Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1546

“Có lầm hay không?!”

Minh Thế Nhân đánh ra chưởng ấn, chưởng ấn rơi xuống đất sinh trưởng thành thụ mộc. Thanh mộc cấp tốc xuất hiện, bao bọc lấy Minh Thế Nhân.

“Vô dụng thôi.” Thiên Ngô xua tan thanh mộc, vồ lấy Minh Thế Nhân như diều hâu bắt gà con, đem về bên cạnh hồ nước.

“Thiên Ngô, ngươi thủ ở chỗ này chính là vì muốn lấy được hạt giống Thái Hư?” Thác Bạt Tư Thành hỏi.

Thiên Ngô không thèm để ý đến hắn.

Thác Bạt Tư Thành hừ lạnh một tiếng, tung người bay lên không trung, Tinh Bàn trong tay nở rộ, chỉ trong giây lát đã rộng đến ngàn mét, bao trùm cả bầu trời.

Đám người ngẩng đầu nhìn lên. Ba mươi sáu hình tam giác bên trong đều chĩa vào cùng một tâm, quang mang trong khu vực Mệnh Cách lần lượt loé sáng.

Hắn cố ý lộ ra thực lực bản thân.

“Hai mươi Mệnh Cách?!”

Thấy cảnh này, Phạm Trọng nhướng mày, nhanh chóng phất tay lệnh cho đám tu hành giả dưới trướng quay trở lại bên cạnh mình.

Lục Châu cũng kinh ngạc không kém, đồng thời cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi hắn lỗ mãng dùng Thẻ Hàng Cách thì đã bị thiệt thòi lớn.

Thác Bạt Tư Thành có hai mươi Mệnh Cách, dù dùng Thẻ Hàng Cách cũng sẽ còn mười chín Mệnh Cách.

“Hôm nay, ta là chúa tể ở đây!”

Ông ——

Toàn bộ lực lượng Mệnh Cách đồng loạt tấn công về phía Thiên Ngô.

Nước hồ dâng lên che khuất bầu trời, hắn vụ dày đặc. Tám cái đầu của Thiên Ngô thò ra khỏi hắc vụ, phun ra mấy ngụm trọc khí.

Oanh!

Lục Châu lại gọi ra Vị Danh Thuẫn để ngăn trở sóng xung kích.

Lục Ngô vẫn vững như bàn thạch, che chắn trước mặt đám người Ma Thiên Các.

“Không cần rời đi, bản hoàng bảo đảm các ngươi sẽ không chết!” Lục Ngô nghiêm túc nói rồi quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. “Thiếu chủ.”

“Sao thế?”

“Chú ý ẩn tàng khí tức… cả các ngươi nữa.”

“Được.”

Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn làm theo. Hắn biết loại trường hợp này, bọn hắn không hề có chút lực lượng ứng phó nào.

Các đồ đệ khác cũng cẩn thận vô cùng.

Đám người Triệu Dục và Khổng Văn thì mộng bức không thôi. Tự dưng lúc này che giấu khí tức làm gì? Hoàn toàn không có ý nghĩa nha?

. . .

Thác Bạt Tư Thành lao xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một loan đao màu đen. Phanh phanh phanh…

Chỉ có bốn lần tấn công, thanh âm lăng lệ thanh thuý tựa như không gian đã bị chém xuyên.

Lục Châu có thể cảm giác được hắn đang phát tán Đạo lực lượng.

Thác Bạt Tư Thành ngưng lại giữa không trung, cười nói: “Phạm Trọng, ngươi còn chờ cái gì?”

“Thác Bạc huynh, ngươi đã là hai mươi Mệnh Cách thì còn gọi ta đến đây làm chi?” Phạm Trọng nhíu mày hỏi.

“Hoặc là địch, hoặc là bạn, ngươi tự chọn!” Thác Bạt Tư Thành nói thẳng.

Sắc mặt Phạm Trọng vô cùng khó coi.

Kỳ thực quan hệ giữa bọn hắn không quá tốt. Mấy năm gần đây còn không ngừng đấu đá nhau trong bóng tối, chỉ là ngoài mặt vẫn ra vẻ nể nang.

Cùng là mười tám Mệnh Cách, Phạm Trọng không cần phải nhìn sắc mặt Thác Bạt Tư Thành để làm việc. Thế nhưng mà… hai mươi Mệnh Cách thì lại làm khó hắn rồi.

Diệp Chính từng làm thuyết khách, muốn thuyết phục Phạm Trọng để ba người liên hợp, đoạt lấy tài nguyên quanh Thiên Khải Chi Trụ trong bí ẩn chi địa, báo thù cho Diệp Chính.

Lục Châu mở miệng nói: “Phạm Trọng, nếu ngươi dám động, người lão phu lấy mạng đầu tiên chính là ngươi.”

Lúc này không thể để bọn hắn kết minh.

Thẻ đạo cụ của Lục Châu chỉ có thể đánh giết một chân nhân, mà Thác Bạt Tư Thành đã quyết tâm cùng hắn là địch.

Lập trường của Phạm Trọng không kiên định, có thể để Lục Ngô kềm chế hắn.

Cuối cùng chỉ còn lại một tên Diệp Chính nấp trong bóng tối, cho nên có thể giết ai thì phải giết hết.

Lục Ngô xoay người nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi. Tốt nhất ngươi nên cút xa một chút.”

“Ha ha ha ha…”

Tầng phòng ngự của Thiên Ngô nứt ra, ả lại hoá thành bộ dạng của nữ tử, tay vẫn tóm chặt Minh Thế Nhân, trên trán tràn ngập phẫn nộ và bi thương, miệng phát ra tiếng cười trầm thấp vừa như khóc vừa như cười.

“Hung thú… quả nhiên có thể hoá hình người.”

“Việc này cũng khó giải thích, thời kỳ thượng cổ có rất nhiều cường giả vừa là người vừa là thú.” Triệu Dục nói.

“. . .”

Thiên Ngô há miệng, một viên hắc sắc cầu bay ra, trôi vào lòng bàn tay ả.

Hắc sắc cầu toả ra quang mang quỷ dị và hàn ý kinh người, phản chiếu bóng dáng của tất cả mọi người, trông còn đẹp hơn dạ minh châu, chói mắt hơn cả nhật nguyệt.

“Thiên Hồn Châu?!” Thác Bạt Tư Thành như ngừng thở.

“Thiên Hồn Châu?”

“Thời kỳ thượng cổ, việc tu hành không có tinh tế và chia thành nhiều Hệ thống rõ ràng như bây giờ. Có một số người sau khi đạt tới số lượng Mệnh Cách nhất định, vì để bảo hộ Mệnh Cách, sẽ đem tất cả Mệnh Cách dung hợp lại thành một thể, tạo thành Thiên Hồn Châu. Thứ này tương tự với Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú, nếu có được nó, tu hành giả có thể trực tiếp đạt được đại Mệnh Cách, thông qua thiên Mệnh Quan!” Triệu Dục nói.

“Thật sao?” Đám người Khổng Văn đều chưa từng nghe nói tới chí bảo này.

“Ngươi nhìn phản ứng của Thác Bạt chân nhân và Phạm chân nhân sẽ hiểu rõ.”

Thác Bạt Tư Thành cười ha hả nói: “Không ngờ lại là Thiên Hồn Châu… Còn có hạt giống Thái Hư! Chuyến này đến đây đúng là đáng giá. Tất cả mọi người nghe lệnh!”

“Có đệ tử!” Mấy chục tên đệ tử nghiêm chỉnh tụ lại.

“Bày trận, một tên cũng không bỏ sót!”

“Đệ tử lĩnh mệnh!”

Tiếu dung trên mặt Thác Bạt Tư Thành từ từ biến mất, khoé mắt liếc nhìn Phạm Trọng nói: “Ngươi còn chưa nghĩ xong?”

Phạm Trọng do dự nhìn về phía Lục Ngô đang nhìn mình chằm chằm.

Đúng lúc này, Thiên Hồn Châu trong tay Thiên Ngô bay lên. “Ai cho ngươi lá gan?!”

Vù!

Tất cả mọi thứ trong không gian đều ngưng lại.

Lực lượng trong Thiên Hồn Châu đã đông cứng hết thảy, là chân chính dừng lại. Đó cũng là Đạo lực lượng… là lực lượng của quy tắc.

Chân nhân có thể lợi dụng nhiều quy tắc, trong đó đại quy tắc có quy tắc không gian, quy tắc thời gian… Chân nhân có thể trì hoãn thời gian, gia tốc thời gian, duy chỉ không thể nghịch chuyển thời gian. Mà cực hạn chính là làm cho thời gian dừng lại.

Có thể làm được như vậy, chỉ có thánh nhân.

Nói cách khác, lực lượng trong tay Thiên Ngô đã có thể so với thánh nhân.

Lục Châu cảm giác được rõ ràng biến hoá của thời gian, bèn mặc niệm thần thông Thiên thư, hoá giải tác dụng của Đạo lực lượng.
Chương 1547

Nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ có một giây, Lục Châu nhìn thấy Thiên Ngô đã đến trước mặt Thác Bạt Tư Thành, Thiên Hồn Châu trong tay đập vào lồng ngực Thác Bạt Tư Thành.

Phốc ——

Lực lượng cực hạn xuyên thủng lồng ngực hắn, một khối huyết nhục văng ra ngoài.

“. . .”

Mà trong mắt tất cả mọi người, thân ảnh Thiên Ngô đột nhiên biến mất rồi xuất hiện, cho Thác Bạt Tư Thành một kích như lôi đình.

“Sao có thể?!”

Thác Bạt Tư Thành bay vọt ra sau.

Thiên Ngô không dừng lại mà thay đổi phương hướng, xoay người nhìn Lục Châu, tiếp tục thi triển Đạo lực lượng cực hạn.

Tất cả mọi thứ lại đứng im.

Lục Châu có thể nhìn thấy Thiên Ngô đang lướt về phía mình, lập tức sử dụng đại thần thông thuật và lực lượng Thiên Tướng, hư ảnh nhoáng lên lùi ra sau.

Vù!

Thiên Ngô không đánh trúng Lục Châu.

Ả đã nghĩ mình dùng một chiêu tất thành, hoàn toàn không ngờ được Lục Châu lại thoát khỏi trạng thái ngưng đọng thời gian!

“Hả?”

Đạo lực lượng tiêu thất, mọi người khôi phục lại bình thường, ai nấy đều đang khẩn trương vô cùng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp lượn lờ trong màn hắc vụ, không người nào có thời gian để ý tới Thác Bạt Tư Thành vừa bị đánh một chiêu xuyên thủng lồng ngực.

Thác Bạt Tư Thành được người mình đón đỡ, cấp tốc trị liệu cầm máu, đám tu hành giả luống cuống sợ Thiên Ngô quay lại đối phó bọn hắn.

Lúc này toàn bộ lực chú ý của Thiên Ngô đều đặt vào Lục Châu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và dò xét.

“Có bản lĩnh thì đánh ta này!” Minh Thế Nhân hô lên. Trên thân hắn toả ra khí tức Thái Hư xanh thẳm.

Thiên Ngô dường như đã thi triển cấm chế với Minh Thế Nhân, khiến hắn không cách nào di động.

Thiên Ngô không ngó ngàng đến Minh Thế Nhân đang kêu gào, vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu không chớp mắt.

“Ngươi khiến ta rất kinh ngạc.” Thiên Ngô nói.

“Lão phu cũng kinh ngạc.”

Thiên Ngô nhíu mày, nhớ lại một chưởng trước đó, ả lại dò xét nhìn Lục Châu…

Tướng mạo của Lục Châu góc cạnh rõ ràng, thành thục mà ổn trọng.

Có lẽ do hắn làm lão niên quá lâu nên trong lúc vô tình, mọi lời nói cử chỉ hay khí thế đều tản ra cảm giác thượng vị giả. Đây tuyệt không phải là thứ một sớm một chiều có thể dưỡng thành.

Thiên Hồn Châu trong lòng bàn tay Thiên Ngô nở rộ quang mang. Hư ảnh ả hoá thành một đoàn hắc vụ, lạnh nhạt nói:

“Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay đều phải trả giá đại giới!”

Thiên Ngô vọt về phía Lục Châu.

Soạt.

Không gian lại ngưng kết, thời gian lắng đọng.

Lục Châu lại dùng lực lượng Thiên Tướng để lùi về sau, nhưng Thiên Ngô đã dự liệu được.

“Quá chậm.”

Trong mắt tất cả mọi người, tình cảnh này chính là —— Thiên Ngô lăng không thuấn di về phía trước, Lục Châu cũng lăng không thuấn di về phía sau, sau đó Thiên Ngô đuổi tới trước mặt Lục Châu, đánh ra một đạo hắc quang.

Hắc quang vây lấy Lục Châu, không ngừng di động quanh thân hắn, khi trái, khi phải, khi lên, khi xuống.

Cho dù chiêu na di đại thần thông thuật có thi triển mạnh cỡ nào cũng không thể không để lại vết tích, hoặc tạo thành nguyên khí ba động. Nhưng thuấn di của Thiên Ngô chính là hoàn toàn trống rỗng xuất hiện.

Đây là do năng lực Đạo lực lượng cực hạn tạo thành ảo ảnh thị giác.

Đám người nhìn thấy bóng ảnh như quỷ mị và Thiên Hồn Châu bộc phát ra lực lượng huỷ thiên diệt địa, đập vào người Lục Châu.

Ầm!

Đỡ Đòn Chí Mạng -1

Lục Châu bay lùi về sau.

Ầm!

Đỡ Đòn Chí Mạng -1

Rốt cuộc Đỡ Đòn Chí Mạng cũng bị kích phát. Lục Châu biết mình đã đánh giá thấp năng lực của Thiên Ngô và đánh giá quá cao tu vi của mình.

Tất cả mọi người thì nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng vô cùng khó hiểu này.

Vù vù vù…

Bóng ảnh của Thiên Ngô xuất hiện đầy trời và Thiên Hồn Châu mang theo hắc quang điên cuồng đánh tới.

“Từ bỏ đi!”

Ầm!

Lục Châu không do dự nữa, nhấc chưởng đón đỡ!

Bàn tay Lục Châu ngăn trở Thiên Hồn Châu và hắc quang, trong lòng bàn tay toát ra một ấn phù chữ “Lôi”.

Thân ảnh Thiên Ngô bị đình trệ, không khỏi giật mình nhìn Lục Châu.

Biểu tình trên mặt Lục Châu là sự giận dữ hiếm thấy, hắn trầm giọng nói: “Là cái gì khiến ngươi ảo tưởng rằng có thể chiến thắng được lão phu?”

Hả?

“Cút!”

Bàn tay vung ra, lôi tự phù ấn trong giây lát nở rộng ra mấy chục lần.

Oanh!

Một đạo kinh lôi khiến thiên địa biến sắc từ trên chín tầng trời đánh xuống, phối hợp với lôi tự phù ấn đánh trúng Thiên Ngô, khiến ả bị chấn bay.

Thiên Ngô không có bị thương.

Ngay khi ả vừa ổn định lại thân hình, lôi tự phù ấn kia không hề tiêu tán, mà đột nhiên từ một hoá thành ba!

Oanh!

Thiên Ngô lại bị đánh bay.

Ầm ầm!

Hai đạo Lôi Cương chưởng ấn đồng loạt đánh vào người Thiên Ngô. Ả ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.

Thiên Hồn Châu trong tay không bị khống chế, văng ra ngoài.

Toàn thân Thiên Ngô như bị tê liệt, trong mắt tràn ngập khủng hoảng, nặng nề rơi xuống đất.

Đây là thẻ Lôi Cương bản cường hoá Lục Châu vừa mới hợp thành.

Hiệu quả: 100% đánh lui mục tiêu, 100% kích thương đối thủ, 50% trọng thương đối thủ, 5% tất sát, bổ sung thêm tác dụng gây tê liệt trong thời gian ngắn.

Khiến Thiên Ngô bị thương thì không có bao nhiêu ý nghĩa, quan trọng là khoảng thời gian ngắn gây tê liệt này rốt cuộc khiến Thiên Hồn Châu văng ra khỏi tay Thiên Ngô.

Chính trong một giây ngắn ngủi này.

Thác Bạt Tư Thành như thiểm điện phóng tới Thiên Hồn Châu.

“Ha ha ha…” Thác Bạt Tư Thành cuồng tiếu, nắm chặt Thiên Hồn Châu trong tay, tay trái gọi ra Tinh Bàn cực lớn không chút lưu tình đánh vào Thiên Ngô, trong Tinh Bàn ẩn chứa một đạo thanh quang.

Hai mươi Mệnh Cách đồng thời bạo phát, lực lượng mạnh trước nay chưa từng có khiến không gian rung động, gần như toàn bộ Đạo lực lượng trong cơ thể hắn đều theo cương ấn quang trụ đánh vào Thiên Ngô.

Phanh phanh phanh…

Đại địa không ngừng rung động.

Tất cả mọi người nín thở, miệng đắng lưỡi khô nhìn về phía quang trụ, không biết nên mừng hay nên lo.

Mất đi Thiên Hồn Châu tương đương với mất đi tất cả lực lượng Mệnh Cách, Thiên Ngô không thể ngạnh kháng, toàn thân ả hoá thành hơi nước, ngưng kết thành băng nhưng vẫn kêu la không ngừng, phun ra máu tươi.

Cho đến khi không còn âm thanh nào, Thác Bạt Tư Thành mới thu hồi Tinh Bàn, vẻ mặt tham lam nhìn Thiên Hồn Châu trong tay.
Chương 1548

Thiên Ngô rơi xuống cách Minh Thế Nhân không xa khiến hắn choáng váng.

Nhìn nữ tử toàn thân đầy máu nằm yên dưới đất không nhúc nhích, Minh Thế Nhân lùi về sau mấy bước.

“. . .”

Hắn nhìn thấy Thiên Ngô vươn tay về phía mình, miệng lẩm bẩm nói: “Hạt giống Thái Hư…”

Trong mắt Thiên Ngô phản chiếu bóng dáng Minh Thế Nhân, sau đó ngoẹo đầu, máu tươi chảy tràn trên mặt đất.

Cho dù là Thác Bạt Tư Thành đã sống ngàn năm tuế nguyệt, nhìn Thiên Ngô nằm trong bãi máu cũng tim đập rộn ràng, hưng phấn đến mức máu huyết sôi trào.

Hắn đánh giết Thiên Ngô.

Đạt được Thiên Hồn Châu.

Trong mắt Thác Bạt Tư Thành toả ra huyết quang: “Ta nói rồi, hôm nay ta mới là nhân vật chính.”

Hắn vung tay, đám đệ tử cấp tốc bao vây Lục Châu nhưng không dám tấn công.

Thác Bạt Tư Thành cầm Thiên Hồn Châu trong tay, đánh ra một đạo quang ấn cường đại.

Mục tiêu không phải Lục Châu mà là kẻ luôn giữ thế trung lập —— Phạm Trọng.

Phạm Trọng bất ngờ, hai tay vung lên, thanh quang hội tụ.

Ầm!

Thân là chân nhân, Phạm Trọng cũng cùng đám đệ tử bị đánh bay ngược ra ngoài, đám người va vào nhau đồng thời thổ huyết.

“Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không quý trọng.”

Chính Thác Bạt Tư Thành đã kiếm lời lớn, lại không cho người khác cơ hội làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên hắn lựa chọn ra tay với Phạm Trọng.

“Ngươi!” Phạm Trọng vung tay, máu tươi bên khoé miệng biến mất, “Ta biết ngay ngươi là kẻ tâm địa xấu xa. Diệp Chính đâu?”

“Diệp Chính sẽ đến sau, để ta giải quyết ngươi xong rồi nói.”

Thác Bạt Tư Thành có Thiên Hồn Châu trong tay, lòng tin tăng vọt.

Phạm Trọng tức giận nắm chặt tay, một đạo quang mang màu xanh ngọc bao phủ đám người, phóng lên tận trời.

Thác Bạt Tư Thành quát lớn: “Muốn trốn?!”

Hắc quang trong Thiên Hồn Châu cấp tốc bạo phát đánh tới. Phạm Trọng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không tránh không né, miễn cưỡng ngạnh kháng chiêu này.

Quang hoa tiêu tán.

Đám người Phạm Trọng đã biến mất ngay tại chỗ.

“Ngọc phù truyền tống tập thể? Hừ, về sau ta lại tìm ngươi tính sổ.”

Ngọc phù chỉ có thể truyền tống về căn cứ, không thể quay lại chỗ này. Đám nhân tố không xác định rốt cuộc biến mất, điều này cũng vừa ý Thác Bạt Tư Thành.

Hắn xoay người lại, đối mặt với Lục Châu.

“Bây giờ chỉ còn lại ngươi.”

Hư ảnh loé lên, thời gian tựa như biến nhanh, lực lượng trong Thiên Hồn Châu nở rộ.

“Ngươi quên mất bản hoàng!”

Lục Ngô đạp đất bay lên nhào về phía Thác Bạt Tư Thành, đại địa rung động.

Tất cả tu hành giả lúc này mới nhớ tới, còn có một thú hoàng Lục Ngô có năng lực tương đương chân nhân!

Thác Bạt Tư Thành đổi hướng, lực lượng trong Thiên Hồn Châu bắn về phía Lục Ngô.

Hàn ý mãnh liệt va chạm với lực lượng Thiên Hồn Châu. Oanh!

Khí lãng càn quét bốn phía.

Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng lui về phía sau, quát lên:

“Trấn Thọ Thung!”

Cách đó mấy chục dặm, trong khu vực cổ thụ um tùm, Trấn Thọ Thung phá đất bay lên, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện vọt về phía Lục Châu.

Trấn Nam Hầu rốt cuộc được phóng thích, hình như đã cảm giác được điều gì, vô số nhánh cây đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, rễ cổ thụ rốt cuộc được đẩy lên.

“A ——”

Lực lượng của đám nhánh cây đột nhiên bạo tăng, đẩy mạnh gốc cây Trấn Nam Hầu bay vèo về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Mà lúc này, lực lượng va chạm giữa Lục Ngô và Thiên Hồn Châu vẫn đang phát tiết.

Đám người Ma Thiên Các đứng cách khá xa nên ít bị ảnh hưởng.

Minh Thế Nhân thì đứng quá gần, nhưng điều kỳ quái là lực lượng kia rơi vào người hắn chỉ tạo thành gợn sóng nhàn nhạt, không gây ra thương tích gì. Chỉ có hàn ý của Lục Ngô là khiến hắn rùng mình một cái.

Đám đệ tử Thác Bạt Tư Thành thì không may mắn như vậy.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.] x 25.

Một chiêu băng phong của Lục Ngô chỉ trong giây lát đã lấy đi một Mệnh Cách của 25 người!

Vù!

Trấn Thọ Thung rốt cuộc bay vào tay Lục Châu.

Lục Châu dùng toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bao bọc lấy Trấn Thọ Thung, lúc này nó đã to như Thiên Khải Chi Trụ, rơi thẳng vào vị trí trung tâm giữa Thác Bạt Tư Thành và Lục Ngô.

Ầm!

Lực lượng tiêu tán tạo thành đợt sóng xung kích cuối cùng.

Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn.

“Bách Kiếp Động Minh!”

Pháp thân xuất hiện bên người, ép khô toàn bộ lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Thuẫn.

Vị Danh Thuẫn lóng lánh kim quang ngăn trở sóng xung kích, dù vậy sóng xung kích vẫn đẩy Lục Châu bay lùi về sau liên tục.

Sau khi lực lượng va chạm kết thúc, Thác Bạt Tư Thành đành vung chưởng giải cứu đám đệ tử đang bị băng phong, nếu không bọn hắn sẽ không chỉ mất đi một Mệnh Cách.

Lục Châu gần như không dừng lại, thu hồi Bách Kiếp Động Minh và Trấn Thọ Thung.

Một chiêu này không tệ, ít nhất có thể cứu được Lục Ngô.

“Bạch Trạch.”

Toàn thân Bạch Trạch mang theo khí tức điềm lành, từ một khoảng rừng cách đó không xa đạp mây chạy tới.

Thác Bạt Tư Thành không khỏi nhíu mày. “Bạch Trạch?”

Khí tức điềm lành như mưa tưới xuống người Lục Châu, cấp tốc khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho hắn.

Sau đó Bạch Trạch xoay người, phun ra một đoàn bạch quang vào người Lục Ngô. Lục Ngô khổng lồ là thế nhưng vẫn được bạch quang bao phủ toàn thân.

Sau khi bạch quang biến mất, vết thương trên người Lục Ngô do Thiên Hồn Châu tạo ra lành lặn hoàn toàn.

Bạch Trạch kêu lên một tiếng. Lục Ngô cúi đầu, trầm thấp nói: “Đa tạ.”

Bạch Trạch xoay người đạp mây rời đi.

Cho dù giọng Lục Ngô rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt và răng nanh của nó đã nói rõ, nó đang phẫn nộ, nó cúi thấp đầu tạo thành tư thế chuẩn bị tấn công.

“Lục Ngô, đừng lỗ mãng.” Vừa rồi Lục Châu đã sử dụng hết vốn liếng để cứu nó.

Lục Ngô nói: “Hãy tin tưởng ta.”

Thấy nó cố chấp như thế, Lục Châu không nói gì thêm, cấp tốc hợp thành một tấm thẻ Lôi Cương cường hoá, không buồn tính toán xem điểm công đức có lời lỗ hay không.

Hai mắt Thác Bạt Tư Thành như bốc hoả, mang theo Thiên Hồn Châu phóng tới.

Lục Ngô cũng nhảy vọt lên, chín cái đuôi xoè ra, đôi mắt nó sáng như nhật nguyệt.

“Hả?”

Lực lượng trong Thiên Hồn Châu dùng hết rồi?

Thác Bạt Tư Thành nhướng mày, gọi ra Tinh Bàn hai mươi Mệnh Cách!

Lúc này hàn ý của Lục Ngô cũng đánh tới.
Chương 1549

“Trời ạ, Lục Ngô này…” Toàn thân Triệu Dục phát run.

Tiểu Hỏa Phượng trên vai Tiểu Diên Nhi bị doạ, trốn ra sau gáy nàng.

“Đừng sợ.”

Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Cho tới giờ ta chưa từng thấy Lục Ngô tức giận như vậy.”

“Đây chắc là lực chiến đấu mạnh nhất của Lục Ngô.” Khổng Văn tán thưởng, “Chúng ta đều xem nhẹ nó rồi.”

Chín cái đuôi đung đưa trên không trung, xuyên thẳng vào mây, cực hạn băng phong công kích về phía trước.

Rắc ——

Lần này, ngay cả mặt đất cũng đóng thành băng.

“Nghiệp Hoả!”

Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa lập tức gọi ra Nghiệp Hoả thiêu đốt, tạo thành một vòng tròn lửa bao bọc lấy mọi người. Bên ngoài vòng tròn lửa là một mảnh trắng xoá, khu vực Thiên Khải Chi Trụ chỉ trong khoảnh khắc biến thành băng quốc.

“Hỏng rồi, quên mất lão tứ!”

Đám người nhìn về phía hồ nước. Minh Thế Nhân đã bị đóng thành băng điêu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“. . .”

“Ngaoooo!!”

Lục Ngô gầm lên âm công càn quét tứ phương.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.] x 25.

Lục Ngô nhìn xuống Tinh Bàn của Thác Bạt Tư Thành đã bị biến thành một mảnh đá tuyết khổng lồ, hài lòng gật đầu trước kiệt tác do mình tạo ra.

Soạt ——

Tầng băng bao phủ Tinh Bàn vỡ vụn.

“Hôm nay ta muốn các ngươi phải chôn cùng!” Thác Bạt Tư Thành gầm thét, bàn tay vỗ vào Tinh Bàn.

Tinh Bàn bay lên không trung bao trùm bốn phía, lực lượng Mệnh Cách ầm ầm bắn xuống.

Lục Ngô xoay người nhảy lên, ngăn ở trước mặt đám người Ma Thiên Các.

“Tứ sư huynh!” Tiểu Diên Nhi dùng Phạm Thiên Lăng quấn quanh người Minh Thế Nhân, kéo hắn vào nấp dưới bụng Lục Ngô.

Phanh phanh phanh…

Đám người ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên không trung, Lục Châu cầm Vị Danh Thuẫn xuất hiện che chắn lực lượng Mệnh Cách.

“Hôm nay ta khai đao với ngươi!”

Lục Châu vừa định bóp nát thẻ Lôi Cương cường hoá, đột nhiên từ xa có một cây cổ thụ khổng lồ bốc lên hoả diễm cháy rừng lực, rơi thẳng vào Tinh Bàn của Thác Bạt Tư Thành.

Cây cổ thụ giận giữ hét lớn:

“Địch nhân của bản hầu, chỉ có bản hầu được giết! Ngươi giết Thiên Ngô, bản hầu phải giết ngươi!”

Vô số rễ cây trói chặt lấy Tinh Bàn.

Răng rắc ——

Tinh Bàn vang lên tiếng kẽo kẹt, bị hõm vào trong.

“Trấn Nam Hầu?!”

Nhìn thấy Thiên Hồn Châu trong tay Thác Bạt Tư Thành, Trấn Nam Hầu giận dữ không kềm được.

Thác Bạt Tư Thành cũng nổi giận gầm lên: “Muốn giết ta? Ngươi không có cửa!”

Thu!

Tinh Bàn co nhỏ lại.

Kinh nghiệm chiến đấu của Trấn Nam Hầu phong phú vô cùng, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi miệng còn hôi sữa, dám giở thủ đoạn trước mặt bản hầu? Chết đi!”

Tất cả rễ cây bộc phát ra lực lượng mênh mông, tia lửa văng ra khắp nơi.

Ầm!

Tinh Bàn vỡ nát!

“Phốc ——”

Trong mắt Thác Bạt Tư Thành tràn ngập sợ hãi, máu tươi phun ra đầy trời!

Tu hành giả cường đại như Thác Bạt Tư Thành sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh.

Hắn rõ ràng có khôi nô, vì sao khôi nô không hấp thu tổn thương chí mạng mà lại để Trấn Nam Hầu đánh thẳng vào Mệnh Cách? Vì sao?

Rốt cuộc cũng bởi vì tu hành không tới nơi tới chốn.

Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô là cao thủ ngang nhau, khi bọn hắn tung hoành thiên hạ, hậu sinh vãn bối như Thác Bạt Tư Thành còn chưa ra đời. Dù hiện tại Trấn Nam Hầu không bằng trước kia nhưng Thiên Ngô cũng không có thực lực đỉnh phong của năm đó, mà vừa rồi Thiên Ngô còn có thể đánh hắn phun máu.

Gừng càng già càng cay.

Nhưng Thác Bạt Tư Thành không có khả năng bó tay chịu chết.

Hai mắt hắn sung huyết, nhịn xuống cơn đau kịch liệt, tay cầm hắc sắc loan đao bộc phát ra lực lượng tối cường!

Tinh Bàn xuất hiện dưới chân, quang trụ trùng thiên rọi thẳng lên trời.

“Phá cho ta!!!”

Toàn thân Thác Bạt Tư Thành tắm trong quang quang, bắn thẳng về phía Trấn Nam Hầu.

Trấn Nam Hầu thu hồi rễ cây, ngàn vạn cành lá lay động bốc lên hoả diễm đến tận trời, đôi bên va chạm.

Oanh ——

Đám người quan chiến bị lực lượng va chạm cường đại chấn kinh đến chết lặng.

Ngàn vạn quang trụ xông phá thân cây Trấn Nam Hầu, mà vô số rễ cây lại vươn ra như một tấm lưới khổng lồ thít chặt lấy Tinh Bàn bên dưới.

Ầm!

Rễ cổ thụ một lần nữa bóp nát Tinh Bàn! Tinh Bàn toả quang mang ngàn trượng bị vỡ vụn ra thành vô số ngôi sao trên bầu trời tối mịt.

Cổ thụ nhảy vọt lên cao, mà Thác Bạt Tư Thành thì rơi xuống dưới.

Oanh!

Thân thể hắn đập xuống đất khiến đại địa run lên.

Trấn Nam Hầu đứng trên tầng mây cúi đầu xuống nói: “Bản hầu đã lựa chọn rời khỏi mặt đất, sao còn sợ một chiêu liều chết của ngươi? Đồ ngu xuẩn chung quy vẫn là ngu xuẩn!”

Thác Bạt Tư Thành nằm dưới đất, tức giận đến phun máu. Đúng vậy! Hắn là người sống sờ sờ, sao phải đánh nhau đến sống chết với một kẻ phải sinh tồn trong thân cây như Trấn Nam Hầu?

Hắn thật sự rất ngu xuẩn!

Hắn rốt cuộc vẫn bị lòng háo thắng làm cho mụ mị đầu óc, không thể nhẫn nhịn. Đáng lẽ hắn nên trốn ở phía sau, nhìn Lục Châu, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đánh nhau không dứt mới phải!

Một chiêu này của Trấn Nam Hầu lại đánh hạ một Mệnh Cách của hắn.

Có lẽ hắn nên thấy may mắn vì mình đã tiến vào cảnh giới hai mươi Mệnh Cách, nếu không thì bây giờ hắn đã không còn là chân nhân.

Vừa rồi một kích kia… Trấn Nam Hầu cũng đã bị trọng thương.

Thác Bạt Tư Thành nhẫn nhịn đau đớn đến tận linh hồn, khẽ nói:

“Diệp Chính, ngươi còn đang chờ cái gì?!”

Hắn vừa nói xong, trên không trung Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện thân ảnh Diệp Chính và hơn mười tu hành giả cấp tốc đánh tới.

Bốn phương tám hướng đều là quang trụ trùng thiên, tám quang trụ sừng sững giữa trời từ từ kết nối với nhau, tạo thành khu vực bị phong bế.

Đám tu hành giả vội vàng tản ra, Diệp Chính như đạn pháo vạch phá bầu trời, bắn về phía chỗ Trấn Nam Hầu vừa đáp xuống.

“Để ngươi đợi lâu rồi!”

Trong tay hắn, lam quang nở rộ, tám đạo quang trụ đồng loạt xạ kích ra cương ấn, tụ lại một chỗ.

“Trấn Nam Hầu, kết thúc đi!”

Diệp Chính thi triển Đạo lực lượng khiến không gian đình trệ, hư ảnh loé lên, mang theo lực lượng ngập trời đánh xuyên qua thân thể Trấn Nam Hầu.

Thân cổ thụ cao ngất vào mây bị Diệp Chính đánh xuyên.

“. . .”

Đám người quan chiến không khỏi kinh hô, trợn tròn mắt nhìn một màn này.

Trấn Nam Hầu bại rồi?
Chương 1550

Diệp Chính một kích thành công, xoay người nhìn lại, toàn thân tắm trong lam quang.

“Trận này tên là Bát Diện Linh Lung, có thể tụ tập thiên địa chi lực!” Diệp Chính thản nhiên nói.

Trấn Nam Hầu cười ha hả, tiếng cười làm cho người ta sợ hãi. Lát sau hắn mới mở miệng:

“Bản hầu đã hợp thể với cổ thụ, vô tâm, vô mệnh, vô hồn, vô phách.”

“Hả?”

Lỗ hổng giữa thân cây Trấn Nam Hầu được chữa trị với tốc độ cực nhanh, rễ cây khép lại rồi bành trướng, sợi rễ cấp tốc đâm sâu vào trong lòng đất. Từng đạo lam quang bị Trấn Nam Hầu điên cuồng hút ngược.

Lục Châu nhìn về phía Trấn Nam Hầu. Hắn cũng không ưa gì cây cổ thụ này.

Lục Châu không rõ vì sao Trấn Nam Hầu đã rời khỏi mặt đất mà bây giờ vẫn có thể thi triển chiêu thức mạnh mẽ như vậy.

“Lão phu thành toàn cho ngươi.” Năm ngón tay Lục Châu đè xuống.

Oanh!

Trấn Thọ Thung cắm xuống mặt đất.

Bát Diện Linh Lung trận cấp tốc bị Trấn Thọ Khư bao trùm.

Trấn Nam Hầu đã không còn quan tâm đến thọ mệnh gì nữa, chỉ cảm thấy tốc độ lưu chuyển khiến mình càng thêm dễ chịu.

“Lên!”

Diệp Chính nhanh như lưu tinh, mang theo hơn mười tên đệ tử cùng hơn hai mươi đệ tử của Thác Bạt Tư Thành bay về phía Trấn Nam Hầu.

Tiếng nói của Trấn Nam Hầu vang vọng giữa thiên địa: “Nhỏ yếu thì phải trả giá đại giới.”

Cổ thụ nở hoa!

Từng đoá hoa hoả diễm bốc cháy rừng rực, càng lúc càng nở rộ. Sau đó mồi lửa rời khỏi cây tựa như bồ công anh phát tán vào trong gió.

Từng đoá hoả diễm xoay tròn giữa không trung tựa như pháo hoa, xua tan hắc ám. Nơi nào hoả diễm bay tới, tầng băng đều bị hoà tan, hoa cỏ thụ mộc đều hoá thành tro tàn.

Diệp Chính gọi ra Tinh Bàn nghênh tiếp bông hoa lửa kia, chợt cảm thấy lực lượng đáng sợ xâm nhập vào linh hồn mình, thiêu đốt Tinh Bàn.

Hắn sợ hãi thu hồi Tinh Bàn, nhưng hành vi này khiến tất cả đệ tử của hắn và Thác Bạt Tư Thành đều hoá thành hoả nhân.

Trong không trung biến thành biển lửa.

Tiếng hét thảm vang vọng khắp chân trời, mùi vị thân thể bị đốt cháy khét tràn ngập trong phương viên ngàn dặm.

Từng tu hành giả bị giáng Mệnh Cách, rốt cuộc trở về con số không.

Tử vong hàng lâm!

Sắc mặt Diệp Chính hoảng hốt bay lùi về sau, không ngừng né tránh đoá hoa lửa. Mà Thác Bạt Tư Thành nằm dưới đất cũng dốc toàn lực đón đỡ!

Lục Châu lấy Phiền Lung Ấn ra ngăn ở phía trên, chống đỡ dư uy của hoả diễm.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Trấn Nam Hầu vọt tới trước mặt Diệp Chính, dây leo mang theo lửa đỏ cấp tốc quấn quanh người Diệp Chính, điên cuồng tấn công.

Phanh phanh phanh…

“A ——” Mái tóc Diệp Chính rối tung, bộc phát ra Đạo lực lượng khiến không gian ngưng trệ, “Trấn Nam Hầu, ngươi là đồ điên!!”

Oanh!

Không trung bạo liệt.

Trấn Nam Hầu không hề sợ hãi mảy may, quấn quanh người Diệp Chính thật chặt.

Phanh phanh phanh…

Diệp Chính lợi dụng Đạo lực lượng, tự bạo đại Mệnh Cách của chân nhân, rốt cuộc cũng khiến dây leo đứt đoạn.

Trấn Nam Hầu bị đánh bay, hoả diễm từ từ dập tắt, lúc này Trấn Nam Hầu không động đậy được nữa.

Diệp Chính rốt cuộc cũng có được tự do… nhưng đánh đổi bằng việc bị giáng cấp!

Nguyên khí phong bạo tàn phá khắp nơi.

“Thác Bạt Tư Thành, nhanh… giúp ta thu nạp nguyên khí!”

Sau khi chân nhân bộc phát đại Mệnh Cách, chỉ cần trong vòng ba ngày tìm được một viên đại Mệnh Cách khác thay thế thì sẽ khôi phục tu vi. Nhưng nguyên khí tiêu hao càng nhiều thì thời gian trở lại đỉnh phong càng lâu.

Thác Bạt Tư Thành cố sức đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay khi hắn vừa định thi pháp cứu người ——

Hư ảnh Lục Châu lập loè vọt tới, toàn thân phủ đầy lực lượng Thiên Tướng quát lớn: “Ngươi không sống được!”

Diệp Chính hừ lạnh nói: “Thác Bạt Tư Thành, giết hắn!”

Thác Bạt Tư Thành nhìn Lục Châu đang bay tới, liếm máu bên khoé miệng, đạp đất phóng lên!

Vù ——

“Ngươi cho rằng ngươi là Trấn Nam Hầu?!”

Đám người nín thở nhìn lên bầu trời, không dám chớp mắt.

Tốc độ của Lục Châu chung quy vẫn kém xa Thác Bạt Tư Thành mười tám Mệnh Cách, hơn nữa Thác Bạt Tư Thành còn có khôi nô bảo mệnh.

Lục Châu lập tức bóp nát một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá.

Một đạo hắc sắc quang cầu vạch phá không trung bay về phía Thác Bạt Tư Thành.

“Lão phu cho tới bây giờ còn không để Trấn Nam Hầu vào mắt, huống gì là ngươi?”

Oanh!

Khi quang cầu đánh trúng thân thể, Thác Bạt Tư Thành lại lần nữa cảm nhận được lực lượng cực hạn đến đáng sợ kia.

Lực lượng chân nhân của hắn hoàn toàn bị trói buộc, sau đó… biến mất.

Hắn có thể cảm giác rõ ràng Tinh Bàn trong đan điền khí hải như bị một bàn tay tử thần hung hăng giật ra một viên Mệnh Cách, tựa như người đã mất đi trái tim, rơi vào vực sâu hắc ám.

Diệp Chính cấp tốc điểm huyệt, khống chế nguyên khí phong bạo, quát lớn: “Vượt qua sợ hãi, thoát khỏi huyễn tượng! Thác Bạt Tư Thành ——”

Sóng âm lăn lộn phát tiết tứ phương.

Thác Bạt Tư Thành giật mình, tỉnh táo trở lại. Hắn áp chế nỗi sợ hãi trong lòng. Không cần sợ, cho dù mất đi Mệnh Cách cũng có thể khôi phục lại.

Thế là, Thác Bạt Tư Thành phun ra một búng máu bôi lên hai tay. “Không thành công thì thành nhân!”

Song chưởng hợp lại, trong tay cầm lấy hắc sắc loan đao, hoá thành bốn đạo thân ảnh đen tuyền vọt về phía Lục Châu.

Diệp Chính cũng đồng thời lao tới.

“Sư phụ!!” Đám đồ đệ kinh hô.

“Lục Ngô, nhanh lên!”

Lục Ngô đạp đất phóng lên không trung.

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lục Châu bình tĩnh đến cực điểm, vung ra một kim chưởng rung trời về phía Thác Bạt Tư Thành.

“Quy Linh!”

(Chú thích: quy linh = về không)

Chưởng ấn không lớn nhưng sáng rực rỡ như đèn Khổng Minh, tự phù chữ “Linh” toả kim quang lóng lánh, khuếch trương ra gấp trăm lần rồi ập vào mặt Thác Bạt Tư Thành, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.

Rắc —— ——

Bàn tay toả kim quang bóp chặt lại.

Cương khí tung hoành giữa thiên địa, phá tan vân vụ, quét ngang ngàn vạn thụ mộc!

Không hề dừng lại, Lục Châu xoay người vận dụng toàn bộ lực lượng Thiên Tướng, tung chưởng nghênh tiếp Diệp Chính!

Ầm!

Diệp Chính tựa như diều đứt dây bay ra ngoài, hộc ra máu tươi, trực tiếp mất đi một Mệnh Cách!

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]

“Mệnh Cách của ta!!!”

Diệp Chính mở to mắt, toàn thân chấn động như người điên, hắn xoè tay như muốn bắt lấy nguyên khí trên không trung, bắt lấy Mệnh Cách của mình. Đáng tiếc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK