Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1576

Vù.

Hai người lao về phía tầng dưới Bạch Tháp.

Tần Đức tìm kiếm khắp Bạch Tháp nửa ngày vẫn không phát hiện thấy một bóng người nào, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó hiểu. Hắn nhất định phải nhanh chóng xác nhận vị trí của Tần Nại Hà và Tư Vô Nhai.

Đúng lúc này, hắn cảm ứng được nguyên khí rung động đặc thù, thân ảnh lập tức loé lên, xuất hiện cách Tư Vô Nhai và Diệp Thiên Tâm không xa.

“Ta xem ngươi chạy đi đâu!” Tần Đức vừa thấy đã tung chưởng.

Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh ra, khổng tước xoè ra đôi cánh dài đến hơn mười trượng lóng lánh kim quang, nhanh chóng tăng tốc.

Chưởng ấn không đánh về phía Diệp Thiên Tâm nên nàng thuận lợi hạ xuống, huống chi tu vi nàng cao hơn Tư Vô Nhai, ấn pháp Điệp Luyến Hoa cấp tốc kéo Tư Vô Nhai xuống.

Oanh!

Một chưởng này rơi vào Bạch Tháp.

Tư Vô Nhai không hoảng hốt mảy may, vừa rơi xuống vừa nói: “Tần trưởng lão, ngươi thua rồi.”

Tần Đức giật mình nói: “Cái gì?”

“Tần Nại Hà đã được ta đưa về thanh liên giới!”

“. . .”

Tần Đức nghe vậy, càng cảm thấy người trẻ tuổi này quá đáng ghét, vô cùng khó chịu. “Ngươi dám trêu đùa lão phu?!”

Vù!

Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Tần Đức tức giận nói: “Ta bắt ngươi cũng được!”

Dù sao hắn chỉ cần có con tin để uy hiếp, Lục các chủ cũng được, mà Tần Nhân Việt cũng thế. Hiện tại hắn càng cảm thấy người trẻ tuổi này thích hợp làm con tin hơn.

Tần Nại Hà đã hao tổn một Mệnh Cách, còn bị trọng thương, Tần Đức có bắt được thì cũng phải trị thương cho hắn, nếu để hắn chết thì coi như mất đi kim bài bảo mệnh.

Tốc độ của cường giả mười bảy Mệnh Cách cực nhanh.

Tầng dưới đáy Bạch Tháp chính là phù văn đại điện. Tư Vô Nhai không ngờ Tần Đức dám can đảm nhắm vào mình, bèn nói ngay: “Đi thôi.”

“Ngươi đi không được!” Tần Đức đáp xuống mặt đất trước, vung chưởng đánh xuống.

Oanh!

Đại địa run lên.

Trong phù văn đại điện, các thành viên Bạch Tháp đều đã có mặt. Thẩm phán giả Ninh Vạn Khoảnh và Tất Thạc lập tức cảm thấy không ổn.

“Hắn tinh thông phù văn thông đạo! Nhanh khởi động!” Ninh Vạn Khoảnh tung chưởng.

Ầm.

Chưởng ấn chụp về phía phù văn thông đạo, thông đạo sáng lên nhưng ngay sau đó lại dập tắt.

“Hỏng rồi, phù văn thông đạo không thể kết nối với năng lượng.”

Tư Vô Nhai nhướng mày.

Tần Đức cười lạnh nói: “Sao ngươi không chạy nữa đi?”

Chân mày giãn ra, Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Ngươi muốn đối địch với Ma Thiên Các?”

“Ta không còn lựa chọn nào. Nếu không vì sư phụ ngươi, ta đã không rơi vào kết cục này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Tần Đức nói.

“Ta cược ngươi không chỉ không dám giết ta, mà còn không dám đụng đến ta.”

Tư Vô Nhai quay đầu ra hiệu cho mọi người không được hành động, sau đó hít sâu một hơi nhìn về phía cửa điện, trong đôi mắt thâm thuý tản ra vẻ quỷ dị.

Nghe Tư Vô Nhai nói vậy, Tần Đức không khỏi sửng sốt.

Lúc này Tư Vô Nhai không lui mà tiến, cất bước đi về phía cửa điện, tốc độ không nhanh.

“Thất sư đệ?!” Diệp Thiên Tâm gọi.

“Yên tâm.”

Hắn vẫn tự tin như trước.

Diệp Thiên Tâm đương nhiên biết Tư Vô Nhai làm việc chu đáo, nhưng lúc này kế hoạch dù có chu toàn bao nhiêu, đứng trước lực lượng cũng trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích.

Tần Đức cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, khi bản trưởng lão chơi đùa thủ đoạn, ngươi còn chưa ra đời đâu.”

Tay phải Tần Đức điều động nguyên khí.

Tư Vô Nhai tiếp tục cất bước, khi hắn đi tới cách cửa điện mười mét, Tần Đức vừa định xuất thủ bỗng nhìn thấy trong mắt Tư Vô Nhai hiện ra một tia hồng quang.

“Hả?”

Tia hồng quang kia đỏ như tiên huyết bị thiêu đốt, như cốt thép bị nung trong lò, như ánh ráng chiều buổi hoàng hôn.

Càng quỷ dị là, khi Tần Đức nhìn thấy hồng quang kia, trong lòng hắn nảy sinh ba động. Một cảm giác không ổn xuất hiện.

Khổng Tước Linh trên lưng Tư Vô Nhai lại xoè ra lần nữa. Đôi cánh dài hơn mười trượng giang rộng, ngăn trở toàn bộ cửa điện.

Tư Vô Nhai đứng đó, lạnh nhạt nhìn Tần Đức, dáng vẻ tự tin vô cùng. “Ngươi dám không?”

Tần Đức theo bản năng lui lại một bước. Hắn trừng to mắt, cau mày nói: “Không thể nào, hắn đã sớm chết!”

Tần Đức ra sức lắc đầu, sắc mặt khôi phục lại như cũ, tức giận nói: “Cố làm ra vẻ, ta nhất định phải bắt ngươi!”

Vù!

Hư ảnh loé lên, Tần Đức vọt vào đại điện.

Tư Vô Nhai thu hồi cánh, cấp tốc xạ kích ra ngàn vạn kim châm. Phanh phanh phanh… nhưng không có tác dụng.

Khi Tần Đức đã đến trước mặt, ba người Diệp Thiên Tâm, Ninh Vạn Khoảnh và Tất Thạc đồng thời đánh ra chưởng ấn.

Ầm!

Tần Đức đứng yên không động, mà ba người liên tục lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn.

Tần Đức không muốn giết Tư Vô Nhai, chỉ muốn bắt sống hắn, bèn mỉm cười nói: “Nếu ngươi không đi cùng ta, ta sẽ giết bọn hắn.”

Tư Vô Nhai cau mày.

Ông…

Ba vạn đạo văn trên Bạch Tháp đột nhiên sáng lên, tựa như có dòng điện chảy qua, dòng điện đi đến đâu đạo văn sáng đến đó.

Tần Đức theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Đúng lúc này, trên bầu trời có một nữ tử mặc áo lam chậm rãi hạ xuống.

“Lại một người nữa tới chịu chết.” Tần Đức vung chưởng lên trời.

Chưởng ấn hùng hậu đánh về phía nữ tử, dù nàng không chết cũng phải bị trọng thương.

Réccccc ——

Một tiếng kêu vang vọng chân trời. Âm công đánh xuống chấn vỡ toàn bộ chưởng ấn.

Tần Đức cả kinh, lập tức nhìn lên không trung. Chỉ thấy một con hung thú trông như chim, toàn thân đỏ rực đắm trong khí tức thần bí đang lao vọt xuống.

Tần Đức đưa tay nâng đỡ.

Ầm!

Hắn bị chấn bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Hồng điểu đáp xuống đất, lam y nữ tử đứng trên lưng nó.

“Phụng mệnh chủ nhân, phàm là kẻ xâm chiếm Bạch Tháp, giết không tha.”

Đám người trong phù văn đại điện kinh ngạc vô cùng, không rõ người này là ai. Đoàn người đồng loạt bay ra khỏi đại điện.

Các thành viên Bạch Tháp nhận ra hung thú kia.

“Trọng Minh Điểu.”

“Khí tức Thái Hư thật nồng nặc!”

Không có người nào hiểu rõ về thánh thú, chỉ có thể dựa vào kiến thức có hạn của bản thân mà tiến hành phân tích và phán đoán.

Trọng Minh Điểu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt đám người, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Tần Đức đã bị nó dùng một chiêu đánh trọng thương.

Không có chiêu thức hoa lệ, không có trành cảnh đất trời nghiêng ngả hay lực lượng bài sơn đảo hải.
Chương 1577

Trọng Minh Điểu chỉ từ trên trời giáng xuống, đối thủ đã ngã nhào xuống đất.

Đám người không khỏi mộng bức. Đại lão đánh nhau là như thế sao? Trở nên phản phác quy chân rồi?

Nữ tử nhảy khỏi lưng Trọng Minh Điểu, nhìn đám người nói: “Các ngươi không sao chứ?”

Diệp Thiên Tâm đáp: “Lam tháp chủ gửi ngươi đến sao?”

Lam y nữ hầu gật đầu cười: “Từ khi chủ nhân trở về Thái Hư, không có giờ khắc nào là không chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Tháp.”

“. . .”

Lời này khiến đám người không biết nên vui mừng hay lo lắng.

Vui là vì sau lưng có đại lão chú ý, bảo bọc bọn hắn. Nhưng lo là lo có người trong bóng tối quan sát mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

Lam y nữ hầu đi tới nhìn về phía Tần Đức: “Kẻ này là ai?”

Tần Đức nằm ngửa dưới đất, ho khan kịch liệt mấy lần, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên xem thứ gì đả thương mình, rốt cuộc cũng thấy rõ.

"Trọng Minh. . . Thánh Điểu?"

Trọng Minh Điểu kêu lên một tiếng tựa như đang hưởng ứng lời hắn. Trí tuệ của nó không thấp, nó rất hưởng thụ được nhân loại kính sợ.

“Người này đến từ Tần gia ở thanh liên giới, đại trưởng lão Tần Đức.” Diệp Thiên Tâm nói.

Tất Thạc nhắc nhở: “Hắn có mười bảy Mệnh Cách, các ngươi đứng xa ra một chút kẻo hắn đồng quy vu tận.”

Đám người lập tức lùi về sau.

Lam y nữ hầu nhìn Trọng Minh Điểu, ra lệnh: “Ngươi.”\

Trọng Minh Điểu nhận được mệnh lệnh, vui vẻ chạy tới.

Hai mắt Tần Đức trợn trừng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Không, không, không…”

Vì bản năng cầu sinh, Tần Đức liên tục đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn, nhưng Trọng Minh Điểu vẫn bình an vô sự, thậm chí không rụng một sợi lông nào.

Trọng Minh Điểu tiếp tục chạy tới, cái mỏ nhọn đâm về phía trước.

Tần Đức gọi Tinh Bàn ra chống cự. Ầm!

Mỏ Trọng Minh Điểu như loan câu sắc bén vô ngần, đâm thủng Tinh Bàn rồi xuyên thủng trái tim Tần Đức mà không bị vướng víu dù chỉ một chút.

Nó ngẩng mặt lên, trái tim đẫm máu bị khoét ra.

“A!!!”

Tần Đức kêu lên thảm thiết.

Ùng ục.

Trọng Minh Điểu nuốt trái tim của Tần Đức như nuốt một quả táo, Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi một Mệnh Cách.

Trái tim là một trong những bộ phận yếu hại của con người. Đối với tu hành giả có tu vi cao, mất đi trái tim vẫn có thể sống được. Một số chủng tộc đặc thù thậm chí còn không cần đến tim, chẳng hạn như tộc Quán Hung.

Máu tươi rơi xuống mặt Tần Đức, trong mắt hắn ngập tràn sợ hãi.

“Cút ngay!!”

Cảm giác được Mệnh Cách của mình đang sụt giảm, hắn lập tức phóng thích ra toàn bộ lực lượng.

Đám người đứng trước phù văn đại điện lập tức gọi ra Tinh Bàn che chắn, nhưng kỳ quái là bọn hắn chẳng hề cảm nhận được chút lực xung kích nào.

Đám người thu hồi Tinh Bàn, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện đôi cánh đỏ rực của Trọng Minh Điểu đang giang ra tựa như một đạo tường thành vững chắc ngăn cản toàn bộ sóng xung kích.

Soạt.

Đôi cánh khép lại, Trọng Minh Điểu khôi phục bộ dáng cũ.

Nếu không được chứng kiến bộ dáng oai hùng khi vươn cánh của nó, lại thêm khí tức Thái Hư nồng hậu, sẽ không một ai tin tưởng con chim đứng trước mặt mọi người là thánh thú.

Lam y nữ hầu cười nói: “Chủ nhân không tiện xuất hiện, lệnh cho nô tỳ mang thánh thú đến. Các ngươi đừng sợ, nó rất nghe lời chủ nhân.”

Đám người gật gật đầu.

“Thật khó có thể tin, thánh điểu lại nhỏ bé như vậy.” Tất Thạc nói.

“Ngươi nghĩ vậy là không đúng rồi.” Lam y nữ hầu giải thích, “Tu luyện tới cấp thánh thú, bọn nó đều có thể tự ý thay đổi hình thể. Trong Thái Hư có quy củ ước thúc chúng nó.”

Tư Vô Nhai tò mò hỏi: “Thái Hư rốt cuộc ở đâu?”

Lam y nữ hầu đã sớm biết Tư Vô Nhai khó chơi, lập tức lấy cớ nói: “Hiện tại đối với các ngươi thì Thái Hư quá xa xôi, biết ít sẽ an toàn hơn.”

“Ta không thể hiểu được, Lam tháp chủ rõ ràng đến từ Thái Hư, vì sao không tự mình chủ trì Bạch Tháp?” Tư Vô Nhai truy hỏi.

“Ta chỉ là hạ nhân, rất nhiều chuyện ta cũng không biết.”

Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra không có cách nào đào được thông tin từ miệng lam y nữ hầu.

. . .

Tần Đức bị Trọng Minh Điểu doạ sợ, hoàn toàn khuất phục, nằm im không dám động đậy.

Hắn tự bạo Mệnh Cách cũng không thể rung chuyển được Trọng Minh Điểu dù chỉ một chút.

Trọng Minh Điểu đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn. Phốc ——

Tần Đức lại bị đâm thủng ngực.

Vô tình, tàn nhẫn. Như thể ở trong mắt nó, nhân loại như Tần Đức chỉ là một con bò sát không hơn không kém.

Từng Mệnh Cách của Tần Đức bị Trọng Minh Điểu đánh giết. Hắn vừa định thi triển nguyên khí phong bạo lại bị Trọng Minh Điểu há mồm hấp thu toàn bộ năng lượng nguyên khí vào bụng.

“Ha ha ha…” Tần Đức từ bỏ chống cự, bật cười buồn bã, “Thái Hư, thật là buồn cười…”

“Ngươi cười cái gì?” Lam y nữ hầu nghi hoặc nói.

“Ta cố gắng tu hành, cố gắng sống sót, cố gắng thanh trừ mọi chướng ngại ngăn trước mặt mình…” Máu tươi trước ngực hắn cuồn cuộn chảy ra, “Nhưng buồn cười biết bao, ở trước mặt các ngươi ta đến bò sát cũng không bằng.”

Lam y nữ hầu lắc đầu nói: “Sắp chết đến nơi còn chấp mê bất ngộ.”

“Ha ha ha…” Tần Đức lại cười, phun ra một ngụm máu, “Dối trá, buồn cười.”

Hắn giống như phát điên, tiếp tục nói: “Các ngươi là chúa tể trong thiên địa, các ngươi xây dựng cấm khu tu hành, các ngươi khiến thiên địa có ràng buộc… Mà bản thân các ngươi thì ngồi trên đài cao, mặc cho nhân loại và hung thú điên cuồng chém giết, điên cuồng giãy giụa khỏi thiên địa ràng buộc. Các ngươi xem chúng ta như xem trò hề, rất cao ngạo, rất tự hào nhỉ.”

“Nếu ta có đầy đủ lực lượng, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi… giết sạch, giết sạch toàn bộ! Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể hưởng thụ cuộc sống cao cao tại thượng, dựa vào cái gì?” Trong mắt Tần Đức đều là tia máu, thất khiếu chảy ra tiên huyết, “Ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!”

Phốc!!!

Trọng Minh Điểu không chút cảm tình đâm thủng lồng ngực hắn lần nữa, lấy đi một Mệnh Cách cuối cùng.

Yết hầu Tần Đức như nghẹn lại, rốt cuộc không thể phát ra thanh âm. Con ngươi hắn cấp tốc tan rã, mất đi tiêu cự, cuối cùng biến thành vô thần.

Tần Đức ngoẹo đầu, không còn khí tức.
Chương 1578

Mùi máu tươi tràn ngập khiến ai nấy đều cảm thấy buồn nôn.

Trọng Minh Điểu cao ngạo quay trở về đứng bên cạnh lam y nữ hầu, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lam y nữ hầu nhìn thi thể Tần Đức, nói: “Trọng Minh Điểu không thể rời đi quá lâu, lần này ta cũng chỉ là lén trốn ra ngoài, việc còn lại các ngươi tự mình xử trí, ta đi trước.”

Nàng nhảy lên lưng Trọng Minh Điểu. Đám thành viên Bạch Tháp đồng loạt khom người.

Trọng Minh Điểu xoè cánh. Khi chuẩn bị bay lên không trung, nó đột nhiên quay đầu vươn cái mỏ như loan câu về phía Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn nó. Trọng Minh Điểu hít vào một hơi rồi lại phun ra.

“Trọng Minh, đừng chậm trễ thời gian.” Lam y nữ hầu hạ lệnh.

Trọng Minh Điểu gật đầu, cánh trái đột nhiên vỗ một cái. Ầm!

Tư Vô Nhai bị chấn bay ra ngoài.

Đám người giật nảy mình, khi bọn hắn còn đang kinh ngạc thì Trọng Minh Điểu đã bay vút lên tầng mây rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Hai bạch y tu hành giả nhanh chóng đón lấy Tư Vô Nhai. Lúc hắn ngẩng đầu lên đã không còn bóng dáng Trọng Minh Điểu nữa.

“Nó cố ý đùa đệ đây mà.” Diệp Thiên Tâm cười nói.

Tư Vô Nhai đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mờ mịt, ánh mắt phức tạp nói: “Con chim này không đơn giản.”

Đám người không ai đáp lời.

Nói nhảm, mắt mọi người đều không mù, đương nhiên nhìn ra Trọng Minh Điểu cực kỳ bất phàm.

Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên lên tiếng: “Ý thất tiên sinh là, nó có địch ý đối với ngươi?”

Tư Vô Nhai giật mình, không ngờ Ninh Vạn Khoảnh lại có thể hiểu được ý mình vừa nói, bèn quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi đoán được sao?”

Ninh Vạn Khoảnh cười đáp: “Tuy mắt ta mù nhưng tâm không mù. Ta có thể cảm giác được nó không thân thiện. Đó là một con thánh thú, lấy năng lực của nó để giết một người là chuyện quá mức đơn giản. Nó không có hạ sát thủ với ngươi.”

Tư Vô Nhai nói: “Bởi vì nó không dám.”

“. . .”

Kỳ thực các thành viên Bạch Tháp rất muốn phản bác một câu.

Tư Vô Nhai quá mức tự tin, nên mang lại cảm giác tự phụ. Loại tự phụ này khiến người khác cảm thấy không quá dễ chịu.

Trong tu hành giới mạnh được yếu thua này, nếu nắm đấm không đủ mạnh thì dù ngươi có logic hay có đạo lý nhiều bao nhiêu cũng chỉ là mây bay, không có chút ý nghĩa nào.

Nhưng mà, bởi vì hắn là người Ma Thiên Các nên đám người chỉ có thể gật đầu nói phải.

Tư Vô Nhai thu hồi ánh mắt nhìn xuống thi thể Tần Đức. “Thu thập một chút.”

Mấy đệ tử bay về phía Tần Đức.

Ông ——

Đúng lúc này, trong không trung lại truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng đặc thù khiến đám người không khỏi chấn kinh ngẩng đầu nhìn lên.

Một bóng người từ xa không ngừng thi triển đại thần thông thuật na di tới, trong chớp mắt đã đến gần Bạch Tháp.

“Mau vào trong!” Tư Vô Nhai hạ lệnh.

Tất cả mọi người cấp tốc lui lại.

“Ta là bằng hữu của Lục các chủ, các vị đừng kinh hoảng.” Trên không trung, hư ảnh lăng không đứng đó, từ từ hạ thấp độ cao.

Tư Vô Nhai nhìn một chốc đã nhận ra đối phương, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”

Người vừa đến chính là Tần Nhân Việt, chân nhân Tần gia.

Tần Nhân Việt nói: “Ta nhận ra ngươi.”

“Tần chân nhân, ngươi đang đuổi bắt phản đồ?” Tư Vô Nhai vừa nói vừa nhìn về phía thi thể Tần Đức.

“Ta đã tới Thiên Vũ Viện nhưng không thấy các ngươi, bèn dùng phù văn thông đạo chạy đến đây.”

Hắn cúi đầu nhìn xuống thi thể Tần Đức, nhướng mày nói: “Tần Đức chết rồi?”

Tư Vô Nhai nói: “Ngươi tới chậm.”

Ngoài mặt Tần Nhân Việt bình tĩnh như thường nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Vốn cho rằng Ma Thiên Các chỉ có mình Lục các chủ là đáng để kiêng kỵ, không ngờ nơi này lại ngoạ hổ tàng long. Có thể đánh giết Tần Đức, đối phương hẳn cũng là chân nhân.

Hắn nhìn Tư Vô Nhai đầy dò xét, nhưng không phát giác ra chút khí tức chân nhân nào.

Chẳng lẽ còn vượt xa ta?

Tần Nhân Việt lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.

Hắn nhìn xung quanh một chút, cảm nhận mọt chút khí tức ba động. Đáng tiếc ba động rất nhẹ, chứng tỏ Tần Đức không hề có cơ hội hoàn thủ đã bị giết.

Cho dù là chân nhân cũng không làm được.

“Sao các ngươi giết được hắn?” Tần Nhân Việt hỏi.

Tư Vô Nhai cười nói: “Việc này không phiền ngài bận tâm. Tần Đức chết rồi, Tần chân nhân định làm như thế nào?”

Tần Nhân Việt hừ lạnh nói: “Chết cũng không hết tội.”

Các thành viên Bạch Tháp thở phào một hơi, lần lượt bước ra khom người nói: “Bái kiến chân nhân.”

Tần Nhân Việt vừa nhìn đã chú ý tới Diệp Thiên Tâm nổi bật như hạc giữa bầy gà. Nàng vẫn một bộ bạch y như trước, không nhiễm bụi trần, không dính khói lửa nhân gian.

“Vị này là?”

“Tháp chủ Bạch Tháp, Diệp Thiên Tâm.” Diệp Thiên Tâm nói.

Ninh Vạn Khoảnh nói bổ sung: “Cũng là lục đệ tử của Lục các chủ.”

Tư Vô Nhai cười nói: “Ta càng ngày càng ngưỡng mộ Lục huynh, không ngờ huynh ấy lại có nhiều đồ đệ xuất sắc như vậy.”

Hắn đã gặp đám đồ đệ của Lục Châu, quả thật ai nấy đều bất phàm. Không ngờ ở bạch liên cũng gặp được một người.

“Quá khen.”

“Ta rất muốn biết các ngươi làm sao giết được Tần Đức.” Tần Nhân Việt tiếp tục truy hỏi.

Hắn luôn cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ, nói không nên lời.

Tư Vô Nhai đột nhiên cảm nhận được phù chỉ truyền tới động tĩnh, lập tức thiêu đốt phù chỉ. Hình ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Bái kiến Lục các chủ.”

Lục Châu gật đầu nói: “Tần chân nhân, sự tình đã xong, bên đó không phải là nơi ngươi nên ở lâu.”

Tần Nhân Việt xấu hổ cười nói: “Tần Đức là đại trưởng lão Tần gia, hắn phạm sai lầm thì ta phải chịu trách nhiệm. Đây là đền bù của ta dành cho các ngươi.”

Hắn lấy ra một khối Huyền Vi Thạch và một gốc Huyền Mệnh Thảo ném cho Tư Vô Nhai.

Tần Nhân Việt lại nói: “Huyền Mệnh Thảo có thể khôi phục Mệnh Cách cho Tần Nại Hà, nếu có thể, ta muốn gặp mặt hắn một lần.”

Tư Vô Nhai nói: “Sau này hãy nói đi, hiện tại thương thế của hắn rất nghiêm trọng.”

“Cũng được. Sau này nếu có nhu cầu cứ đến tìm ta. Ta xin lỗi các vị một lần nữa.” Tần Nhân Việt nói, sau đó năm ngón tay vồ lấy, thi thể Tần Đức bay lên.

“Sau này còn gặp lại.”

Đám người đồng thanh nói: “Sau này còn gặp lại.”

Tần Nhân Việt mang theo thi thể Tần Đức bay đi.
Chương 1579

Khi thân ảnh hắn đã hoàn toàn biến mất, đám người mới thở phào một hơi.

“Không ngờ chân nhân lại tốt tính như vậy.”

“Đúng là ngoài dự liệu.”

“Nếu hắn cũng hồ đồ như Tần Đức thì chúng ta xong đời.”

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Biết người biết mặt không biết lòng. Đừng nên tuỳ tiện đánh giá một người mà ngươi chưa hiểu rõ.”

Đám người gật đầu.

Lúc này, Lục Châu trong hình ảnh nhìn về phía Tư Vô Nhai, khẽ gọi: “Lão thất.”

“Có đồ nhi.”

“Vi sư có lời muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động, lập tức đáp: “Vâng.”

Đám người biết điều, đồng loạt tránh đi.

Tư Vô Nhai thu hồi phù chỉ, bay lên đạo trường không một bóng người rồi bày trận bố ra, thiêu đốt phù chỉ lần nữa.

“Sư phụ cứ việc phân phó, đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Trên thực tế, khi Trọng Minh Điểu xuất hiện, Lục Châu vẫn đang vận dụng thần thông Thiên thư để quan sát tình hình nơi này. Hắn kinh ngạc trước sự cường đại của Trọng Minh Điểu, mà cũng rất lo lắng cho Tư Vô Nhai.

“Vi sư biết ngươi luôn luôn tự tin. Nhưng đối thủ là Tần Đức, ngươi không sợ hắn giết mình sao?”

Tư Vô Nhai không biết sư phụ đã quan sát mình trong bóng tối, còn tưởng là sư phụ chỉ đang suy đoán, bèn đáp:

“Tần Đức muốn có át chủ bài bảo mệnh nên sẽ không hạ sát thủ với đồ nhi.”

“Không sợ có điều bất trắc?”

“Cho dù có bất trắc, đồ nhi cũng có chút thủ đoạn.”

Tư Vô Nhai lấy ra một vật thể hình con rối. Con rối không lớn, trông như làm từ bùn, khá xấu xí.

Lục Châu vừa nhìn đã nhận ra, cau mày nói: “Khôi nô?”

Hắn không ngờ Tư Vô Nhai lại nghiên cứu ra thứ đồ chơi này.

Tư Vô Nhai nói: “Khôi nô này không giống với các loại khôi nô khác. Khôi nô khác khắc hoạ trên thân thể người, loại do đồ nhi tạo ra chỉ cần mang theo người là được, có thể so sánh với một Mệnh Cách. Tần Đức dù có kinh nghiệm phong phú, hiểu rõ khôi nô cũng sẽ không ngờ được khôi nô này có nhiều tác dụng đặc thù như sau: thứ nhất là cường quang gây mù mắt, một khi kích phát sẽ bắn ra cường quang đủ mạnh khiến đôi mắt lập tức bị mù, thứ hai là…”

“Thôi được rồi.” Lục Châu phất tay.

Vừa nghe đến một đống lý luận là hắn lại đau đầu. Về sau ngươi trang bức, lão phu sẽ mặc kệ.

“Ai giết Tần Đức?” Lục Châu nói sang chuyện khác.

“Trọng Minh Thánh Điểu, là toạ hạ dưới trướng Lam tháp chủ.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.

“Trọng Minh Thánh Điểu?”

“Hẳn là thánh thú, trên người nó có khí tức Thái Hư rất nồng đậm, Tần Đức hoàn toàn không phải là đối thủ. Có thể thấy Lam tháp chủ vẫn luôn quan tâm mật thiết đến nhất cử nhất động của Bạch Tháp. Hôm nay đồ nhi sẽ mang mọi người trở về Ma Thiên Các.”

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm suốt rất là khó chịu.

Lục Châu gật đầu nói: “Những việc này ngươi cứ tự mình làm chủ. Đoạn thời gian này vi sư rời đi, việc tu hành của các ngươi có chậm trễ không?”

Tư Vô Nhai mỉm cười đáp:

“Bốn vị trưởng lão tiến bộ nhanh kinh người, một tháng trước đã tiến vào Thiên Giới Bà Sa. Hiện tượng mất cân bằng diễn ra nghiêm trọng, Ma Thiên Các không thiếu Mệnh Cách Chi Tâm, muốn tấn thăng đến bốn Mệnh Cách tương đối dễ dàng. Tin rằng không bao lâu nữa tu vi các vị trưởng lão sẽ tiến thêm một bước.”

“Mạnh hộ pháp cũng tiến vào Thiên Giới Bà Sa rồi, chỉ là thiên phú kém hơn các vị trưởng lão.”

“Thẩm hộ pháp và Lý hộ pháp đều tăng thêm một Mệnh Cách, nhưng khu vực Mệnh Cung của bọn họ không lớn, hạn mức tối đa e là không được cao.”

“Thiên phú của Chu Kỷ Phong và Phan Trọng không tồi, đã bước vào bát diệp.”

“Ngũ sư tỷ đang xung kích lên Thiên Giới Bà Sa, có thành công hay không thì đồ nhi chưa rõ.”

“Bát sư đệ đã đi hoàng liên giới, vẫn là thập nhất diệp, tính toán thời gian, hẳn là hắn đã tới hoàng liên.”

Cũng may có Triệu Hồng Phất đi cùng, chỉ cần xây dựng xong phù văn thì bọn hắn có thể trở về thật nhanh.

Lục Châu hài lòng gật đầu: “Còn ngươi?”

Tư Vô Nhai lúng túng nói: “Trong một tháng tới, đồ nhi sẽ thử xung kích Thiên Giới Bà Sa xem sao.”

Lục Châu nhìn kỹ Tư Vô Nhai, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Lão thất, có phải ngươi có chuyện gì giấu diếm vi sư?”

“?”

Tư Vô Nhai giật mình, quỳ xuống nói: “Đồ nhi trung thành một mực với Ma Thiên Các, tuyệt đối không có gì giấu diếm. Xin sư phụ minh xét!”

Tư Vô Nhai biết rõ ý tứ của sư phụ, trung thành là phẩm chất quan trọng nhất trong Ma Thiên Các.

Một ngày là thầy một đời là cha, từ khi Lục Châu đến thế giới này, hắn tự nhận mọi việc mình làm ra đều là muốn tốt cho từng người trong Ma Thiên Các. Nếu đã cố hết sức như vậy mà vẫn có người muốn bội phản, đó là việc đáng buồn đến mức nào?

“Ngươi không muốn nói?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai không hiểu ra sao, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Đồ nhi không thẹn với lương tâm!”

“Thôi được.”

Lục Châu cũng không thể nói vì quan sát thường xuyên nên đã nhìn thấy biểu hiện dị thường của Tư Vô Nhai.

Nếu hắn không chịu nói, mình cũng không thể bức ép quá mức. Mỗi người đều có bí mật, chỉ cần không làm hại đến Ma Thiên Các thì tuỳ hắn vậy.

Nghe được sư phụ có ý buông tha, Tư Vô Nhai trịnh trọng đáp: “Tạ sư phụ!”

“Vi sư có một khối ngọc phù truyền tống tập thể, cần xác định vị trí phù văn trận rồi khắc hoạ vào ngọc phù. Ngươi hãy chuẩn bị một phần rồi truyền tới đây.” Lục Châu nói.

“Ngọc phù truyền tống tập thể?”

Hai mắt Tư Vô Nhai sáng lên, bệnh nghề nghiệp muốn nghiên cứu mổ xẻ mọi thứ lại xuất hiện.

Lục Châu nói: “Vật này cực kỳ trân quý, có thể xem như mang theo một phù văn thông đạo bên người, được điêu khắc từ một loại ngọc thạch ẩn chứa năng lượng đặc thù của thiên nhiên.”

Tư Vô Nhai đương nhiên hiểu ý sư phụ, bèn tiếc hận nói: “Đồ nhi đã biết, đồ nhi sẽ bảo Hoàng Ngọc nhanh chóng chuẩn bị phù văn trận.”

Lục Châu gật đầu, gián đoạn hình ảnh.

. . .

Tư Vô Nhai lau đi mồ hôi trên mặt, cấp tốc rời khỏi đạo trường Bạch Tháp, nói tạm biệt với Diệp Thiên Tâm rồi thông qua phù văn thông đạo trở về Thiên Vũ Viện.

Trong nhà giam dưới lòng đất.

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Ngươi không cần lo lắng. Cái tên Tư Vô Nhai này luôn có thể làm ra những chuyện ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.”
Chương 1580

Tần Nại Hà dựa vào góc tường, lắc đầu nói: “Tần Đức rất khó đối phó, tâm cơ sâu xa, giỏi về ẩn tàng. Tần chân nhân bị hắn lừa gạt nhiều năm như vậy mà cũng không có phát giác.”

“Ngươi còn quá trẻ tuổi.” Tiêu Vân Hoà thở dài nói, “Tần chân nhân sống bao lâu, mà ngươi sống bao lâu? Kiến thức của hắn hơn xa ngươi, những đạo lý này ngươi cho rằng hắn không hiểu?”

“Ý của ngươi là, chân nhân đều biết rõ?” Tần Nại Hà có chút không thể tin nổi.

Tiêu Vân Hoà liếc nhìn Tần Nại Hà, khẽ gật đầu: “Ta nghĩ trong lòng ngươi đã sớm có đáp án.”

Chân nhân có thọ mệnh 30.000 năm, đương nhiên đã gặp phải biết bao thua thiệt, biết bao âm mưu. Tần Nhân Việt sao có thể không biết những chuyện này.

Nếu thật là như vậy, biết rõ Tần Đức hai mặt, vì sao còn để hắn đảm nhiệm chức đại trưởng lão?

Biết rõ Tần Mạch Thương ngang ngược, vì sao không chặt chẽ quản giáo?

Biết rõ Tần Nại Hà công lớn, vì sao còn mặc kệ đại trưởng lão đi giết hắn?

Đáp án chỉ có ba chữ —— không quan trọng.

Những việc này đối với Tần Nhân Việt đều là chuyện không quan trọng. Bởi vì không quan trọng nên mới không quan tâm. Đến lúc chính bản thân Tần Nhân Việt gặp nguy hiểm, hắn mới chịu ra mặt.

Tần Nại Hà lắc đầu tự nhủ: “Từ xưa đến nay, ích kỷ vẫn luôn là nhược điểm của nhân tính.”

Két ——

Cửa nhà giam mở ra, Tư Vô Nhai từ bên ngoài đi vào.

Đám người lập tức đứng dậy.

“Thất tiên sinh không sao chứ?”

“Ta không sao, Tần Đức đã chết rồi.” Tư Vô Nhai nói.

“Cái gì?” Tần Nại Hà đứng vụt dậy. Vừa đứng lên thân hình hắn đã lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

“Tần Đức đã chết, thi thể hắn bị Tần chân nhân mang đi. Còn nữa, vật này là Tần chân nhân bảo ta đưa cho ngươi.” Tư Vô Nhai lấy Huyền Mệnh Thảo ra.

“…Huyền Mệnh Thảo.” Tần Nại Hà lẩm bẩm, không đưa tay ra nhận.

“Ngươi không muốn sao?” Tư Vô Nhai cảm thấy kỳ quái.

Tiêu Vân Hoà nói: “Người trẻ tuổi bây giờ còn đang buồn xuân thương thu đó mà.”

Tư Vô Nhai ném Huyền Mệnh Thảo cho Tần Nại Hà: “Có lấy hay không?”

“. . .”

Tần Nại Hà nhặt lấy Huyền Mệnh Thảo nói: “Ta chỉ là cảm khái một chút, nửa đời người ta vì thứ này mà bôn ba, không ngờ cũng có một ngày được sử dụng nó.”

Tư Vô Nhai nói: “Gia sư nói ngươi có thể đi gặp Tần chân nhân một lần.”

“Không cần.” Tần Nại Hà nói, “Từ hôm nay trở đi, sinh tử của ta thuộc về Ma Thiên Các, ta không đi.”

Tiêu Vân Hoà cười ha hả: “Vậy mới đúng chứ!”

. . .

Cùng lúc đó.

Trong đạo trường an tĩnh trên Nhạn Nam Thiên.

Thấy cảnh này, Lục Châu thoả mãn gật đầu, thu hồi thần thông Thiên thư.

“Coi như thức thời.”

Đã trễ rồi, cũng nên rời khỏi Nhạn Nam Thiên thôi. Cái chết của Diệp Chính chung quy cũng là vì hắn, cứ chờ ở đây khiến hắn cảm thấy quái quái thế nào.

Lục Châu vừa đứng dậy ——

[Ting — đệ tử Chiêu Nguyệt thành công khai thập nhất diệp, lĩnh ngộ nhận pháp Trường Tương Tư, thu hoạch được tư cách xuất sư.]

[Chiêu Nguyệt đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư hay không?]

“Chiêu Nguyệt?”

Cho đến bây giờ, đệ tử chưa xuất sư còn có Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bị Lục Châu cự tuyệt xuất sư, lưu lại dạy dỗ.

Trong số những người còn lại, Lục Châu vẫn cảm thấy người có khả năng thành công xuất sư trước là Đoan Mộc Sinh.

Đoan Mộc Sinh tuy thiên phú kém nhưng sau khi được hạt giống Thái Hư dung hợp, trong khoảng thời gian ngắn đã đề thăng tu vi rất lớn. Hắn đã hấp thu năm, sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm, có lẽ chỉ còn cách thập nhất diệp một bước ngắn.

Không ngờ người xuất sư trước lại là Chiêu Nguyệt.

“Ngu Thượng Nhung sau khi đạt tới thập nhất diệp không hề xuất sư, mà lĩnh ngộ xong tân kiếm đạo mới hoàn thành. Kiếm đạo Định Phong Ba lúc trước Lục Châu ban cho hắn đã lĩnh hội từ lâu cũng không giúp hắn xuất sư. Chẳng lẽ Hệ thống đưa ra tiêu chuẩn cho mỗi người là không giống nhau?”

Rõ ràng Hệ thống yêu cầu ở Ngu Thượng Nhung cao hơn nhiều.

Xem ra xuất sư cần phải thoả mãn hai điều kiện: một là có thực lực Thiên Giới Bà Sa, hai là lĩnh ngộ một loại công pháp kỳ lạ. Loại thứ nhất thì còn hiểu được, loại thứ hai lại quá mơ hồ.

[Đệ tử xuất sư nhập thế sẽ cung cấp càng nhiều điểm thưởng cho sư phụ.]

“Xuất sư.”

[Ting — đệ tử Chiêu Nguyệt thành công xuất sư.]

[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng đạo cụ này sẽ được ban thưởng một đạo cụ trân quý ngẫu nhiên.]

[Chiêu Nguyệt sau khi xuất sư có được tư cách khai sơn lập phái, truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức đồ tôn cao nhất: ba người.]

[Dạy dỗ Chiêu Nguyệt không thu hoạch được điểm công đức.]

Lục Châu lật tay, một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên trong suốt long lanh xuất hiện. “Sử dụng.”

[Ting — sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển cường hoá cao cấp x 10, Thẻ Phục Chế x 1.]

Thẻ Nghịch Chuyển cường hoá Lục Châu đã dùng một lần, thẻ cường hoá cao cấp hẳn là càng cường đại hơn một bậc. Chỉ là bây giờ Lục Châu có rất nhiều thọ mệnh, Thẻ Nghịch Chuyển không còn bao nhiêu tác dụng.

Thôi có còn hơn không.

Lục Châu nhìn về phía Thẻ Phục Chế.

[Thẻ Phục Chế, có thể phục chế bất kỳ thẻ đạo cụ nào, không chỉ thu hoạch được 100% năng lực của thẻ đó mà còn có tỷ lệ nhận được gấp đôi.]

Lục Châu đọc miêu tả, không khỏi gật đầu. Hiệu quả thật tốt.

Nếu phục chế ngũ trọng kim thân, chẳng phải hắn có tới một giờ vô địch rồi sao?

Nếu phục chế Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp thì sẽ được tăng gấp đôi cái gì?

Thẻ đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 120 (bị động), Thái Hư Kính, Thẻ Phân Giải x 3, Thẻ Ẩn Tàng x 3.

Điểm công đức: 282.760 điểm

Trên người Lục Châu lúc này chẳng có thẻ nào thích hợp để phục chế.

Mà để tạo thành một tấm Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp cần tốn đến 314.000 điểm công đức.

“. . .”

Thật sự là đắt vô cùng. Xem ra càng về sau càng không thể ỷ lại thẻ đạo cụ.

Sở dĩ Lục Châu nghĩ tới thẻ này là vì muốn thu thập Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp với mình. Hiện tại hắn là mười ba Mệnh Cách, còn cách cảnh giới chân nhân xa lắm.

“Sư phụ, Tần Nhân Việt trở về.” Bên ngoài truyền đến thanh âm Đoan Mộc Sinh.

“Đã biết.”

Lục Châu thu hồi suy nghĩ, hư ảnh loé lên, rời khỏi đạo tràng Diệp Duy đã chuẩn bị cho mình rồi xuất hiện gần vân đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK