• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161 Tâm cơ như ngươi ta đã chơi chán rồi

“Con cũng cảm thấy hắn có vấn đề.” Trên mặt Tiểu Diên Nhi đầy vẻ không tin.

Lục Châu dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước mà hỏi lại: “Sao lại nghĩ thế?”

Minh Thế Nhân khom người với Lục Châu rồi đi về phía Ngụy Trác Ngôn.

“Ngụy Trác Ngôn, ngươi thật to gan.” Minh Thế Nhân nói.

Ngụy Trác Ngôn nghi ngờ hỏi: “Tứ tiên sinh nói gì, ta nghe không hiểu.”

“Thôi đi, đừng giả bộ nữa. Tâm cơ như ngươi ta đã chơi chán rồi… À không, tâm cơ như ngươi thật là quá nhàm chán.” Minh Thế Nhân lắc đầu.

“Ta thật sự không hiểu ý của tứ tiên sinh.” Tư thái của Ngụy Trác Ngôn rõ ràng đã thay đổi so với lúc cùng hắn bước vào đại điện Ma Thiên Các.

“Đường đường là thống soái tam quân tay cầm trọng binh, sao lại nguyện ý đến đây thỉnh tội?” Minh Thế Nhân cười nói.

Ngụy Trác Ngôn lắc đầu thở dài. “Mấy ngày nay ta đều ăn không ngon ngủ không yên, suy đi nghĩ lại, trằn trọc không ngủ yên giấc… Ta không thể tiếp tục làm việc trái với lương tâm nữa… Chuyện của Ngư Long thôn đều là hành vi của một mình ta, ai làm người nấy chịu. Ma Thiên Các muốn chém muốn giết hay lóc thịt rọc xương ta thì cứ làm.”

“. . .”

Minh Thế Nhân khẽ giật mình. Còn vờ vịt như thế, khinh thường lão tử không có học thức phải không?

Người này giác ngộ cao đến mức không hợp với lẽ thường.

“Ngươi không cầu xin tha thứ?”

“Ta không có tâm tình cầu xin… đã đến đây thì không nghĩ có thể sống sót rời đi. Nhưng nếu có thể… trước khi chết ta chỉ có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Ta muốn tự mình kết thúc.”

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

Yêu cầu như vậy đúng là lần đầu tiên mọi người nghe thấy.

Từ sau khi bức lui thập đại cao thủ, người đến Ma Thiên Các dù là Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền hay hắc kỵ Phạm Tu Văn, thậm chí là Hoa Vô Đạo đến để giải khai tâm kết… đều đứng ở phía đối lập với Ma Thiên Các.

Nhưng hành động này của Ngụy Trác Ngôn lại khiến mọi người không thể lý giải được.

Hắn càng như vậy, Minh Thế Nhân càng không tin tưởng.

Minh Thế Nhân đến bên người Ngụy Trác Ngôn, thấp giọng nói: “Ngươi là cao thủ thất diệp cơ mà…”

“Tứ tiên sinh không cần chất vấn ta như vậy. Ma Thiên Các muốn ta nhận tội thì ta nhận! Chẳng lẽ còn muốn ta quay về gọi người đến đánh một trận với các ngươi?” Ngụy Trác Ngôn cũng không thể lý giải được Minh Thế Nhân muốn làm gì.

Đến gây sự, các ngươi không thích.

Đến nhận tội, các ngươi chất vấn.

Rốt cuộc phải làm thế nào các ngươi mới hài lòng đây?

Vẻ mặt Ngụy Trác Ngôn đang nói như vậy…

Nghe cũng có lý…

Minh Thế Nhân gãi đầu, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Hắn nhìn trái nhìn phải.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng nghĩ không ra, không thể trông cậy vào bọn họ được.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại người như vậy.

Tiểu Diên Nhi nói: “Tứ sư huynh… có lẽ hắn đột nhiên bị lương tâm cắn rứt… sau đó đã hối hận thật lâu rồi quyết định đến Ma Thiên Các sám hối thì sao?”

“. . .”

“Tiểu sư muội, muội vẫn còn quá ngây thơ. Loại người này nói một chữ ta cũng không tin…” Minh Thế Nhân nói.

“Nhưng mà… người ta bây giờ nguyện ý chết kìa.” Tiểu Diên Nhi nói.

Đúng vậy nha…

Người ta nguyện ý chết.

Không một lời oán giận.

Ngươi còn có thể tìm ra lỗi gì?

Minh Thế Nhân không phục nói: “Có lẽ trên người hắn ẩn tàng một loại cạm bẫy đáng sợ nào đó như vu thuật chẳng hạn. Đợi khi sư phụ đến gần sẽ đồng quy vu tận như Vu Hàm đã làm! Loại thủ đoạn và mánh khoé này rất vụng về.”

“Đúng đó, rất có khả năng này, mọi người mau lui lại một chút, đừng để âm mưu quỷ kế của hắn thành công!”

“. . .”

Suy đoán của Minh Thế Nhân có vẻ hơi bị thần kinh.

Nhưng không thể không nói cũng hơi có lý.

Từ lúc mới vào đại điện Ngụy Trác Ngôn đã trực tiếp quỳ xuống nhận tội khiến mọi người đều thấy kỳ quái… Người này quá mức giác ngộ rồi! Không giống với dáng vẻ nên có của một thống soái tam quân gì cả.

Vả lại trước đây không lâu, Ma Thiên Các đã bảo Giang Ái Kiếm nhắn tin cho Ngụy Trác Ngôn… Giang Ái Kiếm đã phi thư nói Ngụy Trác Ngôn vốn không coi chuyện này ra gì. Bây giờ mới bao lâu? Đột nhiên lại nghĩ thông suốt hết rồi sao?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngụy Trác Ngôn.

Ngụy Trác Ngôn không hề sợ hãi, vẫn nghiêm mặt nói: “Cho dù có âm mưu gì đi nữa thì bây giờ các ngươi cũng đã có tâm lý đề phòng, cứ coi như ta hèn hạ cả gan làm loạn đi… Xin ban chết cho ta…”

“. . .”

Thật là lúng túng.

Minh Thế Nhân tự xưng mình là người khôn lanh, nhưng hắn cũng không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Đoan Mộc Sinh thở dài lắc đầu. “Có lẽ tiểu sư muội nói đúng, hắn đã triệt để tỉnh ngộ cũng chưa biết chừng.”

Ngụy Trác Ngôn chân thành nói: “Đúng là như thế, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi!”

Hắn càng nói càng khiến mọi người khó chịu.

Lời này người khác nói không sao, nhưng tự mình nói ra nghe phi lý vô cùng.

“Thôi.”

Lục Châu mở miệng.

Đại điện lại trở nên yên tĩnh.

Minh Thế Nhân lúng túng trở về chỗ đứng, không nói gì nữa.

Lục Châu chậm rãi bước tới trước mặt Ngụy Trác Ngôn.

Ngụy Trác Ngôn vẫn quỳ ở đó. Thấy Lục Châu đi tới, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Châu.

Thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Từ ánh mắt Ngụy Trác Ngôn, Lục Châu có thể nhìn ra hắn không hề sợ hãi… thậm chí lá gan còn rất lớn!

Lục Châu quan sát Ngụy Trác Ngôn, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự không sợ?”

“Ta ngay cả chết còn không sợ… thì còn sợ gì?”

“Nếu bản toạ không chỉ muốn giết một mình ngươi thì sao?”

“. . .”

Ngụy Trác Ngôn đột nhiên ngẩn ngơ.

Giờ khắc này, toàn bộ đại điện vô cùng yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều nhìn nhau.

Vẫn là sư phụ hung ác nha!

Có biện pháp đối phó với loại người này.

“Các chủ cần gì phải khó xử ta?”

“Bởi vì ngươi không thành thật…”

Ngụy Trác Ngôn lại giật mình lần nữa.

Hắn cảm thấy như bản thân mình đã bị nhìn thấu, trong lòng hết sức bất an.

Nhưng hắn vẫn nói ra: “Chuyện này không quan trọng… tất cả đều không quan trọng. Không phải Ma Thiên Các muốn ta chết sao? So đo mấy chuyện khác chẳng có chút ý nghĩa nào.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Không. Có ý nghĩa chứ.”

Các đồ đệ nghe mà chẳng hiểu gì.

Lục Châu nhìn Ngụy Trác Ngôn không chớp mắt, khẽ thở dài. “Nếu ngươi đã muốn chết, bản toạ sẽ tự mình thành toàn cho ngươi.”

“…Được…” Chữ ‘được’ này của Ngụy Trác Ngôn rõ ràng đã yếu hơn trước nhiều.

Đột nhiên ——

Lục Châu đánh ra một chưởng.

Lực lượng nguyên khí Phạn Hải cảnh bát mạch ngưng tụ thành cương, đánh vào ngực Ngụy Trác Ngôn.

Ầm!

Ngụy Trác Ngôn bay ngược ra ngoài!

“Tướng quân!”

“Tướng quân!”

Đám binh lính cất tiếng kinh hô.

Sau khi Ngụy Trác Ngôn rơi xuống đất lại tiếp tục trượt về phía sau!

Rơi vào giữa đám binh lính.

Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Thủ đoạn của sư phụ lão nhân gia người luôn rất đáng sợ, không hề nói nhiều, ngay cả cao thủ như Nhậm Bất Bình cũng dùng một chiêu tất sát, hơn nữa còn là chiêu Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn quỷ khốc thần sầu của Đạo môn.

Thủ đoạn như thế sao lại chỉ đánh bay Ngụy Trác Ngôn, mà trông hắn lại có vẻ không bị thương gì!

Một chưởng này… có phải hơi yếu rồi không?

Các đồ đệ nghi hoặc không hiểu, trừng mắt nhìn Ngụy Trác Ngôn vẻ mặt khó coi đang che ngực ngồi dậy…

Lục Châu mở miệng nói: “Đây chính là Ngụy Trác Ngôn pháp thân thất diệp?”

Ngụy Trác Ngôn cố dằn cơn đau đớn xuống rồi nói: “Ta đã nhận tội… nếu muốn giết ta, xin Ma Thiên Các cho ta được chết thống khoái.”

“Ngu xuẩn.” Lục Châu mắng một tiếng.

“Hả?” Ngụy Trác Ngôn sửng sốt.

Thanh âm Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Đưa người thật đến đây, bản toạ sẽ không trị tội ngươi giả mạo!”
Chương 162 Bạch Dân bất khả tư nghị

Giả mạo?

Minh Thế Nhân rốt cuộc nghe ra được trọng điểm trong câu nói của sư phụ.

Hắn kinh ngạc đến há hốc.

Ngụy Trác Ngôn có thể ứng đối với đủ loại chất vấn, nhưng câu nói này lại khiến toàn thân hắn run lên.

Hắn mở to mắt nhìn Lục Châu, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Lão tiền bối… ta, ta không biết người đang nói gì?”

Lục Châu nói: “Ngụy Trác Ngôn thành danh trên sa trường… Năm đó hắn thống soái tam quân xuất binh đánh Nhung Bắc, kịch chiến một trận với tu hành giả dị tộc, trong cuộc chiến đó kim liên đã mở ra thất diệp…”

Ngụy Trác Ngôn vẫn chưa hiểu Lục Châu đang nói gì.

Các đồ đệ còn lại cũng cảm thấy như vậy.

Thế nhưng…

Sư phụ đã nói thế đương nhiên có đạo lý của sư phụ.

Các đồ đệ khoanh tay cung kính đứng một bên ngoan ngoãn lắng nghe.

“Hắn tu vi cao thâm, là người ở trên cao… là tướng quân chân chính đứng lên từ đống người chết phơi thây nơi sa trường.” Lục Châu nói.

Ngụy Trác Ngôn té phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh còn đang ngơ ngác, nhưng thông minh như Minh Thế Nhân đã bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn chỉ tay vào Ngụy Trác Ngôn nói: “Ta hiểu rồi… hoá ra ngươi là tên giả mạo?! Chẳng trách!!!”

Lời vừa thốt ra, mọi người đều giật mình.

Đầu óc Ngụy Trác Ngôn trống rỗng.

Minh Thế Nhân bước lên nói: “Ta đã hiểu lời sư phụ nói rồi… Hoá ra ngươi đã diễn trò cả buổi… Thảo nào ta cứ thấy kỳ quái. Ngươi muốn làm kẻ chết thay? Giác ngộ thật cao! Chỉ tiếc… tu vi của ngươi không đúng, khí thế, ngôn từ cử chỉ đều quá mức khô khan. Tuy ngươi cố gắng biểu hiện thái độ thấy chết không sờn, nhưng lại thiếu đi sự quả quyết và sát khí nên có của một quân nhân! Sao hả… ta nói có đúng không?”

“. . .”

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nhìn Minh Thế Nhân như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Chuyện đã rõ ràng mới nhảy ra làm Gia Cát Lượng, chơi trò khoe khoang lúc này có thích hợp không hả?

Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa, nghe nói mấy tên phó tướng của Ngụy Trác Ngôn đều rất lợi hại. Cho dù không phải thất diệp thì ít nhất cũng tam diệp tứ diệp. Nhưng nhìn xem ngươi mang đến đám binh lính nhãi nhép gì? Nói đi… tên thật của ngươi là gì? Có phải là anh em sinh đôi của Ngụy Trác Ngôn không?”

Tuy nói trò khoe khoang của Minh Thế Nhân có vẻ hơi lố bịch.

Nhưng những câu hỏi của hắn cũng là điều Lục Châu đang suy nghĩ.

Trên thực tế, từ khi “Ngụy Trác Ngôn” bước vào đại điện thì Lục Châu đã biết hắn không phải là Ngụy Trác Ngôn thật.

Chân thực Chi Nhãn đã giúp hắn nhìn ra tu vi thật sự của kẻ trước mặt.

Minh Thế Nhân thoáng nhìn sang sư phụ, trong lòng hiểu rõ bèn nhìn về phía Ngụy Trác Ngôn, trầm giọng nói:

“Ta nói cho ngươi biết… bây giờ chúng ta đã biết ngươi là đồ giả mạo! Ta mặc kệ vì nguyên nhân gì mà ngươi đứng ra gánh tội thay cho Ngụy Trác Ngôn. Nhưng sau khi ngươi chết, Ma Thiên Các vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn! Ngươi… chỉ có thể chết vô ích!”

“. . .”

Ngụy Trác Ngôn nuốt một ngụm nước bọt…

Mồ trên trán hắn chảy dài xuống mặt.

Hắn trầm mặc một lát, vẻ mặt khẽ biến đổi, càng lúc càng khó coi…

“Nói đi, ngươi tên gì?”

Rõ ràng chuyện đã đến nước này thì có tiếp tục giả vờ cũng không còn tích sự gì nữa.

Hắn biết Ma Thiên Các sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nói cách khác, cho dù hắn có chết đi thì Ma Thiên Các cũng vẫn sẽ tiếp tục truy cứu, như vậy hắn đã chịu chết vô ích, chẳng có chút ý nghĩa nào.

“Nguỵ Trác Nhiên…” Phòng tuyến tâm lý của Ngụy Trác Nhiên cuối cùng cũng bị đánh tan.

“Là anh em song sinh?”

“Ngụy Trác Ngôn là anh họ của ta…” Ngụy Trác Nhiên đáp.

“Vậy cũng không khác gì huynh đệ… hắn đúng là đủ nhẫn tâm, bảo ngươi đến đây thay hắn nhận lấy cái chết! Đúng là mánh khoé vụng về.” Minh Thế Nhân khinh bỉ nói.

Ngụy Trác Nhiên lắc đầu, biểu tình trên mặt đã thoải mái hơn một chút.

“Nếu ta không chết… hơn một trăm người nhà ta đều phải chết!”

Minh Thế Nhân vỗ tay nói: “Đúng là thủ đoạn độc ác… Ngụy Trác Ngôn có thể làm đến chức thống soái tam quân quả nhiên là người có bản sự.”

“Ta không còn lựa chọn nào khác!”

“Ngươi không được lựa chọn… chắc ngươi đã được huấn luyện không ít trước khi đến đây. Khi lần đầu nhìn thấy ngươi, ta còn thật sự cho rằng ngươi chính là đại tướng quân. Dù sao Ma Thiên Các cũng chưa từng gặp Ngụy Trác Ngôn, ngươi diễn kịch không tệ. Chỉ tiếc… không thoát khỏi pháp nhãn của gia sư.” Minh Thế Nhân nói.

Trình độ vỗ mông ngựa của lão tứ đã cao đến mức không ai theo kịp.

Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, mặc kệ hắn là thật hay giả, trước tiên cứ để con xử lý hết toàn bộ bọn chúng! Sau đó sẽ cho người nhắn với Ngụy Trác Ngôn, bảo hắn ngoan ngoãn đến đền tội!”

Lục Châu không đáp lời Đoan Mộc Sinh.

Ánh mắt hắn nhìn Ngụy Trác Nhiên dò xét… rồi lại nhìn về đám binh lính phía sau.

Đám binh lính đã không chịu nổi từ lâu, toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Lục Châu lắc đầu rồi nhìn sang Ngụy Trác Nhiên. “Bản toạ cho ngươi một cơ hội được sống… bao gồm cả người nhà ngươi.”

Ngụy Trác Nhiên ngẩn ra!

Hắn chưa rõ ý của Lục Châu là gì.

Lục Châu tiếp tục nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là Ngụy Trác Ngôn thật!”

“. . .”

Đám đồ đệ cũng hoàn toàn sửng sốt.

Ngụy Trác Nhiên hỏi lại: “Nghĩa là sao?”

Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ cao kiến! Ngụy Trác Ngôn dù sao cũng nắm tam quân trong tay, một khi hắn chết đi sẽ gây ra đại loạn… Vừa hay người này có thể thay thế hắn, tiếp tục làm Ngụy Trác Ngôn. Đây gọi là tương kế tựu kế.”

Mọi người giật mình.

Ngụy Trác Nhiên nuốt một ngụm nước bọt… hắn không dám tin nhìn đám ma đầu chung quanh.

“Sao hả? Ngươi không muốn?” Minh Thế Nhân hỏi. “Vậy ngươi chỉ còn một con đường chết… Người nhà của ngươi, và cả tên anh họ Ngụy Trác Ngôn kia của ngươi cũng phải chết! Lời của sư phụ ta chính là khuôn vàng thước ngọc, ngươi không còn đường sống nào khác!”

“Ta… ta…”

Thành thật mà nói thì bộ dạng của hắn như thế này không có tính thuyết phục cho lắm, không lừa được người tinh mắt.

Có điều… đến lúc đó cho dù người trong cung biết hắn là giả, nhưng bọn họ có can đảm vạch trần sao?

Từ xưa đến nay ở Đại Viêm, người cầm quyền trên cao luôn biết cách bảo toàn đại cục!

Lục Châu phất tay áo nói:

“Giải bọn hắn xuống… Trước khi Ngụy Trác Ngôn chết, không cho bọn hắn rời đi.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Ngay lúc Đoan Mộc Sinh chuẩn bị đưa Ngụy Trác Nhiên đi…

Chiêu Nguyệt nhanh chân đi vào đại điện, bên cạnh nàng còn có một nữ tu Diễn Nguyệt Cung…

“Sư phụ, Thiên Tâm sư muội có biến hoá!”

Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đều lộ vẻ kinh ngạc.

Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Chiêu Nguyệt tiếp tục nói: “Đồ nhi thật không hiểu nổi, đan điền khí hải của muội ấy rõ ràng đã bị phế nhưng lại có thể hấp thu nguyên khí! Đồ nhi cảm thấy rất kỳ quặc nên bẩm báo để sư phụ định đoạt.”

Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện.

Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân vội vàng đi theo.

Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh khẽ huơ lên, hắn quát Ngụy Trác Nhiên: “Nguỵ đại tướng quân tương lai, đi nào!”

Không bao lâu sau.

Đám người Lục Châu đã đến bên ngoài gian phòng của Diệp Thiên Tâm ở Nam Các.

Còn chưa tới nơi mọi người đã cảm giác được trong phòng có nguyên khí yếu ớt ba động.

Tuy không phải rất mạnh… nhưng đây là điều mà một tu hành giả bị huỷ đan điền khí hải không có khả năng làm ra.

Lục Châu vung tay lên.

Cửa phòng mở ra!

Hắn đi thẳng vào bên trong.

Một màn khiến mọi người kinh ngạc đập vào mắt.

Diệp Thiên Tâm nằm lơ lửng trên giường, toàn thân toả ra quang mang nhàn nhạt như bạch ngọc… nguyên khí bốn phía chậm rãi dung nhập vào người nàng.

Làn da và sắc mặt nàng đang từ từ khôi phục.

Mái tóc bạc trắng dần biến thành màu đen…

Không thể tưởng tượng nổi.

Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn biến hoá của Diệp Thiên Tâm.
Chương 163 Phá kén thành bướm hay tự mua dây buộc mình?

Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đứng một bên kinh ngạc nhìn cảnh này.

Nguyên khí trong suốt trên người Diệp Thiên Tâm bao bọc lấy nàng, không ngừng thu nạp nguyên khí từ bốn phía tụ vào.

Mái tóc trở nên ngày càng đen…

Làn da cũng trở lại màu trắng hồng gần giống với một người bình thường.

Những đặc điểm đặc thù của Bạch Dân từ từ biến mất.

“Sư phụ… nguyên khí vẫn còn đang hội tụ!” Tiểu Diên Nhi nhắc nhở.

Lục Châu không nói gì.

Với tu vi hiện tại của hắn đương nhiên có thể cảm nhận được.

Kim Đình Sơn là một trong bảy mươi hai phúc địa trong thiên hạ, có được ưu thế về địa lý và nguồn nguyên khí dồi dào, hơn nữa còn được bình chướng bảo hộ nên gần như nguyên khí tích tụ không bị mất đi.

Điều này khiến Kim Đình Sơn trở thành nơi rất thích hợp để tu luyện.

Lục Châu có thể cảm giác được nguyên khí đang không ngừng hội tụ về một chỗ…

Mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh.

Ken két… ken két…

“Sư phụ… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Diên Nhi lo lắng hỏi.

Minh Thế Nhân ngạc nhiên nói: “Hẳn là một loại đặc tính nào đó của Bạch Dân.”

“Thiên Tâm sư tỷ có khi nào sẽ chết không…” Tiểu Diên Nhi kinh nghiệm sống chưa nhiều, trải qua mấy chuyện gần đây, địch ý của nàng đối với Diệp Thiên Tâm đã giảm đi rất nhiều.

“Chắc không đâu.”

Ken két ——

Nguyên khí hội tụ trở thành một loại năng lượng đặc thù bao trùm lấy Diệp Thiên Tâm.

Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Sư phụ, người đã sớm biết Bạch Dân có đặc tính này rồi sao?”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Nếu nó không phải Bạch Dân… thì sao thiên phú tu hành của nó có thể vượt qua được ngươi?”

Minh Thế Nhân nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ.

Bản thân Minh Thế Nhân nhập môn sớm hơn Diệp Thiên Tâm rất nhiều, trong việc tu hành cũng vô cùng khắc khổ và cố gắng. Nhưng sau khi Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm nhập môn thì chẳng bao lâu sau tu vi của Diệp Thiên Tâm đã vượt xa Minh Thế Nhân.

Sư phụ vui vẻ nên mới ban cho Diệp Thiên Tâm vũ khí Đa Tình Hoàn.

Có vũ khí thiên giai, Diệp Thiên Tâm càng lúc càng mạnh… Minh Thế Nhân vẫn luôn tự xưng mình là thiên tài đã bị đả kích rất nhiều.

Cho đến khi tiểu sư muội nhập môn thì hắn hoàn toàn chết lặng trước thiên phú của nàng.

Đúng lúc này.

Toàn thân Diệp Thiên Tâm từ từ hạ xuống giường.

Nàng khẽ rên một tiếng, hai mắt chậm rãi mở ra.

Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.

Khi nhìn thấy Lục Châu đứng bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên trở nên kích động.

Năng lượng trên người vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nàng quỳ bò trên giường nói: “Đồ nhi đã biết thủ phạm thật sự đứng sau màn… Thỉnh cầu sư phụ cho đồ nhi một cơ hội tự tay giết chết kẻ này! Sau khi hoàn thành tâm nguyện… đồ nhi sẽ lấy cái chết để tạ tội với người!”

“Lấy cái chết để tạ tội?”

Minh Thế Nhân vội vàng bước lên nói: “Tên Ngụy Trác Ngôn này là giả! Muội đừng có hồ đồ!”

“Giả?” Diệp Thiên Tâm sửng sốt.

Minh Thế Nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.

Sau khi nghe xong, Diệp Thiên Tâm trở nên ủ rũ, thần sắc ảm đạm, mặt ủ mày chau.

Nếu không phải vì lòng thù hận đánh thức, chỉ sợ nàng vẫn còn đang hôn mê.

“Đan điền khí hải của muội vừa mới khôi phục, đừng có làm bậy!” Minh Thế Nhân khuyên nhủ.

“Vừa mới khôi phục?”

Diệp Thiên Tâm ngẩn ngơ, sau đó vội vàng cúi đầu xuống nhìn làn da trên tay, rồi lại sờ mái tóc… Trong giây lát nàng kinh ngạc đến ngây người.

Minh Thế Nhân nói: “Muội là Bạch Dân…”

“Bạch Dân?”

“Nhân loại là giống loài cao cấp nhất, cũng phân ra nhiều chủng tộc bất đồng. Có người cao người thấp, người béo người gầy, người thông minh người ngu xuẩn… Khi bước vào con đường tu hành, có người thiên phú cao, người tư chất kém…” Minh Thế Nhân tận lực giải thích.

Diệp Thiên Tâm sửng sốt.

Minh Thế Nhân đang định chậm rãi giải thích cho nàng hiểu thì Lục Châu đã đưa tay lên ngắt lời hắn. “Diệp Thiên Tâm, bản toạ hỏi ngươi.”

Diệp Thiên Tâm lập tức run rẩy cả người, vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành cung kính.

“Ngươi có biết Thừa Hoàng không?”

“Thừa Hoàng?” Diệp Thiên Tâm ngơ ngác hỏi lại.

“Nghĩ cho kỹ rồi trả lời.” Lục Châu nói.

Diệp Thiên Tâm lâm vào suy nghĩ.

Nhưng cho dù nghĩ nát cả óc, trong não hải nàng cũng chẳng có chút tin tức gì về Thừa Hoàng cả. Diệp Thiên Tâm lắc đầu nói: “Đồ nhi thật sự không biết Thừa Hoàng là vật gì.”

Ánh mắt Lục Châu lại nhìn kỹ Diệp Thiên Tâm ——

Tính danh: Diệp Thiên Tâm

Chủng tộc: Bạch Dân (Nhân tộc)

Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đang khôi phục)

Lục Châu chú ý thấy phía sau tên chủng tộc của nàng có thêm hai chữ “Nhân tộc” như để xác nhận nàng không phải là dị tộc.

Tương tự, phần tu vi cũng cho thấy nàng đang khôi phục dần.

Nhưng độ trung thành vẫn y như cũ không hề tiến triển.

Lục Châu thầm nghĩ, độ thù hận đã về 0, điều này hoàn toàn không giả.

Như vậy cần phải thu nàng làm đệ tử lần nữa mới xuất hiện độ trung thành.

Phá kén thành bướm hay tự mua dây buộc mình?

Lục Châu cũng không vội vã… “Thôi vậy.”

Ngay cả Bạch Dân cũng không biết đến Thừa Hoàng thì có lẽ thứ này vốn không hề tồn tại.

Hơn nữa, Thừa Hoàng chẳng có chút lực hấp dẫn nào với Lục Châu cả. Nay hắn có Thẻ Nghịch Chuyển, nếu không tìm đường chết thì hắn có thể vĩnh sinh bất tử, còn tìm Thừa Hoàng làm cái gì?

Mục đích của Lục Châu vốn không phải là tìm Thừa Hoàng…

Mà là vì hắn mơ hồ cảm thấy, tìm được Thừa Hoàng có lẽ sẽ tìm thấy phần ký ức bị thiếu của hắn.

Vừa nghĩ đến đây.

Lục Châu xoay người rời đi.

“Cung tiễn sư phụ.”

“Cung tiễn sư phụ.”

Tiểu Diên Nhi cũng theo chân hắn rời đi.

Minh Thế Nhân thì ở lại, kiên nhẫn giải thích cho Diệp Thiên Tâm về chuyện của Bạch Dân, Thừa Hoàng, từ việc hắn trúng cạm bẫy vu thuật đến việc hắn lái Xuyên Vân phi liễn…

Diệp Thiên Tâm nghe mà sửng sốt.

“Đại ân của tứ sư huynh, sư muội khắc sâu trong tâm khảm.” Diệp Thiên Tâm chân thành nói.

“Đừng cảm ơn ta… muội nên tạ ơn sư phụ lão nhân gia người ấy…”

“Ta đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, sợ là sư phụ sẽ không cho ta quay về Ma Thiên Các đâu…” Diệp Thiên Tâm nói.

“Đừng lo lắng vớ vẩn nữa, nếu là lúc trước thì đúng là rất khó… Nhưng khoảng thời gian này tác phong làm việc và tính cách của sư phụ đã thay đổi không ít. Chỉ cần muội biểu hiện tốt hơn thì việc được trở về Ma Thiên Các là chuyện sớm muộn thôi.” Minh Thế Nhân nói. “Hơn nữa, Ma Thiên Các cũng đang thiếu nhân thủ.”

Vừa nghĩ tới cảnh cấp bậc như hắn mà phải cầm lái Xuyên Vân phi liễn, Minh Thế Nhân đã cảm thấy xấu hổ.

“Tứ sư huynh, huynh… huynh nói thật chứ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc, dè dặt hỏi lại.

“Đương nhiên là thật. Con người mà, ai mà chẳng thay đổi. Sư phụ ban thưởng cho ta Ly Biệt Câu, chỉ dựa vào điểm này ta đã không thể nói người không đúng! Hầy, muội đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không có bệnh…” Minh Thế Nhân nói.

Diệp Thiên Tâm vừa nghe Minh Thế Nhân luyên thuyên vừa thở dài một hơi.

Cùng lúc đó.

Sau khi Lục Châu rời khỏi Nam Các, hắn không quay về Ma Thiên Các mà thuận đường kiểm tra lại bảng nhiệm vụ của Hệ thống…

Ngoại trừ các nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ, còn có nhiệm vụ để Ngụy Trác Ngôn đền tội, toàn bộ đều trong trạng thái đang tiến hành.

Ngụy Trác Ngôn giả đến nhận tội không được tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Ngẫm nghĩ một chút, Lục Châu đến Bắc Các.

“Sư phụ… người đến Bắc Các làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Lục Châu liếc nhìn Tiểu Diên Nhi, thấy vẻ mặt nàng như đang có tâm sự, bèn thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Dạo gần đây đồ nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản luôn cảm thấy có chút vấn đề.”

Tiểu Diên Nhi đã biết thỉnh giáo, đây là chuyện tốt.

Lục Châu gật đầu nói: “Chờ vi sư thẩm vấn Phạm Tu Văn xong sẽ xem cho con.”

“Tạ sư phụ.”

Hai người đến Bắc Các.

Phạm Tu Văn bị đốt cháy khét đang nằm mê man trên mặt đất.

Hắn chỉ còn hơi thở yếu ớt, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ô hô ai tai.

Lục Châu lắc đầu. “Lãnh La… ngươi muốn nhìn thấy Mạc Ly chết đến mức ấy ư?”

Rốp…

Toàn thân Phạm Tu Văn nằm trên đất không thể động đậy, chỉ có nắm đấm cuộn lại phát ra thanh âm thanh thuý.

“Bản toạ có thể giúp ngươi giết Mạc Ly…” Lục Châu chậm rãi nói.

Phạm Tu Văn liều mạng mở mắt ra…

Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng với một điều kiện.”
Chương 164 Tên bộ hạ mạnh nhất

Lục Châu có thể nhìn thấy thân thể Phạm Tu Văn đang run lên.

“Điều kiện này rất đơn giản… Từ nay về sau, trung với Ma Thiên Các.”

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thân thể Phạm Tu Văn không run nữa mà trở nên bất động.

Phạm Tu Văn không thể mở miệng nói chuyện, nhưng trên gương mặt đen nhẻm của hắn tràn ngập vẻ tự giễu…

Như thể đang nói, bộ dạng bây giờ của hắn còn có giá trị lợi dụng nữa sao?

Hắn cũng rất biết mình biết ta. Lãnh La bây giờ hoàn toàn không có tư cách bàn điều kiện với Ma Thiên Các.

Cái gì mà đứng đầu hắc kỵ, cái gì mà đệ nhất Hắc Bảng… đều chẳng còn gì nữa.

Tiểu Diên Nhi đứng từ xa quan sát… cũng không dám nhìn bộ dạng này của hắn.

Bị thiêu cháy đến mức đen nhẻm như than, chẳng khác gì một tên quái vật.

Hơn nữa hắn lại còn bị trọng thương, tu vi gần như đã phế hoàn toàn, một chút giá trị cũng không còn! Ma Thiên Các tuy lớn nhưng cũng đâu cần thiết thu về một kẻ vô dụng như thế.

Tiểu Diên Nhi không thể lý giải được tại sao sư phụ lại làm vậy.

Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng chất vấn. Sư phụ làm thế nhất định là có lý do của người.

“Nếu ngươi đồng ý… bản toạ có thủ đoạn cứu được ngươi…”

Lời này vừa nói ra.

Toàn thân Phạm Tu Văn lại run lên.

Hắn dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng ngẩng đầu nhìn Lục Châu, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn đổ người xuống.

Trong cổ họng hắn phát ra một âm thanh nhỏ: “Được…”

[Ting — thu được một tên bộ hạ Nguyên Thần cảnh bát diệp, thu hoạch 2.000 điểm công đức. Đề nghị đặc biệt: việc khống chế tên bộ hạ này có độ khó tương đối cao, mời ký chủ gia tăng độ trung thành của hắn.]

Nghe thấy tiếng nhắc nhờ, ánh mắt Lục Châu nhìn kỹ Phạm Tu Văn ——

Tính danh: Lãnh La

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đã bị phế)

Độ trung thành: 2%

Độ trung thành chỉ có 2% cho thấy độ khó của việc khống chế người này.

Có điều…

Phạm Tu Văn dù sao cũng là người từng đứng đầu trên Hắc Bảng, danh tiếng rất lớn, lại là thủ lĩnh hắc kỵ uy phong vô cùng. Cộng thêm tu vi bát diệp của hắn, tính tình hắn có kiêu ngạo hay ngông nghênh thì cũng là chuyện đương nhiên.

Cho dù là thống soái tam quân như Ngụy Trác Ngôn cũng chưa chắc đã có tư cách kiêu ngạo như thế.

“Rất tốt.”

Lục Châu hài lòng gật đầu. “Đã gia nhập Ma Thiên Các thì không được có dị tâm…”

Trong cổ họng Phạm Tu Văn gian nan phát ra những âm thanh khùng khục, không nghe rõ hắn đang muốn nói gì.

Lục Châu chậm rãi đưa tay lên.

Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện quang mang nhàn nhạt màu xanh biển.

Vẩy ra!

Quang mang xanh biển kia rơi xuống!

Phạm Tu Văn mở to hai mắt nhìn quang mang màu xanh biển kia rơi xuống người mình.

Đây chính là thẻ đạo cụ Tuyệt Địa Liệu Thương.

Tốn 300 điểm công đức để đổi lấy một tên bộ hạ cường đại, cực kỳ đáng giá.

Hơn nữa… vừa rồi Hệ thống còn ban thưởng thêm cho 2.000 điểm.

Đương nhiên…

Lục Châu cũng đang suy nghĩ đến các biện pháp khống chế hắn. Muốn điều động một tên bộ hạ như Phạm Tu Văn đúng là có hơi khó khăn.

Nhưng từ từ rồi hắn cũng sẽ quản được thôi.

Phạm Tu Văn đang bị trọng thương, Tuyệt Địa Liệu Thương cũng chỉ có thể khôi phục được 30% thương thế cho hắn.

Với trạng thái bây giờ, Phạm Tu Văn không thể quấy phá được gì.

Quang mang màu xanh biển bao trùm lấy toàn bộ thân thể cháy khét của Phạm Tu Văn.

Thẩm thấu vào bên trong từng chút một.

Len lỏi vào kỳ kinh bát mạch.

Nguồn năng lượng ôn hoà lập tức lan truyền khắp cơ thể.

Vẻ mặt Lục Châu rất bình tĩnh đánh giá những thay đổi trên người Phạm Tu Văn.

Tấm thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương này có hiệu quả giống với thủ đoạn trị liệu Từ Hàng Phổ Độ của Phật môn.

Chiêu Từ Hàng Phổ Độ này chỉ cần là cường giả Nguyên Thần cảnh là có thể thi triển.

Nhưng nó rất tiêu hao năng lượng.

Chẳng khác gì đem năng lượng toàn thân của người thi triển quán thâu vào kỳ kinh bát mạch của người cần cứu, để năng lượng một lần nữa tăng trưởng trong kinh mạch rồi trị liệu thương thế.

Độ trung thành của Phạm Tu Văn +2%.

Một chiêu hy sinh để cứu người này của Lục Châu sao có thể khiến hắn không kinh ngạc?

Nhưng mà…

Đây đều là công lao của thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương.

Lục Châu thấy độ trung thành của Phạm Tu Văn tăng 2%, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Loại người này từ lúc ban đầu đã khó tăng độ trung thành như vậy, càng về sau hẳn lại càng khó.

Muốn đạt tới 70%, thậm chí 80%... tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.

Hiệu quả của Từ Hàng Phổ Độ duy trì liên tục hơn nửa canh giờ.

Trong khoảng thời gian này, Lục Châu vẫn bình tĩnh đứng nhìn… hắn không hề lo lắng về mức độ hiệu quả của thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương.

Sau nửa canh giờ.

Quang mang màu xanh nước biển bắt đầu biến mất.

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc, chỉ dám ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem, không dám lên tiếng quấy rầy sư phụ.

Rốt cuộc ——

Hiệu quả điều trị của quang mang hoàn toàn chấm dứt.

Soàn soạt…

Vết máu trên người Phạm Tu Văn rơi xuống.

Hắn cố gắng ngồi dậy, hai tay chống trên mặt đất chậm rãi lui về phía sau.

Khí lực đã khôi phục được một phần.

Nhưng muốn hành động vẫn rất khó…

Phạm Tu Văn vẫn không ngừng lui lại cho đến khi đụng phải chân tường…

Hắn tựa người vào vách, tầm nhìn và thị giác cũng dần trở nên rõ ràng.

Phạm Tu Văn thở hồng hộc… cất giọng khàn khàn:

“Từ nay về sau… thế gian này không còn… Phạm, Phạm Tu Văn nữa… Chỉ có… Lãnh La…”

Nói xong, hắn lại ho khan kịch liệt.

Thương thế trên người hắn cũng chỉ mới khôi phục được ba thành mà thôi.

Lục Châu khẽ gật đầu vuốt râu nói: “Lãnh La, quy củ của Ma Thiên Các, bản toạ sẽ không nhiều lời với ngươi…”

Lãnh La gật đầu.

Có lẽ do trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng với loại quan hệ mới này, nên trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, cái gật đầu trông cũng vô cùng cứng nhắc.

“Các… Các chủ?”

“Tuỳ ngươi.”

“Lãnh mỗ… từ trước đến nay đều là người tuân thủ hứa hẹn. Nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu… vì cái gì?” Đến bây giờ Lãnh La vẫn không hiểu rõ ràng.

Tu vi và trạng thái hiện tại của hắn chẳng khác gì phế vật.

Cho dù Ma Thiên Các ra tay giết hắn, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lục Châu thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi là Lãnh La…”

Một Lãnh La là cường giả có pháp thân bát diệp.

Sao có thể không có giá trị cho được?

Lãnh La nhẹ gật đầu.

Lục Châu mở miệng nói: “Ngươi rất muốn giết Mạc Ly?”

“Vâng.”

“Ngươi từng gặp Mạc Ly khi nào?”

“Ta không nhớ rõ… ta chỉ nhớ được một điều, nàng ta có mối quan hệ không tệ với người của Tịnh Minh Đạo.” Lãnh La nói.

Tịnh Minh Đạo?

Lục Châu tiếp tục hỏi: “Mạc Ly xuất thân từ Tịnh Minh Đạo?”

“Không sai!”

Trước đây Phan Trọng cũng từng nghiên cứu vu thuật.

Phan Trọng từng nói, có rất nhiều tiền bối và trưởng lão ở Tịnh Minh Đạo không hé răng một lời về chuyện vu thuật.

“Mạc Ly, Mạc Khí…” Lục Châu chắp tay sau lưng, miệng lẩm bẩm hai danh tự này.

Không nhắc tới thì thôi.

Vừa nói ra miệng, sắc mặt Lãnh La đã trở nên khó coi… dường như hắn vô cùng dị ứng với hai cái tên này.

Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Ngươi làm thủ lĩnh hắc kỵ nhiều năm như vậy, có biết tu vi của nàng ta như thế nào không?”

Lãnh La lắc đầu: “Từ trước tới nay ta chưa từng thấy nàng ta xuất thủ… nhưng hẳn là sẽ không thua kém Vu Hàm trong Tiên Hiền Đại Trận…”

Vu Hàm trong Tiên Hiền Đại Trận chỉ nhận được có bảy, tám phần lực lượng thật sự của hắn.

So sánh một thoáng đã có thể hiểu được, tu vi của Mạc Ly tương đương với pháp thân thất diệp bát diệp.

Xem ra Tịnh Minh Đạo ngoạ hổ tàng long thật nhiều. So sánh với bọn hắn, Chính Nhất Đạo có vẻ yếu hơn không ít. Hai đạo phái đều cùng thuộc một mạch nhưng thực lực lại chênh lệch rất xa.

Đúng lúc này ——

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Đoan Mộc Sinh.

“Sư phụ, Ngụy Trác Nhiên đã được an bài thoả đáng… tu vi thật sự của hắn chỉ mới là Thần Đình cảnh, có mọc cánh cũng không thoát nổi.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Đoan Mộc Sinh tiếp tục bẩm báo: “Ngoài ra còn có phi thư của lão thất gửi tới.”

“Có chuyện gì?”

Đây mới là chuyện quan trọng, Tư Vô Nhai gửi phi thư…

“Trương Xuân Lai của Chính Nhất Đạo dẫn người đến vây bắt lão bát, thất bại nặng nề…”

Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Với bản sự của lão bát… sao có thể làm được chuyện này?”

“Trong thư lão thất không nói nguyên nhân… Hắn còn nói Trương Viễn Sơn đã đến Tịnh Minh Đạo, hai môn phái này vốn là cùng một tông. Tịnh Minh Đạo thề phải

huyết tẩy Mãnh Hổ Sơn báo thù cho Trương Xuân Lai!” Đoan Mộc Sinh nói.

Lục Châu vẫn bình thản, trong giọng nói có hàm ý chế nhạo: “Gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác.”
Chương 165 Đại nạn mười năm

Đoan Mộc Sinh không nói gì nữa.

Hắn không đoán được tâm tình của sư phụ, cũng không biết sư phụ sẽ đối xử với lão bát thế nào.

Việc của hắn là bẩm báo chi tiết nội dung trên phi thư của lão thất mà thôi.

Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, tu vi của bát sư huynh cũng tương tự như con… nếu Tịnh Minh Đạo xuất thủ thì hẳn là huynh ấy phải bị chém chết!”

Cách dùng từ của Tiểu Diên Nhi khiến Lục Châu nghẹn lời.

Đoan Mộc Sinh nói: “Nó không dễ chết như vậy đâu.”

Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, với tu vi cùi bắp đó của hắn lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn cứ sống sót cho đến bây giờ đó thôi.

Phi thư của Tư Vô Nhai có ý muốn mượn đao giết người.

Mặc kệ hắn có mục đích gì, Lục Châu vẫn một lực không thèm đếm xỉa đến… Hắn cũng vô kế khả thi.

Thấy thái độ của Lục Châu, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng rất thức thời mà ngưng lại đề tài này, cung cung kính kính đứng sang một bên.

Ánh mắt Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía Phạm Tu Văn đang dựa vào chân tường.

“Lãnh La, Mạc Ly là kẻ âm hiểm xảo trá, chỉ biết trốn ở trong thâm cung. Nếu ngươi hận nàng ta như vậy thì hãy tự tay giết nàng ta đi.”

Nói xong lời này, Lục Châu xoay người rời khỏi Bắc Các.

Trên đường về, Đoan Mộc Sinh mới hỏi: “Sư phụ, Lãnh La từng là người của Mạc Ly, hơn nữa chúng ta lại còn giết hai huynh đệ của hắn, người làm như vậy là nuôi hổ trong nhà, thật là nguy hiểm!”

Dù sao hắn ta cũng là cường giả bát diệp, đến một ngày khôi phục lại thực lực, lỡ như muốn tạo phản thì sẽ quấy một trận trời long đất lở mất.

Lục Châu dừng bước, lắc đầu nói: “Lãnh La bây giờ đang trọng thương chưa lành, không gây ra được sóng gió gì. Hơn nữa nếu hắn thật sự khôi phục được tu vi bát diệp… thì người đầu tiên hắn tìm tới tuyệt đối không phải là Ma Thiên Các.”

Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói: “Đồ nhi minh bạch.”

Kẻ mà Lãnh La hận nhất chính là tên Mạc Ly trốn sâu trong thâm cung.

Mạc Ly khống chế Lãnh La nhiều năm như vậy, có thể nói kẻ khiến Lãnh La trở nên thảm hại như ngày hôm nay chính là một tay Mạc Ly gây ra.

“Bảo Phan Trọng trông chừng hắn.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Trở lại đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, thấy điểm công đức hiện có là 12.112 điểm.

Có lẽ do vừa mới thu được bộ hạ mới nên đột nhiên Lục Châu lại muốn rút thưởng.

Theo logic từ những lần rút thưởng trước… kết quả của những lần trúng thưởng đều bù lại được số điểm công đức mất đi do rút thưởng. Nói chung vẫn là lời to.

Nhưng mà…

Lần này hắn lại liên tục ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’ khiến điểm may mắn tăng lên đến 14 điểm.

Lục Châu lắc đầu đóng lại giao diện Hệ thống, không dám rút thêm nữa.

Hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đang ngoan ngoãn đứng trong đại điện, khẽ phất tay. “Lại đây.”

“Vâng ạ…” Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà mổ thóc, chạy đến bên người Lục Châu.

“Việc tu luyện có vấn đề?”

Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Dạo gần đây khi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản con luôn cảm thấy tu vi không thể tiến bộ… vẫn luôn dậm chân tại chỗ.”

“Dậm chân tại chỗ?”

Lục Châu cảm thấy hơi lạ. Hắn đã sửa chữa bù đắp công pháp, Thái Thanh Ngọc Giản không thể có vấn đề được.

Lại thêm thiên phú lấn át tất cả mọi người, tu vi của Tiểu Diên Nhi không thể nào dậm chân tại chỗ!

“Đưa tay ra.”

“Vâng.”

Lục Châu bắt mạch nàng, rót nguyên khí vào kỳ kinh bát mạch của Tiểu Diên Nhi.

Nguyên khí vận chuyển một vòng thân thể rồi đi vào đan điền khí hải.

Lục Châu bỗng nhướng mày: “Chỉ có đan điền?”

Tu hành giả bước qua Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh, rồi từ Ngưng Thức cảnh vào Phạn Hải cảnh.

Phạn Hải cảnh mở được bát mạch mới có thể mở ra khí hải trong đan điền, từ đó mới được gọi bằng cái tên Phạn Hải cảnh.

Đan điền khí hải chính là hình thức ban đầu của pháp thân kim liên.

Đan điền chính là kim liên, khí hải là lá sen nở ra bốn phía.

Không có khí hải thì tu vi khó lòng tiến bộ, sẽ bị đan điền giới hạn lại.

“Sư phụ… sao rồi ạ?”

Lục Châu nhấc tay, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Tiểu Diên Nhi dưới tình huống không có khí hải mà vẫn có thể tu luyện đến Thần Đình cảnh, đúng là thiên phú cực cao…

Cũng may hắn kịp thời phát hiện, nếu không cứ tiếp tục tu luyện như vậy… đan điền của nàng sẽ không chịu nổi lực lượng nguyên khí, dẫn đến bạo thể mà chết.

“Tạm thời con hãy gác lại Thái Thanh Ngọc Giản.”

“Vâng.”

“Khí hải của con chưa được đả thông, nếu miễn cưỡng tu luyện sẽ phản tác dụng.”

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Khí hải chưa đả thông sao?”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Chuyện nhỏ thôi, con đừng lo lắng.”

Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng không thể giải quyết một lần là xong.

Điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ lạ là, khí hải của Tiểu Diên Nhi vẫn trong trạng thái đóng kín, với bản sự của Cơ Thiên Đạo lẽ nào lại không phát hiện ra? Cho nên rất có thể đây là do chính Cơ Thiên Đạo động tay động chân.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sư phụ, có phi thư…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin đang bay lượn bên ngoài đại điện. Nàng tung người nhảy lên, bay ra ngoài.

Thân hình Tiểu Diên Nhi nhanh như chớp đã bắt lấy chim truyền tin.

Sau khi quay về đại điện và mở thư ra, Tiểu Diên Nhi nhăn mặt nói: “Lại là tên da mặt dày!”

“Giang Ái Kiếm?”

Hay phải gọi là tam hoàng tử Lưu Trầm.

Tiểu Diên Nhi đọc thư: “Đa tạ Cơ lão tiền bối ban kiếm, quả nhiên không hổ danh tuyệt thế hảo kiếm, ta phi thường hài lòng. Để biểu đạt sự kính ngưỡng và lòng biết ơn của ta đối với lão tiền bối, ta sẽ tiết lộ cho ngài mấy tin tức ngầm…”

Lục Châu vuốt râu gật đầu.

Với thân phận và đầu óc của Giang Ái Kiếm, mở được nội khố lấy bảo kiếm ra chỉ là chuyện trong tầm tay.

“Tiếp tục.”

“Một là, cẩn thận đề phòng thất đồ đệ nhà ngài, đúng là tên tai hoạ, muốn quấy đục toàn bộ thiên hạ hay sao?”

“Hai là, Ngụy Trác Ngôn đến Ma Thiên Các là tên giả mạo, Ngụy Trác Ngôn thật đã đến Thanh Dương Hồ, hắn dự định sẽ ẩn nấp ở đó tám năm mười năm. Bên ngoài đồn là đại nạn mười năm của Cơ lão tiền bối sắp tới, tên Ngụy Trác Ngôn này đúng là giảo hoạt…”

“Ngoài ra, việc hợp tác giữa chúng ta có phải là nên có hạn định thời gian không? Ta dùng cả đời mình để đổi lấy một thanh kiếm tốt, nghĩ sao cũng thấy hơi bị lỗ nha…”

Đại nạn mười năm…

Lục Châu vuốt râu lắc đầu: “Người người đều đang đợi vi sư chết…”

“Sư phụ, đồ nhi tuyệt không dám có suy nghĩ này.” Tiểu Diên Nhi vội nói.

“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói với hắn… Đã là đại nạn mười năm, vậy thì chờ sau khi lão phu chết, việc hợp tác này sẽ chấm dứt!”

“Vâng, đồ nhi gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm ngay.”

Tiểu Diên Nhi nhanh nhẹn truyền tin tức như lời Lục Châu dặn.

Chỉ là không ngờ, sáng sớm hôm sau… Giang Ái Kiếm đã ngay lập tức gửi phi thư hồi âm.

“Cơ lão tiền bối nói đùa rồi, đâu chỉ là mười năm… cho dù là mười lăm năm ta cũng chịu. Dùng mười lăm năm đổi lấy một thanh tuyệt thế hảo kiếm, ta thấy rất xứng đáng.”

Đọc thư xong, Tiểu Diên Nhi lại phải mắng một câu “Đồ da mặt dày!”

Lục Châu lại bình thản vuốt râu nói: “Bảo với hắn, lão phu xưa nay là người coi trọng lời hứa, cũng hận nhất là những kẻ thất hứa.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Sau khi Tiểu Diên Nhi gửi phi thư đi, Lục Châu mới chú ý đến nội dung trên phong thư của Giang Ái Kiếm.

“Báo cho tứ sư huynh và tam sư huynh của con, đưa Ngụy Trác Nhiên tới…”

“Sư phụ, lần này chúng ta sẽ làm gì?” Tiểu Diên Nhi hứng thú hỏi.

“Có kẻ gấp gáp muốn đi đầu thai, bản toạ sao không thành toàn cho hắn…”

Tiểu Diên Nhi tuy nghe không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu rồi chạy vụt ra ngoài.

Cùng lúc đó.

Tại biệt uyển ở giữa Thanh Dương Hồ.

Cả toà biệt uyển lộ ra vẻ tươi mát và tao nhã.

Ngoại trừ một cây cầu gỗ nối vào bờ, bốn phía chung quanh đều là nước hồ.

“Tướng quân, Ngụy Trác Nhiên… có thể lừa gạt được lão ma đầu không?” Một nữ tử ưu nhã đứng bên cạnh chợt lên tiếng.

Ngụy Trác Ngôn nằm trên ghế thái sư phơi nắng, vừa rung đùi vừa nói: “Ngụy Trác Nhiên một lòng muốn chết, ngươi lại huấn luyện hắn không ít, ta thấy sẽ không có vấn đề gì… Mà cho dù Ngụy Trác Nhiên không lừa gạt được lão ma đầu thì ta cũng đâu tổn thất cái gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK