Mai mới bom chương nha, mình mần hông kịp :((
Trần Phu lại nói: “Vân Đồng Tiếu, Lương Ngự Phong, vi sư phạt các ngươi tự trừ bỏ một Mệnh Cách, các ngươi có chịu nhận phạt?!”
Hai người làm gì còn ý niệm phản kháng, lập tức quỳ xuống đáp: “Đồ nhi xin nhận phạt!”
Ít nhất bọn hắn còn được khôi phục Mệnh Cách trong ba ngày, trừng phạt này không tính là quá nặng.
Sau khi đánh tan toàn bộ Mệnh Cách của Lưu Chinh, Hoa Dận mang hắn tới trước mặt Trần Phu. Vốn Hoa Dận cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên mặt Lưu Chinh thì lòng thương tiếc của hắn cũng biến mất.
Thân là đại sư huynh, hắn không muốn nhìn thấy đồng môn phải đánh nhau đến ngươi chết ta sống. Nhưng mối quan hệ giữa các đồng môn Thu Thủy Sơn ngoài mặt thì có vẻ hài hoà nhưng trong lòng thì đều đã sắp vạch mặt với nhau. Mà những thứ này chỉ cần một mồi lửa duy nhất để bộc phát —— sư phụ quy thiên.
Sự xuất hiện của Lục Châu và thái độ cương quyết của Trần Phu đã khiến mâu thuẫn bộc phát ra sớm hơn.
Vân Đồng Tiếu và Lương Ngự Phong dứt khoát tự đánh hạ một Mệnh Cách của mình trước mặt tất cả mọi người.
Trương Tiểu Nhược sau khi bị giáng liền ba cấp thì vẫn quỳ dưới đất, không hề động đậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Chinh: “Ngươi… ngươi… cứu binh của ngươi đâu?”
Lưu Chinh trầm mặc không nói một lời.
Các đệ tử ngoại môn Thu Thủy Sơn cảm thấy trong thời gian ngắn rất khó có thể tiếp nhận việc này. Trong mắt bọn hắn, mười vị tiên sinh đều là người mà bọn hắn tôn kính nhất, lại không ngờ thành ra thế này.
Hoa Dận quỳ xuống trước mặt Trần Phu. “Đồ nhi là đại sư huynh lại không làm tròn trách nhiệm của mình, mọi sai lầm của bọn hắn đều là bởi vì đại sư huynh như đồ nhi không đảm đương nổi! Xin sư phụ phạt nặng!”
Hoa Dận liên tiếp dập đầu xuống đất.
Thực ra hắn đã phát giác được điều này từ lâu, chỉ là hắn còn hy vọng các huynh đệ có thể khoan dung cho nhau. Dù đến một ngày sư phụ quy thiên, có đại sư huynh ở đây, hẳn là các sư đệ cũng sẽ tôn trọng mình mà không nháo quá lớn.
Trần Phu thở dài một tiếng.
Hoa Dận đương nhiên có sai, nhưng không thể phạt nặng. Suy cho cùng Hoa Dận vẫn rất trung thành, chỉ là hắn không nỡ nặng tay với ai, do dự thiếu quyết đoán. Nếu hắn cũng bị phạt thì Thu Thủy Sơn sẽ không còn ai gánh vác nữa.
Trần Phu còn chưa kịp mở miệng, Hoa Dận đã gọi ra Mệnh Cung, năm ngón tay hoá thành trảo ấn tự đào ra một Mệnh Cách!
“Ngươi?” Trần Phu nhíu mày.
Hoa Dận cố chấp lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra, sau đó tự điểm hai huyệt đạo trên người, phong bế nguyên khí lại trong đan điền khí hải.
Trần Phu lắc đầu nói: “Mỗi người trong số các ngươi đều là đồ nhi ngoan! Lời ta nói các ngươi chỉ xem như gió thoảng bên tai.”
“Đồ nhi không dám!” Đám đệ tử đồng loạt quỳ xuống.
Trần Phu hít sâu một hơi, vung tay áo nói: “Lui xuống đi.”
Hoa Dận gật đầu, lui sang một bên. Hiện tại Trần Phu không muốn nhìn mặt Hoa Dận nhất, đồ đệ mà hắn vô cùng tín nhiệm lại biểu hiện khiến hắn quá sức thất vọng.
Hắn nhìn về phía Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh. “Trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không được bước vào Thu Thủy Sơn nửa bước.”
Lần này không một ai lên tiếng cầu tình.
Đặc biệt là sau khi biết trong tay Lưu Chinh có lệnh bài của Thái Hư, đám người đều hiểu rõ đó là sai lầm không cách nào tha thứ được. Thái Hư và Trần Phu luôn ở thế đối lập, thương thế trên người Trần Phu cũng là do Thái Hư ban tặng.
Lưu Chinh đờ đẫn nhìn sư phụ. Hắn gian nan đứng lên nói: “Tự ta đi được! Tránh ra!”
Đám người lui về sau.
Tu vi của hắn về không, chỉ còn lại thân thể phàm nhân. Muốn từ Thu Thủy Sơn trở về tây đô cũng phải đi qua nhiều địa hình hiểm trở, hung thú rất nhiều, hắn dựa vào cái gì mà đòi tự mình rời đi?
Lúc này Trương Tiểu Nhược cũng che ngực đứng dậy. Hai người tựa vào nhau rời đi.
Khi đi tới cửa, Lưu Chinh dừng lại rồi xoay người quỳ xuống, dập đầu ba cái với Trần Phu.
Sau đó hắn đứng lên nói: “Nhờ có đại thánh nhân dạy bảo, ban cho trẫm một thân tu vi. Bây giờ tu vi này trả hết cho Thu Thủy Sơn, từ nay về sau, trẫm và Thu Thủy Sơn không ai nợ ai.”
Trương Tiểu Nhược nhìn Lưu Chinh bằng ánh mắt phức tạp, chỉ bỏ lại một câu: “Cáo từ!”
Lúc này, Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu hoàng đế Đại Hàn đã rũ sạch quan hệ với Trần Phu, vậy lão phu muốn đánh hạ đông đô tây đô hẳn là các vị sẽ không có ý kiến chứ?”
“? ? ?”
Nghe được lời này, Lưu Chinh và Trương Tiểu Nhược vừa xoay người rời đi bỗng run rẩy toàn thân, ngã phịch xuống đất.
Lục Châu nhìn về phía đám người, cuối cùng dừng lại ở Nguỵ Thành và Tô Biệt. Hai người này đại biểu cho chân nhân của Đại Hàn.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì?”
“Không có, không có…” Nguỵ Thành ấp úng.
Minh Thế Nhân mỉm cười nói: “Sư phụ, đồ nhi thích làm loại chuyện này, hay là người giao cho đồ nhi đi. Đồ nhi đảm bảo sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh hạ Đại Hàn.”
“Ngươi chắc không?” Lục Châu hỏi. “Sau lưng Đại Hàn hình như có Thái Hư làm chỗ dựa.”
Minh Thế Nhân đáp: “Thái Hư có là cái rắm gì đâu, đồ nhi mặc kệ bọn hắn, cứ đánh hạ Đại Hàn trước đã. Ai không phục thì giết là được.”
“. . .” Lưu Chinh ngất đi.
“Bệ hạ! Bệ hạ…” Trương Tiểu Nhược gọi hai tiếng. “Lão thất, ngươi mau tỉnh lại!”
Nguỵ Thành lập tức nói: “Các vị cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy? Đại Hàn đổi chủ thì bách tính còn an cư lạc nghiệp được sao?”
Ầm!
Nguỵ Thành và Tô Biệt bị đánh bay.
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện lão phu làm còn cần ngươi đến dạy? Hết lần này tới lần khác cứ khoa tay múa chân, quá sức phiền!”
Ông ——
Trên người Lục Châu xuất hiện vầng sáng nhàn nhạt như nhật nguyệt.
“Thánh nhân chi quang!”
Tất cả đệ tử Thu Thủy Sơn đều lộ vẻ thành kính.
“Thật sự là thánh nhân!”
Nguỵ Thành và Tô Biệt gian nan bò dậy, nhìn về phía Lục Châu đứng trong quang mang thần thánh. Lúc này bọn hắn mới hiểu được mình thua cũng không oan, đối thủ của bọn hắn là hai vị thánh nhân chứ không phải là một vị thánh nhân sắp chết.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, nể mặt ta chút đi.”
Chương 1852 Văn Hương Cốc
Lục Châu thở dài nhìn hắn, thu hồi thánh nhân chi quang. “Lão phu nể mặt ngươi, không chấp nhặt với bọn hắn. Nhưng ngươi phải hiểu cho rõ ràng đám người này là một lũ lòng lang dạ thú. Ngươi còn chưa chết, trong mắt bọn hắn đã không có ngươi.”
“. . .”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy sư phụ và Trần thánh nhân đang diễn kịch, kẻ xướng người hoạ ấy nhỉ?
Nhưng hiệu quả lại rất tốt. Điều này có nghĩa là cho dù Trần Phu có quy thiên thì hắn vẫn còn một người bằng hữu đủ thực lực trấn áp Đại Hàn.
Trần Phu nói: “Ta không dễ chết như vậy đâu.”
“Tốt nhất là thế.”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức dập đầu hô: “Sư phụ thọ ngang trời đất!”
Trần Phu nói: “Giải bọn hắn xuống đi, xử trí theo quy củ Thu Thủy Sơn. Người nào bị trục xuất khỏi sư môn thì chiêu cáo thiên hạ, cấm túc trong động diện bích mười năm.”
“Vâng!”
Các đệ tử lục tục áp giải Lưu Chinh và Trương Tiểu Nhược rời đi.
Trần Phu lại nói: “Nguỵ Thành và Tô Biệt, chuyện hôm nay xem như là một lần giáo huấn dành cho các ngươi. Sau này trở về thì suy ngẫm cho cho kỹ.”
Hai người nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Trần đại thánh nhân!”
Trước khi rời đi, Tô Biệt quyết định giải thích một phen:
“Trần đại thánh nhân, chuyện này là do chúng ta sai. Huynh đệ chúng ta phụ tá triều đình cũng là vì muốn giúp đỡ lê dân bá tánh, tuyệt đối không có ý định mưu đồ quyền thế địa vị gì cả. Nếu chúng ta biết hắn cấu kết với Thái Hư thì đã không giúp đỡ hắn! Trần đại thánh nhân, chúng ta tự biết mình tạo nghiệp nặng nề, lần này trở về sẽ ẩn cư núi sâu, chuyên tâm tu hành, không màng đến chuyện phàm trần thế tục nữa.”
Trần Phu gật đầu nói: “Không cần cực đoan như thế. Thiên hạ này muốn yên ổn vẫn phải dựa vào các vị chân nhân.”
Tô Biệt đáp: “Chúng ta sẽ dốc hết sức.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lục Châu với vẻ kính sợ: “Không ngờ đời này còn được nhìn thấy một vị thánh nhân thứ hai!”
Hai người lễ bái Lục Châu một lần rồi xoay người rời đi.
Trần Phu hạ lệnh cho các đệ tử Thu Thủy Sơn thu dọn tàn cuộc, sau đó mời Lục Châu và đoàn người Ma Thiên Các đi vào đại điện.
. . .
Màn đêm buông xuống, Thu Thủy Sơn chìm vào yên tĩnh.
Lục Châu và Trần Phu đang ngồi trò chuyện trong đại điện. Đoàn người Ma Thiên Các ngồi nghỉ ngơi ở một bên.
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Lục lão đệ, hai mươi năm nay ngươi đi đâu?”
“Nói đúng hơn thì lão phu đã rời đi một trăm năm. Chín tên đệ tử của lão phu có thiên phú không tệ, cần được tôi luyện nên lão phu ở lại bí ẩn chi địa suốt một trăm năm qua.”
Trần Phu kinh ngạc nói: “Ngươi ở trong đó hơn một trăm năm? Thái Hư Đại Đế đã từng cảnh cáo ta không được đến gần Thiên Khải Chi Trụ, vậy những động tĩnh xảy ra trong bí ẩn chi địa… không phải đều là do ngươi gây ra đó chứ?”
Lục Châu không giấu diếm, thành thật gật đầu.
Trần Phu: “. . .”
Hắn đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt lớn.
Thấy biểu tình cổ quái trên mặt Trần Phu, Lục Châu bèn nói: “Thái Hư Đại Đế đúng là vì lão phu mà trừng phạt ngươi. Việc này lão phu sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
“. . .”
Trần Phu ho khan hai tiếng, sau đó thở dài.
Lời này cũng chỉ là nói mà thôi, Thái Hư Đại Đế là đại nhân vật bậc nào, so với hắn thì thánh nhân vẫn kém xa tít tắp.
Lục Châu nói: “Mà cho dù đạo đồng của ngươi không tìm tới, lão phu cũng sẽ đến tìm ngươi.”
“Ồ?”
“Đồ đệ của lão phu đều có thiên phú mạnh nhất thiên hạ, không ai so bì nổi…” Lục Châu rất khiêm tốn trần thuật lại một sự kiện khách quan, nhưng nghe vào tai lại khiến Trần Phu nhíu mày.
Đồ đệ của ta vừa bị đồ đệ ngươi đánh bại không còn chút mặt mũi nào, ngươi còn khoe khoang như vậy trước mặt ta có phải là không thích hợp cho lắm? Nghĩ vậy nhưng Trần Phu vẫn khách sáo gật đầu.
“Đồ đệ của ngươi rất không tệ.”
Lục Châu tiếp tục nói khách quan nhất có thể: “Bọn hắn đều là Chí Tôn tương lai, cho nên…”
“Khụ khụ khụ…” Trần Phu ho khan kịch liệt. Đạo đồng thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ lấy Trần Phu.
Lục Châu dùng thần thông Thiên thư trị liệu cho hắn, khí sắc Trần Phu mới khá lên một chút.
“Chí Tôn tương lai?” Trần Phu hỏi.
“Cho nên lão phu dẫn bọn hắn đến tịnh đế thanh liên để tìm kiếm chỗ bế quan tu hành, giúp bọn hắn thông qua cảnh giới chân nhân và thánh nhân.”
Trần Phu cẩn thận nhìn Lục Châu, thấy biểu tình trên mặt Lục Châu nghiêm túc không giống như đang nói đùa, bèn phóng thích năng lực cảm ứng bao phủ chín đệ tử Ma Thiên Các.
Phần vì thủ đoạn ẩn giấu của bọn hắn cực mạnh, phần vì Trần Phu đang bị trọng thương, trong lúc nhất thời chưa cảm ứng được gì, chỉ biết tu vi bọn hắn không tệ, có một số người còn vượt ngoài tưởng tượng của Trần Phu.
Chẳng hạn như nam tử đang ngồi tựa cột nhà, trên mặt có ý cười, bàn tay không ngừng vuốt ve vũ khí trông như lưỡi câu… Hoặc là nam tử có pháp thân Bách Kiếp Động Minh và năng lực ngự kiếm siêu quần bạt tuỵ… Lại hoặc là nha đầu nhỏ tuổi nhất trông rất ngây thơ đáng yêu.
Lục Châu không cần nhìn cũng biết hắn đang làm gì, bèn nói: “Không cần thử, toàn bộ bọn hắn đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
Chuyện hạt giống Thái Hư quá mức kinh thế hãi tục, vẫn nên lưu truyền trong nội bộ Ma Thiên Các mà thôi. Trần Phu tuy đáng tin nhưng có thể không nhắc tới hạt giống thì Lục Châu sẽ không nói.
Trần Phu kinh ngạc hỏi: “Toàn bộ đều được tán đồng?!”
Hắn lập tức nhìn về phía đám người Ma Thiên Các. Cửu đại đệ tử, bốn vị trưởng lão, tả hữu sứ, hộ pháp… Ngay cả hai tên tuỳ tùng vớ vẩn kia mà cũng được tán đồng?!
Lục Châu bèn đính chính: “Ngươi hiểu lầm, ý lão phu là đám đồ đệ thôi.”
“Nha.” Trần Phu gật đầu, sau đó lại thở dài, “Lục lão đệ, ngươi dạy ra một đống đồ đệ tốt!”
Vừa nghĩ tới đám nghiệt đồ nhà mình, Trần Phu đã cảm thấy tủi thân, lại ho khan một tiếng.
Lát sau, hắn bình tĩnh lại, nói tiếp: “Nếu muốn tìm một chỗ bế quan thì không khó. Thu Thủy Sơn chính là một nơi thích hợp.”
“Nhưng đây là địa bàn của ngươi.”
“Không sao, thường ngày Thu Thủy Sơn không có bao nhiêu người. Phía bắc cách Thu Thủy Sơn trăm dặm có một nơi tên là Văn Hương Cốc, trước giờ không có ai lui tới. Các ngươi có thể tu hành trong đó.”
Chương 1853 Thái Hư Ngũ đế
Lục Châu gật đầu.
Trần Phu nói tiếp: “Văn Hương Cốc chỗ nào cũng thơm ngát hương hoa, có loại độc, có loại không. Trong chỗ sâu nhất ở Văn Hương Cốc có một loại huyễn hương có thể giúp tu hành giả thông qua Mệnh Quan cấp thánh nhân. Huyễn hương này có nguồn gốc từ một loại kỳ hoa dị thảo, nó hấp thu tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt mà thành. Hương này khiến người ta cảm giác thống khổ đến cùng cực, lại sinh ra ảo giác, người nào có tâm cảnh không kiên định sẽ rất khó vượt qua.”
“Có an toàn không?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu cười một tiếng rồi đáp: “Nơi đó có cổ trận thủ hộ, đã tồn tại từ thời đại địa bắt đầu phân tách. Cho dù là đạo thánh đích thân tới cũng chưa chắc phá được. Nhưng mà nếu là Đại Đế…”
Minh Thế Nhân cười nói: “Đại Đế rảnh dữ vậy sao? Hơn nữa, ngài không nói, chúng ta không nói thì chẳng ai biết cả.”
Nghe vậy, Trần Phu bỗng cảm thấy không ổn, nhìn Lục Châu hỏi: “Có phải các ngươi đã gây ra chuyện lớn trong bí ẩn chi địa không đó?”
“Mấy chuyện này không quan trọng, không cần nhắc tới làm gì.” Lục Châu nói.
“Quan trọng nha.” Trần Phu lườm Lục Châu một cái, “Ngươi đây là đang đẩy ta vào hố lửa đó.”
Lục Châu đạm nhiên cười: “Trần Phu, ngươi có biết vì sao lão phu lại tìm ngươi không?”
“Vì sao?”
“Thứ nhất, ngươi là người dám khiêu chiến với Thái Hư, dùng tịnh đế thanh liên để uy hiếp bọn hắn, đạt thành hiệp nghị cân bằng. Thứ hai, ngươi bị trọng thương, ngươi hẳn sẽ hy vọng thế giới này có chút thay đổi. Thứ ba, ngươi từng đưa lão phu đi quan sát Thiên Khải Chi Trụ, rõ ràng có thể làm thánh nhân cao cao tại thượng nhưng ngươi lại xem thường việc đó, quyết không thông đồng làm bậy với Thái Hư.”
Lục Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tương tự, lão phu cũng không muốn thông đồng làm bậy với bọn hắn, các đồ đệ của lão phu cũng thế.”
Trần Phu: “. . .”
Đám đệ tử đồng thanh nói: “Thề chết đi theo sư phụ!”
Trần Phu nhìn biểu tình của chín đệ tử đầy vẻ kiên định và phấn khởi, bèn thở dài nói: “Thái Hư mạnh mẽ như thế nào hẳn các ngươi đã biết rõ. Làm thế có khác gì kiến càng lay cây đâu?”
“Chẳng phải ngươi cũng làm rồi đó sao?”
“. . .” Trần Phu nghẹn lời.
Hắn không nói trong một lúc lâu, bởi vì đang bận nhớ lại quá khứ khinh cuồng, nhớ lại những lần sinh ly tử biệt mình đã trải qua. Vật đổi sao dời, chẳng biết từ lúc nào mình lại biến thành bộ dáng này?
Trần Phu nghĩ thông suốt, mỉm cười nói: “Được! Ta sẽ liều mình bồi quân tử! Lại sống khinh cuồng một lần!”
Đám người vui mừng, khẽ gật đầu.
Lúc này, Minh Thế Nhân nói: “Đây không phải là khinh cuồng. Xin hỏi Trần đại thánh nhân, Thái Hư mạnh đến mức nào?”
Lần trước nhìn thấy Đoan Mộc Điển nhưng chưa kịp hỏi, lần này có Trần Phu ở đây, nhất định phải hỏi rõ một lần để mọi người chuẩn bị tâm lý.
Trần Phu đáp: “Ta chưa từng đến Thái Hư, chỉ nghe được từ miệng sứ giả một chút tin tức. Theo ta được biết, Thái Hư chia thành thập điện, trên thập điện chính là Thánh Điện. Thập điện chi chủ đều có tu vi Chí Tôn, mà Thánh Điện chi chủ thì là Đại Đế. Ngoài ra còn có Hắc Đế Trấp Quang Kỷ, Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng, Xích Đế Xích Tiêu Nộ, Bạch Đế Bạch Chiêu Cự.”
“Ngươi còn biết Bạch Đế?” Lục Châu vội hỏi.
Trần Phu lắc đầu nói: “Bọn hắn đều là tu hành giả từ thời thượng cổ, đã biến mất từ trước khi đại địa phân tách, không biết đã đi đâu. Có thể vẫn luôn ở Thái Hư, cũng có thể đã cưỡi hạc về tây rồi.”
“Bạch Đế hẳn là chưa chết.” Lục Châu nói, “Mà chuyện này không quan trọng, ngươi nói tiếp đi.”
Trần Phu nói: “Không ai có thể vĩnh sinh, xác suất bọn hắn còn sống là rất nhỏ.”
Lục Châu không nói gì. Nếu Trần Phu nói đúng, vậy lệnh bài của Bạch Đế và người do Bạch Đế phái tới đều chỉ là làm ra vẻ thôi sao?
Trần Phu nói tiếp: “Cứ cách một đoạn thời gian, Thái Hư sẽ lại tiến vào cửu liên để chọn lựa nhân tài mang về Thái Hư. Hơn 100.000 năm qua, số lượng cao thủ này không hề ít. Trừ thập điện và Thánh Điện ra thì còn có mười hai đạo thánh, trong đó có không ít đại đạo thánh.”
Đám người không khỏi kinh ngạc. Thực lực của Thái Hư quả thật là khủng bố.
“Mà đây chỉ mới là thực lực của nhân loại. Thái Hư cũng khống chế không ít hung thú, có thánh thú, thánh hung, thậm chí có cả thượng cổ thánh hung.” Trần Phu vừa nói vừa lộ vẻ tán thán, “Chắc ngươi đã đi qua Đại Uyên Hiến? Ta chỉ mới đến đó một lần, cũng không hiểu nhiều.”
Lục Châu đáp: “Hiện nay chúa tể giả trong Đại Uyên Hiến là Vũ Hoàng của Vũ tộc, nơi đó có rất nhiều hung thú, là chỗ duy nhất trong bí ẩn chi địa có ánh mặt trời.”
Nghe vậy, Trần Phu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ khi hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng tới nơi này, tịnh đế thanh liên cũng đã rất lâu chưa nhìn thấy ánh mặt trời.
Quang minh bao giờ mới trở lại?
Trần Phu tò mò hỏi: “Trong Đại Uyên Hiến như thế nào?”
“Việc này ta biết.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn kể lại cảnh sắc, thái dương, cảnh tượng trăm hoa đua nở như nhân gian tiên cảnh ở Đại Uyên Hiến. Nàng còn nói tới đám điểu nhân và cự nhân Tam Thủ tộc khiến Trần Phu cũng kinh ngạc không thôi.
“Thật không hổ danh là nơi có Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất bí ẩn chi địa.” Trần Phu cảm thán.
Lục Châu lại lắc đầu: “Quanh thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã bắt đầu xuất hiện đại địa phân tách. Giữa thiên địa có một cỗ lực lượng có thể chữa trị các vết nứt này, Thái Hư cũng đang tăng cường giám thị Thiên Khải Chi Trụ. Có lẽ… sẽ có một ngày Thiên Khải Chi Trụ thật sự sụp đổ.”
“Nếu vậy, e là vô số sinh linh sẽ đồ thán!”
“Lão phu lại không cho là thế.”
“Ồ?” Trần Phu nghi hoặc.
“Bí ẩn chi địa không có bao nhiêu nhân loại sinh sống, chỉ có rất nhiều hung thú sinh tồn. Mỗi khi mất cân bằng xuất hiện, hung thú cũng sẽ di chuyển đi chỗ khác chứ không ngu ngốc ở lại đó làm gì. Đám hung thú trong hải dương cũng sẽ không bị ảnh hưởng nếu trời sập. Nếu nhìn theo một hướng tích cực thì một khi trời sập, bí ẩn chi địa sẽ có lại ánh mắt trời, khi đó con người quay trở về bí ẩn chi địa sinh sống chẳng phải lại càng tốt hơn sao?” Lục Châu nói.
“. . .”
Chương 1854 Lê Xuân đạo thánh
“Thái Hư không cho phép thập đại Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, ngoài mặt là vì bảo vệ sinh linh trong thiên hạ, nhưng kỳ thực cũng chỉ vì muốn duy trì địa vị của mình mà thôi.”
Nghe vậy, Trần Phu thở dài một tiếng. Đạo lý này đương nhiên hắn cũng biết, chỉ là Thái Hư cường đại như thế, nào có ai dám chất vấn?
Trong màn đêm, Thu Thủy Sơn an tĩnh dị thường, chỉ có đại điện là có ánh đèn xua tan hắc ám.
Đúng lúc này, có một đồng tử từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Thánh, thánh nhân… có, có khách quý đến thăm.”
“Khách quý?” Trần Phu giật mình hỏi.
Còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền tới thanh âm nhàn nhạt: “Trần Phu, đã lâu không gặp.”
Lục Châu phất tay nói: “Tất cả lui ra.”
“Vâng.” Đám người Ma Thiên Các rời đi bằng cửa sau.
Lúc này, một lão giả bộ dáng khoảng sáu mươi chậm rãi đi vào đại điện. Trông hắn như người bình thường, nhưng trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Phu.
Ngay cả thánh nhân như Lục Châu và Trần Phu cũng cảm giác được đạo lực lượng của đối phương rất cường đại.
Người này là ai?
Trần Phu đứng lên, chắp tay nói: “Thì ra là Lê đạo thánh.”
Lê đạo thánh nhìn hắn một cái rồi nhìn sang Lục Châu, bỗng hỏi: “Khí sắc ngươi kém như vậy mà còn có thể trò chuyện vui vẻ với bằng hữu?”
Trần Phu đáp: “Vị này là bằng hữu của Thu Thủy Sơn, họ Lục.”
Lê đạo thánh thâm thuý nhìn Lục Châu, khẽ nhíu mày: “Trong cửu liên không có mấy người có tu vi thánh nhân.”
“Hắn vừa mới tấn thăng thành thánh.” Trần Phu nói.
“Chẳng trách.” Lê đạo thánh gật đầu. Chẳng trách Cán Cân Công Chính không cảm ứng được.
Lục Châu hỏi: “Ngươi đến từ Thái Hư?”
“Có chút nhãn lực.” Lê đạo thánh thản nhiên gật đầu, ngồi xuống ghế của Trần Phu. Trần Phu chỉ có thể đứng đó.
Trần Phu đang bị trọng thương, dựa vào tu vi thâm hậu mới chống đỡ được tới bây giờ. Mà người trước mặt lại chính là Lê Xuân, đạo thánh của Huyền Dặc điện, cũng là sứ giả do Thái Hư phái tới.
Lê Xuân vui vẻ đánh giá Lục Châu, thấy thái độ Lục Châu không kiêu ngạo cũng không tự ti, dù biết mình đến từ Thái Hư cũng không tỏ ra khúm núm dù chỉ một chút, bèn hiếu kỳ nói:
“Thái Hư xưa nay rất thưởng thức nhân tài, trong cửu liên có rất ít người thành thánh, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thái Hư, ta có thể cho ngươi cơ hội này.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Lão phu đã quen một mình, không thích bị trói buộc. Hảo ý của ngươi lão phu nhận.”
Trước khi làm rõ đối phương là địch hay bạn, Lục Châu cũng không có ý định gây thù hằn với hắn.
Lê Xuân bình tĩnh nói: “Cự tuyệt Thái Hư, sau này sẽ rất khó sống. Trần Phu, ngươi nói xem có phải không?”
Trần Phu chính là người đã cự tuyệt Thái Hư. Kết cục hiện tại của hắn chính là minh chứng tốt nhất.
Trần Phu nói: “Vị bằng hữu này của ta không thích bị trói buộc.”
“Đúng là vật họp theo loài. Hai người các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Lê Xuân thở dài một tiếng. Hắn không tiếp tục cưỡng cầu mà nhìn về phía Trần Phu:
“Ngồi xuống đi, chúng ta tán gẫu một chút.”
Trần Phu phất tay áo, một chiếc ghế ở đằng xa bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng hắn. Trần Phu vừa ngồi vừa hỏi: “Không biết Lê đạo thánh đến Thu Thủy Sơn là có việc gì?”
Lê Xuân nói: “Ta tới đây là có ba chuyện…” Hắn không nói tiếp mà liếc nhìn Lục Châu.
Trần Phu nói: “Là người mình.”
Lê Xuân nghe vậy mới nói tiếp: “Chuyện thứ nhất là, đạo thánh Đồ Duy điện đã từng đến đây, ngươi có thấy hắn không?”
“Đạo thánh Đồ Duy điện?”
“Là người đứng đầu Ngân Giáp Vệ, đạo thánh Khương Văn Hư.” Lê Xuân nói.
Trần Phu lắc đầu: “Ta chưa từng gặp người này.” Trong lòng Trần Phu bỗng nhớ tới lệnh bài Thái Hư trong tay Lưu Chinh, chẳng lẽ Lưu Chinh đã gặp qua kẻ này?
Lục Châu vừa nghe tới cái tên Khương Văn Hư, lập tức nói xen vào: “Khương Văn Hư là đạo thánh của Đồ Duy điện?”
“Ngươi biết hắn?” Lê Xuân kinh ngạc hỏi.
“Kim liên giới có một quốc sư cũng tên là Khương Văn Hư, có lẽ là cùng tên.” Lục Châu cố ý nói.
Lê Xuân bật cười ha hả, trong lòng đương nhiên biết rõ cái tên kia lại làm trò gì, bèn nói: “Ngươi cũng chưa từng gặp hắn?”
Lục Châu lắc đầu.
Lão phu mà thấy hắn thì đã bất chấp tất cả, một chưởng chụp chết hắn từ lâu rồi.
“Chuyện thứ hai, ta từng dẫn đội đến Trọng Minh Sơn một chuyến, tìm kiếm di vật do Ma Thần lưu lại tên là Thời Chi Sa Lậu. Vật này sau khi Nhạc Kỳ đánh mất thì chẳng biết đã lạc đi đâu. Có người nói trong bí ẩn chi địa từng xuất hiện vết tích của Thời Chi Sa Lậu. Trần Phu ngươi là đại thánh nhân, có biết tung tích của nó không?” Lê Xuân hỏi.
Nghe nhắc tới Thời Chi Sa Lậu, ngoài mặt Lục Châu điềm tĩnh như thường nhưng trong lòng lại chột dạ không ít. Thứ đồ này về sau ít dùng lại thì tốt hơn, có rất nhiều người đang ngấp nghé nó.
Trần Phu nói: “Ma Thần? Lần trước Lê đạo thánh tới cũng nhắc tới người này, đồ của hắn tốt lắm sao?”
Lê Xuân cười đáp: “Ngươi hiểu quá ít về Ma Thần. Người này khiến Ngũ Đế cực kỳ kiêng kỵ.”
Lục Châu lại nói xen vào: “Ma Thần lợi hại như thế, vì sao lại vẫn lạc?”
Lê Xuân liếc nhìn Lục Châu, lãnh đạm nói: “Hắn rơi vào ma đạo, đi sai con đường. Thập điện Thái Hư không tiếc bất cứ giá nào, hao tổn bốn vị Chí Tôn mới diệt trừ được Ma Thần.”
Lục Châu hỏi: “Rơi vào ma đạo?”
“Có một số việc không biết thì tốt hơn.” Lê Xuân lạnh nhạt nói.
Trần Phu hỏi: “Vậy còn chuyện thứ ba?”
“Chuyện thứ ba… Đại hạn thọ mệnh của ngươi sắp tới, ta muốn đưa đệ tử ngươi về Thái Hư để cường hoá thực lực cho Huyền Giáp Vệ trong Huyền Dặc điện.”
“. . .”
Trần Phu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lê Xuân. Kỳ thực hắn biết mình không có tư cách đàm phán. Bọn hắn là Thái Hư, phong cách làm việc trước sau như một. Lê Xuân đến đây chỉ là thông báo, không phải để thương lượng, chịu đi nói cho hắn biết đã xem là nể mặt rồi.
Trầm mặc một lúc, Trần Phu nói: “Thái Hư không sợ ta kéo theo Đại Hàn cùng chết?”
“Vị trí địa lý của tịnh đế thanh liên đặc thù, khu vực kết nối với bí ẩn chi địa rất nhỏ. Nhưng hiện tại thượng cổ trận pháp và ấn ký ngươi lưu lại ở đó đã được thiên địa chi lực chữa trị toàn bộ.” Lê Xuân nói.
Chương 1855 Không phải bạn thì là địch
Trần Phu bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn vốn cho rằng chỉ cần chém đứt chỗ kết nối thì tịnh đế thanh liên sẽ hoàn toàn tách ra khỏi bí ẩn chi địa. Khi đó sẽ có hai kết quả: hoặc là tịnh đế thanh liên chìm xuống, vĩnh viễn rơi vào địa ngục, hoặc là trôi vào Vô Tận Hải, trở thành một ‘vùng đất thất lạc’ khác như Trọng Minh Sơn.
Thật không ngờ vị trí hiểm yếu đó lại được chữa trị.
Lê Xuân than nhẹ một tiếng: “Đại Đế đích thân đi trừng phạt ngươi, ta cũng bất lực, chỉ có thể giúp ngươi chiếu cố đám đệ tử kia.”
Trần Phu tiếp tục trầm mặc. Cũng chính lúc này, Lục Châu lại lên tiếng: “Chưa chắc bọn hắn chịu đi theo ngươi.”
“Người người đều ngưỡng vọng Thái Hư, sao ngươi biết bọn hắn không nguyện ý?” Lê Xuân nói.
“Có nguyện ý hay không thì ngươi có thể hỏi thử bọn hắn.”
Nghe vậy, Lê Xuân liếc nhìn Lục Châu: “Vào Huyền Giáp Vệ sẽ sống rất tốt, không vất vả bằng lưu lại ở Thu Thủy Sơn. Nếu là người của Đồ Duy điện thì đã chẳng thèm thương lượng với ngươi rồi.”
Lục Châu đứng dậy nói: “Lão phu không cho là vậy.”
Từ lúc ban đầu mới biết đến, hiện tại Lục Châu đối với Thái Hư chỉ có chán ghét vô cùng.
Lê Xuân cười nhạt: “Ngươi có cao kiến gì? Nếu thuyết phục được ta, ta sẽ đi ngay lập tức.”
“Lê đạo thánh đừng tức giận, có chuyện gì thì từ từ thương lượng.” Trần Phu lên tiếng hoà giải.
Lê Xuân tiếp tục nói: “Bao nhiêu người muốn tiến vào Thái Hư mà còn không có cơ hội. Hiện tại Thái Hư đang thiếu nhân thủ, Đồ Duy điện cũng đang mời chào nhân tài khắp nơi, ta sao có thể chậm chân hơn bọn hắn! Mấy năm nay trong cửu liên có đám người cứ liên tục đến Thiên Khải Chi Trụ mong được tán đồng, ta mà tìm được bọn hắn cũng sẽ mang đi hết, mặc kệ bọn hắn là ai cũng không được phép thương lượng!”
“Thật sao?” Lục Châu nhìn Lê Xuân nói, “Thứ này có thuyết phục được ngươi không?”
Lục Châu vươn tay, một khối ngọc bài lấp lánh quang mang xuất hiện. Chính giữa ngọc bài có một chữ triện lớn: Bạch.
“Bạch Đế?!”
Nhìn thấy khối ngọc bài, Lê Xuân nhướng mày, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nhạt nói:
“Thì ra là người của Bạch Đế, chẳng trách lại là thánh nhân.”
Trần Phu cũng không ngờ Lục Châu lại có ngọc bài của Bạch Đế, trong lòng ngập tràn nghi hoặc và kinh ngạc.
Lục Châu thu hồi ngọc bài, trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Lê Xuân cũng không còn vẻ ngạo mạn trước đó mà chắp tay hữu lễ: “Trước đây không biết các hạ là người của Bạch Đế, mong thứ lỗi.”
Có thể khiến đám người Đại Uyên Hiến cho phép tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, thân phận và địa vị của Bạch Đế không cần nói nhiều. Lê Xuân vốn không để Lục Châu vào mắt, nhưng nếu sau lưng hắn là Bạch Đế thì lại khác.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại ngươi còn có ý định mang đệ tử Thu Thủy Sơn đi không?”
Lê Xuân lộ vẻ áy náy nói: “Nếu Bạch Đế đã ra mặt thì chuyện này không cần nhắc lại nữa. Mong các hạ thay ta chuyển lời cho Bạch Đế, nếu có cơ hội mong Bạch Đế đến thăm Huyền Dặc điện một chuyến, Đế Quân nhà ta lúc nào cũng nghênh đón ngài.”
“Lão phu sẽ tự mình chuyển lời.” Lục Châu nói xạo mà mặt không đỏ tim không đập.
Lê Xuân mỉm cười nói: “Tuy ta không đưa đệ tử Thu Thủy Sơn đi nhưng sẽ có người khác làm vậy. Chỉ sợ ngươi trốn được mùng một nhưng không tránh được mười lăm.”
“Người nào?” Trần Phu hỏi.
“Khương Văn Hư.” Lê Xuân đáp, “Ngân Giáp Vệ của hắn hao tổn ba ngàn người trong bí ẩn chi địa, đó là lực lượng trung kiên của Đồ Duy điện, mấy năm nay lập được không ít công lao. Không ngờ lại xui xẻo bị diệt toàn quân. Đồ Duy điện vì muốn bổ sung nhân thủ, e là sẽ không thèm nể mặt Bạch Đế đâu.”
Lục Châu nhớ tới Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ thường xuyên xung đột bèn hỏi: “Các ngươi đều là người Thái Hư, chẳng lẽ không cùng một bọn?”
Lê Xuân bật cười ha hả: “Đại quy củ thì nhất trí, nhưng lý niệm và phong cách làm việc thì khác biệt. Huyền Dặc điện chúng ta không cho rằng cách hành sự của Ngân Giáp Vệ là đúng.”
Lục Châu nói: “Chẳng lẽ Thái Hư Đại Đế không quản không hỏi chuyện này?”
“Việc thập điện tranh giành địa vị trong Thái Hư đều được Đại Đế cho phép. Chỉ cần không trái với nguyên tắc chung, làm hỏng cân bằng trong thiên địa là được.”
Trần Phu lộ vẻ u sầu, ho khan mấy tiếng: “Chẳng lẽ đó là thiên ý?”
Lê Xuân nói: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì có thể bảo bọn hắn tới gia nhập vào Huyền Dặc điện. Niệm tình Bạch Đế, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi.”
Nói xong hắn đứng dậy, nhìn ra sắc trời bên ngoài. Kỳ thực lúc đến đây hắn vốn định nghỉ lại một đêm, nhưng thấy nơi này có người của Bạch Đế nên không tiện ở lại, chỉ có thể rời đi.
Vừa đi ra cửa, Lê Xuân bỗng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Trần Phu, ngươi còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Trần Phu thở dài nói: “Có lẽ tối nay, hoặc là ngày mai…”
“Bị Đại Đế xử lý mà còn chống đỡ được đến hiện tại chắc cũng chỉ có ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại một chuyến. Nhắc ngươi lần cuối, Khương Văn Hư không phải là người tốt đâu.”
Nói xong, Lê Xuân biến mất giữa màn đêm.
Đại điện trở nên yên tĩnh. Trần Phu không biết đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Lục Châu nói: “E là Thu Thủy Sơn khó thoát kiếp nạn này.”
“Đại Hàn cũng thế.” Trần Phu thờ dài não nề.
Hắn vốn cho rằng có thể mượn lực lượng của Lục Châu để làm lắng lại mâu thuẫn giữa các đồ đệ, khiến bọn hắn nhất trí đối ngoại. Nhưng bây giờ xem ra tình hình đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Trần Phu hỏi: “Rốt cuộc bí ẩn chi địa đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu lão phu không đoán sai, Thiên Khải Chi Trụ đang gặp nguy hiểm.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Trần Phu nhíu mày. Lần trước khi mang Lục Châu đến bí ẩn chi địa, Thiên Khải Chi Trụ trông vẫn còn rất bình thường.
“Lục lão đệ, ý của ngươi là, trời…” Trần Phu ngập ngừng nói, “…Sắp sập rồi?”
“Chỉ là suy đoán.” Lục Châu gật đầu.
Trần Phu đứng lên đi qua đi lại, trong lòng nôn nóng bất an.
Lục Châu bèn nói: “Cần gì phải lo lắng như vậy?”
“Nếu trời sập, đại địa sẽ bị dao động, lần nữa phân tách ra thành thập liên, thập nhất liên… Đến lúc đó vô số sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.” Trần Phu kinh hãi nhớ tới chuyện từng xảy ra 100.000 năm trước, hình ảnh màu máu hiện ra rõ mồn một trong mắt.