Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2041 Nữ nhân háo thắng

“Cao minh nha.” Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Ngân Giáp Vệ nghiêm túc nhìn thẳng vào Giang Ái Kiếm: “Ngươi phải thời thời khắc khắc giữ gìn hình tượng.”

“Biết rồi.”

“Mỗi giây mỗi phút đều không được bại lộ bản tính của ngươi.” Ngân Giáp Vệ căn dặn. “Nếu có chỗ nào sơ suất, cho dù Ma Thần phục sinh cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”

“Hiểu hiểu.” Khí tức trên người Giang Ái Kiếm lập tức biến đổi. “Theo bản điện thủ trở về Đồ Duy điện.”

. . .

Hi Hòa điện.

Lam Hi Hoà nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Mời ngồi.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi mời lão phu đến đây là có việc gì?”

Lam Hi Hoà nói thẳng vào điểm chính: “Ta có một số việc muốn thỉnh giáo Lục các chủ.”

“Nói đi.”

“Thái Hư không biết tới danh tiếng Ma Thiên Các, nay các đệ tử của ngươi đều đã tiến vào Thái Hư. Ta muốn biết tất cả những chuyện này có phải do Lục các chủ mưu đồ hay không?” Lam Hi Hoà nói rất thẳng thắn.

Lục Châu lắc đầu: “Lão phu nói không phải, ngươi tin không?”

“Ta tin.”

Lam Hi Hoà tiếp tục nói: “Xin hỏi Lục các chủ làm sao lấy được mười viên hạt giống Thái Hư?”

Cho dù nàng không hỏi vấn đề này thì cửu điện còn lại sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra.

Tuy điện thủ Đồ Duy điện không phải là Tư Vô Nhai, nhưng ít nhất cũng có chín vị điện thủ là đồ đệ của Lục Châu. Lam Hi Hoà không cho rằng một viên cuối cùng lại rơi vào tay người khác.

Lục Châu cũng không bất ngờ, thành thật trả lời: “Dùng tay ngắt là được.”

“. . .”

Đối thoại không cùng tần số nha.

Lam Hi Hoà vừa định hỏi thêm, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại: “Lão phu chỉ có thể nói bấy nhiêu.”

Lam Hi Hoà đành thở dài một tiếng. Nàng luôn cảm thấy chuyện này quá mức ly kỳ, một người dù lợi hại thế nào cũng không có khả năng di chuyển khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ trong thời gian cực ngắn để thu hoạch hạt giống Thái Hư.

Lục Châu nhân cơ hội hỏi lại: “Ngươi là người nắm giữ hạt giống Thái Hư đợt trước, vậy ngươi làm sao lấy được?”

Lam Hi Hoà đáp: “Trọng Quang Đại Đế từng lưu lại một hạt giống cho người nối nghiệp Trọng Quang điện.”

Lục Châu gật đầu.

Lam Hi Hoà không chỉ cường đại nhờ hạt giống Thái Hư mà thiên phú của nàng cũng thuộc hàng thượng đẳng.

“Với thiên phú của ngươi cùng năng lực hạt giống Thái Hư, vì sao bây giờ ngươi mới trở thành Chí Tôn?” Lục Châu tò mò hỏi.

Lam Hi Hoà cười đáp:

“Đúng là ta có thể đạt tới cảnh giới Chí Tôn từ sớm, chẳng qua là vì quá trình tu hành xảy ra sơ sót. Để sửa chữa sai lầm này, ta hao tổn rất nhiều thời gian. Năm đó hóa thân của ta ở Bạch Tháp cũng gặp phải sai lầm tương tự…”

Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục nói, “Đó có lẽ là một loại vận mệnh. Hễ là người thì sẽ có lúc phạm lại sai lầm tương tự.”

Lục Châu hỏi: “Ngươi đã tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ?”

Lam Hi Hoà lắc đầu: “Còn chưa đến lúc. Muốn tiến vào nội hạch để lĩnh ngộ đại đạo thì phải vững chắc cảnh giới hiện tại trước đã.”

“Thái Hư có mười hai đạo thánh, ngươi có thể lựa chọn bọn hắn làm điện thủ tân nhiệm, vì sao lại chọn Chư Hồng Cộng?”

Lam Hi Hoà cười nói: “Trừ hắn ra ta đâu còn lựa chọn nào khác. Tám đệ tử còn lại của Ma Thiên Các đều đã thuộc về mấy điện khác. Mười hai đạo thánh Thái Hư đương nhiên tu vi cao thâm, nhưng so sánh với đệ tử Ma Thiên Các thì vẫn kém hơn rất nhiều. Ta trông đợi ở tương lai chứ không chỉ nhìn vào hiện tại.”

Nghe có mùi mông ngựa đâu đây.

Lục Châu gật đầu tán đồng: “Nghiệt đồ kia của lão phu bề ngoài trông có vẻ nhút nhát rụt rè nhưng kỳ thực là đứa thông minh nhạy bén. Hắn làm điện thủ Hi Hòa điện thì ngươi có thể yên tâm.”

Lam Hi Hoà cười toe toét: “Ta đương nhiên yên tâm với đồ đệ của Lục các chủ!”

“Vậy lão phu cũng yên tâm giao hắn cho ngươi.”

“Hắn sẽ có cơ hội tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, lĩnh ngộ đại đạo.” Lam Hi Hoà nói.

“Được thế thì tốt.” Lục Châu đổi đề tài, “Thánh Điện muốn thu nạp mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư chỉ vì muốn thủ hộ cân bằng sao?”

Đây là thắc mắc rất lớn trong lòng Lục Châu.

Lam Hi Hoà nói: “Hiện tại thì đúng là như vậy. Chỉ là chuyện Minh Tâm Đại Đế muốn làm, thập điện cũng không đoán trước được. Nay Thiên Khải Chi Trụ đang dần sụp đổ, có lẽ Thánh Điện rất gấp gáp.”

Quả thật nàng cũng không biết mục đích thật sự của Minh Tâm Đại Đế là gì.

Lục Châu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế. Một trăm ngàn năm trước Thái Hư đuổi bốn vị Đại Đế đi, nay lại để bọn hắn trở về, còn cho phép bọn hắn tranh đoạt vị trí điện thủ thập điện, điều này quá không phù hợp với lẽ thường.

Nói tới đây, Lục Châu cảm thấy trò chuyện đã đủ, bèn đứng lên định nói lời cáo biệt. Nào ngờ Lam Hi Hoà đột ngột đứng dậy nói:

“Sở dĩ ta mời Lục các chủ đến Hi Hòa điện làm khách là vì còn có một việc quan trọng muốn nhờ.”

“Việc gì?”

“Trước kia hóa thân của ta từng giao thủ với Lục các chủ ba chiêu, bại hai chiêu. Đến nay ta vẫn chưa quên việc này.” Lam Hi Hoà bình thản nói nhưng trong mắt lại lóe lên chiến ý nồng đậm, “Ta muốn luận bàn với Lục các chủ một lần nữa.”

Lục Châu khẽ nhíu mày. Nữ nhân này háo thắng như vậy?

“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngươi quá mức chấp nhất chuyện thắng thua sẽ ảnh hưởng đến việc lĩnh ngộ đại đạo trong tương lai.” Lục Châu nói.

“Chính vì vậy ta mới càng thêm khúc mắc, sự tình này vẫn luôn là một cái gai trong lòng ta.” Lam Hi Hoà nói.

Đây không chỉ là lòng háo thắng cao mà còn là hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!

Lục Châu đứng dậy nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”

“Ta chắn chắn.”

“Vậy thì như ngươi mong muốn.”

Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện. Lam Hi Hoà từ trong điện bay ra đứng đối diện Lục Châu. Đám thị nữ xung quanh ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Một thị nữ vội vàng nói: “Mau đi mời u Dương tiên sinh, Hi Hòa điện xảy ra chuyện.”

“Vâng!” Một thị nữ khác cấp tốc rời đi.

Hai người đối mặt thật lâu, Lam Hi Hoà mới mở miệng nói: “Mời xuất chiêu, dùng một chiêu phân cao thấp.”

Lần luận bàn trước ở Bạch Tháp, Lục Châu sử dụng thẻ đạo cụ. Mà lần này hắn đã có đầy đủ năng lực chiến thắng đối thủ.
Chương 2042 Tái chiến Lam Hi Hoà

Ông ——

Dưới chân Lam Hi Hoà xuất hiện liên tọa màu trắng, sau lưng hiện ra thiên luân. Đồng thời bên trái có nhật luân, bên phải có nguyệt luân bay vòng quanh, đây chính là vũ khí của nàng: Nhật Nguyệt Tinh Luân.

Lúc này Lục Châu mới hiểu được sự cường đại của vũ khí này.

Chí Tôn đều sử dụng quang luân, mà Lam Hi Hoà trước khi bước vào cảnh giới Chí Tôn đã có được Nhật Nguyệt Tinh Luân hiệu quả vô cùng đặc biệt. Nói cách khác, vũ khí này sẽ giúp nàng phát huy ra uy lực lớn nhất.

Quả nhiên, khi quang luân xao động lượn vòng, trên bầu trời Hi Hòa điện xuất hiện chấn động.

Lục Châu lẳng lặng nhìn ba đạo quang luân bay lên không trung, muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về quang luân kỹ hơn.

Khi hắn còn đang quan sát, ba đạo quang luân phối hợp với nhau rồi xoay tròn tạo thành vòng tròn đồng tâm đánh về phía Lục Châu.

Thấy Lục Châu vẫn đứng yên bất động, Lam Hi Hoà không dám có chút khinh thường nào. Nhớ lại một màn ở Vân Trung Vực, nàng không có niềm tin tuyệt đối sẽ chiến thắng Lục Châu.

Khi ba đạo quang luân đánh tới, xung quanh Lục Châu bỗng xuất hiện một tầng ánh sáng tản ra tứ phía.

“Đạo y?”

Thiên Ngân trường bào đánh tan hơn phân nửa lực lượng quy tắc trong quang luân, tiến vào thế giằng co với đạo y.

“Nhật Nguyệt Tinh Luân!” Lam Hi Hoà trầm giọng quát.

Ba đạo quang luân lại nở rộ lực lượng cực hạn, lực lượng quy tắc được bổ sung không ít.

Thiên Ngân trường bào bay phất phơ trong gió, không gian phía trước ngàn mét bị phá nát thành từng mảnh nhỏ như pha lê.

Quang luân của Lam Hi Hoà như vầng mặt trời chói mắt vạch phá không gian lướt tới, Lục Châu nhấc tay, Vị Danh thuẫn mang theo lam sắc điện hồ xuất hiện.

Ầm!

Thiên địa rung chuyển, Hi Hòa điện chấn động kịch liệt. Đám thị nữ quan chiến lảo đảo ngã quỵ ra sau, rất nhiều người đều bị sóng xung kích thổi bay.

Trong mắt Lam Hi Hoà lóe lên vẻ kinh ngạc. Nàng không ngờ Lục Châu không tấn công mà lại chọn thủ đoạn phòng ngự, hơn nữa lực phòng ngự lại cường đại tới tình trạng này.

Nàng dùng toàn lực ứng phó cũng không thể tác động đến hắn dù là mảy may.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng sâu trong lòng Lam Hi Hoà vẫn nảy sinh cảm giác không phục và quật cường cố chấp.

Ông ——

Bạch liên nở rộ dưới chân nàng rồi cấp tốc lan tràn ra bốn phương tám hướng. Toàn bộ bầu trời Hi Hòa điện đều bị liên hoa bao trùm, bạch quang cường liệt khiến mọi người không thể mở mắt ra.

Xoẹt.

Lực lượng cường hoành đẩy lui Lục Châu và Vị Danh thuẫn về sau trăm mét.

Lúc này, xung quanh Vị Danh thuẫn xuất hiện từng mảnh liên diệp. Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… mười hai mảnh, mười ba mảnh, mười bốn mảnh!

“Thập tứ diệp?!”

Mỗi một mảnh liên diệp đều vươn mũi nhọn ẩn hiện lam sắc điện hồ ra, tựa như mười bốn con du long đồng thời bộc phát lực lượng vô cùng đáng sợ.

Lục Châu dùng toàn bộ lực lượng Thiên Đạo còn sót lại truyền vào một chưởng.

“Lui!”

Tiếng quát như kinh lôi bộc phát ra sóng âm khiến người ta đầu váng mắt hoa, ba đạo quang luân bị chưởng ấn đánh tan, Tinh Bàn của Lam Hi Hoà bị đánh lõm vào trong.

Toàn thân Lam Hi Hoà văng ra thật ra, lực lượng tràn ra từ trong quang luân đánh nát vô số mảnh không gian. Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, cố nhẫn nhịn cảm giác nứt toác toàn thân. “Thu.”

Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở cơ thể rồi biến mất không còn dấu vết. Lam Hi Hoà ổn định thân hình, lẳng lặng nhìn những mảng không gian vỡ vụn đang cấp tốc khôi phục trở lại.

Cuộc chiến kết thúc. Một chiêu phân cao thấp.

Từ đầu đến cuối Lục Châu vẫn cầm Vị Danh thuẫn trong tay, chờ khi động tĩnh qua đi mới thu hồi. Hắn đứng chắp tay sau lưng, vân đạm phong khinh nhìn Lam Hi Hoà.

Sắc mặt Lam Hi Hoà nhợt nhạt, trong mắt ngoài kinh ngạc chỉ có bội phục. Nàng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Ta thua rồi.”

“Lão phu đã nói, ngươi quá chấp nhất chuyện thắng thua sẽ rất khó lĩnh ngộ đại đạo.”

Lam Hi Hoà thấp giọng thở dài.

Lục Châu tiếp tục nói: “Con đường của ngươi còn rất dài, tương lai cũng có thể thành tựu Đại Đế.”

“. . .”

Đám thị nữ đứng bên dưới nghe được lời này cảm thấy rất không thoải mái. Trong Thái Hư chỉ có một người có tư cách nói ra lời này, đó chính là Minh Tâm Đại Đế ở Thánh Điện.

Vù ——

Đúng lúc này, phương xa có một thân ảnh bay tới, người còn chưa đến nơi mà thanh đã tới trước:

“Thánh nữ không được! Tuyệt đối không được!!”

“u Dương tiên sinh?” Lam Hi Hoà nhìn sang, chỉ thấy u Dương Huấn Sinh từ xa bay tới, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.

Khi nhìn thấy hai người đang đứng đối diện giữ không trung, u Dương Huấn Sinh lập tức bay lên khom người nói với Lục Châu: “Lục các chủ, ta thay thánh nữ nhận thua với ngài! Luận bàn thì khỏi đi.”

“Nhận thua?” Lục Châu quan sát u Dương Huấn Sinh một lúc rồi nói, “Lão phu biết ngươi. Năm đó ở đạo trường Nam Sơn tại thanh liên giới, chính ngươi đã tìm tới lão phu có đúng không?”

u Dương Huấn Sinh ngẩng đầu, làm ra vẻ nghi hoặc: “Có sao? Chắc tiền bối nhận lầm người đó!”

“Ngươi không thừa nhận cũng được, lão phu sẽ không cưỡng cầu.” Lục Châu thờ ơ đáp.

“Lục các chủ nói đùa rồi.” u Dương Huấn Sinh cười cười lắc đầu, “Tại Vân Trung Vực chúng ta đã lĩnh giáo thủ đoạn của Lục các chủ, thánh nữ nhà ta sao có thể là đối thủ của ngài được.”

“. . .” Lam Hi Hoà lườm u Dương Huấn Sinh một cái. “u Dương tiên sinh, ngài tới muộn rồi.”

“Muộn?”

“Vừa rồi ta đã đối chiến một trận với Lục các chủ. Ta thất bại.” Lam Hi Hoà nói.

“. . .”

u Dương Huấn Sinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện mấy tòa kiến trúc xung quanh bị chém ngang, mặt đất đầy dấu vết vỡ vụn nứt toác. Trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, vội nhìn về phía Lục Châu:

“Thực lực của ngài khôi phục rồi?”

“Khôi phục?” Lục Châu nghe được từ mấu chốt.

u Dương Huấn Sinh ý thức được mình nói sai, vội sửa lời: “Nói nhầm nói nhầm, ý của ta là tu vi Lục các chủ lại đề cao rồi, thật khiến người ta kinh ngạc.”

Lục Châu nghe ra được người này nhận biết mình, hay nói đúng hơn là nhận biết Ma Thần. Có lẽ Lục Châu có thể tìm hiểu về Ma Thần thông qua người này.

Thế là Lục Châu nở nụ cười hiếm thấy, bình thản nói: “Nếu có cơ hội, lão phu muốn thắp nến tâm sự cùng ngươi, trò chuyện về đại đạo tu hành.”

“. . .”
Chương 2043 Hai kiện bảo vật

Khụ khụ khụ…

u Dương Huấn Sinh lắc đầu, khoát tay nói: “Thôi thôi, ta già lắm rồi, thiên phú cũng không cao, đời này không cách nào tiến bộ thêm một bước.”

Lam Hi Hoà nói xen vào: “Nếu Lục các chủ nguyện ý, ta nguyện trò chuyện cùng ngươi.”

Lục Châu lắc đầu đáp: “Thôi, lão phu còn có việc, đi trước đây.”

“. . .”

Ba người đáp xuống đất.

Lam Hi Hoà có vẻ mất mát. Sau khi luận bàn thất bại, nàng hy vọng có thể cùng đối phương giao lưu để lĩnh ngộ thêm một chút, lại không ngờ người ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới mình.

Bao nhiêu người ở ngoài kia đều muốn xếp hàng để đợi được trò chuyện với Lam Hi Hoà mà còn không được đây.

Lục Châu vừa định rời đi, một thị nữ đã nhanh chân bước tới, khom người nói: “Điện chủ, La Tu tiên sinh đến viếng thăm.”

“Sao hắn lại đến đây?” u Dương Huấn Sinh kinh ngạc nói.

“Thuộc hạ không rõ.”

“Nói với hắn, Trấn Thiên Xử là chí bảo của Hi Hòa điện, không thể cho hắn đâu.”

Nghe vậy trong lòng Lục Châu khẽ động, bèn hỏi: “Có người muốn đoạt Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện?”

Trong tay Lục Châu có Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến, cũng biết Thất Sinh đang tìm cách tập hợp Trấn Thiên Xử.

Dù đã biết Thất Sinh không phải Tư Vô Nhai nhưng Lục Châu vẫn tin tưởng Giang Ái Kiếm không phải địch nhân của mình. Kế hoạch của Giang Ái Kiếm hẳn là có lợi cho Ma Thiên Các, từ việc hắn vẫn luôn bảo hộ các đệ tử Ma Thiên Các an toàn tiến vào Thái Hư là hiểu. Trăm năm qua không một đệ tử nào gặp chuyện không may.

Lục Châu sẽ không để người khác lấy đi Trấn Thiên Xử.

u Dương Huấn Sinh nói: “Cũng không hẳn là đoạt, đúng hơn là hắn muốn mượn.”

“Hắn mượn Trấn Thiên Xử để làm gì?” Lục Châu hỏi.

“Nghe nói là trợ giúp cho việc tu hành, cụ thể thì ta cũng không rõ.”

“Lão phu cảm thấy khá hứng thú với việc này.”

Hai mắt u Dương Huấn Sinh sáng lên, lập tức nói: “Nếu Lục các chủ có hứng thú vậy thì cùng ta tạm lánh ở phía sau hậu điện đi!”

“Được.”

Lục Châu đi theo u Dương Huấn Sinh tiến vào trong hậu điện.

Lam Hi Hoà nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hai người, thầm nghĩ, vì sao Lục các chủ lại có hảo cảm với u Dương Huấn Sinh như vậy nhỉ?

Không thể nào nha… Nàng lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, đằng xa truyền tới tiếng cười ha hả: “Chúc mừng thánh nữ Hi Hòa leo lên bảo tọa điện chủ.”

Lam Hi Hoà nhìn ra, chỉ thấy La Tu mặc trường bào xám dẫn theo bốn tên thuộc hạ cầm đồ vật đi về phía nàng, vui vẻ chắp tay hành lễ.

Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Mời vào.”

Trong Hi Hòa điện.

Lam Hi Hoà cao cao tại thượng ngồi trên ghế chủ điện, khí chất toàn thân trở nên khác biệt như trời với đất.

“La Tu, ngươi tới đây hẳn không phải chỉ để chúc mừng ta?” Lam Hi Hoà hỏi thẳng.

La Tu vẫn mỉm cười nói: “Một mặt là để chúc mừng thánh nữ, ta có chuẩn bị lễ vật tặng cho thánh nữ đây.”

Hắn vung tay lên, bốn tên thuộc hạ phía sau đặt chiếc rương trong tay xuống. “Là một chút tâm ý của ta. Mặt khác ta đúng là vì Trấn Thiên Xử mà tới.”

La Tu cũng rất thẳng thắn.

Lam Hi Hoà nói: “Việc này ta đã trả lời ngươi từ lâu, Trấn Thiên Xử là chí bảo của Hi Hòa điện, không có khả năng cho người ngoài mượn…”

“Không gì là không thể.” La Tu nói, “Trước hãy nghe ta nói hết đã.”

“Nói đi.”

“Trấn Thiên Xử đúng là chí bảo, cho nên ta muốn dùng hai vật để trao đổi với thánh nữ. Đương nhiên không phải là đổi luôn, ta chỉ muốn mượn Trấn Thiên Xử về dùng năm ngày, năm ngày sau sẽ trả về cho Hi Hòa điện, mà hai đồ vật này sẽ vĩnh viễn thuộc về thánh nữ.” La Tu nói.

Nếu là lúc bình thường thì Lam Hi Hoà đã cự tuyệt mà không thèm nghe hắn nói. Nhưng nghĩ tới Lục Châu và u Dương Huấn Sinh đang nấp ở đằng sau nghe trộm, nàng bèn hỏi: “Là thứ gì?”

La Tu vỗ tay, một tên thuộc hạ bước lên, hai tay dâng một cổ ngọc hình tròn.

La Tu nói: “Vật này tên là 'Trấn Khuê Cổ Ngọc', là đồ vật mà các vị Đại Đế từng sử dụng qua. Bên trong cổ ngọc ẩn chứa 300.000 năm sinh cơ, đồng thời có tác dụng lưu chuyển nguyên khí, khi mang ngọc bội này có thể hấp thu sinh cơ để tăng thêm một quang luân.”

“. . .”

Lam Hi Hoà cả kinh. Nàng đứng bật dậy, hư ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt người kia, quan sát tỉ mỉ Trấn Khuê Cổ Ngọc.

Nàng vốn cho rằng đây chỉ là bảo bối thông thường nào đó, không ngờ La Tu lại lấy ra vật phẩm quý giá đến vậy, trực tiếp gia tăng một quang luân cho tu hành giả. Xét về tầm quan trọng trong ngắn hạn, vật này còn hơn xa Trấn Thiên Xử.

“Ngươi lấy được thứ này ở đâu? Thập điện từng tìm kiếm Trấn Khuê Cổ Ngọc khắp nơi mà vẫn không tìm thấy, thế mà nó lại rơi vào tay ngươi?” Lam Hi Hoà hỏi.

La Tu đáp: “Việc này thánh nữ không cần phải để ý tới, chúng ta tuy không phải người thập điện nhưng có không ít thủ đoạn. Thứ Thánh Điện không có, chúng ta có. Thứ Thánh Điện không tìm được, chúng ta tìm được. Thứ cho ta không thể nói rõ xuất xứ của nó.”

“Vậy vì sao các ngươi lại muốn có được Trấn Thiên Xử?”

“Tác dụng của Trấn Thiên Xử thì thánh nữ phải rõ ràng hơn chúng ta chứ. Trấn Thiên Xử có thể trợ giúp chữa trị Thiên Khải Chi Trụ, tương tự cũng có thể hấp thu lực lượng đại địa. Giáo chủ đã bế quan nhiều năm, muốn mượn Trấn Thiên Xử để tu hành. Nếu ta có nửa lời nói dối thì nguyện bị trời phạt ngũ lôi oanh đỉnh.” La Tu nghiêm túc nói.

“Ngươi không cần thề, muốn để ta tin tưởng ngươi thì như thế vẫn chưa đủ.” Lam Hi Hoà lắc đầu nói.

“Đó là đương nhiên, thánh nữ các hạ sợ ta lấy vật này xong lại phá hủy Thiên Khải Chi Trụ… Nhưng mà điều này có thực tế không? Cho dù có được Trấn Thiên Xử cũng không có năng lực phá hủy Thiên Khải Chi Trụ. Hơn nữa, việc phá hỏng nó có chỗ tốt gì đối với chúng ta đâu?”

Hắn nhún vai nói tiếp, “Hoàn toàn không có chỗ nào tốt, Thái Hư mà sập thì chúng ta cũng là người bị hại. Ngược lại, chúng ta còn hy vọng Thái Hư vĩnh viễn an toàn đây.”

Lam Hi Hoà trầm mặc không nói.

“Trừ Trấn Khuê Cổ Ngọc ra, ta còn chuẩn bị một kiện lễ vật thứ hai, bảo đảm thánh nữ các hạ sẽ động tâm.” Nói xong hắn lại vỗ tay một cái.
Chương 2044 Tín đồ trung thành

Tên thuộc hạ phía sau lấy trong ngực áo ra một quyển trục. Quyển trục cuộn lại, bề ngang chừng nửa thước, dùng một sợi dây thừng buộc chặt trông như một câu liễn thường treo trên cột nhà.

La Tu mở quyển trục ra, soạt một tiếng, quyển trục trải dài xuống để lộ một bức tranh sơn thủy bên trong, góc trên bên phải có viết một câu thơ:

Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời!

Lam Hi Hoà cảm thấy họa quyển này không hề tầm thường. Vừa nhìn thử một chút ý thức nàng đã bị lực lượng trong tranh hấp dẫn, khiến tinh thần sinh ra một cảm giác mông lung tựa như gặp phải chướng nhãng pháp hoặc mê huyễn thuật.

Lam Hi Hoà giật mình, vội vàng lắc đầu điều động nguyên khí xua đuổi cảm giác mông lung kia đi, đầu óc mới trở nên thanh tỉnh.

Nàng nhìn vào câu thơ trong tranh, thư pháp tinh xảo như rồng bay phượng múa, từng câu từng chữ đều có thâm ý, tản ra một cỗ lực lượng thần bí nào đó.

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời…” Lam Hi Hoà khẽ đọc lên.

Mà đứng ở hậu điện, Lục Châu nghe được câu này lập tức nhíu mày.

u Dương Huấn Sinh thấy biểu tình trên mặt hắn có vẻ quái dị bèn truyền âm nhập mật hỏi: “Lục các chủ sao thế?”

“Không có việc gì, tiếp tục nghe đi.” Lục Châu nói.

“Nếu Lục các chủ cảm thấy nhàm chán, ta có thể tâm sự cùng ngài. Vừa rồi ngài nói muốn thắp nến tâm sự khiến ta được sủng mà kinh hãi… Ta vẫn luôn có một vấn đề nghĩ mãi không thông, muốn thỉnh giáo Lục các chủ…”

“Im miệng.” Lục Châu lườm u Dương Huấn Sinh, cấp tốc ngắt lời.

“. . .”

u Dương Huấn Sinh cảm thấy bi thương khóc không thành tiếng. Quả nhiên lão gia hỏa này không đáng tin cậy nha! Một giây trước còn ra vẻ thân thiết hòa ái, một giây sau đã lộ ra bản tính.

. . .

Lam Hi Hoà hoàn toàn bị bức tranh này hấp dẫn, lực lượng trên đó khiến nàng không tự giác bị chìm đắm vào, toàn thân rơi vào cảm giác kỳ diệu không thể nói rõ thành lời.

Chính lúc này, La Tu cuộn họa quyển lại.

Hắn cấp tốc dùng dây thừng thắt chặt họa quyển lại, mỉm cười nói: “Đây là di vật của Ma Thần, bên trong ẩn chứa đại đạo quy tắc chí cao vô thượng. Nghe nói thứ này từng là vật mấu chốt giúp Ma Thần tấn thăng Đại Đế.”

Lam Hi Hoà lại càng thêm kinh ngạc. “Đồ của Ma Thần?”

“Thánh nữ các hạ hẳn là đã nghe nói tới truyền kỳ về Ma Thần. Nhưng đây là đề tài cấm kỵ ở Thái Hư, ta sẽ không nói nhiều.”

“Không sao.” Lam Hi Hoà cực kỳ tò mò hỏi, “Ta không hỏi tới Trấn Khuê Cổ Ngọc nữa, nhưng họa quyển này ngươi tìm được ở đâu?”

Sau khi Ma Thần vẫn lạc, Thái Huyền Sơn bị phong ấn trở thành cấm địa trong Thái Hư, bất luận người nào cũng không được đến gần.

La Tu nói: “Ta đã nói rồi, vật Thánh Điện tìm không thấy, chúng ta có thể tìm ra. Vật Thánh Điện không có, chúng ta đều có. Thứ cho ta không thể nói rõ ràng về việc này.”

“Vật quý giá như vậy mà ngươi chỉ dùng để đổi lấy năm ngày sử dụng Trấn Thiên Xử? Đáng giá không?”

Lam Hi Hoà cảm thấy tác dụng của hai món đồ này đã vượt xa Trấn Thiên Xử. Chỉ là… trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Đối phương đương nhiên sẽ không khiến bản thân bị thua thiệt.

La Tu nghiêm túc đáp: “Việc này không cần thánh nữ các hạ nhọc lòng, chỉ cần thánh nữ nguyện ý đổi, chúng ta lập tức để hai món này lại đây, mang Trấn Thiên Xử đi. Nơi này là Thái Hư, thánh nữ lại là Chí Tôn, ta sẽ không ngu ngốc tới mức bày trò lừa gạt ở chỗ này.”

Lam Hi Hoà trầm mặc không nói, chân mày cau lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào La Tu.

Nói thực, nàng rất động tâm với hai bảo vật này. Trước mắt Trấn Thiên Xử không có chỗ tốt nào với nàng, cho dù đối phương cầm đi không trả nàng cũng không thấy thiệt thòi gì.

Lực lượng đại địa không phải thứ ngươi muốn hấp thu là hấp thu. Thánh Điện đã nghiên cứu rất nhiều, lực lượng đại địa chỉ có thể dùng để chữa trị Thiên Khải Chi Trụ mà thôi, con người không cách nào tiếp nhận nổi.

Nói thẳng ra thì Trấn Thiên Xử là “ống hút” trong cái bình Thiên Khải Chi Trụ. Nó cứng rắn như lợi khí, nhưng ngoài ra chẳng còn hiệu quả gì khác.

Suy tư hồi lâu, Lam Hi Hoà vẫn cực kỳ do dự.

La Tu hỏi: “Thánh nữ các hạ đã suy nghĩ xong chưa?”

Lam Hi Hoà suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lai lịch của hai bảo vật này ta có thể không hỏi tới, nhưng có một điều ngươi nhất định phải trả lời, nếu không giao dịch này coi như bỏ.”

“Mời nói.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

La Tu dường như đã dự liệu được nàng sẽ hỏi câu này, hắn mỉm cười đáp:

“Ta là một tín đồ trung thành… ta thờ phụng lý tưởng nhân định thắng thiên, loài người là chúa tể vạn vật, chúng ta tôn thờ nhân loại, tôn thờ trí tuệ, chúng ta tin rằng thần phật đều là con người. Thế gian này vốn không có thần, con người phá vỡ ràng buộc tạo thành truyền kỳ qua suốt bao thế hệ mới được xưng tụng là ‘thần’.”

Lam Hi Hoà lập tức ý thức được thân phận và lai lịch của đối phương.

“Vô Thần Luận Giáo Hội.” Nàng bình tĩnh nói.

La Tu mỉm cười gật đầu, trong mắt có mấy phần kiêu ngạo và tự hào vì là một trong các tín đồ của Vô Thần Luận Giáo Hội.

“Thế nhân hiểu lầm giáo hội của chúng ta quá nhiều. Thánh nữ các hạ hẳn là sẽ không giống đám tục nhân kia chứ?”

Lam Hi Hoà chăm chú đánh giá Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc. Vô Thần Luận Giáo Hội là địch hay bạn nàng không quá quan tâm, hiện tại nàng chỉ xoắn xuýt một chuyện, có nên lấy Trấn Thiên Xử ra trao đổi hai thứ này không?

Hai bảo vật này quá mức hấp dẫn, điều duy nhất ngăn cản nàng chính là quy củ. Lam Hi Hoà là người tuân theo quy củ, Trấn Thiên Xử là mệnh mạch của Thiên Khải Chi Trụ, cho dù nó không có tác dụng lớn với nàng nhưng lại rất quan trọng đối với Thái Hư. Đó là một loại biểu tượng, tựa như danh tiếng của một nhãn hàng.

Lam Hi Hoà thu hồi tầm mắt, lại hỏi: “Có rất nhiều Trấn Thiên Xử, vì sao ngươi lại chọn Hi Hòa điện?”

La Tu thành thật trả lời: “Thánh nữ các hạ có điều chưa biết, ta đã liên hệ với các điện khác nhưng đáng tiếc là có không ít Trấn Thiên Xử đã bị thất lạc. Hơn nữa thánh nữ là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại vừa tiến vào cảnh giới Chí Tôn, nhu cầu đối với đại đạo sẽ cao hơn các điện khác nhiều.”
Chương 2045 Tất cả mọi người đều là đồng hương?

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút.

“Thánh nữ đừng quá lo lắng, căn cứ vào tin tức mà giáo hội điều tra được, ngay cả Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến cũng đã thất lạc. Giáo hội có thể không cần những Trấn Thiên Xử khác nhưng Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến là thứ cực kỳ mấu chốt, chúng ta cũng đang dùng toàn lực tìm kiếm.”

Lam Hi Hoà kinh ngạc nói: “Đại Uyên Hiến đánh mất Trấn Thiên Xử rồi?”

“Ta cũng rất ngạc nhiên, Vũ Hoàng tự mình tọa trấn Đại Uyên Hiến, sao có thể đánh mất Trấn Thiên Xử được?” La Tu nhíu mày nói.

“Vậy các ngươi tìm được chưa?”

La Tu lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng rất nhanh thôi. Chúng ta đã có được manh mối, tin là không bao lâu nữa sẽ tìm tới Trấn Thiên Xử.”

“Nó đang ở trong tay ai?” Lam Hi Hoà truy hỏi.

Lần này La Tu không trả lời, chỉ mỉm cười thản nhiên nhìn Lam Hi Hoà. Thứ mà giáo hội vất vả tìm kiếm sao có thể nói ra tung tích để thập điện chiếm tiện nghi?

“Ta đang chờ nghe câu trả lời của thánh nữ các hạ. Được hay không được chỉ dựa vào một ý niệm của thánh nữ mà thôi.”

Kỳ thực tới lúc này Lam Hi Hoà đã cực kỳ muốn tiến hành trao đổi, chỉ là nàng chưa bước qua được ngưỡng cửa quy củ. Khi nàng còn đang xoắn xuýt không biết làm sao, hậu điện bỗng truyền ra thanh âm ——

“Đổi với hắn đi.”

La Tu kinh ngạc nhìn về phía hậu điện, chỉ thấy một vị nam tử trầm ổn thành thục với ngũ quan lạnh lùng bước ra, đi cùng hắn là một lão giả cao tuổi.

Trong mắt La Tu lóe lên vẻ kinh ngạc và mừng thầm, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát. Lam Hi Hoà xoay người nhìn về phía hai người, cười nói: “Lục các chủ, u Dương tiên sinh.”

La Tu cười chào: “Thì ra thánh nữ các hạ còn có khách nhân ở đây.”

Lục Châu đi vào Hi Hòa điện, nhìn quyển trục nằm trên tay tên thuộc hạ của La Tu, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó nói thành lời.

So với quyển trục, Trấn Khuê Cổ Ngọc có vẻ phổ thông hơn hẳn.

“Mở họa quyển ra.” Lục Châu nói.

La Tu cười đáp: “Thánh nữ đã xem rồi…”

Lam Hi Hoà lên tiếng: “Mời mở ra lần nữa.”

La Tu không nói gì thêm, khẽ phất tay. Tên thuộc hạ bèn mở họa quyển ra.

Soạt. Họa quyển rủ xuống.

Lục Châu lập tức nhìn thấy câu thơ viết trên góc bức họa, không khỏi cau mày lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Câu thơ này rõ ràng đến từ Địa Cầu, làm sao Ma Thần biết được? Làm sao Cơ Thiên Đạo biết được?

Tất cả mọi người đều là đồng hương sao?

“. . .”

Trước mắt Lục Châu chỉ có thể dùng cách này để giải thích. Như vậy… bức tranh này đại biểu cái gì? Câu thơ này ẩn tàng bí mật gì?

Hắn dời mắt nhìn xuống phong cảnh trong tranh, lập tức cảm nhận được lực lượng thần bí hệt như trong Phục Sinh Hoạ Quyển đang mãnh liệt ập tới, ý thức suýt chút nữa đã bị hút vào.

Rẹt ——

Họa quyển bị cuộn lại. La Tu đứng chắn phía trước, vẻ mặt tươi cười nói: “Các hạ đã xem xong, cảm thấy như thế nào?”

Lục Châu đánh giá người trước mặt, thản nhiên nói: “Ngươi là thành viên của Vô Thần Luận Giáo Hội?”

La Tu chợt cảm thấy người này có khí thế ép người, thậm chí còn áp lực hơn Lam Hi Hoà nhiều. Ý thức được đối phương không phải hạng người lương thiện, hắn cực kỳ cẩn thận nói: “Vừa rồi ta đã trả lời câu này.”

“Vậy thì trả lời lại lần nữa.” Lục Châu hờ hững nói.

“Hả?” La Tu nhướng mày. Không khí trong điện đột nhiên trở nên bất thiện. Hắn miễn cưỡng đáp: “Ta quả thật đến từ Vô Thần Luận Giáo Hội.”

Lục Châu gật đầu hỏi: “Các ngươi lấy được Ma Thần họa quyển từ đâu?”

“Việc này…” La Tu lắc đầu nói, “Mua bán cũng phải có đạo nghĩa. Đây là giao dịch giữa ta và thánh nữ Hi Hòa, các hạ lại xen ngang như vậy có phải là quá không nói đạo nghĩa rồi không?”

“Ngươi muốn giảng đạo nghĩa với lão phu?” Lục Châu đạm mạc nói.

“Thôi, ta không cần Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện nữa, vẫn còn của Đại Uyên Hiến mà, cáo từ.”

La Tu vung tay, xoay người muốn rời đi.

Hắn vừa đi được ba bước Lục Châu đã trầm giọng nói: “Hi Hòa điện là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

La Tu dừng bước, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ các hạ muốn cướp?”

Lục Châu gật đầu: “Ý kiến này không tồi.”

“. . .”

“Thánh nữ Hi Hòa, ta tới đây là thật lòng thật dạ muốn giao dịch với ngươi. Vốn cho rằng ngươi là người quang minh lỗi lạc, không ngờ lại là kẻ ti tiện như vậy…” La Tu tức giận nói.

Lam Hi Hoà: “? ? ?”

Nàng vô tội nha? Chuyện này thì có liên quan gì đến nàng?

Lục Châu cau mày nói: “Cưỡng từ đoạt lý. Lão phu từ trong hậu điện đi ra, vẫn muốn trao đổi đàng hoàng. Chính ngươi từ chối làm giao dịch rồi lại muốn đi, sau đó yêu cầu lão phu cướp của ngươi. Lão phu chưa từng nghe ai đưa ra yêu cầu kỳ quái như thế.”

“Lão phu không phải người không nói đạo lý. Hiện tại ngươi vẫn còn cơ hội giao dịch Trấn Thiên Xử với thánh nữ.” Nói xong Lục Châu quay đầu nhìn Lam Hi Hoà. “Ngươi cảm thấy đề nghị của lão phu thế nào?”

Lam Hi Hoà đương nhiên rất muốn có được hai kiện đồ vật này, bèn cười nói: “Ta vốn là đang do dự. Nhưng nếu Lục các chủ cảm thấy làm vậy có lời thì ta cảm thấy yên tâm hơn rồi.”

“Nhưng trước lúc đó chúng ta cần phải hỏi cho rõ ràng, Vô Thần Luận Giáo Hội làm sao thu hoạch được họa quyển của Ma Thần?” Lục Châu hỏi.

Đây là đồ của Ma Thần, nhất định che giấu rất nhiều bí mật, Lục Châu cần phải làm cho rõ ràng.

Đồ của lão phu còn bắt lão phu phải lấy thứ khác ra đổi, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Lam Hi Hoà ở trong địa bàn của mình lại bị Lục Châu lôi kéo làm theo tiết tấu của hắn. Nhưng không biết vì sao, dù Lục Châu có vẻ giọng khách át giọng chủ mà nàng lại chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu, cảm giác do dự thiếu quyết đoán trước đó biến mất không còn lại gì.

La Tu cũng không hiểu nổi. Rốt cuộc ai là chủ nhân Hi Hòa điện thế? Sao đột nhiên lại có một người hùng hùng hổ hổ không nói đạo lý đứng ra thế này?

“Nếu ta không muốn nói thì sao?” La Tu hỏi.

Vừa dứt lời, Lục Châu đã lăng lệ xuất chưởng đánh về phía bả vai La Tu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK