Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661 Vô đề

Chu Hữu Tài nhìn theo mãi cho đến khi không còn bóng dáng phi liễn đâu nữa mới lảo đảo té phịch xuống đất. Hắn há miệng thở dốc, một hồi lâu mới dần dần bình phục.

Các đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện thấy phi liễn rời đi mới dám bay lên đỉnh núi, thấy Viện trưởng đang ngồi dưới đất lập tức giật nảy mình. Đám đệ tử vội bay tới đỡ Chu Hữu Tài đứng dậy.

“Viện trưởng, ngài không sao chứ?”

“Viện trưởng, Cơ lão ma đánh ngài chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”

Mấy tên đệ tử lo lắng hỏi.

“Im miệng!” Chu Hữu Tài đột ngột đứng lên, đánh vào mặt tên đệ tử vừa mới ‘phun châu nhả ngọc’. “Nhớ cho kỹ, hoạ từ miệng mà ra.”

Tên đệ tử bị đánh lấy tay bưng má, lí nhí nói: “Đệ tử đã biết.”

“Viện trưởng, vậy chúng ta có còn tới Duyện Châu nữa không?”

“Đi cái gì mà đi!” Chu Hữu Tài không thèm nhìn về phía thành Duyện Châu.

Đã đến nước này còn dám đi? Chịu chết sao? Không thấy đệ tử Thiên Hành Thư Viện chạy nhanh cỡ nào?

Sao ta lại dạy dỗ ra một đám ngu xuẩn thế này chứ!

“Trở về thư viện.” Chu Hữu Tài ra lệnh, dẫn đầu bay lên.

Hơn ngàn đệ tử ngoan ngoãn bay theo sau, vừa đi được không xa Chu Hữu Tài đột nhiên đổi ý: “Đến Thiên Hành Thư Viện trước.”

“Vâng!”

. . .

Tại Thiên Hành Thư Viện ở Thần Đô.

Viện trưởng Mạnh Nam Phi nâng chung trà lên uống một hớp lớn, tâm tình mới dần dần bình phục.

“Là ảo giác sao?”

Mạnh Nam Phi đã quay về được một đoạn thời gian nhưng vẫn cảm giác như mình nhìn thấy ảo giác.

“Viện trưởng, không phải ảo giác đâu… Chúng ta cũng nhìn thấy mà, đó đích thực là kim liên cửu diệp, tuyệt đối không phải nhìn nhầm.”

“Ta cũng nhìn thấy, đúng thật là kim liên cửu diệp. Viện trưởng, ngài hô rút lui rất chuẩn xác, rất kịp thời!”

Mạnh Nam Phi lườm hai người một cái, lười nói chuyện với hai tên nịnh hót này.

Đúng lúc này, bên ngoài có đệ tử chạy vào bẩm báo: “Viện trưởng, Chu viện trưởng của Bắc Đẩu Thư Viện giá lâm!”

“Mau mời vào.”

Không bao lâu sau, Chu Hữu Tài dẫn theo hai tên đệ tử đi thẳng tới phòng nghị sự của Thiên Hành Thư Viện.

Mạnh Nam Phi bước ra nghênh đón, cười nói: “Chu viện trưởng đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật có lỗi.”

“Ta không có nhiều thời gian nói nhảm với ngươi… Tổ sư gia Ma Thiên Các bảo ta nhắn cho ngươi một chuyện.” Chu Hữu Tài nói.

“Nhắn lời?”

“Ngươi chạy nhanh như vậy ta đã thấy hết.”

“Chạy? Ai mà nhát gan như thế?” Mạnh Nam Phi nghiêm túc nói.

“Đừng giả bộ nữa… ta không có ý chế giễu ngươi, dù sao lúc đó ta cũng có mặt.” Chu Hữu Tài nói.

Mạnh Nam Phi: “? ? ?”

Chúng đệ tử: “? ? ?”

Chu Hữu Tài kể lại mọi chuyện xảy ra ở đỉnh núi Song Thạch cho Mạnh Nam Phi nghe, đồng thời cũng nhắc lại những lời Lục Châu đã nói, không sai một chữ.

Mạnh Nam Phi nghe vậy toàn thân lảo đảo, hai chân khẽ run, trong lòng âm thầm hô to một tiếng, quá nguy hiểm!

Chu Hữu Tài thấy sắc mặt hắn trắng bệch bèn nói: “Chu Ôn Lương gửi phi thư cho ngươi mà ngươi không xem ra gì. Dù sao hắn cũng là trưởng lão Thái Hư Học Cung.”

“Chu huynh đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại ta thấy sợ hãi đến cực điểm.” Mạnh Nam Phi liên tục xua tay.

Cũng may Mạnh Nam Phi không tự mình đi gặp Chu Ôn Lương, nếu không với thái độ như vậy thì một chưởng kia đương nhiên sẽ đập hắn tan thành tro bụi.

. . .

Sau khi thành Duyện Châu thất thủ, tu hành giới lại chia thành hai phe.

Một phe ủng hộ U Minh Giáo, đơn giản là vì phía sau U Minh Giáo có Ma Thiên Các làm chỗ dựa, tương đương với việc được cửu diệp đệ nhất đương thời bảo kê.

Một phe tiếp tục ủng hộ Thần Đô, bởi vì Thần Đô không gì phá nổi, đồng thời tốc độ tu hành của mọi người đã nhanh đến không thể tưởng tượng, chẳng mấy chốc sẽ có một vị cửu diệp mới xuất hiện mà thôi.

. . .

Hôm sau, tại Đông Các.

Sau một đêm lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu đánh giá lực lượng phi phàm tồn trữ trong cơ thể.

Tuy tốc độ lĩnh hội đã gia tăng không ít nhưng khả năng tồn trữ lực lượng cũng tăng lên, vì vậy muốn trữ đầy lực lượng phi phàm vẫn cần khoảng năm ngày.

“Hơn một trăm ngàn điểm công đức, cũng đến lúc nên tăng tu vi lên rồi.”

Thông qua việc tự mình tu hành, Lục Châu cũng đã gần đột phá. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn. Có thể đây là hiệu quả do việc Nhân Tự Quyển và Địa Tự Quyển dung hợp mang lại.

“Trước tiên nghịch chuyển một ít tuổi thọ đã.”

Tuổi thọ còn lại lúc này là 20.593 ngày.

Lục Châu sử dụng một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, năng lượng cấp tốc tụ tập, tuổi thọ còn lại của hắn lập tức tăng thêm 500 ngày.

Trước đây mỗi tấm thẻ tăng 300 ngày thọ mệnh, bây giờ tăng lên tận 500 ngày.

“57 năm…”

Đối với một tu hành giả thì thời điểm tu vi xuống dốc chính là trong một trăm năm cuối cùng của cuộc đời.

Nói cách khác, chỉ cần là 900 tuổi trở xuống thì tu vi sẽ không bị tuổi thọ ảnh hưởng.

Vẫn còn thiếu hơn 40 năm tuổi thọ.

Nghĩ tới đây, Lục Châu không do dự nữa, quyết định tiếp tục sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển.

Toàn bộ Đông Các đều được sinh cơ nồng đậm bao phủ.

Chuyện này đã quá quen thuộc với người trên Ma Thiên Các, chẳng ai lấy làm kỳ lạ nữa. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các ngẩng đầu nhìn về phía Đông Các.

“Ta đang tự hỏi liệu có phải Các chủ tu luyện tà công hay không?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc nói.

“Tà công?”

“Ba vị nhìn đi, trên bầu trời Đông Các đang không ngừng hội tụ năng lượng sinh cơ. Các chủ rõ ràng đã đột phá cửu diệp, còn cần hấp thu sinh cơ làm gì?” Hoa Vô Đạo nói.

Tả Ngọc Thư lắc đầu. “Nếu đó thật sự là tà công thì huynh trưởng cứ trực tiếp hấp thu thọ mệnh của người khác là được, không phải càng tốt hơn sao? Cần gì phải phí công như thế?”

Phan Ly Thiên nói: “Đừng ngạc nhiên, tu hành giả mỗi khi đột phá đều sẽ tạo ra động tĩnh, tất cả mọi người đều vậy mà, huống chi là cao thủ như Các chủ… Cứ quen là được, lát nữa sẽ yên tĩnh lại thôi.”

“Phan trưởng lão nói có lý.”

Ông ——

Âm thanh năng lượng cộng hưởng lại vang lên bên Đông Các. Bốn vị trưởng lão lại ngẩng đầu nhìn.

“Không phải ông nói sẽ yên tĩnh lại à? Sao bây giờ động tĩnh vẫn còn?”
Chương 662 Vô đề

Phan Ly Thiên nói: “Có lẽ do vừa rồi Các chủ chưa đột phá xong… Lão hủ cũng từng như vậy, một lần đột phá tạo ra hai lần động tĩnh.”

“Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, xem ra lần này Các chủ thu hoạch được không ít.”

Lát sau, Đông Các lại yên tĩnh như trước.

Nhưng chỉ ngay sau đó một lát lại xuất hiện động tĩnh y hệt vừa rồi.

“Đây là…” Gương mặt mo của Phan Ly Thiên hoàn toàn ngây ngốc.

“Lão Phan, ngươi cứ bịa nữa đi…” Lãnh La quay đầu lườm hắn một cái.

“Sao có thể như vậy?”

Bốn người nghi hoặc nhìn về phía Đông Các, chẳng thể lý giải nổi.

Đợt ba động sinh cơ kết thúc, chỉ lát sau lại xuất hiện một đợt mới, cứ thế lặp đi lặp lại…

Từ khi bắt đầu xuất hiện động tĩnh cho đến khi năng lượng sinh cơ trải qua lần ba động thứ mười, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đã đờ đẫn cả người.

Không biết qua bao lâu, bốn người mới tỉnh táo trở lại. Tả Ngọc Thư đột nhiên mở miệng nói:

“Sinh cơ nhiều như thế, sao chúng ta không nhân cơ hội này mà thu hoạch? Bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.”

Ba người còn lại đồng loạt nhìn sang Tả Ngọc Thư.

Năng lượng sinh cơ khổng lồ hội tụ vào một chỗ, ít nhiều gì cũng đã bị xói mòn. Nói thẳng ra, Các chủ ăn thịt thì bọn họ muốn xem xem có thể húp miếng canh được không.

“Có đạo lý…”

Nếu để năng lượng sinh cơ không thể hấp thu bị hao mòn bên ngoài thì thật lãng phí, chẳng bằng để người một nhà vớt vát chút canh thừa.

Thế là bốn vị trưởng lão đi tới Đông Các.

Nhìn thấy trên bầu trời đang không ngừng hội tụ sinh cơ, bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi đi vào trong sân viện, ngồi xếp bằng hô hấp thổ nạp.

Năng lượng sinh cơ lướt qua người bọn họ rồi tiến vào trong gian phòng Lục Châu.

. . .

Thời khắc này Lục Châu không biết mình khiến các vị trưởng lão kinh ngạc đến chừng nào.

Hắn không lo lắng có ai đó đến quấy nhiễu mình tu hành. Sau những chuyện xảy ra lúc trước, mỗi khi Lục Châu bế quan, đệ tử Ma Thiên Các đều sẽ chủ động tránh đi.

Chỉ là lần này năng lượng sinh cơ xuất hiện quá mức nồng nặc. Sinh cơ không mấy ảnh hưởng đến người trẻ tuổi nhưng đối với đám ông lão bà lão như bọn họ thì chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu.

Lục Châu sử dụng xong mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển bèn nhìn sang giao diện Hệ thống.

Tuổi thọ còn lại: 25.593 ngày

Không có gì khác lạ, mỗi tấm Thẻ Nghịch Chuyển đều đổi được 500 ngày thọ mệnh.

Nếu không phải vì muốn thực lực gia tăng nhanh chóng, Lục Châu đã dùng hết điểm công đức để mua Thẻ Nghịch Chuyển rồi.

“Tiếp tục.” Lục Châu lại lấy ra một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đã dần quen, không ngừng hấp thu năng lượng sinh cơ quanh quẩn trên không trung mà không tiến vào phòng.

Tình hình này đúng như câu nói: Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Rất nhanh Lục Châu lại sử dụng xong mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Tuổi thọ còn lại đã lên đến 30.593 ngày.

“82 năm.”

Còn thiếu mười tám năm là đủ thời gian trăm năm. Lục Châu không khỏi cảm thán một tiếng.

Đối với người bình thường mà nói thì cả đời có được mấy lần mười tám năm? Cho dù là tu hành giả bát diệp, khi tuổi thọ sắp hết cũng sẽ hiểu được mười tám năm này đáng giá bực nào.

Một trăm năm trôi qua rất vội vàng, chỉ như một cái chớp mắt.

Lục Châu thầm cảm khái rồi tiếp tục sử dụng thêm mười ba tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Tuổi thọ còn lại: 37.093 ngày

Tính toán một chút, Lục Châu có khoảng 101 năm tuổi thọ, trong lòng hắn thả lỏng không ít.

Ngay sau đó, tác dụng của Thẻ Nghịch Chuyển đã hiện ra rõ rệt.

Trên vai Lục Châu lúc này đã có những sợi tóc màu hoa râm. Khi mới xuyên không đến mái tóc hắn trắng xoá, còn bây giờ đã có hai màu trắng đen xen kẽ. Nếp nhăn trên da tay cũng giảm bớt đi một phần, làn da trông cũng có sức sống hơn.

Lục Châu rất muốn xem bộ dạng mình đã thay đổi thế nào, đáng tiếc Ma Thiên Các không có gương, mà hắn cũng không có máy chụp ảnh.

Thôi vậy.

Lão phu hẳn là một lão đầu vừa anh tuấn vừa tiêu sái.

Lục Châu đứng lên thực hiện một loạt động tác vận động cơ thể, cảm giác không tệ.

Nếu không phải vì bây giờ Lục Châu chỉ còn 16 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, lại thêm việc tích trữ thẻ sẽ bị Hệ thống tăng giá thì Lục Châu đã dùng hết điểm công đức để đổi.

“Đột phá tu vi quan trọng hơn.” Lục Châu nâng tay.

Ông!

Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, kim liên dưới trướng có hai mảnh liên diệp toả kim quang lóng lánh.

Lục Châu tập trung tinh thần hội tụ năng lượng, rất nhanh quanh pháp thân đã có vô số vòng năng lượng dần dần hội tụ rồi rơi xuống toà kim liên.

. . .

Bốn vị trưởng lão ngồi ngoài rìa sân viện không ngừng thổ nạp, lát sau những năng lượng sinh cơ còn thừa kia mới dần dần biến mất.

Bốn người mở mắt.

Tả Ngọc Thư nói: “Không ngờ huynh trưởng có thể thu hoạch nhiều năng lượng sinh cơ như vậy… Xem ra đã đến cực hạn.”

Lãnh La cũng lên tiếng: “Có lẽ Các chủ đang nghiên cứu một số thủ đoạn trị liệu như Minh Kính Đài của Phật môn hay Từ Hàng Phổ Độ. Khi thi triển Từ Hàng Phổ Độ cũng tạo ra năng lượng sinh cơ.”

“Đúng là có khả năng này, thế nhưng thi triển liên tục hơn ba mươi lần thì… có phải là hơi…”

“Biến thái?”

Tả Ngọc Thư nhíu mày: “Dám nói xấu sau lưng huynh trưởng, lão thân sẽ đi cáo trạng ngươi cho mà xem.”

“Đừng mà đừng mà, Tả tiền bối thứ tội, ta chỉ nói đùa một chút thôi!” Hoa Vô Đạo liên tục xua tay.

“Các ngươi cảm thấy thế nào?” Lãnh La hỏi.

“Khá ổn.” Phan Ly Thiên đáp. “Nhưng năng lượng sinh cơ này cực kỳ nồng đậm, rất tốt cho kỳ kinh bát mạch, cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Điểm không tốt duy nhất chính là… quá ít, ta hấp thụ chưa đủ!”

“Lão Phan, làm người đừng có quá tham lam.”

Khi bốn người đang nghị luận, trong phòng đột nhiên bắn ra một tia sáng mang theo cương phong mạnh mẽ.

Bốn người giật mình nhìn sang. Cương phong không mạnh nhưng đối với những lão nhân có kinh nghiệm phong phú như bọn họ thì đã quá quen thuộc với tình cảnh này.

“Khai diệp? Các chủ đang khai diệp?” Phan Ly Thiên kinh ngạc nói.

“Các chủ đã là cửu diệp… chẳng lẽ còn khai thập diệp hay sao?” Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt.

“Làm sao có thể?” Lãnh La đứng phắt dậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào gian phòng trước mặt.
Chương 663 Vô đề

Tả Ngọc Thư lắc đầu nói: “Không đúng, cương phong vừa rồi không mạnh lắm, nhiều nhất chỉ cỡ tam diệp hoặc tứ diệp.”

“Đừng đoán mò nữa.” Phan Ly Thiên xoay người bước đi, tay cầm hồ lô rượu phe phẩy. “Ngã một lần phải khôn hơn, Các chủ có làm chuyện gì lão hủ cũng không thấy kỳ lạ. Các ngươi ngàn vạn lần đừng có tò mò.”

“Có lý.” Hoa Vô Đạo cũng xoay người rời khỏi Đông Các. Lãnh La và Tả Ngọc Thư cũng theo sau.

Ra khỏi Đông Các, bốn người dừng chân đứng lại.

“Hôm nay huynh trưởng tu hành hơi lạ, thôi thì… lão thân sẽ ở đây hộ pháp cho huynh trưởng.”

“Lão hủ cũng đứng đây nhìn xem.” Phan Ly Thiên nói.

Lãnh La và Hoa Vô Đạo phối hợp ăn ý, bốn người đứng thành một hàng ngang, xoay mặt nhìn về phía Đông Các.

. . .

Lục Châu nhìn ba mảnh liên diệp trước mắt, hài lòng gật đầu.

Theo dự đoán ban đầu, Lục Châu vốn định để dành điểm công đức để về sau khai diệp, nhưng hiện tại xem ra tu vi hắn tịnh tiến rất chậm.

Điểm công đức có thể tiếp tục tích luỹ, vừa tích luỹ vừa đề thăng tu vi cũng rất tốt, lại thêm bây giờ hắn đã là Nguyên Thần cảnh tam diệp, càng về sau muốn tự mình khai diệp sẽ càng mất nhiều thời gian.

“Mua Kim Liên Khai Diệp.”

[Ting — tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.]

“Sử dụng.”

Khác với vừa rồi tự mình khai diệp, lần này Lục Châu vừa động ý niệm đã cảm giác được một cỗ năng lượng thần kỳ đang rung động, bốn phía đều được nguyên khí nồng đậm bao phủ, nguyên khí nhanh chóng ngưng kết thành cương tụ vào một chỗ rồi rơi xuống pháp thân.

Vòng sáng năng lượng hình thành quanh pháp thân rơi thẳng xuống toà kim liên.

Soạt ——

Một mảnh liên diệp lóng lánh kim quang từ từ sinh ra. Lục Châu chính thức trở thành Nguyên Thần cảnh tứ diệp!

Đồng thời Lục Châu cảm thấy đan điền khí hải trong cơ thể mở rộng ra gấp mấy lần, nguyên khí chứa đựng bên trong cũng tăng lên không ít.

Lục Châu mừng rỡ. Hắn không thiếu kỹ xảo và kinh nghiệm, cũng không thiếu lịch duyệt, thứ duy nhất hắn thiếu chính là nguyên khí.

“Tiếp tục. Mua Kim Liên Khai Diệp!”

[Ting — tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.]

“Sử dụng!”

. . .

Ngoài cổng Đông Các, ánh mắt bốn vị trưởng lão đã trở nên đờ đẫn.

“Vừa rồi có phải là ta đã hoa mắt không?” Hoa Vô Đạo nâng tay lên dụi mắt.

“Lãnh mỗ cũng nhìn thấy. Đúng là ba động khi khai diệp lại xuất hiện lần thứ hai!” Ngữ khí Lãnh La vô cùng chắc nịch.

“Khai diệp liên tục hai lần?” Tả Ngọc Thư nghi ngờ hỏi.

“Lão Phan, sao ngươi không nói gì cả?”

“Lão hủ vốn định nói khai diệp liên tục hai lần là chuyện cực kỳ hiếm thấy nhưng không phải là không có, nhưng tuyệt đối không thể có lần thứ ba. Có điều lão hủ sợ mình vừa nói xong Các chủ lại khai tam diệp, vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?”

Vừa dứt lời, từ Đông Các lại truyền đến một cỗ năng lượng quen thuộc.

Thật đúng là khai tam diệp!

Phan Ly Thiên: “! ! !”

Ba người còn lại nhìn về phía Phan Ly Thiên như đang nhìn một lão già đần độn.

Cái suy nghĩ não tàn như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được?

Dù gì ngươi cũng từng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, nay lại là một trong tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không xong?

Các chủ đã là cửu diệp, còn khai diệp cái nỗi gì? Rõ ràng Các chủ không phải đang khai diệp mà là đang thử nghiệm một loại đồ chơi mới!

Ba người không thèm nhìn lão già đần độn Phan Ly Thiên nữa mà quay sang nhìn về phía gian phòng của Lục Châu.

Tả Ngọc Thư nói:

“Năm trăm năm trước, người người đều kính sợ, cho rằng lão thân là thiên tài tu hành của Nho môn, khi đó huynh trưởng còn chưa có thành tựu gì. Nhưng từ lúc đó lão thân đã nhìn ra huynh trưởng tuyệt đối không phải là vật trong ao. Ba trăm năm trước huynh trưởng đăng đỉnh tu hành giới, trở thành cường giả bát diệp, có thể thấy ánh mắt lão thân chuẩn xác dường nào… Điều duy nhất khiến lão thân tiếc nuối là lúc trẻ không hiểu chuyện, lại bỏ lỡ…”

“Dừng lại, dừng lại…” Phan Ly Thiên giơ tay lên. “Chuyện cũ năm xưa còn nói lại làm gì.”

“Lão thân nhất thời cảm khái, muốn nói về chuyện huy hoàng ngày xưa một chút, chẳng lẽ không được?”

Phan Ly Thiên đáp: “Thôi được, thôi được… ngươi tiếp tục đi.”

Lãnh La hết biết nói gì, chỉ có thể lườm Phan Ly Thiên một cái. Đáng đời ngươi đến giờ vẫn là cẩu độc thân!

Bị Phan Ly Thiên cắt ngang, Tả Ngọc Thư cũng mất hứng nói tiếp.

Bốn vị trưởng lão đều nhìn về phía Đông Các. Động tĩnh rốt cuộc dừng lại, Đông Các không còn xuất hiện năng lượng nào nữa.

. . .

Trong phòng, Lục Châu thoả mãn nhìn pháp thân và toà kim liên ngũ diệp trong tay mình.

Trong tu hành giới, vào Nguyên Thần cảnh mới được xem là nhập môn tu hành. Từ nhất diệp đến tứ diệp là tiểu tu hành giả, đến ngũ diệp mới trở thành đại tu hành giả.

Nói cách khác, hiện tại với tu vi Nguyên Thần cảnh ngũ diệp, Lục Châu đã chính thức là đại tu hành giả.

Bàn tay nắm lại, pháp thân tiêu tán.

Lục Châu hài lòng đứng dậy, sau đó đi đến bên bàn đọc sách xem bản đồ da dê cổ.

Tấm bản đồ không mở rộng diện tích, vẫn chỉ thể hiện toàn cảnh Đại Viêm, chỉ là trông rõ nét hơn.

“Nếu bản đồ da dê cổ thể hiện tin tức có liên quan đến Thiên Thư Tam Quyển thì manh mối tiếp theo có lẽ đang ở Đại Viêm.”

Nghĩ tới đây, Lục Châu thầm than một tiếng.

Đến nay hắn vẫn chưa biết thuỷ tinh cầu ký ức đang ở đâu, các mảnh ghép khác của Thiên Thư Tam Quyển cũng không có đầu mối.

“Không hỗ trợ tìm manh mối thì còn cần ngươi làm gì?” Lục Châu mắng tấm bản đồ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng.

Kèn kẹt ——

Cửa mở, Lục Châu chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa.

Bốn vị trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Các chủ, sau đó mặt ai nấy đều ngơ ngác.

Tuy rằng quần áo, phong thái và khí thế không có gì thay đổi nhưng mái tóc, ánh mắt và làn da của Lục Châu đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Bốn vị trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Châu, vướng mắc trong đầu không cách nào lý giải.

“Đó là… đệ đệ của Các chủ?” Hoa Vô Đạo nói năng lộn xộn.

“Lão thân chưa từng nghe nói huynh trưởng có đệ đệ.”

“Lão hủ hoài nghi… người này là giả mạo.”
Chương 664 Vô đề

“Không thể nào, ai có thể vượt qua tầm mắt của bốn chúng ta để tiến vào trong đó, thậm chí còn qua mặt được Các chủ? Mà nếu kẻ đó là thập diệp thì còn cần phải giả mạo sao?”

Bốn người nhìn nhau. Phân tích rất hợp lý.

Tả Ngọc Thư chống Bàn Long Trượng bước tới, khom người nói: “Hôm nay trông huynh trưởng… rất có phong phạm của năm trăm năm trước.”

Lục Châu biết mình trẻ ra sẽ khiến bọn họ suy nghĩ nhiều. Nhưng mà… năm trăm năm trước, có phải là quá khoa trương rồi không?

Lục Châu vốn không lo lắng bốn vị trưởng lão sẽ làm loạn, dù hiện tại tu vi của hắn chỉ mới ngũ diệp. Cho dù bốn vị trưởng lão thật sự có ý đồ xấu thì lực lượng phi phàm của Lục Châu cũng có thể giải quyết cả bốn người dễ như trở bàn tay. Huống chi loại tình huống này không thể nào xảy ra.

Phan Ly Thiên chắp tay nói:

“Trông Các chủ rất có khí phách, tinh thần phấn chấn, hẳn là tu vi lại có đột phá.”

Hoa Vô Đạo cũng nói theo: “Chúc mừng Các chủ.”

Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn về phía bốn người. “Mỗi khi khai nhất diệp sẽ tăng năm mươi năm tuổi thọ, còn cửu diệp tăng bao nhiêu thì lão phu không biết.”

Bốn người nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Mở cửu diệp quả thật sẽ tăng tuổi thọ. Nhìn tướng mạo Các chủ xem ra không chỉ đơn giản là tăng thọ năm mươi năm.

Cho dù bọn họ không cảm giác được khí tức cường đại của Lục Châu nhưng chẳng ai dám hoài nghi.

Lãnh La chắp tay: “Xem ra pháp thân cửu diệp của Các chủ đã ổn định căn cơ. Lãnh mỗ thật xấu hổ, xin phép được trở về tu luyện.”

“Lão hủ cũng trở về tu luyện.”

Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư cũng không có ý định nán lại. Lục Châu phất tay nói. “Các vị về đi.”

Lãnh La nói cửu diệp của Lục Châu đã ổn định căn cơ cũng rất có đạo lý. Nguyên Thần cảnh chia ba cảnh giới, Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo.

Khi Lục Châu còn tu vi nhị diệp là ở cảnh giới Đạo nguyên, nay đã là ngũ diệp, hắn tiến vào cảnh giới Hỗn nguyên.

. . .

Khi Lục Châu vừa định quay về phòng tiếp tục tham ngộ Thiên thư thì Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện bên ngoài Đông Các.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Có chuyện gì?”

Minh Thế Nhân khom người đáp: “Sư phụ, thương thế của Vĩnh Ninh công chúa đã khôi phục gần hết, vốn đồ nhi định để nàng tiếp tục ở lại đây, nhưng nàng muốn quay về xem thế nào. Sư phụ thấy… chúng ta nên lưu nàng lại hay đưa tiễn?”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Ngày đó khi hắn và Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua đại chiến, Vĩnh Ninh công chúa và Chiêu Nguyệt đều không xuất hiện. Dù sao hai người bọn họ đều xuất thân hoàng thất, cũng biết nên tránh hiềm nghi.

Nay Lưu Qua đã chết, trong lòng hai người hẳn là có chút khúc mắc.

“Tôn trọng ý nguyện của nàng, thuận tiện thông báo cho Tư Vô Nhai.” Lục Châu nói.

“Tuân mệnh.”

Minh Thế Nhân muốn nói tiếp nhưng lại có vẻ ấp úng. “Chuyện thứ hai, đại sư huynh gửi phi thư đến… Huynh ấy nói… nói…”

“Hử?” Lục Châu nhíu mày.

Minh Thế Nhân giật mình, vội nói: “Đại sư huynh nói rất cảm tạ người đã đứng một bên uy hiếp đối thủ, nhưng mong người sau này đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện của huynh ấy nữa.”

“Hỗn trướng!” Lục Châu mở miệng mắng.

Minh Thế Nhân vội vàng nói:

“Đúng vậy đó sư phụ, đại sư huynh thật là hỗn trướng mới dám nói chuyện với sư phụ như thế. Sư phụ người muốn làm cái gì thì làm, một đồ đệ như huynh ấy sao có thể đòi thế này thế kia. Sư phụ người đừng để ý tới huynh ấy, để đồ nhi gửi phi thư mắng một trận, nói cho huynh ấy biết cái gì gọi là sư đồ tôn ti!”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân. “Nếu hắn đã thích khoe mẽ như vậy thì cứ để hắn khoe mẽ… Vi sư sẽ mặc kệ hắn.”

“Sư phụ bớt giận.”

Tính toán thời gian chỉ còn lại chưa đến một tháng. Vu Chính Hải muốn đánh hạ Thần Đô e là không dễ dàng như vậy.

Lục Châu không tiếp tục nghĩ tới chuyện của Vu Chính Hải mà hỏi: “Tình hình của Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”

“Xem như ổn định. Chỉ là đồ nhi cảm thấy lục sư muội tiêu hao không ít tuổi thọ, không biết sau này có khôi phục được hay không. Nhưng giữ được tính mạng đã là rất tốt rồi, tâm thái của muội ấy cũng không tệ, tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa sẽ ổn. Hay là để đồ nhi gọi muội ấy đến?”

“Không cần.”

“Vậy đồ nhi về gửi phi thư cho đại sư huynh… Đồ nhi nhất định sẽ mắng đại sư huynh một trận, xin người yên tâm!” Minh Thế Nhân nói xong liền cung kính rời khỏi Đông Các.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Trong thành Duyện Châu, Vu Chính Hải chắp tay đưa lưng về phía Hoa Trọng Dương.

Hoa Trọng Dương bẩm báo: “Trong thư tứ tiên sinh còn nói, bảo ngài ngàn vạn lần đừng gây chuyện với Cơ tiền bối, dù sao Cơ tiền bối cũng đã lớn tuổi rồi. Ngoài ra, muốn đánh hạ Thần Đô tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, việc này ngài nhất định phải nghĩ lại.”

Tư Vô Nhai cười nói: “Tứ sư huynh thật đúng là diệu nhân.”

Vu Chính Hải gật đầu. “Phi thư của vi huynh chắc chắn sẽ làm sư phụ tức giận. Nhưng mà… vì chuyện sắp tới, vi huynh phải bất chấp thôi.”

“Đại sư huynh, được sư phụ giúp đỡ không tốt sao? Vì sao phải…” Tư Vô Nhai không lý giải được điều này.

Hắn biết đại sư huynh rất muốn có được thiên hạ này, vì mục tiêu này mà Vu Chính Hải đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Lúc trước đại sư huynh nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né sư phụ, nay sư phụ đã cho thời gian nửa năm, lại còn ra tay uy hiếp hai đại thư viện, đây là chuyện tốt mới đúng, vì sao đại sư huynh lại cứ không vui?

Vu Chính Hải thở dài một tiếng, khẽ phất tay. “Hiền đệ lưu lại, những người khác lui xuống hết đi.”

“Vâng.”

Xem ra bên trong còn có ẩn tình.

Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, bầu không khí trở nên yên tĩnh và kiềm nén. Tư Vô Nhai không mở miệng mà chờ đợi Vu Chính Hải lên tiếng.

Trầm mặc thật lâu, Vu Chính Hải mới nói: “E là… thời gian của vi huynh không còn nhiều.”

Tư Vô Nhai nhíu mày, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, dường như đã sớm đoán được phần nào.

Hắn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, tay trái cầm Khổng Tước Linh, ngón tay di chuyển trên từng hoa văn khắc trên thân vũ khí.

Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai. “Đệ đoán được rồi?”

“Vâng.” Tư Vô Nhai đáp rất đơn giản.

Từ khi ghi lại quyển nhật ký, Tư Vô Nhai đã biết rồi sẽ có ngày này, thế nên hắn mới cất giấu quyển nhật ký cẩn thận như vậy. Hắn không rõ có bao nhiêu người sẽ đoán được chuyện này, nhưng mà… đây đúng là sự thật.
Chương 665 Vô đề

Thời niên thiếu Vu Chính Hải bị bán đến Lâu Lan, cuộc sống khổ cực tận cùng, phút cuối còn bị vương công quý tộc moi tim khiến cho mất máu mà chết, lần đầu tử vong đã tổn hao 300 năm tuổi thọ.

Lần thứ hai tử vong chính là sau khi hỗn chiến với sư phụ bị kẻ thù lợi dụng ra tay sát hại, tương tự cũng tổn hao 300 năm tuổi thọ.

Vu Chính Hải tu hành trên Ma Thiên Các tổng cộng 300 năm, lại trừ thêm thời niên thiếu… Dù hắn có là cao thủ bát diệp đỉnh phong đại viên mãn thì cũng phải đối mặt với đại nạn ngàn năm thọ mệnh.

Thời gian còn lại của Vu Chính Hải quả thật không nhiều.

Vu Chính Hải nói: “Không có gì phải buồn bã, cả đời này của vi huynh… đáng giá.”

“Đại sư huynh, đệ vẫn luôn rất hiếu kỳ, thời gian của huynh không còn nhiều, sao huynh còn cố chấp muốn đánh hạ Thần Đô làm gì?” Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Vu Chính Hải. “Đừng nói với đệ mấy lời hùng tâm tráng chí nữa, khi trước đệ không hỏi, chẳng lẽ đến bây giờ mà huynh còn muốn tiếp tục giấu đệ?”

Người không còn sống được mấy năm thì chiếm lĩnh Thần Đô có ý nghĩa gì đâu? Muốn vất vả để cho người khác hưởng à?

Vu Chính Hải ngồi xuống, chân thành nói: “Vi huynh không có lừa đệ… Vi huynh đúng là có nguyên nhân khác, nhưng chuyện này thất sư đệ đừng nên hỏi thì hơn.”

Tư Vô Nhai chú ý thấy xưng hô của Vu Chính Hải lại thay đổi, rõ ràng là tâm tình hắn đang xảy ra biến hoá.

Tư Vô Nhai nhẹ giọng cười, sau đó thở dài một tiếng. “Đại sư huynh, huynh có biết tại sao đệ lại muốn giúp huynh không?”

“Đồng môn hỗ trợ lẫn nhau?”

“Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói. “Khi rời khỏi Ma Thiên Các, đệ tuổi trẻ khí thịnh muốn gầy dựng sự nghiệp, muốn chứng minh mình không sai, thế nên đệ đến Thần Đô làm thái phó. Về sau, đệ phát hiện những thứ này cũng không thoả mãn được đệ, thế là đệ lại bắt đầu nghiên cứu Thập Tuyệt Trận, nghiên cứu năng lực của hoàng thất, nghiên cứu ràng buộc của thiên địa…”

“Con người rất nhỏ bé, nhận biết của mỗi người giống như một vòng tròn, khi vòng tròn này càng lớn, tiếp xúc được với càng nhiều điều thì sẽ càng thêm e ngại những thứ vô tri…”

“Đệ từng cho rằng trên đời này không có vấn đề nào mà đệ không giải quyết được, đệ biết rõ thiên hạ cửu châu của Đại Viêm, biết rõ phương thức vận hành của từng châu, cũng biết các quy tắc về thiên nhiên và thời tiết… Duy chỉ có lồng giam thiên địa là đệ không biết nó là thứ gì.”

Tư Vô Nhai cảm khái một phen khiến đầu Vu Chính Hải to như cái đấu.

“Ừm… đệ có mục tiêu theo đuổi như vậy thì tốt…”

“Đại sư huynh, ta có mục tiêu theo đuổi của ta, huynh cũng có mục tiêu theo đuổi của huynh. Chẳng lẽ thứ huynh truy cầu lại chỉ là Thần Đô?” Tư Vô Nhai đi một vòng cuối cùng lại quay về chủ đề chính.

Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Chuyện này về sau đệ sẽ hiểu. Dù có thế nào thì vi huynh cũng muốn đánh hạ Thần Đô, không ai có thể ngăn cản huynh. Chờ sau khi huynh chết, đệ hãy trở về Ma Thiên Các, thay ta tiếp nhận trừng phạt của sư phụ.”

“. . .”

Thấy hắn cố chấp như vậy, Tư Vô Nhai cũng không hỏi tới nữa.

Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương đến bên ngoài cửa phòng bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ, có tin cấp báo từ Lương Châu.”

“Vào đi.”

Hoa Trọng Dương nhanh chân đi vào, thấy Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cũng không hành lễ. Tư Vô Nhai nhận ra sắc mặt hắn bất thường, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Lương Châu xảy ra chuyện rồi.”

Hoa Trọng Dương hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp. “Ngụy Trác Ngôn cấu kết với người Nhu Lợi đánh lén thành Lương Châu. Dương Viêm, Địch Thanh và Bạch Ngọc Thanh tử thủ trong thành bị trọng thương!”

Nói xong, phòng nghị sự trở nên yên tĩnh.

Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải kiệt lực kềm chế, cố nén nộ hoả hỏi lại: “Thương thế của ba người bọn họ có nghiêm trọng không?”

“Bạch Ngọc Thanh còn đỡ, tu vi hắn cao nhất, cần tịnh dưỡng nửa năm. Còn Dương Viêm và Địch Thanh thì…” Hoa Trọng Dương lắc đầu. “Chỉ sợ đời này bọn họ đều không đứng dậy nổi, tu vi có thể khôi phục hay không thì chưa biết.”

Răng rắc! Nắm tay Vu Chính Hải nắm chặt lại.

“Đón bọn họ trở về.”

“Thuộc hạ đã phái người đi đón, nhưng mà… nếu đưa cả ba người về thì thế công ở thành Lương Châu sẽ càng mạnh, chúng ta nên làm như thế nào?” Hoa Trọng Dương lo lắng hỏi. “Thuộc hạ xin được đến trấn thủ Lương Châu Thành.”

Vu Chính Hải không lập tức đáp ứng. Ngay cả tam đại hộ pháp còn bị trọng thương, một mình Hoa Trọng Dương đến đó chẳng khác gì là đi chịu chết.

Nhưng nếu không phòng thủ Lương Châu thì bọn dị tộc sẽ thừa cơ nhà vắng chủ mà xâm lược, đến lúc đó Vu Chính Hải hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

“Hiền đệ… đệ có diệu kế gì không?” Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai không trả lời ngay mà hỏi Hoa Trọng Dương. “Tình hình Ký Châu thế nào rồi?”

“Về cơ bản đã đánh hạ thành công, hiện tại chỉ còn lại Thần Đô.”

Cuộc chiến ở Thần Đô sắp đến, binh lực U Minh Giáo hầu hết đều tụ tập quanh Thần Đô. Lúc này bọn dị tộc xâm lấn hoàn toàn không phải là trùng hợp, đây cũng chính là thời khắc khảo nghiệm U Minh Giáo.

“Gửi phi thư cho Bồng Lai Môn, Ma Sát Tông, Hoa Gian Phái, Vạn Độc Môn xin chi viện. Điều một nửa binh lực từ Kinh Châu, Dự Châu, Duyện Châu về bảo vệ Lương Châu và Ích Châu.” Tư Vô Nhai quả quyết hạ lệnh rồi quay đầu nói với Vu Chính Hải. “Đệ cũng sẽ điều động các huynh đệ trong Ám Võng…”

Hoa Trọng Dương nghi hoặc hỏi: “Điều động giáo chúng của chúng ta thì không thành vấn đề, Bồng Lai Môn cũng sẽ hỗ trợ. Nhưng Ma Sát Tông, Hoa Gian Phái và Vạn Độc Môn sẽ chịu giúp chúng ta sao?”

“Yên tâm đi, những thế lực này quanh năm sinh tồn giữa lực ép của hoàng thất và U Minh Giáo, bọn hắn vẫn luôn không có lập trường. Nay đại sư huynh vươn tay ra cầu chi viện, bọn hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này để thể hiện.” Tư Vô Nhai đáp.

Người muốn làm đại sự nhất định phải biết cách chấp nhận người khác.

“Nếu bọn hắn lâm trận phản chiến thì sao?”

“Đứng trước dị tộc, ta tin tưởng… ma cũng có nguyên tắc của mình!”

“Tốt! Cứ làm như thế!” Vu Chính Hải lập tức đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK