Nói xong những lời này, Lục Châu vung tay áo, “Ngươi đi được rồi.”
“. . .”
Hỏa Phượng vốn còn định dỗi một trận, nhưng cảm nhận được khí tức cường đại không thể kháng cự trên người Lục Châu đành từ bỏ ý định này.
Nó chậm rãi vỗ cánh bay lên, khẽ nói: “Hy vọng lời ngươi nói là thật.”
Bay tới chân trời, nó lại truyền âm nói: “Đa tạ lời khuyên của ngươi.”
Hai cánh giang rộng, Hỏa Phượng bay thẳng vào tầng mây rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Đám tu hành giả bên dưới thở phào một hơi, bắt đầu tụ tập trở lại.
“Xin hỏi lão tiền bối có phải người trong Ma Thiên Các?” Có tu hành giả lên tiếng thỉnh giáo.
Lục Châu nhìn bọn hắn, đáp lời: “Các ngươi có lòng bảo hộ Kim Đình Sơn là rất can đảm, nhưng mọi việc đều phải lượng sức mà làm. Được rồi, mời các vị trở về.”
Đám tu hành giả hiểu ý, đành tiếc nuối thi lễ với Lục Châu và Hỏa thần rồi xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu đột nhiên lên tiếng, tay áo vung lên, vô số lam liên bay ra mang theo sinh cơ dào dạt phủ lên đám người.
Cây cối thực vật xung quanh vốn bị hỏa diễm thiêu đốt giờ lại trở nên tươi tốt, đám người bị thương cũng lành lại trong chớp mắt. Đám tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú không tệ cảm giác được sinh cơ không chỉ chữa trị thương thế cho bọn hắn mà còn tẩm bổ kỳ kinh bát mạch cùng đan điền khí hải, đề thăng hạn mức tu hành lên cao nhất.
Đám người vui mừng quá đỗi, vội vàng hành lễ với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối!”
Lục Châu phất tay ra hiệu cho bọn hắn rời đi.
Đây là quy tắc làm việc của hắn. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Chờ đám người rời đi, hư ảnh Lục Châu lóe lên rồi xuất hiện trong phòng Tư Vô Nhai.
Giang Ái Kiếm đã cho Tư Vô Nhai phục dụng tinh huyết Hỏa Phượng, Vĩnh Ninh công chúa đang ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Sau khi phục dụng, toàn thân Tư Vô Nhai đỏ bừng, sắc mặt hồng lên.
Hỏa thần nói: “Tuy bản thần rất chán ghét Hỏa Phượng nhưng không thể không thừa nhận tinh huyết của nó đúng là không tệ.”
Giang Ái Kiếm cũng gật đầu nói: “Có tinh huyết hỗ trợ kỳ kinh bát mạch, tin là không bao lâu nữa hắn sẽ có thể tiếp nhận lực lượng của ngươi. Chỉ là…”
“Chỉ là bản thần muốn an nghỉ.” Hỏa thần đáp dứt khoát.
“Ngươi không muốn tiếp tục tồn tại?”
Hỏa thần thở dài: “Tuy là nói vậy nhưng sự thật lại rất khó làm được như thế. Lực lượng ý thức cần phải tồn tại trên bản thể, bản thần còn sống được đến ngày hôm nay đã thấy rất hài lòng. Thời gian càng dài thì lực lượng ý thức sẽ càng yếu đi, sớm truyền lực lượng cho hắn thì bản thần chết cũng có ý nghĩa hơn.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng nói: “Hỏa thần tiền bối, ngài bây giờ đang sống rất tốt mà, đừng hơi một tí lại đòi chết chứ.”
Hỏa thần nhìn hắn: “Bản thần ở lại Trọng Minh Sơn đã một trăm ngàn năm, bản thể bị trận pháp giam cầm nên cũng không cầm cự được nữa. Phương pháp đoạt xá không thể sử dụng lâu dài, huống hồ gì các ngươi không hy vọng người trẻ tuổi này thấy được ánh mặt trời hay sao?”
Đám người trầm mặc.
Lý Vân Tranh chưa hề làm gì có lỗi với lão sư, ngược lại còn cam tâm tình nguyện gánh chịu mọi thứ, đối với Tư Vô Nhai mà nói đây chính là ơn tái sinh.
Lục Châu nói: “Trước kia lão phu đến bí ẩn chi địa, từng nhìn thấy Trấn Nam Hầu. Hắn là thượng cổ chi thần, vì muốn vĩnh sinh nên chuyển di lực lượng và ý thức sang thân cây…”
Vừa nói tới đây, Hỏa thần đã đưa tay lên ngăn lại. “Bản thần thà vẫn lạc còn hơn.”
Đối với Hỏa thần thì loại thuật ký sinh tà ác này còn ghê tởm hơn là ăn một cân ruồi.
“Thôi được, lão phu tôn trọng quyết định của ngươi.”
Hỏa thần chắp tay nói: “Đa tạ.”
Lục Châu nói tiếp: “Các ngươi ở lại Nam Các, lão phu đi tìm ba giọt tinh huyết còn lại. Nếu Tư Vô Nhai tỉnh lại thì báo cho lão phu.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Chư Hồng Cộng nói.
“Cơ tiền bối, đây là vị trí thông đạo trở về Thái Hư, khoảng thời gian này chúng ta tạm thời ở lại đây.” Giang Ái Kiếm nói.
Vĩnh Ninh công chúa cũng hy vọng Tư Vô Nhai có thể tỉnh lại sớm, nàng khom người nói: “Hy vọng chuyến đi của cơ tiền bối được thuận lợi.”
Lục Châu gật đầu, hư ảnh biến mất.
. . .
Thái Hư, Huyền Dặc điện.
Lục Châu vừa xuất hiện trong Huyền Dặc điện đã có thị vệ chạy tới nói: “Lục tiền bối, Huyền Dặc đế quân bảo thuộc hạ ở đây đợi ngài, nói là nếu thấy ngài thì mời ngài qua đó.”
“Có việc gì?” Hiện tại Lục Châu không có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Huyền Dặc đế quân.
“Bạch Đế đang ở Huyền Dặc điện làm khách, nói là không gặp được ngài thì sẽ không rời đi.”
“Bạch Đế?” Trùng hợp nha.
Lục Châu vốn đang định đi tìm Mạnh Chương để xin tinh huyết thì đã có người tự tìm tới cửa, vậy đi hỏi Bạch Đế trước cũng được.
Lục Châu gật đầu rồi đi về phía đại điện.
Trong điện, Huyền Dặc đế quân và Bạch Đế đang uống rượu trò chuyện, nói đến hăng say quên trời quên đất, thỉnh thoảng tiếng cười lại truyền ra ngoài.
“Lục các chủ đến.” Thị vệ ngoài cửa hô lên.
Huyền Dặc đế quân nghe vậy hai mắt sáng rỡ. “Ngươi nhìn đi, vừa nhắc đến ngài ấy đã trở về rồi.”
Bạch Đế đặt chén rượu xuống nhìn ra bên ngoài.
Lục Châu chậm rãi đi tới, Huyền Dặc đế quân cười chào: “Lục các chủ, Bạch Đế bệ hạ đã chờ ở đây khá lâu.”
Lục Châu nhìn về phía Bạch Đế rồi đi thẳng vào trong đại điện, ngồi xuống ghế đối diện.
Bạch Đế có hơi xấu hổ. Trực tiếp đi vào mà không xã giao một hai câu sao? Thôi mặc kệ hắn, chỉ cần ta không biết xấu hổ thì người phải ngượng đều là người khác.
Bạch Đế cũng ngồi xuống cười nói: “Lục các chủ, hân hạnh gặp mặt.”
Lục Châu không hề quanh co mà nói thẳng: “Ngươi ở hòn đảo thất lạc bảo hộ đồ nhi của lão phu trăm năm, nói đi, ngươi muốn được đền đáp cái gì?”
“. . .”
Này… thật là lúng túng.
Bản đế dù sao cũng là Bạch Chiêu Cự người người kính sợ, không phải đến xin đồ bố thí nha!
Khụ khụ.
Bạch Đế ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng lưng lên nghiêm túc nói: “Bản đế làm việc chưa bao giờ cần hồi báo.”
Lục Châu gật đầu khen ngợi: “Lão phu thưởng thức loại người như ngươi. Trước kia ngươi lưu lại ngọc bài giúp lão phu tiến vào Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến, lại lệnh cho tu hành giả dưới trướng hỗ trợ một phen, bây giờ lại không cần hồi báo, đúng là khiến người khác phải khâm phục.”
Chương 2077 Chấp Minh chi thần
“. . .”
Trên đời này ai mà không biết Ma Thần có rất nhiều bảo vật, tùy tiện một món cũng đủ để thế nhân điên cuồng.
Lục Châu tự rót một chén rượu, nói: “Bạch Đế đã không cần hồi báo, vậy lão phu dùng rượu thay thế. Nào, lão phu kính ngươi một ly.”
“. . .”
Chỉ đáng giá một chén rượu?
Đây là lời độc thoại trong nội tâm Bạch Đế, nhưng Huyền Dặc đế quân lại cảm thấy kinh hỉ bất ngờ, bởi vì trong nhận thức của hắn, chưa từng có tu hành giả nào đủ tư cách để được lão sư kính rượu.
Tứ Đế Thái Hư đều có địa vị cao cao tại thượng, là cường giả được người đời kính ngưỡng, nhưng ở trước mặt lão sư bọn hắn chỉ là tiểu hài tử!
Trong lòng Bạch Đế cũng hiểu được điều này, lập tức nâng chén rượu lên nói: “Được.”
Hai người chạm cốc, thiên ngôn vạn ngữ đều đặt trong chén rượu.
Chỉ còn lại Huyền Dặc đế quân mặt mày tiu nghỉu. Lão sư ngài chạm cốc mà không rủ ta…
Thấy hai vị tiền bối uống xong, Huyền Dặc đế quân mới ngửa cổ uống cạn một hơi. Ừm, uống rượu một mình cũng vẫn thơm!
Lục Châu nói: “Lão phu vừa hay có một việc muốn thỉnh giáo Bạch Đế.”
Bạch Đế khẽ giật mình, có cảm giác mình vừa rơi vào bẫy. Đã không được hồi báo gì thì thôi đi, lại còn phải làm không công cho người ta?
Nhưng mà hai tiếng “thỉnh giáo” nghe thật là êm tai, được vị cường giả tung hoành Thái Hư nói thỉnh giáo mình, dù là về tâm lý hay mặt mũi đều cảm thấy mỹ mãn nha.
“Thỉnh giáo thì không dám nhận.” Bạch Đế cười đáp.
“Ngươi có biết Chấp Minh chi thần đang ở đâu không?” Lục Châu hỏi thẳng.
Vừa nghe được câu hỏi này, gương mặt tươi cười của Bạch Đế đông cứng lại rồi biến mất. “Lục các chủ hỏi việc này làm gì?”
“Có một việc cực kỳ quan trọng cần tìm tới hắn.”
“Việc này bản đế e là không giúp được ngươi.” Bạch Đế nói.
“Tại sao?”
“Chấp Minh chi thần có ơn với bản đế. Bản đế đã đáp ứng hắn sẽ không để lộ hành tung của hắn cho người khác biết.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Quả nhiên ngươi biết tung tích của Chấp Minh.”
Bạch Đế: “. . .” Ngươi gài ta?
Hắn muốn sửa lời thì đã không kịp. Chén rượu này uống không thơm nha, lại còn rất ấm ức!
Bạch Đế nói: “Biết thì thế nào? Mặc kệ là nguyên nhân gì, bản đế tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của hắn.”
Lục Châu không để ý tới lời này mà ung dung nói: “Khi Tư Vô Nhai chết, đại sư huynh của hắn tự mình làm quan tài, lại thuận theo tâm ý của hắn thả quan tài xuống biển cả. Không ngờ Tư Vô Nhai lại không chết. Ngươi cứu đồ nhi của lão phu nên cũng có thể coi như phụ mẫu tái sinh.”
Bạch Đế nghi hoặc khó hiểu, không rõ vì sao Lục Châu lại nhắc tới chuyện này.
“Tuy hắn được sống lại một lần nữa nhưng thân thể lại yếu ớt không chịu nổi, không còn sống được bao lâu.”
Bạch Đế khẽ nhíu mày, trên đời này nào có sư phụ rủa đồ đệ như hắn?
“Mấy ngày trước bản đế còn gặp hắn, khí tức bình ổn, tu vi cũng không tệ, sao lại bảo không còn sống được bao lâu?”
“Ngươi chỉ nhìn thấy mặt ngoài.” Lục Châu đáp, không nói rõ người Bạch Đế nhìn thấy không phải Tư Vô Nhai.
Huyền Dặc đế quân nói xen vào: “Ta tin tưởng phán đoán của Lục các chủ.”
Bạch Đế liếc nhìn Huyền Dặc đế quân, không nói gì.
Lục Châu nói tiếp: “Muốn cải thiện tình hình thì cần có tinh huyết của Chấp Minh, dùng tinh huyết để cô đọng kỳ kinh bát mạch cho hắn. Cứu người nên cứu tới cùng, tiễn phật tiễn tới tây thiên, Bạch Đế hẳn sẽ không mặc kệ hắn thấy chết không cứu chứ?”
Bạch Đế trầm mặc.
Quả thật Bạch Đế rất thích Tư Vô Nhai. Khi còn ở hòn đảo thất lạc Tư Vô Nhai đã cống hiến rất nhiều, nếu thật là như vậy thì Bạch Đế đương nhiên không thể mặc kệ hắn gặp nguy hiểm. Chuyện này liên can trọng đại, chỉ cần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục.
Thấy biểu tình của Bạch Đế nghiêm trọng như vậy, Huyền Dặc đế quân nghi hoặc hỏi: “Bạch Đế bệ hạ đang lo lắng chuyện gì?”
Bạch Đế còn chưa trả lời, Huyền Dặc đế quân đã khuyên nhủ:
“Với năng lực của Lục các chủ, nếu muốn tìm Chấp Minh chi thần thì cũng không quá khó. Thời kỳ thượng cổ Chấp Minh rời khỏi Thái Hư đến Vô Tận Hải, hắn đi về hướng đông, đến nay vẫn chưa trở về. Vì để tránh Cán Cân Công Chính phát hiện, hắn sẽ không trở về, cũng sẽ không thay đổi phương hướng. Chỉ cần đi về phía đông Vô Tận Hải thì sẽ tìm được dấu vết hắn để lại thôi.”
Bạch Đế: “?”
Có thể thấy rõ biểu tình của Bạch Đế trở nên khó coi, tựa như không vui khi Huyền Dặc đế quân hiến kế cho Lục Châu.
Huyền Dặc đế quân nói xong lại cười híp mắt nhìn Bạch Đế, ánh mắt kia như thể đang nói, đây là cơ hội để gia tăng độ thân mật giữa ngươi và lão sư, đừng có lãng phí nha.
Bạch Đế sao có thể không hiểu, nhưng hắn vẫn tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Lục Châu thở dài một tiếng, nâng chén rượu lên nói: “Thôi được, lão phu không thích ép buộc người khác. Ngươi có ơn cứu mạng với hắn, lão phu không trách ngươi.”
Lục Châu uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi đặt nó lên bàn: “Lão phu phải đi Vô Tận Hải một chuyến, các ngươi tán gẫu tiếp đi.”
Huyền Dặc, Bạch Đế: “. . .”
Huyền Dặc đế quân vội vàng đứng lên: “Vô Tận Hải mênh mông như thế, Lục các chủ làm sao tìm được Chấp Minh chi thần?”
“Đồ nhi của lão phu đang gặp nguy cơ sớm chiều, bọn hắn xem lão phu như cha, lão phu sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mặc kệ phải mất bao lâu, mặc kệ xa bao nhiêu, dù ở chân trời góc bể lão phu cũng sẽ tìm ra hắn.”
Bạch Đế: “. . .”
“Nếu Lục các chủ đã khăng khăng muốn đi vậy Huyền Dặc điện nguyện ý dùng toàn lực trợ giúp ngài. Ngài có thể tùy ý phân công Huyền Giáp Vệ.” Huyền Dặc đế quân nói.
Bạch Đế nghi hoặc nhìn Huyền Dặc đế quân. Có ai làm điện chủ qua loa như ngươi không? Huyền Giáp Vệ là lực lượng trung kiên của Huyền Dặc điện vậy mà ngươi cũng nỡ bỏ?
Biết tâm tư của Bạch Đế, Huyền Dặc đế quân nói: “Đoan Mộc Sinh bên phía Xích Đế đã là điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện, cũng là đồ đệ của Lục các chủ, giúp đỡ ngài ấy là việc hợp tình hợp lý.”
Hay cho một câu hợp tình hợp lý.
Chương 2078 Bàn điều kiện
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Nếu Đoan Mộc Sinh làm điện thủ có chỗ nào không tốt, ngươi cứ nói với lão phu.”
“Vâng vâng.” Huyền Dặc đế quân cười tươi như hoa.
Xích Đế mà ở chỗ này không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Việc này không thể chậm trễ, lão phu lên đường đây.” Lục Châu xoay người rời đi.
Bạch Đế chợt nhớ tới mình cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại đều là đồ đệ của đối phương, bèn lên tiếng: “Chờ một chút.”
“Có việc gì?”
“Bản đế có thể nói cho ngươi biết vị trí của Chấp Minh.”
Huyền Dặc: “. . .”
Lục Châu hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Nhưng trước đó bản đế muốn thỉnh giáo ngươi một việc.” Bạch Đế nói.
“Nói đi.”
“Bản đế rất tò mò, trước kia các hạ đã dùng thủ đoạn gì để lấy được mười viên hạt giống Thái Hư?”
Trong lòng Huyền Dặc đế quân khẽ động. Đối với việc này tất cả mọi người đều rất tò mò, nhưng hỏi thẳng mặt người ta thì có hơi thiếu lễ phép. Có khi đó lại là thủ đoạn không thể cho người khác biết cũng không chừng.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ẩn thân thuật.”
“Ẩn thân thuật?” Bạch Đế càng thêm nghi hoặc. Loại ẩn thân thuật nào lại có thể trốn được cảm ứng của vô số cường giả Thái Hư, trong thời gian ngắn di chuyển liên tục khắp mười Thiên Khải Chi Trụ?
Lục Châu thong dong cất bước, thân ảnh đột nhiên biến mất.
“Hả?”
“Người đâu?”
Huyền Dặc đế quân và Bạch Đế đều cả kinh. Đây là một loại hư không tiêu thất, không cách nào cảm ứng ra được phương hướng di chuyển của đối phương.
Ngay sau đó, Lục Châu xuất hiện ở sau lưng hai người. “Ở đây.”
Hai người kinh hãi xoay người lại, hoàn toàn không cảm ứng được Lục Châu. Nếu là đang chiến đấu, địch nhân xuất hiện sau lưng giáng cho ngươi một đòn thì đáng sợ cỡ nào?
Bạch Đế lại hỏi: “Nhưng lúc đó các hạ đâu có tu vi bậc này?”
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là Đại Đế mới tấn thăng, là một tiểu đế hoàng tu hành. Đại đạo tu hành huyền ảo vô biên, thứ ngươi không biết nhiều như sao trên trời, chẳng lẽ lão phu phải dạy cho ngươi tất cả thủ đoạn của mình ngươi mới tin tưởng sao?”
Bạch Đế: “. . .”
Lời này nghe thật chói tai nhưng lại là sự thật.
Trong Thái Hư cũng không có mấy người dám dùng thái độ này nói chuyện với Bạch Đế, lời Lục Châu khiến hắn không còn lời nào để nói.
Lục Châu nói: “Thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều có thông đạo lão phu lưu lại, đi một vòng khắp mười trụ thì có gì khó?”
Huyền Dặc đế quân cảm thấy lời này rất hợp lý, bèn tán thưởng: “Thì ra là thế, nếu Lục các chủ không nói thì e là trên đời này không ai có thể giải đáp được vấn đề bí ẩn này. Thật không ngờ mười viên hạt giống Thái Hư lại mất như thế…”
“Mất?” Lục Châu cau mày lại.
Huyền Dặc đế quân lập tức sửa lời: “Là thu hoạch, thu hoạch…”
Đại địa sản sinh ra vạn vật, từ trước đến nay đều là vật vô chủ, dựa vào cái gì Thái Hư có quyền tuyên bố hạt giống là của bọn hắn?
Bạch Đế cũng tán thành lời này. “Được, bản đế sẽ dẫn ngươi đi gặp Chấp Minh, nhưng trước khi đi bản đế hy vọng ngươi đồng ý ba việc.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Bạch Đế bệ hạ, yêu cầu của ngươi có phải quá nhiều rồi không?”
Không phải chỉ đến gặp Chấp Minh thôi sao, làm gì phiền thế?
“Bất đắc dĩ thôi, mong thứ lỗi.”
“Nói đi.” Lục Châu ra hiệu cho hắn nói điều kiện.
“Thứ nhất, việc này cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác.”
Lục Châu gật đầu: “Được.”
Bạch Đế nói tiếp: “Thứ hai, tuyệt đối không thể làm tổn thương Chấp Minh.”
Lục Châu thầm nghĩ, lấy một giọt tinh huyết đâu tính là tổn thương nhỉ? Người hiện đại còn đi hiến máu hàng quý kia kìa.
“Lão phu đồng ý với ngươi.”
“Thứ ba, chỉ có bản đế được đi cùng các hạ, những người khác không được.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Bạch Đế bệ hạ, làm thế có phải quá mức rồi không?”
Bạch Đế kiên trì nói: “Bản đế làm thế đều có lý do chính đáng.”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu đồng ý.
“Được, vậy chúng ta lên đường thôi.” Bạch Đế nói.
“Trên đời này người dám bàn điều kiện với lão phu không được mấy ai, Bạch Đế ngươi cũng tính là một.” Nói xong Lục Châu xoay người rời khỏi đại điện.
Bạch Đế giật mình. Cẩn thận ngẫm lại thì đúng là vậy thật, Bạch Đế không khỏi vì hành vi vừa rồi của mình mà hết hồn, nghĩ lại vẫn thấy có hơi sợ.
Lục Châu kỳ thật không quá để ý tới mấy điều kiện này, mục đích trước mắt là lấy được tinh huyết của Chấp Minh, những chuyện râu ria khác không cần phải để ý tới.
Bạch Đế dẫn Lục Châu đi tới phù văn thông đạo, lát sau đã xuất hiện trên mặt biển Vô Tận Hải.
Biển cả mênh mông vô bờ, sóng lớn mãnh liệt. Bạch Đế chỉ về phía trước nói: “Nơi này có rất nhiều hải thú, chúng ta không nên xung đột với chúng làm gì.”
Lục Châu gật đầu: “Mục đích của lão phu cũng không phải là bọn chúng.”
“Tu hành giả Thái Hư rất ít khi đến Vô Tận Hải, ngược lại tu hành giả cửu liên lại thường xuyên đánh giết hải thú để thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm của chúng. Nhân loại và hung thú vẫn luôn tàn sát lẫn nhau, từ xưa đến nay đều không thay đổi.” Bạch Đế nói.
“Chúa tể hung thú đã rất lâu rồi không lộ diện.” Lục Châu khẽ than một tiếng.
“Côn Bằng?” Bạch Đế nghi hoặc hỏi.
“Côn Bằng tuy cường đại nhưng không phải chúa tể hung thú.”
Bạch Đế nổi lòng hiếu kỳ, chắp tay hỏi Lục Châu: “Vậy đó là ai?”
Lục Châu thản nhiên nhìn mặt biển mênh mông vô hạn, lắc đầu nói: “Việc này không quan trọng.”
Nói xong hắn hóa thành một đạo lưu tinh bay tới chân trời. Bạch Đế đành phải thở dài bay theo. Hai người bay tới một bãi đá ngầm.
Bạch Đế nói: “Đây là phù văn thông đạo dẫn tới hòn đảo thất lạc.”
Lục Châu gật đầu, bỗng nghi hoặc hỏi: “Trước kia vì sao ngươi muốn rời khỏi Thái Hư?”
Câu hỏi này khiến Bạch Đế nhớ lại mấy chuyện không quá tốt đẹp, bèn xấu hổ nói: “Một chữ thôi —— yếu.”
Bạch Đế tấn thăng Đại Đế trong Vô Tận Hải. Sở dĩ hắn có thể trở thành một trong Tứ Đế là vì mị lực nhân cách. Hắn làm việc quang minh lỗi lạc, không gây chuyện thị phi, quan hệ với ba vị Đại Đế còn lại cũng rất tốt, thậm chí ngay cả Minh Tâm Đại Đế cũng không coi hắn là địch nhân.
Khi ba vị Đại Đế rời khỏi Thái Hư, Minh Tâm từng muốn giữ Bạch Đế lại nhưng bị hắn cự tuyệt.
Chương 2079 Thất Lạc Chi Quốc
Hôm nay bạo 8 chương nha mọi người ^^ Chắc truyện sẽ hoàn trước cuối năm á.
Hai người đi vào thông đạo, quang hoa lóe lên, chỉ lát sau hai hư ảnh đã xuất hiện trên bầu trời phía tây hòn đảo thất lạc.
Quang cảnh nơi này xanh um tươi tốt, cảnh sắc dễ chịu, không khí tươi mát, nguyên khí đủ đầy, rất thích hợp để tu hành. Lục Châu không khỏi hỏi: “Nơi này tốt như vậy sao ngươi còn muốn trở về Thái Hư?”
Bạch Đế thở dài đáp: “Lá rụng về cội.”
Vừa dứt lời, trong hòn đảo xuất hiện hơn trăm tu hành giả mặc bạch y bay lên không trung, đồng loạt khom người nói:
“Bái kiến Bạch Đế bệ hạ!”
Bạch Đế vung tay áo nói: “Miễn lễ, còn không mau tham kiến Lục các chủ?”
“Bái kiến Lục các chủ.” Đám người đồng thanh hô to nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, người này là ai sao lại có thể ngang hàng với Bạch Đế bệ hạ như thế?
Lục Châu thản nhiên nói: “Được rồi, không cần mất thời gian lễ nghĩa như thế, đưa lão phu đi gặp Chấp Minh đi.”
Trong đám người có không ít trưởng lão và đệ tử hạch tâm, bọn hắn giật mình ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Lục các chủ đến tìm Chấp Minh chi thần?”
Lục Châu gật đầu.
Vị trưởng lão kia lập tức nói: “Xin bệ hạ nghĩ lại, việc này liên can trọng đại, tuyệt đối không thể để ngoại nhân biết.”
Những người khác cũng nói theo: “Xin bệ hạ nghĩ lại.”
Lục Châu sẽ không để ý tới thái độ của những người này, chỉ nhìn Bạch Đế.
Bạch Đế chắp tay sau lưng nói: “Lục các chủ không phải ngoại nhân.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, có phải ngoại nhân hay không chúng ta đều nhìn thấy mà? Bạch Đế bệ hạ coi chúng ta là đồ đần sao?
“Chuyện này thật sự quá quan trọng, liên quan đến tồn vong của ngàn vạn con dân trong Thất Lạc Chi Quốc, mong Bạch Đế bệ hạ nghĩ lại.”
Bạch Đế liếc nhìn đám người: “Việc này bản đế tự có phân tấc. Lục các chủ không phải người ngoài, hắn là sư phụ của Thất Sinh.”
“Sư phụ Thất Sinh?”
Đám người nghị luận ầm ĩ. Thất Sinh còn có sư phụ?
Bạch Đế tiếp tục nói: “Thất Sinh đã cống hiến rất nhiều cho Thất Lạc Chi Quốc, việc này không cần phải thảo luận nữa.”
Đám người khó hiểu, không rõ vì sao Bạch Đế lại khăng khăng như vậy. Nhưng dù Bạch Đế tốt tính cỡ nào cũng sẽ có điểm mấu chốt, nếu thuộc hạ cứ không ngừng phản đối ý hắn thì trước sau gì hắn cũng sẽ nổi giận nên đám người không dám nói gì thêm.
Bạch Đế ra hiệu: “Mời.”
Đúng lúc này, từ xa có ba tên bạch bào tu hành giả bay tới, rõ ràng khí thế bất đồng, tuổi tác không nhỏ mà tu vi lại không thấp.
“Lại là ai đây?” Lục Châu hỏi.
Bạch Đế thở dài: “Đây là ba vị thần tôn của hòn đảo thất lạc, trước kia bọn hắn cùng bản đế rời khỏi Thái Hư, thành lập nên Thất Lạc Chi Quốc, bọn hắn là cánh tay đắc lực của bản đế.”
Ba vị thần tôn có tu vi thần quân, lăng không đứng đó, người cao tuổi nhất đứng ở giữa khom người nói: “Ông Thực tham kiến bệ hạ, nghe nói bệ hạ muốn đưa người đến gặp Chấp Minh chi thần, sự tình này e rằng không ổn.”
Ông Thực nói thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đường đường là Đại Đế mà ra quyết định vẫn cần xem sắc mặt người khác?”
Bạch Đế cảm thấy uy quyền của mình bị chất vấn, lập tức trầm giọng nói: “Ông Thực, các ngươi lui xuống đi! Không có mệnh lệnh của bản đế, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!”
“Bệ hạ!” Đám người đồng loạt quỳ xuống.
“Các ngươi dám công nhiên vi phạm mệnh lệnh của bản đế?”
Ông Thực khăng khăng nói: “Lão thần cho dù chết cũng phải khuyên can bệ hạ —— Thất Lạc Chi Quốc không dễ gì mà có được hòa bình, nơi đây có ngàn vạn con dân cần ngài bảo vệ, nếu Chấp Minh xảy ra chuyện thì chúng ta đều là tội nhân thiên cổ! Xin bệ hạ nghĩ lại!”
“Xin bệ hạ nghĩ lại.” Đám người đồng thanh hô lên.
Lục Châu vốn chẳng có ý mưu hại Chấp Minh, chỉ muốn xin một giọt tinh huyết của nó. Nhưng hiện tại lại có một đám người không biết sống chết nhảy ra cản trở, đương nhiên hắn không thể nhịn được.
Lục Châu trầm giọng quát: “Làm càn!”
Tiếng gầm mang theo lực lượng Thiên Đạo càn quét đánh ra, ba vị thần tôn biến sắc, hai tay chập lại đón đỡ.
Ầm!
Ba người bị đánh bay ra sau, kinh hãi nhìn về phía Lục Châu. Chỉ một chiêu đã đẩy lùi ba vị thần quân, thực lực đối phương mạnh đến khủng bố.
Bạch Đế cũng không ngờ Lục Châu lại làm vậy, vẻ mặt trở nên khó xử.
Giúp Lục Châu răn dạy người mình thì đúng là không thể nói nổi, nhưng giúp người mình bài xích ngoại nhân thì càng không phù hợp đạo lý làm người, huống chi người này còn do hắn dẫn tới đây.
Lục Châu hừ lạnh nói: “Lão phu có hẹn trước với Bạch Đế, cần phải gặp được Chấp Minh. Nếu các ngươi vẫn u mê không tỉnh thì lão phu không ngại đánh tỉnh các ngươi.”
Cảm nhận được lửa giận của Lục Châu, Bạch Đế lập tức nói ngay: “Bản đế lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Ba vị thần tôn đành phải lui về sau mấy bước, trên mặt vẫn còn có vẻ không phục.
Lục Châu quay đầu nói với Bạch Đế: “Theo lão phu thấy thì ngươi nên sớm thoái vị Đại Đế đi thì hơn, có vẻ như người khác thích hợp làm Đế của Thất Lạc Chi Quốc hơn ngươi rồi.”
Ba vị thần tôn nghe vậy giật bắn mình, vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ thề trung thành với Đại Đế bệ hạ, tuyệt không thay lòng.”
Bạch Đế lộ vẻ xấu hổ nói: “Lục các chủ đừng chê cười bản đế, ba người bọn hắn cùng bản đế vào sinh ra tử, nếu thật có dị tâm thì trước kia đã không theo bản đế rời khỏi Thái Hư.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu ý của lão phu.”
“Xin lắng tai nghe.”
“Nếu người cai quản hòn đảo thất lạc này không phải ngươi thì lão phu cần gì phải để ý tới quy củ của các ngươi nữa. Giết sạch bọn hắn là được, Chấp Minh tất nhiên sẽ tự mình xuất hiện.”
Nói xong, Lục Châu giẫm một cước xuống đất.
Ầm ầm! Đại địa run lên, cây cối trong phạm vi ngàn mét đều rung động, lá cây rơi xào xạc không ngừng.
Sắc mặt mọi người đại biến, nhìn Lục Châu với vẻ kiêng kỵ. Người này là ai mà dám nói chuyện bằng khẩu khí hung hăng như thế?
Lục Châu nói: “Gọi Chấp Minh ra đi.”
Lần này Bạch Đế chỉ gật đầu: “Được.”
Không ai dám lên tiếng phản đối nữa, nhưng ba vị thần tôn và đám bạch bào tu hành giả đều không rời đi mà đứng ở hậu phương quan sát.
Chương 2080 Đàm phán với Chấp Minh
Bạch Đế chỉ vào một cái động khổng lồ ở phía trước. “Nhảy xuống đây.”
Hai người chậm rãi nhảy xuống động, không gian bên dưới có đường kính hơn trăm trượng, ở dưới cùng đều là nước biển.
Lục Châu hỏi: “Chấp Minh ở trong động này sao?”
Bạch Đế lắc đầu, mỉm cười đánh ra một đạo quang hoàn ập xuống mặt nước biển. Ùng ục ùng ục… nước biển sôi trào.
“Kỳ thực Lục các chủ đã nhìn thấy Chấp Minh từ lâu rồi.”
“? ? ?”
“Hòn đảo thất lạc này chính là chân thân của Chấp Minh.”
“. . .”
Thế gian không hiểu nhiều về thiên chi tứ linh, kể cả Ma Thần. Ma Thần tuy đã gặp Chấp Minh hai lần nhưng đều là trạng thái hóa hình của nó, chưa từng nhìn thấy chân thân. Ai mà ngờ được hòn đảo nơi tộc nhân của Bạch Đế sinh sống lại chính là Chấp Minh!
Nhìn nước biển sôi trào khiến toàn bộ hòn đảo rung động không ngừng, mọi sinh linh trên đảo đều hốt hoảng lo lắng, Lục Châu mới hiểu được vì sao Bạch Đế lại không muốn để ai biết về chuyện Chấp Minh.
Đổi lại là Lục Châu thì Lục Châu cũng làm hệt như hắn. Bạch Đế phải bảo vệ lê dân bách tính, ba vị Chí Tôn và bạch bào tu hành giả bảo vệ Thất Lạc Chi Quốc, chỉ cần Chấp Minh xảy ra vấn đề thì vô số sinh linh sẽ đồ thán.
Bạch Đế thở dài nói: “Vừa rồi ba vị thần tôn mạo phạm, xin Lục các chủ thứ lỗi.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Lão phu biết phân rõ phải trái, việc này bỏ qua đi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Đúng lúc này, một cột nước bắn lên không trung, trước mặt Lục Châu và Bạch Đế xuất hiện một đạo hư ảnh.
Soạt ——
Trong huyệt động đen ngòm, một cái đầu thò lên từ dưới mặt nước trông như đầu một con rùa khổng lồ, tầm mắt đối diện với Lục Châu và Bạch Đế.
Đám bạch bào tu hành giả khom người hành lễ: “Bái kiến Chấp Minh đại nhân!”
Chấp Minh không làm ra bất kỳ động tác nào, chỉ yên lặng quan sát tình huống. Đối với hoàn cảnh xung quanh nó rất hiếu kỳ và nghi hoặc, tựa như đang ngủ say thật lâu bỗng bị người ta đánh thức.
Kỳ thực nó đã ngủ suốt một trăm ngàn năm qua, có thể không lâu sao?
Dò xét một lát, Chấp Minh mới mở miệng hỏi: “Bạch Đế, đánh thức ta làm gì?”
Bạch Đế nói: “Bản đế cũng không còn cách nào khác, có một việc quan trọng cần Chấp Minh chi thần giúp đỡ.”
“Việc gì?” Chấp Minh hỏi.
Lục Châu mở miệng nói: “Mượn một giọt tinh huyết của ngươi.”
“. . .”
Đám tu hành giả đứng đằng xa hoảng hốt nhìn Lục Châu. Yêu cầu của người này có phải hơi quá phận rồi không?
Chấp Minh nhìn về phía Lục Châu, chậm rãi nói: “Thế gian này đều ham muốn thân thể của bản thần, một trăm ngàn năm trôi qua rồi mà nhân loại vẫn chẳng thay đổi gì… Hầy.”
“Lão phu cần tinh huyết của ngươi để cứu người.”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người. Không ai có thể tránh thoát sinh tử, bản thần cũng thế…” Chấp Minh nói.
Lục Châu lắc đầu: “Người này khác biệt. Sự tồn vong của hắn liên quan đến thiên địa cân bằng, liên quan đến việc Thái Hư sụp đổ.”
“Hả?” Hai mắt Chấp Minh trợn trừng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Người này đã khám phá được bí mật của thiên địa ràng buộc, tìm ra phương pháp phá giải ràng buộc, đạt được trường sinh.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ hòn đảo đều chấn động kịch liệt, phảng phất như sắp sụp đổ tới nơi.
Bạch Đế nhắc nhở: “Chấp Minh!”
Chấp Minh đã ý thức được động tác của mình hơi lớn, bèn bình ổn lại thân thể. Rất nhanh sau đó cả hòn đảo lại trở nên yên tĩnh.
“Chuyện này là thật?” Chấp Minh hỏi.
“Lão phu không nói láo.” Lục Châu vừa nói vừa nâng tay, Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến lơ lửng xuất hiện, quang mang nở rộ xoay tròn giữa không trung.
Ba vị thần tôn kinh hô: “Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến?!”
“Vũ Hoàng tự mình thủ hộ nó, vì sao bây giờ lại nằm trong tay vị tiền bối này?”
Đám người nghị luận không thôi, ngay cả Bạch Đế cũng không ngờ được thứ này lại ở trong tay Lục Châu. Chẳng lẽ Lục các chủ cầm ngọc bài của bản đế lẻn vào Đại Uyên Hiến, lấy Trấn Thiên Xử đi?
Việc này căng nha…
Chấp Minh chi thần đương nhiên nhận ra thứ này, hai mắt nó híp lại, bình thản nói: “Còn chưa đủ để bản thần tin tưởng.”
“Vậy… này được không?”
Lục Châu cất bước đi về phía nó, lam liên nở rộ dưới chân. Trấn Thiên Xử biến mất, thay vào đó là Thời Chi Sa Lậu. Thiên Ngân trường bào rung động, một đạo hư ảnh lượn vòng bay ra ngâm lên một tiếng vang trời, lam sắc điện hồ bao phủ toàn thân, quang hoa lưu chuyển như điện.
Đôi mắt màu xanh lam nở rộ chấn nhiếp lòng người, mái tóc dài tung bay trong gió, toàn thân Lục Châu tản ra khí thế bức người, vô cùng uy nghiêm.
Cho dù Bạch Đế đã sớm đoán được thân phận của Lục Châu nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn rung động vô cùng, nhẹ giọng thì thào: “Quả nhiên là ngươi!”
Chấp Minh cũng rất kinh ngạc, trầm thấp nói: “Chủ nhân Thái Huyền Sơn?”
Nó biết rõ một trăm ngàn năm trước Ma Thần đã vẫn lạc, mà bây giờ Ma Thần tái hiện ở trước mặt nó, chứng tỏ một điều —— hắn đã lĩnh hội được sinh tử, phá giải thiên địa ràng buộc.
Rất nhiều bạch bào tu hành giả run rẩy lùi về sau, trái tim đập thình thịch. Bây giờ bọn hắn mới hiểu được vì sao Bạch Đế lại dẫn người này tới tìm Chấp Minh.
Thì ra là hắn!
Lục Châu hờ hững nói: “Bây giờ tin chưa?”
Nói xong, Lục Châu thu hồi toàn bộ đặc thù của Ma Thần, trở lại như lúc trước.
Chấp Minh nói: “Ta có thể cho ngươi mượn một giọt tinh huyết, nhưng phải cho ta biết… làm cách nào để vĩnh sinh.”
Một giọt tinh huyết đối với Chấp Minh chẳng là tổn thất gì, nếu đổi được phương pháp vĩnh sinh thì nó lời to, đừng nói một giọt, mười giọt nó cũng cho.
Phải biết là, tên Côn Bằng kia cũng đang tìm kiếm phương pháp này nha! Nó không muốn thua Côn Bằng đâu!
Lục Châu nghe vậy, lườm nó một cái: “Một giọt e là không đủ.”
Đám bạch bào tu hành giả sợ hãi đến ngậm chặt miệng. Bạch Đế khẽ ho khan một tiếng, ra hiệu cho Lục Châu nể mặt hắn một chút.
Lục Châu quay đầu liếc Bạch Đế rồi nói: “Nếu Chấp Minh có thể vĩnh sinh, Thất Lạc Chi Quốc sẽ tồn tại vĩnh viễn, đây là việc có ích cho cả hai người các ngươi, ngươi không muốn sao?”
Bạch Đế như bừng tỉnh đại ngộ, trái tim run rẩy kịch liệt. Đúng nha, sao ta lại không nghĩ tới?!