• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61 Đại Tĩnh Tâm Chú

Thanh niên nam tử cười nói: “Sao ta phải chạy?”

Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng nói, đột nhiên nhớ tới việc không thể bại lộ thân phận, đành ngậm chặt miệng lại không nói chữ nào.

Thanh niên nam tử thấy nàng muốn nói lại thôi, bật cười: “Ta quan sát hai người cả một buổi tối, không giả mạo được đâu. Tiểu nha đầu, ngươi đúng là Thần Đình cảnh, còn lão tiên sinh tuy thân thể rắn chắc nhưng tu vi miễn cưỡng chỉ tới Ngưng Thức cảnh trung kỳ.”

Hắn khoát tay một cái rồi nói tiếp: “Lạc đề rồi, quay lại chuyện chính… Người thứ hai có thể tu luyện kiếm đạo đến cực hạn, chính là nhị ma đầu Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các…”

“Còn người thứ ba?”

“Người thứ ba này… Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Ngươi là Kiếm Si Trần Văn Kiệt?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

“Không không không… Trần Văn Kiệt si mê kiếm thuật chứ không yêu kiếm. Ta thì khác, ta thích kiếm, cũng thích kiếm thuật… Loại người không rõ lập trường như Trần Văn Kiệt sớm muộn gì cũng chết oan chết uổng thôi.” Thanh niên nam tử nói.

Nói tới đây, Lục Châu đã biết kẻ trước mặt là ai.

Hắn vuốt râu nói: “Ái kiếm tận xương, Giang Ái Kiếm.”

Giang Ái Kiếm vì muốn thể hiện tình yêu đối với kiếm mà ngay cả danh tự cũng đổi, trong khắp tu hành giới chắc cũng chỉ có một người như hắn.

Mà đam mê đó của hắn đã biến thành một loại bệnh.

Hắn là điển hình của một tán tu.

Am hiểu cách sinh tồn tìm đường sống trong chỗ chết ở tu hành giới hiểm ác này, từ việc hắn tránh thoát được cao thủ giết chết Trác Bình đã có thể nhìn ra.

Hắn có hai đam mê lớn nhất đời mình: một là yêu kiếm, hai là không gây chuyện thị phi.

Có thể không dựa dẫm vào một tông môn nào mà sống đến tận ngày hôm nay, đam mê thứ hai của hắn đã có tác dụng rất lớn.

“Thường thôi thường thôi.” Giang Ái Kiếm cười nói.

Lục Châu khẽ giơ tay ra.

Vị Danh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Nhỏ nhắn mà tinh xảo.

Giang Ái Kiếm sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn…

Thật xinh đẹp.

Hắn rất thích thanh kiếm này, tuy nhỏ nhắn nhưng trông rất tinh xảo.

“Lão, lão tiên sinh.” Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên kích động.

Lục Châu tiện tay vung lên. Vị Danh kiếm lại biến mất.

Hắn lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn chết… tốt nhất đừng sinh lòng mơ ước đối với thanh kiếm này.”

Keng ——

Keng ——

Từ phía Thánh đàn truyền đến tiếng chuông trầm lắng.

Lục Châu khẽ nhíu mày.

Thánh đàn là thịnh điển của ma đạo và chính đạo, sao lại xuất hiện tiếng chuông của Phật gia?

Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, Thánh đàn hiện tại lẫn lộn rất nhiều người, tu hành giả chính đạo và ma đạo đều hội tụ về, vô cùng hung hiểm. Ta đề nghị người đừng đi. Nghe nói lần này thịnh điển chọn ra Thánh nữ chính là ngũ ma đầu của Ma Thiên Các. Ha ha, để ma nữ làm thánh nữ… đúng là chuyện quái lạ trong thiên hạ.”

Lục Châu không đáp lời hắn.

Giang Ái Kiếm đột nhiên nói tiếp: “Nhưng thật ra cũng tốt, nếu lão tiên sinh đến đó, bất cẩn bị người ta giết chết thì ta có thể đạt được thanh kiếm này rồi. Đến lúc đó ta sẽ nhặt xác cho lão tiên sinh rồi tìm một chỗ phong thuỷ tốt để an táng người.”

Hắn vừa nói xong.

Tiểu Diên Nhi đã bừng bừng tức giận: “Ngươi muốn ăn đòn!”

Nàng mảnh mai như yến nhưng khí thế lại như hồng thuỷ.

Nguyên khí mạnh mẽ tạo thành từng đạo gợn sóng khuếch tán ra.

Giang Ái Kiếm vừa ngăn cản vừa lui lại, âm thầm tặc lưỡi: “Tiểu nha đầu thật nóng tính… không giống Thần Đình cảnh bình thường!”

“Hừ! Xem ta đánh ngươi răng rơi đầy đất…”

“Nha đầu, đừng ép ta xuất kiếm.” Giang Ái Kiếm lại lui về sau.

Keng ——

Keng —— ——

Thánh đàn ở đằng xa lại truyền tới tiếng chuông trầm lắng.

Mà tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.

Lục Châu nhìn thoáng qua Giang Ái Kiếm, kẻ này chỉ là tán tu, quá yêu thích kiếm mà thôi… Không cần thiết phải lãng phí một tấm thẻ đạo cụ vì hắn.

“Diên Nhi, chúng ta đi.” Lục Châu vung tay lên.

Trong cánh rừng cách đó không xa truyền đến tiếng rít gào.

Con quái vật kiêm toạ kỵ Bệ Ngạn lao vụt tới.

Grừ ——

Thanh âm trầm thấp của nó khiến đám bách thú trong rừng bỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Khí thế của chúa sơn lâm khiến người ta không rét mà run.

Giang Ái Kiếm cả kinh.

Toạ kỵ cấp truyền thuyết… Hắn vội vàng thu tay lại, lăng không lộn ngược ra sau, tránh đi phong mang của Tiểu Diên Nhi.

“Thì ra là một vị cao nhân…”

Có thể có toạ kỵ cấp truyền thuyết thì hẳn là cao thủ danh chấn một phương. Lão tiên sinh này tuy tu vi yếu nhưng hậu trường phía sau chắc chắn không đơn giản.

Giang Ái Kiếm tuy yêu kiếm, nhưng hắn lại càng yêu mạng của mình hơn.

“Lão tiên sinh… Thánh đàn là nơi vô cùng hung hiểm… Hay là người đừng đi?” Giang Ái Kiếm lơ lửng giữa không trung chắp tay nói.

“Lão phu tự có tính toán.”

Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên Bệ Ngạn.

Bệ Ngạn nhe hàm răng nanh trắng ởn.

Tiểu Diên Nhi hừ Giang Ái Kiếm một tiếng rồi cũng tung người nhảy lên lưng Bệ Ngạn.

Giang Ái Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bay về phía Thánh đàn.

Hắn sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.

“Rốt cuộc có nên đuổi theo hay không nhỉ?”

“Lỡ như gặp phải lão ma đầu kia thì làm sao đây?”

Giang Ái Kiếm vô cùng xoắn xuýt, trầm ngâm một lát, hắn hạ quyết định. “Ta sẽ không tham dự vào cuộc phân tranh giữa bọn họ… Đúng, cứ làm như thế, chờ ông ta chết rồi thì ta thay ông ta nhặt xác thôi.”

Nói xong hắn liền ngự không đuổi theo.

Keng.

Keng.

Phía trên Thánh đàn.

Phi liễn của Đại Không Tự trôi nổi trên không trung.

Mấy chục tên tăng nhân đứng chắp tay trước ngực, miệng không ngừng niệm kinh văn.

Tiếng niệm kinh lầm rầm không ngừng quanh quẩn trong không gian.

Lục Châu và Tiểu Diên Nhi còn chưa tới nơi đã nghe âm thanh đó như tiếng muỗi liên tục vo ve.

Hắn không tiếp tục tiến lên mà hạ xuống ở một nơi gần Thánh đàn.

Kiến trúc của Thánh đàn cực kỳ rộng lớn.

Thánh đàn có hình tròn, được vây tường xung quanh và có tới bốn mươi tám cánh cửa.

Quảng trường khổng lồ có đường kính lên tới vài dặm.

Người bình thường không được phép tự ý đến gần.

Khi Lục Châu bước vào Thánh đàn, tiếng chuông leng keng cũng truyền thẳng vào tai.

Khiến tâm tình phiền não.

Lục Châu khẽ nhấc tay. “Đại Tĩnh Tâm Chú của Phật môn.”

“Một đám hoà thượng kéo đến đây làm gì?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.

Đại Tĩnh Tâm Chú có năng lực chấn nhiếp địch nhân rất mạnh, đó là chiêu số xuất phát từ tiếng tụng niệm của một tập thể, có tác động trên diện rộng.

Làm được chuyện này chỉ có đám lừa trọc của Đại Không Tự!

“Con cứ yên tâm đừng nóng vội. Đại Tĩnh Tâm Chú nhiều nhất chỉ có thể tụng niệm năm lần…” Lục Châu đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên bầu trời.

Đây có lẽ là chuyện tốt.

Đại Tĩnh Tâm Chú có thể chấn nhiếp đa số các tu hành giả.

Vậy thì việc Lục Châu lo lắng thẻ Một Kích Chí Mạng không thể tấn công trên diện rộng là dư thừa rồi.

Chỉ là…

Hắn đang suy nghĩ, Đại Không Tự luôn không quan tâm đến thế sự, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Từng đạo tiếng chuông vang lên.

Đại Tĩnh Tâm Chú phiền nhiễu hệt như một bầy ruồi vo ve vo ve liên tục.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu… không biết lúc này ai đang hưởng thụ cái món Tĩnh Tâm Chú này nữa, tâm tình hắn có tệ lắm không?

Sau một lúc lâu.

Tiếng lầm rầm của Đại Tĩnh Tâm Chú biến mất.

Toàn bộ Thánh đàn rơi vào yên tĩnh.

“Đi.” Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi vào bên trong Thánh đàn.

Hai người đi đến quảng trường cạnh Thánh đàn.

Không có ai chú ý đến Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.

Hai người thành công trà trộn vào trong đám người.

Tiểu Diên Nhi chỉ vào một toà phi liễn ở gần đó: “Là phi liễn của Ma Sát Tông!”

Ngoại trừ Ma Sát Tông.

Bốn phía trên quảng trường còn bay phấp phới cờ xí của danh môn chính phái Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo.

Quả nhiên… những tu hành giả phe ma đạo và chính đạo đứng quanh quảng trường đều nhăn nhó khó chịu, có người còn thở hồng hộc nhìn lên thiên không.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thánh đàn… Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, gần như tất cả mọi người có mặt ở đó đều trong trạng thái đối địch với hắn.

Hắn mà bại lộ thân phận thì xem như tiêu đời.

Muốn mang Chiêu Nguyệt đi từ trong tay những thế lực này, sợ là có chút khó khăn.

Ba tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… chắc cũng đủ để hắn toàn thân trở ra.

Đúng lúc này.

Trên Thánh đàn, một hoà thượng bay ra khỏi phi liễn, chậm rãi hạ xuống.

Hắn chắp tay trước ngực, cà sa khoác trên người toả ra kim quang.

“Đại Không Tự Không Huyền?” Có người kinh ngạc hô lên.

Không Huyền vừa chậm rãi hạ xuống vừa nói: “Phương trượng có lệnh, Thánh nữ Chiêu Nguyệt của thịnh điển lần này sẽ do Đại Không Tự mang đi. Các vị thí chủ, xin thứ lỗi.”

“Con lừa trọc! Thánh nữ há có phải là người mà ngươi muốn mang đi thì mang? Ngươi xem Chính Nhất Đạo bọn ta là gì hả?” Một nam tử mặc trường bào chỉ tay vào Không Huyền mắng mỏ.
Chương 62 Thực lực của Đại Không Tự

Hiển nhiên.

Trước khi Đại Không Tự đến phá đám, dường như thịnh điển đã tiến hành đến giai đoạn quan trọng.

Lục Châu nhìn khắp toàn trường.

Không hề nhìn thấy bóng dáng Chiêu Nguyệt.

Nhưng tăng nhân của Đại Không Tự đã đến, Chính Nhất Đạo, Tịnh Minh Đạo và Ma Sát Tông cũng đều có mặt, hẳn là Chiêu Nguyệt đang ở ngay bên trong Thánh đàn.

Tiểu Diên Nhi lại có vẻ rất hưng phấn, nàng thích nhất là mấy chỗ náo nhiệt… Đầu nhỏ xoay xoay nhìn tới nhìn lui không hề có điểm nào là sợ hãi.

Ngay lúc Lục Châu đang quan sát tình hình…

Một bóng người bỗng tiến đến bên cạnh hắn.

“Lão tiên sinh, lui về sau một chút đi.”

“Giang Ái Kiếm?”

Lục Châu có chút không biết nói gì cho phải.

Vẫn nghe nói con hàng này truy cầu kiếm đến mức có bệnh rồi, xem ra tin đồn không hề sai, chỉ là với phong cách tham sống sợ chết của hắn mà cũng dám đến Thánh đàn thì xem ra lá gan cũng không nhỏ.

Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua từng gương mặt khó coi của các tu hành giả trong quảng trường rồi nói: “Lão tiên sinh, nếu không phải vì thanh kiếm kia thì ta sẽ không bao giờ thèm đến cái nơi thị phi như thế này.”

Lục Châu tỏ ra bình tĩnh không nói một lời.

Ánh mắt hắn nhìn về phía tăng nhân Không Huyền ở giữa quảng trường.

Giang Ái Kiếm thấp giọng nói: “Thừa dịp lúc này còn có thể đi… mau rời khỏi nơi này đi thôi.”

“Hử?” Lục Châu cảm thấy hơi nghi ngờ, hình như trong lời hắn nói có ẩn ý gì đó.

Giang Ái Kiếm đưa mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Nếu đợi thêm chút nữa, đám tăng nhân này sẽ phong toả Thánh đàn. Lão tiên sinh… Thánh đàn chỉ là nguỵ trang, Thánh nữ cũng là mồi nhử…”

Trong lòng Lục Châu sinh nghi nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Ngươi biết đây là cạm bẫy?”

“Nếu chịu bán kiếm cho ta, ta sẽ nói cho ông biết… Ông chỉ có tu vi Ngưng Thức cảnh trung kỳ, nếu bây giờ không đi thì lát nữa ai cũng không cứu nổi ông.” Giang Ái Kiếm ngẩng đầu lên nhìn trời, “Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ông.”

Lục Châu cảm thấy buồn cười, vuốt râu nói: “Không phải ngươi muốn lão phu đi chịu chết sao?”

“Không không không… ta là người rất yêu quý mạng sống của mình. Tuy là ta rất thích thanh kiếm kia, nhưng quân tử ái kiếm vẫn phải biết lễ nghĩa. Ông nhìn quảng trường này đi…” Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía đám người đứng chung quanh, tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu nói: “Đều là kẻ có tướng mạo vắn số. Lão tiên sinh là người tốt, mà người tốt thì nên sống thọ mới phải…”

“Lão phu là người tốt?”

Tự dưng được phát cho tấm thẻ người tốt khiến hắn trở tay không kịp.

Giang Ái Kiếm cười nói: “Thanh kiếm kia rất tốt, với tư cách là chủ nhân của nó, người cũng không thể kém được.”

Cái logic gì thế này…

Lục Châu vuốt râu nói: “Cao thủ nhiều như vậy… Đại Không Tự có thể làm gì được?”

Giang Ái Kiếm lắc đầu, chỉ tay về phía Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo: “Lão tiên sinh, ông nhìn kỹ đi… trong hai phái Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo, hoàn toàn không có tu hành giả cấp trưởng lão trở lên, còn Ma Sát Tông chỉ có một tên tam thủ toạ chẳng có thành tựu gì nổi bật…”

Hắn đưa mắt nhìn sang.

Đúng là có rất nhiều ghế vị trí cao bị bỏ trống.

Giang Ái Kiếm nhíu mày nói: “Bọn hắn bây giờ bị cao thủ quấn lấy, còn sống đã là may mắn lắm rồi, còn nghĩ tới Thánh đàn làm gì?”

Lục Châu thản nhiên nhìn Giang Ái Kiếm… Tên gia hoả này có thể có chỗ đứng trong tu hành giới quả nhiên là có chút thủ đoạn, tin tức của hắn cực kỳ linh thông.

Đúng lúc này.

Ở giữa quảng trường Thánh đàn.

Thông Huyền thở dài nói với tên môn đồ Chính Nhất Đạo vừa rồi mắng hắn: “Chiêu Nguyệt là ma đầu của Ma Thiên Các, nghiệp chướng nặng nề. Mấy năm trước Không Minh đại sư bị trúng độc thủ của bọn hắn. Đại Không Tự đem nàng ta về để Phật Tổ tịnh hoá tội lỗi của nàng ta, cho nàng ta trọng sinh làm người.”

Môn đồ Chính Nhất Đạo đó nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: “Nữ ma đầu là kẻ địch của toàn bộ phe chính đạo, Đại Không Tự của ngươi từ trước tới nay không quan tâm những chuyện này, bây giờ lại nhảy ra giả vờ làm người từ bi, ta khinh ——”

Hắn vừa nói xong.

Đám tu hành giả phe chính đạo đều bật cười ha hả.

Chỉ có Ma Sát Tông vẫn giữ im lặng.

Lục Châu nhìn sang.

Nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông đã chết vào tay Lục Châu… Bọn hắn ghi hận Ma Thiên Các, trút giận lên đầu Chiêu Nguyệt thì cũng không có gì lạ.

Điều làm hắn bất ngờ là, lần này Ma Sát Tông lại phái tới tam thủ toạ.

Lục Châu không biết gã này, trong trí nhớ cũng chưa từng gặp qua hắn. Có lẽ vì hắn không có gì nổi bật nên không xứng để Cơ Thiên Đạo ghi nhớ vào đầu.

Hoà thượng Không Huyền không tức giận mà chỉ quét mắt nhìn toàn trường, lạnh nhạt nói:

“Lão nạp không phải đến đây để xin sự đồng ý của các vị thí chủ… Mà là đến để thông báo cho chư vị. Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt của Ma Thiên Các, Đại Không Tự nhất định phải mang đi.”

“Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không đã.”

Trong trận doanh của Chính Nhất Đạo đột nhiên nhảy ra một bóng người.

Trường kiếm trong tay hắn múa may quay cuồng, kiếm khí tung hoành.

Trong đám người xung quanh phát ra tiếng kinh hô.

Nói đánh là đánh liền!

Giang Ái Kiếm nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: “Pháo hôi tự dâng đầu cho người ta. Đại Tĩnh Tâm Chú có khả năng chấn nhiếp địch nhân, khí huyết đám người này đều đã hỗn loạn, có thể phát huy được ba phần mười công lực là tốt rồi.”

Lục Châu cũng rất lạnh nhạt mà quan sát tình hình.

Chỉ cần chưa nhìn thấy Chiêu Nguyệt thì chuyện gì cũng không có liên quan tới hắn.

Tiểu Diên Nhi thấy có đánh nhau liền vui vẻ vỗ tay cổ vũ cùng đám môn đồ danh môn chính phái… trông nàng còn chính đạo hơn cả bọn chính đạo thật sự.

Quả nhiên…

Tu hành giả kia vừa lao lên, kiếm khí chém vào người Không Huyền thì… Vù…

Cà sa trên người Không Huyền toả ra kim quang nhàn nhạt.

Toàn thân hắn dường như vừa cao lên một trượng!

“La Hán Kim Thân?”

Ầm!

Tu hành giả kia bị La Hán Kim Thân chấn bay!

Hắn lăng không xoay mấy vòng rồi lui lại, lúc hạ xuống đất suýt tý nữa đã ngã sấp mặt! Kiếm trong tay hắn bị chấn động đến mức run rẩy, cánh tay tê dại mất hết cảm giác!

Không Huyền chắp một tay trước ngực, toàn thân không hề suy suyển, lạnh nhạt nói: “Thí chủ không cần phải tức giận… Nữ ma đầu là người của Ma Thiên Các, trước đây không lâu thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh của chư vị đã bại trong tay lão ma đầu, Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết thảm. Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt này chỉ có giao cho Đại Không Tự mới có thể bình an vô sự.”

Nói bóng nói gió, nếu Cơ Thiên Đạo tới gây phiền toái thì trong đám các ngươi ai chống đỡ được?

“Con lừa trọc nhà ngươi nói chuyện thật là khó nghe. Chính đạo bọn ta ngăn không được, chẳng lẽ Đại Không Tự của ngươi ngăn được hay sao?”

Không Huyền bình tĩnh gằn từng chữ: “Phương trượng sư huynh bế quan trăm năm, tu vi đại thừa… đủ để ứng phó với lão ma đầu.”

Một viên đá thả xuống mặt hồ dấy lên ngàn cơn sóng.

Quảng trường Thánh đàn trở nên ồn ào, mọi người đều lộ vẻ mặt kinh hãi.

Thế nhân đều biết trăm năm trước Đại Không Tự Không Viễn chính là thần tăng lục diệp kim thân.

Không ngờ từ đó đến nay hắn vẫn một mực bế quan tu hành?

Một môn đồ trong Tịnh Minh Đạo đứng dậy, thở dài nói với Không Huyền: “Nếu thật sự Không Viễn đại sư có thể chống lại lão ma đầu Ma Thiên Các… thì Tịnh Minh Đạo đồng ý giao nữ ma đầu Chiêu Nguyệt cho Đại Không Tự.”

Toàn tông Chính Nhất Đạo sửng sốt.

Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo vốn là một mạch. Nhưng nói lời phải giữ lấy lời… Nếu bây giờ đáp ứng hắn thì bọn họ làm sao có thể ăn nói với đệ tử đã chết? Bọn họ không làm chủ được chuyện này.

Không Huyền gật đầu: “Lão nạp đa tạ các vị thí chủ Tịnh Minh Đạo. Đại Không Tự nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người mà giáo hoá tên ma đầu.”

Đúng lúc này, sau lưng Không Huyền truyền tới một giọng nói âm trầm:

“Muốn mang Chiêu Nguyệt đi… phải hỏi bản toạ đã.”

Không Huyền quay người lại đối mặt với toàn bộ Ma Sát Tông.

“Lão nạp đã nói, chuyến đi này không phải để thương lượng với chư vị thí chủ, mà là thông báo cho chư vị biết thôi.”

Ngữ khí của hắn rất đều đặn.

Nhưng lời nói lại cực kỳ chói tai.

Tam thủ toạ Ma Sát Tông hơi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Hay cho một con lừa trọc ra vẻ đạo mạo, Đại Không Tự trăm phương ngàn kế bày ra Đại Tĩnh Tâm Chú trên khắp quảng trường Thánh đàn, dùng loại thủ đoạn như vậy mà cũng xứng đứng ra chủ trì công đạo?”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đại Không Tự luôn miệng nói chúng sinh bình đẳng, không phân chính tà, cũng không quan tâm đến thế sự… Hôm nay là ăn no rỗi việc phải không?”

Không Huyền chắp tay phải trước ngực nói: “Đoàn thí chủ… là muốn ngăn cản lão nạp?”

“Tên hoà thượng thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Hắn vung tay lên.

Đám hắc bào tu hành giả sau lưng lập tức nhảy vào giữa sân.

Thấy đối phương khí thế hung hãn, Không Huyền vẫn chắp một tay trước ngực, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“La Hán Kim Thân.”

Kim thân cao hai trượng cuồn cuộn tản mát ra cương khí.

Cà sa rung động!

Thấy cảnh này.

Giang Ái Kiếm kinh ngạc: “La Hán Kim Thân có thể so sánh với pháp thân Nguyên Thần cảnh nhị diệp, con lừa trọc này đúng là không đơn giản… Lão tiên sinh, mau lùi lại! Ma Sát Tông rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, lát nữa con lừa trọc này dùng Thiền ấn, tu vi Ngưng Thức cảnh như ông chắc chắn sẽ chịu thiệt!”

Nói rồi hắn kéo tay Lục Châu lui về phía sau.
Chương 63 Phạn Âm Nhập Mộng

Giang Ái Kiếm còn chưa kịp xoay người đã nhìn thấy mấy tên hắc bào tu hành giả bị kim quang đánh bay.

Ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có.

Tu hành giả phe chính đạo đều biến sắc.

Đám người Ma Sát Tông lập tức ngẩng đầu.

Năm người vừa xông lên đều có tu vi Thần Đình cảnh, cũng là quân chủ lực của Ma Sát Tông trong chuyến đi này.

Không ngờ Không Huyền chỉ dùng một chiêu đã đánh lui được toàn bộ.

Chỉ có mỗi tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông là còn ngồi yên ngay ngắn, gương mặt bất động thanh sắc.

Hắn nhìn về phía Không Huyền đứng ở giữa sân, trong mắt hiện lên tia sát khí.

“Không Huyền đã có tu vi như thế… thì phương trượng Không Viễn còn mạnh đến mức nào đây?” tu hành giả của Tịnh Minh Đạo nói.

Trong trí nhớ của Lục Châu, Đại Không Tự đúng là luôn không màng đến thế sự.

Rất nhiều sự kiện trọng đại của tu hành giới trong quá khứ đều không có bóng dáng của Đại Không Tự. Có tin đồn phương trượng chủ trì của Đại Không Tự chính là thiên tài tu hành Thiền tông của Phật môn. Kẻ đó si mê Thiền tông, từng có lời đồn hắn đã lập địa thành phật. Nhưng lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn…

Năm đó Chiêu Nguyệt gặp phải Không Minh của Đại Không Tự, hai người xảy ra tranh chấp, Không Minh bị Chiêu Nguyệt giết chết. Nếu kẻ đó thật sự đã trở thành cường giả Huyền Thiên cảnh thì há sẽ chịu bỏ qua cho Chiêu Nguyệt?

Bây giờ Đại Không Tự nhúng tay vào thịnh điển, rõ ràng đã xem Ma Thiên Các là địch nhân!

Tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông nhìn thoáng qua đám thuộc hạ, nhàn nhạt nói: “Không Huyền… người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các vị trưởng lão của Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo là do các ngươi điều đi phải không?”

Không Huyền lắc đầu: “Đại Không Tự làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không cần dùng tới thủ đoạn này.”

“Quang minh lỗi lạc? Tên thần côn mai phục bên ngoài Thánh đàn còn không phải người của ngươi?” Đoạn Hành mỉm cười.

“Xem ra Đoạn thí chủ hiểu lầm Đại Không Tự rất nhiều… Nếu Đoạn thí chủ muốn ngăn cản, lão nạp chỉ có thể phụng bồi đến cùng.”

Song phương lâm vào thế giương cung bạt kiếm sẵn sàng chiến đấu.

Cùng lúc đó.

Giang Ái Kiếm lại thấp giọng cười nói: “Lão tiên sinh, ông thấy ta nói có đúng không? Kiếm Si Trần Văn Kiệt lập trường không rõ ràng, hắn giết không ít cao thủ của Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo, sớm muộn gì cũng sẽ bị hai môn phái này nghiền xương thành tro.”

Lục Châu nghi ngờ nói: “Trần Văn Kiệt lập trường không rõ ràng?”

“Lão tiên sinh, ông suy nghĩ lại chuyện bán thanh kiếm cho ta đi… Ông muốn hỏi gì ta đều sẽ trả lời ông.” Giang Ái Kiếm đưa tay lên môi, thấp giọng nói: “Ta còn biết lão bà của Môn chủ Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn có dan díu với ai nữa kìa…”

Nói xong, hắn nháy mắt mấy cái với Lục Châu như thể dưới gầm trời này không có chuyện gì là hắn không biết.

Lục Châu cạn lời không biết nói gì hơn, nhưng mặt mo của hắn vẫn không hề có biểu lộ gì.

Lão thất phu Trương Viễn Sơn này nhiều lần nhục mạ bản toạ, bị lão bà cho đội nón xanh có phải là do trời cao có mắt?

Khụ khụ…

Lục Châu thu hồi lại mớ suy nghĩ linh tinh, tiếp tục chú ý đến biến hoá trong sân.

Ma Sát Tông Đoạn Hành chậm rãi đứng lên, hai tay khẽ nhấc, tên thuộc hạ đứng sau lập tức đỡ lấy hắc bào khoác ngoài của hắn.

Bộ dáng của Đoạn Hành bại lộ trước mặt tất cả mọi người… Hắn là một thanh niên có gương mặt dài, mỏ nhọn, ánh mắt lạnh lùng.

“Con lừa trọc, ngươi muốn mang Chiêu Nguyệt đi… Bản toạ không đồng ý.”

Nói xong.

Thân ảnh Đoạn Hành biến mất tại chỗ.

Một giây sau đã xuất hiện trước mặt Không Huyền.

“Nguyên Thần cảnh!”

Chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhận ra hắn là một cao thủ.

Sắc mặt mọi người đại biến.

Không ngờ tại một buổi Thánh đàn thịnh điển nho nhỏ lại có thể nhìn thấy cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Có lẽ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền chết khiến bọn họ cực kỳ để ý đến Chiêu Nguyệt, khó trách Đoạn Hành không đồng ý để Đại Không Tự mang nàng ta đi. Tả Tâm Thiền có lẽ là kẻ duy nhất trong trăm năm qua tu luyện ma thiền đạt tới cảnh giới Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên, thế mà lại chết trong Ma Thiên Các, bọn họ sao có thể không phẫn nộ?

“La Hán Kim Thân!”

Không Huyền lại thi triển kim thân.

Cà sa tung bay vì cương khí ba động.

Một khắc sau.

Thân ảnh Đoạn Hành nhân lên mười lần, trăm lần, nghìn lần… xoay vòng chung quanh Không Huyền tấn công hắn.

Đám người đứng xem đều choáng váng.

Đây là công pháp gì?

Sao tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nhìn thấy?

Ngay cả những tên thuộc hạ Ma Sát Tông cũng phải lắc đầu thán phục, chưa từng thấy qua loại công pháp hoa mắt nhức đầu như thế này!

Cho dù là chính đạo hay ma đạo thì cũng rất ít người chuyên tu công pháp tốc độ.

Những tàn ảnh này xuất hiện là do tốc độ của người thi triển nhanh tới mức cực hạn.

“Công pháp của Đạo gia, Đạo Ẩn.” Lục Châu vuốt râu nói.

Giang Ái Kiếm kinh ngạc: “Lão tiên sinh nhận ra?”

“Công pháp này có nguồn gốc từ Đạo môn, sau khi truyền tới Phù Dư thì thất truyền.” Lục Châu đáp.

“Phù Dư? Dị tộc…” Giang Ái Kiếm trừng to hai mắt nhìn về phía tam thủ toạ Ma Sát Tông và những tàn ảnh hoa mắt hắn làm ra.

Trong thiên hạ Đại Viêm, có dị tộc nào được sống yên ổn đâu?

Khi muôn vàn tàn ảnh đánh vào La Hán Kim Thân.

Ngay cả Không Huyền cũng cảm thấy áp lực rất lớn, khẽ nhíu mày.

“Không hổ là tam thủ toạ Ma Sát Tông… Lão nạp đúng là đã xem nhẹ tu vi Nguyên Thần cảnh.”

Ầm ầm ầm!

Quyền ảnh mang theo cương phong đánh vào kim thân.

Toàn bộ quảng trường đều có cương khí giao thoa tung hoành.

Những người đứng gần đó không thể không lui lại vài bước để phòng ngừa ngộ thương.

“Đã như vậy, lão nạp sẽ không khách khí nữa.”

Thủ thế của Không Huyền khẽ động.

Nguyên khí vờn quanh, hai tay chồng lên nhau.

“Minh Tâm Kiến Tính.”

Trong lòng một mảnh không minh, vững như bàn thạch!

Thiền tông Kết Định Ấn!

Ấn này vừa xuất ra, hàng trăm hàng ngàn đạo tàn ảnh lập tức bị Kết Định Ấn xua tan!

Thân hình Đoạn Hành dừng lại như đột nhiên bị người tóm lấy.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó.

Thủ thế của Không Huyền lại biến hoá lần nữa.

Kết Định Ấn biến mất.

Hắn đánh ra một đạo thủ ấn về phía Đoạn Hành!

Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn?

Vù!

Đoạn Hành nhíu mày, hai tay nhấc lên, pháp thân tứ diệp kim liên xuất hiện!

Cản lại một chiêu cực mạnh này.

Tựa như một chiếc vòng kim cương đánh mạnh vào tường rồi bị chấn bay ngược ra ngoài.

Nơi nó lao tới, đám tu hành giả đều tranh thủ thời gian mà tránh né.

Thủ ấn đánh vào cửa hông trên Thánh đàn.

Bốn mươi tám cánh cửa đột nhiên chấn động kịch liệt.

Dư ba của cương phong mạnh mẽ như cuồng phong đánh mạnh vào khiến cánh cửa hông mở ra hoàn toàn.

Cánh cửa cao nhất ở chính giữa Thánh đàn bị chấn động, ầm ầm mở ra. Chiêu Nguyệt xuất hiện.

“Thánh nữ!”

Tu hành giả chính đạo và ma đạo đều lập tức nhìn sang.

Đằng sau cửa chính là một sân khấu nhỏ, trên đó… Chiêu Nguyệt bị cột vào một cây trụ lớn!

Trong mắt nàng chỉ có phẫn nộ, không hề giãy giụa.

Trên mi tâm nàng vẽ một đoá kim liên… một đoá kim liên màu đỏ rực.

“Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt!”

Đám người phát ra tiếng kinh hô.

Lục Châu nâng mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt.

Trên người Chiêu Nguyệt không hề có khí tức ba động, không ngoài dự đoán của hắn, tu vi của nàng đã bị người ta phong bế.

Không Huyền vẫn duy trì La Hán Kim Thân, ngạo nghễ nói: “Thí chủ cần gì phải làm khó lão nạp!”

“Tên hoà thượng thối… nếu ngươi chỉ có từng đấy bản sự thì ta khuyên ngươi, vẫn nên mang đám lừa trọc này trốn đi thì hơn.” Âm thanh Đoạn Hành cực kỳ lạnh lùng.

Dưới sức mạnh của pháp thân tứ diệp kim liên.

Khí thế của hắn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Không Huyền chắp hai tay trước ngực: “Nếu Đoạn thí chủ vẫn quyết tâm ngăn cản, lão nạp không khách khí nữa.”

Ầm!

La Hán Kim Thân tản ra.

Một tay đặt dưới cằm, cả người ngồi xuống đất.

La Hán Kim Thân dường như đang khuếch tán ra tứ phía.

Vù.

Toàn bộ tăng nhân trên Thánh đàn ném đi trường côn trong tay, hai tay tạo thành hình chữ thập.

Các tăng nhân đứng chung quanh phi liễn trên bầu trời cũng thay đổi trận hình.

Tiếng niệm kinh lầm rầm lập tức vang vọng toàn bộ Thánh đàn!

Lục Châu vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng khẽ giật mình…

“Phạn Âm Nhập Mộng?”

Lần này nguy rồi.

Ngưng Thức cảnh trung kỳ như hắn làm sao ngăn cản nổi?

Phạn âm Nhập Mộng là một loại âm công của Phật gia.

Có một chút tương tự với Đại Tĩnh Tâm Chú.

Khi tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng sẽ có lợi cho mình và gây sát thương lên địch nhân, nhiễu loạn tâm thần kẻ đó.

Người có tu vi yếu sẽ bị âm công chấn nhiếp, dẫn tới thất khiếu chảy máu mà chết. Có điều... Phật phổ chúng sinh, không muốn để chữ “Tử” vào trong tên công pháp nên sửa thành “Nhập Mộng”. Những tu hành giả cường đại hơn cũng sẽ bị âm thanh này làm nhiễu loạn tâm trí, đầu óc choáng váng nên không cách nào tập trung đối phó với kẻ địch.

Huống hồ gì…

Đây còn là một loại âm công tụng niệm tập thể.

Uy lực to lớn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Lục Châu chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ, không có khả năng chống đỡ được.

Lầm rầm.

Lầm rầm lầm rầm…

Tiếng tụng kinh như một đàn ruồi khổng lồ bay vo ve bên tai lập tức càn quét toàn bộ Thánh đàn.
Chương 64 Thiên ngoại hữu thiên

Lục Châu giơ tay lên, não hải theo bản năng hiện ra các loại công pháp… hắn thử điều động nguyên khí, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi và Giang Ái Kiếm.

Thế nhưng lại chẳng thấy Giang Ái Kiếm đâu.

Trực giác nói với Lục Châu, tên Giang Ái Kiếm này rất có thủ đoạn, chỉ tiếc vừa rồi hắn chỉ chú ý đến chuyện ở giữa sân, không ngó ngàng đến Giang Ái Kiếm.

Tiểu Diên Nhi nhíu mày dẩu môi, tức giận đến mức dậm chân! Cái tên này chả được tích sự gì!

Tâm tính đơn thuần, trong lòng không có tạp niệm như nàng lại là ưu thế.

Cộng thêm tu vi của nàng dù sao cũng là Thần Đình cảnh, giai đoạn đầu của Phạn Âm Nhập Mộng gần như chẳng thể ảnh hưởng đến nàng một chút nào.

Lầm rầm ——

Lầm rầm lầm rầm ——

Sóng âm Phạn Âm Nhập Mộng ngày càng lớn, tựa như sóng biển cuồn cuồn lao vụt tới.

Lục Châu nâng bàn tay già nua lên.

Ngưng Thức cảnh trung kỳ cũng chỉ có thể chịu đựng được đến đây…

Hắn xoay tay một cái, trong lòng bàn tay đã cầm một tấm thẻ đạo cụ.

Dùng một chiêu giết chết Không Huyền của Đại Không Tự, đám tăng nhân sẽ như rắn mất đầu, phạn âm đương nhiên bị phá.

Thế nhưng vấn đề là…

Làm như vậy hắn sẽ hoàn toàn bại lộ thân phận trước mặt tất cả mọi người.

Càng không thể mang Chiêu Nguyệt đi từ trong tay đám người này.

Trầm ngâm một lát.

Lục Châu lại xoay tay một cái, thẻ đạo cụ biến mất.

Chờ cơ hội để sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương, tránh đòn tấn công này trước đã.

Gương mặt mo của hắn vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.

Tiếng tụng kinh lầm rầm vẫn tiếp tục vang vọng gây nhiễu loạn tâm thần mọi người.

Hắn cảm giác tu vi Ngưng Thức cảnh trung kỳ của mình đã chịu đựng đến mức cực hạn.

“Ui da… ui da… bọn lừa trọc này làm đầu ta đau quá!” Một thanh niên tu hành giả đứng bên cạnh ôm đầu la lớn rồi té xuống đất không ngừng lăn lộn.

“A… lão, lão đầu, ngươi… sao ngươi có thể không bị ảnh hưởng gì?”

Đúng nha, sao lão phu lại không bị làm sao cả?

Lục Châu đưa mắt nhìn xung quanh, những tu hành giả này đều sắc mặt khó coi, đầu đầy mồ hôi cắn răng chịu đựng.

Tiếng tụng niệm lại trở nên mạnh hơn trước đó đến mấy lần.

Lục Châu đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng đánh về phía mình.

Đây chính là hiệu quả cao nhất của Phạn Âm Nhập Mộng.

Hắn thấy không ít người có tu vi thấp ngửa mặt lên trời phun ra ngụm máu, thậm chí có người thất khiếu chảy máu mà chết.

Trong đan điền khí hải của Lục Châu truyền đến một cảm giác cực nóng.

Lầm rầm lầm rầm…

“Dùng tâm trí thông suốt, để biết tâm của chúng sinh ở ba ngàn Đại Thiên thế giới không có khác biệt, như một thế giới đồng nhất.”

“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để lắng nghe, trên mọi vùng lãnh thổ, với mọi thanh âm, thì việc nghe hay không nghe là tự do của mình.”

“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ đúng phương pháp, diễn thuyết cũng chẳng cần pháp môn, lời giảng như mưa thấm vào lòng người, thanh âm kỳ diệu khiến người lĩnh ngộ, đạt đến thanh tịnh siêu thoát.”

“…”

Nội tâm Lục Châu khẽ giật mình, hắn không còn nghe thấy tiếng lầm rầm của Phạn Âm Nhập Mộng nữa, mà bên tai hắn lại vọng ra nội dung trong quyển Thiên thư!

Quyển Thiên Thư Chi Nhân trong bộ Ba Quyển Thiên Thư!

Sau khi cảm giác cực nóng trong đan điền khí hải từ từ biến mất, một loại cảm giác mát lạnh nhàn nhạt lại dâng lên.

Từ đan điền chạy lên trên bụng, rồi đến lồng ngực, đi qua trái tim xộc thẳng lên não hải.

Lúc này Lục Châu vô cùng thanh tỉnh.

Thanh âm của Phạn Âm Nhập Mộng lại xuất hiện lần nữa.

Hắn đưa mắt nhìn ra chung quanh, hầu hết các tu hành giả đều đã nằm thoi thóp trên mặt đất, đau đến không muốn sống nữa.

Những tu hành giả còn lại có tu vi cao cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, không cách nào động đậy.

Đám tăng nhân trên Thánh đàn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tăng tốc niệm kinh.

Chỉ còn lại mỗi pháp thân tứ diệp kim liên đang ngạo nghễ lơ lửng trôi nổi giữa quảng trường.

Tiểu Diên Nhi cũng ngồi dưới đất, nhưng nàng không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cảm thấy bực bội.

Chiêu Nguyệt thì đã ngất đi.

Ma Sát Tông tam thủ toạ, cao thủ Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên, nhìn không rời mắt tấm áo cà sa trên người hoà thượng Không Huyền.

Từng đạo kim quang không ngừng bắn ra.

“La Hán Kim Thân!” Không Huyền thấy Đoạn Hành vẫn còn kiên trì, lập tức điều động quang mang trên kim thân tăng lên.

La Hán Kim Thân nhị trọng?!

“Con lừa trọc, đây là thứ mà ngươi gọi là phổ độ chúng sinh?! Ha ha ha ha… Đúng là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe!”

Đoạn Hành thi triển pháp thân tứ diệp tấn công về phía La Hán Kim Thân.

Ầm ầm!

Mạnh mẽ va chạm tạo ra cơn chấn động kịch liệt, khiến toàn bộ quảng trường Thánh đàn đều rung lên.

Phảng phất như toàn bộ không gian đều bị vặn vẹo.

Đoạn Hành thi triển Đạo Ẩn, tàn ảnh lập tức xuất hiện tứ phía.

Đám tu hành giả ý thức còn thanh tỉnh đều kinh hãi nhìn về phía pháp thân tứ diệp.

La Hán Kim Thân xuất hiện tứ đạo trọng ảnh!

Dưới sự gia trì của tứ đạo kim quang, âm công Phạn Âm Nhập Mộng cũng được cường hoá đến mức tối đa!

Kết hợp với tiếng tụng niệm nhịp nhàng của đám tăng nhân, đánh mạnh ra một kích.

Ầm!

Pháp thân tứ diệp của Đoạn Hành biến mất.

Cả người bay ra ngoài, rơi vào bên trong phương trận của Ma Sát Tông.

Pặc pặc!

Đoạn Hành nhanh chóng điểm huyệt trên thân để khống chế thương thế do âm công gây ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Không Huyền ở giữa sân vừa thể hiện ra uy lực cường đại!

“Con lừa trọc! Ngươi mạnh như vậy?!”

Hắn chống một tay xuống đất, vẻ mặt dữ tợn muốn lao lên, nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Hiệu quả chấn nhiếp của Phạn Âm Nhập Mộng đã bao trùm toàn bộ quảng trường Thánh đàn!

Hai mắt Không Huyền sáng rực, cả người trôi nổi trên không, kim quang lóng lánh.

Hắn lại định làm gì nữa?

Hắn đã thắng rồi, tại sao còn không dừng lại?

Đúng lúc này.

Cách lão hoà thượng Không Huyền không xa, một giọng nói trầm thấp không hề bị ảnh hưởng bởi Phạn Âm Nhập Mộng chợt vang lên.

“Đủ rồi.”

Không Huyền khẽ giật mình.

Còn có người phản đối?

Hắn khống chế kim thân chậm rãi di chuyển.

Trước mặt hắn là một vị lão giả đang nhẹ nhàng thoải mái bước về phía Thánh đàn.

Không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không tự ti.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Phật môn luôn tự xưng là không sát sinh… hôm nay lại khai sát giới. Là do phương trượng Không Viễn chủ trì Đại Không Tự bày mưu đặt kế, hay là hành động của một mình ngươi?”

“…Thí chủ… ngươi… sao ngươi lại không bị ảnh hưởng?”

Dù là kẻ tràn đầy tự tin và kiến thức rộng rãi như hoà thượng Không Huyền cũng bị lão nhân vân đạm phong khinh trước mặt làm cho kinh hãi.

Mấy chục tên tăng nhân và một cao thủ Nguyên Thần cảnh thi triển Phạn Âm Nhập Mộng, sao có thể có người không bị ảnh hưởng một chút nào.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Lão phu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”

“Lão thí chủ, ngươi cũng muốn ngăn cản lão nạp?” Hai mắt Không Huyền trợn trừng, hắn cảm thấy lão già này rất khó đối phó.

Lục Châu lắc đầu, trả lời không đúng câu hỏi gì cả!

Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ngu xuẩn hồ đồ không thay đổi!”

Lục Châu chậm rãi giơ tay lên.

Cùng lúc đó, La Hán Kim Thân của Không Huyền lại lần nữa tăng vọt kim quang… tứ đạo biến thành bát đạo…

Trong chớp mắt La Hán Kim Thân vọt tới trước mặt Lục Châu.

Ầm! Ầm!

Một đạo Phật Tổ kim thân cao mười trượng, rộng ba trượng xuất hiện trên người Lục Châu, cản lại toàn bộ thế tấn công của La Hán Kim Thân bát đạo trọng ảnh!

Hệt như gia gia đang cản cháu trai của mình!

“Phật môn cao tăng!”

“Đúng là Phật môn cao tăng!”

Những tu hành giả ý thức còn thanh tỉnh, thấy cảnh này liền trợn tròn mắt không tin nổi. Lúc trước bọn họ còn cảm thấy La Hán Kim Thân uy lực cường hãn, giờ đây lại thấy nó nhỏ yếu không đáng nhắc tới.

Đạo kim thân này… con mẹ nó lớn quá!

Lớn đến nỗi bọn họ không thể không ngẩng đầu ngửa cổ mà nhìn!

Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.

Một thủ ấn cỡ nhỏ đâm xuyên qua kim thân bay về phía Không Huyền.

Không Huyền trợn mắt há mồm nhìn thủ ấn kia bay tới trước mặt mình!

Hắn từ bỏ La Hán Kim Thân, không ngừng lui lại!

Hai chân hắn trụ dưới đất, ầm ầm ầm, đá vụn bắn ra tung toé, toàn thân hắn như thiểm điện lùi về sau!

Thẻ Một Kích Chí Mạng, đã xuất hiện tất phải chết.

Ngươi trốn được sao?
Chương 65 Cao tăng đắc đạo?

Lục Châu cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Tên hoà thượng Không Huyền này thật không đơn giản!

Khi hắn đang không ngừng lùi về sau, song chưởng đã đánh ra vô số chưởng ấn.

Những chưởng ấn đó toàn bộ đánh vào kim thân khổng lồ của Lục Châu, sau đó tan biến như muối bỏ vào biển khơi.

Không gây thương tổn, cũng không có cảm giác gì. Đây là tác dụng của thẻ Miễn Dịch Sát Thương!

Vì sao lại là đại thần thông của Phật môn?

Hoà thượng Không Huyền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chưởng ấn kia cứ như có mắt, không ngừng đuổi theo hắn.

Hắn chỉ có thể lui lại.

Trực giác nói cho hắn biết chưởng ấn này cực kỳ nguy hiểm.

Thánh đàn rất lớn.

Quảng trường kéo dài đến vài dặm.

Ngay lúc hắn tưởng chừng có thể tránh thoát được… chưởng ấn cỡ nhỏ kia bỗng nhiên biến lớn!

Tốc độ tăng lên cực nhanh!

Hoà thượng Không Huyền càng lùi càng thấy không đúng.

Hình như hắn càng cách xa, chưởng ấn này lại càng to lên!

Cho đến khi chưởng ấn còn to hơn cả thân người hắn!

Theo bản năng cầu sinh, hoà thượng Không Huyền điên cuồng lùi lại phía sau!

Chưởng ấn kia gần như đã tiến sát đến trước mặt hắn…

Lại biến to hơn nữa!

Nó to lên gấp mấy lần, không để hắn có một mảy may cơ hội trốn thoát nào! Tựa như nó có thể dự đoán được hắn sẽ dùng chiêu số gì.

Lần này chưởng ấn đã trở nên cực kỳ to lớn, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: cực đại!

Đây là một chiêu Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn cực lớn!

Cùng lúc đó, Chiêu Nguyệt bị trói trên Thánh đàn không còn bị Phạn Âm Nhập Mộng chấn nhiếp, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, chợt nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục, miệng lẩm bẩm: “Sư… sư phụ?” xong liền ngoẹo đầu ngất tiếp.

Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn đập mạnh vào người Không Huyền hệt như một cái vỉ đập ruồi.

Ầm!

Thủ ấn biến mất.

Không Huyền đã tan thành tro bụi!

Chính lúc hoà thượng Không Huyền tiêu tán trong không khí, tiếng tụng niệm của đám tăng nhân lập tức im bặt, người nào người nấy rơi xuống Thánh đàn.

Trên bầu trời, phi liễn của Đại Không Tự lung lay sắp đổ, các tăng nhân đau khổ chèo lái cho phi liễn hạ cánh khẩn cấp.

Thánh đàn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Phật Tổ kim thân cao mười trượng của Lục Châu cũng biến mất.

Mười giây… không dài cũng không ngắn.

Nhưng đối với đám tu hành giả ma đạo và chính đạo thì một giây lại dài như một năm chịu khổ.

Ánh mắt nhóm tu hành giả đều tập trung nhìn về phía Lục Châu.

Đây là lão nhân chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Không Huyền.

Lão nhân nhẹ nhàng vuốt râu, phong khinh vân đạm.

Tất cả mọi người đều nảy sinh cùng một nghi vấn… tu hành giả có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có uy lực mạnh mẽ như thế rốt cuộc là người phương nào?

Chẳng lẽ lại là cao tăng đắc đạo của Phật gia tông môn?!

Lục Châu tính toán xong điểm công đức ban thưởng, cũng thấy đã đến lúc rời đi.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.

Gần như tất cả các tu hành giả đều đã mất đi sức chiến đấu.

Người tính không bằng trời tính.

Ai cũng không ngờ được rằng hoà thượng Không Huyền lại sử dụng Phạm Âm Nhập Mộng để đối phó với tất cả mọi người.

Nhưng là…

Những chuyện này chẳng hề quan trọng trong mắt Lục Châu.

Vừa rồi hắn sử dụng một tấm Một Kích Chí Mạng và một tấm Miễn Dịch Sát Thương, tạo ra lực chấn nhiếp cực kỳ hiệu quả.

Không một kẻ nào ở đây dám mạo hiểm ra tay với hắn, điều này cũng đã vượt ngoài dự liệu của Lục Châu.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt hắn lướt qua từng gương mặt đang kinh ngạc, kính sợ, thậm chí có cả sùng bái…

Khi hắn lướt tới mặt Đoạn Hành, tam thủ toạ của Ma Sát Tông.

Nếu nói hiện tại vẫn còn người có sức chiến đấu, vậy thì chỉ có thể là một mình Đoạn Hành.

Cho nên Lục Châu đặc biệt chú ý đến người này.

Vấn đề là… hắn có dũng khí làm vậy sao?

Trong ánh mắt Đoạn Hành, ngoại trừ rung động thì chỉ còn mỗi cảm giác kính sợ vô cùng đối với cường giả.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng Đoạn Hành cũng chậm rãi đứng dậy chắp tay về phía Lục Châu:

“Vãn bối là Ma Sát Tông Đoạn Hành, đa tạ đại sư đã xuất thủ tương trợ.”

Mặt mo của Lục Châu vẫn bình tĩnh. Hắn đã đoán trước được điều này.

Hắn thi triển ra hai chiêu đều là thần thông của Phật môn. Nếu không phải là người quanh năm tu hành Thiền tông Phật môn thì rất khó có thể đạt tới tu vi này. Loại cao thủ tu đạo như Tả Tâm Thiền cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn sau khi nhập ma thiền mới có thể tu thành pháp thân tứ diệp, mà cả trăm năm qua cũng chỉ có mình hắn làm được như thế.

Lục Châu thi triển thiền ấn chính tông đến mức ngay cả hắn cũng không tin nổi.

Các tu hành giả Chính Nhất Đạo đều chắp tay: “Đa tạ đại sư!”

Tu hành giả Tịnh Minh Đạo cũng chắp tay theo: “Đa tạ đại sư!”

Trong mắt bọn họ, Lục Châu đã trở thành cao tăng đắc đạo nhàn vân dã hạc, tu hành không cạo tóc!

Nếu bọn họ đã hiểu lầm thân phận của hắn, vậy thì đâm lao đành phải theo lao thôi.

Hắn chắp một tay trước ngực, cất giọng nói: “Phật môn lòng dạ từ bi, hôm nay ta buộc phải thanh lý môn hộ, hoàn toàn là bất đắc dĩ.”

Lời này vừa nói ra.

Đám tu hành giả phe chính đạo đều giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ, đây mới đúng là dáng vẻ nên có của một cao tăng.

“Đại sư không cần để trong lòng, Không Huyền là tên hèn hạ vô sỉ, có ý đồ lợi dụng Phạn Âm để giết người diệt khẩu, mang Thánh nữ đi! Chuyện người vừa làm khiến bọn ta vô cùng hả dạ!”

“Loại người như Không Huyền không xứng làm đệ tử Phật môn, đại sư tự tay diệt trừ hắn mới là lấy lại thanh danh cho Phật môn đó. Người như đại sư mới thật là cao tăng đắc đạo, so sánh với tên trọc… à không, tên hoà thượng ra vẻ đạo mạo kia thì mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần.” Tu hành giả Chính Nhất Đạo nói được một nửa, chợt nhớ ra ở trước mặt đại sư mắng ‘con lừa trọc’ thì không thoả đáng cho lắm, lập tức sửa lời.

Nhưng Lục Châu vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt, hắn có mắng lừa trọc hay không thì cũng không có thái độ gì khác biệt.

“Hôm nay nếu không phải may mắn gặp được đại sư ở chỗ này, chỉ sợ cả đám bọn ta đều sẽ bị ám toán!”

Lúc này, một tu hành giả Tịnh Minh Đạo chắp tay nói: “Đại sư tu vi cao thâm, không biết người đến Thánh đàn để làm gì?”

Lục Châu nhìn người đó, đáp: “Trùng hợp đi ngang qua thôi.”

“Thì ra là thế. Nghe nói những cao tăng nhập thế đều để tóc, thích dạo chơi rong ruổi khắp nơi, bốn biển là nhà. Hôm nay vinh hạnh được gặp mặt, thật sự là phúc khí ba đời!”

Tên nào tên nấy kỹ năng vỗ mông ngựa đều thật cao thâm.

Bốn phía có không ít tu hành giả đã tập tễnh đứng dậy.

Đám tăng nhân vừa rồi sức cùng lực kiệt giao chiến, hiện tại đều ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc. Có cường giả Đoạn Hành tu vi Nguyên Thần cảnh ở đây, đám tăng nhân còn lại không còn chút lực uy hiếp nào.

Lục Châu biết mình không thể tiếp tục ở lâu được nữa.

Hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.

Nàng vậy mà lại… đang ngủ?!

Nha đầu này!

Gan to cùng mình!

Chiến đấu kịch liệt như vậy, động tĩnh lớn như vậy mà nàng có thể ngủ ngon lành?

Kim Cương Ấn đánh ra không có mắt đâu!

Thế này không được rồi… phải nghiêm khắc dạy dỗ lại mới được!

Có điều bây giờ không phải lúc để dạy dỗ đồ đệ, hắn đành phải cho qua.

“Diên Nhi.” Lục Châu khẽ gọi một tiếng.

Tiểu Diên Nhi theo phản xạ có điều kiện, toàn thân giật mình đứng phắt dậy.

Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Sư… sư phụ?”

“Thật không nói nổi!” Lục Châu trừng mắt cảnh cáo.

Tiểu Diên Nhi vội vàng nhảy tới.

Trên mặt đầy vẻ tủi thân.

“Không ngờ đại sư lại có một đồ đệ là nữ… Phật môn đã thoáng như vậy rồi sao, cho phép thu cả nữ đệ tử?” Có người tán thán nói.

“…”

Cứ tiếp tục thế này sợ là vấn đề sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó lại phải lãng phí thẻ đạo cụ, lợi bất cập hại.

Thừa dịp đám người này còn chưa hết choáng váng, Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt đang hôn mê.

Hắn cao giọng nói: “Đưa nàng ta đi.”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi nhảy lên phóng về phía Chiêu Nguyệt.

“? ? ?” Đám tu hành giả đều cả kinh.

“Đại sư… Ngài làm thế này là…?”

“Đại sư, người này ngài tuyệt đối không thể mang đi!”

Đám người này muốn ngăn cản?

Ánh mắt Lục Châu quét qua, mọi người lập tức ngậm chặt miệng lại.

“Không Huyền dám ra tay độc ác như thế, sao có thể là quyết định của một mình hắn?”

Lời hắn nói khiến mọi người đều sững sờ.

Phải, mặc dù hoà thượng Không Huyền có tu vi cao thâm, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì sao có dũng khí ra quyết định như vậy? Hẳn là sau lưng hắn có phương trượng chủ trì Đại Không Tự Không Viễn bày mưu đặt kế!

“Phật môn có loại người bại hoại như thế thật là đáng tiếc!”

“Không Viễn phương trượng tu hành trăm năm, không ngờ lại lầm đường lạc lối…” Tu hành giả kia lời nói xoay chuyển, “Có điều, nếu Không Viễn giận chó đánh mèo, mong đại sư vì bọn ta mà chủ trì công đạo.”

Đám người đều khom lưng.

Lục Châu lắc đầu vuốt râu không nói gì, trên mặt cũng tỏ ra rất đạm mạc.

Không Viễn gây phiền phức cho các ngươi thì liên quan gì tới lão phu?

Đúng là khôi hài. Nếu không phải hôm nay có lão phu ở đây thì các ngươi đã chết sạch sành sanh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK