“Vì sao hắn lại muốn cứu Vu Triều?” Lục Châu không khỏi nghi hoặc.
Lần này giết nhiều người như vậy, lại thu Thẩm Tất vào dưới trướng, hắn nhất định sẽ phải tranh đấu cùng Hắc Tháp Bạch Tháp. Nếu chuyện mười đồ đệ đều có hạt giống Thái Hư bị công khai ra ngoài thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Xem lại điểm công đức, Lục Châu thoả mãn gật đầu. Hiện nay trở về Ma Thiên Các, không rút thưởng lấy hên thì không phải tác phong của lão phu.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 100 điểm may mắn, thu hoạch được hoàn pháp ‘Điệp Luyến Hoa’.]
Lục Châu mở to mắt, hài lòng vuốt râu. “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
. . .
Sáng hôm sau, Lục Châu nhìn đống điểm may mắn đã +200, trong lòng cảm thấy ê ẩm.
Ngoại trừ hai lần mở hàng may mắn, sau đó hắn không trúng được bất kỳ thứ gì nữa. Quá phiền muộn!
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 200 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1.]
“Hả?”
Lục Châu vốn đang uể oải, vừa nghe tiếng thông báo này lập tức phấn chấn tinh thần. Lời to nha!
Lục Châu nâng tay, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong xuất hiện. Hắn nhìn một chút, chợt nghĩ tới hiện tại thẻ này đã không còn tác dụng lớn như trước.
Bây giờ Lục Châu là Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách, lại thêm Thái Huyền chi lực và một đống vũ khí, trừ khi gặp phải đội quân đại quy mô đến chém giết, nếu không sẽ không gặp phải trường hợp dùng hết sạch nguyên khí.
Lục Châu vung tay, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong biến mất. Hắn mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem, bỗng phát hiện bên cạnh biểu tượng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong xuất hiện một dòng nhắc nhở: [Đề nghị dùng kèm Thẻ Kết Hợp để tăng cường giá trị của thẻ.]
“Có thể kết hợp thật sao?” Lục Châu nghi hoặc. Ba Cơ Thiên Đạo hợp lại sẽ thành một trăm Cơ Thiên Đạo?
Trong lòng Lục Châu tràn ngập nghi vấn. Chưa biết sau khi hợp thành sẽ tạo thành thẻ gì, nhưng độ khó của việc thu hoạch Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong hơn xa tất cả các loại thẻ khác, lại không được mua trực tiếp trong thương thành… Rốt cuộc đến năm nào tháng nào hắn mới hợp được thẻ này đây?
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Chiêu Nguyệt. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các.
“Sư phụ, ấn ký trên người Thẩm hộ pháp trở nên nghiêm trọng hơn rồi.”
“Nghiêm trọng thế nào?”
“Thẩm hộ pháp cũng không dự đoán được, vốn hắn định dùng khoảng thời gian mười ngày để khu trục ấn ký, không ngờ ấn ký lại càng nặng thêm. Hai người bọn họ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nói là không muốn liên luỵ Ma Thiên Các.” Chiêu Nguyệt nói.
Coi như còn có chút lương tâm.
Lục Châu đi tới Nam Các, Chiêu Nguyệt theo sau, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đã thu thập xong bọc hành lý.
“Bái kiến Các chủ.” Hai người mặc trường bào, đồng loạt khom người hành lễ.
“Muốn rời đi?”
“Thuộc hạ không muốn liên luỵ đến Ma Thiên Các, vốn cho rằng có thể trừ khử ấn ký hắc liên, lại không ngờ ấn ký này càng lúc càng trầm trọng. Có lẽ đây chính là mệnh của chúng ta… Cho nên chúng ta đành phải nói cáo biệt với Các chủ.” Thẩm Tất nói.
Giọng Lục Châu bình thản mà chậm rãi: “Lá gan không nhỏ.”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc cả kinh, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai…”
“Lão phu đã nói từ trước, vào Ma Thiên Các, mọi việc đều do lão phu định đoạt, kể cả mạng của các ngươi. Ma Thiên Các nào phải nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?” Lục Châu nhìn chằm chằm Thẩm Tất.
“Thuộc hạ biết sai, cầu Các chủ trọng phạt.” Hai người xấu hổ cúi đầu.
Phan Trọng cả kinh. Trọng phạt? Đường đường là đại lão Thiên Giới Bà Sa mà lại có thái độ ngoan ngoãn như vậy…
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Niệm tình hai ngươi có ý tốt, lão phu thông cảm bỏ qua lần này.”
“Đa tạ Các chủ!” Hai người đồng thanh đáp.
“Để lão phu xem ấn ký hắc liên một chút.”
“Vâng.”
Thẩm Tất cởi áo ra, để lộ ấn ký hắc liên bên ngực trái. So với lần trước, hắc liên trông rõ ràng hơn rất nhiều, lại còn sưng lên như thể vừa bị người khắc thêm một lần.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Châu nâng tay, một đoá lam liên xuất hiện bay vào ngực Thẩm Tất, trong lòng thầm mặc niệm thần thông trị liệu.
Từ khi lực lượng phi phàm tiến hoá thành Thái Huyền chi lực, Lục Châu chưa hề sử dụng lại thần thông trị liệu, vừa hay lần này có thể kiểm trắc xem hiệu quả thế nào.
Vừa nhìn thấy lam liên, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc âm thầm giật mình. Lần trước đại chiến thấy được lam quang, bọn hắn còn tưởng đó là một loại vũ khí đặc thù nào đó, nay mới phát hiện thì ra là lam liên, hai người sao có thể không sợ hãi.
Trong kim liên giới xuất hiện một vị lam liên bá chủ! Chẳng trách Ma Thiên Các lại cao thâm khó lường như thế.
Lực lượng của Thái Huyền chi lực càn quét trong cơ thể khiến toàn thân Thẩm Tất cảm thấy dễ chịu cực kỳ, ấn ký hắc liên trên ngực từ từ héo rũ và trở nên mờ nhạt.
Lục Châu không quá hài lòng, nhưng Thẩm Tất lại kinh hỉ vô cùng: “Có tác dụng! Hắc liên mờ đi rồi!!”
“Còn chưa hoàn toàn biến mất. Làm lại lần nữa.” Lục Châu nói xong lại bắn ra một đoá lam liên khác, lần này lam liên có màu xanh thẳm, mang theo gấp đôi Thái Huyền chi lực so với lúc nãy.
Khi lam liên bay đến trước mặt, Thẩm Tất cảm giác như mình đang nhìn vào vũ trụ tinh không, thanh tịnh vô ngần, đồng thời mang theo luồng lực lượng mênh mông thâm thuý khiến hắn không cách nào đối kháng.
Soạt ——
Đoá hắc liên trên ngực hắn lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
. . .
Trong một đại điện ở Hắc Tháp.
Một vị lão giả tóc tai bù xù kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn, vội vàng đưa tay điểm mấy cái trên người mình, sau đó trầm giọng nói: “Có người phá được ấn ký hắc liên của ta?”
Trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc, trên trán ướt đẫm mồ hôi. “Sao có thể…”
Hắn nhíu chặt mày nói: “Thẩm Tất… chẳng trách ngươi dám phản bội Hắc Tháp.”
Lão giả chập tay lại, thủ thế biến hoá, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá hắc liên, hắc liên bay ra giữa không trung rồi biến mất.
“Đừng để bản toạ gặp được các ngươi!”
Chương 1147 Vô đề
Cùng lúc đó.
Lý Tiểu Mặc đã cởi áo, Lục Châu vừa định xoá đi ấn ký hắc liên trên ngực Lý Tiểu Mặc thì đoá hắc liên đột nhiên nhạt đi với tốc độ cực nhanh, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Đây là…” Lý Tiểu Mặc ngơ ngác.
Thẩm Tất cười lạnh một tiếng: “Hắn bị phản phệ nên chủ động giải khai ấn ký.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Loại thủ đoạn này giống với ấn ký vu thuật, có thể truy tung ngàn dặm nhưng khi bị phá sẽ phản phệ lại người thi thuật. Đã biết sẽ bị phá mà còn không chủ động huỷ bỏ thì chính là đồ đần.
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó trịnh trọng quỳ xuống hành đại lễ với Lục Châu: “Thuộc hạ cảm tạ ân cứu mạng của Các chủ. Từ nay về sau, mạng của hai huynh đệ chúng ta đều thuộc về ngài.”
Lục Châu gật đầu. “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Hai người không nói thêm gì nữa mà nâng tay lên đặt trên trán, vô cùng cung kính dập đầu sát đất.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Lục Châu thấy độ trung thành của hai người đều bay vèo lên 50%, hài lòng vuốt râu, sau đó xác nhận lại tu vi của hai người ——
Tính danh: Thẩm Tất
Thân phận: Nhân tộc Đại Viên
Cảnh giới: Huyền Thiên cảnh
Tính danh: Lý Tiểu Mặc
Thân phận: Nhân tộc Đại Viên
Cảnh giới: Huyền Thiên cảnh
Lục Châu chú ý thấy hai chữ ‘Đại Viên’, thầm đoán đây là tên gọi chung của hắc liên giới.
Thẩm Tất chủ động nói: “Các chủ, ta biết bày trận thu hồi khí tức Thái Hư của ngũ tiên sinh. Khí tức này tốt nhất nên thu hồi sớm, có được khí tức Thái Hư hoàn chỉnh rất có lợi cho việc tu hành, không nên tiếp tục trì hoãn.”
“Ngươi nắm chắc không?” Lục Châu hỏi.
Thẩm Tất gật đầu. “Hắc Tháp và Bạch Tháp từng phát sinh mâu thuẫn rất nhiều lần, có đôi khi Mệnh Cách Chi Tâm bị hư hao phải lập tức luyện hoá, nguyên tắc hoạt động của hai việc này giống nhau, ta có nhiều kinh nghiệm.”
Lý Tiểu Mặc cười nói: “Các chủ có điều không biết… năng lực rút ra lực lượng Mệnh Cách của Thẩm đại ca đứng đầu Hắc Tháp, nếu hắn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Có đôi khi giết Mệnh Cách thú xong chưa chắc có thể lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm hoàn hảo, một khi Mệnh Cách Chi Tâm bị hỏng thì phải lập tức rút lực lượng Mệnh Cách ra.”
Lục Châu kinh ngạc nhìn hai người. Không ngờ viên Mệnh Cách Chi Tâm nho nhỏ lại có nhiều vấn đề phức tạp như vậy. Xem ra lão phu nhặt được bảo bối rồi.
Thẩm Tất không dám khoác lác, chỉ khiêm tốn nói: “Tiểu Mặc, ở trước mặt Các chủ đừng có càn rỡ. Đó chỉ là một kỹ xảo nhỏ, không dám tự xưng đệ nhất.”
Lý Tiểu Mặc ngoan ngoãn cúi đầu.
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu có thể hoàn thành tốt việc này thì khoác lác một chút cũng chẳng sao.”
“Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực. Chỉ là… nữ tử tên Liên Tinh kia e là khó lòng sống sót.”
“Nàng ta chết hay không chẳng liên quan gì lão phu.” Nói xong Lục Châu chắp tay rời đi. Hắn còn phải trở về tiếp tục rút thưởng, biết đâu lại được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chưa biết chừng.
Thẩm Tất khom người đáp: “Thuộc hạ minh bạch.”
Thấy Các chủ đã đi mất, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong mới đi tới, nhẹ giọng dặn dò: “Cũng may Các chủ lòng dạ rộng rãi. Các vị tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại việc rời khỏi Ma Thiên Các.”
Thẩm Tất cũng không ngờ Các chủ có thể xua tan ấn ký, vừa kinh ngạc vừa thấy may mắn, lập tức đáp lời: “Đa tạ hai vị nhắc nhở. Nếu có thể, mong hai vị chỉ điểm nhiều hơn. Ở Ma Thiên Các còn cấm kỵ nào không?”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc rất thật lòng thỉnh giáo. Phan Trọng gật đầu, thở dài một tiếng:
“Lúc trước khi mới vào Ma Thiên Các ta cũng chịu không ít khổ. Bây giờ quen rồi, ta đã tổng kết được một số điều. Thứ nhất, phàm là dị tượng liên quan đến Các chủ thì phải xem như không thấy, nhớ kỹ, nhớ kỹ. Thứ hai, nếu gặp phải khó khăn gì có thể thỉnh giáo mười vị tiên sinh hoặc Các chủ. Thứ ba, tính tình mười vị tiên sinh không quá tốt, khi giao thiệp với họ nhất định phải ghi nhớ một điều: đừng quá coi trọng chính mình.”
Nói đến đây, Phan Trọng cười một tiếng: “Đây là một chút tâm đắc của ta, khiến các vị chê cười rồi.”
Thẩm Tất vội nói ngay: “Nào có nào có, huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích hai vị.” Nói xong hắn quay đầu nhìn Lý Tiểu Mặc. “Tiểu Mặc, chúng ta đi chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Xế chiều hôm đó, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đã bố trí xong trận pháp trên quảng trường Nam Các.
Cũng may lúc trước Ma Thiên Các tích luỹ không ít cực phẩm phù chỉ. Trận pháp này vốn có xuất xứ từ hắc liên giới, lúc trước hồng hấp đồ đằng của Dư Trần Thù cũng từ đây mà ra.
. . .
Trở lại Đông Các.
Lục Châu lười rút thưởng, chợt nhớ tới lão đại và lão nhị, Lục Châu nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư.
Hình ảnh hiện ra trước mắt ——
Trong một rừng cây mênh mông bát ngát, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung một trước một sau phi hành.
“Vẫn chưa tới nơi, biết thế chúng ta nên mượn sư phụ một con toạ kỵ mới đúng.” Vu Chính Hải vừa phi hành vừa nói.
Ngu Thượng Nhung đạm mạc cười: “Cát Lượng không tệ.”
“Ta không thích con ngựa đó, trông nó cứ nhu nhu nhược nhược thế nào, không có cảm giác vũ dũng oai phong.” Vu Chính Hải lắc đầu.
“Quỳ Ngưu của huynh đâu?”
Nhắc tới Quỳ Ngưu, Vu Chính Hải không khỏi lắc đầu. “Chắc đã chết từ lâu.”
Ngu Thượng Nhung không nhắc tới toạ kỵ nữa mà đưa mắt nhìn về nơi xa…
Nơi đó không giống mảnh rừng cây này tươi sáng dễ chịu, mà ngược lại u ám ẩm ướt như thể lúc nào cũng chực chờ đổ mưa. Hai khu vực trông trái ngược đến mức có thể phân biệt rõ ràng.
“Phía trước chính là Triệu Văn Quốc.” Ngu Thượng Nhung nói.
Thân ảnh hai người loé lên, na di về phía trước. Vu Chính Hải nói: “Trước khi đi, thất sư đệ có bảo ta mang theo một viên Mệnh Cách Chi Tâm, nhưng ta không có ý định sử dụng nó.”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, hai người cùng tiến vào khu vực u ám ẩm ướt.
Lục Châu không tiếp tục quan sát hai người mà chuyển sang xem xét tình hình ở hoàng liên giới.
Hiện tại lão bát và Ngu Thượng Nhung đều gặp phải cùng một cảnh ngộ, muốn khai Mệnh Cách nhưng lại không có Mệnh Cung. Chư Hồng Cộng không quá quan tâm chuyện này, nhưng Lục Ly lại bận rộn không thôi, đau đầu tìm phương pháp giải quyết.
Lục Châu thu hồi thần thông Thiên thư, khẽ than một tiếng: “Việc này phải giải quyết thế nào đây?”
Chương 1148 Vô đề
Sáng hôm sau.
Thái Huyền chi lực lại được khôi phục, Lục Châu đi tới Nam Các, phát hiện trên quảng trường có không ít người đang đi tới đi lui.
Thấy Lục Châu xuất hiện, mọi người khom người hành lễ: “Các chủ.”
Thẩm Tất đã khắc hoạ xong trận pháp cực lớn, cũng đứng lên hành lễ.
“Chuẩn bị xong rồi?”
“Đã chuẩn bị đầy đủ. Vì lý do an toàn, ta đã làm sẵn ba phần.” Thẩm Tất đáp.
“Tốt lắm.” Lục Châu quay đầu phân phó, “Mang người tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Phan Trọng đã áp giải Liên Tinh đến Nam Các, trên mặt Liên Tinh không có chút biểu tình nào.
Đến gần trận pháp, Thẩm Tất nâng tay lên, một đoá hắc liên trôi về phía Liên Tinh, nàng ta lập tức bị hút tới. Trong lòng bàn tay Thẩm Tất xuất hiện hắc sắc Tinh Bàn, Tinh Bàn bay lên không trung rồi nở rộ, che khuât toàn bộ bầu trời Nam Các.
Phan Trọng: “. . .” Đây chính là Thiên Giới Bà Sa?
Cùng lúc đó, cảm nhận được nguyên khí ba động mãnh liệt, Thừa Hoàng từ phía chân trời lướt tới ——
Trên lưng Thừa Hoàng, Diệp Thiên Tâm mặc một thân bạch y tung người nhảy xuống. “Đồ nhi bái kiến sư phụ, bái kiến Thẩm hộ pháp, Lý hộ pháp.”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc không dám thất lễ, lập tức chắp tay đáp: “Tham kiến lục tiên sinh.”
Liên Tinh giật mình nhìn lên nữ tử bạch y trông phiêu dật xuất trần như tiên nữ trên trời, sau đó nhìn sang Thừa Hoàng rồi nở nụ cười.
Chiêu Nguyệt cau mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Khí tức Thái Hư… trên người nàng ta cũng có khí tức Thái Hư!!! Ha ha ha, các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi từ đâu đến? Là vật chủ do ai tạo ra?” Liên Tinh có vẻ mất lý trí.
Lục Châu lúc này mới lên tiếng: “Làm sao ngươi biết trên người nàng có khí tức Thái Hư?”
“Loại Mệnh Cách thú như Thừa Hoàng sao có thể cam tâm làm toạ kỵ cho người khác?” Liên Tinh không khỏi lắc đầu.
Thẩm Tất ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm và Thừa Hoàng. “Nàng ta nói không sai, con Mệnh Cách thú này rất thông minh, nó cố ý hao tổn Mệnh Cách Chi Tâm của mình. Đây là Mệnh Cách thú đã sống hơn vạn năm, Mệnh Cách Chi Tâm của nó gia tăng ít nhất hai ngàn năm thọ mệnh. Nghe nói chỉ có người mang khí tức Thái Hư mới có thể hàng phục Mệnh Cách thú vạn năm trở lên.”
Lục Châu gật đầu. Phải mau chóng nhắc nhở đám đồ đệ ẩn tàng khí tức mới được.
“Bắt đầu đi.” Lục Châu hạ lệnh.
“Vâng.”
Thẩm Tất giơ tay lên cao, hắc sắc Tinh Bàn bao phủ bầu trời bắt đầu chuyển động. Dưới mặt đất, từng đường vân trận pháp sáng lên như ngôi sao trên bầu trời đêm, kết nối với nhau tạo thành một mạng lưới có quy tắc, hoa văn xuất hiện.
Hắc sắc hoa văn mang lại khí tức thần bí vô cùng, đây là lần đầu tiên Lục Châu nhìn thấy một đạo văn phức tạp như thế. Thu nhận vị Thiên Giới Bà Sa này đúng là hắn nhặt được của hời.
Ánh mắt Thẩm Tất đột nhiên trở nên lăng lệ, nhìn về phía Liên Tinh. “Đắc tội.”
Liên Tinh bị khống chế bay vào giữa trận pháp, trận văn dưới mặt đất xuất hiện từng sợi hắc sắc dây leo quấn quanh người nàng ta, trói thật chặt.
“Ngũ tiên sinh, mời.” Thẩm Tất chỉ tay vào một vị trí khác trong trận pháp. Chiêu Nguyệt bước tới. Những sợi năng lượng hắc sắc dây leo lại xuất hiện trói chặt nàng.
Năng lượng trong Tinh Bàn rơi xuống như mưa, Lục Châu điều động Thái Huyền chi lực bám vào mắt… Hắn nhìn thấy trên thân Liên Tinh từ từ bay ra mấy hạt tinh quang màu xanh lam, sau đó lướt về phía Chiêu Nguyệt.
“Thái Hư?” Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy khí tức Thái Hư là gì.
Lục Châu cũng phát hiện ra một điều, quang mang của khí tức Thái Hư lại tương tự với lam quang của Thái Huyền chi lực. Đây chính là hiệu quả của hạt giống Thái Hư?
Trong lòng Lục Châu vừa kinh ngạc vừa có chút chờ mong đối với bí ẩn chi địa.
Lục Châu lại nghĩ đến Hải Loa. Hải Loa đến từ bí ẩn chi địa, vì sao lại tu hành ra hồng liên? Lạc Tuyên và Cơ Thiên Đạo đều từng đến bí ẩn chi địa, lấy tu vi của hai người thì làm sao có thể trốn thoát khỏi tay đám Thiên Giới Bà Sa? Bọn họ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?
Thẩm Tất gọi một tiếng: “Tiểu Mặc.”
Lý Tiểu Mặc hiểu ý, lập tức gọi ra hắc sắc Tinh Bàn bao trùm khu vực trận pháp dưới đất. Hai Tinh Bàn, ba trận pháp, tổng cộng có đến năm tầng bảo hộ.
Tinh quang màu xanh lam tựa như một dải ngân hà kết nối giữa Liên Tinh và Chiêu Nguyệt. Liên Tinh cảm giác được khí tức Thái Hư mà nàng ta vất vả thu được đang rời khỏi thân thể mình. Một khắc này, nàng ta hối hận!
“Không —— ——”
“Ngươi không có quyền cự tuyệt.” Thẩm Tất vung tay, hai hắc sắc Tinh Bàn một trên một dưới ép lại, hồng hấp lực lượng gia tăng gấp mấy lần.
Hai mắt Liên Tinh trừng lớn: “Thái Hư của ta, Thái Hư của ta… tu vi của ta…”
Hắc sắc dây leo vẫn trói chặt nàng ta, lam quang từ kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, đan điền khí hải tróc ra bay về phía Chiêu Nguyệt.
Thời gian thi thuật rất lâu nhưng Lục Châu vẫn một mực quan sát biến hoá của hai người trong trận pháp.
Có lúc Lục Châu từng nghĩ, vì sao Cơ Thiên Đạo lại vừa vặn thu được mười viên hạt giống Thái Hư, mà số lượng đồ đệ vừa hay cũng là mười người, còn phù hợp với câu thơ Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thời?
Năng lượng trên thân Liên Tinh phát tiết ra ngoài thành từng vòng như sóng biển. Liên Tinh đột nhiên nở nụ cười làm lòng người sợ hãi: “Chiêu Nguyệt… ta đã cứu mạng ngươi, bây giờ ta muốn lấy lại…”
Thẩm Tất cau mày nói: “Thật tâm cơ.”
Hắn quay đầu giải thích với Lục Châu: “Nàng ta đã quyết tâm tìm chết, toàn bộ ba Mệnh Cách của nàng ta đều là Mệnh Cách tăng phúc nguyên khí…”
Lục Châu hỏi: “Sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?”
“Ngũ tiên sinh chỉ là lục diệp, đan điền khí hải quá nhỏ yếu, nếu thu nhận toàn bộ nguyên khí đương nhiên sẽ…”
Bốn chữ ‘bạo thể mà chết’ hắn không tiện nói ra.
Thẩm Tất tiếp tục nói: “May mà ta đã chuẩn bị đầy đủ năm tầng bảo hộ, có thể áp chế nguyên khí của nàng ta, chúng ta chỉ cần rút ra khí tức Thái Hư là đủ.”
“Từ bỏ nguyên khí?”
“Chỉ có thể từ bỏ.” Thẩm Tất đáp.
Lục Châu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng chưa chắc.”
“Các chủ có ý là muốn thu nhận nguyên khí?” Thẩm Tất cảm thấy khó khăn, nhưng vẫn gật đầu, “Vậy ta sẽ cố gắng hết sức.”
Chương 1149 Vô đề
Lục Châu ngẩng đầu nói với Diệp Thiên Tâm trên không trung. “Thiên Tâm.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Nguyên khí thừa ra tặng cho Thừa Hoàng.”
Diệp Thiên Tâm hơi kinh ngạc rồi gật đầu. “Vâng.” Nàng quay đầu nói mấy tiếng với Thừa Hoàng, Thừa Hoàng lập tức rống lên một tiếng, tung người nhảy lên ——
Oanh! Thân thể nó vốn đã lớn như ngọn núi còn nhảy tưng lên khiến cát bụi đất đá bay mịt mù.
Phan Trọng xấu hổ gãi đầu nói: “Cô nãi nãi của ta ơi, Thừa Hoàng mỗi lần động đậy đều khiến đất núi rung chuyển hết cả.”
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười bất đắc dĩ. Cũng tại tầm vóc Thừa Hoàng quá lớn, mà đây đã là thu nhỏ lại không ít rồi.
Gương mặt hồ ly xinh đẹp trắng muốt của Thừa Hoàng khiến người ta cảm thấy yêu mị. Nó cúi đầu xuống, đôi mắt chớp chớp, miệng há ra.
Dưới trận pháp, toàn bộ tu vi của Liên Tinh biến thành một cơn lốc xoáy năng lượng, từ từ trôi vào miệng Thừa Hoàng.
Lý Tiểu Mặc nhìn nó đến xuất thần. “Thẩm đại ca, nếu Thừa Hoàng ở vào trạng thái đỉnh phong, huynh… huynh có bắt được nó không?”
Thẩm Tất lắc đầu. “Không nắm chắc.”
“Vậy còn lúc này?”
“Cần dùng chút thủ đoạn… Nhưng trông nó có vẻ rất thông minh, sẽ không dễ dàng mắc bẫy của nhân loại. Loại Mệnh Cách thú vạn năm như nó thường rất ít khi rời khỏi lãnh địa của mình.” Thẩm Tất đáp.
Diệp Thiên Tâm lơ lửng trên không trung cũng lên tiếng:
“Nó đến từ Nguyệt Quang lâm địa, nơi đó hung thú nhiều vô kể. Tuy rằng lục diệp có thể tiến vào nhưng càng vào sâu thì hung thú càng mạnh, đặc biệt bên dưới vực sâu vạn trượng trong lâm địa có những loài hung thú cường đại đến khó tin, nếu không nhờ Thừa Hoàng, ta đã táng thân tại đó từ lâu.”
Thẩm Tất nói: “Nguyệt Quang lâm địa… thật muốn đi xem thử thế nào.”
“Thẩm hộ pháp là Thiên Giới Bà Sa, đương nhiên có thể thoải mái ra vào nơi đó.”
“Nào dám nào dám…” Thẩm Tất khoát tay nói, “Thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ, lục tiên sinh có khí tức Thái Hư trên người, đám hung thú tất sẽ nhượng bộ ngài, ngay cả hung thú vạn năm còn thần phục ngài. Còn Thiên Giới Bà Sa như ta chui vào đàn thú, nếu không có thủ đoạn chạy trốn thì cũng chỉ có thể bị chúng cắn xé thành từng mảnh.”
Thừa Hoàng hút xong nguyên khí, thoải mái há mồm ợ một tiếng.
Liên Tinh không ngừng run rẩy. “Vì sao chứ?”
Thẩm Tất không hề do dự, khống chế Tinh Bàn và trận pháp tăng nhanh tốc độ, toàn bộ khí tức Thái Hư và nguyên khí còn lại dung nạp vào cơ thể Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt chợt cảm thấy một luồng lực lượng mênh mông rót vào đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch, tu vi nàng liên tục tăng vọt, đồng thời nàng cũng cảm nhận được một cảm giác mát lạnh chạy dọc cơ thể, đó chính là khí tức Thái Hư.
Chiêu Nguyệt gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh không kim liên.
Soạt ——
Nguyên Thần cảnh thất diệp. Tu vi tiếp tục gia tăng.
Soạt ——
Nguyên Thần cảnh bát diệp.
Lục Châu vuốt râu nói: “Cứ bình tĩnh mà điều động nguyên khí trong cơ thể. Lượng nguyên khí này đủ để ngươi tấn thăng thập diệp.”
“Vâng.” Chiêu Nguyệt gật đầu.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nhìn toà pháp thân của nàng đầy ao ước. Tốc độ khai diệp bậc này đúng là ngàn năm một thuở.
Một khắc đồng hồ sau…
Soạt ——
Nguyên Thần cảnh cửu diệp.
“Sư phụ, hung thú đến quấy phá. Đồ nhi đi giải quyết bọn chúng.” Diệp Thiên Tâm cười nói.
“Đi đi.”
Lục Châu tiếp tục chú ý đến pháp thân của Chiêu Nguyệt. Nàng không có toà kim liên, rốt cuộc cũng phải đối mặt với vấn đề như Ngu Thượng Nhung.
“Tiểu Mặc.” Thẩm Tất gọi một tiếng.
“Được.” Lý Tiểu Mặc phối hợp rất ăn ý, song chưởng đập vào mặt đất, Tinh Bàn dưới trận pháp biến mất, phù chỉ phủ kín trận pháp bắt đầu thiêu đốt thành một biển lửa. Hắc sắc Tinh Bàn trên trời kết nối với trận pháp, từng vòng sáng màu đen trên trời không ngừng rơi vào người Chiêu Nguyệt.
“Trợ giúp khai diệp?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Thẩm Tất đáp: “Các chủ thật tinh mắt. Ta đã bố trí sẵn một trận pháp phụ trợ, tuy tốn mất một đêm nhưng rất có giá trị. Trận pháp này có thể mượn khí tức Thái Hư và nguyên khí Thiên Giới Bà Sa để giúp ngũ tiên sinh trực tiếp bước vào Huyền Thiên cảnh.”
Lục Châu thở dài một tiếng, chỉ về phía pháp thân Chiêu Nguyệt. “E là không thể.”
Thẩm Tất lúc này mới chú ý nhìn về phía pháp thân Bách Kiếp Động Minh của nàng… Không có kim liên?
“Đây là…” Hắn hoàn toàn ngơ ngác.
Điều này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn. Hắc liên và hồng liên không có phương pháp tu hành trảm liên, chỉ mình kim liên mới có. Trước đó Thẩm Tất chỉ chấp hành nhiệm vụ ở hồng liên giới, không hiểu biết bao nhiêu về kim liên giới.
Đã không có liên toạ thì tất không có Mệnh Cung, không có Mệnh Cung thì làm sao mà khai Mệnh Cách?
“Thật đáng tiếc…” Thẩm Tất không khỏi thở dài.
“Thẩm đại ca!” Lý Tiểu Mặc đột nhiên chỉ tay về phía Liên Tinh.
Thẩm Tất nhìn sang, khẽ nhíu mày. “Muốn tự bạo?” Hắn phất tay, quanh thân Liên Tinh xuất hiện cương ấn hình lăng trụ, hắc sắc Tinh Bàn trên bầu trời lập tức co lại rồi áp xuống như đang đậy nắp bình, Liên Tinh hoàn toàn bị vây khốn bên trong.
Hắc sắc vòng sáng vẫn tiếp tục rơi vào người Chiêu Nguyệt. Pháp thân nàng cũng tiến vào trạng thái bão hoà.
“Sắp khai diệp…” Phan Trọng hưng phấn nói.
Vừa dứt lời, chín mảnh liên diệp vốn đang xoay xung quanh pháp thân đột nhiên “soạt” một tiếng, xuất hiện thêm một mảnh liên diệp.
Kim quang nở rộ, pháp thân cũng biến lớn.
Ầm! Trận pháp ở Nam Các tiêu tán. Thẩm Tất mỉm cười thu hồi Tinh Bàn. “Đại công cáo thành.”
Khi Tinh Bàn bay trở về, hắc sắc cương ấn và trận văn dưới đất đều biến mất, không còn thấy bóng dáng Liên Tinh đâu. Lục Châu xác định toàn bộ khí tức Thái Hư đã được thu hồi, về phần Liên Tinh thì hắn chẳng thèm quan tâm.
Chiêu Nguyệt ngơ ngác nhìn toà pháp thân thập diệp trước mắt, cảm thấy như đang nằm mơ.
Thẩm Tất cười nói: “Chúc mừng ngũ tiên sinh.”
Đám người Lý Tiểu Mặc, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng khom người nói: “Chúc mừng ngũ tiên sinh.”
Chiêu Nguyệt không kiêu ngạo mà khiêm tốn trả lễ với tất cả mọi người, sau đó khom người nói với Thẩm Tất: “Đa tạ Thẩm hộ pháp đã thành toàn.”
“Khách khí, khách khí.”
Thẩm Tất rất là cảm khái. Hắn vốn cho rằng đến Ma Thiên Các mình sẽ bị xa lánh, suy cho cùng ở chỗ nào tân nhân cũng đều sẽ bị lão nhân dạy dỗ một phen, nhưng không ngờ nơi này không hề xảy ra chuyện như vậy.
Chương 1150 Vô đề
Ầm ầm…
Phía bắc Kim Đình Sơn chợt truyền đến tiếng nổ lớn. Thẩm Tất cười nói: “Hẳn là Mệnh Cách thú đến, thuộc hạ đi xử lý một chút.”
Lục Châu gật đầu. Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc bay ra khỏi Ma Thiên Các tiến về phía bắc.
Đến nơi, bọn hắn nhìn thấy Thừa Hoàng lấy một địch hai, một chân đè bẹp một con cự thú, chân còn lại không ngừng cắn xé con Mệnh Cách thú vừa tới.
Cự thú bị Thừa Hoàng đánh đến máu me be bét, đã chết từ lâu. Con Mệnh Cách thú thì cường đại hơn nhiều, nhưng ở trước mặt Thừa Hoàng thì vẫn thua kém một chút. Diệp Thiên Tâm đứng bên cạnh hỗ trợ, thỉnh thoảng lại ném ra Đa Tình Hoàn.
Thẩm Tất nhún vai. “Xem ra không cần đến chúng ta…”
Lý Tiểu Mặc cũng bất đắc dĩ gật đầu. “Dù sao người ta cũng là người mang khí tức Thái Hư.”
“Thái Hư…” Thẩm Tất thì thào.
Lý Tiểu Mặc lại nói: “Thẩm đại ca, cho dù không cần thì chúng ta cũng nên xuất thù.”
“Có lý.” Thẩm Tất gật đầu đồng ý. “Thu thập Mệnh Cách thú vốn là sở trường của chúng ta.”
Hai người lấp loé bay đến trước mặt Diệp Thiên Tâm, khom người nói:
“Lục tiên sinh, giao cho ta đi. Con Mệnh Cách thú này tên là Diệt Mông Điểu, Mệnh Cách Chi Tâm nằm dưới rốn hai thốn, ngay tại vị trí yếu hại. Nếu thao tác không chuẩn xác rất dễ khiến Mệnh Cách Chi Tâm bị huỷ.”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy cũng gật đầu. “Thụ giáo.”
Thẩm Tất nâng tay, hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện toả ra quang mang màu đen nhánh, đặc biệt thu hút ánh nhìn của những người chưa từng thấy qua Thiên Giới Bà Sa.
Diệp Thiên Tâm hỏi: “Đây chính là Tinh Bàn?”
Thẩm Tất không ngại giới thiệu một phen:
“Lục tiên sinh sớm muộn cũng sẽ có thứ này. Sau khi tu hành giả tiến vào thập diệp có thể khai Mệnh Cách, sau khi có viên Mệnh Cách đầu tiên sẽ có thể ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Quá trình ngưng tụ rất gian nan, đến khi hoàn thành thì thực lực tăng mạnh, có được Tinh Bàn.”
“Ta cũng có thể ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa?” Diệp Thiên Tâm nói.
Thẩm Tất nghĩ thầm, đại lão Ma Thiên Các quả thật đều rất khiêm nhường, ngay cả Thừa Hoàng còn hàng phục được, trên người lại có khí tức Thái Hư mà còn sợ không ngưng tụ được Thiên Giới Bà Sa.
“Lục tiên sinh nói đùa rồi. Người có được khí tức Thái Hư ít nhất có thể khai tám Mệnh Cách. Đến lúc đó chúng ta đều phải dựa vào lục tiên sinh.” Thẩm Tất cười nói.
Nói xong, hắn nhún người nhảy lên, Tinh Bàn phát sát, bốn đạo cương ấn quang trụ bắn ra đâm thẳng vào khu vực dưới rốn bốn tấc của Diệt Mông Điểu.
Phốc ——
Lực lượng Mệnh Cách xuyên thủng người Diệt Mông Điểu. Thẩm Tất tiện tay thu lại, Tinh Bàn chuyển động, khi cương ấn quang trụ rời khỏi thân thể Diệt Mông Điểu, một viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh bị cương ấn mang ra ngoài.
Thủ đoạn thuần thục đến mức Diệp Thiên Tâm cũng phải kinh hãi. Thiên Giới Bà Sa quá cường đại, nàng vốn không ôm hy vọng gì, cả đời nàng là cửu diệp cũng không ngại, nàng sẽ bình đạm thủ hộ Ma Thiên Các. Nhưng sau khi nhìn thấy Tinh Bàn thần bí và lực lượng mênh mông cường đại, nàng lại bắt đầu hy vọng vào tương lai.
Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lăng không lơ lửng quan sát cảnh tượng này, bốn mắt trừng to, miệng há hốc.
“Mẹ nó đây chính là Thiên Giới Bà Sa?”
“Hung thú cường đại như vậy mà… chỉ, chỉ một chiêu… sao ta cảm thấy hắn còn mạnh hơn cả Các chủ?” Chu Kỷ Phong nói.
“Các chủ dựa vào cái gì để thu phục cường giả bậc này? Chẳng lẽ là mị lực nhân cách?” Phan Trọng lẩm bẩm nói, đột nhiên phát hiện Chu Kỷ Phong đã biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đã về đến Ma Thiên Các, xuất hiện trước mặt Phan Trọng, khom người hành lễ: “Để Phan huynh chê cười rồi.”
“Không có, không có… Thẩm hộ pháp thủ đoạn thật cao minh.” Phan Trọng lập tức xua tay.
“Chỉ là Thiên Giới Bà Sa, không đáng nhắc tới. Sau này có chuyện vặt gì các vị cứ phân phó cho huynh đệ chúng ta.” Thẩm Tất vỗ ngực nói.
“. . .”
Xong đời, Chu Kỷ Phong lo lắng là đúng, bây giờ đến cả vị trí làm việc vặt cũng bị cướp rồi!
Ngay lúc hắn còn đang xấu hổ không biết nói gì, Chu Kỷ Phong bỗng xuất hiện trở lại. “Phan huynh, Thẩm hộ pháp, có tu hành giả đến bái phỏng Kim Đình Sơn. Gặp hay không?”
Phan Trọng và Thẩm Tất nhìn xuống phía chân núi Kim Đình Sơn, quả nhiên nơi đó xuất hiện rất nhiều toà phi liễn.
Thẩm Tất nói. “Nhiều người đến như vậy, phải làm việc cẩn thận.”
“Có lý, ta đi hỏi ý Các chủ xem sao.” Phan Trọng nói xong lập tức vọt đi.
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đáp xuống Nam Các, giao Mệnh Cách Chi Tâm cho Chiêu Nguyệt.
Phan Trọng đến Đông Các trình bày với Lục Châu. Ban đầu Lục Châu không muốn gặp, nhưng cân nhắc đến sự phát triển chung của kim liên giới bèn nói: “Cho bọn hắn vào đi.”
“Vâng.”
Phan Trọng lập tức xuống núi nghênh đón đám người đến bái phỏng.
. . .
Đến giữa trưa, trong đại điện Ma Thiên Các.
“Thiên Tông Nam Cung Vệ bái kiến Cơ tiền bối.” Nam Cung Vệ dẫn theo hai người đi vào đại điện.
“La Tông Phong Nhất Chỉ bái kiến Cơ tiền bối.” Phong Nhất Chỉ cũng tiến vào đại điện.
“Cổ Thánh Giáo Chư Thiên Nguyên, Cơ huynh, đã lâu không gặp nha!”
“Bắc Đẩu Thư Viện, Chu Hữu Tài…”
“U Minh Giáo tứ đại hộ pháp, bái kiến tổ sư gia.” Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm, Địch Thanh đồng loạt đi vào.
“Bồng Lai đảo Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y bái phỏng Cơ tiền bối.”
Lục Châu không ngờ tin tức mình trở về lại truyền đi nhanh như vậy. Toàn bộ Tông chủ của các đại tông môn trong tu hành giới đều đến bái phỏng.
Đám người nhìn thấy mái tóc đen của Lục Châu lập tức lộ vẻ khó tin, nhưng sau đó nghĩ lại, đại hạn thọ mệnh cửu diệp đã không còn là vấn đề, không ai truy cứu việc Lục Châu trông càng ngày càng trẻ ra.
Phàm là những người bước vào đại điện đều tay cầm lễ vật, cung kính đứng đợi. Thẩm Tất nhìn mà không khỏi líu lưỡi, bèn thấp giọng thỉnh giáo Phan Trọng:
“Các chủ có địa vị cao như vậy sao?”
Phan Trọng cười đáp: “Thẩm hộ pháp vừa vào Ma Thiên Các nên không biết. Tại Đại Viêm, Ma Thiên Các chính là nơi bất khả xâm phạm.”
Thẩm Tất nghe vậy khẽ gật đầu. Các chủ quả nhiên là người làm việc lớn, thà làm đầu gà không làm đuôi phượng.