“Vâng. Thuộc hạ cảm thấy năm ngày sau là thời cơ tuyệt hảo. Điện thủ chi tranh đã đến rất gần, Thánh Điện sẽ không có thời gian chiếu cố thập điện!”
“Không.” Hắc Đế đưa tay lên, nghiêm túc nói, “Việc này phải bàn bạc lại kỹ hơn. Năm ngày quá ngắn.”
“Vậy… mười ngày?” Tên thủ lĩnh thăm dò.
“Năm năm.” Hắc Đế nghiêm túc nói, “Trong ba ngày tiếp theo bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy bản đế.”
“…Vâng.”
Nói xong đám người bay ra khỏi địa phận Huyền Dặc, thân ảnh loé lên rồi biến mất.
. . .
Huyền Dặc điện.
Thân ảnh Lục Châu đáp xuống đất nhẹ như lông hồng.
Trương Hợp thuận tay giải khai trói buộc cho Chư Hồng Cộng, đồng thời hạ xuống.
Chư Hồng Cộng phun ra một đám bùn, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, hắn quỳ xuống thành kính lễ bái Lục Châu:
“Đồ nhi bái kiến ân sư!”
n sư?
Lục Châu bình tĩnh nhìn Chư Hồng Cộng, thản nhiên nói: “Trong mắt ngươi còn có vi sư?”
“A?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu lên, oan ức nói, “n sư, người đang nói gì thế, trong mắt đồ nhi không chỉ có ngài mà trong tim cũng có nha…”
“Hoa ngôn xảo ngữ. Còn không mau đứng lên?!” Lục Châu trầm giọng nói.
“Tạ ơn ân sư.”
Chư Hồng Cộng bò dậy, nhe răng cười với mọi người.
Huyền Dặc đế quân có chút ngây ngẩn cả người. Hắn đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng hỏi: “Người này… thật sự là đồ đệ của Lục các chủ?”
Lục Châu gật đầu, thở dài nói: “Nghiệt đồ không nên thân, khó mà lên được nơi thanh nhã.”
“Nào có nào có.” Huyền Dặc đế quân xua tay nói, “Đại trượng phu co được giãn được mới thật là anh hùng. Bản đế quân lại cảm thấy người này rất có thiên phú.”
Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên với Huyền Dặc đế quân, cảm động đến nước mắt tuôn rơi: “Vẫn là Huyền Dặc đế quân hiểu ta…”
Vừa nói hắn vừa đi tới gần Huyền Dặc đế quân.
“Ngươi làm gì?” Huyền Dặc đế quân cảm thấy có chút không ổn.
“Cảm tạ ngài đã bênh vực lẽ phải nha!”
“Ờ… ừm…”
Lúc này, Lục Châu lườm Chư Hồng Cộng một cái rồi phất tay nói, “Ngươi đi theo vi sư.”
“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ bảo đồ nhi đi hướng đông, đồ nhi tuyệt đối không đi về hướng tây!”
Chư Hồng Cộng vừa khoa môi múa mép vừa lẽo đẽo đi theo sau lưng Lục Châu tiến vào đại điện.
Thấy sư đồ nhà người ta muốn nói chuyện riêng, không ai đi theo vào trong.
Không bao lâu sau, trong đại điện truyền ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào thảm thiết vô cùng, đi kèm tiếng đấm đánh bôm bốp. Quá trình “dạy dỗ” kéo dài một khoảng thời gian ngắn mới yên tĩnh trở lại.
Đạo đồng cau mày, quay đầu hỏi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Sư phụ các ngươi thường táo bạo như vậy sao?”
Trước đó tiếp xúc vẫn luôn cảm thấy hắn rất ôn hoà, bình dị mà gần gũi nha?
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa gật đầu như gà mổ thóc, nhưng sau đó cảm thấy không ổn, lập tức lắc đầu.
Hai nha đầu cứ như đã thương lượng xong, hành động giống hệt nhau.
Tiểu Diên Nhi nói: “Có lẽ là bát sư huynh cảm động vì gặp sư phụ đó. Sư phụ đã rất lâu rồi không có đánh người.”
“Rất lâu rồi không có đánh người?” Đạo đồng tóm được lỗ thủng trong lời khai của nàng.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh hầm hừ: “Ngươi thật phiền, sao cứ hỏi lung tung này nọ?”
Đạo đồng ý thức được mình lại suýt làm lộ thân phận, bèn xấu hổ cười không đáp.
Huyền Dặc đế quân hạ lệnh: “Lệnh cho Huyền Giáp Vệ thu dọn hiện trường, không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài, nếu có người vi phạm, bản đế quân tuyệt không khoan dung!”
“Vâng!”
Đám tu hành giả Huyền Giáp Vệ lập tức tản ra ngoài dọn dẹp tàn cuộc.
. . .
Trong đại điện.
Lục Châu đứng chắp tay nhìn Chư Hồng Cộng toàn thân dơ bẩn.
Chư Hồng Cộng sờ sờ vết thương trên mặt, oan ức nói: “Sư phụ, người hiểu lầm đồ nhi rồi. Đồ nhi bán mạng cho Thánh Điện cũng là vì muốn giữ mạng thôi, đó là diễn cho bọn hắn xem.”
“Diễn?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn.
Chư Hồng Cộng gật đầu như gà mổ thóc: “Đồ nhi xin thề! Nếu đồ nhi thật có lòng phản bội sư phụ, đồ nhi đã không đến Huyền Dặc.”
“Ngươi biết rõ vi sư đang ở đây?” Lục Châu hỏi.
“Không biết. Nhưng đồ nhi biết hai vị sư muội đang ở Huyền Dặc.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Thánh Điện muốn đồ nhi điều tra xem Huyền Dặc điện có động tĩnh gì. Cán Cân Công Chính có thể cảm giác được bên này có ba động. Đồ nhi thật không ngờ lại gặp người ở đây, đồ nhi còn tưởng là…” Chư Hồng Cộng không dám nói tiếp.
“Tưởng là vi sư chết rồi?” Lục Châu nói hết câu giúp hắn.
“Đồ nhi không dám!”
Chư Hồng Cộng quỳ xuống đất nói, “Ngày đó sư phụ đi cùng tứ sư huynh và Khâm Nguyên rời khỏi Văn Hương Cốc. Sau khi xảy ra đại sự, tứ sư huynh nói người không cẩn thận bị cuộc chiến giữa Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần lan tới, rơi vào vực sâu.”
“Lão tứ nói?”
“Đúng vậy, Ma Thần đúng là quá mức tàn ác, không phải là thứ gì tốt, còn dám đánh lén Đoan Mộc thánh nhân ở Đôn Tang!” Chư Hồng Cộng nói như đúng rồi.
“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.
“Đây là do chính miệng Đoan Mộc thánh nhân nói với đồ nhi á…”
Lục Châu khiển trách: “Ma Thần tàn ác hay không cũng chẳng đến lượt ngươi bình xét. Cả ngày chỉ biết nghe lời đồn đãi, không làm nên chuyện gì!”
Chát!
Chư Hồng Cộng cấp tốc vả miệng mình. “Sư phụ dạy phải, sau này lời người khác nói đồ nhi chỉ nghe một chút, không thể tin tưởng!”
“. . .”
Lục Châu hỏi: “Ngươi đã gặp Đoan Mộc Điển?”
Chư Hồng Cộng mỉm cười gật đầu. “Hắn đã về Thái Hư, còn rất chiếu cố đồ nhi.”
Lục Châu cũng gật đầu.
Ngày đó đánh nhau với Đồ Duy Đại Đế một trận, Lục Châu thuận tay bảo vệ Đoan Mộc Điển. Về sau nhìn thấy bia mộ của mình, Lục Châu biết Đoan Mộc Điển vẫn còn sống, chỉ là không ngờ hắn đã trở lại Thái Hư.
Như vậy cũng tốt, mọi người đều có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại hắn đang ở đâu?”
“Sau khi Đôn Tang sụp đổ, Thánh Điện niệm tình hắn thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ nhiều năm nên điều hắn đến Đồ Duy điện. Nơi đó đang thiếu nhân thủ.” Chư Hồng Cộng
đáp.
“Đồ Duy điện?”
Chư Hồng Cộng gật đầu, nhìn quanh một chút rồi nhẹ giọng nói với vẻ thần bí: “Sư phụ… hiện tại hắn đang làm việc dưới trướng thất sư huynh.”
Hai mắt Lục Châu có thần nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng không chuyển mắt, nhìn đến mức Chư Hồng Cộng phải run rẩy không thôi.
Chương 1992 Vỗ mông ngựa thành thương hiệu
“Đồ nhi thề với trời, nếu có nửa lời dối trá thì thiên lôi đánh xuống!” Chư Hồng Cộng lập tức giơ tay lên thề độc.
Lục Châu không biết mình đã nghe bao nhiêu người nhắc tới Thất Sinh. Phán đoán của lão tứ và lão bát hoàn toàn ngược nhau, mà trông Chư Hồng Cộng cũng không có vẻ gì là dám nói dối.
“Hiện tại Thất Sinh đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hắn đang là điện thủ Đồ Duy điện, là người tổ chức điện thủ chi tranh. Chính hắn bảo chúng đồ nhi không được để lộ sự tồn tại của ngài, tuân theo kế hoạch tranh đoạt chức điện thủ thập điện.” Chư Hồng Cộng nói.
“Kế hoạch?”
“Chính là kế hoạch điện thủ chi tranh. Hắn nói chỉ có trở thành điện thủ mới có tư cách làm Điện chủ, đồng thời lấy được Trấn Thiên Xử và tiến vào không gian bên trong Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ quy tắc, tấn thăng Chí Tôn.”
Trấn Thiên Xử?
Lục Châu nghĩ tới Trấn Thiên Xử lấy được từ tay Vũ Hoàng ở Đại Uyên Hiến, cho đến nay hắn vẫn không biết tác dụng của vật này là gì.
“Các ngươi tìm Trấn Thiên Xử làm gì?”
Biểu tình của Chư Hồng Cộng có vẻ sầu não, vò đầu bứt tai đáp: “Việc này phải hỏi thất sư huynh, hắn nói là có tác dụng lớn, thập đại Thiên Khải Chi Trụ ứng đối với thập đại Trấn Thiên Xử, về phần ích lợi là gì thì đồ nhi không biết. Ngài cũng biết tính thất sư huynh đó, thường nói ra đủ loại kiến giải trên trời dưới đất, huynh ấy nói cái gì mà trời sập, rồi nhân loại gặp nguy cơ sớm tối!”
“. . .”
Muốn Chư Hồng Cộng hiểu rõ mấy thứ này đúng là làm khó hắn.
“Phải rồi!” Chư Hồng Cộng đột nhiên hô lên, vỗ đùi nói, “Thất sư huynh đã có được năm phần Trấn Thiên Xử. Dựa theo tốc độ này thì rất nhanh sẽ đầy đủ thôi.”
“Năm phần?” Lục Châu kinh ngạc.
Từ thái độ của Vũ Hoàng có thể thấy được thứ này không phải là phàm vật, người tên Thất Sinh sao lại có năng lực cướp đoạt năm phần Trấn Thiên Xử? Chẳng lẽ hắn thật sự là lão thất phục sinh?
“Ba điện Át Phùng, Chiên Mông, Cường Ngữ là chủ động đưa tới, Đồ Duy điện thì hắn tự lấy được, sau khi Đồ Duy Đại Đế quy thiên, thất sư huynh chính là chủ nhân lớn nhất ở đó. Còn một phần nữa là…”
Chư Hồng Cộng nhìn ra bên ngoài rồi thấp giọng thì thào, “Sư phụ, ta hoài nghi thất sư huynh và Lam Hi Hoà có vấn đề!”
“Vả miệng!”
Chát!
Chư Hồng Cộng cực kỳ thành thạo vả miệng mình chan chát. “Đồ nhi chỉ đoán mò, không có chứng cứ rõ ràng. Sau khi có được năm phần Trấn Thiên Xử, thất sư huynh bảo đồ nhi tới Huyền Dặc để thăm dò thái độ của đế quân, đây chẳng phải là làm khó đồ nhi sao?”
Lục Châu khoanh tay nhìn Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi có từng nghĩ nếu người này không phải thất sư huynh của ngươi thì các ngươi đều bị hắn lợi dụng, rơi vào bẫy của hắn rồi không?”
Chư Hồng Cộng khẽ giật mình, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Hắn phán đoán giống như bốn vị trưởng lão, từ các loại dấu hiệu quen thuộc mà kết luận rằng người này là thất sư huynh. Trong số các đồng môn, hắn ở cạnh Tư Vô Nhai khá lâu nên tự nhận là mình rất hiểu Tư Vô Nhai. Chỉ là nếu tất cả những điều trên đều là giả thì…
Thất Sinh luôn vô tình hay cố ý lộ ra mình là Tư Vô Nhai, nhưng lại chưa từng thẳng thắn thừa nhận thân phận đó. Không ai biết rõ nguyên nhân tại sao.
Bây giờ nghĩ lại, lời sư phụ nói cũng rất có lý.
“Gia hoả này! Thì ra là đồ lừa gạt!” Chư Hồng Cộng đột nhiên chửi ầm lên, “Uổng cho ta một đời anh danh lại suýt bị tiểu nhân lừa dối.”
Lục Châu nói: “Bây giờ kết luận thì còn quá sớm. Ý của vi sư là, làm việc gì đều phải chuẩn bị sẵn đường lui, ngươi có hiểu không?”
“Sư phụ dạy phải.” Chư Hồng Cộng đáp, “Nếu người này thật sự chỉ là đồ giả mạo thì sư phụ hãy nghiêm trị hắn, xả giận cho chúng đồ nhi nha! Mấy chục năm nay hắn sai sử chúng đồ nhi không ít lần!”
“Hắn đã có được năm phần Trấn Thiên Xử, đương nhiên sẽ nghĩ cách cướp đoạt những phần còn lại.”
Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến đang nằm trong tay Lục Châu, sớm muộn gì đôi bên cũng đụng độ nhau.
“Người này hết sức giảo hoạt.” Chư Hồng Cộng chỉ tay về phía Thánh Điện mà tố cáo, “Chuyện mới xảy ra gần đây ở Chiên Mông điện đều do một tay hắn sắp đặt. Đại Vu Thần Thái Hư là nhân vật bậc nào, thế mà hắn nói giết là giết!”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi thật sự cho rằng hắn có bản lĩnh giết Ô tổ? Hắn chỉ lợi dụng lực lượng của Thánh Điện mà thôi.”
“Sư phụ nói đúng lắm.” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc, “Đầu óc đồ nhi vốn hồ đồ, sau khi nói chuyện với sư phụ đột nhiên trở nên minh mẫn hơn rất nhiều. Sư phụ đúng là nói một câu đề tỉnh người trong mộng nha! Trước đó đồ nhi đúng là đồ ngu xuẩn.”
“Thôi đi.”
Lục Châu lười nghe hắn vỗ mông ngựa, “Mặc kệ Thất Sinh có mục đích gì, tạm thời ngươi đừng rêu rao việc này. Cứ trở về Thánh Điện trước đã, xem như chuyện hôm nay chưa có phát sinh.”
Khi chưa khai đủ ba mươi sáu Mệnh Cách thì Lục Châu chưa muốn gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa hắn luôn có cảm giác Minh Tâm Đại Đế đang mưu tính điều gì đó.
Đồ Duy Đại Đế, Đại Vu Thần… loại nhân vật cấp bậc này vẫn lạc mà Minh Tâm chẳng hề quan tâm, thậm chí còn để mặc cho tứ đế tuỳ ý dẫn người nắm giữ hạt giống Thái Hư đi.
Minh Tâm là chưởng khống giả Thánh Điện, cũng là người có địa vị tối cao ở Thái Hư, theo lý thuyết hẳn phải coi trọng những việc này mới phải. Thế nhưng ngoại trừ trông chừng cân bằng trong thiên địa thì hắn chẳng quan tâm đến cái gì khác.
Đây rõ ràng là tâm thái không phù hợp với người có địa vị cao.
Hắn rốt cuộc có âm mưu gì?
“Sư phụ?”
Chư Hồng Cộng lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Châu, khom người hành lễ: “Vậy… đồ nhi xin cáo từ.”
Lục Châu phất tay áo. “Đi đi.”
Đột nhiên, Chư Hồng Cộng bước lên một bước dài, nhào tới trước người Lục Châu rồi ôm chặt đùi hắn, vẻ mặt đau khổ nói: “Sư phụ, đồ nhi không nỡ xa ngài a!! Chúng ta vừa mới gặp nhau, lời còn chưa đủ đã phải chia ly, lòng đồ nhi đau như dao cắt…”
“. . .”
“Sư phụ ơiiiiii…”
Tiếng ơi kéo dài khiến Lục Châu nhíu chặt mày, da gà da vịt nổi hết toàn thân. Hắn tức giận nhấc chân đá một phát. “Cút!”
Chương 1993 Nghịch thiên đạo
Chư Hồng Cộng ngừng khóc lóc, sụt sịt mấy tiếng rồi lau nước mắt nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Hắn xoay người đi ra khỏi đại điện. Lục Châu cũng đứng thẳng người lên, chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
Bên ngoài đại điện có một đám người đang chờ, ai nấy đều nhìn Chư Hồng Cộng với vẻ kỳ quái.
Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, đạo đồng, Trương Hợp, Lê Xuân, lại thêm một nhóm Huyền Giáp Vệ, người nào người nấy đều nhìn hắn lom lom như đang xem xiếc khỉ, muốn cười mà cố nhịn.
Chư Hồng Cộng nhướng mày nói: “Cười đi, các ngươi cứ cười đi… chờ lát nữa sư phụ mà biết các ngươi không tôn trọng ta thì xem kết cục của các ngươi thế nào.”
Đám người lập tức ngưng cười, thay vào đó không phải là “sợ hãi” hay “lo lắng” mà chính là biểu tình “sao người này lại thiểu năng như vậy”, “Lục các chủ sao có thể thu đồ đệ rác rưởi thế này”…
Nói xong, Chư Hồng Cộng nghênh ngang bay lên không trung rồi biến mất ở chân trời.
“Cứ thế mà đi rồi?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Còn đang nghi hoặc thì thấy Lục Châu đã bước ra ngoài.
Huyền Dặc đế quân đi tới, thấp giọng hỏi: “Lục các chủ, vì sao ngài lại để hắn rời đi?”
Lục Châu dặn dò: “Chuyện hôm nay nhớ dặn mọi người trong Huyền Dặc đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Bản đế quân đã phân phó.”
“Có một số việc lão phu không tiện nói rõ. Trấp Quang Kỷ ăn một chưởng của lão phu hẳn là rất khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến quấy nhiễu nữa.”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Thủ đoạn của Lục các chủ kinh người, ta bội phục.”
Lục Châu rời khỏi Huyền Dặc điện, trở về đạo trường phụ cận Huyền Giáp điện.
Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và đạo đồng muốn đi theo nhưng bị Lục Châu cự tuyệt. Hiện tại Lục Châu muốn xác nhận lại một chuyện vô cùng quan trọng —— phương pháp phục sinh.
. . .
Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng rọi vào đạo trường.
Lục Châu đặt Phục Sinh Hoạ Quyển trước mặt.
Lần cuối cùng hắn lĩnh ngộ Phục Sinh Hoạ Quyển là khi vận dụng phương pháp phục sinh để làm nữ nhi Khâm Nguyên sống lại.
Như vậy… lần trước sử dụng lên người Tư Vô Nhai có tính là thành công không?
Lục Châu nâng tay đặt lên bức hoạ, điều động ý thức và nguyên khí. Một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện hấp thu ý thức hắn vào Phục Sinh Hoạ Quyển.
Vù!
Quang cảnh xung quanh biến hoá, sơn hà hiện ra, chim thú bay đầy trời, trên trời đầy sao nhưng không có nhật nguyệt.
Lục Châu biết mình hiện tại chỉ là một đoàn ý thức, bèn vươn tay ra điều động nguyên khí lần nữa.
Quả nhiên ——
Trước mặt hắn lại xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, ý thức lại bị hút vào trong.
Soạt!
Lần này Lục Châu tiến vào một vùng biển đen vô tận. Hải vực quen thuộc tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón, ngay cả hải thú cũng không có.
Lục Châu bắt đầu phi hành trong nước. Một lúc lâu sau, bên tai hắn truyên tới giọng nói của Ma Thần.
Vẫn là lời khiển trách quen thuộc: “Truyền đạo cái gì?”
Lục Châu vẫn tiếp tục phi hành trong hắc ám. Quả nhiên hắn nhìn thấy phía trước có một vật thể hình vuông lóng lánh kim quang, là Công Đức Thạch.
Khi hắn bay lại gần, bên tai lại truyền tới tiếng cảnh cáo: “Thực lực không đủ, đừng đến gần.”
Tiếng cảnh cáo vang lên ba lần, Lục Châu cảm giác được phía trước có cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.
“Chẳng lẽ phải dừng lại ở đây?” Lục Châu có chút không cam lòng nhìn Công Đức Thạch.
“Công Đức Thạch trong Phục Sinh Hoạ Quyển có lẽ chỉ là hình chiếu, không phải thực thể thật sự.” Lục Châu không ngừng suy tư.
Mọi thứ nơi này hẳn chỉ là giả tượng tồn tại trong Phục Sinh Hoạ Quyển, dùng để nhắc nhở Lục Châu không nên đi tìm Công Đức Thạch khi chưa đủ thực lực.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía. “Chẳng lẽ Công Đức Thạch thật đang ở trong biển?”
Suy đoán này khiến trong lòng Lục Châu khẽ động. Hắn cố gắng đọc mấy chữ triện toả kim quang trên Công Đức Thạch nhưng cách quá xa nên không nhìn thấy rõ ràng.
Chẳng lẽ lúc trước Ma Thần tìm kiếm Công Đức Thạch đã phải dừng lại ở bước này, cho nên hình chiếu trong Phục Sinh Hoạ Quyển chỉ hiện ra đến thế thôi?
Vù!
Lục Châu mở to mắt, trong lúc bất tri bất giác, trời đã sáng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào sàn nhà. Lục Châu có chút ngơ ngác như người vừa tỉnh ngủ sau giấc mộng dài.
“Nghịch thiên đạo… tức là đi trên con đường nghịch thiên. Phương pháp phục sinh…” Lục Châu nhẹ giọng thì thào, “Chẳng lẽ lão thất đã thật sự phục sinh rồi?”
. . .
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng đã sử dụng phù văn thông đạo trở về Thánh Điện.
Tối đó, hắn không đến tìm Thất Sinh. Sáng hôm sau Thất Sinh đã đến tìm hắn.
“Điện thủ Đồ Duy điện cầu kiến Chư tiên sinh.” Bên ngoài truyền đến thanh âm.
“Không gặp.” Chư Hồng Cộng dấm dẳng nói.
Nhưng vừa dứt lời, Thất Sinh đã đi vào trong, tay chắp sau lưng hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà nóng nảy như vậy?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình, mắng to: “Ngươi làm sao thế hả? Không thèm gõ cửa đã xông vào đây rồi? Ra ngoài!”
Thất Sinh không thèm để ý tới mà bước thẳng vào trong, trực tiếp ngồi xuống. “Việc ta nhờ ngươi làm đến đâu rồi?”
“Coi như xong.” Chư Hồng Cộng đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói, “Ngươi cho rằng mình đã lừa được ta?”
“Hử?” Thất Sinh cảm giác được thái độ của Chư Hồng Cộng đã khác trước nhiều.
“Thu hồi chút tâm tư đó của ngươi đi.” Chư Hồng Cộng đường đường chính chính nói, “Nể mặt Minh Tâm Đại Đế, trước đó ta chịu thiệt mặc cho ngươi sai sử đủ điều cũng vì không muốn làm xấu đi quan hệ giữa chúng ta.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Thất Sinh nghi hoặc nói.
“Đừng giả vờ nữa.” Chư Hồng Cộng hừ một tiếng, “Ngươi không phải thất sư huynh của ta, có giả vờ thế nào cũng là không phải.”
Thất Sinh khó hiểu nói: “Ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không?”
Chư Hồng Cộng vẫn xụ mặt nói: “Không có hiểu lầm gì cả, ngươi còn muốn tiếp tục gạt ta? Chỗ này của ta không chào đón ngươi, mau đi đi. Nếu ngươi không đi ta sẽ méc với Điện chủ đó!”
Thất Sinh đạm nhiên đáp:
“Trước tiên, ta vốn không biết ‘thất sư huynh’ mà ngươi nói tới là ai, sau đó, ta cũng chưa từng nói ta là thất sư huynh của ngươi. Cuối cùng là, nếu ta muốn hại ngươi thì khoảng thời gian này ta đã có vô số cơ hội, mà ngược lại trong nhiều năm qua ta đã trợ giúp ngươi rất nhiều lần.”
Chương 1994 Chỉ có người chết mới không tranh
“Tuy ta không biết ngươi nghe được mấy tin tức này từ ai, nhưng cẩn thận đừng để người khác châm ngòi ly gián.”
“Nhưng nghĩ kỹ lại thì giữa chúng ta hình như có châm ngòi cũng chả ích gì. Lui một bước mà nói, ngươi có thể không cần coi ta là bạn, chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, chúng ta đều có chung mục tiêu và lợi ích.”
Thất Sinh nói xong, lẳng lặng nhìn Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng vốn không am hiểu công phu mồm mép, muốn biện luận cũng không nói lại Thất Sinh. Nhưng quả thật Thất Sinh nói rất có lý.
Không coi nhau là bằng hữu thì cũng là người cùng chung lợi ích.
Ngữ khí Chư Hồng Cộng hoà hoãn trở lại. “Ngươi đã có năm Trấn Thiên Xử, mục đích ngươi sưu tập thứ này là để làm gì?”
“Lần trước ta đã giải thích với ngươi.” Thất Sinh kiên nhẫn nói, “Thiên đạo sụp đổ là chuyện sớm muộn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Trước lúc đó, chúng ta cần phải chuẩn bị các thủ đoạn để tự bảo vệ mình, đồng thời cố gắng đề thăng tu vi.”
“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Chư Hồng Cộng nói.
“Không tính là lòng tốt. Ta cũng chỉ vì chính mình. Nếu ta không cho các ngươi chút chỗ tốt thì sao các ngươi chịu giúp ta làm việc? Quan hệ giữa chúng ta là lợi dụng lẫn nhau, người nên thực sự thu hồi chút tâm tư kia chính là các ngươi mới đúng.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng á khẩu không thể đáp lời.
Nghĩ kỹ lại, hình như từ đầu tới đuôi đều là do hắn tự mình đa tình. Người ta rất thẳng thắn thừa nhận quan hệ lợi dụng lẫn nhau, hắn còn có thể làm sao? Một quyền đấm chết người?
Thất Sinh liếc nhìn Chư Hồng Cộng, cười ha hả mấy tiếng.
“Nếu ngươi thật sự lo lắng ta lừa gạt ngươi, vậy chúng ta kết thúc hợp tác ở đây cũng được. Chúng ta phân rõ giới hạn, ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta. Thấy thế nào?”
Nói xong hắn lại bồi thêm một câu: “Về sau ngươi ở Thánh Điện gặp phiền phức nhớ đừng đến tìm ta đấy.”
Thất Sinh đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn vừa đi tới cửa, Chư Hồng Cộng đã nhịn không được nói: “Chờ đã.”
“Còn có việc gì?”
“…Đùa chút thôi mà, làm gì nghiêm túc dữ vậy?” Chư Hồng Cộng cười cười nói, “Ngươi thẳng thắn như vậy, sao ta có thể ngưng hợp tác với ngươi được chứ?”
Thất Sinh không xoay người lại, nhưng trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Chư Hồng Cộng tiếp tục nói: “Lần này đến Huyền Dặc điện chấp hành nhiệm vụ, ta bị người của Hắc Đế mai phục nên tâm tình không quá vui vẻ, ngươi bỏ qua cho ta nha.”
Lúc này Thất Sinh mới xoay người lại nói: “Ngươi xác định là bị mai phục chứ không phải nghe người khác hoa ngôn xảo ngữ?”
Chư Hồng Cộng nghiêm mặt nói:
“Sao ta có thể tin lời tiểu nhân nói bậy, ta là loại người đó sao? Chúng ta hợp tác đã bao nhiêu năm, ta còn không tin được ngươi? Đám người ngu ngốc kia có nói gì cũng không thể dao động tín nhiệm ta dành cho ngươi đâu!”
“Thật chứ?” Thất Sinh nghi ngờ nhìn Chư Hồng Cộng.
“Đương nhiên là thật. Nếu có nửa lời nói dối, thiên lôi đánh xuống!”
Thất Sinh gật đầu hài lòng: “Vậy thì tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta đã dự liệu được Hắc Đế sẽ phái người mai phục ngươi.”
Chư Hồng Cộng cả kinh nói: “Đã dự liệu trước sao không nói?! Suýt chút nữa ta đã bị bọn hắn bắt về làm thịt rồi.”
“Yên tâm, Hắc Đế còn không có lá gan đó. Ta đã điều tra Trấp Quang Kỷ.” Thất Sinh vui cười nói, “Trấp Quang Kỷ ngoài mặt có vẻ hung ác bá đạo nhưng lại là người rất tâm cơ, tính toán cực kỳ cẩn thận. Nếu đầu óc hắn giống như ngươi ta mới là lo lắng.”
“Hả?” Chư Hồng Cộng nhướng mày, “Ngươi đang khen ta hay đang mắng ta?”
“Đương nhiên là đang khen ngươi. Cả Thái Hư này có mấy người đánh đồng được với Hắc Đế?” Thất Sinh nói.
Chư Hồng Cộng hài lòng gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“Vậy thái độ Huyền Dặc đế quân thế nào?”
“Hắn hả… toàn thân ta đều là bùn đất, còn chưa kịp đề cập tới chuyện Trấn Thiên Xử thì Hắc Đế đã xuất hiện gây chuyện.”
“Không cần vội.” Thất Sinh gật đầu, “Hôm nay tới tìm ngươi còn có hai việc. Một là điện thủ chi tranh đã sắp diễn ra, ngươi nhìn trúng điện nào thì cứ nói, ta đảm bảo ngươi không cần khiêu chiến ai cũng có thể ngồi vững chức điện thủ.”
Hai mắt Chư Hồng Cộng sáng lên: “Thật hả?”
“Thất Sinh ta chưa từng thất tín với ai.” Thất Sinh nói bằng giọng vô cùng tự tin.
Chư Hồng Cộng hơi sững sờ. Trong khoảnh khắc đó hắn bỗng cảm thấy đây chính là thất sư huynh của mình, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
“Vậy thì Huyền Dặc điện đi!”
Bên Huyền Dặc điện có sư phụ bảo bọc, lại còn có thể ôm đùi Thất Sinh, hai đầu đều được bảo kê, mẹ nó ta quả nhiên là thiên tài!
“. . .” Thất Sinh sửng sốt.
“Sao thế?”
“Đổi điện khác đi.” Thất Sinh nói.
“Không phải ngươi nói bảo đảm ta làm được điện thủ sao? Bây giờ lại nói không.” Chư Hồng Cộng làu bàu.
“Không phải ta không làm được, mà là sợ ngươi ăn thiệt thòi.”
“Không thể nào!” Chư Hồng Cộng vỗ ngực nói, “Ta muốn đi Huyền Dặc điện! Vị trí điện thủ này ta ngồi chắc rồi!”
Thất Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi, để ta gửi thư khiêu chiến cho Thanh Đế.”
“Chờ một chút, Thanh Đế gì ở đây?” Chư Hồng Cộng đột nhiên ngẩn ra.
“Người của Thanh Đế đánh bại Trương Hợp Huyền Dặc điện, ngươi phải giao thủ với bọn hắn mới được. Thắng thua không quan trọng, nhưng đây là quy củ.” Thất Sinh bình tĩnh nói.
“Ách…” Chư Hồng Cộng gãi đầu, “Thôi ta chọn Át Phùng điện, bên đó hình như không có ai nắm giữ hạt giống Thái Hư khiêu chiến… Ừm, chọn Át Phùng, không đổi nữa!”
“Xác định?”
“Xác định.”
“Được.” Thất Sinh nghiêm túc nói, “Trấn Thiên Xử Át Phùng đã nằm trong tay ta, đợi ngươi đạt tới cảnh giới đại đạo thánh đỉnh phong, ta sẽ giúp ngươi tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo quy tắc.”
“Thành giao!” Chư Hồng Cộng mỉm cười nói.
“Còn chuyện thứ hai.”
Thất Sinh quay người lại, tay áo khẽ phất, đại môn đóng sầm lại.
“Thập điện Thái Hư luôn không hợp nhau, thường xuyên nội đấu. Ngươi đừng trông mong Thánh Điện sẽ quản việc này. Cho nên… khoảng thời gian sắp tới ngươi và ta đều phải cẩn thận.”
“Vì sao chứ?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc khó hiểu, “Còn ai dám xuống tay với chúng ta?”
Thất Sinh nói: “Chỉ có người chết mới không tranh đoạt điện thủ chi tranh. Ta đã điều tra tư liệu về điện thủ chi tranh đợt trước, lần nào cũng có người chết, mà đều là người khiêu chiến vị trí điện thủ. Thánh Điện về sau cũng có xử lý vài lần, xử phạt hung thủ, nhưng người thì cũng đã chết rồi.”
Chương 1995 Gian tế
Chư Hồng Cộng hít sâu một hơi, chợt cảm thấy vị trí điện thủ không thơm như lúc trước.
Thất Sinh nói tiếp: “Nếu không có việc gì quan trọng, đừng nên tuỳ tiện rời khỏi Thánh Điện. Nhớ kỹ, Thánh Điện mới là nơi an toàn nhất đối với ngươi.”
Hắn nhất rất mạnh hai chữ “an toàn”.
Nói xong, Thất Sinh xoay người rời đi, để lại Chư Hồng Cộng ngồi ngẩn người bên trong đạo trường.
. . .
Giữa không trung.
Thất Sinh vừa phi hành vừa quan sát đại địa.
Tên thuộc hạ cấp tốc bay theo sau, thấp giọng hỏi: “Điện thủ, vì sao ngài không nói cho hắn biết thân phận thật?”
“Thời cơ còn chưa đến, làm như vậy chỉ mang đến phiền phức thôi. Chư Hồng Cộng nhìn như ngốc nghếch nhưng kỳ thực lại rất giảo hoạt, hôm nay nói chuyện với hắn, nhìn như ta thuyết phục hắn nhưng sự thật không phải như thế. Chỉ là hắn có một khuyết điểm rất rõ ràng —— miệng không kín kẽ.” Thất Sinh nói.
“Điện thủ cao kiến.”
Thất Sinh và mấy tên Ngân Giáp Vệ không ngừng phi hành, nhưng mục đích không phải là Phù Văn điện.
Khi bọn hắn bay qua vài dãy núi vân vụ lượn lờ, Thất Sinh bỗng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang.
Giữa các ngọn núi xuất hiện mây mù vần vũ, có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Thất Sinh nâng tay lên ngăn lại. “Dừng.”
“Sao thế điện thủ?”
“Có cạm bẫy. Chúng ta đi đường vòng.”
“Vâng.”
Thất Sinh cảm giác được giữa các dãy núi có dị động, nhưng không rõ ràng là cạm bẫy gì. Hắn là người cẩn thận không thích mạo hiểm, biện pháp tốt nhất chính là đi đường vòng.
Dẫn theo đám Ngân Giáp Vệ, Thất Sinh bay đường vòng cách đó trăm dặm. Trời trong xanh không một gợn mây, có thể nhìn rõ đám núi non ở đằng xa.
“Hừm?” Thất Sinh lại dừng lại.
“Điện thủ, có phát hiện gì sao?”
“Có trận pháp.” Thất Sinh nhíu mày. Trận pháp đang từ từ biến mất, hết lần này đến lần khác lại chọn ngay lúc hắn đi đường vòng.
“Đi mau!”
Thất Sinh dẫn đám người lao về phía chân trời. Bay chừng hai ngàn dặm, khi không còn thấy dãy núi đó nữa, Thất Sinh mới thả chậm lại tốc độ.
“Điện thủ, hẳn là an toàn rồi.”
Thất Sinh gật đầu: “Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là Thần Sát Đại Trận.”
Ngân Giáp Vệ lộ vẻ kinh ngạc: “Dãy núi đó trông không có gì lạ, sao lại ẩn tàng trận pháp tà ác như thế?”
“Có người cố ý ở đó chờ chúng ta.” Thất Sinh phán đoán.
“Sao lại có thể như thế?”
“Bọn hắn không chỉ biết rõ lộ tuyến mà còn hiểu rõ phong cách làm việc của ta.”
Thất Sinh không thích sử dụng phù văn thông đạo công cộng, một phần là không tin tưởng những thông đạo kia, một phần là vì không muốn bại lộ hành tung của mình. Đối phương bày Thần Sát Đại Trận ở đó, rõ ràng là biết hắn sẽ đi ngang qua.
Thất Sinh đột nhiên hỏi: “Chừng nào đến?”
Ngân Giáp Vệ bay phía trước quay đầu đáp: “Còn nửa canh giờ nữa sẽ đến Thái Trạch, bên đó là phù văn thông đạo gần đây nhất.”
Hắn vừa nói xong, Thất Sinh bỗng trầm giọng nói: “Sao ngươi biết ta muốn đến Thái Trạch?”
Tên Ngân Giáp Vệ vừa trả lời bỗng ngẩng đầu.
Ba tên Ngân Giáp Vệ còn lại lập tức ý thức được vấn đề, cấp tốc vây quanh đối phương, trường mâu chĩa thẳng vào người hắn.
Thất Sinh còn có một thói quen, mỗi khi đi ra ngoài cũng chỉ có mình hắn biết lộ tuyến, thỉnh thoảng hắn sẽ đánh dấu lên bản đồ đặt trong thư phòng.
“Điện thủ, oan ức quá! Chúng ta chẳng phải đang phi hành về phía Thái Trạch sao?”
“Trước đó thì phải, bây giờ thì không…” Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên phải hừ lạnh một tiếng, “Phản đồ!!”
Thất Sinh đi tới trước mặt người kia, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, “Các ngươi lui ra.”
“Vâng.”
Ba tên Ngân Giáp Vệ lập tức đứng sang một bên, để lại không gian đơn độc chỉ còn hai người. Thất Sinh nhìn kẻ phản bội, mỉm cười hỏi: “Nói đi, ai là chủ nhân của ngươi?”
“Oan ức quá!” Tên Ngân Giáp Vệ này vẫn tiếp tục kêu oan.
Thất Sinh lắc đầu, vươn tay tóm lấy cổ hắn. “Nói.”
“Điện thủ, ngài… ngài am hiểu công tâm, chỉ sợ đã trúng kế ly gián của địch nhân. Thuộc hạ, thuộc hạ… bị oan mà!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội.”
Năm ngón tay Thất Sinh dùng lực, càng siết càng chặt, tên Ngân Giáp Vệ mặt đỏ tới mang tai, toàn thân run lên, tròng mắt như muốn bắn ra ngoài.
Lúc này Thất Sinh bỗng thấp giọng nói một câu: “Bản đồ đánh dấu ở Thái Trạch… là ta cố ý làm ra.”
“A ——”
Rắc.
Ngón tay co lại, cổ tên Ngân Giáp Vệ đứt đoạn, liên toạ bị bức hiện ra. Thất Sinh giơ tay chém xuống, đánh nát liên toạ.
Ầm!
Vừa nhanh vừa hung ác. Liên toạ tan thành mây khói.
Thi thể tên Ngân Giáp Vệ rơi xuống. Thất Sinh lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chỉ để diệt trừ ngươi mà thôi…”
Ba tên Ngân Giáp Vệ còn lại quay trở về, không nói một câu. Thất Sinh không gấp gáp rời đi mà đứng ở không trung chờ đợi một lúc.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, phía chân trời truyền đến giọng nói tán thưởng: “Bội phục, bội phục.”
Một đoàn tu hành giả hơn ngàn người xuất hiện, bọn hắn đông như châu chấu, không ngừng bay đến gần. Không bao lâu sau đã bay tới cách Thất Sinh trăm mét.
Người cầm đầu khôi ngô cao lớn, làn da đen đúa, ánh mắt lăng lệ. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi chạy không thoát đâu.”
“Ban Hiệt đạo thánh của Át Phùng điện? Lần đầu gặp mặt, xin hỏi có gì chỉ giáo?" Thất Sinh lễ phép chào hỏi.
Ban Hiệt khẽ nhíu mày, trong mắt loé lên tia kinh ngạc: "Ngươi nhận ra ta?"
“Ai mà chẳng biết danh tiếng Ban đạo thánh?” Thất Sinh nói.
Từ khi vào Thái Hư, Thất Sinh đã âm thầm ghi nhớ chân dung và bối cảnh của các nhân vật có tiếng tăm.
Ban Hiệt nói: “Ta đúng là đã xem thường ngươi. Mà không, cũng không tính là xem thường.”
“Chỉ giáo cho?”
“Loại người như ngươi rất tự phụ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Ban Hiệt nói, “Bên phía Tiểu Phong Sơn chỉ là một chút khói xanh do người của ta an bài đốt lên mà thôi, không có Thần Sát Đại Trận nào cả. Nơi này mới là nơi ta âm thầm phục kích ngươi.”
Ba tên Ngân Giáp Vệ lui lại mấy bước, có vẻ khẩn trương. Mà Thất Sinh thì vẫn đạm nhiên đứng đó, khẽ gật đầu.
Ban Hiệt tiếp tục nói: “Điểm thứ hai… Ngươi giết nhầm người. Ha ha ha…”
Thất Sinh vẫn bình tĩnh vô cùng.
Thấy hắn không nói chuyện, Ban Hiệt lên tiếng chất vấn: “Từ khi Thái Hư lên trời tới nay, luôn có một số đám tiểu sửu muốn bước chân vào thập điện. Ngươi rõ ràng đã là điện thủ Đồ Duy điện, vì sao còn muốn thò tay tới Át Phùng?”