• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461 Vô đề

Vu Chính Hải cau mày xụ mặt nhìn tứ đại hộ pháp quỳ trước mặt mình. Hắn không thể thật sự phạt nặng bọn họ!

Trong cơn tức giận, Vu Chính Hải vung một quyền đánh vào vách tường!

Ầm!

Không sử dụng nguyên khí, chỉ dựa vào độ cứng nắm đấm mà mặt tường đã bị Vu Chính Hải đánh nát bấy.

“Không có thất sư đệ, các ngươi bảo ta phải làm sao để thống nhất thiên hạ? Chẳng lẽ lại làm theo lời đám đần độn ngoài kia chém mất kim liên?” Vu Chính Hải tức giận đến mức sắc mặt khó coi.

Tứ đại hộ pháp quỳ một chân dưới đất, đến thở mạnh cũng không dám.

Trầm mặc một lát Hoa Trọng Dương mới nói: “Thất tiên sinh khăng khăng muốn về Ma Thiên Các, chúng thuộc hạ không cách nào cản được. Huống hồ tu vi lão tiền bối lại vô cùng đáng sợ. Ngay cả… ngay cả cao thủ như Hạng Liệt cũng không chịu nổi một chiêu của người.”

“Đứng lên đi.” Vu Chính Hải xoay người lại.

Lúc này bốn người mới lục tục đứng lên.

Vu Chính Hải thở dài nói: “Nếu đệ ấy khăng khăng muốn trở về, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ ấy.”

Không tôn trọng thì còn biết làm gì? Chả lẽ chạy tới Ma Thiên Các cướp Tư Vô Nhai về?

“Giáo chủ, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Hoa Trọng Dương hỏi.

“Trước khi thất sư đệ tới Lương Châu đã lập một kế hoạch cô lập Thần Đô, mô phỏng lại toàn bộ các khả năng cho ta xem. Cho dù thế nào thì kế hoạch cô lập cũng phải thực hiện. U Minh Giáo sớm muộn gì cũng sẽ chiếm được Thần Đô.” Vu Chính Hải nói.

Nghe vậy, Hoa Trọng Dương thở dài. “Thất tiên sinh đại tài như thế, đáng tiếc, đáng tiếc…”

Ba người còn lại cũng lắc đầu thở dài.

——————

Hắt xì ——

Có lẽ do bên trong động diện bích nhiều hàn khí nên Tư Vô Nhai đã bị phong ấn tu vi hắt hơi một cái thật mạnh.

“Thất sư huynh, vì sao huynh không chịu nói ra nơi cất giấu thuỷ tinh cầu?” Chư Hồng Cộng chuẩn bị cho Tư Vô Nhai một bộ quần áo ấm, tay choàng lên vai hắn, cười hắc hắc nói.

Tư Vô Nhai liếc nhìn Chư Hồng Cộng. “Sư phụ bảo đệ tới đây lôi kéo ta?”

“Thất sư huynh, dựa vào trí thông minh của ta thì huynh cảm thấy ta có thể moi được thông tin gì từ huynh hả? Sư phụ muốn chọn cũng phải chọn người như tứ sư huynh mới đúng.” Chư Hồng Cộng đáp.

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Về Ma Thiên Các chưa bao lâu mà khả năng vỗ mông ngựa lại tăng lên rồi.”

“Lời này của thất sư huynh ta không thích nghe nha. So sánh sự thành thật thẳng thắn của ta với vỗ mông ngựa là vũ nhục cực lớn đối với ta đó.” Chư Hồng Cộng nói.

“. . .”

Tư Vô Nhai không thèm để tâm. Loại mánh khoé này của Chư Hồng Cộng sao Tư Vô Nhai có thể không rõ.

“Ta biết thừa đệ rồi. Nói thật, ta chỉ biết thuỷ tinh cầu lưu lạc đến Nhung Tây, không còn ở Đại Viêm.”

Chư Hồng Cộng cười hì hì bước ra sau lưng Tư Vô Nhai, cẩn thận bóp vai cho hắn.

“Nhung Tây? Thất sư huynh, với tài trí của huynh thì việc giúp sư phụ tìm lại thuỷ tinh cầu hẳn là không khó nha?”

Tư Vô Nhai nghiêng đầu liếc Chư Hồng Cộng một cái.

“Lão bát, nhanh như vậy đã bị Ma Thiên Các thu phục rồi à?”

Nghe vậy Chư Hồng Cộng cười ha hả.

“Ta cảm thấy Ma Thiên Các bây giờ tốt hơn xưa nhiều… Huynh thử nhìn khắp bốn phía xem, người đông hơn trước, có thể ăn ngủ có thể tập luyện, có tiểu cô nương ngồi ngắm mặt trời lặn, còn có mấy lão đầu không biết xấu hổ suốt ngày khoác lác rất vui…”

“. . .” Tư Vô Nhai bày ra vẻ mặt ta không thể hiểu nổi ngươi.

Chư Hồng Cộng tiếp tục nói: “Ta thật sự rất thích Ma Thiên Các như thế này.”

Tư Vô Nhai đẩy bàn tay mập mạp của hắn ra. “Muốn dựa vào đó để moi thông tin của ta sao?”

“Không có mà.”

“Nhung Tây có ngũ quốc gồm Vu Hàm, Lâu Lan, Túc Thận, Trường Cổ và Kỳ Quăng. Thuỷ tinh cầu do chính tay sư phụ người mang đi giấu, ngũ quốc lớn như vậy biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa ai có thể xác định được thuỷ tinh cầu đã rơi vào tay người khác hay chưa? Hoặc có khi nó đã lưu lạc đến thất quốc Nhung Bắc rồi không chừng.” Tư Vô Nhai nói.

“Phong ấn của sư phụ hẳn là người khác rất khó mở ra.” Chư Hồng Cộng gãi đầu nói.

“Đúng như tứ sư huynh nói, ngươi có dám cam đoan mọi phán đoán của mình đều là chính xác không? Trên đời này nào có chuyện gì là tuyệt đối đâu.” Tư Vô Nhai đáp.

Chư Hồng Cộng gật đầu đồng ý, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bèn nói:

“Nếu đã như vậy thì huynh cứ kể lại chi tiết cho sư phụ nghe là được, sư phụ sẽ không làm khó huynh.”

“Đệ cho rằng đây là lời nói thật, nhưng đến tai sư phụ thì đây chính là lời dối trá hoang đường.” Tư Vô Nhai nói.

“. . .”

Vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài động diện bích truyền tới một tiếng hừ nhẹ.

“Thất sư huynh, uổng cho ta còn nói tốt cho huynh… Huynh lại dám nghĩ xấu cho sư phụ như vậy.”

Tiểu Diên Nhi mặc một bộ thanh y đứng ở cửa động, vẻ mặt không vui nhìn Tư Vô Nhai. “Nếu không có sư phụ, huynh đã chết từ lâu!”

“Tiểu sư muội?” Tư Vô Nhai lúng túng nói. “Ta không có ý đó.”

“Huynh chính là có ý đó.” Tiểu Diên Nhi tức giận hầm hừ. “Đồ đáng ghét luôn tự cho mình là đúng!”

Nói xong Tiểu Diên Nhi không thèm nghe hắn giải thích đã xoay người rời đi.

Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau. Tư Vô Nhai thở dài nói: “Ngay cả tiểu sư muội cũng hiểu lầm ta…”

Chư Hồng Cộng không dám nói lời nào.

Tư Vô Nhai lắc đầu, thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng sao, hắn đã quá quen với việc bị hiểu lầm rồi.

“Lão bát, kể cho ta nghe tình hình ở Ma Thiên Các nào.”

“Vâng.” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu nói. “Bắt đầu từ đám lão đầu kia đi…”

——————

Trong Đông Các.

Lục Châu lĩnh hội Thiên thư xong, cảm thấy lực lượng phi phàm hầu như đã bão hoà, trong lòng mới thả lỏng hơn một chút.

Lục Châu đứng lên quan sát tấm bản đồ da dê cổ, ngoại trừ những nơi đã hiện lên rõ ràng thì các địa phương khác vẫn tối tăm mờ mịt như trước, chẳng thể trông thấy gì.

Tuy vậy hình dạng bản đồ ở khu vực Vu Hàm Sơn đã trở nên rõ ràng hơn trước nhiều.

“Chẳng lẽ Ngu Thượng Nhung đã đến Vu Hàm Sơn?” Lục Châu vuốt râu suy tư.

Suy tư một lát cảm thấy không có tác dụng gì, Lục Châu bèn xoay người ngồi xếp bằng xuống, mở giao diện Hệ thống lên.

Điểm công đức: 44.200 điểm

Còn thiếu hơn năm mươi ngàn điểm mới mua được pháp thân Bách Kiếp Động Minh.

Lục Châu không thèm suy nghĩ nhiều, mặc niệm một tiếng: “Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]

Thẻ Nghịch Chuyển? Lục Châu rốt cuộc minh bạch.

Thời điểm ban đầu mới có Hệ thống, tỷ lệ trúng thưởng cao là do căn cứ vào nhu cầu của ký chủ.

Có ngon thì ngươi ban thưởng cho lão phu một cái pháp thân đi?
Chương 462 Vô đề

Lục Châu liên tục rút hai mươi lần, toàn bộ đều không trúng. Hắn bất đắc dĩ phải từ bỏ việc rút thưởng.

Rất lâu rồi Lục Châu chẳng rút thưởng được gì ra hồn, tất cả đều là Thẻ Nghịch Chuyển.

Lục Châu nhìn xuống cột thẻ đạo cụ. Hắn cắn răng mua hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, tiêu hao hết 6.000 điểm công đức.

Còn những thứ khác thì thôi đi, chẳng thơm bằng thẻ Một Kích Chí Mạng. Hiện tại thẻ Một Kích Chí Mạng vẫn là át chủ bài thật sự của hắn.

Ngay khi Lục Châu đang tiếp tục suy tư xem nên làm gì tiếp theo, Chiêu Nguyệt chợt xuất hiện bên ngoài Đông Các.

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư tới.”

“Đọc đi.”

Chiêu Nguyệt mở phi thư ra đọc nhỏ: “Lão tiền bối, ta có hai việc cần nói rõ.”

“Thứ nhất, ngài bảo ta điều tra hoàng cung, hiện tại đã có một ít manh mối. Trong cung đúng là có người đang nghiên cứu phương pháp tấn thăng cửu diệp, nhưng chuyện này diễn ra rất bí mật, ta chưa thể xâm nhập vào. Trước mắt ta chỉ biết Thần Đô có một thế lực Ám bộ khổng lồ chuyên làm những chuyện này, tính cảnh giác của bọn họ cực cao. Lão tiền bối người tung ra chiêu công bố phương pháp trảm kim liên cho toàn thiên hạ biết, chắc hẳn đã khiến bọn họ hết sức tức giận.”

“Thứ hai, đám danh môn chính đạo trong thiên hạ đang khởi động lại kế hoạch liên minh đồ ma, ngài nên cẩn thận thì hơn.”

“Cuối cùng, quân cờ Lý Cẩm Y xuất hiện tại Lương Châu Thành có làm lão tiền bối ngài hài lòng không? Ha ha ha…”

Đọc thư xong, thần sắc Chiêu Nguyệt không được tự nhiên, nàng nói: “Sư phụ, phong thư của Giang Ái Kiếm khiến đồ nhi nhớ lại một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Khi đồ nhi còn ở hoàng cung có nghe người ta nói, đương kim Hoàng thượng chưa từng thượng triều. Hoàng tổ mẫu bị bệnh nặng đồ nhi cũng chưa từng thấy Hoàng thượng đến thăm. Sau này nghe Lý công công nói Hoàng thượng rất bận rộn, có đại sự bên người. Loại đại sự nào có thể quan trọng hơn Lương Châu Thành, quan trọng hơn Hoàng tổ mẫu cơ chứ?”

Chiêu Nguyệt không thể lý giải, nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu.

Lục Châu nhàn nhạt nói: “Thật sự đối với hắn thì có chuyện khác quan trọng hơn.”

Trên đời này luôn có những người xem trọng một chuyện gì đó, trong mắt hắn chỉ có thứ đó, thậm chí không tiếc hy sinh những người bên cạnh.

Chiêu Nguyệt nghe vậy, trong lòng run lên. Nàng nhớ lại những tháng ngày ở trong cung cùng Hoàng tổ mẫu… trong cung cấm, ngoại trừ lễ nghi quy củ thì chỉ còn lại một mảnh lạnh tanh.

Hoàng cung lớn như vậy mà một chút tình cảm cũng không có sao?

——————

Mười ngày sau.

Lý luận trảm kim liên để bước vào cửu diệp đã truyền bá khắp tu hành giới.

Trải qua một quãng thời gian tranh cãi không ngừng, phe nhóm không tin vào lý luận này ngày càng đông.

Bọn họ cho rằng trảm kim liên là một âm mưu hoang đường. Căn cứ của bọn họ là trong mười ngày qua đã có mười tu hành giả chết đi sau khi trảm kim liên, không một người nào còn sống sót.

Phái hành động thì lại kiên trì cho rằng những người này tử vong là do bọn họ đều là người sắp chết, sau khi trảm kim liên lại bị thương nặng nên tử vong đến rất nhanh, không có giá trị tham khảo.

Hai bên tranh cãi không ngừng. Mặc kệ bọn họ có tin tưởng hay không, phương pháp trảm kim liên đã truyền khắp tu hành giới.

Thậm chí có rất nhiều tu hành giả dựa trên việc trảm kim liên để đưa ra những lý luận càng cấp tiến hơn, chẳng hạn như “trước khi khai diệp phải trảm kim liên”, “phương pháp biến kim liên thành pháp khí”…

——————

Trong Huân Hoa Mộ, một mảnh đen kịt.

Ngu Thượng Nhung đã quên mất mình ở trong giếng cạn này bao lâu.

Tay hắn khẽ nhấc. Pháp thân cỡ nhỏ lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngu Thượng Nhung cảm thấy nguyên khí trong cơ thể đã đầy đủ, chuẩn bị xung kích lên nhị diệp.

“Khai diệp.”

Trên pháp thân xuất hiện một vòng sáng chạy từ trên xuống. Khác với lần trước, vòng sáng không hạ xuống lòng bàn chân.

Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt. Nếu đã không có kim liên vẫn có thể khai diệp vậy thì dứt khoát không cần đến kim liên nữa!

Theo sự rung động của nguyên khí, vòng sáng năng lượng càng ngày càng rực rỡ. Toàn bộ pháp thân sáng rực lên rọi khắp giếng cạn.

Dù nhìn từ góc độ nào thì Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung vẫn là đại cường giả kiếm đạo, là thiên tài khó gặp trên thế gian.

Từ Kiếm Nô Vọng Hải Triều của Mạc Bắc đến đệ nhất Kiếm Vương ở Thanh Châu, hay Kiếm Hoàng Việt Tranh Vanh của Lâu Lan… đều phải chết dưới tay hắn.

Tu hành giả yêu thích kiếm đạo có rất nhiều, người dùng kiếm làm vũ khí nhiều vô số kể, nhưng đạt tới thực lực như Ngu Thượng Nhung thì chẳng có mấy ai.

Đối với mỗi lần tiến giai, Ngu Thượng Nhung đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn có thể cảm giác được năng lượng pháp thân đang bành trướng.

Ngày càng dâng cao!

Vòng sáng năng lượng không ngừng tăng lên, âm thanh cộng hưởng cũng trở nên mãnh liệt.

Ông.

Ông ông.

Tâm cảnh Ngu Thượng Nhung lúc này bình tĩnh hơn lúc khai diệp lần đầu tiên nhiều.

Ngu Thượng Nhung gần như có thể khẳng định, không có kim liên vẫn có thể khai mở bát diệp… đó chỉ là vấn đề thời gian.

Oanh.

Một tiếng động lớn vang lên, pháp thân bành trướng ra tứ phía. Nhị diệp tương đương với pháp thân có độ cao khoảng hai trượng.

Khi pháp thân bành trướng, giếng cạn nhỏ bé này không thể chứa được thể tích của nó. Cũng may pháp thân là do năng lượng ngưng kết mà thành, có tạo thành lực phá hoại hay không đều do Ngu Thượng Nhung lựa chọn.

Oanh!

Năng lượng phát tiết ra tứ phía, va phải vách tường rồi khôi phục lại như cũ.

Ngu Thượng Nhung nâng tay lên, nguyên khí bao bọc lấy bàn tay hắn, ngưng khí thành cương.

Cương khí lóng lánh kim quang lần nữa chiếu sáng xung quanh. Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn Huân Hoa Thảo.

Đáng tiếc, Huân Hoa Thảo quanh năm đều ở dưới giếng cạn, làm sao có thể sống sót? Toàn bộ Huân Hoa Thảo đều đã chết khô từ lâu.

Người Quân Tử Quốc đoản mệnh chưa từng từ bỏ truy cầu trường thọ. Trước đây cũng thế mà hiện tại cũng vậy…

Từng có một đoạn thời gian Ngu Thượng Nhung rất coi thường truy cầu này. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của nhân sinh, lúc còn sống chưa chắc đã vui mà khi chết đi thì nhất định được an nghỉ. Mãi đến sau này hắn mới hiểu ra, “còn sống” mới là giá trị sinh tồn của con người.

Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh ——

Ông!

Pháp thân cỡ nhỏ lại lơ lửng trước mặt hắn, dưới chân không hề có kim liên. Quanh pháp thân có hai mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn, chứng minh tu vi Ngu Thượng Nhung đã thành công bước vào Nguyên Thần cảnh nhị diệp.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười. “Xem như thuận lợi.”

Khi khai diệp lần đầu tiên, trong lòng hắn rất thấp thỏm như đang đánh bạc. Nhưng khai nhị diệp đã khẳng định phương pháp trảm kim liên là khả thi.
Chương 463 Vô đề

Ngu Thượng Nhung thử cảm giác vị trí của Trường Sinh Kiếm rồi điều động nguyên khí…

Ông ông… Trường Sinh Kiếm rung động mấy lần rồi lại trở nên yên tĩnh.

“Vẫn chưa đủ.”

Ngu Thượng Nhung lại ngồi xếp bằng xuống. Về sau mỗi khi khai diệp thì độ khó lại tăng thêm một lần. Nhưng trước mắt Ngu Thượng Nhung vẫn chưa có biện khác pháp để nhanh chóng đề thăng tu vi.

Hiện tại chỉ có thể tiếp tục tu luyện trong cái giếng cạn này.

“Nhị sư huynh?”

Một giọng nói thanh thuý đột nhiên truyền tới, nghe rất xa xôi và nhỏ yếu xen lẫn với âm thanh của gió tuyết. Nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ rất khó nhận ra.

Lỗ tai Ngu Thượng Nhung giật giật, hắn dùng nguyên khí truyền âm nói: “Lục sư muội?”

“Thật là nhị sư huynh?”

Bên ngoài Vu Hàm Sơn, gió tuyết vẫn ồ ạt như trước. Tuyết lớn đã vùi lấp cây cối trên cả dãy núi.

Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y lăng không lơ lửng giữa trời. Giọng nói của Ngu Thượng Nhung bất ngờ mang theo nguyên khí truyền ra ——

“Lục sư muội, nơi này xa xôi vắng vẻ, sao muội lại đến được đây?”

Diệp Thiên Tâm vui mừng nhìn dãy Vu Hàm Sơn nói:

“Ta đang tìm kiếm Thừa Hoàng, đi khắp Đại Viêm, chạy từ Mạc Bắc đến Tây Bắc… Ta nghe một số người thuộc bộ lạc trên núi nói Vu Hàm Sơn ở đây. Lần trước nhị sư huynh bảo muốn đến Vu Hàm Sơn nên ta mới ghé sang xem sao… Không ngờ nhị sư huynh thật sự đang ở đây.”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Muội tìm được Thừa Hoàng chưa?”

“Nào có dễ dàng như vậy.” Diệp Thiên Tâm ủ rũ nói. “Nhị sư huynh, vừa rồi ta cảm nhận được nơi này có nguyên khí ba động, khí tức tương tự với lúc huynh chém giết Trương Viễn Sơn nhưng đã yếu đi nhiều. Chuyện gì đã xảy ra?”

Diệp Thiên Tâm dạo quanh Vu Hàm Sơn một vòng, đoán được Ngu Thượng Nhung đang ở trong hang núi này.

Nàng cảm thấy lúc này nhị sư huynh cũng nên ra đây rồi, nhưng sao vẫn không thấy bóng dáng.

“Ta trảm kim liên, cần phải khai diệp lại lần nữa.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.

Diệp Thiên Tâm nghe vậy cả kinh. “Nhị sư huynh, huynh.. huynh trảm kim liên?”

“Kim liên đã bị vu thuật xâm nhiễm, không thể không trảm. Hiện tại xem ra… vẫn rất thuận lợi.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng nói.

“Ta cứu huynh ra!”

Diệp Thiên Tâm bộc phát năng lượng, nguyên khí tuôn ra như thuỷ triều tạo thành cương ấn đánh tới Vu Hàm Sơn.

Oanh!

Một chiêu Bích Hải Triều Sinh Quyết đã dọn đi một tảng đá lớn.

“Không cần đâu.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng ngăn cản.

“Tại sao thế?”

“Ta phải khai diệp lại từ đầu trong Huân Hoa Mộ… ra ngoài sẽ không an toàn.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Quả thật là vậy. Trong tu hành giới, Ngu Thượng Nhung gây thù quá nhiều, mỗi một địch nhân đều rất cường đại. Nếu hắn ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm.

Chẳng bằng cứ ở lại đây, chậm rãi tu hành, chậm rãi khai diệp.

Một lần nữa bước lên đỉnh phong!

Diệp Thiên Tâm lắc đầu thở dài.

“Hiện tại cả tu hành giới đều đang đồn đại phương pháp trảm kim liên để tu hành, nhị sư huynh, huynh vội vàng quá!”

“Phương pháp trảm kim liên?” Ngu Thượng Nhung kỳ quái hỏi. “Ta không hề nói phương pháp này cho người khác biết, sao trảm kim liên lại thành phương pháp tu hành rồi?”

Thế là Diệp Thiên Tâm bèn kể lại phương pháp trảm kim liên vô cùng kỳ diệu giúp tu hành giả tu luyện lại một lần nữa.

Nghe được, Ngu Thượng Nhung sinh lòng kinh ngạc. “Trảm kim liên có thể tấn thăng cửu diệp?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiên Tâm đáp.

“Ta đã trảm kim liên, nhưng chưa từng nói với ai rằng phương pháp này có thể tấn thăng cửu diệp… Sư muội hãy tin tưởng ta.”

Ngu Thượng Nhung nhớ lại một màn kim liên bị vu thuật ăn mòn, hắn đoán tu hành giả vu thuật cảm thấy hắn còn sống nên mới đưa ra phán đoán này, sau đó tung tin đồn truyền bá khắp nơi, lợi dụng phán đoán này để xem kẻ trảm kim liên có thể còn sống hay không.

“Nhị sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?” Diệp Thiên Tâm rất nghi hoặc. Đáng tiếc nàng không được tận mắt nhìn thấy.

“Kể ra rất dài dòng, không nói tới thì hơn.”

“. . .”

Nhị sư huynh không muốn nói nàng cũng không tiện đòi hỏi. Hơn nữa nàng không có can đảm trảm kim liên của mình đâu!

“Được rồi…”

Ba ngày sau đó, Diệp Thiên Tâm đều ở lại Vu Hàm Sơn, thỉnh thoảng lại tâm sự trò chuyện với Ngu Thượng Nhung.

Tuy hiện tại tu vi Ngu Thượng Nhung không bằng Diệp Thiên Tâm nhưng kiến giải tu hành và tâm đắc của hắn vượt xa Diệp Thiên Tâm nhiều. Ba ngày này Diệp Thiên Tâm khiêm tốn học hỏi, nhận được lợi ích không nhỏ.

Đến sáng ngày thứ tư, Diệp Thiên Tâm mới cáo biệt Ngu Thượng Nhung, nàng định tiếp tục đi về phía tây.

Ngu Thượng Nhung nghe thấy Diệp Thiên Tâm muốn rời đi bèn vội nói:

“Lục sư muội, ta có một món đồ, phiền muội giúp ta đưa về Ma Thiên Các.”

Bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc, một đạo cương ấn đem Thiên Thư Khai Quyển rời khỏi miệng giếng, bay về phía ánh sáng trên đỉnh mộ.

Diệp Thiên Tâm cảm giác được nguyên khí rung động liền tung người nhảy lên, đạp không bay lên đỉnh Vu Hàm Sơn.

Cương ấn mang Thiên Thư Khai Quyển bay ra, Diệp Thiên Tâm nhanh như chớp bắt lấy Thiên Thư Khai Quyển, cương ấn tiêu tán.

Nàng không rời đi ngay mà hạ xuống lỗ hổng trên đỉnh Vu Hàm Sơn, truyền âm nói vọng vào: “Nhị sư huynh, đây là cái gì thế?”

Thanh âm nàng trở nên rất rõ ràng.

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh mộ nơi truyền tới ánh sáng mơ hồ có thể cảm nhận được một bóng người đang di động.

“Đây là đồ của sư phụ.”

“Ta hiểu rồi… ta sẽ đưa đồ vật này đến Ma Thiên Các.” Diệp Thiên Tâm nói.

“Làm phiền muội rồi.”

“Nhị sư huynh đừng khách khí, mấy ngày nay đa tạ huynh đã chỉ điểm cho ta.” Diệp Thiên Tâm lăng không khom người.

Lần này Ngu Thượng Nhung không trả lời nàng mà chỉ nhắm mắt lại.

Sự xuất hiện của Diệp Thiên Tâm là một lời nhắc nhở đối với Ngu Thượng Nhung. Vu Hàm Sơn tuy là nơi vắng vẻ nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có người. Khai diệp tạo ra ba động vẫn có thể dẫn cường giả đến đây.

Diệp Thiên Tâm cất kỹ Thiên Thư Khai Quyển, ngự không bay về phương nam… Nàng phải quay về Ma Thiên Các bàn giao lại đồ vật mới có thể tiếp tục đi về hướng tây.

Diệp Thiên Tâm một đường xuôi nam, bay liên tục một ngày một đêm, xuyên qua biết bao sông núi và gió tuyết mới có thể mơ hồ nhìn thấy thành trì của nhân loại.

Diệp Thiên Tâm ngừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Mái tóc đen của nàng đã bị tuyết phủ trắng, bạch y và áo choàng trắng lẫn vào trong gió tuyết, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhận ra thân ảnh của nàng giữa bầu trời.

Nàng không tiếp tục phi hành mà đứng đó hồi lâu. Trước mặt là màu đen của thành trì, sau lưng là thế giới bị tuyết bao phủ trắng xoá. Nơi băng lãnh chưa chắc là đen, mà nơi ấm áp cũng chưa hẳn là trắng.

Thưởng thức cảnh tuyết một lúc lâu, Diệp Thiên Tâm mới điều động nguyên khí, thân ảnh nàng như sao băng vọt về phía thành trì của nhân loại.
Chương 464 Vô đề

Lý luận trảm kim liên để tu hành không chỉ truyền khắp tu hành giới Đại Viêm mà còn truyền tới các quốc gia dị tộc ở Nhung Tây Nhung Bắc.

Từ trước tới nay người dị tộc đều theo đuổi sức mạnh, có được lý luận tu hành này, tu hành giả của mười hai nước lập tức dấn thân vào thí nghiệm.

Trong một dịch trạm ở Đại Viêm.

Một số tu hành giả tụ tập lại cùng trao đổi tin tức, thuận tiện uống chút rượu.

Qua ba tuần rượu, buổi trò chuyện đã nói tới chính sự.

“Huynh đệ, ngươi nói trảm kim liên là phương pháp tấn thăng lên cửu diệp, chuyện này ta biết, bên ngoài đều đồn đại như vậy. Nhưng ngươi bảo đó chỉ mới là nguỵ cửu diệp là có ý gì?” tu hành giả đang uống rượu nói với nam tử đối diện mặc trang phục kỳ dị.

“Đương nhiên chỉ là nguỵ cửu diệp, pháp thân không có kim liên sao có thể là pháp thân chân chính. Chẳng qua sau khi tấn thăng lên cửu diệp có lẽ sẽ ngưng tụ được kim liên lần nữa, đến lúc đó mới trở thành cao thủ cửu diệp thực thụ.” Nam tử mặc trang phục kỳ dị nói.

“Có đạo lý. Vấn đề là, rốt cuộc sau khi trảm kim liên thì có thể sống sót không?”

“Nói thế nào thì cũng sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này thôi. Rất nhiều người dù không trảm kim liên cũng sẽ chết. Nếu đổi lại là ngươi thì ngươi cũng sẽ thử một lần.”

“Có đạo lý.”

Lúc này, có một người ngồi cạnh nam tử uống rượu chắp tay nói với người mặc trang phục kỳ dị: “Huynh đệ có kiến thức rộng rãi, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đệ là gì?”

“Tôn tính đại danh thì không dám nhận, ta họ Nhật.”

“Nghe một lời của Nhật huynh còn hơn đọc sách mười năm.”

Minh Thế Nhân rung đùi nói với người đối diện: “Vừa rồi ngươi nói thập đại danh môn đang tập hợp lại tạo thành liên minh đồ ma là thật sao?”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì chỉ còn là thất đại danh môn. Chính Nhất Đạo, Tịnh Minh Đạo và Thiên Kiếm Môn đã bị diệt từ lâu.” Có người lên tiếng.

Minh Thế Nhân khinh thường nói: “Thất đại danh môn muốn khiêu chiến Ma Thiên Các không phải là đi tìm chết à?”

Lời vừa thốt ra, đám người bên cạnh sôi nổi nhìn về phía Minh Thế Nhân, không ai dám gật bừa.

“Nhật huynh, tạm thời không nói tới Các chủ Ma Thiên Các sắp đến đại nạn. Chỉ riêng phần thất đại danh môn thôi đã khác xưa rất nhiều rồi.”

“Ồ?” Minh Thế Nhân làm ra bộ dạng xin rửa tai lắng nghe.

“Ngươi nghĩ xem, thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn thất bại không biết bao nhiêu lần, thê thảm nhất là hai lần gần đây. Lần này bọn họ sẽ càng cẩn thận hơn, càng chuẩn bị đầy đủ hơn.”

Minh Thế Nhân gật gù. “Có lý lắm.”

“Nói đâu xa, mới hai ngày trước các đệ tử Đoan Lâm Học Phái còn mời cả lão tổ xuất quan.”

“Lão tổ?”

“Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung giết chưởng môn Thường Kiên của bọn họ, lão tổ Thường Ngôn đành tự thân xuất mã chứ sao… Người nhà bị giết, lão ta khẳng định sẽ không để yên.”

Nghe vậy Minh Thế Nhân cười ha hả.

“Đã là người sắp nhập thổ vi an còn đòi đấu với Ma Thiên Các? Ta nhớ rõ tu vi Thường Ngôn đã hạ xuống rồi mà?” Minh Thế Nhân châm chọc nói.

Nam tử đối diện liếc nhìn hai phía rồi thấp giọng nói: “Trước khác nay khác, rõ ràng biết Đoan Lâm Học Phái không có bình chướng, tại sao không ai dám đến trêu chọc bọn họ?”

“Không phải vì có hẻm núi hiểm trở bảo hộ sao?”

“Hẻm núi thì có tác dụng cái rắm gì! Đó là bởi vì…” Nam tử càng nói nhỏ hơn. “Đoan Lâm Học Phái có một lượng lớn ma nguyên bí dược!”

“. . .”

Minh Thế Nhân lườm nam tử đối diện một cái. “Đoan Lâm Học Phái còn chưa phải là đại phái, thập đại danh môn bây giờ chỉ có tiếng chứ không có miếng, bọn hắn làm sao có được ma nguyên bí dược?”

“Ta làm sao mà biết? Ta chỉ nghe người ta nói thôi.” Nam tử kia cũng cười ha hả.

“Các ngươi có biết trong liên minh đồ ma còn có những môn phái nào khác không?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Còn lại đều là một số môn phái nhỏ không đáng nhắc tới. Tông môn lớn đều đang bận rộn nghiên cứu lý luận trảm kim liên cả rồi.”

Nói tới đây, Minh Thế Nhân đứng lên nói với nam tử kia: “Đa tạ.”

Người đó cười hắc hắc, toét miệng nói: “Nhật huynh… huynh xem, có thể tính tiền bàn này được không?”

Những người còn lại cũng nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Mấy ngày nay bọn họ chia sẻ cho cái tên họ Nhật này biết bao tin tức, mà hắn thì chỉ toàn nói cửu đại ma đầu Ma Thiên Các lợi hại thế nào, đặc biệt là hết sức phóng đại tứ ma đầu Minh Thế Nhân đến mức chả ai buồn tin. Mới đầu nghe còn thấy thú vị, về sau thì ai nấy cũng nghe không lọt nữa. Chia sẻ nhiều tin tức cho hắn như vậy, nếu là người biết điều thì mời người ta uống chung trà cũng chẳng quá đáng nha?

Minh Thế Nhân lườm bọn họ một cái. “Tính cái gì mà tính, không bắt các ngươi mời ta uống trà đã là tốt lắm rồi.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Đám người đều ngơ ngơ ngác ngác.

——————

Trường Thanh cung, Thần Đô.

Lưu Thương vẫn đang ngồi trong thư phòng múa bút vẩy mực. Đầu bút lông hí hoáy viết bốn chữ trên giấy: Nhất Thống Vạn Tộc.

Nội thường hầu bỗng nhiên bước vào, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, nhóm tu hành giả đầu tiên thử nghiệm phương pháp trảm kim liên đã cho ra kết quả.”

“Nói.”

“Lần này tổng cộng có mười tu hành giả trảm kim liên, một người tam diệp, năm người nhị diệp, bốn người nhất diệp. Có chín người chết trong đau đớn, còn một người sống sót.”

Nội thường hầu nói xong câu cuối, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.

Tay Lưu Thương cầm bút lông đã đông cứng giữa không trung.

Hắn trầm giọng nói: “Lặp lại lần nữa.”

“Lần này tổng cộng có mười tu hành giả…”

“Câu cuối cùng.”

“Còn một người sống sót.” Nội thường hầu nói.

Cơ bắp trên mặt Lưu Thương rõ ràng run rẩy không thôi, trong đôi mắt cũng lộ vẻ hưng phấn.

Sở dĩ hắn làm như vậy là muốn kiểm tra xem trảm kim liên xong có thể sống sót hay không.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu, Lưu Thương biết rõ kim liên sẽ hấp thu năng lượng, hấp thu thọ mệnh. Trảm kim liên còn sống có nghĩa là vấn đề này đã được giải quyết.

Hắn là vua của một nước, chưởng khống cả thiên hạ Đại Viêm. Nghe được câu nói này sao hắn có thể không kích động cho được.

Nhiều năm qua hắn đã bỏ biết bao công sức, sử dụng đủ loại bàng môn tà đạo, không tiếc mọi giá truy tìm phương pháp tấn thăng cửu diệp, nhưng toàn bộ đều thất bại, đến mức bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nay mọi cố gắng đã được đền đáp, hắn đương nhiên vô cùng kích động!
Chương 465 Vô đề

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!” Nội thường hầu nói. “Người này thân thể khoẻ mạnh, thiên phú và nội tình đều khá tốt nên mới có thể sống sót… Thần đã bảo thái y cứu chữa cho hắn.”

“Rất tốt.”

Lưu Thương không ngại mở miệng tán thưởng khiến nội thường hầu trong lòng vui như muốn nở hoa.

Lưu Thương lại nói: “Phải đảm bảo hắn còn sống sót, không tiếc bất cứ giá nào.”

“Tuân lệnh.”

“Những người đã chết đều được trợ cấp theo quy định.” Lưu Thương nói.

“Tuân lệnh.”

Việc nghiên cứu cửu diệp của Thần Đô là chuyện cơ mật, không để cho người khác biết. Lần này cũng không ngoại lệ.

Nội thường hầu cẩn thận rời khỏi thư phòng, đưa mắt nhìn quanh rồi đi về một hướng khác.

Trong thư phòng, trạng thái tinh thần của Lưu Thương trở nên sung mãn hơn trước mấy lần.

“Trảm kim liên vẫn có thể sống sót, vậy khai diệp thì sao?”

Bước kế tiếp vẫn cần bọn hắn tiếp tục thử nghiệm. Đã chắc chắn trảm kim liên có thể sống thì có thể dựa vào điểm này để gia tăng số lượng người sống sót.

Dùng đan dược cũng được, mà bí thuật cũng được, sau khi sống sót lại bắt đầu khai diệp trở lại.

Lưu Thương nhìn thoáng qua bốn chữ trên bàn: Nhất Thống Vạn Tộc, trong lòng hào hùng vạn trượng.

“Chờ trẫm lên cửu diệp, mười cái U Minh Giáo trẫm cũng không để vào mắt.”

——————

Ma Thiên Các, trong Đông Các.

Sau khi Lục Châu lĩnh hội Thiên thư xong bèn chậm rãi đứng dậy.

Lực lượng phi phàm của Thiên thư đã bão hoà.

“Sư phụ, dưới chân núi có người đưa đồ tới, nói là đưa cho người.” Chiêu Nguyệt xuất hiện ngoài cửa Đông Các.

“Vật gì?”

“Một cái túi, bên trong… hình như có một quyển sách và ít bánh ngọt.”

Bánh ngọt?

Lục Châu nổi lòng hiếu kỳ. Mấy năm qua đám nghiệt đồ này chẳng đứa nào chịu làm bánh ngọt cho hắn ăn. Từ khi các nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung đến đây hắn mới có bánh ăn.

“Trình lên.”

“Vâng.”

Chiêu Nguyệt cẩn thận đẩy cửa phòng bước vào. Thấy sư phụ đứng bên cửa sổ, nàng đặt túi đồ lên bàn, bày bánh ngọt ra.

Lục Châu xoay người lại, thấy trên bàn đặt một quyển sách trông khá đặc thù bèn kinh ngạc bước tới.

Quyển sách đặc thù này chính là Thiên Thư Khai Quyển.

[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển (hạ), có hợp thành Thiên Thư Khai Quyển hay không?]

Thông báo của Hệ thống đã chứng minh suy nghĩ của Lục Châu.

Lục Châu không vội vàng hợp Thiên thư lại mà đặt nó xuống, nhìn về phía mấy mẩu bánh phục linh bên cạnh.

Chiêu Nguyệt nở nụ cười ấm áp: “Thì ra là lục sư muội đưa tới.”

Bánh phục linh là một trong những loại bánh ngọt mà Diệp Thiên Tâm thường xuyên làm nhất. Lúc trước khi nàng còn ở trên núi vẫn thường làm bánh này cho sư phụ ăn. Cũng nhờ thủ đoạn này mà Diệp Thiên Tâm được ban thưởng Đa Tình Hoàn mà nàng vẫn luôn ao ước.

Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà Diệp Thiên Tâm còn nhớ rõ điều này.

Chỉ là, Cơ Thiên Đạo bây giờ đã không còn là Cơ Thiên Đạo của năm đó.

Lục Châu không thích bánh phục linh, thế là phất tay nói: “Ngươi mang về ăn đi.”

Chiêu Nguyệt nghi hoặc nói: “A? Đây là bánh ngọt do lục sư muội hiếu kính người, đồ nhi sao dám.”

“Khẩu vị vi sư không tốt lắm.” Lục Châu tuỳ tiện bịa đặt một cái cớ.

Chiêu Nguyệt nghe vậy bèn khom người nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ.”

Ngoài mặt nàng nói tạ ơn nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho sư phụ. Sư phụ khẩu vị không tốt… nghe nói người lớn tuổi đều như vậy, chẳng lẽ đại nạn thật sự sắp đến rồi sao?

Đoạn thời gian này ngoài tu luyện ra Chiêu Nguyệt cũng có quan tâm đến tin tức bên ngoài. Hiện nay lời đồn phát tán khắp nơi, nàng lo lắng cũng rất bình thường.

Huống chi người lo lắng cho Lục Châu đâu chỉ có mình Chiêu Nguyệt. Các đồ đệ khác, thậm chí cả Lão Niên Các đều thường xuyên thảo luận nên ứng đối ra sao khi chính đạo đến vây công.

Cầm bánh phục linh trong tay, Chiêu Nguyệt nói: “Còn có một phong thư.”

“Vi sư đã biết.”

Chiêu Nguyệt không dám tiếp tục lưu lại, bèn cung kính khom người rời khỏi phòng.

Lục Châu cầm thư lên, mở ra đọc. Bên trong viết:

“Gửi sư phụ trên cao, đồ nhi Diệp Thiên Tâm được nhị sư huynh nhờ vả nên mang đồ vật đến Ma Thiên Các cho người. Nhị sư huynh trúng cổ thuật, vì muốn phá giải nên đã tự trảm kim liên, nay huynh ấy đang bị kẹt trong Huân Hoa Mộ, tĩnh dưỡng điều tức để khai diệp một lần nữa. Nhị sư huynh bảo đồ nhi nhắn với người huynh ấy vẫn mạnh khoẻ. Nghiệt đồ bất hiếu Diệp Thiên Tâm xin bái lạy.”

Đọc xong thư, Lục Châu nhíu mày. Nguyên khí trong tay rung động, bức thư bị thiêu cháy chỉ trong khoảnh khắc.

Như vậy phương pháp trảm kim liên có thể thực hiện được?

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống. Nhớ lại lời đồn trước đây, Lục Châu lắc đầu lẩm bẩm. “Đồ cố chấp.”

Ngu Thượng Nhung vẫn hệt như lúc nhỏ, rất quật cường. Cho dù gặp phải sự tình gì cũng chỉ im lặng tự mình giải quyết, không nhờ đến ai.

Hiện tại phe chính đạo tổ chức liên minh đồ ma, muốn vây công Kim Đình Sơn.

Lục Châu vốn định triệu tập Lão Niên Các để thảo luận về chuyện Ngu Thượng Nhung trảm kim liên nhưng nghĩ lại, nếu việc này truyền đi chỉ gây thêm bất lợi cho Ma Thiên Các. Hơn nữa người thành công trảm kim liên còn rất ít, giá trị tham khảo chưa nhiều. Nếu lý luận đã truyền đi khắp thiên hạ vậy cứ chậm rãi chờ đợi kết quả đi thôi.

Đúng lúc này…

Chư Hồng Cộng đứng bên ngoài sân viện, khom người nói: “Đồ nhi Chư Hồng Cộng bái kiến sư phụ!”

“Vào đi.”

Lục Châu chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh trí bên ngoài.

Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có tin tức tốt.”

“Nói đi.”

“Mấy ngày nay đồ nhi ở bên chỗ thất sư huynh, đã moi ra được không ít tin tức liên quan đến thuỷ tinh cầu ký ức.” Chư Hồng Cộng hân hoan lộ ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.

Lục Châu quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, thản nhiên nói: “Nói nghe xem.”

Khi Chư Hồng Cộng còn ở trên Mãnh Hổ Sơn, núi dựa vững chắc nhất của hắn chính là Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai ẩn trong bóng tối giúp Chư Hồng Cộng không ít lần, hai người cũng khá thân thuộc, Chư Hồng Cộng moi được tin tức từ trong miệng hắn cũng không có gì lạ.

“Thất sư huynh nói huynh ấy không biết chỗ cụ thể của thuỷ tinh cầu, có thể nó đang ở Nhung Tây hoặc là Nhung Bắc. Thuỷ tinh cầu ký ức là do người tự mình phong ấn, huynh ấy không cách nào biết rõ.” Chư Hồng Cộng nói.

Lục Châu vuốt râu gật đầu.

“Tiếp tục.”

“Thất sư huynh còn nói, rất nhiều chuyện không giống như chúng ta đã nghĩ. Huynh ấy không sợ bị hiểu lầm, không sợ phải gánh trách nhiệm, dù sao huynh ấy cũng đã quen rồi.” Chư Hồng Cộng nói. “Sư phụ, tại sao đồ nhi lại cảm thấy thất sư huynh cứ xem chúng ta là đồ đần vậy nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK