Hai thân ảnh của lão giả từ hai hợp một, cao giọng cười nói: “Thu!”
Ông ——
Toàn bộ đao cương và kiếm cương đều bị lão giả phất tay thu vào trong tay áo.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung giật mình, lập tức nháy mắt với nhau rồi chia hai đường chạy trốn!
Đây là lần đầu tiên Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung gặp được cường địch mà quả quyết chạy trốn như vậy, không muốn dây dưa thêm dù chỉ một chút.
Lão giả cười ha hả nói: “Trở về!”
Không gian vặn vẹo kéo hai người trở về trước mặt lão giả.
“Đạo lực lượng?!”
Một cỗ lực lượng xuyên toa trong kỳ kinh bát mạch của hai người. Nụ cười trên mặt lão giả càng lúc càng tươi như nhặt được bảo bối, vui vẻ nói:
“Hai vị tiểu hữu có thiên phú rất tốt, tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi bậc này.”
“Tiền bối, ngài làm vậy là có ý gì?”
Lão giả cười nói: “Mấy chục ngàn năm nay không có ai hợp mắt lão phu ngoại trừ các ngươi. Lão phu cho các ngươi một cơ hội bái sư.”
“Bái sư?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngơ ngác. Khi chưa xác định được đối phương là địch hay bạn, bọn hắn sẽ không thể hiện địch ý quá lớn.
“Xin lỗi, chúng ta đã có sư phụ.” Vu Chính Hải nói.
“Vậy thì phản bội sư môn đi, gia nhập vào môn hạ dưới trướng lão phu.”
“. . .”
Thấy hai người đưa mắt nhìn nhau, lão giả đứng chắp tay, khí thế bức người, uy nghiêm nói: “Lão phu tên là Linh Uy Ngưỡng.”
Vừa nói lão giả vừa lật mũ trùm ra, để lộ gương mặt, sống lưng thẳng tắp.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung biết rõ đối phương lợi hại, nhưng ai mà biết Linh Uy Ngưỡng là người nào?
Vu Chính Hải thành thật đáp: “Không biết.”
Linh Uy Ngưỡng: “. . .”
Hắn bắt đầu dò xét hai tiểu hữu trẻ tuổi này. “Trưởng bối của các ngươi không kể các ngươi nghe về tu hành giới sao?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời lắc đầu.
Mí mắt Linh Uy Ngưỡng giật giật. “Trong tu hành giới, thiên hạ gọi lão phu là —— Thanh Đế.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lại đồng thời lắc đầu, đồng thanh nói: “Chưa từng nghe qua.”
Linh Uy Ngưỡng: “. . .”
“Tiền bối, cho dù ngài nói gì đi nữa thì chúng ta cũng đã có sư môn. Một ngày là thầy cả đời là cha, nếu chúng ta phản bội sư môn để bái ngài làm sư thì sau này chúng ta cũng sẽ phản bội ngài thôi. Chi bằng ngài thả chúng ta đi đi, chọn nhân tài khác vừa ý ngài.” Vu Chính Hải cười nói.
Linh Uy Ngưỡng lắc đầu: “Khó mà làm được, người lão phu nhìn trúng sao có thể thả đi. Nhưng mà… lời ngươi nói cũng có đạo lý, phẩm hạnh cũng là vấn đề quan trọng. Nếu các ngươi không muốn phản bội sư môn, vậy lão phu sẽ đi giết sư phụ của các ngươi rồi thu nhận các ngươi là được.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Thấy biểu tình của hai người quái dị, Linh Uy Ngưỡng cho là bọn họ sợ hãi, bèn cười nói: “Sư phụ của các ngươi là ai?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không đáp lời ngay. Người này tu vi không thấp, danh xưng Thanh Đế thì ít nhất cũng là Chí Tôn, không thể vô duyên vô cớ tạo thêm một kẻ thù cấp Chí Tôn cho sư phụ nha.
Nghĩ đến đây, Vu Chính Hải nói: “Gia sư chỉ là người không danh không tiếng, không cần nói ra cũng được.”
“Vậy đâu được, bảo hắn ra gặp ta.” Linh Uy Ngưỡng nói.
“Tu vi gia sư kém xa tiền bối. Nếu tiền bối giết gia sư thật thì trong lòng chúng ta sẽ ghi hận tiền bối, cần gì phải làm thế?” Vu Chính Hải nói.
“Có đạo lý.” Linh Uy Ngưỡng gật đầu, “Vậy lão phu sẽ nói chuyện tử tế với hắn. Gọi hắn ra đây.”
“Gia sư không có ở trong bí ẩn chi địa.”
“Việc này dễ thôi, lão phu đi cùng các ngươi về sư môn là được.” Linh Uy Ngưỡng đáp.
“. . .”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cảm giác sự tình không ổn. Người này thật là khó chơi!
Vu Chính Hải thở dài nói: “Thật không dám giấu diếm, gia sư đã mất tích mấy ngày nay, huynh đệ chúng ta còn đang đi tìm người.”
Linh Uy Ngưỡng khẽ nhíu mày.
Thấy biểu tình trên mặt hắn biến hoá, Vu Chính Hải nói tiếp: “Nếu tiền bối có thời gian thì có thể cùng chúng ta đi tìm gia sư.”
Loại cao nhân như vậy thường không có nhiều thời gian rảnh. Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng quả nhiên hơi do dự, lâm vào trầm tư, sau đó lộ vẻ đáng tiếc.
“Lão phu không có nhiều thời gian như vậy, lão phu cũng phải đi tìm người.”
“Tiền bối muốn tìm ai? Có lẽ chúng ta giúp được gì đó.” Vu Chính Hải thuận miệng nói một câu.
Linh Uy Ngưỡng nhìn quanh, cảm giác danh hào người này cũng không có gì bí mật, bèn nói: “Ma Thần.”
Đây không phải là người lão giả vừa mới đề cập tới sao? Danh tự nghe rất dọa người. Hai người ăn ý lắc đầu nói: "Không biết."
". . ."
Linh Uy Ngưỡng bỗng có loại xúc động muốn chụp chết hai người này, mí mắt hắn giật giật kịch liệt.
Nhưng nghĩ lại, thời đại của Ma Thần đã trôi qua từ rất lâu, danh tiếng vang dội thời kỳ thượng cổ nhưng hiện tại lại không có mấy người biết đến. Hơn nữa Thái Hư còn liệt cái tên Ma Thần này vào danh sách cấm kỵ, người dám nhắc tới đã ít càng thêm ít. Hiện tại người trẻ tuổi sinh ra ở thời đại này không biết cũng là bình thường.
Linh Uy Ngưỡng khẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy tâm lý trở nên cân bằng.
"Nếu tiền bối cũng không có thời gian, vậy chúng ta từ biệt ở đây thôi." Vu Chính Hải nháy mắt với Ngu Thượng Nhung.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào.
Việc này cũng tính là may mắn, nếu như gặp phải Thái Hư hoặc đám người Đại Uyên Hiến sát tâm lớn kia thì mới là xui xẻo.
"Chờ đã." Linh Uy Ngưỡng uy nghiêm nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đành phải dừng lại.
"Muốn đi cũng được, nhưng lão phu phải lưu lại ấn ký trên người các ngươi." Linh Uy Ngưỡngnói.
"Ấn ký?"
"Chờ khi nào lão phu có thời gian lại tới tìm các ngươi. Đến lúc đó sư phụ các ngươi gặp được lão phu, không chỉ không cự tuyệt mà còn sẽ vội vàng đồng ý ấy chứ." Linh Uy Ngưỡng tự tin nói.
". . ."
Nói xong hắn vung ra hai đạo thanh quang. Thanh quang giống như hai giọt nước bay về phía Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện.
Hai người vốn định tránh né nhưng không gian tựa như bị đông cứng, đành phải mặc kệ giọt nước kia rơi vào người mình rồi biến mất không còn tung tích.
Chương 1897 Xích Đế
cogai20 ơi, mình chỉ bạo chương vào cuối tuần thôi hà, còn trong tuần có 5 chương mỗi ngày nha. ^^
Đa tạ kim chủ clrscrduc donate cho truyện ạ ( ̄ω ̄;)
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí nhưng không có bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào. Bọn hắn cảm thấy thấp thỏm bất an, bèn cố dùng nguyên khí bức nó ra lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh.
Linh Uy Ngưỡng khẽ cười nói: "Đừng uổng phí sức lực, nếu các ngươi có thể giải khai thì lão phu còn mặt mũi nào mà tự xưng mình là Thanh Đế?"
". . ."
Linh Uy Ngưỡng tiếp tục nói: "Chờ lão phu tìm được Ma Thần sẽ đến tìm sư phụ các ngươi, thương lượng rõ ràng với hắn. Nhớ chuyển lời cho hắn chuẩn bị tiếp đón lão phu. Còn nữa, ghi nhớ cho kỹ danh hào này: Linh Uy Ngưỡng.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vừa định nói gì đó thì thân ảnh Linh Uy Ngưỡng đã biến mất trong hư không. Hai người bối rối nhìn nhau.
“Lần này hỏng rồi.” Vu Chính Hải cau mày, “Chúng ta đã bị đánh dấu ấn ký, nếu trở lại Văn Hương Cốc chẳng phải sẽ bại lộ vị trí của mọi người hay sao?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Lão đầu này cũng không phải nhân vật tầm thường, hắn dám đi tìm Ma Thần thì tu vi cũng ngang ngửa đối phương. Dựa vào thực lực của chúng ta e là không giải trừ được ấn ký này.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Vu Chính Hải nói.
“Không về Văn Hương Cốc là được. Chúng ta dùng phù chỉ liên lạc với mọi người, chờ tìm được sư phụ rồi tính.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Cũng chỉ có thể làm thế.” Vu Chính Hải gật đầu.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên mê vụ trong không trung rồi cúi đầu nhìn xuống vực sâu.
“Vì sao lão đầu này lại muốn thu chúng ta làm đồ đệ?” Vu Chính Hải hỏi.
“Vừa rồi giao thủ mấy lần, ta cảm giác được có một cỗ năng lượng du tẩu trong kỳ kinh bát mạch. Nếu ta đoán không sai thì có lẽ hắn đã cảm nhận được hạt giống Thái Hư trong cơ thể chúng ta.”
Vu Chính Hải nhíu mày thở dài: “Hôm nay đúng là xui xẻo!”
“Cũng không tính là xui, hắn không biểu lộ địch ý và sát tâm, ít nhất đến thời điểm này cũng không tính là địch nhân. Nếu đổi lại là người trong Thái Hư thì đã cưỡng ép đưa chúng ta đi rồi.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Hửm…” Vu Chính Hải quay đầu nhìn Ngu Thượng Nhung với vẻ đánh giá, “Lão nhị, từ bao giờ mà đệ cũng học cách phân tích rõ ràng mạch lạc như lão thất thế?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Ta đâu phải kẻ ngu xuẩn, chỉ là trước giờ lười dùng tới đầu óc mà thôi.”
“. . .”
Vu Chính Hải xoay người nhảy lên không trung. “Đừng nói mấy lời vô ích nữa, chúng ta nên tranh thủ rời khỏi nơi này, vạn nhất đám người Thái Hư mà tới thì sẽ không chạy được đâu.”
Ngu Thượng Nhung lập tức theo sau. Hai người bay tới trước phù văn thông đạo rồi thiêu đốt phù chỉ, thông báo cho đám người Ma Thiên Các biết tin tức này.
Các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều chấn kinh, ngay cả Trần Phu cũng không thể tin nổi. Trần Phu lo lắng phái đệ tử đến tây đô điều tra lần nữa, mà đệ tử Lưu Chinh thì ngất ngay tại chỗ.
Thiên hạ Đại Hàn cũng là thiên hạ của hắn, hiện nay tu hành giới rung chuyển lan đến cả phàm nhân, đây tất nhiên là đả kích vô cùng lớn.
. . .
Trên không trung phía đông cách Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh trăm dặm.
Thân ảnh Linh Uy Ngưỡng xuất hiện, nhìn về phía băng truỳ chĩa mũi nhọn lên bầu trời, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Xích Đế, ngươi là loại phụ thân tàn nhẫn nhất mà lão phu từng gặp.”
Một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh Linh Uy Ngưỡng, toàn thân hắn đỏ rực, dáng người khôi ngô cao lớn, gương mặt hồng hào mày kiếm mắt sáng, hắn đứng chắp tay sau lưng thản nhiên nói:
“Việc nhà của bản đế, không đến lượt ngươi quản.”
“Làm gì khó chịu thế?” Linh Uy Ngưỡng liếc mắt nhìn hắn.
Xích Đế hỏi: “Tìm được hắn chưa?”
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng thở dài: “Lão phu đã đến Đôn Tang nhưng chẳng phát hiện được gì.”
“Ta đã nhận được tin tức chính xác, Đồ Duy Đại Đế quả thật đã vẫn lạc.” Xích Đế nói.
“Trong trận đại chiến đó, người người đều cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng hắn lại nói nhất định sẽ trở về… Thật không ngờ hắn lại làm được.”
Xích Đế nhìn về phía Đế Nữ Tang đứng trong băng chuỳ, khẽ nói: “Có lẽ hắn đã tìm được phương pháp phá giải thiên địa ràng buộc, chỉ là không ai tin tưởng mà thôi.”
Thanh Đế lắc đầu: “Không phải không tin tưởng, mà là có người không muốn chấp nhận điều này.”
Xích Đế liếc Thanh Đế một cái: “Ngươi đang nói giúp cho hắn?”
“Lão phu chỉ nói lời công bằng.”
Xích Đế không thèm chấp, thản nhiên nói: “Đồ Duy Đại Đế mới tấn thăng lên cấp Đại Đế, thực lực sâu không lường được, lại có thần vật Sưu Hồn Chung. Hắn có thể đánh giết Đồ Duy chứng tỏ tu vi hắn chưa từng bị hạ thấp.”
Thanh Đế nói: “Tuy nói như vậy nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lão phu hoài nghi hắn đang nấp ở nơi nào đó để chữa thương.”
“Trời đất bao la như vậy, làm sao mà tìm ra một người?”
Hai người đều thở dài một tiếng.
Thanh Đế không nói tiếp chủ đề vừa rồi mà chỉ về phía Đế Nữ Tang hỏi: “Ngươi thật không định đi hỏi thăm nàng một chút sao? Lão phu cho là Ma Thần đã từng đến Thiên Khải Chi Trụ của nàng.”
Xích Đế lộ vẻ do dự.
“Đừng giả vờ nữa.” Nói xong, Linh Uy Ngưỡng bay về phía băng truỳ.
Xích Đế thở dài thật sâu, sau đó đi theo. Gần như trong nháy mắt hai người đã xuất hiện trên mặt hồ.
Thanh Đế cười nói: “Tiểu nha đầu, còn không chịu ra đây?”
Đế Nữ Tang đứng trong băng truỳ, cúi đầu nhìn hai người. Khi thấy Linh Uy Ngưỡng, trong mắt nàng lộ vẻ hưng phấn vui mừng, nhưng khi nhìn tới Xích Đế, nàng lập tức phẫn nộ, thân ảnh vèo một cái biến mất không còn dấu vết.
Thanh Đế và Xích Đế đưa mắt nhìn nhau.
“Thôi, ngươi đi chỗ khác đi.” Linh Uy Ngưỡng phẩy phẩy tay.
Xích Đế: “. . .”
“Đừng do dự, nếu ngươi không đi thì nàng nhất định sẽ không chịu ra.”
Xích Đế bèn hừ một tiếng: “Nữ nhi bất hiếu.” Thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Linh Uy Ngưỡng lười quản tới mâu thuẫn giữa hai cha con này. Thấy hắn đi rồi mới cười nói: “Nha đầu, ra được rồi đó.”
Đế Nữ Tang xuất hiện trước mặt Linh Uy Ngưỡng, cười nói: “Thanh Đế gia gia, sao người lại tới đây?”
Thanh Đế vui vẻ cười híp mắt: “Lão phu tới thăm ngươi một chút.”
“Vậy người nhớ thường xuyên đến nha.” Đế Nữ Tang vui vẻ đáp, “Ta ở chỗ này chỉ có một mình, buồn chán muốn chết, đã rất lâu rồi không có nhân loại đến chơi.”
Chương 1898 Thăng cấp
Thanh Đế hỏi: “Ta cũng có việc muốn hỏi ngươi. Mấy năm gần đây có người nào đặc biệt đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh không?”
Đế Nữ Tang đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Linh Uy Ngưỡng vui mừng hỏi: “Hắn là ai, bây giờ đang ở đâu?”
“Người này rất to gan, không sợ gì ta. Hắn dẫn theo một đám người đánh nhau với Quán Hung tộc, phí rất nhiều công sức mới giết chết được Quán Hung.”
“. . .”
Linh Uy Ngưỡng âm thầm nghĩ, người này không phải là Ma Thần rồi. Đường đường là Ma Thần, sao có thể đại chiến với đám bò sát Quán Hung cho được? Búng cái tay là xong mà?
Đế Nữ Tang cười nói: “Người này rất thú vị, ta bảo hắn cầu ta, hắn nhất định không làm, tính tình còn cứng hơn cả ngài đó.”
“? ? ?”
Linh Uy Ngưỡng cốc đầu nàng, răn dạy một câu: “Không biết lớn nhỏ. Người này có điểm nào kỳ lạ?”
“Hắn hả? Hắn và đám đồ đệ đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.” Đế Nữ Tang nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói, “Thanh Đế gia gia, ta hoài nghi đồ đệ của hắn có hạt giống Thái Hư.”
Linh Uy Ngưỡng trầm giọng nói: “Thật chứ?”
“Ta đoán thế.” Đế Nữ Tang cười hì hì đáp.
Tuy nói là đoán nhưng Linh Uy Ngưỡng rất coi trọng điều này. Hắn bỗng nhớ tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sở dĩ hắn nhìn trúng hai người này cũng bởi vì trực giác nói cho hắn hai người có hạt giống Thái Hư.
Chẳng lẽ… chính là đám người này?
. . .
Cùng lúc đó.
Dưới vực sâu, Lục Châu nghe được tiếng vang thanh thuý.
Két.
Mệnh Cách thứ hai mươi sáu đã mở ra thành công, thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
“Đại địa lực lượng thật sự kỳ diệu.”
Trong lòng Lục Châu rất vui vẻ, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra một vấn đề —— qua Mệnh Quan ở đâu đây?
Thêm bốn Mệnh Cách nữa là hắn phải thông qua Mệnh Quan rồi, nếu cứ tiếp tục bị nhốt ở chỗ này thì làm sao thông qua?
Lục Châu đã thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi vực sâu, đại địa lực lượng lần nào cũng ngăn cản hắn. Kỳ thực trong lòng Lục Châu chỉ lo lắng cho đám đồ đệ, hắn lâu ngày không trở về, chẳng biết các đồ đệ sống có tốt không?
Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông quan sát. Biết lão đại và lão nhị không ở trong Văn Hương Cốc, Lục Châu thở dài một tiếng. Những người còn lại đều ngoan ngoãn ở lại trong cốc, tốc độ tu hành rất nhanh. Nhưng lão đại và lão nhị có tu vi cao như vậy, Lục Châu cũng rất yên tâm về hai người, bèn thu hồi thần thông.
Lục Châu gọi ra lam pháp thân rồi lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Lam pháp thân đã khai sáu Mệnh Cách, có cần thông qua Mệnh Quan không nhỉ?”
Cho tới bây giờ lam pháp thân đều không sinh ra cảm giác đau đớn khi khảm Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung. Hiện tượng này khá giống Tiểu Diên Nhi nhưng lại có điểm khác biệt.
Lam pháp thân là thân tự do, màu sắc thiên về kim sắc nhưng có bổ sung lam sắc điện hồ, muốn hoá thành màu nào cũng được, đồng thời có thể chia nhỏ từng bộ phận, thế nên việc khai Mệnh Cách cũng không có chút đau đớn nào.
Nghĩ tới đây, Lục Châu khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung.
Két.
“Quả là thế.”
Không hổ là tự do chi thân. Như thế này thì lam pháp thân còn tốt hơn cả thiên phú của Tiểu Diên Nhi. Nó chỉ có một khuyết điểm duy nhất là —— đòi mạng!
Quá đòi mạng!
Cũng may thọ mệnh của Lục Châu còn dư xài, càng về sau lam pháp thân sẽ càng tiêu hao thọ mệnh, Lục Châu nhất định phải tích luỹ nhiều Thẻ Nghịch Chuyển để bù đắp khuyết điểm này mới được.
Nghĩ xong hắn lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ là trong khoảng thời gian dài cũng không thể rời đi.”
Hắn lấy ra tấm Thẻ Thăng Cấp. Lúc này còn không thăng cấp thì bao giờ mới thích hợp?
“Trăm năm sao… vậy thì trăm năm!”
[Ting — hệ thống đang trong quá trình thăng cấp…]
[Tất cả thẻ đạo cụ đều không thể sử dụng.]
Sau đó, Lục Châu tiến vào trạng thái minh tưởng rồi chìm đắm vào đó, ngũ giác lục thức phong bế, không để ý tới ngoại giới nữa.
Hắn cảm giác mình đã tiến vào một phương thiên địa khác, thân thể bay lượn trong tinh hà… Bầu trời đêm thì vô tận, hắn cứ bay mãi bay mãi, cho tới khi nhìn thấy viên Công Đức Thạch quen thuộc kia.
. . .
Thời gian thoáng chốc trôi qua, mới đó mà đã ba mươi năm.
Trong ba mươi năm qua, Khâm Nguyên dốc toàn bộ sức lực để trợ giúp đệ tử Ma Thiên Các thông qua Mệnh Quan.
Trong lúc này đoàn người Ma Thiên Các vẫn giữ liên lạc với đại sư huynh và nhị sư huynh. Không ai biết bọn hắn thông qua Mệnh Quan bằng cách nào.
Sáng sớm.
Trần Phu được Hoa Dận nâng đỡ đi về phía khu vực tu luyện. Lúc này Trần Phu đã là một lão giả tóc trắng bạc phơ, thân thể suy tàn, đi đường cũng run rẩy không ngừng.
“Vi sư chỉ có thể tự phế tu vi mới tranh thủ sống được nhiều hơn một chút.” Trần Phu nói, “Một ngày không thấy Lục lão đệ trở về, vi sư sẽ không từ bỏ.”
Hoa Dận nói: “Sư phụ, người cần gì phải khổ sở như vậy?”
Trần Phu vốn sắp đến đại hạn, Khâm Nguyên dùng Thiên Hồn Châu hấp thu tu vi của hắn, đồng thời chuyển di lực lượng của Minh Tâm vào cơ thể mình. Khâm Nguyên là thánh hung, có thể chậm rãi tự chữa trị thương thế cho bản thân, về phần Trần Phu thì phải chấp nhận mất hết tu vi.
Đám người thấy Trần Phu tới lập tức hành lễ.
Trần Phu nhìn Khâm Nguyên hỏi: “Còn đang lo lắng?”
Khâm Nguyên gật đầu nói: “Ba mươi năm rồi, cho dù các ngươi tiếp tục ẩn náu thì Thái Hư cũng sẽ tìm ra thôi. Cán Cân Công Chính không phải là vật tầm thường đâu.”
“Ý của ngươi là chúng ta nên dời đi chỗ khác?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng Lục lão đệ còn chưa trở về.” Trần Phu nói.
“Tu vi Lục các chủ cao như vậy, chúng ta không cần lo lắng. Việc cấp bách bây giờ là chăm sóc tốt chính mình.”
“Vậy ngươi nói xem bây giờ nên làm thế nào?”
“Đoàn người Ma Thiên Các tiến bộ quá nhanh, thêm một thời gian nữa sẽ xuất hiện mấy vị thánh nhân, đến lúc đó Cán Cân Công Chính chắc chắn sẽ nghiêng về bên này. Ma Thiên Các nên chia nhau chạy đến cửu liên để cân bằng không bị nghiêng lệch, miễn cho Thái Hư phát hiện ra.” Khâm Nguyên nói.
Trần Phu gật đầu, đây là phương pháp không tệ.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới nói với Khâm Nguyên: “Ta đã chuẩn bị xong rồi!”
Chương 1899 Điện thủ tâm nhiệm Thất Sinh
Khâm Nguyên gật đầu: “Được! Đi theo ta.” Nó hoá thành hình dạng ong mật bay về phía trục trung tâm. “Những người còn lại đứng chờ tại chỗ.”
“Cửu sư muội, cố lên!”
“Không ngờ người đầu tiên xông qua Mệnh Quan thánh nhân lại là cửu tiên sinh.” Đám người thở dài.
Trên đường đi, Khâm Nguyên không ngừng dặn dò nàng chỗ sâu trong Văn Hương Cốc nguy hiểm thế nào, đồng thời chỉ dạy nàng cách thông qua Mệnh Quan.
“Sau khi đi vào ngươi sẽ gặp phải đủ loại ảo giác, ngươi chỉ cần ghi nhớ một điều, tất cả đều là giả. Muốn trở thành thánh nhân thì tâm cảnh là quan trọng nhất, thời gian thông quan càng ngắn thì thiên phú lĩnh ngộ đại đạo của ngươi càng cao.”
“Ừm, ta hiểu rồi.” Tiểu Diên Nhi liên tục gật đầu.
“Nếu nhìn thấy ảo giác khó chịu, ngươi hãy nghĩ tới những thứ mình thích.”
“Đồ ăn được không?”
“Được.”
“Đồ uống thì sao?”
“Cũng được.”
“Hiểu rồi.”
Hai người bay qua trục trung tâm, đi tới lối vào khu vực cực hạn. Khâm Nguyên hoá thành hình người, chỉ vào lối đi nói: “Ngươi tiến vào từ đây.”
“Được.” Tiểu Diên Nhi không chờ Khâm Nguyên nói xong đã bay vèo một cái, vọt vào trong động.
Khâm Nguyên: “. . .” Nó vươn tay ra, mờ mịt nói: “Ta, ta còn có chuyện quan trọng chưa kịp nói mà!”
Trong lúc Khâm Nguyên còn đang ngây người, Tiểu Diên Nhi đã biến mất tự bao giờ. Nó vội vàng đuổi theo, tốc độ của thượng cổ thánh hung rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tiểu Diên Nhi.
Thấy Tiểu Diên Nhi đã đi được một phần ba khu vực cực hạn, Khâm Nguyên khẽ gật đầu: “Thiên phú của nha đầu này quả nhiên mạnh nhất trong các môn sinh.”
Tiểu Diên Nhi vừa đi vừa ngâm nga mấy khúc hát, chẳng có vẻ gì là vất vả cực nhọc.
Khâm Nguyên nghi hoặc: “Không có ảo giác sao?”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn quanh. Xung quanh nàng rất yên tĩnh không có ai, nhưng nàng lại lẩm bẩm: “Đều là giả thôi, yêu quái lông vàng, yêu quái lông xanh, yêu quái lông đen…”
Khâm Nguyên gật đầu: “Quả nhiên ảo giác sẽ xuất hiện.”
Tiểu Diên Nhi nhìn thấy một đám quái vật mà nàng cho là đáng sợ nhất, sau đó nàng mặc kệ chúng, vui vẻ hát mấy khúc ca, nhảy chân sáo tiến vào trong.
Khâm Nguyên: “. . .”
Không đến một khắc đồng hồ, nàng đã đi hơn một nửa đoạn đường.
Tiểu Diên Nhi lại đột nhiên dừng bước, nghĩ tới lời Khâm Nguyên nói: “Đây đều là giả mà thôi. Yêu quái lông vàng, yêu quái lông xanh…”
Khâm Nguyên im lặng. Vì sao ảo giác của nha đầu này lại kỳ quặc như thế? Người khác xuất hiện tâm ma tham sân si hận, mà nàng thấy toàn là yêu quái lông đủ màu?!
Rất nhanh Tiểu Diên Nhi lại khôi phục bình thường. Khâm Nguyên phát hiện tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh.
Không phải chứ?
Tiểu Diên Nhi thấy đi bộ lâu quá, nàng quyết định chạy. Đến khu vực gần lối ra, thân ảnh Tiểu Diên Nhi đột nhiên đình trệ, lăng không xoay chuyển, toàn thân nàng bộc phát kim sắc cương khí, thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ để tránh né.
Khâm Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: “Đây mới thật sự là ảo giác?”
Tiểu Diên Nhi bay múa đầy trời. Khâm Nguyên nói: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi có thể đánh bại tâm ma trong vòng một canh giờ thì xem như thành công!”
Nó vừa nói xong, trận pháp bốn phía sáng lên, năng lượng xung quanh cấp tốc nâng Tiểu Diên Nhi lên không trung, nàng nở nụ cười thoả mãn.
Ngay sau đó, lực lượng trong thiên địa bắt đầu hội tụ vào đan điền khí hải của nàng, toàn thân Tiểu Diên Nhi toả ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Thánh nhân chi quang!” Khâm Nguyên thất thanh hô.
Mới mở miệng đã bị vả mặt, ngay cả thượng cổ thánh hung như Khâm Nguyên cũng không chịu nổi.
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nhìn quang mang trên người, có chút khó hiểu nói: “Vậy… vậy là xong rồi đó hả?”
. . .
Trong Thánh Điện.
Rẹt ——
Cán Cân Công Chính phát ra tiếng kêu bất thường, nghiêng lệch sang một phía.
Một hư ảnh xuất hiện quan sát Cán Cân Công Chính. Ba mươi năm qua, cho dù hiện tượng mất cân bằng không hề biến mất nhưng cũng không tạo ra động tĩnh lớn như thế.
“Ôn Như Khanh, Hoa Chính Hồng, Quan Cửu, Tuý Thiền.”
Bốn đạo hư ảnh lập tức xuất hiện trong đại điện. “Xin Đại Đế phân phó.”
“Truyền lệnh xuống, hạt giống Thái Hư đã hiện thế, nhanh chóng đi tìm bọn hắn đưa về đây.”
“Vâng.”
Chờ bốn đạo thân ảnh biến mất, Minh Tâm Đại Đế mới vươn tay ra phất một cái. Cán Cân Công Chính dài hơn mười trượng cấp tốc thu nhỏ, bay vào trong lòng bàn tay Minh Tâm.
Minh Tâm nắm tay lại, cán cân biến mất.
Ngoài điện có một người tiến vào, khom người nói: “Đại Đế bệ hạ, tân điện thủ của Đồ Duy điện đến yết kiến.”
“Bảo hắn tiến vào.” Minh Tâm lạnh nhạt đáp.
Không bao lâu sau, một nam tử đeo mặt nạ đỏ, thân mặc hoa phục đi vào, dáng vẻ và khí chất rất bất phàm. Nam tử lễ phép khom người chào Minh Tâm: “Tham kiến Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu: “Ngươi đến Thái Hư được mấy năm, đã quen thuộc chưa?”
Hoa phục nam tử cười nói: “Cũng xem như là quen.”
Minh Tâm hài lòng gật đầu: “Từ khi vào Thái Hư, ngươi rất ít tham dự vào sự vụ trong Thánh Điện. Ngươi là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện, không nên ngại ngần mấy việc này.”
“Đại Đế bệ hạ dạy phải.”
Nam tử hoa phục đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói, “Dù sao ta cũng còn quá trẻ, kiến thức ít và lịch duyệt cạn hơn các vị tiền bối trong Thái Hư nhiều. Vì chỉ mới đến vài năm nên ta muốn quan sát và học hỏi nhiều hơn.”
Nghe được lời này, ý cười trên mặt Minh Tâm Đại Đế càng sâu. “Đã nhiều năm như vậy mà bản đế còn chưa biết ngươi tên gì.”
Hoa phục nam tử đáp: “Trong nhà ta xếp hàng thứ bảy, tên chỉ có một chữ: Sinh.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu cười: “Thất Sinh… tên của phàm nhân giới đúng là rất thích đặt theo kiểu này. Tên của ngươi nghe rất hay.”
“Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, dòng họ nhà ta cũng không phải là gia tộc có tiền có thế, nên ta cũng đã quen được gọi là Thất Sinh rồi.”
Thời đại phong kiến cũ kỹ, chỉ có quý tộc mới quan tâm đến văn hoá chữ nghĩa, bách tính thông thường biết được mấy chữ đã là tốt lắm rồi.
Minh Tâm Đại Đế đứng lên, khoanh tay đi xuống bậc thang tựa như một lão giả bình thường. Ai mà ngờ được lão giả trông phổ thông thế này lại là Minh Tâm Đại Đế chí cao vô thượng.
“Ngươi có biết vì sao bản đế cho ngươi làm điện thủ Đồ Duy điện không?”
Thất Sinh lắc đầu.
Chương 1900 Khương đạo thánh đúng là đáng thương
Minh Tâm nói: “Ba mươi năm qua bản đế vẫn luôn quan sát ngươi. Ngươi rất có tài hoa, cũng rất có năng lực, thiên phú tu hành càng thêm tài hoa xuất chúng. Nếu bản đế không nhìn lầm… trên người ngươi hẳn là có hạt giống Thái Hư.”
Minh Tâm Đại Đế nhìn chằm chằm vào Thất Sinh, muốn thấy trong mắt hắn chút kinh ngạc hay khẩn trương… Đáng tiếc Thất Sinh vẫn vô cùng bình tĩnh tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Thất Sinh cười nói: “Không gì gạt được Đại Đế bệ hạ. Trên người ta đúng là có một viên hạt giống Thái Hư.”
“Muốn lấy được hạt giống là việc khó như lên trời. Khắp thiên hạ này có biết bao nhiêu người bỏ mạng vì nó, làm sao ngươi có được?”
“Nói ra sợ là khó có người tin tưởng.”
“Bản đế tin ngươi.” Minh Tâm nói.
“Trước kia ta một lòng tu hành, đi khắp nơi cầu người xin được bái sư. Ngẫu nhiên ta gặp được một vị lão giả điên điên khùng khùng, người cho ta một viên hạt giống Thái Hư. Ban đầu ta không hề biết đây chính là vật trân quý khiến vô số người điên cuồng, còn tưởng là thức ăn bánh kẹo gì. Sau khi ăn xong ta đau bụng ba ngày ba đêm, cũng tiêu chảy suốt ba ngày, nửa tháng sau mới có thể xuống giường.”
Minh Tâm Đại Đế mỉm cười nói: “Vậy ngươi nên cảm tạ vị lão giả này thật tốt.”
“Dường như đó là vận mệnh đã được cõi u minh chú định…” Thất Sinh nói, “Từ đó về sau ta không còn gặp lại lão giả kia nữa.”
Câu nói này khiến Minh Tâm không thể hỏi tiếp nữa.
“Hay cho một câu vận mệnh. Ngươi có được hạt giống Thái Hư, tương lai sẽ là Chí Tôn, chẳng trách Bạch Đế lại ưu ái ngươi như thế.”
Thất Sinh nói: “Đối với ta, Bạch Đế có ơn cứu mạng, ta vô cùng cảm kích. Ngài lại tiến cử ta vào Thái Hư, chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh.”
Minh Tâm khen ngợi: “Có ơn tất báo là phẩm chất tốt. Bạch Đế nói ngươi rất có tài năng, bản đế muốn nhân dịp này kiểm tra ngươi một chút.”
“Không dám nhận, ta chỉ là có chút thông minh mà thôi.” Thất Sinh đáp.
Minh Tâm Đại Đế khoanh tay dạo bước:
“Hơn năm trăm năm trước, Thiên Khải Chi Trụ sản sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư đã thành thục nhưng đều bị lấy trộm mất. Thủ hộ giả đại khai sát giới nhưng vẫn không tìm lại được mười viên hạt giống kia.”
Hắn dừng lại một chút, xoay người nhìn Thất Sinh rồi nói tiếp, “Trên người ngươi có một viên, vẫn còn chín viên thất lạc ngoài kia. Bản đế cảm giác được hạt giống Thái Hư sắp hiện thế, theo ý của ngươi thì nên làm thế nào?”
Thất Sinh nghe vậy, suy tư một lát rồi nói: “Đại Đế tìm kiếm hạt giống sẽ có ba loại kết quả.”
“Nói.”
“Một, giết bọn hắn để bọn hắn không làm hại thiên hạ thương sinh. Hai, bắt bọn hắn trở về, cướp đoạt hạt giống Thái Hư. Ba, thu phục.” Thất Sinh đáp.
“Theo ý ngươi thì cách làm nào tốt nhất?” Minh Tâm Đại Đế hỏi.
“Thu phục.”
“Nói ra lý do của ngươi.”
“Phương pháp thứ nhất là luật rừng, Đại Đế bệ hạ có tấm lòng nhân hậu quảng đại, hẳn là sẽ thận trọng khi dùng phương pháp này. Phương pháp thứ hai tuy có thể làm nhưng thời gian đã hơn năm trăm năm, hạt giống cũng dung hợp từ lâu, cho dù cướp về cũng giảm đi hiệu quả, người kế thừa lại phải làm lại từ đầu. Nói tóm lại, phương pháp thứ ba là khả thi nhất.” Thất Sinh nói.
Minh Tâm nói: “Nếu bọn hắn không chịu thì sao?”
Trên đời này thứ khó thu phục nhất chính là nhân tâm. Minh Tâm đương nhiên đã nghĩ tới ba phương pháp này.
Thất Sinh cười nói: “Ngài không thử thì làm sao biết không được. Nếu bọn hắn thật sự không chịu… vậy cân nhắc tới hai phương pháp kia cũng không muộn.”
Minh Tâm Đại Đế không nói gì mà xoay người đi ra khỏi Thánh Điện, ánh mắt bình tĩnh, biểu tình đạm nhiên.
Thất Sinh vẫn duy trì tư thế khom người.
Minh Tâm Đại Đế đột nhiên nói: “Ngươi từng đến Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc?”
Thất Sinh vẫn không có chút bất ngờ nào, thản nhiên đáp: “Vâng.”
“Được tán đồng chứ?”
“Vâng.”
“Bạch Đế tốt với ngươi như vậy…” Minh Tâm nói.
“Đại ân đại đức, suốt đời không quên.” Thất Sinh thẳng thắn đáp.
Minh Tâm gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Thất Sinh cung kính rời khỏi Thánh Điện.
Tuy chỉ là trò chuyện linh tinh, Minh Tâm Đại Đế lại nói đông nói tây đủ chuyện khiến người ta bất ngờ nhưng Thất Sinh vẫn ứng đối rất tự nhiên và thẳng thắn.
Sau khi Thất Sinh rời khỏi Thánh Điện, hai tên Ngân Giáp Vệ đi tới khom người nói với hắn: “Điện thủ, bây giờ chúng ta trở về sao?”
Thất Sinh ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Ta muốn đến bái phỏng Trọng Quang điện.”
Ngân Giáp Vệ nói: “Điện thủ, Trọng Quang điện đã sửa tên thành Hi Hoà điện từ lâu.”
“Vậy thì đến Hi Hoà điện.”
“Chủ nhân Hi Hoà điện là thánh nữ các hạ, là người có hy vọng tấn thăng lên Chí Tôn nhất hiện nay. Chỉ là nàng rất lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, ngài thật sự muốn đến bái phỏng thánh nữ?”
“Dẫn đường.”
“Vâng.”
. . .
Thái Hư và bí ẩn chi địa đều rộng mênh mông bát ngát. Thập điện chiếm cứ mười phương hướng khác nhau, vừa vặn đối ứng với mười Thiên Khải Chi Trụ. Giữa các điện đều có phù văn thông đạo để liên thông với nhau, việc qua lại cực kỳ thuận tiện.
Đi tới phù văn thông đạo, Thất Sinh bỗng nói: “Chờ một chút.”
Ngân Giáp Vệ nghi hoặc hỏi: “Mời điện thủ phân phó.”
“Ta có mấy câu hỏi, ngươi hãy thành thật trả lời ta.”
“Thuộc hạ chỉ là một Ngân Giáp Vệ bình thường, ba mươi năm trước từ hắc liên gia nhập vào Thái Hư, kiến thức của thuộc hạ về nơi này có khi còn ít hơn cả ngài.” Ngân Giáp Vệ khó xử nói.
Thất Sinh hỏi: “Có thật Đồ Duy Đại Đế quy thiên là do Ma Thần làm không?”
Ngân Giáp Vệ giật nảy mình, nhìn quanh một chút rồi mới hạ giọng nói: “Bọn họ đều nói là do Ma Thần làm, nhưng nơi này là Thái Hư, ngài không được nói ra tên của người đó.”
“Ngươi có biết tên thật của Ma Thần?” Thất Sinh hỏi.
Ngân Giáp Vệ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Khương đạo thánh vẫn chưa trở lại sao?”
“Nghe nói là cùng Đồ Duy Đại Đế ra ngoài làm việc, hẳn là cũng đã gặp nạn, sinh tử không rõ.” Ngân Giáp Vệ nói.
Thất Sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Khương đạo thánh đúng là đáng thương nha.”
“Điện thủ nói gì cơ?”
“Không có gì, lên đường đi.”
Ngân Giáp Vệ không hỏi gì nữa. Điện thủ tân nhiệm tìm hiểu thông tin về Đồ Duy Đại Đế cũng là bình thường.