Trên mặt Vu Chính Hải không biểu tình nhưng khoé miệng lại nhếch lên, dường như rất hài lòng với kết quả này. “Ngươi thua.”
“Trẫm… không có thua! Người thua là ngươi!” Trong mắt Lưu Thương tràn ngập vẻ không cam lòng, một mạng này của hắn sắp mất.
Ầm!
Hai người tách ra.
Vu Chính Hải nhìn dòng Vân Nộ Giang trước mặt, hắn chưa bao giờ cảm thấy máu tươi có thể trở nên xinh đẹp đến thế, đỏ như đoá hoa hây hẩy giữa mùa xuân.
Hiệu quả của ma nguyên bí dược biến mất, nguyên khí trong cơ thể biến mất.
Vu Chính Hải cảm giác được sự sống đang dần trôi đi.
“Ta đã chết hai lần… lại lên núi học nghệ ba trăm năm, đại nạn thọ mệnh vốn đã sắp đến… Lần này có tính thế nào cũng là ta thắng.”
Vu Chính Hải cười ha hả rồi nói tiếp. “Mà ngươi, ngươi chết một lần ở Lâu Lan, nay lại chết thêm lần nữa, ngươi cũng học nghệ ba trăm năm… Bây giờ ngươi có được trọng sinh thì cũng có ích gì?”
“Ngươi ——” Lưu Thương trừng mắt nhìn Vu Chính Hải.
“Ngươi nghiên cứu cửu diệp lâu như vậy, ngươi cho rằng ta không nghiên cứu sao? Kim liên hấp thu thọ mệnh, không có kim liên ngươi sẽ không thể tăng thọ… Ngươi cũng sẽ chết, cuối cùng ngươi cũng sẽ cùng ta quỳ gối sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông!”
“Kẻ phải sám hối chính là ngươi!” Lưu Thương lướt trên mặt sông, trên thân bạo phát cương khí.
Vu Chính Hải nở nụ cười, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn… Hắn nhìn về phía đám mây nơi chân trời, trong mắt dần hiện lên từng đạo thân ảnh.
Hắn nhớ tới sư phụ, nhớ tới những chuyện xảy ra trên Ma Thiên Các, tất cả tất cả… so với mọi hồi ức trong cả đời mình, có lẽ quãng thời gian học nghệ và bị ăn đòn thường xuyên trên Ma Thiên Các mới chính là khoảnh khắc đáng giá nhất mà hắn ghi khắc trong lòng…
Vu Chính Hải nhìn thấy Xuyên Vân phi liễn xuất hiện ở chân trời.
“Sư phụ?... Ảo giác?”
Thế nhân đều nói cảnh tượng ảo giác ta nhìn thấy trước khi chết chính là nỗi băn khoăn còn lại trong lòng ta.
“Thật xin lỗi, kiếp sau đồ nhi sẽ hiếu kính người!”
Nhưng mà ——
Trên phi liễn đột nhiên bay ra một chưởng ấn lập loè kim quang rồi đánh tới nhanh như thiểm điện.
Đại Vô Uý Ấn?!
Lưu Thương cảm nhận được nguy hiểm, hắn dừng mọi động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, Phán Quan Bút nâng lên toả ra quang mang màu đỏ, chỉ trong giây lát đã biến thành một phù ấn!
Thủ ấn của Phật Tổ đánh vào phù ấn màu đỏ!
Ầm!
Thủ ấn đẩy lùi Lưu Thương về phía Vân Nộ Giang, thuỷ lãng bay lên! Sắc mặt Lưu Thương kinh hãi nhìn năm ngón tay trước mặt, hai mắt mở to: “Lực lượng cửu diệp?”
Hắn điên cuồng phát tiết năng lượng nguyên khí hòng làm triệt tiêu lực lượng trong Đại Vô Uý Ấn, nhưng Đại Vô Úy Ấn kia hoàn toàn không có vẻ gì là giảm bớt mà càng dán chặt vào hắn, đẩy mạnh ra xa!
Lưu Thương bị đẩy xuyên qua dòng Vân Nộ Giang, xuyên qua rừng cây chọc trời, cuối cùng đập mạnh vào vách đá.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 2.500 điểm công đức.]
Trên Xuyên Vân phi liễn, đám người Ma Thiên Các mở to mắt quan sát Vu Chính Hải đang nằm trong vũng máu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Đại sư huynh vô địch cùng giai bát diệp trong lòng bọn họ… vậy mà lại trọng thương đến mức này?
Lục Châu đạp không bay xuống, đánh ra một chưởng thần thông Thiên thư trị liệu.
Tả Ngọc Thư ném vũ khí trong tay ra. “Lão thân trợ giúp huynh trưởng một tay! Bàn Long Trượng!”
“Lãnh mỗ há có thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Cả lão hủ nữa!” Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra ngoài.
Đồng thời ba toà pháp thân không kim liên xuất hiện phía sau Xuyên Vân phi liễn!
Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các phối hợp cực kỳ ăn ý, khi nhìn thấy Vu Chính Hải bị thương nặng như vậy, cả ba người đều biết Các chủ muốn làm gì, lập tức không chút do dự thi triển phương thức trị liệu mạnh nhất mà mình biết.
Trận văn trên Bàn Long Trượng tản mát thành cương, tạo thành một khu vực hình cầu, đây là trận pháp có tác dụng tăng phúc của Nho môn.
Ba toà pháp thân cấp tốc bành trướng.
Năm ngón tay Lục Châu hạ xuống, lam liên nở rộ trong lòng bàn tay, dưới sự hỗ trợ của ba toà pháp thân, thần thông trị liệu còn mạnh hơn hẳn một màn trị liệu cho Hải Loa ở Ma Thiên Các.
Lam liên từ trên trời giáng xuống.
Vu Chính Hải chớp mắt một cái, trong thời khắc hấp hối, một giọt nước trên dòng Vân Nộ Giang rơi vào mi tâm hắn.
Giọt nước lấp lánh như thuỷ tinh ngăn trở tầm mắt Vu Chính Hải… lam liên nở rộ chói lọi dị thường. Chính lúc lam liên hạ xuống, Vu Chính Hải mất đi ý thức.
Ánh mắt Lục Châu chuyên chú, năm ngón tay vẫn giơ ra duy trì lam liên.
Lam liên nở rộ toả ra quang hoa màu lam nhạt bao phủ toàn thân Vu Chính Hải. Lục Châu có thể cảm giác được sinh mệnh của Vu Chính Hải đang trôi qua nhanh chóng.
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng Vu Chính Hải quỳ dưới chân núi xin được bái sư, nhớ lại khi Vu Chính Hải vì muốn luyện thành Đại Huyền Thiên Chương nên ngày đêm vùi mình dưới thác nước, nhớ tới lúc Vu Chính Hải phạm sai lầm bị Cơ Thiên Đạo đánh cho nhừ tử… từng cảnh tượng hiện lên trước mắt.
Nếu phải trả giá bằng cả tính mạng chỉ vì muốn bước lên vị trí cao nhất, hoặc vì muốn giết chết cái tên súc sinh Bình An bội bạc quên nguồn quên gốc này…
Có đáng giá không?
Vu Chính Hải đã chết hai lần, hiện tại đang đứng trước ngưỡng đại nạn thọ mệnh, vậy mà lại dốc toàn bộ lực lượng để đổi lấy một mạng của Lưu Thương.
Có đáng giá không?
Nếu ngươi cảm thấy đáng, vậy thì sẽ đáng!
. . .
Pháp thân của ba vị trưởng lão phát tiết ra lực lượng cường đại, dưới trận pháp tăng phúc của Tả Ngọc Thư, tác dụng đặc biệt của Bàn Long Trượng cũng được phóng thích.
Lam liên trở nên càng mạnh mẽ, lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, năng lượng sinh cơ lan tràn ra bốn phía. Cá trong nước nhảy vọt lên, rong rêu dưới nước điên cuồng sinh trưởng, những đoá hoa dại bên bờ hồ nhanh chóng nở rộ, cây cối bị gãy đổ lại sinh trưởng nảy mầm!
Bàn tay Lục Châu nắm lại, lam liên tiêu tán.
Tay trái nâng lên, một chưởng Ma Đà Thủ Ấn hạ xuống nắm lấy Vu Chính Hải, Lục Châu đạp không quay về phi liễn.
Ba vị trưởng lão cũng thu hồi pháp thân.
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều lo lắng gọi hắn, những người khác lại càng bất an hơn.
Chương 682 Vô đề
Hai mắt Vu Chính Hải nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết. Toàn thân hắn chỉ còn một cỗ khí tức sinh mệnh nhàn nhạt chạy tới chạy lui trong lồng ngực.
Vết thương nơi ngực đã được lam liên trị liệu hoàn toàn, không còn chảy máu nữa, da thịt cũng lành lặn trở lại. Nhưng Vu Chính Hải vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Sư phụ, đại sư huynh thế nào rồi ạ?” Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt mọi người cũng dời về phía Lục Châu, chờ đợi câu trả lời hắn.
Lục Châu khẽ đáp: “Dữ nhiều lành ít.”
Tả Ngọc Thư kinh ngạc nói: “Ngay cả huynh trưởng cũng không thể cứu hắn? Chuyện này…”
Chuyện này thật khiến người khó mà tiếp nhận.
Mọi người ở đây đều từng được chứng kiến thủ đoạn trị liệu của Lục Châu cũng như lực lượng sinh cơ khổng lồ của lam liên… thủ đoạn bậc này mà còn không thể đảm bảo tính mạng cho Vu Chính Hải thì các thủ đoạn trị liệu khác của Nho Thích Đạo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phan Ly Thiên thở dài nói: “Ít nhất thì tâm nguyện trước lúc lâm chung của hắn cũng đã hoàn thành, thật là một kẻ quật cường.”
“Loại thủ đoạn trị liệu thông thường e là không có tác dụng gì… Chỉ có thủ đoạn bất thường mới bảo đảm được tính mạng cho hắn.” Lãnh La nói.
“Thủ đoạn bất thường?”
“Nghe nói thất tiên sinh Tư Vô Nhai đã sử dụng toàn bộ lực lượng của Ám Võng, điều tra khắp thiên hạ kể cả khu vực dị tộc mới tìm ra được một loại phù văn có khả năng hấp thu thọ mệnh. Việc này có lẽ nên hỏi Tư Vô Nhai xem sao.”
Mọi người lập tức gật đầu.
“Tộc Vô Khải mỗi lần tử vong đều hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, hắn lại chết ba lần… Cho dù có hấp thu phù văn thì e là lại gặp phải đại nạn thọ mệnh. Cho nên lão thân cảm thấy nên tìm phương pháp khác.”
Đúng lúc này, Lục Châu nâng tay ngăn lại. “Được rồi.”
Hắn hờ hững xoay người nhìn về phía vách đá bên dòng Vân Nộ Giang. “Lão tam.”
“Có đồ nhi.”
“Mang hắn về đây.”
“Sư phụ… hẳn là hắn đã sớm tan thành tro bụi, chẳng lẽ người… người còn muốn bạo hành thi thể của hắn?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi, sau đó gật đầu. “Có đạo lý, kẻ dám giết hại đại sư huynh thì có quất hắn mấy trăm roi cũng chưa hả giận! Không phiền sư phụ ra tay, đồ nhi giỏi nhất là làm mấy việc này!”
“. . .”
Không khí vốn đang nghiêm trọng, lo lắng bất an, thậm chí có hơi buồn bã lại bị tên ngốc Chư Hồng Cộng này phá nát, mọi người thật sự cạn lời với hắn.
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đồ ngốc nhà đệ! Tên Lưu Thương kia đâu phải Lưu Thương thật, hắn là tộc nhân Vô Khải!”
Tộc nhân Vô Khải có thể tử vong ba lần.
Lục Châu không xác định trước đó Lưu Thương có từng tử vong hay chưa, để cho ổn thoả, tốt nhất nên phái người xuống xem một chút.
Phan Ly Thiên nghe vậy bèn gật đầu nói: “Để lão hủ đi cùng Đoan Mộc Sinh một chuyến.”
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, phi hành về phía vách đá, Phan Ly Thiên theo sát phía sau.
Hai người đến bên vách đá, nhìn hố sâu lõm vào trong mà âm thầm líu lưỡi.
“Chưởng lực của Các chủ đúng là…” Phan Ly Thiên nuốt một ngụm nước bọt.
Một cường giả bát diệp ngang ngửa với Vu Chính Hải vậy mà lại không chịu nổi một chiêu của Các chủ.
Cửu diệp… mạnh đến vậy sao?
“Ta đi xem một chút!” Đoan Mộc Sinh bước vào trong hốc đá hình bàn tay, Bá Vương Thương chĩa về phía trước.
Không có động tĩnh.
Đoan Mộc Sinh điều động nguyên khí, phá vỡ một tảng thạch bích, thi thể của Lưu Thương mới lăn ra ngoài.
Phan Ly Thiên trầm giọng căn dặn: “Cẩn thận, loại chuyện này hãy để lão hủ xử lý.” Nói xong hắn đẩy ra một chưởng.
Cương khí vờn quanh người Lưu Thương, chậm rãi nâng hắn lên.
“Còn có một vật.” Đoan Mộc Sinh nhìn thấy một cây bút màu đỏ, bàn tay nâng lên, cây bút bay vào trong tay.
Hai người lập tức trở về phi liễn.
Thấy Phan Ly Thiên mang thi thể trở về, Chư Hồng Cộng tức giận vô cùng, liền mắng to: “Sư phụ, việc bạo hành thi thể cứ giao cho đồ nhi!”
Phanh phanh phanh, nắm đấm của Chư Hồng Cộng vung ra không dứt!
“. . .”
“Lão bát, đừng quậy nữa! Nghiêm túc chút coi!” Đoan Mộc Sinh khiển trách.
Lục Châu nhìn lướt qua thi thể Lưu Thương. Trước đây mỗi khi hắn sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng đều là một chưởng ấn đánh cho đối phương tan thành tro bụi. Vậy mà lần này… Lưu Thương vẫn còn toàn thây.
Hệ thống không thể nào thông báo sai lầm, Lưu Thương rõ ràng đã chết, hiệu quả của thẻ Một Kích Chí Mạng cũng đã được kích phát.
Điều duy nhất cần đề phòng là… hắn có thể khởi tử hoàn sinh.
“Sư phụ, thứ này đồ nhi tìm được trên người hắn.” Đoan Mộc Sinh dâng Phán Quan Bút lên.
Lục Châu nhìn Phán Quan Bút, trong lòng hơi kinh ngạc.
[Ting — thu hoạch được vũ khí siêu thiên giai Phán Quan Bút, cần luyện hoá lại lần nữa mới có thể sử dụng.]
Lại là một vũ khí siêu thiên giai.
Cây bút màu đỏ này khiến Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài và bộ khôi giáp có trận văn màu đỏ, ngoài ra còn có Lăng Hư siêu thiên giai cũng có đường vân đỏ trên thân kiếm.
Đây cũng là vật do vị cao nhân cửu diệp thần bí kia lưu lại?
“Sư phụ, tình hình chiến đấu ở Thần Đô đang khẩn cấp, chúng ta đã dừng ở đây quá lâu.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Trông chừng hắn cẩn thận!” Lục Châu xoay người hướng về phía Thần Đô. “Khởi hành đến Thần Đô.”
“Vâng!”
Phi liễn cấp tốc bay về Thần Đô.
Chư Hồng Cộng đi đến bên cạnh thi thể Lưu Thương, hung tợn nói: “Để ta trông chừng hắn!”
“. . .”
. . .
Cùng lúc đó, trên đỉnh Hoàng thành, mười chín vị trưởng lão lăng không quan sát mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo.
Đám cấm vệ quân chỉ còn lại một phần ba.
Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai nhìn lên thiên không, thời gian trôi qua từng phút một. Ánh mặt trời rọi vào mặt mọi người, không khí nóng dần lên.
Máu tươi dưới mặt đất dần dần đông kết lại, chuyển thành màu đen. Đám ruồi nhặng ngửi được mùi máu lập tức ong ong bay tới.
Hoa Trọng Dương bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại!
“Đại thủ toạ!”
“Đại thủ toạ!”
Hai tên đệ tử U Minh Giáo vội vàng bước tới đỡ Hoa Trọng Dương.
Hỏng bét!
Tư Vô Nhai đặt tay sau lưng Hoa Trọng Dương, vận chuyển nguyên khí trị liệu.
Mười chín vị trưởng lão rốt cuộc cũng hiểu ra, vội nháy mắt với nhau.
“Một canh giờ đã hết, Thập Tuyệt Trận có thể khởi động lại lần nữa…”
Chương 683 Vô đề
“Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện luôn hiệu lực vì triều đình, nay Thần Đô gặp khó khăn, chúng ta sao có thể khoanh tay mặc kệ?”
“Ma đạo loạn thế, lý nên tru sát!”
“Mười người quay về trận nhãn khởi động trận pháp, còn lại chín người thanh lý hiện trường!”
Mười chín vị trưởng lão đều nhất trí làm theo, mười người quay về khởi động Thập Tuyệt Trận, chín người còn lại tiếp tục lăng không quan sát.
Lúc này trong Thần Đô có rất nhiều tu hành giả chậm rãi bay lên. Từng người một xuất hiện đều gọi ra pháp thân. Tam diệp, tứ diệp, ngũ diệp,… ai nấy đều bay về phía Hoàng thành.
Ngoài ra còn có rất nhiều tu hành giả Thần Đình cảnh gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn lăng không bay tới.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!” Chín vị trưởng lão hài lòng gật đầu.
“Hoàng thất gặp khó khăn, lúc này không ra tay thì chờ tới khi nào! Đây là cơ hội để tiêu diệt U Minh Giáo!”
Trong đó có một vị trưởng lão, thấy đám tu hành giả kia còn đang do dự bèn nói bổ sung: “Bệ hạ sắp tấn thăng cửu diệp, người nào thuận theo thiên mệnh sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”
Cửu diệp?!
“Giết sạch U Minh Giáo!”
“Giết sạch U Minh Giáo!”
Một người hô to, đám người hô theo, âm thanh rung trời!
Giáo chủ U Minh Giáo sắc mặt trắng bệch. Tư Vô Nhai cau mày, trong lòng thầm hoang mang không hiểu vì sao đại sư huynh còn chưa trở lại.
Lúc này, ngoài cửa thành tây đột nhiên có hai thân ảnh bay tới.
Vù vù! Hai đạo tiễn cương phá không bay tới ghim thẳng vào ngực hai tu hành giả cấp thấp!
Là thần xạ thủ!
“Ta muốn xem xem ai dám động?”
Đám người quay đầu nhìn về phía thần xạ thủ vừa đến. Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo lăng không lơ lửng, trong tay kéo căng dây cung uy hiếp đám người.
Thế cục ngày càng khẩn trương, không ai dám tuỳ tiện động thủ.
“Chỉ là thần xạ thủ nhị diệp! Phái ba vị trưởng lão đến bắt nàng ta. Những người còn lại theo ta đi bắt Tư Vô Nhai. Hoa Trọng Dương đã bị trọng thương, trận chiến này chúng ta thắng chắc!”
Đám trưởng lão và tu hành giả trung lập khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương khó chịu đến cực điểm, cố nhịn khí huyết đang dâng lên trong lồng ngực mà nói: “Thuộc hạ vô năng.”
“Bây giờ không phải lúc tự trách. Hoa Trọng Dương, ngươi có dám hay không?”
“Dám làm gì?” Hoa Trọng Dương nghi hoặc.
Tư Vô Nhai lấy từ bên hông ra hai viên thuốc đặt trong lòng bàn tay.
“Ma nguyên bí dược?” Hoa Trọng Dương mở to mắt, sau đó cứng cỏi đáp: “Có gì mà không dám!”
Hắn cầm lấy một viên ma nguyên bí dược, chờ thời cơ thích hợp để sử dụng.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Tốt!”
Vương Việt lúc này cũng lăng không bay lên, đưa tay điểm huyệt để cầm máu, trầm giọng nói: “Chỉ là giãy giụa trước lúc chết mà thôi. Vu Chính Hải sau này nhất định sẽ rất hối hận vì đã không giết chết ta! Ta lên trước ——”
Ầm! Hai chân hắn đạp mạnh, toàn thân như mũi tên bắn thẳng về phía Tư Vô Nhai.
Tuy rằng Vương Việt đã bị trọng thương nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tu hành giả lục diệp không có khả năng đối kháng được hắn.
Tư Vô Nhai đánh ra chưởng ấn. Vương Việt đấm tới một quyền, Tư Vô Nhai lăng không bay ngược!
“Thất tiên sinh!”
“Thất tiên sinh!”
Hoa Trọng Dương bay tới đón lấy Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai hạ xuống, thân hình lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, hai cánh tay run lên.
Vương Việt đột nhiên tập kích khiến mười chín vị trưởng lão rất có lòng tin.
Hoa Nguyệt Hành đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Vương Việt lau đi máu tươi bên khoé miệng, cười nói: “Vu Chính Hải đả thương ta thế nào, ta sẽ hoàn lại cho ngươi gấp trăm lần! Hắn không giết ta, nhưng ta giết được ngươi. Tại Hoàng thành này còn ai làm gì được ta?!”
Vương Việt ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi đạp đất phóng lên!
“Vương Việt… thật là giảo hoạt!” Có người đã nhận ra lúc nãy Vương Việt cố ý ẩn giấu thực lực, chờ thời cơ thích hợp để phản công.
“Thất tiên sinh mau tránh ra! Để ta!”
Hoa Trọng Dương đẩy Tư Vô Nhai ra, vừa định nuốt chửng ma nguyên bí dược thì từ xa có một thân ảnh bay tới.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn.
“Đó là cái gì?”
Từ góc độ của Hoa Trọng Dương có thể thấy rõ thân ảnh kia không hề có nguyên khí ba động, cũng không mang theo khí tức gì!
Vương Việt nhạy bén nhận thấy điểm này, lập tức quát lên: “Đám chuột nhắt dám đánh lén bản tướng quân! Đi chết đi!”
Hắn xoay người đánh ra một chưởng.
Ầm! Thân ảnh kia lãnh một chưởng ấn, lập tức rơi xuống đất.
Đám người kinh hô một tiếng, Vương Việt thấy kỳ quái bèn quay đầu nhìn kỹ lại ——
Kẻ vừa bay tới không phải có âm mưu đánh lén, cũng không phải là tu hành giả U Minh Giáo, mà chính là… đương kim hoàng đế Lưu Thương, vua của Đại Viêm!
Vương Việt cảm thấy tê cả da đầu, hai mắt trừng to: “Bệ hạ?!”
Trên mặt mười chín vị trưởng lão và đám tu hành giả Thần Đô đều tràn đầy kinh hãi. Đó là thi thể của hoàng đế!
Vu Chính Hải thắng rồi? Vậy Vu Chính Hải đâu?
Đám người lại ngẩng đầu nhìn lên thiên không, lúc này trên bầu trời không có thân ảnh Vu Chính Hải mà chỉ có một chiếc phi liễn đang bay tới —— Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.
Ngay sau đó, trên phi liễn truyền tới một thanh âm trầm thấp: “Bắt lại toàn bộ!” Bốn chữ ngắn gọn mà mạnh mẽ, vang vọng cả Thần Đô.
Vừa nói xong, một thân ảnh từ trên phi liễn nhanh chóng nhảy xuống. Đoan Mộc Sinh mang theo ngàn đạo thương ảnh lao về phía cấm vệ quân, một thương quét ngang đánh hạ hơn trăm tên.
Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng và ba vị trưởng lão cũng xuất hiện, lao về bốn phương tám hướng! Ai nấy đều gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh!
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cũng gọi ra pháp thân, lao vào chém giết!
Cao thủ Nguyên Thần cảnh trên Ma Thiên Các nhiều như mây.
Đám tu hành giả muốn làm ngư ông đắc lợi bị rung động mạnh mẽ, hai mắt mở to nhìn Xuyên Vân phi liễn trên bầu trời.
Mười chín vị trưởng lão càng kinh hãi hơn.
“Cơ lão ma?!”
“Là Cơ lão ma!”
Tim đám người muốn nhặt của hời trong Thần Đô đập phanh phanh trong lồng ngực, hết nhìn Xuyên Vân phi liễn lại nhìn sang thi thể Lưu Thương, toàn bộ trở nên ngây ngốc!
Mười chín vị trưởng lão lừa gạt bọn hắn!
Sao bảo Lưu Thương sắp tấn thăng cửu diệp rồi? Sao bảo có Thập Tuyệt Trận, hoàng thất vô địch? Sao bảo cấm vệ quân có thể quét ngang thiên hạ?
Đều là xạo tró!
Chạy gấp!
Đám tu hành giả ào ào bỏ chạy tứ tán.
Chương 684 Vô đề
Hoa Vô Đạo vừa thấy phi liễn của Ma Thiên Các liền vô cùng hưng phấn nói: “Nguyệt Hành, tình cảnh này rất thích hợp để ngươi phát huy công dụng!”
“Vâng!”
Hoa Nguyệt Hành điểm nhẹ mũi chân tung người bay lên, lăng không xoay tròn ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, tiễn cương bắn ra vun vút lao về phía đám tu hành giả đang chạy tứ tán.
Phốc!
Phốc!
Tiễn cương đâm xuyên qua pháp thân của bọn hắn, từng tên tu hành giả cấp thấp vẫn lạc!
Cùng lúc đó.
Phạm Thiên Lăng nở rộ như du long bay lượn khắp nơi, nàng đi tới đâu đám tu hành giả bị vây khốn tới đó.
Bốn vị trưởng lão dù đã trảm kim liên trùng tu nhưng người cùng giai đều không có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Hồ lô vàng kim nện vào ai, kẻ đó mất mạng. Thân ảnh Lãnh La liên tục lấp loé như quỷ mị, du tẩu trong đám người. Bàn Long Trượng phát ra tự phù như lá rụng mùa thu dày đặc cả Thần Đô.
Tư Vô Nhai kích động ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Toàn bộ mọi người trên Ma Thiên Các đều đến trợ giúp!
Tình hình chiến cuộc lập tức nghiêng hẳn về một phía, đám người Ma Thiên Các nghiền ép tất cả tu hành giả có mặt ở đây. Sau một lúc, không còn ai dám động, không còn người nào dám đánh nữa!
“Kẻ nào dám động, lập tức giết chết!”
Đám người nghe tiếng bèn nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành. Đúng lúc Hoa Nguyệt Hành đang mở pháp thân, soạt một tiếng, pháp thân nhị diệp đột nhiên khai diệp!
Hoa Nguyệt Hành đột phá trong lúc chiến đấu!
Cung tên trong tay nàng vẫn được cương khí bao lấy, bàn tay phải ngưng tụ thành bốn đạo tiễn cương, bất cứ lúc nào cũng có thể phá không bay ra.
. . .
Cục diện ổn định. Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo đồng thời hoan hô.
“Cung thỉnh tổ sư gia!”
Người ngồi trên Xuyên Vân phi liễn chính là chỗ dựa lớn nhất của U Minh Giáo.
Ai nấy đều vô cùng kích động. Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần phải dùng tới ma nguyên bí dược.
Trên phi liễn, Lục Châu chắp tay sau lưng đạp không bước ra. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đứng hai bên trái phải.
Lục Châu quan sát cấm vệ quân, ánh mắt hắn dừng lại trên người Vương Việt.
“Bát diệp?”
Vương Việt lui về sau một bước.
Lục Châu hạ xuống!
Đám người nín thở kinh hô nhìn Lục Châu lao xuống như thiểm điện, dưới chân hắn hiện ra cương ấn màu xanh lam.
Oanh!
Hai đạo cương ấn từ dưới lòng bàn chân Lục Châu bắn ra vọt tới trước mặt Vương Việt. Vương Việt cực kỳ hoảng sợ muốn né tránh, nhưng hai đạo cương ấn như có mắt, vô cùng chuẩn xác đập thẳng vào lồng ngực hắn.
Vương Việt rơi xuống, trong lòng khổ sở nói không nên lời!
Dù gì ta cũng là bát diệp, mẹ nó sao ai cũng có thể tuỳ tiện giẫm đạp ta như vậy hả?!
Hắn không cách nào khống chế khí huyết cuồn cuộn, bèn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
Vương Việt nằm im dưới đất, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Mười chín vị trưởng lão, đám tu hành giả “trung lập” và mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo đều ngừng thở nhìn vị tổ sư gia Ma Thiên Các đang hạ xuống.
Một lão đầu trông yếu đuối vô hại là thế… lại dựa vào khí thế của một người để chấn trụ toàn thành Thần Đô.
Hắn không phải là một lão nhân đơn giản…
Hắn là đệ nhất cửu diệp đương thời!
Là chủ nhân Ma Thiên Các!
Là sư phụ của cửu đại đệ tử!
Thần Đô lập tức trở nên yên tĩnh.
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn Vương Việt. Vương Việt rụt người về sau. Trầm mặc hồi lâu, Vương Việt rốt cuộc cũng sụp đổ! Phòng tuyến tâm lý của hắn bị khí thế Lục Châu đánh cho tan tành.
Vương Việt không nói một lời, vội vàng đạp đất phóng đi như bay.
Muốn chạy trốn?
Lục Châu vươn tay, một thanh trường mâu nằm dưới đất bay vào lòng bàn tay hắn, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng. Năm ngón tay Lục Châu toát ra lam quang, trường mâu phóng ra ngoài.
Vù!
Tốc độ nhanh như tên bắn vượt ngoài dự liệu của mọi người, trường mâu xuyên thủng Vương Việt từ phía sau, lực lượng khổng lồ tiếp tục theo quán tính bay về phía trước, ầm, ghim vào bức tường thành!
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Nhìn thi thể Vương Việt bị ghim chặt vào tường thành, mười chín vị trưởng lão miệng đắng lưỡi khô, toàn thân run rẩy.
Máu tươi chảy tràn ra ngọn trường mâu, từ từ vạch thành những đường kẻ màu đỏ nhỏ xuống như thác nước.
Lục Châu không tiếp tục nhìn Vương Việt mà xoay người nhìn về phía đỉnh hoàng thành, nhàn nhạt mở miệng:
“Bắc Đẩu Thư Viện.”
Trong lòng chín vị trưởng lão trầm xuống.
“Tự mình kết thúc đi.” Lục Châu nói.
“. . .”
Các đệ tử Ma Thiên Các nhìn về phía chín tu hành giả mặc bạch y đang lăng không lơ lửng trên bầu trời.
Đám người này chính là kẻ đã dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, cũng có thể xem bọn hắn là hung thủ giết chết Vu Chính Hải!
“Cơ tiền bối, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngài coi trời bằng vung, muốn giết sạch tất cả mọi người?” Một vị trưởng lão cố nén sợ hãi nói.
Thương vong trong chiến tranh thì còn lý giải được. Nhưng… đồ sát người trong một thành là hành vi cực kỳ tàn ác.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trưởng lão đó, không nhận ra hắn là ai, chỉ nói: “Bắt đầu từ ngươi đi.”
“. . .”
“Bắt đầu từ ngươi, trả mạng đồ nhi lại cho lão phu ——”
Âm thanh trầm trọng, uy lực đầy đủ. Lục Châu vững vàng đứng trên mặt đất, tay chắp sau lưng chờ đợi vị trưởng lão trên không trung tự mình kết thúc tính mệnh.
Nhưng mà…
Trên đời có mấy ai nguyện ý tự sát trước mặt tất cả mọi người?
Có mấy ai can đảm cầm dao đâm thẳng vào tim mình?
Vị trưởng lão từ từ trợn to mắt, sau đó xoay người bộc phát ra pháp thân, nhanh như chớp bay về nơi xa!
Nhị diệp?
Tiểu Diên Nhi đứng gần hắn nhất lập tức hừ một tiếng. “Lại còn muốn chạy trốn! Xem ta đánh chết ngươi!”
Thất Tinh Thải Vân Bộ! Phạm Thiên Lăng đỏ rực bay lượn như du long loé lên. “Ồ? Ngươi chạy chậm quá vậy?” Tiểu Diên Nhi trong phút chốc đã đứng trước mặt hắn, đạp một cước.
Ầm! Vị trưởng lão bị đá vào ngực, rơi xuống đất tạo thành một hố sâu hình người. Tiểu Diên Nhi lại lần nữa lao xuống, ầm!
Thất Tinh Thải Vân Bộ giúp nàng nhanh như chớp xuất hiện trên người hắn, hai chân giẫm mạnh!
Vị trưởng lão bị chôn sâu dưới mặt đất, không còn khí tức.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Chương 685 Vô đề
Hoàng thành lặng ngắt như tờ. Đến một tiểu nha đầu Ma Thiên Các còn lợi hại và táo bạo như vậy…
Trong lòng đám người hoàn toàn tuyệt vọng!
Lục Châu tiếp tục nhìn về phía một vị trưởng lão khác của Bắc Đẩu Thư Viện.
“Người tiếp theo.”
Sắc mặt đám trưởng lão trên bầu trời đã xám như tro tàn. Trước mặt bọn hắn lúc này chỉ còn một con đường, đó là đường chết… Trên đời này còn chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng hơn được nữa?
Tiễn cương trong tay Hoa Nguyệt Hành ông ông cộng hưởng, thỉnh thoảng nàng thay đổi phương hướng. Nơi nào có động tĩnh nàng sẽ lập tức xạ kích về phía đó.
“Được, được…”
Một trưởng lão trông có vẻ còn trẻ tuổi không chịu nổi áp lực này, chậm rãi hạ xuống đất. Vừa chạm tới mặt đất, hai chân hắn nhũn ra ngã phịch xuống.
Nỗi sợ hãi bao phủ lấy hắn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hắn nhìn về phía Vương Việt bị ghim trên tường thành và thi thể còn mặc long bào của Lưu Thương…
Tuyệt vọng vô cùng khiến hắn từ bỏ tôn nghiêm, dập đầu cầu xin tha mạng.
“Lão tiền bối xin tha mạng! Lão tiền bối xin tha mạng!”
Phanh phanh phanh, mỗi lời cầu xin đều là một lần đầu đập xuống đất.
Trên không trung, một vị trưởng lão Thiên Hành Thư Viện cao tuổi chửi ầm lên: “Thật là làm mất hết thể diện của Thiên Hành Thư Viện ta! Đường đường là một vị trưởng lão lại vì muốn sống sót mà dập đầu trước mặt ma đầu. Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!!!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía vị trưởng lão cao tuổi.
“Cơ lão ma, người khác sợ ngươi chứ ta thì không! Chết có gì mà đáng sợ! Đường đường là Thần Đô của Đại Viêm mà lại bị hắc ám che kín bầu trời, đúng là chuyện cười lớn! Chính nghĩa ở đâu? Thiên đạo ở đâu?!!”
Hắn tiếp tục gào thét như muốn phát tiết. “Thập Tuyệt Trận đã khôi phục, cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo bồi táng cùng ta!”
Lục Châu thong dong nói: “Rất tốt.”
Tay phải khẽ phất. Một chưởng ấn toát ra lam quang bay về phía lão giả. Đây là Độc Toản Ấn trong Cửu Tự Chân Ngôn của Đạo môn.
Vị trưởng lão cao tuổi kia lập tức gọi ra pháp thân tứ diệp đáng thương của mình. Ầm! Chưởng ấn đập nát pháp thân dễ như trở bàn tay, sau đó đập vào lão giả.
Cửu diệp đập tứ diệp… chẳng khác gì đập một con ruồi.
Lão giả rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã bị trọng thương, mất sức chiến đấu.
Lục Châu cố ý lưu lại một mạng cho lão. Trên dòng Vân Nộ Giang Lục Châu đã tiêu hao hết một nửa lực lượng phi phàm để cứu Vu Chính Hải, hiện tại tiết kiệm được bao nhiêu lực lượng phi phàm thì hay bấy nhiêu.
Đương nhiên đối với một số mục tiêu thì không cần phải tiết kiệm, chẳng hạn như Vương Việt và Lưu Thương.
Vì giết Lưu Thương, Lục Châu đã sử dụng tấm thẻ Một Kích Chí Mạng cuối cùng còn lại của mình. Đối với kẻ này Lục Châu không thèm quan tâm đến tỷ suất chi phí – hiệu quả, mà phải xem có đáng giá hay không.
. . .
Một chưởng này Lục Châu không dùng bao nhiêu lực lượng phi phàm, chỉ đủ để lão đánh mất sức chiến đấu, chẳng chóng thì chầy lão cũng sẽ phải chết mà thôi.
Một chưởng hời hợt này đã chấn nhiếp đám trưởng lão của hai đại thư viện. Không còn ai dám “thấy chết không sờn, hiên ngang lẫm liệt” như thế nữa.
Lục Châu nhìn vị trưởng lão mặt đỏ ké ngồi dưới đất, khẽ hỏi: “Thiên Hành Thư Viện?”
Tư Vô Nhai lập tức khom người nói: “Sư phụ, người này chính là một trong mười trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện đã dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, tên là Trần Nhiên Chi.”
Lục Châu gật đầu, thản nhiên nhìn Trần Nhiên Chi.
“Ngươi thích nói chính nghĩa… vậy lão phu cũng nói chính nghĩa với ngươi.”
Lục Châu quay đầu lại nói với đám trưởng lão thư viện đang lăng không lơ lửng. “Lão phu cho các ngươi một cơ hội, ai có thể nói cho Trần Nhiên Chi biết cái gì gọi là chính nghĩa, lão phu tha cho kẻ đó một mạng… Danh ngạch có hạn, chỉ dành cho một người duy nhất.”
Vừa dứt lời, đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện lập tức giành nhau giơ tay.
“Ta!”
“Để ta để ta, ta sẽ nói cho hắn biết cái gì gọi là chính nghĩa!”
“Câm miệng, các ngươi làm sao hiểu được chính nghĩa là gì! Để ta…”
Đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện lập tức tranh cãi um sùm, chỉ trong giây lát ai nấy đều mặt đỏ tới mang tai.
Trần Nhiên Chi gian nan ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đám người…
Trên bầu trời, bắt đầu có người nhục mạ Trần Nhiên Chi.
“Trần Nhiên Chi, cái thứ mua danh chuộc tiếng như ngươi mà cũng xứng nói tới chính nghĩa? Ngươi leo lên được vị trí như ngày hôm nay cũng đều là nhờ hối lộ viện trưởng mà thôi! Ta khinh ——”
“Trần Nhiên Chi, ngươi ghét bỏ người vợ nghèo hèn, vì muốn bỏ vợ mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn tự tay giết chết người vợ đã đồng cam cộng khổ với ngươi, sau đó lại cưới vợ nạp thiếp! Loại người như ngươi mà cũng xứng nói tới chính nghĩa?”
“Trần Nhiên Chi…”
Trên đời này, không ai có thể tổn thương ta nhiều bằng những người được xưng là “người một nhà” với ta.
Từng tiếng mắng chửi chói tai vang lên, Trần Nhiên Chi chỉ tay vào đám trưởng lão trên không trung, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi…”
Lúc này, Lục Châu vươn tay chỉ vào một người. “Ngươi.”
Vị trưởng lão kia vui mừng quá đỗi, vội vàng khom người hạ xuống. Sau khi tiếp đất, hắn không nói hai lời đã dập đầu lạy tạ Lục Châu: “Đa tạ Cơ tiền bối!”
Tư Vô Nhai lắc đầu. Trên đời này dẫu có người nhìn thấu nhân tình thế thái cũng vĩnh viễn không đoán được nhân tâm. Có người muốn chết, tất có người cầu sinh.
“Sư phụ, người này cũng là một trong mười trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện, tên là Triệu Giang Hà.”
Trên mặt Triệu Giang Hà lộ vẻ lấy lòng, sau đó hắn đứng lên xoay người nhìn về phía Trần Nhiên Chi, mặt như băng sương.
“Không học vấn, không chính nghĩa, thấy lợi quên tình, ngươi là một kẻ tục tằn! Trần Nhiên Chi, con mẹ nó ngươi còn giả trang làm người thanh cao cái gì? Tội trạng của ngươi có thể liệt ra thành một hàng dài, ngươi còn dám mặt dạn mày dày nói chính nghĩa đạo lý với người khác?”
“Ngươi ——” Trần Nhiên Chi tức giận đến nỗi nói không ra lời.
“Ngươi cái gì mà ngươi, người vì bách tính trong thiên hạ mới là chính nghĩa. Theo ta được biết, trong trận chiến ở thành Duyện Châu, U Minh Giáo vì muốn bảo vệ dân chúng toàn thành nên đã hy sinh không ít giáo chúng, còn thống lĩnh thủ thành Ma Lộ Bình lại đem dân chúng ra làm con tin, đây mà gọi là chính nghĩa?”