Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826 Vô đề

Tư Vô Nhai tiếp tục cất cao giọng nói: “Vì để cam đoan việc truyền đạo tiến hành thuận lợi, các vị cần phải thoả mãn những điều kiện sau mới được vào Ma Thiên Các ——”

Các tu hành giả lộ ra biểu tình ‘quả nhiên là thế’. Ma Thiên Các đâu phải nơi mà ai ai cũng có thể vào.

“Thứ nhất, tu hành giả từ ngũ diệp trở lên mời bước sang bên trái, tiến vào trong bình chướng, gọi ra pháp thân.”

Nghe vậy, mấy trăm tu hành giả bay sang bên trái, trên mặt tràn đầy hưng phấn. Mặc kệ là ở đâu, tu hành giả ngũ diệp trở lên đều là lực lượng trung kiên nhất của tu hành giới.

Những người còn lại lộ vẻ mất mát, nhưng trong lòng cũng hiểu được điều này nên không oán trách gì. Chỉ mỗi điều kiện này thôi cũng đã đánh rớt đại đa số mọi người.

“Thứ hai, tu hành giả từ nhất diệp đến tứ diệp, tuổi không quá năm mươi mời bước sang bên phải, tiến vào bình chướng, gọi ra pháp thân.”

Lần này chỉ có mười mấy tu hành giả bay ra. Nhưng như vậy đã đủ để bọn họ vô cùng vui vẻ.

“Thứ ba, những người trong vòng mười năm tiến vào Thần Đình cảnh, năm năm tiến vào Phạn Hải cảnh, mời bước lên phía trước, tiến vào bình chướng, gọi ra pháp thân.”

Lần này chỉ có hai, ba người bay ra.

Lúc này đột nhiên có người lên tiếng: “Xin hỏi thất tiên sinh, ngài làm sao phán đoán bọn họ là thật hay giả? Ta cũng có thể nói mình trong vòng năm năm tiến vào Phạn Hải cảnh mà.” Người này đứng trong nhóm người bị đào thải.

Tư Vô Nhai gật đầu đáp: “Ta có công pháp Mạc Cốt Đoạn Linh có thể kiểm trắc điều này. Nếu ai lỡ nói dối thì bây giờ hãy ngoan ngoãn lui ra ngoài, ta sẽ không truy cứu…”

Ánh mắt Tư Vô Nhai đảo qua đám người đứng bên phải và phía trước.

Lúc này có hai người đứng bên phải khẽ run rẩy, cầu xin nói: “Thất tiên sinh thứ tội, thất tiên sinh thứ tội… Ta sai rồi, ta rời khỏi đây ngay!”

Mọi người khinh bỉ nhìn hai người kia rời khỏi đội ngũ. Đúng là kiểu người gì cũng có.

“Những người còn lại xin mời trở về đi…”

Tư Vô Nhai quay đầu đi về phía bình chướng. Những người được lựa chọn đều nhanh chân theo sau.

Các tu hành giả không đạt quy chuẩn đương nhiên sẽ không rời đi mà lui lại, đứng từ xa quan sát Ma Thiên Các.

Đến cửa khẩu bình chướng.

“Các vị, mời.”

Từng tu hành giả nối đuôi nhau bước vào.

“Thiên Tông, Nam Cung Vệ.”

“Vân Tông, Phong Nhất Chỉ.”

“Hoa Gian Phái, Trương Chỉ Thuỷ.”

Mỗi một tu hành giả bước vào đều tự giới thiệu và gọi ra pháp thân cỡ nhỏ để chứng minh thực lực của mình, thuận lợi tiến vào trong bình chướng.

. . .

“Cổ Thánh Giáo, Giải Khai.”

Pháp thân sáng lên. Người khác chỉ bày ra pháp thân cỡ nhỏ, duy chỉ có mình Giải Khai là gọi ra toà pháp thân cao mười trượng.

Đám đông xung quanh không khỏi tán thưởng. Có lẽ hiện tại Ma Thiên Các là nơi tập trung nhiều cao thủ nhất của Đại Viêm. Đương nhiên cũng có một số cao thủ và thiên tài cách quá xa nên không cách nào chạy đến.

“Xin dừng bước.” Tư Vô Nhai đột nhiên lên tiếng.

Giải Khai nghi hoặc hỏi: “Thất tiên sinh có gì phân phó?”

“Nghe nói Giáo chủ Cổ Thánh Giáo tên là Chư Thiên Nguyên…” Tư Vô Nhai nói.

“Cổ Thánh Giáo đã ở ẩn nhiều năm, không ngờ việc này Ma Thiên Các cũng biết. Chư Thiên Nguyên là Giáo chủ trước đây, hiện tại đã từ chức rời đi.”

Từ biểu hiện của Giải Khai có thể thấy hắn không biết mối quan hệ giữa Chư Thiên Nguyên và Ma Thiên Các.

Chuyện này cũng có liên quan đến việc ước định khi thu đồ đệ của Cơ Thiên Đạo. Đồ đệ Ma Thiên Các luôn phải cắt đứt với quá khứ, người nhà càng không được phép tiết lộ ra chuyện này. Thế nên Giải Khai không biết cũng không có gì lạ.

“Mời.” Tư Vô Nhai làm tư thế mời.

Minh Thế Nhân kỳ quái, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại để cho hắn vào?”

“Chư Thiên Nguyên đang ở Nam Các, chuyện của bọn hắn thì để bọn hắn tự mình giải quyết, như thế không phải tốt hơn sao?”

“Có đạo lý… đệ đúng là âm hiểm.” Minh Thế Nhân cười nói.

Rất nhanh sau đó, những tu hành giả này đều tiến vào bên trong bình chướng. Một số tu hành giả có thiên phú tu hành bay về phía Tư Vô Nhai, không ít nữ tu có tướng mạo thanh tú đều vén tay áo vươn cổ tay ra để Tư Vô Nhai thi triển Mạc Cốt Đoạn Linh.

Thế nhưng Tư Vô Nhai lại lắc đầu để bọn họ trực tiếp đi vào: “Mời vào.”

“Hì hì, lão thất, từ bao giờ đệ lại muốn làm nguỵ quân tử rồi? Nên sờ sao lại không sờ?” Minh Thế Nhân liếc nhìn, nhếch mép cười.

Tư Vô Nhai thấp giọng đáp: “Ta chỉ thuận miệng bịa ra chuyện Mạc Cốt Đoạn Linh thôi.”

“Không nha, ta cảm thấy đệ nói thật. Thôi nào đừng xấu hổ, lên kiểm tra người ta đi…”

Tư Vô Nhai: “. . .” Không thèm để ý Minh Thế Nhân.

Cùng lúc đó, trong rừng cây gần đó có một nam tử trung niên đang nhìn về phía lối vào bình chướng.

“Còn hai ngày nữa…”

. . .

Đám tu hành giả tuân theo ước định, không phi hành mà chỉ thong thả đi bộ lên núi. Bọn họ đều là cường giả thiên tài nên không hề mỏi mệt mà trên đường còn vừa cười cười nói nói vừa thưởng thức cảnh trí trên Kim Đình Sơn.

Đi được nửa đường, bọn họ nhìn thấy giữa sườn núi có một lương đình, trong lương đình có một nam tử đeo mặt nạ màu bạc đang đứng chắp tay sau lưng nhìn ra dãy núi phía xa.

“Suỵt… người này đã từng đứng đầu Hắc bảng hơn ba trăm năm trước, tên là Lãnh La, hiện đang là một trong các trưởng lão của Ma Thiên Các.” Người nói chuyện là Thẩm Lương Thọ.

“Thẩm Lương Thọ, ngươi nghiên cứu về Ma Thiên Các không ít nhỉ?”

“Đúng vậy. Ta tìm hiểu là để không tiếp tục phạm loại sai lầm cấp thấp ‘mắt chó coi thường người khác’.”

Thẩm Lương Thọ không chỉ nghiên cứu hết các đồ đệ Ma Thiên Các mà còn nghiên cứu cả những người vừa gia nhập Ma Thiên Các trong mấy năm qua. Ngã một lần nên khôn hơn, bây giờ hắn có thể tự xưng mình là người hiểu về Ma Thiên Các nhất.

“Ngươi đứng đầu Bạch bảng, xếp hàng song song với Lãnh La tiền bối, sao không qua đó chào hỏi đi?”

Thẩm Lương Thọ lúng túng đáp: “Đừng nói giỡn, người ta là dựa vào thực lực, còn ta là dựa vào khoác lác mà thôi…”

Đám người cười vang rồi tiếp tục đi lên núi.

Chưa rời khỏi lương đình bao xa, bọn họ lại nhìn thấy hai nha đầu đang bay tới bay lui trên tầng trời thấp. Các tu hành giả đều nghi hoặc, Kim Đình Sơn chẳng phải không cho phép phi hành sao?
Chương 827 Vô đề

Thẩm Lương Thọ lại là người đầu tiên mở miệng: “Đừng ngạc nhiên, vị này là cửu tiên sinh Ma Thiên Các, người bên cạnh mặc Vân Thường Vũ Y hẳn là tỷ muội của nàng. Tuyệt đối đừng cho rằng bọn họ nhỏ tuổi thì có thể ức hiếp. Trong Ma Thiên Các, tất cả các vị tiên sinh đều rất yêu thương vị cửu tiên sinh này, nàng làm chuyện gì cũng có sư huynh sư tỷ làm chỗ dựa, các vị tự hiểu đi…”

“. . .”

Đám người sợ hãi không nói một lời. Cửu tiên sinh này là người nhận được ngàn vạn sủng ái của Ma Thiên Các, chính là tiểu tổ tông không được phép đắc tội.

Thẩm Lương Thọ dừng bước, cẩn thận ghi nhớ tướng mạo của Hải Loa bên cạnh Tiểu Diên Nhi. Hắn không rõ nàng này là ai, nhưng có thể ở Ma Thiên Các thì chắc chắn không phải người đơn giản.

Đám người lại lục tục đi lên.

“Vị này là bát tiên sinh Ma Thiên Các, đừng nhìn hắn có vẻ đần độn mà khinh thường. Lúc trước khi còn là Thần Đình cảnh, hắn là trại chủ Mãnh Hổ Sơn Trại nhưng không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Đại tiên sinh và thất tiên sinh luôn bảo vệ hắn.” Thẩm Lương Thọ giới thiệu.

Có người nói xen vào: “Nghe nói phụ thân của bát tiên sinh là cao thủ bát diệp, điều này là thật sao?”

Thẩm Lương Thọ cười đáp: “Phụ thân của bát tiên sinh từng liều mạng chiến đấu với bảy nước dị tộc ở Lương Châu Thành, là một vị cao thủ bát diệp… Nếu ta nhớ không lầm thì ngài ấy đến từ Cổ Thánh Giáo.”

Đám người lập tức nhìn về phía Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai.

Giải Khai đi tới đứng bên cạnh Thẩm Lương Thọ, dè dặt hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

“Tại hạ là Thẩm Lương Thọ, không đáng nhắc tới.” Thẩm Lương Thọ đáp lễ.

“Vừa rồi các hạ nói phụ thân của bát tiên sinh đến từ Cổ Thánh Giáo sao?”

“Đúng vậy.”

“Có thể cho tại hạ biết tục danh của ngài ấy không?” Giải Khai hỏi.

“Chư Thiên Nguyên.” Thẩm Lương Thọ che miệng, ghé sát tai Giải Khai nói. Trước mặt mọi người mà nói ra danh tự người khác là không tôn trọng họ.

Giải Khai vừa nghe thấy cái tên này, hai mắt trợn trừng, toàn thân như bị điện giật lảo đảo lui lại một bước.

Thẩm Lương Thọ hỏi: “Các hạ làm sao thế?”

“Vị này chính là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai.” Có người lên tiếng giải thích.

“. . .”

Thẩm Lương Thọ lập tức minh bạch, Chư Thiên Nguyên đến từ Cổ Thánh Giáo, mà người này là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo… không phải oan gia không gặp gỡ. Hắn thở dài lắc đầu, khẽ vỗ vai Giải Khai: “Bảo trọng nhé.”

Không bao lâu sau, mọi người đã đi tới trước đại điện Ma Thiên Các. Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân lệnh cho người dẫn bọn họ đến trụ ở Bắc Các.

. . .

Trong Đông Các.

Lục Châu không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà vận toàn lực tu hành, củng cố và đề thăng tu vi.

Nguyên chủ Cơ Thiên Đạo vốn đã mở rộng đan điền khí hải đến đẳng cấp bát diệp đỉnh phong đại viên mãn, nên Lục Châu tu luyện từ Thối Thể cảnh đến đại viên mãn đều không gặp phải bình cảnh bao giờ.

“Sư phụ, những người đến học đạo đã được an bài thoả đáng.” Tư Vô Nhai xuất hiện bên ngoài Đông Các.

“Ngoài ra, đồ nhi đã tự mình chủ trương, cho phép Giáo chủ Cổ Thánh Giáo Giải Khai lên núi.”

Lục Châu khép hờ mắt đáp: “Đã biết.”

“Đồ nhi cáo lui.”

Vừa ra khỏi Đông Các, Tư Vô Nhai nhìn thấy Giải Khai đang được Phan Trọng dẫn đường đi trong hành lang.

Từ xa, Giải Khai đã cúi đầu khom lưng nói: “Cổ Thánh Giáo Giải Khai tham kiến thất tiên sinh.”

“Có việc gì?”

“Chư Thiên Nguyên là huynh trưởng của ta, ta và hắn có chút hiểu lầm, không biết thất tiên sinh có thể giúp ta nói một lời?”

“Không cần đâu… ta có một đề nghị cho ngươi.”

“Mời thất tiên sinh nói.”

“Rất đơn giản, trả lại vị trí Giáo chủ cho hắn, sau đó tự mình rời khỏi Cổ Thánh Giáo. Như vậy sẽ tốt cho cả ngươi và hắn.”

“. . .”

Giải Khai không ngờ Tư Vô Nhai lại nói thẳng như vậy, bèn kinh ngạc hỏi: “Ma Thiên Các thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của Cổ Thánh Giáo?”

“Không được nhúng tay à?” Tư Vô Nhai hỏi lại.

Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, cũng là truyền nhân của Cổ Thánh Giáo, vì cái gì Ma Thiên Các không được nhúng tay?

Cho dù Giải Khai đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hỏi đến á khẩu không thể đáp lời. “Thất tiên sinh không hỏi nguyên do sao?”

“Vì sao lại phải hỏi?”

Ma Thiên Các giúp người của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên?

Giải Khai thở dài một tiếng: “Ta quả nhiên đã nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Ma Thiên Các sẽ xử trí theo lẽ công bằng, thôi vậy, cứ làm theo lời thất tiên sinh nói.”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

“Chờ một chút.”

“Thất tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?” Trong lòng Giải Khai phiền muộn nên đáp lời không mấy vui vẻ.

“Ma Thiên Các làm việc luôn phân chia ân oán rất rõ ràng, nếu ngươi không phục có thể đến dị nghị với bát sư đệ của ta.” Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nói. “Nhưng mà ta khuyên ngươi một câu. Nơi này là Ma Thiên Các, không phải Cổ Thánh Giáo, thu hồi sự ngạo mạn vô dụng của ngươi đi, nếu không phải gia sư đã có lệnh thì chỉ cần câu nói vừa rồi của ngươi cũng đủ để biến ngươi thành người chết rồi.”

Nói xong, Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng rời đi.

Giải Khai giật bắn mình, toàn thân co rút lại, khi ngẩng đầu lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn không còn dám nghĩ gì nhiều, vừa trở lại Bắc Các đã tìm người nhắn lời cho Chư Thiên Nguyên, nói hắn nguyện ý nhường lại vị trí Giáo chủ, đồng thời hắn sẽ rời khỏi Cổ Thánh Giáo vô điều kiện.

Chư Thiên Nguyên biết được tin tức này lập tức mừng rỡ đến không thể ngậm miệng lại.

“Giải Khai, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…” Chư Thiên Nguyên cười nói. “Đây chính là cảm giác ỷ thế hiếp người sao?”

. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày.

Trong Đông Các, Lục Châu chậm rãi mở mắt.

Trên thực tế từ đêm qua đan điền khí hải của hắn đã đạt tới viên mãn, sở dĩ còn tu luyện đến hiện tại chủ yếu là vì trong đầu còn đang mô phỏng tình cảnh đột phá cửu diệp.

Trong mắt người khác, Lục Châu chỉ đang khai diệp lại cho mọi người xem. Nhưng chỉ mình Lục Châu biết đây mới là cơ hội chân chính để hắn tấn thăng cửu diệp.

“Người đâu.”

Đệ tử đứng ngoài cửa đáp: “Xin Các chủ phân phó.”

“Truyền lệnh xuống, Ma Thiên Các tập hợp.”

“Vâng.”
Chương 828 Vô đề

Những tu hành giả ở Bắc Các đều là đại nhân vật đến từ cửu châu, nhưng không một ai dám ghét bỏ phòng ốc Bắc Các. Bọn họ đã tụ tập lại từ sớm để chờ đợi mệnh lệnh của tổ sư gia.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh.

“Các chủ có lệnh, toàn thể Ma Thiên Các tập hợp. Các vị, mời.”

Đám tu hành giả vui mừng, ồ ạt chạy đến đại điện. Tổng cộng mấy trăm người đã đứng chật cứng hết cả đại điện.

Cùng lúc đó, bên ngoài Kim Đình Sơn, không ít tu hành giả đều lăng không bay lên hòng nhìn được gì đó. Những tu hành giả không thể phi hành lên tầng trời cao hoặc không biết phi hành chỉ có thể thở dài lắc đầu.

. . .

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các Lãnh La, Phan Ly Thiên, Tả Ngọc Thư, Hoa Vô Đạo đều có mặt đầy đủ, cả bốn người đều là đại nhân vật danh tiếng như sấm bên tai. Trước mặt bọn họ, đám tu hành giả nơi đây đều là vãn bối.

Sau đó, toàn bộ đệ tử Ma Thiên Các trừ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều trình diện.

Mỗi khi từng người một xuất hiện, các tu hành giả đều chắp tay hành lễ, cho dù là người có địa vị thấp nhất chỉ toàn làm việc vặt như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng được đám người thăm hỏi lễ giáo rõ ràng.

“Các chủ giá lâm.”

Một tiếng hô vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đông Các.

Cho dù Lục Châu danh dương thiên hạ nhưng vẫn có không ít người chưa từng được chiêm ngưỡng bộ dáng của Các chủ, bọn họ cực kỳ mong đợi được nhìn thấy phong thái của tổ sư gia.

Ông!

Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên.

“Bên trên.”

Lục Châu xuất hiện trên ngọn tháp Ma Thiên Các, đứng đưa lưng về phía các tu hành giả, vừa vuốt râu vừa quan sát thiên không, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trường bào tung bay…

Trong lòng mọi người khẽ run, cường giả đúng là cường giả, vừa ra sân đã không tiếc nguyên khí sử dụng đại thần thông. Đây chính là vị đệ nhất cửu diệp Đại Viêm, tổ sư gia Ma Thiên Các.

“Bái kiến Các chủ!”

“Bái kiến sư phụ!”

Toàn bộ tu hành giả có mặt không ai dám không khom người hành lễ.

Lục Châu đưa mắt nhìn cảnh trí xung quanh rồi xoay người lại nhìn đám đông đứng trước đại điện, còn có không ít tu hành giả đang lăng không lơ lửng bên ngoài bình chướng và một đám người đứng dưới chân núi phía xa.

“Miễn lễ.” Lục Châu lên tiếng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn Lục Châu, trong mắt ngoại trừ kính sợ còn có chờ mong.

“Ngày hôm nay lão phu truyền đạo phương pháp khai cửu diệp là vì hy vọng các ngươi có thể sớm ngày tấn thăng cửu diệp, cùng chung tay đánh đuổi hung thú.” Lục Châu thành khẩn nói. “Con người từ khi sinh ra đã phải giãy giụa trong các loại tai nạn mà tiến tới. Trước đây cũng vậy mà sau này cũng thế.”

Ngữ khí bình thản nhưng lại khiến mọi người tâm tình kích động.

“Việc cửu diệp dẫn tới tai nạn, hồng liên giới xâm chiếm nơi đây, lão phu sẽ không nói nhiều lời…”

“Tu hành vốn phải nghịch thiên mà đi, trời cao bố trí lồng giam trói buộc thọ mệnh khiến tu hành giả phải dừng ở bát diệp, khó lòng tiến về phía trước. Lão phu ngẫu nhiên phá được thế cục này để tấn thăng cửu diệp… hôm nay công khai phương pháp này ở đây.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều dồn hết tinh thần lắng nghe, ngửa đầu nhìn Lục Châu trên không, tâm tình xao động. Phả chi tổ sư gia chịu hạ xuống đất giảng đạo thì tốt rồi… ngẩng cổ mãi hơi mệt.

Sau đó, Lục Châu bắt đầu giảng về các loại tình huống để tấn thăng cửu diệp. Một là trảm kim liên thăng cửu diệp, hai là có kim liên thăng cửu diệp, ba là khi bước vào Nguyên Thần cảnh lựa chọn không ngưng tụ kim liên.

Khi mọi người nghe được mang theo kim liên tấn thăng cửu diệp cần hao phí hơn một ngàn năm thọ mệnh, ai nấy đều xôn xao bàn tán.

“Chẳng trách không ai đột phá được, chẳng trách các bậc tiên hiền khi xưa xung kích cửu diệp đều thất bại, không bao lâu sau thì qua đời.”

“Cần đến hơn một ngàn năm mà bát diệp cũng chỉ sống được khoảng một ngàn năm, đây đúng là nan đề khó giải, xem ra Cơ tiền bối đã tìm được phương pháp giải quyết.”

“Không có kim liên thì không cần lo lắng vấn đề này. Người nghiên cứu ra phương pháp trảm kim liên đúng là thiên tài!”

Nhìn đám tu hành giả nghị luận ầm ĩ, Lục Châu quét mắt nhìn. Đám người lập tức yên tĩnh lại.

“Những chuyện khác lão phu không nhiều lời nữa. Nhìn xem là được ——”

Thời khắc kích thích nhất rốt cuộc cũng đến, toàn bộ tu hành giả mở to mắt nhìn, không ai dám chớp mắt lấy một lần.

Đám người đứng bên ngoài bình chướng có thể nhìn rõ ràng thân ảnh của Lục Châu, chỉ là không nghe được tiếng giảng đạo.

Lục Châu nín hơi ngưng thần, tay phải nâng lên. Một toà pháp thân kim liên bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Minh Thế Nhân đứng bên dưới nhìn, vẻ mặt tươi cười nói: “Chờ lần sau ta khai diệp cũng có thể đứng ở nơi cao như vậy!”

“Không phải đệ định cả đời chỉ làm bát diệp thôi sao?” Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh hỏi.

“Sư phụ mang theo kim liên cũng có thể tấn thăng cửu diệp, ta nghĩ là ta cũng có thể…” Minh Thế Nhân sờ cằm đáp.

“Hử?”

Đoan Mộc Sinh cầm trên tay Bá Vương Thương xoay người lại, nhìn Minh Thế Nhân chằm chằm không chớp mắt.

Minh Thế Nhân đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Mau nhìn, sư phụ bắt đầu rồi.”

. . .

Lục Châu nhìn toà kim liên không ngừng xoay tròn, tám mảnh liên diệp cũng sung mãn đến trạng thái bão hoà, toả ra quang mang loá mắt.

Bàn tay khẽ nâng, pháp thân bay lên cao, từng đạo vòng sáng màu vàng kim xuất hiện, bắt đầu dung nhập vào toà kim liên.

“Giống như khi chúng ta khai diệp.”

“Đem năng lượng nguyên khí hội tụ vào toà kim liên, thúc đẩy liên diệp sinh trưởng rồi khai diệp… từ nhất diệp đến bát diệp đều là như thế. Nếu không có kim liên thì hội tụ vào liên diệp.”

“Nhìn kỹ đi…”

Tốc độ xoay tròn của toà kim liên dần dần tăng lên, tốc độ hội tụ nguyên khí cũng nhanh hơn hẳn.

Đám người âm thầm gật đầu.

“Thì ra là như vậy… xoay tròn với tốc độ cao có thể kích thích liên diệp.”

“Thủ đoạn của Cơ tiền bối đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Bát diệp thông thường muốn gia tốc toà kim liên cũng không dễ.”

Ông! Kim liên xoay tròn càng lúc càng nhanh, không bao lâu sau đã sáng rỡ như vầng mặt trời.
Chương 829 Vô đề

Lát sau, Lục Châu chợt cảm thấy thân thể mình cứng ngắc, làn da nhăn nheo đi, mái tóc vốn hai màu trắng đen nay đang biến thành màu trắng với tốc độ cực nhanh, vòng tròn năng lượng bị kim liên nhanh chóng hấp thu.

“Kim liên đang hấp thu năng lượng!”

Cho dù là tu hành giả không có kim liên nhìn thấy cảnh này cũng phải kinh hãi vạn phần. Đám bát diệp lại càng thêm xúc động vì bọn họ ít nhiều gì cũng đều bị kim liên hấp thu thọ mệnh một lần.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.

Tuổi thọ còn lại: 40.536 ngày

Ít đi 400 ngày.

Mấy hơi thở sau ——

Tuổi thọ còn lại: 40.036 ngày

Ít đi 500 ngày.

Số lượng ngày càng lúc càng giảm. Dù Lục Châu biết kim liên hấp thu thọ mệnh nhưng khi tự mình đối mặt vẫn bị kinh hãi không ít.

Lục Châu không do dự nữa, tay trái xuất hiện Thẻ Nghịch Chuyển!

“Sử dụng!”

Tuổi thọ còn lại lập tức gia tăng 500 ngày, nhưng rất nhanh lại giảm đi 500 ngày. Từng tấm Thẻ Nghịch Chuyển bị Lục Châu bóp vỡ vụn… Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện ——

Năng lượng sinh cơ trong phương viên ngàn mét từ bốn phương tám hướng đột nhiên hội tụ lại, tập trung vào thân thể Lục Châu.

Tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các thấy cảnh tượng này mới giật mình vỡ lẽ, nghĩ lại những cảnh tượng thường thấy ở Đông Các, bọn họ mới hiểu được lúc đó là chuyện gì xảy ra.

Các tu hành giả khác thì hoàn toàn không hiểu đây là bí pháp gì.

Lục Châu đẩy ra một chưởng, pháp thân cỡ nhỏ lập tức biến thành pháp thân cao mười trượng, kim quang toả ra khi kim liên khai diệp đã hoàn toàn che khuất thân ảnh Lục Châu.

Quanh Kim Đình Sơn, các tu hành giả đều đang ngóng nhìn về phía đỉnh Ma Thiên Các, có người có thiên phú tốt vừa quan sát Lục Châu khai diệp vừa bất tri bất giác bị ảnh hưởng, từ đó khi chính mình khai diệp đều thông thuận hơn rất nhiều.

Lục Châu còn 792 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, không ngờ chỉ trong một khoảnh khắc hắn đã tiêu hao hơn một trăm tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Nếu không phải đã chuẩn bị đầy đủ Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu mà xung kích cửu diệp thì chỉ sợ lúc này đã tiêu hao hết thọ mệnh mà bỏ mình. Kim liên hấp thu thọ mệnh quả là một chuyện cực kỳ khủng bố.

Vậy thì… con số một ngàn hai trăm năm do Lạc Thời Âm đưa ra có chính xác hay không?

Kỳ thật Lục Châu đã chuẩn bị tinh thần, nếu thật sự có sai lầm gì thì hắn sẽ từ bỏ việc khai diệp, 900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển xem như là một lần thử nghiệm. Còn việc tu hành giả trong thiên hạ nghĩ gì thì không quan trọng lắm, có Thẻ Nguỵ Trang trong tay, lại thêm thần thông Thiên thư, Lục Châu vẫn là người mạnh nhất Đại Viêm, chỉ cần mặt dày bảo lần này làm mẫu thất bại là xong.

Ông! Tốc độ kim liên xoay tròn nhanh hơn gấp đôi!

“Sử dụng toàn bộ Thẻ Nghịch Chuyển!”

Lúc này, năng lượng sinh cơ giữa thiên địa bành trướng như sóng gầm.

Mọi người đứng trong bình chướng cảm nhận được năng lượng sinh cơ cường đại đều lộ vẻ không thể tin nổi. Không một ai biết Lục Châu dùng phương pháp gì để thu hoạch sinh cơ, dù là đệ tử Ma Thiên Các cũng không biết rõ.

“Đến giai đoạn mấu chốt!”

“Không ngờ đột phá cửu diệp lại vất vả như vậy.”

“Nếu không phải Cơ tiền bối đã là cửu diệp thì động tĩnh lần này e là sẽ càng thêm kinh tâm động phách.”

“Nhưng ta thấy lần khai diệp này chẳng khác gì là làm thật, Cơ tiền bối vì muốn tạo ra không khí tấn thăng cửu diệp mà đã quá sức nhọc lòng.”

Kim liên xoay với tốc độ quá nhanh, tạo thành âm thanh ông ông cộng hưởng.

Lục Châu được kim quang bao bọc đã không còn thời gian bận tâm đến suy nghĩ của người khác, hắn toàn lực ứng phó, dồn hết mọi tâm lực vào việc đột phá cửu diệp.

Lục Châu không có kinh nghiệm gì, càng không có kỹ xảo. Đây là lần đầu tiên hắn xung kích lên cửu diệp, cũng là người đầu tiên trong Đại Viêm đạt tới trình độ như thế.

Tuổi thọ còn lại: 433.500 ngày

- 300!

- 200!

- 400!

Những con số liên tục nhảy lên, Thẻ Nghịch Chuyển đã biến Lục Châu trở về bộ dạng thời niên thiếu. Lục Châu đưa tay sờ má, nhìn lại mái tóc dài sau lưng. Làn da mềm mại, tóc đen như mực.

Lục Châu nhất thời thất thần. Lão phu… có phải là rất đẹp trai?

Dù là tu hành giả đứng trong bình chướng hay quan sát từ xa cũng đều có thể nhìn thấy một màn chói mắt này. Lúc này bọn họ mới giật mình hiểu ra vì sao Cơ tiền bối lại chọn truyền đạo ở ngọn tháp Ma Thiên Các, tất cả tu hành giả quan sát đều có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng khai diệp này.

Lòng dạ rộng lượng như thế, ai mà không kính nể?

Tốc độ xoay tròn của kim liên từ từ chậm lại. Tuổi thọ còn lại đã giảm đi một nửa.

“Pháp thân cao lên rồi!” Có người kinh hô!

Mọi người lập tức chú ý tới pháp thân, toà pháp thân vàng óng đang từ từ sinh trưởng, đồng thời kim liên cũng đang biến lớn.

“Sắp khai cửu diệp!” Đám người nín thở.

Trong mắt ngoại nhân thì Lục Châu chẳng qua chỉ đang làm mẫu, đây là công việc nhẹ nhàng không có gì phức tạp, nhưng trong lòng Lục Châu lúc này lại vô cùng bất an.

Sắp khai cửu diệp rồi sao?

. . .

Bên ngoài bình chướng, trong khu rừng gần đó, nam tử trung niên tay nắm chặt nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm vào toà pháp thân trên đỉnh Ma Thiên Các, lẩm bẩm nói:

“Cửu diệp của kim liên giới… lại có thể sinh ra năng lượng sinh cơ lớn đến vậy?”

Hắn không tài nào hiểu được, tại hồng liên giới không hề phát sinh chuyện thế này. Hắn chỉ vừa đến kim liên giới không bao lâu, không biết được muốn đột phá cửu diệp phải hấp thu thọ mệnh. Hắn chỉ nhận biết bằng trực giác, rằng việc đột phá cửu diệp ở kim liên giới nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Trong rừng loáng thoáng xuất hiện không ít thân ảnh nhưng hắn không buồn để ý tới.

Những tu hành giả kia là người dị tộc Nhung Tây Nhung Bắc, bọn hắn chỉ có thể đứng bên ngoài bình chướng quan sát, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Két ——

Một thanh âm thanh thuý vang lên. Tám mảnh liên diệp trên toà kim liên đột nhiên hấp thu năng lượng sinh cơ.

“Chuyện gì thế?”

“Ta hiểu rồi, chẳng trách không cách nào đột phá cửu diệp… Kim liên hấp thu thọ mệnh đến khi bão hoà, liên diệp sẽ tiếp tục hấp thu!”

Một câu nói cực kỳ bình thường nhưng lại khiến các tu hành giả như được khai sáng, chỉ trong giây lát đã bừng tỉnh.
Chương 830 Vô đề

Lục Châu cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện hiện tượng này, nhưng hắn thấy tuổi thọ còn lại của mình… vẫn đang tiếp tục giảm.

“Không đúng! Đã hơn một ngàn ba trăm năm rồi!” Lục Châu nhướng mày.

900 tấm Thẻ Nghịch Chuyển là 1.232 năm. Lại thêm tuổi thọ sẵn có của Lục Châu nên tổng cộng có đến 1.344 năm.

Tuổi thọ còn lại: 8.675 ngày, tương đương với 23 năm…

Kim liên đã hấp thu hơn 1.300 năm tuổi thọ, vượt qua con số trong bản bút ký của Lạc Thời Âm!

Tốc độ kim liên xoay tròn đã trở lại như trước nhưng nó vẫn không ngừng hấp thu sinh cơ. Dung nhan Lục Châu đã trở lại dáng vẻ lão nhân, tóc trắng như tuyết, vạt áo tung bay.

Két ——

Lại một âm thanh thanh thuý. Mọi người chú ý thấy một mảnh liên diệp thứ chín đã bắt đầu nhú lên bên hông toà kim liên.

Đám người mừng rỡ điên cuồng.

“Xuất hiện rồi!”

“Mảnh liên diệp thứ chín!”

“Lần làm mẫu này của Cơ tiền bối thật sự kinh tâm động phách, chẳng khác nào là khai diệp thật sự!”

Ai nấy đều vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Kim liên vẫn chậm chạp xoay tròn, từ tốn hấp thu thọ mệnh của Lục Châu.

Tuổi thọ còn lại: 1.005 ngày

Có lẽ kết quả thí nghiệm của Lạc Thời Âm chưa đủ chính xác. Lục Châu có hơi hối hận, sớm biết như vậy hắn đã chuẩn bị thêm Thẻ Nghịch Chuyển để dự phòng.

Tính sai một bước.

Hiện tại thành công đã đến rất gần, nếu phải bỏ ngang giữa chừng thì cả trăm ngàn điểm công đức trước đó xem như đổ xuống sông xuống biển. Chuyện thương tâm như vậy Lục Châu làm sao chịu nổi.

Lục Châu nhìn tuổi thọ của mình đang không ngừng hạ xuống như tử vong đếm ngược… Điều may mắn duy nhất chính là tốc độ hạ xuống đã giảm đi không ít.

. . .

“Hôm nay quan sát khai cửu diệp, chúng ta được lợi không nhỏ!”

Đám tu hành giả đồng loạt khom người.

Lục Châu chậm rãi quay đầu nhìn lướt qua đám người, bên tai không vang lên tiếng thông báo thu hoạch điểm công đức lễ bái… Quả nhiên chủ động bày kế sẽ không được tính điểm.

Tuổi thọ còn lại: 562 ngày

Mảnh liên diệp thứ chín như bị kẹt lại trong toà kim liên, chỉ nở ra hơn phân nửa rồi dừng lại ở đó.

Đám người Ma Thiên Các đều nghi hoặc nhìn. Bốn vị trưởng lão đều từng chứng kiến cảnh tượng Lục Châu thu thập sinh cơ, nhưng lượng sinh cơ lớn đến mức này đã hoàn toàn vượt xa những lần bọn họ nhìn thấy ở Đông Các.

Lục Châu làm như thế… có phải đã trả giá hơi nhiều rồi không?

“Yên tĩnh!” Lãnh La lạnh lùng quát. “Các chủ tuy đang làm mẫu nhưng đã tiêu hao rất lớn.”

Đám người cả kinh. Nếu trước đó bọn họ kính sợ Lục Châu thì bây giờ hình tượng của Lục Châu đã đạt tới mức cao nhất trong lòng họ.

Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ nhíu mày nói: “Sao có thể như vậy?”

Phan Ly Thiên lắc đầu đáp: “Các chủ bị già đi rồi.”

Lão nhân luôn mẫn cảm dị thường với những thứ liên quan đến thọ mệnh. Mái tóc Lục Châu vốn có màu muối tiêu, bây giờ đã hoàn toàn trắng xoá…

“Sư phụ!” Các đệ tử nhìn chằm chằm Lục Châu không chớp mắt.

Lục Châu không chú ý tới phản ứng của mọi người, vẫn nhìn vào giao diện Hệ thống ——

Tuổi thọ còn lại: 132 ngày

“Phải dừng lại sao?”

Lục Châu nâng hai tay. Hắn có thể cảm giác được sự già nua đang áp chế tu vi mình. Đại nạn thọ mệnh… lại kéo đến.

Tuổi thọ còn lại: 99 ngày

Lục Châu cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể ngày càng ít đi, từng cử động đều trở nên khó khăn.

“Đó là cái gì?” Đúng lúc này một tu hành giả đứng trước đại điện Ma Thiên Các đột nhiên hô lên.

Hắn chỉ tay về phía chân trời, nơi đó xuất hiện một vật thể hình hộp chữ nhật màu đỏ rực đang lao tới.

Bên ngoài bình chướng, trong khu rừng, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt lộ vẻ kích động: “Thiên Toa đến rồi!”

Vật thể hình hộp chữ nhật đã thu hút lực chú ý của tất cả mọi người. Lục Châu cũng nhìn sang, tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, không ngừng lao thẳng về phía ngọn tháp Ma Thiên Các.

Không ai biết nó là cái gì. Đó không phải toạ kỵ, cũng không phải phi cầm mà là một vật thể hoàn toàn xa lạ, trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung Ma Thiên Các.

Vù! Một ngọn lửa đỏ đột nhiên bốc lên, vật thể màu đỏ lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt. Bên trong chợt vang lên một giọng nói khàn khàn:

“Nhận lấy cái chết ——”

Thấy vậy, Lục Châu đạp mạnh mũi chân, toàn thân nhoáng lên xuất hiện trước mặt vật thể màu đỏ, đánh ra một chưởng. Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm!

Thiên Toa va chạm với chưởng ấn! Hai bên đồng thời bay ngược ra sau. Lục Châu mang theo pháp thân lui lại.

Thế gian này vậy mà có người đánh lui được Lục Châu?

“Sư phụ!”

“Các chủ!”

Người đầu tiên lăng không bay lên chính là Diệp Thiên Tâm mặc bạch y, nàng thi triển đại thần thông trực tiếp xuất hiện trước mặt Thiên Toa. Bốn vị trưởng lão cũng lập tức lao lên không trung.

Khai diệp chính là thời điểm tu hành giả yếu ớt nhất.

Năm vị bát diệp Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ, Sở Nam, Chư Thiên Nguyên và Hoàng Thời Tiết gần như không cần suy nghĩ đã gọi ra pháp thân, lao vọt ra khỏi tầng bình chướng.

“Cơ tiền bối, chúng ta đến giúp ngài!” Tiếng hét to vang vọng đến chân trời.

Đây có lẽ là ngày Ma Thiên Các hoa lệ nhất từ trước đến nay. Đã ai từng nhìn thấy cảnh tượng nhiều bát diệp đồng loạt gọi ra pháp thân như vậy?

Ngoại trừ toà pháp thân cao đến mười bốn trượng của Lục Châu thì các pháp thân cao mười trượng lập tức công kích Thiên Toa, ngoài ra còn có vô số pháp thân cao bảy tám trượng cũng vội vàng phi tới.

Cương ấn bay đầy trời. Thiên Toa xoay tròn tại chỗ, đánh bay toàn bộ công kích của bát diệp.

Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Khí cụ vận chuyển phiên bản cải tiến? Đó là tu hành giả hồng liên! Mọi người cẩn thận!”

Oanh! Cương khí bị bắn ngược trở lại, toàn bộ tu hành giả công kích tới đều bị đánh bay! Bát diệp, thất diệp, lục diệp đều thổ huyết khiến ai nấy đều phải kinh hãi.

“Đó là cao thủ cửu diệp trở lên!” Tư Vô Nhai lại lên tiếng nhắc nhở.

Cửu diệp trở lên?! Chẳng trách lại mạnh như vậy.

Nam tử trung niên đứng trong khu rừng gần đó quan sát tình hình, thất thanh hô lên: “Cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả! Tiền bối, ngài rốt cuộc cũng đến rồi!”

“Toàn bộ tu hành giả dưới cảnh giới bát diệp quay vào trong bình chướng!” Chư Thiên Nguyên lập tức hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK