Khâm Nguyên nhìn thấy Lục Châu và Minh Thế Nhân bỏ chạy, trong lòng căng thẳng. Thời điểm then chốt nhất chỉ có thể dựa vào chính mình, nó bèn xoay người lại, hai cánh miễn cưỡng kẹp lấy lợi nhận.
Ầm!
Đạo lực lượng cường đại phóng thẳng vào lồng ngực Khâm Nguyên, đánh nó văng ra xa. Một kích này khiến cho lục phủ ngũ tạng của nó nứt toác, từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
Minh Đức trưởng lão lãnh đạm nói: "Thần quân đại nhân, không thể để hai người kia chạy trốn."
"Bọn hắn đã làm gì?" Minh Ban đại thần quân nghi hoặc hỏi.
Minh Đức trưởng lão không hề lo lắng đại thần quân đuổi không kịp, kiên nhẫn giải thích: "Nha đầu mà chúng ta cần tìm chính là đồ đệ của hắn. Hơn nữa hắn chính là hung thủ đã giết hại Hồng Tiệm!"
Nguyên nhân thứ nhất Minh Ban không quan tâm, nhưng cái thứ hai đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Bởi vì Hồng Tiệm chính là đệ đệ ruột của Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban nhíu mày nhìn đống dây leo sinh trưởng đầy trời, hai bóng người kia đã biến mất từ bao giờ, lập tức khiển trách: "Vì sao không nói sớm?"
Minh Đức trưởng lão ấp úng: "Ta… ta cảm thấy thánh hung mới là đối thủ mạnh nhất."
Minh Ban quay người, cách không tát vào mặt Minh Đức, sau đó nhắm mắt lại. Một luồng ánh sáng trải rộng ra, cấp tốc lan tràn trong phương viên trăm dặm.
Cũng chính lúc này, Lục Châu và Minh Thế Nhân đang bay xuống.
Minh Thế Nhân nhìn luồng sáng đang từ từ trải rộng, bỗng nhiên ngây ngốc. Cho dù hắn có nhiều phương pháp chạy trốn nhưng đối mặt với luồng sáng trải dài như tấm thảm khổng lồ này cũng không có biện pháp nào.
“Sư phụ, đó là chiêu gì?!”
Lục Châu nhìn luồng sáng rồi nhìn về phía Khâm Nguyên ở đằng xa đang bị áp bách đến cực hạn. Bàn tay vươn ra chộp lấy Minh Thế Nhân, sử dụng thần thông Vô Lượng Thần Ẩn bao phủ cả hai người.
Sau đó Lục Châu không tiếp tục chạy mà quay đầu bay về phía thành bắc.
Minh Thế Nhân cực kỳ hoảng sợ nói: "Sư phụ, chúng ta nên trốn mới phải chứ?!"
Lục Châu thấp giọng nói: "Im miệng."
Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn tuy rằng có thể ẩn nấp khí tức của hai người, nhưng lại rất khó che giấu được thanh âm.
Quả nhiên!
Ngay vị trí Minh Thế Nhân vừa lên tiếng, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, lưu lại một cái hố sâu.
Minh Thế Nhân lập tức ngậm chặt miệng.
Lục Châu không ngừng thi triển lực lượng Thiên Tướng để duy trì Vô Lượng Thần Ẩn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn luồng sáng bao phủ cả không trung.
Mỗi khi nơi nào có khí tức ba động sẽ có một quang trụ lập tức đánh xuống.
...
Trong không trung.
Trên gương mặt tuấn dật của Minh Ban đại thần quân xuất hiện một tia nghi hoặc: "Không thể bắt được khí tức của hắn?"
Thủ thế biến động, lại một đạo quang trụ đánh ra nhưng không trúng đích.
"Thân phận của hắn là gì?" Minh Ban đại thần quân hỏi.
"Người của Bạch Đế."
"Bạch Đế..." Minh Ban đại thần quân tung người bay lên, xòe ra hai cánh.
Thánh quang toả ra sáng rực cả một vùng trời kéo dài không biết bao nhiêu dặm, gần như chiếu sáng toàn bộ tây đô. Hắn đang kích phát không gian lực lượng, từ đó thành lập một phù văn thông đạo tạm thời giữa không trung.
Thấy cảnh này, Minh Đức trưởng lão vội vàng kích động nói: "Không hổ là đại thần quân am hiểu phù văn nhất tộc ta."
Có thể trong một khoảnh khắc đã xây dựng được phù văn thông đạo khổng lồ cỡ này, gần như không có mấy ai làm được.
Minh Ban không để ý đến Minh Đức đang vỗ mông ngựa, ánh mắt lướt qua thượng cổ thánh hung rồi nhìn sang chỗ khác. Hắn chỉ chú tâm tìm kiếm thân ảnh của Lục Châu, đối với Minh Ban, báo thù cho đệ đệ mới là chuyện quan trọng nhất.
Thánh quang hình thành một vòng xoáy cực đại. Sau đó, một ngàn vũ nhân tắm trong thánh quang chậm rãi bay ra khỏi phù văn thông đạo rồi tuần tự đáp xuống.
Minh Đức trưởng lão run giọng nói: "Vũ tộc Bát Thánh Đường?!"
Tên như ý nghĩa, Bát Thánh Đường là một tổ chức độc lập do tám vị đạo thánh của Vũ tộc thành lập ra, thành viên có ngàn người, tám vị đạo thánh này đều là cường giả dưới trướng Minh Ban đại thần quân.
Cuối cùng, tám vị đạo thánh của Bát Thánh Đường tuần tự đi ra khỏi phù văn thông đạo, đồng loạt khom người hành lễ:
"Bái kiến đại thần quân."
. . .
Khâm Nguyên tiếp tục phi hành, nó đã huyễn hóa thành hình người, phong bế kỳ kinh bát mạch hỗn loạn trong cơ thể và không ngừng tìm kiếm phương pháp đào thoát.
"Đại thần quân thật mạnh."
Dù sao nó cũng là thượng cổ thánh hung, cho dù hoàn toàn không phải là đối thủ của đại thần quân nhưng chịu ăn đòn một chút để chạy trốn thì vẫn được. Đại thần quân muốn giết nó cũng không dễ dàng như thế.
Khâm Nguyên quay đầu nhìn quanh hòng tìm kiếm thân ảnh Lục Châu và Minh Thế Nhân nhưng chẳng thấy hai người đâu. Nó khẽ thở dài một tiếng:
"Ma Thần đại nhân... Ngài rốt cuộc đang ở đâu?"
Đại nạn lâm đầu, thân ai nấy lo sao?
Trong lòng Khâm Nguyên có chút mất mát, nhưng nó có thể hiểu được. Đại thần quân xuất hiện đã xáo trộn mọi kế hoạch. Lúc này Ma Thần đại nhân hẳn nên tiếp tục giấu tài, tu vi ngài còn chưa khôi phục, chạy trốn cũng là việc đương nhiên.
Khâm Nguyên thì thào tự nhủ: "Hy vọng Ma Thần đại nhân còn nhớ rõ lời hứa hẹn với Khâm Nguyên tộc."
Nó không trách Ma Thần đại nhân.
Tìm kiếm một lúc, Khâm Nguyên rốt cuộc nhìn thấy một vị trí yếu nhược tại biên giới luồng sáng. Nó lập tức vỗ cánh bay về phía đó nhanh như thiểm điện.
Nhưng đúng lúc này, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống.
Khâm Nguyên giật nảy mình, xoay người tránh né. Nó cảm giác được không gian lại bị khóa chặt, dùng toàn lực mới có thể vặn vẹo thân thể để né tránh quang trụ vừa rồi.
Oanh!
Mặt đất trước mặt xuất hiện một cái hố sâu cực đại.
"Từ bỏ chống cự đi, đừng hòng chạy trốn." Một đạo thanh âm uy nghiêm từ xa vọng tới.
Khâm Nguyên hiểu rất rõ nếu mình quả thật làm theo lời người kia thì sẽ không còn một chút hy vọng sống nào, thế nên nó không hề từ bỏ, tiếp tục vọt về phía vị trí yếu nhược kia.
Lại một đạo quang trụ khác giáng xuống, càng mạnh và nhanh hơn trước!
"Hỏng rồi.”
Khâm Nguyên vốn đã bị thương, nếu còn trúng chiêu thì có lẽ thật sự không đào thoát nổi. Nhìn đạo quang trụ kia điên cuồng đánh xuống, tâm tình nó chìm vào đáy cốc.
Chương 1882 Đại Đế tới
Cũng chính lúc này, một toà Phật Tổ Kim Thân bỗng nhiên ngăn ở trước mặt Khâm Nguyên.
"Đi mau!" Giọng nói nghiêm túc mà quen thuộc vang lên.
Khâm Nguyên tròn mắt nhìn, phía sau Phật Tổ kim thân chính là Lục Châu và Minh Thế Nhân.
"Ma... Ma Thần đại nhân?" Khâm Nguyên cảm động vô cùng.
Tuy nó đã tự nói với mình không nên trách Ma Thần đại nhân, nhưng khi nhìn thấy Lục Châu xuất hiện cứu mình, trong lòng nó vẫn cảm động muốn rơi nước mắt. Càng làm cho Khâm Nguyên kích động là, Ma Thần đại nhân chỉ cần một chưởng đã có thể ngăn trở thánh quang của đại thần quân.
Nếu tu vi Ma Thần đại nhân trở về đỉnh phong thì ai còn dám giễu võ giương oai trước mặt ngài?
Minh Thế Nhân tạm thời không suy nghĩ xem vì sao Khâm Nguyên lại gọi sư phụ là Ma Thần đại nhân, hắn thúc giục nói: "Sư phụ, đi mau!"
Kim thân của Lục Châu bao phủ Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên, ngăn trở quang trụ có lực lượng kinh người kia rồi vọt về phía khu vực yếu nhược.
Mà lúc này, các cao thủ Bát Thánh Đường đã bủa vây vòng quanh luồng sáng.
"Bắt lại, không được để một tên nào chạy thoát!" Minh Ban đại thần quân ra lệnh.
"Cẩn tuân ý chỉ của thần quân."
Cao thủ Bát Thánh Đường lấp loé, từng đôi cánh mang theo thánh quang toả sáng khắp bầu trời tây đô.
Cùng lúc đó.
Lục Châu, Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân đã bay tới khu vực yếu nhược.
Thừa dịp mười giây Kim Thân vẫn còn, Lục Châu buông hai người ra, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Khâm Nguyên âm thầm kinh hãi: “Hư cấp!”
Minh Ban đại thần quân cảm giác được khí tức đối phương có biến hoá, hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?”
Ầm ầm! Trên chín tầng mây, lôi điện ầm ầm kéo tới, vòng xoáy càng thêm cường đại, quang trụ mạnh hơn lúc nào hết bổ xuống vị trí Lục Châu đang đứng.
Khâm Nguyên cảm nhận được nguy hiểm đến gần, vội vàng nói: “Các vị đi trước đi! Xin ngài nhớ kỹ hứa hẹn là được.”
Khâm Nguyên muốn đẩy Lục Châu và Minh Thế Nhân ra, nhưng Lục Châu đã trầm giọng nói: “Không cần để ý tới hắn, đi cùng lão phu!”
Bàn tay Lục Châu giữ lấy Khâm Nguyên, mà quang trụ khổng lồ cũng đã đánh xuống.
Oanh!
Lực lượng cường đại không ngừng oanh kích vào Kim Thân, nhưng kim quang toả ra càng thêm xán lạn, tầng phòng ngự mạnh hơn bao giờ hết.
Vị Danh Kiếm trong tay Lục Châu xoẹt một tiếng, chém vào vị trí yếu nhược trên luồng sáng tạo thành một lỗ hổng. Ba người lập tức bay vọt qua, nhanh như thiểm điện vọt về phương bắc.
Mà lúc này lực lượng quang trụ cũng bị triệt tiêu, Kim Thân tiêu tán.
Phía chân trời, từng tên vũ nhân hoá thành lưu tinh đuổi theo sát phía sau.
Lục Châu ngẩng đầu mặc niệm: “Vô Lượng Thần Ẩn!”
Thần thông thiên thư lại bao trùm ba người, khí tức toàn bộ bị che giấu. Lục Châu bay xuống thấp ẩn vào đám thụ mộc dây leo.
Hơn ngàn cao thủ Bát Thánh Đường bay xẹt qua không trung như mưa sao băng, không ngừng cảm ứng khí tức của ba người.
“Đừng động.” Lục Châu trầm giọng nói.
Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân đứng yên không dám nhúc nhích, nín thở nhìn lên bầu trời.
Lục Châu khá tự tin vào chiêu Vô Lượng Thần Ẩn này, lần đó ngay cả Đế Nữ Tang cũng không tìm ra hắn.
Lục Châu lật tay, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá cao cấp xuất hiện, phù văn trên thẻ toả ra hào quang nhàn nhạt. Lục Châu không khỏi nghĩ tới một vấn đề —— nếu dùng thẻ mà vẫn không phải là đối thủ của đại thần quân, vậy hắn chỉ còn một con đường chết.
Lục Châu khẽ lắc đầu, hẳn là sẽ không kém như vậy. Ngay cả Miễn Dịch Sát Thương cũng có thể ngăn trở một kích chí cường của Minh Ban đại thần quân.
Nhưng nghĩ lại, Cơ Thiên Đạo rõ ràng chỉ là bát diệp, trước khi chết cũng chỉ chạm tới cửu diệp, việc này đúng là khó có thể giải thích.
Chẳng lẽ Cơ Thiên Đạo lại là hoá thân?
Ông ——
Khi Lục Châu còn đang suy nghĩ lung tung, một đôi cánh trắng đang chậm rãi bay tới.
Tốc độ phi hành của Minh Ban đại thần quân không nhanh, Minh Đức trưởng lão cung kính theo sau hắn. Đi tới giữa luồng sáng, hắn ngừng lại, hai mắt bắn ra quang hoa quét khắp không gian 360 độ.
Vẫn không tìm thấy thân ảnh ba người, Minh Ban đại thần quân nhíu mày. “Nếu ngay cả bản thần quân cũng không tìm được thì Bát Thánh Đường e là không thể tra ra.”
Minh Đức trưởng lão thở dài nói: “Chỉ thiếu chút nữa là giết được cả đám rồi.”
“Ta có hơi hiếu kỳ, người này ngăn cản được Thánh Quang Tẩy Lễ của ta, đáng ra thực lực phải mạnh hơn thánh hung mới phải…” Minh Ban nói.
“Hắn không mạnh như vậy, có lẽ trên người hắn có một loại thần vật hệ phòng ngự. Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã rọi vào người hắn, tu vi chỉ có thể là thánh nhân.” Minh Đức trưởng lão khẳng định.
“Nếu thần vật giúp hắn ngăn cản Thánh Quang Tẩy Lễ, vậy làm sao hắn xoá đi khí tức của Khâm Nguyên được?” Minh Ban đại thần quân nhíu mày.
“Việc này…” Đúng là rất khó giải thích. Minh Đức trưởng lão khom người nói: “Thừa dịp thông đạo vẫn còn, sao ngài không gọi Minh Loan đến truy tung?”
Minh Ban đại thần quân liếc mắt nhìn Minh Đức: “Ngươi đang dạy bản thần quân làm việc?”
“Không dám!” Minh Đức lập tức cúi đầu, “Ta chỉ muốn báo thù cho Hồng Tiệm, mong đại thần quân thứ lỗi.”
Minh Ban đại thần quân hừ một tiếng, nhìn về phía chân trời. Hai tay chập lại, quang mang sáng lên.
Minh Loan chậm rãi xuất hiện trong phù văn thông đạo.
Thấy Minh Loan đến, Khâm Nguyên lo lắng nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu cau mày nhưng vẫn không động đậy.
Minh Loan kêu lên một tiếng vang vọng khắp thiên địa rồi ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Ban đại thần quân. Minh Ban nhìn nó, thản nhiên nói:
“Tìm ra đám nhân loại đang ẩn nấp bên dưới.”
Tu ——
Trên thân Minh Loan bắn ra từng đạo quang mang, nó bay ra giữa đại địa, bắt đầu tìm kiếm khí tức nhân loại.
Mà lúc này ở đằng xa, một phù văn thông đạo màu đen bỗng xuất hiện tựa như một cái hắc động. Trong phù văn thông đạo có một toà pháp thân bay ra, pháp thân cao đến không thể đo đếm, đỉnh thiên lập địa, đen ngòm như vực sâu.
Minh Đức trưởng lão ngẩng đầu nhìn, thất thanh hô lên: “Đồ Duy Đại Đế!”
Dưới hắc quang rợp trời, thánh quang của Vũ tộc như mất đi ánh sáng. Người vừa tới chính là chủ nhân của Đồ Duy điện, một trong thập điện, danh xưng Đồ Duy Đại Đế.
Chương 1883 Sưu Hồn Chung
Minh Ban đại thần quân ngẩng đầu, nhướng mày nói: “Sao hắn lại tới đây?”
Minh Đức trưởng lão cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Toà hắc sắc pháp thân kia quá đặc thù, lại mang theo khí thế uy nghiêm bậc này thì chỉ có thể là Đồ Duy Đại Đế.
Sau đó, phù văn thông đạo đen ngòm kia từ từ khép lại như một con mắt đang nhắm. Hắc sắc pháp thân thu hồi phong mang, tan biến giữa thiên địa, phía chân trời chỉ còn lại hai thân ảnh.
Một người đi trước khoanh tay uy vũ, một người đi sau cung kính khom người. Chỉ trong chớp mắt hai người này đã xuất hiện trước mặt Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban cao cao tại thượng rốt cuộc cũng phải cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Đồ Duy Đại Đế.”
Đồ Duy Đại Đế khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Nghe nói có một nha đầu là tu hành giả thiên tài thế gian hiếm gặp, không chỉ mở ra toàn bộ hạn mức trong Mệnh Cung mà còn được Đại Uyên Hiến tán đồng, việc này là thật chứ?”
Minh Ban đại thần quân liếc mắt nhìn Minh Đức trưởng lão. Minh Đức chỉ cúi đầu không dám hé răng.
Minh Ban gật đầu nói: “Đúng là có việc này.”
Người đi phía sau Đồ Duy Đại Đế chính là Khương đạo thánh Khương Văn Hư, thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ.
Khương Văn Hư nói: “Đại Đế bệ hạ, ta hoài nghi nha đầu này có hạt giống Thái Hư.”
Đồ Duy Đại Đế thở dài nói: “Một trăm ngàn năm qua tổng cộng chỉ có ba mươi viên hạt giống Thái Hư sinh ra… Bản đế rất muốn nhìn thấy nha đầu này.”
Minh Ban đại thần quân nói: “Lần này ta rời khỏi Đại Uyên Hiến cũng là vì muốn tìm kiếm nha đầu này. Minh Đức, ngươi kể lại toàn bộ sự việc cho Đại Đế nghe, không được giấu diếm bất cứ điều gì.”
“Vâng.”
Thế là Minh Đức trưởng lão tỉ mỉ kể lại quá trình Lục Châu dẫn theo Tiểu Diên Nhi đi vào Thiên Khải Chi Trụ, sau đó Vũ tộc đi tới Đại Hàn tìm kiếm nàng ra sao.
Nghe xong, Đồ Duy Đại Đế khẽ gật đầu nói: “Chẳng trách khi bản đế tới lại cảm nhận được thánh quang, thì ra là ngươi đang bắt giết thánh hung.”
Minh Ban đại thần quân đáp: “Cho ta thêm thời gian một nén hương, ta sẽ tìm được bọn hắn.”
Đồ Duy Đại Đế gật đầu, yên tĩnh đứng một bên quan sát. Hắn là Đại Đế, không rảnh làm mấy chuyện vặt vãnh này.
Tu ——
Minh Loan xoay mấy vòng trên không trung, tản mát ra một luồng khí màu xanh ngọc. Luồng khí hoá thành cơn mưa rơi xuống mặt đất.
Phàm là thực vật bị nước mưa chạm vào sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng gì. Nếu là hung thú thì phát ra gợn sóng dập dờn nghe như tiếng đàn.
Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân không chắc lần này có tránh thoát được tra xét của Minh Loan hay không, nhưng bọn hắn cũng không dám làm ra bất kỳ động tĩnh gì trước mặt đại thần quân và Đại Đế.
Cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, ba người Lục Châu vẫn đứng yên như tượng đá.
Lát sau, Minh Loan dừng lại, bay trở lại chỗ Minh Ban đại thần quân, khẽ kêu một tiếng. Minh Ban nhíu mày quát: “Phế vật vô dụng.”
Hắn vung tay hất ra một chưởng, Minh Loan bị đánh bay về phía chân trời, không xuất hiện nữa.
Khương Văn Hư thấy thế cười nói: “Nếu cả Minh Loan cũng tìm không thấy thì e là bọn hắn đã chạy thoát rồi.”
Minh Ban đại thần quân lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào. Chỉ cần còn đứng trong phạm vi của Thánh Quang Tẩy Lễ thì ta vẫn có thể tra xét động tĩnh của bọn hắn. Nhất định là bọn hắn đang nấp ở một góc nào đó.”
Minh Đức trưởng lão nói phụ hoạ: “Đúng vậy, người này chỉ là thánh nhân mà lại có trốn được đại thần quân, có thể thấy trong tay hắn có không ít át chủ bài.”
Lúc này đám cao thủ Bát Thánh Đường cũng đã trở lại, đồng loạt hành lễ với Đồ Duy Đại Đế.
Đồ Duy Đại Đế lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Cao thủ Bát Thánh Đường bẩm báo với Minh Ban: “Chúng ta đã bày ra toả thiên trận, nếu bọn hắn muốn rời khỏi khu vực này thì phải phá được trận trước đã.”
“Rất tốt.” Minh Ban hạ lệnh, “Từ bốn phương tám hướng thu hẹp lại. Nhất định phải tìm ra bọn hắn.”
“Vâng.”
Đúng lúc này, Đồ Duy Đại Đế bỗng hờ hững nói: “Cần gì phải phiền phức như thế.”
Minh Ban đại thần quân nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi Đại Đế có chỉ thị gì?”
Đồ Duy Đại Đế phất tay áo, một vật trông như cái chuông bay ra.
Nhìn thấy thứ này, Minh Ban lập tức nói: “Sưu Hồn Chung?”
Đồ Duy Đại Đế gật đầu: “Bản đế bế quan một trăm ngàn năm, ba mươi ngàn năm trước thương thế khôi phục, bản đế đến vùng đất thất lạc ở phương bắc, tìm được một thần vật tên là Sưu Hồn Chung. Mười ngàn năm trước, nhờ có nó mà bản đế mới tấn thăng lên Đại Đế.”
Minh Ban đại thần quân phục tùng nói: “Nghe nói mười ngàn năm qua, Đại Đế chỉ dùng Sưu Hồn Chung đúng ba lần, đều giành được thắng lợi, từ đó địa vị của Đồ Duy điện trở nên vô cùng vững chắc.”
Đồ Duy Đại Đế nghe Minh Ban vỗ mông ngựa cũng không vui vẻ là bao, tiếp tục nói: “Có vật này ở đây, mọi sinh linh đều không thoát được truy tung của bản đế.”
Minh Ban gật đầu: “Xin mời Đại Đế xuất thủ.”
Đồ Duy Đại Đế phất tay áo, Sưu Hồn Chung bay ra, phát ra âm thanh êm tai leng keng, leng keng…
Thanh âm rất bình thường như tiếng chuông của đám trẻ con nghịch ngợm hay chơi đùa, nhưng lực xuyên thấu lại mạnh kinh người.
Khi âm thanh của Sưu Hồn Chung tiếp xúc với thần thông Vô Lượng Thần Ẩn, một tiếng ‘ông’ vang lên.
Lục Châu cảm giác được lam pháp thân có dị động. Lực lượng Thiên Tướng vốn trời sinh đã khắc chế âm công, thế nên nó theo bản năng thôn phệ lấy tiếng chuông này. Mà bởi vì thôn phệ… nên để lộ vị trí của ba người.
“Hiện!”
Oanh!
Một đạo lực lượng càn quét tới đánh bay ba người Lục Châu, Vô Lượng Thần Ẩn bị cưỡng ép thu hồi.
Đồ Duy Đại Đế thu hồi Sưu Hồn Chung. Minh Ban đại thần quân cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nói: “Ẩn thân thuật?”
Rốt cuộc cũng bại lộ.
Chỉ là ẩn thân thuật mà có thể trốn dưới mí mắt của đại thần quân lâu như vậy?
Khâm Nguyên xoay người đẩy Lục Châu: “Các vị đi trước đi!”
Đồ Duy Đại Đế lại phất tay, một vách tường đen nhánh xuất hiện ngăn trở đường lui của ba người.
Hơn ngàn người của Bát Thánh Đường lập tức bủa vây xung quanh. Từng đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Minh Đức trưởng lão lạnh nhạt nói: “Đã bảo các ngươi không trốn được mà cứ không nghe.”
Chương 1884 Chỉ có ta không biết ta là Ma Thần
Mai mới bom chương được nha mọi người ơi ^^"
Minh Ban đại thần quân giận dữ quát: “Một tên thánh nhân nho nhỏ lại có thủ đoạn như vậy.”
Đồ Duy Đại Đế đưa tay ngăn đám người lại, nhìn về phía Lục Châu: “Ngươi tên là gì?”
Lục Châu thấp giọng thở dài một tiếng.
Thường đi bên bờ sông có ngày ướt giày, câu này quả nhiên không sai. Hôm nay lão phu nhận thua.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế: “Ngươi tên là gì?”
“? ? ?”
Minh Ban đại thần quân, Minh Đức trưởng lão và Khương Văn Hư đồng thời nhíu mày.
Minh Đức trưởng lão trầm giọng nói: “Có đại thần quân và Đại Đế ở đây, cho dù Bạch Đế muốn bảo vệ ngươi thì ngươi cũng phải quỳ xuống!”
Vù! Minh Đức trưởng lão vung ra một đạo chưởng ấn.
Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng chống đỡ. Nhưng hắn chỉ là thánh nhân, có thêm lực lượng Thiên Tướng mới miễn cưỡng đỡ được một chiêu này.
Cự lực đẩy Lục Châu bay lùi về sau trăm mét mới ổn định được thân hình.
Khâm Nguyên vọt tới đỡ lấy Lục Châu: “Lục các chủ, không sao chứ?”
“Lão phu không có việc gì.” Lục Châu lắc đầu đáp.
Minh Ban đại thần quân tức giận đánh ra một đạo quang trụ: “Chỉ là một tên thánh hung nho nhỏ, cút ngay!”
Khâm Nguyên đẩy Lục Châu ra, hai cánh chập lại che chắn thân thể.
Ầm! Nó bị bắn ngược ra sau rồi trượt xuống. Liên tục tránh né thánh quang tẩy lễ khiến Khâm Nguyên cảm thấy đuối sức.
Minh Thế Nhân ngây ngốc. Lần đầu tiên hắn cảm giác được bản thân mình vô năng thế nào. Đứng trước mặt cường giả tuyệt thế, hắn vô lực như một đứa trẻ, hoàn toàn không giúp được gì cho sư phụ.
Lục Châu tức giận ngẩng đầu nhìn lên trời: “Có việc gì thì nói với lão phu đây.”
“Chỉ bằng ngươi? À không, nếu ngươi chịu giao nha đầu kia ra thì có lẽ sẽ được chết thống khoái hơn một chút.” Minh Đức trưởng lão nói.
Khương Văn Hư nhìn sang: “Nha đầu kia là đồ đệ của hắn?”
“Đúng vậy.”
“Ta còn tưởng là cao nhân tuyệt thế gì, thì ra chỉ là một người tầm thường như vậy.” Khương Văn Hư thản nhiên nói.
Lục Châu nhìn về phía Khương Văn Hư. Hắn vốn không biết người này là ai, nhưng cảm giác được khí tức trên người đối phương bèn hỏi: “Ngươi là Khương Văn Hư?”
Khương Văn Hư có chút kinh ngạc: “Ngươi nhận ra ta?”
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Lão phu giết ngươi một lần, đương nhiên có thể giết thêm lần thứ hai.”
Khương Văn Hư cảm thấy rất buồn cười, nhưng vì Đồ Duy Đại Đế đứng bên cạnh nên không dám cất tiếng cười to.
Đồ Duy Đại Đế thấy thái độ của Lục Châu cường ngạnh, không khỏi mỉm cười: “Thú vị thật. Chỉ là thánh nhân mà lại có đảm lượng đối địch Thái Hư. Can đảm lắm.”
Lục Châu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế. Không biết vì sao trong đầu Lục Châu lại cảm thấy người này có chút quen thuộc nhưng lại không cách nào nhớ ra, bèn hỏi:
“Ngươi chính là Đồ Duy Đại Đế của Đồ Duy điện?”
“Làm càn!” Minh Ban đại thần quân đánh ra một đạo sóng âm.
Lục Châu lăng không xoay chuyển, song chưởng vươn ra ngăn lại. Sóng âm đẩy Lục Châu lùi ra xa ngàn mét. Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên lập tức lùi theo.
Đám người Minh Ban, Đồ Duy Đại Đế và Bát Thánh Đường cũng thuấn di theo, tiếp tục lơ lửng quan sát Lục Châu.
“Ngay cả một chiêu âm công yếu nhất của bản thần quân mà ngươi cũng không đỡ nổi, còn dám làm càn trước mặt Đại Đế?!” Minh Ban trầm giọng nói, “Nếu không phải vì nha đầu kia, bản thần quân đã nghiền xương ngươi thành tro.”
Trong mắt hắn, Lục Châu đã là người chết. Đệ đệ Hồng Tiệm bị Lục Châu giết, chỉ cần tìm được nha đầu kia thì hắn sẽ phanh thây xẻ thịt đối phương.
Đồ Duy Đại Đế thở dài nói: “Bản đế không có nhiều thời gian.”
Minh Ban gật đầu: “Ta hiểu được.”
Hắn phất tay, một ngàn vũ nhân Bát Thánh Đường lập tức xông tới.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra nha đầu kia. Nếu không ngươi chết rồi, Thái Hư vẫn có biện pháp tra tìm ký ức của ngươi.”
Trong mắt Khâm Nguyên mang theo vẻ lo lắng và tuyệt vọng. Minh Thế Nhân thấp giọng hô một tiếng: “Sư phụ…”
Cũng chính lúc này.
Lục Châu đạm nhiên đạp đất bay lên, trên mặt không có biểu tình, đôi mắt sáng như tinh hà.
“Tìm đường chết!” Minh Đức trưởng lão đánh ra một đạo cương ấn.
Mà Lục Châu thì bóp nát tấm thẻ Chí Tôn trong tay. Hắn cũng không rõ tấm thẻ này mạnh cỡ nào, nhưng dù kết quả là gì, Lục Châu cũng sẽ dùng toàn lực ứng phó.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tấm thẻ vỡ vụn, cương ấn của Minh Đức trưởng lão đánh vào người Lục Châu.
Thiên Ngân trường bào và một cỗ lực lượng nhàn nhạt ngăn trở cương ấn, khiến nó nhanh chóng tiêu tán, Lục Châu vẫn bình yên vô sự.
“Hả?”
Lúc này, toả thiên trận mà Bát Thánh Đường bố trí đột nhiên hình thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ. Vòng xoáy cấp tốc hội tụ lực lượng từ bốn phương tám hướng, dùng tốc độ cực nhanh hoà làm một thể với Lục Châu.
“Đây là cái gì?” Minh Ban nghi hoặc.
Đồ Duy Đại Đế thì hăng hái nhìn, vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Mái tóc Lục Châu tung bay, lực lượng lan tràn ra khắp toàn thân, đôi mắt ánh lên hắc quang khiếp người. Ngay sau đó, hắc quang chuyển đổi hoá thành điện hồ màu xanh lam. Lam đồng nở rộ, toàn thân Lục Châu ánh lên lam quang nhàn nhạt.
Ông ——
Sau lưng Lục Châu xuất hiện một toà pháp thân đỉnh thiên lập địa màu xanh lam đậm. Phía sau pháp thân là Tinh Bàn ba mươi sáu Mệnh Cách toả ra hào quang loá mắt.
Biểu tình kinh ngạc trên mặt Đồ Duy Đại Đế hoá thành ngưng trọng, sau đó là sợ hãi. Hắn đã biết đối phương là ai.
“Ma Thần?!!”
Khâm Nguyên ngẩng đầu, kích động nói: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân tôn quý trở về!”
Khâm Nguyên quỳ một gối xuống, tay phải khoác lên vai trái với vẻ vô cùng thành kính, trái tim đập thật nhanh trong lồng ngực. Nó biết rõ… Ma Thần đại nhân đã trở về!
Ánh mắt ngạo mạn của Minh Ban đại thần quân đột nhiên trợn trừng, chấn động đến ngây người.
Mà lúc này, Lục Châu động.
Không gian vặn vẹo, một cỗ lực lượng chí cường ập tới khiến Minh Ban và Đồ Duy Đại Đế lập tức vận dụng đạo lực lượng để lùi về sau.
Lục Châu thân toả lam quang xuất hiện giữa Minh Đức trưởng lão và Khương Văn Hư.
Hai tay vươn ra, một trái một phải tóm lấy cổ hai người. Mỗi cánh tay kéo dài ra trăm mét, lam quang điện hồ lấp loé vờn quanh.
“Ma… Ma Thần?!” Minh Đức trưởng lão thất thanh hô.
Chương 1885 Vương giả năm xưa
Khương Văn Hư cũng trừng to mắt nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Dưới nỗi kinh sợ và tuyệt vọng đến cùng cực, từng mảng ký ức tản mát trở lại trong não hải hắn.
Hắn nhớ ra Cơ lão ma trong kim liên giới, nhớ ra hình ảnh chiến đấu bị đối phương dùng ngũ trọng chưởng ấn đánh tan tành, nhớ lại cảnh huyết kiếm xuyên thủng toàn thân.
Lúc này Khương Văn Hư mới hiểu được mình đang đối mặt với cái gì. Hắn run giọng nói: “Sao… sao lại có thể như thế?”
Lục Châu không nhìn hắn, lãnh đạm nói lại lần nữa: “Lão phu giết ngươi một lần, đương nhiên có thể giết thêm lần thứ hai.”
Chẳng biết tại sao, Lục Châu cảm giác được lực lượng toàn thân như được dung hợp cùng thiên địa và đại đạo.
Minh Đức trưởng lão muốn tránh thoát, năm ngón tay Lục Châu nắm lại. Lam quang điện hồ truyền sang người Minh Đức.
Xoẹt!
“A ——”
Minh Đức gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, Mệnh Cách toàn thân như bị Lục Châu nắm chặt. Soạt.
Toàn bộ Mệnh Cách đồng thời vỡ vụn! Minh Đức trưởng lão hoá thành bột phấn, tiêu tán giữa không trung.
Chỉ một cái nắm tay, một đạo thánh vẫn lạc.
Minh Ban đại thần quân, Đồ Duy Đại Đế: “. . .”
Hơn một ngàn vũ nhân Bát Thánh Đường run lẩy bẩy nhìn Ma Thần.
Bồi dưỡng ra một đạo thánh là chuyện cực kỳ hao tổn thời gian và vật lực, một vị đạo thánh chết đi đều là tổn thất to lớn đối với một thế lực. Tuy đạo thánh kém xa Chí Tôn và Đại Đế, nhưng bọn hắn chính là nguồn cung Chí Tôn. Dù là Thái Hư hay Đại Uyên Hiến thì cũng rất coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, đặc biệt là những nhân tài có thể tấn thăng thành Chí Tôn.
Đó là lý do vì sao bọn hắn lại dùng mọi biện pháp để tìm cho được Tiểu Diên Nhi.
Nhưng bây giờ, cái gọi là đạo thánh lại nhẹ nhàng bị Ma Thần bóp chết.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 100.000 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 20.000 điểm.] (Chú thích: mục tiêu ở trạng thái Thiên Hồn Châu)
Khương Văn Hư mặt xám như tro tàn, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.
Tựa như trong cõi u minh chú định, càng đến gần tử vong, ký ức của hắn càng trở về đầy đủ rõ ràng.
Khương Văn Hư còn nhớ rõ khi mình chưa thành đạo thánh, từng nghe được những câu chuyện truyền kỳ về Ma Thần —— hắn là vương giả, dùng sức một người độc chiến nhiều Chí Tôn.
Hắn là đề tài cấm kỵ của Thái Hư, là cường giả được những người phản đối Thái Hư kính sợ vô cùng. Thái Hư gọi hắn là Ma, những người kính sợ hắn gọi hắn là Thần.
Bây giờ, Ma Thần trở về, đột ngột tới mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Khương Văn Hư muốn giãy giụa cầu sinh, nhưng kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đều đã bị khống chế, hắn không còn chút năng lực tự chủ nào. Chênh lệch lớn như trời biển.
“Cứu… cứu ta! Đại Đế bệ hạ!!” Khương Văn Hư chỉ còn cách cầu cứu Đồ Duy Đại Đế.
Khương Văn Hư còn có rất nhiều chuyện muốn làm, hắn muốn sống. Nhưng chủ tử của hắn Đồ Duy Đại Đế thì lại càng xoắn xuýt hơn, không biết có nên động thủ hay không.
Vẻ cao ngạo của Minh Ban đại thần quân đã bị toà pháp thân Ma Thần đập tan không còn một mảnh. Trước mặt vương giả năm xưa, Minh Ban chỉ là một hài tử chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
Đôi mắt xanh lam toả ra quang mang rực rỡ. Lực lượng Thiên Tướng vẫn luôn chứa đầy, nhưng Lục Châu cảm giác được đây không phải lực lượng Thiên Tướng mà là một loại lực lượng càng thêm thuần tuý và cường đại.
“Cứu…” Khương Văn Hư vẫn không ngừng kêu cứu, nhưng mặc kệ hắn có gọi thế nào, Minh Ban đại thần quân, Đồ Duy Đại Đế và Bát Thánh Đường đều không dám nhúc nhích.
Minh Thế Nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, thì thào tự nhủ: “Đây… là sư phụ của ta?”
Khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, tựa như biến thành một người khác.
Thấy Đồ Duy Đại Đế đứng yên bất động, Khương Văn Hư lại nói: “Ta, ta… ta có liên hệ với Thái Hư Đại Đế…”
Rắc.
Bàn tay Ma Thần không chút lưu tình nắm lại. Lam sắc điện hồ bao trùm toàn thân Khương Văn Hư, ngàn vạn kinh mạch trong khoảnh khắc bị đốt trụi, ngay cả cơ hội gọi ra pháp thân cũng không có, làn da hắn bị đốt đến hoá thành màu đen.
Khương Văn Hư ý thức được mình chỉ là hạt bụi, ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Lát sau, không gian lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu nhìn về phía Khương Văn Hư còn chưa tắt thở, thản nhiên nói: “Lão phu lưu lại mạng sống cho ngươi, nhìn cho kỹ kết cục của những kẻ dám khinh nhục lão phu.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng. Chưởng ấn ghim chặt Khương Văn Hư xuống mặt đất, hoá thành một không gian phong bế không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Yết hầu Minh Ban đại thần quân cuộn lên cuộn xuống, hắn muốn động như lại không dám.
Lục Châu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế: “Sao không trốn đi?”
Đồ Duy Đại Đế đáp: “Trước mặt Ma Thần, trốn có tác dụng gì?”
Đồ Duy Đại Đế có thể xem là một trong những người hiểu rõ thủ đoạn của Ma Thần nhất. Vì hiểu quá rõ nên hắn mới không chạy trốn.
Sau một thoáng chấn kinh, Minh Ban rốt cuộc khôi phục lại suy nghĩ, trầm giọng nói: “Không ngờ ngươi lại là Ma Thần!”
Lục Châu hờ hững nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội tự vẫn, nếu để lão phu tự mình động thủ thì ngươi sống không được, chết cũng không xong.”
“. . .”
Minh Ban không còn chút phách lối nào, chỉ nói: “Thái Hư có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Bát Thánh Đường nghe lệnh!”
“Tuân mệnh!”
Hơn ngàn tộc nhân Vũ tộc toả ra tám hướng, điều khiển toả thiên trận bốc lên tám đạo quang trụ khổng lồ. Không trung như bị bịt kít một tầng bình chướng, vô số lợi nhận trút xuống như mưa tấn công về phía lam pháp thân.
Lục Châu vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Đồ Duy Đại Đế, không thèm để toả thiên trận vào mắt.
“Các ngươi mà cũng xứng giao thủ với lão phu?”
Toàn thân Lục Châu phát tán ra khí thế vô tận. Thế nhân đều gọi lão phu là Ma Thần, vậy lão phu sẽ làm Ma Thần!
Ông ——
Liên diệp bay ra khỏi lam liên, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn… Vô số liên diệp điên cuồng biến lớn rồi bắn ra bốn phương tám hướng.
Phàm là những nơi bị liên diệp chém qua, núi non nứt toác, cây cối gãy lìa, hơn ngàn tu hành giả Bát Thánh Đường lập tức bị một chiêu huỷ thiên diệt địa xuyên thủng lồng ngực.