Chư Hồng Cộng nói: “Lục tiền bối, ngài đừng nên nhúng tay vào, về phía sư phụ ta tự có bàn giao.”
“Nhi tử nói đúng lắm.” Chư Thiên Nguyên gật đầu.
“Nơi này là Thần Đô, nay đã trở thành địa bàn của U Minh Giáo, nếu thật sự gây chiến thì cả hai chúng ta đều phải chịu thiệt thòi. Ta cùng lắm chỉ không được gặp nhi tử, nhưng ngươi thì sẽ mất mạng.” Chư Thiên Nguyên nghiêm túc nói, “Dựa vào hiểu biết của ta về Cơ lão ma, nếu hắn ra tay thì ngươi tuyệt đối không có cơ hội hoàn thủ.”
Lục Châu im lặng. Khi hắn vừa định kết thúc thời gian sử dụng Thẻ Dịch Dung thì Giang Phó đột nhiên bay ra khỏi đống đồ lộn xộn, toàn thân như đạn pháo công kích về phía Lục Châu.
“Giang Phó, không được!” Chư Thiên Nguyên cực kỳ hoảng sợ.
Mọi chuyện chỉ phát sinh trong chớp mắt, trong thoáng chốc Giang Phó đã lao tới trước người Lục Châu.
Lục Châu nhấc tay. Ông! Giữa năm ngón tay hiện ra lam quang. Lục Châu dùng tay không nghênh tiếp Giang Phó.
Giang Phó bị cỗ năng lượng đặc thù này ngăn ở trước người, toàn thân đình trệ giữa không trung, không cách nào tiến thêm!
Thật mạnh!
Sắc mặt Giang Phó kinh hãi nhìn vị lão nhân trước mắt. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng bị đối phương khống chế dễ dàng như vậy, trong lòng Giang Phó vẫn kinh hãi không thôi. Điều này nói rõ… chênh lệch giữa hắn và lão nhân này là vô cùng lớn.
Lục Châu thậm chí không thèm nhìn thẳng mặt Giang Phó. Cảm thấy dùng lực lượng phi phàm với mấy người này thật là không đáng, Lục Châu bèn nắm tay lại, thu hồi nguyên khí.
Giang Phó rơi thẳng xuống đất, mặt ập xuống trong tư thế chó đớp kứt.
Chư Thiên Nguyên kinh ngạc nói: “Lực khống chế thật mạnh!”
Để làm được điều này, tu vi cần phải vượt xa đối thủ, dùng lực khống chế cực kỳ cường đại thu nạp toàn bộ nguyên khí trong vòng một thước quanh người nhằm mục đích khống chế đối thủ.
“Thật sao?” Lục Châu cảm thấy một chưởng vừa rồi rất đơn giản, không phí chút sức lực nào.
“Chưởng này của ngươi cực giống Cơ lão ma… Trước kia hắn thích nhất là dùng chiêu thức này đi bắt nạt người khác.” Chư Thiên Nguyên nói.
Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt. Lão nhân này hình như không thể trêu vào! Phải tìm cơ hội chạy trốn thôi.
Chư Hồng Cộng theo bản năng co rụt về phía sau.
Đúng lúc này, Lục Châu thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Chư Thiên Nguyên nhíu mày, tưởng rằng Lục Châu định ra tay với nhi tử mình, lập tức lách mình chặn lại, nhanh chóng đánh ra một chưởng.
Lục Châu cũng tung chưởng.
Song chưởng va chạm, ầm! Lục Châu không hề nhúc nhích, vẫn đứng chặn trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Thiên Nguyên thu tay lui lại, lùi về sau bốn năm bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình, từ bàn tay đến bả vai đều đã chết lặng! Trong lòng hắn thầm giật mình. Người này quả nhiên đến đây để gây chuyện.
“Quỳ xuống!” Lục Châu đạm mạc nói.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt. Hắn cảm thấy mắt mình như đang hoa lên, ngũ quan lão giả trước mặt đang từ từ biến hoá, vặn vẹo…
Chư Thiên Nguyên vội lên tiếng: “Nhi tử, dưới gối nam nhi là vàng, chỉ có thể lạy trời, lạy đất, lạy phụ mẫu, sao có thể nói quỳ là quỳ. Cùng lắm thì để Cơ lão ma ra tay đối phó kẻ này, xem như ta không may!”
Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đã quỳ phịch xuống.
Hắn quỳ vô cùng dứt khoát, hai tay úp xuống đất, trán chạm vào mu bàn tay, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích.
“Đây…”
Chư Thiên Nguyên ngây ngốc, sau đó lập tức giận dữ không kềm được.
“Ta biết ngay Cơ lão ma không dạy dỗ con ra hồn, thật là tức chết ta! Sao con có thể không có cốt khí như vậy?! Dù có thế nào thì nơi này cũng là địa bàn của con mà. Chuyện này ta nhất định phải hỏi tội Cơ… Cơ… ngươi… sao ngươi lại, biến, biến thành… Cơ lão ma?!”
Khi Chư Thiên Nguyên còn đang hổn hển mắng thì Lục Châu đã xoay mặt lại nhìn hắn.
Chư Thiên Nguyên không nói một lời, mũi chân điểm một cái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay vèo ra khỏi sân viện không còn thấy bóng dáng.
Giang Phó và đám đệ tử Cổ Thánh Giáo đều ngây ngốc nhìn.
Lục Châu lắc đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Đây chính là lão cha không ra hồn của ngươi đó!”
“Sư, sư phụ… đồ nhi thật khổ mà.” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt.
“Chư Thiên Nguyên, nếu ngươi đi thật thì sẽ vĩnh viễn không được gặp lại Chư Hồng Cộng đâu.” Lục Châu doạ dẫm.
Bên ngoài sân viện truyền đến một tiếng thở dài não ruột. Sau đó Chư Thiên Nguyên điềm nhiên như không có việc gì, đẩy cửa viện bước vào.
Đám đệ tử Cổ Thánh Giáo càng thêm ngây ngốc. Thánh chủ đang diễn kịch có phải không?
Chư Thiên Nguyên nghiêm túc nhìn về phía Lục Châu. “Cơ lão ma… ngươi vẫn vô sỉ hệt như trước kia!”
Các đệ tử Cổ Thánh Giáo lập tức lảo đảo lui lại. Hắn là Cơ lão ma?
Giang Phó giật mình ngẩng đầu nhìn lên, lúc này hắn mới phát hiện ngũ quan Lục Châu đã hoàn toàn thay đổi, khác biệt một trời một vực so với trước đó!
Khụ khụ khụ… Giang Phó ho khan một trận.
“Bái kiến Cơ tiền bối!”
“Bái kiến Cơ tiền bối!”
Giang Phó cố nhịn xuống đau đớn, quỳ một gối dưới đất hành lễ, những đệ tử khác cũng vội vàng hành lễ, trong lòng thấp thỏm không thôi.
“Thú vị không? Chơi vui không?” Chư Thiên Nguyên khoanh tay hỏi.
Lục Châu nói: “Lão phu mà không làm vậy thì sao ngươi chịu xuất hiện? Huống hồ… nếu kẻ đứng sau lưng theo dõi không phải ngươi mà là một người muốn mưu hại đồ nhi của lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn lão phu ngồi yên mặc kệ?”
Chư Thiên Nguyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu. “Đúng là rất có lý.”
Chư Hồng Cộng khổ sở cầu xin: “Sư phụ…”
Lục Châu uy nghiêm nói: “Im miệng. Dám nói xấu sau lưng sư phụ, ngỗ nghịch phạm thượng, lá gan ngươi không nhỏ.”
“. . .”
Chư Thiên Nguyên lập tức giải vây: “Ngươi đừng có hẹp hòi như vậy, nó chỉ là ỷ thế sư phụ nên hơi đắc ý chút thôi. Dạy trò không nghiêm chẳng phải là lỗi của ngươi sao?”
“Ngươi còn dám oán trách lão phu?” Lục Châu lừ mắt nhìn Chư Thiên Nguyên.
“Không dám…”
“Nếu không phải nể mặt nghiệt đồ này, chỉ dựa vào những lời nói lỗ mãng khi nãy của ngươi, lão phu nhất định sẽ không buông tha!”
“. . .”
Gương mặt già của Chư Thiên Nguyên cứng đờ, bèn lúng túng cười nói: “Đâu đến mức đó, ta cũng có khen ngươi mà…”
Lục Châu cũng rất cạn lời. Tính nết của hai cha con nhà này thật đúng là không lẫn đi đâu được. Thượng bất chính hạ tắc loạn, già còn không nên nết, da mặt cực dày!
Chương 717 Vô đề
“Chư Thiên Nguyên, ngươi vẫn hệt như trước đây, da mặt dày hơn cả tường thành!”
“Thôi vậy… ta vốn định mang Chư Hồng Cộng về Cổ Thánh Giáo rồi mới tới thỉnh tội với ngươi, tiền trảm hậu tấu. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.” Chư Thiên Nguyên thở dài.
“Cổ Thánh Giáo của ngươi vẫn luôn ẩn thế không xuất hiện, vì sao bây giờ lại đột nhiên lộ diện?” Lục Châu hỏi.
Gia trưởng nói chuyện, Chư Hồng Cộng chỉ dám quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Chư Thiên Nguyên không trả lời ngay câu hỏi của Lục Châu mà phất tay ra hiệu với đám đệ tử: “Mang thứ đó ra đây.”
“Vâng.”
Một tên đệ tử đi vào trong phòng rồi cầm ra một gói đồ dâng lên trước mặt hai người.
Chư Thiên Nguyên mở gói đồ ra, trong đó là một quyển thư tịch màu nâu.
“Đây là cái gì?” Lục Châu hỏi.
“Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Lục Châu cầm lấy quyển thư tịch, lật từng trang một. Mấy chục trang đầu đều bị xé bỏ, phần sau mới có trang giấy hoàn chỉnh. Trên đó viết:
“Người ở đây rất yếu, dường như không biết cách đột phá cửu diệp… Ta cảm nhận được nơi này có ràng buộc của thiên địa rất quen thuộc, nhưng lại không biết làm sao để phá bỏ nó.”
“Ta muốn giúp người ở đây trở nên mạnh mẽ, để bọn họ có khả năng đối kháng với cửu diệp, thậm chí là thập diệp.”
“Ta gặp rất nhiều tu hành giả, nhưng tư tưởng của bọn họ quá bảo thủ.”
Đọc được những dòng này, Lục Châu không thể ngăn được nỗi kinh ngạc trong lòng.
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Lục Châu tiếp tục lật sang trang.
“Có rất nhiều người không chịu tin lời ta…”
“Không có lòng nhiệt thành và kiên trì bền bỉ thì sẽ không bao giờ tiến bộ được.”
“Ta muốn nói cho tu hành giả ở đây biết chân tướng…”
Lục Châu sờ vào trang giấy có vẻ xưa cũ mang theo mùi vị ẩm mốc, rõ ràng quyển thư tịch này không sử dụng bất kỳ loại biện pháp bảo hộ nào, ngay cả bìa sách cũng cực kỳ đơn sơ, bốn góc đều bị ăn mòn bong tróc ra không ít, chữ viết cũng trở nên mơ hồ. Khoảng giữa quyển thư tịch bị xé mất rất nhiều trang giấy, không rõ nguyên do.
Lục Châu vừa định xem tiếp, chợt nghe Chư Thiên Nguyên nói:
“Đây chính là một trong những lý do ta xuất hiện ở Thần Đô. Bởi vì cho tới bây giờ chỉ có mình ngươi đạt tới cửu diệp. Ta vốn định sai người dâng quyển thư tịch này lên cho ngươi, không ngờ chúng ta lại chạm mặt ở đây. Nếu ngươi cảm thấy vật này đáng giá, vậy ta dùng nó để trao đổi nhi tử ta, có được không?”
Lục Châu không trả lời vấn đề liên quan đến Chư Hồng Cộng mà hỏi lại: “Lúc trước tại sao không đem ra?”
Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài. “Trước đây ta nào biết tới quyển thư tịch này. Do một lần đệ tử Cổ Thánh Giáo quét dọn Tàng Kinh Các, tò mò lật ra xem mới phát hiện nội dung trong đó. Quyển thư tịch này bị khiếm khuyết rất nhiều, hẳn là bị người ta xé đi. Nếu không phải ngươi là cửu diệp hoành không xuất thế… chỉ sợ quyển thư tịch sẽ bị xem như là rác rưởi mà ném đi.”
Lục Châu lật ra mấy trang phía sau ——
“Trong nhận định của rất nhiều người, bát diệp là cực hạn tu hành của con người, nhưng chỉ mình ta biết không phải như thế…”
“Ta phát hiện ràng buộc của thiên địa có điểm khác biệt… thứ trói buộc tu vi của con người lại là pháp thân kim liên… nên giải quyết như thế nào đây?”
Lại có không ít trang giấy bị xé mất.
“Cuối cùng cũng có người chịu tin tưởng ta, đó là một lão đầu họ Vân. Nhìn lão thê thảm như vậy, ta bèn tu bổ lại những lỗ hổng trong công pháp tu hành của lão.”
“Hiện tại ta vẫn chưa thể chứng minh được kim liên nơi này có vấn đề… Nhưng mà, nào có ai nguyện ý nghe lời ta mà thử nghiệm đâu?”
. . .
Đọc tới đây, Lục Châu nghi hoặc nghĩ, lão đầu họ Vân chính là Vân Thiên La?
Lục Châu quay sang hỏi Chư Thiên Nguyên. “Ngươi có biết chủ nhân của quyển thư tịch này không?”
Lục Châu đã tìm tung tích nữ tử họ Lạc bấy lâu, không ngờ lúc này lại có manh mối, đúng là nằm ngoài dự liệu.
Chư Thiên Nguyên lắc đầu đáp: “Ở trang cuối trong thư tịch, nàng ta có ký tên nên ta đoán chủ nhân quyển thư tịch này là một vị nữ tử tràn ngập truyền kỳ.”
“Truyền kỳ?”
Dựa vào hiểu biết của Lục Châu đối với nữ tử họ Lạc và ngàn năm lịch duyệt của bản thân, nữ tử này cùng lắm chỉ được gọi là thần bí, sao lại nói nàng ta là truyền kỳ?
“Cơ huynh…”
“Không dám nhận.” Lục Châu trả lời.
“Hầy… cần gì phải giận dai như vậy. Ta đã lấy bảo vật áp đáy hòm ra đưa ngươi rồi, đại nhân đừng chấp tiểu nhân, ngươi đừng chấp nhặt với ta nữa.” Chư Thiên Nguyên nói.
Lục Châu liếc nhìn Chư Hồng Cộng nằm dưới đất. Chả lẽ đây chính là gen di truyền?
Trước kia khi hai người mới kết bạn, tính tình của Chư Thiên Nguyên đã là như thế rồi, nay gặp lại cũng chẳng thấy thay đổi được chút nào.
“Ngươi đã xem qua quyển thư tịch này chưa?” Lục Châu vừa hỏi đã cảm thấy mình đang nói nhảm.
“Lúc tìm thấy nó đã xem rồi.”
Lục Châu lật đến trang cuối cùng, nơi đó có một chữ ký: “Lạc … Âm.” Chữ ở giữa đã bị mờ đến không thể nhận ra.
Lạc cái gì Âm?
Đây đúng là vị nữ tử họ Lạc xuất hiện từ ba trăm năm trước mà hắn đang tìm kiếm.
Kết hợp với lá thư do đế sư Đại Viêm lưu lại, xem ra vị đế sư này cũng đang tìm nàng ta. Nhưng rõ ràng là quan điểm của hai người đối với tu hành giới vô cùng khác biệt.
Quan điểm của đế sư Đại Viêm là: đừng có ý định đột phá cửu diệp, đừng xâm nhập vào cấm khu, nếu không sẽ dẫn tới đại nạn.
Quan điểm của Lạc … Âm là: cổ vũ mọi người nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn để sớm ngày có được lực lượng đối kháng cửu diệp và thập diệp.
Hai người bọn họ đến cùng một nơi, nhưng vì sao lại có quan điểm bất đồng như thế?
“Ngươi có biết vị nữ tử họ Lạc này đã đi đâu không?”
Chư Thiên Nguyên lắc đầu: “Thánh chủ đời trước từng gặp được người này, khi đó ta không biết tới nàng ta. Bây giờ thì chẳng ai biết tung tích của nàng, có lẽ… đã chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Nội dung trong quyển thư tịch đã nói rõ nàng ta cực kỳ am hiểu việc tu hành, nhưng lại rất khó điều khiển nó.” Chư Thiên Nguyên nói. “Nếu trong một lần gặp nguy hiểm mà không vận dụng được năng lực của bản thân thì rất có thể sẽ chết.”
Lục Châu nhíu mày. Việc này đúng là không thể ngờ tới.
Chương 718 Vô đề
Lục Châu vẫn chưa xem xong quyển thư tịch nhưng cũng không có ý định kiểm tra thực hư việc này, Chư Thiên Nguyên không cần thiết phải nói dối.
Nếu nữ tử họ Lạc này không biết cách nắm giữ tu vi thì làm sao chỉ đạo cho Vân Thiên La? Thật là thần bí và khó hiểu, hệt như đế sư Đại Viêm. Nhưng có một điều có thể khẳng định, tu vi của đế sư đã vượt qua bát diệp.
Thấy Lục Châu lâm vào trầm tư, Chư Thiên Nguyên gật đầu cười: “Xem ra bản thư tịch này rất quan trọng đối với Cơ huynh. Vậy… ta có thể mang nhi tử mình đi không?”
Không chờ Lục Châu đáp lời, Chư Hồng Cộng đã vội vàng dập đầu nói:
“Sư phụ, lòng trung tâm của đồ nhi có nhật nguyệt chứng giám! Đồ nhi sẽ không đi đâu hết, cầu sư phụ khai ân!”
Chư Thiên Nguyên: “? ? ?”
Hắn ngây ngốc nhìn Chư Hồng Cộng.
Lục Châu phất tay: “Đứng lên rồi nói chuyện.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng gian nan đứng dậy.
“Ngươi đúng là nhi tử của Chư Thiên Nguyên. Trước kia khi vi sư thu ngươi làm đồ đệ, ngươi còn chưa đủ lớn để nhận thức mọi chuyện nên không biết việc này. Thân thể da tóc đều là phụ mẫu cho, sao có thể không nhận thân?” Lục Châu cất lời dạy bảo.
“Đây…”
Chư Thiên Nguyên nghe vậy bèn quay sang nhìn Lục Châu với ánh mắt phức tạp… Đây thật sự là Cơ lão ma?
Giang Phó che ngực đi tới, khom người nói:
“Thiếu chủ, sau khi ngài rời khỏi Cổ Thánh Giáo, Thánh chủ ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày đều nhìn về phương nam. Thánh chủ phu nhân vì quá tưởng niệm ngài nên đã mất sớm…”
“Im miệng.” Chư Thiên Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Giang Phó lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Chư Thiên Nguyên cười nói: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nghe hắn nói linh tinh… Con có thể vào Nguyên Thần cảnh, ta vui vẻ hơn bất kỳ ai.”
Lục Châu nói: “Ngươi cá cược thua…”
“Ta tâm phục khẩu phục!” Chư Thiên Nguyên đáp.
Lục Châu lục tìm trong ký ức… Thiên phú của Chư Hồng Cộng vốn rất kém, vì sao sau khi nhập môn lại tốt lên như vậy? Nếu nguyên chủ Cơ Thiên Đạo có khả năng cải biến thể chất và thiên phú cho đồ đệ thì thiên phú của bọn hắn đều có thể giải thích được.
“Quỳ xuống.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng khẽ sửng sốt, nhưng thấy biểu tình sư phụ nghiêm túc bèn lập tức quỳ xuống.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói:
“Từ xưa tới nay, ơn sinh thành lớn bằng đất, ơn dưỡng dục lớn bằng trời. Chuyện của ngươi, ngươi hãy tự mình quyết định đi.”
Chư Thiên Nguyên giật mình nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Đây thật sự là lời mà Cơ lão ma có thể nói ra được?
Theo hiểu biết của Chư Thiên Nguyên về Cơ Thiên Đạo thì Cơ lão ma không có lý nào lại chịu thả nhi tử về với hắn. Thậm chí đến cơ hội gặp mặt nhi tử cũng sẽ không cho…
Ma Thiên Các có một quy củ mà Chư Thiên Nguyên biết rõ: một khi gia nhập Ma Thiên Các đều phải chặt đứt với quá khứ. Thế nên Chư Thiên Nguyên mới phải ra hạ sách tiền trảm hậu tấu này.
Thật không ngờ Lục Châu lại cho Chư Hồng Cộng tự mình quyết định.
Lục Châu chắp tay nhìn về phương xa nơi hoàng hôn đổ xuống, một nửa bầu trời Thần Đô chìm trong ánh hào quang nhuộm đỏ trông mỹ lệ đến dị thường.
Dạy dỗ đồ đệ là một chuyến hành trình gánh nặng đường xa, mà phương pháp dạy dỗ của Lục Châu hắn hoàn toàn khác biệt Cơ Thiên Đạo.
Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ một lúc rồi xoay người về phía Chư Thiên Nguyên, dập đầu thật mạnh.
Ầm!
Cái dập đầu này khiến người da mặt dày bằng tường thành như Chư Thiên Nguyên cũng phải rung động.
Chư Hồng Cộng dập đầu ba cái rồi nói:
“Xin thứ cho ta không thể cùng ngài trở về. Sư phụ nuôi ta lớn, truyền cho ta tu vi, ta sao có thể bỏ lão nhân gia người mà đi.”
Nghe vậy, Chư Thiên Nguyên khẽ thở dài một tiếng. Đám người Giang Phó cũng tiếc hận lắc đầu.
“Thiếu chủ, nếu ngài không trở về, Cổ Thánh Giáo sẽ rơi vào tay người khác mất!” Giang Phó buồn bã nói.
Chư Thiên Nguyên nâng tay lên ngăn lại, ngắt lời Giang Phó. “Ta tôn trọng lựa chọn của con.”
Ơn dưỡng dục lớn bằng trời… Chư Hồng Cộng lựa chọn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
“Ta không có hứng thú với Cổ Thánh Giáo, cũng không muốn làm Thánh tử gì cả…”
Chư Thiên Nguyên lại thở dài rồi nói: “Thôi vậy… bây giờ được gặp mặt con ta cũng đã vui lòng thoả ý rồi.”
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Lục Châu không ngờ loại chuyện này mà cũng được ban thưởng, hắn chỉ làm việc theo bản tâm, nhưng xem ra hiệu quả tất tốt.
Nghiệt đồ này, ngoài miệng thì tí ta tí tởn nhưng trong lòng cũng rất chân thành. Không uổng công lão phu dốc lòng dạy dỗ ngươi.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi khẽ gọi: “Lão bát.”
Chư Hồng Cộng hiểu ý, vội vàng đứng dậy theo sau hắn.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ buồn bã trên mặt Chư Thiên Nguyên biến mất, thay vào đó là tấm mặt mo dày hơn tường thành. “Nhi tử, trước khi đi có thể gọi ta một tiếng ‘cha’ không?”
“. . .”
Gọi cha? Nói thật vừa nãy khi dập đầu Chư Hồng Cộng đã có xúc động muốn gọi một tiếng cha. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng tiện ơi là tiện của Chư Thiên Nguyên, hắn đột nhiên không còn ý định đó nữa. Thậm chí còn thấy nổi da gà!
Toàn thân Chư Hồng Cộng co rụt lại, nhanh chân bước theo sau Lục Châu ra khỏi sân viện.
“Cung tiễn Cơ tiền bối!”
“Cung tiễn thiếu chủ.”
Chờ hai người rời đi, Chư Thiên Nguyên mới nói với vẻ mất mát: “Hầy… ta làm người thật là thất bại!”
Giang Phó quỳ xuống nói: “Là do thuộc hạ vô năng!”
“Thôi đi, đó là Cơ lão ma, ngươi còn cho rằng mình thắng được hắn?” Chư Thiên Nguyên lườm Giang Phó một cái.
“Chuyện này…” Gương mặt Giang Phó đỏ lên.
“Đó là vị cửu diệp đệ nhất đương thời, nếu hắn muốn ra tay độc ác thì ngươi đã chết từ lâu, sao còn đứng được ở đây? Chỉ là ta không ngờ tính tình Cơ lão ma lại thay đổi đến thế.”
“Nhưng nếu thiếu chủ không kế thừa, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Cổ Thánh Giáo rơi vào tay người khác?” Giang Phó nói.
“Cổ Thánh Giáo đã lui về ở ẩn từ lâu, cho dù không còn cũng chẳng sao. Được nhìn thấy nhi tử sống tốt như vậy ta đã rất vui lòng.”
“Thánh chủ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Đương nhiên là ở lại đây… Không nghe được một tiếng ‘cha’, sao ta có thể cam tâm rời đi. Tiểu tử thúi này, cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi!” Chư Thiên Nguyên hậm hực mắng.
“. . .”
Chương 719 Vô đề
Trở lại Đại Chính Cung, Chư Hồng Cộng rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Châu, không nói một lời.
Lục Châu vốn không để ý tới hắn, tâm tư đều đặt ở quyển thư tịch trên tay, thản nhiên ngồi xếp bằng xuống tấm bồ đoàn.
Thấy sư phụ đang nghĩ ngợi, Chư Hồng Cộng càng không dám quấy rầy. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài đại điện, vừa hay thấy Đoan Mộc Sinh đi ngang qua Đại Chính Cung, bèn vội vàng khom người nói: “Đồ nhi đi tìm tam sư huynh lĩnh phạt.”
Lục Châu lấy quyển thư tịch ra xem, dường như không nghe thấy.
Chư Hồng Cộng tự giác rời khỏi Đại Chính Cung.
“Tam sư huynh…”
“Có chuyện gì?”
“Cầu tam sư huynh đánh đệ!” Chư Hồng Cộng khom người nói ra yêu cầu.
Đoan Mộc Sinh nhướng mày đáp: “Ta không có loại ham mê biến thái như vậy.”
“…Đệ không có ý đó. Đệ phạm sai lầm, đáng lý nên bị đánh mấy trượng, nhưng sư phụ bận rộn sự vụ, tam sư huynh lại là người lớn tuổi nhất ở đây, để tam sư huynh trừng phạt đệ mới là thích hợp nhất… Mời tam sư huynh đánh thật mạnh vào đây, đừng khách khí.” Chư Hồng Cộng chỉ tay về phía mông mình.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp: “Đồ thần kinh…”
Nói xong Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người đi về phía quảng trường.
Chưa đi được bao xa, Chư Hồng Cộng đã cảm khái nói: “Tam sư huynh tuy hơi khờ khạo nhưng lại đối xử với ta thật tốt.”
“Hử?” Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người lại. “Lão bát, đệ lại đây.”
“Gì thế?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc không hiểu.
Đoan Mộc Sinh thấy Chư Hồng Cộng không nhúc nhích bèn đi lại tóm lấy hắn xách lên cao, đạp thật mạnh vào mông Chư Hồng Cộng.
Dù Chư Hồng Cộng nặng gần trăm ký cũng không chịu nổi một cước của tam sư huynh, lập tức toàn thân bay vèo thành một đường hình vòng cung.
Tiếng hét thảm vang vọng trước đại điện Đại Chính Cung…
“Sư huynh thoả mãn yêu cầu của đệ, vừa hay ta cũng mới luyện thành một chiêu thức mới!”
“A ——”
. . .
Trong Đại Chính Cung.
Lục Châu mở quyển thư tịch ra tiếp tục xem. Tuy chữ viết mơ hồ nhưng hầu hết đều có thể đọc ra.
“Hiện tại ta vẫn chưa thể chứng minh được kim liên nơi này có vấn đề… Nhưng mà, nào có ai nguyện ý nghe lời ta mà thử nghiệm đâu?”
“Nhân tâm khó dò, ta nhất định phải học được cách nắm giữ lực lượng của bản thân, nhất định phải có đủ năng lực tự vệ… Ta có thể cảm giác được có một số tu hành giả đã nổi lòng tham, muốn cướp những công pháp kia.”
“Có một số công pháp quá mức thâm ảo, nhưng ta vẫn cố gắng nghiên cứu. Rốt cuộc ai đã sáng tạo ra đống công pháp này đây?”
Đọc tới đây, Lục Châu cảm thấy rất kỳ quái. Công pháp của nữ tử họ Lạc không phải do nàng ta mang từ quê hương tới sao? Vậy thì đống công pháp đó từ đâu mà có? Trong quyển thư tịch không hề ghi chép về nguồn gốc công pháp, Lục Châu chỉ có thể đoán mò.
Mấy chục trang sau đó đều là nhật ký ghi lại tâm tình của nữ tử này, không có ý nghĩa tham khảo gì lớn.
Xem được hơn một nửa, Lục Châu lại phát hiện thông tin mới.
“Trải qua thời gian dài nghiên cứu, ta đã chứng thực được kim liên sẽ hấp thu thọ mệnh… nhưng hồng liên thì không.”
“Phùng Kha, bát diệp sáu trăm tuổi ở Mạc Bắc, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Bốn trăm năm không đủ.”
“Tạ Hàm, bát diệp bốn trăm tuổi ở Dương Châu, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Sáu trăm năm không đủ.”
“Hàn Tùng, bát diệp ba trăm tuổi ở Lương Châu, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Bảy trăm năm không đủ.”
. . .
Đọc tới đây, Lục Châu mới hiểu được vì sao Chư Thiên Nguyên lại gọi nàng ta là truyền kỳ. Những cường giả bát diệp này đều là đại nhân vật danh chấn tứ phương trong lịch sử. Không ngờ bọn họ đều chỉ là một phần trong nghiên cứu thí nghiệm của nàng ta.
Suốt ba trang liền đều ghi chép về những lần xung kích cửu diệp thất bại, tuổi tác của những cường giả này càng lúc càng trẻ, người cuối cùng là thiên tài trẻ tuổi nhất.
“Mạc Giang Nam, thiên tài bát diệp một trăm tuổi ở Thanh Châu, xung kích cửu diệp thất bại nhưng không chết. Hao tổn gần chín trăm năm tuổi thọ.”
“Chẳng lẽ… người ở thế giới này thật sự không cách nào tấn thăng lên cửu diệp? Có lẽ ta nên đi về phía tây xem thử dị tộc như thế nào.”
Bên dưới ghi lại tâm tình không vui của nàng.
“Một ngày nào đó ta sẽ tìm được đáp án, nghiên cứu sẽ không bao giờ dừng lại… Đừng từ bỏ!”
Đọc tới đây, Lục Châu đột nhiên cảm thấy vị nữ tử họ Lạc này có cảm xúc rất chập chờn, hệt như một thiếu nữ, nhưng nàng cũng biết động viên bản thân, thường xuyên viết những lời tự động viên mình trong quyển thư tịch. Xem ra nàng rất cố chấp nghiên cứu việc này.
Nói cách khác, nàng chính là “người điên” trong lời của đế sư Đại Viêm.
Vậy… vì sao lý niệm của hai người này lại tương phản nhau như vậy?
Lục Châu tiếp tục xem ——
“Ta mua được một phần địa đồ trong một quầy hàng, điều kỳ quái là ngoại trừ một số chi tiết khấc biệt thì về chỉnh thể trông nó giống hệt quê hương của ta. Có lúc ta còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, nhưng ta cũng có rất nhiều phương pháp để phân biệt thật giả.”
Mấy trang sau đó đều là các loại ký hiệu rất khó hiểu, hẳn là những ký hiệu nàng ta thường dùng.
“Số lượng tu hành giả trẻ tuổi đạt tới bát diệp quá ít để có thể để nghiệm chứng kim liên hấp thu bao nhiêu tuổi thọ… Đây đúng là một nan đề. Tu hành giả bát diệp ở đây chỉ có thọ mệnh ngàn năm, kim liên lại hấp thu hơn chín trăm năm tuổi thọ.”
“Hiện tại ta nghĩ ra một biện pháp mới, đó là sử dụng hồng sắc phù văn để kéo dài tính mạng, nhưng phù văn rất dễ để lộ thân phận của ta, nên ta giấu chúng trong cổ mộ.”
Phần sau đều là các ghi chép thường ngày, không có nội dung gì đặc biệt. Lẫn trong đó là một số trang bị xé.
Trên trang gần cuối có viết:
“Phương thức bổ sung thọ mệnh có thể sử dụng khi đột phá, nhưng yêu cầu cực kỳ hà khắc. Sau khi nghiệm chứng, hồng sắc phù văn không thể áp dụng cách này, phương thức thượng ngọ sẽ thích hợp hơn. Kim liên sẽ hấp thu từ một ngàn một trăm đến một ngàn hai trăm năm thọ mệnh.”
“Tuy rằng giải quyết được vấn đề về kim liên nhưng phương thức này rất hà khắc… Liệu có còn phương pháp nào khác thích hợp cho hầu hết mọi người sử dụng hay không?”
Chương 720 Vô đề
“Nếu mọi người đều có nghị lực và quyết tâm nghiên cứu như ta thì tốt biết bao. Nhưng đa số người ở nơi này lại không có hứng thú với cửu diệp.”
“Đáng tiếc là vấn đề về lồng giam thiên địa vẫn chưa tìm được đáp án. Nhưng may mắn là người nơi này không thấy hoang mang lo lắng về việc đó.”
Ở trang cuối cùng, nàng viết:
“Không chỉ có một mình ta đến nơi này…”
Câu cuối cùng này nàng viết có vẻ rất gấp gáp, chữ viết vội vã.
Từ quyển thư tịch này có thể xác định một điều, nữ tử họ Lạc nắm giữ rất nhiều tri thức, nhưng lực lượng của bản thân nàng ta lại rất không ổn định. Tu vi nàng ta rất cao, như lời Vân Thiên La nói, nàng ta có thể là cửu diệp, thậm chí là cường giả thập diệp.
Ngoại trừ những trang giấy bị xé mất, những điều ghi chép trong quyển thư tịch này đều rất tỉ mỉ chân thực, không giống như của một kẻ bị bệnh tâm thần viết lung tung. Đặc biệt là phần kim liên hấp thu thọ mệnh, nàng ta đưa ra đáp án “một ngàn một trăm đến một ngàn hai trăm năm”, một kẻ điên khùng sao có thể cho ra đáp án như vậy.
Nếu người này còn sống, chỉ sợ nàng ta sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy tu hành giới dùng phương thức trảm kim liên để giải quyết vấn đề này.
Vậy… bây giờ nàng ta đang ở đâu?
Lục Châu khép lại quyển thư tịch cũ kỹ, một phần trang giấy đã bong ra khỏi gáy sách. Thời gian đã xa xưa như vậy, nàng ta còn sống không?
Trong thư tịch không hề đề cập tới quê quán của nàng ta, Lục Châu có đôi phần tiếc nuối, đồng thời lại càng thêm hiếu kỳ, quê hương của nàng ta đều tu luyện hồng liên sao?
Hồng liên… Lục Châu nghĩ tới Hải Loa. Có lẽ hắn có thể tìm được một số tin tức về tu hành giả hồng liên từ Hải Loa.
Nghĩ tới đây, Lục Châu bắt đầu nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng hôm sau, Lục Châu gọi Hải Loa đến Đại Chính Cung.
Hải Loa không rõ sư phụ có việc gì, bèn tò mò hành lễ. “Sư phụ.”
Lục Châu đánh giá Hải Loa rồi nói: “Gọi pháp thân ra đi.”
“Vâng.”
Hải Loa vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, ý niệm khẽ động, một toà pháp thân cỡ nhỏ màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Đúng thật là pháp thân màu đỏ, còn chưa sinh ra hồng liên. Là Thái Hư Kính sai lầm hay do hắn bị hoa mắt?
Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện, nguyên khí rung động toả ra quang mang chiếu lên thân Hải Loa.
Phía sau lưng Hải Loa lại xuất hiện pháp thân hồng liên…
“Hồng liên…” Lục Châu cất Thái Hư Kính rồi hỏi: “Ngươi sắp đột phá rồi?”
Hải Loa hưng phấn nói: “Sư phụ, đồ nhi lại đột phá sao?”
Lại…
Nếu người khác nghe được lời này của nàng chắc sẽ thương tâm lắm.
Lục Châu cảm nhận tu vi của Hải Loa, xác định nàng đã tiến vào Thần Đình cảnh hậu kỳ, chỉ còn cách Bách Kiếp Động Minh một chút thôi. Thái Hư Kính là bảo vật đặc thù dùng để giám định thật giả, sẽ không xuất hiện sai lầm. Điều này có nghĩa là tiềm lực thực tế của Hải Loa có lẽ đã đạt tới Bách Kiếp Động Minh.
Đây không phải là tu luyện, mà là một loại thức tỉnh năng lực.
“Hải Loa, trước đây ngươi đã từng nhìn thấy hồng sắc liên hoa?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa gật đầu. “Vâng.”
“Ở đâu?”
“Không nhớ rõ.”
“Vậy làm sao ngươi đến được đây? Có còn nhớ không?”
“Không nhớ rõ.”
Lục Châu cảm thấy nghi hoặc. Không phải là Hải Loa cũng giống hắn bị mất đi ký ức đó chứ?
“Thôi, ngươi về tu luyện đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hải Loa nhảy chân sáo rời khỏi Đại Chính Cung.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Lục Châu thầm nghĩ, tu hành giả kim liên so sánh với tu hành giả hồng liên có phải như kiến so với voi không?
Hồng liên không hấp thu thọ mệnh, có nghĩa là bọn họ không gặp hạn chế khi tấn thăng lên bát diệp.
Thời đại mới đã mở ra, tương lai sẽ trở nên như thế nào thì không ai biết.
. . .
Mười ngày sau, tại khu vực bùn lầy, trên một cây đại thụ chọc trời.
Dưới ánh trăng, Ngu Thượng Nhung nằm trên nhánh cây, tay ôm Trường Sinh Kiếm, hai mắt khép hờ.
Híííííííí ——
Cát Lượng bay quanh quẩn trên không trung khu vực bùn lầy, sau đó hí dài một tiếng rồi bay đi mất, không biết đi kiếm ăn hay đi tìm một nàng ngựa xinh đẹp nào đó.
Ngu Thượng Nhung đột nhiên mở mắt, lỗ tai giần giật rồi toàn thân nghiêng sang bên trượt xuống đất.
Ngu Thượng Nhung cúi đầu nhìn xuống.
Lóc póc.
Lóc póc.
Giữa bùn lầy có một thuỷ đàm thanh tịnh, uyển chuyển như suối nguồn. Dưới ánh trăng, mặt nước hiện ra quang mang nhàn nhạt.
Từng bong bóng khí nổi lên mặt nước rồi vỡ ra.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Mệnh huynh thật lớn.”
Điều này có nghĩa là… Vu Chính Hải đã có thể hô hấp.
Tộc Vô Khải sống nhờ đất mẹ, thân thể chết nhưng tâm bất hủ, chôn trong đất sẽ hoá thành người.
Ngu Thượng Nhung có thể cảm nhận được nguyên khí từ bốn phương tám hướng đang không ngừng hội tụ vào vũng bùn, cũng nhận ra nhật nguyệt tinh hoa trong thuỷ đàm vô cùng nồng đậm.
Mười ngày qua Ngu Thượng Nhung đều chú ý quan sát từng biến hoá nhỏ trong vũng bùn. Lúc ban đầu khi tử khí lắng lại không có động tĩnh gì khiến Ngu Thượng Nhung vừa lo lắng vừa thất vọng nhưng quyết không từ bỏ, vẫn ngày đêm thủ hộ nơi đây. Đây là hy vọng cuối cùng của Vu Chính Hải, cũng là cơ hội sống sót duy nhất của hắn. Ngu Thượng Nhung đã làm hết sức có thể để bảo vệ tính mạng cho hắn, còn lại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Ông trời cho con người được tu hành, từ hoàn cảnh thiên nhiên rút ra nguyên khí, biến nó thành thứ bảo vệ bản thân, thậm chí tạo thành lực lượng huỷ thiên diệt địa. Nhưng có đôi khi cho dù là cường giả bát diệp, khi đứng trước thế giới tự nhiên mênh mông thần bí vẫn cảm thấy bản thân chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.
“Cũng tốt, ta chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn… Mong huynh đừng khiến ta thất vọng.” Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên.
Bóng đêm càng lúc càng tối, trăng sao trên trời đẹp không sao tả xiết.
Ngu Thượng Nhung bay lên cao để nhìn xem Cát Lượng đang ở đâu. Hắn đưa mắt tìm kiếm ——
Cát Lượng thì không thấy đâu, nhưng Ngu Thượng Nhung lại nhìn thấy một đám đông tu hành giả đang rồng rắn kéo tới nơi này.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, bay vào trong rừng rồi đáp xuống một nhánh cây, thu liễm khí tức, tay ôm Trường Sinh Kiếm nhắm mắt lại.
Chỉ cần bọn họ không phải tới đây để gây sự thì hắn sẽ không để ý tới. Mục đích của chuyến đi này là thủ hộ Vu Chính Hải yên ổn vượt qua bốn mươi chín ngày.