn cưỡng ăn một chưởng này, ra sức nghiêng người rơi xuống. Khi rơi ngang người Lục Châu, rõ ràng có thể tấn công nhưng Minh Thế Nhân không làm như thế. Điều này xuất phát từ lòng kính trọng đối với sư phụ, cũng thể hiện trong tình huống nguy hiểm hắn sẽ đối đầu hay bỏ chạy.

Tư Vô Nhai vươn ngón tay cái lên, hạ xuống bên cạnh Minh Thế Nhân.

Lục Châu cũng hài lòng gật đầu: “Không phải vạn tình huống bất đắc dĩ thì không cần bức bản thân mình vào tuyệt cảnh. Lão tứ, lão thất… vi sư rất hài lòng trước biểu hiện của các ngươi.”

“Đa tạ sư phụ dạy bảo!” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đồng thanh nói.

“Sáng sớm mai, vi sư sẽ quay về kim liên giới, nơi này giao cho các ngươi.”

Hai người lại kính cẩn khom người. Lục Châu không nói gì nữa mà chắp tay đi vào Dưỡng Sinh điện.

Chờ bóng dáng sư phụ biến mất, Minh Thế Nhân đột nhiên kêu thảm rồi ngồi phịch xuống đất.

Tư Vô Nhai nhíu mày: “…Có khoa trương như vậy sao?”

“Lão thất, mấy hôm trước đệ cũng bị ăn đánh mà bây giờ đã quên rồi à? Mau giúp ta xoa xoa cho bớt đau nào.” Minh Thế Nhân làu bàu.

“. . .” Tư Vô Nhai không thèm để ý đến hắn, xoay người rời đi.

Lúc này, thân ảnh Giang Ái Kiếm xuất hiện bên hàng rào, cười nói: “Tứ tiên sinh, hay là ta ra ngoài tìm hai mỹ nhân đến giúp ngươi mát xa nha?”

“Cút.” Minh Thế Nhân đứng lên phủi bụi đất trên người.

“À vâng vâng, tứ tiên sinh đâu phải người như vậy.”

Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Ít nhất phải bốn người.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

. . .

Sáng sớm hôm sau.

Lục Châu cưỡi Đế Giang bay về phía Vô Tận Hải. Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân dẫn theo người Ma Thiên Các rời khỏi kinh đô.

Sau khi lấy lại Mệnh Cách Chi Tâm, thực lực Đế Giang được khôi phục, tốc độ nó nhanh như thiểm điện vạch phá chân trời.

Lục Châu cưỡi trên lưng nó, kiểm tra lại giao diện Hệ thống:

Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang, Đế Giang

Chỉ có Bệ Ngạn còn lưu lại kim liên giới, không có tác dụng như Bạch Trạch. Đáng tiếc Bạch Trạch chỉ có thể ở lại hồng liên giới, chờ phù văn thông đạo xuất hiện.

Nửa canh giờ sau, Lục Châu bay tới bờ biển Vô Tận Hải, sau đó tiến thẳng vào trong biển.

Hai ngày sau, Lục Châu bay xuyên qua khu vực sấm sét vang dội, tiến vào khu vực sương mù.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, với tốc độ của Đế Giang hẳn là có thể né tránh hải thú. Nếu bay ở tầng trời thấp sẽ có tầm nhìn tốt hơn nhiều.

“Hạ thấp độ cao.”

Cạp —— ——

Đế Giang phục tùng mệnh lệnh, bắt đầu bay ở tầng trời thấp.

Lần đầu tiên bay qua Vô Tận Hải, Lục Châu ngồi trên Không Liễn, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh Vô Tận Hải. Lần này Lục Châu sẽ không bỏ lỡ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc con hải thú dài vạn trượng kia là quái vật gì.

“Lục Ly khai năm Mệnh Cách đã có thể chấp hành nhiệm vụ ở Vô Tận Hải, lão phu bây giờ là bốn Mệnh Cách, lại có thẻ đạo cụ trong người, không thể kém hơn Lục Ly được.”

“Có lẽ trong Vô Tận Hải có thể tìm được viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ năm.”

Lục Châu cưỡi Đế Giang phi hành như thiểm điện trên mặt biển, từng đầu hải thú bắn vọt lên rồi lao mình xuống biển, thậm chí còn có hải thú có cánh bay một vòng trên không trung rồi lặn xuống.

Uuuuuu —— ——

Tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn vang lên phía xa xăm, tựa như đến từ vạn dặm dưới đáy biển. Toàn thân Đế Giang không khỏi co rụt lại, tốc độ trở nên chậm hẳn.

“Bay chậm lại chút, đừng lo lắng.”

Đám hải thú xung quanh không ngừng bay lặn tứ tán, chúng nó tựa như đang điên cuồng chạy trốn, không hề bận tâm đến Lục Châu.

“Tiếp tục tiến lên.”

Cạp. Đế Giang vỗ cánh bay về phía trước. Dưới đáy biển lại truyền đến tiếng kêu nghèn nghẹn.

Đúng lúc này, mặt biển đột nhiên dâng cao tựa như đại địa bị ai nhấc lên. Lục Châu lập tức hạ lệnh: “Bay lên cao.”

Đế Giang như thiểm điện bay vút lên. Lục Châu cúi đầu quan sát mặt biển, rốt cuộc nhìn thấy một màn khiến người khó quên.

Không phải do nước biển dâng lên cao mà là một con cự thú thân dài vạn trượng tách đôi mặt biển nổi lên mặt nước. Tiếng kêu của nó nghẹn ngào mà vang dội, bóng dáng nó từ từ xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Châu chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của nó. Đế Giang lúc này đã phát huy tốc độ đến cực hạn, vô số hải thú xung quanh không kịp chạy trốn đều bị hất lên lưng cự thú.

Lục Châu đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đám hải thú điên cuồng bay tứ tán xung quanh Lục Châu, hắn chỉ là một điểm đen nho nhỏ trên bầu trời chi chít hải thú.

“Thú tai…” Lục Châu thì thào một tiếng. Nếu loại hải thú này hàng lâm nhân gian thì nhân loại làm sao ngăn nổi?

Chẳng lẽ… hắc liên thật sự đang bảo vệ hồng liên?

Lục Ly từng nói hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội, đi tiêu diệt một con hải thú chi vương, là vì muốn ngăn cản thú vương tấn công vào đất liền?

Tu hành vốn là một quá trình nghịch thiên. Trong vũ trụ mênh mông, con người bé nhỏ chẳng khác nào hạt bụi.

Lục Châu nhấc tay, thẻ Một Kích Chí Mạng lại xuất hiện. Tiếng thông báo của Hệ thống vẫn hệt như lần trước. Lục Châu khẽ lắc đầu. Đây rốt cuộc là hải thú gì?

Uuuuuuu —— ——

Con cự thú dài vạn trượng đằng không nhảy lên, nước biển bắn ra tung toé. Vừa may Đế Giang đã bay ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó, từ vị trí của Đế Giang nhìn lại chỉ thấy được phần đuôi cự thú.

Lục Châu bèn mặc niệm thần thông Thiên thư, hình ảnh hiện lên trong mắt.
Chương 1130 Vô đề

Uồmmmm….

Con cự thú dài vạn trượng nhảy lên, há chiếc mồm khổng lồ sâu hun hút như lỗ đen vũ trụ mà thôn phệ đám hải thú nhỏ, vô số hải thú bị cuốn trôi vào miệng nó, sau đó cự thú hài lòng chìm vào đáy biển.

“. . .”

Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, Côn dáng khổng lồ, dài ngàn vạn dặm, hoá thân thành chim, kỳ danh là Bằng, cánh chim trải rộng, che khuất bầu trời…

(Chú thích: đây là bài thơ mô tả hung thú Côn Bằng trong truyền thuyết, mình có ảnh minh hoạ đây: )

. . .

Cùng lúc đó.

Trong hoàng cung Đại Viêm.

Chiêu Nguyệt đang xử lý chính sự, thái giám Lý Vân Triệu đột nhiên đi tới, khom người nói: “Công chúa, Thái hậu muốn gặp ngài.”

“Đã biết, lát nữa ta sẽ đến.”

“Tuân mệnh.”

Chiêu Nguyệt không tiếp tục đọc tấu chương mà đứng lên đi về phía Trường Thanh Cung. Đến nơi, nàng phát hiện trong và ngoài cung đang đứng đầy thị vệ.

“Tham kiến công chúa điện hạ.”

Chiêu Nguyệt phất tay, nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thái hậu cảm thấy thân thể không khoẻ nên tìm mấy vị ngự y đến. Ngự y đang chẩn trị cho Thái hậu.”

Chiêu Nguyệt khẽ nhíu mày. Thân thể Thái hậu vì sao lại đột nhiên không tốt? Nàng vội vàng đi tới, thấy Vĩnh Ninh công chúa Lưu Văn Quân đang đi qua đi lại trước cửa cung.

“Vĩnh Ninh.” Chiêu Nguyệt bước tới hỏi, “Nãi nãi thế nào rồi?”

“Không biết nữa, người bảo là bị đau đầu.”

“Để ta vào xem.”

“Vâng.” Hai người sóng vai đi vào Trường Thanh Cung.

Nhưng khi bước vào trong, các nàng phát hiện Trường Thanh Cung đã bị hai tên thị vệ mặc hắc sắc khôi giáp đứng canh chừng, tay bọn hắn cầm trường kích hoàn toàn phong toả lối ra vào.

“Đây là…” Trong lòng Chiêu Nguyệt cả kinh, lập tức tung ra một chưởng.

Hai tên thị vệ vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, mặc kệ đòn tấn công của Chiêu Nguyệt.

Cao thủ! Chiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Trong Trường Thanh Cung có một nam tử dáng vẻ âm nhu đang ngồi trên chiếc ghế chủ toạ mà Thái hậu hay ngồi, trên thân hắn cũng mặc hắc sắc khôi giáp, chỉ là hắn không cầm vũ khí.

Hắn đang thản nhiên nhìn hai nàng, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn. “Xin chào, tự giới thiệu một chút, ta họ Vu, tên Triều, là tiểu đội trưởng Hắc Ngô Vệ đến từ Hắc Tháp nghị hội.”

Sắc mặt Chiêu Nguyệt và Vĩnh Ninh lập tức trắng bệch.

“Nơi này là hoàng cung Đại Viêm, tại sao ngươi lại ở đây?!” Chiêu Nguyệt nghĩ tới lời Liên Tinh, rõ ràng còn chưa đến bảy ngày, vì sao đám người này đã đến rồi?

Vu Triều nở nụ cười ấm áp: “Thợ săn đi vào bãi chăn cừu còn cần phải xin phép đám cừu non hay sao? Cô nương, ngươi nghĩ nhiều.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vĩnh Ninh cau mày nói.

“Ta đã nói rồi đấy thôi.”

“Thái hậu… ngươi làm gì Thái hậu rồi?” Vĩnh Ninh căng thẳng hỏi.

“Đừng lo lắng, chúng ta luôn làm việc theo quy củ, sẽ không ra tay với kẻ yếu. Đương nhiên nếu có người trở thành chướng ngại thì lại là chuyện khác.” Vu Triều thoải mái đáp.

Chiêu Nguyệt nghi hoặc nói: “Các ngươi đến bắt ta sao?”

“Đương nhiên không phải, ta đến tìm ngươi để bàn chuyện hợp tác.” Vu Triều đáp.

“Hợp tác gì cơ?”

“Trong khoảng thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại trong cung để giảng nguyên tắc của Hắc Tháp nghị hội cho ngươi.” Vu Triều lạnh nhạt mỉm cười.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện mấy tên đại nội cao thủ. Vu Triều tuỳ ý khoát tay: “Dọn dẹp một chút.”

Hai tên Hắc Ngô Vệ đứng ngoài cửa lập tức khom người đáp: “Vâng.”

Thân ảnh loé lên, đám đại nội cao thủ bên ngoài chỉ trong tích tắc đã bay ngược ra xa.

Vu Triều gật đầu nói: “Xem như là lễ gặp mặt, Hắc Ngô Vệ sẽ không hạ sát thủ, đây chỉ là một bài học nho nhỏ cho bọn hắn.”

“Hắc Ngô Vệ?” Chiêu Nguyệt nhíu mày nói, “Ngươi cũng muốn khống chế Đại Viêm?”

Nàng dùng một chữ ‘cũng’, Vu Triều nhạy bén nắm giữ được mấu chốt, lập tức giương mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Hửm?”

“Chỉ e sẽ làm các ngươi thất vọng. Dựa vào bản lĩnh của ta, ta không thể thực hiện nổi yêu cầu của các ngươi.” Chiêu Nguyệt nói.

“Đúng là như vậy, tu vi ngươi quá yếu… Theo lý thuyết, ta nên chọn một người có tu vi gần thập diệp. Nhưng thân phận của ngươi lại rất đặc thù, việc tu hành có thể chậm rãi bồi dưỡng. Quan trọng là phải biết nghe lời.” Vu Triều nói, “Chắc ngươi chưa biết gì nhiều về Hắc Tháp nghị hội. Việc này không vội, cách tốt nhất để ếch ngồi đáy giếng nhận thức được bầu trời rộng lớn cỡ nào, chính là phá nát giếng ra.”

Vu Triều phất tay, một tên Hắc Ngô Vệ khom người với hắn rồi gọi ra pháp thân.

Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao bốn mươi trượng xuất hiện lập tức phá hỏng nóc Trường Thanh Cung. Hắc sắc Tinh Bàn toả quang hoa thần bí, hắc sắc liên toạ với mười mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn.

Vĩnh Ninh lảo đảo lùi lại hai bước rồi ngồi liệt xuống ghế, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Chiêu Nguyệt thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ lẩm bẩm mấy tiếng: “Thì ra lời Liên Tinh nói đều là thật…”

Chiêu Nguyệt sở dĩ bình tĩnh như vậy là vì nàng đã liên lạc với Tư Vô Nhai nhiều lần, thu hoạch được không ít tin tức từ ngoại giới, tâm lý đã được chuẩn bị đầy đủ. Dù vậy, khi pháp thân hắc liên Thiên Giới Bà Sa xuất hiện vẫn khiến nàng kinh ngạc không thôi. Đầu óc nàng lập tức vận chuyển, suy nghĩ cách ứng phó đám người này.

Vu Triều rất hài lòng trước biểu hiện của Vĩnh Ninh, nhưng vẻ bình tĩnh của Chiêu Nguyệt nằm ngoài dự đoán của hắn, bèn hỏi: “Ngươi không sợ?”

Chiêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Vu Triều, bình thản nói: “Các ngươi không phải đến để giết người, sao ta lại phải sợ?”

“Thú vị.” Vu Triều gật đầu, “Ta thích giao tiếp với người thông minh.”

Nói xong hắn phất tay, một chiếc ghế bay tới dừng trước mặt Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt không khách khí ngồi xuống. “Ta muốn biết Thái hậu thế nào rồi?”

“Bà ta không sao, chỉ là hơi lớn tuổi một chút… Giết người là việc quá dễ dàng.” Vu Triều tươi cười nói, “Tu vi ngươi chỉ có Nguyên Thần cảnh lục diệp, về lý thuyết, loại tu hành giả không có nắm đấm lớn như ngươi rất khó có thể chưởng quản hoàng thất. Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?”

Chiêu Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đến đây chẳng lẽ không điều tra trước?”

“Thì ta đang làm đây.” Vu Triều ôn hoà nói.

“Chỗ dựa của ta đương nhiên là gia sư.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK