Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1591

Rốt cuộc hắn hộc máu, thở ra một hơi.

“Tần Đế… sẽ không tha cho các ngươi… Ha ha…” Tây Khất Thuật vẫn cố gắng cười to.

Đúng lúc này, một thân ảnh tựa như sói hoang nhào về phái Tây Khất Thuật.

Phốc phốc phốc…

Hàn mang trong tay điên cuồng đâm vào thân thể hắn.

Một đao, hai đao, ba đao… rốt cuộc không ai đếm rõ được Minh Thế Nhân đã vung bao nhiêu đao.

Cho đến khi Tây Khất Thuật biến thành một đống máu thịt be bét, thân ảnh kia mới giảm tốc độ, trong miệng không ngừng mắng:

“Ngươi mới là tạp chủng, ngươi mới là tạp chủng… Cả nhà ngươi đều là tạp chủng!”

Đến khi hắn gần như kiệt sức, phía trên mới truyền đến thanh âm: “Lão tứ, đủ rồi.”

Minh Thế Nhân không có dừng lại, mặc kệ thương thế của bản thân, vẫn không ngừng vung Ly Biệt Câu.

Ngu Thượng Nhung lại nói lần nữa: “Đủ rồi!”

Sóng âm mềm mại đẩy Minh Thế Nhân ra.

Hắn ngồi phịch xuống đất, Ly Biệt Câu dính đầy máu tươi cắm ở trước mặt, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào gương mặt hắn.

Minh Thế Nhân nhìn về phía Tây Khất Thuật.

Tây Khất Thuật ngoẹo đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười, hai mắt mở lớn, đã không còn khí tức.

Minh Thế Nhân không biết mình có nên vui hay không.

Hắn từng giết rất nhiều người, từ quan to hiển quý đến người buôn bán nhỏ. Nhưng không người nào khiến hắn cảm thấy căng thẳng như Tây Khất Thuật.

Không phải bởi vì Tây Khất Thuật mạnh, không phải vì Minh Thế Nhân sợ, mà là vì trong lòng hắn có một loại cảm xúc khó hiểu.

Phẫn nộ, thù hận, buồn bã, vui vẻ… quá nhiều tâm tình đan xen vào một chỗ khiến hắn cảm thấy rất phức tạp.

Ngồi đó thật lâu, hô hấp của Minh Thế Nhân mới từ từ bình phục. Hắn hít sâu một hơi, lau đi máu tươi trên mặt, mắng một tiếng: “Thật bẩn!”

Cương khí bộc phát khiến toàn bộ tiên huyết bốc hơi, hoá thành hư không.

Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu lên, dùng tay áo lau lưỡi câu trở lên sạch sẽ, bóng loáng.

Ngu Thượng Nhung nói: “Đệ không có lời nào muốn nói với ta?”

“Ách…”

Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, “Vừa rồi đệ thất thố, may nhờ có nhị sư huynh xuất hiện kịp thời, nếu không đệ cũng xong đời.”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày.

Hắn không phải người hài hước. Nhưng hắn cũng không muốn bức bách người khác làm điều họ không muốn, đặc biệt khi đó còn là đồng môn của hắn.

“. . .”

Minh Thế Nhân tự thấy lúng túng, thở dài một tiếng, “Hầy… kỳ thực ta đến từ thanh liên giới.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu đứng xuống cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng dìu dịu.

Minh Thế Nhân hỏi: “Nhị sư huynh không kinh ngạc sao?”

“Ta đã đoán được.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.

“Một cỗ thi thể nằm ngay bên cạnh, vừa thưởng thức ánh trăng vừa trò chuyện, quả là khiến người ta sợ hãi. Để đệ xử lý một chút đã.”

Minh Thế Nhân vung ra cương ấn, chém nát thi thể không còn một mảnh.

. . .

Trăng treo trên đầu thành, tròn vằng vặc.

Hai người sóng vai đứng bên ngoài thành, ngẩng đầu ngắm trăng.

Minh Thế Nhân thở dài một tiếng: “Đệ có một người huynh đệ, hắn rất ngốc rất ngốc. Hắn không biết nói chuyện, lần nào giao lưu với người khác cũng phải huơ tay múa chân. Hắn không nghe được gì, nhưng lại rất thích nghe người ta nói chuyện, làm như thể mình nghe rất chăm chú ấy.”

“Người đó bị câm điếc?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Đúng vậy. Hắn câm điếc.” Minh Thế Nhân không muốn dùng từ ngữ này để hình dung huynh đệ mình, bèn nói, “Đúng hơn là, ông trời cảm thấy thế giới này quá mức bẩn thỉu nên loại bỏ tạp âm ra khỏi thế giới của hắn.”

Minh Thế Nhân ngồi xuống đất, trong tay cầm một nhành cỏ dại, trong mắt toả ra quang hoa. Cỏ dại hoá thành bột mịn.

“Hắn chính là một mảnh giấy trắng, từ nhỏ đã không bị thế giới này tiêm nhiễm. Hắn thích cười, dù cho bị đánh cũng sẽ tươi cười với đối phương.”

Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Bị đần sao?”

“Hắn không đần.” Minh Thế Nhân lắc đầu, “Hắn chịu đánh thay đệ, trộm đồ cho đệ ăn, thay đệ làm những việc mệt nhọc bẩn thỉu… Chỉ là hơi ngốc thôi.”

“Đúng là một vị huynh đệ có tình có nghĩa.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói, “Hắn hiện đang ở đâu?”

“Chết rồi.” Minh Thế Nhân nhẹ nhàng nói. “Bị Tây Khất Thuật đánh chết. Khi đó hắn mới tám tuổi, còn nhỏ hơn đệ một tuổi.”

“Không ai quản sao?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày.

“Mạnh Minh Thị là tên hèn nhát đệ nhất Đại Cầm, hắn làm gì dám quản!” Minh Thế Nhân mắng một câu. “Phế vật vĩnh viễn là phế vật, không có khả năng may mắn một lần thì trở thành chiến thần, thay đổi tính nết.”

Ngu Thượng Nhung thấy lão tứ vẫn còn sức tức giận, bèn cười một tiếng hỏi: “Hắn là gì của đệ?”

Minh Thế Nhân đáp ngắn gọn: “Kẻ thù.”

Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, ôm Trường Sinh Kiếm trong ngực nhìn lên thiên không.

Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Chúng ta từ nhỏ đã ở Mạnh phủ, có rất nhiều chuyện đệ nhớ không rõ. Những việc xảy ra trước lúc năm tuổi đều như một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ. có lúc đệ nghĩ, nếu mạng người phân chia cao thấp, quý tiện, vậy vì sao một nơi cao quý như Mạnh phủ lại cho phép hai huynh đệ chúng ta tồn tại? Ha ha…”

“Đệ đến kim liên giới bằng cách nào?”

Minh Thế Nhân lắc đầu: “Nhớ không rõ. Đệ chỉ nhớ mình lên một chiếc phi liễn, phi liễn chở theo rất nhiều đồng tử mà đệ là một trong số đó. Về sau phi liễn xảy ra chuyện, tất cả đều ngã chết.” Nói tới đây hắn nhếch môi cười một tiếng, “Công nhận, mệnh của đệ quá con mẹ nó lớn nha!”

“Đúng là lớn thật.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.

“Chờ đến khi tỉnh lại, đệ gặp được sư phụ.”

Minh Thế Nhân nhìn quanh nhìn quẩn một chút rồi nhẹ giọng nói: “Nhị sư huynh, huynh nói xem đệ có tính là xui xẻo không? Ngày nào cũng bị đánh, sau khi vào Ma Thiên Các vẫn là bị đánh…”

“. . .”

Ngu Thượng Nhung rất muốn nói một câu, chúng ta đều như nhau nha người anh em, nhưng hắn là sư huynh, không thể nói năng như vậy.

Có điều Ngu Thượng Nhung cũng đã minh bạch vì sao Minh Thế Nhân lại có vẻ thù ghét thanh liên giới, vì sao lại có địch ý với Triệu Dục.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

“Thời gian không còn sớm, trở về thôi.” Ngu Thượng Nhung điểm chân xuống đất, bay lướt lên không trung.

Minh Thế Nhân phủi phủi quần áo rồi khom người hành lễ với Ngu Thượng Nhung, sau đó mới bay theo.
Chương 1592

Cùng lúc đó.

Lục Châu cũng thu hồi thần thông.

Trên thực tế, từ khi nghe tiếng thông báo điểm công đức nhập trướng, Lục Châu đã cấp tốc quan sát các đồ đệ, cuối cùng khoá chặt trên người Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung.

“Mạnh phủ…”

Lục Châu lục tìm trong ký ức xem có hình ảnh nào liên quan đến quá khứ của Minh Thế Nhân không, nhưng có lẽ vì đã quá lâu, hắn nghĩ mãi cũng không ra.

Có đôi khi Lục Châu lại nghi hoặc, vì sao Cơ Thiên Đạo lại trùng hợp thu nhận những người này làm đồ đệ?

Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời…

Lục Châu than nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.

. . .

Sáng hôm sau.

Tin tức đại tướng quân Tây Khất Thuật tử vong đã truyền đi khắp Hàm Dương, khiến dân tình chấn động.

Một số phụ tá có quan hệ mật thiết với Tây Khất Thuật cấp tốc tụ tập lại, kể cả cao thủ kiếm đạo Bạch Ất.

Trong một biệt uyển.

Không khí có vẻ rất kềm nén.

“Hơn mười tên thích khách dưới trướng Tây tướng quân đều chết trong tay một cao thủ kiếm đạo, toàn bộ là một kích chí mạng. Nếu hôm qua Bạch tướng quân không ngồi uống rượu cùng ta cả đêm, ta đã hoài nghi là Bạch tướng quân làm.”

Một người mặc trường bào xám, trên mặt có lún phún râu, tay ôm kiếm nói: “Cao thủ kiếm đạo?”

“Đã tìm được thi thể Tây Khất Thuật, vết thương trên người hắn rất quỷ dị phức tạp. Có vết đao, có vết lưỡi câu, cũng có vết kiếm. Hung thủ vô cùng hung tàn, ra tay tàn nhẫn.”

Sắc mặt đám người ngưng trọng.

“Điều này nói rõ hung thủ không phải là một người mà là một nhóm người. Hơn nữa, tu vi của bọn hắn rất cao.”

“Dám ra tay với Tây tướng quân tại phụ cận đô thành, lá gan thật lớn. Đám người này có mục đích gì?”

Lúc này, một quan viên tuổi tác hơi lớn lên tiếng: “Ta nghe nói trong vòng một đêm, Mạnh phủ được cây cối bao phủ xanh biếc như mùa xuân. Chẳng lẽ… là Mạnh Minh Thị trở về báo thù?”

Lời này vừa nói ra, đám người đưa mắt nhìn nhau, cảm giác sống lưng lạnh ngắt.

“Trên đời này làm gì có quỷ quái, đừng có tự mình doạ mình. Mạnh Minh Thị đã chết từ đời nào, ta đã cho người điều tra, thuộc hạ Huyền Cao dưới trướng Tây Khất Thuật trước khi chết từng đi tới Triệu phủ. Chuyện này ắt có quan hệ đến Triệu công tử.”

Bạch Ất nghi ngờ nói: “Triệu Dục?”

“Gần đây thời buổi rối loạn, Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân đồng loạt tạ thế, Phạm chân nhân bế quan không ra, Tần chân nhân thần long không thấy bóng. Ta luôn cảm thấy… hiện tượng mất cân bằng không chỉ ảnh hưởng đến phía đối diện.”

Bạch Ất nói: “Trước cứ bẩm báo việc này lên cho Tần Đế bệ hạ định đoạt.”

Đám người gật đầu đồng ý.

. . .

Giữa trưa, tại Triệu phủ.

Trong biệt uyển.

“Các chủ, thất tiên sinh đã đưa tới định vị trận.” Nhan Chân Lạc đưa phù chỉ đã khắc hoạ xong, dâng lên cho Lục Châu.

Lục Châu gật đầu, tiếp nhận phù chỉ. Sau đó lấy ra ngọc phù truyền tống tập thể, thiêu đốt phù chỉ.

Ấn phù bay ra chui vào bên trong ngọc phù. Ngọc phù toả ra quang hoa, trở nên nóng ấm. Lát sau lại khôi phục bình thường.

Lục Ly nói: “Có ngọc phù này, chúng ta có thể trở về Ma Thiên Các trong vòng một khắc đồng hồ.”

Đây không chỉ có tác dụng chi viện, mà cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình.

Lục Châu thu hồi ngọc phù, nhìn về phía Minh Thế Nhân đứng trong đám người.

Minh Thế Nhân đã thay một bộ quần áo khác, trông thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra.

Lục Châu gọi: “Lão tứ.”

Minh Thế Nhân giật mình, khom người đi tới: “Sư phụ?”

“Ngươi vừa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tu vi tăng mạnh. Để vi sư xem ngươi tiến bộ bao nhiêu.”

Bàn tay vung lên, một đạo chưởng ấn bay về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân giật nảy cả mình, không ngờ sư phụ nói ra tay là ra tay.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đề phòng sư phụ, mà cho dù có thì cũng vô dụng.

Minh Thế Nhân luống cuống nhìn chưởng ấn bay tới, hai tay chập lại chống đỡ.

Ầm!

Chưởng ấn nện vào hai tay hắn. Minh Thế Nhân lui về sau hơn mười bước, suýt chút nữa đã ngã xuống, há mồm ho khan kịch liệt.

Hắn cố nén ánh mắt hốt hoảng, cấp tốc nặn ra một nụ cười: “Sư phụ thần uy cái thế, đồ nhi sao có thể là đối thủ của người.”

Đám người nhìn cảnh này, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Chưởng ấn kia có bao nhiêu lực đạo, mọi người đều cảm giác được rõ ràng. Tốc độ ra chưởng cũng không nhanh, chỉ là hơi bất ngờ. Cho dù có đánh trúng cũng không đến mức phải lui lại ho khan liên tục như thế.

Cách giải thích duy nhất chính là —— con hàng này lại diễn trò.

Khá lắm.

Diễn tốt lắm, rất có tinh tuý của lão bát.

Chỉ có Ngu Thượng Nhung biết rõ Minh Thế Nhân đang bị thương, bèn vội vàng nói: “Chưởng ấn của sư phụ nội liễm khí tức, quả thật khiến người ta khó lòng nắm bắt.”

Đám người: “. . .”

Mặt trời mọc ở đằng tây rồi? Ngay cả Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung mà cũng biết vỗ mông ngựa?!

Lục Châu nhìn bộ dạng chật vật của Minh Thế Nhân, không thèm vạch trần hắn mà thản nhiên nói:

“Ngươi phải nhớ kỹ một điều. Ma Thiên Các mới là chỗ dựa của ngươi.”

Đám người nghe vậy lập tức não bổ, ý của sư phụ là đang nhắc nhở lão tứ không được phản bội Ma Thiên Các.

Nhưng Minh Thế Nhân lại hiểu được hàm ý của sư phụ, trong lòng cảm động, khom người đáp: “Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.”

Đúng lúc này, một người hầu bước vào, cung kính nói: “Lão tiên sinh, người trong cung đến điều tra vụ án Tây tướng quân bị giết. Triệu công tử mời ngài qua đó.”

Lục Châu đứng dậy, thản nhiên nói: “Không gặp.” Sau đó xoay người trở về phòng tu luyện.

“. . .” Người hầu cũng rất cạn lời.

“Gia sư đâu phải người các ngươi muốn gặp là gặp?” Minh Thế Nhân trợn mắt nói.

“. . .”

Ma Thiên Các chỉ đến đây nghỉ chân, thuận tiện tìm hiểu tình hình tại thanh liên giới. Nếu ai đến đòi gặp cũng ra gặp, vậy chẳng phải sư phụ sẽ mệt chết sao?

“Nhưng mà việc này can hệ trọng đại a!” Người hầu khóc không ra nước mắt.

“Ta đi theo ngươi một chuyến.” Minh Thế Nhân nói.

“Cùng đi đi.” Vu Chính Hải cũng bước ra khỏi biệt uyển.
Chương 1593

Ngoại trừ bốn huynh đệ Khổng Văn, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra thì những người còn lại trong Ma Thiên Các đều đi theo người hầu Triệu phủ đến đại sảnh.

Đến nơi, bọn hắn thấy có rất nhiều quan binh và tu hành giả đứng trong sân viện, tổng cộng có hơn trăm người.

“Thế trận không nhỏ.” Minh Thế Nhân cười nói.

Đám người không dừng lại mà trực tiếp tiến vào đại sảnh.

Vừa vào trong, bọn hắn nhìn thấy trên công đường có hai người thắt bím tóc, mặc khôi giáp, một người gầy một người béo, trên mặt bọn hắn có vẽ một đoá hoa màu đen, đuôi mắt vẽ rất đậm trông khá yêu mị.

Triệu Dục vội vàng đứng lên nghênh đón: “Lão tiên sinh đâu?”

Minh Thế Nhân nói: “Gia sư không rảnh quản chuyện của ngươi. Nói đi, có chuyện gì?”

Triệu Dục lúng túng nói: “Để ta giới thiệu một chút… Vị này là Trí Vũ Tử đại nhân, vị này là Trí Văn Tử đại nhân, đều đến từ trong cung.”

Một văn một võ, được đấy.

Minh Thế Nhân gật đầu, tuyệt không đáp lễ. Bởi vì đối phương ngồi đó với thái độ cao cao tại thượng khiến trong lòng hắn nảy sinh chán ghét, bèn qua loa nói:

“Ồ, không còn chuyện gì khác? Vậy ta đi trước.”

“Chờ một chút.” Trí Văn Tử mở miệng nói.

“Có việc gì thì nói nhanh đi. Bụng ta đang réo.” Minh Thế Nhân thúc giục.

Trí Văn Tử nói:

“Phụng ý chỉ của Tần Đế, ta đến đây điều tra vụ án Tây tướng quân bị giết. Tây Khất Thuật có một vị huynh đệ tên là Huyền Cao, trước khi xảy ra chuyện hắn từng đến Triệu phủ, có việc này không?”

Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua Triệu Dục, không rõ trước đó hắn đã nói gì. Dù sao lúc Huyền Cao bị giết, Triệu Dục cũng có mặt ở đó.

“Chết rồi à? Ai giết?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.

Trí Văn Tử nhíu mày.

Triệu Dục cười nói: “Ta đã nói rồi, cái chết của Huyền Cao không liên quan gì đến chúng ta.”

Trí Văn Tử nhìn Minh Thế Nhân không rời mắt, tiếp tục hỏi: “Đêm hôm đó ngươi ở đâu?”

“Nói nhảm, ta ở Triệu phủ tắm rửa cũng phải báo cáo cho ngươi? Trước khi tắm rửa ta còn đi nặng nữa đó.” Minh Thế Nhân đáp.

Trí Văn Tử nói: “Đêm hôm Huyền Cao xảy ra chuyện, có người nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt. Ta đã phái người kiểm tra bốn phía, sàn nhà đá xanh tại Nam Uyển vừa mới sửa lại, có vết tích chiến đấu, việc này ngươi giải thích như thế nào?”

Triệu Dục vừa định nói chuyện, Trí Văn Tử đã chặn lại: “Ta đang hỏi hắn, không có hỏi ngươi. Triệu công tử xin hãy tự trọng.”

Thái độ ép hỏi của đối phương khiến Minh Thế Nhân chẳng có chút hảo cảm nào. “Sao ngươi không nói thẳng là ta giết Huyền Cao luôn đi, còn quanh co lòng vòng cái gì?”

“Ta có đủ lý do để hoài nghi ngươi.” Trí Văn Tử nói.

Hắn phất tay, đám tu hành giả bên ngoài lập tức bao vây đại sảnh và biệt uyển.

“Câm miệng!!” Triệu Dục đột nhiên nổi giận quát.

“Triệu công tử?”

“Ta luôn kính trọng hai vị đại nhân, nhưng các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Đây là phủ của ta, ta lặp lại lần nữa, việc này chẳng liên quan gì đến bằng hữu của ta hết. Cút ra ngoài cho ta!” Triệu Dục nói.

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử bị thái độ của Triệu Dục làm cho kinh ngạc. Triệu công tử luôn luôn nhu nhược, từ khi nào lại trở nên cường thế như vậy?

“Ngươi muốn chống lại ý chỉ của Tần Đế?” Trí Văn Tử cau mày nói.

“Tần Đế bảo ngươi đến điều tra hung thủ, không phải bảo ngươi không có chứng cứ mà đổ tội cho người khác!” Triệu Dục tức giận nói, “Chuyện này ta nhất định sẽ cáo trạng với Tần Đế!”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đứng lên, khom người hành lễ với Triệu Dục.

Trí Văn Tử nói: “Triệu công tử bớt giận, hôm nay hai huynh đệ ta đã vô lễ, xin cáo từ.”

Hắn vung tay lên, dẫn theo đám người rời đi.

Đi rất kiên quyết.

Đại sảnh khôi phục yên tĩnh. Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn Triệu Dục:

“Thật là… Ai cũng có thể leo lên đầu ngươi giễu võ giương oai.”

Triệu Dục đỏ mặt tới mang tai, thở dài nói:

“Hai người này không đơn giản, bọn hắn là phụ tá đắc lực của Tần Đế. Rất nhiều chuyện đều do bọn hắn ra mặt xử lý. Có thể nói, nhìn thấy bọn hắn cũng giống như nhìn thấy Tần Đế.”

“Nhưng mà rốt cuộc nguôi cũng mạnh mẽ được một lần.” Minh Thế Nhân nói.

“Hầy, hai người này vốn là cao thủ Tấn Quốc. Sau khi Tấn Quốc diệt vong, bọn hắn trở thành thuộc hạ dưới trướng Tần Đế, tu vi và mưu lược đều sâu không lường được, được thế nhân gọi là Song Tử.”

“Bây giờ ngươi còn tin tưởng bọn hắn không?”

Triệu Dục ngồi phịch xuống ghế, thất vọng nói: “Ngươi nói đúng, trong cả cái Triệu phủ này chỉ có mình ta là đồ ngu.”

Dù rằng sự thật quá đỗi tàn nhẫn, nhưng hắn không thể không thanh tỉnh.

“Bây giờ biết rồi cũng không tính là muộn.” Minh Thế Nhân cười nói.

Ngu Thượng Nhung hỏi: “Tu vi của Song Tử thế nào?”

“Không rõ.” Triệu Dục lắc đầu suy đoán, “Hẳn là mạnh hơn Tây Khất Thuật không ít.”

Cùng lúc đó.

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử rời khỏi Triệu phủ.

“Đại ca, có chắc chắn không?” Trí Vũ Tử hỏi.

“Ừm.” Trí Văn Tử gật đầu, “Người trẻ tuổi chính là hung thủ giết Huyền Cao và Tây Khất Thuật, người ôm kiếm là đồng loã của hắn.”

“Vậy tại sao không trực tiếp bắt bọn hắn lại?” Trí Vũ Tử nghi hoặc hỏi.

“Có phát hiện mới.” Trí Văn Tử quay đầu nhìn về phía Triệu phủ, “Trên người bọn hắn có mùi của Tây Khất Thuật, cho dù có che giấu thế nào cũng không thể ẩn tàng. Hơn nữa trên thân người trẻ tuổi, ta còn ngửi được một mùi vị đặc thù.”

“Mùi vị gì?”

“Mạnh Minh Thị.”

Trí Vũ Tử kinh ngạc nói: “Là tên đại tướng quân Mạnh Minh Thị đã đánh bại Tấn Quốc trong trận chiến ở Hào Sơn?”

“Đúng vậy, mùi trên người hắn giống hệt mùi của Mạnh Minh Thị.”

“Đại ca, nếu huynh nói sớm, vừa nãy ta đã hạ lệnh bắt hết bọn hắn!” Trí Vũ Tử ảo não nói.

Trí Văn Tử lắc đầu: “Nếu bắt được thì còn đến lượt ngươi? Người ôm kiếm kia khí định thần nhàn, trấn định vô cùng. Người đeo đao khí tức hùng hậu, liên miên không dứt. Hai người này tuyệt không tầm thường, mà mấu chốt nhất là…”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Trên thân bọn hắn có chung một loại khí tức ba động, khí tức này trên thân người tuổi trẻ là mạnh nhất, hai người kia yếu hơn một chút. Loại ba động này vừa giống nhau nhưng lại có thể phân biệt rõ ràng.”
Chương 1594

“Quỷ dị như vậy?” Trí Vũ Tử nhíu mày.

“Ta hoài nghi bọn hắn đều là dư nghiệt của Mạnh Minh Thị.” Trí Văn Tử nói, “Nếu đúng là vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi. Hắn có đầy đủ động cơ để giết Tây Khất Thuật và Huyền Cao. Tây Khất Thuật vẫn luôn đùa bỡn Triệu Dục trong lòng bàn tay, hiện tại thanh tỉnh nên quyết định đứng về phía bọn hắn cũng rất dễ hiểu.”

Trí Vũ Tử gật đầu: “Đại ca phân tích rất có lý.”

“Vì để ổn thoả, chúng ta né tránh mũi nhọn trước. Ta sẽ nghĩ cách để bắt hết bọn chúng lại.” Trí Văn Tử nói.

“Hay là mời chân nhân hỗ trợ?”

“Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng hỗn loạn, thiên hạ không thái bình, chân nhân sẽ không dễ gì mà rời núi. Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính chết, Tần Nhân Việt và Phạm Trọng sẽ càng thêm cẩn thận.”

Nhắc tới chân nhân, Trí Vũ Tử không khỏi thở dài một tiếng: “Thác Bạt chân nhân là người ta kính ngưỡng, không ngờ hắn cũng chết.”

“Ngung Trung có Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô thủ hộ, đừng nói là hắn, cho dù là tứ đại chân nhân cùng đến cũng phải dè chừng.” Trí Văn Tử nói.

“Đại ca, ta có một nghi vấn vẫn luôn không dám hỏi.” Trí Vũ Tử thấp giọng nói.

“Chúng ta là huynh đệ, ngại cái gì.”

Trí Vũ Tử nghĩ ngợi một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Tu vi của Tần Đế bệ hạ…”

Hắn còn chưa nói dứt câu, Trí Văn Tử đã giơ tay lên ngăn lại. “Tai vách mạch rừng. Hồi phủ.”

“Vâng.”

. . .

Màn đêm buông xuống, trong Triệu phủ.

“Cần thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể khai Mệnh Cách thứ mười bốn.” Lục Châu nhẹ giọng lẩm bẩm.

Đại Mệnh Cách đã có hai viên, cho dù là chân nhân cũng chưa chắc làm được điều này. Mấy viên Mệnh Cách tiếp theo Lục Châu có thể chọn lựa đặt vào khu vực Nhân và Địa. Nói cách khác, chỉ cần dùng Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương và thú hoàng là đủ.

Lục Châu mở giao diện điểm công đức ra xem: 141.310 điểm

Ngu Thượng Nhung và Minh Thế Nhân giết Tây Khất Thuật và mười tên bộ hạ, thu được hơn 50.000 điểm, cũng không tệ.

Rất lâu rồi không rút thưởng, khí vận hẳn là đã tăng lên không ít.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn + 1.]

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Huyền Vi Thạch x 1.]

Lục Châu dừng lại. Huyền Vi Thạch mà cũng có thể rút thưởng được?

Cộng thêm trước đó, hắn đã có tổng cộng 10 phần Huyền Vi Thạch.

“Mười phần chắc là đủ rồi.”

Lục Châu lấy cả 10 phần ra đặt ở trước mặt.

[Huyền Vi Thạch: có thể đề thăng vật phẩm từ Hợp cấp lên Hằng cấp.]

Thấy dòng ghi chú này, Lục Châu hài lòng gật đầu.

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Tử Lưu Ly (hợp), Phiền Lung Ấn (hợp), Thất Tinh Kiếm, Thánh Giả Quyền Trượng, Phong Linh Cung, Trấn Thọ Thung (hằng, linh tính 20%), Tu La Loan Đao.

Vị Danh có thể tự đề thăng phẩm chất, không cần quản. Trong những vật phẩm còn lại, chỉ có Tử Lưu Ly là có trợ giúp lớn nhất đối với Lục Châu.

Lục Châu mua một tấm Luyện Hóa Phù rồi ném Tử Lưu Ly và Huyền Vi Thạch vào trong ngọn lửa.

Mười phần Huyền Vi Thạch bị nung đỏ lên toả ra hồng quang, từ từ kết nối với nhau trông như than nhóm lửa trại. Tử Lưu Ly ở ngay chính giữa, được hồng quang và ngọn lửa chiếu sáng rạng rỡ.

Việc còn lại chỉ là chờ đợi.

Lục Châu lấy Thánh Giả Quyền Trượng, Tu La Loan Đao, Thất Tinh Kiếm và Ngọc Phất Trần ra để phân giải.

Tu La Loan Đao phân giải ra một phần Huyền Vi Thạch, Thất Tinh Kiếm và Thánh Giả Quyền Trượng phân giải ra ba phần Hắc Diệu Thạch, còn Ngọc Phất Trần… cái gì cũng không có.

Hắn không phân giải Phong Linh Cung. Ma Thiên Các có một thần xạ thủ là Hoa Nguyệt Hành, lưu lại cho nàng dùng sẽ thích hợp hơn, dù gì cũng là hồng cấp.

Lục Châu chú ý thấy Trấn Thọ Thung có linh tính 20%, nghĩa là hắn chỉ có thể phát huy một phần năm uy lực của Trấn Thọ Thung. Linh tính càng nhiều thì uy lực càng tăng.

Cuối cùng, Lục Châu lấy lam pháp thân ra.

“Nên đề thăng uy lực cho lam pháp thân.”

Trước đó lam pháp thân là Bách Kiếp Động Minh nhị diệp, một lần thăng cấp cần có 10.000 năm thọ mệnh.

À phải, hắn còn có mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển cường hoá cao cấp, Lục Châu không hề do dự lấy ra bóp nát.

Trên bầu trời Triệu phủ, sinh cơ mênh mông cuồn cuộn như gió lốc vòi rồng trút xuống.

Đám tu hành giả tuần tra trong Triệu phủ kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mà đám người Ma Thiên Các thì đã chẳng còn tí kinh ngạc nào, tiếp tục nói cười trong sân viện.

Khổng Văn nghi hoặc nhìn lên. “Nhan tả sứ, Các chủ đang làm gì thế?”

“Một loại đại thần thông trị liệu của Các chủ đó. Chỉ cần đừng tới gần là được.” Nhan Chân Lạc rất có kinh nghiệm nói.

Khổng Văn gật đầu.

Lúc này Triệu Dục cũng vội vàng chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Khổng Văn đáp: “Các chủ đang tu luyện đại thần thông thuật, không cần ngạc nhiên.”

“Đại thần thông thuật?”

Triệu Dục nhìn lên bầu trời ngập tràn sinh cơ, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Chợt nhớ tới mẫu thân được lão tiên sinh trị liệu xong, khí sắc và thân thể đều chuyển biến tốt đẹp, hắn bèn lẩm bẩm: “Chẳng trách…”

. . .

Cùng lúc đó, trong cung điện bạch sắc.

Lam y nữ hầu nhanh chân đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, bên phía Thánh Điện đã kiểm trắc ra tình huống mới, nói là xuất hiện nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến hiện tượng mất cân bằng.”

Lam Hi Hoà mở to mắt nhìn nàng. “Nói tiếp đi.”

“Cán Cân Công Chính đã phát hiện có đại lượng sinh cơ di chuyển về phía tây, hẳn là thanh liên giới. Bọn họ đã phái cân bằng giả đến đó điều tra.”

“Thanh liên giới?”

Lam Hi Hoà chậm rãi đứng dậy, thân ảnh loé lên xuất hiện trước mặt nữ hầu.

“Đúng thế, là chính miệng Âu Dương tiên sinh nói như vậy.” Lam y nữ hầu đáp.

Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi: “Có thể khiến Cán Cân Công Chính chú ý, số lượng sinh cơ di động hẳn là không ít.”

“Âu Dương tiên sinh nói tình huống này chỉ xuất hiện trong giây lát, không kéo dài. Có thể là có người tấn thăng lên chân nhân hoặc thánh nhân.” Nữ hầu nói.

“Ngươi và Trọng Minh Điểu đã rời đi một lần, nếu lại đi sẽ khiến người khác chú ý. Không có mệnh lệnh của ta, không được tự ý chủ trương.”

“Vâng!”
Chương 1595

Lục Châu nhìn lại bảng thọ mệnh: 5.096.862 ngày (13.964 năm)

Mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển cường hoá cao cấp gia tăng năm ngàn năm tuổi thọ.

Kỳ quái là Trấn Thọ Thung hấp thu nhiều thọ mệnh như vậy cũng không gây ra phản ứng lớn như thế. Vì cái gì mỗi lần sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển đều tạo thành động tĩnh kinh người?

Đúng là quá mức rêu rao.

Thanh liên giới cao thủ nhiều như mây, muốn không khiến người khác chú ý đúng là không có khả năng mà.

Quả đúng như Lục Châu dự liệu, cách Triệu phủ không xa có không ít cao thủ tu hành đang nhìn chằm chằm vào Triệu phủ với vẻ mặt kinh ngạc.

“Đến xem không?”

“Trí đại nhân nói, trước khi làm rõ ràng tình hình bên trong Triệu phủ, chúng ta không được hành động nông nổi.”

“Trí đại nhân cũng dặn chúng ta làm việc tuỳ theo hoàn cảnh, tìm đúng thời cơ để thăm dò Triệu phủ. Đây là cơ hội tốt, sinh cơ khổng lồ như vậy rất có thể đến từ thánh vật.”

Câu nói này khiến đám tu hành giả lộ vẻ do dự. Không ai chống cự nổi sự dụ hoặc của thánh vật.

Lần lượt từng thân ảnh xuất hiện trên không trung bên ngoài Triệu phủ, bọn hắn tham lam hít lấy khí tức sinh cơ còn lưu lại trên không trung.

“Nơi này là phủ đệ của Triệu công tử… Chúng ta đi thôi!” Có tu hành giả thức thời cấp tốc rời đi.

Đám tu hành giả muốn nhân cơ hội thăm dò Triệu phủ thì nấn ná ở lại.

“Lúc này mà không đến, chẳng phải là phí công rồi?”

“Chúng ta không ăn trộm ăn cướp, bay lại gần xem một chút thôi.”

Rất nhiều tu hành giả tiến lại gần. Khi đến cách trăm mét, bên dưới Triệu phủ đột nhiên truyền tới thanh âm.

“Khuyên các vị mau chóng rời đi.”

Thanh bào kiếm khách Ngu Thượng Nhung loé lên, xuất hiện trên không trung Triệu phủ nhìn về phía đám người.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, chúng ta có thể…”

Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Thật xin lỗi.”

“Ta còn chưa nói xong.”

“Tại hạ không có ý ngắt lời ngươi.” Ngu Thượng Nhung nói, “Nhưng bất kể các ngươi đề xuất yêu cầu gì, tại hạ đều sẽ cự tuyệt.”

“. . .”

“Triệu công tử đâu? Chúng ta muốn bái kiến hắn một lần, không biết có cơ hội này không?”

Hắn vừa nói xong, hư ảnh Ngu Thượng Nhung đã loé lên. “Đắc tội.”

Vụt!

Trường Sinh Kiếm rút ra khỏi vỏ, hoá thành một đạo hồng quang. Vù vù vù.

Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ.

Đám tu hành giả còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy hồng quang loé lên, bên tai truyền đến tiếng gió, sau đó bốn phía lại khôi phục yên tĩnh tựa như chưa có gì phát sinh.

Đám người nghi hoặc nhìn Ngu Thượng Nhung.

Đắc tội cái gì? Hù doạ chúng ta sao?

Rắc ——

Đúng lúc này, vũ khí của bọn hắn đồng loạt nứt ra, gãy làm đôi. Tu hành giả không có vũ khí thì đai lưng quần bị chém đứt.

“Đao của ta!”

Vết cắt chỉnh tề thành một đường thẳng kéo dài khiến đám người không rét mà run.

“Kiếm thuật thật tinh xảo!”

Đám người sợ hãi nuốt nước miếng.

“Xin lỗi, mấy người chúng ta không cố ý quấy rầy! Chúng ta lăn đi ngay, lăn đi ngay!”

Vù!

Không bao lâu sau, không trung Triệu phủ lại trở nên yên tĩnh.

“Kiếm thuật của nhị sư đệ lại đề thăng rồi.” Thân ảnh Vu Chính Hải xuất hiện bên cạnh.

“Vận khí thôi. Tin rằng đao pháp của đại sư huynh cách hai Mệnh Quan không xa.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Có kim liên tu hành khó hơn nhiều, muốn đột phá còn cần phải có kỳ ngộ.” Vu Chính Hải nói.

“Trảm kim liên là con đường tu hành khó hơn bất kỳ con đường nào khác, bản thân việc trảm liên đã cần có dũng khí không sợ sinh tử rồi.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Hiện tại không cần nữa, có Bảo Mệnh Đan thì việc trảm liên đã dễ dàng hơn nhiều.” Vu Chính Hải nói.

“Ban đầu khi ta trảm liên làm gì có Bảo Mệnh Đan.”

Bên dưới truyền đến tiếng thở dài. Tiểu Diên Nhi đứng dưới đất dẩu môi lầm bầm một tiếng: “Lại nữa.”

“Cửu sư muội, theo ý muội thì trảm liên dễ hơn hay không trảm liên dễ hơn?” Ngu Thượng Nhung hỏi, “Muội cứ thành thật trả lời, đừng vì mình có kim liên mà nói dối.”

“Không biết đâu! Đừng hỏi muội!” Tiểu Diên Nhi ôm đầu bỏ chạy.

Tiểu Hỏa Phượng cấp tốc lạch bạch chạy theo nàng.

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung: “. . .”

Sau khi Tiểu Diên Nhi chạy đi, biệt uyển bên dưới tĩnh lặng như nấm mồ.

Cho đến khi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều trở về phòng nghỉ ngơi, đám người nấp trong biệt uyển mới thở phào một tiếng.

. . .

Cùng lúc đó.

Mấy tu hành giả rời khỏi Triệu phủ, tụ tập lại tại một góc vắng người.

“Tra được gì không?” Trí Văn Tử hỏi.

“Triệu phủ đúng là có cao nhân toạ trấn… Nếu thuộc hạ không lầm, người này có tu vi không dưới mười hai Mệnh Cách.”

“Làm sao gặp được?” Trí Văn Tử không dễ dàng tin tưởng người khác.

Tên thuộc hạ tiếp tục báo cáo: “Người này am hiểu kiếm thuật, dùng một chiêu chém đôi toàn bộ vũ khí của mọi người. Từ khí tức đến lực khống chế và kỹ năng đều không thể thấp hơn mười hai Mệnh Cách.”

“Chỉ có mười hai Mệnh Cách?” Trí Văn Tử nghi hoặc khó hiểu. Tu vi như thế làm sao giết chết Tây Khất Thuật?

“Đây là Khí Mệnh Châu, rót nguyên khí vào, khi đến gần cường giả nó sẽ phát ra ánh sáng mạnh yếu tuỳ vào tu vi của đối phương. Cầm lấy nó, đến Triệu phủ dò xét một lần nữa.”

“A?”

“Khí Mệnh Châu không dùng được quá lâu, đi nhanh về nhanh, không được sai sót.”

“Vâng.”

Tu hành giả kia cầm lấy Khí Mệnh Châu bay về phía Triệu phủ.

Trí Vũ Tử xuất hiện bên người Trí Văn Tử, nói: “Đại ca, Khí Mệnh Châu quý giá như vậy, làm thế có phải là lãng phí lắm không?”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Trí Văn Tử nói.

. . .

Trong biệt uyển Triệu phủ.

Lục Châu không biết hành vi của mình đã khiến ngoại giới chú ý, kể cả Thái Hư.

Hắn thoả mãn nhìn bảng thọ mệnh. Hiện tại hắn có gần 14.000 năm tuổi thọ, có thể dùng để đề thăng lam pháp thân lên tam diệp. Nhưng Lục Châu không vội tiêu hao thọ mệnh của chính mình mà cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, gọi ra lam pháp thân Bách Kiếp Động Minh.

“Đề thăng.”

Bách Kiếp Động Minh xoay tròn tại chỗ, bắt đầu hấp thu thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung.

“Kim liên đề thăng tu vi, trước tiên hấp thu thọ mệnh, sau đó trả về. Lam liên đề thăng tu vi đơn thuần là đòi mạng, chẳng nhả lại một chút thọ mệnh nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK