Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691 Vô đề

Một lời hạ lệnh khiến đám trưởng lão mặt xám như tro.

“Thái hậu tha mạng! Thái hậu tha mạng!”

Cấm vệ quân vọt vào. Đám trưởng lão đã bị phong bế tu vi khi bắt trói nên chẳng thể làm gì, toàn bộ đều bị kéo ra ngoài.

Lục Châu liếc nhìn, hơi đáng tiếc… Có phải lão phu nên tâm ngoan thủ lạt một chút, tự tay giết bọn hắn không nhỉ? Đám trưởng lão này tuy tu vi hơi thấp nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt.

Mẹ nó tiếc thật nha.

“Ngươi biết hắn không phải là Lưu Thương từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.

Thái hậu ngẩng đầu nói: “Ai gia sao có thể không nhận ra nhi tử của mình chứ? Ngày Lưu Thương đăng cơ thì ai gia đã biết rồi.”

“Lưu Qua vẫn còn sống, với năng lực của hắn thì muốn bắt kẻ này cũng đâu phải là vấn đề lớn?” Lục Châu nói.

“Lưu Qua đúng là từng có ý đó, đáng tiếc… lúc đó Lưu Thương đã là bát diệp, lại còn có vũ khí siêu thiên giai là Phán Quan Bút.” Thái hậu nói.

Lục Châu nhấc tay. Cây bút lông xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. “Vật này cũng là siêu thiên giai?”

Thái hậu không bất ngờ khi nhìn thấy thứ đồ này trong tay Lục Châu, khẽ gật đầu. “Đúng vậy.”

Đây chính là lý do hoàng thất có thể sừng sững suốt bao nhiêu năm qua. Lưu Qua có Lăng Hư kiếm, Lưu Thương có Phán Quan Bút, cao thủ trong thiên hạ cũng tụ tập về Thần Đô.

Khôi giáp, đường vân, ngòi bút…

Lục Châu hỏi: “Hoàng thất từ đâu mà có những thứ này?”

Thái hậu quay đầu ra hiệu với Lý Vân Triệu. “Cho bọn hắn lui xuống đi.”

Lý Vân Triệu hiểu ý, quay đầu nói với văn võ bá quan. “Thái hậu mệt rồi, lui ra đi.”

“Thần… tuân chỉ!”

Văn võ bá quan ngơ ngơ ngác ngác. Thần Đô bị chiếm rồi, sau này phải làm sao? Rốt cuộc là phải cuốn gói đi hay vẫn tiếp tục ở lại?

Nhưng Thái hậu đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không tiện nói gì, bèn cung cung kính kính rời khỏi Đại Chính Cung.

Thái hậu đứng dậy nói: “Mời các vị đi theo ai gia.”

“Đi đâu?”

Lý Vân Triệu thấp giọng đáp: “Nội khố.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy kinh ngạc nói: “Chính là nội khố mà tên không biết xấu hổ kia từng nhắc tới đó à?”

Chư Hồng Cộng cũng lên tiếng: “Có đồ tốt không? Chúng ta thắng, theo lý thuyết có thể đi vào cướp bóc một trận nha.”

Đám người quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng…

Lại là thói quen cũ khi làm sơn tặc à? Đồ bệnh thần kinh!

Chư Hồng Cộng gãi đầu nhìn mọi người. “Ta nói sai gì sao?”

Không ai thèm trả lời hắn, chỉ ngoan ngoãn theo sau Lục Châu.

Chư Hồng Cộng không thể lý giải. “Thập sư muội, ta nói không đúng sao?”

Hải Loa gật đầu. “Đúng mà.”

“Vậy tại sao mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy? Đố kỵ với trí thông minh của ta à?” Chư Hồng Cộng định nâng tay lên vò đầu, chợt phát hiện mình đang đeo quyền sáo, bèn bỏ tay xuống. “Đúng là ta đã thông minh hơn xưa không ít… Á, mọi người đâu rồi? Tam sư huynh? Ngũ sư tỷ? Lục sư tỷ?”

Đại Chính Cung rộng lớn như vậy, lúc này lại chẳng còn ai.

. . .

Thần Đô đại chiến, rất nhiều cung nữ thái giám đều bỏ trốn khỏi hoàng cung, trên đường đến nội khố có vẻ rất cô tịch và lạnh lẽo.

Lát sau, mọi người đi tới một nơi khá hẻo lánh. Đó là một toà lầu các cao ba trượng có cánh cửa ngoài màu nâu cổ.

Thái hậu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: “Đây chính là nhà kho của hoàng thất, vì nằm sâu trong hoàng cung nên gọi là nội khố.”

Nhìn cánh cửa màu nâu cổ kia, Lục Châu cảm thấy hơi quen mắt. “Hình như lão phu đã từng đến đây.”

Lý Vân Triệu cười nói:

“Cơ tiền bối và tiên hoàng giao hảo, có tới đây rồi cũng không có gì lạ. Chỉ là nội khố này không an toàn lắm, hơn nửa năm trước từng bị mất một thanh Long Ngâm Kiếm, đến nay vẫn chưa tìm về được.”

Lục Châu xem như không nghe thấy. Dù sao cũng không liên quan đến lão phu nha.

Thái hậu lấy một chiếc chìa khoá mở cánh cửa màu nâu cổ ra. Lục Châu không hỏi gì về chìa khoá, điềm nhiên như không bước theo sau.

“Trước kia những vật Vĩnh Thọ hoàng đế lấy được đều đặt ở trong này…”

Trong gian phòng bày đủ các loại tài vật, vũ khí, bí tịch… toả ra muôn màu rực rỡ.

Tiểu Hải Loa nhảy tung tăng khắp nơi, tò mò nhìn hết thứ này đến thứ khác. Đối mặt với rất nhiều bảo vật, không ai là không hiếu kỳ.

Ngay cả người nghiêm túc khắc chế như Đoan Mộc Sinh cũng không nhịn được mà nhìn trái ngó phải, thỉnh thoảng lại dùng Bá Vương Thương đâm đâm vào mấy thanh đao kiếm treo trên giá vũ khí.

Bốn vị trưởng lão thì an tĩnh hơn nhiều, chỉ tuỳ ý nhìn một chút như đang đi thị sát.

“Đao này không tệ.” Hai mắt Phan Trọng toả sáng nhìn chằm chằm thanh đao. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có vũ khí vừa tay.

“Kiếm này… chẳng lẽ chính là Thừa Phong Kiếm, bảo vật trấn phái của Thừa Phong Phái đã bị diệt môn từ lâu?” Chu Kỷ Phong cầm lấy thanh kiếm, thích đến mức không muốn buông ra, thậm chí còn thèm thuồng muốn chảy nước bọt.

Phan Trọng nhìn sang rồi gật gù nói: “Lão đệ, ánh mắt tốt đấy!”

Ầm!

Bá Vương Thương đột nhiên đâm tới, chuẩn xác đánh vào thân Thừa Phong Kiếm.

Đâm xong, Đoan Mộc Sinh không nhìn tới thanh kiếm mà nói: “Địa giai mà cũng xứng vào Ma Thiên Các?”

Lời này khiến Chu Kỷ Phong và Phan Trọng tức đến á khẩu, nhưng lại không có can đảm cãi lại, chỉ âm thầm mắng trong bụng.

Ngài có Bá Vương Thương thiên giai, đương nhiên là không thèm quan tâm rồi. Mẹ nó bọn ta mỗi ngày đều đánh tay không này, biết tìm ai nói lý lẽ đây?

Ta thích địa giai thì sao chứ? Tam tiên sinh, làm người đừng nên quá đáng nha!

Soạt soạt!

Thừa Phong Kiếm gãy ra làm đôi.

Chu Kỷ Phong sửng sốt, lúc này mới thầm nói: “Tam tiên sinh nói có lý, mặt hàng phế phẩm này sao có thể vào Ma Thiên Các!”

Đám người tiếp tục đi sâu vào trong.

Lục Châu không ngờ nội khố lại lớn đến vậy. Đám người đi một lúc lâu vẫn chưa thấy điểm cuối.

Thái hậu có vẻ rất thờ ơ đối với các bảo vật xung quanh, dường như thường xuyên đến nơi này.

Lý Vân Triệu nói: “Tiên hoàng giao nội khố cho Thái hậu chưởng quản. Những năm này Thái hậu cẩn trọng trông chừng nơi này, không hề lơi lỏng. Sau khi Tiên hoàng băng hà Thái hậu vẫn kiên trì như thế.”

Lúc này Thái hậu đột nhiên dừng bước, xoay người lại đối mặt với đám người Ma Thiên Các, chậm rãi nói:

“Đồ vật trong nội khố, các vị cứ tuỳ tiện lấy.”
Chương 692 Vô đề

Chúng đồ đệ nghe vậy đều âm thầm vui mừng, chỉ trong giây lát đã nhảy nhót chẳng khác gì đám hầu tử chưa thấy việc đời, hết gom món này đến chộp món khác.

Lý Vân Triệu ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ, đệ tử Ma Thiên Các ai ai cũng có vũ khí thiên giai trong tay, vậy mà còn coi trọng đồ vật trong nội khố?

Lục Châu quát khẽ: “Còn ra thể thống gì!”

Chúng đồ đệ giật nảy mình, không dám vọng động nữa.

Thái hậu nói: “Suýt nữa đã quên, với thân phận của các vị thì đúng là không để đồ vật trong nội khố vào mắt rồi.”

Chu Kỷ Phong rất muốn khóc.

Đừng mà, ta rất coi trọng mà! Ta chỉ hận không thể đem hết về nhà thôi!

Thái hậu chỉ tay về phía chiếc rương nằm trong một góc. “Khi Lưu Qua còn tại vị đã dặn đi dặn lại ai gia phải bảo vệ chiếc rương này thật tốt. Lý Vân Triệu…”

“Vâng.”

Lý Vân Triệu phất tay, chiếc rương lập tức bay tới đặt trước mặt mọi người. Thân rương màu đen, nắp rương bám đầy bụi bặm.

Lục Châu nhìn kỹ chiếc rương. Hả?

Những đường vân này trông hết sức quen thuộc! Trông chẳng khác gì đường vân trên khôi giáp của Lận Tín. Chỉ là… vì sao đường vân lại có màu đen?

Thái hậu nói: “Vì không muốn người khác chú ý nên ai gia đã dùng mực bôi lên thân rương, biến nó thành màu đen.”

“. . .”

Gừng càng già càng cay.

“Màu sắc vốn có của nó là…?”

“Màu đỏ.”

Quả nhiên là thế.

Ngoài mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường. “Chiếc rương này có nguồn gốc thế nào?”

“Hoàng đế từng nói vật này là của đế sư. Trước khi chia tay đế sư đã lưu lại mấy món đồ, gồm có một thanh kiếm, một cây bút, một cái rương. Kiếm đó bây giờ không rõ tung tích.”

Từ lời của Thái hậu có thể nghe ra được, bà ta không hề biết chuyện Lưu Qua còn sống và giữ thanh Lăng Hư Kiếm. Có lẽ Lưu Qua không muốn Thái hậu biết chuyện này nên mới một mực giấu diếm.

Dùng việc hấp thu sinh mệnh trên phù văn để sống sót chẳng khác nào những thây ma, nghĩ tới thôi đã thấy thống khổ. Trên đời này không người nào có thể bất tử, cho dù dùng đủ mọi loại thủ đoạn chỉ là đang kéo dài cái chết mà thôi. Đã không biết thì đúng là chẳng nên nói ra làm gì.

Thái hậu tiếp tục nói: “Muốn mở rương nhất định phải có lực lượng của cửu diệp… Những loại lực lượng khác không cách nào mở nó ra.”

Bà vốn cho rằng hoàng thất sẽ có người tấn thăng cửu diệp. Ngay cả Lưu Thương cũng tin rằng chỉ cần hắn lên được cửu diệp, lấy được thứ trong rương thì sẽ có thể nhất thống vạn tộc, thành lập đại nghiệp thiên thu vạn thế.

Đáng tiếc… Lưu Thương vẫn còn kém một bước.

Vẻ mặt Lục Châu tuy thong dong nhưng trong lòng lại rất buồn bực.

Mịa nó lão phu chỉ là ngũ diệp thôi mà, hiện tại lực lượng phi phàm trong cơ thể đã bị rút sạch, làm sao mà mở nổi?

“Các chủ, bảo rương này quả thật chính là vật dành riêng cho ngài!” Phan Trọng nói.

Phan Ly Thiên cũng hùa theo: “Xem ra chiếc rương này không phải vật phàm tục, mời Các chủ mở ra để lão hủ được tăng lên kiến thức.”

Đám người đều gật gù đồng tình.

Thái hậu cũng nói: “Ai gia đã giữ gìn nó mấy trăm năm nay mà chẳng biết bên trong là thứ gì. Nếu Ma Thiên Các có thể mở ra, ai gia chết cũng nhắm mắt.”

Lục Châu đã cứu bà một mạng, cho dù Lục Châu có lấy chiếc rương đi thì bà cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.

Lục Châu cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Rỗng tuếch, xấu hổ ghê!

Hắn nhớ lại khẩu quyết Thiên thư, bèn niệm lại một lần trong đầu. Cứ thử xem sao. Cho dù không thành thì chẳng lẽ bọn hắn còn ép lão phu phải mở ra cho bằng được?

Lục Châu vươn tay ra, giữa năm ngón tay không hề xuất hiện năng lượng màu xanh lam mà chỉ khẽ đặt tay lên nắp rương.

Ầm!

Trong lòng Lục Châu âm thầm cầu nguyện cho bàn tay mình phát ra quang hoa màu xanh lam… Đáng tiếc, chẳng có gì xuất hiện.

Thôi xong… còn đâu mặt mũi của lão phu.

Ngay lúc hắn đang cảm thấy xấu hổ, năm ngón tay đột nhiên loé lên quang mang xanh lam nhàn nhạt rồi biến mất ngay lập tức.

Chỉ có một giây thôi, nhưng đã đủ để chiếc rương phát ra âm thanh giòn tan.

RẮC!

Thái hậu mở to mắt, kích động nói: “Ai gia từng tìm người đến thử qua vô số biện pháp cũng không thể mở được nó ra… thật không ngờ…”

Người khác không thấy kích động cũng chẳng có gì lạ, nhưng Thái hậu đã thử rất nhiều cách cũng không làm gì được, chỉ có bà mới hiểu độ khó để mở chiếc rương này.

Lý Vân Triệu nói: “Ta có thể làm chứng, chiếc rương này ngay cả bệ hạ cũng mở không ra. Bệ hạ từng thi triển đại thần thông bát diệp, chém nó suốt cả một đêm cũng không có động tĩnh.”

“. . .”

“Các chủ thần uy!” Bốn vị trưởng lão rất biết tận dụng cơ hội, lập tức vỗ mông ngựa.

Lục Châu không thích nghe mấy lời nịnh nọt, bàn tay khẽ nhấn một cái. Chiếc rương vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, chỉ trong giây lát đã biến thành hàng phế phẩm.

Thế nhưng đồ vật trong rương lại hấp dẫn lực chú ý của hắn. Đó là một phong thư dùng vật liệu đặc thù để chế tác và một hộp gấm tinh xảo hình chữ nhật.

Lục Châu cầm phong thư lên, phong thư toả ra một cảm giác mát rượi khi tay Lục Châu chạm vào. Trừ hắn ra không ai dám động vào hộp gấm kia.

Lục Châu mở phong thư ra, bên trong quả nhiên có một bức thư.

“Lùi ra sau!” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên. Đám người lập tức lùi lại. Ý tứ rất rõ ràng, ngoại trừ sư phụ, ai cũng không được phép nhìn.

Trên thư viết:

“Nếu có người mở được chiếc rương này thì có nghĩa là nơi này đã xuất hiện cửu diệp. Hơn nữa đó còn là người đang đọc thư.

“Rất hân hạnh được biết ngươi, vị cửu diệp đệ nhất đương thời, hoặc là đệ nhị, đệ tam…? À, chuyện đó không quan trọng.”

“Ta không thể không nói cho ngươi biết một điều, ngươi đang dẫn đến một tai nạn cho thế giới này.”

“Nếu ngươi là vị cửu diệp duy nhất, ta đề nghị ngươi hãy tự hạ tu vi xuống đến bát diệp rưỡi là đủ. Nếu ngươi là vị cửu diệp thứ hai, vậy mời ngươi giết chết vị thứ nhất, ở Đại Viêm ta có để lại một cây bút, một thanh kiếm và một bộ khôi giáp, dùng những thứ này có thể giết chết cửu diệp. Nếu ngươi làm không được, vậy thật đáng tiếc, các ngươi sẽ mang tai nạn đến cho thế giới này.”
Chương 693 Vô đề

Đọc tới đây, Lục Châu phát hiện bên cạnh có một đoạn ghi chú ngắn ——

“Trong khu rừng có một cây đại thụ vĩ đại, ngọn cây cao vút hứng lấy ánh sáng mặt trời và mưa móc, thân cây thô to chiếm lĩnh hết không gian, rễ của nó cực hạn um tùm hấp thu tinh hoa của đại địa. Nhưng bên cạnh cây đại thụ lại có mấy cây con gầy yếu cố gắng giãy giụa sinh tồn, cành lá của chúng đã sắp khô héo hết. Cây con tức giận nói với đại thụ: Ngươi đã rất cường đại rồi, sao còn phải hạn chế việc sinh trưởng của ta? Đại thụ hờ hững nhìn nó, lãnh đạm nói: Đối với ta thì việc ngươi sinh trưởng vĩnh viễn là một sự uy hiếp.”

Lục Châu hơi nghi hoặc. Luật rừng?

Hắn nhớ tới Lăng Hư Kiếm siêu thiên giai, nhớ tới Phán Quan Bút trong tay Lưu Thương, nhớ đến những lời ghi chép trong quyển điển tịch người Nhu Lợi mang tới…

Sau đó Lục Châu tiếp tục đọc.

“Có rất nhiều người điên đang tìm kiếm chân lý về lồng giam thiên địa và cấm khu thọ mệnh. Cũng có rất nhiều người điên đã trở thành thức ăn cho bọn hung thú… Ta hy vọng ngươi không phải là người điên.”

“Ta thích Đại Viêm… Nơi này an tĩnh hiền hoà, không có bao nhiêu kẻ thích chém chém giết giết, cũng không có đám người điên kia. Đời người vốn là nghịch thiên, bát diệp sống được một ngàn năm đã là đủ. Cho nên ngươi nhất định phải nói với thế nhân rằng trên đời này không có cửu diệp, rằng con người chỉ có thể sống đến một ngàn tuổi… Như vậy thì lòng hiếu kỳ của bọn họ sẽ bị bóp chết từ trong trứng, nguy hiểm sẽ bị tiêu trừ.”

“Đừng cố gắng thăm dò, cũng đừng cố bước tới cấm khu. Những đồ vật ta lưu lại đã đủ để chứng minh tất cả…”

“Ngươi nhất định rất hiếu kỳ, rất nghi hoặc. Nguy hiểm đó rốt cuộc là gì, ta đến từ đâu… thật xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết.”

“Bằng hữu, nếu có thể, mong ngươi giúp ta tìm một người. Nàng họ Lạc, ba trăm năm trước từng tới nơi này. Nếu tìm được thì hãy đưa hộp gấm cho nàng, nếu tìm không thấy, hộp gấm này ta tặng cho ngươi.”

Lục Châu cả kinh, vị cao nhân thần bí này không ngờ cũng đang tìm kiếm nữ tử họ Lạc?

“Nguyện tất cả bình an.”

Đây là năm chữ cuối cùng của bức thư.

Chỉ có như thế? Không nói rõ lai lịch, không nói nguy hiểm là gì mà chỉ nói mấy lời giật gân thế là xong?

Lục Châu lật bức thư lại, mặt sau không có chữ. Chỉ có thể từ bút tích mà phán đoán đoạn nói về luật rừng kia được bổ sung sau, vết mực cạn hơn.

Tuy hắn không nói rõ tình hình nhưng dựa vào bức thư này, Lục Châu có thể đoán được có một loại tồn tại rất nguy hiểm… Những lời viết trong quyển điển tịch của Nhu Lợi có bút tích và giọng điệu không hề khác biệt bức thư này, xem ra là cùng một người.

Nếu bảo Lục Châu không tò mò thì đó là giả.

Từ nội dung trong thư có thể đoán được, tai nạn mà người này nói tới chính là luật rừng. Như việc con người vốn không để ý tới loài kiến bé nhỏ, nhưng nếu loài kiến trở nên to bằng nắm đấm thì lại khác.

Lục Châu lắc đầu. Lão phu cũng có phải là cửu diệp đâu…

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nổi lòng hiếu kỳ, rất muốn biết trong thư viết gì nhưng lại chẳng thể làm gì khác.

. . .

Lục Châu cất bức thư, trong lòng lại nhớ tới Tư Vô Nhai… Hắn thích nhất là suy nghĩ mấy chuyện này, hẳn là sẽ có kiến giải tốt hơn.

Lục Châu nói với Thái hậu: “Vị đế sư này tên là gì?”

Thái hậu lắc đầu đáp: “Chưa từng để lộ danh tính.”

“Hắn còn lưu lại vật gì khác không?”

“Trong hoàng thành Đại Viêm chỉ có những thứ này… Nếu còn thì hẳn là ở những địa phương khác.”

Lúc này, Lý Vân Triệu đứng bên cạnh chợt nói bổ sung: “Thập Tuyệt Trận cũng do chính tay vị đế sư này khắc hoạ.”

“. . .”

Trong lòng mọi người thầm giật mình.

Lục Châu hiểu được lời người này nói trong thư, những vật hắn lưu lại đã đủ để chứng minh tất cả. Có thể khắc hoạ ra Thập Tuyệt Trận huyền diệu như thế, người này không chỉ cường đại mà còn rất giảo hoạt, không hề để lộ tin tức nào liên quan đến hắn trong thư.

“Hắn đã đi đâu?” Lục Châu lại hỏi.

Thái hậu thở dài một tiếng.

“Khi rời đi đế sư không hề có bất kỳ dấu hiệu này, cũng không chào hỏi hoàng đế lấy một câu, chỉ là đột nhiên biến mất. Hoàng đế phái người đi tìm khắp nơi, thậm chí còn đến tận Hắc Mộc Sâm Lâm ở cực tây để tìm, muốn vượt qua sâm lâm nhưng cuối cùng vẫn thất bại.”

Phan Ly Thiên cau mày nói. “Lão hủ từng đến Hắc Mộc Sâm Lâm, hồ lô của lão hủ chính là được tìm thấy ở đó… Bên trong Hắc Mộc Sâm Lâm có rất nhiều bảo vật, từng khiến tu hành giả kéo đến đó tầm bảo như thuỷ triều, tử thương vô số, không ít tu hành giả dị tộc cũng tham dự vào. Thì ra tất cả những chuyện này đều do hoàng thất đứng ở sau lưng thao túng.”

Thái hậu lộ vẻ xấu hổ.

Lý Vân Triệu lại nói: “Thất tiên sinh Tư Vô Nhai từng tạo ra một đám cháy cực lớn hoả thiêu vạn dặm phía đông Hắc Mộc Sâm Lâm để ngăn cản đám người tầm bảo.”

“. . .”

Đám người đồng thời quay sang nhìn Lục Châu. Gương mặt mo vẫn tỏ ra bình tĩnh, xem như chưa nghe thấy.

Liên quan quái gì đến lão phu…

Lục Châu cúi đầu nhìn hộp gấm nằm dưới đất, bàn tay khẽ nhấc, cương khí rung động, hộp gấm bay lên thả vào tay hắn.

Hành động này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không ai còn quan tâm tới chủ đề vừa rồi, cũng chẳng buồn thắc mắc trong thư viết gì.

“Sư phụ, trong đó là cái gì thế?”

Hộp gấm rất tinh xảo, có dạng dài như hình chữ nhật, bên trên có khắc mấy đường vân màu đỏ. Mặt trước hộp gấm có khắc một đoá liên hoa đỏ rực.

Nắp hộp chỉ đậy lại, không có lỗ khoá hoặc trận văn phong ấn. Lục Châu mở hộp ra.

Két ——

Bên trong hộp gấm là một cổ cầm trông tao nhã và cổ phác vô cùng, dây đàn có màu đỏ rực bắt mắt.

[Ting — thu hoạch được vũ khí Cửu Huyền Cầm, trạng thái: công đức chưa mở, phẩm giai chưa kích hoạt.]

Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu đếm lại số dây đàn, quả nhiên có chín dây. Hắn lấy Cửu Huyền Cầm ra khỏi hộp, cầm trong lòng bàn tay.

Cửu Huyền Cầm có độ dài ngang với Sáo Lam Điền Ngọc, rộng bằng một bàn tay.

“Cổ cầm?!” Mọi người kinh ngạc hô lên.

“Không ngờ lại là một cây cổ cầm!”

“Thoạt nhìn đã biết không phải vật tầm thường.” Chu Kỷ Phong mở to mắt.

“Ta cảm thấy ngươi đang nói lời thừa thãi…”
Chương 694 Vô đề

Cửu Huyền Cầm truyền đến một cảm giác mát lạnh. Khí tức mạnh mẽ, vẻ ngoài kinh diễm.

Đám đồ đệ mờ mịt nhìn nó —— Đàn nhỏ như vậy làm sao mà đánh? Chín sợi dây đàn cũng chỉ có bề ngang bằng nửa bàn tay, chẳng lẽ dùng cây tăm để gảy đàn?

Trọng điểm không phải ở chỗ đó, mà là… Vị đế sư của Đại Viêm vì sao lưu lại một cây cổ cầm? Dụng ý là gì?

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thái hậu. “Đế sư của hoàng thất Đại Viêm là người lịch sự tao nhã?”

Thái hậu cảm thán. “Đế sư tinh thông cầm kỳ thư hoạ, thỉnh thoảng cũng có đánh đàn, nhưng ta chưa từng nhìn thấy hắn dùng tới cây cổ cầm này. Đàn tinh xảo như vậy hẳn là dùng để trang trí.”

Lục Châu lắc đầu. “Chưa chắc.”

Người khác cảm thấy đây chỉ là một cây đàn trang trí, nhưng người có kinh nghiệm và lịch duyệt phong phú như Lục Châu có thể khẳng định đây là một cổ cầm được điều khiển bằng nguyên khí.

Hơn nữa Hệ thống đã thông báo càng khiến Lục Châu tin chắc vào điều này.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu buông tay, Cửu Huyền Cầm lơ lửng trước mặt mọi người. Bàn tay nâng lên vỗ ra một chưởng.

Ông!

Toàn thân Cửu Huyền Cầm hiện ra quang mang màu vàng kim rồi căng phồng lên, cương ấn bao bọc lấy cây đàn.

Đám người mở to mắt nhìn. Phan Ly Thiên nói:

“Từng có người nói âm công là một môn học vấn rất cao thâm, nhưng đa số tu hành giả đều chỉ dừng lại ở bậc sơ cấp nhất là sử dụng man lực, chẳng hạn như gào thét hoặc nhục mạ người khác… Cao thủ âm luật chân chính có thể dùng âm phù mê hoặc tâm trí, quấy nhiễu ý chí đối phương, lúc thì dương cương, lúc thì mạnh mẽ như kinh lôi, lúc lại âm nhu ôn nhuận như nước chảy…”

“Chỉ tiếc đa số mọi người đều thích đi con đường chính thống là tu hành thập bát ban võ nghệ. Dù sao có thời gian lắng nghe âm nhạc chẳng bằng đâm ra một đao cho thống khoái.”

“Ha ha, lão Lãnh, chỉ cần một ngày ngươi không tranh cãi với lão hủ thì ngươi sẽ bị nghẹn chết có đúng không?”

“Ta chỉ luận sự thôi.”

Thông thường mà nói thì gia cảnh của hầu hết các tu hành giả đều không có khả năng học loại đồ vật tao nhã thế này. Nếu đặt một cây đao mà một cây đàn trước mặt một đứa trẻ có gia cảnh bình thường thì hắn sẽ không chút do dự mà chọn cây đao kia.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Phan Ly Thiên nói: “Vậy chuyện Hải Loa ngươi giải thích thế nào?”

Lãnh La nhìn thoáng qua Hải Loa đứng bên cạnh, lắc đầu nói: “Cho dù tiểu nha đầu rất đặc biệt thì cũng không thay đổi được quan điểm của Lãnh mỗ.”

“. . .”

Tên cáo già!

Lục Châu không thèm để ý đến cuộc tranh luận của hai trưởng lão, mười ngón tay khẽ búng ra. Tạp âm xuất hiện….

Lục Châu không biết đánh đàn, trước khi xuyên không đến hắn là một thanh niên hiện đại, làm gì có thời gian nghiên cứu thứ này? Dùng từ “tạp âm” để mô tả cũng không quá đáng.

“Hay! Các chủ đánh thật hay!” Phan Trọng vỗ tay bôm bốp.

Mọi người đồng loạt rũ mắt xuống.

Phan Trọng lập tức ngưng vỗ, chuyển sang lẩm nhẩm: “Ừm… đánh cũng không tệ…”

Chu Kỷ Phong liếc hắn một cái, trong mắt đều là khinh thường. Nịnh nọt phô không chịu nổi, so sánh với bát tiên sinh, ngươi còn kém xa! Á… bát tiên sinh đâu rồi nhỉ? Trường hợp này sao có thể thiếu hắn chứ?

Cho dù đều là tạp âm, đám người cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà lắng nghe.

Sau khi bắt mọi người chịu đựng được một lúc, Lục Châu mới lắc đầu dừng lại.

“Lão phu tuy biết cách dùng âm luật ngự khí nhưng lại chưa từng đánh đàn bao giờ… Cửu Huyền Cầm nếu đưa cho người biết dùng thì sẽ tạo ra uy lực không hề tầm thường.”

Lúc này Tiểu Diên Nhi bỗng nói: “Sư phụ, hay là người đưa cho Hải Loa sư muội thử xem sao?”

Hải Loa cũng lộ vẻ chờ mong.

Từ khi Cửu Huyền Cầm xuất hiện, nàng đã nhìn nó chằm chằm không hề chớp mắt. Ai cũng có thể nhìn ra nàng rất thích cây đàn này.

Suýt chút đã quên, trong mười đồ đệ thì Hải Loa là người hiểu rõ âm luật ngự khí nhất.

Lục Châu thu hồi nguyên khí, Cửu Huyền Cầm lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Tay áo vung lên, Cửu Huyền Cầm bay về phía Hải Loa.

Hải Loa cực kỳ hưng phấn đón lấy, nàng cầm Cửu Huyền Cầm vuốt ve, yêu thích đến mức không nỡ buông tay. Xem ra nàng đã quên luôn mình có một nhạc khí tên là Sáo Lam Điền Ngọc.

Thái hậu và Lý Vân Triệu đều nhìn sang Hải Loa.

“Vị này là…?”

“Đồ nhi lão phu mới thu nhận, tên Hải Loa.” Lục Châu đáp.

Lý Vân Triệu tán thán. “Có thể được Cơ tiền bối thu làm đồ đệ chắc chắn không phải là người tầm thường.”

Lý Vân Triệu có thể cảm nhận được khí tức trên người Hải Loa, cũng rất dễ dàng nhận biết tu vi nàng, nhưng hắn lại không dám coi thường một chút nào.

“Nín hơi ngưng thần.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Vâng.”

Hải Loa buông lỏng tay, Cửu Huyền Cầm lơ lửng trước thân. Những việc còn lại Lục Châu không cần dạy, nàng đã biết nên làm gì.

Khí ngưng thành cương bao bọc lấy Cửu Huyền Cầm, chỉ trong giây lát đã biến thành một cương ấn lập loè quang mang màu đỏ.

“Hồng… hồng cương?!” Lý Vân Triệu cả kinh!

Lục Châu biết lần hành động này sẽ khiến bọn hắn chú ý, nhưng hắn không thèm giấu diếm nữa.

Tiếng kinh hô đã nhắc nhở đám người. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các và những đồ đệ cùng đệ tử khác đều nhìn Hải Loa đầy nghi hoặc.

Cương khí màu đỏ? Vì sao lại như thế?

Lục Châu trầm giọng nói: “Không cần ngạc nhiên.”

Bốn vị trưởng lão chỉ trong giây lát đã hiểu ý hắn.

Các chủ có thể thi triển ra cương ấn màu vàng kim và màu xanh lam, vậy con gái tư sinh của người thi triển ra cương khí màu đỏ cũng có gì đáng kinh ngạc đâu.

Đám người lại quan sát Hải Loa.

Mười ngón tay Hải Loa khiêu động, tiếng đàn vang lên tạo thành âm phù du dương êm tai.

Dù rằng Lục Châu không hiểu gì về đàn nhưng cũng biết đa số các loại đàn đều chỉ có bảy dây, chỉ riêng Cửu Huyền Cầm có chín dây mà lại còn đánh ra âm nhạc êm tai như vậy, quả là cực kỳ hiếm thấy.

Lục Châu kinh ngạc nhìn Hải Loa, các manh mối trong đầu dần dần xâu chuỗi lại. Hải Loa có lẽ cũng đến từ nơi đó!

Cương khí tạo thành âm phù chậm rãi bay ra như đao phong, sau đó tung toé đánh ra tứ phía.

Vù vù vù!

“Không ổn!” Lý Vân Triệu lập tức đứng che chắn trước mặt Thái hậu. Các đồ đệ cũng gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản âm đao.

Chỉ một tiếng đàn đã khiến nội khố trở nên hỗn loạn.
Chương 695 Vô đề

Hải Loa vội vàng buông tay ra, mười ngón tay nắm chặt lại, hồng cương ngay lập tức tiêu tán. Cửu Huyền Cầm nhẹ nhàng rơi vào tay nàng. Tiếng đàn biến mất.

Hải Loa áy náy nói: “Sư phụ… đồ nhi không cố ý đâu…”

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi chỉ mới vào Thần Đình cảnh, dù tinh thông âm luật nhưng độ khống chế âm luật ngự khí còn thấp.”

“Vâng, đồ nhi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Lục Châu nâng tay lên, cương khí bao lấy Cửu Huyền Cầm mang nó quay về trong tay hắn.

Hải Loa cảm thấy mất mát vô cùng.

Lục Châu nói: “Cửu Huyền Cầm là di vật do người khác lưu lại, vi sư phải cất giữ nó.”

Hải Loa khẽ gật đầu.

Thấy nàng buồn bã, Tiểu Diên Nhi bèn ghé tai nói nhỏ: “Đừng nóng vội, dù sao Ma Thiên Các cũng không có ai hiểu âm luật như muội, cây Cửu Huyền Cầm này sớm muộn gì cũng là của muội thôi…”

Ngẫm lại đúng là rất có lý. Tâm tình Hải Loa đã tốt hơn nhiều. “Tạ ơn cửu sư tỷ.”

“. . .”

Mọi người đều cạn lời. Tiểu nha đầu này không biết trong đầu chứa cái gì nữa.

Thái hậu nhìn chiếc rương vỡ nát dưới đất, thở dài nói: “Sứ mệnh của ai gia đã hoàn thành… Sau này xin mời Ma Thiên Các tiếp tục gánh lấy sứ mệnh này.”

“Sứ mệnh? Giữ gìn hoà bình thế giới?” Lục Châu muốn bật cười, nhưng gương mặt già vẫn hiện vẻ bình tĩnh.

“Ai gia chỉ đề nghị như thế, mọi thứ đều do Ma Thiên Các làm chủ.”

Cửu diệp sẽ dẫn tới tai nạn ngập trời. Theo đề nghị của bà, chẳng lẽ hắn phải vung đao tự chém để giảm tu vi xuống? Huống chi tu vi chân thực của Lục Châu chỉ mới ngũ diệp.

Lục Châu nói: “Nếu đó là bước tiến của thời đại, không thể ngăn cản được thì sao?”

Đọc xong lá thư, Lục Châu cho rằng vị đế sư này quá mức e dè. Nhìn lại lịch sử thế giới xem, đã trôi qua biết bao triều đại nhưng nào có ai có thể tự bịt mắt bịt tai để không tiến bộ? Thăm dò và tiến lên từng bước chính là điểm đặc thù từ xưa đến nay của con người.

Cho dù Lục Châu không xuyên không tới thì Cơ Thiên Đạo, Vân Thiên La, Lưu Thương, Cung Nguyên Đô,… có người nào không muốn đá văng cánh cửa cửu diệp cơ chứ?

Ngay cả người đoản mệnh như Ngu Thượng Nhung cũng đã từng có ý nghĩ như vậy.

Thời đại trảm kim liên vừa mở ra, rất nhiều tu hành giả đều bước vào giai đoạn trảm kim liên trùng tu. Sau nửa năm, Lưu Thương đã trùng tu đến cảnh giới bát diệp rưỡi, những người khác sớm muộn gì cũng sẽ vượt lên, đó chỉ là vấn đề về thời gian.

Đến lúc đó, xung kích cửu diệp sẽ trở thành đại thế, ai còn ngăn cản được nữa?

Cho dù Lục Châu không truyền lý luận trảm kim liên ra ngoài thì bàn cờ của Vân Thiên La, nghiên cứu của Lưu Thương và việc Ngu Thượng Nhung trảm kim liên thành công cũng sẽ khiến thế giới này hoàn toàn thay đổi.

. . .

Thái hậu thở dài một tiếng, khẽ nói: “Đành phó thác cho trời.”

“Lão phu lại cảm thấy, nhân định thắng thiên.”

Thái hậu gật đầu, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Lục Châu nhớ tới trong thư có đề cập tới nữ tử họ Lạc bèn hỏi: “Thái hậu có từng nghe đế sư nhắc tới một nữ tử họ Lạc không?”

Thái hậu lâm vào trầm tư. Có lẽ do tuổi tác đã cao nên rất nhiều ký ức đã sớm quên lãng.

Một lát sau, Thái hậu lắc đầu nói: “Đế sư chưa từng nhắc tới với ai gia, nhưng có thể đã nói với những người khác. Nghe hoàng đế nói, đế sư thường xuyên nhớ nhà, có nói muốn đi tìm người. Có lẽ người hắn muốn tìm chính là nữ tử họ Lạc đó. Ai gia hoàn toàn không biết gì về người này cả.”

“Người đó chưa từng xuất hiện ở Thần Đô?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Lý Vân Triệu đáp: “Ta vẫn luôn phụng dưỡng Thái hậu, ngày ngày đều ở trong cung, ta có thể làm chứng là chưa từng có vị nữ tử họ Lạc nào giao hảo với đế sư. Chỉ là Thần Đô quá lớn, có người họ Lạc cũng không có gì lạ, không thể bài trừ khả năng trong đó có người đế sư muốn tìm.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu.

“Thôi vậy.”

Đúng lúc này, một tên thị vệ xuất hiện bên ngoài nội khố, khom người nói: “Thái hậu, Chu Hữu Tài của Bắc Đẩu Thư Viện và Mạnh Nam Phi của Thiên Hành Thư Viện cầu kiến!”

Thái hậu nói: “Bảo bọn hắn đến Đại Chính Cung đợi.”

“Tuân lệnh.”

. . .

Đại Chính Cung.

Chu Hữu Tài và Mạnh Nam Phi quỳ dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy. Thái hậu ngồi bên phải, Lục Châu ngồi bên trái.

Chu Hữu Tài cất tiếng cầu xin: “Cơ tiền bối, xin ngài tin tưởng ta, ta tuyệt đối không bày mưu đặt kế cho mười vị trưởng lão. Ta từng khuyên bọn họ đừng tham dự vào cuộc phân tranh giữa Thần Đô và Ma Thiên Các nhưng bọn họ lại không chịu nghe!”

Mạnh Nam Phi cũng nói theo:

“Sau khi từ Duyện Châu trở về, ta đã dặn đi dặn lại toàn bộ đệ tử thư viện không được ra ngoài, thật không ngờ… hầy!”

Trên đỉnh Song Thạch, Lục Châu và Chu Hữu Tài đã gặp mặt trao đổi, về phần Mạnh Nam Phi thì đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.

“Cho lão phu một lý do để tin tưởng các ngươi.” Lục Châu nói.

Chu Hữu Tài móc từ trong ngực áo ra một đống phù chỉ, nâng lên trước mặt Lục Châu: “Đây là phù chỉ ta đưa cho đệ tử hạch tâm của thư viện, phàm là kẻ nào rời khỏi thư viện quá xa thì cương ấn trên phù chỉ sẽ tiêu tán. Cơ tiền bối tu vi cao thâm có thể kiểm tra thời gian trên phù chỉ.”

Lục Châu tiện tay vung lên, phù chỉ bay vào tay hắn. Trên phù chỉ quả thật có một cỗ năng lượng nhàn nhạt, đây là loại ấn ký theo dõi khá đơn giản được sử dụng trên giấy.

“Còn ngươi?” Lục Châu nhìn về phía Mạnh Nam Phi.

Toàn thân Mạnh Nam Phi run lên, mở to mắt nói: “Cơ tiền bối, ta nói câu nào cũng là thật… vốn ta cũng muốn dùng phương pháp này…”

Lời này không có sức thuyết phục. Trên đỉnh Song Thạch, Mạnh Nam Phi không nể mặt mũi, chỉ phái một tên đệ tử tới gặp. Đến khi Lục Châu sử dụng Thẻ Nguỵ Trang mới chấn nhiếp được hắn.

Đúng lúc này Hoa Trọng Dương đột nhiên khom người nói: “Cơ tiền bối, vãn bối có mấy lời muốn nói.”

“Nói đi.”

“Khi U Minh Giáo công thành, vãn bối đã trông thấy không ít đệ tử Thiên Hành Thư Viện!”

Hoa Trọng Dương vừa nói ra, Mạnh Nam Phi lui về sau mấy bước. “Ngươi… ngươi có phải đã nhìn nhầm rồi không?”

Hoa Trọng Dương hừ lạnh một tiếng. “Chẳng lẽ ta còn không biết phân biệt cấm vệ quân và đệ tử thư viện?”

Một bên mặc khôi giáp, một bên mặc trường bào màu trắng, Hoa Trọng Dương cũng không bị mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK