Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1761 Nguyền rủa chi thuật

“Ngươi là ai?” Vu Chính Hải hỏi.

“Tại hạ là Tưởng Đông Thiện, các vị xưng hô như thế nào?” Đối phương mỉm cười nói.

Người này có dáng vẻ trung niên, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt lộ vẻ già dặn, cổ quấn một chiếc khăn quàng. Có lẽ do bôn tẩu trong bí ẩn chi địa đã lâu nên khăn quàng của hắn dính đầy tro bụi.

Vu Chính Hải nói: “Ngươi đi đường ngươi, chúng ta đi đường của chúng ta, không cần phải xưng tên làm gì. Đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ, cáo từ.”

“Dừng bước.” Tưởng Đông Thiện bỗng nói.

“Có việc gì?” Thân là đại sư huynh, Vu Chính Hải có lòng cảnh giác rất cao.

Tưởng Đông Thiện cười nói: “Các hạ không cần phải có địch ý với ta, bí ẩn chi địa tuy hung hiểm nhưng không phải ai cũng là địch nhân đâu.”

“Ồ?” Vu Chính Hải nhìn hắn với vẻ dò xét nhưng không thể nhìn ra tu vi đối phương. Ba tháng trôi qua, Vu Chính Hải đã là mười bốn Mệnh Cách, có thể thấy đối phương không hề đơn giản.

Tưởng Đông Thiện nhìn lướt qua đám người rồi hỏi: “Các ngươi muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ?”

“Thì liên quan gì tới ngươi?”

“. . .”

Nguyên Lang thầm nghĩ, không hổ là đồ đệ của Lục các chủ, cách nói chuyện đúng là thầy nào trò nấy.

Nhớ lại lúc ban đầu mới gặp Lục các chủ, hắn bị đánh cũng không oan mà. Trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Nguyên Lang đã hiểu rõ tính tình của thập đại đệ tử, trông như tuỳ tiện dễ gần nhưng kỳ thực đều là người rất có nguyên tắc, chỉ cần không vượt qua ranh giới thì bọn hắn cũng rất dễ nói chuyện. Chỉ mong đối phương có thể biết điều một chút.

Tưởng Đông Thiện không hề tức giận mà nói: “Thiên Khải Chi Trụ trong Bình Đán vốn có tên là Nhiếp Đề Cách, là nơi được thái tuế thần bảo vệ. Sau khi đại địa phân tách, nó trở thành Thiên Khải Chi Trụ, thế nên tốt nhất đừng đến gần, nếu không rất dễ động đến thái tuế.”

Lục Châu mở miệng hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”

Tưởng Đông Thiện nhìn Lục Châu đáp: “Người ta thường có câu, động lên đầu thái tuế, không gặp tai cũng mang hoạ. Thái tuế tuy không phải hung thần nhưng lại mang đến điềm xui xẻo.”

“Khoa trương như vậy sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Ta ở Bình Đán đã rất lâu, ngày ngày đánh giết hung thú, thu thập thảo dược. Nếu gặp được tu hành giả ta đều sẽ nhắc nhở bọn hắn, về phần tin hay không tin thì tuỳ các ngươi.” Tưởng Đông Thiện nói.

Đám người nửa tin nửa ngờ.

Nguyên Lang đến bên người Lục Châu, thấp giọng nói: “Ta nhớ được Tần chân nhân từng nói Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán rất là tà môn.”

Nghe vậy, Lục Châu hỏi Tưởng Đông Thiện: “Có phương pháp giải trừ không?”

Tưởng Đông Thiện nghe vậy liền giật mình. Những người được hắn khuyên giải nếu không rời đi thì sẽ khăng khăng xông vào, không ngờ người này lại hỏi phương pháp phá giải.

“Chỉ có ba loại người có thể đến gần Thiên Khải Chi Trụ. Một là người được nó tán đồng, hai là Chí Tôn, ba là… ừm, không có loại thứ ba.” Tưởng Đông Thiện đáp.

“Loại thứ ba rốt cuộc là gì?” Tiểu Diên Nhi tò mò, tiếp tục truy vấn.

“Là loại người không bị thiên địa ràng buộc.” Nói xong Tưởng Đông Thiện cũng khoát tay, “Trên đời này không có ai thoát được thiên địa ràng buộc, nên xem như không tồn tại.”

“Đã không tồn tại thì còn nói tới cách thứ ba làm gì? Nếu không tồn tại, làm sao ngươi biết loại người này có thể đến gần Thiên Khải Chi Trụ?” Tiểu Diên Nhi chớp mắt hỏi.

“. . .”

Nha đầu này từ khi nào lại có tư duy nhanh nhẹn như vậy? Nhưng đây cũng là lời mọi người muốn hỏi.

Tưởng Đông Thiện nhún vai: “Ta cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”

“…Nghe sai đồn bậy, nhàm chán!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm.

Lục Châu không để ý tới Tưởng Đông Thiện nữa, tiếp tục dẫn đầu đoàn người bay lướt xuống dưới.

Đúng lúc này, lối vào Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên toát ra từng đạo hắc vụ.

“Lui lại!” Lục Châu hạ lệnh.

Đám người Ma Thiên Các cấp tốc lui lại. Hắc vụ kia lan tràn ra ngoài, đám cây cối xung quanh lập tức héo rũ, không bao lâu sau toàn bộ mảng xanh bên ngoài đều khô héo điêu tàn.

“Khí độc?” Nguyên Lang kinh ngạc nói.

“Đây không phải là khí độc mà là nguyền rủa của thái tuế thần… Chỉ cần không có người tới gần, nó sẽ không toát ra ngoài. Các ngươi nhìn đi, hắc vụ dừng lại rồi.” Tưởng Đông Thiện chỉ tay về phía hắc vụ trước lối vào, “Bây giờ các ngươi tin lời ta rồi chứ?”

Lục Châu điều khiển Bạch Trạch tiến tới, hắc vụ quả nhiên lại xuất hiện, bay lướt về phía Lục Châu.

Khi hắc vụ đến gần hắn, khí tức điềm lành trên người Bạch Trạch ngăn nó lại, Thiên Ngân trường bào trên người Lục Châu cũng bắn ngược nó ra, lại thêm Tử Lưu Ly có năng lực bách độc bất xâm nên Lục Châu không bị chút ảnh hưởng nào.

Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Thì ra là cao nhân.”

Lục Châu không tiếp tục bay tới. Chỉ mình hắn vào được cũng vô dụng, cái hắn cần là đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Nếu hắc vụ thật sự có độc vậy thì phải làm sao?

Tưởng Đông Thiện nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, càng tiến sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm.”

Đúng lúc này, một con hung thú bay qua tầng trời thấp, vô tình chạm phải hắc vụ. Nó vỗ cánh một cái rồi rơi bịch xuống đất, không còn khí tức. Mà hắc vụ thì càng ngày càng đậm.

“Làm sao đi vào bây giờ?” Tiểu Diên Nhi nói nhỏ.

Nguyên Lang cũng rất khó hiểu: “Kỳ lạ thật, lần trước khi ta và Tần chân nhân đến đây hắc vụ không hề xuất hiện.”

Lục Châu quay đầu hỏi: “Lúc trước không có?”

“Hoàn toàn không.”

Tưởng Đông Thiện nghe vậy cười nói: “Đó là vì bây giờ hiện tượng mất cân bằng tăng lên, áp lực lên thập đại Thiên Khải Chi Trụ rất lớn, nguyền rủa cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.”

“Trên đời này thật sự có nguyền rủa tồn tại sao?” Tiểu Diên Nhi nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Thà tin là có vẫn hơn.”

Đám người lo lắng nhìn hắc sắc mê vụ. Lục Châu suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình đi vào quan sát tình hình. Nhưng đúng lúc này ——

Từ chân trời có năm đạo hư ảnh vọt tới, toàn thân mặc ngân giáp, trường kích trong tay quét ngang tứ phương.

“Cuồng đồ to gan, dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ!”

Đoàn người Ma Thiên Các cấp tốc thối lui sang một bên. Lục Ngô đứng thẳng người dậy, hai mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung.

Vu Chính Hải nói: “Là người trong Thái Hư đến.”
Chương 1762 Hai mươi Mệnh Cách

Đoan Mộc Sinh đứng trên đỉnh đầu Lục Ngô, nhíu mày nhìn năm tên Ngân Giáp Vệ: “Lại là đám người này.”

Năm tên Ngân Giáp Vệ liếc mắt nhìn đoàn người Ma Thiên Các, sau đó vung trường kích lên ném tới.

Hư ảnh Tưởng Đông Thiện lập tức loé lên, miệng hô to: “Mọi người mau tránh đi!”

Tinh Bàn chứa hai mươi Mệnh Cách xuất hiện và ngăn ở trước mặt mọi người. Trường kích bị bắn ngược trở lại.

Tưởng Đông Thiện quay đầu nói: “Các ngươi mau lùi về sau!”

Vu Chính Hải hỏi: “Tại sao ngươi phải giúp bọn ta?”

Tưởng Đông Thiện mỉm cười đáp: “Bởi vì ta cũng đến từ kim liên giới.”

Nói xong, Tưởng Đông Thiện hoá thành một đạo lưu tinh vọt về phía năm tên Ngân Giáp Vệ.

Vu Chính Hải lập tức rút Bích Ngọc Đao ra nói nhanh: “Sư phụ, đồ nhi đi một chút sẽ trở về.”

Không đợi Lục Châu lên tiếng, Vu Chính Hải đã xông ra ngoài.

Lục Châu không tấn công Ngân Giáp Vệ là vì hắn cảm giác được bên dưới mặt đất có uy hiếp còn lớn hơn năm tên Ngân Giáp Vệ nhiều.

Hắn mặc niệm thần thông Thiên thư nhìn xuống dưới. Thính lực và khứu giác đồng thời thi triển nhưng Lục Châu không cảm giác được có sinh linh nào tồn tại bên dưới, chỉ có một mảnh tử khí âm u lạnh lẽo.

Đây là nguyền rủa chi thuật thật sao?

Soạt ——

Bên dưới lại truyền tới động tĩnh. Lục Châu hạ lệnh: “Các ngươi lui lại.”

Đám người Ma Thiên Các nghe lệnh, lui về sau ngàn mét.

Bốn mươi chín kiếm khách đồng loạt gọi ra kiếm cương, tạo thành kiếm trận trên không trung. Ngu Thượng Nhung cùng Lục Ngô và Tần Nại Hà chuyên tâm phòng thủ.

. . .

Trên không trung.

Ngân Giáp Vệ nhìn hai thân ảnh đang lướt tới, năm đạo hắc mang lập tức dung hợp lại làm một, đánh về phía hai người.

Vu Chính Hải vọt lên cao, hai tay cầm Bích Ngọc Đao chém xuống. Lực lượng của hắc quang rất mạnh, chấn bay Vu Chính Hải.

Tưởng Đông Thiện lập tức bộc phát lực lượng hai mươi Mệnh Cách. Phanh phanh phanh… Kim sắc quang trụ xuyên thủng hắc quang, năm tên Ngân Giáp Vệ cấp tốc tản ra.

“Chân nhân?”

Bọn hắn đã cảm nhận được thực lực của Tưởng Đông Thiện, năm người chia thành hai hướng, phía trước hai người phía sau ba người, đồng loạt vọt xuống. Năm toà pháp thân có tu vi cấp chân nhân mở ra!

Vu Chính Hải nhíu mày: “Mạnh như vậy?” Hắn quyết định tránh né mũi nhọn, bay thấp xuống dưới.

“Giết tên yếu hơn trước!”

Năm toà pháp thân đồng thời bộc phát cương ấn đánh về phía Vu Chính Hải.

Lục Châu nhíu mày, vừa định nghĩ cách cứu viện Vu Chính Hải đã thấy Tưởng Đông Thiện mở rộng Tinh Bàn ra phương viên ngàn trượng, che khuất cả bầu trời.

Tinh Bàn đâm sầm vào năm tên Ngân Giáp Vệ, đẩy bọn hắn bay về phía trước.

“Người này thật mạnh.” Nhan Chân Lạc tán thán.

“Không hề đơn giản… từ bao giờ mà kim liên giới có cao thủ bậc này?”

“Chân nhân hai mươi Mệnh Cách…”

Thực lực và tu vi bậc này cực kỳ hiếm thấy trong cửu liên giới, cũng sẽ ảnh hưởng đến cân bằng.

Năm tên Ngân Giáp Vệ bị đẩy lên tới thiên không, mắt thấy sắp bị đánh vào tầng mê vụ, bọn hắn lại bộc phát lực lượng đánh xuống.

Một cương ấn hình tròn sắc bén vô ngần chém tới, Tưởng Đông Thiện biến sắc, hạ thấp thân hình. Chung quy lấy một địch năm là chuyện quá khó.

Trong chớp mắt, Tưởng Đông Thiện đáp xuống chỗ đám người Ma Thiên Các.

Vu Chính Hải quát: “Ta tới giúp ngươi!”

Đại Huyền Thiên Chương mang theo tinh mang đầy trời đánh về phía năm tên Ngân Giáp Vệ. Một tên nhìn Vu Chính Hải, lạnh lùng nói:

“Không biết tự lượng sức mình!”

Hắc sắc chưởng ấn ập xuống, Huyền Thiên Tinh Mang không chịu nổi một kích, bị đánh tan tành. Chưởng ấn tiếp tục đánh về phía Vu Chính Hải, không gian bị ngưng trệ.

Bất động!

Thấy cảnh này, Lục Châu lập tức sử dụng Thời Chi Sa Lậu, dùng quy tắc bao trùm toàn bộ không gian.

Thừa dịp tất cả mọi người đều đứng yên bất động, Lục Châu tung chưởng đẩy Vu Chính Hải và Bệ Ngạn lùi về sau.

Hai giây trôi qua.

Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt năm tên Ngân Giáp Vệ. Mà lúc này thời gian cũng đã khôi phục lại như trước.

Trong mắt Tưởng Đông Thiện và năm tên Ngân Giáp Vệ, một bóng ảnh không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện đứng giữa bọn hắn.

“Dám giương oai trước mặt lão phu?!”

Phiền Lung Ấn bay ra mang theo lực lượng Thiên Tướng bành trướng thành một ngọn núi, đập vào lồng ngực năm người.

Cương khí hộ thể của năm tên Ngân Giáp Vệ đều vỡ tan tành, thân thể bị đánh văng ra xa, máu tươi phun đầy trời.

Lục Châu đứng trên Tinh Bàn của Tưởng Đông Thiện, quay đầu lại nói: “Người trẻ tuổi, mọi việc phải lượng sức mà làm.”

Tưởng Đông Thiện nghe vậy bèn thu hồi Tinh Bàn, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối dạy bảo.”

Thân ảnh Lục Châu nhanh như thiểm điện vọt tới trước mặt năm người, hoá thành mười đạo hư ảnh. Một tên Ngân Giáp Vệ lập tức hô lên: “Tản ra!”

Nhưng chưởng ấn của Lục Châu đã đánh tới, ngũ liên chưởng ầm ầm bay ra đánh vào tên Ngân Giáp Vệ vừa lên tiếng.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 5

Sắc mặt bốn tên Ngân Giáp Vệ còn lại trong thoáng chốc trở nên trắng bệch.

“Bị giáng cấp rồi!”

“Hắn là đại chân nhân?!”

“Chạy thôi!!”

Bốn tên Ngân Giáp Vệ sinh lòng tuyệt vọng, đánh ra vô số chưởng ấn để Lục Châu không thể tiếp tục tấn công rồi vội vàng mang theo tên đồng bọn bị trọng thương cùng nhau chạy trốn!

Đánh tan đám chưởng ấn kia xong, Lục Châu lăng không đứng đó nhìn theo năm đạo thân ảnh đã chạy đi thật xa.

“Sao sư phụ không đuổi theo?”

“Không nên đuổi giết giặc cùng đường. Các chủ làm vậy là đúng.”

“Có đạo lý.”

Nhưng Tưởng Đông Thiện lại ngưng trọng nói: “E là sẽ thả hổ về rừng. Ngân Giáp Vệ tuyệt đối không chỉ có năm người.”

Đúng lúc này ——

Vị Danh Cung xuất hiện trong tay, Lục Châu kéo căng dây cung, cương ấn bộc phát.

Năm mũi tiễn cương mang theo một nửa lực lượng Thiên Tướng bắn ra, xông phá bầu trời rồi đâm thẳng vào lưng của năm tên Ngân Giáp Vệ.

Phốc ——

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi co lại, năm người lập tức bị trọng thương. Nguyên khí phong bạo tán ra, bọn hắn lảo đảo rơi xuống đất.

“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.

“Giao cho bản hoàng!” Lục Ngô đạp đất vọt lên không trung, lao về phía năm người rồi điên cuồng cắn xé.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 85

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.] x 5
Chương 1763 Nghi ngờ

Tưởng Đông Thiện: “. . .”

Vu Chính Hải đi tới bên cạnh hắn, khẽ hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta… ta không sao.” Tưởng Đông Thiện đáp.

“Ngươi cũng rất can đảm.”

“Quá khen rồi… tại bí ẩn chi địa rộng lớn bạt ngàn này, nguy cơ có ở khắp nơi, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng như chơi. Khó khăn lắm ta mới gặp được đồng hương một lần, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tưởng Đông Thiện thở dài nói.

“Ngươi là người kim liên giới? Vì sao ta chưa từng nghe nói tới danh hào của ngươi?” Vu Chính Hải hỏi.

“Hầy… Trước đó ta rời khỏi kim liên, trà trộn vào bí ẩn chi địa vì chỉ có như thế mới tránh được hiện tượng mất cân bằng. Ở lại kim liên sẽ bị Thái Hư để mắt tới, ít ra đến bí ẩn chi địa còn sống sót được. Ở nơi này có không ít người có hoàn cảnh giống như ta.”

Khổng Văn nghe vậy cũng thấy cùng chung cảnh ngộ, bèn chắp tay nói với Tưởng Đông Thiện: “Đều là người lưu lạc bốn phương.”

Tưởng Đông Thiện gật đầu cười: “Không ngờ nơi này lại có cao nhân, xem ra là ta lo xa rồi.”

“Giới thiệu một chút, vị này là Lục các chủ của Ma Thiên Các.” Khổng Văn tự hào nói, “Chỉ là chân nhân, còn chưa xứng để Các chủ tự mình ra tay.”

Tưởng Đông Thiện âm thầm kinh ngạc, nói như vậy thì thực lực của đối phương ít nhất là từ đại chân nhân trở lên. Mà từ mấy chiêu vừa rồi xem ra thì đối phương rất có thể chính là Thánh nhân.

Nghĩ vậy, Tưởng Đông Thiện khom người nói với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”

“Không có gì.” Lục Châu phất tay rồi bay trở lại lưng Bạch Trạch, vỗ nhẹ một cái.

Bạch Trạch quay đầu phun ra một đạo bạch quang, khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho Lục Châu. Mà lúc này hắc vụ bên dưới cũng đã biến mất.

Lục Châu dùng thần thông cảm giác xung quanh, bốn bề yên tĩnh không có một tia dị động nào.

Đi rồi sao?

Lục Châu xoay người hỏi Tưởng Đông Thiện: “Ngươi đến từ kim liên giới?”

“Vâng.”

“Rời khỏi kim liên từ bao giờ?”

“Việc này…” Tưởng Đông Thiện không ngờ đối phương lại hỏi kỹ như vậy, bèn đáp, “Không nhớ rõ nữa… Ta chỉ nhớ lúc đó cực kỳ hỗn loạn, hiện tượng mất cân bằng diễn ra rất nghiêm trọng.”

“Là sau khi đại địa phân tách?”

Tưởng Đông Thiện gật đầu, thở dài một tiếng: “Ta nào có thể sống lâu như vậy, chân nhân chỉ có tuổi thọ 30.000 năm.”

Lục Châu lại hỏi: “Kim liên bị trói buộc ở tu vi bát diệp, theo lý thuyết thì ngươi không thể tiến vào cửu diệp mới phải…”

Tưởng Đông Thiện cười đáp: “Trói buộc ở kim liên giới không giống với thiên địa ràng buộc. Thiên hạ này ai ai cũng bị thiên địa ràng buộc, nhưng trói buộc ở kim liên giới chỉ đơn giản là không đủ thọ mệnh để đột phá cửu diệp.”

“Đúng là như thế. Ngươi giải quyết vấn đề này như thế nào?” Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai đã từng thảo luận về vấn đề này nên rất có ấn tượng.

“Kim liên không đến cửu diệp sẽ không cách nào hấp dẫn Mệnh Cách thú đến, điều này trở thành vòng tuần hoàn ác tính, bị kim liên gọi là trói buộc. Kỳ thực chỉ cần có đủ trái tim sinh mệnh là có thể giải quyết được, nhưng việc này gần như là không có khả năng, vì hung thú cường đại sẽ không xâm nhập kim liên. Cho nên… ta tìm ra phương pháp giải quyết.”

Đám người tò mò nhìn Tưởng Đông Thiện khiến hắn có chút lúng túng nói tiếp:

“Ta dung nhập.”

“Dung nhập?”

“Trước kia ta vô tình lạc tới bí ẩn chi địa, dung nhập hắc liên giới và trở thành Thiên Giới Bà Sa. Sau đó ta trở lại kim liên giới, dung nhập ngược lại để khôi phục.” Tưởng Đông Thiện nói.

Chư Hồng Cộng tròn mắt nói: “Diệu nha! Lão đệ, cho dù là thất sư huynh ta còn sống, chỉ e cũng không thể nghĩ ra chiêu thức này của ngươi. Chiêu này thật là quá trâu!”

Tưởng Đông Thiện nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng: “…Lão đệ?”

“Đừng để ý, đó là cách gọi để thể hiện thiện cảm giữa chúng ta.” Chư Hồng Cộng vỗ bả vai hắn.

Câu chuyện ly kỳ của Tưởng Đông Thiện khiến ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ sẽ có người dùng phương pháp này để tránh thoát trói buộc.

Lục Châu lại hỏi: “Trong bí ẩn chi địa có nhiều người giống như ngươi không?”

“Ta đã gặp không ít, nhưng chưa từng đếm thử. Đáng tiếc bí ẩn chi địa quá rộng lớn, nhân loại có nhiều cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, là con cá nhỏ trong đại dương mà thôi.” Hắn cảm khái nói.

Lúc này, Lục Ngô đã thu thập xong năm tên Ngân Giáp Vệ, trở về đứng giữa đám người.

Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay tới lối vào Thiên Khải Chi Trụ, nói: “Cùng lên.”

Tưởng Đông Thiện giật mình nói: “Tiền bối thật sự muốn đi vào?”

Lục Châu không quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Việc này không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể đi rồi.”

Nói xong Lục Châu tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Những người còn lại nhìn thoáng qua Tưởng Đông Thiện rồi cũng theo sau.

Tưởng Đông Thiện vốn định đi vào nhưng Lục Ngô đã đứng chắn bên ngoài lối vào, hờ hững nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Lúc này Tưởng Đông Thiện mới chắp tay nói: “Vốn là đồng hương, cần gì phải khó xử nhau. Các vị, sau này còn gặp lại.”

Hư ảnh loé lên, Tưởng Đông Thiện biến mất.

. . .

Kết cấu bên trong Thiên Khải Chi Trụ không khác gì ở những nơi khác, chỉ là tầng lam sắc bình chướng ở đây hơi nhạt, hẳn là đã có người cố ý xâm nhập nên khiến bình chướng ba động.

“Sư phụ, Tưởng Đông Thiện thoạt nhìn cũng không có ác ý, lại đến từ kim liên giới, vì sao lại đuổi hắn đi?” Vu Chính Hải hỏi.

“Lòng người khó dò.” Lục Châu bình thản đáp, “Hơn nữa trong lời nói của hắn có rất nhiều lỗ thủng, không thể không đề phòng.”

“Lỗ thủng?”

“Hắn đến từ kim liên giới, lại bảo rằng tình cờ lạc đến bí ẩn chi địa. Ngay cả Diệp Thiên Tâm muốn đi vào Nguyệt Quang lâm địa cũng cực kỳ khó, hắn làm cách nào lạc được vào bí ẩn chi địa?”

Đám người gật đầu.

“Tiếp đó, hắn ở bí ẩn chi địa rất lâu, quần áo cũ nát có thể hiểu được, nhưng gương mặt hắn sáng sủa thanh tú, không phải là loại người dãi dầu sương gió.”

Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt, giơ ngón tay cái lên nói: “Sư phụ cao minh! Người không nói quả thật đồ nhi cũng không nghĩ đến những chuyện này. Gia hoả này lừa gạt chúng ta rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Mặc kệ hắn.” Lục Châu chỉ tay vào bình chướng, “Ngân Giáp Vệ trong Thái Hư đã xuất hiện, thời gian của chúng ta có hạn. Giành được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ trước đã rồi tính.”
Chương 1764 Cộng Hồng Trư

Đám người hào hứng gật đầu.

“Cùng lên nào.”

Vu Chính Hải dẫn đầu tiến vào bình chướng. Từng người một tiến lên rồi từng người bị đánh bật ra. So sánh với Kê Minh thì tầng bình chướng ở đây ôn hoà hơn nhiều, không có tính công kích.

Những người bị bắn ngược đều có vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếc nuối và mất mát.

“Lão bát, đến lượt đệ.” Minh Thế Nhân vẫn một mực đứng yên quan sát.

“Thôi thôi, không thể nào là đệ đâu.” Bị giáo huấn một trận ở Kê Minh, Chư Hồng Cộng vẫn còn sợ tới giờ.

“Thì cứ thử một lần xem.” Minh Thế Nhân khích lệ.

Chư Hồng Cộng do dự đi tới bên cạnh bình chướng nói: “Đệ mà được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì tên của đệ phải đọc ngược lại ấy!”

Soạt. Chư Hồng Cộng thử thò một chân vào.

Hắn an toàn bước vào bình chướng.

“? ? ?”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không một người nào lên tiếng.

Chư Hồng Cộng ngỡ là mình nhìn thấy ảo giá, cho đến khi phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hắn đột nhiên rùng mình.

“Ảo giác, nhất định là ảo giác.”

Hắn huơ huơ tay, quả thật đã đứng bên trong tầng bình chướng.

Đám người lập tức tiến lên chúc mừng. “Chúc mừng bát tiên sinh.”

Minh Thế Nhân cũng cười nói: “Cộng Hồng Trư, chúc mừng đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nha.”

Mọi người cười vang.

Chư Hồng Cộng cau mày nói: “Tứ sư huynh, đệ chẳng cảm thấy mình có biến hoá gì cả. Hơn nữa… lời lúc nãy là nói đùa thôi mà.”

“Ừm, gọi như vậy đúng là khó nghe. Về sau ta sẽ gọi đệ là Hồng Trư, vừa hay ho lại vừa thân thiết.”

“. . .”

Lục Châu cũng không ngờ lần này lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng dễ dàng như vậy.

Đúng lúc này, từ trong khu vực hạt giống Thái Hư đang nảy mầm bỗng toát ra một làn hắc vụ.

“Cẩn thận!”

Đám người cả kinh. Hắc vụ vậy mà lại bốc ra từ trong thổ nhưỡng?!

“Đừng hoảng hốt.” Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng tiến vào trong bình chướng.

Đi tới trước mặt hạt giống Thái Hư, hắn vươn tay ép xuống. Hắc vụ bị đánh tan ra, tiêu tán vào trong hư không.

Lục Châu cúi người xuống lấy đi bốn khối thổ nhưỡng rồi ném ra ngoài bình chướng: “Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Hoa Nguyệt Hành, Mạnh Trường Đông.”

Bốn người vừa được điểm danh cảm động vô cùng, vội vàng tiếp lấy Lam Thuỷ Tinh, quỳ xuống hô lên: “Đa tạ Các chủ.”

Nhất là Lục Ly, hạn mức tu vi của hắn là thấp nhất trong Ma Thiên Các, Lam Thuỷ Tinh rất có ý nghĩa đối với hắn.

Soạt.

Một khối cự thạch từ trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ rơi xuống.

Lục Châu không tiếp tục lấy thổ nhưỡng nữa. “Đã từng có người tiến vào đây.”

Theo lý thuyết, nếu lấy đi bốn phần thổ nhưỡng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Xem ra đã có người vào trong bình chướng và lấy đi một ít thổ nhưỡng.

“Là Chí Tôn sao?”

“Chí Tôn không cần Lam Thuỷ Tinh làm gì. Hơn nữa thân là Chí Tôn, sao có thể đích thân đến đây để lấy thổ nhưỡng Thái Hư? Nghe rất là phi lý.”

Nhan Chân Lạc ngẩng đầu nhìn lên không trung rồi thúc giục: “Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này, chúng ta mau chóng rời khỏi đây trước đã.”

Đám người gật đầu đồng tình.

Chư Hồng Cộng vẫn băn khoăn nói: “Nhưng ta chẳng có cảm giác gì hết!”

Sau khi được tán đồng, không phải là tu vi sẽ bạo tăng sao? Chẳng giống như trong lời đồn gì cả thế?

“Không có sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.

Sau khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, hạt giống Thái Hư phải được kích hoạt mới đúng. Nhưng trên người Chư Hồng Cộng đúng là chẳng có dị tượng nào.

“Hay là… Thiên Khải Chi Trụ này đã tán đồng người khác nên bát tiên sinh mới không có cảm giác gì?” Khổng Văn đoán mò nói.

Chư Hồng Cộng vốn nên phải hưng phấn nhưng giờ khắc này lại vô cùng ấm ức: “Không phải chứ…”

Soạt!

Lại một khối cự thạch rơi xuống.

“Đi thôi!” Lục Châu tóm lấy Chư Hồng Cộng, nhanh chóng rời khỏi bình chướng. Đám người lập tức rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ.

Vừa bay ra ngoài, một thanh âm chấn động thiên địa vang lên ——

Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện từ chỗ lối vào Thiên Khải Chi Trụ bỗng nứt ra thành một khe hở kéo dài tới tận trời cao, chỉ trong phút chốc đã bị mê vụ bao phủ.

“Đây là…”

Đám người sửng sốt, không biết nên nói cái gì.

Mấy người vừa lấy được Lam Thuỷ Tinh đột nhiên cảm thấy bảo vật nóng phỏng tay. “Trời… sẽ sập sao?”

Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên thương khung. Chư Hồng Cộng lẩm bẩm nói: “Thôi xong, lần này chơi lớn rồi.”

“Nếu chỉ lấy đi một chút thổ nhưỡng mà trời sập thì cây trụ này cũng quá yếu ớt rồi.” Minh Thế Nhân nói.

“Ý của tứ tiên sinh là?”

“Rất rõ ràng, có đại năng đã phá hoại trụ này. Nếu không thì vì sao Ngân Giáp Vệ lại trùng hợp xuất hiện ở đây. Bọn hắn biết trước tương lai à?” Minh Thế Nhân giải thích.

“Tứ tiên sinh nói có lý.”

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, từ trên không trung bỗng có một đạo thiểm điện đánh xuống, tiếng như kinh lôi, thiểm điện màu xanh lam bao phủ toàn bộ Thiên Khải Chi Trụ.

Oànhhh!!!

m thanh vang dội chấn động đại địa núi rừng, lấy Bình Đán làm trung tâm, cơn địa chấn tản ra bốn phương tám hướng, dài dến trăm ngàn dặm.

Trên toà băng sơn hình mũi khoan, Đế Nữ Tang cúi đầu nhìn xuống mặt hồ. Mặt hồ thanh tịnh lúc này đang dập dờn tạo thành mấy cơn sóng gợn.

Nàng khẽ thở dài một tiếng. “Nếu ta có thể tránh thoát kiếp nạn này… chỉ mong nhân gian lại được tái hiện.”

. . .

Lam sắc điện hồ vừa đánh xuống bắt đầu chữa trị cho Thiên Khải Chi Trụ. Rất nhanh sau đó, mọi thứ lại khôi phục như trước.

“Sao… sao có thể như vậy?”

“Nhân loại tạo ra Thiên Khải Chi Trụ thật sao?” Chư Hồng Cộng trợn mắt nói.

“Đúng là khó tin.” Nhan Chân Lạc thì thào.

Đạo thiểm điện kia chỉ loé lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi người đều chưa quan sát được rõ ràng thì cự trụ đã được chữa trị xong.

Lục Châu liếc nhìn lên bầu trời, nói: “Đi.”

Đoàn người Ma Thiên Các cấp tốc rời khỏi Bình Đán.

Lát sau, giữa không trung cách Thiên Khải Chi Trụ không xa có một hư ảnh như thuỷ lãng xuất hiện, quan sát Thiên Khải Chi Trụ.

Hư ảnh lẩm bẩm: “Là ngươi sao?”

Nhìn chằm chằm Thiên Khải Chi Trụ một lúc lâu, hư ảnh mới quay đầu nhìn sang một hướng tối tăm khác. Từ trong bóng tối có một hắc ảnh bước ra, cung kính nói: “Điện chủ.”

Hư ảnh hỏi: “Có phải là hắn không?”
Chương 1765 Thăng cấp lam pháp thân

“Không xác định. Phương thức ra tay tàn bạo hung ác, kỳ thực tính tình lại rất nội liễm. Hắn không ra tay với ta…” Tưởng Đông Thiện lắc đầu, “Không giống hắn lắm.”

“Còn người tướng mạo mập lùn cưỡi Đương Khang đó là ai?”

Tưởng Đông Thiện lại lắc đầu, thành thật đáp: “Không quen biết.”

“Có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, người này rất có tiềm lực.” Hư ảnh nói, “Đi cùng bọn hắn, thường xuyên báo cáo.”

“Nhưng mà…” Tưởng Đông Thiện ấp úng.

“Nếu ngươi làm việc thoả đáng, bản toạ sẽ ban thưởng cho ngươi chân thân.”

Nghe vậy, Tưởng Đông Thiện mừng rỡ nói: “Tuân lệnh!”

Nói xong hắn đứng lên lao vọt về phương xa. Hư ảnh như thuỷ lãng kia cũng tan rã rồi biến mất.

. . .

Được Khổng Văn và Lục Ngô dẫn đường, đám người phi hành hơn nửa tháng, tiến vào một khu rừng tăm tối. Đã quá quen thuộc với cảnh sống trong hắc ám nên mọi người không hề e sợ tí nào.

Khổng Văn nói: “Các chủ, đi về hướng này thêm ba tháng chúng ta sẽ đến Đan Át, nơi đó gần với khu vực bên trong nhất.”

“Được.” Lục Châu nhìn về phía đám người. “Không cần nóng vội tiến vào Thiên Khải Chi Trụ làm gì, đoạn thời gian tiếp theo bản toạ hy vọng các ngươi cố gắng tu luyện.”

Đã thu hoạch được nhiều Mệnh Cách Chi Tâm và tài nguyên như vậy, lại thêm bảo bối nghịch thiên như Lam Thuỷ Tinh, ai nấy đều hăm hở muốn được tập trung tu hành.

Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống mặt đất, tốc độ dòng chảy thời gian tăng lên 100 lần.

“Mọi người giải tán đi.”

Đám người khom người hành lễ rồi đồng loạt rời đi, tìm kiếm một vị trí thích hợp để chuyên tâm tu hành.

Nơi này chỉ còn lại một mình Lục Châu. Hắn ngồi xếp bằng xuống, thở dài nói:

“Không ngờ chỉ có hai Thiên Khải Chi Trụ đã lãng phí mất nửa năm.”

Nhớ lại lúc trước Phạm chân nhân tốn tới năm năm mới vượt ngang bí ẩn chi địa, lời này quả là không khoa trương chút nào.

Lục Châu cảm giác lưu lượng sinh cơ bên trong Trấn Thọ Thung, phát hiện sinh cơ nồng đậm vô cùng. Hắn tính toán một chút rồi kinh ngạc nói: “Tăng lên 30.000 năm?”

Xem ra thu hoạch nửa năm nay rất phong phú, đặc biệt là từ tộc Quán Hung. Đúng lúc hắn đang cần sử dụng.

Đến tu vi đại chân nhân, Lục Châu cảm thấy lực lượng Thiên Tướng bắt đầu theo không kịp. Lam pháp thân hiện tại chỉ có tu vi thất diệp, còn kém rất xa. Nếu có thể tiến vào Thiên Giới Bà Sa thì lực lượng Thiên Tướng sẽ gia tăng cuồn cuộn không dứt chứ không bó tay bó chân như bây giờ.

Lục Châu lật tay, lam pháp thân xuất hiện. Toà lam liên bảy cánh toả ra quang mang rạng rỡ đến loá mắt.

“Đề thăng.”

Lục Châu đặt lam pháp thân lên trên Trấn Thọ Thung. Sinh cơ từ trong mặt đất bay lên như một làn khí vụ mờ mịt, không ngừng hội tụ vào lam pháp thân.

Lục Châu hài lòng gật đầu, mở giao diện Hệ thống ra xem.

Tuổi thọ còn lại: 37.390 năm

Điểm công đức: 1.493.680 điểm

Còn gần bốn vạn năm tuổi thọ, đủ để pháp thân thăng cấp một đợt. Về phần điểm công đức thì từ khi tấn thăng đại chân nhân, điểm ban thưởng càng lúc càng bị hạn chế. Có lẽ đến thời điểm này, thủ đoạn thu hoạch được nhiều điểm công đức nhất chính là lễ bái.

“Chẳng lẽ đây mới chính là hàm nghĩa của ‘công đức’?”

Trong đầu Lục Châu bỗng nghĩ đến Công Đức Thạch trong Giảng Đạo Chi Điển, nội tâm chấn động, hắn thì thào tự nhủ: “Công Đức Thạch kia chính là căn nguyên của lực lượng?”

Lục Châu suy nghĩ thêm một lúc nhưng vẫn không nghĩ rõ ràng, bèn lắc đầu thở dài.

Đúng lúc này, lam pháp thân phát ra một tiếng ‘két’ quen thuộc, toà lam liên từ từ mọc ra một liên diệp mới.

“Bát diệp.”

Lục Châu cũng khá bất ngờ, thời gian tấn thăng lên bát diệp nhanh đến mức chưa kịp uống cạn chung trà.

[Lam pháp thân: Bách Kiếp Động Minh bát diệp, muốn đề thăng cấp tiếp theo cần có 10.000 năm thọ mệnh.]

Cũng may không có tăng giá. Lục Châu mặc niệm: “Tiếp tục.”

Hắn nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian lĩnh hội Thiên thư. Lục Châu vẫn cảm giác được sinh cơ trong Trấn Thọ Thung đang giảm đi trên diện rộng, lam pháp thân càng mạnh, tốc độ hấp thụ sinh cơ càng gia tăng.

Nửa ngày sau, lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục. Lục Châu mở mắt ra nhìn về phía lam pháp thân.

Từng đạo lam hoàn không ngừng đáp xuống lam liên. Két. Lại một tiếng thanh thuý vang lên.

“Hả? Thăng cấp rồi?” Lục Châu nhíu mày.

[Lam pháp thân: Bách Kiếp Động Minh cửu diệp, muốn đề thăng cấp tiếp theo cần có 10.000 năm thọ mệnh.]

Nhìn mảnh liên diệp thứ chín mọc ra, trong lòng Lục Châu thả lỏng hơn rất nhiều. Nói cách khác, lam liên không bị trói buộc như kim liên.

“Tiếp tục.”

Lam pháp thân xoay tròn, toà lam liên hình thành một vòng xoáy màu xanh lam, không ngừng hấp thu sinh cơ trong Trấn Thọ Thung.

Lam pháp thân lúc này trông như một thân cây khoẻ mạnh đang từ từ trưởng thành. Lục Châu cảm giác được hạn mức cao nhất của lực lượng Thiên Tướng đang gia tăng nhanh chóng.

Lam pháp thân duy trì vòng xoáy đến ba ngày ba đêm.

Nếu là ở bên ngoài, Lục Châu sẽ hao phí đến 300 ngày mới thành công khai thập diệp. Vòng xoáy rốt cuộc chậm lại rồi biến mất, mảnh liên diệp thứ mười chậm rãi mọc ra.

“Thập diệp rồi!”

Trong lòng Lục Châu vui sướng không thôi, hắn cẩn thận quan sát lam pháp thân một lúc lâu mới lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương Tê Cừ.

Có kinh nghiệm khai Mệnh Cách từ pháp thân kim liên, Lục Châu cho rằng lam pháp thân nên tập trung đề thăng các thuộc tính cơ sở như năng lực phòng ngự, độ nhạy bén, lực lượng tấn công…

Cạch!

Lục Châu nhấn Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung. Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách trên liên toạ sáng bừng lên.

“Mệnh Cung của lam pháp thân mở ra hạn mức cao nhất?!” Lục Châu kinh ngạc vô cùng, còn cho là mình hoa mắt.

Mệnh Cung của pháp thân kim liên còn không làm được điều này, mà lam pháp thân vừa đề thăng thập diệp đã mở rộng toàn bộ Mệnh Cung.

Viên Mệnh Cách Chi Tâm như một viên đường, từ từ hoà tan ra trong Mệnh Cung. Quả nhiên Mệnh Cách đầu tiên của lam pháp thân có dùng Mệnh Cách Chi Tâm thú vương cũng không gặp trở ngại gì.

Rất nhanh đã bước vào giai đoạn hai. Trong Mệnh Cung hình thành một vòng xoáy, bắt đầu hấp thu thọ mệnh.

-100!

-200!

-300!

“Giống với phương pháp khai Mệnh Cách thông thường?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK