Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2001 Viễn cổ long hồn

“Vậy đây chính là ý chí?” Huyền Dặc đế quân hỏi.

Lục Châu gật đầu.

Trong Thái Hư có rất nhiều thư tịch viết về thần ma, nhưng trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, chẳng qua đó là định nghĩa của nhân loại dành cho các loại “lực lượng ý chí” mà thôi.

Long hồn gào thét một tiếng, không gian trở nên vặn vẹo. Đám người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, ổn định tâm thần.

Đạo đồng nhìn Băng Long, nhíu mày nói: “Ta đã xem nhẹ nó rồi.”

Cùng lúc đó.

Hải Loa lấy Thập Huyền Cầm ra đặt trước người, cương khí bao phủ cả cây đàn. Mười ngón tay nàng nhẹ lướt trên các dây đàn như dòng nước chảy trôi về tứ phương, du dương và êm tai tới cực hạn.

Tiếng đàn khiến thế giới đóng băng đến mức vặn vẹo trở nên yên tĩnh, hư ảnh Băng Long trên không trung cũng ngừng gào thét, trở nên trong suốt dập dờn như thuỷ lãng.

Hải Loa chuyên chú đánh đàn, gió nhẹ thổi lên nâng sợi tóc mai bay phất phơ trong gió.

Thượng Chương không kềm lòng được quay đầu nhìn nữ nhi, trong mắt ánh lên thần sắc phức tạp.

Lát sau, long hồn tiêu tán.

“Đi.” Lục Châu dẫn đầu bay ngang qua chỗ Băng Sương Cự Long.

Tiểu Diên Nhi hiểu ý dùng Phạm Thiên Lăng quấn lấy Hải Loa bay theo mình, mà Thập Huyền Cầm trong tay nàng vẫn không ngừng phát ra Triều Thánh Khúc.

Đám người cấp tốc bay lướt qua Băng Long, phát hiện sau lưng nó lại là một vết nứt không gian khác.

“Lối ra.” Huyền Dặc đế quân kinh hỉ nói.

Phanh ——

Đột nhiên trường mâu cắm trên mặt đất bay vút vào không trung, đâm vào lưng Băng Long.

Ngaoooo ——

Tiếng rồng ngâm vang lên, thiên địa rung chuyển, cuồng phong tàn phá bừa bãi, băng truỳ bắn ra bốn phương tám hướng.

Đạo đồng nói: “Tình hình không ổn! Nó được giải phong rồi!”

Hắn vung tay lên bảo vệ Hải Loa và Tiểu Diên Nhi: “Các ngươi đi trước đi!”

“Không.” Lục Châu dừng lại, nói: “Để lão phu xử lý.”

“Ngươi?”

“Tin tưởng Lục các chủ!” Huyền Dặc đế quân nói.

Có lão sư và Thượng Chương ở đây, bản đế quân cũng chẳng cần xoắn xuýt làm gì cho thêm phiền.

Thượng Chương gật đầu, đứng chắn trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

Băng truỳ bị ngăn trở, Băng Sương Cổ Long phá tầng băng bay ra.

Viễn cổ long hồn từ trong thân thể phóng lên không trung, hoá thành một đạo năng lượng khổng lồ hình rồng bay lượn khắp thiên địa. Nó đi đến đâu, không gian vỡ vụn, núi non sụp đổ đến đó.

Lục Châu đạp đất bay lên không, Tinh Bàn xuất hiện bắn ra mấy đạo quang ấn xuyên thủng long hồn.

Ngaooo ——

Tiếng rồng ngâm chói tai khiến đám người đau đầu muốn nứt. Thượng Chương và Huyền Dặc đế quân không thể không phân ra một phần nguyên khí để chống cự. Quay đầu nhìn lại hai cô nương, các nàng đều vô sự ngẩng đầu nhìn Lục Châu.

Huyền Dặc tán thán nói: “Lục các chủ truyền cho hai người các ngươi công pháp thần kỳ thật sự, có thể ngăn cản được âm công của viễn cổ long hồn.”

“Huyền Dặc đế quân rất tinh mắt!” Tiểu Diên Nhi khen ngợi.

“Bản đế quân luôn thưởng thức cao thủ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy tôn sư đã biết hắn bất phàm, thế nên bản đế quân mới nhiệt tình đối đãi để tôn sư lưu lại Huyền Dặc điện.”

Cuồng phong thổi tới, đám người đều nhìn về phía Lục Châu.

Hai mắt viễn cổ long hồn sáng lên, miệng nói tiếng người: “Ai quấy rầy giấc ngủ của bản thần?”

Lục Châu đạm nhiên nói: “Ngươi vốn là sinh vật thời viễn cổ, vì sao lại xuất hiện ở Thái Huyền Sơn?”

“Nhân loại?” Long hồn đánh giá nhân loại nhỏ bé như một hạt bụi ở trước mặt, sau đó không chút do dự điều động thân thể bay về phía Lục Châu.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, sử dụng chân đại na di để xuất hiện phía sau lưng viễn cổ long hồn.

Nó vồ hụt một trận. “Nhân loại cường đại?”

Long hồn dùng thêm một từ để hình dung Lục Châu.

“Thái Huyền Sơn vốn là địa bàn của nhân loại, không phải chỗ một hung thú như ngươi nên đến.” Lục Châu đáp.

Viễn cổ long hồn phát ra tiếng cười trầm thấp: “Nơi này đã một trăm ngàn năm không có ai tới… Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Thái Hư hàng lâm, bản thần cũng không thèm để ý. Kẻ nên cút là các ngươi!”

Ầm ầm ầm!

Ba chữ cuối cùng như kinh lôi bạo tạc giữa không trung. Băng sơn ở phía xa sụp đổ, Thượng Chương và Huyền Dặc cau mày ngăn trở âm công cường đại.

Khi tiếng quát bay tới chỗ Lục Châu, trường bào phiêu đãng bay nhẹ ngăn trở toàn bộ âm công. Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng đó.

“Hả?” Viễn cổ long hồn hăng hái nhìn nhân loại trước mặt. “Bản thần đói.”

Nó cảm nhận được nhân loại cường đại này là món ăn vô cùng thơm ngon, có thể giúp nó đề thăng tu vi rất nhiều.

Miệng nó há ra, toàn thân nhào tới thôn phệ Lục Châu, nuốt hắn vào bụng.

“A?” Tiểu Diên Nhi kinh hô.

“Sư phụ?”

Hai nàng hoàn toàn không ngờ tới sư phụ lại bị nuốt dễ dàng như vậy.

“Đừng khẩn trương, hắn không sao.” Thượng Chương an ủi. Tu vi cấp bậc Đại Đế có thể cảm giác được Lục Châu rất cường đại.

Quả nhiên ——

Phần bụng viễn cổ long hồn bộc phát ra kiếm cương vạn trượng, đâm xuyên thân thể long hồn.

Viễn cổ long hồn gào lên, tan ra thành từng phần khí thể. Nó vốn là lực lượng ý chí, không có thực thể.

Lát sau, viễn cổ long hồn lại hợp thành hình rồng, một lần nữa nhào về phía Lục Châu. Đôi bên tới tới lui lui đánh nhau hơn trăm hiệp.

Lục Châu muốn tìm cách đánh tan mục tiêu, long hồn cũng tìm cách thôn phệ nhân loại cường đại này.

Lúc này, viễn cổ long hồn thay đổi sách lược bay xuống dưới.

Thấy thế, Thượng Chương nhắc nhở: “Không nên ham chiến, nó muốn vận dụng bản thể.”

Ngao ——

Đúng như Thượng Chương đoán, Băng Long dưới mặt đất đã bắt đầu chuyển động. Nó lăng không bay lên, trong mắt toả ra quang hoa, lực lượng ý chí giương nanh múa vuốt gào thét:

“Nhân loại… trở thành một phần của bản thần là vinh quang lớn nhất đời ngươi.”

“Lui lại!” Thượng Chương Đại Đế hô lên, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lùi về phía sau. Huyền Dặc đế quân cũng làm ra tư thế phòng ngự.

“Tìm cơ hội thanh lý băng nhận để tiến vào vết nứt không gian.” Thượng Chương Đại Đế nói.

“Được.” Hai người nhất trí ý kiến.

Thượng Chương Đại Đế có đủ lực lượng để bảo hộ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hơn nữa hai nha đầu có tu vi đạo thánh nên cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Hắn xoay người đánh ra vô số đạo cương ấn, xua tan vô số băng nhận giữa không trung, để lộ vết nứt không gian.
Chương 2002 Hai toà pháp thân

“Tu vi ngươi rất mạnh, hẳn là có thể đối phó với con ác long này.” Huyền Dặc đế quân nói.

“Không cần thiết.” Thượng Chương Đại Đế đáp ngắn gọn. Cho dù có tu vi Đại Đế thì hắn cũng lựa chọn tránh chiến, không cần thiết phải lấy cứng đối cứng với viễn cổ cự long.

“Có đạo lý.” Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng khẽ thở dài.

Vẫn là lão sư cứng.

Trước kia nếu không phải vì đám phản đồ đó, ai có thể là đối thủ của lão sư?!

. . .

Bản thể của Băng Long xuyên qua hư không đến trước mặt Lục Châu, hàn ý cực hạn đánh tới, lực lượng ý chí cường thế giáng xuống.

Ngao ——

Tiếng gầm chán động cổ trận, tinh hà trên bầu trời dường như cũng run rẩy theo.

Sắc mặt Lục Châu thong dong ném Thời Chi Sa Lậu ra. “Định.”

Không gian ngưng trệ, điện hồ càn quét bốn phương tám hướng.

Thượng Chương Đại Đế nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu cũng hơi nhíu mày, sau đó tiến vào trạng thái ngưng đọng.

Lục Châu không chút lưu tình xuất hiện trên lưng Băng Sương Cự Long, Vị Danh Kiếm phá không đâm xuống.

Xoẹt!

Kiếm cương bộc phát ra quang hoa vạn trượng xuyên thủng thân hình khổng lồ của cự long, ghim thẳng nó xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Thân thể cự long tạo thành một hố sâu. Trên bầu trời, Lục Châu lại mặc niệm thần thông Chúng Sinh Ngôn m bộc phát ra lực lượng Thiên Đạo: “Lui!”

Không gian vặn vẹo đến cực hạn, viễn cổ long hồn còn chưa kịp thanh tỉnh đã bị sóng âm đánh bay về phía chân trời xa xôi.

Thượng Chương là người đầu tiên khôi phục khỏi quá trình ngưng đọng, nhìn thấy thủ đoạn kinh người của Lục Châu cũng cảm thán vô cùng.

Rõ ràng chỉ có thực lực tiểu Chí Tôn, vì sao lại bộc phát ra lực lượng mạnh đến thế?

Thời Chi Sa Lậu bay trở về tay Lục Châu.

Băng Sương Cự Long bị đóng đinh trên mặt đất, tiếng gầm nghẹn ngào trầm thấp của nó quanh quẩn trong không gian cổ trận.

Thượng Chương nói: “Tránh chiến đi.”

Hắn cảm thấy không cần phải dây dưa với Băng Sương Cự Long làm gì. Mục đích bọn hắn tiến vào Thái Huyền Sơn cũng không phải để triền đấu với đám chướng ngại vật này.

“Tránh chiến?”

“Lối ra đã có, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Thượng Chương nhắc nhở.

Lục Châu lắc đầu: “Băng Sương Cự Long này hữu dụng với lão phu. Dám giương oai ở Thái Huyền Sơn, lão phu không tha cho hắn!”

Chân đạp hư không, Lục Châu phóng lên thật cao, hai tay chập lại. Toà Phật Tổ kim thân đứng vững vàng giữa thiên địa.

Thượng Chương nhìn chăm chú, với thị lực của hắn có thể nhìn rõ độ cao của toà pháp thân, không khỏi kinh ngạc nghĩ, vậy mà không phải Chí Tôn?!

Từ khi tiếp xúc với Lục Châu đến giờ, ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng Lục Châu là nhân vật vô danh bị cuộc chiến của Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần lan sang mà rơi vào vực sâu. Về sau lấy được kỳ ngộ trở thành cao thủ mới có thể rời khỏi vực sâu tiến vào Thái Hư. Lại sau nữa Lục Châu thi triển thủ đoạn cường đại đánh lui Hắc Đế nên Thượng Chương vẫn cho rằng Lục Châu là Chí Tôn, ít nhất cũng là đại đế quân.

Nhưng màn trước mắt lại khiến hắn không thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ đây là một loại thủ đoạn ẩn giấu tu vi nào đó?

Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không phải Chí Tôn thì không thể nào giao thủ với Băng Sương Cự Long được… Đừng nói là viễn cổ sinh vật, cho dù là thánh hung thì cũng cần đến Chí Tôn ra tay trấn áp.

Đúng lúc này, toà Phật Tổ kim thân bắn ra lam quang điện hồ, phạn âm từ trên trời giáng xuống.

“Đại Phạn m thuật?” Thượng Chương Đại Đế gật đầu nói, “Không ngờ lão tiên sinh còn tinh thông thần thông của Phật gia.”

Huyền Dặc đế quân đáp: “Thần thông Phật gia đều cần số đông người thi triển để đạt tới uy lực lớn nhất. Lục các chủ dùng lực lượng một người nhưng uy lực lại không nhỏ.”

m công cường đại bắn ra bốn phương tám hướng, mỗi một đạo âm công đều mang theo kim sắc ấn phù lập loè bay đầy trời.

Lục Châu khép hờ mắt, tập trung tinh thần mặc niệm tự phù trong Thiên Tự Quyển. Đám tự phù kia chuyển hoá thành phạn âm Phật gia, càn quét khắp thiên địa và không gian cổ trận.

Trong chớp mắt đã có vô số sinh linh chết dưới thần thông phạn âm.

Đám người nhìn mà cảm xúc bành trướng không thôi. Bọn hắn làm sao biết được Lục Châu đã phóng thích cả lực lượng Thiên Đạo trong đó.

Từ khi lĩnh hội Thiên Tự Quyển, Lục Châu đã cảm thấy lực lượng Thiên Đạo ngày càng nhiều, hiện tại hắn có thể sử dụng cùng lúc hai loại lực lượng. Lực lượng Thiên Tướng bây giờ đã cuồn cuộn không dứt, lực lượng Thiên Đạo thì còn khá ít nhưng có thể trong vòng ba chiêu giải quyết viễn cổ sinh vật.

Phạn âm không ngừng làm suy yếu lực lượng ý chí của Băng Sương Cự Long. Nó phát ra tiếng gầm thét, sóng âm điên tiết phóng về phía Lục Châu.

Oanh!

Phật Tổ kim thân đánh ra Kết Định Ấn lóng lánh kim quang, bảo vệ thương khung, bao trùm cả đại địa.

“Còn có thể phản kích?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nhìn nó.

“Đây là viễn cổ sinh vật, ngoài mặt không khác gì thánh hung nhưng trên thực tế lại mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là lực lượng ý chí của nó… mới là thứ khó lòng phòng bị nhất.” Thượng Chương nói.

Đúng lúc này, viễn cổ long hồn đột nhiên biến mất, không gian xuất hiện vết rách.

“Hả?” Ánh mắt Thượng Chương Đại Đế khẽ biến, “Là đại đạo quy tắc không gian! Đại đạo lực lượng thật là cường đại, không kịp rồi!”

Hắn suýt nữa đã quên mất Băng Sương Cự Long là một trong những sinh vật am hiểu không gian pháp tắc nhất.

Chẳng trách nó có thể lui tới tự nhiên giữa các cổ trận, có thể bế quan dưới chân Thái Huyền Sơn và hấp thu lực lượng.

“Nhân loại hèn mọn!”

Long hồn biến lớn đến che khuất cả bầu trời, nó há mồm ra đớp xuống!

Phật Tổ kim thân vẫn không nhúc nhích.

Lục Châu không thi triển Thời Chi Sa Lậu mà hư ảnh loé lên, xuất hiện ở khu vực mi tâm Phật Tổ kim thân, lạnh nhạt nói: “Loài bò sát ngu xuẩn.”

Ông ——

Lại một toà pháp thân đột ngột xuất hiện.

Toàn thân bốc lên lam sắc điện hồ, pháp thân rời khỏi liên toạ phóng tới viễn cổ long hồn, thân thể đột nhiên bành trướng lên gấp mấy lần.

Một tay pháp thân cầm hàm trên, một tay còn lại cầm hàm dưới của long hồn!

Thượng Chương, Huyền Dặc, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “? ? ?”

“Song pháp thân?!”

“Toà lam liên thập tứ diệp?!”
Chương 2003 Đạo y hoàn mỹ

Trong tu hành giới, mỗi người chỉ có một toà pháp thân là chân lý bất di bất dịch, từ xưa tới nay chưa từng thay đổi. Khi toà pháp thân thứ hai của Lục Châu xuất hiện, thế giới quan của đám người hoàn toàn thay đổi.

Viễn cổ long hồn cũng thán phục vô cùng, nó trợn tròn mắt, run rẩy nói: “Nha…”

Tiếng nói tràn ngập vẻ phức tạp nói không nên lời cùng với sợ hãi.

Lam sắc điện hồ như du long quấn quanh hai tay pháp thân, cấp tốc vây khốn cự long. Lục Châu hờ hững nói: “Thu.”

Điện hồ buộc chặt!

Xoẹt ——

Toàn bộ không gian cùng quy tắc của long hồn đều bị vây khốn, lực lượng ý chí bị trói chặt không thể nhúc nhích.

Băng Sương Cự Long phun ra một chữ: “Không…”

Viễn cổ long hồn cấp tốc thu nhỏ. Bản thể của nó cưỡng ép đánh tới, mặc cho Vị Danh Kiếm xuyên thủng thân thể mình, nhào về phía Lục Châu.

“Hồi!”

Lục Châu thu hồi pháp thân, năm ngón tay như lưỡi câu cong lại, tóm chặt lấy viễn cổ long hồn đã hoá thành một hình cầu nhỏ.

“Trấn!”

Phật Tổ kim thân nhả ra một tự phù trấn áp viên cầu.

Ngao ——

Băng Sương Cự Long phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế.

“Phong!”

Lục Châu tiếp tục phong ấn nó. Trường bào nở rộ quang hoa, tung bay trong gió.

“Thánh long chi cân?!” Viễn cổ long hồn run rẩy hô lên, “Ngươi là chủ nhân của Thái Huyền Sơn!!!”

Thượng Chương, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa: “? ? ?”

Hai tay Lục Châu nắm lại, long hồn bị hắn cưỡng ép nhấn vào trong trường bào. Nó hoá thành một đạo ánh sáng màu xanh thẫm giao hoà với Thánh long chi cân.

Viễn cổ long hồn vốn là một loại lực lượng, khi tiến vào trong trường bào, nó bắt đầu giãy giụa chống cự.

Bản thể Băng Sương Cự Long từ từ rơi xuống đất, ầm vang một tiếng nện vào đại địa, mặt đất nứt ra chằng chịt lan xa tám hướng.

Cho dù nó là viễn cổ long hồn cường đại cũng phải run rẩy trước mặt chủ nhân Thái Huyền Sơn. Vị kia là người từng tung hoành cả Thái Hư, vô địch thiên hạ, tại nơi này không ai là không biết tới danh tiếng của hắn.

Tiên hiền long tộc năm xưa bất hạnh rơi vào tay Ma Thần, bị rút ra một sợi long cân làm trường bào.

Thật không ngờ Ma Thần lại đang ở ngay trước mặt nó! Hắn đã trở về sau một trăm ngàn năm!

Viễn cổ long hồn tựa như tiến vào một không gian giam cầm, nó chạy loạn khắp trường bào hòng tìm ra lối thoát.

“Thả ta ra!”

Lục Châu không hề bị lay động, hai tay chập lại: “Đại tĩnh tâm thần thông.”

Lục Châu không thường xuyên sử dụng thần thông của Phật gia, nhưng trong trường hợp này thì Phật gia sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất.

Từng âm phù tiến vào không gian giam cầm bên trong trường bào, âm phù lóng lánh kim quang không ngừng nện vào long hồn.

Mà cùng lúc đó, một con quái vật khổng lồ từ chân trời bay lướt qua khiến viễn cổ long hồn run rẩy, ngây ngốc đứng lại tại chỗ.

“Thánh Long?!”

Thiên Ngân trường bào vốn được dệt từ sợi gân của Thánh Long. Cho dù Thánh Long chết đi thì trên trường bào vẫn còn lực lượng ý chí của nó.

Những lực lượng còn sót lại này đã đủ để viễn cổ long hồn thần phục. Lực lượng của nó từ từ yếu bớt, trường bào cũng chầm chậm rủ xuống.

Cuối cùng, ý chí lực lượng cường đại của viễn cổ long hồn đã bắt đầu hoà thành một thể với Thánh Long.

Lục Châu không ngừng ngâm tụng thần thông Phật gia, mãi cho đến khi thanh âm của viễn cổ long hồn hoàn toàn biến mất.

“Hắn muốn rèn đúc một kiện đạo y hoàn mỹ.” Đạo đồng lẩm bẩm.

“Đạo y?” Huyền Dặc đế quân nghi hoặc.

“Trước đó ta vẫn luôn chú ý tới trường bào của hắn. Tu hành giới có rất nhiều loại quần áo phòng ngự, nhưng đa số đều nhờ khắc hoạ trận pháp. Mà bộ trường bào này lại không có vết tích của bất kỳ trận pháp hay phù văn nào. Chỉ là không ngờ… nó lại làm từ long cân, Thánh Long chi Cân. Đây vốn là vật liệu vô cùng hiếm thấy, có thể so với thần vật.”

“Một khi dung hợp lực lượng ý chí của viễn cổ Băng Sương Long, chúng nó là đồng loại sẽ từ từ dung hợp, khi đó bộ trường bào này sẽ có năng lực ngăn cản lực lượng quy tắc.”

Ba người còn lại đều âm thầm kinh ngạc.

Huyền Dặc đế quân nói: “Nếu không bị quy tắc ước thúc, vậy chẳng phải là có thể nghiền ép đối phương hoàn toàn?”

“Về lý luận thì đúng là như thế.” Đạo đồng giải thích, “Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối, đạo y hoàn mỹ có thể tăng lực lượng phòng ngự lên cực hạn, nhưng không gia tăng lực lượng tấn công.”

“Cũng đúng.”

Đám người thảo luận xong, quang hoa trên Thiên Ngân trường bào cũng đã tiêu tán.

Lục Châu khẽ vung tay, viễn cổ long hồn từ trong trường bào bay ra. Phật Tổ kim thân khẽ ngâm tụng kinh văn, âm thanh hùng hồn chấn nhiếp tinh thần.

Viễn cổ long hồn từ bỏ chống cự, tiêu tán thành từng điểm tinh quang rồi dung nhập vào Thiên Ngân trường bào.

Trường bào sáng lên, quang mang chạy dọc từ trên xuống dưới, cuối cùng vụt tắt trở lại thành một bộ đạo y hoàn mỹ nhất thế gian.

. . .

Cổ trận trở nên yên tĩnh như xưa.

Khác biệt ở chỗ Băng Sương Cự Long đã vĩnh viễn không thể thức tỉnh nữa.

Đám thuộc hạ của nó vẫn nằm rạp dưới đất, hoàn toàn thần phục lực lượng ý chí toát ra từ trường bào.

Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Cút.”

Đám viễn cổ sinh vật bỏ chạy tứ tán, vọt ra khỏi khu vực tám ngọn núi rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Châu thu hồi hai toà pháp thân, đáp xuống đất nhìn về phía bốn người.

Đạo đồng rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ta nên nghĩ tới từ sớm mới phải…”

“Nghĩ tới cái gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy nha, đáp án vốn rõ ràng như thế…” Đạo đồng thở dài một tiếng, sau đó chắp tay thi lễ với Lục Châu. “Hạnh ngộ.”

Hạnh ngộ cái giề?!

Lục Châu nghi hoặc nhìn đạo đồng, sau đó hiểu được ý đối phương, bèn lắc đầu đáp: “Ngươi hiểu lầm.”

Hắn vừa định giải thích, Tiểu Diên Nhi đã lao tới ôm lấy cánh tay sư phụ: “Sư phụ, thì ra người chính là Ma Thần!”

“Sư phụ, sao người không nói sớm?”

“Sư phụ, người giấu đồ nhi thật lâu nha!”

Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ —— sư phụ ta là Ma Thần? Sư phụ ta chính là Ma Thần đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thiên hạ, tung hoành Thái Hư? Vui quá đi!

“. . .”

Lục Châu nhíu mày, thấp giọng nói: “Nghiêm túc.”

Tiểu Diên Nhi im lặng lui về sau một bước, đứng nghiêm. Nàng tuy duyên dáng yêu kiều nhưng tính tình lại rất nghịch ngợm.
Chương 2004 Chủ nhân trở về

Lục Châu nhìn đạo đồng, nói: “Lão phu không phải chủ nhân Thái Huyền Sơn.”

“Không phải?” Đạo đồng nghi ngờ hỏi.

“Thời Chi Sa Lậu là do lão phu lấy được từ trong tay Nhạc Kỳ. Thiên Ngân trường bào lấy từ mộ địa của đế vương tại thanh liên giới.” Lục Châu thấp giọng thở dài một hơi, “Ma Thần đương nhiên cường đại, hắn lưu lại không ít truyền kỳ, đáng tiếc lão phu không phải hắn.”

Huyền Dặc đế quân thầm nghĩ, lão sư vì muốn đối phó với viễn cổ sinh vật nên không thể không bại lộ thủ đoạn. Có điều thân phận thật mang tới quá nhiều phiền phức nên ngài mới cật lực phủ nhận như thế.

Huyền Dặc đế quân bèn nói hùa theo: “Chắc do chúng ta nhìn lầm.”

Nhìn lầm? Tiểu Diên Nhi và Hải Loa thiên chân vô tà ngơ ngác nhìn sư phụ.

Đạo đồng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không dây dưa mãi vào đề tài này. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ tới hai toà pháp thân… rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

“Lão tiên sinh nói không phải, vậy thì không phải.” Đạo đồng bình tĩnh nói.

Lục Châu lười giải thích, có nói ra sự thật cũng không ai tin. Đều là hồ ly ngàn năm, lão phu biết tỏng các ngươi nghĩ gì!

Huyền Dặc đế quân nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bốn người gật đầu. Nhưng Lục Châu đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Lục Châu tung người bay về phía thi thể Băng Sương Cự Long, bàn tay phẩy một cái.

Vị Danh Kiếm liên tục chém xuống mấy nhát, một viên Thiên Hồn Châu xanh biếc như ngọc phỉ thuý bay ra.

Hai mắt Huyền Dặc đế quân sáng lên: “Suýt chút quên mất Thiên Hồn Châu. Chúc mừng Lục các chủ có được bảo vật.”

Hắn và Thượng Chương đã là Chí Tôn, không cần Mệnh Cách Chi Tâm nên mới không nghĩ tới phương diện này.

Lục Châu cất kỹ Thiên Hồn Châu rồi bay về phía vết nứt không gian.

Tiểu Diên Nhi nhìn thi thể khổng lồ của Băng Long, khẽ hỏi: “Sư phụ, hay là lại rút ra một sợi gân của nó để làm y phục?”

Huyền Dặc đế quân cười đáp: “Ý nghĩ thì tốt nhưng rất khó thực hiện. Viễn cổ sinh vật này đã ngủ say một trăm ngàn năm, gân cốt khô quắt, độ co giãn không đủ, chỉ có lực lượng ý chí là mạnh mẽ. Nếu dùng làm lưới phòng hộ thì còn có thể, chứ y phục thì không nên. Hơn nữa còn phải nhân lúc thi thể chưa khô cứng mà tìm một vị cường giả biết may vá tới dệt thành y phục. Ngươi biết dệt áo không?”

Tiểu Diên Nhi lắc đầu. “Không biết.”

“Vậy thì thôi đi.”

Đám người bay về phía vết nứt không gian, sau đó đồng thời biến mất.

Một giây sau, bọn hắn xuất hiện dưới chân núi ở giữa tám toà sơn phong.

Bốn bề đều có núi non vây quanh, đỉnh núi cao ngất vào trong mây, triền núi xanh biếc như xuân, vân vụ lượn lờ. Tám toà sơn phong tựa như tám cây trụ kinh thiên che chắn xung quanh.

Đám người đều bị phong cảnh xinh đẹp này hấp dẫn, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

Từ dưới chân núi có bậc thang dẫn lên trên đỉnh, bậc thang uốn lượn quanh sườn núi như một con du long. Trong đầu Lục Châu không ngừng tái hiện những hình ảnh vỡ vụn… nhưng rất khó có thể chắp vá chúng lại hoàn chỉnh.

“Lên đi.” Đạo đồng là người đầu tiên lên tiếng đánh phá yên tĩnh.

Lục Châu tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Cùng lên.”

Huyền Dặc đế quân nhanh chân đi trên bậc thang. Hắn đi một mạch mười bước mới nhận ra mọi người không đi cùng mình, bèn quay đầu lại, phát hiện đám người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

“Sao thế?”

Biểu tình của bốn người vô cùng quái dị, tựa như đang nhìn một tên bại não.

Tiểu Diên Nhi nói: “Ngài dù gì cũng là Huyền Dặc đế quân, tu vi khó lường. Vậy mà…”

Nói đến đây, Tiểu Diên Nhi đạp đất bay lên, thân ảnh như chim sơn ca vọt về phía đỉnh núi.

Ba người khác trong chớp mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Huyền Dặc đế quân: ?

Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu! Nơi này là địa bàn của lão sư, bay lung tung chẳng phải là không tôn trọng ngài sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn ngàn vạn bậc thang mênh mông cuồn cuộn, đột nhiên bỏ hẳn ý định tôn sư trọng đạo.

Thôi để lần sau đi.

Hư ảnh Huyền Dặc đế quân loé lên rồi biến mất.

. . .

Trên đỉnh Thái Huyền Sơn, đi năm bước thấy một toà lầu, đi mười bước gặp các, đi trăm bước sẽ có đại điện.

Thậm chí có mấy toà đại điện còn lơ lửng trong tầng mây, thần kỳ vô cùng.

Trải qua vô số năm tháng, Thái Huyền Sơn vẫn mang đậm dấu tích huy hoàng khi xưa. Chỉ là mái ngói đã rêu phong, đại điện đã sụp đổ gần hết, khắp nơi đều là mạng nhện bụi bặm.

Nơi này chẳng khác nào di tích cổ đã bị vứt bỏ trăm ngàn năm.

“Đã từng là trung tâm Thái Hư, được vạn người ngưỡng mộ!” Đạo đồng nói, “Ma Thần từng ở nơi này chế tạo ra thiên hạ đệ nhất sơn!”

Đám người gật gù đồng tình.

“Đáng tiếc tất cả đều chỉ là quá khứ. Nếu không nhờ có cổ trận duy trì thì chín ngọn núi này đều đã sụp đổ. Địa hình Thái Huyền Sơn rất vi diệu, có được thiên địa tạo hoá và lực lượng thần bí. Không có mấy người vào được tới chỗ này.”

Đúng là rất gian nan. Đầu tiên phải đi trên con đường hoàng tuyền, sau đó phải đánh bại Băng Sương Cự Long.

Tiểu Diên Nhi nói: “Ta càng lúc càng cảm thấy ngươi không đơn giản. Tiểu đạo đồng, sao ngươi hiểu biết nhiều như vậy?”

Đạo đồng chỉ cười cười không đáp.

Huyền Dặc đế quân nói: “Không biết Lục các chủ đến chỗ này để làm gì?”

Lục Châu không trả lời câu này mà chỉ nói: “Các ngươi không nên rời đi quá xa, lão phu đến Thái Huyền điện nhìn xem.”

Nói xong hắn đạp không hành tẩu, bay về phía Thái Huyền điện ẩn vào trong mây.

Khi Lục Châu bay lên không trung, giữa thiên địa xuất hiện vô số phi kiếm chằng chịt bay lượn quanh chín toà sơn phong.

“Thái Huyền Sơn kiếm trận, không cần lo lắng.”

Quả nhiên đám phi kiếm không tấn công bọn hắn mà chỉ bay theo một quỹ đạo nhất định, nhìn lên còn có vẻ náo nhiệt đẹp mắt.

“Chờ đi.” Huyền Dặc đế quân ngồi đả toạ tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

Trên Thái Huyền điện.

Lục Châu bước đi trên sàn nhà nứt toác, các hình ảnh rời rạc trong đầu từ từ hiện ra. Từng có vô số tu hành giả kịch chiến ở nơi này, cũng từng có vô số người hồn phi phách tán.

Máu tươi từng chảy tràn trong các kẽ hở dưới sàn nhà, nhưng cuối cùng đều bị năm tháng làm cho tiêu biến.
Chương 2005 Thua bởi chính mình

Nơi này đã từng có thi thể chồng chất, nhưng bây giờ chỉ còn lại một số binh khí đang chống cự lại sự ăn mòn của năm tháng, ngay cả xương cốt của chủ nhân chúng đều không còn lưu lại.

Lục Châu chậm rãi đi vào đại điện.

Tấm biển treo trên cửa đại điện vẫn chưa hoàn toàn mục nát. Bên trên viết bốn chữ “Thái Huyền Đại Điện” đã mờ căm không thể nhận ra.

Lục Châu nhìn thấy hai bên cự trụ có khắc một chút đường vân trận pháp để giữ cho đại điện không sụp đổ. Nhưng đã quá lâu, đường vân đã mờ đến sắp tan biến, toà đại điện này có thể hoá thành bột mịn tiêu tán trong gió bất cứ lúc nào.

Tiếng gió thổi như đang khóc, như đang ai oán nói nó đã chờ đợi ngày này đến một trăm ngàn năm.

Lục Châu thu hồi suy nghĩ, bước qua đại môn.

Két ——

Cửa gỗ kêu lên ken két, âm thanh truyền khắp đại điện.

Bên tai Lục Châu vang lên tiếng thông báo đã rất lâu chưa nghe thấy:

[Ting — hoàn thành nhiệm vụ trở về Thái Hư. Hoàn trả lại tuổi thọ nên thuộc về ngươi.]

Ông ông…

Thái Huyền điện rung động.

Lục Châu hồ nghi ngẩng đầu. “Thái Huyền điện không gánh nổi nữa sao?”

Tựa như đã hoàn thành sứ mệnh, nó không còn phải cố gắng chèo chống nữa, nó muốn trở về với thiên địa.

Trong đầu Lục Châu hiện ra hình ảnh của Thái Huyền đại trận.

“Trận pháp?”

Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trong đại điện, ngắm nhìn bốn phía rồi nâng tay lên, mặc niệm khẩu quyết Thiên thư.

Bàn tay hắn phát tiết lực lượng Thiên Đạo, gợn sóng dập dờn như thuỷ triều lan truyền khắp Thái Huyền Sơn.

Đường vân sáng lên, từng đạo quang mang bắn thẳng lên thương khung. Đạo đồng, Huyền Dặc, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ở bên kia cũng kinh ngạc ngẩng đầu.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Lấy Thái Huyền điện làm trung tâm, không gian giữa chín ngọn sơn phong hoá thành một vòng xoáy khổng lồ. Toàn bộ sinh cơ trong không gian này đều hội tụ về phía Thái Huyền điện.

Vô số phi kiếm đang lượn vòng ngoài kia cũng bay vào đại điện như đang hoan nghênh chủ nhân của chúng trở về.

Lực lượng sinh cơ khổng lồ truyền vào thân thể Lục Châu. Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm…

Càng lúc càng nhiều.

Những vật phẩm cổ xưa trong Thái Huyền điện chậm rãi hoá thành bột mịn, tiêu tán theo cơn gió. Thái Huyền điện rung động đến cực điểm.

Lục Châu không chút do dự ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa không trung Thái Huyền điện. Giao diện Hệ thống không ngừng nhảy lên các con số:

+10.000 ngày!

+20.000 ngày!...

Cho dù Lục Châu tính toán rất tốt cũng không kịp tính xem mình đã thu hoạch bao nhiêu năm thọ mệnh.

Thái Huyền đại trận bộc phát quang hoa rọi sáng chín toà sơn phong. Tiểu Diên Nhi kích động khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ!!”

Đạo đồng không nhịn được, thán phục nói: “Lực lượng sinh cơ hùng hồn thế này là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Thái Huyền Sơn lại chứa đựng nhiều sinh cơ như thế?”

Huyền Dặc đế quân đáp: “Thời kỳ thượng cổ, Ma Thần bày ra Thái Huyền đại trận trên Thái Huyền Sơn để giữ gìn chín ngọn sơn phong. Bên dưới mỗi một ngọn núi đều là suối nguồn sinh mệnh. Sau khi Ma Thần biến mất, thập điện Thái Hư và Thánh Điện luôn tìm cơ hội phá vỡ trận pháp này, đáng tiếc đám Chí Tôn cường đại đó lại không cách nào phá huỷ được lực lượng nơi này.”

Hắn thở dài một tiếng, ngẩng mặt lên trời nói: “Chắc có lẽ là do thượng thiên đã chú định, toàn bộ vận mệnh của chúng ta đều được sắp đặt sẵn.”

Đạo đồng nói: “Ta vẫn không hiểu nổi, với tu vi vô thượng của Ma Thần, trong trạng thái đỉnh phong thì dù cho không địch lại đối thủ cũng có thể thong dong rời đi mới phải, sao lại bị bốn vị Chí Tôn đánh bại?”

Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự cho rằng Ma Thần chiến bại?”

Đạo đồng nghi hoặc nhìn hắn. “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Nhân loại là loài linh trưởng tập hợp tất cả ưu điểm và khuyết điểm của vạn vật. Chúng ta am hiểu nội đấu, am hiểu suy tính, tự xưng là sinh vật trí tuệ nhất, nhưng cũng là sinh vật có nhược điểm chết người nhất. Nếu ngươi muốn đối địch với Ma Thần đại nhân, ngươi sẽ chọn lúc tu vi hắn đang ở đỉnh phong sao?”

Đạo đồng nghe được lời này, bình tĩnh nói: “Ý của ngươi là hắn bị người ta đánh lén?”

“Hắn thua bởi chính hắn.” Huyền Dặc đế quân than khẽ, “Cả đời Ma Thần đại nhân đều truy cầu con đường tu hành cô độc, mà con đường ấy chẳng có một người nào đi cùng.”

Đạo đồng gật đầu: “Xem ra quan hệ giữa ngươi và hắn không tệ.”

Huyền Dặc đế quân thẳng thắn đáp: “Thật không dám giấu diếm, bản đế quân thuở nhỏ đã từng được Ma Thần đại nhân chỉ đạo, cho nên bản đế quân gọi hắn một tiếng lão sư cũng không quá đáng chút nào. Mặc kệ thế nhân đánh giá thế nào, bản đế quân đều không thèm quan tâm.”

“Nói rất hay!” Đạo đồng khen ngợi.

Ầm ầm!

Vừa dứt lời, Thái Huyền đại điện đột nhiên chia năm xẻ bảy, hoá thành bột mịn tiêu tán ở chân trời.

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lục Châu đang ngồi xếp bằng giữa không trung, toàn thân chìm trong kim quang rực rỡ. Lực lượng sinh cơ không ngừng hội tụ vào cơ thể hắn.

. . .

Thanh âm chấn động vọng lên thương khung, truyền đi suốt mấy vạn dặm.

Tại Thánh Điện.

Minh Tâm Đại Đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt. Cán Cân Công Chính xuất hiện trong lòng bàn tay, kẽo kẹt rung động rồi nghiêng về phía nam.

“Tuý Thiền.”

Trong Thánh Điện xuất hiện một đạo hư ảnh, khom người nói: “Xin Đại Đế phân phó.”

“Đi Thái Huyền Sơn nhìn xem có việc gì xảy ra.”

Tuý Thiền nghi hoặc hỏi: “Thái Huyền Sơn đã im lặng suốt một trăm ngàn năm nay, lại có cổ trận thủ hộ, vì sao Đại Đế bệ hạ lại phái ta đến đó tra xét?”

“Cán Cân Công Chính xuất hiện dị động, bản đế hoài nghi Băng Sương Cự Long trong cổ trận đã thức tỉnh.” Minh Tâm nói.

Tuý Thiền gật đầu: “Thuộc hạ minh bạch.”

Hư ảnh loé lên rồi biến mất.

. . .

Thái Huyền Sơn rung động càng lúc càng kịch liệt, tám toà sơn phong xung quanh cũng xuất hiện vô số khe nứt.

Đạo đồng lập tức vung tay, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay lên không trung: “Theo ta!”

Trên người đạo đồng hiện ra vầng sáng rực rỡ cường đại như thái dương. Tiểu Diên Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn.

Nếu trước đó hắn che giấu tu vi khiến nàng không nhìn ra thì bây giờ vầng sáng Chí Tôn rực rỡ kia và hồng sắc cương khí đã bại lộ toàn bộ thân phận hắn. Nếu nàng còn không đoán ra thì đúng là quá ngu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK