Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2046 Lai lịch của Ma Thần họa quyển

La Tu cả kinh vung chưởng đón đỡ, vốn cho là có thể đối kháng, nào ngờ một chưởng kia khiến thời gian và không gian đều trở nên sai lệch.

Ầm! Chưởng ấn đánh vào bả vai hắn.

La Tu bị đánh lùi ra tận cửa điện mới miễn cưỡng ổn định thân hình, trên bả vai truyền tới cảm giác đau đớn tê liệt.

“Đội trưởng!”

Đối thủ rất mạnh, lại nắm giữ đại quy tắc thời gian và không gian. La Tu nhìn chằm chằm Lục Châu, hiển nhiên hắn đã đánh giá sai về thực lực người này.

Lục Châu thu tay lại, nói: “Lão phu chỉ nói một lần, tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời, đừng có không biết điều.”

“. . .”

La Tu không phải đồ ngốc. Lam Hi Hoà và u Dương Huấn Sinh rõ ràng là cá mè một lứa, bọn hắn cấu kết với người này cùng làm việc xấu, lúc này hắn tuyệt đối không nên lấy cứng đối cứng.

La Tu đành phải thành thật đáp: “Bản giáo hội có một phân bộ chuyên nghiên cứu về Ma Thần, biết rõ phương thức hành động, đại đạo tu hành và nơi hắn vẫn lạc. Ma Thần vẫn lạc ở Đại Uyên Hiến, mọi người đều biết. Nhưng không ai biết trước khi chết Ma Thần còn để lại bức tranh này. Bản giáo hội tốn ngàn năm mới tìm được họa quyển này ở Đại Uyên Hiến.”

Lục Châu nghe vậy nhướng mày: “Là thật?”

Trong đầu Lục Châu không có chút ấn tượng nào, ký ức Ma Thần lưu lại không có thứ này, cũng không có hình ảnh về cuộc đại chiến với Thái Hư và việc bị đánh lén.

Chỉ là Lục Châu không ngờ Ma Thần lại vẫn lạc ở Đại Uyên Hiến.

La Tu nói: “Ta luôn không thích nói dối, có tin hay không thì tùy ngươi.”

“Lão phu tạm thời tin ngươi, nếu để lão phu biết ngươi nói dối nửa câu, nhất định sẽ không buông tha.” Lục Châu thản nhiên đe dọa.

“Xin hỏi bây giờ đã có thể giao dịch chưa?”

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà gật đầu: “Chờ một lát.”

Nàng rời khỏi đại điện, không bao lâu sau đã quay trở lại, trên tay cầm theo một đồ vật dùng vải bọc lại.

Đám người đổ dồn mắt nhìn về phía đồ vật kia. Lam Hi Hoà không hề che giấu, giật mảnh vải ra.

“Đây chính là Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện, đối ứng với Thiên Khải Chi Trụ Bình Đán.”

Trấn Thiên Xử trông như một cây dù nhỏ chưa mở màu xanh, trông tinh xảo nhỏ nhắn, khá giống với Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến trong tay Lục Châu, chẳng qua là nhỏ hơn một chút.

Nhìn thấy Trấn Thiên Xử, hai mắt La Tu sáng lên, cả người trông phấn chấn hơn không ít.

“Để lại Trấn Khuê Cổ Ngọc và Ma Thần họa quyển.” La Tu hạ lệnh.

“Vâng.”

Hai tên thuộc hạ cung kính dâng hai kiện bảo bối lên. Lam Hi Hoà tuy có chút không nỡ nhưng rốt cuộc cũng giao Trấn Thiên Xử cho La Tu.

La Tu ôm lấy Trấn Thiên Xử, mỉm cười nói: “Đa tạ thánh nữ các hạ.”

“Đừng quên lời hứa của ngươi, năm ngày sau trả nó lại cho ta.”

“Nhất định rồi.” La Tu nói, “Chúng ta đi.”

“Chờ một chút.” Lục Châu bỗng nói, “Trước đó ngươi bảo là đang tìm kiếm Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến?”

“Đúng vậy.”

“Tìm được chưa?”

La Tu cười đáp: “Việc này không nhọc lòng ngài, chúng ta đã có manh mối, tin là rất nhanh sẽ tìm được thôi.”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

u Dương Huấn Sinh đi tới bên cạnh Lục Châu, khẽ hỏi: “Để bọn hắn đi như thế sao? Không giống phong cách của ngươi.”

Phong cách của lão phu? Lão phu luôn là người phân rõ phải trái à nha!

“Bọn hắn sẽ tự mình tìm tới cửa.” Lục Châu tự tin nói.

“Tự tìm tới cửa?” u Dương Huấn Sinh không hiểu hỏi lại.

Hắn làm sao biết được Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến đang nằm trong tay Lục Châu.

Đúng lúc này, Lam Hi Hoà đột nhiên nói: “Không đúng!”

Hai người quay sang nhìn nàng. Lam Hi Hoà mở họa quyển ra trước mặt mọi người: “Bị đánh tráo rồi.”

Họa quyển trước mặt giống họa quyển của Ma Thần như đúc, bên trên cũng ẩn chứa khí tức thần bí nồng đậm, ngay cả câu thơ cũng y hệt. Nhưng ba người hoàn toàn không có cảm giác ý thức lực lượng bị hút vào trong bức họa. Rõ ràng đây là hàng nhái.

Lục Châu mỉm cười nói: “Biết ngay.”

“Hả?” u Dương Huấn Sinh và Lam Hi Hoà đều giật mình.

Lục Châu nói: “Lão phu đã lưu lại lực lượng Thiên Đạo trên vai hắn.”

“Lực lượng Thiên Đạo?” Hai người càng thêm nghi hoặc. Chưa từng nghe qua, đó là cái quỷ gì?

“Muốn được cả cá và tay gấu? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy. Lão phu đi một chút rồi sẽ trở lại.”

Nói xong, Lục Châu biến mất tại chỗ.

Lam Hi Hoà nhìn ra bên ngoài đại điện, xúc động nói: “Ta và Lục các chủ có giao tình rất cạn, không ngờ hắn lại để bụng chuyện của Hi Hòa điện như vậy.”

u Dương Huấn Sinh: “. . .” Đừng có tự mình đa tình a!

“Chỉ tiếc hắn tiến vào Thái Hư lại không thu liễm tính tình, khí thế quá thịnh, e là trong trận điện thủ chi tranh đã đắc tội không ít người.” Lam Hi Hoà thở dài.

u Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, bật thốt: “Thánh nữ, ngươi sai rồi.”

“Sai sao?” Lam Hi Hoà nghi hoặc nhìn hắn.

“Thôi được rồi.” u Dương Huấn Sinh thở dài một tiếng, làm ra vẻ sao cũng được. “Có một số việc sớm muộn gì ngươi cũng phải biết.”

Thấy u Dương Huấn Sinh tỏ vẻ trịnh trọng, Lam Hi Hoà càng thêm hiếu kỳ.

u Dương Huấn Sinh nói: “Họa quyển kia rất có thể chính là đồ vật của hắn.”

Lam Hi Hoà: “. . .”

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu rời khỏi đại điện, toàn thân như một đạo lưu tinh phóng thật nhanh về phía chân trời, xuyên qua từng đạo sơn phong và sông ngòi, chỉ trong chốc lát đã bay ra xa ngàn dặm.

Lục Châu lơ lửng giữa tầng mây, hai mắt nhắm lại, cảm ứng ấn phù được tạo thành từ lực lượng Thiên Đạo mà mình lưu lại, sau đó mở mắt nhìn về phía dãy núi liên miên không dứt trước mặt, trầm giọng nói:

“Lão phu luôn là người phân rõ phải trái. Ngươi không nói đạo nghĩa trước, vậy đừng trách lão phu trắng trợn cướp đoạt của ngươi.”

Hư ảnh Lục Châu lóe lên, không ngừng thi triển thần thông chân đại na di.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở Hi Hòa điện, Lục Châu đã sử dụng Tử Lưu Ly để khôi phục lực lượng Thiên Đạo, về phần lực lượng Thiên Tướng thì vẫn luôn cuồn cuộn không dứt.

Lúc này, dưới chân một ngọn núi nào đó.

La Tu cầm Trấn Thiên Xử trong tay, đắc ý vô cùng. “Thánh nữ Hi Hòa cũng chỉ có thế. Tưởng rằng mời cao thủ tới thì sẽ không xảy ra chuyện?”

“Đội trưởng anh minh!”
Chương 2047 Huyết luân

Đa tạ đạo hữu CaptainThor và quangtrungtruong1993 đã ủng hộ KP nha ^^

Do đang đào thêm hố Hoàn Mỹ Nhân Sinh nên ra chương hơi chậm, mọi người thông cảm nha hihi.

“Bọn hắn cũng không chịu động não mà suy nghĩ một chút, chỉ dựa vào Trấn Thiên Xử sao có thể đổi được hai kiện bảo bối quý giá như thế chứ!” La Tu lắc đầu cười mỉa.

“Là người thì đều có nhược điểm, ai cũng muốn được chiếm tiện nghi. Thánh nữ cũng không ngoại lệ.”

La Tu gật đầu nói: “Xem như chúng ta dạy bọn hắn một bài học.”

“La đội trưởng, năm ngày sau thật sự phải trả Trấn Thiên Xử về sao?” Một tên thuộc hạ hỏi.

La Tu nhếch môi cười: “Nếu hắn không đánh ta một chưởng kia, ta còn có thể cân nhắc việc này. Suy cho cùng bản giáo hội cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều. Nhưng bây giờ thì… ha ha ha!”

“Đội trưởng anh minh, hoàn toàn đùa giỡn ba người này trong lòng bàn tay.”

“Có một số người trời sinh đã ngu dốt như thế, cũng có một số người trời sinh thông minh đĩnh ngộ, khoảng cách này dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không cách nào bổ cứu được.” La Tu nói.

Vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng truyền xuống một đạo thanh âm uy nghiêm: “Thật sao?”

Hả?

La Tu và đám thuộc hạ ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên tầng trời thấp có một thân ảnh đang lơ lửng nhìn xuống bọn hắn.

La Tu cả kinh, cau mày nói: “Là ngươi?”

Lục Châu khoanh tay, lạnh lùng nói: “Lão phu giết người còn nhiều hơn lời ngươi từng nói. Tuổi còn nhỏ cũng dám qua mặt lão phu?”

“. . .”

Năm người lùi về sau như lâm đại địch. La Tu nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi đuổi được tới đây?”

Lục Châu lười trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Giao Ma Thần họa quyển, Trấn Khuê Cổ Ngọc và Trấn Thiên Xử ra đây.”

La Tu vẫn tiếp tục lui lại. “Sao có thể chứ!”

Lục Châu bay về phía trước. Đối phương lui bao nhiêu, hắn lại tiến lên bấy nhiêu, xòe tay ra nói: “Giao đồ ra, lão phu sẽ cho các ngươi được chết thống khoái một chút.”

“. . .”

“Ngươi muốn giết người cướp của?” Sắc mặt La Tu trở nên ngưng trọng.

“Ngươi tự cho mình thông minh, bản thân đã làm gì thì tự hiểu đi, còn xảo biện lắm mồm làm cái gì?” Giọng Lục Châu trở nên băng lãnh. “Trước khi chết còn có di ngôn gì không?”

La Tu cảm nhận được sát khí từ giọng Lục Châu, quả quyết nói: “Đi!”

Sáu người đạp đất phóng về phía tòa sơn phong xa nhất với tốc độ cực nhanh.

Lục Châu hóa thành hư ảnh. Thần thông đại na di!

Ông ——

Một tòa pháp thân to lớn đứng sừng sững trước mặt năm người. Năm người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, tốc độ chạy quá nhanh nên không kịp dừng lại, theo quán tính va vào tòa pháp thân.

Oành!

Pháp thân bành trướng đánh văng năm người. Trong đó bốn tên thuộc hạ bay ra ngoài, La Tu rơi thẳng xuống đất.

Hắn ngẩng đầu nhìn tòa pháp thân khổng lồ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: “Thì ra không phải Chí Tôn?”

Ầm!

Một chân đạp đất, La Tu phóng về phía Lục Châu, cương ấn phủ quanh người hắn tạo thành lợi nhận, trong mắt lóe lên sát cơ.

Đúng lúc này, lam sắc điện hồ từ lòng bàn tay pháp thân đánh xuống.

Ầm!!

La Tu đã đánh giá sai hoàn toàn thực lực của đối thủ, sau khi va chạm, lợi nhận lập tức vỡ vụn, lực lượng hung mãnh xoắn nát trường bào và cương khí hộ thể trên người hắn.

La Tu cảm giác như cánh tay mình bị đứt đoạn, đau đớn vô cùng. Hắn trừng to mắt nhìn tòa pháp thân ngạo nghễ trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Lục Châu xuất hiện trước mặt hắn, tay phải khẽ nâng đánh ra chưởng ấn Đại Thành Nhược Khuyết quen thuộc.

Trên mặt La Tu tràn đầy vẻ kinh hãi, hắn dùng toàn lực lui về sau nhưng xung quanh tựa như xuất hiện một vách tường vô hình ngăn chặn mọi đường lui của hắn.

Kim chưởng xuyên toa trong không gian, trong chớp mắt đã rút ngắn cự ly giữa đôi bên.

“Quy tắc không gian?!”

Oanh!!

Cho dù La Tu đã dồn toàn lực ứng phó nhưng chưởng ấn vẫn quá mạnh mẽ, đẩy thân thể hắn vào sâu bên trong đại địa, hai cánh tay hắn hoàn toàn tê liệt.

Quá mạnh!

“La đội trưởng!”

Bốn tên thuộc hạ hoảng hốt vọt tới, thân ảnh như lợi kiếm đâm về phía Lục Châu.

Lục Châu khẽ gật đầu. Bốn người này không chạy trốn mà lựa chọn tấn công, xem ra có chút can đảm… đáng tiếc lại không có ý nghĩa.

Kim liên dưới chân bành trướng, mười bốn mảnh liên diệp đồng loạt nở rộ đánh về phía bốn người. Một đạo quang luân cường thế bay ra!

“Quang luân?!”

“Hắn là Chí Tôn!”

Bốn người bị đánh trúng, cương khí hộ thể vỡ tan tành, lực lượng quang luân va chạm vào lồng ngực khiến lục phủ ngũ tạng của bọn hắn đều bị thương, xương sườn nứt gãy, toàn thân văng ngược ra xa.

Lục Châu tinh mắt nhìn thấy bên hông một người đeo họa quyển và hộp Trấn Khuê Cổ Ngọc, lập tức vươn tay thu lấy.

Khi hai món đồ này đang bay về phía Lục Châu, La Tu đột nhiên phóng lên tận trời, toàn thân đầy máu, trong mắt bắn ra hàn quang khiến người ta sợ hãi, sát khí toàn thân hắn hóa thành huyết vụ.

Lục Châu nhướng mày đánh ra một chưởng.

La Tu giơ hai tay đón đỡ, chưởng ấn bị ngăn trở nhưng lực lượng phản chấn đủ để hắn bay về phía sau một khoảng xa.

Lục Châu thuận thế cất Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc vào túi rồi lắc đầu nói: “Ngươi vậy mà lại dùng vu thuật.”

Dưới chân La Tu xuất hiện một vũng máu, từng giọt máu đan xen tạo thành một đóa huyết liên hoa.

La Tu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lục Châu: “Quan hệ giữa ngươi và thánh nữ là như thế nào?”

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi biết rõ ta là người trong Vô Thần Luận Giáo Hội, còn dám trắng trợn cướp đoạt đồ của ta?”

Lục Châu nhíu mày không nói lời nào.

La Tu hừ nhẹ một tiếng: “Huyết liên bất tử, ta cũng bất tử. Lần này ngươi đã kết thù với Vô Thần Luận Giáo Hội, ngày khác ta sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm lần.”

Hư ảnh hắn vọt về phía sau, huyết liên cũng di chuyển theo. Hắn quay đầu nói với bốn tên thuộc hạ đã bị thương: “Chúng ta đi!”

Lục Châu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đến nước này mà ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống?”

“Hả?”

“Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là sâu kiến trong mắt lão phu. Đừng nói là ngươi, cho dù toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội lão phu cũng không để vào mắt.”

Lục Châu thi triển thần thông đại na di, xuất hiện phía trên năm người, kim liên nở rộ. Từng đóa kim liên từ từ phiêu tán khắp không trung.

Đây là đại quy tắc giam cầm không gian.
Chương 2048 Vị thần duy nhất trên thế gian

Bốn tên thuộc hạ thấy thế, lập tức tấn công Lục Châu. “La đội trưởng, đi mau!!”

Bọn hắn biết rõ trước mặt Chí Tôn mình sẽ không có cơ hội chạy trốn, nhưng La Tu thì có hy vọng, cho nên bọn hắn lựa chọn đồng quy vu tận với đối phương.

Lục Châu đứng yên tại chỗ, hờ hững nói: “Phật Tổ kim thân.”

Ông ——

Tòa pháp thân phật tổ xuất hiện bao bọc lấy Lục Châu như khoác lên một tầng kim quang, mặc cho bốn người điên cuồng đánh tới.

Lục Châu không để ý tới bốn người mà nhìn xuống huyết liên bên dưới.

Lúc này huyết liên đã sáng dần lên, La Tu ngẩng đầu nhìn về phía đồng bọn vây công kim thân, nhưng màn kế tiếp đã phá hủy tam quan của hắn…

Ông ——

Bên cạnh Phật Tổ kim thân đột nhiên xuất hiện một tòa pháp thân khác. Tòa pháp thân này đứng trên liên hoa tứ diệp, từ trên xuống dưới được lam sắc điện hồ bao phủ, tay pháp thân cầm Vị Danh Kiếm chém xuống.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Tốc độ pháp thân nhanh vô cùng, ra tay cực kỳ lưu loát tàn nhẫn. Mỗi kiếm chém bay một đầu người.

Đồng thời mười bốn mảnh liên diệp theo thứ tự đánh vào Tinh Bàn của bốn người. Tinh Bàn vỡ tan thành từng mảnh, cả bốn người tan thành mây khói.

Hai tòa pháp thân được thu hồi, bầu trời trở nên tĩnh lặng như thể chưa từng phát sinh chiến đấu.

Lục Châu vẫn hờ hững nhìn xuống La Tu. La Tu trừng to mắt, bờ môi khẽ run: “Đó… đó là cái gì?”

Lục Châu không trả lời, vung ra một trảo. Trấn Thiên Xử từ trong ngực áo La Tu bay vọt ra.

“Không!”

La Tu phóng lên muốn đoạt lại Trấn Thiên Xử, nhưng trong khoảnh khắc Lục Châu đã xuất hiện trước mặt hắn, đạm mạc nói:

“Không biết tự lượng sức mình.”

Ầm! Lại một chưởng tung bay, La Tu rơi thẳng xuống đất.

Lục Châu cất kỹ Trấn Thiên Xử, mà La Tu nằm dưới đất thì không ngừng thổ huyết. Hắn run rẩy nhìn lên bầu trời, trái tim co thắt lại. Từ bao giờ mà Hi Hòa điện lại có một vị cường giả mạnh mẽ như thế?!

Lục Châu đạp không hành tẩu, hạ thấp độ cao đi tới trước mặt La Tu, ánh mắt rơi vào huyết liên trên mặt đất. “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.”

Tay phải nhấc lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện.

La Tu hoảng hốt nói: “Tiền, tiền bối… có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”

“Từ khi ngươi lấy đi Ma Thần họa quyển, tử vong đã là kết cục của ngươi.” Lục Châu đáp.

“Ta… ta…”

Mặt La Tu xám như tro tàn, hắn rất muốn cãi lại nhưng không có lời nào để nói.

Đúng lúc này ——

Từ phía chân núi truyền đến thanh âm nhàn nhạt: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

Lục Châu quay người nhìn sang.

La Tu thấy thế, vui mừng quá đỗi: “Đỗ chưởng giáo, cứu ta!!”

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ đen, dáng người cao lớn khôi ngô xuất hiện trước mặt Lục Châu trăm mét. Khí tức trên người hắn bàng bạc như nước, thần bí khó lường.

Sau lưng hắn có bốn tên thuộc hạ mặc trường bào xám cung kính đứng.

Lục Châu có thể cảm giác được người này là cao thủ. Vô Thần Luận Giáo Hội có thể tồn tại cho đến ngày nay tuyệt đối không phải bởi vì bọn hắn giỏi ẩn nấp, mà là vì… giáo hội này ngọa hổ tàng long.

Lục Châu hỏi: “Ngươi cũng là người trong Vô Thần Luận Giáo Hội?”

Đỗ chưởng giáo gật đầu nói: “Các hạ là Chí Tôn, cần gì phải tính toán với một tên đại đạo thánh? Chẳng bằng nể mặt ta một chút, chuyện hôm nay dừng lại ở đây, các hạ thấy thế nào?”

“Vì sao lão phu phải nể mặt ngươi?”

Đỗ chưởng giáo không vui cũng không giận, thản nhiên nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội luôn tôn thờ chúng sinh bình đẳng, không ai đặc biệt hơn ai. Chúng ta không tin vào thần, cũng sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu hắn có làm gì sai, ta xin thay hắn bồi tội với các hạ.”

Lục Châu nói: “Giáo hội các ngươi có tôn chỉ gì cũng không liên quan đến lão phu.”

Đỗ chưởng giáo cảm thấy người trước mặt đúng là khó chơi, nói cái gì cũng không muốn nghe, vừa ngoan cố vừa cứng nhắc.

Hắn bèn kiên nhẫn nói tiếp: “La Tu là thành viên hạch tâm của Vô Thần Luận Giáo Hội, mấy năm nay lập được vô số công lao trong giáo hội. Ma Thần họa quyển trong tay ngươi cũng là do hắn tìm được manh mối.”

“Vô Thần Luận Giáo Hội đã không còn là giáo hội năm xưa. Trải qua trăm ngàn năm, chúng ta truy theo dấu chân Ma Thần, bồi dưỡng ra không ít cao thủ. Thái Hư ngày càng sa sút, hiện tại bây giờ Vô Thần Luận Giáo Hội có lực lượng không thua kém gì một trong thập điện.”

Đại ý chính là, Vô Thần Luận Giáo Hội không có nhỏ yếu như ngươi tưởng, hắn hy vọng Lục Châu cảm thấy kiêng kỵ.

Lục Châu không mấy quan tâm việc này mà hỏi: “Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội không thờ phụng thần?”

“Đúng vậy.” Đỗ chưởng giáo mỉm cười đáp, “Ta biết đây là cấm kỵ của Thái Hư, nhưng Vô Thần Luận Giáo Hội không thờ phụng thần, mà là… Ma Thần.”

“Hả?”

Thờ phụng Ma Thần là ý gì?

“Một đời Ma Thần lưu lại quá nhiều tài phú quý giá khiến thế nhân điên cuồng. Thái Hư phỉ nhổ hắn, nhưng chúng ta lại xem hắn là thần, là vị Thần duy nhất trên thế gian! Ma Thần vẫn lạc, thế gian này không còn Thần nữa.”

Từ trước tới nay Lục Châu không cho rằng mình là Ma Thần. Từ khi có được chí bảo của Ma Thần và hiểu được quá khứ trước đây, Lục Châu chỉ muốn dùng thân phận Ma Thần để quay về Thái Hư, giải khai các bí ẩn.

Chỉ là không ngờ Vô Thần Luận Giáo Hội lại thờ phụng Ma Thần. Vậy thì dễ làm rồi.

Lục Châu nhìn chằm chằm Đỗ chưởng giáo. “Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng Ma Thần, không sợ Thánh Điện truy cứu?”

Đỗ chưởng giáo cười đáp: “Dù sao các hạ cũng là Chí Tôn, có một số đạo lý không cần ta nói thẳng tuột ra. Ma Thần vẫn lạc, Thánh Điện vui vẻ kê cao gối ngủ. Sự tồn tại của Vô Thần Luận Giáo Hội còn có thể phụ trợ Thánh Điện trở nên vĩ đại nữa là.”

Hắn thở dài một tiếng, nhìn về tầng mây trên cao, cảm khái nói: “Minh Tâm Đại Đế là người am hiểu khống chế vạn vật trên đời nhất đó.”

Trong ký ức Ma Thần mà Lục Châu có được không hề có tin tức gì về Minh Tâm Đại Đế. Lục Châu không nói tiếp đề tài này mà trầm giọng hỏi:

“Ngươi có biết lão phu là ai không?”

Đỗ chưởng giáo cẩn thận dò xét Lục Châu rồi lắc đầu nói: “Nhân tài trong Thái Hư xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại có thêm một vị cao thủ.”
Chương 2049 Đỗ chưởng giáo

Ý là, nhân tài nhiều như vậy, ai mà quen biết ngươi?

Lục Châu nhìn Đỗ chưởng giáo, chắp tay sau lưng uy nghiêm nói: “Lão phu chính là Ma Thần.”

“. . .”

Kỳ thực đối với đại đa số các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội, thờ phụng Ma Thần chỉ là cái cớ mà thôi. Ma Thần lưu lại quá nhiền truyền kỳ và thần tích ở thế giới này, tất nhiên sẽ khiến những người còn lại phân hóa thành ba loại người: một loại là tùy tùng trung thành cuồng nhiệt, một loại là kẻ đối địch, loại cuối cùng là người trung lập.

Giáo hội dựa vào tư tưởng, công pháp, chí bảo và lực ảnh hưởng của Ma Thần để tạo ra một thế lực mới cũng không có gì lạ, nhưng người trong giáo hội không phải ai cũng sùng bái Ma Thần.

Mà một trăm ngàn năm đã qua, Ma Thần đã không còn tồn tại từ lâu.

Câu nói của Lục Châu khiến đám người sững sờ. Đỗ chưởng giáo nghi hoặc nhìn Lục Châu, sau đó biểu tình biến thành đang nhìn một tên đần độn.

Không khí trở nên xấu hổ, kể cả La Tu đang nằm dưới đất cũng cạn lời không nói.

Bốn tên đệ tử mặc trường bào xám đứng sau lưng Đỗ chưởng giáo không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại.

Đỗ chưởng giáo vỗ tay nói: “Các hạ nói đùa chẳng buồn cười tí nào.”

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Hả?”

“Chúng ta nói ngắn gọn đi, các hạ muốn làm thế nào mới bỏ qua cho La Tu?”

“Lão phu làm việc, đã nói là làm.”

“Thật sự phải sử dụng bạo lực?” Giọng Đỗ chưởng giáo trầm xuống, “Đừng nói ngươi giả mạo Ma Thần, cho dù ngươi là Ma Thần thật cũng không được làm càn trước mặt bản chưởng giáo.”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Lão phu để cho hắn được sống tới bây giờ là vì muốn bắt được giáo hội sau lưng hắn. Nếu các ngươi đã tìm đến… vậy thì hắn cũng nên lên đường rồi.”

Vốn cho rằng giáo hội này thờ phụng Ma Thần thì có thể thừa cơ thu nạp bọn hắn làm thuộc hạ, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Xã hội rất đơn thuần, thứ phức tạp chính là lòng người.

Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm mang theo một đạo kiếm cương hẹp dài chỉ về phía La Tu.

Đỗ chưởng giáo hừ lạnh nói: “Cho ngươi mặt mũi mà không cần!”

Hai tay Đỗ chưởng giáo chập lại, bốn tên đệ tử sau lưng lập tức nhất trí làm theo, năm người đồng thời chắp tay như đang hành lễ.

Xung quanh bọn hắn xuất hiện một hình chiếu trông như con mèo, năm người vung tay về phía trước, một đạo chưởng ấn bay về phía Lục Châu.

Lục Châu nhíu mày, Vị Danh Kiếm lập tức mang theo kiếm cương chém mạnh xuống, lam sắc điện hồ như du long bay ra.

Soạt.

Khi chưởng ấn đỡ lấy Vị Danh Kiếm, điện hồ trên thân kiếm đột nhiên thôn phệ hình chiếu, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bổ xuống La Tu.

“A ——”

La Tu bị dọa đến hồn phi phách tán, liều mạng bò dậy. “Đỗ chưởng giáo cứu ta với!”

Đỗ chưởng giáo trầm giọng quát Lục Châu: “Tiểu nhân vật, ngươi dám?!”

Một đạo tiên huyết từ trong miệng hắn bay ra dệt thành một huyết lân, không gian xung quanh lập tức nhộn nhạo.

Quang luân phân thành ba loại: thiên luân, nguyệt quân, tinh luân. Mà huyết luân lại là một kiểu tu hành khác biệt. Thông qua thủ đoạn đặc thù khiến quang luân biến dị thì uy lực cũng sẽ gia tăng.

Tại tu hành giới, bất kỳ loại quang luân biến dị nào đều bị gọi là tà ma ngoại đạo. Khi nhìn thấy huyết luân kia Lục Châu mới hiểu vì sao đám người này lại thờ phụng Ma Thần.

Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là thế. Đáng tiếc, lão phu khác với các ngươi!”

Vị Danh Kiếm mang theo du long điện hồ phá vỡ hình chiếu kia, đâm xuyên qua thủ cấp La Tu.

Huyết liên dưới đất lập tức tiêu tan, nguyên khí phong bạo phát tiết ra ngoài. Thân thể La Tu hóa thành bã vụn tản mát đầy đất như một đám kiến đỏ bò lổm ngổm.

Cùng lúc đó, Vị Danh Kiếm biến thành Vị Danh thuẫn chắn phía trước người Lục Châu, huyết luân không cách nào tiến sâu thêm một bước.

Hai mắt Đỗ chưởng giáo sung huyết, bốn tên đệ tử sau lưng cũng đổ máu khắp người, đồng loạt bay lên.

“Ngươi giết La Tu, bản chưởng giáo khiến ngươi phải chôn cùng hắn!” Đỗ chưởng giáo tức giận gào lên.

Lục Châu nhìn đám “kiến đỏ” bò lổm ngổm bên dưới, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, La Tu chỉ là khôi lỗi do ngươi thao túng mà thôi. Thật đáng buồn.”

Đỗ chưởng giáo trầm giọng nói: “Câm miệng! Bản chưởng giáo dùng Huyết Luyện Thuật giúp hắn bước vào cảnh giới đại đạo thánh đỉnh phong. Hắn cảm kích ta còn không kịp, nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân?”

Lục Châu thong dong nói: “Như vậy, người thật sự muốn đoạt được Trấn Thiên Xử chính là ngươi?”

Đã vạch mặt thì chẳng cần phải giả vờ nữa làm gì. Đỗ chưởng giáo nói: “Phải đó thì sao?”

“Lấy đi họa quyển của lão phu, lại còn lừa gạt muốn đoạt đồ tốt.” Lục Châu lắc đầu, “Ai cho ngươi dũng khí?”

Nghe được lời này, Đỗ chưởng giáo băng lãnh nói: “Họa quyển của ngươi? Bản chưởng giáo cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ‘Ma Thần’ một lần!”

Soạt.

Bốn tên đệ tử đằng không bay lên, trong tay không ngừng bấm pháp quyết. Đám bã vụn của La Tu lúc này bỗng ngừng lại, nhưng không thẩm thấu vào mặt đất.

Mà lúc này huyết luân của Đỗ chưởng giáo đang điên cuồng xoay tròn giữa không trung, từ cường độ có thể nhận ra hắn là cao thủ Chí Tôn.

Lục Châu phóng lên chân trời, Phật Tổ kim thân xuất hiện, kim liên nở rộ dưới chân. Mà đúng lúc này huyết luân cũng ầm ầm lao đến.

“Kết Định Ấn!”

Bốn tên đệ tử bị sóng xung kích đánh văng ra ngoài vạn mét, Đỗ chưởng giáo cũng liên tục bay về sau.

Giao thủ qua đi, Lục Châu cảm giác được lực lượng của mình đánh không đúng chỗ. Dưới tình huống bình thường, dù là Huyền Dặc đế quân cũng không thể nào bình yên vô sự trước lực lượng của Lục Châu.

Đỗ chưởng giáo đứng dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên: “Ngươi tự xưng mình là Ma Thần, chẳng lẽ không biết mượn đại địa lực lượng mới có thể vô địch sao?”

Lục Châu cúi đầu nhìn xuống. Rừng cây trong phương viên vạn mét đã bị san bằng, mặt đất chẳng biết từ bao giờ đã phủ kín một tầng huyết vụ.

Hai tay Đỗ chưởng giáo giang ra, bốn tên đệ tử phân biệt đứng sang bốn góc tạo thành đại trận kết nối với hắn, phương viên vạn mét tỏa sáng hồng quang từ tiên huyết.

Soạt.

Từng bộ khô lâu bò ra khỏi mặt đất, có khô lâu hung thú và nhân loại xen kẽ với nhau.
Chương 2050 Ma Thần tái hiện

“Phục sinh đi, nô lệ của ta!” Đỗ chưởng giáo niệm khẩu quyết. “Những hung thú và nhân loại đã chết suốt một trăm ngàn năm qua, toàn bộ đứng lên đi!”

Lấy Đỗ chưởng giáo làm trung tâm, huyết luân bành trướng với tốc độ cực nhanh. Vô số khô lâu lần lượt trồi lên khỏi mặt đất rồi quay đầu nhìn về phía Lục Châu như đang nhìn con mồi ngon lành.

Lục Châu nhíu mày thi triển lực lượng Thiên Tướng, đánh ra vô số chưởng ấn ở bốn phương tám hướng.

Chưởng ấn bay đầy trời, đại quân khô lâu thi nhau ngã xuống, hóa thành bã vụn. Chỉ trong mấy hơi thở đã đánh giết hàng ngàn hàng vạn khô lâu.

Đỗ chưởng giáo nhíu mày: “Sao ngươi có thể phá hủy khô lâu?!”

Lục Châu thi triển chân đại na di, phóng tới chân trời, xuất hiện ngay trước mặt Đỗ chưởng giáo.

Đỗ chưởng giáo cười lạnh nói: “Ta đang chờ chiêu này của ngươi đây!”

Hắn đã tổng kết ra được một điều, địch nhân thường không muốn đối địch với đám khô lâu mà sẽ lựa chọn tấn công người thi triển vu thuật trước. Nhưng bọn hắn đều không biết bên trong đại trận năm người mới là nơi nguy hiểm nhất.

Ông ——

Một đạo huyết luân chậm rãi dâng lên, không ít khô lâu hóa thành một bộ phận của nó. Huyết luân tản ra quang hoa quỷ dị, thời gian đột nhiên —— dừng lại!

Lục Châu cũng cảm nhận được thời gian đã ngừng trôi.

Không đúng!

Lục Châu lĩnh ngộ đại quy tắc thời gian, điều này chứng tỏ đối thủ cũng nắm giữ quy tắc giống hắn.

Dưới mặt đất, huyết vụ trải dài đầy quỷ dị và thần bí.

Đại địa lực lượng?

Vô Thần Luận Giáo Hội nghiên cứu Ma Thần nên cũng tìm được phương pháp hấp thu đại địa lực lượng? Cho nên bọn hắn mới nghĩ mọi biện pháp cướp đoạt Trấn Thiên Xử?

Thì ra là thế.

Lục Châu nhíu mày, điều động lực lượng Thiên Đạo giải khai thời gian giam cầm, đồng thời thôi động lam pháp thân.

Quả nhiên lúc này một bộ khô lâu khổng lồ đã đánh tới. Thấy Lục Châu có thể tránh thoát thời gian ngưng đọng, Đỗ chưởng giáo trợn tròn mắt, rung động nói:

“Sao… sao có thể?”

Hắn nhìn thấy một tòa pháp thân thập tứ diệp đang kháng trụ khô lâu khổng lồ kia. Pháp thân vung một quyền bộc phát ra lực lượng chấn vỡ hư không.

Ầm!

Khô lâu khổng lồ vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ rồi rơi xuống đất.

Ngay khi Lục Châu vừa định sử dụng Thời Chi Sa Lậu, Ma Thần họa quyển trong ngực áo đột nhiên chủ động bay ra.

“Ma Thần họa quyển?!”

Đỗ chưởng giáo cả kinh. Hắn lập tức thao túng huyết thủ đoạt họa quyển về, nhưng họa quyển lại toát ra một luồng sức mạnh bí ẩn khó lường đánh lui huyết thủ.

Một đạo quang hoa bắn ra khỏi họa quyển, bay về phía Lục Châu.

“Hả?” Lục Châu cảm nhận được quang hoa kia không có lực uy hiếp, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Khi quang hoa chạm vào người Lục Châu, bên tai hắn vang lên thanh âm: “Ma Thần trở về.”

“? ? ?”

Liên tọa chủ động hiện ra. Tứ đại lực lượng nội hạch toát ra bốn loại quang hoa khác nhau.

Khi còn ở Thái Huyền Sơn, bọn chúng đều có chung một màu vàng kim, nhưng bây giờ lại hóa thành màu sắc hỗn độn.

“Lực lượng nội hạch?!” Đỗ chưởng giáo run run nói.

Hắn điên cuồng điều động huyết luân để ngăn cản Lục Châu, nhưng huyết luận lại không cách nào đến gần lực lượng nội hạch.

Vô Thần Luận Giáo Hội đã tìm kiếm lực lượng nội hạch suốt một trăm ngàn năm qua nhưng vẫn không tìm được. Chỉ có người hiểu rõ chúng mới biết chúng đáng sợ đến cỡ nào.

“Đỗ chưởng giáo!” Bốn tên đệ tử hoảng hốt hô lên.

Ông ——

Bốn đạo quang mang bay ra bao phủ khắp người Lục Châu. Lục Châu có thể cảm giác được từng tế bào trên người mình đều ẩn chứa lực lượng của thiên địa.

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Ma Thần lại hao phí công sức để phong ấn tứ đại nội hạch vào tám tòa sơn phong xung quanh Thái Huyền Sơn, trấn áp suốt một trăm ngàn năm qua!

Lực lượng chạy dọc khắp cơ thể, Lục Châu đột nhiên mở bừng mắt. “Đây chính là cảm giác tung hoành thiên hạ của Ma Thần năm đó sao?”

Lam đồng nở rộ, mái tóc tung bay, Thiên Ngân trường bào phát ra một tiếng rồng ngâm thấu triệt thiên địa. Liên tọa dưới chân biến thành lam liên, một tòa lam pháp thân đứng sừng sững giữa trời, lam sắc điện hồ lưu chuyển khắp toàn thân.

Tròng mắt Đỗ chưởng giáo như muốn lồi ra ngoài, hắn run rẩy nói: “Ma Thần?!”

“Thật sự là Ma Thần?!”

Đám đệ tử của hắn cũng cảm giác được linh hồn mình run rẩy theo.

Đúng lúc này, một bộ khô lâu khổng lồ không thức thời từ bên trái đánh về phía Lục Châu. Lục Châu không thèm nhìn tới nó, chỉ khẽ vung tay phất một cái.

Rắc.

Thủ ấn chộp lấy cổ khô lâu, bóp nhẹ một cái. Điện hồ chạy dọc toàn thân khô lâu, nó hóa thành bã vụn chỉ trong một giây rồi bay tứ tán giữa không trung.

Lúc này Đỗ chưởng giáo mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao đám khô lâu kia lại không thể phục sinh… thì ra người này thật sự là Ma Thần?!

Hắn rốt cuộc tỉnh táo trở lại, điên cuồng thét lên: “Trốn!”

Huyết luân xoay tròn, cấp tốc thu nhỏ.

Hai mắt Lục Châu bắn ra lam quang, ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài: “Bây giờ mới trốn có phải là hơi muộn rồi không?”

Gương mặt Đỗ chưởng giáo xám như tro tàn: “Thời Chi Sa Lậu…”

Trong trạng thái Ma Thần toàn thịnh mà thi triển Thời Chi Sa Lậu, phương viên vạn mét đều bị ngưng đọng thời gian trong nháy mắt.

Lục Châu đạp không hành tẩu đi tới trước mặt Đỗ chưởng giáo. Đôi mắt màu xanh lam kia khiến người ta không rét mà run, tựa như có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian.

Khi lam đồng quét qua thân thể Đỗ chưởng giáo, Lục Châu nhìn thấy bụng đối phương có một hạt châu màu đỏ.

Bàn tay vươn ra, dễ dàng xuyên thủng đan điền khí hải Đỗ chưởng giáo lấy Thiên Hồn Châu ra ngoài.

Dưới tình huống ngưng đọng thời gian, Đỗ chưởng giáo thậm chí không hề có cảm giác đau đớn…

Lục Châu phất tay, Thời Chi Sa Lậu trở về. Thời gian khôi phục!

"A —— ——"

Đỗ chưởng giáo kêu lên một tiếng thảm thiết, nhìn Thiên Hồn Châu đang nằm trong tay Ma Thần cao cao tại thượng, toàn thân hắn run rẩy không ngừng.

Bốn tên đệ tử thấy vậy, kinh hãi chạy trốn theo bốn hướng!

“Không ai có thể chạy thoát khỏi tay lão phu.”

Lục Châu thi triển năng lực Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư, mười hư ảnh Ma Thần xuất hiện khắp bầu trời, ngăn ở trước mặt bốn tên đệ tử giáo hội.

Bốn người trợn tròn mắt, run rẩy lập cập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK