Bệ Ngạn đạp mây lao về phía trước đuổi theo Phược Thân Thần Chú.
Trước mặt là vách đá cheo leo dốc thẳng đứng, Phược Thân Thần Chú lao thẳng vào bên trong vách đá rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thần chú biến mất đồng nghĩa với việc đã thành công trói buộc đối tượng.
Nghiệt đồ không có khả năng trốn thoát!
“Nghiệt đồ, trốn trốn tránh tránh cái gì, ngươi có thể tránh thoát được Phược Thân Thần Chú của bản toạ sao?”
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc là lần này không giống như lần truy bắt Yến Tử Vân Tam. Tốc độ của Thần Chú quá nhanh, chỉ loé lên rồi biến mất.
Cũng may Bệ Ngạn có khứu giác rất tốt, hẳn là Vu Chính Hải vẫn còn ở quanh đây.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo ——
[Ting — trừng trị nghiệt đồ, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
Trừng trị? Đây là lần đầu tiên hắn nghe được loại thông báo này.
Điều này cũng chứng minh Phược Thân Thần Chú xác thực đã đánh trúng mục tiêu.
Bệ Ngạn thả chậm lại tốc độ, mũi nó run run đánh hơi.
Bệ Ngạn với khứu giác cực kỳ bén nhạy chẳng khác gì một chú chó săn đang không ngừng đánh hơi trên vách đá để tìm mục tiêu.
Thỉnh thoảng nó lại gầm gừ một tiếng, nếu lúc này phát hiện ra mục tiêu nó sẽ không chút do dự lao tới.
Lục Châu cũng không vội, để mặc cho Bệ Ngạn phát huy khả năng.
Từ vách đá trượt xuống bên dưới là rừng cây.
Cây cối trong rừng quá mức rậm rạp nên đã che khuất hầu hết các tia sáng từ ánh mặt trời.
Lục Châu quan sát tình huống trong rừng, không hề phát hiện có điểm nào dị thường.
Đúng là giảo hoạt.
Bệ Ngạn tiếp tục dò tìm… tốc độ cũng dần tăng lên.
Lục Châu nhìn thấy phía trước có đám cây cối bị gãy đổ, bên trên còn lưu lại vết tích va chạm của mãnh thú.
Hẳn là nghiệt đồ đang ở ngay phía trước…
Đi qua khu vực cây cối ngã đổ, Bệ Ngạn bỗng nhiên dừng bước.
Bên dưới một gốc cây to, Bệ Ngạn ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
Lục Châu cũng nhìn quanh.
Bên cạnh gốc cây có một bộ quần áo tả tơi.
Trên quần áo còn dính vài giọt máu.
Lục Châu vuốt râu thầm thì: “Kim thiền thoát xác?”
Khứu giác của Bệ Ngạn sẽ không phạm sai lầm, nó dừng lại ở đây có nghĩa là mục tiêu ở ngay chỗ này.
Bốn phía vẫn yên tĩnh vô cùng. Lục Châu nhìn quanh một lát rồi khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc… Vu Chính Hải trốn được rồi.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đúng là vô lý.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem bản mô tả về thẻ đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá. Rõ ràng xác suất bắt trói mục tiêu là 100%, huống hồ Hệ thống còn phát ra tiếng thông báo đã trừng trị nghiệt đồ.
Như vậy, dưới tình huống tu vi bị phong ấn, Vu Chính Hải làm cách nào để điều khiển được toạ kỵ vọt ra khỏi rừng cây rồi nhanh chân bỏ trốn?
Lục Châu nhảy khỏi lưng Bệ Ngạn, đi đến bên cạnh đống quần áo bị bỏ lại.
Hắn cúi người xuống kiểm tra.
“Quần áo của Vu Chính Hải…”
Lục Châu còn nhớ rõ số đo y phục của Vu Chính Hải khi hắn còn tu hành trên Kim Đình Sơn.
Hay cho một chiêu kim thiền thoát xác.
Dù là vậy thì Vu Chính Hải cũng không có khả năng rời đi nhanh đến thế.
Chẳng lẽ hắn giống như Yến Tử Vân Tam, sử dụng một loại thuật pháp độn thổ?
Lục Châu giơ tay lên, từng đạo cương khí như cánh hoa bay tản ra bốn phía.
Những đạo cương ấn này không hề có tính tấn công, đây là một loại ấn ký dùng để truy tung tu hành giả, cũng là loại ấn ký nhập môn của người tu hành.
Ấn ký này khá dễ thi triển, cũng không tiêu hao bao nhiêu lực lượng. Lúc trước khi tộc nhân của Tiểu Diên Nhi bị bắt đi, Mộ Dung Hải đã dùng chiêu này để truy tung con tin.
Đồng thời ấn ký này còn có thể tìm thấy những sinh vật sống ở gần đó. Đương nhiên nếu mục tiêu có tu vi trong người thì không thể dùng được, ấn ký sẽ bị cương khí hộ thể triệt tiêu. Thế nhưng hiệu của của Lồng Giam Trói Buộc đã phát động, như vậy tu vi của đối phương đã hoàn toàn bị phong ấn. Trong trạng thái không có tu vi, hắn không cách nào ngăn cản được ấn ký truy tung.
Thế nhưng, ấn ký truy tung lại giống như bong bóng xà phòng, sau khi bay được một quãng giữa rừng cây rậm rạp thì dần dần tan biến hết sạch.
Không hề có động tĩnh gì chứng minh quanh đó có sinh vật sống tồn tại.
“Chẳng lẽ Quỳ Ngưu đã mang hắn bay đi rồi?”
Trong bản ghi chép của các loại điển tịch, Quỳ Ngưu cũng là toạ kỵ cấp truyền thuyết. Nếu nó dùng toàn lực phi hành thì cũng không dễ đuổi kịp. Chỉ là việc nó lặng im rời khỏi đây không một tiếng động thật là khó tin.
Lục Châu nhìn vết máu trên bộ y phục.
Hẳn là Vu Chính Hải đã dùng một loại thuật pháp nào đó không cần sử dụng đến tu vi để điều khiển Quỳ Ngưu rời đi.
Một số tu hành giả ngoài việc sử dụng dụng cụ phụ trợ như Vân Thường Vũ Y, Đạp Vân Ngoa hay thiên giai vũ khí thì còn thích tu luyện các công pháp phụ trợ của Đạo môn.
“Nghiệt đồ, xem ra sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, ngươi đã học tập không ít những thứ linh tinh khác.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Lục Châu thôi động nguyên khí, ngưng khí thành cương rồi vung tay lên.
Đạo cương khí kia lượn quanh bốn phía rồi biến thành một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang cỡ nhỏ.
Tuy Lục Châu chỉ là Thần Đình cảnh nhưng vẫn có thể thi triển được loại kỹ thuật tinh xảo này.
Huyền Thiên Tinh Mang một phân làm hai, hai phân làm bốn, bốn phân thành tám… Chỉ trong chớp mắt, đám cây cối trong phạm vi trăm mét đều bị cương khí chặt đứt.
Nhìn từ trên xuống sẽ thấy được một khoảng rừng trụi lủi hình tròn.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Khi tu vi dần dần khôi phục, Lục Châu sử dụng công pháp và kỹ xảo của các đồ đệ ngày càng dễ dàng.
Lúc vừa xuyên không qua hắn không cách nào thi triển được công pháp của bọn đồ đệ. Khi thọ mệnh được tăng lên thì việc này cũng được giải quyết.
Tuy uy lực không bằng Nguyên Thần cảnh nhưng tràng cảnh trông vẫn rất hùng vĩ.
Ít nhất thì ——
Có thể dùng để đốn cây.
Một lát sau, Bệ Ngạn phục tùng mệnh lệnh của Lục Châu, đi xung quanh kiểm tra một vòng. Đáng tiếc vẫn không có phát hiện nào, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.
Lục Châu tung người nhảy lên lưng Bệ Ngạn, ánh mắt hắn đảo qua rừng cây rồi khẽ nói: “Không có tu vi, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu?”
Lục Châu không cho rằng có người sẽ giải khai được Phược Thân Thần Chú.
Trừ phi thời gian duy trì liên tục của Phược Thân Thần Chú không kéo dài được lâu, nếu không thì sớm muộn gì tên nghiệt đồ này cũng phải đến cầu xin hắn.
“Quay về.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng trầm thấp rồi vọt về phía ngọn núi thứ ba của Tịnh Minh Đạo.
Xuyên Vân phi liễn vẫn chờ ở đó, không hề di động.
Lục Châu quay trở lại nhà giam lúc trước, trông nó vẫn y như cũ không hề thay đổi.
Hắn nhìn về phía ngàn đạo cấm chế kia… tiếng rẹt rẹt vẫn vang lên không ngừng.
Rõ ràng cấm chế của Tịnh Minh Đạo sắp không chống đỡ nổi.
Những người còn lại trong Tịnh Minh Đạo có lẽ đang trốn ở bên trong. Nếu không Vu Chính Hải chẳng việc gì phải tốn công tốn sức sử dụng Đại Huyền Thiên Chương để cưỡng ép phá vỡ cấm chế.
Lục Châu cố ý dừng lại chờ đợi một lát.
Có lẽ hắn có thể thu hoạch được một chút tin tức liên quan đến Vu Chính Hải từ đám người này.
Roẹt ——
Ngàn đạo cấm chế đã hoàn toàn biến mất.
Chính lúc này, một nữ tử áo đỏ dẫn đầu bước ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm.
Sau lưng nàng ta, mấy tên đệ tử cảnh giác nhìn chung quanh, mười bốn người đứng thành hai hàng hình bán nguyệt.
Trên thân mỗi người đều có vết thương.
“U Minh Giáo rút đi rồi?”
Trên mặt đám người đầy vẻ nghi hoặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Nữ tử mặc áo đỏ chính là cao thủ duy nhất còn lại của Tịnh Minh Đạo, trưởng lão Du Hồng Y.
Du Hồng Y thấy lão giả đứng trên lưng Bệ Ngạn, bèn vội vàng nói: “Mọi người cẩn thận.”
Đám đệ tử Tịnh Minh Đạo cũng đã phát hiện ra lão giả.
Toạ kỵ Bệ Ngạn trong truyền thuyết đang uy phong lẫm liệt nhìn bọn họ chằm chằm.
Du Hồng Y không dám khinh thường, cẩn thận hỏi Lục Châu: “Ngươi là người của U Minh Giáo?”
Lục Châu lắc đầu: “Nếu không nhờ có lão phu, các ngươi đã sớm mất mạng.”
Du Hồng Y nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người: “Thì ra là lão tiên sinh đã ra tay đuổi đại ma đầu Vu Chính Hải!”
Những tên đệ tử Tịnh Minh Đạo còn lại cũng khom người hành lễ: “Đa tạ lão tiên sinh ra tay giúp đỡ!”
“Đại ân đại đức không thể báo đáp.”
[Ting — nhận được lễ bái thành kính của mười lăm người, thu hoạch được 150 điểm công đức.]
Đây là…
Trong lòng Lục Châu khẽ giật mình.
Lão phu đúng là công đức vô lượng.
Đáng tiếc, chuyện sinh tử của các ngươi chẳng liên quan gì đến lão phu.
Chương 242 Thủ đoạn của Tư Vô Nhai
Du Hồng Y thở dài nhìn quanh rồi lắc đầu: “Nếu không nhờ có lão tiên sinh kịp thời đuổi tới, e là Tịnh Minh Đạo đã…Ôi…”
“U Minh Giáo đúng là khinh người quá đáng!”
“Vu Chính Hải có lão ma đầu Ma Thiên Các làm chỗ dựa nên làm xằng làm bậy khắp nơi. Tịnh Minh Đạo từng vây công Kim Đình Sơn, nay gặp kiếp nạn này cũng là phải đạo.”
Tịnh Minh Thất Tử cảm khái nói.
“Không biết Môn chủ có còn sống không?”
Du Hồng Y quát: “Đừng nhắc tới Môn chủ nữa! Nếu không phải tại hắn cấu kết với thế lực trong cung thì sao Tịnh Minh Đạo lại rơi vào tình trạng như hôm nay?”
Mọi người đều cúi thấp đầu không dám nói nữa.
Nói thế nào thì bọn họ cũng đã sống sót.
Lục Châu đợi bọn họ bình phục tâm tình mới mở miệng nói: “Lão phu có lời muốn hỏi. Ngươi hãy trả lời.”
Hắn chỉ tay về phía Du Hồng Y.
Du Hồng Y chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi: “Ta ư?”
Nàng ta bước ra khỏi khu vực cấm chế, theo bản năng nhìn quanh một lượt…
Khắp nơi đều hỗn loạn không chịu nổi, trên các ngọn núi khác đều bốc lên khói đen…
Sắc mặt Du Hồng Y vô cùng khó coi, nàng nhịn cơn đau đớn trong lồng ngực rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Mời lão tiên sinh cứ hỏi.”
“Ngươi chính là đại trưởng lão Du Hồng Y của Tịnh Minh Đạo?”
“Chính là vãn bối.”
“Vừa rồi người giao thủ với các ngươi có phải là Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Du Hồng Y lộ vẻ phẫn nộ: “Cho dù hắn hoá thành tro ta cũng nhận ra! Mấy ngàn đệ tử tu hành giả của Tịnh Minh Đạo ta đều đã… nay có kết cục này, xin lão tiên sinh chủ trì công đạo!”
“Ngươi bảo lão phu chủ trì công đạo?” Trong lòng Lục Châu dở khóc dở cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Lão tiên sinh có thể bức lui ma đầu U Minh Giáo… Tịnh Minh Đạo gặp phải đại kiếp này, sớm muộn gì các danh môn chính đạo khác cũng sẽ bị ma đầu tiêu diệt. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Xin lão tiên sinh hãy giúp chúng ta một tay!”
Nói xong, Du Hồng Y quỳ xuống, hai tay nâng lên tỏ thái độ thành kính.
Những đệ tử khác cũng quỳ xuống theo, đồng thời chắp tay về phía Lục Châu.
Tuy nói việc tiêu diệt Tịnh Minh Đạo không phải do Lục Châu gây ra, nhưng suy cho cùng Vu Chính Hải là đồ đệ của hắn, một khi chuyện Tịnh Minh Đạo bị diệt truyền ra ngoài, tu hành giới vẫn sẽ quy trách nhiệm lên đầu Ma Thiên Các.
Chẳng lẽ muốn hắn phải tự sát trước mặt mọi người để chủ trì công đạo?
Ngữ khí Lục Châu vô cùng lãnh đạm: “U Minh Giáo muốn diệt Tịnh Minh Đạo cũng là do Tịnh Minh Đạo các ngươi gieo gió gặt bão. Du Hồng Y, lão phu hỏi ngươi, thế nào là chính, thế nào là ma?”
Lục Châu khẽ dừng một chút rồi nói tiếp: “Mạc Khí tu luyện tà thuật là chính? Hay chuyện ba mươi năm trước Tịnh Minh Đạo và Thất Tinh sơn trang vì muốn tranh đoạt địa bàn mà không ngừng chém giết, gây ảnh hưởng đến mấy ngàn bách tính trong phạm vi trăm dặm là chính?”
Hắn không cần phải nói tiếp nữa. Những ví dụ tương tự như vậy nhiều không kể xiết.
Suy cho cùng, chỉ có kẻ thích hợp mới có thể sinh tồn, khôn thì sống mà ngu thì chết thôi.
So sánh với Ma Thiên Các thì cách làm của Tịnh Minh Đạo mới là đại ác.
“Chuyện này…” Du Hồng Y sửng sốt.
Nếu trước kia được hỏi câu này, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đáp, Tịnh Minh Đạo nói riêng hay thập đại danh môn trong thiên hạ nói chung đều là chính đạo, U Minh Giáo, Ma Thiên Các, Ma Sát Tông, Thanh Long Hội đều là ma đạo…
Nhưng Môn chủ Mạc Khí lại lén lút tu luyện tà thuật thôn phệ tinh huyết của tu hành giả khác.
Chuyện này so với ma đạo… còn tà ác hơn gấp trăm lần.
Vị lão tiên sinh trước mắt này không làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng đã là rất tốt rồi.
Du Hồng Y nghĩ ngợi hồi lâu, dần dần cảm thấy xấu hổ, nàng khẽ đáp: “Thụ giáo.”
Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói:
“Hỏi lại chuyện chính… trừ Vu Chính Hải ra, ngươi có nhìn thấy người nào khác không?”
Du Hồng Y gật đầu: “Còn có thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các. Người này âm hiểm xảo trá, giỏi dùng tâm kế. U Minh Giáo có thể chưởng khống bảy ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều là do người này thêm dầu vào lửa!”
Nàng vừa nói xong, Tịnh Minh Thất Tử đứng sau lưng đều tức giận bốc hoả.
“Kẻ này vô cùng hèn hạ, sắp đặt hơn một trăm tai mắt bên trong Tịnh Minh Đạo… tâm kế cỡ này thật là đáng hận!”
Hơn một trăm người!
Chuyện này…
Lục Châu cũng cảm thấy quá mức cường điệu rồi.
Người khác đi nằm vùng, được một hai tên đã là rất giỏi. Tư Vô Nhai lại có thể cài đến hơn trăm người.
Muốn dùng phương pháp lạ, gián điệp hợp tác thành đoàn sao?
Du Hồng Y giải thích: “Mỗi năm Tịnh Minh Đạo thu nhận đệ tử mới đều có không ít người bị hắn cài vào.”
Cho dù Tư Vô Nhai dùng phương pháp gì đi nữa, nhưng có thể làm được tới bước này thì đúng là rất khó lường.
“Tư Vô Nhai hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Lão tiên sinh người có thù với Ma Thiên Các sao?” Du Hồng Y kỳ quái hỏi.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không có thù gì.”
Lời này lọt vào tai Du Hồng Y lại mang theo ý nghĩa khác. ‘Không có thù gì’ đồng nghĩa với ‘quan hệ chẳng mấy tốt đẹp’.
“Nếu lão tiên sinh có thể đối phó với Ma Thiên Các thì đây đúng là chuyện may mắn.” Du Hồng Y nói.
Lục Châu khẽ lắc đầu.
Có lẽ do cảnh tượng này đã gặp nhiều nên hắn cũng chết lặng, chẳng buồn giải thích.
Du Hồng Y chợt nhớ ra một chuyện, bèn khom người nói: “Xin hỏi lão tiên sinh thuộc môn phái nào? Người giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này, Tịnh Minh Đạo nhất định sẽ đến tận cửa bái tạ!”
“Ma Thiên Các.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
Du Hồng Y ngơ ngác.
Nàng cho rằng mình nghe không rõ nên hỏi lại lần nữa: “Thật xin lỗi, lão tiên sinh vừa nói môn phái nào cơ?”
Đúng lúc này ——
Xuyên Vân phi liễn chợt xuất hiện giữa cánh rừng.
Có vẻ do nó đã chờ đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn, bèn từ từ bay lại gần.
Đại Huyền Thiên Chương đã chặt chém toàn bộ đám cây cối trong khuôn viên trăm mét nên rất thích hợp để Xuyên Vân phi liễn neo lại ở đây.
Toàn bộ sự chú ý của đám người Tịnh Minh Đạo đều dồn vào Xuyên Vân phi liễn.
Du Hồng Y vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của nó, nàng giật mình quát to: “Lui lại! Mau lui vào trong nhà giam!”
Tịnh Minh Thất Tử cũng run rẩy cả người, toàn bộ lui vào trong.
Nhưng khi bọn họ lui vào phía sau hai cây cột thì mới giật mình nhớ ra, ngàn đạo cấm chế đã bị phá huỷ.
Lúc này chui vào chẳng phải là giúp người ta một mẻ hốt gọn hay sao?
“Lão tiên sinh, mau lên! Người của Ma Thiên Các đến rồi!”
“Lão tiên sinh!”
Bọn hắn đặt hết hy vọng lên người Lục Châu đang vững vàng đứng trên lưng Bệ Ngạn.
Lục Châu nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, không chút kỳ quái.
Đúng lúc này ——
Tiểu Diên Nhi rời khỏi phi liễn, đạp không hạ xuống, Phan Ly Thiên quấn quanh người nàng.
Một thân toàn bảo vật của Tiểu Diên Nhi trông vô cùng nổi bật và thu hút ánh nhìn.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nhảy chân sáo đến bên cạnh Lục Châu.
Sư phụ?
Trên phi liễn, Đoan Mộc Sinh đang đứng ở vị trí cầm lái cũng chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi gấp gáp trong lòng nên chạy đến đây. Phản đồ đâu rồi ạ?”
Du Hồng Y lảo đảo đứng không vững.
Nàng đột nhiên cảm thấy muốn trào máu họng.
Trốn? Còn trốn được sao?
Chương 243 Cá mè một lứa
“Du trưởng lão, người làm sao vậy?”
“Du trưởng lão bị trúng một chưởng của Vu Chính Hải, hẳn là trọng thương rồi.”
Tịnh Minh Thất Tử lộ vẻ lo lắng.
Du Hồng Y gấp gáp nói: “Trốn, mau trốn đi… đó là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các!”
“Ma… Ma Thiên Các?”
Tịnh Minh Thất Tử ngẩng đầu nhìn phi liễn, rồi lại nhìn sang tiểu nha đầu vừa xuất hiện, cuối cùng đưa mắt nhìn đến lão giả vân đạm phong khinh đứng trên lưng Bệ Ngạn.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Không nói hai lời, Tịnh Minh Thất Tử lập tức chạy trốn!
“Muốn trốn? Muộn rồi!”
Phan Ly Thiên của Tiểu Diên Nhi bay ra, tung bay trên không trung như một ngọn lửa đỏ rực.
Du Hồng Y đứng yên không động, khi nhìn thấy vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng đại triển thần uy, nàng lộ ra sự kinh hãi.
Du Hồng Y gần như có thể xác định tiểu nha đầu này chính là vị đệ tử thứ chín của Ma Thiên Các.
Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử bây giờ đều là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể thoát khỏi Phan Ly Thiên của Tiểu Diên Nhi?
Chỉ trong chốc lát, Phạm Thiên Lăng đã tóm gọn Tịnh Minh Thất Tử và nhóm đệ tử vừa chạy trốn lại, cả đám nằm im không thể nhúc nhích.
“Đều dừng tay đi.”
Trên phi liễn chợt truyền đến một giọng nói già cỗi.
Người vừa nói chuyện chính là đệ nhất cao thủ tiền nhiệm của Tịnh Minh Đạo, Phan Ly Thiên.
Du Hồng Y ngẩng đầu lên, giật mình kinh hô: “Phan trưởng lão?!”
Nàng vui mừng quá đỗi. Tịnh Minh Thất Tửu cũng gian nan bò dậy, nhìn về phía lão nhân đứng trên phi liễn.
“Đệ tử bái kiến Phan trưởng lão!”
Đám người đồng thanh hành lễ, chẳng ai có thời gian nghĩ xem tại sao Phan Ly Thiên lại xuất hiện trên Xuyên Vân phi liễn.
Đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo đã trở về! Bọn họ có hy vọng sống rồi!
Phan Ly Thiên tỉnh bơ đáp:
“Lão hủ không phải Phan trưởng lão gì cả, lão hủ là trưởng lão của Ma Thiên Các!”
Lời nói này của Phan Ly Thiên gần như đã dập tắt toàn bộ hy vọng của đám người Du Hồng Y.
Trên mặt Du Hồng Y đầy vẻ không thể tin nổi. Nàng lắc đầu nói: “Phan trưởng lão…”
Xưng hô này vừa mới cất lên đã bị Phan Ly Thiên quát to: “Câm miệng!”
Tiếng quát này khiến đám người Du Hồng Y giật nảy mình.
Lục Châu cũng không ngờ Phan Ly Thiên lại có giác ngộ như vậy.
Thế cũng tốt, sau này hắn ta có thể hiệu lực cho Ma Thiên Các, trở thành một cánh tay đắc lực.
Đúng lúc này, Lãnh La đột nhiên mở miệng:
“Tịnh Minh Đạo có ngày hôm nay đều là vì Môn chủ Mạc Khí làm chuyện sai trái, nghe lời sai sử của Mạc Ly trong cung. Chuyện này cũng không quan hệ gì nhiều đến Du Hồng Y. Ta đề nghị thả bọn họ đi.”
Đối với Lãnh La thì trong mắt hắn chỉ có Mạc Ly và Mạc Khí.
Phan Ly Thiên nghe vậy, lần đầu tiên chắp tay với Lãnh La.
Biểu tình trên mặt Lục Châu không hề thay đổi nhưng trong nội tâm lại oán thầm… Lão phu trông giống kẻ tội ác tày trời lắm sao?
Lục Châu lười so đo với đám người Du Hồng Y.
Hắn vừa định nói chuyện thì Tiểu Diên Nhi đột nhiên chỉ tay về phía chiếc phi liễn lơ lửng phía trên tổng đàn: “Sư phụ, tứ đại hộ pháp U Minh Giáo bỏ chạy kìa…”
Đoan Mộc Sinh thấy thế liền trừng mắt khom người nói: “Đồ nhi nguyện cầm lái Xuyên Vân phi liễn, truy kích phản đồ!”
Lục Châu tung người nhảy vào Xuyên Vân phi liễn.
Hắn nhìn lướt qua đám người dưới mặt đất rồi nói: “Đi.”
Đồng thời nhìn về phía phi liễn của U Minh Giáo đã thấp thoáng nơi chân trời, thầm nghĩ bây giờ muốn đuổi theo cũng chưa chắc đã kịp. Dù sao đối phương cũng là tứ đại cao thủ Nguyên Thần cảnh điều khiển phi liễn chạy như bay.
Lại thêm việc Xuyên Vân phi liễn đang ở giữa rừng cây, tốc độ chậm hơn hẳn.
Tiểu Diên Nhi vội vàng bay lên phi liễn, nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người Du Hồng Y: “Nể mặt Phan trưởng lão, ta không giết các ngươi. Lêu lêu lêu..”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Khụ khụ.
Phan Ly Thiên nói: “Nha đầu, vũ khí thiên giai không phải sử dụng như vậy.”
“A?”
“Cho dù là vũ khí thiên giai hay địa giai thì một khi nhận chủ, giữa chủ nhân và vũ khí đều sẽ có một độ ăn ý nhất định. Độ ăn ý càng cao, uy lực càng lớn. Lão hủ thấy ngươi sử dụng vũ khí uy lực rất lớn nhưng lại không đủ tỉ mỉ…”
Phan Ly Thiên lấy hồ lô rượu bên hông ra, cầm trong lòng bàn tay.
“Thử cuốn nó lên xem.” Phan Ly Thiên nói.
Tiểu Diên Nhi đáp: “Chuyện này thì có gì khó…”
Nàng tiện tay vung lên, Phạm Thiên Lăng linh động vờn quanh bay về phía bàn tay Phan Ly Thiên.
Phạm Thiên Lăng vô cùng thoải mái cuộn lấy hồ lô nâng lên. Tiểu Diên Nhi lộ vẻ mặt xem thường nhìn Phan Ly Thiên như thể đang nói, cứ làm quá lên, chuyện này vô cùng đơn giản mà.
Phan Ly Thiên cầm lại hồ lô rượu rồi mở nút hồ lô ra.
“Gắn lại đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn nàng dùng Phạm Thiên Lăng nhét nút hồ lô vào bình.
Tiểu Diên Nhi khống chế Phạm Thiên Lăng bay tới…
Cạch!
Thất bại.
Cạch!
Lại thất bại!
Tiểu Diên Nhi không chịu thua, nàng điều động nguyên khí toàn thân, Phạm Thiên Lăng giương nanh múa vuốt trông hùng hổ như muốn giết người.
Cạch!
Thất bại liên tục!
Chỉ là một đồ vật trông rất đơn giản nhưng làm thế nào cũng không nhét vào được.
Quỷ dị. Kỳ quái.
Ngay cả Lãnh La cũng bị một màn này hấp dẫn, hăng hái đứng xem.
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ông đã động tay động chân, cố ý đùa cợt ta sao?” Tiểu Diên Nhi không cam lòng nói.
Phan Ly Thiên lắc đầu.
Hắn cầm lấy nút bịt hồ lô từ Phạm Thiên Lăng, dùng ngón tay nhấn nó vào trong hồ lô.
Cạch! Nút hồ lô vừa vặn bịt chặt miệng hồ lô.
“Tay là một trong những vũ khí có độ ăn ý lớn nhất…”
“Khi trình độ khống chế vũ khí đạt đến mức ăn ý không thua gì bàn tay thì mới có thể được xem là nhập vi. Phạm Thiên Lăng chính là cánh tay của ngươi.”
Hắn gọi tay là vũ khí.
Xét về mặt nào đó thì điều này cũng rất có lý.
Tiểu Diên Nhi nhăn nhó nói: “Ta không tin lời ông đâu… Ta chỉ tin sư phụ.”
Vừa nói nàng vừa đi đến cạnh Lục Châu.
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Một thân tu vi của hắn đã mất hết, cho dù có lòng dạy dỗ nàng vài điều thì lời nói cũng không đủ sức thuyết phục. Huống hồ gì người ta còn là đệ tử Ma Thiên Các, mình làm vậy cũng hơi quá phận.
Hắn chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ vô lễ rồi, xin thứ lỗi.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Không sao.”
Dù gì Phan Ly Thiên cũng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, là người cùng thời đại với Lãnh La, kiến thức và lịch duyệt của hắn tuyệt đối cao hơn rất nhiều so với những tu hành giả trẻ tuổi. Hắn nguyện ý chỉ dạy bọn hậu sinh vãn bối là chuyện tốt. Nói tới mới thấy đúng là Lục Châu đã chẳng chú ý gì nhiều đến việc chỉ dạy đệ tử.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi: “Lời Phan trưởng lão nói đều chính xác… Độ ăn ý có thể đề cao khả năng điều khiển vũ khí thiên giai. Cũng nhờ Phan trưởng lão nhắc nhở vi sư, sau khi về Ma Thiên Các vi sư sẽ bỏ chút thời gian truyền thụ kỹ xảo cho con.”
“Tạ ơn sư phụ!” Tiểu Diên Nhi vui vẻ đáp.
Lục Châu nhìn về phía hồ lô rượu trong tay Phan Ly Thiên: “Thiên giai?”
Phan Ly Thiên sửng sốt một chút rồi gật đầu. “Các chủ thật tinh mắt.”
Lãnh La khàn giọng nói: “Hồ lô rượu… Bội phục, bội phục.”
“Vận khí tốt thôi. Ta đốt trụi toàn bộ Hắc Mộc Sâm Lâm suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng chỉ còn lại một cái hồ lô này.” Phan Ly Thiên vô cùng thoả mãn nâng hồ lô rượu lên uống một ngụm.
Hồ lô rượu trông tầm thường tới mức chẳng ai chú ý tới hoá ra lại là vũ khí thiên giai.
Với một kẻ tu vi mất sạch như Phan Ly Thiên, có thể giữ gìn hồ lô này đến tận hôm nay đúng thật là rất khó.
Xuyên Vân phi liễn bay xuyên qua rừng cây rồi phi hành trên không trung, lộ ra cái đuôi dài như sao băng, đuổi theo phi liễn của U Minh Giáo.
Một lúc sau.
Phi liễn U Minh Giáo đã biến mất trong trời mây, không để lại chút dấu vết.
Đoan Mộc Sinh nói: “Sư phụ, tứ đại hộ pháp cùng điều khiển phi liễn, thật khó đuổi kịp…”
“Tam sư huynh, ta giúp huynh!” Tiểu Diên Nhi nói.
Phi liễn phụ thuộc rất nhiều vào người cầm lái và những người cùng điều khiển trong khoang thuyền.
Tu vi càng cao thì động lực càng lớn, tốc độ càng nhanh.
Lục Châu cũng hiểu điểm này bèn nói: “Không sao… Vu Chính Hải đã trúng thần chú, sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn tìm tới cửa.”
Vu Chính Hải phải hoàn thành dã tâm của hắn, nếu không có thực lực và tu vi hắn làm sao cam tâm.
Vả lại… hắn làm sao có thể tiếp tục chấn nhiếp tứ đại hộ pháp?
Nghĩ đến đên, Lục Châu khẽ giơ tay lên: “Không cần đuổi theo nữa.”
“A?”
Lục Châu bình tĩnh nói: “Về Ma Thiên Các.”
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó trong rừng rậm.
Tia sáng len lỏi qua tầng tầng cây lá rồi đáp lên người Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đang tựa người vào một gốc cây, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào chữ “Trói” thật lớn ở giữa ngực như muốn tan vào làn da hắn, biến thành màu huyết hồng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đang ngồi cạnh gốc cây trước mặt, tay phải cầm Bích Ngọc Đao cắm xuống mặt đất để chống đỡ cơ thể. Sắc mặt của hắn tuy bình tĩnh nhưng trên khoé miệng lại có vết máu.
“Phược Thân Thần Chú… Sư phụ lão nhân gia người đúng là nhiều thủ đoạn.” Tư Vô Nhai bất đắc dĩ cười nói.
“Uỷ khuất thất sư đệ rồi.” Vu Chính Hải nhìn về phía trước.
“Huynh đệ trong nhà mà, không cần khách khí. Chỉ trách ta sơ ý chủ quan, vốn tưởng rằng cưỡi Quỳ Ngưu xuất hiện có thể thu hút được sư phụ, để đại sư huynh nhân cơ hội chấm dứt mạng sống đám người Du Hồng Y, nào ngờ…” Tư Vô Nhai nói.
Chương 244 Bí mật của trường sinh
Vu Chính Hải nắm tay trái lại thành quyền, vung mạnh về phía trước!
Một đạo cương khí hình nắm đấm bắn ra ngoài, phanh, xuyên thủng đám đại thụ cao chọc trời trước mắt.
“Không sao.”
Vu Chính Hải ức chế nội tâm xao động, vững vàng đáp: “Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử đã không còn làm được gì. Tịnh Minh Đạo cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, mục đích của ta đã thành, sư đệ không cần phải để ý… Nếu không nhờ đệ giúp đỡ, ta đã chẳng thể hạ được cả bảy ngọn núi nhanh như vậy.”
Khụ khụ.
Tư Vô Nhai ho khan mấy tiếng.
Vu Chính Hải quay đầu nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: “Phược Thân Thần Chú, Xuyên Vân phi liễn, toạ kỵ Bệ Ngạn… Thủ đoạn của sư phụ lão nhân gia người không hề kém năm đó. Chỉ là, tuổi đã cao sao còn muốn gây thêm phiền phức!”
Nửa câu đầu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nửa câu sau giọng hắn trầm thấp, có thể nghe ra người nói chẳng mấy vui vẻ.
Tư Vô Nhai đáp: “Có lẽ lão nhân gia người muốn tu luyện sở trường của trăm nhà… để phá vỡ bí mật về trường sinh.”
Nhắc tới hai tiếng “trường sinh”, tay trái Vu Chính Hải nắm chặt phát ra âm thanh ken két.
Hắn nói: “Nếu trường sinh là có thật… sao nhiều năm như vậy vẫn không có lấy một người thành công?”
Tu hành giới đời đời thay đổi.
Mỗi đời đều có thiên tài và cường giả xuất hiện, ai cũng không cam lòng để trời cao trói buộc, ai cũng muốn thay đổi chân lý từ thời tuyên cổ. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
“Đại sư huynh bớt giận, cần gì phải chấp nhặt với sư phụ lão nhân gia người.” Tư Vô Nhai tuy bị Phược Thân Thần Chú trói buộc nhưng lại không có vẻ gì là tức giận.
Vu Chính Hải chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thiên không rồi thở dài: “Cũng may có Vô Nhai sư đệ.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Không đáng nhắc tới… Nếu không phải nhờ có sư huynh sử dụng tinh huyết mang ta chạy trốn, chỉ sợ bây giờ ta đã bị sư phụ bắt lại.”
Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy trong rừng, Vu Chính Hải lại nhíu mày. “Ta rất kỳ quái, sư phụ luôn khinh thường sử dụng Đại Huyền Thiên Chương… Sao bây giờ lại đột nhiên thi triển Huyền Thiên Tinh Mang? Tuy khí tức ba động không hề cao nhưng lực khống chế lại hơn xa ta.”
Tư Vô Nhai gian gian chống đỡ thân thể đứng lên, chỉ tay về phía thần chú trên ngực mình: “Sư phụ ngay đến cả Phược Thân Thần Chú cũng dùng tới… đoán chừng là muốn dùng Huyền Thiên Tinh Mang để cảnh cáo chúng ta.”
Vu Chính Hải lại nhìn về phía Phược Thân Thần Chú trên người Tư Vô Nhai lần nữa.
Chữ “Trói” to lớn giữa ngực trông vô cùng chướng mắt.
“Sư đệ yên tâm, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giải khai Phược Thân Thần Chú này.” Vu Chính Hải nói.
“Đều là việc nhỏ thôi mà… Ta có tu vi hay không cũng đâu quan trọng.” Tư Vô Nhai nở nụ cười tự tin, không hề để tâm đến thần chú trên người.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vô Nhai sư đệ lòng dạ rộng rãi như thế, khó trách có thể khống chế được Ám Võng…”
“Sư huynh quá khen.”
“Cho dù thế nào thì thần chú này cũng tại ta mà có, ta sẽ phái người đi một chuyến đến Thiên Sư Đạo. Sư huynh tin tưởng đệ có thể khống chế tốt Ám Võng… nhưng mà việc không có tu vi trong người dù sao cũng là một tai hoạ ngầm.” Vu Chính Hải đáp.
Có tu vi vẫn tốt hơn rất nhiều, ai dám cam đoan trong Ám Võng không có kẻ lòng mang dị tâm?
“Trước tiên về Bình Đô Sơn đã.”
“Vậy do sư huynh làm chủ.”
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo, Lãnh La, Phan Ly Thiên và mấy tên đồ đệ đứng nhìn Lục Châu đang lâm vào trầm tư, trong lòng nghi hoặc không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Châu nhìn điểm công đức trên giao diện Hệ thống: 10.220 điểm.
Mua bốn tấm thẻ Lôi Cương mà không dùng, cũng chỉ giết được mỗi Mạc Khí để kiếm lại chút điểm công đức. Lát nữa rảnh rỗi phải rút thưởng một đợt mới được.
Lục Châu phất tay áo, giao diện biến mất.
Nhớ lại chuyện của Vu Chính Hải, hắn trầm tư nói: “Hắn làm sao chạy thoát được?”
Hiệu quả của Phược Thân Thần Chú rõ ràng đã được phát động, cũng đã thu được điểm công đức cơ mà.
Suốt đoạn đường quay về Lục Châu đều nghĩ mãi chuyện này nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hoa Vô Đạo nhìn Lục Châu, chắp tay nói: “Các chủ không cần để ý, người đi bên bờ sông có ai chẳng có lúc ướt giày. Huống hồ…”
Lời này vừa nói được một nửa hắn đã cảm thấy không ổn. Ý tứ chẳng khác nào đang bảo, huồng hồ ngươi cũng già rồi, đồ đệ ngươi lại mạnh như vậy, chạy thoát cũng đâu có gì lạ.
Khuyên người kiểu đó có ngày ăn dao.
Khi Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Vô Đạo lập tức xoay chuyển, tiếp tục nói: “Ta nghe nói Vu Chính Hải đã trúng thần chú của Các chủ. Tất nhiên hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giải khai thần chú. Muốn giải được Phược Thân Thần Chú chỉ có hai cách: một là tìm chú thuật sư cường đại, tại Thiên Sư Đạo có rất nhiều tu hành giả am hiểu về thần chú. Hai là tìm đến Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Hoa trưởng lão nói có lý. Sư phụ, nhân cơ hội này chúng ta đến Thiên Sư Đạo ôm cây đợi thỏ đi.”
“. . .”
Những người khác đều nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Thiên Sư Đạo không giống với Tịnh Minh Đạo, loại cao thủ như Phan Ly Thiên cũng không nhiều, nhưng Thiên Sư Đạo có nhiều tu hành giả giỏi về thần chú và trận pháp.
Trên địa bàn của bọn họ, không ai dám coi thường Thiên Sư Đạo.
Một đám người già yếu bệnh tật chạy đến đó làm gì? Tặng đầu người cho người ta?
Lãnh La và Phan Ly Thiên thì khỏi nói, không làm vướng chân vướng tay đã là tốt.
Còn loại cường giả chỉ có thể co đầu rụt cổ như Hoa Vô Đạo thì thích hợp giữ nhà hơn…
Lục Châu lắc đầu nói: “Thiên Sư Đạo chưa chắc đã giải được thần chú của vi sư. Nghiệt đồ không còn chỗ nào để đi, sớm muộn gì cũng sẽ đến Ma Thiên Các.”
“Đồ nhi đã hiểu.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Phan Trọng thế nào rồi?”
Chiêu Nguyệt đáp: “Thương thế của Phan Trọng đã ổn định, không còn nguy hiểm. Tịnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục ạ.”
“Đa tạ.” Phan Ly Thiên chắp tay.
Thái độ này của hắn đã cho thấy quan hệ giữa hai người.
Lãnh La mở miệng nói: “Ta rất tò mò, quan hệ giữa ngươi và Phan Trọng rốt cuộc là như thế nào?”
Tính theo tuổi tác thì Phan Trọng nhiều lắm chỉ mới ba mươi, bốn mươi tuổi, được xem như là thanh thiếu niên trong giới tu hành. Phan Ly Thiên và Lãnh La là người cùng thời đại, từ mấy trăm năm trước đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo. Tính thế nào cũng không thể là ông cháu.
“Chuyện của lão hủ liên quan gì đến ngươi?” Phan Ly Thiên nghẹn lời đáp.
Đúng lúc này, Lục Châu khẽ vung tay lên, một hộp gấm màu đen bay tới rơi vào tay Phan Ly Thiên.
“Bản toạ từ trước tới nay đều luôn là người luôn giữ lời.”
Khi Phan Ly Thiên tiếp nhận hộp gấm màu đen kia, đôi bàn tay già nua của hắn khẽ run run.
Hắn cúi đầu với Lục Châu, không nói thêm gì.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào nói hết lòng biết ơn của hắn.
Trải qua rất nhiều năm, không phải hắn không muốn tìm Hắc Mộc Liên, mà vì tu vi đã mất hết, muốn có được Hắc Mộc Liên còn khó hơn lên trời.
Thấy Phan Ly Thiên kích động như thế, Lãnh La cảm thấy rất kỳ quái, bèn nói:
“Với thân phận và địa vị của ngươi, chỉ cần dựa vào Tịnh Minh Đạo thì sao có thể không thu được một mảnh Hắc Mộc Liên cơ chứ?”
Phan Ly Thiên khẽ lắc đầu. “Lãnh La, nếu Mạc Ly huỷ bỏ tu vi của ngươi, nàng ta có cho ngươi Hắc Mộc Liên không?”
Lãnh La trầm mặc.
Tất cả mọi người còn lại trong đại điện đều im lặng.
Phan Ly Thiên chắp tay nói: “Lão hủ cáo lui.”
Lãnh La cũng chắp tay, biểu thị muốn rời đi.
“Đi đi.” Lục Châu phất tay.
Hai người này cần rất nhiều thời gian để khôi phục tu vi.
Trước lúc đó, tác dụng của bọn họ đối với Ma Thiên Các không lớn.
Chờ hai người rời đi rồi, Lục Châu lên tiếng hỏi: “Có tin tức của Minh Thế Nhân chưa?”
“Sư phụ… Tứ sư huynh lần này thật quá đáng, đi chơi lâu như vậy cũng chưa trở về!”
Lục Châu cũng thấy kỳ quái.
Nhưng Hệ thống không hề có bất kỳ thông báo nào liên quan đến Minh Thế Nhân.
Có điều, Lục Châu rất tin tưởng vào năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân nên cũng không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Đột nhiên, Chu Kỷ Phong mang vẻ mặt kỳ quái từ bên ngoài đi vào đại điện.
“Có chuyện gì?” Lục Châu lên tiếng hỏi.
“Hoa Nguyệt Hành trở về rồi!” Vẻ mặt Chu Kỷ Phong cứng ngắc, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn mang theo đầu của Diệp Thành Chí trong Thiên Kiếm Môn.”
Chương 245 Kẻ hận Ma Thiên Các nhất
Lục Châu tuy trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại thấy ngoài ý muốn.
Không ngờ Hoa Nguyệt Hành vì muốn được gia nhập Ma Thiên Các mà lại đi giết cao thủ trong thập đại danh môn.
Chỉ là hắn lại càng không ngờ tới nàng sẽ chọn cao thủ Thiên Kiếm Môn.
“Ngươi không vui?” Lục Châu nhìn về phía Chu Kỷ Phong.
Toàn thân Chu Kỷ Phong run lên, hắn vội vàng quỳ xuống nói: “Vãn bối không dám! Vãn bối chỉ ước gì có thể tự tay đâm chết Lạc Trường Phong. Nhưng Lạc Trường Phong đã sớm chết dưới tay lão tiền bối. Vãn bối và Thiên Kiếm Môn từ lâu đã không còn chút tình cảm nào nữa.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Vậy là tốt nhất. Đừng quên lúc trước ngươi làm sao mà sống sót.”
“Tam tiên sinh dạy phải.” Chu Kỷ Phong đáp.
“Thiên Kiếm Môn đã lâu không có động tĩnh. Từ sau khi vây công Ma Thiên Các, Lạc Trường Phong chết, Thiên Kiếm Môn bị trọng thương. Nghe nói Lạc Hành Không trước khi bế quan đã đem chức vị Môn chủ giao cho con trai mình là Lạc Trường Phong. Hiện nay Lạc Hành Không đau khổ vì mất con, chúng ta không thể không phòng.” Hoa Vô Đạo chắp tay nói.
Lục Châu quay đầu nhìn Chiêu Nguyệt. “Dịch trạm có tin tức gì không?”
Chiêu Nguyệt hồi đáp: “Hiện tại ngoại giới đều đang đồn đãi là sư phụ…”
Nàng muốn nói lại thôi, không dám nói tiếp.
“Nói đi.”
“Ngoại giới đều đồn rằng tu vi của sư phụ đang giảm mạnh, vì để duy trì tu vi nên mới hấp thu lực lượng tầng bình chướng.” Chiêu Nguyệt cúi đầu xuống, nói xong lời này nàng lại vội vàng lên tiếng: “Đồ nhi nguyện chữa trị bình chướng.”
Lục Châu khoát tay. “Không có ý nghĩa gì.”
Bây giờ có chữa trị bình chướng thì cũng không thể che giấu được động tĩnh lúc trước…
Nói cách khác, giờ đây ngoại giới đều cho rằng thực lực Lục Châu đã hạ xuống kịch liệt.
Cho dù có chữa trị bình chướng thì cũng không thay đổi được cái nhìn của bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, hai nữ đệ tử đã dẫn Hoa Nguyệt Hành vào đại điện.
Hoa Nguyệt Hành trông có vẻ chật vật như đã nhiều ngày không ngủ, đôi mắt sưng đỏ, tóc tai hơi lộn xộn.
Trong tay nàng cầm một cung tiễn màu xanh, chất liệu không tốt lắm, hẳn là vũ khí hoàng giai.
Tay còn lại cầm một bao vải tròn, bên dưới còn đọng vết máu đỏ thẫm. Vì đã khá lâu nên vết máu đã trở thành màu đen… Liên tưởng đến lời Chu Kỷ Phong đã nói trước đó, không khó đoán bên trong đang đựng một cái đầu người.
Hoa Vô Đạo nhìn Hoa Nguyệt Hành quỳ giữa đại điện với vẻ mặt khó tin.
Nàng chắp tay nói: “Hoa Nguyệt Hành không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chém giết một cao thủ Nguyên Thần cảnh nhị diệp… là trưởng lão Diệp Thành Chí của Thiên Kiếm Môn.”
“Diệp Thành Chí?”
“Mời Các chủ mở ra xem.”
“Không cần.”
Hắn không có thói quen xem đầu người, bèn xua tay nói: “Xử lý đi.”
“Vâng.”
Hai nữ đệ tử cẩn thận từng li từng tí đem túi đầu người mang ra ngoài.
Ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành. “Với thực lực và tu vi của ngươi, chém giết một tên cao thủ nhị diệp, có thể miễn cưỡng xem như hợp cách…”
Hoa Nguyệt Hành đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
“Vãn bối tự biết thực lực của mình không đủ… Đám người Thiên Kiếm Môn quá mức giảo hoạt, vãn bối đợi rất lâu mà không có cơ hội ra tay.”
“Tại sao lại chọn Thiên Kiếm Môn?”
Khi Lục Châu hỏi câu hỏi này, Chu Kỷ Phong đứng bên cạnh cũng nhìn sang.
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Nghe nói Thiên Kiếm Môn ngo ngoe muốn động. Lạc Hành Không vẫn luôn muốn tìm đến Ma Thiên Các để báo thù… Thay vì bị động chờ bọn hắn ra tay, chẳng bằng đánh phủ đầu trước! Để bọn hắn hiểu rằng Ma Thiên Các không phải là nơi dễ gây chuyện đâu!”
Ồ!
Giác ngộ này cao đến chừng nào!
Thủ đoạn này…
Mới là bộ dáng nên có của đệ tử Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành còn chưa vào Ma Thiên Các mà lời nói ra đã chẳng khác gì một đệ tử Ma Thiên Các thực thụ, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu.
Ma Thiên Các đúng là đang cần một cung tiễn thủ.
Lúc này, Hoa Vô Đạo mở miệng nói: “Các chủ… Hoa Nguyệt Hành đã thông qua khảo nghiệm. Nếu có thể, việc tu hành sau này của nàng ta hãy để ta chỉ điểm.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy vô cùng mừng rỡ…
Ngay lúc nàng đang chuẩn bị bái tạ ——
“Chờ đã.”
Hoa Vô Đạo khẽ giật mình, Các chủ còn chưa mở miệng hắn đã nói thay, đúng là đã đi quá giới hạn… Hắn vội vàng nói: “Là do ta nóng vội, mong Các chủ thứ tội.”
Lục Châu chậm rãi đứng lên bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Hoa Nguyệt Hành.
“Ngẩng đầu lên.”
Hoa Nguyệt Hành lo lắng bất an.
Đối mặt với đương thời đệ nhất ma đầu ở khoảng cách gần như vậy… ai có thể không kích động, không thấy sợ cho được?
Nàng căng thẳng ngẩng đầu.
Trên mặt Lục Châu không có biểu lộ gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa tay ra.
“Đây là…”
Cổ họng mọi người như bị thít lại, không dám nhìn một màn này, ngay cả Hoa Nguyệt Hành cũng nhắm mắt lại.
Ngay khi tất cả mọi người tưởng là Hoa Nguyệt Hành sẽ phải ăn một chưởng thì trong lòng bàn tay Lục Châu chợt toát ra quang mang màu xanh nước biển.
Từng đạo nguyên khí rơi xuống người nàng.
“Từ Hàng Phổ Độ.” Đôi mắt Hoa Vô Đạo trợn to.
Quang mang màu xanh nước biển bao bọc toàn thân Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành lập tức cảm giác được nguyên khí và thương thế trên người đang khôi phục với tốc độ đáng sợ.
Chỉ chốc lát sau.
Hoa Nguyệt Hành mở to mắt, vái Lục Châu một lạy: “Đa tạ Các chủ ra tay chữa thương!”
[Ting — thu hoạch được một người thành kính lễ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]
Thật đáng tiếc…
Giá mà thành kính lễ bái có thể được ban thưởng điểm không giới hạn số lần thì tốt biết bao nhiêu.
Như vậy hắn chỉ cần bắt tên nghiệt đồ như lão bát gắng sức dập đầu, mỗi giây dập một cái thì một ngày đã có thể tích luỹ được hơn tám mươi ngàn điểm.
Chưa được mấy hôm thì hắn đã đủ điểm để mua sạch các loại pháp thân, ngạo thị nhân sinh.
Nhưng mà, thịt muỗi cũng là thịt, ít còn hơn không.
Mẹ nó ngồi đó tưởng bở làm gì, rõ ràng là không có khả năng.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Đã gia nhập Ma Thiên Các thì phải tuân thủ quy củ của Ma Thiên Các.”
“Vãn bối minh bạch!”
[Ting — thu hoạch được một tên thuộc hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
“Mấy diệp rồi?” Lục Châu hỏi.
Hoa Nguyệt Hành lúng túng nói: “Nhị… nhị diệp.”
Chỉ có nhị diệp mà được phong là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô?
Danh hiệu này có hơi xấu hổ nha.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của người chung quanh, Hoa Nguyệt Hành cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng.
Với tu vi của nàng, nếu đặt ở bất kỳ môn phái nào ngoài kia đều cũng được xem là thiên tài nổi bật, chúng tinh phủng nguyệt.
Khi nàng tu hành ở La Tông cũng được xem là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm.
Có điều… nơi này là Ma Thiên Các.
Lục Châu không hề tỏ ra ghét bỏ, chỉ nói: “Thiên phú không tệ, có thể lấy tu vi nhị diệp chém giết Diệp Thành Chí cùng giai… đúng là khó được.”
“Đa tạ lão tiền bối khích lệ.”
“Trong Tây Các có rất nhiều điển tịch liên quan đến cung tiễn thủ, phàm là người trong Ma Thiên Các đều có thể tự do lật xem.”
Hoa Nguyệt Hành đã nghe nói từ lâu trong Ma Thiên Các có vô số các loại điển tịch và vũ khí, mà thứ nào cũng đều là hàng bảo bối nhất đẳng.
Trong lòng nàng cực kỳ vui sướng, vội dập đầu: “Tạ lão tiền bối!”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hoa Vô Đạo cũng chắp tay với Lục Châu rồi cùng Hoa Nguyệt Hành rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu quay lại ngồi trên vương toạ, chậm rãi nói với Chu Kỷ Phong: “Chu Kỷ Phong.”
Chu Kỷ Phong giật mình, vội vàng khom người thưa: “Các… Các chủ.”
Hắn ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Từ khi vãn bối gia nhập Ma Thiên Các, chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Vãn bối chỉ tiếc nuối mình không thể tự tay giết chết bọn hắn.”
“Cầm lên được thì thả xuống được. Biến mình thành kẻ cường đại mới là điều ngươi cần làm… Có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện không có ý nghĩa, chẳng thà đến Tây Các xem điển tịch còn hơn.”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, gật đầu nói: “Vãn bối minh bạch.”
“Tất cả giải tán đi.” Lục Châu khẽ phất tay.
Mọi người khom người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Cùng lúc đó ở Bình Đô Sơn, trong U Minh Giáo.
Vu Chính Hải đưa lưng về phía tam đại hộ pháp, phía sau lưng hắn, Hoa Trọng Dương, Dương Viêm và Địch Thanh đang cung kính khom người.
“Giáo chủ, thuộc hạ hành sự bất lực, không thể ngăn cản lão tiền bối, xin Giáo chủ trách phạt!”
“Xin Giáo chủ trách phạt!”
“Xin Giáo chủ trách phạt!”