Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2006 Tứ đại nội hạch

Đây là… Thượng Chương lão đầu?

Trời ạ!

Tiểu Diên Nhi đã không còn là tiểu nha đầu non nớt ngày xưa, nàng đã biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hải Loa. Biểu tình của Hải Loa vẫn bình tĩnh dị thường, không có vẻ gì là khó chịu hay muốn chống cự.

Tiểu Diên Nhi bắt đầu xoắn xuýt không biết có nên nói cho Hải Loa sự thật này không.

Cương khí hộ thể của Thượng Chương ngăn trở vô số đá vụn đánh tới, tám ngọn núi lớn tiếp tục vỡ nát.

Huyền Dặc đế quân cũng bay lên không trung: “Sắp sụp đổ hết rồi sao?”

Thượng Chương gật đầu: “Sứ mệnh của Thái Huyền đại trận đã hoàn thành, chúng nó đã tìm được chủ nhân… Đã đến lúc kết thúc, bụi về với bụi, đất về với đất.”

Bốn người có chút không đành lòng nhìn mấy ngọn núi lớn. Chỉ còn Thái Huyền Sơn là vững chắc chưa đổ.

Đúng lúc này, hai toà sơn phong phía bắc đã hoàn toàn sụp đổ, ngay sau đó hai đạo quang hoa từ đống núi đá vỡ vụn bay lên không trung, quang mang tụ tập.

“Đó là cái gì?” Đám người nghi hoặc khó hiểu.

“Không biết, năng lượng ẩn chứa bên trong cực kỳ dồi dào.”

Thượng Chương Đại Đế thi triển thị lực cường đại để nhìn xem hai đạo quang hoa kia là gì. Vừa nhìn hắn đã giật bắn mình —— đó là một viên châu bị tách ra làm đôi, đang từ từ hợp lại thành một khối cầu tròn trịa.

Thượng Chương Đại Đế không khỏi tán thán: “Đúng là kỳ vật.”

Huyền Dặc đế quân nói: “Chẳng lẽ là Thiên Hồn Châu?”

“Giống như Thiên Hồn Châu nhưng tuyệt đối không phải. Thiên Hồn Châu là Mệnh Cách cô đọng của tu hành giả hoặc thánh thú, hoá thành nội hạch cường đại, trong Thiên Hồn Châu có khí tức của tu hành giả đó rất rõ ràng và có tất cả đặc điểm của Mệnh Cách. Nhưng hai quang đoàn này lại đơn thuần chỉ là năng lượng thể, không có những đặc điểm trên… tựa như là do tự nhiên hình thành.” Thượng Chương Đại Đế suy đoán.

Huyền Dặc đế quân cau mày quan sát hai quang đoàn: “Nghe nói sau khi Ma Thần đại nhân biến mất, Thái Hư vọt lên trời, Thánh Điện thường xuyên đến Thái Huyền Sơn tìm kiếm thứ gì đó… chẳng lẽ chính là vật này?”

Thượng Chương Đại Đế gật đầu: “Rất có thể.”

“Vật này có tác dụng gì?”

“Tạm thời chưa đoán ra.” Thượng Chương lắc đầu.

Vù ——

Quang đoàn bay về phía Lục Châu.

Lục Châu cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại đang đến gần, hắn vung ra một chưởng hòng ngăn trở quang đoàn.

Oanh!

Quang đoàn nhẹ nhõm đánh tan chưởng ấn của Lục Châu, nhanh như lưu tinh vọt tới trước mặt hắn.

“Hả?”

Lục Châu vốn định phản kháng, nhưng quang đoàn bỗng trở nên nhu hoà vô cùng khiến hắn nghi hoặc không thôi. Đúng lúc này, quang đoàn lao thẳng vào người Lục Châu.

Phốc ——

Một đạo gợn sóng dập dờn tản ra, quang đoàn bành trướng lên rất nhanh. Lục Châu đột nhiên cảm giác liên toạ có dị động, bèn gọi toà kim liên ra.

Oanh! Quang đoàn cấp tốc tiến vào liên toạ.

“Đây là…” Lục Châu chấn động.

Hắn nhìn thấy khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi ba đang từ từ hình thành tựa như hoa quỳ nở rộ, sản sinh ra vô hạn lực lượng.

Ầm ầm!

Trong lúc Lục Châu còn đang kinh ngạc, hai toà sơn phong phía nam lại vỡ vụn ra, lại có hai đạo quang đoàn bay lên không trung, hợp lại làm một.

Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói: “Bản đế hiểu rồi. Thì ra đồ tốt đều giấu trong tám ngọn núi kia… Chẳng trách Thánh Điện tìm mãi không thấy!”

Thượng Chương Đại Đế nói: “Đúng là thủ đoạn cao minh.”

“Xem ra mấy ngọn núi còn lại cũng sẽ vỡ vụn, chúng ta kiên nhẫn chờ đi.” Huyền Dặc đế quân nói.

Đám người gật đầu.

Quang đoàn chập lại thành một khối cầu rực rỡ bay về phía Lục Châu. Có kinh nghiệm từ lần trước, Lục Châu không chống cự mà tuỳ ý để quang đoàn kia tiến vào liên toạ.

Quả nhiên, màn thần kỳ vừa rồi lại xuất hiện, trong Mệnh Cung, khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi bốn nở rộ quang mang, tản ra lực lượng kinh người!

Cùng lúc đó, hai ngọn sơn phong phía tây đột ngột bạo liệt. Như để hưởng ứng, hai ngọn sơn phong cuối cùng ở phía đông cũng ầm ầm sụp đổ.

Bốn đạo quang đoàn chập lại thành hai viên cầu, sau đó đồng loạt bay về phía Lục Châu. Đá vụn đầy trời rào rào nện xuống mặt đất, ngàn vạn thụ mộc bị mai táng bên dưới lớp đất đá.

Lục Châu trợn trừng mắt nhìn hai viên cầu dung nhập vào liên toạ, sau đó khu vực Mệnh Cách thứ ba mươi lăm và ba mươi sáu đồng thời mở ra!

Phía trên liên toạ đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Lão phu tung hoành thiên địa, vô địch Thái Hư, vô địch thế gian… duy chỉ không thắng được chính mình. Đại đạo độc hành, đường dài dằng dặc, vì cầu trường sinh mà không tiếc bất cứ giá nào…”

“Thiên đạo nhân quả, nhân loại đều gánh lấy. Nếu trói buộc không phá được thì còn mong gì vĩnh sinh?”

“Lão phu muốn truyền đạo thiên hạ… để thế nhân đều được vĩnh sinh!”

Nghe được câu này, Lục Châu lại nghĩ tới hư ảnh từng thấy trong Giảng Đạo Chi Điển. Ma Thần trong đó rõ ràng đã hối hận vì việc truyền đạo, mà hư ảnh trước mặt này lại quyết tâm muốn truyền đạo thiên hạ.

“Vì để dự phòng, lão phu đem thứ mình có được giấu bên dưới tám ngọn núi vây quanh Thái Huyền Sơn, dùng Thái Huyền đại trận giam cầm chúng ở đây. Nếu lão phu xảy ra bất trắc, nguyện quay trở về làm lại từ đầu.”

“Lão phu lưu lại triệu năm thọ mệnh, bốn đạo lực lượng nội hạch…”

“Tu hành khó nhất chính là tứ đại Mệnh Cách cuối cùng. Bốn đạo lực lượng nội hạch có thể giải quyết vấn đề này.”

“Vĩnh sinh…”

Thanh âm bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tiếp theo hư ảnh nói tới nguồn gốc của lực lượng nội hạch, sau đó là lý luận vĩnh sinh. Lục Châu chỉ nghe được mấy chữ “108 lần”, “nghịch thiên”, “ràng buộc”, còn lại đều nghe không rõ.

Sau đó hư ảnh biến mất.

Lục Châu thầm nói: “Thánh Điện đã tới chỗ này rất nhiều lần, Thái Huyền Sơn cũng đã chật vật không chịu nổi, di ngôn của Ma Thần sao có thể tồn tại rõ ràng đầy đủ đến ngày hôm nay.”

Ông ——

Bốn đạo lực lượng nội hạch bộc phát trong liên toạ, ý thức của Lục Châu lập tức trở nên mơ hồ, hai mắt nở rộ quang hoa.

Hắn cảm giác như mình đang tiến vào vũ trụ mênh mông, xung quanh đều là sao trời và ngân hà chiếu rọi.

Trong đầu Lục Châu bỗng hiện ra vô số hình ảnh như một đoạn phim dài, có hình ảnh của Thái Hư, cảnh sắc sơn hà, có thần tích, có chém giết, có bi thương lẫn lạnh lùng…
Chương 2007 Môn sinh Thái Huyền Sơn

Két.

Mệnh Cách thứ ba mươi ba mở ra thành công.

Két.

Lại một tiếng giòn tan vang lên, Mệnh Cách thứ ba mươi bốn đã hoàn thành.

Bốn đạo Mệnh Cách được cả tu hành giới công nhận là khó mở ra nhất, lúc này lại mở ra đơn giản dễ dàng như thế.

. . .

Cùng lúc đó.

Sau khi tám ngọn núi xung quanh đều biến thành bình địa, vòng xoáy trên đỉnh Thái Huyền điện đã dừng lại. Đám người nhìn thấy một quang đoàn cực lớn lơ lửng trên cao, bọn hắn biết đó chính là Lục Châu.

Đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm không gian ba động, ngay sau đó là tiếng gầm thét vang lên:

“Kẻ nào lớn mật dám xông vào cấm địa Thái Hư?!”

Vù! Một đạo quang ấn bay tới xạ kích về phía Thượng Chương.

Thượng Chương lập tức xoay người gọi ra cương ấn hộ thể, khuếch tán ra ngoài.

Oành! Quang ấn bị đánh bay.

Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên, trong không trung có một người đang lăng không đứng, một tay chắp trước ngực, chuỗi phật châu vòng quanh cổ hắn toả ra kim quang nhàn nhạt. Hai mắt hắn khiến người ta sợ hãi, gương mặt hiện rõ sát ý.

“Một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, Tuý Thiền?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói.

Tuý Thiền quan sát đám người. “Huyền Dặc đế quân? Thượng Chương Đại Đế?”

Tiểu Diên Nhi đã sớm đoán được nên không kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Hải Loa, phát hiện Hải Loa cũng bình tĩnh vô cùng.

Thượng Chương Đại Đế vẫn còn cố làm bộ nói: “Thượng Chương? Cái tên Thượng Chương khốn kiếp kia ở đâu?”

“. . .”

Tuý Thiền nhíu mày, tự mình nhục mạ mình chắc chỉ có mình ngươi. “Các ngươi không lo thủ hộ thập điện, chạy đến chỗ này làm cái gì?”

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Hiếu kỳ mà thôi.”

Tuý Thiền nói to: “A di đà phật, chẳng lẽ các ngươi không biết đây là cấm địa?”

“Biết chứ.” Huyền Dặc đế quân đáp, “Đáng tiếc ngươi đến quá muộn.”

Tuý Thiền nhìn quanh bốn phía. Thái Huyền Sơn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tám ngọn núi xung quanh đã san thành bình địa, Thái Huyền điện cũng chẳng còn tăm tích, chỉ còn lại một đạo quang đoàn lơ lửng giữa không trung.

Tuý Thiền nhíu mày nhìn quang đoàn. Hắn cảm nhận được bên trong có lực lượng bành trướng, không khỏi nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?”

Quang mang càng lúc càng thịnh. Tuý Thiền cảm thấy không ổn, thân thể hoá thành lưu tinh vọt về phía đó.

Thượng Chương thấy vậy bèn nói với Huyền Dặc: “Trông chừng các nàng.”

Vù.

Thân ảnh Thượng Chương xuất hiện trước mặt Tuý Thiền, Tinh Bàn khổng lồ che chắn lối đi.

Oanh!

Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, Tuý Thiền lăng không bay ngược ra sau, căm tức nhìn Thượng Chương: “Thượng Chương thí chủ, ngươi làm gì thế?”

“Tuý Thiền, hiện tại ngươi không thể tới gần Thái Huyền Sơn.”

“Ngươi muốn đối địch với Thánh Điện?”

“Không dám.” Thượng Chương Đại Đế lắc đầu, “Có ân báo ân, có thù báo thù, đây là quy tắc làm việc cả đời ta. Người trên núi kia có ơn với ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Có ơn?

Cho dù Hải Loa đã đoán được đạo đồng là Thượng Chương Đại Đế, nhưng nghe được lời này vẫn khiến toàn thân nàng khẽ run lên.

Tuý Thiền lắc đầu chỉ vào Thượng Chương nói: “Ngươi có biết kết cục của việc đối địch với Thánh Điện là gì không?”

Thượng Chương nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Cho ta chút mặt mũi đi… Ngày khác ta sẽ tự mình đến Thánh Điện bồi tội với Điện chủ.”

“Trong mắt ngươi còn có bệ hạ?”

Trên đời này không người nào biết Minh Tâm Đại Đế mạnh đến cỡ nào.

Bởi vì không có tu hành giả nào có thể đứng trước mặt hắn mà đánh một trận công bằng. Trăm ngàn năm qua có rất nhiều người mang lòng phản nghịch khiêu chiến Thánh Điện, nhưng bọn hắn đều không qua được cửa ải đầu tiên là thập điện.

Thập điện cũng có người từng làm thế, kết quả thê thảm vô cùng. Chẳng hạn như Ô tổ Chiên Mông điện, vị Đại Vu Thần duy nhất của Thái Hư cũng bị tứ đại Chí Tôn vây quét mà tan thành tro bụi.

Trên đời này không ai dám đối địch với Thánh Điện.

Ông ——

Quang mang càng cường thịnh hơn, vòng xoáy trên bầu trời lại yếu đi một phần.

Tuý Thiền liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Không ngờ bảo bối trong cấm địa lại bị các ngươi tìm thấy. A di đà phật…”

Trong miệng Tuý Thiền bạo phát ra tự phù hình chữ triện bắn về phía Thượng Chương.

Thượng Chương đẩy chưởng đánh tan tự phù: “Với bản sự của ngươi e là không có khả năng đánh thắng ta.”

Tứ đại Chí Tôn Thánh Điện dù sao cũng không đến cấp bậc đế hoàng.

Tuý Thiền cười nói: “Ngươi xem nhẹ lão nạp.”

Tuy hắn không phải đế hoàng nhưng trong một trăm ngàn năm qua, hắn đã luyện được vô thượng thần thông, nắm giữ một thân trọng bảo.

Trên người Tuý Thiền bay ra một cái hồ lô rượu. Hắn ngửa đầu uống ừng ực ừng ực…

Huyền Dặc đế quân nói: “Cẩn thận, hắn là môn sinh Thái Huyền Sơn.”

Thượng Chương nói: “Đã sớm nghe nói, hôm nay vừa vặn lĩnh giáo một chút xem môn sinh dưới trướng Ma Thần có điểm nào lợi hại.”

Vù!

Thượng Chương Đại Đế hoá thành một vệt kim quang bay về phía Tuý Thiền.

Hai mắt Tuý Thiền trợn trừng, phật châu trên người sáng lên. Không gian nổ tung, hai người lao vào triền đấu.

Đại chiến đến đâu, sơn hà phá toái đến đó.

Đến thời điểm kịch liệt nhất, Thượng Chương lăng không bay lùi về sau tránh chiến, trầm giọng nói: “Đừng có ép ta.”

Thượng Chương còn nhiều cố kỵ. Sau lưng hắn có vô số dân chúng Thượng Chương điện. Nếu Tuý Thiền xảy ra chuyện, Thượng Chương chắc chắn sẽ bị liên luỵ.

Tuý Thiền hừ lạnh nói: “Đón nhận chế tài của Thánh Điện đi!”

Hai tay chập lại, phật châu trên cổ Tuý Thiền bay ra ngoài, quang mang đại thịnh.

“Phật Xá Lợi?!” Thượng Chương nhíu mày.

Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Phật Xá Lợi vốn là đồ vật của Ma Thần, ngươi thân là môn sinh dưới trướng hắn, học tập Phật gia chi đạo, đắc đạo thành Chí Tôn, vậy mà lại dùng đồ của Ma Thần để làm càn ở Thái Huyền Sơn?”

Không nói tới thì thôi, vừa nghe nhắc tới Ma Thần là trong lòng Tuý Thiền bốc lên giận dữ. Đây là cấm kỵ của Thái Hư, thậm chí là chủ đề mà Tuý Thiền kiêng kỵ nhất.

Tu hành giả trong Thái Hư đều biết Tuý Thiền là học sinh của Ma Thần từ thời kỳ thượng cổ. Ma Thần truyền cho hắn đại đạo tu vi, ban thưởng cho hắn Phật Xá Lợi…

Một trăm ngàn năm trôi qua, Tuý Thiền trở thành nhân vật hạch tâm trong Thánh Điện, người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không ai dám nhắc tới mà thôi.
Chương 2008 Phản đồ Tuý Thiền

“Huyền Dặc lớn mật! Lão nạp vì muốn bảo trì cân bằng trong thiên hạ, vì bảo vệ vô số sinh linh không bị đại đạo ảnh hưởng mới làm thế, chẳng lẽ lão nạp sai? Thái Huyền Sơn làm dao động thiên đạo, coi thường vạn vật sinh linh, người người đều muốn tru diệt! Ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn, làm trái với luật của Thánh Điện, chẳng lẽ ngươi cũng như Thượng Chương, muốn đối địch với Thánh Điện hay sao?” Tuý Thiền nói từng chữ âm vang có lực, tiếng như kinh lôi.

“Thánh Điện cao cao tại thượng, ai dám đối địch? Bản đế quân chỉ đang nói đạo lý với ngươi thôi.”

“Nói nhiều vô ích, so tài xem thực hư thế nào!”

Tuý Thiền đã nghe ra được từ trong ngữ khí của hai người, rõ ràng là bọn hắn đứng về phía Thái Huyền Sơn, khiêu chiến quyền uy của Thánh Điện.

Phật Xá Lợi xoay tròn giữa không trung, phác hoạ ra một tôn đại phật. Trên người Tuý Thiền toả ra thanh quang.

“Chẳng trách thế nhân đều nói Tuý Thiền ngươi là người tu đại đạo phật pháp cao nhất ở Thái Hư.” Thượng Chương Đại Đế tán thán nói, hắn có thể cảm nhận được Phật Xá Lợi cường đại vô cùng.

Huyền Dặc đế quân khinh thường nói bổ sung một câu: “Có mạnh đến đâu cũng là do người khác ban ơn.”

Lời này lại chọc giận Tuý Thiền.

Phật Xá Lợi phác hoạ thành đại phật, sau lưng hiện ra một vòng quang luân nhỏ bé mà rạng rỡ như thái dương.

Quang luân chiếu rọi khắp Thái Huyền!

“Thời gian…”

Trên quang luân xuất hiện kim đồng hồ xoay thuận chiều, đột nhiên kim đồng hồ quay ngược về sau.

Không ai có thể nghịch chuyển thời gian. Cho dù là Phật Xá Lợi cũng chỉ có thể khiến thời gian đình trệ.

Thời gian bị làm chậm lại. Ngay cả Lục Châu ngồi bên trong quang đoàn cũng cảm giác được thời gian bị trì hoãn rất nhiều.

Tuý Thiền há miệng phun rượu, thân ảnh như lưu tinh vọt tới trước mặt đám người. Huyền Dặc đế quân cố sức nâng cánh tay lên, muốn tránh thoát thời gian khống chế.

“A ——”

Gân xanh hiện ra, Huyền Dặc đế quân không chút do dự trút ra đạo lực lượng mà mình lĩnh ngộ suốt cả đời.

Tôn đại phật lầm rầm đọc phật pháp, ý chí cường đại, quang luân đánh vào tầng phòng ngự của Huyền Dặc và Thượng Chương, phần còn lại lao về phía Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

“Hỏng.”

Huyền Dặc đế quân có tu vi yếu hơn Tuý Thiền, đương nhiên không thể đối kháng với đại phật.

Thượng Chương Đại Đế nhướng mày, hồng liên nở rộ quang mang đẩy lùi đại quy tắc.

Hư ảnh Thượng Chương lại loé lên xuất hiện trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, lúc này hai nàng đã bị đại phật ảnh hưởng, gần như không thể động đậy. Hắn tóm lấy hai nàng bay về phía xa.

Quang luân vẫn đuổi theo sát phía sau, một viên phật châu sáng như thái dương mang theo sức mạnh cường đại phá vỡ không gian, trong chớp mắt đánh trúng Thượng Chương.

Thượng Chương kêu lên một tiếng đau đớn, tức giận quát lên: “Bản đế thành toàn cho ngươi!”

Hai tay hắn giang ra, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rơi xuống lơ lửng giữa không trung. Bàn tay chập lại, đạo môn thái cực đồ bao trùm toàn thân Thượng Chương.

Thời gian khôi phục lại như trước.

Tuý Thiền mỉm cười nói: “Ngươi có biết vì sao lão nạp được người ta gọi là Tuý Thiền không?”

Tay phải nhấc lên, hồ lô rượu lại xuất hiện, Tuý Thiền há miệng uống ừng ực. Từng viên Phật Xá Lợi xoay tròn quanh tôn đại phật.

“Ngươi đã bị Phật Xá Lợi đánh trúng. Phật Xá Lợi là thần vật, cửa phật từ bi, hy vọng ngươi đừng u mê không tỉnh mà mắc thêm lỗi lầm. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ…”

“Người nên quay đầu là ngươi đó!”

Huyền Dặc đế quân không còn bị thời gian làm chậm ảnh hưởng, toàn thân hoá thành lưu tinh bay về phía chân trời, vọt tới trước mặt đại phật.

Đại phật mở mắt, thanh quang bắn ra, tiếng như kinh lôi: “Nam!”

Tự phù bắn trúng Huyền Dặc đế quân. Hắn chỉ cảm thấy lực lượng mênh mông không thể chống cự, thân thể rơi xuống.

“Thượng Chương… ngươi cũng muốn thử một chút sao?” Trong tay Tuý Thiền xuất hiện một đạo lệnh bài.

“Thái Hư Lệnh?” Sắc mặt Thượng Chương biến hoá.

Tứ đại Chí Tôn cường đại không phải vì tu vi bọn hắn cao bao nhiêu, mà là vì toàn thân đều là trọng bảo. Một tay cầm Phật Xá Lợi triệu hoán đại phật, một tay cầm Thái Hư Lệnh.

Đúng là dát vàng toàn thân.

Nghe nói Thái Hư Lệnh có thể thức tỉnh lực lượng ý chí trong phương viên vạn dặm, khống chế được thánh hung trong thiên hạ. Chín mươi ngàn năm trước Ứng Long đột kích Thánh Điện, chính là bị Thái Hư Lệnh trấn áp như thế, đến nay vẫn không biết tung tích.

“Không hổ là học sinh của Ma Thần.” Thượng Chương tán thưởng.

Tuý Thiền trầm giọng nói: “Lão nạp cho các ngươi hai lựa chọn, một: thúc thủ chịu trói, theo lão nạp về Thánh Điện đền tội, hai: lão nạp sẽ trừ bỏ tu vi của các ngươi.”

Thượng Chương Đại Đế lắc đầu: “Chỉ bằng ngươi?!” Nói xong hắn đạp không bay về phía Tuý Thiền.

Tuý Thiền hừ lạnh nói: “Chính ngươi lựa chọn con đường này, đừng trách lão nạp trở mặt vô tình.”

Tuý Thiền mặc niệm khẩu quyết thần thông Phật gia, Phật Xá Lợi càng lúc càng toả sáng như ánh mặt trời, tôn đại phật há miệng phát ra lôi âm cuồn cuộn.

Thượng Chương nâng tay, Tinh Bàn bộc phát ra lực lượng cường đại ngăn trở đòn tấn công.

Tuý Thiền quát: “Thái Hư Lệnh vừa ra tất đại khai sát giới. Thượng Chương, ngươi thật sự cho rằng lão nạp không làm gì được ngươi?”

“Tranh miệng lưỡi với ngươi làm gì, bản đế sẽ để ngươi hiểu chênh lệch giữa đế hoàng và đế quân là như thế nào!”

Hai tay Thượng Chương giang ra, ba mươi sáu Mệnh Cách hội tụ vào khu vực trung tâm, một đạo quang trụ trùng thiên bắn ra đánh về phía tôn đại phật.

Ầm!

Hư ảnh Tuý Thiền lấp loé xuất hiện bên cạnh đại phật, tiếp tục khống chế Phật Xá Lợi.

Trên thân Tuý Thiền hiện ra quang hoa nhàn nhạt, thân ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu đại phật, bàn tay giơ Thái Hư Lệnh lên cao: “Thái Hư Lệnh dùng máu Phật tổ thức tỉnh các ngươi!”

Thái Hư Lệnh bay lên không trung, tản ra khí tức vô cùng cường đại.

Thượng Chương ngẩng đầu nhướng mày: “Ngươi khống chế được Thái Hư Lệnh?”

Vù!

Pháp thân Thượng Chương xuất hiện phóng lên tận trời, Thượng Chương đứng trong mi tâm pháp thân, hai tay chập lại, một đạo trường kiếm khổng lồ từ trên trời bổ xuống.

Tuý Thiền thấy thế, thủ ấn biến động, thanh quang bao bọc toàn thân hắn, một viên Phật Xá Lợi xuất hiện trên đỉnh đầu.

Trường kiếm chém vào Phật Xá Lợi. Oanh!

Cú va chạm bộc phát ra lực lượng khai thiên khiến đất trời rung động.
Chương 2009 Gặp lại cố nhân

Tại chân trời phía bắc Thái Huyền Sơn có một nhóm tu hành giả Thái Hư đang trên đường đi thí luyện, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi, không dám đến gần.

Lão giả dẫn đoàn gọi ra quang hoàn cường đại thủ hộ đám người.

“Trong cấm địa xảy ra chuyện gì?”

“Kia là chỗ ở của Ma Thần, thập điện không cho phép bất kỳ người nào đến gần, một khi bị phát hiện sẽ bị cầm tù vĩnh viễn.”

“Đó là Thái Huyền Sơn, từng là trung tâm của cả thế giới… nay lại trở thành cấm địa.”

“Có nên qua đó xem thử không?”

“Ngươi muốn chết? Có một số loại náo nhiệt đừng bao giờ thò mặt vào. Nghe đồn cách một đoạn thời gian Thánh Điện sẽ phái người đến lục soát Thái Huyền Sơn, không biết là để tìm cái gì. Nếu ta không nhìn lầm thì một trong tứ đại Chí Tôn Thánh Điện là Tuý Thiền đang ở đó.”

Đám người cả kinh.

“Tuý Thiền rất mạnh sao?” Có người hỏi.

Vị lão giả cao tuổi nói: “Người trẻ tuổi các ngươi không biết đó thôi. Tuý Thiền là một trong những môn sinh đắc ý nhất của Ma Thần. Ma Thần tinh thông đại đạo lực lượng Nho Phật Đạo đến cực hạn nhưng vẫn không vừa lòng, hắn không ngừng tìm kiếm đạo trường sinh và phá giải ràng buộc thọ mệnh đến mức điên cuồng si mê.”

“Tuý Thiền là một trong những môn sinh được Ma Thần ưu ái nhất. Vì muốn Thái Huyền Sơn càng thêm vững chắc, Ma Thần tận sức truyền thụ đạo tu hành Phật gia cho Tuý Thiền. Cho đến nay Tuý Thiền đã là một trong những vị Chí Tôn mạnh nhất Thái Hư.”

Có người trẻ tuổi nói: “Ma Thần đáng bị người người tru diệt, Tuý Thiền vì đại nghĩa diệt thân thật khiến người ta kính sợ.”

Lão giả liếc nhìn hắn một cái, không phản bác cũng không giải thích.

Tu hành giới bây giờ đều cho là vậy. Bọn hắn nghĩ Tuý Thiền phản bội Ma Thần là đại nghĩa diệt thân, là trừ ma vệ đạo, là tạo phúc cho thiên hạ.

“Người đối chiến với hắn là ai?” Có người hỏi.

Lão giả quan sát rồi lắc đầu nói: “Thực lực đối phương rất mạnh mẽ, ta cũng tò mò không biết loại cường giả nào dám đối kháng Thánh Điện. Người này ra tay cẩn thận, rất khó nhìn ra lai lịch của hắn.”

“Tuý Thiền sẽ thua sao?”

“Không chắc lắm.” Lão giả nói, “Tuý Thiền có Thái Hư Lệnh là thần vật chí cao vô thượng, có thêr thức tỉnh các lực lượng viễn cổ đang ngủ say. Hơn nữa… các ngươi có biết vì sao Tuý Thiền vẫn luôn là cảnh giới đế quân không?”

Đám người trẻ tuổi lắc đầu.

“Bởi vì… gần vua như gần cọp. Các ngươi nhìn thập điện Thái Hư sẽ hiểu rõ hậu quả.”

Đám người trẻ tuổi giật nảy mình. Nên biết câu nói này rất đại nghịch bất đạo, nếu bị tu hành giả Thánh Điện hoặc thập điện nghe được thì khó tránh khỏi sẽ bị chế tài.

Nhưng lời nói này lại khiến đám người trẻ tuổi có được câu trả lời cho rất nhiều chuyện, chẳng hạn như vì sao thập điện mạnh như vậy, nhân tài đông đúc như vậy nhưng một trăm ngàn năm qua lại không có một vị Đại Đế nào ra đời? Vì sao cho đến nay thập điện chỉ có một vị Đại Đế là Thượng Chương? Vì sao vị trí điện thủ lại liên tiếp bị thay đổi…

Ba mươi ngàn năm sẽ có mười hạt giống Thái Hư thành thục, rõ ràng có thể bồi dưỡng ra rất nhiều Chí Tôn nhưng vì sao vẫn luôn bị mất trộm? Bốn vị Đại Đế thực lực mạnh mẽ vì sao lại phải rời xa Thái Hư, lưu vong đến vùng đất thất lạc?

Có rất nhiều việc chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ thấy đáp án quá kinh người.

. . .

Thái Huyền Sơn.

Thượng Chương Đại Đế dùng một kiếm bổ Phật Xá Lợi. Phật Xá Lợi phân thành hai nửa bắn ra hai hướng nam bắc.

Tuý Thiền nhìn Thái Hư Lệnh trên không trung, thấy nó vẫn còn đang tích luỹ lực lượng, trong lòng có chút nghi hoặc. Bình thường sử dụng cũng không mất nhiều thời gian như vậy.

Cảm nhận được năng lượng sinh cơ trong không gian vô cùng yếu ớt, toàn bộ đều bị hút vào trong vòng xoáy, Tuý Thiền tức giận bay về phía quang đoàn.

Thượng Chương thu hồi trường kiếm. “Tuý Thiền, dừng tay đi.”

Hắn muốn thử khuyên nhủ đối phương. Sau lưng Thượng Chương còn có quá nhiều người phụ thuộc vào hắn, nếu hắn ngã thì ai sẽ chống lên một mảnh trời ở Thượng Chương? Hắn không muốn tuỳ tiện đắc tội Thánh Điện.

Tuý Thiền càng nhìn quang đoàn càng thấy không ổn, bèn nói với Thượng Chương: “Lão nạp cho ngươi một cơ hội, nếu không muốn bị Thánh Điện trách tội thì cùng lão nạp thu phục quang đoàn này dâng lên cho Đại Đế.”

Thượng Chương nhíu mày, đương nhiên hắn không làm được điều này. Người ở trong quang đoàn là ân sư của nữ nhi hắn, cũng chính là ân nhân của hắn.

Thượng Chương im lặng.

Tuý Thiền nhìn ra thái độ của Thượng Chương, cười lạnh một tiếng: “Đây là cơ hội cuối cùng lão nạp cho ngươi, nếu không biết quý trọng… vậy thì đền tội trước mặt Phật tổ đi!”

Tuý Thiền phóng lên chân trời, đánh vào Thái Hư Lệnh một chưởng. Thái Hư Lệnh xoay tròn với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Thượng Chương cũng bắt đầu di động. Thái Hư Lệnh chưa hấp thu năng lượng xong nên chưa hoàn toàn phát huy uy lực, Tuý Thiền đương nhiên sẽ không dám lấy cứng đối cứng với Thượng Chương.

Tuý Thiền bạo phát pháp thân ngăn trở Thượng Chương, sau đó cấp tốc phóng về phía quang đoàn.

“Chẳng lẽ là lực lượng nội hạch?” Cảm xúc trong lòng Tuý Thiền bành trướng, nhanh như thiểm điện bay tới đối diện quang đoàn.

Quang mang cường đại khiến hắn không thể nhìn rõ tình cảnh bên trong, chỉ cảm nhận được lực lượng đáng sợ và sinh cơ nồng đậm.

Tuý Thiền vươn tay muốn chạm vào quang đoàn, Thượng Chương lập tức thi triển thời gian giam cầm nhưng toà tôn phật và các viên Phật Xá Lợi còn lại đồng thời hội tụ, ngăn chặn Thượng Chương.

Tuý Thiền không kềm lòng được tự nhủ: “Lực lượng nội hạch là của lão nạp!”

Két.

Bàn tay Tuý Thiền chạm vào thứ gì đó.

Hả? Có người?!

Khi Tuý Thiền còn đang nghi hoặc, quang đoàn trở nên nhạt dần, một đạo nhân ảnh từ trong quang mang đi ra. Người đó có biểu tình trầm ổn, khí thế hơn người, hàng lông mày hiện ra khí tức chấn nhiếp nhân tâm.

Lam sắc điện hồ du tẩu quanh người hắn.

Tuý Thiền giật mình, không biết nên nói cái gì. Mà lúc này người kia cũng đã đi tới trước mặt, trong mắt lấp loé hàn mang.

Thứ mà Tuý Thiền vừa bắt lấy chính là bàn tay Lục Châu.

Lục Châu tiến lên một bước, Tuý Thiền lui về sau một bước. Không biết vì cái gì, Tuý Thiền không cách nào chống cự lại, như thể bản thân đã bị người này điều khiển.
Chương 2010 Đệ tử không phục

Rốt cuộc Lục Châu cũng mở miệng, ngữ khí lạnh lùng mà uy nghiêm: “Tuý Thiền, ngươi có còn nhớ lão phu?”

“A ——” Thân thể Tuý Thiền run lên, đầu óc trống rỗng.

Lục Châu lại nói: “Ngươi đúng là to gan!”

Năm ngón tay vươn về phía trước.

Tuý Thiền gào thét, toàn thân bộc phát ra lực lượng cường đại, giọng nói trở nên run rẩy: “Chuyện này… không thể nào!!”

Lục Châu đánh ra một đạo chưởng ấn. Tôn đại phật từ trên trời giáng xuống chống cự.

Tay trái Lục Châu đưa lên trời, lực lượng bành trướng bộc phát.

Oanh! Đại phật bị đánh bay.

“Lão phu truyền Phật Xá Lợi cho ngươi mà ngươi chỉ có chút năng lực ấy?”

Tuý Thiền hoảng sợ nhìn lên không trung, lại nhìn người trước mặt, cho dù ngoại hình khác biệt nhưng giọng nói kia, tư thái và khí thế kia… đều khiến hắn sợ hãi và kính sợ từ trong linh hồn.

Hắn lắc mạnh đầu, không muốn tiếp nhận hiện thực này. “Không có khả năng! Là ai dám giả mạo Ma Thần, lão nạp giết ngươi!!”

Hắn không tin tưởng, trong giọng nói ngập tràn không cam lòng. Tiếng kêu của hắn chấn động cả Thái Huyền Sơn.

Tuý Thiền lao về phía Lục Châu.

Chính lúc này, Lục Châu nhàn nhã đạp bước tiến về phía trước, năm ngón tay hiện ra lam quang và điện hồ, vân đạm phong khinh đối chưởng với Tuý Thiền.

Phanh phanh phanh…

Mỗi một chiêu thức của hắn đều bị Lục Châu ứng phó tinh chuẩn không sai một ly.

Tuý Thiền điên cuồng tấn công, trong miệng không ngừng gào lên: “Không thể nào, không thể nào…”

Hai mắt hắn đỏ ngầu, trong mắt vằn vện tia máu. Mặc kệ hắn tấn công mạnh mẽ thế nào đều không tổn thương được người trước mặt.

Trên đời này còn ai hiểu thủ đoạn của Tuý Thiền hơn Lục Châu?

Quang mang trong tay đại thịnh, lực lượng Thiên Đạo hoá thành chưởng ấn đánh tan đám chưởng ấn trong tay Tuý Thiền, ập vào ngực hắn.

Oanh!

Tuý Thiền phun ra máu tươi, trong mắt ngập tràn rung động và sợ hãi.

Quá quen thuộc…

Từ lúc Lục Châu ngăn trở chiêu thứ nhất của hắn, hắn đã minh bạch mình không chống cự được người này.

Ngũ quan Tuý Thiền vặn vẹo, nét mặt nhuốm màu thê lương. Hắn nở nụ cười, toàn thân tê liệt. “Ha ha ha ha…”

Sau đó Tuý Thiền bật khóc, không còn chút dáng vẻ đệ tử Phật gia.

Tiếng khóc và tiếng cười truyền đi khắp toà Thái Huyền Sơn, Lục Châu chỉ hờ hững đứng nhìn hắn.

Không biết qua bao lâu, Tuý Thiền thở ra một hơi, không cam lòng nói: “Đệ tử… không phục!”

Một tiếng không phục này bao hàm quá nhiều cảm xúc phức tạp, kể cả kính sợ và lời kể lể đối với quá khứ.

Tuý Thiền bắt đầu cười, cười rất sắc bén, hoàn toàn chẳng giống một hoà thượng tí nào.

Thượng Chương Đại Đế, Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang lăng không lơ lửng quan sát mọi chuyện. Từ khoảnh khắc Lục Châu bước ra khỏi quang đoàn, cuộc chiến đã kết thúc.

Bọn hắn chỉ quan tâm đến mối quan hệ giữa Tuý Thiền và Lục Châu rốt cuộc đã xảy ra ân oán gì.

Cười một lúc lâu, Tuý Thiền ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khoé môi. Hắn trở nên cung kính và nghiêm túc hơn rất nhiều, đứng thẳng sống lưng, sau đó khom người vái chào Lục Châu một cái thật sâu.

“Đệ tử không phục ——”

Hắn hét lên một tiếng, không nói thêm nửa câu đã hoá thành một đạo lưu tinh phóng tới chỗ Lục Châu.

“Tứ đại giai không!”

Lục Châu vẫn như cũ nhàn nhã ứng đối. “Bất động tiện không.”

Bốn đạo chưởng ấn đến gần Thiên Ngân trường bào đều bị mất đi lực lượng quy tắc. Phần lực lượng còn lại đánh vào hư ảnh Lục Châu không có tác dụng.

“Chư hành tính tương, tất giai vô thường!” Pháp thân Tuý Thiền hoá thành hư ảnh, Thái Huyền Sơn rung động không ngừng.

Lục Châu bình tĩnh nói: “Chư hành thị thường, như hữu thị xử.”

Kim liên dưới chân nở rộ. Oanh!

Pháp thân Tuý Thiền bay ngược ra ngoài, Tuý Thiền lại phun ra một ngụm máu.

Lần này hắn không mất lý trí như trước, bay về sau trăm mét mới hô lên: “Một trăm ngàn năm rồi, người hãy thử đỡ chiêu này!”

Hồ lô rượu bay lên không trung rồi vỡ ra, rượu bên trong hoá thành cơn mưa quang vũ rơi xuống như từng khoả thiên thạch.

Lục Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Bên trong chúng sinh đều là kim cương phật, thiên luân viên mãn, rộng lớn vô biên!”

Sau lưng Lục Châu xuất hiện một đạo thiên luân!

Huyền Dặc, Thượng Chương, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều cả kinh. Huyền Dặc thất thanh nói: “Chí Tôn!”

Thiên luân là điểm đặc thù của Chí Tôn.

Thánh nhân có thánh nhân chi quang, đạo thánh có vầng sáng gia thân. Đến Chí Tôn có thể đồng thời khống chế cả ba.

Sau khi pháp thân tấn thăng Chí Tôn, thiên luân sẽ xuất hiện, có thể sử dụng để công kích giống như Tinh Bàn.

Thiên luân xuất hiện, thời gian dừng lại! Một tôn kim cương phật cùng Lục Châu hoà làm một thể phóng về phía Tuý Thiền.

Lục Châu chắp một tay trước ngực, kim cương phật đánh tan quang vũ rồi đâm vào cương khí hộ thể của Tuý Thiền.

Tuý Thiền lại lần nữa bị đánh bay.

Lục Châu nhìn hắn chằm chằm không chuyển mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Lão phu có thể truyền đạo tu hành cho ngươi, cũng có thể phế tu vi ngươi.”

Vù!

Lục Châu bay lên hư không rồi đánh xuống một chưởng. “Đại Vô Úy Ấn!” Đây là chưởng ấn Phật gia hắn thường dùng nhất.

Oanh!

Tuý Thiền kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể rơi xuống đất. Hắn muốn dùng quy tắc để chống cự nhưng toàn bộ quy tắc xung quanh đều bị trói chặt, thân thể va vào tàn tích bên dưới.

Bụi đất tung bay, đá vụn văng tứ tung.

Huyền Dặc đế quân lắc đầu nói: “Giãy giụa vô ích để làm gì?”

Thầy chung quy vẫn là thầy. Trò giỏi hơn thầy chỉ là một loại mộng tưởng tốt đẹp mà thôi.

Không biết qua bao lâu, Tuý Thiền mới vươn tay bò ra khỏi hố sâu, buồn bã nói: “Người vẫn hệt như trước… rốt cuộc người còn bao nhiêu thủ đoạn?”

Lục Châu không trả lời hắn mà nói:

“Ngươi tu hành là thần thông Phật gia của bản môn, dựa theo quy của Thái Huyền Sơn, ngươi phải bị Phật gia trừng trị —— kẻ khi sư diệt tổ, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Tuý Thiền ngẩng đầu, chẳng chút quan tâm đến thương thế trên người mình. Hắn nhìn lên bầu trời, trầm giọng gọi: “Thái Hư Lệnh!”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện bên cạnh Thái Hư Lệnh, vươn tay chộp tới.

Ông ——

Thái Hư Lệnh ngừng xoay tròn, biến thành bộ dáng cũ bay trở vào tay Lục Châu.

Tuý Thiền trợn trừng mắt, toàn thân rung động, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng.

“Lão phu ban thưởng Thái Hư Lệnh cho ngươi là hy vọng ngươi có thể bảo vệ Thái Huyền Sơn… Mà ngươi lại dám dùng nó để khi sư diệt tổ?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK